*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy là Chấn Hám Sơn tiến lên, Phan Lâm sảng khoái bật cười: “Các người khinh thường tôi, mở miệng ngậm miệng toàn thằng nhóc thằng nhóc, thế mà bây giờ lại không dám cử đệ tử mà lại bảo Chấn Hám Sơn ra mặt! Đây không phải đã đặt tôi lên cùng một cấp bậc với các người rồi sao?”
“Đừng có nói nhiêều! Quá cuồng vọng! Lát nữa ông Hám Sơn bắt giữ cậu lại, tôi muôn xem xem cậu có nói nhiều được như bây giờ không!”
Tổng chấp sự Thông lạnh lùng nói, sau đó vung tay về phía Chấn Hám Sơn: “Ông Hám Sơn! Ông đừng do dự nữa, hãy ra tay bắt cái tên không biết trời cao đất dày này đi!”
“Được!”
Chấn Hám Sơn hít một hơi, tiếp đó nắm chặt hai nắm đấm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phan Lâm: “Cậu bạn Phan Lâm này, đừng trách tôi ÿ lớn hiếp nhỏ nhét Nơi này là Tử Huyền Thiên, tôi không thế nhắm mắt làm ngơ được”
“Ông Hám Sơn à, tôi đã muốn đánh vài chiêu với ông từ lâu rồi.
Tôi thấy mấy người đệ tử kia của ông toàn chẳng ra gì, có lẽ chỉ có ông mới làm tôi có hứng thú chiến đấu!”
Phan Lâm bình tĩnh nói, rốt cuộc ánh mắt anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Những câu này thật sự xuất phát từ đáy lòng Phan Lâm, nhưng vào tai lại vô cùng khó nghel “Mẹ nó! Quá ngông cuồng!”
“Hắn ta tưởng mình là cái thá gì vậy?”
“Lát nữa cậu ta sẽ nằm liệt ra đất như một con chó chết thôi! Bây giờ cứ để cậu ta được nói thỏa thích đi!”
Các đệ tử tức giận mắng.
Chu Bích Như được đỡ dậy cũng nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Phan Lâm: “Cứ chờ đi! Chó mái Lát nữa ông Hám Sơn đánh bại anh, tôi nhất định phải lột da rút gân anh!”
Tiếng chửi rủa vang lên hết lúc này đến lúc khác, nhưng Phan Lâm lại không để bụng.
Có điều, lúc này Chấn Hám Sơn cũng đang rất hừng hực ý chí chiến đấu! “Làm cậu có hứng thú chiến đấu? Thế nào, trong mắt cậu tôi chỉ có như vậy thôi sao? Vậy được, tôi sẽ cho cậu xem một phần bản lĩnh của tôi!”
Ông ta gầm lên, đột nhiên sải bước lao về phía Phan Lâm.
Tuy Chấn Hám Sơn chạy không nhanh nhưng lực lại rất lớn, toàn bộ mặt đất đều bị những bước chân của ông ta làm cho lay chuyển liên tục, hô Chu Tước thì nổi lên những cơn sóng mãnh liệt, khó mà bình tĩnh lại nổi...
Không thể không nói Chấn Hám Sơn chính là một người đặc biệt, ông ta vừa thúc giục khí công là bốn phía xung quanh lập tức có cảm giác đè nén vô hình, khiến người ta khó thở.
Mà ngay lúc Chấn Hám Sơn hành động, Phan Lâm cũng có thể cảm nhận được mình đã bị phong tỏa một cách rất rõ ràng.
Cả không khí xung quanh đều đè ép vê phía Phan Lâm, làm anh khó mà nhúc nhích được.
Chấn Hám Sơn sừng sững như một ngọn núi lớn, đụng về phía bên này.
Uy thế rào rạc, không thể đỡ nổi! “Phá Long Quyền!”
Chấn Hám Sơn thấp giọng gầm lên, nện một cú đấm tới, uy lực đáng sợ tới
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT