*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cuối cùng cũng tới rôi à”

Phan Lâm không hề căng thẳng, nao núng mà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào những người ở đằng xa.

Trong con ngươi của anh lóe lên một tia sáng.

“Ông Hám Sơn? Các chủ La?”

“Họ đã tới rồi!”

“Hay quá! Chúng ta được cứu rồi!”

“Trời ơi! Ông Hám Sơn! Các chủ La! Chúng tôi ở đây này!”

“Cứu chúng con với!”

Bọn đệ tử kích động hét lên liên tục, ai nấy đều không quan tâm đến cảm giác đau đớn trên người nữa mà chạy về phía bên kial”

“Ông Hám Sơn! Các chủ La..”

Trân Hồng Nguyên xông tới như phát cuồng, quỳ xuống trước mặt những người này mà khóc lóc kể lể: “Mọi người tới đúng lúc quát Nếu mọi người tới chậm hơn thì sư tỷ Bích Như sẽ...

sẽ bị kẻ gian làm hại mất!”

“Hồng Nguyên? Cậu không sao chứ?”

“Yên tâm! Có chúng tôi ở đây, ai cũng không dám xằng bậy!”

Hai người kia quát lên.

“Thật là to gan, dám đến Tử Huyền Thiên mà gây ra chuyện lớn thế này! Không cân biết cậu là ai, hôm nay nhất định phải nghiền xương cậu thành tro!”

Một giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên từ phía sau đám người.

Đám đệ tử tách ra, sau đó có một người đàn ông trung niên để râu quai nón, vóc dáng cao to đi tới hô Chu Tước.

“Trời đất, tổng chấp sự Thông thế mà cũng tới kìa!”

“Để xem cái tên này còn ngông cuồng được kiểu gì! Ha ha...”

Đám đệ tử nhìn những người vừa đến với ánh mắt mừng rơn như thấy chúa cứu thế.

“Tổng chấp sự Thông? Ông ta cũng tới à?”

Lúc này sắc mặt của Vệ Hoàng Công đã vô cùng tối tăm, vội vàng quay đầu qua hô lên: “Sư phụ, anh mau nghĩ cách đi! Nếu không là không kịp đây!”

“Bây giờ có muốn đi cũng không kịp, mà vì sao chúng ta phải đi chứ?”

Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi chờ bọn họ nãy giờ rồi đây!”

“Chờ?”

Vệ Hoàng Công mơ hô.

Phan Lâm này...

chẳng lẽ điên rồi? Tổng chấp sự Thông, các chủ La và Chấn Hám Sơn dẫn một đám đệ tử tiến về phía hô Chu Tước.

Chỉ chốc lát sau, Phan Lâm đã bị bao vây.

Nhìn thấy Chu Bích Như từ trên xuống dưới toàn là vết thương và cả đám đệ tử người không ra người quỷ không ra quỷ kia, tất cả mọi người đều sa sâm mặt.

“Lại là cậu?”

Các chủ La hừ lạnh.

“Gậu là Phan Lâm của Trường Sinh Thiên Cung?”

Chấn Hám Sơn tiến lên một bước, nghiêm giọng nói: “Cậu bạn Phan Lâm à, cậu làm vậy nghĩa là sao? Vì sao cậu lại tới Tử Huyên Thiên

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play