*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cú va chạm này làm cả hô Chu Tước đều chấn động.

Những đệ tử đang có mặt ở đây thì bị mặt đất đang rung chấn làm cho ngã trái ngã phải, không đứng vững nổi.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đã ổn định thân mình, lấy lại tinh thần thì hình ảnh trước mắt...

đều làm họ sởn cả gai ốc.

Chu Bích Như vẫn bị Phan Lâm tóm lấy! Bây giờ cô ta đã không còn vẻ đoan trang cao quý như vừa rôi nữa mà tóc tai bù xù, mặt đây máu, trông rất dữ tợn và đáng sợ.

“Khốn...

khốn nạn!”

Chu Bích Như đau mắt ù tai, cực kì tức giận, liều mạng giãy giụa như điên.

Nhưng cho dù cô ta có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thoát ra khỏi tay của Phan Lâm.

“A!”

Cuỗi cùng, Chu Bích Như gào lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra hơi lửa bao trùm về phía Phan Lâm.

Tiếc rằng Phan Lâm vẫn không hề hấn gì cả.

“Không ổn rồi!”

“Đi giúp sư tỷ Bích Như nhanh lên!”

Rốt cuộc thì các đệ tử xung quanh không còn nhẫn nhịn được nữa.

Bắt đầu với tiếng hét của Trần Hồng Nguyên, tất cả bọn họ đều xông tới nhằm bao vây và tấn công Phan Lâm.

“Sao vậy? Muốn lên hết rôi à? Cho dù bọn mày có lên cùng một lần thì tao cũng không sợ đâu!”

Phan Lâm lạnh nhạt nói, ném mạnh tay vê phía đám người.

“Veol”

Thân thể Chu Bích Như bị xem như đại bác mà đập lên đám người kia, nháy mắt một đám đệ tử bị đánh ngã xuống.

Có rất nhiêu đệ tử bị đập đến bể đầu chảy máu, thậm chí còn có người ngất xỉu tại chỗ.

Cả khu trước hồ Chu Tước đã thành một bãi chiến trường.

“Trời ơi!”

Trân Hồng Nguyên cực kì hoảng sợ, cả Bạch Hạo Tâm ở bên kia cũng chết trân.

Đó là Chu Bích Như, là Chu Tước Chu Bích Như của bốn Thánh Anh cơ mà! Không ngờ lại cũng...

thất bại một cách thảm hại như thế...

Sắc mặt Bạch Hạo Tâm trắng tái đến phát hãi, anh ta cứ sững ra mà nhìn Phan Lâm như vậy.

Chẳng biết tại sao, cả người anh ta cứ khẽ run rẩy không ngừng.

Trong đầu Bạch Hạo Tâm hồi tưởng lại cảnh quyết đấu ở Trường Sinh Thiên Cung, đôi con ngươi mới còn sáng láng tràn trê tinh thân nay lại tràn ngập sợ hãi...

“Sao có thể như vậy được? Phan Lâm này...

hình như thực lực của anh ta bây giờ còn mạnh hơn lúc trước nữa! Tại sao? Tại sao?”

Bạch Hạo Tâm run lập cập mà gào lên, đầu óc đã rối nhùi thành một cục, không biết bên nào đông bên nào tây.

Còn Vệ Hoàng Công thì đã hoàn toàn hóa đá.

“Phan Lâm...

mạnh đến vậy luôn à?”

Vệ Hoàng Công nhìn theo Phan Lâm, miệng thì thào, trái tim có chút sôi trào.



- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play