.
Ngụy Vô Tiện cho rằng mình ăn quá nhiều, chỉ cần ăn ít một chút, sau đó ngủ một giấc, thức dậy thì tản bộ vài vòng trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, trêu chọc Quả Táo Nhỏ, chơi đùa với thỏ, hẳn là tiêu hóa hết rồi.
Kết quả lúc đang ăn tối, lại nôn.....
Lần này vô luận Ngụy Vô Tiện nói thế nào, Lam Vong Cơ vẫn kiên trì để lang trung đến xem cho hắn.
"Ai nha! Ai nha! Đã nói là gần đây ăn nhiều, không có việc gì đâu mà, khong cần mời lang trung."
Lam Vong Cơ không muốn nghe hắn nhiều lời nữa, trực tiếp ôm ngang lên, khiêng trên lưng muốn đi tìm lang trung.
"A! Buông tay! Ta không đi!" Ngụy Vô Tiện giãy dụa trên lưng Lam Vong Cơ, ôm cột cửa ý tứ có chết cũng không buông tay.
"Không được, hôm nay ngươi phải đi với ta gặp lang trung, ngươi lại muốn nôn, nhất định là thân thể xảy ra vấn đề, hôm nay ngươi phải đi, nói gì cũng vô dụng."
"Lam Trạm ~ Lam Vong Cơ ~ Hàm Quang Quân ~ Lam Nhị ca ca ~, chúng ta không đi gặp lang trung có được không, ta đường đường là Di Lăng lão tổ ~, nếu bị lang trung chuẩn ra bệnh loạn thất bát tao gì, tin này vừa truyền ra mặt mũi lão tổ ta phải để nơi nào ~, về sau còn có thể hiên ngang bên ngoài sao?"
Lam Vong Cơ sững sờ: "Ngươi không muốn gặp lang trung...., là bởi vì lo lắng ở bên ngoài bị mất mặt?"
"A?" Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ, tay ôm cột cửa không tự chủ buông lỏng ra, "A... Hẳn là như vậy đi." Kỳ thật Ngụy Vô Tiện chỉ là đơn thuần không muốn gặp lang trung, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì.
"Vậy thì, chúng ta không đi gặp lang trung...."
"Thật?"
"Chúng ta đi tìm huynh trưởng."
"A ~"
Ngụy Vô Tiện còn muốn phản kháng lại, kết quả trực tiếp bị Hàm Quang Quân dùng tư thế ôm ngang đem đi.... Thẳng đến lúc tìm được Lam Hi Thần bên trong Dược viên mới thả hắn xuống.
"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ gọi Lam Hi Thần.
"Vong Cơ? Ngươi làm sao..... A" Lam Hi Thần nguyên bản còn cảm thấy kì quái vì sao Lam Vong Cơ đến nơi này, lúc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh y liền hiểu rõ.
"Ha ha, thấy đệ vội vàng như vậy, có phải A Tiện có phản ứng gì?"
"Dạ, có một chút."
"Vào trong rồi nói sau, bên ngoài gió lớn, sẽ không tốt cho thân thể." Nói rồi để thảo dược trong tay xuống, đi vào nhà.
Sau khi vào, Lam Hi Thần đầu tiên là giúp Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ rót trà, sau đó vươn tay với Ngụy Vô Tiện.
"Nào, đưa tay cho ta."
"A, vâng."
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngồi trên nệm bên cạnh bàn, một tay nắm chặt tay Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh, một tay đặt lên bàn, môi mấp máy.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tay Ngụy Vô Tiện, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, lặp đi lặp lại xem mạch cho Ngụy Vô Tiện mới khôi phục bộ dáng ôn hòa lễ độ như trước.
"Vong Cơ cứ yên tâm đi, A Tiện đây là có rồi, các đệ cũng thật sự là, tận ba tháng mới chú ý tới, quá không cẩn thận."
Nghe được Lam Hi Thần nói Ngụy Vô Tiện có, nét mặt than vạn năm chưa đổi của Lam Vong Cơ hiện lên ý cười, kinh hỉ vạn phần hỏi Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, huynh nói, Ngụy Anh, hắn có?"
"Đúng vậy."
"Chuyện này là thật?"
"Làm sao? Vi huynh còn gạt đệ sao?" Nói xong đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai y, "Về sau chỉ cần chú ý đừng để A Tiện gặp chuyện nguy hiểm, mấy cuộc săn đêm trước khi A Tiện sinh hài tử cũng đừng để hắn tham gia, vạn nhất lúc săn đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hài tử không nguy hiểm, nhưng tổn thương đến thân thể A Tiện sẽ không tốt, đừng để hắn leo cây, đương nhiên nóc nhà cũng không được, lỡ ngã xuống thì làm sao? Cũng đừng để A Tiện ăn đồ ăn linh tinh khác, về sau nếu là hắn muốn ăn cái gì thì tới hỏi ta, lỡ ăn vào đồ không tốt, tiểu bảo bối của đệ không thể.....$€€#$€@#£©℅$^€®€."
Lam Hi Thần một hơi đem những điều chú ý nói cho Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện một bên nghe mà đau cả đầu, Lam Vong Cơ mặt tràn đầy nghiêm túc nghe, cũng sao cũng đã nhớ hết bốn ngàn điều gia quy, mấy cái ấy có là cái gì đâu?
Sau nửa canh giờ, Lam Hi Thần cuồi cùng cũng nói xong những điều khi mang thai phải chú ý như thế nào nói rõ ràng, còn dặn Lam Vong Cơ phải nhớ kỹ, mà Ngụy Vô Tiện đã sớm ghé vào bàn ngủ thiếp đi.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, mặt đầy bất đắt dĩ, cuối đầu xuống, lỗ tai ửng đỏ nói với Lam Hi Thần: "Thật có lỗi, huynh trưởng, Ngụy Anh hắn gần đây...."
Lam Hi Thần chỉ cười cười, nhìn Ngụy Vô Tiện ngủ trên bàn, thấp giọng nói: "Ta biết, dù sao cũng là người mang thai, thích ngủ cũng là rất bình thường, đệ mai mau đưa đệ ấy trở về, kiểu ngủ nằm sắp này đối với người mang thai và đứa bé đều không tốt."
Lam Vong Cơ cũng nhẹ giọng đáp lời: "Vâng." Rồi đưa tay dự định ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nhưng lại nghe Lam Hi Thần nói: "A Tiện có thai, chuyện phòng the, vẫn là ít đi thì tốt hơn, để tránh làm bị thương thai nhi, ngủ cùng giường vẫn có thể, nhưng nên chú ý bụng A Tiện."
Bởi vì nghe được từ nào đó khiến người ta thẹn thùng, Lam Vong Cơ cuối thấp đầu hơn, lỗ tai cũng càng đỏ lên.
Chỉ nghe y nói nhỏ một tiếng: "Vâng." Sau đó người đang ghé vào trên bàn và người đứng bên cạnh y đều không thấy, chỉ để lại Lam Hi Thần cùng cánh cửa lung lay theo gió.
Lam Hi Thần nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ đi xa, cười thở dài.
"Haiz, đều đã lớn rồi...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT