Một ngày nọ, Lam Vong Cơ tại một góc của Tàng Thư Các phát hiện một cái hộp gỗ lớn chừng bàn tay, hộp gỗ hẳn là đặt ở chỗ này một thời gian dài, trên hộp tích một lớp bụi thật dày, chữ trên hộp gỗ đã mờ đi. Lam Vong Cơ dùng nhiều lần Thanh Khiết Thuật mới xóa được lớp bụi trên hộp gỗ đi, nhìn kỹ lại, trên hộp gỗ khắc ba chữ to — sinh tử đan.

"Sinh tử đan..." Lam Vong Cơ dùng ngón tay cái lau đi lâu lại chữ trên hộp gỗ, ánh mắt thâm trầm, tựa như đang suy nghĩ vấn đề hết sức nghiêm túc. Nội tâm Lam Vong Cơ vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn mở hộp gỗ ra, dưới đáy hộp gỗ có một tầng nệm dày, ở giữa lõm xuống có một viên dược hoàn màu đen to bằng móng tay, bên trong nắp hộp gỗ trạm rỗng kẹp một trang giấy, Lam Vong Cơ cầm trang giấy, cẩn thận từng li từng tí mở ra, chỉ thấy phía trên viết:

【 Sinh tử đan — phối phương: Đương Quy tam khắc, Cẩu Kỷ lưỡng khắc.... Viêm Thảo tam chi, Băng Lan Thảo một đóa. Dược hiệu: Nữ tử dùng có thể gia tăng khả năng sinh con, nam tử dùng sẽ hoài thai, nhưng sau khi nam tử sinh con, trong một năm không thể sử dụng linh lực, nếu không sẽ có hại cho thân thể...... 】

Trong mắt Lam Vong Cơ lé lên ánh sáng: "Nam nhân....sinh con....sao?" Cúi đầu, yên lặng lấy một cái bình sứ nhỏ từ trong túi càn khôn bên hông lấy ra rồi bỏ dược hoàn vào trong bình sứ, hộp gỗ và giấy để lại chỗ cũ, sau đó quay người nhanh chóng rời đi, tựa như chưa từng có người đã tới cái góc này.

Ban đêm, trong Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện đang thực hiện nhiệm vụ "mỗi ngày" của hôm nay, âm thanh ái muội cùng với tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt" rất nhỏ hòa với tiếng nước, toàn bộ Tĩnh Thất tràn đầy khí tức hồng phấn thơm ngọt.

"Lam Trạm.... chúng ta.... ba bái mới... bái được hai bái, chỉ còn thiếu cái cúi đầu nữa thôi ~" Ngụy Vô Tiện hai tay ôm lấy eo Lam Vong Cơ, giọng nói đứt quãng.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên trán Ngụy Vô Tiện.

"Ừ, ta biết."

Ngụy Vô Tiện có chút bất mãn nói: "Vậy người còn mỗi.... Ưm..." Ngụy Vô Tiện vừa mới hé môi đã bị Lam Vong Cơ dùng môi mình chặn lại, lời nói chưa kịp nói ra đã biến thành âm thanh mập mờ giữa cổ họng.

Qua một lúc lâu, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của hắn ra, dùng thanh âm khàn khàn nói khẽ bên tai Ngụy Vô Tiện:

"Đã nói mỗi ngày, thì chính là mỗi ngày." Nói xong còn thúc vào một cái....

"Aaaa, Lam Nhị ca ca, ngươi mỗi lần đều vào sâu bên trong ta như thế, có phải là muốn để ta sinh cho ngươi một tiểu hài tử không." Nghe được sinh tiểu hài tử, thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ, động tác thâm nhập cũng dừng lại.

Nhận thấy được phản ứng của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ, sau đó cười đùa tí tửng nói: "Ngươi thật sự muốn à, đáng tiếc, đáng tiếc quá, ai bảo ngươi cũng là nam nhân chi? Haiz ~ Nếu ta thật sự có thể sinh ~, hài tử đã có thể chạy đất rồi ~" Nói xong, tay Ngụy Vô Tiện từ vòng quanh eo Lam Vong Cơ chuyển thành vòng quanh cổ y, còn đưa tay xoa xoa vành tai mẫn cảm của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ rên khẽ một tiếng, bắt hai cái tay hư hỏng của hắn lại đưa lên đỉnh đầu.

Chỉ nghe thấy Lam Vong Cơ nói khẽ: "Nam nhân... cũng có thể."

"Vong Cơ huynh, ngươi không phải là bệnh rồi chứ? Nam nhân làm sao có thể...." Biểu tình Ngụy Vô Tiện nguyên bản cười hì hì, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lam Vong Cơ lập tức liền thu lại.

"Sẽ không.... Là thật sao? Làm sao có thể chứ, mặc dù ta cũng muốn có tiểu hài tử, nhưng là..." Giọng nói của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nhỏ, vẻ mặt cũng càng thêm đỏ, tựa như đang nói đến chuyện khó mở miệng...

"Nhưng là.... Ngươi và ta đều là nam nhân thì làm sao có thể mang thai..." Mỗi lần nói đến tiểu hài tử thì nội tâm hắn sẽ xúc động. Đã từng có một lần, Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng Quả Táo Nhỏ, để Lam Vong Cơ dẫn Quả Táo Nhỏ đi, hắn liền nghĩ: "Còn thiếu một đứa nhỏ nữa." Nhưng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều là nam nhân, cho nên việc sinh hài tử này chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm gương mặt Ngụy Vô Tiện, chậm rãi nói: "Hôm nay ta tìm được một cái hộp gỗ ở Tàng Thư Các, bên trong..... Có mộ viên đan dược có thể giúp nam tử sinh con, nhưng...."

"Nhưng cái gì?" Ngụy Vô Tiện nghe được có đan dược có thể giúp nam tử sinh con, lập tức hứng thú, dù sao đều là con người, ai cũng sẽ mong muốn có hậu đại.

Lam Vong Cơ do dự một chút, "Nhưng là, sau khi nam tử sinh con trong vòng một năm không được sử dụng linh lực, nếu không sẽ rất hao tổn nguyên khí...... Ngươi, sẽ đồng ý?"

"Ừ... Chỉ cần trong một năm không sử dụng linh lực là không sao, đúng không?"

"Ừ, đúng là như thế."

"Vậy thì quá dễ, chỉ cần Hàm Quang Quân ngươi có thể ở bên dưới, để cho ta ở phía trên, vừa vặn rất tốt ~" Ngụy Vô Tiện trả lời dứt khoát mà linh hoạt, Lam Vong Cơ trả lời cũng ngắn gọn sáng tỏ, hạ giọng nói một chữ: "Được."

Thế là, trong Tĩnh Thất lại vang lên âm thanh không thể miêu tả được.

"Ưm....aaa ~ Lam Trạm ngươi... A ~ Cút đi, rõ ràng.... rõ ràng đã nói.... Ta ở bên trên.... A!"

"Bây giờ không phải ngươi đang ở phía trên sao? Hửm?"

"Thế nhưng, ta nói..... Không phải kiểu phía trên này!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play