Sau hôm ấy, Lam Vong Cơ cũng không vội cho Ngụy Vô Tiện dùng viên sinh tử đan kia, mà là cung phụng Ngụy Vô Tiện như tiểu tổ tông, dưỡng một tháng mới cho hắn dùng.
Ba tháng sau, Ngụy Vô Tiện đang dùng cơm trưa cùng Lam Vong Cơ trong Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện dùng đũa đào cơm trong chén, ngoẹo đầu, nhìn Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh.
"A, Lam Trạm, ngươi nói xem, dược hoàn kia ngươi cho ta ăn có phải là giả không? Đã qua ba tháng rồi, ta ngoại trừ béo lên một chút cũng chẳng có biến hóa gì." Nói xong một tay nhéo gương mặt mình, một tay xoa xoa bụng nhỏ, "A, ngươi nhìn mặt ta này, còn bụng của ta nữa, đều đã mập lên rồi, sợ là ngươi cho ta ăn thuốc giả đi?"
"Ừm, đúng là mập." Lam Vong Cơ nói xong dùng đũa gắp một miếng thịt trong chén hắn, "Béo thì có ta nuôi, không cần lo lắng, đến ăn thịt."
"A ~~" Ngụy Vô Tiện cũng không cầm đũa, cứ như vậy ngồi trên ghế, một tay chống mặt, mở to miệng chờ Lam Vong Cơ đút ăn.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, khóe miệng tươi cười sủng nịnh, cũng không như trước gắp thịt trong chén hắn, mà gắp một miếng khác chậm rãi đưa đến miệng Ngụy Vô Tiện. Ngay lại lúc sắp đút vào miệng hắn, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên bịt miệng lại, còn phát ra âm thanh khó chịu.
"Ô...." Ngụy Vô Tiện cau mày, giữa cổ họng phát ra vài tiếng ô ô khó chịu, Lam Vong Cơ nhận thấy hắn khác thường lập tức đưa tay đỡ thân thể Ngụy Vô Tiện lại, một bên dùng tay vỗ nhẹ lưng sau lưng một bên tràn đầy lo lắng hỏi: "Ngụy Anh! Ngươi cảm thấy thế nào, chỗ nào không thoải mái?"
Ngụy Vô Tiện khoát tay áo, khí tức bất ổn nói: "Ta... Ta không sao, Chỉ là.... ta không biết làm sao mà, bụng có chút không thoải mái, không muốn ăn.... Ô...., muốn nôn...."
Nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói bụng mình không thoải mái, còn muốn nôn, lông mày Lam Vong Cơ liền nhíu lại, biểu tình nghiêm túc mà nói với Ngụy Vô Tiện: "Đau bụng....? Muốn nôn.....? Ngươi có phải là lại tùy tiện ăn đồ vật của Tư Truy và Cảnh Nghi?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhắc tới Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, làm đầu óc Ngụy Vô Tiện phát ngốc: "Quan hệ gì với Tư Truy và Cảnh Nghi?"
Mặt Lam Vong Cơ đen thui: "Lần trước lúc ra ngoài săn đêm, ngươi trộm ăn cá nướng còn chưa chín của bọn Tư Truy và Cảnh Nghi, kết quả bụng khó chịu bảy ngày, chẳng lẽ ngươi đã quên?"
Lấy ấy bởi vì Ngụy Vô Tiện bị đau bụng, nguyên bản kế hoạch nửa tháng săn đêm kết thúc sớm, còn làm Lam Vong Cơ không thoải mái nhất là vì hắn bị đau bụng, sau khi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, trọn vẹn bảy ngày không thể cùng Lam Vong Cơ "mỗi ngày", một thân □□ không có chỗ phát tiết.
Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng cười nói: "Sao... Làm sao lại, nhất định là gần đây ngươi cho ta ăn nhiều quá, tiêu hóa không tốt, ngươi nhìn xem ta gần đây mập lên rất nhiều." Lần trước mang Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đi săn đêm, buổi tối bởi vì Ngụy Vô Tiện nhất thời hưng phấn, muốn khi dễ Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, thế là đi trộm cá nướng của bọn họ, lúc ấy không chú ý tới cá có điều bất thường, ăn hết vào, kết quả là bị đau bụng...
Bây giờ nghĩ đến chuyện đó, nội tâm Ngụy Vô Tiện tràn đầy nước mắt, rõ ràng là người đã luyện thuật Tích Cốc, lại không quản được miệng của mình, kết quả tốt là bảy ngày phải chịu khổ.
Bất quá, mặc dù đã luyện qua thuật Tích Cốc, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cứ nên ăn thì ăn, uống thì uống, ăn có Lam Vong Cơ chuẩn bị, uống lại có Thiên Tử Tiếu hắn yêu thích nhất được Lam Vong Cơ lúc trước giấu dưới sàn Tĩnh Thất. Bình thường làm xằng làm bậy có Lam Vong Cơ che chở, lại hiện tại trong Vân Thâm Bất Tri Xứ ai cũng biết Ngụy Vô Tiện đã ăn sinh tử đan, từng chút đều cẩn thận hầu hạ, sợ hắn có sơ xuất gì. Nếu Ngụy Vô Tiện có chuyện còn không phải là bị Hàm Quang Quân rút gân lột da sao, cũng không nhìn xem Hàm Quang Quân có bao nhiêu thương hắn. Tháng ngày này trôi qua quá tiêu dao, có thể nói trong Vân Thâm Bất Tri Xứ ai cũng không dám trêu trọc hắn.
Bởi vì Ngụy Vô Tiện không thoải mái nên cơm trưa chỉ tùu tiện ăn một chút, lập tức lôi kéo Lam Vong Cơ đi nghỉ trưa. Gần đây Ngụy Vô Tiện rất thích ngủ, cũng tham ăn hơn trước kia, Lam Vong Cơ cũng nghĩ qua phải là Ngụy Vô Tiện có phải là có rồi hay không, nhưng lại thấy Ngụy Vô Tiện mỗi ngày tung ta tung tăng trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại bỏ đi ý nghĩ này.
Bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ có ít nữ tử, Lam Vong Cơ hoài nghi điều này bởi còn có một lý do là vì lần trước nhân lúc Ngụy Vô Tiện còn đang ngủ, y đi ra ngoài mua đồ ăn vật cho hắn đúng lúc gặp phải một nhà Miên Miên, do dự một hồi mới mặt dày mày dạn đến hỏi Miên Miên những phản ứng của phụ nữ có thai. Bởi vì vấn đề này, làm hại Miên Miên nghĩ y không còn yêu Ngụy Vô Tiện nữa, tìm một nữ tử khác, còn làm người ta mang bầu. Nàng tức đến phát khóc, giữa đường mắng to Lam Vong Cơ là đồ bội bạc, tiểu nhân, ngụy quân tử, lúc ấy có không ít người đi đường, biểu tình quái dị bàn luận xôn xao, làm mặt Lam Vong Cơ từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng, cuối cùng biến thanh màu nhọ nồi.....
Sau đó, Lam Vong Cơ đem sự tình nói mấy lần, lại thêm phu quân Miên Miên bên cạnh an ủi, sự tình mới lắng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT