Lần này Ngụy Vô Tiện thật sự bị Tiên Tử dọa cho phát khiếp, Lam Vong Cơ dỗ một hồi một tốt lên, môn sinh đưa tới canh sườn củ sen, Ngụy Anh uống được một nửa thì không muốn uống nữa, bắt đầu la hét muốn gặp hài tử, Lam Vong Cơ đành phải nhờ Lý Thẩm ôm đứa bé đến Tĩnh Thất. Trên đường đi còn đi mời Lam Hi Thần đến bắt mạch giúp Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần xem mạch cho hắn xong, cảm thán nói: "Sinh tử đan này đúng thật là thần kỳ, hiện giờ A Tiện ngoại trừ thân thể nhìn có vẻ suy yếu, những thứ khác đều bình thường. Như thế xem ra, cũng có thể không cần ở cữ, nhưng mấy ngày nay còn cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể quá mệt nhọc."

"Làm phiền huynh trưởng."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại nhắc nhở một số việc cần chú ý, đang định rời đi đã bị Ngụy Vô Tiện gọi lại: "Đại ca, ừm... Giang Trừng đâu?"

Qua một năm, trong thời gian này Giang Trừng và Lam Hi Thần cũng đã trao đổi tâm ý. Bây giờ, Giang Trừng cà Ngụy Vô Tiện đã là huynh đệ lại thêm một quan hệ là chị em dâu.

Vừa nhắc tới Giang Trừng, nét mặt Lam Hi Thần vốn chỉ mang ý cười lập tức thêm mấy phần ôn nhu.

"A Trừng, chắc còn đang nghỉ ngơi đi." Nói xong cũng nhấc chân đi về viện của mình, Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng Lam Hi Thần, lại liếc nhìn bầi trời bên ngoài.

"Còn đang nghỉ ngơi? Hmm... Rất mạnh, rất hung hãn, rất....kịch liệt.."

Sau khi Lam Hi Thần đi, Lam Vong Vơ mang Ngụy Vô Tiện về Tĩnh Thất, nơi này dù sao cũng là gian phòng chuẩn bị tạm thời, đồ vật cũng không đầy đủ.

Ngụy Vô Tiện trở lại Tĩnh Thất an vị nằm trên giường, có chút xuất thần, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, lập tức nghiêng người trêu chọc Lam Vong Cơ: "Lam Nhị ca ca, Lam gia các ngươi tội nghiệp sâu quá rồi." Nhìn thấy Lam Vong Cơ nhíu mày, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Các ngươi vậy mà xém chút đoạn hương hỏa hai nhà Giang, Kim."

Lam Vong Cơ cười nhẹ lắc đầu, ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện: "Đúng vậy, cho nên để ta mỗi đời mỗi kiếp đều yêu ngươi, hầu hạ ngươi, bảo hộ ngươi để chuộc tội." Nói xong khẽ cắn vành tai hắn, dùng âm thanh trầm thấp nói: "Còn có, không phải 'Lam gia các ngươi', mà là 'Lam gia chúng ta', biết không?"

Ngụy Vô Tiện cũng đem chăn kéo ra, ôm ngược lấy Lam Vong Cơ, vùi đầu vào cổ y, giọng nói mang theo ý cười: "Được, chúng ta."

Hai người cứ ôm nhau như vậy, ai cũng không buông tay trước, lát sau, Ngụy Vô Tiện mở miệng trước: "Lam Trạm."

"Ừ?"

"Ngươi nói xem, hài tử của chúng ta nên gọi là gì mới tốt?"

"Nghe theo ngươi, ngươi thích gọi gì thì là cái đó."

"Ừ.... Vậy đứa lớn tên là Lam Thiên, đứa nhỏ tên là Lam Cửu, thiên trường địa cửu, thiên thiên cửu cửu(*), nghe qua rất là có cố sự.

(*) Theo tôi nghĩ ở đây có lẽ là "vĩnh viễn mỗi ngày" =)))))

"Được." Lam Vong Cơ nhìn phần cổ lộ ra bên ngoài của Ngụy Vô Tiện, trắng trắng, có chút đỏ, giống như trái cây dụ người nhấm nháp, y dùng giọng nói gần như mất tiếng nói: "Ngụy Anh."

"Hả?" Khí tức nôn nóng của Lam Vong Cơ phun lên cổ Ngụy Vô Tiện, dẫn tới toàn thân hắn run rẩy, một tiếng 'Hả?' liền biến thành □□ làm cho toàn thân Lam Vong Cơ xiết chặt.

"Gọi tên ta."

"Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện không biết vì sao Lam Vong Cơ muốn mình gọi tên y, bất quá vẫn nghe lời mà gọi một tiếng.

"Gọi lại lần nữa."

"Lam.... Ưm..." Ngụy Vô Tiện mới bật ra một chữ thì bị Lam Vong Cơ cưỡng ép dừng lại, y dùng răng nhẹ nhàng mài lấy phần thịt mềm trên cổ Ngụy Vô Tiện, cảm giác tê dại từ cổ cấp tốc truyền khắp toàn thân, Ngụy Vô Tiện không khỏi đứng thẳng người lên. Lam Vong Cơ cảm giác được thân thể hắn cứng đờ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn.

"Ngoan, không sợ."

"Hừ, bản lão tổ mới không sợ, nhìn bản lão tổ không ép khô ngươi ưm...."

Lam Vong Cơ không cho Ngụy Vô Tiện có cơ hội nói tiếp, một tay đẩy ngã người trên giường, nghiêng thân hôn môi hắn, ngay tại lúc hai người động tình chuẩn bị tiến hành vận động tràn ngập triết học, lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Lam Vong Cơ đành phải đứng dậy đi mở cửa, y đứng bên giường sửa sang lại y phục, cuối cùng cúi người hôn lấy Ngụy Vô Tiện đang núp ở trong chăn.

"Ta đi ra ngoài xem thử, ngươi đợi ở chỗ này, đừng chạy loạn."

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đang ở trong Tĩnh Thất của y, Tĩnh Thất chia làm hai gian trong ngoài, cánh cửa ngăn cách ở giữa, ở gian ngoài không cách nào trực tiếp nhìn vào bên trong, cho nên Lam Vong Cơ mới yên tâm để Ngụy Vô Tiện quần áo không chỉnh tề đợi ở trên giường. Không sợ người khác nhìn thấy.

Ra khỏi phòng, mở cửa, chỉ thấy Lý thẩm và môn sinh đứng bên ngoài, trong ngực hai người còn ôm một tã lót màu sắc khác nhau đang bao lấy đứa bé, mà trong ngực môn sinh thì dùng tã lót màu đỏ, dáng dấp hai đứa bé cùng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ tương tự. Tuy nói bây giờ chưa nẩy nở, nhưng vẫn có thể từ mặt mày nhìn ra bóng dáng hai người.

Lý thẩm và môn sinh thi lễ với Lam Vong Cơ, y nói đa tạ với môn sinh, rồi nhận đứa bé từ trong ngực cậu, môn sinh tự giác đi ra ngoài. Lam Vong Cơ lại nói đa tạ với Lý thẩm, một tay trống ôm lấy đứa bé còn lại trong ngực nàng. Lý thẩm vội vàng nói không cần, trước khi đi còn căn dặn Lam Vong Cơ nhanh vào trong, còn nói: "Chớ có để Ngụy công tử đói bụng, cũng không thể cảm lạnh, thân thể Ngụy công tử còn yếu, không thể đói cũng không thể bị lạnh." Nói xong còn không quên đóng cửa khi ra ngoài.

Lúc Lam Vong Cơ trở lại trong phòng, Ngụy Vô Tiện còn đang trong ổ chăn, y phục cũng không để ý tới, trước lúc Lam Vong Cơ ra ngoài là dạng gì, sau khi đi vào vẫn là dạng đó.

Bất quá từ khi Lam Vong Cơ đi vào, ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn chằm chằm hai đứa bé trong ngực y, nhìn chằm chằm không chịu rời mắt. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ cười cười, đem đứa bé nhẹ nhàng đặt bên người hắn.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm khuôn mặt núc nít thịt của đứa bé, nhịn không được đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bọn nó, Lam Vong Cơ chú ý tới động tác của hắn, không khỏi bậc cười, Ngụy Vô Tiện không hiểu mà nhìn y, Lam Vong Cơ biết hắn sinh lòng nghi hoặc, liền nói với hắn đến Kim Lăng lần đầu nhìn thấy anh hài cũng làm như vậy, Ngụy Vô Tiện nghe xong, không khỏi cười to nói: "Ai nha nha, Kim Lăng không hổ là cháu trai tốt của ta. Ha ha ha!"

Lam Vong Cơ cười nhẹ lắc đầu: "Cậu cháu hai người ầm ĩ nhất."

Ngụy Vô Tiện bất mãn nói: "Ai nói, còn có Tư Truy nha! Lúc trước nó mới giúp Kim Lăng đến làm ầm ĩ với ta."

"Tư Truy còn không phải đi theo ngươi học."

"Hừ, bản lão tổ còn không thu học phí của nó, ưm.... Làm gì đây!?"

"Nộp học phí."

"Ưmm.. Aaa...."

- HOÀN -

(17/08/19 - 29/08/19)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play