Sang năm mới, kỳ nghỉ đông chẳng còn lại bao nhiêu.

Nhà họ Đỗ quạnh quẽ quanh năm, sang năm mới mà cũng không có ai tới chúc tết. Tô Dật Thuần nghĩ hẳn là do Đỗ Hàn Sương không muốn người khác tới làm phiền. Cậu cũng không có ý kiến, mỗi ngày chỉ chăm chú vào đám tỏi mình trồng, giờ lại có thêm nhiệm vụ chăm gà.

Gà này vốn là mua để ăn Tết nhưng đồ ăn quá nhiều nên đành tha mạng cho nó.

Giờ mới qua mấy ngày, được Tô Dật Thuần chăm bẵm, nó đã tăng đến ba cân. Cứ năm giờ mỗi sáng là gà ta ngẩng mặt lên trời mà gáy, hùng dũng oai vệ đi khắp vườn. Trông nó đến là đắc ý vậy mà Cẩu Đông Tây lại bảo:"Thật là đau lòng quá, ánh mắt nó đong đầy cô đơn"

"Cô đơn ở đâu ra" Tô Dật Thuần cắt một cành hoa đào cắm vào bình: "Ý là chỗ này chỉ có gà trống không có gà mái nên cô đơn hả?"

"Haizz, đều là phận ăn nhờ ở đậu, nó với tôi đều giống nhau, mạng này khó giữ!" hệ thống bóp giọng léo nhéo kể khổ: "Thế mà anh chẳng thương tôi gì cả, tôi còn chẳng được cưng bằng một con gà!"

"Cậu mắc ói quá đấy."

Mùa đông ở phía Bắc có tuyết rơi. Trước đây, Tô Dật Thuần cũng từng thấy vài lần, cứ có tuyết là trời lạnh cóng. Năm nay thì cậu thoải mái nằm trong lòng Đỗ Hàn Sương, chẳng cần biết là mưa hay tuyết.

Ban nãy cậu đang chơi game thì ngủ quên mất, máy chơi game rơi lăn lóc một bên. Cả người cậu mềm nhũn thành một cục nằm trên thảm lông ấm áp. Đỗ Hàn Sương đi ngang qua liền nhặt cục bông này lên.

Một lúc sau cậu tỉnh lại liền thấy mình chảy nước miếng ướt cả quần của Đỗ Hàn Sương.

Tô Dật Thuần nhìn vết nước sẫm màu nổi bần bật trên quần thể thao màu xám mà xấu hổ muốn độn thổ.

"Xin lỗi nha" cậu che mặt lại, đẩy người đàn ông đang bình chân như vại kia: "Anh mau thay quần đi."

"Tuyết rơi rồi."

Omega vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt mơ màng lập tức bừng sáng,. Cậu bò dậy ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nhưng mà đập vào mắt không phải tuyết trắng xóa, mà là một con gà chạy lăng xăng trong tuyết.

Tô Dật Thuần:......

Cẩu Đông Tây: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Con gà hơi phá phong cảnh nhưng tuyết rơi đẹp thật, hoa mai vàng nở rộ trong làn tuyết trắng lại càng đẹp.

Đỗ Hàn Sương ôm chặt cậu từ phía sau, hơi thở của hắn phả lên gáy cậu:" Em có muốn ra ngoài chơi không?"

Omega che lại gáy của mình, quay đầu hung hăn trừng mắt liếc hắn một cái: "Này, đừng có mà thả thính lung tung!"

Gà trống một mình chơi vui vẻ, dì Vương còn cho nó một cái áo màu đỏ, trông hơi bị tếu.

Tô Dật Thuần bị bọc thành cái bánh ú, cậu gian nan ngồi xổm xuống đắp người tuyết, rồi đặt trên mui xe của Đỗ Hàn Sương.

Ngày nghỉ còn lại rất ít ỏi, nhất là Đỗ Hàn Sương còn phải điều hành công ty. Đến mùng 7 hắn đã phải đi làm, trong nhà chỉ còn Tô Dật Thuần và dì Vương.

Tô Dật Thuần vừa vui sướng tận hưởng kỳ nghỉ vừa vật lộn với bài tập. Bây giờ chỉ còn một số bài tập Toán cuối cùng nhưng cậu chỉ muốn bỏ cuộc.

Cậu nằm ườn ở nhà, bài tập không làm, nhiệm vụ của cốt truyện không có tiến triển.

Chỉ có Đường Tâm chúc Tết và gửi cho cậu một tấm ảnh pháo hoa ở quê.

Omega nằm ở trên giường ngơ ngẩn, cùng Cẩu Đông Tây xem phim hoạt hình: "Hết một năm, sang tháng ba là đầu mùa xuân rồi."

"Ừm, hết mùa xuân. Sang tháng sáu, lớp mười hai thi đại học xong các anh cũng phải chuẩn bị."

"Tháng 3, tháng 3, tôi nhớ rõ là tôi có chuyện phải làm vào tháng ba, nhưng tôi lại không nhớ đó là gì."

Thiếu niên dựa vào đầu giường, lấy quyển sổ từ trong két sắt của Đỗ Hàn Sương. Trong đó có một số chi tiết cậu đã không còn nhớ rõ. Cậu nói với vẻ nghiêm trọng: "Tôi không tài nào nhớ nổi."

"......" Cẩu Đông Tây giơ tay gõ vào máy tính 2 cái, máy tính phát ra 2 tiếng tích tích. Rồi nó nói với Tô Dật Thuần: "Nhắm mắt lại đi."

Tô Dật Thuần hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo, cậu mơ màng cảm thấy choáng váng một chút, lúc mở mắt ra đã thấy có một tờ giấy trong tay.

"He is watching all of us."

(Hắn ta đang theo dõi tất cả chúng ta)

Mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên thái dương, Tô Dật Thuần giả vờ bình tĩnh, nhét tờ giấy vào quyển sổ rồi để lại vào két sắt của Đỗ Hàn Sương.

Trên màn hình máy tính vẫn chiếu phim truyền hình như cũ, quý phi bị cấm túc, trong tay nàng là một chuỗi hạt bình an, nàng rơi lệ đầy mặt mà nói:" Cả đời ta đều vì một nụ cười của Thế tử, đến cuối cùng chẳng còn nhớ mình là ai."

Ngón tay hệ thống gõ lạch cạch trên bàn phím, nó làm như vô tình nói: "Thật đáng thương, sao lại phải vì một tên đàn ông mà hủy hoại bản thân cơ chứ." Nó nhìn về phía Tô Dật Thuần, nghiêm túc nói:" Anh có thấy đúng không? Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, hãy luôn nhớ bản thân mình là ai."

"Chớ quên, anh đến từ đâu."

***Sóng gió tới rồi***

-----------*-------------

Chiều nay Đỗ Hàn Sương về nhà sớm.

Tô Dật Thuần không ở trong phòng, hắn tìm một vòng mới tìm thấy cậu ở quầy để đồ ở tầng 2.

Cậu nhóc nhỏ con ôm hai chân ngồi thu lui một chỗ. Đỗ Hàn Sương ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu, quan tâm hỏi: "Sao thế? "

Manh mối hiện có quá ít, Tô Dật Thuần cảm thấy có suy nghĩ lóe lên nhưng không nắm bắt được. Cậu nép vào lòng Hàn Sương, buồn buồn bảo: "Em không biết nữa......"

"Không sao đâu," Đỗ Hàn Sương bế cậu lên: "Không nghĩ ra thì cứ từ từ mà nghĩ, rồi sẽ có cách thôi."

Tô Dật Thuần hốc mắt ửng đỏ, cậu nhìn người đàn ông này, cảm giác như ở bên hắn, mọi phiền muộn đều tan biến.

Là người đều có tình cảm, nếu cậu hoàn thành hết các nhiệm vụ thì cậu sẽ phải trở về thế giới của mình. Nhưng cậu không nỡ rời bỏ hắn, từ bỏ đoạn tình cảm khó có được này.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã trải qua bao cực khổ. Có khi làm công nhân đào than, làm tay sai cho dân giang hồ, làm bảo vệ quán bar, thậm chí đi đấu boxing. Không gia đình, không học vấn, không bằng cấp, bởi vậy, cả cuộc đời cậu phải cực khổ vì đồng tiền.

Hai tay cậu đầy vết chai sần và máu, chỉ để kẻ có tiền vui vẻ. Sống nhiều năm như vậy, cậu chỉ có mong ước là được sống, sống quang minh chính đại, không phải cúi đầu trước bất cứ kẻ nào.

Từ khi tới thế giới này, cậu cố gắng hết mình, học hành, làm quen với thế giới lạ lẫm này. Giờ đây cậu được đi học như bao người, có bạn bè, có người thân, người yêu nhưng tất cả chỉ là nhất thời. Bất cứ khi nào mối đe dọa vô hình từ Noah vẫn đè nặng lên trái tim cậu. Cậu sợ khi tỉnh lại, tất cả chỉ còn là giấc mơ.

"Đỗ Hàn Sương," cậu nắm chặt ống tay áo của Alpha, cổ họng như nghẹn lại, mãi mới khẽ nói một câu: "Em phải đi."

"Em phải đi đâu?"

"Em phải về nhà."

"Tôi đi cùng em."

"Anh sến quá, có phải diễn Hồng Lâu Mộng đâu. Nếu mà... em chết thì sao?"

Alpha khóe miệng mím chặt, im lặng một hồi, hắn lau nước mắt cho cậu: "Dù em có chết, tôi vẫn sẽ theo em."

"Giả Bảo Ngọc có nói câu này đâu," Tô Dật Thuần lúng túng lau nước mắt: "Hắn nói với Lâm Đại Ngọc là 'em mà chết, ta sẽ làm hòa thượng '."

"Tôi không làm hòa thượng được. Trong lòng còn vương vấn, không thoát được hồng trần," Đỗ Hàn Sương ôm chặt cậu trong lòng: "Làm hòa thượng phải từ bỏ thất tình lục dục, nhưng tôi lỡ yêu em mất rồi, làm sao bỏ được."

Nói ra tâm sự chất chứa trong lòng, Tô Dật Thuần cảm thấy khá hơn nhiều. Cậu dặn dò Đỗ Hàn Sương nhất định phải nhớ lời mình vừa nói đấy nhé. Hắn tức mình đè cậu xuống hôn một trận, lúc đang hưng phấn thì tiêm cho cậu một mũi thuốc ức chế. Y chang đang hỏny tột cùng thì truyện hết chap.

Tô Dật Thuần rầu hết cả lòng mề, cậu đánh bạo hỏi chuyện mình thắc mắc từ lâu: "Đỗ Hàn Sương, chúng ta tiêm nhiều thuốc ức chế như vậy không sợ bị nhờn thuốc à. Hay là...... anh có bệnh khó nói hở?"

Lời này thẳng thắn quá mức, chẳng khác nào bị người yêu chê bai thẳng mặt "anh bị yếu sinh lý đó hở". Đỗ Hàn Sương không dài dòng, nắm tay cậu để cậu trải nghiệm xem hắn có yếu hay không.

***Xin hỏi sếp Thuần có trải nghiệm ra sao, hài lòng không ạ? ***

Sau khi núi lửa phun trào xong xuôi, Tô Dật Thuần vẫn còn cảm thấy hoảng hốt. Cẩu Đông Tây vẫn bị mosaic toàn màn hình, nó bóc một gói snack khoai tây hỏi: "Hôm nay sao lâu thế?"

"Thế mà đã lâu rồi á?" Omega ngồi xổm ngồi dưới đất, đâm đầu vào tường: "Xấu hổ quá đi mất. Nếu đến kì phát tình, phải làm bảy ngày bảy đêm thật sao? Tôi sẽ không ngoẻo luôn trên giường đấy chứ?"

"Tôi biết sao được, có người yêu đâu mà biết," Cẩu Đông Tây lấy quyển 《 Kỳ phát tình của Omega 》 ném vào mặt cậu: "Anh tự xem đi này."

Tô Dật Thuần cầm lấy quyển sách, dựa vào vách thuyền, hỏi: "Hình như tôi có hơi nhiều điểm vô dụng thì phải?"

"Ừ hứm, phần thưởng các lần sau đều như nhau nhỉ."

Nghe thấy hai chữ phần thưởng thôi mà Tô Dật Thuần đã thấy sợ: "Thôi bỏ đi, tôi không cần mấy cái điểm thưởng đó đâu, gì mà xinh đẹp, dịu dàng. Đệt, tôi chỉ muốn cơ bụng thôi."

"Anh sao không tự luyện đi? Thích đến thế thì tự lực cánh sinh chứ ai lại tin vào trò đỏ đen làm gì. "

Cậu buồn phiền châm điếu thuốc: "Tôi thử rồi, cả một tháng trời, gập bụng, chạy bộ, tập thể thao, thêm cả chế độ ăn tăng cơ của dì Vương mà chẳng có tác dụng gì cả. Đừng nói là tám múi, hai múi còn chả có."

"Thật á?" Cẩu Đông Tây không khỏi hoài nghi thể chất Omega: "Không thay đổi chút nào luôn hả?"

"Thật ra thì cũng có," Tô Dật Thuần ngậm điếu thuốc đứng thẳng lên, tay mò mò phía sau, ậm ừ bảo: "Mông của tôi to lên hay sao ấy."

Cẩu Đông Tây:......

Cậu lại tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, hai chân lắc lư, tay kẹp điếu thuốc, hỏi: "Điểm tôi tích lũy có thể đổi được gì?"

"Muốn gì có nấy, tùy anh chọn," Cẩu Đông Tây xoa mắt, ngáp một cái: "Anh chưa nghĩ ra thì để mai tính đi, dù sao giá cả cũng không tăng, trong đây không có lạm phát đâu."

Tô Dật Thuần đập tắt điếu thuốc, hỏi: "Các ký chủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều phải rời đi à, không thể ở lại ư?"

706 mím chặt miệng, một lúc sau mới trả lời: "Không thể, anh phải đi."

Omega nhìn nó một cái thật sâu, vứt điếu thuốc vào thùng rác rồi xoay người rời khỏi Noah.

Hệ thống thở dài một hơi, nó nhìn chằm chằm chuỗi số liệu ở góc màn hình lớn, hai tay nắm chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play