Buổi chiều hôm đó, Lâm Uyển nghe rất nhiều chuyện giữa hai người bọn họ, sau khi nghe xong thì hưng phấn đến mức không cẩn thận kéo trúng bông tai, tiếng thét chói tai bỗng chốc biến thành tiếng kêu thảm thiết, che lỗ tai đau đến chảy nước mắt.

Thực sự bị đau khóc luôn.

Để an ủi, Tô Dật Thuần mua cho cô một cái kẹp tóc hình nơ bướm, cô gái nhỏ thoáng cái lại cười hì hì.

Cô gái mười sáu tuổi thực sự dễ dỗ.

Trước đây đón năm mới, Tô Dật Thuần đều là một mình mua túi sủi cảo đông lạnh chắp vá coi như xong việc, năm mới cả nhà sum họp, chung quy cậu không có nhà, không sum họp nổi, xưa nay mua túi sủi cảo đã tính là hợp tình thế rồi, nào đã thấy qua chiến trận thực sự của dì Vương.

"Thuần Thuần, mang đùi gà đi ướp cho dì!"

"Thuần Thuần, giúp dì trông lửa một lát, dì đi nhặt rau."

"Thuần Thuần...!Đỗ Hàn Sương đang làm cái gì vậy hả? Kêu hắn qua đây hỗ trợ, hai đứa nhóc chỉ biết ăn này."

Đỗ Hàn Sương bị ép cầm thìa, Tô Dật Thuần cũng vừa khúc khích cười vừa trộn gia vị vào bát nhỏ.

Hai người bọn họ tự nhận cũng đã đủ tận tậm tận lực, nhưng mà giữa đường vẫn bị dì Vương đuổi ra ngoài.

"Đi nhanh đi, dì nhìn hai đứa chậm rì rì làm việc, mồ hôi cũng rơi đầy đất rồi."

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, Tô Dật Thuần suy nghĩ hồi lâu xem còn cái gì có thể làm không, lấy trong túi đồ sắm tết ra mấy câu đối, còn có 7749 thứ riềm giấy dán cửa sổ, một phần nhét vào trong tay Đỗ Hàn Sương: "Nhanh lên! Chúng ta đi dán câu đối xuân."

Đỗ Hàn Sương bình thường vừa ít nói vừa muộn tao, từ trước đến nay mặc cậu bài bố, nghe cậu chỉ huy ra ngoài dán câu đối, còn bị bắt nghe một hồi câu đối trầm bổng trong ngữ văn cấp ba.

"Bên trái...!Có phải dán hơi cao rồi không, anh dán thấp xuống một chút," Tô Dật Thuần giúp hắn cắt băng dán, lùi về phía sau mấy bước, lại xoi mói vị trí của câu đối: "Bây giờ được rồi, anh dán đi."

Tô Dật Thuần nhìn hắn dán xong câu đối, lại nhìn khung cửa cao quá mức, chớp mắt mấy cái: "Không dán được hoành phi, làm sao bây giờ, hay là em vào lấy cho anh cái băng ghế nhỏ?"

"Không cần."

Đỗ Hàn Sương đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, để cậu ngồi ở trên vai mình sau đó đứng lên.

Tô Dật Thuần sống hai mươi mốt năm trời chưa từng bị ai ôm cao như vậy, kêu lên một tiếng "Oái", hai tay sống chết ôm lấy khung cửa, không dám thở mạnh: "Anh ôm em chặt một chút."

Cậu dường như nghe thấy tiếng người đàn ông cười khẽ, hai tay ôm eo cậu siết thật chặt, Tô Dật Thuần run rẩy dán xong hoành phi, kéo kéo tóc của Đỗ Hàn Sương: "Mau thả em xuống."

"Sợ à?" Đỗ Hàn Sương dễ dàng đặt cậu trở lại trên mặt đất, Tô Dật Thuần vỗ lên vai hắn một cái: "Trên cao không khí rất trong lành."

Cơm tất niên phải có sủi cảo, dì Vương sáng sớm đã nhồi xong vỏ bánh và chuẩn bị nhân, bà kéo hai con người ở bên ngoài đang vừa dán câu đối vừa chim chuột vào cùng nhau gói sủi cảo.

Tô Dật Thuần lần đầu tiên gói sủi cảo, trong nháy mắt nhìn dì Vương cán vỏ bánh nhanh như bay, cũng không dám nói mình không biết làm, chỉ có thể học Đỗ Hàn Sương gói chặt viền bánh rồi lại niết cho phẳng.

Kết quả của việc gói bánh như vậy là tất cả chỗ bánh cậu gói đều không đứng được, nghiêng ngả tứ phương, y chang hiện trường một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng.

Ngay cả Cẩu Đông Tây cũng không nhìn nổi vào mắt, càu mày nói: "Rõ xấu."

Tô Dật Thuần cúi đầu nghiêm túc bóp nếp uốn, trên mặt bị dính một vệt bột mì cũng không phát hiện ra, tư thế còn nghiêm túc hơn cả đi thi đại học, Đỗ Hàn Sương nhìn thứ mà cậu gói ra, cười ra tiếng, nắm lấy tay cậu: "Gói như này."

Hắn tận tâm dạy bảo, Tô Dật Thuần học cũng nhanh, quen tay gói ra hình ra dạng, chỉ chốc lát là bắt đầu phản lại Đỗ Hàn Sương, quyết tậm tự mình gói ra cái sủi cảo hoàn mỹ nhất theo tỉ lệ hoàng kim.

Đỗ Hàn Sương nghe bên tai tiếng cậu liên miên không ngớt, nhịn không được hôn cậu một chút, Omage huyên náo ngay lập tức sững sờ, nổ ngay tại trận, chín đến triệt để (ý là em nó ngượng chín người á), chỉ kém ụp chậu bột lên đầu Đỗ Hàn Sương.

"Dì Vương, anh ấy đùa đó, bọn con quan hệ tốt." Tô Dật Thuần yếu ớt phản bác: "Bọn con là...!là quan hệ cha con, hắn là cha nuôi của con."

Lý do này quá đỗi tạm bợ, dì Vương đầu cũng chẳng ngẩng: "Biết rồi, lần trước còn thấy con đi từ phòng hắn ra mà, dì cũng phải nói này, tuổi trẻ yêu đương không phải là không được, con cái thì vẫn nên có muộn một chút."

Tô Dật Thuần: "..."

Cậu triệt để cạn lời rồi, cũng không tiếp tục phân minh nữa, cúi đầu làm sủi cảo, lấy ra một đồng tiền xu buổi sáng đã cọ rửa sạch sẽ, cẩn thận gói vào sủi cảo.

"Ai ăn trúng thì năm mới sẽ có gấp bội phúc khí." Tô Dật Thuần để cái sủi cảo mập mạp lên trên thớt, thương tiếc vỗ về: "Không ăn trúng cũng có phúc khí, mọi người năm mới đều phải phát đại tài."

So với những nơi khác thì khu biệt thự vắng vẻ hơn nhiều, hơn nữa trong nhà ít người, càng thêm vẻ hiu quạnh.

Trong bếp truyền ra tiếng bật bếp ga, nồi sủi cảo đang sôi ùng ục, tôm xối dầu vang lên xèo xèo, Tô Dật Thuần nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt trên bàn, nước mắt lần thứ hai không tự chủ được mà từ khóe miệng chảy xuống.

Đỗ Hàn Sương dang hai cánh tay với cậu, thiếu niên nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, chạy vào phòng bếp giúp dì Vương hạ nồi sủi cảo.

Lúc từ phòng bếp đi ra thì thấy Đỗ Hàn Sương một mình ngồi ở ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, cực kỳ giống một người già không ai chăm sóc, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi cô đơn một mình.

Tô Dật Thuần bày xong sủi cảo, vẫy tay với hắn, Đỗ Hàn Sương thấy vậy thì đi tới.

Hắn giống như một chú chó được huấn luyện tốt, chỉ nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình, trong mắt chỉ có một mình cậu.

Tô Dật Thuần nhịn không được xoa xoa đầu hắn: "Sao lại ngồi ngây người một mình ở đó?"

"Em không để ý đến anh, không cần anh nữa."

Alpha cao lớn không chút ngượng ngùng nói ra lời mềm yếu, Tô Dật Thuần sớm biết hắn chỉ là một đóa hoa ngoài mặt thì cao lãnh, trong bụng tâm địa còn gian xảo hơn ai hết, thế nhưng nghe xong lời này vẫn không khỏi mềm lòng: "Được rồi được rồi, không có không quan tâm đến anh, cũng không có không cần anh, không có ai là không cần anh hết á, bé ngoan, em hôn một chút."

Môi cậu vừa hạ xuống khóe môi Đỗ Hàn Sương, eo liền bị siết chặt, bị người đàn ông ôm đến ngồi lên trên người, hôn đến không biết là ngày hay đêm.

Cẩu Đông Tây đã quen với việc xem tranh ghép, hiện tại tâm như nước lặng, như một lão hòa thượng dưới ánh đèn bên cổ Phật, mắt không thấy tâm không phiền.

Tô Dật Thuần bị hôn thành một vũng, mềm nhũn trên đùi Đỗ Hàn Sương, khuôn mặt đỏ bừng, môi cũng hồng theo.

Chỉ tại thời điểm này, người đàn ông mới thể hiện phần sắc bén từ nhỏ của hắn, đó là cực độ cố chấp và điên cuồng được ghi trong gen của Alpha: "Anh và em là quan hệ gì? Hửm?"

"...!Chính là, chính là, ừm loại quan hệ đó." Tô Dật Thuần không nghĩ tới hắn ghi thù đến mức này, thử tính cách từ trên đùi hắn chạy trốn nhưng lại bị vận mạng nắm thóp.

Trong kỳ nghỉ ở nhà, tin tức tố không thể khuếch tán quá nhiều, Đỗ Hàn Sương ngày nào cũng hạn chế nghiêm ngặt tin tức tố, cậu lại lười đeo vòng cổ ức chế, hiện tại toàn bộ sau gáy đều lộ ra, thủ pháp của Alpha đầy tính xâm lược khiến cậu theo bản năng run rẩy, sợ hãi đồng thời còn khiến cậu cảm nhận được tuyến thể sưng lên không thể kiểm soát, thắt lưng mềm nhũn ngã trở lại trong lòng Đỗ Hàn Sương.

"Quan hệ cha con?" Đầu ngón tay Đỗ Hàn Sương cọ qua khối da thịt mềm mại nơi gáy cậu, khiến Omega trong lòng không kiềm chế được thở gấp: "Sao lại run đến như vậy rồi? Nói cho anh biết, chúng ta có quan hệ gì?

"Là...!Là quan hệ vợ chồng."

"Không đúng, là quan hệ cha con." Đỗ Hàn Sương hôn lên khóe môi của cậu, vỗ vỗ eo cậu: "Gọi bố đi."

Tô Dật Thuần đỏ mặt không chịu gọi, Đỗ Hàn Sương từ từ lấy thuốc ức chế trong túi ra, cẩn thận tiêm vào cánh tay cậu.

"Không gọi thì không gọi đi, đến thời điểm em vẫn phải gọi thôi."

"Thuần Thuần, đừng mời gọi anh, ý chí của anh không kiên định như em nghĩ đâu."

Cơm tất niên ăn đến là sóng gió, Xuân Vãn đã mở đầu bằng màn múa tập thể, Tô Dật Thuần và Cẩu Đông Tây điên cuồng mắng chửi người.

"Tức chết đi được, tức chết đi được, trên thế giới này sao lại có người như Đỗ Hàn Sương chứ? Tức quá đi thôi." Cậu ủ rũ ăn cơm, không nói tiếng nào, kì thật trong đầu đang điên cuồng biểu tình, người nghe chỉ có mình Cẩu Đông Tây.

"Ồ, vậy sao, vậy miệng của anh là bị làm sao đấy?"

"..." Tô Dật Thuần tức giận nói: "Bị chó cắn."

"Vậy mà anh còn lấy cái sủi cảo duy nhất có tiền xu ra cho chó, làm chó nhà anh cũng hạnh phúc quá ha."

"Tôi bây giờ hối hận rồi, cậu có thể đừng nói toạc móng heo ra vậy được không?"

Một người một hệ thống cãi qua cãi lại, Tô Dật Thuần nghe một âm thanh thanh thúy vang lên, là tiếng tiền xu rơi vào trong bát.

Đỗ Hàn Sương cầm đồng tiền xu lên, hơi nhướng mày liếc nhìn thiếu niên của hắn, cười nhẹ.

Năm mới theo lý mà nói là phải đón giao thừa, dì Vương đã lớn tuổi, không muốn thức khuya nên về phòng nghỉ ngơi sớm, chỉ còn Đỗ Hàn Sương và Tô Dật Thuần ngồi mỗi người một đầu ghế, không hề giao lưu.

Cẩu Đông Tây cũng đang xem Xuân Vãn trong thời gian thực, xem đến đoạn tấu nói, cả người tiếng cười cũng rất là có trình tự, từ tiếng ngỗng kêu liền biến thành tiếng ngựa hí, sau lại phát ra mấy tiếng cười kì quái như tiếng quần jeans bị xé rách (???), xe mô tô của Đỗ Hàn Sương cũng chẳng kêu to bằng tiếng của cậu ta, Tô Dật Thuần ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha, muốn che đi hệ thống.

Đệm bên cạnh hơi lún xuống, Tô Dật Thuần xoay người định rời đi, lại bị Đỗ Hàn Sương giữ lại.

"Anh sai rồi." Thái độ nhận sai của hắn vừa chân thành lại thành thục: "Em đừng giận anh nữa mà."

Tô Dật Thuần còn chưa kịp nói không, trong tay đã được nhét vào một bao lì xì rõ dày, trên đó viết: "Bạn nhỏ năm mới vui vẻ."

Bao lì xì ước chừng nặng đến dọa người, Tô Dật Thuần bóp một cái, có chút khiếp sợ: "Anh cho vào bao nhiêu đấy? Dày như vậy."

"Ban đầu là một vạn." Người đàn ông nói, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó sáng loáng, là đồng xu ở trong sủi cảo: "Hiện tại thêm một đồng, chính là một vạn lẻ một (10001), ngàn dặm chọn một."

Alpha vùi mặt vào vai cậu, thấp giọng nói: "Vận khí tốt là em cho anh, hiện tại trả em đồng tiền, chính là chia cho em một nửa may mắn."

Tô Dật Thuần luôn hoài nghi Alpha giống với chó ở vài phương diện, xoa xoa đầu hắn: "Anh nói chuyện thì nói hẳn hoi, làm ra mấy hành động nhỏ như này, giống hệt chó."

"Vậy thì anh coi như là chó của em."

Hắn cúi đầu xưng thần, giống như thánh đồ hành hương lưu lạc trở về, thành kính hôn lên nốt ruồi nơi khóe miệng mềm mại của Omega, cậu so với Thượng Đế càng thêm sáng rỡ, càng có thể cứu rỗi hắn.

Vì vậy, hắn cam tâm tình nguyện thong thả bước qua bụi gai, dời non lấp bể, chỉ vì đóa hoa của hắn.

Chó sói sẽ không bị gai hoa hồng đâm chết, nhưng lại cam tâm tình nguyện phục tùng dưới đóa hoa hồng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play