Chương 41 : Mưa to
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Huyền y nam tử cười khẽ ra tiếng: "Tại hạ là Giang Viễn Triều, thuộc hạ của Giang Đại Đô Đốc, xếp hàng mười ba. Nếu Tướng quân đã nhận ra thân phận của tại hạ thì sao còn hỏi vấn đề này?"
Giang Viễn Triều vừa hồi kinh, hiện tại còn chưa đi đến nha môn, có điều sau này nếu cũng sống trong kinh thành như Thiệu Minh Uyên thì chắc chắn không thể tránh việc phải chạm mặt, giấu giếm thân phận bây giờ không còn cần thiết.
Thiệu Minh Uyên hơi giật mình rồi gật đầu: "Phải, tại hạ hỏi thừa rồi, cáo từ!"
Chàng nói xong nhảy lại lên ngựa, ôm quyền hướng về phía Giang Viễn Triều, thái độ mơ hồ có chút không thèm để ý gì hết.
Trong lòng của Giang Viễn Triều hơi ngạc nhiên.
Hắn vẫn nghĩ vị Tướng quân hạ phàm này của Đại Lương tàn nhẫn có thừa nhưng lại thiếu chút cơ trí. Hiện tại hình như hắn đã nghĩ sai.
Có thể đoán ra được thân phận của hắn chỉ với tư thế rút kiếm, thờ ơ chẳng hề mảy may khi biết bản thân bị Cẩm Y Vệ nhiều người nghe chỉ tên thôi cũng sợ mất mật theo dõi. Như vậy cũng đủ hiểu người này dù là tâm lý hay trí tuệ đều khó ai sánh bằng.
Người như vậy mà lại không thể bảo vệ được thê tử của mình, liệu có uẩn khúc gì trong đó không?
Giang Viễn Triều nghĩ đến mạng sống đã héo úa như hoa tàn của cô nương kia, trong lòng chua xót, chỉ hận rằng phương Bắc nhiều năm chiến loạn, ngoài tầm kiểm soát của Cẩm Y Vệ, không thể tìm hiểu đến tận cùng việc tại sao nàng lại rơi vào tay địch.
"Tướng quân nghĩ nhiều rồi, tại hạ thực sự đang đi dạo ngoài thành." Thấy Thiệu Minh Uyên giục ngựa muốn đi, Giang Viễn Triều cười nói.
"À, đương lúc xuân về, Giang đại nhân quả nhiên là có nhã hứng." Thiệu Minh Uyên thản nhiên đáp.
Mọi người đều biết thành viên Thập Tam Thái Bảo, thủ hạ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường đều lấy họ Giang.
Giang Viễn Triều mỉm cười, càng tăng thêm vẻ dịu dàng như ngọc của hắn: "Đương lúc xuân về, Tướng quân cũng đi dạo ngoài thành sao?"
Nhìn ánh mắt của Thiệu Minh Uyên là biết kẻ này không thể bị quyền lực chi phối, cho nên kẻ này không có cách nào cứu thê tử đành phải xuống tay giết nàng?
Hắn đúng là muốn nhìn thấy bộ dáng áy náy khó chịu của kẻ này, ai bảo kẻ này không bảo vệ được cô nương mà hắn phải lòng!
Thần sắc Thiệu Minh Uyên quả nhiên có biến đổi, giống như là ném đá vào mặt hồ đang yên ả, từng gợn sóng loang dần ra làm dao động cả mặt nước. Chàng nhăn mặt, lộ ra vài phần mềm mại cùng cô đơn: "Tại hạ đi đón quan tài của thê tử về nhà."
"Ồ, quan tài thê tử của Thiệu Tướng quân xếp cùng quan tài của tướng sĩ hy sinh phải không? Tướng quân quả thật tình sâu nghĩa nặng." Khóe miệng Giang Viễn Triều vẫn hàm chứa ý cười, người hiểu thì sẽ biết đây chỉ là bộ mặt giả tạo của Thập Tam gia, ai không hiểu thì sẽ thấy thật chân thành. Nhưng nếu ai cho là thật, thì đúng là rước lấy nhục.
Thiệu Minh Uyên chưa từng nói chuyện cùng Giang Viễn Triều. Từ lúc người này xuất hiện trước mặt chàng, chàng vẫn cảm giác được chút kỳ quái khó hiểu trong lời nói của người này. Nhưng bốn chữ "Tình sâu nghĩa nặng" như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào ngực chàng, vừa đau đớn vừa nhục nhã"
Thiệu Minh Uyên chàng đã cứu hàng vạn người, nhưng cái thời khắc bắn mũi tên kia chính là điểm bắt đầu cho phần đời còn lại trong địa ngục của chàng.
Chàng nhẹ nhàng nhếch môi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo vô cùng, mỉm cười với Giang Viễn Triều phía đối diện: "Giang đại nhân chê cười rồi, tại hạ cáo từ."
Thiệu Minh Uyên thúc bụng ngựa, con ngựa đã không kiên nhẫn lao đi như mũi tên, vụt chạy mất.
Gió vù vù quẹt bên tai, xuyên qua lớp áo bào trắng của chàng, lạnh thấu xương, nhưng chàng chẳng hề nhận ra mà còn phóng ngựa chạy nhanh hơn.
Chàng cùng Kiều thị, lần đầu tiên gặp mặt đã là tình thế khốn cùng, không có sự lựa chọn nào khác. Chàng đối với nàng dẫu không có tình yêu nam nữ, cũng có tình nghĩa vợ chồng. Nhưng chàng lại không bảo vệ được nàng, thậm chí dùng chính bàn tay mình đoạt lấy mạng của nàng.
Thiệu Minh Uyên nhắm chặt mắt lại, hít thở khó nhọc.
Con tuấn mã đạp phải một chỗ lún trên mặt đường, xóc nảy một chút, động đến vết thương mới của chàng. Đau đớn lan ra, đánh thức vô số những vết thương cũ lưu trên người chàng sau nhiều năm chinh chiến.
Thiệu Minh Uyên nắm chặt dây cương đến mức trắng bệch các đốt ngón tay, cố gắng kiềm chế để không run lẩy bẩy.
Chàng mở mắt, ngửa đầu nhìn những đám mây nhấp nhô trên trời như núi non trùng điệp, nghĩ thầm, thời tiết thay đổi rồi.
Mỗi khi trái gió trở trời, những vết thương cũ của chàng sẽ phát tác mà đau trở lại, không sai một li.
Đôi khi Thiệu Minh Uyên không khỏi tự giễu cợt bản thân rằng, có thể đoán được thời tiết thay đổi, cũng coi như ích lợi sau khi bị thương: ít nhất thì khi lâm trận chàng cũng nắm được thiên thời.
Chẳng mấy chốc cơn sấm mùa xuân được thức tỉnh, mưa to đổ xuống như thác nước, ngựa xe trên quan đạo đều cố tìm chỗ trú, chỉ có một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng lao vào trong màn mưa.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo rộng rãi dừng ở bên đường, có thị vệ vây quanh bảo vệ. Một bàn tay thon dài như ngọc vén rèm xe lên, một khuôn mặt như hoa lại gần cửa sổ ngắm mưa, vừa đúng lúc con ngựa trắng xẹt ngang qua, giẫm xuống đất làm bắn nước vào mặt nàng.
Cô nương thất kinh hét lên một tiếng, nén giận nhìn theo, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên rồi vụt mất.
"Công chúa, người không sao chứ ?" Cung tỳ trong xe kinh hãi giật đùng đùng, cầm vội khăn mềm lau thay cho cô nương.
Cô nương sinh ra có đôi mắt như nước hồ mênh mông, khuôn cằm tinh xảo, hai gò má ửng hồng tự nhiên, quả là một mỹ nhân tuyệt sắc. Giờ phút này trên mặt nàng có dính nước bẩn, đừng nói là nam tử, kể cả cung tỳ đang thay nàng lau mặt cũng không chịu được mà mắng cái kẻ vừa cưỡi ngựa vụt qua là đồ khốn nạn.
Nàng chính là con gái thứ chín của Minh Khang Đế, xinh đẹp nức tiếng, Chân Chân Công chúa.
"Long Ảnh, kẻ vừa chạy qua là ai? Chân Chân Công chúa lớn đến ngần này tuổi cũng chưa từng gặp qua chuyện gì kinh tởm như thế, tức giận không thôi.
Nước bùn bẩn thỉu như vậy lại bắn vào mặt nàng, kẻ kia thật sự đáng chết!
Long Ảnh là thân vệ của Chân Chân Công chúa, thân thủ tốt vô cùng. Bóng trắng kia chỉ vụt qua trong màn mưa xối xả mà vẫn nhìn ra đại khái gương mặt người kia.
Nam tử trẻ tuổi đứng canh cạnh xe ngựa tiến lại, thấp giọng đáp : "Hồi bẩm Công chúa, theo như thuộc hạ nhìn thấy thì hình như là Quan Quân Hầu vừa mới chiến thắng trở về kinh thành."
"Quan Quân Hầu?" Chân Chân Công chúa nhíu mày, không có ấn tượng mấy với vị Tướng quân đáng lẽ phải nghe như sét đánh bên tai này.
Nàng ngồi thẳng người, không giận hờn nói: "Trở về bản cung phải nhìn xem, vị Quan Quân Hầu này là ai mà dám vô lễ với bản cung như vậy!"
Cung tỳ bên cạnh phụ họa theo: "Phải ạ, người nọ quả có phần quá đáng!"
Mỹ nhân như Công chúa lại bị hắn hắt bùn lên mặt, dù có là người giỏi nhẫn nhịn cũng không chịu được!
"Đi thôi." Chân Chân Công chúa lạnh lùng nói.
"Điện hạ, hay là chờ mưa nhỏ hơn chút--"
Chân Chân Công chúa nâng cằm: "Không đợi, bản cung ra nông nỗi này rồi sao còn chờ mưa ngớt được!"
Xe ngựa tinh xảo dần dần khởi động trong làn mưa, gian nan đi về phía trước.
Giang Viễn Triều trú mưa ở lán trà bên đường.
Lán trà đơn sơ, có chỗ bị dột nước. Từng giọt mưa nối đuôi nhau tạo thành tấm mành phủ xuống, tí tách rơi.
Giang Viễn Triều gọi một ấm trà nóng rồi từ từ uống, nhìn mưa càng lúc càng to đến thần cả người.
Đã bị phát hiện tung tích thì hắn cũng không cần lặng lẽ theo sát.
Chưa kể, hắn cũng không hoàn toàn nói dối vị Tướng quân kia, lần này ra khỏi thành thực sự là vì việc riêng.
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy nàng khi trở về.
Ha, trận mưa này tới đúng lúc lắm, cóng chết cái tên kia đi thì tốt.
Giang Viễn Triều cười rộ lên trong im lặng, nhìn thấy chiếc lọng dù trên chiếc xe ngựa từ từ đi đến, ánh mắt lóe lên.
*Lọng dù:
Lại là ai đây? Thị vệ theo sau trông cũng không đơn giản.
Hắn đang nghĩ thì chiếc xe kia bỗng nhiên dừng lại trước lán trà.
Chương 42 : Kinh thư
Edit & Beta : Ha Ni Kên
"Mang một ấm nước nóng đến đây." Thị vệ cạnh xe ngựa đội mưa bước vào, đưa một khối bạc vụn cho chủ quán trà, nhấn mạnh: "Nước nóng thôi, không cần trà nóng đâu."
Chú quán sửng sốt một chút rồi nhận bạc vụn gật đầu lia lịa: "Đã rõ, khách quan chờ một chút."
Đã mở lán trà này nhiều năm trên quan đạo, chủ quán đã nhìn chán nhóm quý nhân muôn hình vạn trạng, yêu cầu như vậy cũng không có gì quá đáng, từng có người muốn mua tương thịt bò ở cái lán này đấy.
Giang Viễn Triều tỉnh bơ uống trà, chỉ thấy thị vệ nhẹ nhàng đón lấy ấm trà gốm to đùng bằng sứ trắng rồi quay về xe ngựa. Một bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng vươn ra từ cửa sổ xe nhấc ấm trà vào.
Giang Viễn Triều không nhìn nữa.
Thị vệ trẻ tuổi liếc nhanh như chớp nhìn Giang Viễn Triều, lập tức nói nhỏ vài câu về phía cửa sổ xe. Ngăn cách bởi làn mưa, không nghe rõ là đang nói gì.
Trong chốc lát, tấm màn bằng gấm được vén ra, hất ra ngoài một chậu nước, hòa với cơn mưa mà rơi xuống đất. Chiếc xe lại từ từ khởi động lại.
Đuôi mắt đảo nhanh về nhìn ký hiệu trên xe ngựa, Giang Viễn Triều siết chặt chén trà trong tay một chút, đoán được thân phận của người trong xe.
Hóa ra là vị Chân Chân Công chúa nổi danh xinh đẹp. Trên tất cả đồ dùng của vị công chúa này đều được đánh dấu bằng ký hiệu hoa diên vỹ. Hắn biết được điều này cách đây đã vài năm, cũng là từ vị nghĩa muội Giang Thi Nhiễm.
*Hoa diên vỹ:
Giang Thi Nhiễm là hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ, mà nghĩa phụ lại là một người được Hoàng Thượng vô cùng tín nhiệm. Vậy nên Giang Thi Nhiễm cùng vị Cửu Công chúa này cũng có thể coi như là bạn tâm giao.
Đúng là loanh quanh kinh thành, gặp bừa một người cũng có thân phận không đơn giản.
Giang Viễn Triều nuốt nốt ngụm trà cuối cùng, đặt lại vài đồng rồi tiến vào màn mưa.
Quả nhiên là rời kinh thành đã lâu, nhiều chuyện nhiều người đã thay đổi.
Trong cơn mưa, Giang Viễn Triều nghĩ ngợi mà đi về phía trước.
Trận mưa xuân này không ngừng lại ngay, mà âm ỉ đến mười ngày sau đấy. Đến tận một ngày trước lễ Phật Đản, mưa mới ngớt, trời mới quang.
Cây chuối tây trong Tây Khoa viện được tắm mưa thỏa thích, xanh tươi mơn mởn, cành lá giang rộng đón lấy gió trời.
Kiều Chiêu dừng tay, đứng dậy thong thả bước đến trước cửa sổ để nghỉ ngơi. Chờ nét mực trên kinh Phật đặt tại án thư khô hết thì phân phó Băng Lục: "Muội cất cẩn thận vào hộp rồi đưa sang cho lão phu nhân đi."
Mấy ngày nay không cần thỉnh an, mấy vị cô nương hai phủ Đông Tây cũng không chạy đến làm trò, Kiều cô nương bình thản sống qua ngày, nhanh chóng chép xong một bộ kinh văn tuyệt đẹp.
"Vâng." Băng Lục nhìn bản kinh văn hoàn hảo, lòng tràn ngập sự vui mừng, hé miệng cười nói: "Cô nương, nô tỳ thề là chữ của người đẹp hơn chữ tất cả các cô nương khác trong kinh thành. Lần này kinh thư của người chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của nhóm cao tăng rồi được đưa đến am Sơ Ảnh."
"Đúng, ta cũng thấy thế." Kiều Chiêu mỉm cười.
Băng Lục há hốc mồm.
Ngữ khí chắc chắn một trăm phần trăm này của cô nương thật sự làm cho người ta ưa thích!
"Nghĩ cái gì thế?" Kiều Chiêu hỏi.
Băng Lục hoàn hồn, mặt mày hớn hở nói: "Nô tỳ nhớ đến chuyện hồi trước. Khi ấy cô nương phỏng theo chữ của Kiều tiên sinh viết lại một bản đem làm thọ lễ cho Đại lão gia bên Đông phủ, kết quả bị Nhị cô nương chế giễu. Đại cô nương ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng dám cá là rất hả hê. Còn có Tứ cô nương, Lục cô nương, cả đám người đấy ai cũng chê cười cô nương. Bây giờ thì tốt rồi. Cô nương cuối cùng cũng luyện thành, để xem ai còn dám lên mặt mà chê người!"
"Phải, về sau sẽ không còn ai." Kiều Chiêu cảm khái nói, lấy tay bẹo má Băng Lục: "Giờ thì đi đi, em nói nhiều quá."
Băng Lục chớp chớp mắt vài cái, hai má đỏ bừng lên.
Cô nương đúng là người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng rất là thích nghe nàng nói chuyện nha.
Tiểu nha hoàn cẩn thận cất kinh Phật được sao chép hoàn hảo, hai chân bước vội đi mất.
Nàng chạy nhanh đến Thanh Tùng đường, bám vào cột trụ ở hàng lang thở hổn hển.
Đúng lúc Thanh Quân xuất môn nên nhìn thấy, hỏi: "Sao Băng Lục lại đến đây thế này?"
Trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, huống hồ Đại cô nương, Nhị cô nương cãi nhau với Tam cô nương trước mặt không ít hạ nhân, mặc dù không có chuyện việc của mấy vị cô nương bị lọt ra ngoài, nhưng hạ nhân trong phủ đã lặng lẽ rỉ tai nhau xong hết rồi.
Cũng bởi vậy mà Thanh Quân mơ hồ cảm thấy Tam cô nương không còn đơn giản như trước, thái độ với Băng Lục tất nhiên cũng trở nên khách sáo hơn.
Băng Lục không hiểu rõ tâm tư của Thanh Quân, nhưng mấy ngày hôm nay đi lại trong phủ cảm thấy thuận lợi hơn trước rõ ràng, vẫn lấy làm vui thích trong lòng, nghe vậy thì cười khanh khách: "Thanh Quân tỷ tỷ, cô nương của chúng ta đã chép xong kinh Phật rồi, ta đưa tới cho lão phu nhân."
"Hóa ra là vì thế, để ta thay muội đem vào."
Băng Lục vội vàng lắc đầu: "Ta muốn tự mình trình lên cho lão phu nhân."
Nàng còn muốn nghe lão phu nhân khen cô nương nhà nàng, xong rồi về kể cho cô nương nghe, làm cô nương đang vui còn vui hơn.
Thanh Quân nghe xong có chút không vui, nhưng dù sao nàng thừa biết tính cách của nha đầu Băng Lục này, không muốn so đo, thuận miệng nói: "Vậy muội đi theo ta."
Khi Băng Lục bước vào sau Thanh Quân, Đặng lão phu nhân đang ngả người trên tháp mỹ nhân, để một tiểu nha hoàn mặt mày sáng sủa quỳ gối bên chân đấm chân cho bà.
*Tháp mỹ nhân:
"Nô tỳ bái kiến lão phu nhân." Trước mặt chủ tử có bối phận cao nhất Tây phủ, Băng Lục thành thật cúi chào.
Đặng lão phu nhân mở mắt ra, vừa thấy là Băng Lục mí mắt liền giật giật, dò hỏi: "Tam cô nương lại gây chuyện gì rồi?"
Băng Lục nghe vậy thì thấy oan ức cho chủ tử.
Sao lão phu nhân có thể dùng từ "lại" cơ chứ, cô nương nhà nàng đã bao giờ gây chuyện đâu, toàn là chuyện gây sự với người.
Băng Lục giơ cao chiếc hộp đựng kinh văn, dõng dạc nói: "Lão phu nhân, cô nương nhà nô tỳ đã chép xong kinh thư, sai nô tỳ đem đến, thỉnh ngài xem qua."
Đặng lão phu nhân hơi bất ngờ.
Mặc dù bà phạt Tam nha đầu đóng cửa chép kinh Phật, nhưng cũng không trông chờ con bé sẽ thành thật làm theo. Nhất là sau khi xảy ra cái chuyện bị vu oan kia thì bà càng không nghĩ đến. Thế mà giờ Tam nha đầu lại lặng lẽ chép xong rồi?
Lão phu nhân nhìn Thanh Quân một cái.
Thanh Quân đón lấy chiếc hộp trên tay Băng Lục, đưa cho lão phu nhân.
"Được rồi, về bảo với Tam cô nương, lần này nó làm không tệ, ta rất hài lòng."
Dù chép trông như thế nào thì thái độ cũng rất đáng khen rồi.
"Lão phu nhân, ngài không nhìn một chút ạ?" Băng Lục chờ mong hỏi.
Thanh Quân không nhịn được mà trừng mắt với Băng Lục.
Ranh con không có quy củ, dám nói năng với lão phu nhân như thế à.
Trước ánh mắt mong mỏi của tiểu nha hoàn, lão phu nhân không khỏi buồn cười, lấy tay mở hộp cầm lên kinh văn đã chép xong xem qua, tay lật lật vài trang: "Để ta xem--"
Câu nói tiếp theo nghẹn lại ở họng lão phu nhân, đôi mắt thường hay híp híp giờ tròn xoe lại, như là vừa nhìn thấy quỷ.
Thanh Quân giật mình: "Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?"
Người già tuổi cao thường vô cớ phát bệnh, lúc ấy thân là đại nha hoàn bên người như nàng làm sao có kết cục tốt đẹp được!
Thanh Quân hung hăng nhìn như muốn khoét một lỗ trên người Băng Lục, vừa tức vừa giận: "Ngươi đưa cho lão phu nhân xem cái gì--"
Chẳng nhẽ chữ của Tam cô nương xấu đến mức dọa người khác hồn bay phách lạc?
Thanh Quân nhìn vào kinh văn trong tay Đặng lão phu nhân, cứng họng ngay tức khắc.
Một lúc sau, Đặng lão phu nhân mới hồi phục được tinh thần, ánh mắt nhìn Băng Lục có chút phức tạp: "Băng Lục, ngươi không mang nhầm chứ?"
Sao lại đem bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh nổi danh thiên hạ đến đây làm gì?
Chương 43 : Ân oán rõ ràng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Băng Lục bị hỏi thì mờ mịt đáp: "Không mang nhầm đâu ạ, cô nương chép xong là nô tỳ đem đến đây luôn."
Đặng lão phu nhân nghe Băng Lục nói vậy thì nhìn lại kinh văn trong tay một lượt, nhịn không được lấy tay dụi mắt.
Chẳng nhẽ bà tuổi già mắt mờ?
Đặng lão phu nhân mặc dù dạy được hai đứa con đề tên lên bảng vàng, nhưng bà cũng không phải là một tài nữ, lại còn thủ tiết nhiều năm một thân một mình nuôi hai đứa con, ngâm thơ đàn hát đã không rõ, vẽ tranh viết chữ càng không thông. Tuy nhiên chữ của Kiều tiên sinh thì bà vẫn nhìn ra, ai bảo Kiều tiên sinh lại nổi tiếng như thế cơ chứ?
"Nói như thế tức là đây thực sự là chữ của cô nương nguơi?"
Băng Lục gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng ạ, đúng ạ." Có điều sao ngữ khí của lão phu nhân lại kỳ quặc như vậy. Sao không thấy chút khen ngợi nào?
Tiểu nha hoàn đang nghĩ ngợi thì Đặng lão phu nhân đã đứng dậy: "Đi đến Nhã Hòa Uyển."
Băng Lục ngẩn người.
Thanh Quân liếc mắt một cái, mặt mày châm biếm.
Tam cô nương quả không từ thủ đoạn để lấy lòng lão phu nhân. Nhưng ai lại coi người khác là kẻ ngu như thế này cơ chứ. Đến cả nha hoàn như nàng cũng thấy chữ như vậy đẹp quá mức bình thường, lão phu nhân sao lại không nhận ra?
Ban ngày ban mặt lại dám dối trá như thế... lão phu nhân không bực mới là lạ!
Mưa tầm tã mấy ngày liền, khó khăn lắm mới được một ngày trời trong, Kiều Chiêu chép xong kinh Phật thì coi như giải quyết xong một chuyện, quyết định ra ngoài sân tản bộ.
Nàng đi đến chân tường thì đột ngột ngồi xổm xuống đất, lấy tay chạm đến khóm cỏ dại nho nhỏ dưới tán cây lựu.
A Châu đi theo đằng sau nhìn thấy khóm cây dại nhưng rất tươi tốt, có chút tò mò. Có điều nàng vốn ít nói, tất nhiên sẽ không giống Băng Lục hấp tấp hỏi.
Kiều Chiêu ngẩng đầu, nhìn A Châu cười nói: "A Châu, em đem cái xẻng xúc hoa đến đây, ta chuyển nó sang chỗ khác."
"Vâng." A Châu không hỏi nhiều, dạ một tiếng rồi đi về phòng.
Đặng lão phu nhân vào sân thì thấy cháu gái đang ngồi xổm trước cây lựu lấy xẻng nhổ cỏ.
Lão phu nhân bỗng nhiên quên mất mục đích đến đây của mình, đi qua hỏi Kiều Chiêu: "Tam nha đầu, cháu đang làm cái gì thế này?"
Bà thì sẽ thấy hành động này không sao, nhưng cái vị Hương Quân ở Đông phủ mà thấy thế nào cũng phê phán nha đầu cử chỉ thô tục đến hết cả hơi.
Kiều Chiêu ngẩng đầu cười giải thích: "Cháu chuyển nó đến nơi khác, nó bị cây lựu cản trở không lớn được."
Đặng lão phu nhân không giấu nổi vui vẻ: "Một khóm cây dại mọc dưới tàng cây lựu cũng biết tủi thân à?"
Kiều Chiêu đã đào xong cây dại lên, thành thật nói rõ: "Quả lựu ăn ngon thì cây này cũng có ích ạ."
"Thế theo cháu nó có ích như thế nào?"
"Đây là huyết sơn thảo, có thể cầm máu trị thương. Tổ mẫu thấy tác dụng như vậy đã đủ có ích chưa?"
Đặng lão phu nhân hơi bất ngờ nhìn không chớp mắt cây dại trong tay Kiều Chiêu, càng ngạc nhiên hơn trước kiến thức của cháu gái nhỏ, bèn hỏi: "Sao cháu biết cây này có thể cầm máu trị thương?"
"Trên đường đi đến kinh thành Lý gia gia đã dạy cháu." Kiều Chiêu bình tĩnh đáp.
Từ trước nàng đã không nghĩ đến việc giả bộ thành người khác. Giả bộ trong khoảng thời gian ngắn thì còn xem xét, nhưng giả bộ cả đời thì thật khó khăn. Nếu không thể sống thật với chính bản thân mình thì được sống lại lần nữa cũng đâu có nghĩa lý gì?
Huống hồ, nguyên nhân thực sự là: phải giả vờ làm một người ngu thì Kiều cô nương thực sự không làm nổi.
Rất nhiều chuyện nếu xảy ra theo chiều hướng tốt, chỉ cần tìm được lý do thích hợp sẽ khiến người khác dễ dàng chấp nhận. Ở Đại Lương, những người có biểu biết về y thuật đều được tôn trọng. Không xa xôi ở đâu mà nói ngay đến bà tử thô kệch ở trong phủ, biết chút y lý địa vị liền khác hẳn nô bộc thông thường. Đặng lão phu nhân trong lòng dẫu ngạc nhiên cũng không nghĩ nhiều, cảm khái: "Hóa ra vị Lý thần y kia còn dạy cho cháu cơ đấy."
Kiều Chiêu tìm chỗ có ánh mặt trời trồng lại khóm huyết sơn thảo kia, chỉ bảo A Châu vài câu rồi đi rửa tay, quay lại chào Đặng lão phu nhân một lần nữa: "Tổ mẫu, người tới đây là có chuyện gì muốn hỏi cháu sao?"
"À--" Đặng lão phu nhân giờ mới nhớ tới mục đích của mình, nhất thời có chút xấu hổ.
Hai bà cháu bà vừa vui vẻ nói chuyện về một khóm cỏ dại đấy.
Hiện tại trở mặt thì có ổn không nhỉ?
"Khụ khụ." Đặng lão phu nhân hắng giọng vài cái, vươn tay lấy kinh thư Kiều Chiêu đã chép từ tay Thanh Quân, hỏi: "Tam nha đầu này, cháu đang đùa với tổ mẫu hay sao mà lại đưa đến bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh?"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt vài cái.
Hóa ra không chỉ vị tiểu cô nương Lê Chiêu này có nhận thức lệch lạc, vị lão phu nhân này thi họa cũng không tinh tường.
Kiều Chiêu tất nhiên sẽ không chỉ vì vậy mà xem thường Đặng lão phu nhân. Trước đây khi đi theo tổ phụ thì nàng được người dạy rằng, cầm kỳ thi họa thực ra chỉ để tu dưỡng tâm tính thôi. Trên đời này không thể quá quan trọng học vấn, nếu học đến tẩu hỏa nhập ma thì lại thành vô nghĩa rồi.
"Tổ mẫu, Kiều tiên sinh chưa từng chép lại kinh Phật." Kiều Chiêu uyển chuyển nói.
"Cho nên?" Đặng lão phu nhân hỏi lại ngay lập tức.
"Cho nên, đây là do cháu gái chép. Không phải người tặng cho cháu nghiên mực Đoan Khê mà tổ phụ lưu lại để cổ vũ cháu gái luyện chữ hay sao?" Kiều Chiêu nói như thể đấy là điểu hiển nhiên.
Sắc mặt Đặng lão phu nhân bỗng nhiên trở nên kích động.
Nói đùa à, nếu chỉ tặng một cái nghiên mực mà lại viết ra chữ nghĩa như thế này thì tất cả tiệm giấy bút khắp kinh thành đã hết sạch nghiên mực rồi.
"Tổ mẫu, người thử ngửi mùi mực tàu đi ạ."
Đặng lão phu nhân thực sự cúi đầu ngửi thử, mùi mực tàu nhàn nhạt trong mũi khiến bà không thể nghi ngờ thêm lời cháu gái. Ánh mắt bà nhìn Kiều Chiêu tràn đầy khiếp sợ: "Tam nha đầu, từ khi nào cháu lại luyện ra chữ đẹp như thế này?"
Còn dám nói là nhờ nghiên mực bà tặng, làm bà sốt ruột một phen.
Kiều Chiêu nghĩ nên đưa ra cho Đặng lão phu nhân một lời giải thích hợp lý, bèn vô tội nói: "Mấy năm nay mẫu thân mua rất nhiều bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh để cháu luyện theo."
Khóe miệng Đặng lão phu nhân co rút.
Tất nhiên là bà biết thừa chuyện này. Nhưng trước giờ chữ của nha đầu này vẫn không tốt lắm, nếu không vì sao năm ấy người Đông phủ lại có thể nhạo báng nó?
Hay là trước giờ Tam nha đầu vẫn giấu tài?
"Tam nha đầu, nếu cháu đã có thể viết chữ đẹp như vậy thì tại sao từ trước đến giờ không thể hiện ra?" Đặng lão phu nhân hỏi dò.
"À, không phải là do cháu sợ làm Nhị tỷ không vui đấy thôi, giống như Đại tỷ vậy." Kiều Chiêu tủm tỉm đáp.
Nếu cứ lấy ơn báo oán, thì phải dùng cái gì để trả ơn?
Trước giờ nàng vẫn là người ân oán rõ ràng. Nếu Đại cô nương, Nhị cô nương đã quen tay vu oan cho người khác, Kiều cô nương cũng sẽ không khách khí dù chỉ một lần đâu.
Lời này lại khiến Đặng lão phu nhân gần như tin hẳn.
Đông phủ nhiều năm nay vẫn cường thế. Dù Đặng lão phu nhân cũng không phải là người nhu nhược, nhưng vì lo cho tiền đồ của hai người con, hơn nữa tuổi của cháu trai duy nhất cũng còn nhỏ, nên cũng không châm chọc đối đầu với Khương lão phu nhân.
Trong số các cô nương ở hai phủ, Nhị cô nương là được cưng chiều nhất, được mọi người phỉnh nịnh đến lú lẫn. Đại nha đầu rõ ràng giỏi cầm kỳ thi họa hơn Nhị nha đầu rất nhiều, nhưng mỗi khi thể hiện đều cố tình làm kém hơn Nhị nha đầu một chút.
Mấy năm nay Đặng lão phu nhân vẫn chôn dằn vặt đó ở trong lòng mà dành thêm vài phần thương tiếc cho Đại cô nương mất mẹ từ nhỏ.
Thật không ngờ rằng hóa ra Tam nha đầu cũng như vậy!
Lão phu nhân lấy tay vỗ vỗ vai Kiều Chiêu : "Về sau không cần như thế nữa, tổ mẫu mong muốn các cháu đều tài giỏi."
Dù sao con cả của bà cũng sẽ ngồi xổm viết sách sử đến già ở Hàn Lâm Viện, thích làm gì thì làm thôi.
Chương 44: Lễ Phật Đản
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Khẳng định được cháu gái có một tay thư pháp tuyệt hảo, tâm trạng của Đặng lão phu nhân càng tốt, càng cảm thấy mình đã đúng khi tặng nghiên mực: "Chiêu Chiêu, kinh Phật cháu chép cực kỳ tốt. Ngày mai tổ mẫu sẽ đem đến Đại Phúc Tự, Phật tổ chắc chắn cũng cảm nhận được tấm lòng thành của cháu."
Sau khi Đặng lão phu nhân rời đi, Băng Lục nhíu mày: "Cô nương, sao nô tỳ lại cảm thấy ngày mai Đặng lão phu nhân muốn người ở nhà?"
Chủ tử nói đi, nói là nô tỳ nghĩ sai đi!
Kiều Chiêu đang ngồi trên ghế con mà A Châu vừa lôi ra phơi nắng, nghe thấy thì thản nhiên nói: "Em nghĩ không sai đâu."
Băng Lục rũ rượi cả người.
Mỗi khi đến ngày Phật Đản, nữ quyến tại các quý phủ kinh thành đều đổ đến Đại Phúc Tự xem lễ. Các phu nhân sẽ vào trong còn các tiểu thư có thể du ngoạn quanh chùa. Việc có nghĩa ý nghĩa đến vậy mà cô nương nhà mình không được đi thật đáng tiếc!
"Cô nương, năm ngoái người đã không đi được vì bị ốm rồi. Năm nay cũng không đi được thì tiếc lắm!"
Kiều Chiêu hơi ngẩng mặt, làn nắng len qua kẽ lá cây lựu âu yếm gương mặt trắng nõn của nàng, ấm áp dịu dàng.
Nàng dừng mắt ở bức tường bao quanh tiểu viện, đăm đăm như thể nhìn được xa hơn, từ tốn: "Sẽ đi được."
Băng Lục khó hiểu.
A Châu thấy chủ tử im lặng, nhịn không được giải thích hộ: "Chữ cô nương đẹp như vậy, bản kinh Phật người chép chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của nhóm cao tăng. Cao tăng sẽ đưa bản kinh Phật đó đến am Sơ Ảnh. Chưa biết chừng vị sư thái ở đó sẽ muốn gặp cô nương nhà chúng ta."
Băng Lục nghe xong hừ nhẹ: "Đừng tưởng là nghe người ta bàn tán lăng nhăng ở bên ngoài rồi nghĩ mình biết hết mà dám nói bậy bạ! Ta nói cho mà biết, vị sư thái ở am Sơ Ảnh kia đã nhiều năm rồi chưa từng gặp người ngoài, cùng lắm nếu thấy kinh Phật tiểu thư nhà nào chép tốt thì truyền ra vài lời khen ngợi thôi."
"Ngài sẽ gặp mặt."
"Sao lại có thể--- ôi, cô nương." Băng Lục xấu hổ, có chút không biết xoay sở.
Kiều Chiêu cười lơ đễnh, khẳng định: "Chắc chắn ngài ấy sẽ gặp mặt."
Cho dù có người chữ đẹp hơn nàng, vị Đại Trưởng Công Chúa kia chỉ cần nhìn thấy kinh Phật nàng chép, cũng sẽ chỉ muốn gặp nàng.
Tiểu nha hoàn Băng Lục có hai nguyên tắc sống:
Thứ nhất, lời cô nương nói chắc chắn đúng.
Thứ hai, nếu cảm thấy cô nương nói không đúng, chắc chắn vì nàng không đủ thông minh để hiểu!
Vì thế tiểu nha hoàn bắt đầu mơ mộng: "Thế thì tốt quá, đến lúc đó chắc chắn các phu nhân tiểu thư trong kinh thành sẽ phải nhìn cô nương bằng con mắt khác. Ôi chao, cô nương, người nghĩ đến lúc đó nô tỳ nên mặc váy màu xanh lá mạ hay là mặc áo choàng màu hồng thêu hoa nhài mùa xuân để cùng người xuất môn ạ?"
*Hoa nhài mùa xuân: (nghênh xuân hoa)
Thấy tiểu nha hoàn cườitươi như hoa nở, Kiều Chiêu ấy vậy mà nghĩ nghiêm túc rồi đề xuất: "Làn dacủa em trắng như thế này thì rất hợp màu xanh lá mạ.»
Băng Lục không khỏi bưng kín mặt.
Cô nương nói da nàng trắng! Trời ơi, trước đây cô nương chưa bao giờ khen thẳng nàng như vậy!
A Châu nghiêng gương mặt từng trải ra chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.
Băng Lục đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, đá đá mấy phiến lá đang nằm trên đất: "Có điều kinh Phật cô nương chép lại không thể ký tên lên. Khi ấy tất cả kinh Phật của các cô nương ở phủ chúng ta sẽ đặt hết lại vào trong cùng một hộp rồi mới đưa lên --- Ôi, nhỡ đâu có người lại chiếm công của cô nương thì làm sao bây giờ?"
Đại cô nương miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Nhị cô nương không bao giờ muốn người khác giỏi hơn mình.
Mấy vị cô nương còn lại trông cũng không có vẻ gì là người tốt!
Băng Lục càng nghĩ càng thấy lo.
"Chiếm công?" Kiều Chiêu hơi giật mình. Đương nhiên nàng chưa từng nghĩ rằng các vị trưởng bối ở đây có thể làm chuyện không biết xấu hổ như thế.
Băng Lục hung hăng gật đầu: "Vâng, ngày mai cô nương cũng không thể đi theo, nhỡ đâu có người cậy cô nương không có mặt liền mạo danh thay thế thì sao?"
Thấy Băng Lục càng nghĩ càng nghĩ quẩn, Kiều Chiêu thản nhiên cười: "Em lấy bộ váy xanh lá mạ của ra đây xem nào, người khác không đoạt nổi đâu."
Nhiều người trên đời này không hiểu rằng, có một số vật không thể chiếm lấy của người khác được, nếu cố đoạt lấy thì chỉ rước phải những điều không hay thôi.
Vừa nghe chủ tử nói vậy, Băng Lục liền yên tâm, kêu dạ một tiếng giòn tan rồi lắc người đi vào thay ra bộ xiêm y xinh đẹp.
Trong viện chỉ còn lại Kiều Chiêu và A Châu, Kiều Chiêu cười cười: "A Châu, em xoa bóp trán cho ta."
"Dạ." A Châu tiến lại, động tác nhẹ nhàng từ tốn nhưng thành thạo vô cùng, không còn lóng ngóng bối rối như buổi học đầu tiên.
"Thế nên mới nói là, có đủ bản lĩnh là đủ tự tin đúng không?" Kiều Chiêu bỗng nhiên mở mắt ra,
A Châu hơi giật mình, rồi mới nở nụ cười cung kính: "Phải ạ."
Cho nên nàng cũng không cần lo lắng lung tung thay cho cô nương, cô nương đã nói không ai đoạt được thì chắc chắn không ai đoạt được.
Cành lá cây lựu nhẹ nhàng đu đưa theo gió, ánh mặt trời như càng ấm áp hơn. Kiều Chiêu nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, A Châu yên lặng càng nhẹ tay hơn.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lê phủ đã phủ trong không khí náo nhiệt tưng bừng.
"Đại tẩu, đến hôm nay Chiêu Chiêu cũng chưa phải thỉnh an ạ? Lão phu nhân đúng là yêu thương nó. Nào giống hai con bé Yên Nhi và Thiền Nhi, trời chưa sáng đã bị ta kéo đến đây, bây giờ mắt chúng nó vẫn chưa mở ra nổi đây."
Đang đi đến Thanh Tùng đường để thỉnh an lại gặp Nhị thái thái Lưu thị, nghe bà nói vậy Hà thị tức suýt chết.
Coi bà là kẻ ngu không hiểu tiếng người chắc, đây còn không phải là đang chê nữ nhi bà bị phạt đóng cửa suy nghĩ trong nhà sao?
Hà thị đưa mắt nhìn Tứ cô nương Lê Yên cùng Lục cô nương Lê Thiền bên người Lưu thị, cười cười: "Thực ra Yên Nhi và Thiền Nhi cũng có thể ngủ thêm, như con mèo ta nuôi từ lúc chưa lấy chồng vậy. Đệ muội chưa thấy nó đâu, con mèo kia ngủ sớm dậy muộn, giờ béo quay rồi."
Lê Yên và Lê Thiền nằm không trúng đạn: "..."
Tứ cô nương Lê Yên oán thầm: đã nhắc nương suốt ngày là đừng có cố chấp nhặt cùng Đại bá mẫu đầu cứng như đá rồi.
Lục cô nương Lê Thiền trực tiếp dẩu môi, dậm chân nói: "Nương --"
Mấy người đi đến chính đường, thỉnh an Đặng lão phu nhân.
Hà thị liếc mắt một cái liền thấy Đại cô nương Lê Kiểu đang ngồi ngay gần Đặng lão phu nhân, nhịn không được xem thường nhìn một cái, thầm nghĩ: nha đầu chết tiệt kia sao lại đến sớm thế không biết!
Đặng lão phu nhân lướt nhìn một lượt, thấy mẹ con Lưu thị đã ăn mặc tử tế còn Lưu thị vẫn mặc y phục ở nhà, không khỏi nhíu mày: "Hà thị, sao vẫn còn mặc y phục ở nhà?"
"Lão phu nhân, năm nay Chiêu Chiêu không đi, con dâu ở nhà chơi với con bé." Hà thị giải thích.
Lưu thị không nhịn được mà mở miệng: "Đại tẩu, năm ngoái Chiêu Chiêu bị bệnh đại tẩu không đi thì không nói, năm nay sao lại cũng không đi? Ôi, Chiêu Chiêu bị phạt cấm xuất môn, lão phu nhân thực ra cũng không đành lòng đấy thôi."
Thế nên sao ngươi dám quang minh chính đại trách lỗi lão phu nhân như thế hả, dỗi không đi là xong à?
Không ngờ rằng, Đặng lão phu nhân thế mà lại gật gù, lộ ra biểu tình chấp nhận sâu sắc.
Tài nghệ thư pháp của Tam nha đầu tuyệt như vậy mà không thể đem nó đi khoe, tiếc quá.
Lưu thị: "..." Hôm nay lão phu nhân ăn nhầm cái gì à?
Thấy cũng không còn sớm, Đặng lão phu nhân nói: "Thế thì ngươi ở lại đi, đúng lúc cần một người ở lại trông coi mọi chuyện trong nhà."
Đặng lão phu nhân dừng một chút, đổi giọng: "Ngươi không cần quan tâm việc gì đâu, tốt nhất là ngồi cùng Chiêu Chiêu thôi. Mấy hôm nay nó phải chịu khổ rồi."
Để Hà thị trông coi mọi chuyện, bà không phải đang kiếm chuyện nhọc lòng à?
Đặng lão phu nhân dẫn đoàn người Tây phủ ra cửa ngõ Hạnh Tử, hội lại với đám người Đông phủ của Khương lão phu nhân. Từng người tự lên xe ngựa mà đi đến Đại Phúc Tự.
Chương 45 : Đại Phúc Tự
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Đại Phúc Tự tọa lạc ở phía Tây kinh thành, dưới chân núi Lạc Hà.
Dãy Lạc Hà phủ toàn cây phong. Mỗi khi đến mùa thu, lá phong tựa như dòng sông cuốn quanh đỉnh núi, che lấp cả trời. Vậy nên người ta gọi là núi Lạc Hà.
Trong tia nắng của buổi sớm mai, ngôi chùa rộng lớn được đánh thức bởi tiếng chuông ngân nga, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón khách hành hương sắp chen chúc kéo đến.
Hôm nay thiện nam tín nữ tới chùa, là nhóm người tôn quý nhất ở trong kinh thành.
Ngày tám tháng tư hàng năm, Đại Phúc Tự sẽ tiếp đãi quan lại và dòng dõi hoàng tộc huân quý, sau đó đến tầm giữa tháng mới mở cửa đón dân chúng ghé vào.
Khi Lê phủ đến nơi thì chân núi Lạc Hà đã ngập tràn xe ngựa, Khương lão phu nhân xuống xe, dẫn đầu đoàn người leo bộ từng bậc thang lên núi.
Đúng là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm, hai bên đường núi cây cối tươi tốt hoa đua nhau nở rực rỡ đẹp mắt. Từng lượt từng lượt khách hành hương nối đuôi nhau từ chân núi vòng đến tận đỉnh núi, kéo dài không dứt.
Trong không khí ngày hội vui mừng phấn khởi, mấy vị cô nương Lê phủ phải giấu sự phấn khích vào trong lòng để rụt rè lặng lẽ đánh giá bốn phía, giống như các tiểu thư khuê các khác cũng đang leo lên đỉnh núi lúc bấy giờ.
Lê Kiểu đi cạnh Lê Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Nhị muội, chân có còn đau không?"
Đáy mắt Lê Kiều nhanh chóng hiện ra sự bực mình.
Sao lại vạch áo cho người xem lưng như thế cơ chứ!
Có điều trên mặt Lê Kiểu toàn vẻ quan tâm. Nhớ đến trận mắng hôm trc của tổ mẫu, khóe miệng Lê Kiều cong thành một độ cong hoàn hảo, mỉm cười tao nhã đáp lời: "Đa tạ Đại tỷ quan tâm. Tuy rằng vẫn còn hơi đau nhưng hôm nay là ngày Phật Đản, vì muốn cầu phúc cho mọi người thay Phật Tổ, ta cuối cùng vẫn cố đi."
Lê Kiểu ngoài mặt mỉm cười nghe hết, trong lòng thì lại cười khẩy.
Nhị muội cũng thật khó khăn rồi, rõ ràng tính tình nóng nảy khó chiều, lại bị Hương Quân ép thành phong thái của danh môn quý nữ. Kết quả thì thế nào? Yên lành thì cũng có thể giả vờ thành công, gặp chuyện một phát hiện hiện nguyên hình. Vẽ cọp không xong lại giống chó.
Lê Kiều không biết Lê Kiểu đang nghĩ gì trong lòng, nhưng lại nhớ tới hôm ấy nàng cũng nói giúp, tuy rằng rốt cục chẳng ra sao; chẳng biết là hư tình giả ý, giọng nói có phần thân thiết: "Ngày ấy sau khi chúng ta trở về, Đại tỷ không sao chứ?"
"Ngày ấy à ---"Lê Kiểu hạ mắt, giọng điệu có phần suy sụp: "Ta đã dập đầu thỉnh tội trước mặt tổ mẫu và mọi người. May mắn tổ mẫu là người khoan dung độ lượng, không so đo cùng ta. Có điều Nhị muội cũng không cần lo lắng cho ta, nhiều năm như vậy, ta đã sớm quen rồi, không ngại gì hết."
Nghe Lê Kiểu nói vậy thì Lê Kiều bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Trong số mấy vị cô nương Tây phủ, nàng khinh nhất là Lê Tam, đối với vị đường tỷ này nàng cũng không bao giờ buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ chậm trễ một giây liền bị người ta vượt mặt. Nhưng nói đi nói lại thì đường tỷ từ nhỏ không có mẹ, lại là chị em với cái kẻ như Lê Tam, cũng là một người đáng thương.
Lê Kiều lòng mềm nhũn, nắm tay Lê Kiểu, đồng tình: "Đại tỷ, tỷ yên tâm. Đến một ngày ta sẽ dạy cho Lê Tam một trận ra trò xả giận cho tỷ."
Lê Kiểu vẫn luôn nghĩ ngợi trong đầu, đôi mắt dừng trên bàn tay trắng noãn đang cầm tay mình, lòng dấy lên một trận phản cảm.
Xả giận cho nàng? Ngày đó rõ ràng nàng bị tai bay vạ gió. Nếu không phải do Lê Kiều ngu ngốc lại đúng lúc nàng ở trong cuộc thì làm sao lại bị liên lụy trở thành người có lỗi đâu?
Lê Kiểu nghĩ vậy nhưng cũng không biểu lộ ra, nhẹ nhàng kéo kéo tay Lê Kiểu: "Tâm ý của Nhị muội làm ta rất cảm động. Chỉ là mấy ngày nay tận mắt nhìn, ta cảm thấy Tam muội không còn giống như trước. Tốt nhất là chúng ta đừng chọc vào muội ấy, kẻo--"
Lê Kiều hừ lạnh một tiếng, ngắt lời Lê Kiểu: "Đại tỷ sợ cái gì? Nó hôm đấy chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi, về sau cứ chờ xem!"
Lê Kiểu không hùa theo cũng không cãi lại, chỉ mỉm cười.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng của một thiếu nữ truyền từ sau đến: "Kiểu biểu tỷ--"
Lê Kiểu và Lê Kiều đồng thời ngoảnh đầu lại.
Một lục y cô nương từ xa vẫy tay với Lê Kiểu.
Lê Kiểu dừng bước.
"Đỗ cô nương ở phủ Cố Xương Bá ư?" Lê Kiều ôn hòa hỏi.
"Chính là muội ấy." Lê Kiểu đã bước xuống vài bậc thang, nắm tay lục y nữ tử: "Phi Tuyết biểu muội, ta còn không biết có thể gặp muội ở chùa hay không, không ngờ đã gặp ngay ở đây rồi."
Hóa ra lục y cô nương này là biểu muội nhà cậu của Lê Kiểu.
Đỗ Phi Tuyết.
Đỗ Phi Dương và Đỗ Phi Tuyết là đôi nhi nữ con vợ cả của Cố Xương Bá, chính là sinh đôi, từ bé đã có quan hệ rất tốt với Lê Kiểu.
"Phi Dương biểu đệ đâu rồi?"
"Ca ca đi tìm Chu biểu ca ở phủ Thái Trữ Hầu rồi."
"Là Chu thế tử đúng không?" Lê Kiểu không ngăn được hâm mộ trong lòng.
Phủ Thái Trữ Hầu cao quý hơn nhiều so với phủ Cố Xương Bá nhà ngoại của nàng. Vị Chu thế tử kia nàng đã gặp qua một lần, quả nhiên là nhã nhặn như ngọc.
Lê Kiểu lặng lẽ đánh giá Đỗ Phi Tuyết.
Đỗ Phi Tuyết hôm nay mặc bộ áo màu xanh lá mạ, làm từ vải dệt màu ngọc bích quý giá, chế tác vô cùng tinh xảo, tiếc rằng da nàng có chút đen, mặc chẳng sang.
Lê Kiểu trong lòng chua chát.
Luận tướng mạo hay tài tình, mọi thứ nàng đều tốt hơn vị biểu muội này. Chỉ vì nàng không có mẫu thân liền bỏ lỡ vòng quý nữ mà biểu muội cũng ở trong. Ngày thường còn phải dựa vào cái vị lão phu nhân khắc nghiệt bên Đông phủ mới có thể tham dự vẻn vẹn vài cái yến hội.
Trên đời này, đúng là không công bằng.
"Tất nhiên là Chu thế tử rồi, làm gì còn ai đâu?" Nhắc tới biểu ca Chu Ngạn, Đỗ Phi Tuyết sáng ngời đôi mắt, màu da đen dường như cũng sáng theo.
Nàng không thích nói chuyện về người trong lòng với cô nương trẻ tuổi khác, kể cả biểu tỷ cũng không, vòng vo chuyển đề tài: "Kiểu biểu tỷ, ta nghe nói vị Tam cô nương ở phủ các tỷ quay về rồi à?"
"Phi Tuyết biểu muội cũng biết sao?"
Đỗ Phi Tuyết cười nhạo một tiếng: "Trong kinh thành làm gì còn ai không biết đâu? Kiểu biểu tỷ không biết đấy thôi, ngày ấy tổ mẫu biết được tỷ bị từ hôn tức đến không thèm ăn cơm. Tổ phủ còn ném đũa xuống bàn, phụ thân cũng nghiêm mặt hơn bình thường."
"Thật ư? Đều tại ta không tốt khiến các trưởng bối lo lắng."
Mấy người ngoại tổ phụ bọn họ không vui chắc là vì hụt mất mối quan hệ với Trường Xuân Bá phủ chứ gì? Lê Kiểu lạnh nhạt nghĩ.
"Cũng không phải trách tỷ, còn không phải do Lê Tam hại sao!" Đỗ Phi Tuyết lướt nhìn một lượt, cười lạnh: "Hôm nay nó không đến hả? Đúng rồi, xảy ra chuyện như thế rồi làm gì còn mặt mũi nào xuất môn!"
Đỗ Phi Tuyết vẫn nắm chặt tay Lê Kiểu, cười khanh khách: "Kiểu biểu tỷ, cứ nghĩ sau này sẽ không phải gặp loại người ghê tởm như thế nữa, ta lại rất là vui. Sẽ chỉ còn tỷ muội chúng ta đi chơi với nhau thôi."
Lê Kiều đứng ở bậc phía trên cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi, gọi to: "Đại tỷ, Đỗ tỷ tỷ, không nhanh thì các trưởng bối sẽ giục mất."
"Được rồi, đi đây."
Sơn đạo đi đến Đại Phúc Tự rộng rãi bằng phẳng, mọi người không cần cố hết sức cũng đi hết.
Sơn môn của Đại Phúc Tự mở rộng, tiếng chuông cổ ngân nga không dứt. Tăng nhân mặc áo cà sa đi lại chậm rãi trên con đường được quét dọn sạch sẽ thanh tịnh. Tượng sư tử đá trước chùa càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm. Nước Phật chuẩn bị cho lễ tắm Phật tản trong không gian một hương vị đặc biệt.
Các cô nương chẳng còn mấy hứng thú với lễ tắm Phật năm nào cũng tổ chức, các nàng muốn tự do nơi trời cao đất rộng này, thưởng thức phong cảnh trên núi Lạc Hà rồi đàm tiếu với nhau hơn. Chỉ có những cô nương đã nộp bản sao chép kinh Phật mới cam tâm tình nguyện ở lại bên trưởng bối.
Trước mặt nhiều vị phu nhân như vậy, nếu kinh Phật đem đến cho vị Đại Trưởng Công Chúa kia mà được khen ngợi thì thật là nở mày nở mặt.
Sau khi ăn cơm chay thì phu nhân và tiểu thư các phủ ở lại trong đại sảnh yên lặng chờ đợi thông báo.