Chương 1: Thiếu nữ cưỡi lừa
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Gió xuân tựa lưỡi dao sắc, nhẹ lướt làm mặt ửng hồng. Càng về hướng Nam, càng đậm sắc xuân.
Ở quán trà đơn sơ bên cạnh quan đạo, dù đã gần trưa nhưng lại có không ít khách, người hầu trà tuổi đã cao, tay cầm ấm trà dài dài bằng đồng, đi qua đi lại, luôn tay rót thêm trà cho khách.
Nơi này cách thành Bảo Lăng hơn mười dặm, người vừa xuất thành tùy ý kể những việc gần đây trong thành, kẻ sắp nhập thành ngồi cạnh hứng thú nghe.
Lúc này có một người nhắc tới mấy vị công tử trẻ tuổi mới đến thành Bảo Lăng ngày hôm nay: nghe giọng thì có vẻ như là người kinh thành, ai cũng phong lưu tuấn tú; mà trong đó có một vị tựa như Phan An Tống Ngọc bước ra từ sách.
Có người chẳng tin, nói: "Chẳng lẽ có thể so được với Gia Phong Kiều gia Ngọc Lang?"
Gia Phong ở phía nam thành Bảo Lăng, muốn đi đến bằng thuyền cũng tốn hai ba ngày, thanh danh của vị Kiều gia Ngọc Lang kia có thể lan đến tận đây, đủ hiểu sự xuất chúng.
Người vừa kể chuyện hớp vài ngụm trà lạnh, cười cười lộ ra hàm răng xô lệch: "Kiều gia Ngọc Lang thì ta chưa gặp, nhưng mà bảo hơn được mấy vị ta vừa gặp trong thành thì ta không tin."
Lời vừa nói, lập tức nhận không ít phản bác. Vài người đã thấy mấy vị công tử kia cũng nhảy vào tranh cãi.
"Lão bá, cho ta một bình trà và hai đĩa bánh ngọt." Một giọng nói cắt ngang cuộc tranh luận giữa hai bên.
Mọi người nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi dừng lại cách quán trà không xa, bên cạnh là một vị tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang nhảy xuống từ lưng lừa.
Gã nam tử thấy mọi người đều nhìn về phía mình, đem lừa buộc vào gốc cây ven đường, lấy thân mình che đi phân nửa người tiểu cô nương, không kiên nhẫn quát:" Nhanh lên, khuê nữ nhà ta không thoải mái, phải vội vào thành."
"Đây đây--" người hầu trà vội vàng bưng lên ấm trà và hai đĩa bánh ngọt.
Gã nam tử đẩy một đĩa đến trước mặt tiểu cô nương, nói: "Ăn đi."
Hắn nói xong thì cầm bát trà lên húp mạnh vài ngụm.
Mọi người không để ý nữa, nữ hài tử cưỡi lừa chỉ là chuyện thường tình, mọi người thu hồi ánh mắt. Chỉ có mấy kẻ không nén nổi kinh ngạc khi thấy một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nhịn không được mà ngắm thêm vài lần.
Gã nam tử hiển nhiên mất hứng khi có kẻ khác coi trộm khuê nữ của hắn, đằng hắng vài tiếng.
Hắn cao to vạm vỡ, chính là dạng không dễ dây dưa, ngồi ở quán trà này cũng chỉ toàn dân chúng bình thường, không muốn gây chuyện. Mọi người cũng không quan tâm nữa, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Ta đã nói là mấy vị công tử trong thành kia chắc chắn không so được với Kiều gia Ngọc Lang đâu! Kinh thành tốt đến mấy cũng còn lâu mới bằng chỗ chúng ta non xanh nước biếc! Nhất là cái huyện Gia Phong nổi tiếng toàn mỹ nhân kia."
Tiểu cô nương từ lúc mới bước vào đến giờ vẫn ngồi thành thật quy củ, bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn người vừa nói.
"Thế ư? Sao ta lại nghe được là Kiều gia Ngọc Lang cũng là người chốn kinh thành?"
"Kiều gia Ngọc Lang đúng là người kinh thành. Nhưng gốc chính là người vùng Gia Phong. Năm kia Kiều tiên sinh mất, hắn mới cùng người nhà hồi hương chịu tang tổ phụ."
"À, hoá ra Kiều gia Ngọc Lang lại là cháu đích tôn của Kiều tiên sinh..."
Nhắc tới Kiều gia Ngọc Lang, đến dân bản địa còn phải đặt Gia Phong huyện lên phía trước.
Nhưng mà nhắc đến Kiều tiên sinh, khắp thiên hạ chỉ nghĩ đến một người mà thôi: tiền Quốc Tử Giám Tế Tửu, vị đại nho nổi danh khắp thiên hạ, thuở thiếu thời được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất tài tử, Kiều Chuyết tiên sinh.
Chỉ tiếc, Kiều tiên sinh đã qua đời từ hai năm trước.
Tiếng tiếc hận vang rền khắp quán.
Tiểu cô nương cúi đầu che đi khác thường nơi đáy mắt, bên tai chẳng còn nghe được điều gì.
Nàng vừa mở mắt; vốn là phu nhân của Bắc Chinh tướng quân Thiệu Minh Uyên, tôn nữ Kiều Chiêu của vị Kiều tiên sinh kia lại trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu mười ba tuổi nằm trong tay bọn buôn người. Không ngờ đi loanh quanh một hồi, lại trở về quê hương của chính mình.
Tổ phụ...
Kiều Chiêu thì thầm tưởng niệm nơi đáy lòng.
Từ khi đến kinh thành, nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại người thân, trở về nơi nàng hằng mong nhớ với thân phận người khác, bằng cách này.
Gia Phong, nơi an táng tổ phụ yêu kính của nàng, nơi người thân của nàng đang sinh sống.
Tính ra thì hiện tại phụ thân và ca ca đã hết tang kỳ.
Kiều Chiêu lặng lẽ nắm chặt tay lại, yên lặng liếc nhìn gã nam tử kia.
Trong đầu vẫn còn lưu lại ký ức của tiểu cô nương Lê Chiêu. Kể từ khi rơi vào tay kẻ này, tiểu cô nương đã thử chạy trốn không biết bao nhiêu lần mà chẳng thành.
Lần thành công nhất, tiểu cô nương bắt lấy cơ hội thoát khỏi hắn, vừa chạy vừa khóc lóc kêu gào rằng bị hắn lừa đem bán, khiến không ít người qua đường dừng lại nhìn.
Thế mà hắn lại đuổi kịp, khẩn khoản gạt lệ nói: "Khuê nữ của cha, cha biết con hận cha ngăn cản con cùng Vương Nhị Ngưu nhà bên chạy trốn. Nhưng con có hận thế nào thì cha cũng không thể để con lầm đường lạc lối được! Đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn về nhà cùng cha, nương con khóc đến mù hai mắt rồi..."
Tiểu cô nương khóc khàn cả giọng cũng chẳng níu chân được người nào. Gã nam tử kia sau khi kéo nàng đến chỗ không người thì hung hăng dạy dỗ nàng một trận, sau đó càng cẩn thận trông chừng nàng hơn. Kiều Chiêu từ khi thay thế tiểu cô nương Lê Chiêu sống lại, cũng thành thật hơn nhiều.
"Đi thôi." Gã nam tử ném lại vài đồng lên bàn rồi đứng lên.
Kiều Chiêu vội đứng lên, không chớp mắt theo hắn ra ngoài.
Hắn nhìn nàng.
Tiêu cô nương thành thật theo sau, tư thái tao nhã vô tình lộ ra làm cho gã nam tử nhíu mày.
Món hàng này so ra đúng là hàng tuyển trong vòng mấy năm nay. Có điều hình như hơi tốt quá, sáng sủa như vậy đi bừa qua cũng thu hút bao nhiêu sự chú ý.
Từ hai hôm trước sao bỗng nhiên trở thành như thế này?
Hắn thở dài, âm thầm quyết định sau khi vào thành tốt nhất là đổi sang đi xe ngựa.
Một lúc lâu sau...
Kiều Chiêu lọc cọc cưỡi lừa, ngửa đầu lên trân trân tấm bảng Bảo Lăng trên cửa thành.
Vậy là nàng đã đến Bảo Lăng.
Tổ phụ của nàng là Kiều Chuyết vô cùng tiêu sái, từ lâu đã không kiên nhẫn làm quan, sau khi từ quan thì đưa tổ mẫu và nàng vân du tứ hải. Chỉ đến khi thân thể không còn tốt mới trở về Gia Phong ẩn cư.
Nàng vì tổ phụ bị bệnh mới về Bảo Lăng một thời gian.
Thành vẫn vậy, nàng thì không.
Mấy ngày liền cẩn thận từng li từng tí, thời điểm này lại có chút buông lỏng, khóe miệng tự giễu một khắc rồi tan.
Gã nam tử mang Kiều Chiêu vào thành, tìm chỗ bán lừa. Đi qua con đường nhộn nhạo, hắn không khỏi lo lắng tiểu nha đầu mới an phận có hai ngày lại dở chứng, liền thấp giọng trấn an: "Ngươi mà ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đem ngươi đến tửu lâu tốt nhất ăn cơm, sau đó sẽ thuê xe ngựa, tránh cho ngươi phải dầm mưa dãi nắng."
"Còn phải đi đến đâu nữa?" Kiều Chiêu vốn trầm mặc ít lời bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Cô nương đứng đối diện nam tử, hai mắt trong trẻo như gió xuân gợn nước hồ lăn tăn.
Ma xui quỷ khiến làm gã nam tử buột miệng trả lời: "Dương Châu."
Định thần lại, hắn có chút ảo não rồi nhanh chóng trấn an bản thân: làm sao tiểu nha đầu này lại biết đường được. Đi qua Bảo Lăng, chẳng mấy chốc mà đến thành Dương Châu.
Dương Châu à...
Vẻ mặt Kiều Chiêu chẳng mảy may thay đổi, nhưng trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt.
Từ nơi này đi đến Dương Châu là đi đường khác, cách Gia Phong quê nàng càng xa. Đợi cho đến cái nơi xa lạ kia, dù có trốn thoát được thì một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi e cũng lại lọt vào hang hùm miệng hổ. Kiều Chiêu vẫn chưa nghĩ ra cách để người thân nàng nhận ra nàng trong bộ dạng này. Nhưng nàng biết rằng phụ thân và ca ca đều là chính nhân quân tử, thấy tiểu cô nương gặp nạn chắc chắn sẽ không nảy sinh ác ý.
Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng phải về nhà. Như thế thì nàng phải chạy thoát được khi còn trong thành Bảo Lăng.
Chương 2: Cầu cứu
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Đường phố trong thành cũng không rộng lắm. Kiều Chiêu ngoan ngoãn đi sau gã nam tử, nhưng khóe mắt không ngừng lưu ý xung quanh.
Cứ như vậy một lần hai lần, gã nam tử có vẻ đã nơi lỏng cảnh giác, còn nàng vẫn kiên quyết chờ đợi thời cơ chạy trốn.
Thoáng thấy lông mày hơi nhướn lên của hắn, Kiều Chiêu chợt lạnh sống lưng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nơi này người đến kẻ đi, hắn càng trông chặt nàng hơn, ra vẻ thả lỏng chẳng qua muốn thử độ thành thật của nàng.
Hắn bất chợt dừng lại, chỉ vào một quán rượu ven đường nói: "Chúng ta sẽ ăn ở đây."
Kiều Chiêu không nhúc nhích.
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ lẽ nào tiểu nha đầu này vẫn chưa hết hy vọng?
''Nhanh vào đi, lát còn phải gấp rút lên đường đấy." Hắn thúc giục, định kéo tay Kiều Chiêu.
Tiểu cô nương giơ tay, chỉ về tửu lâu ba tầng xa xa phía trước, giọng điệu ngọt ngào như rượu nếp khiến lòng người chếch choáng: "Ngươi đã nói là sẽ đưa ta đến tửu lâu tốt nhất ăn cơm cơ mà, chỗ này làm sao so được với chỗ kia chứ."
Gã nam tử mặt mũi tối sầm.
Chỗ kia là tửu lâu tốt nhất thành Bảo Lăng, không có món nào rẻ cả.
Hắn hơi chần chừ, đôi mắt trong suốt của tiểu cô nương lập tức đong đầy nước mắt, nàng bướng bỉnh nói: "Ngươi nói dối, ngươi đã nói là sẽ đưa ta đến tửu lâu tốt nhất, cái tửu quán này chẳng đáng để vào mắt!"
Hiện tại đúng lúc ăn trưa, người ra kẻ vào tấp nập. Tiểu cô nương chỉ vừa nói nhỏ, lập tức có không ít người nhìn qua. Tay tiểu nhị của tửu quán đứng ngay ngoài cửa tất nhiên cũng nghe thấy, lập tức thay đổi sắc mặt, bước đến đuổi người.
Gã nam tử biến sắc.
Hắn nhớ đến Lễ hội hoa thần tại kinh thành. Trên người tiểu nha đầu lúc bị bắt cóc toàn là y phục thượng đẳng. Hắn tự biết xuất thân của tiểu nha đầu này không giàu cũng sang, nàng chướng mắt tửu quán này cũng là chuyện dễ hiểu.
"Ngươi đã hứa rồi, ta sẽ chỉ ăn ở tửu lâu thôi. Ai biết tửu quán này làm ăn có sạch sẽ hay không, nhỡ đâu ăn phải ruồi bọ thì..."
Tiểu nhị của tửu quán chạy vội lại gần, tức đến mức hổn hển nói: "Biến đi, không ăn thì đừng đứng chắn cửa nữa."
Nói xong thì hung hăng trừng mắt nhìn gã nam tử: "Chả biết là dạy dỗ con cái kiểu gì nữa không biết!"
Kiều Chiêu chẳng thèm để ý đến lời tiểu nhị, hoảng hốt thốt lên: "Trời ơi ngươi nhìn xem, vị tiểu nhị ca ca này quần áo dính đầy dầu mỡ, khăn thấm mồ hôi trên cổ cũng đen kịt cả rồi..."
Giọng điệu của nàng uyển chuyển êm tai, lời nói hơi nhanh nhưng người ra vào tửu quán vẫn nghe được rõ ràng. Lập tức có hai người đang chần chừ định vào ăn cơm liền nhấc chân bước sang quán bên cạnh.
Tửu quán không lớn, bà chủ nghe được liền rút cây chày đánh bột dắt bên hông ra, chạy tới.
Kiều Chiêu còn nhỏ, bà chủ không thèm so đo, cây chày kia trực tiếp hướng về phía gã nam tử.
Hắn lập tức thấy không ổn, vội vàng tóm lấy Kiều Chiêu vẫn đang luôn mồm lải nhải nhanh chân bỏ chạy.
Hai người chạy một mạch đến tửu lâu mới dừng lại. Gã nam tử chỉ mặt Kiều Chiêu, tức giận đến nói không nên lời.
Kiều Chiêu chưng ra vẻ mặt vô tội: "Ta đói bụng."
Gã nam tử thở hắt ra một hơi.
Thôi được rồi Túy Tiên Cư này dù rượu và thức ăn có đắt thật, nhưng bán nha đầu này xong cũng kiếm bù được tiền thôi. Mau mau cho xong còn hơn là cứ lằng nhằng.
"Vào đi." Hắn hung hăng trừng mắt lườm Kiều Chiêu.
Hai người y phục bình thường, tiểu nhị cũng không dẫn lên lầu mà để họ ngồi vào mấy chỗ còn trống trong đại sảnh.
"Khách quan muốn ăn gì ạ?"
Gã nam tử còn chưa kịp nói, một giọng nói mềm mại vang lên: "Xôi vịt tiềm rượu."
*Xôi vịt tiềm rượu
Tiểu nhị sửng sốt, lập tứcnhìn về phía gã nam tử.
"Ta muốn ăn xôi vịt tiềm rượu." Kiều Chiêu cố chấp nhìn hắn.
Da đầu ngứa ran, hắn đành hỏi tiểu nhị: "Có món này không?"
"Tất nhiên là có nhưng có điều làm mất nhiều thời gian."
Không đợi Kiều Chiêu mở miệng, hắn phất tay nói: "Cứ làm hai phần đi, cho thêm rượu cùng một phần đồ nhắm."
Không lâu sau thì rượu và đồ nhắm được đem ra. Hắn cầm đũa gắp một chút thức ăn. Kiều Chiêu vẫn thẳng lưng ngồi chờ.
Ước chừng hai khắc sau, khi mà trên bàn chỉ còn chén bát hỗn độn, món xôi vịt tiềm rượu cuối cùng cũng được bưng lên.
"Tổ tông của ta, ăn đi!" Gã nam tử hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kiều Chiêu rút chiếc khăn tay từ ống tay áo, hỏi xin tiểu nhị một ly nước trắng, nhúng khăn vào nước để rửa tay.
Gã nam tử không nhịn được nói thầm: ''Tự dưng lại chú ý không đâu, lúc trước màn trời chiếu đất cũng có sao đâu?"
Kiêu Chiêu đảo mắt, thản nhiên cười: "Có điều kiện thì tất nhiên muốn làm cho bản thân thoải mái hơn chút."
Trước nụ cười bất ngờ ấy, gã nam tử hoảng hốt đến hoa cả mắt, thầm tặc lưỡi: thật nguy hiểm, tiểu nha đầu này mới tí tuổi đầu mà lại có thể cười khiến hắn ngẩn người.
Hắn lặng lẽ nhìn Kiều Chiêu từ tốn ăn, càng nhìn càng vui trong lòng.
Tiểu nha đầu này mới ngần này tuổi đã khiến người khác phải coi trọng, chờ sau này lớn lên, càng không cần phải nói.
Có tiềm năng như thế này thì chắc chắn là bán được giá hời rồi.
Cứ nghĩ linh tinh như vậy, hắn ngồi chờ không biết chán.
Phản ứng của hắn chính xác y hệt những gì Kiều Chiêu dự kiến. Nàng càng thong thả ăn bữa cơm này, hắn càng thấy được giá trị của nàng; chưa kể, hắn sắp hoàn thành chuyện muốn làm tất không mong rắc rối nảy sinh, đương nhiên hắn sẽ kiên nhẫn với nàng hơn.
Kiều Chiêu nhỏ nhẹ chậm rãi ăn từng miếng, ánh mắt thi thoảng lướt quanh đại sảnh, vô tình vô ý nhìn về phía cầu thang lên lầu hai.
Chẳng rõ đã đợi bao lâu, đang lúc gã nam tử không còn đủ kiên nhẫn thì một tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang. Ngay sau đó, ba người đi xuống từ cầu thang gỗ.
Ba người tựa như nam châm, chỉ trong nháy mắt đã hút sạch mọi ánh mắt trong đại sảnh. Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, ngay cả gã nam tử đang gắt gao trông chừng Kiều Chiêu cũng quên khuấy việc phải làm, nhìn chằm chằm vào vị tử y công tử trong ba người ấy.
Vị công tử ấy dáng người cao to, da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo tựa đồ sứ thượng hạng, khóe mắt đuôi mày phảng phất ý cười, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy phong lưu.
"Thập Hi, xem ra lần sau không nên xuất môn cùng huynh." Lam y công tử đứng bên cạnh chàng thấp giọng nói.
"Chỉ cần huynh vừa xuất hiện, già trẻ gái trai đều nhìn huynh chằm chằm, coi chúng ta thành phông nền." Thanh y công tử đứng bên nói.
Tử y công tử cong khóe mắt, cười tủm tỉm nói: "Ta nghĩ các huynh đã luyện thành thói quen rồi."
Hai người kia đồng loạt xem thường.
Ba người đùa giỡn từ lầu xuống đại sảnh rồi nhàn nhã đi ra ngoài, người trong phòng không khỏi nhìn theo.
Kiều Chiêu nhếch môi.
Người nàng chờ cuối cùng cũng xuống. Không uổng công nàng cố ý ngồi ở gần lối nhỏ bên này.
Lúc còn đứng bên ngoài tửu quán, nàng vừa nhìn đã nhìn thấy ba người này bước vào tửu lâu, nàng lập tức tính toán thời cơ.
Vị tử y công tử kia chính là con trai độc nhất của Trường Dung Trưởng Công Chúa, họ Trì danh Xán, tự là Thập Hi, nhân phẩm không có gì để chê.
Cho dù giờ hiện giờ bộ dáng nàng như thế này, dựa vào phong độ của Trì Xán, ít nhất thì không lo bị cướp sắc.
Có khi Trì Xán ngày thường phải tự lo điều đấy hơn...
Suy nghĩ mới chớm xuất hiện trong đầu, mắt đã thấy ba người đi tới cửa, Kiều Chiêu không hề chần chừ, tay buông đũa, vội đứng lên chạy ra ngoài.
Hành động đột ngột của nàng khiến cho mọi người vốn đang chấn động bởi phong thái lỗi lạc của Trì Xán lấy lại tinh thần. Nhìn thấy tiểu nương tử theo đuổi tình yêu, không hẹn cùng nghĩ: "Quả nhiên là vẫn có tiểu nương tử theo đuổi trượng phu, chẳng ngạc nhiên chút nào."
Gã nam tử cũng gật gù, rồi chợt sửng sốt.
Từ từ, theo đuổi tức là --
Sắc mặt hắn đại biến, đứng dậy toan đuổi theo, nhưng chưa tới cửa đã bị tiểu nhị ngăn lại: "Khách quan, ngài còn chưa trả tiền đâu, muốn ăn quỵt à? Cũng không nhìn xem Túy Tiên Cư này là ai mở!"
Hắn bị tiểu nhị cản lại, Kiều Chiêu thuận lợi đuổi theo.
"Chờ một chút --"
Ba người dừng bước, xoay người lại. Thấy tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đuổi theo đến tận đây, cả hai vị kia cùng lúc nhìn về phía Trì Xán nháy mắt ra hiệu.
Trì Xán nhìn Kiều Chiêu vừa chạy đến gần, nhướn mày cười hỏi: "Tiểu muội muội, có việc gì thế?"
Khụ khụ, chàng tuy là có sức quyến rũ vô hạn nhưng nếu tiểu cô nương này mà thổ lộ với chàng thì chàng kiên quyết từ chối.
Kiều Chiêu không muốn bỏ lỡ giây nào hết.
Nàng lên kế hoạch lâu như vậy, chính là muốn tranh thủ lúc tên buôn người bị tiểu nhị ngăn lại để nói sơ qua chuyện bị bắt cóc.
Kiều Chiêu tiến lên, bắt chặt lấy ống tay áo của Trì Xán, ngửa đầu cầu xin: "Đại thúc, cứu ta với!"
Trì Xán hóa đá trong nháy mắt.
Chương 3: Thoát hiểm
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu đã nghĩ kỹ, người như Trì Xán, ngày thường có không ít nữ tử trộm nhìn chàng. Nếu nàng không để ý điều này mà cứ ngăn chàng lại, không chừng sẽ bị hiểu nhầm là có lòng riêng.
Thế, gọi người ta là "đại thúc" thì người ta yên tâm rồi chứ?
Kiều Chiêu tự thấy bản thân đã đủ hiểu chuyện, vội vàng nói rõ ngọn nguồn sự việc: "Ta là con gái của Lê Tu Soạn ở kinh thành, vào lễ hội hoa thần vừa rồi bị kẻ buôn người bắt cóc đến nơi đây, mong đại thúc giúp đỡ ---"
Đại thúc....
Hai chữ này làm cho Trì Xán cứng miệng, tiếng cười khúc khích của hai vị huynh đệ tốt truyền đến làm cho chàng muốn giơ tay chặn miệng tiểu cô nương.
Rõ ràng so với tiểu cô nương này chàng chỉ lớn hơn cùng lắm là vài tuổi, sao lại thành đại thúc rồi? Phải là đại ca mới đúng!
Có điều... Nếu ban ngày ban mặt tự dưng một cô nương chạy đến gọi chàng là đại ca, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của chàng là mặc kệ.
Nghĩ vậy, ánh mắt chàng trở nên thâm sâu, lúc này mới thực sự xem xét kỹ càng cô nương này.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn, dáng người mảnh mai, như là nụ bạch ngọc lan chờ ngày nở rộ phải chịu cảnh gió mưa vùi dập khiến người khác thương tiếc, đuôi lông mày có một nốt ruồi son điểm thêm vẻ đẹp cho nụ hoa ấy.
Trì Xán thầm nghĩ, đúng là một tiểu cô nương thông minh.
"Con gái, mau quay lại đây, đừng làm quý nhân khó chịu." Gã nam tử kia cuối cùng cũng thoát khỏi tửu lâu, chạy đến định kéo Kiều Chiêu lại.
Thoắt cái, Kiều Chiêu lẩn như cá trạch, trốn sau lưng Trì Xán.
Gã nam tử hụt tay, vừa vội vừa bực, giải thích: "Công tử, đây là khuê nữ nhà ta, vì không muốn nghe lời ta nên giận dỗi, ngài cũng đừng nghe tiểu hài tử nói linh tinh."
"Ồ, muội là con gái hắn à?" Trì Xán nghiêng người, cười cười nhìn Kiều Chiêu.
Trái ngược với dung mạo có phần mảnh mai, tiểu cô nương rất cương quyết, gãy gọn nói: "Không phải."
"Vị đại ca này, muội ấy bảo không phải." Trì Xán nói với gã nam tử kia.
Gã nam tử cảm thấy tình huống có chút sai sai, lập tức ra vẻ thành thật trung hậu, kể lể: "Công tử không biết chứ, hai ngày trước khuê nữ nhà ta bị một thằng nhóc xấu xí lừa gạt bỏ trốn cùng nhau, khó khăn lắm ta mới tìm được nàng trở về. Ai ngờ nàng lại cáu giận ta, không muốn nhận ta là cha, còn nói láo với người khác rằng ta là kẻ buôn người. Tất cả tại vì thằng nhóc xấu xí kia!'
Hắn chắc mẩm chỉ cần nói thế này, người ngoài sẽ không còn muốn xen vào việc của hắn nữa. Lần trước nha đầu chết tiệt này bỏ trốn, hắn cũng dùng lý do đấy.
Hắn liếc mắt cảnh cáo lườm Kiều Chiêu.
Nha đầu chết tiệt. Chờ lát nữa ta chỉnh đốn ngươi!
Kiều Chiêu bình tĩnh đứng đối diện hắn, nhoẻn miệng cười.
Trước khác, nay khác.
Tiểu cô nương Lê Chiêu cầu cứu mọi người, tuy rằng có nhiều người. Nhưng chỉ cần gã nam tử kia bịa được một cớ hợp lý, việc không liên quan đến họ, họ sẽ bỏ đi.
Nàng chỉ cầu cứu một người duy nhất, người này tự nhiên sẽ cảm thấy phải có trách nhiệm, sẽ không chỉ nghe lời giải thích một phía từ gã nam tử.
Huống chi, người này là Trì Xán, nếu ngay cả năng lực nhìn nhận cũng không có thì làm sao lại có thể giao thiệp được với đám hoàng thân quốc thích tâm tư phức tạp ở kinh thành?
"Tiểu cô nương, muội thật sự bỏ trốn cùng người khác à?" Trì Xán nửa cười nửa không, rõ ràng là đang giễu cợt Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu nghiêm túc hỏi lại: "Đại thúc, nếu khuê nữ của ngài cùng người khác bỏ trốn, ngài sẽ không thèm để ý đến thanh danh mặt mũi của nàng mà làm to mọi chuyện như vậy ư?"
Đương nhiên là sẽ không!
Trì Xán định gật đầu theo bản năng, phải cố gắng kìm lại.
Đùa à, sao chàng có thể có con gái lớn đùng thế này? Nhất định là do tiểu cô nương này cứ kêu chàng là đại thúc.
Trì Xán yên lặng lùi lại một bước, nhác thấy có đám người đang dần vây quanh, không muốn nghe gã nam tử này giằng co thêm, thản nhiên nói: "Hai vị nói đều có lý --"
"Công tử sao lại nghe lời trẻ nhỏ nói lung tung như vậy? Đây là chuyện của hai cha con chúng ta ---"
Trì Xán nhìn hắn cười.
Chàng vốn rất đẹp, nụ cười này làm cho sắc xuân cũng phải xấu hổ: "Vị đại ca này, tất nhiên là ta không thể xen vào chuyện của người khác."
Gã nam tử thở phào trong lòng.
Hắn đương cố nặn ra một nụ cười thì vị công tử tuấn dật vô song chậm rãi nói tiếp: "Vậy nên tốt nhất là báo quan thôi, để Huyện Lệnh của thành Bảo Lăng phán xem ai đúng ai sai."
Thấy gã nam tử kia trợn mắt há mồm, chàng dịu giọng khuyên nhủ: "Ba huynh đệ chúng ta sẽ tiễn các vị đến trước cửa nha môn, tuyệt đối không xen vào chuyện của hai vị."
"Ngươi, ngươi --" Đối mặt với phương án bất ngờ này, trong giây lát, gã nam tử chẳng biết đáp lại thế nào.
Trì Xán chợt cau mày, quay đầu hỏi lam y công tử: "Tử Triết, ta nhớ Huyện Lệnh thành Bảo Lăng trước đây từng là Huyện Lệnh của Gia Phong?"
Kiều Chiêu tranh thủ liếc nhìn lam y công tử.
Tổ phụ có bằng hữu tri kỷ, là một thần y. Tổ phụ bị bệnh năm nàng lên tám, theo lời đề nghị của vị Lý thần y này mà dắt tổ mẫu và nàng về huyện Gia Phong.
Trước đây, hàng năm Lý thần y đều đến Gia Phong một thời gian để giúp tổ phụ điều trị thân thể. Ngày thường nàng đọc nhiều sách thuốc, mỗi khi Lý thần y đến đều tận dụng cơ hội để thỉnh giáo người về y thuật. Chớp mắt cũng trên dưới mười năm, nàng cũng tạm coi như đệ tử của người. Sau này chính nàng một tay điều trị thân thể của tổ phụ.
Đến năm nàng mười tám tuổi, tổ phụ thân mang bệnh nặng mới buộc nàng về kinh thành để thành thân cùng con trai thứ của Tĩnh An Hầu.
Ngày đại hôn, vị trượng phu mới cưới ngay cả hỉ khăn của nàng cũng chưa kịp vén, đã phải phụng chỉ xuất chinh. Sau đó không lâu thì tổ phụ cũng mất. Vì thế những ngày tháng ở phủ Tĩnh An Hầu nàng cũng hiếm khi gặp người ngoài. Ba người trước mắt, nàng biết Trì Xán, nhưng vẫn là biết từ khi còn ở Gia Phong.
Lam y công tử không phát hiện ra ánh mắt của Kiều Chiêu, mở miệng nói: "Nơi này cũng không phải kinh thành, ta làm sao biết được Huyện Lệnh là ai? Thập Hi, ta nhớ không nhầm thì ba năm trước huynh từng đến Gia Phong đúng không?"
Trì Xán gật đầu: "Phải, lúc ấy ta còn uống trà cùng Huyện Lệnh Gia Phong. Dạo gần đây hình như ta có nghe rằng hắn đã được điều đi nhậm chức ở Bảo Lăng."
Gã nam tử vừa nghe thấy rằng Trì Xán quen biết Huyện Lệnh lão gia, sao còn dám vô cớ gây rối? Nhân lúc mọi người nói chuyện vội vã xoay người bỏ chạy.
Thanh y công tử vẫn chưa từng nói câu nào liền một cước đạp gã nam tử kia xuống đất, lạnh lùng nói: "Xem ra ngươi thật sự là kẻ buôn người."
Kiều Chiêu cao giọng nói: "Không thể tha cho hắn! Kẻ buôn lậu người này luôn bày ra vẻ mặt thành thật, không biết đã bắt cóc biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành. Ta may mắn mới được đại thúc cứu giúp, những thiếu nữ khác chỉ sợ đã sớm ---"
Nghe nàng nói xong, mọi người vây quanh nổi giận đùng đùng: "Tên lừa đảo thật đáng giận, đánh chết hắn đi!"
Ba người Trì Xán mang theo Kiều Chiêu nhanh trí trốn sang bên cạnh, tránh xa đám người đang phẫn nộ, chẳng mấy chốc thì nghe thấy tên buôn người hét thảm như heo bị chọc tiết.
Đi đến một con đường khác vắng người qua lại, ba người Trì Xán nhìn tiểu cô nương đang đi theo ở phía sau, rồi nhìn nhau.
Làm sao bây giờ?
Lam y công tử và thanh y công tử nhìn nhau rồi nhìn Trì Xán.
Kẻ nào rước lấy phiền toái thì kẻ đó giải quyết.
Trì Xán nhíu mày, mở miệng nói: "Tiểu --"
Chàng định gọi là tiểu muội muội, lại nghĩ người ta vẫn gọi chàng là đại thúc, nhất thời cứng lưỡi không nói hết lời.
Kiều Chiêu vô cùng hiểu chuyện, vội nói: "Đại thúc có thể gọi ta là Lê Tam."
"Lê Tam hả --" Trì Xán khóe miệng co rút, cuối cùng mở lời: "Thực ra muội có thể gọi ta là Trì đại ca."
"Trì đại ca." Kiều Chiêu ngoan ngoãn biết điều.
Chỉ cần đưa nàng về kinh thành, gọi là Trì đại gia cũng được.
"Tốt." Trì Xán hài lòng, cười tủm tỉm hỏi: "Nhà muội ở kinh thành à?"
Thấy Kiều Chiêu gật đầu, chàng lắc đầu: "Vậy thì không khéo rồi, chúng ta còn muốn đến Gia Phong, không mang theo muội được. Hay là như thế này, ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa tặng muội để hồi kinh."
Gia Phong?
Trái tim Kiều Chiêu đập thình thịch.
Lê Chiêu nhà ở kinh thành, nhưng nhà của Kiều Chiêu nàng thì vẫn luôn ở Gia Phong.
Nàng còn chưa đến mộ phần của tổ phụ cúng bái, cũng không biết tổ mẫu và mọi người hiện giờ ra sao.
"Đại thúc, à không, Trì đại ca, ta muốn đi cùng các huynh." Không đợi ba người mở miệng, Kiều Chiêu vội giải thích: "Trì đại ca tâm tính lương thiện, thuê xe tặng ta hồi kinh. Thế nhưng biết người biết mặt khó biết lòng, nhỡ đâu xa phu nửa đường nổi lên ý xấu với ta thì ta biết làm thế nào?"
Ngay từ đầu nàng đã luôn hướng đến Trì Xán, giờ phút này nàng thực sự muốn biết Trì Xán có đáp ứng hay không.
Thấy chàng có chút do dự, Kiều Chiêu chớp mắt vài cái, nói: "Đối với ta Trì đại ca có ân cứu mạng, ta không nghĩ được cách nào báo --"
Trì Xán lập tức trở nên cảnh giác.
Tiểu cô nương này chẳng lẽ muốn nói là lấy thân báo đáp?
Chàng đã nói cứu người là mạo hiểm mà!
"Nhưng Trì đại ca đưa ta về nhà, phụ mẫu ta nhất định sẽ hậu tạ hết mực."
Hậu tạ? Trì Xán suýt thì không đứng nổi.
Sự thật và tưởng tượng không giống nhau, tự dưng cảm thấy không còn chút hứng thú nào.
Lam y công tử và thanh y công tử đồng thời cười ha ha.
Chương 4: Trên thuyền
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Hai bên bờ liễu xanh che phủ. Một con thuyền nhẹ lướt trên sông Xuân Hoa, hướng về phía nam.
Trên thuyền, Trì Xán cùng lam y công tử ngồi chơi cờ. Thanh y công tử nghiêng mình dựa vào lan can, buồn chán nhìn nước sông gợn sóng dào dạt đến xuất thần.
Không biết là thuyền đã đi bao lâu, từ trong khoang thuyền, một thanh y thiếu niên bưng lên chiếc khay bày bốn chén trà.
Cậu đặt hai chén trà cạnh hai người đang chơi cờ, rồi bưng một chén khác về phía lan can, đưa cho thanh y công tử.
Thanh y công tử nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, cười nói: "Lê Tam là tốt nhất, không như hai kẻ kia, cứ chơi cờ là chẳng còn quan tâm chuyện gì khác, suốt ngày làm ta chờ đến đói meo."
Hóa ra người mặc trang phục thiếu niên này chính là Kiều Chiêu.
Nàng mềm giọng nhờ cậy, kiên trì giải thích thuyết phục, lằng nhằng một hồi cũng khiến Trì Xán đồng ý đưa theo nàng, với điều kiện là phải giả trai.
Hiện tại, đã ở trên thuyền được hai ngày rồi.
"Dương đại ca, phải đi bao nhiêu lâu nữa thì mới đến Gia Phong?"
Sau hai ngày đồng hành, Kiều Chiêu cũng đã biết lam y công tử tên là Chu Ngũ, thanh y công tử tên là Dương Nhị. Ba người họ hiển nhiên không muốn cho nàng biết thân phận thật, mà nàng cũng không quan tâm.
"Có lẽ qua buổi trưa là đến? Có điều lúc ấy chúng ta không đi vào thành mà sẽ cưỡi ngựa đến thăm một vị chủ thôn trang". Dương Nhị đáp.
Kiều Chiêu giật mình.
Ba năm trước Trì Xán cũng từng chạy đến thôn trang nơi tổ phụ ẩn cư, thỉnh cầu tổ phụ dạy chàng vẽ tranh.
Tổ phụ uyển chuyển từ chối.
Trì Xán không bỏ cuộc ngay mà chai mặt ở lại tận ba ngày. Tổ phụ không còn cách nào đành tặng cho chàng một bộ tranh người vẽ hồi còn trẻ mới tiễn được khách.
Nàng biết Trì Xán kể từ khi ấy, tất nhiên chỉ là chạm mặt qua thôi.
Ba người Trì Xán muốn đi đến thăm một vị chủ thôn trang ở gần Gia Phong, phải chăng --
Nghĩ đến đây, nhịp thở của Kiều Chiêu có chút dồn dập
Phải chăng Trì Xán muốn đến nhà nàng?
Trên đời này chẳng nhẽ lại có sự trùng hợp đến như thế? Mà thực ra, nàng mở mắt ra lại trở thành Lê Chiêu, vậy còn điều gì không thể xảy ra nữa?
Kiều Chiêu cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay của mình.
Bàn tay tiểu cô nương mềm mại nhỏ nhắn, như búp măng non, khác hẳn bàn tay dù thon dài nhưng nhiều vết chai mỏng của nàng trước đây.
Đến tận bây giờ, kể cả khi có được trí nhớ của tiểu cô nương Lê Chiêu, nàng vẫn không thể chấp nhận được việc mình đã là một người khác.
Nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay này, Kiều Chiêu có chút hoang mang.
Làm sao nàng có thể lấy thân phận Lê Chiêu để ở lại nhà của nàng?
Kiều Chiêu ngồi xuống, cầm chén trà lên trầm mình trong bao nỗi băn khoăn.
Lòng nàng trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy đây là một vấn đề nan giải. Đột nhiên giật mình nghe tiếng ba người cãi nhau.
"Thập Hi, Tử Triết, các huynh định chơi đến lúc nào nữa? Không định ăn cơm à?!"
Kiều Chiêu ngẩng đầu thì phát hiện đầu bếp trên thuyền đã bưng đồ ăn lên, mùi thơm trực tiếp tràn vào dạ dày.
Chu Ngũ cầm quân đen bất lực nói: "Không phải là ta không muốn kết thúc, có điều Thập Hi đã nghĩ tận một khắc rồi mà không đi tiếp."
Dương Nhị liếc nhìn bàn cờ, lắc đầu nói: "Thập Hi, cờ của huynh chắc chắn là thua rồi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa."
Ngón tay thon dài của Trì Xán cầm một quân trắng lên, thản nhiên nói: "Nhận thua làm sao được. Ta chưa bao giờ thua cờ ai đâu."
Dương Nhị cười giễu cợt, quay về phía Kiều Chiêu, vạch trần: "Tất nhiên là huynh chưa thua ai bao giờ rồi. Mỗi lần chơi cờ, huynh nghĩ nước đi lâu đến mức làm đối thủ phải đầu hàng."
Trì Xán hừ lạnh:"Huynh thì biết cái gì, người ta gọi là suy nghĩ cặn kẽ!"
Dương Nhị giận dỗi...
Suy nghĩ cặn kẽ cái gì không biết, rõ ràng là kẻ mặt dày! Hôm nay đầu bếp nấu món cá hầm nồi sắt, thơm đến sôi cả gan phổi. Chu Ngũ không thể chịu thêm nhấc tay lên nói: "Thôi ta nhận thua là được chứ gì. Ăn cơm thôi."
*Cá hầm nồi sắt
Trì Xán chặn tay chàng lại: "Không thể như thế được, ta là người luôn dùng thực lực để nói chuyện."
Chu Ngũ và Dương Nhị đồng thời đỡ trán.
Dương Nhị nhỏ giọng: "Muốn cho đám đại cô nương tiểu nương tử say đắm huynh nhìn thấy cảnh này quá đi mất!"
"Khụ khụ--" Trì Xán ho khan hai tiếng thật to.
Lại liếc nhìn Kiều Chiêu một cái.
Trước mặt tiểu cô nương lại nói điều này quả thật không tốt. Dương Nhị tự biết mình vừa lỡ lời, cười ngượng.
"Chơi cờ thì không nói chuyện! Tử Triết, chúng ta chơi tiếp thôi. Quân trắng nhất định gỡ được, chỉ là ta chưa nghĩ ra thôi."
"Xem ra chúng ta không được ăn cơm sớm đâu." Dương Nhị nói với Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu lấy tay đè lên bụng.
Có lẽ do tiểu cô nương Lê Chiêu thân thể yếu đuối, mới ăn muộn một chút, dạ dày đã hơi đau rồi.
Khi ở Yến Thành phương Bắc, nàng đã phải chịu một mũi tên xuyên tim. Bây giờ chỉ cần có thể, nàng không muốn phải chịu thêm dù chỉ một chút đau khổ.
Có cơ hội sống lại, nàng sẽ cố gắng đối xử thật tốt với bản thân mình.
"Nếu mà chơi cờ xong thì có thể ăn cơm đúng không?"
"Đương nhiên là --" Dương Nhị chưa kịp dứt lời đã thấy Kiều Chiêu lấy một quân trắng từ hộp cờ đặt xuống bàn cờ.
Chàng vội vàng tiến tới ngăn lại, thầm nghĩ, nguy rồi, ngày thường tính tình Trì Xán không xấu nhưng cũng có vài điều kiêng kị: huynh ấy rất ghét người khác quấy nhiễu khi đang chơi cờ.
Trì Xán lạnh lùng nói: "Lê Tam, quân cờ không phải là đồ chơi."
Chu Ngũ vẫn đang nhìn bàn cờ, đổi giọng nói: "Thập Hi, huynh nhìn này..."
Trì Xán không quan tâm đến lời Chu Ngũ, nghiêng người nhìn Kiều Chiêu, cười đến chói mắt: " Lê Tam, muội làm loạn bàn cờ của ta. Ta nên làm gì bây giờ?"
"Thập Hi ---"
Trì Xán cắt lời Chu Ngũ: "Ta biết hai huynh đều muốn bênh tiểu nha đầu này. Theo ta thấy thì tiểu nha đầu này rất thông minh, tự thuê xe ngựa hồi kinh cũng không có vấn đề gì."
Hừ, làm phiền chàng chơi cờ, được chàng cứu mà không biết đường lấy thân báo đáp, bực nhất là còn gọi chàng là đại thúc!
Tiểu cô nương này chẳng đáng yêu chút nào!
"Thâp Hi, ta muốn nói là... quân trắng thắng rồi." Chu Ngũ líu lưỡi nói ra những lời này, cảm thấy thật khó tin.
Quân đen của chàng rõ ràng đang áp đảo. Thế mà Lê Tam chỉ tùy ý đặt một quân xuống, lại lật ngược thế cờ, xoay chuyển tình thế, đẩy quân đen của chàng vào đường cùng mạt lộ.
Trì Xán ngẩn ra, vội nhìn bàn cờ.
Dương Nhị lại gần, khó tin nhìn Kiều Chiêu.
"Sao muội làm được như thế ?" Trì Xán ngạc nhiên.
Tiểu cô nương nhếch môi, nhẹ nhàng trả lời: "Đặt bừa thôi, chắc là ăn may."
"Nói cho tử tế." Ngón tay Trì Xán gõ gõ bàn cờ.
Đặt bừa mà lại hơn công sức suy nghĩ từ nãy đến giờ của chàng à? Chưa kể theo hiểu biết của chàng, hiếm có thanh niên trong kinh thành có trình độ chơi cờ so được với Chu Ngạn.
Tiểu nha đầu này chẳng lừa nổi trẻ lên ba.
"Thế thì có thể do trình độ chơi cờ của ta cũng khá ổn."
Trì Xán và Chu Ngạn liếc nhìn nhau, cả hai vội lấy tay xáo trộn hết bàn cờ, đồng thanh: "Lại đây chơi với ta một ván cờ nào."
"Nhưng ta đói bụng." Kiều Chiêu thành thật nói.
Ăn xong.
Chu Ngạn nhìn chằm chằm bàn cờ một lúc lâu, đem quân cờ cất vào hộp, thở dài: "Kỹ năng không bì được với muội, ta nhận thua."
Chàng đứng dậy, Trì Xán ngồi thay vào.
Mặt trời lặn dần về phía tây, bến Gia Phong hiện dần ra trước mắt, Trì Xán vẫn cầm chặt quân cờ, nghĩ đến nát óc.
Tiểu cô nương ngồi đối diện đôi mắt rũ xuống, im lặng chờ đợi.
"Có thể không thúc giục Thập Hi, điềm tĩnh đến như vậy, tiểu cô nương này không phải người thường rồi." Chu Ngạn nói khẽ với Dương Nhị cũng như là tự nói với chính mình.
Đối với cô nương vừa có thể đánh cờ thắng Chu Ngạn, vừa có thể kiên nhẫn với Trì Xán, Dương Nhị rất khâm phục. Liếc mắt nhìn kỹ Kiều Chiêu, giọng nói của chàng chợt có chút biến đổi: "Sao ta thấy hình như muội ấy đang ngủ?"
Chương 5: Trở về nhà
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Chơi cờ với ta mà muội cũng ngủ được à?" Trì Xán thờ ơ hỏi.
Kiều Chiêu giật mình tỉnh táo, tay làm rơi quân cờ, một tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
"Huynh nhầm rồi." Tiểu cô nương từ tốn nói.
Nàng mới chớp mắt một cái thôi mà.
"Ta nhìn rõ muội nhắm từ từ hai mắt lại đấy." Trì Xán cười tủm tỉm, nhưng giọng điệu lại khiến người khác lạnh gáy.
"Huynh không tin thì nhìn xem, ta có đi sai nước nào đâu?" Ngón tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng đặt một quân xuống bàn cờ làm từ gỗ cây thu.
Hồi còn ở ẩn, chơi cờ là cách tốt nhất để giết thời gian. Nàng còn có thể chơi cờ cùng tổ phụ thì chơi với Trì Xán, nàng nhắm mắt cũng thắng.
Nghĩ như vậy hình như có chút coi thường người khác.
Trì Xán theo bản năng nhìn theo ngón tay tiểu cô nương, thấy đối phương chỉ đặt xuống đúng một quân cờ mà khiến chàng tổn thất nghiêm trọng, lần đầu tiên chàng hoài nghi phán đoán của mình.
Khi nãy nha đầu này không ngủ thật à?
"Thôi đừng chơi nữa, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi, thuyền sắp cập bến rồi." Dương Nhị nén cười xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người.
Sau khi thuyền cập bến, đúng như lời Dương Nhị nói, mọi người cũng không vào thành. Trì Xán thông thuộc tìm đến trại ngựa ngoài thành rồi chọn ra ba con ngựa khỏe mạnh.
Chàng vỗ vỗ lưng ngựa, nói với Kiều Chiêu: "Ai trong ba người bọn ta cũng không tiện ngồi chung ngựa với muội. Đợi lát nữa người của ta sẽ dắt muội vào thành tìm một khách điểm nghỉ ngơi."
"Ta sẽ cưỡi ngựa." Kiều Chiêu nói.
Trì Xán hơi giật mình, từ trên cao nhìn xuống đánh giá tiểu cô nương không cao đến nách mình. Khóe miệng mấp máy, lại lấy ra một con ngựa: "Nếu muội muốn thì đây."
"Cảm ơn huynh." Kiều Chiêu thở phào, nở nụ cười thật tươi rồi đi về phía con ngựa đỏ thẫm.
Dương Nhị không kìm được, khẽ hỏi Chu Ngạn: "Từ khi nào Thập Hi trở nên dễ tính thế này?"
Chu Ngạn nhìn vóc người Kiều Chiêu, không tử tế đoán: "Chắc là huynh ấy cảm thấy tiểu cô nương sẽ không biết cưỡi ngựa, muốn chế giễu muội ấy một phen."
"Ta thấy Thập Hi sẽ lại thất vọng thôi. Nha đầu này thật bí ẩn, mới chừng này tuổi lại có thể chơi cờ thắng cả huynh. Có khi còn cưỡi ngựa giỏi hơn cả ta ấy."
Chu Ngạn nhìn về phía trước, vẻ mặt kỳ quái.
Dương Nhị nhìn theo, thấy con ngựa đỏ thẫm kia hất tiểu cô nương ra rồi hí lên chạy mất.
Tiểu cô nương hít toàn đất là đất, ho khan mất một lúc.
"Cưỡi ngựa giỏi thật đấy." Chu Ngạn cười ha ha.
Nhìn con ngựa chạy đi, Kiều Chiêu cảm thấy lờ mịt.
Quả thật nàng không giỏi cưỡi ngựa...
"Tốt nhất là muội ở khách điếm chờ bọn ta đi." Trì Xán mỉm cười, không thèm che dấu sự sung sướng nơi khóe mắt.
Người này chỉ chực bỏ nàng lại thôi. Kiều Chiêu ủ rũ nghĩ.
Thực ra nàng không trách ai cả.
Nàng và ba người bọn họ, vốn là bèo nước gặp nhau. Người ta đồng ý ra tay cứu nàng một phen đã là điều rất đáng cảm ơn rồi.
Nhưng mà lúc này thì nàng chỉ có thể lấy oán trả ơn.
"Ta nghĩ hay là hai huynh đi cùng nhau. Trì đại ca sẽ mang theo ta --"
"Không được! Nam nữ thụ thụ bất thân." Trì Xán kiên quyết từ chối.
Sao nha đầu này lại mặt dày như thế?
"Ta không để ý đâu."
Trì Xán xem thường, không khách khí: "Ta biết thừa là muội không để ý, nhưng ta để ý!"
Không thể trách chàng nói năng vô tình. Nếu mà tính tình chàng dịu dàng mềm mỏng thì có khi còn chẳng dám ló đầu ở chốn kinh thành.
Nghe Trì Xán nói trắng ra như vậy, Kiều Chiêu chỉ khẽ cười.
Năm trước thì người này dai dẳng quấy rầy tổ phụ nàng, giờ lại đến lượt nàng làm phiền người ta. Thực sự là nhân quả luân hồi.
"Muội cười cái gì?" Trì Xán nhíu mày.
Nha đầu này có chút quỷ quái, chàng không thể chỉ coi nàng như tiểu cô nương mới mười hai mười ba tuổi được.
"Ta cười vì nếu chuyến này các huynh không mang ta theo, chỉ sợ khó đạt được mong muốn."
Ánh mắt Trì Xán đột nhiên trở nên sắc bén. Nhìn thấy đôi mắt nửa cười nửa không của tiểu cô nương, chàng chế nhạo: "Tiểu nha đầu muội nghĩ rằng cứ ra vẻ bí ẩn rồi ta sẽ đem muội theo hả? Ha ha. Muốn dẫn muội đi cùng ư? Trừ khi muội nói được bọn ta định đi đâu."
"Thập Hi, huynh đừng đùa Lê Tam nữa." Dương Nhị có chút không nỡ.
Chu Ngạn tiếp lời: "Hay là để ta mang theo muội đi."
Trì Xán nhíu mày.
Chu Ngạn là thế tử Thái Trữ Hầu, thân phận không chỉ tôn quý mà tài hoa cũng xuất chúng vô cùng, còn trẻ mà đã đỗ cử nhân. Ngày thường trông chàng có vẻ ôn hòa nhưng thực ra cũng khá kiêu ngạo. Tự dưng bây giờ lại đồng ý mang theo một tiểu cô nương. Thật đáng ngạc nhiên.
Chu Ngạn bị Trì Xán nhìn đến ngượng ngùng, ho nhẹ: "Huynh đừng nghĩ nhiều, ta chỉ thấy mang theo muội ấy cũng không sao."
Kì phẩm tựa như nhân phẩm. Cô nương đường đường chính chính chơi cờ thắng chàng, chắc chắn sẽ không phải kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ. Chưa kể, nàng chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn.
"Kiều gia ở Hạnh Lâm." Kiều Chiêu mở miệng nói.
Ba ánh mắt đồng loạt hướng về phía nàng.
"Sao muội biết được?" Dương Nhị thốt lên.
Kiều Chiêu nhẹ cả lòng.
Thành công rồi.
Ba năm trước Trì Xán đến bái phỏng tổ phụ nàng, mà bây giờ tổ phụ của nàng không còn, phụ thân và đại huynh của nàng cũng mới quay về Gia Phong. Nàng không nghĩ ra lý do để nhi tử của Trưởng Công Chúa phải bôn ba vất vả một phen chỉ để du ngoạn Gia Phong.
Có lẽ bọn họ sẽ đến bái phỏng phụ thân.
Nếu mà nàng đoán đúng, Trì Xán dù là tò mò hay phòng bị chắc chắn vẫn mang theo nàng.
Nếu đoán sai thì --
Ba người Trì Xán không đi đến nhà nàng thì nàng cũng chẳng cần đi theo.
Vậy thì dù có nói lời khác thường như vậy, nàng cũng không thiệt gì.
Ánh mắt ba người kia lại thay đổi.
Trì Xán thậm chí còn quên luôn "Nam nữ thụ thụ bất thân" viết như thế nào, nắm chặt cổ tay Kiều Chiêu: "Làm sao mà ngươi biết được? Ngươi là ai?"
"Ta đoán." Kiều Chiêu mỉm cười. "Ta là nữ nhi của Lê Tu Soạn tại kinh thành, nhà ở ngõ Hạnh Tử phố Tây."
Nói đến đây, Kiều Chiêu mới chợt giật mình.
Ngõ Hạnh Tử...
Nhà nàng vốn ở Hạnh Lâm. Nhà tiểu cô nương Lê Chiêu lại ... ở ngõ Hạnh Tử.
Thật là xa.
"Đừng có nói mấy điều vô nghĩa như thế. Muội biết là ta không hỏi cái này." Trì Xán đánh giá kỹ lưỡng Kiều Chiêu một lần nữa.
Lần đầu gặp, chàng chỉ thấy tiểu cô nương này có chút thông minh.
Mà giờ phút này, chàng cảm thấy nha đầu này... tà ma thấy má!
Kiều Chiêu chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên một cách điêu luyện: "Không phức tạp như Trì đại ca nghĩ đâu. Chỉ là..."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là ta muôn phần kính trọng và ngưỡng mộ Kiều tiên sinh, nên mới đoán là ba vị đại ca đây nếu nếu đã muốn đến Gia Phong, chắc chắn sẽ muốn đến nhà Kiều tiên sinh."
Văn không có ai đứng thứ nhất, võ không có người đứng thứ hai. Từ hơn mười năm trước, người khiến toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ công nhận là đệ nhất tài tử Kiều Chuyết tiên sinh, tất nhiên cũng sẽ được toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ kính trọng và ngưỡng mộ.
"Nhưng Kiều tiên sinh... đã qua đời rồi." Trì Xán có chỗ không hiểu.
Đau xót tràn vào lòng, Kiều Chiêu nhìn thẳng chàng: "Đúng vậy, nhưng Kiều đại nhân vẫn còn."
Kiều đại nhân đó là phụ thân của nàng, tiền Tả Thiêm Đô Ngự Sử, sau khi tổ phụ qua đời thì mới trở về Gia Phong chịu đại tang.
So với tổ phụ của nàng tiêu sái bất kham, phụ thân tính tình nghiêm túc. Nói đến cầm kỳ thi họa, thực sự còn không bằng nàng.
Nhưng người trong thiên hạ không biết điều đấy.
"Thật sự chỉ vì thế mà muội đoán được?"
"Gia Phong không có danh lam thắng cảnh, lý do ba vị đại ca lặn lội từ kinh thành đến đấy cũng không khó đoán."
Trì Xán nhìn Kiều Chiêu chằm chằm, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tại sao muội lại chắc chắn nếu ta không đem theo muội thì khó lòng đạt được mục đích?"
Chàng đến Gia Phong, đương nhiên là có thỉnh cầu.
Kiều Chiêu thản nhiên cười, nghiêng đầu khẽ nói: "Đến Hạnh Lâm thì Trì đại ca sẽ biết."
Trì Xán xoay người lên ngựa, vươn tay về phía Kiều Chiêu: "Đi thôi."
Kiều Chiêu bắt tay chàng, trong nháy mắt cả người đã yên ổn trên lưng ngựa.
Ngựa chạy nhanh như chớp, tiếng gió vù vù xẹt qua tai. Một giọng nói trầm ấm truyền từ đỉnh đầu: "Rõ ràng hai người kia hòa nhã hơn ta, sao lúc trước muội không nhờ bọn họ mang theo muội?"
Khụ khụ, tuy rằng nguyên nhân quan trọng nhất chắc chắn là do bộ dáng tuấn tú của chàng, nhưng chàng vẫn muốn nghe được vài phần tâm ý.
Kiều Chiêu cười khanh khách đáp: "Tất nhiên là vì, một chuyện không thể phiền tận hai người rồi."
Nàng là người có ân tất báo, đã thiếu ân tình của Trì Xán sẽ không muốn thiếu thêm ân tình của ai khác.
Trì Xán tối sầm mặt.
Hóa ra là coi chàng là chân sai vặt!
Chàng đã bảo là nha đầu này không đáng yêu chút nào mà!