Chương 36 : Tan cuộc
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lê Kiều theo bản năng cúi đầu, nhìn xuống bàn tay phải bị thương.

"Nhị tỷ, có đúng hay không?"

Lê Kiều trong lòng xuống dốc, nhưng nhiều năm nay nàng vẫn luôn đứng trên các cô nương khác trong phủ một cái đầu, chưa bao giờ bị đẩy đến bước đường cùng như thế này, lập tức thẹn quá hóa giận nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Dấu vân tay mỗi người không giống nhau cái quái gì, ta chưa nghe thấy bao giờ!"

Kiều Chiêu thấy cô nương này vẫn cố tình gây sự thì cảm thấy khá ngạc nhiên, lại thở dài: "Nhị tỷ không hiểu được cũng là chuyện thường tình, dù sao cũng là người tư chất có hạn."

Nếu là nàng, nếu đã bị người ta đánh bại thì sẽ lập tức nhận thua, cố gắng giãy chết như vậy thực ra còn khó coi hơn. Sao cô nương này lại không hiểu đạo lý dễ hiểu như thế?

"Tư chất có hạn? Ngươi, ngươi là nói ta ngu?" Lê Kiều lập tức phản ứng lại, đón nhận ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy" của Kiều Chiêu, càng giận dữ : "Ngươi nhắc lại lần nữa--"

"Câm mồm!" Khương lão phu nhân quát lên.

Mọi thứ yên lặng lại, Lê Kiều trắng mặt nhìn Khương lão phu nhân, nhũn giọng gọi: "Tổ mẫu --"

Nàng biết tuy rằng tổ mẫu rất yêu thương nàng, nhưng nếu nàng dám làm mất mặt bên ngoài thì nhất định sẽ không tha.

Ánh mắt Khương lão phu nhân lướt qua Lê Kiều rồi dừng lại trên mặt Đại cô nương Lê Kiểu.

Lê Kiểu vội đứng hình, thẳng người lại, không dám thở nhẹ.

Chuyện hôm nay sao lại quỷ quái như vậy, Lê Tam dụ các nàng rơi vào bẫy như thế nào?

Không đúng. Lê Tam từ khi trở về không còn như trước. Chẳng lẽ người ta nói thật sự đúng? Kẻ gặp đại nạn sẽ trở nên thông minh hơn?

Khương lão phu nhân ho khan một tiếng làm giật mình Lê Kiểu, phục hồi lại tinh thần trong nháy mắt.

"Đệ muội, Nhị nha đầu... không hiểu chuyện, trở về ta sẽ dạy dỗ con bé thật cẩn thận!" Khương lão phu nhân phải nói ra những lời này còn khó chịu gấp trăm lần so với việc có kẻ tát thẳng vào mặt bà.

Sự tình giờ muốn hiểu cũng không khó, cố tình truy hỏi tiếp chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Đặng lão phu nhân mắt chớp chớp.

Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra là Nhị nha đầu trước thì ngang ngược, sau lại hại người à!

"Vẫn là Hương Quân hiểu rõ mọi chuyện, nhân lúc đứa nhỏ chưa còn lớn hẳn còn có thể dạy bảo một phen." Đặng lão phu nhân kéo dài lời nói, lặp lại toàn bộ lời trước của Khương lão phu nhân.

Khương lão phu nhân tức giận muốn nổ đầu, thế mà lại bị nghẹn không nói được câu nào.

Đặng lão phu nhân cũng không định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Tây phủ dù không có địa vị, bà cũng có hai người con làm quan đấy, hay là cháu gái người khác là mây trời, cháu gái bà chỉ là cỏ cây ven đường?

Đặng lão phu nhân đưa mắt nhìn Hà thị.

Trước mặt hai vị lão phu nhân, dẫu cho Hà thị đầu vốn trơ như đá tảng thì tự dưng bây giờ cũng được thần linh rọi soi khắp tâm trí. Trong nháy mắt hiểu ngay ý của mẹ chồng, phụ họa thêm: "Cũng không thể cho qua như thế được. Hương Quân ngài không biết chứ, lúc nãy Quế ma ma cởi giày giúp Nhị cô nương, còn bị Nhị cô nương đạp cho một cước té lăn ra đất đấy."

"Còn có chuyện này ư?" Khương lão phu nhân mặc kệ thái độ so đo của Hà thị, âm trầm hỏi Lê Kiều.

Lê Kiều sợ đến trắng bệnh cả mặt, trốn trong lòng mẫu thân Ngũ thị.

Quế ma ma vẫn đứng ở vách tường cuống quít bồi tội: "Đều là do lão thô chân tay thô kệch, Nhị cô nương giáo huấn như thế là phải."

Nhìn thấy Quế ma ma thỉnh tội như vậy, Khương lão phu nhân cả người ngứa ngáy, hung hăng trừng mắt nhìn mẹ con Ngũ thị, cuối cùng không tài nào xuống nước nổi, đứng bật dậy nói: "Hồi phủ!"

"Lão phu nhân, chân Kiều Kiều như vậy--"

"Cũng không chết được, cho người cõng về!"

Khương lão phu nhân nén giận trở về Đông phủ, đuổi Ngũ cô nương Lê Thù về phòng, vỗ mặt bàn: "Cái đồ vô liêm sỉ này, quỳ xuống cho ta!"

Lời nói của lão phu nhân Lê Kiều làm sao dám không vâng theo, nàng nén đau rời xuống lưng của bà tử, chật vật quỳ xuống đất.

Ngũ thị nhìn thấy đau lòng không thôi, nhìn không được gọi: "Lão phu nhân--"

Khương lão phu nhân lửa giận tăng vọt: "Ngũ thị, ngươi dạy dỗ nữ nhi thành cái dạng này còn dám thay nó cầu tình à?"

"Con dâu không dám!" Ngũ thị quỳ rầm một tiếng.

Lúc này đại nha hoàn dâng trà lên, Khương lão phu nhân nhận lấy rồi uống một ngụm, nước trà ấm áp làm dịu lòng bà đôi chút. Buông chén trà, bà nhìn xuống hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất.

Chậm rãi mở miệng: "Kiều Kiều, trước đây ta dạy ngươi như thế nào?"

Lê Kiều cúi đầu lệ rơi đầy mặt: "Tổ mẫu, tôn nữ biết sai rồi."

"Vậy ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?" Khương lão phu nhân nâng chén trà lên.

"Tôn nữ không nên nói dối làm Lê Tam chịu oan, cũng không nên không biết kiếm soát bản thân mà tùy tiện động thủ với hạ nhân--" Lê Kiều một bên tự kiểm điểm, một bên quan sát nét mặt của Khương lão phu nhân. Nhìn thấy lão phu nhân một con mắt phủ đầy sương trắng, một con mắt lạnh lẽo run người, nhất thời không nói được tiếp.

"Sai!"

Khương lão phu nhân đập chén trà lên mặt bàn. Chén sứ chạm vào bàn gỗ, tạo nên tiếng cạch vang mạnh, như dùi trống nện vào lòng Lê Kiều, làm nàng không khỏi run lên hoảng loạn.

"Cái sai đầu tiên của ngươi là, không có đầu óc để mặc người ta gài bẫy. Nếu đã định gài bẫy người khác phải làm cho người ta không có khả năng trốn thoát, chứ không phải làm đá đập vào chân mình!
Cái sai thứ hai của ngươi là sử dụng biện pháp thô lỗ trừng phạt hạ nhân, lại còn dám làm trước mặt mọi người. Ngươi không sợ bị truyền ra ác danh ngang ngược tàn bạo à?
Cái sai thứ ba là, đã thất bại thảm hại, lại còn không dám nhận thua, đã thế còn càn quấy một hồi. Rõ ràng đánh mất hoàn toàn phong thái tiểu thư khuê các!"

Lê Kiều không chớp mắt nhìn Khương lão phu nhân, trợn mắt há mồm.

"Biết sai chưa?"

"Biết rồi ạ."

Nhìn thấy tôn nữ như người trời, Khương lão phu nhân âm thầm lắc đầu.

Cháu gái của bà trời sinh tính tình nóng này, bình thường nếu còn nhỡ kỹ lời bà dạy thì còn tạm bày ra vẻ đoan trang thanh lịch; nóng giận một hồi thì chả giấu được cái gì nữa.

Thật sự là gỗ mục ---

Nghĩ đến đây Khương lão phu nhân lập tức ngừng lại.

Cháu gái bà dù là gỗ mục cũng sẽ đóng thành thuyền rồng, thế nào cũng hơn đứt cái Tây phủ kia!

"Được rồi, Ngũ thị, ngươi mang Kiều Kiều về đi. Về sau Kiều Kiều mỗi ngày đều phải chép kinh Phật hai canh giờ. Tu thân dưỡng tính!"

"Lão phu nhân, như vậy có phải hơi lâu --"

Khương lão phu nhân hung hăng nhìn Ngũ thị quát to: "Nó bị thương ở chân chứ không phải thương ở tay! Ngày Phật Đản sắp đến rồi, chẳng nhẽ ngươi không mong nó nở mày nở mặt?

"Dạ, con dâu đã biết."

Ngũ thị đỡ Lê Kiều lui ra, Lê Kiều trước mắt tối đen.

Hai canh giờ, trừ lúc đi học, chẳng phải đến thời gian tắm rửa nàng cũng không có ư?

Tại Tây viện Nhã Hòa Uyển, người Đông phủ đi rồi, để lại không ít khoảng trống thoáng đãng.

Lê Kiểu âm thầm hít vào một hơi quỳ xuống: "Tổ mẫu, mẫu thân, ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến, thỉnh mọi người trách phạt!"

Hà thị không nhịn được mà mắng: "Ngươi còn nhỏ mà đã thật ác độc, dứt khoát giúp đỡ người ngoài bêu xấu muội muội của ngươi!"

Lê Kiểu run hết cả người, làm bộ như không chịu nổi gánh nặng, lộ ra gương mặt trứng ngỗng trắng hơn tuyết, cúi đầu nói: "Là do tâm tình ta hôm nay quá kém, nhất thời trúng tà, mẫu thân tức giận với ta là đúng. Dù cho mẫu thân có xử lý thế nào thì ta cũng không oán hận lấy một câu!"

Nói xong nàng đập vội trán xuống đất, thật mạnh.

"Còn không đỡ Đại cô nương đứng lên!" Đặng lão phu nhân vốn cũng bất bình, thấy Lê Kiểu như vậy lại không nhẫn tâm nổi.

Cuộc sống của đứa trẻ sinh ra không có mẹ vốn gian nan, lão phu nhân không tránh khỏi việc thiên vị hơn.

Đại nha hoàn Thanh Quân vội nâng Lê Kiểu dậy, chỉ thấy trán nàng sưng lên một mảng.

Chương 37: Trưởng bối tặng quà
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Ánh mắt của Đặng lão phu nhân dừng lại một chỗ, thở dài: "Tổ mẫu biết ngươi bị từ hôn trong lòng không thoải mái nên mới vấp phải sai lầm. Về sau không thể như thế nữa, nhất là giúp người ngoài hại tỷ muội trong phủ lại càng không được."

Trước mặt mọi người, Đặng lão phu nhân nói như vậy làm Lê Kiểu mặt đỏ tía tai, lúng ta lúng túng: "Tôn nữ nhớ rõ rồi ạ."

Thấy sắc mặt của Đặng lão phu nhân dịu đi phần nào, nàng thở phào trong bụng.

Đặng lão phu nhân ho khan một tiếng: "Về sau mỗi khi tan học thì về chép kinh Phật đi. Ngày Phật Đản năm nay đừng để thua kém người khác."

Trước đây bà không quá quan tâm mấy chuyện đó. Nhưng lần này vị đại tẩu ở bên Đông phủ kia thật là quá đáng, không tranh giành với người ta người ta lại tưởng mình là miếng bánh trôi tùy người nhào nặn.

Lê Kiểu bước nhanh đến trước mặt Kiều Chiêu, nắm tay nàng: "Tam muội, tất cả tại ta không tốt, biết rõ muội bị bắt cóc gặp nhiều chuyện không hay, chuyện của ta so ra chẳng là cái gì cả. Thế nhưng ta vẫn không nhịn được mà giận cá chém thớt lên muội. Muội có thể tha thứ cho tỷ tỷ nhất thời bị ma ám này được không?"

"Tam nha đầu--" Đặng lão phu nhân lên tiếng.

Kiều Chiêu rút tay ra, chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lê Kiểu: "Không có việc gì."

Không nói đến nàng có tha thứ hay không, tiểu cô nương Lê Chiêu có lẽ chắc chắn không tha thứ.

Vay chín thì phải trả mười, chịu ơn người ta dù chỉ là giọt nước cũng phải trả lại người ta cả con sông. Tương lai vẫn còn dài lắm.

Kiều Chiêu nhìn lên: "Tổ mẫu bảo gì tôn nữ thế ạ?"

Đặng lão phu nhân tự dưng quên mất mình định nói gì.

Bà còn tưởng đứa cháu gái này sẽ nhân cơ hội mà không buông tha cho tỷ tỷ, không đồng ý mà bắt bà phải xử lý Đại nha đầu, hiện giờ nha đầu nói như thế, tự dưng bà lại có cảm giác nói hớ.

Sao lại có cảm giác như bà là một tổ mẫu ác độc?

Đặng lão phu nhân không thể giải đáp băn khoăn của mình, hắng giọng nói: "Chiêu Chiêu à, hôm nay cháu phải chịu oan rồi. Tổ mẫu có một cái nghiên mực Đoan Khê hình cá chép bên hoa sen, cũng là do tổ phụ cháu để lại. Lát nữa tổ mẫu sẽ cho người đưa sang cho cháu, về sau cố luyện chữ cho thật tốt.»

*Nghiên mực Đoan Khê: một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, Quảng Đông, Trung Quốc.

Lê Kiểu đột ngột ngước nhìn Đặng lão phu nhân, không giấu nổi khiếp sợ trong lòng.

Trong số tỷ muội hai phủ, nếu so kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung thì nàng tự nhận mình không bằng Lê Kiều. Nhưng nếu so về cầm kỳ thi họa thì không ai hơn nàng được, bình thường chẳng qua sợ Lê Kiều ghen tị nên mới giấu tài thôi.

Nghiên mực Đoan Khê của tổ mẫu vốn lọt vào tầm mắt nàng từ lâu. Nàng còn từng thăm dò xin xỏ nhưng tổ mẫu không cho. Nàng nghĩ đó là vì di vật tổ phụ để lại nên tổ mẫu yêu quý không muốn tặng ai nên đành thôi. Không ngờ rằng hôm nay tổ mẫu lại cho Lê Chiêu!

Xem ra trong lòng tổ mẫu thực sự cảm thấy Lê Chiêu oan khuất. Thế này thật không công bằng, bình thường nàng cũng gặp nhiều oan uổng như vậy, tổ mẫu nhìn nhiều thành quen nên sau này cũng chỉ nói đỡ vài câu cho nàng. Lê Chiêu chỉ chịu mỗi một lần oan thôi mà tổ mẫu lại an ủi nó như thế.

Di vật của tổ phụ, nàng không tin Lê Tam dám giơ tay nhận!

Lê Kiểu cố gắng duy trì bình tĩnh, mỉm cười nhìn Kiều Chiêu .

Kiều Chiêu cúi người trước mặt Đặng lão phu nhân, lộ rõ sự vui mừng: "Thế thì tôn nữ đa tạ tổ mẫu ạ!"

Lê Kiểu trợn to mắt.

Sao nó lại có thể không biết xấu hổ mà nhận ngay như thế?

Lúc này đừng nói là Lê Kiểu, đến cả Hà thị cũng thấy khó xử, còn Nhị thái thái Lưu thị thì vo đi vo lại cái khăn tay trở nên nát tươm.

Thấy Kiều Chiêu vui vẻ nhận đồ, Đặng lão phu nhân lại cảm thấy rất thoải mái, cười tủm tỉm: "Thế chờ một lát tổ mẫu sai Thanh Quân đem sang cho cháu. Được rồi, dọn dẹp đống mảnh vỡ dưới đất đi. Chúng ta ai về nhà nấy."

Lê Kiểu trở về Đông viện, soi gương trang điểm chạm trổ hoa văn tỉ mỉ. Thấy trên trán một mảnh thâm tím, trong lòng bực bội đau khổ, nàng giơ tay muốn ném tan hộp son phấn trên bàn xuống đất, nhưng lại thôi.

Tai vách mạch dừng, nếu đập phá đồ vật mà bị người khác truyền nhau thì cũng thật khó coi.

*dừng: một từ cổ chỉ những thanh tre nhỏ đan ken vào nhau tạo thành xương vách, sau đó sẽ trát bùn lên thành nhà thời xưa.

Lê Kiểu bỏ hộp son phấn xuống, nằm trên bàn trang điểm khóc lóc.

Nếu mẫu thân còn sống thì nàng sẽ không phải chịu uất ức qua ngày mà sống như thế này...

"Cô nương của ta, như thế này là có chuyện gì?"

"Nhũ mẫu --" Lê Kiểu nhào vào lòng phụ nhân kia.

Phụ nhân thấy trán Lê Kiểu thâm tím, rất đau lòng, vội vàng nhìn Xuân Phương một cái.

Xuân Phương hiểu ý, bước chân ra ngoài tìm Tam công tử.

Lê Huy biết tin Lê Kiểu bị thương bèn chạy ngay đến Đông viện. Vừa nhìn thấy Lê Kiểu liền giận dữ: "Đại tỷ, trán của tỷ sao lại thâm tím lại thế kia?"

Lê Kiểu không đáp, cậu cười gằn: "Ta biết thừa! Tất nhiên là Lê Chiêu hại tỷ có phải không?"

Cậu xoay người định chạy đi, Lê Kiểu lại giữ lại: "Không phải như thế, khi ấy là tỷ có lỗi --"

Lê Huy sao mà kịp nghe hết, hất tay nàng ra chạy thẳng đến Tây Khoa viện.

A Châu chân tay nhanh nhẹn, đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ trở lại, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hà thị vẫn không chịu đi, ôm Kiều Chiêu nói chuyện: "Chiêu Chiêu à, nghiên mực kia sao con lại dám nhận? Nương nhiều tiền lắm, con muốn cái gì nương cũng mua cho con. Nghiên mực kia là bảo bối của lão phu nhân, con cứ hớn hở nhận lấy như vậy nương sợ là --'

Kiều Chiêu cười cười: "Nương không cần nghĩ nhiều. Trưởng bối tặng quà sao con dám từ chối. Tổ mẫu cũng không phải người nhỏ mọn. Người vui vẻ tặng, con vui vẻ nhận. Như thế không phải rất tốt ạ?"

"Đúng nhỉ, như thế rất tốt."

Lời của nữ nhi lúc nào cũng chí lý.

"Tam công tử, sao ngài không đợi nô tỳ bẩm báo đã muốn xông vào rồi?" Bên ngoài truyền đến tiếng hét chói tai của Băng Lục.

Tai Kiều Chiêu cũng điếc đến nơi rồi. Nàng thầm nghĩ, giọng nói của nha đầu kia thật là độc đáo.

Hà thị muốn đứng lên xem chuyện gì đã xảy ra, Lê Huy đã kịp xông vào.

Thấy thiếu niên bừng bừng lửa giận, Kiều Chiêu thầm nghĩ, các cô nương công tử Lê phủ thật là thích xông vào khuê phòng người khác.

"Thái thái cũng ở đây?" Lê Huy ngẩn người.

Hà thị nhíu mày: "Tam lang, sao ngươi lại đột ngột xông vào phòng của muội muội ngươi như thế này?»

Lê Huy hoàn toàn không sợ vị kế mẫu này, lạnh lùng nói: "Thái thái ở đây thật là đúng lúc. Ta đang muốn hỏi tại sao Đại tỷ sao lại bị thương? Lê Tam, có phải ngươi lại bắt nạt tỷ ấy đúng không?"

Hà thị vốn là người thiếu kiên nhẫn, vừa nghe đã giận điên: "Vô liêm sỉ, rõ ràng cái đứa lòng dạ hiểm độc kia bắt nạt Chiêu Chiêu!"

Lê Huy lùi một bước, cười khẩy: "Đúng là đổi trắng thay đen--"

Hà thị muốn nói thêm thì bị Kiều Chiêu ngăn lại.

"Mọi chuyện như thế nào, sao Tam ca không hỏi Đại tỷ rõ ràng?"

Lê Huy tức đến bật cười: "Ha ha, Đại tỷ lương thiện như vậy, cho dù có bị bắt nạt cũng cố giấu giúp người khác. Mắt ta cũng không mù, nhìn vẫn rõ lắm!"

Kiều Chiêu chỉ cảm thấy mới đến Lê phủ được hai ngày đã gặp nhiều chuyện náo nhiệt quá, khiến lòng người thật mệt mỏi.

Nàng thở dài, nói rành mạch: "Vì sao Đại tỷ bị thương, tổ mẫu biết rõ lắm. Tam ca đến hỏi tổ mẫu đi. Ta đang mệt, không tiếp chuyện Tam ca được."

Không đợi Lê Huy kịp phản ứng, nàng đã cao giọng: "Băng Lục, mời Tam công tử ra ngoài đi."

"Tam công tử, mời ngài ra ngoài ạ." Liên tiếp ba lần bị mấy kẻ dở hơi xông vào, Băng Lục không còn giữ nổi chút hòa nhã, thầm nghĩ nếu biết trước làm nha hoàn thiếp thân phải có nhiều chuyện cần dùng sức lực như thế này, nàng đã đi theo tam thúc nàng tập nên cơ ngực cứng như đá, thế thì không ai đẩy được nàng ra mà xông vào linh tinh được nữa!

Lê Huy không muốn lằng nhằng với một đứa nha hoàn, cũng ngại nhiều điều không tiện nói trước mặt Hà thị là trưởng bối, cười gằn một tiếng rồi bước ra ngoài, đi thẳng đến Thanh Tùng đường.

"Tổ mẫu, Đại tỷ chịu oan ức chỉ biết trốn trong phòng khóc một mình, người cần phải phân xử thay tỷ ấy." Vừa bước vào phòng, Lê Huy đem những điều tai nghe mắt thấy nói hết ra, giọng điệu vừa làm nũng lại có chút khẩn cầu.

Đặng lão phu nhân buông chén trà xuống, nhìn thấy cháu trai bảo bối tuấn tú của mình, vẻ mặt có chút phức tạp.

Chương 38 : Nghiên mực
Edit & Beta : Ha Ni Kên

"Chuyện hôm nay thực sự là do Đại tỷ cháu làm sai."

"Tổ mẫu!"

Trước mặt tôn tử bảo bối duy nhất, Đặng lão phu nhân hiếm khi nghiêm mặt như vậy, hỏi cậu: "Huy Nhi, có phải cháu vừa chạy đến chỗ Tam muội bắt bẻ con bé đúng không?"

Lê Huy không phục im miệng không nói ra câu nào.

Đặng lão phu nhân lắc đầu: "Huy Nhi, cháu đã tường tận chân tướng mọi việc rồi à?"

"Còn cái gì không rõ ràng nữa? Trán Đại tỷ sưng u lên kia kìa --"

"Đấy chỉ là kết quả thôi, nguyên nhân thì sao? Cháu đã hỏi chưa? Hay chỉ bằng những chuyện xảy ra trong quá khứ mà cháu đã đi tìm Tam muội tính sổ rồi lại chạy đến chỗ tổ mẫu để xin tổ mẫu làm chủ?"

Lê Huy nắm chặt tay.

"Huy Nhi, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Sau này thiếu kiên nhẫn như thế thì không thể được. Tây phủ của chúng ta chỉ có mình cháu là cháu trai, tương lai cả phủ còn phải trông chờ vào cháu đấy!"

Lê Huy bình tĩnh hơn một chút, hỏi: "Tổ mẫu, cháu đã hiểu. Vậy rốt cục hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Chuyện xảy ra ở Nhã Hòa Uyển liên quan đến nhân phẩm của hai vị cô nương, thực sự không có gì đáng tự hào. Trưởng bối như Đặng lão phu nhân vốn không định nói nhiều lời, nhưng bà nhìn thấy tôn tử nóng nảy như vậy, đành phải phẩy tay cho nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, kể rạch ròi câu chuyện từ đầu đến cuối.

Đặng lão phu nhân kể xong, hỏi Lê Huy: "Tổ mẫu nói cháu thiếu kiên nhẫn, có sai không?"

Lê Huy mặt đỏ tía tai, cúi gằm: "Tổ mẫu dạy chí phải. Hôm nay cháu thật quá bất lịch sự. Có điều người không nên trách Đại tỷ, tỷ ấy vốn giữ cháu lại bảo rằng tỷ ấy không đúng, là do cháu không thèm nghe --"

"Tâm tình Đại tỷ của cháu không tốt, tổ mẫu có thể hiểu được. Chuyện này đành cho qua thôi." Đặng lão phu nhân xoa đầu Lê Huy, tràn đầy yêu thương nói: "Đi đi, đi xin lỗi Tam muội của cháu đi. Lúc trước con bé nhỏ tuổi, tình tính có chút kiêu căng. Lần này trở lại, tổ mẫu nhìn nhận một cách khách quan thì thấy con bé đã tốt hơn nhiều rồi. Cháu là ca ca, cần phải rộng lượng hơn chút."

Cậu không thèm làm ca ca của nha đầu chết tiệt kia đâu!

Lê Huy dù có nghĩ như vậy nhưng vẫn đáp: "Vâng. Tôn nhi sẽ đi xin lỗi Tam muội."

Chuyện nào ra chuyện nấy, đã làm sai thì cậu sẽ nhận.

Đặng lão phu nhân cảm thấy an lòng, cao giọng nói: "Thanh Quân, ngươi thu xếp đồ đạc cẩn thận chưa? Đi cùng Tam công tử đi."

Vẻ mặt Lê Huy khó hiểu.

Đặng lão phu nhân mỉm cười giải thích: "Hôm nay Tam muội của cháu chịu oan, ta đành tặng nghiên mực Đoan Khê khắc hình cá chép bên hoa sen cho con bé, bây giờ tiện thể đem qua luôn."

"Nghiên mực Đoan Khê của tổ phụ ấy ạ?" Lê Huy kinh ngạc hỏi.

"Đúng rồi."

Lê Huy loạng choạng đi cùng Thanh Quân ra ngoài, đi được nửa đường mới tự hỏi: tổ mẫu tặng nghiên mực ấy cho Lê Chiêu, phụ thân có biết không?

Kiều Chiêu vừa tiễn Hà thị đi, lại nghe nha hoàn bẩm báo rằng Tam công tử và đại nha hoàn Thanh Quân bên Thanh Tùng đường vừa đến.

Cũng không phải xông vào, có vẻ như lão phu nhân đã giải thích cho cậu rồi.

"Mời bọn họ vào."

Một lát sau Lê Huy đi vào, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Kiều Chiêu , có chút xấu hổ.

Mắt cậu chớp chớp rồi nhìn sang một bên, đỏ mặt: "Tam muội... Hôm nay là ta không đúng, hiểu lầm ngươi, ta... xin lỗi ngươi."

Kiều Chiêu rót một chén trà, đưa qua, thản nhiên cười nói: "Tam ca thành tâm xin lỗi, ta chấp nhận lời xin lỗi của huynh."

Bàn tay trắng nõn, cầm chén trà chạm hoa văn xanh đưa qua, Lê Huy đầu đầy mồ hôi.

Chắc không cho thuốc xổ vào trà đâu nhỉ?

Đối diện con ngươi đen láy của Kiều Chiêu, Lê Huy cắn răng nhận chén trà, ngửa đầu uống cạn.

Xin lỗi xong rồi, Lê Huy cảm thấy không thoải mái, đặt lại chén trà rôi vội đi.

Sau đó Thanh Quân giao cho Kiều Chiêu nghiên mực, cũng rời đi.

Kiều Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

Nàng mở túi vải bố mềm mại bọc ngoài ra, nhìn thấy một nghiên mực bóng loáng âm ấm.

Ngón tay trắng như ngọc lướt qua nghiên mực, Kiều Chiêu gật gù.

Sờ lên đã thấy là một nghiên mực tốt. Có thể thấy được lão phu nhân đã dụng tâm để đền bù cho người cháu gái phải chịu oan uổng.

Nghĩ đến Hà thị, lại nghĩ đến Đặng lão phu nhân, Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười.

Cuộc sống của Lê phủ cũng không tệ lắm.

Nhìn chiếc nghiên mực cực tốt này, nàng nổi hứng nghiêng đầu gõ gõ nghiên mực, nghe âm thanh nó phát ra.

"Cô nương, lão gia đến ạ!"

Băng Lục vừa bẩm báo, Lê Quang Văn đã đi vào.

Nhìn thấy tiểu cô nương nghiêng đầu, nghịch ngợm gõ gõ nghiên mực, Lê Quang Văn kinh hãi: "Dừng tay lại cho ta!"

Ông vội bước vào, trước ánh mắt kinh ngạc của Kiều Chiêu, cố kiềm chế mong muốn chạy đến giật lại nghiên mực, phụng phịu dạy dỗ một hồi: "Nghiên mực lão phu nhân tặng là bảo bối khó tìm, sao lại đối xử với nó tùy tiện như thế?"

Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Nàng có tùy tiện đâu? Rõ ràng nàng đang rất cẩn thận mà!

Kiều Chiêu buông nghiên mực ra.

"Nhẹ tay, nhẹ tay!" Lê Quang Văn không rời mắt khỏi tay Kiều Chiêu, thấy nàng đặt xuống nguyên vẹn thì mới thở hắt ra, phê bình: "Sao lại gõ lung tung như thế hả?"

Kiều Chiêu buồn cười không chịu được: "Phụ thân, con đang nghe tiếng để đoán chất."

"Nghe tiếng đoán chất?" Lê Quang Văn không tin nhìn chằm chằm nữ nhi vốn dốt nát từ trước đến giờ của mình.

"Dạ. Nghiên mực Đoan Khê rõ nhất là tiếng của gỗ, tiếp đó là tiếng của ngói, cuối cùng là tiếng của vàng. Nghiên mực tổ mẫu tặng quả là một nghiên mực tốt."

Lê Quang Văn có chút ngạc nhiên nhìn Kiều Chiêu, tự dưng cảm thấy khuê nữ trông cũng thuận mắt hơn nhiều: "Tất nhiên là nghiên mực tốt rồi. Đây là nghiên mực mà tổ phụ ngươi từng dùng. Năm ấy--"

Năm ấy ông xin mẫu thân cả nửa ngày cũng không được. Thế mà giờ lại tặng cho nữ nhi của ông.

Tâm tình của Lê Quang Văn có phần phức tạp, ông cứ nhìn chòng chọc nghiên mực.

Bây giờ phải làm như thế nào?

Nhìn rõ thất vọng trong mắt của phụ thân, Kiều Chiêu đưa nghiên mực qua: "Nếu thích thì phụ thân cứ cầm lấy đi."

"Không nên không nên." Lê Quang Văn lắc đầu quầy quậy, chính trực nói: "Đây là quà tổ mẫu tặng ngươi, sao ngươi lại tặng cho người khác được? Chiêu Chiêu, sau này ngươi nhất định phải chăm chỉ luyện chữ, mới không phụ niềm mong mỏi của tổ mẫu ngươi."

«Vâng, con đã hiểu, sau này chắc chắn con sẽ cố gắng hết sức sử dùng vật này.»

Lê Quang Văn vui mừng gật đầu, vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm nghiên mực.

Kiều Chiêu thản nhiên cười: "Hay là như thế này ạ. Phụ thân kể cho con nghe mấy chuyện xưa thú vị, con đưa cho phụ thân nghiên mực để phụ thân thưởng thức mấy hôm. Tạm coi như tấm lòng hiếu thảo của nữ nhi.»

Ánh mắt Lê Quang Văn sáng lên, rồi hơi tối lại: «Khụ khu, vị phụ có biết chuyện xưa gì đâu mà thú vị.»

Ông là người rất nghiêm túc, sao lại có thể đi kể lể mấy thứ chuyện xưa văn vở của đám trẻ tuổi được.

Kiều Chiêu gật gù trong lòng.

Không từ chối là được rồi, nàng biết vị phụ thân này toàn nói kiểu thế.

Kiều Chiêu cuối cùng nói rõ mục đích của mình: "Thế thì phụ thân kể cho con mấy chuyện thú vị xảy ra ở bên ngoài cũng được."

Muốn A Châu thâm nhập vào đám hạ nhân trong phủ thì cần thêm thời gian. Nhưng hiện tại nàng rất muốn biết chuyện tình bên ngoài. Thế thì tìm hiểu tin tức từ vị Lê Đại lão gia làm quan trong triều là lựa chọn tốt nhất.

Nàng còn đang định đi tìm phụ thân đàm đạo về cờ đấy...

"Việc thú vị ở bên ngoài?" Lê Quang Văn nhíu mày nghĩ ngợi một hồi rồi thở dài: "Việc thú vị thì không có, nhưng lại có một việc hết sức thảm thương."

"Việc gì thảm thương ạ?" Kiều Chiêu vẻ mặt tò mò nhưng tim liền thắt lại.

"Ngươi biết Kiều tiên sinh đúng không? Ta nhớ trước đây nương của ngươi toàn mua bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh cho ngươi học theo mà." Bất kể tranh hay chữ của Kiều tiên sinh đều tuyệt đỉnh, có nhiều hiệu sách dựa vào chữ của ngài mà in thành mẫu bán.

"Dạ."

"Cả nhà Kiều tiên sinh gặp hỏa hoạn. Chỉ còn huynh muội Kiều công tử còn sống. Hiện tại đang ở phủ của Khấu Thượng Thư."

Mắt Kiều Chiêu nhòe đi.

Sau nhiều ngày lo lắng, cuối cùng nàng cũng biết được chút tin tức của người nhà rồi!

Chương 39 : Nét chữ
Edit & Beta : Ha Ni Kên

"Ở tại phủ Khấu Thượng Thư --" Kiều Chiêu lẩm bẩm nhắc lại.

Nàng thực sự không đoán sai, nếu Đại ca vào kinh chắc chắn sẽ đi tìm ngoại tổ phụ.

Nhưng không rõ liệu lúc này Đại ca đã biết tin nàng đã qua đời hay chưa.

"Hôm nay Khấu Thượng Thư dâng tấu xin tra rõ nguyên nhân thực sự của trận hỏa hoạn tại Kiều gia, xem xem là do ông trời vô ý hay có người cố tình gây nên. Hoàng Thượng đã lệnh cho Khâm sai đến Gia Phong điều tra." Thấy nữ nhi chăm chú nghe mình kể, Lê Quang Văn hào hứng kể thêm.

"Thế vị Khâm sai đại nhân đấy là ai thế ạ ?" Kiều Chiêu buột miệng hỏi.

Lê Quang Văn cười đáp: "Chính là Đại bá phụ của con đấy."

Kiều Chiêu nghe xong nổi hết da gà trên cánh tay.

Hoàng Thượng điều quan viên Hình bộ làm Khâm sai đại thần đi điều tra tường tận vụ cháy tại Kiều gia. Mà Hình bộ Thị lang hiện tại lại là Đại bá phụ Lê Quang Nghiên ở Đông phủ, cũng là cấp dưới của ngoại tổ phụ nàng.

Nàng từ con nhà họ Kiều biến thành người của Lê gia. Người thân hiện tại chịu trách nhiệm đi điều tra vụ việc về người thân trước đây, trùng hợp như thế, chỉ có thể nói việc gì xảy ra cũng là theo ý trời.

"Chiêu Chiêu, sao con lại khóc?" Lê Quang Văn kể xong chuyện thì phát hiện ra con gái thứ hai đã rưng rưng nước mắt.

Kiều Chiêu không thể nói rõ lý do, đành đáp: "Phụ thân kể chuyện hay quá, làm con cảm động."

Trái tim của Lê Quang Văn chợt thắt lại.

Mới thế mà đã cảm động, hóa ra nguyện vọng của nữ nhi lại nhỏ bé đến như vậy!

Ông bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi về thái độ lạnh nhạt của mình đối với con gái thứ hai nhiều năm nay, vỗ ngực cam đoan: "Chiêu Chiêu, sau này con còn muốn nghe kể chuyện xưa thì cứ đi tìm vi phụ."

Kiều Chiêu mắt chợt sáng lên như sao, giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu: "Thế thì tuyệt quá. Đa tạ phụ thân!"

Lê Quang Văn cầm nghiên mực đi về mà lòng phơi phới, không thể ngừng nghĩ: không ngờ rằng ông còn có tài kể chuyện bẩm sinh.

Chờ căn phòng yên tĩnh hẳn, Kiều Chiêu đi sang gian phòng phía tây.

Gian phòng phía tây được sắp xếp thành thư phòng, văn phòng tứ bảo được chuẩn bị đầy đủ, gần song cửa sổ là một chiếc cổ cẩm phủ đầy bụi.
*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên
*Cổ cầm: là một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảygồm có 7 dây.

Nàng nhấc chồng giấy đang đặt trên thư án lên. Trên đó chữ viết mềm mại nhưng dứt khoát, sạch sẽ tinh tươm, là một bản kinh Phật mới được chép lại.

Kiều Chiêu nhìn thoáng qua, phân phó A Châu: "Đem một chậu than đến đây đi."

Băng Lục nhanh nhảu: "Cô nương, A Châu mới đến làm sao mà biết được chậu than để ở đâu, để nô tỳ đi lấy cho."

Thấy chủ tử gật đầu, Băng Lục liếc mắt nhìn A Châu rồi hớn hở đi ra ngoài.

Kiều Chiêu cũng không để tâm lắm.

Có người có chốn ắt có tranh, chỉ cần không đi quá giới hạn thì sẽ không ảnh hưởng đến mọi chuyện.

Không lâu sau Băng Lục đem về một chậu than, cười khanh khách: "Trước đây toàn là do Sương Hồng cất, suýt nữa thì nô tỳ quên là để ở chỗ nào."

A Châu không nói câu nào, đi gian phòng phía đông lấy về mấy cây nến.

Băng Lục bĩu môi: "Ban ngày ban mặt ngươi đem cái này ra làm gì?"

A Châu thật thà đáp: "Cô nương cần."

"Cô nương --" Băng Lục quay đầu nhìn Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu cảm thấy bất ngờ trước sự cẩn thận của A Châu, cười nói: "Đúng là ta có cần cái này."

Ngày xuân sáng ngời, nàng muốn dùng chậu than, tất nhiên là cần một ngọn nến rồi.

Băng Lục nghe xong cảnh giác nhìn A Châu.

Kẻ ngoại lai này thật là cao tay, thật là đáng ghét!

A Châu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Kiều Chiêu châm nến rồi hơ chồng giấy trên ngọn lửa.

Băng Lục nhảy dựng lên, chạy qua định đỡ: "Ôi trời, cô nương, người đang làm gì thế ạ?"

Có điều ngọn lửa quá mạnh, cả chồng giấy bén lửa trong chốc lát, Kiều Chiêu tiện tay ném vào chậu than, chẳng bao lâu sau cháy thành tro bụi.

Băng Lục tiếc vô cùng: "Cô nương, sao người lại đốt hết kinh Phật mà người mất bao công chép lại?"

"Vì ta chưa hài lòng nét chữ." Kiều Chiêu dịu dàng giải thích.

Băng Lục không tài nào tưởng nổi trợn trừng hai mắt: "Vẫn chưa hài lòng cơ ạ? Cô nương, nô tỳ thấy người viết rất đẹp mà."

Nghĩ nghĩ rồi nàng bồi thêm: "Còn đẹp hơn chữ của lão gia!"

"Vấn đề không phải là đẹp hay không." Kiều Chiêu thờ ơ nhìn đốm lửa trong chậu than tí tách cháy rồi lụi tàn. Đến khi trong chậu chỉ còn tro bụi thì nàng mới phân phó hai nha hoàn: "Các em dọn dẹp rồi ra ngoài, ta sẽ ngồi trong này chép kinh Phật."

"Vâng!"

Hai nha hoàn dọn dẹp thư phòng sạch sẽ rồi lui ra ngoài, Kiều Chiêu trải lên bàn một tờ giấy nhẵn nhụi, ngồi nhìn đăm chiêu trong chốc lát rồi mới cầm bút viết.

Từng dòng chữ phóng khoáng đến choáng váng lần lượt hiện ra theo ngòi bút của Kiều Chiêu , khác hoàn toàn nét chữ trên kinh Phật vừa bị đốt cháy kia.

Không biết là viết bao nhiêu lâu, Kiều Chiêu mới ngừng lại. Nàng nhìn lại tờ giấy, chợt cảm thấy giật mình.

Thật là giống với chữ của tổ phụ. Như vậy, dù cho có gặp bất kì trở ngại gì thì chắc chắn nàng vẫn sẽ gặp được vị Đại Trưởng Công Chúa kia như ý muốn.

Trên đường ồn ào náo nhiệt, còn trong nhã gian tại Ngũ Phúc trà lâu ven đường lại thật yên tĩnh.

Trì Xán gọi một ấm trà, ngồi gần cửa sổ, tự rót tự uống.

Không lâu sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, thế rồi Dương Hậu Thừa đẩy cửa bước vào, ngồi ngay vào chỗ đối diện Trì Xán. Chàng nhấc ấm trà tự rót cho mình một chén, ngửa đầu uống cạn.

"Uống như trâu hút!" Trì Xán cười nhạo.

Dương Hậu Thừa hoàn toàn không thèm để ý, đặt chén trà xuống, thở dài: "Lại không đợi kịp tên họ Thiệu rồi, sáng hôm nay huynh ấy đã xuất môn."

Trì Xán nghe xong thì không vui, xị mặt: "Đúng là quý nhân bận nhiều việc."

Dương Hậu Thừa cười trộm, người không đến lại làm Trì công tử bực mình.

Không muốn bạn tốt nổi trận lôi đình, chàng vội vàng giải thích: "Không phải như thế đâu, ta đã hỏi hạ nhân Hầu phủ, huynh ấy muốn đi đón quan tài của thê tử đã qua đời. Huynh ấy vừa mới đi thôi, chắc phải mấy ngày nữa mới quay lại. Hừ, nói đi là đi luôn, không thèm báo cho chúng ta câu nào!"

"À... Việc này cũng là chuyện quan trọng." Trì Xán nghe xong nguyên nhân, ngắc ngứ đáp lại.

"Chính xác, ta cũng nghĩ thế. Đúng rồi, Tử Triết đâu sao không thấy mặt?"

Nhắc đến thì Trì Xán tùy ý cười: "Hôm nay sinh nhật muội muội huynh ấy. Huynh ấy phải ở lại phủ tiếp đãi họ hàng rồi."

Dương Hậu Thừa nghe xong chớp chớp mắt: "Thế chắc là phải tiếp mấy vị biểu tỷ muội rồi."

Ba người là bạn thân từ nhỏ, tất nhiên hiểu thừa phiền não của Chu Ngũ công tử. Vị biểu muội ở phủ Cố Xương Bá kia suốt ngày lẽo đẽo dính lấy Chu Ngạn.

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Chu Ngạn, hai tên bạn tệ hại không thèm nhỏ ra một giọt cảm thông, uống trà nói chuyện phiếm một hồi rồi ai về nhà nấy.

Trì Xán về phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa được một lát thì gã sai vặt Đào Sinh chạy đến bẩm báo: "Công tử, Đông Du cô cô truyền lời, Trưởng Công Chúa thỉnh người đến thư phòng ạ."

"Được rồi."

Trì Xán thay ra y phục ở nhà rồi mới đi từ từ đến thư phòng.

"Mẫu thân cho gọi nhi tử là có chuyện gì?" Chàng hỏi xong mới nhìn thấy bức tranh được mở ra trên án thư của Trưởng Công Chúa.

Trường Dung Trưởng Công Chúa vươn ngón tay gõ gõ nhẹ lên bức tranh trước mặt.

Ngón tay bà dài dài thon thon, sơn móng tay đỏ tươi như tô thêm phiền muộn trong lòng Trì Xán.

Ánh mắt Trường Dung Trưởng Công Chúa chậm rãi lướt đến trên mặt nhi tử, thu hết lại cố gắng nhẫn nhịn của chàng, rồi khoái trá cười châm biếm: "Xán Nhi, hóa ra hôm đấy con không nói dối, bức tranh kia quả nhiên là do người khác vẽ lại."

Trì Xán lộ ra sự kinh ngạc.

Hôm ấy chàng tức giận nói hết ra một lượt, rõ ràng mẫu thân không tin, tại sao hôm nay lại ---

Trường Dung Trưởng Công Chúa chạm nhẹ vào bức tranh đang cuộn tròn: "Là do bức tranh nói cho ta."

Trì Xán hiểu ngay trong chớp mắt.

Đúng rồi, áp diễn đồ là tranh hồi trẻ của Kiều tiên sinh, nếu là bản gốc thì cho dù người sưu tầm có cố gìn giữ nâng niu thế nào cũng không thể nào mới như thế được.

Trường Dung Trưởng Công Chúa lại mở miệng: "Ta rất ngạc nhiên, không biết người vẽ bức tranh này là ai?

Chương 40 : Phá hủy

Edit & Beta : Ha Ni Kên

Tất nhiên Trì Xán sẽ không nhắc đến Kiều Chiêu, chàng uể oải đáp: "Không biết, bèo nước gặp nhau thôi."

Trường Dung Trưởng Công Chúa tất nhiên là không tin lời của con trai, đôi môi được tô vẽ tỉ mỉ cong lên, cười lạnh: "Bèo nước gặp nhau mà ngươi lại nhờ người ta ư?"

Tính cách con trai nàng biết thừa, nếu không thực sự tin tưởng ắt nó sẽ không mở miệng nhờ vả.

Nhìn thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Trường Dung Trưởng Công Chúa, Trì Xán tự dưng lại thấy khó chịu, bỏ lại một câu: "Mẫu thân không tin thì thôi." rồi quay đầu đi mất.

Chàng không thèm nhờ vả ai, là nha đầu kia sốt sắng muốn làm mà.

Đến tận khi góc áo của nhi tử khuất khỏi cửa thư phòng, Trường Dung Trưởng Công Chúa mới thôi cái nhìn chằm chằm và nụ cười châm biếm của bà. Xoẹt một tiếng, áp diễn đồ rách tan.

Đông Du cô cô vẫn đứng ở góc phòng dẫu có quen thuộc với tính tình thất thường của Trường Dung Trưởng Công Chúa giờ phút này cũng không nhịn được mà kinh sợ: "Điện hạ --"

Ở hành lang dài ngoài thư phòng, Trì Xán chậm lại rồi đột ngột quay lại thư phòng lần nữa.

Chàng đứng tại thềm cửa, gương mặt đông cứng nhìn chằm chằm một nửa bức tranh trong tay của Trường Dung Trưởng Công Chúa, từ người chàng tỏa ra từng luồng khí lạnh.

Gã sai vặt Đào Sinh vẫn luôn theo sát phía sau lúc này lặng im, lui lại mấy bước giả chết.

Trì Xán không nói câu nào, chỉ đứng im nhìn thẳng vào Trường Dung Trưởng Công Chúa.

Mặt mày chàng tinh xảo như tranh vẽ, cơn thịnh nộ vẫn không lung lay được phong thái vô song của chàng.

Trường Dung Trưởng Công Chúa chỉ cảm thấy nhói trong tim, ném bức tranh đã bị hủy về phía chân chàng, lạnh lùng nói: "Nếu đã là đồ giả thì dù vẽ có giống thế nào ta cũng không cần, chắc hẳn Xán Nhi hiểu rõ."

Trì Xán đứng trong chốc lát, tức giận đến mức gương mặt trắng như tuyết của chàng có chút ửng đỏ, xoay người nhặt bức tranh dưới chân lên, thản nhiên nói: "Dạ, nhi tử hiểu."

Chàng xiết chặt bức tranh trong tay rồi quay đi mất, tiếng dập mạnh cửa truyền đến, chấn động căn phòng khiến ống đựng bút khắc hoa làm từ gỗ tử đàn cũng phải lung lay.

Bên trong im lặng như tờ, một lúc sau, Đông Du cô cô mới dè dặt nói: "Điện hạ, hà tất người phải làm như thế?"

Phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa to nhường ấy nhưng cũng chỉ có mình Đông Du cô cô mới dám nói như vậy.

Trường Dung Trưởng Công Chúa trầm mặc thật lâu rồi mới nhắm đôi mắt đang run run lại, hỏi: "Làm sao, ngươi cảm thấy bất bình cho nó à?"

"Nô tỳ nào dám? Chỉ là rõ ràng người rất thương công tử --" việc gì phải khiến mối quan hệ mẹ con trở nên căng thẳng đến như vậy?

Đông Du cô cô không dám nói nốt câu sau.

Trường Dung Trưởng Công Chúa khô khốc khoát tay: "Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

Đông Du cô cô cúi người hành lễ, sau khi ra khỏi cửa thì nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Trì Xán sải bước về chỗ ở của mình, vung tay ném bay cái hộp mạ vàng mỹ lệ.

Gã sai vặt Đào Sinh theo sau vội lao đến đón chiếc hộp giá trị xa xỉ vào trong ngực, nhẹ nhàng thở phào trong lòng. Hắn nhẹ chân nhẹ tay cất chiếc hộp bảo bối vừa được bảo vệ thành công vào chỗ khuất tầm mắt Trì Xán nhất có thể, rồi mới quay lại, toe toét cười hỏi: "Công tử, người có muốn uống trà không ạ?"

"Không uống!" Trì Xán bước chân đi đến cái bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, đem bức tranh nén trong tay mở ra.

Trường Dung Trưởng Công Chúa không lưỡng lự chút nào xé toạc bức tranh, bức áp diễn đồ giả này nếu bán đi cũng được ối tiền, giờ  nát tan tành.

Trì Xán gắn mấy miếng rách lại với nhau, lấy tay vuốt nhẹ nhẹ mấy chỗ rách.

Đào Sinh đứng bên cách, hiểu rõ rằng chủ tử đang không vui, lặng lẽ thở dài, mở miệng: "Công tử, nếu người muốn thì tiểu nhân sẽ đi tiệm đồ cổ tìm một lượt. Có khi lại gặp được tranh thật của Kiều tiên sinh."

"Không cần." Trì Xán quả quyết từ chối, ánh mắt dừng lại ở vết rách nơi cái cầu, nặng nề u ám, không biết là đang cảm thấy gì.

Đào Sinh nghểnh cổ nhìn bức áp diễn đỗ đã tan tành, âm thầm bất bình thay chủ tử: Trưởng Công Chúa thật tuyệt tình, chủ tử vô tình làm bẩn bức tranh của Kiều tiên sinh, lo lắng Trưởng Công Chúa không vui bèn cố tình lặn lội đến Gia Phong tìm kiếm bức khác. Kết quả tìm được rồi thì Trưởng Công Chúa lại không do dự xé nát.

Chậc chậc, làm gì có mẫu thân nào hỉ nộ thất thường như thế đâu?

Đào Sinh lặng nẽ nhìn Trì Xán, nghĩ thầm: khó trách chủ tử tính khí cũng hỉ nộ thất thường như thế.

Đúng là gần mực thì đen.

"Đáng tiếc." Trì Xán lẩm bẩm.

Đào Sinh cẩn thận nhìn tỉ mỉ thần sắc của Trì Xán, đề nghị: "Hay là người đi tìm tiên sinh vẽ ra bức này nhờ người ta vẽ lại bức khác?"

"Tiên sinh?" Vẻ mặt lạnh băng không đổi của Trì công tử bỗng nhiên thay đổi, soi mói liếc nhìn Đào Sinh.

Cái liếc mắt đấy làm chân Đào Sinh nhũn ra như cọng bún.

Công tử, ánh mắt xinh đẹp ấy của người không thể tùy tiện nhìn người khác được!

Gã sai vặt đến tận bây giờ vẫn chưa thể chống đỡ được sắc đẹp của chủ tử nhà mình, cười hề hề như khỉ: "Công tử cho tiểu nhân biết tiên sinh kia ở đâu đi, tiểu nhân thay người đi làm!"

"Ngươi muốn đi?"

Đào Sinh gật đầu lia lịa tỏ ý trung thành.

"Mơ đi!" Không biết nghĩ đến cái gì mà Trì Xán đột nhiên mỉm cười, lia mắt sang áp diễn đồ tan thành nhiều mảnh, chàng lại đột ngột rút lại nụ cười, gương mặt cuối cùng cũng dịu đi vài phần, thản nhiên nói: "Tìm một cái hộp tốt nhất đến đây."

"Dạ." Có thể làm gã sai vặt bên người Trì công tử tất nhiên cũng phải có thẩm mỹ tốt, Đào Sinh nhanh chóng đem đến một chiếc hộp dài làm từ gỗ tử đàn.

Trì Xán nhìn áp diễn đồ lần cuối rồi cất tranh vào hộp.

Đào Sinh giơ tay chỉ chờ chủ tử cất tranh vào hộp, lại phát hiện chủ tử đã nhấc hộp lên.

Trước vẻ ngơ ngác của gã sai vặt, Trì Xán nghiêm mặt: "Việc này không được nói cho ai khác."

Nói xong, chàng dừng lại, bổ sung: "Đặc biệt là hai người Chu Ngũ, Dương Nhị."

Đào Sinh đặt tay bên khóe miệng, kéo một đường ngang mồm rồi lớn tiếng thề: "Có chết tiểu nhân cũng không nói!"

Trì Xán: "..."

Gã sai vặt ngu như vậy, thế mà chàng lại thấy thoải mái hơn chút.

Thôi được rồi, về sau có cơ hội thì tìm nha đầu kia nhờ vẽ lại bức khác vậy, ai bảo bức tranh lại bị phá hỏng chứ.

Trên quan đạo ngoại ô kinh thành, một người thanh niên áo trắng phóng ngựa nhanh như gió. Cây cối hoa cỏ sum xuê ven đường vun vút lùi về phía sau chàng, như thể phong cảnh dẫu tươi đẹp thế nào cũng không thể lưu lại trong lòng chàng.

Đi tới chỗ ngoặt, chàng bỗng nhảy xuống lưng ngựa, rút ra trường đao bên hông vung về một hướng.

Tiếng ngựa hí và âm thanh đao kiếm va chạm thanh thúy hòa vào nhau, từ gốc cây bên cạnh một vị huyền y nam tử nhảy ra.

Người thanh niên áo bào trắng có đôi mắt đen trong suốt như hắc bảo thạch thấm đậm tuyết tan trên núi cao, sáng ngời sạch sẽ, nhìn huyền y nam tử vừa xuất hiện. Chàng hỏi: "Các hạ là ai, tại sao dường như vẫn đi theo tại hạ từ sau khi ra khỏi cổng thành?"

Huyền y nam tử thu lại trường kiếm, cười nói: "Các hạ hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là đi ngang qua, trung hợp thôi."

Người thanh niên áo bào trắng nhìn thanh kiếm mà huyền y nam tử vừa thu lại, môi mỏng nhếch lên, nhướn mày hỏi: "Cẩm Y Vệ?"

Huyền y nam tử có chút bất ngờ, trước gương mặt bình tĩnh của người áo trắng, tự biết có nói dối cũng bị lộ, thức thời nở nụ cười: "Tướng quân thật tinh tường, không biết tại sao lại nhận ra thân phận của tại hạ?"

"Do tư thế cầm đao." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn trường kiếm bên hông huyền y nam tử: "Các hạ tuy rằng dùng kiếm, nhưng vị trí và góc độ rút kiếm của các hạ chỉ vừa vặn với một loại vũ khí - tú xuân đao"
* xuân đao:

Thiệu Minh Uyên nói xong,nhìn thật sâu huyền y nam tử rồi nói: "Hiện tại các hạ có thể nói rõ mụcđích đi theo tại hạ được rồi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play