Chương 46: Hoa lạc nhà ai
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Mới vài ngày không qua thỉnh an Hương Quân, gặp lại thấy ngài ngày càng khỏe hơn." Người nói với Khương lão phu nhân là Lý phu nhân. Phu quân của bà cũng làm tại Hình bộ, là cấp dưới của Lê Quang Nghiên, con trai Khương lão phu nhân.
"Già rồi."
"Ngài đâu có già. Ta thấy Nhị cô nương ngài dạy ngày càng trở nên khéo léo. Năm nay chắc chắn mấy vị cô nương Lê phủ sẽ làm cho ngài nở mày nở mặt."
"Đúng đậy. Ta nhớ rõ năm trước bản kinh Phật chép bởi cô nương tại phủ nhà Hương Quân từng lọt vào mắt xanh của nhóm cao tăng mà." Có người phụ họa theo.
Khương lão phu nhân mất tự nhiên cười cười, nghĩ thầm chỉ tiếc bản sao chép kinh Phật của Kiều Kiều sau khi được đưa tới am Sơ Ảnh cũng không thấy kết quả gì. Trái lại Chu Thất cô nương phủ Thái Trữ Hầu cùng Lư Tứ cô nương nhà Lễ bộ Thị lang lại được Đại Trưởng Công Chúa khen ngợi vài câu. Sau mỹ danh hai vị cô nương được truyền ra ngoài, thềm cửa cũng bị đám người đến cầu thâm dẫm đạp gần nát. Chu Thất cô nương tuổi còn nhỏ nên cũng chưa định thân với ai. Lư Tứ cô nương được thì đính ước với trưởng tôn nhà Tể tướng đương triều Hứa phủ.
Lê Kiểu đang ngồi ở góc phòng bàn luận cùng mấy vị cô nương thường ngày quen biết, nghe được thì âm thầm nắm chặt tay lại.
Nếu năm trước nàng dốc hết sức thì làm gì có chuyện kinh Phật Lê phủ đưa đến am Sơ Ảnh lại không thu được kết quả gì? Nói đến cùng vẫn do Lê Kiều kia không thèm cố gắng! Năm nay thì tốt rồi, có tổ mẫu làm chỗ dựa, nàng không cần sợ chiếm hào quang của Lê Kiều, chữ của nàng chắc chắn lọt vào mắt cái vị Đại Trưởng Công Chúa kia.
Lê Kiểu cũng chưa từng gặp vị Đại Trưởng Công Chúa rũ bỏ hồng trần, nhìn thấu thế gian kia, nhưng từ bé cũng đã nghe thấy mỹ danh thiên hạ đệ nhất tài nữ của vị Công chúa ấy nên một lòng nghĩ đến bà.
Lê Kiều nghe thấy vậy lại đắc ý hất cằm.
Năm trước cũng chỉ có bảy tám phủ có kinh Phật được đem đến am Sơ Ảnh, trong đó lại có một phần của nàng, cho dù có không được vị Đại Trưởng Công Chúa kia khen ngợi thì cũng đáng giá lắm rồi. Cả năm nay nàng vùi đầu khổ luyện không dám lơi là ngày nào, hôm nay chắc chắn hơn trước một bước.
Các cô nương khác nghe xong tâm tình trái chiều.
Lúc này truyền đến một giọng không mấy thiện cảm: "Hương Quân, sao không thấy Tam cô nương của quý phủ vậy? Ta nhớ rõ năm trước con bé cũng không đến."
Khương lão phu nhân đang ở tại một chỗ nhỏ trong đại sảnh, xung quanh là bảy tám vị phu nhân có người nhà đều là các vị quan văn, xung đội thường ngày trên triều khó tránh khỏi kéo lây đến hậu viện.
Người vừa nói là Vương thị, vợ của Đại Lý tự khanh. Phu quân của bà có chút va chạm với Hình bộ thị lang Lê Quang Nghiên trên triều, nữ quyến hai nhà khó tránh khỏi việc đối chọi gay gắt.
Khương lão phu nhân nghe xong liền trầm mặt, trong lòng thầm hận Lê Tam phá hủy thanh danh của Lê phủ, ngoài miệng cũng không yếu thế: "Chuyện này cũng không có cách nào khác, sau khi được Lý thần y chiếu cố đưa về nhà, Tam nha đầu thân thể có phần yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng thêm."
Lý thần y vào kinh là chuyện truyền khắp kinh thành, vua dân đều biết. Không ít quý phủ trong thành nóng lòng muốn đem vị thần y thần tiên này về nhà xem bệnh. Mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng tra được chỗ dừng chân của Lý thần y.
Hóa ra là Duệ Vương phủ!
Mộc Vương hay tin lúc đang dùng cơm thế là lật tung cả bàn lên.
Mình càng to tiếng chuẩn bị người càng lặng lẽ hành quân.
Dù sao cũng chưa phải là sắp chết, vẫn để sau rồi tính.
Lý thần y dù không có chức tước gì quan trọng, cũng không có gia thế hiển hách; nhưng lão lại có y thuật xuất thần nhập hóa chấn động lòng người. Ai cũng không dám đắc tội một vị thần y như vậy. Nghe Khương lão phu nhân nói vậy, Vương phu nhân thức thời không tiện nhắc thêm chuyện Tam cô nương bị bắt cóc, nhưng bà cũng không cam phận thủ thường, ánh mắt dừng trên người Lê Kiểu, mỉm cười hỏi: "Ta còn nghĩ Đại cô nương của quý phủ cũng sẽ ở lại trong phủ mà chơi cùng Tam cô nương cơ."
Khương lão phu nhân nghe xong suýt thì tức đến méo miệng.
Lê Kiểu vừa mới bị từ hôn, tình trạng như thế bà vốn muốn nhắc nhở Đặng lão phu nhân ở Tây phủ để Đại nha đầu ở nhà, kẻo đi ra ngoài lại bị người khác chê cười. Có điều hôm ấy Nhị nha đầu hại bà mất mặt trước vị em dâu, lời này tất nhiên không tiện nhắc ra, hiện giờ biết ngay, quả nhiên bị người ta lôi ra đàm tiếu.
Khương lão phu nhân mặt mày âm trầm nhất thời không biết nói gì, không khí trong phòng tràn ngập xấu hổ.
Lê Kiểu ngồi trong góc phòng cúi gằm đầu, chỉ cảm thấy vô số ánh mắt hướng vào nàng, cố cắn răng không thể hiện sự khác thường.
Lý phu nhân mặt mày linh hoạt hòa giải: "Ôi, thật lạ quá, năm nay tăng nhân tiếp khách chậm hơn năm ngoái nhiều quá."
Bà nói vậy xong cũng khiến các vị phu nhân khác cảm thấy lạ theo, không khỏi bàn tán. Cuộc khẩu chiến ngầm giữa Khương lão phu nhân và Vương phu nhân cũng kết thúc.
Sau một hồi tán gẫu giữa các vị phu nhân, rốt cục cũng có hạ nhân canh gác bên ngoài tiến vào bẩm báo là đã thấy tăng nhân tiếp khách đi đến.
Các vị phu nhân trên mặt thì bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Bên này lớn nhỏ cũng có tầm mười phòng đãi khách, cũng không biết tăng nhân đón khách sẽ đến phòng nào.
Không chỉ ở chỗ Khương lão phu nhân, nhóm phu nhân khác trong đại sảnh cũng phái hạ nhân ra cửa nhìn.
Tiếng bước chân gần rồi lại xa, tăng nhân đón khách đi qua cửa phòng nào, người trong phòng đó sắc mặt liền xấu đi.
Nhác thấy tăng nhân đón khách đã đi gần đến cuối, các phu nhân trong sảnh đều có cùng một thắc mắc: quái lạ, chả nhẽ năm nay mấy người lọt vào mắt cao tăng đều nằm hết ở phòng cuối sao?
"Mau đi xem sư phụ vào phòng nào?"
Lập tức có hạ nhân hồi bẩm: "Dạ vào phòng Minh Tâm ạ!"
Trong đại sảnh của một gian đãi khách có nữ quyến phủ Thái Trữ Hầu và phủ Cố Xương Bá, Đỗ Phi Tuyết không nhịn được mở miệng: "Sao lại có thể không có Nhan biểu tỷ?"
Cô nương vừa được nhắc tên tầm mười bốn mười lăm tuổi, ngày thường da trắng như tuyết mặt xinh như hoa, khí chất thanh tao lịch sự. Nàng nghe vậy chỉ bình thản nói: "Phi Tuyết biểu muội đừng nói lung tung, văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, còn nhiều người viết chữ đẹp hơn ta."
Đỗ Phi Tuyết nghe xong thấy không phục: "Nhan biểu tỷ chỉ biết khiêm tốn thôi. Năm trước rõ ràng chỉ có Lư Sở Sở và tỷ là không phân biệt được cao thấp, được sư phủ am Sơ Ảnh rất khen ngợi thôi. Năm nay Lư Sở Sở đã định thân nên không tới, chỉ còn Nhan biểu tỷ là hơn đám chúng ta một cái đầu. Ở gian Minh Tâm kia--"
Nói đến đây thì Đỗ Phi Tuyết sửng sốt, kêu lên: "A, ta nhớ ra rồi, Kiểu biểu tỷ đang ở đấy."
Nàng nói xong thì vỗ đầu, năn nỉ phu nhân Cố Xương Bá là Chu thị: "Nương, con muốn qua bên kia xem, nói không chừng chính là Kiểu biểu tỷ đứng thứ nhất đấy!"
Người ở sảnh này đúng là đều rất tò mò, Chu thị nghĩ đến quan hệ thông gia hai nhà, nữ nhi qua đó cũng không có gì sai, liền gật đầu đồng ý.
Đỗ Phi Tuyết mừng rỡ, nắm chặt tay Chu Nhan, nói: "Nhan biểu tỷ, chúng ta đi thôi!"
"Ta sẽ không đi qua---"
"Nhan biểu tỷ, tỷ không tò mò xem chữ ai đẹp hơn chữ tỷ à?"
Chu Nhan nghe vậy nhìn sang phu nhân Thái Trữ Hầu, thấy mẫu thân gật đầu với nàng thì nàng mới đi cùng Đỗ Phi Tuyết.
Ở đại sảnh gian Minh Tâm, lòng người rục rịch.
Theo lẽ thường, năm nào cũng sẽ có kinh Phật của từ năm đến mười nhà được chọn đưa đến am Sơ Ảnh. Mà hôm nay có tổng cộng bảy tám gian, chả nhẽ không ai lọt vào mắt nhóm cao tăng?
Ôi, rốt cục là do cô nương nhà mình chưa đủ giỏi hay do nhóm cao tăng mắt đã mờ rồi?
Mấy vị phu nhân biết thân biết phận thầm nghĩ.
Các bà không khỏi đưa mắt nhìn Khương lão phu nhân.
Đúng rồi, Nhị cô nương Lê Kiều năm ngoái cũng được chọn qua, mà nghe nói chữ Đại cô nương cũng không tệ.
Tăng nhân đón khách chào mọi người, đi đến trước mặt Khương lão phu nhân, nói lời làm người khiếp sợ: "Không biết bản kinh thư này là do vị cô nương nào của quý phủ chép lại, sư phủ am Sơ Ảnh rất muốn gặp người ấy."
Chương 47: Thay mận đổi đào
Edit & Beta Ha Ni Kên
*Thay mận đổi đào: kế mười một trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hy sinh thì phải chấp nhận bỏ đi cái yếu để bảo toàn cái lớn mạnh.
Tăng nhân đón khách đi đến trước mặt Khương lão phu nhân, trong nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn trong phòng. Nhất thời, Khương lão phu nhân đắm chìm trong cảm giác lâng lâng như say rượu, mắt nhìn đăm đăm bản kinh Phật trong tay tăng nhân, không có phản ứng gì.
Rồi sau đó, bà tỉnh lại khỏi sự tuyệt vời ngắn ngủi kia, thấy rõ chữ viết trong kinh Phật, trong lòng chợt trầm xuống.
Nét chữ này, không phải của Đại cô nương Lê Kiểu, cũng không phải của Kiều Kiều.
Mấy hôm trước, kinh Phật chép tay của các vị cô nương Tây phủ được đặt trong một chiếc hộp rồi đem đến chỗ bà. Mấy năm gần đây, mắt phải của bà gần như đã mù, chỉ nhìn mọi vật bằng mắt trái, làm sao có thể kiên nhẫn xem từng bản một. Bà chỉ nhìn kỹ kinh Phật của Đại cô nương đặt trên đầu, sau đó qua loa lật giở bên dưới, theo thứ tự thì kết luận là của Tứ nha đầu.
Khương lão phu nhân trở về hiện tại: bản chép tay kinh Phật này xuất phát từ Lê phủ, chữ Đại nha đầu và Nhị nha đầu bà từng nhìn rất kỹ, Ngũ nha đầu thì có ngó qua một chút, Tứ nha đầu thì liếc đại một cái, như thế cũng chỉ còn mỗi Tam nha đầu cùng Lục nha đầu.
Lục nha đầu còn nhỏ, chắc chắn không thể viết nên chữ như thế này, không, chính là khắp kinh thành ai có thể viết nên chữ như thế này?
Như thế này, rõ ràng là Kiều tiên sinh tái thế !
Khương lão phu nhân nhẹ nhàng đưa mắt liếc nhìn Đặng lão phu nhân đang ngồi bên cạnh, bắt gặp ý cười trên miệng bà, trong lòng ngưng tụ.
Hóa ra lão chị em dâu này biết tỏng hết rồi, như vậy, cho dù khó tin đến mấy, cũng chỉ có thể là Tam nha đầu!
Khương lão phu nhân im lặng không nói khiến cho tăng nhân đón khách có phần ngờ vực: "Lão phu nhân?"
Khương lão phu nhân nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười: "Là Nhị cô nương phủ chúng ta."
Đặng lão phu nhân ho kịch liệt, cố nén lấy khiếp sợ nhìn chằm chằm Khương lão phu nhân.
Bà không ngờ rằng, cái vị Hương Quân xưa nay luôn thích rao giảng quy củ lễ nghi lại dám làm chuyện thay mận đổi đào ngay trước mặt bà.
Lúc trước bà còn lo lắng khi đưa kinh Phật tới Đông phủ, nhỡ Khương lão phu nhân thấy bản chép kinh Phật của Tam nha đầu sẽ nổi ý xấu mà giở trò tiểu nhân nên cố tình đặt kinh Phật của Tam nha đầu xuống dưới cùng. Mắt của Khương lão phu nhân vốn không tốt, ngoại trừ Đại nha đầu thực lực xưa nay vẫn ngang ngửa với Nhị nha đầu thì bà không đủ kiên nhẫn xem chữ những người khác.
Vạn lần không ngờ rằng, Khương thị này lại dám công khai đoạt lấy sự chú ý dành cho Tam nha đầu về tay Nhị nha đầu!
Đặng lão phu nhân tức muốn nổ phổi, vừa định mở miệng lại thấy ánh mắt cảnh cáo của Khương lão phu nhân đưa tới.
Khương lão phu nhân lại nói: "Kiều Kiều, sao còn không lại đây."
Lê Kiều tiếp nhận sự ưa thích và ánh mắt ngưỡng mộ tán dương của mọi người, đi đến bên cạnh Khương lão phu nhân, trong lòng cực kỳ vui sướng, lại còn có cảm giác đấy là điều hiển nhiên. Chỉ đến khi nàng theo bản năng quét mắt về phía kinh Phật trong tay tăng nhân đón khách thì mới đột ngột sửng sốt.
Không đúng, đây căn bản không phải do nàng viết!
Lê Kiều hơi cúi đầu, người bên ngoài không thấy được sự kinh hãi của nàng, đã có người khen : "Hương Quân, Nhị cô nương của quý phủ thật sự rất điềm tĩnh, không hổ do ngài tự tay dạy dỗ."
Khương lão phu nhân nghe xong cảm thấy sảng khoái như ngày hè nóng nực được uống một ly nước ô mai ướp lạnh, chút do dự ban nãy nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu.
Bà bỏ công giáo dưỡng Nhị nha đầu, không phải chỉ chờ đến ngày này hay sao?
Lo sợ Lê Kiều thất thố lộ ra manh mối, Khương lão phu nhân lặng lẽ cấu nàng một cái.
Lê Kiều giật mình hoàn hồn, trong lòng mặc dù vẫn không ngừng hoang mang, trên mặt lại khôi phục sự bình tĩnh.
"Thỉnh nữ thí chủ đi theo bần tăng, Vô Mai sư thái ở am Sơ Ảnh muốn gặp thí chủ."
Bên trong truyền ra lời thán phục liên tục không ngớt, bên ngoài dội lại tiếng bước chân hỗn độn ngổn ngang.
Giờ khắc này, Lê Kiều xúc động suýt thì ngất.
Vô Mai sư thái đó lại vị Đại Trưởng Công Chúa kia, nhiều năm như vậy chưa từng gặp người ngoài. Hàng năm vinh quang lớn nhất mà cô nương các phủ nhận được cũng chỉ là một hai câu khen ngợi từ vị sư thái ấy thôi. Mà hôm nay, Vô Mai sư thái lại muốn gặp nàng!
Lê Kiều đã sớm quên việc tìm hiểu xem bản kinh văn viết tay kia là do ai chép. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo tăng nhân đón khách ra cửa, tắm trong vô vàn cái nhìn tán thưởng mà đi đến am Sơ Ảnh.
Đại sảnh phòng Minh Tâm nhất thời bùng nổ, các phu nhân trong sảnh khác cũng không kiềm chế được mà chạy đến, đem phòng Minh Tâm nho nhỏ chật như nêm.
Khương lão phu nhân hưởng thụ những lời tâng bốc của mọi người, tinh thần sảng khoái.
Đặng lão phu nhân sắc mặt nặng nề, không nói nên lời.
Nhân lúc Khương lão phu nhân đi rửa tay, Đặng lão phu nhân đi qua, thấp giọng chất vấn: "Hương Quân, bản kinh văn kia không phải do Nhị nha đầu chép có phải không?"
Khương lão phu nhân lập tức liếc nhìn trái phải, thấy bên ngoài không có ai mới thở hắt ra, không chút lo lắng nói: "Phải thì sao mà không phải thì sao? Sao nào, đệ muội muốn làm vỡ lở mọi chuyện à?"
Đặng lão phu nhân tức đến tay run lẩy bẩy.
Hóa ra cái gọi là hoàng thân quốc thích kia, xé toạc cái lớp da cao quý đi thì chỉ còn toàn những thứ xấu xí kinh tởm nhất.
Việc đến nông nỗi này rồi thì làm sao bà lại vạch trần được nữa? Nếu thế thì thanh danh của cả Lê phủ trong kinh thành sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Khương lão phu nhân nhìn kỹ thần sắc Đặng lão phu nhân, hiểu thấu rồi cười.
Bà chỉ cần biết, tiên hạ thủ vi cường, Đặng thị cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi.
*Tiên hạ thủ vi cường: trong binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường/Hậu thủ vi tai ương' chắc các bạn đọc cũng biết nghĩa rồi: ra tay trước sẽ có lợi thế trở thành kẻ mạnh. Thực ra mình hơi bị ám ảnh về việc chuyển về tiếng Việt nên định dùng câu 'trâu chậm uống nước đục' nhưng cũng không nỡ để Đặng lão phu nhân uống nước đục nên đành giữ nguyên :D
Nghĩ đến việc dù sao cũng vẫn là người một phủ, sau này không tránh khỏi va chạm, Khương lão phu nhân thở dài: "Đệ muội à, ngươi ngẫm lại xem, thanh danh của Tam nha đầu cũng coi như xong rồi. Cho dù nổi trội tại ngày Phật Đản thì cũng có để làm gì đâu?"
"Cho nên liền đem hào quang dành cho Tam nha đầu tặng cho người khác?"
Khương lão phu nhân cười cười: "Sao lại là người khác được, đều là cô nương Lê phủ thôi. Nhị nha đầu mà không chịu thua kém thì các tỷ muội khác cũng được thơm lây. Lại nhắc đến Đại nha đầu, đã bị người khác từ hôn thì cũng khó tìm nhà môn đăng hộ đối để gả vào. Nhưng sau ngày hôm nay, ai lại không tán thưởng Lê phủ giáo dưỡng tốt một câu cơ chứ? Con út của Trường Xuân Bá phủ dù sao cũng vốn là một kẻ vô liêm sỉ, tương lai hôn sự của Đại nha đầu có khi cũng thuận lợi hơn."
Đặng lão phu nhân nghe xong trợn mắt há mồm, lẩm bẩm thì thào: "Nói như vậy thì ta còn phải cảm ơn một tiếng?"
Mặt dày vô liêm sỉ như thế này, hôm nay bà mới được mở rộng tầm mắt.
"Một bút cũng không viết ra được hai chữ 'Lê', đệ muội hẳn rất rõ ràng." Nói tới đây, giọng điệu của Khương lão phu nhân lại sặc mùi cảnh cáo.
Đặng lão phu nhân cười lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.
Sau khi hai người trở lại đại sảnh, Khương lão phu nhân lập tức được các vị phu nhân vây quanh; đến cả Đặng lão phu nhân cũng được hưởng vài câu khen ngợi. Có điều vào trong tai bà thì cũng chỉ thành tiếng châm chọc.
Trên hành lang dài bên ngoài phòng đãi khách có rất nhiều cô nương trẻ tuổi đứng cùng nhau.
Đỗ Phi Tuyết kéo Lê Kiểu lại rồi thì thầm hỏi bên tai: "Kiểu biểu tỷ, chữ Nhị cô nương quý phủ các tỷ thực sự viết đẹp như thế à?"
Nàng đưa tay, chỉ về phía Chu Nhan: "Còn đẹp hơn chữ Nhan biểu tỷ viết?"
Lê Kiểu không muốn đắc tội với cô nương phủ Thái Trữ Hầu, cũng cảm thấy không nên nói những điều không hay về tỷ muội nhà mình trước mặt người ngoài, uyển chuyển đáp: "Việc này ta cũng không có. Bình thường chữ của Nhị muội cũng không kém chữ ta mấy. Có lẽ là do Nhị muội giấu tài."
Giấu tài? Hừ, Lê Kiều nhìn là đã biết là cái loại chỉ hận không thể có bao nhiêu trưng hết ra bấy nhiêu trên mặt, thế mà còn biết giấu dốt?
Việc hôm nay thật khác thường, nàng cũng cảm thấy mơ hồ.
Tin tức bản kinh văn viết tay của Nhị cô nương Lê phủ được Vô Mai sư thái coi trọng nhanh chóng lan truyền mọi ngõ ngách Đại Phúc Tự.
Năm ngoái đến giờ này mọi người cũng đã lục đục về. Nhưng năm nay Vô Mai sư thái lại phá lệ muốn gặp người khiến mọi người đều hồi hộp trong lòng. Chén trà trong tay các vị phu nhân cứ hết lại đầy lần này qua lần khác mà không ai nhắc đến việc 'về'.
Tách biệt khỏi náo nhiệt nơi Đại Phúc Tự, đường mòn thông đến am Sơ Ảnh lại thanh tịnh trữ tình, theo chân vị tăng nhân đón khách phía trước, trong lòng Lê Kiều đột nhiên có chút khẩn trương.
Chương 48: Vô Mai sư thái
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Bước chân của vị tăng nhân đón khách kia rất nhẹ nhàng, khiến Lê Kiều cũng phải hít thở nhẹ nhàng theo.
Trong nháy mắt, nàng có chút hối hận.
Nhỡ bị phát hiện ra thì sao?
Tâm trạng Lê Kiều có phần sa sút.
Vị tăng nhân đón khách là người quanh năm suốt tháng tiếp đãi nhóm nữ quyến của các quý phủ đến Đại Phúc Tự, cũng có vài phần tinh tường. Thấy Lê Kiều như vậy thì trấn an: "Tiểu thí chủ không cần khẩn trương quá, sư thái rất ôn hòa."
"Sư phụ đã gặp Vô Mai sư thái rồi ư?"
Tăng nhân đón khách lắc đầu cười: "Bần tăng không có cơ duyên được gặp, chỉ nghe qua lời kể của sư thúc. Nhiều năm rồi sư thái không tiếp khách, tiểu thí chủ có thể gặp được sư thái quả là hiếm có."
Nghe vị tăng nhân đón khách nói như vậy, chút hối hận nhất thời của Lê Kiều bỗng tan thành mây khói.
Sợ cái gì nữa, chính là tổ mẫu đẩy nàng tới bước này, mà cũng chỉ có Lê phủ và tăng nhân Đại Phúc Tự là nhìn qua bản kinh Phật chép tay kia. Chỉ cần nàng cắn răng không nói thì làm sao vị sư thái kia biết được là nàng là kẻ mạo danh thay thế? Nàng cũng chưa thấy ai thi họa xuất chúng lại bị người ngoài yêu cầu yêu cầu nhấc bút chứng minh tại chỗ cả. Chỉ cần trải qua được giây phút này, về sau khắp kinh thành không có quý nữ nhà nào có thể nổi bật hơn nàng.
Lê Kiều nghĩ này nghĩ nọ, tự động viên tinh thần cho mình lên rất nhiều.
Đến chân cổng am Sơ Ảnh, một vị tăng ni trung niên nhận lấy kinh Phật chép tay từ vị tăng nhân đón khách, rồi dẫn Lê Kiều vào.
Lê Kiều khó nén tò mò, khóe mắt đảo liên tục âm thầm đánh giá cảnh sắc xung quanh. Nàng thầm nghĩ, một chuyến vào am Sơ Ảnh, về sau tha hồ kể chuyện, ít nhất thì cũng chưa từng có người ngoài nào được nhìn thấy cảnh vật trong am.
Dọc đường đi Lê Kiều suy nghĩ rất nhiều, chờ đến khi nàng định thần lại thì đã được vị tăng nhân kia đưa đến trước mặt Vô Mai sư thái.
"Đây là vị cô nương đó phải không?" Vô Mai sư thái mở miệng hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhiễm chút khói lửa bụi trần nào.
"Sư bá, đây là bản sao chép kinh Phật của Lê Nhị cô nương." Vị tăng ni kia cung kính trình bản kinh văn cho Vô Mai sư thái.
Vô Mai sư thái đưa tay tiếp nhận, nâng niu vuốt ve kinh Phật, cười dịu dàng với Lê Kiều đứng sau: "Tiểu thí chủ lại đây."
Lê Kiều lập tức khẩn trưng, vội vàng hành lễ chào Vô Mai sư thái.
Vô Mai sư thái cười cười: "Thí chủ không cần đa lễ. Bần ni không ngờ rằng thí chủ lại nhỏ tuổi như vậy."
Nói rồi nàng đột nhiên chỉ vào kinh Phật trong tay, hỏi Lê Kiều: "Đây là do đích thân thí chủ viết có phải không?"
Lê Kiều tim đập dồn dập, cố lấy hết dũng khí nén lại vào cổ họng rồi thốt ra: "Phải."
Vô Mai sư thái nhìn nàng, trong mắt bà có vài điều nàng không hiểu thấu.
Trong phòng không một tiếng động, Lê Kiều thậm chí có cảm tưởng rằng, vị sư thái trước mặt này, người từng là Đại Trưởng Công Chúa này sẽ cứ nhìn nàng như vậy mãi.
Nàng lặng lẽ nắm chặt bàn tay lại, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi.
"Tuy là chữ khải, lại không giấu được sự phóng túng kỳ diệu." Vô Mai sư thái lẩm bẩm.
Trên thế gian này nàng chỉ biết một người làm được điều ấy.
Lê Kiều trước lời ca ngợi như thế không nhịn được phải ngẩng đầu, đánh bạo nhìn tỉ mỉ bộ dáng Vô Mai sư thái.
Vô Mai sư thái trên gương mặt như có băng phủ, phong thái xuất chúng, khóe mắt ẩn vài nếp nhăn nhỏ càng làm tăng thêm vẻ đẹp thanh lặng bồi đắp theo năm tháng, người khác nhìn vào không đoán được tuổi thật.
Khi còn trẻ Vô Mai sư thái nhất định là mỹ nhân ngàn dặm mới có một. Lê Kiều nhịn không được bùi ngùi.
Công chúa chi tôn, phong hoa tuyệt đại, người như vậy sao lại có thể xuống tóc đi tu?
Đang trong lúc bùi ngùi, Lê Kiều lại nghe được lời Vô Mai sư thái hỏi: "Tiểu thí chủ đã từng lĩnh hội qua bản 'Tương tiến tửu' của Thanh Liên cư sĩ chưa?"
"Đã từng lĩnh hội." Lê Kiều không nhịn được mỉm cười.
Tác phẩm xuất sắc lưu truyền thiên cổ như vậy, đã là người đọc sách ai chưa từng xem qua?
"Lại đây." Vô Mai sư thái đứng dậy.
Lê Kiều đi theo vào trong phòng.
Bên trong căn phòng sạch sẽ, chỉ có một tháp một án và vài ghế dựa.
*Tháp: ghế dài hẹp. Án: bàn
Vô Mai sư thái chỉ vào bàn: "Tiểu thí chủ, bần ni muốn nhờ thí chủ viết lại bài 'Tương tiến tửu', chẳng biết có được không?"
Lê Kiều nhất thời sửng sốt.
Vô Mai sư thái nhàn nhạt nhìn nàng, bình thản như thể dòng nước lặng, nhưng sâu phía dưới lại có mạch nước ngầm chảy qua.
Lê Kiều mặt cắt không còn giọt máu, yết hầu như bị nhét bông chặn cứng, một chữ cũng không nói thêm được.
Vô Mai sư thái không hề thúc giục, nhưng ánh mắt bà lại rất da diết, làm cho Lê Kiều ý thức được sâu sắc rằng, nàng không có khả năng tìm lý do từ chối.
Vô Mai sư thái sở dĩ muốn gặp nàng, là vì muốn nhìn chữ của nàng, chứ không phải là sau khi gặp nàng thì mới nảy sinh ra hứng thú nhờ nàng viết chữ!
Trước ánh mắt như vậy, Lê Kiều bất chấp khó khăn nhấc bút, nhưng ngòi bút lại chậm chạp không hạ xuống. Cuối cùng một giọt mực đen rơi xuống loang thành một mảng đen trên tờ giấy trắng đặt trên bàn.
Theo giọt mực nhỏ xuống, là mồ hôi lạnh của nàng.
Vô Mai sư thái nhẹ nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra.
Vẻ mặt bình thản của bà từ lúc Lê Kiều bước vào đến giờ, cuối cùng cũng có biến hóa.
Lạnh lẽo bức người.
Bàn tay cầm bút của Lê Kiều bắt đầu run, sau đó thì cả người nàng đều run lẩy bẩy, không còn nửa điểm khí khái của quý nữ thư hương.
Vô Mai sư thái thất vọng thở dài, phân phó tăng ni đứng ở ngoài: "Tĩnh Hấp, đưa vị thí chủ này ra ngoài đi, nói cho sư phụ ở Đại Phúc Tự rằng họ nhầm người rồi."
"Dạ." Tăng ni trung niên liếc mắt nhìn Lê Kiều đang ngây ra như phỗng, âm thầm lắc đầu: "Nữ thí chủ, đi thôi."
Lê Kiều giống như người mất hồn, thẫn thờ đi theo tăng ni ra ngoài. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Vô Mai sư thái: "Tĩnh Hấp, đem người đúng đến cho ta."
Tĩnh Hấp chấn động cả người, cung kính đáp: "Dạ."
Đường trong am Sơ Ảnh chẳng mấy mà hết, bên ngoài còn tăng nhân tiếp khách đang chờ.
Tĩnh Hấp nhíu mày: "Sự đệ, đây không phải nữ thí chủ viết bản kinh Phật kia, các đề mời nhầm người rồi."
Vị tăng nhân đón khách khiếp sợ nhìn Lê Kiều một cái. Cái nhìn ấy làm cho nàng xấu hổ vô cùng, nhịn không được lùi một bước.
"Chuyện này... Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi..." Mãi một lúc sau, tăng nhân đón khách mới thốt ra được một câu.
"Sư đệ mau trở về đi, sư bá còn đang chờ."
"Chờ?" Sau cơn hoảng hốt tột độ, tăng nhân đón khách phản ứng có phần chậm hơn rất nhiều.
Tĩnh Hấp bất đắc dĩ giải thích: "Tất nhiên là chờ sư đệ mang đến nữ thí chủ là chủ nhân thực sự của bản kinh văn kia."
Sư bá nhiều năm như vậy mới gặp người ngoài, kết quả lại có sự nhầm lẫn, khiến người khác không vui nổi.
Tăng nhân đón khách nghiêm túc cam đoan: "Sư tỷ yên tâm, lần sau chắc chắn không nhận nhầm người đến."
Tĩnh Hấp gật đầu rồi xoay người đi vào am.
Trong lòng Lê Kiều như bị đục thành một mảng lớn, gió thổi vù vù qua. Bước chân rời rạc như lê trên nền đất phủ băng tuyết.
Trên đường trở về, không một lời an ủi, ngay cả gió núi cũng như ngừng thổi.
"Lê Nhị cô nương đã trở lại--" Từ trong phòng truyền ra một trận xôn xao.
Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Lê Kiều, mọi người đều tò mò. Có người trực tiếp đi đến phòng chờ nơi Khương lão phu nhân ngồi, có người không tiện đi thì cũng phát hạ nhân đến tìm hiểu tin tức.
Tăng nhân đón khách dẫn Lê Kiều đến cửa phòng, trong phòng nhất thời tĩnh lại một mảnh, sau đó là tiếng hoan hô cười nói vang lên.
"Ôi chao, Nhị cô nương của chúng ta đã trở lại rồi. Mau tới đây, mau tới đây." Lý phu nhân cười hô hô.
Phu nhân bên cạnh cười cười ngắt lời: "Bà chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng. Nhị cô nương có tới thì cũng tới cạnh Hương Quân chứ. Hôm nay chúng ta may mắn nên mới tranh thủ được Nhị cô nương kể chuyện, mở mang tầm mắt về mọi chuyện trong am."
Khương lão phu nhân nghe xong khó nén ý cười, chỉ đến khi tăng nhân đón khách đến gần mới phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.
Tăng nhân đón khách chào Khương lão phu nhân, niệm một tiếng a di đà phật : "Lão phu nhân, hình như đã có cái gì nhầm lẫn. Người mà sư phụ am Sơ Ảnh muốn gặp không phải vị cô nương này."
Lời này vừa nói, trong ngoài đại sảnh, kim rơi thấy tiếng.
Chương 49: Bạc bẽo
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Gương mặt của Khương lão phu nhân từ từ biến sắc.
Lặng im trong phòng dần qua đi, rồi đột nhiên rì rào nhiều giọng khe khẽ, như là vô số con muỗi vo ve bên tai Khương lão phu nhân.
Bà cố gắng bình tĩnh mở to mắt, con mắt phải như chồng thêm nhiều lớp sương, làm bà càng cáu kỉnh.
Khương lão phu nhân dùng con mắt trái còn sáng của bà nhìn Lê Kiều.
Lê Kiều như muốn tróc cả da đầu, cứng cỏi ức chế cơn khủng hoảng trong lòng, lắp bắp giải thích: "Sư thái bảo cháu... Viết thơ..."
Đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng mở rất to, tràn đầy khẩn câu cùng bất an.
Tổ mẫu là người bảo nàng đi, chắc chắn tổ mẫu phải có biện pháp giúp nàng chứ?
Lời của Lê Kiều làm cho mọi người im lặng, liền sau đó giọng thì thầm to nhỏ còn lớn hơn trước, còn có thể nghe rõ vài tiếng cười nhạo.
Huyệt thái dương của Khương lão phu nhân giật bần bật, đầu đau như búa bổ.
Thật là ngu xuẩn, nói như thế khác gì tự vạch trần việc mình mạo danh thay thế người khác!
Bà ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc: "Kiều Kiều, ánh mắt tổ mẫu vốn không tốt. Khi ấy nhìn thấy kinh Phật đặt trên cùng liền tưởng là của cháu. Nhưng con bé này, lúc cao tăng hỏi sao lại không xem kỹ một chút mà lại liều lĩnh đi theo, rồi lại còn gây chuyện chê cười như thế này!"
Trong đầu Lê Kiều oang một tiếng.
Tổ mẫu đang nói gì thế? Sao nàng nghe không hiểu chữ nào?
Sao lại bảo nàng không chú ý, rõ ràng là tổ mẫu--
Lê Kiều theo bản năng nhìn về phía Khương lão phu nhân, chỉ thấy trong đôi mắt của vị tổ mẫu luôn ra vẻ từ ái này không hề có sự ấm áp nào, lạnh lẽo như thể đóng thành băng.
Nàng sợ run cả người, hoảng hốt như hiểu được điều gì đó.
"Kiều Kiều, cháu biết sai chưa?" Khương lão phu nhân vỗ bàn thật mạnh.
Chén trà trên mặt bàn chấn động, vang lên tiếng không nhỏ.
Ánh mắt Lê Kiều do dự, thấy được vẻ mặt thổn thức của Đặng lão phu nhân, lại thấy được ánh mắt vui sướng khi kẻ khác gặp họa của Nhị thái thái Lưu thị Tây phủ.
Trước âm thanh bàn tán xôn xao ồn ào vô cùng xung quanh, Lê Kiều rốt cục không chống đỡ nổi thử áp lực vô hình này, đầu gối nhũn ra quỳ xuống: "Tổ mẫu, cháu ... cháu sai rồi..."
Khương lão phu nhân cảm thấy nhẹ cả lòng.
Biết ôm hết lỗi vào lòng, nha đầu kia cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Trong lòng Đặng lão phu nhân tưởng như vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt thì thở dài một tiếng: Khương thị nói như vậy thì thanh danh của Nhị nha đầu về sau coi như xong rồi!
Các phu nhân tiểu thư ở đây cũng đâu phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ kỹ một chút, thì ai mà tin là Nhị nha đầu khi ấy bất cẩn, không ai là không hiểu Nhị nha đầu vì tài danh liền nổi lên tâm tư giả mạo thay thế người khác.
Ánh mắt bà nhìn Khương lão phu nhân càng lạnh lùng hơn.
Đối với cháu gái vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay còn có thể làm chuyện như thế, đủ hiểu người này vô tình đến mức nào, sau này phải cẩn thận hơn mới được.
"A di đà phật--" Gặp phải chuyện như vậy ngay trước mặt, tăng nhân đón khách có chút lung túng, vội ngăn lời giáo huấn cháu gái chuẩn bị đưa đến miệng Khương lão phu nhân: "Lão phu nhân, không biết kinh Phật kia là do cô nương nào của quý phủ chép, sư phụ am Sơ Ảnh vẫn đang chờ nàng."
Trong phòng lại im lặng, các phu nhân lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Hóa ra đúng là do một vị cô nương Lê phủ viết? Thế rốt cục là ai?
Các bà không khỏi nhìn về Lê Kiểu đang ngồi góc phòng.
Lê Kiểu mặt mày có phần ủ rũ, trong lòng không nhịn được bừng bừng sốt ruột.
Chẳng lẽ kinh Phật lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái là của nàng? Lại bị bá tổ mẫu thay mận đổi đào trao đến tay Lê Kiều?
Nhất định là như thế rồi! Nàng đã vốn thấy kỳ quái rồi. Năm nay rõ ràng nàng đã dốc toàn bộ sức lực ra để viết, chữ tuyệt đối đẹp hơn Lê Kiều viết. Thế mà Lê Kiều lại thành người được chọn!
"Kiểu biểu tỷ--" Đỗ Phi Tuyết thấp giọng ê a, kéo kéo tay Lê Kiểu.
Khác hẳn giao tình nhạt như nước ốc với Nhị cô nương Lê phủ, tất nhiên nàng mong ngóng chuyện tốt rơi vào tay biểu tỷ của mình rồi.
Khương lão phu nhân có chút xấu hổ: "Chuyện lần này đúng là do thân nói không tốt. Gần đây mắt lão thân đang mờ dần, một bên mắt đã gần như không thấy gì rồi. Kinh văn bọn nha đầu viết thu lên xong cũng chỉ vội vàng liếc qua, cũng không quan sát tỉ mỉ, lúc nãy mới đoán sai, làm cho các vị chê cười."
"Ôi chao, việc này cũng khó tránh khỏi, Hương Quân cũng đừng để trong lòng làm gì." Lý phu nhân vội vàng giảng hòa.
Những người khác mặc dù không nhiều lời nhưng đều đảo mắt nhìn khắp người Lê Kiều.
Lê Kiều quỳ trên mặt đấy.
Buốt giá trên sàn như xâm nhập khắp người nàng, lạnh thấu xương, trong giây lát khóe mắt đã đong đầy nước mắt.
Những tiếng cười nhạo, những ánh mắt khinh bỉ như biến thành vô số lưỡi đao đâm vào người nàng; khiến cho cô nương vốn từ bé được nuông chiều trong lòng bàn tay trong nháy mắt đầm đìa thương tích.
Đặng lão phu nhân thở dài trong lòng, mở miệng: "Sư phụ có thể đem kinh Phật cho lão thân xem qua được không?"
Tăng nhân đón khách vội đưa kinh văn đến cho bà.
Đặng lão phu nhân đã sớm biết, giờ phút này chỉ ra vẻ thôi, nhìn lướt qua thì vòng vèo: "Quả nhiên là có chút nhầm lẫn, đây là do Tam cô nương nhà chúng ta viết. Khi ấy ta thấy con bé viết đẹp, cố ý để lên đầu để đưa đến Đông phủ. Không nghĩ cháu dâu cũng có tâm tư như vậy, muốn cho Hương Quân chỉ cần liếc mắt là thấy ngay kinh văn của Nhị nha đầu, lại khiến Hương Quân hiểu lầm. Vừa rồi Hương Quân nói là Nhị cô nương, tiểu cô nương như con bé đang căng thẳng như vậy thì làm sao lại lưu ý được thêm cái gì?"
Lời này cũng coi như vớt vát chút thanh danh cho Lê Kiều.
Cho dù trong lòng các phu nhân biết rõ ràng lúc ấy Lê Kiều có nổi lên chút tâm tư không nên có, cũng không thể chứng thực điều đấy ở chỗ Lê phủ.
Khương lão phu nhân tính tình bạc bẽo, lúc nào cũng đặt thanh danh mình lên đầu, Đặng lão phu nhân cố tình không cho bà ta được vừa ý đấy.
Bà còn có bốn cô cháu gái, thanh danh Nhị cô nương mà hỏng bét như thế thì các cô nương khác làm sao sau này gặp được chuyện hay?
Khương lão phu nhân ngẩn người, cũng ngại tình huống đã đủ muối mặt rồi, nên cũng không nói được thêm cái gì, coi như cam chịu cách giải thích của Đặng lão phu nhân.
Lê Kiều cúi đầu, lệ rơi từ từ.
"Hóa ra lại là Tam cô nương của quý phủ. Không biết vị tiểu thí chủ ấy hiện đang ở đâu?" Tăng nhân đón khách cao giọng hỏi.
Trong phòng vẫn im thin thít, có điều bên ngoài lại xôn xao tiếng bàn tán, âm thanh quá lớn, truyền lại vào trong phòng.
"Tam cô nương Lê phủ? Không phải cái người vừa bị bắt cóc mấy hôm trước sao?"
"Đúng vậy, sau đó không phải cũng được đưa về nhà sao? Đúng rồi, ta nghe nói còn được Lý thần y đưa về tận nhà."
"Không đúng đâu, ta gặp qua vị cô nương này rồi, trông không giống người có thể viết chữ đẹp đâu."
"Ha ha, có thể viết chữ đẹp hay không nhìn qua cũng đoán được à."
...
Đỗ Phi Tuyết bình tĩnh hỏi: "Kiểu biểu tỷ, năm ấy sinh nhật bá phụ bên Đông phủ của tỷ, Lê Tam không phải tặng đến một bức thư pháp hay sao? Ta nhớ rõ bức thư pháp còn không đáng cho ai nhìn ấy chứ!"
Nàng cố ý nói to, nhất thời thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Lê Kiểu một điệu ngẩng cao đầu, ôn hòa cười nói: "Có lẽ sau đó Tam muội đã khắc khổ luyện chữ để nâng cao trình độ."
Đỗ Phi Tuyết bĩu mồm: "Mới luyện có hai năm trình độ lại lên cao như thế sao? Khắp kinh thành không ai bì được, còn làm vị sư phụ am Sơ Ảnh kia phá lệ mời gặp?"
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khóe miệng Lê Kiểu vẫn lộ vẻ ôn hòa, cười nói: "Có lẽ là do Tam muội tư chất hơn người, lại cần cù chịu khó hơn khi còn bé, nên trình độ mới nâng cao nhanh chóng như thế."
Lê Chiêu mà có tư chất hơn người thì mới là quái đản. Có điều trước mặt người ngoài nàng quyết định không dám nói điều không hay về tỷ muội nhà mình.
Cũng không biết là bản kinh văn kia là từ đâu tới, bá tổ mẫu không nhịn được giành về tay Lê Kiều, tổ mẫu thì lại muốn giành về tay Lê Chiêu.
Đỗ Phi Tuyết thấy Lê Kiểu phân trần thay Lê Tam ở chốn đông người, không khỏi cười khẩy: "Nếu mà nó tư chất hơn người trình độ nâng cao nhanh chóng thì mặt trời đã mọc đằng tây rồi!"
Không ít người gật đầu trong lòng.
Tăng nhân đón khách nghe vậy lòng càng bồn chồn.
Lần này mà cũng sai nữa thì làm sao mà biết ăn nói với người ta.
"Lão phu nhân?"
Đặng lão phu nhân không bị ảnh hưởng bởi những bàn tán của người ngoài, nhanh chóng đáp: "Tam nha đầu nhà chúng ta hôm nay không có đến. Có điều nếu sư phụ am Sơ Ảnh muốn gặp thì đấy là may mắn của con bé. Lão thân sẽ phái người đi đón con bé đến."
Khương lão phu nhân ngồi một bên cười khẩy trong lòng: bà muốn nhìn xem Tam nha đầu là được quý nhân từ đâu rơi xuống phù trợ mà viết ra được quyển kinh Phật như thế!
Tại Nhã Hòa Uyển Tây phủ.
Thanh Quân vội vã mà đến, chào qua Băng Lục rồi nói: "Nhanh bảo Tam cô nương thu dọn một chút, lão phu nhân mệnh ta tới đón nàng đi Đại Phúc Tự!"
Chương 50: Đúng người
Edit & Beta Ha Ni Kên
"Ôi"
"Ôi cái gì, nhanh lên đi!" Thanh Quân có chút khó xử.
Băng Lục hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "Cô nương, chúng ta sắp đến Đại Phúc Tự!"
Nàng có thể mặc xiêm y xinh đẹp đi khoe khoang!
Thanh Quân: "..."
Băng Lục chạy vào trong nhà, trực tiếp nhào đến, kích động không kiềm chế nổi: "Cô nương, người, người tiên đoán như thần! Thanh Quân tỷ tỷ đến đây, nói rằng lão phu nhân mệnh tỷ ấy đến đón người tới Đại Phúc Tự!"
Kiều Chiêu tóc để song nha kế, mặc áo choàng màu xanh thêu hoa kim ngân trắng, bên dưới là chân váy trắng xếp nếp. Chính xác là cách ăn mặc để xuất môn.
Nàng đứng lên, vuốt cằm nhìn Băng Lục: "Đi thôi."
Sau đó nghiêng đầu dặn dò A Châu: "Em ở lại trông nhà cẩn thận nhé."
Trên người Băng Lục hiện tại chính là bộ xiêm y màu xanh lá mạ kia. Nghe vậy nàng càng rạo rực vui vẻ đỡ lấy tay của Kiều Chiêu, liếc xéo A Châu một cái rồi đi ra ngoài.
Thanh Quân thấy chủ tớ Kiều Chiêu nhanh như vậy đã đi ra thì có chút kinh ngạc, không khỏi đánh giá tỉ mỉ Kiều Chiêu. Thấy nàng một thân trắng trong vô cùng thuần khiết, mặc dù cảm giác có điều gì đó không ổn nhưng vẫn là cách ăn mặc để đi ra ngoài, Thanh Quân áp chế kinh ngạc trong lòng đón chào: "Tam cô nương, lão phu nhân mệnh nô tỳ tới đón người."
Kiều Chiêu gật gật đầu, mặt không mảy may thay đổi, đi theo Thanh Quân ra ngoài.
Trong nháy mắt đã ra đến đại môn Lê phủ, nàng bước từng bước nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa cẩn thận, mỉm cười.
Hôm nay nàng đi được bước đầu tiên ra ngoài, về sau vẫn có thể đi xa hơn.
Kiều Chiêu, ngươi phải cố lên!
Kiều Chiêu tự động viên bản thân trong lòng.
Ba người bước lên chiếc xe ngựa rèm xanh, một đường thẳng tiến Đại Phúc Tự.
Bên trong xe, Thanh Quân dựa theo lời của Đặng lão phu nhân, kể tỉ mỉ chi tiết chuyện xảy ra trong chùa cho Kiều Chiêu.
Nghe tới đoạn Lê Kiều giả mạo thay thế, Băng Lục chửi ầm lên: "Hừ, vẫn mang tiếng là quý nữ thư hương đấy, thế mà cũng dám làm chuyện như thế!"
Nàng vuốt vuốt ngực, nói với Kiều Chiêu : "May mắn là vị sư thái kia có con mắt tinh tường nhìn thấu hồng trần, mới không bị ả lừa gạt. Cô nương à, lần này chúng ta thật là may!"
Suýt chút nữa thì nàng không được đi cùng cô nương đến Đại Phúc Tự để khoe bộ váy xinh đẹp này rồi.
"Phải, chúng ta thật là may."
Vận may của Kiều Chiêu gần đây thật chẳng ra làm sao, nhưng nàng tin rằng mọi chuyện đều do con người tạo nên.
Thanh Quân không nhịn được liếc nhìn Kiều Chiêu thêm một cái, trong lòng càng thêm ngờ vực.
Sao cứ cảm giác vị Tam cô nương càng ngày càng khác lạ, nha đầu Băng Lục kia vốn không có đầu óc nên không nhìn ra manh mối, nhưng nàng người ngoài nhìn rõ, cảm giác như Tam cô nương đã sớm tiên liệu được chuyến đi đến Đại Phúc Tự này, nếu không làm sao nàng lại có thể tự thay ra xiêm y chờ sẵn như thế?
Thanh Quân liếc nhìn chiếc hộp trong tay Băng Lục.
Đó là chiếc hộp để xiêm y trang sức dự phòng mỗi khi ra ngoài của các cô nương.
Nàng nghĩ một hồi, quyết định nhắc nhở Tam cô nương càng lúc càng khó đoán: "Tam cô nương, nô tỳ cả gan nói một câu. Hôm nay xiêm y của người có phần hơi trắng và mộc mạc quá."
Tam cô nương thường ngày sáng sủa thanh lịch, gần lông mày còn có một nốt ruồi son như càng tôn lên vẻ kiều diễm trong bộ màu trắng như thế này. Nhưng một cô nương ăn mặc như vậy rốt cục vẫn sẽ làm người khác có cớ bắt bẻ xoi mói.
Kiều Chiêu hơi bất ngờ trước lời nhắc nhở của Thanh Quân. Có điều trước giờ nàng vẫn luôn tôn trọng những lời góp ý chân thành của người khác, ôn hòa đáp lại: "Đa tạ tỷ đã nhắc nhở, có điều ta thấy mặc như thế này là vừa vặn ổn rồi."
Phụ mẫu người nhà vừa phải gặp tai họa bất ngờ, nàng không thể quang minh chính đại giữ đạo hiếu thì đành biểu hiện thương nhớ theo cách này vậy.
Thanh Quân hiểu lầm rằng Kiều Chiêu cho rằng mặc như thế là đẹp, cười không nói thêm lời nào.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Kiều Chiêu bước vào Đại Phúc Tự, trong nháy mắt đã có vô số ánh mắt nhìn chòng chọc nàng.
Nàng không để tâm, lững thững đi vào, tiếng thì thầm bàn tán lượn lờ quanh nàng.
"Nhìn thấy không, đấy là Tam cô nương Lê gia. Nghe nói đã bị bắt cóc đế phía nam nhiều ngày mới về được nhà."
"Chậc chậc, hóa ra Lê Tam cô nương trông cũng thật xinh đẹp, thật sự đáng tiếc."
"Ai chả biết vậy, cũng may là được thần y đưa về nhà, mới bớt mấy lời ong tiếng ve. Nếu không đến giờ chỉ sợ Lê Tam cô nương cũng không sống nổi đâu."
"Nhưng như thế cũng đủ bẽ mặt rồi."
"Bẽ mặt thì bẽ mặt. Có điều người ta có một tay thư pháp tuyệt hảo. Được đích thân Đại Trưởng Công Chúa coi trọng cũng coi như may mắn lắm rồi."
"Ha ha, cái này khó mà nói được. Ai biết được kinh Phật kia là ai viết. Cái chuyện này của Lê phủ cũng thú vị ra trò!"
Kiều Chiêu trước mấy lời gièm pha mặt không đổi sắc đi vào phòng tiếp khách.
Trong nháy mắt nàng đi vào, thời gian như ngừng lại, trong phòng không ai nói câu nào.
Một lát sau, giọng nói của Đặng lão phu nhân mới vang lên: "Chiêu Chiêu, đến đây với tổ mẫu."
Lê Kiểu nhìn Kiều Chiêu từ cửa đi đến cạnh Đặng lão phu nhân mà không chớp mắt, Đỗ Phi Tuyết đứng bên cạnh thì trừng mắt thật to, lẩm bẩm: "Kiểu biểu tỷ, sao ta cảm thấy hồi trước Lê Tam trông không được như bây giờ?"
Nàng quay đầu hỏi Chu Nhan vẫn đang im lặng: "Nhan biểu tỷ, tỷ nói có phải không?"
Chu Nhan xuất thân từ phủ Thái Trữ Hầu và các cô nương Lê phủ vốn không liên quan đến nhau. Có điều vì mối quan hệ giữa Đỗ Phi Tuyết và Lê Kiểu, thật ra nàng cũng từng gặp qua Lê Chiêu vài lần.
Nàng nhìn theo Kiều Chiêu , nghĩ nghĩ rồi nói: «"Tướng tùy tâm sinh."
Lê Tam cô nương gặp đại nạn, có lẽ là do tâm tình biến hóa nên khí chất thay đổi, thế nên cảm giác trông không giống hồi trước.
Đỗ Phi Tuyết nghe vậy khinh thường hừ một tiếng.
"Tổ mẫu, bá tổ mẫu."
Khương lão phu nhân cố cắn chặt môi.
Tiểu cô nương đang yên đang lành lại ăn mặc thành như vậy, trông thật xui xẻo!
Có điều Đông phủ vừa gặp một phen mất mặt như vậy, bà không tiện nói nhiều, nên không nói lời nào.
Đặng lão phu nhân cũng ngẩn người, nhưng đối với bà từ trước đến giờ không quá quan tâm đến tiểu tiết, không nghĩ nhiều, dịu dàng nói với Kiều Chiêu : "Có lẽ trên đường Thanh Quân đã nói với cháu rồi. Bây giờ cháu đi theo sư phụ đây đi." Bà lời ít ý nhiều, trước mặt nhiều người trong phòng ngoài phòng cũng không tiện dặn dò nhiều điều.
Kiều Chiêu dường như hiểu được lo lắng của Đặng lão phu nhân, nàng cười nhẹ nhàng: "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái hiểu rồi."
Trong nháy mắt, Đặng lão phu nhân thực sự cảm thấy nhẹ cả lòng, đến cả chính mình cũng cảm thấy kỳ quái.
Bà nhìn bóng dáng cháu gái nhỏ đi theo vị tăng nhân đón khách, thở dài trong lòng.
Chỉ mong nha đầu kia đừng làm ra chuyện gì sai lầm.
Để mọi chuyện thuận lợi, bà còn cố ý dặn Thanh Quân đừng có gọi cả vợ con cả đến cho thêm chuyện, thế nào cũng gây phiền nhiễu cho xem!
Tại am Sơ Ảnh, Vô Mai sư thái vẫn đứng yên ở trong phòng không di chuyển, đến tận khi Tĩnh Hấp chuyên hầu hạ bà hàng ngày tiến đến bẩm báo: "Sư bá, Lê Tam cô nương đến rồi ạ."
Vô Mai sư thái ngẩng đầu, thản nhiên hỏi cô nương đang hành lễ chào bà: "Ngươi là chủ nhân chân chính của bản kinh Phật viết tay kia?"
Nhiều năm tu hành tưởng như đã khiến cho Vô Mai sư thái trở nên nhẹ nhàng không màng thế sự. Giờ khắc bà đặt câu hỏi ấy, uy nghiêm của vị công chúa xưa kia bỗng chốc tràn ngập căn phòng nho nhỏ yên tĩnh.
Kể cả khi đối mặt với người có thân phận đặc biệt như vậy, Kiều Chiêu vẫn thong dong như trước, bình tĩnh đáp: "Kinh thư là viết để dâng cho Phật Tổ, tiểu nữ không dám nhận là chủ nhân của kinh Phật. Nếu sư thái hỏi chữ trong bản kinh Phật là do ai viết, thì chắc chắn đúng là tiểu nữ."
Nàng mỉm cười, tự tin vô cùng: "Thỉnh sư thái yên tâm, lần này sẽ không sai đâu."