Chương 31 : Lê Kiều
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Lê Quang Văn có chút bối rối.
Nếu giờ lại quay trở lại dạy bảo thì có vẻ không ra dáng lắm. Vừa mới chơi cờ kia kìa, người chính trực như ông sao lại có thể làm việc không đàng hoàng như thế?
Nhưng nếu không quay trở lại dạy bảo, nha đầu kia sau này càng gây nhiều chuyện xằng bậy thì sao?
Ông đắn đo do dự một hồi rồi giơ tay đẩy cửa thư phòng ra.
Thôi cứ quay lại đi, tiện thể hỏi luôn tại sao kỳ nghệ của nha đầu kia lại cao cường như thế.
Kế thất Hà thị của Lê Quang Văn tiền nhiều như nước, vốn bị người khác chế nhạo xuất thân thì tự cảm thấy mình làm liên lụy nữ nhi; bèn vung tiền mời các tiên sinh giỏi nhất đến dạy Lê Chiêu. Bà ngóng chờ một ngày tài cầm kỳ thi họa cưỡi ngựa bắn cung của nữ nhi có thể hơn được các cô nương hai phủ Đông Tây.
Tiếc rằng Lê Chiêu tới nay biểu hiện thường thường, nhất là cưỡi ngựa bắn cung thì không khen nổi. Theo lời hạ nhân trong phủ nói, Tam cô nương tính tình ngang ngược, thể chất cũng ngang ngược theo.
Trong ấn tượng của Lê Quang Văn, nữ nhi này tư chất bình thường, biểu hiện hôm nay quả nhiên làm người khác chấn kinh.
Lê Huy chạy đến Đông Khoa viện, an ủi tỷ tỷ ruột thịt: "Đại tỷ, tỷ đừng để chuyện ấy trong lòng. Lê Chiêu chính là kẻ như vậy, nó có bảo giờ nói được cái gì tử tế đâu!"
Lê Kiểu đưa cho đệ đệ một chén trà, nhẹ nhàng nói: "Ta không để ý đâu, nếu để ý thì đã sớm không chịu nổi rồi."
Lê Huy nghe xong trong lòng khó chịu, tay cầm lấy tay của Lê Kiểu: "Đại tỷ, làm tỷ phải chịu nhiều ấm ức rồi. Ta hiện tại cả ngày đều ở Quốc Tử Giám, tỷ bị bắt nạt cũng không bảo vệ ngay được."
Lê Kiểu rút tay về, nghiêm mặt nói: "Tam đệ, hiện giờ đối với đệ đọc sách là chuyện quan trọng nhất, đừng có suốt ngày nghĩ đến ta. Đệ phải nhớ kỹ, bây giờ đệ phải đọc sách không thua kém ai thì sau này ta mới không phải chịu ấm ức."
Lê Huy nghe xong vừa đau lòng vừa sôi sục nhiệt huyết, trịnh trọng đồng ý: "Đại tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thi đỗ tiến sĩ sớm hơn cả phụ thân, tương lai không ai có thể coi thường bắt nạt tỷ!"
Lê Kiểu nhấc miệng nở nụ cười, nâng tay chỉnh lại quần áo cho Lê Huy, sâu xa nói: "So với phụ thân làm gì, phải so với Đại đường bá."
Đại đường bá chính là Đại lão gia Đông phủ, con trai của Hương Quân Khương lão phu nhân. Bốn mươi tuổi đã lên chức Thị Lang, làm quan tam phẩm, xét theo cơ cấu quan văn ở Đại Lương, được cho là tuổi trẻ hứa hẹn.
Mà phụ thân hai người là Lê Quang Văn, vốn có tên trên bảng vàng tại Hàn Lâm Viện lại chậm chạp thăng tiến, trở thành người có danh thanh bạch chốn quan trường. Mười mấy năm qua đi, chậc, ông vẫn ngồi chồm hỗm ở Hàn Lâm Viện soạn sách sử thôi.
Lê Kiểu nghĩ đến là lại phiền lòng.
Phụ thân nàng vốn là Thám Hoa, lại còn cưới vợ là quý nữ, thế mà tính cách cứng nhắc, hủy hết cả tiền đồ, còn chẳng bằng Nhị thúc làm Tri phủ ở tỉnh ngoài.
"Được rồi, mau trở về đọc sách đi, ở đây lâu người khác lại rảnh rỗi mà nói lời không hay." Lê Kiểu đẩy Lê Huy đi.
Lê Huy có phần không vui: "Chúng ta là tỷ đệ ruột, người khác dám nói cái gì?"
Nói vậy nhưng cậu vẫn nghe lời đứng dậy, cáo từ rồi rời đi.
Chờ Lê Huy đi khuất, Lê Kiểu mới hoàn toàn thả lỏng, nghiêng người dựa vào thành giường, gương mặt lộ ra ý cười thản nhiên.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Lê Chiêu hại nàng bị từ hôn, tương lai mọi người trong phủ sẽ càng chán ghét nó. Mà nàng dù có mang tiếng bị từ hôn thì sao chứ, cũng chẳng phải là do nàng đã làm sai điều gì, tương lai kiễn nhẫn mưu tính tất vẫn tìm được mối hôn sự tốt.
Nói thẳng ra thì cho dù cả đời có làm gái lỡ thì cũng tốt hơn nhiều so với việc gả cho kẻ vô liêm sỉ như thế.
Chỉ là lần này trở lại, Lê Chiêu có vẻ có chút thay đổi ---
Lê Kiểu đang nghĩ ngợi, một nha hoàn nhẹ chân tiến đến bẩm báo: "Cô nương, lão gia đã đi khỏi Tây viện quay về thư phòng rồi ạ."
"Thế hả, phụ thân phản ứng như thế nào?" Lê Kiểu mỉm cười hỏi.
Nha hoàn vẻ mắt rối rắm, cứ muốn nói lại thôi.
"Biểu tình như thế là thế nào? Hay ngươi cũng muốn nhân cơ hội mà coi thường ta?" Lê Kiểu ngổi thẳng lại, giận tái mặt, trong lòng không hiểu sao lại có dự cảm không ổn.
"Nô tỳ nào dám! Lão gia... lão gia ngài vừa đi ra vừa cười..."
"Cười? Ngươi nhìn rõ chứ? Là cười lạnh, cười khổ hay là ---"
"Không phải ạ. Lão gia cười trông rất ngây ngô, cứ như là được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hoặc như là trong cơn đói khát được bát cháo hành vậy." Nha hoàn nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm được phép so sánh hợp lý.
"Thật sao?" Nụ cười vụt mất trên mặt Lê Kiểu. Nàng nhịn không được ngoái đầu nhìn cửa sổ.
Ngoài cửa sổ hoa đào nở bừng, xuân ý dạt dào.
Nàng đã nói mà, từ khi nha đầu chết tiệt kia quay lại, chỗ nào cũng thấy quỷ quái!
"Cô nương ---"
Lê Kiểu hoàn hồn, buông lỏng khăn tay đang nắm chặt, mặt không đổi sắc nói: "Lui xuống đi."
Nha hoàn mới đi ra ngoài không lâu liền quay lại: "Cô nương, Nhị cô nương và Ngũ cô nương Đông phủ đến ạ."
Lê Kiểu vội ngồi thẳng lại, chưa kịp đứng dậy thì một cô nương mặc áo đỏ tươi tiến vào, theo sau là một cô nương váy vàng trông rất vâng lời.
Cô nương áo đỏ tươi đúng là Nhị cô nương Lê Kiều, ngày thường mắt phượng mày ngài, hoạt bát vô cùng.
"Đại tỷ, ta đến thăm tỷ." Lê Kiều mở miệng, khóe miệng nở nụ cười hoàn hảo.
Lê Kiểu trong lòng không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Đường muội này của nàng, rõ ràng tính cách kiêu căng, nhưng số mệnh lại tốt đẹp. Có một vị tổ mẫu là Hương Quân, từ bé được tổ mẫu nghiêm khắc răn dạy từ cách đi đứng đến ăn mặc. Mấy vị cô nương Tây phủ như nàng cùng lắm được thơm lây sang Đông phủ học cùng, không thể mong nhiều hơn.
Lê Kiểu nghĩ vậy, có chút khó chịu.
Mẫu thân của nàng cũng là quý nữ Bá phủ, nếu còn sống thì không chừng có thể xoay sở tìm được một vị nữ quan dạy lễ nghi chỉ bảo cho nàng...
"Đại tỷ, ta nghe người khác nói rồi, Lê Chiêu hại tỷ bị từ hôn. Tỷ chờ đấy, ta sẽ xả giận cho tỷ."
Lê Kiều qua loa mấy câu, liền đi thẳng đến Tây viện.
Lê Kiểu như mở cờ trong bụng, trên mặt lại ra vẻ vội vàng bất an: "Nhị muội, muội không cần như thế --"
Nha hoàn bên người Lê Kiểu là Xuân Phương cười nói: "Vẫn là Nhị cô nương đối tốt với cô nương."
Hai phủ có nhiều cô nương như vậy, cô nương nhà mình có thể cùng cô nương quý trọng nhất Đông phủ thân thiết, nha hoàn cũng cảm thấy vinh dự thay.
Lời này lại làm Lê Kiểu không vui.
Nàng không khỏi cười lạnh trong lòng. Tốt? Nếu như cầm kỳ thi họa cưỡi ngựa bắn cung nàng không vừa vặn kém Lê Kiều một chút như thế, Lê Kiều sẽ còn tốt với nàng sao?
"Không cần đi theo ta, đứng trong sân đi!" Lê Kiểu nghiêm mặt dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
Ở Tây viện, Lê Chiêu đã xếp gọn lại bàn cờ, đang cầm chén trà dạy bảo A Châu tỉ mỉ: "Em mới đến đây, nếu không cố ý đi giao hảo cùng đám hạ nhân khác trong phủ, người ta sẽ cảm thấy em lạnh nhạt, thờ ơ. Một trăm lượng bạc này dù sao cũng thành cát bụi, không cần đau lòng cho đi. Em mau chóng tìm người gác cổng, phòng bếp, mấy người nhạy bén thông tin mà tạo mối quan hệ tốt. Sau này bên ngoài xảy ra chuyện gì, ta hy vọng có thể biết thật sớm.»
Nàng không quan tâm hôm nay cô nương nào được khen là giỏi giang, ngày mai vị thái thái nào phát tài; nhưng mấy chuyện bên ngoài nàng cũng không muốn thành kẻ mù người điếc.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, huynh trưởng lúc này hẳn đã ở phủ của ngoại tổ phụ. Thiệu Minh Uyên hôm qua chiến thắng trở về, hôm nay đúng là thời cơ hoàn hảo ngoại tổ phụ làm rõ trận hỏa hoạn của Kiều gia. Nếu hôm nay kinh thành không có động tĩnh gì thì nàng sẽ phải lo lắng xem liệu huynh trưởng có thuận lợi hồi kinh hay không.
Kiều Chiêu không yên lòng nghĩ về huynh trưởng, trong lòng trăm mối tơ vò, chén trà đã uống cạn từ lúc nào cũng không rõ, vẫn còn nâng lên uống.
Bên ngoài truyền đến giọng của Băng Lục: "Nhị cô nương, ngài đừng vội xông vào, để nô tỳ bẩm báo cho cô nương trước."
Chương 32 : Bị thương
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Một tiểu nha hoàn đương nhiên không thể ngăn cản được Nhị cô nương Lê Kiều.
Hoặc nói đúng hơn, Băng Lục cũng có phần khôn vặt. Đại cô nương cùng cô nương nhà mình vốn là đối thủ truyền kiếp, đương nhiên phải kiên định che chở cho cô nương. Nhưng Nhị cô nương là cô nương được coi trọng nhất ở Lê phủ, ngay cả các cô nương bình thường cũng phải cố ý lấy lòng, nếu nàng ngoan cố ngăn lại, chắc chắn sẽ chuốc thù cho cô nương nhà nàng.
Vì vậy Lê Kiều cứ thế xông vào.
Nàng đi vào đúng lúc Kiều Chiêu đang cầm chén trà cạn không còn một giọt lên uống, nghe thấy tiếng động thì đưa mắt lơ đãng nhìn qua cửa rồi lại đưa tay nhấc ấm trà lên rót trà.
Thanh thản như vậy làm Lê Kiều gai hết cả mắt.
Nàng không nhớ là từ trước đến giờ Lê Tam lại có lúc nào dám khinh thường nàng như thế này!
Lê Kiều bước qua, mắt phượng kiêu căng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lê Tam, đây là khuôn phép của ngươi đấy hả, thấy ta đến còn cố uống trà tiếp?"
Kiều Chiêu buông chén trà xuống, thoải mái nở nụ cười: "Ta không ngờ là Nhị tỷ có thể bàn luận đến khuôn phép của người khác đấy. Hóa ra dù chính bản thân không có thì vẫn có thể giảng đạo lý cho người khác."
Lê Kiều trợn tròn hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn trừng trừng Kiều Chiêu .
Nàng có đang nghe nhầm không? Lê Tam dám nói chuyện với nàng kiểu thế à?
Đại cô nương Lê Kiểu đến sau cũng kinh ngạc.
Sao nó dám ---
Ngũ cô nương Lê Thù cúi gằm mặt xuống, cố gắng hết sức trở thành người vô hình.
"Nhị tỷ uống trà đi." Kiều Chiêu tự mình rót một chén trà, đưa qua.
Vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu thong thả của nàng trong mắt Lê Kiều trở nên khiêu khích vô cùng.
Khi nhỏ còn không hiểu chuyện, hồi đấy tỷ muội còn cùng nàng cãi nhau, lớn hơn rồi, loại tình huống này đã sớm biến mất.
Cũng vì thế, Lê Kiều không tài nào nhẫn nại được, giơ tay hất tung bàn tay cầm chén trà vô tội kia.
Chén trà bị hất đi, chuẩn xác rơi trúng vào mũi chân của Lê Kiều.
Nỗi đau đớn thấu tận tâm can làm Lê Kiều hét lên một tiếng, theo bản năng nhấc chân đạp vào sàn nhà còn trơn ướt, ngã oạch một cái trên đất, trượt đến tận bên cạnh Lê Kiểu.
Lê Kiểu há mồm trợn mắt.
Lê Kiều xấu hổ không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Ngu ngốc, còn không đỡ ta dậy!"
Đáy mắt Lê Kiểu chợt thoáng nét u ám khó chịu, nhưng cũng vội nghiêng người đỡ nàng lên.
Mũi chân của Lê Kiều đau đến tê dại, trong lòng bàn tay lại còn bị mảnh vỡ cắt qua, nóng bỏng nhức nhối.
Mặt mũi nàng trắng bệch lại, căm tức nhìn Kiều Chiêu: "Ngươi cố ý đúng không?"
"Chính Nhị tỷ gạt xuống chén trà ta đưa mà." Kiều Chiêu kiên nhẫn giải thích cho nàng.
Lê Kiểu càng cáu, nâng tay định tát Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu nghiêng nhẹ đầu tránh được, Lê Kiều mất đà, tay đánh thẳng vào tấm bình phong, thét lên một tiếng chói tai.
Kiều Chiêu giơ tay đỡ, bình phong đang lung lay mới không đổ xuống đất.
Lê Kiểu sợ hãi, vội đỡ lấy Lê Kiều: "Nhị muội, muội sao rồi?"
"Đau --" Lê Kiều cong thắt lưng lại.
Ngày xuân nên cô nương xỏ giày mềm nhẹ, giày Lê Kiều mang hôm nay còn là giày thêu trân châu màu ngà. Lúc này chén trà rơi vào mũi chân, khiến trên mũi giày loang ra vết đỏ.
Lê Kiểu suýt thì không che được sự sảng khoái trong đôi mắt, vội rũ mắt giọng điệu gấp gáp: "Trời ơi, chân của Nhị muội chảy máu rồi, mau mời thầy thuốc đến."
Nàng quay đầu lại mới phát hiện nha hoàn không có đi theo, mà Lê Kiều và Lê Thù đều không đem theo nha hoàn.
Lúc này Ngũ cô nương Lê Thù mắt mày trắng bệnh, thân hình lung lay không vững, hiển nhiên chẳng trông đợi được cái gì. Lê Kiểu đành quát Lê Chiêu: «Tam muội, Nhị muội bị thương, mau sai người mời thầy thuốc đến!»
Trong lòng nàng lại nghĩ: Lê Tam lúc này mà lằng nhằng không cho mời thầy thuốc đến thì càng vui!
Tiếc là Lê Kiểu phải thất vọng nhanh chóng. Kiều Chiêu từ tốn phân phó Băng Lục: "Em đến Thanh Tùng đường nói cho lão phu nhân rằng chân của Nhị cô nương bị thương, cần người thông thạo chuyện băng bó đến đây để xử lý, cũng cần một bà tử khỏe mạnh cõng tỷ ấy trở về."
"Dạ!" Băng Lục cảm thấy hôm nay rất kích thích, dạ một tiếng rồi biến mất như một làn gió.
Cầu trời phù hộ cho cô nương nhà nàng không bị lão phu nhân Đông phủ ăn thịt, cái vị Hương Quân đấy cưng nhất là Nhị cô nương đấy!
A Châu không nói một lời, cầm chổi vào định lau dọn, Lê Kiều lạnh lùng nói: "Không được lau dọn, để yên đấy cho ta!"
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Kiều Chiêu : "Ngươi nghĩ có thể dễ dàng phi tang chứng cứ thế hả?"
A Châu dừng lại, nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu nhẹ nhàng gật đầu với A Châu: "Cứ để như thế đã."
A Châu không nhịn được lo lắng trong lòng. Nhưng khi thấy Kiều Chiêu bình tĩnh thản nhiên, không hiểu sao nàng lại thấy bình tâm hơn, yên lặng lui về một bên.
Tại Thanh Tùng đường, Nhị thái thái Lưu thị đang tố khổ với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, con dâu nói có sai đâu, từ sau khi Tam nha đầu trở về chúng ta không tỏ thái độ gì nên Trường Xuân Bá phủ kia mới lập tức muốn từ hôn. Ôi, bị Tam nha đầu liên lụy như vậy thì các cô nương khác sau này làm sao --"
Đặng lão phu nhân giật giật lông mày.
Hừm, nói thẳng ra thì Tam nha đầu trở về, việc tốt nhất làm ra chính là việc này.
Lui hôn là chuyện thật tốt làm sao! Đại nha đầu chẳng mấy phải gả chồng. Nhưng cứ nghĩ đến việc cháu gái trong sạch của mình phải gả cho tên tiểu súc sinh như vậy, ban đêm bà ngủ cũng không yên!
Bây giờ thì tốt rồi. Từ hôn xong cũng không cần để ý đến đám người phủ Cố Xương Bá kia nghĩ cái gì, vẹn cả đôi đường.
Đặng lão phu nhân nghĩ ngợi liên tục, tay nhấc một trái hoa quả trên mâm lên cắn một miếng.
Lão phu nhân răng tốt, cắn một tiếng giòn tan, trái hoa quả đã bị khuyết mất một nửa.
Lưu thị kiềm chế giật giật khóe miệng, cắn răng một cái rồi khóc ầm lên: "Lão phu nhân, con dâu còn có hai nha đầu chưa gả chồng, hôm nay người mà không giải thích rõ ràng, con dâu liền --"
"Đệ muội được lắm!" Hà thị nhấc chân chạy đến, qua loa làm lễ với Đặng lão phu nhân rồi trực tiếp chống nạng cãi nhau với Lưu thị: "Ta biết ngay mà, đến chậm một giây nữa là đệ muội sẽ vứt khuê nữ nhà ta xuống đáy vực có phải không! Khuê nữ nhà ngươi thì là khuê nữ, còn khuê nữ nhà ta là do gió thổi đến à? Hay mua son trên phố được tặng kèm?"
Nàng nói một hồi rồi quay đầu khóc lóc với Đặng lão phu nhân: "Ôi trời ơi, lão phu nhân phải làm chủ cho con dâu, làm gì có người thẩm thẩm nào nhất quyết không buông tha mà lại muốn bức tử cháu gái của mình? Nhà chúng ta không phải là dòng dõi thư hương sao? Làm chuyện mất nhân tính như thế, con dâu thật là mở mang --"
"Hà thị!" Lưu thị tức đến nổ đầu.
Sao lại có kẻ nói thẳng ruột ngựa ra như thế không biết, rõ là khó nghe! Đúng là con gái địa chủ thô tục!
"Ôi, mẫu thân người nghe xem, đệ muội có thèm khách khí với con dâu đâu. Con dâu dù là vợ kế, nhưng cũng là được Đại bá muội ấy dùng kiệu tám người nâng về, cưới hỏi đàng hoàng--"
Đặng lão phu nhân liếc Lưu thị một cái.
Lưu thị tức đến suýt trợn ngược cả mắt, trong lòng phải không ngừng khuyên nhủ bản thân: mình không thể cư xử giống con gái địa chủ được, phải nhã nhặn, phải lịch sự!
"Đại tẩu." Bà nhẫn nại gọi một tiếng.
Hà thị ngừng khóc lập tức đáp lại mạnh mẽ: "Làm sao!"
Đặng lão phu nhân cầm trái hoa quả lên, lại cắn thêm miếng nữa.
Bà không tức giận đâu, nếu thực sự tính toán thì đã sớm bị hai cái người con dâu này hại cho tức chết rồi!
Lúc này đại nha hoàn Thanh Quân dẫn theo Băng Lục vội vàng tiến vào, Băng Lục quỳ sụp xuống một tiếng: "Lão phu nhân, Nhị cô nương bị thương ở chân!"
Lời này vừa nói xong, mí mắt của Đặng lão phu nhân giật đùng đùng.
Lưu thị thấy là Băng Lục, khóe miệng nhếch lên: "Ôi chao, đây không phải Băng Lục bên người Tam cô nương sao, Nhị cô nương đến chỗ của Tam cô nương à? Đang yên đang lành sao chân cẳng lại bị thương rồi?"
Hà thị sốt sắng: "Lão phu nhân, con dâu đi xem trước!"
Đặng lão phu nhân đứng lên, phân phó bà tử bên cạnh: "Dung ma ma, gọi Quế ma ma đến Nhã Hòa Uyển. Thanh Quân, ngươi đi sang Đông phủ báo cho Hương Quân."
Đặng lão phu nhân sai phó xong, một đám người chậm rãi đi về chỗ ở của Kiều Chiêu .
Chương 33 : Thanh danh
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Đoàn người đi đến Tây viện của Nhã Hòa Uyển. Mới tiến đến sân đã nghe thấy Nhị cô nương Lê Kiều rên rỉ từng tiếng từng tiếng, tiếng sau so tiếng trước còn to hơn.
Lưu thị khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: "Lão phu nhân, người xem, hình như Nhị cô nương bị thương không nhẹ đâu!"
Đặng lão phu nhân mặt không đổi sắc: "Thương thế như nào phải nhìn trực tiếp mới biết được."
Tiểu nha hoàn Thạch Lựu thấy nhiều chủ tử đến như vậy, sợ đến rụt cổ lại, chạy vội vào phòng: "Thái thái, cô nương! Lão phu nhân đến ạ!"
Mảnh vỡ vương đầy trên sàn lại còn kèm theo tiếng rên rỉ của Lê Kiều vốn làm cho Hà thị rối rắm, nghe tiểu nha hoàn bẩm báo xong thì giật hết cả mình, kết quả không cẩn thận đạp vào vũng nước, á một tiếng ngã bẹp lên ghế tựa.
Bà sợ nữ nhi thấy bà vô dụng, cắn răng không hé câu nào.
"Nương có dẫm phải mảnh vỡ không?" Kiều Chiêu tự nhiên ngồi xổm xuống đất, giơ tay vén đuôi váy của Hà thị lên xem.
Hà thị theo bản năng co chân lại, cuống quít: "Không có, không có --"
Một đôi tay mềm mại nhưng hơi lạnh lẽo giữ bà lại, nhẹ nhàng nói: "Nương đừng cử động."
Kiều Chiêu vươn hai tay nâng chân phải Hà thị lên, nhìn thấy trên giày có một vết gì đó, nhưng không bị xuyên thủng, nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu lên mỉm cười: "Không có việc gì rồi."
Hà thị như bị người khác điểm huyệt, chỉ ngây ngốc nhìn Kiều Chiêu, đôi mắt từ từ ẩm ướt.
Đúng lúc Đặng lão phu nhân bước vào, thấy tình cảnh bên trong không khỏi buồn bực: "Hà thị, chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Hà thị phục hồi tinh thần, cười hề hề: "Con dâu vừa mới không cẩn thận dẫm phải mảnh vỡ, Chiêu Chiêu sợ con dâu bị thương còn xem chân cho con dâu. Lão phu nhân người xem, Chiêu Chiêu hiểu chuyện hơn hồi trước biết bao nhiêu!"
Cho nên Nhị cô nương bị thương thành như thế chắc chắn do nó tự làm tự chịu, lão phu nhân nhất định phải minh giám!
Hà thị kích động một hồi, nước mắt đã sắp lăn xuống, vẫn không quên đắc ý liếc nhìn Lưu thị một cái.
Lưu thị khinh thường bĩu môi, trong lòng có chút không vui.
Hai khuê nữ của bà trước giờ cũng không săn sóc đến như vậy!
Lưu thị nhìn về Kiều Chiêu , thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt này sao vẫn không trở lại như cũ? Bà nhìn thế nào cũng không quen nổi!
Kiều Chiêu không-bao-giờ... có-thể-trở-lại-như-cũ hành lễ: "Tổ mẫu, Nhị thẩm."
Đặng lão phu nhân nhìn mảnh vỡ vương vãi đầy đất, nhíu mày: "Sao chưa lau dọn cho sạch sẽ?"
Nhị cô nương Lê Kiều vừa nghe, liền trừng mắt cảnh cáo nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu mỉm cười thành thật nói: "Nhị tỷ bảo phải giữ lại bằng chứng."
Đặng lão phu nhân nhìn thấy mặt đất một mảnh hỗn đỗn, đi đến phía Lê Kiều ngồi trên ghế: "Nhị nha đầu chân bị thương à? Cho thẩm tổ mẫu nhìn được không?"
Đông phủ chỉ có mình Lê Kiều là đích nữ, tên chỉ một chữ "Kiều", được nuông chiều từ bé. Lúc này nàng bị thương ở chân, sợ đau không dám cởi giày ra, vội vươn bàn tay bị thương, đáng thương tố khổ với Đặng lão phu nhân: "Thẩm tổ mẫu, người xem, ta không chỉ bị thương ở chân, mà tay cũng bị thương. Đau quá, tất cả là do Lê Chiêu hại..."
Trong lòng bàn tay trắng nõn của cô nương có một vệt đỏ nhạt, là vết máu khô lại.
Đặng lão phu nhân thấy bị thương cũng không nặng, thở phào trong lòng, cũng không biết vết thương trên chân như thế nào, phân phó: "Quế ma ma, ra xem chân của Nhị cô nương."
Quế ma ma là nha hoàn của lão phu nhân, có biết sơ sơ y thuật. Tây phủ cũng không phải là môn hộ giàu có, bình thường nhóm nữ quyến có ai đau đầu hay bệnh vặt ngoài da, không đáng để gọi đại phu thì đều nhờ Quế ma ma đến xem.
"Vâng." Quế ma ma lên tiếng, đi về phía Lê Kiều.
Lê Kiều vừa thấy bà tử chân tay thô kệch, trong lòng trăm phần ghét bỏ, nhíu mày co chân lại, quay ra làm nũng với Đặng lão phu nhân: "Thẩm tổ mẫu, người đã nói cho tổ mẫu và nương ta chưa? Ta muốn chờ Đổng ma ma đến xem cơ."
Đổng ma ma này thật ra cũng có chút bản lĩnh. Nghĩa mẫu của bà họ Đổng, vốn là y nữ trong cung. Hương Quân Khương lão phu nhân lúc xuất giá được mẫu thân tự mình cầu quý nhân trong cung, thưởng Đổng y nữ làm của hồi môn cho bà.
Đổng y nữ ở Lê phủ hai mươi năm, lúc lớn tuổi nhận một nha hoàn trong phủ làm khuê nữ, đem một thân y thuật dạy cho nàng.
Đấy chính là Đổng ma ma. Sau khi Đổng y nữ qua đời thì Đổng ma ma thay thế vị trí của bà ở Đông phủ.
Đương nhiên là y thuật của Đổng y nữ không thể so với ngự y ở Thái Y viện, đồ đệ Đổng ma ma của bà y thuật cũng không thể giỏi nhất, vẫn hơn nhiều so với bà tử nhà quan thường biết chút y lý.
Nhưng dù cho Đổng ma ma y thuật có cao cường thế nào thì Quế ma ma vẫn xử lý được mấy vết thương ở chân tầm thường, nghe Nhị cô nương nói vậy có thể vui được mới lạ.
Bà đứng chờ chủ tử quyết định, trên mặt không nhìn ra vui buồn, trong lòng cười khẩy: nhìn Nhị cô nương thế này xem ra nghĩ bản thân có mệnh là công chúa cũng nên!
Đặng lão phu nhân kính trọng Đông phủ, bà cũng không phải người có thể bị tiểu hài tử ngang ngược làm bực mình, tất nhiên cũng không so đo cùng một tiểu nha đầu, cười khuyên nhủ: "Kiều Kiều này, chân cháu chảy máu như thế này, để lâu miệng vết thương dính vào tất, đến lúc đó muốn gỡ ra cũng phiền phức lắm."
Lê Kiều tái nhợt lại, nghĩ nghĩ, không tình nguyện vươn chân bị thương ra: "Thế thì đành nhờ Quế ma ma xem cho vậy."
Quế ma ma nhìn Đặng lão phu nhân, Đặng lão phu nhân vuốt cằm nhìn lại nàng.
Quế ma ma liền ngồi xổm xuống đất, cẩn thận rút giày của Lê Kiều ra.
Lê Kiều thấy đau liền trách mắng: "Nhẹ nhẹ cái tay thôi!"
"Vâng vâng, để lão nô cẩn thận --" Quế ma ma trong lòng tức giận, trên mặt lại không thể hiện gì, tay cầm kéo tách mảnh tất dính lấy vết thương, cố tình che đi bàn tay nhẹ nhàng huých vào miệng vết thương mới bị lộ ra.
"Ôi đau chết mất!" Đau đớn thình lình xuất hiện lại còn bị Kiều Chiêu chọc giận lúc nãy, Lê Kiều lúc này tức giận đến phun trào, nhất thời đem phong thái đích nữ do Khương lão phu nhân chỉ bảo vứt xuống chín tầng địa ngục, nhấc chân đá vào mặt Quế ma ma, làm Quế ma ma ngã lăn ra đất.
Biến cố bất chợt xảy ra làm cho Ngũ cô nương Lê Thù vẫn cố làm mình tàng hình không nhịn được sợ hãi kêu lên, rồi vội vàng bịt chặt miệng lại.
Lê Kiểu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại bước nhanh qua, cúi xuống thân thiết lo lắng hỏi: "Nhị muội muội không sao chứ?"
Lê Kiều ôm chân, mày liễu dựng hết lên, trách mắng: "Tay chân lóng nga lóng ngóng!"
Đặng lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên: "Dung ma ma, còn không nâng Quế ma ma dậy, coi chừng cái kéo kẻo chọc vào tay."
Dung ma ma kéo Quế ma ma dạy, Quế ma ma kinh sợ thỉnh tội với Lê Kiều: "Nhị cô nương xin thứ tội, đều là lão nô chân tay thô kệch làm chân ngài đau --"
Ánh mắt hạ nhân trong phòng nhìn Nhị cô nương Lê Kiểu có chút thay đổi.
Bình thường các nàng nếu ai có mấy bệnh vặt vãnh ngoài da không cần mời thầy thuốc đều là đến tìm Quế ma ma. Quế ma ma bản tính thiện lương, nếu là nha hoàn bả tử dư dả thì sẽ bồi lại bằng khăn tay túi thơm, nếu ai không có gì thì cũng không sao, không tính gì hết.
Nhóm nha hoàn bà tử đồng thời nghĩ: "Chậc chậc, cứ nói Tam cô nương tính tình xấu, hiện giờ xem ra Nhị cô nương mới thực sự ngang ngược."
Quế ma ma cúi đầu thỉnh tội, trong đáy mặt xẹt qua tia cười lạnh: danh thơm khó giữ tiếng xấu khó nhòa, tiếc là mấy cô nương cao cao tại thượng không hiểu rõ đạo lý này.
Lúc này Băng Lục cao giọng hô: "Hương Quân cùng Đại phu nhân đến ---"
Chương 34 : Nối dối
Editor : Ha Ni Kên
Khương lão phu nhân và con dâu là Ngũ thị vội vàng tiến vào, trong giây lát Tây viện nho nhỏ chật ních người.
Nhị cô nương vừa thấy hai người tiến vào, lập tức khóc: "Tổ mẫu, nương --"
Ngũ thị nhìn qua đã thấy trên đất đầy mảnh vỡ và gương mặt trắng hơn cả tuyết của nữ nhi, biến sắc chạy đến bên nàng, la lên: "Kiều Kiều, mau cho nương nhìn vết thương nào."
Lê Kiều nâng chân lên: "Đau quá --"
Ngũ thị nhìn bàn chân nhỏ trắng noãn của nữ nhi đầm đìa máu tươi, nhất thời hít khí lạnh, ôm lấy Lê Kiều trầm giọng nói: "Đổng ma ma, còn không mau xem thương thế của Nhị cô nương."
Một phụ nhân trung niên tóc búi tròn đi đến, bỏ cái hộp bên người ra, ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho Lê Kiều.
Lê Kiều nhẹ giọng kêu đau, Ngũ thị ôm lấy nàng dịu dàng dỗ dành, trong đôi mắt bình tĩnh lại có chút sắc bén, quét về phía mẹ con Hà thị.
Có điều ở trước mặt Khương lão phu nhân trọng nhất quy củ, Ngũ thị trong lòng có sốt ruột đến mấy cũng không định mở miệng trước.
Khương lão phu nhân đi đến, nhìn thoáng qua thương thế của Lê Kiều, nhíu mày nói: "Vết thương trên chân sâu quá, có khi để lại sẹo mất. Trên người một cô nương không thể có sẹo được. Đổng ma ma, có đem theo vân sương cao không?"
"Có ạ." Đồng ma ma vừa thuần thục xử lý miệng vết thương cho Lê Kiều, vừa đáp.
Khương lão phu nhân gật đầu, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, lúc này mới từ từ nói: "Nhị nha đầu sao lại bị thương?"
"Tổ mẫu, đều là do Lê Chiêu hại --" Lê Kiều không nhịn được hét lên.
Vừa mới nghe được có thể lưu lại sẹo, Lê Kiều lòng càng não nề, đôi mắt phượng trừng lên nhìn Kiều Chiêu, hận không thế đi qua xẻo một miếng thịt trên người nàng.
Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn Lê Kiều một cái.
Lê Kiều vội im mồm.
Được nuôi dưỡng bên người Hương Quân lâu như vậy, nàng đương nhiên hiểu rõ tính tình của Khương lão phu nhân.
Khương lão phu nhân thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Đặng lão phu nhân: "Đệ muội, sự tình thế nào ngươi đã hỏi rõ chưa?"
Đặng lão phu nhân cười cười: "Ta vừa mới đến liền sai người giúp Nhị nha đầu xử lý vết thương, tình huống cũng chưa kịp hỏi, đành để Hương Quân ra tay thôi."
Bà nói xong, liếc nhìn Kiều Chiêu một cái, thầm nghĩ: nghiệp chướng này không thể một ngày không gây chuyện à, sao không ngồi chép kinh Phật cơ chứ!
"Còn chưa hỏi sao?" Khương lão phu nhân nhíu mày, nhìn về phía Kiều Chiêu : "Tam nha đầu, nếu thế thì ngươi nói đi."
Hà thị nắm chặt tay Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu đi đến trước mặt Khương lão phu nhân, quỳ gối hành lễ, vừa đứng lên, đã từ tốn nhẹ nhàng nói: "Hồi bẩm bá tổ mẫu, sự tình là thế này. Vừa rồi Nhị tỷ xông vào phòng của ta, ta thấy tỷ ấy quá là tức giận, bèn mời tỷ ấy uống trà hạ hỏa, ai ngờ Nhị tỷ không cầm chặt, chén trà rơi xuống, trúng vào mũi chân tỷ ấy --"
"Ngươi nói bậy! Tổ mẫu, chính là do nó cố ý buông tay, chén trà mới rơi vào chân của ta, lại còn hại ta ngã xuống đất, tay chạm vào mảnh vỡ nên bị đứt..." Lê Kiều nói xong, không nhịn được nức nở.
Khương lão phu nhân nhất thời trầm mặt xuống.
Cái kiểu mờ ám cố tình buông tay, bà còn lạ gì nữa!
Bình thường khi thiếp thất dâng trà, chủ mẫu mà cố tình muốn gây khó dễ thường thích dùng nhất chiêu này, thật không ngờ Tam nha đầu còn nhỏ thế mà lại học được cái thủ đoạn thâm độc này.
Khương lão phu nhân mặt không đổi sắc nhìn Kiều Chiêu.
Cô nương đứng ở giữa phòng, đón nhất ánh mắt của mọi người, lại vô cùng bình tĩnh.
Khương lão phu nhân vừa phiền chán lại có chút nghi hoặc.
Tam nha đầu chính là cái loại bình hoa di động chỉ dám lên mặt với người nhà, trước đây nhìn thấy bà như chuột thấy mèo, vừa gặp liền nơm nớp lo sợ. Hôm nay sao lại thế này.
Lần này Lê Chiêu trở về cũng không bị xử lý, Khương lão phu nhân đã sớm không hài lòng, lúc này càng nhìn nàng không thuận mắt, bình tĩnh quát: "Tam nha đầu, hôm nay trước mặt các trưởng bối, sự tình thế nào ngươi hãy nói cho rõ ràng. Nếu có nói dối cho dù chỉ là nửa câu, kể cả tổ mẫu ngươi có che chở thì ta cũng không tha đâu!"
Khương lão phu nhân vốn có uy, bây giờ nghiêm mặt nói ra những lời này, đừng nói là Ngũ cô nương Lê Thù đang nhắm mắt giả ngu, ngay cả Lê Kiểu cũng sợ run cả người, căng thẳng kinh khủng, có điều trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Lê Kiều bị thương, Lê Chiêu bị mắng, hôm nay đúng là ngày tốt.
Kiều Chiêu nhìn Khương lão phu nhân, lại nhìn Đặng lão phu nhân.
Đặng lão phu nhân rất muốn thở dài.
Còn tưởng rằng nghiệp chướng kia chịu một hồi khổ sở sẽ biết điều hơn một chút, hóa ra vẫn là gỗ mục không thể đẽo, hôm nay cứ chịu giáo huấn đi vậy.
Kiều Chiêu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trịnh trọng: "Bá tổ mẫu, nếu người đã nói thế thì ta sẽ thấy gì nói nấy, không nói dối thay Nhị tỷ. Là ta mời tỷ ấy uống trà, tỷ ấy hất đổ chén trà của ta, mới bị chén trà rơi trúng chân ---"
"Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!" Lê Kiều đỏ mặt quát to.
Kiều Chiêu khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh: "Lúc ấy Đại tỷ và Ngũ muội cũng đứng đấy, bá tổ mẫu có thể hỏi hai người."
"Đại tỷ, Ngũ muội, các ngươi nói xem, lúc đấy chính nó cố tình hất vào người ta đúng không?" Lê Kiều sợ hai người này nói thật, bèn giành phần nói trước.
Lê Kiểu và Lê Thù nhất thời không hé răng.
Lê Kiều giơ tay khóc lóc: "Tổ mẫu nhìn xem, ta bị ngã vội lấy tay chống xuống lại bị mảnh vỡ cắt, đau quá --"
Trên mặt Khương lão phu nhân không tỏ vẻ gì, thực ra trong lòng vô cùng đau lòng, không khỏi liếc nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu không buồn chớp mắt, nói thêm: "Nhị tỷ hất đổ chén trà trong tay, lại ngã xuống đứt tay. Đứng dậy thẹn quá hóa giận liền giơ tay định tát ta một cái --"
"Câm mồm!" Đại phu nhân Đông phủ Ngũ thị không nhịn được quát lên, hét xong lại nén tức nói với Đặng lão phu nhân: "Nhị thẩm, Tam nha đầu bôi nhọ thanh danh của Kiều Kiều như thế, ngài cần dạy dỗ cho tốt!"
"Ta hiểu." Đặng lão phu nhân đáp bừa một câu.
Có vẻ như Tam nha đầu không nói dối, nếu con bé nói thật thì ai thiếu dạy dỗ cũng chưa rõ đâu.
Khương lão phu nhân ho khan một tiếng, nhắc nhở Ngũ thị chú ý lời nói việc làm, lại quay ra hỏi hai người Lê Kiểu: "Đại nha đầu, Ngũ nha đầu, lúc đấy cả hai ngươi đều ở đây, hai người kia rốt cục là ai nói dối."
Lê Thù không nhịn được rụt cổ lại.
Lê Kiểu âm thầm cắn răng.
Lê Tam chết tiệt kia tự nhiên lại kéo nàng xuống nước, đã thế thì nàng sẽ không khách khí!
"Bá tổ mẫu, Kiểu Nhi khi đó thấy hình như là do Tam muội không cầm chắc--"
Hà thị rống lên giận dữ: "Lê Kiểu, lòng dạ ngươi sao lại hiểm độc như vậy, lại dám vu hại cho Tam muội của mình!"
Kiều Chiêu không nhịn được đỡ trán.
Kế mẫu trước mặt trưởng bối trách móc kế nữ như thế này, cũng thật là hời cho mẫu thân nàng quá.
"Hà thị, ngươi câm miệng cho ta!" Đặng lão phu nhân giận đến trợn trắng cả tròng mắt.
Lê Kiều mím môi nở nụ cười, nàng chỉ biết là, hai cái người kia là ở phe nàng.
Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn Hà thị, truy hỏi: "Thế Nhị nha đầu có đánh Tam nha đầu hay không?"
Lê Kiểu mím môi, nhìn về Hà thị, đắc ý giấu trong đáy mắt.
Hà thị tức giận đến ngực đập như trống, vừa muốn mở miệng lại thấy Kiều Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu nhìn bà.
Khương lão phu nhân ho khan thật mạnh một tiếng: "Đại nha đầu, không cần để ý người khác, ngươi hãy bẩm báo chi tiết cho ta."
"Vâng thưa bá tổ mẫu." Lê Kiểu đảo mắt nhìn nhanh Kiều Chiêu, nói từng chữ: "Không có ạ, lúc đấy Kiểu Nhi nâng Nhị muội đứng dậy, đỡ muội ấy xuống ghế."
Ngũ cô nương Lê Thù ngẩng vội đầu lên, rồi lại hạ xuống.
Lê Kiểu cười khẽ trong lòng.
Ngũ muội kia nhu nhược, không dám nói chuyện linh tinh. Tình cảnh lúc đấy chỉ có vài người các nàng là biết, nàng và Lê Kiều đứng thành một phe rồi, ai có thể chứng minh các nàng nói dối.
Ha ha, trong phòng toàn là nha hoàn của Lê Tam, các nàng nói cái gì tất nhiên cũng đều không được coi là thật.
Xác định được cháu gái bảo bối đã bị thương lại còn oan uổng, Khương lão phu nhân trầm mặt: "Tam nha đầu, ngươi còn cái gì để chối không?"
Chương 35 : Đảo ngược tình thế
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Mắt phải của Khương lão phu nhân như phủ một lớp sương mờ, bà nén giận nhìn chằm chằm, ánh mắt trầm đục, làm người khác phải sợ hãi trong lòng.
Hà thị rốt cuộc không chịu nổi loại không khí này, vội chạy đến đứng che trước người Kiều Chiêu, nói to với Khương lão phu nhân: "Hương Quân, Chiêu Chiêu còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu muốn phạt thì hãy phạt ta đi!"
Kiều Chiêu đứng phía sau lưng Hà thị, tuy rằng bó tay trước sự lỗ mãng của bà nhưng khi nhìn thấy tay bà chắp sau người run nhè nhẹ, trong lòng nàng không dâng lên nổi một chút trách móc.
"Hà thị, lỗi của ngươi là không dạy nghiêm nữ nhi, lát sau ta sẽ tính. Bây giờ thì ngươi tránh ra một bên. Một người phạm sai lầm mà không nhận trừng phạt gì, sẽ không hiểu mình sai ở đâu, lần sau lại tiếp tục vi phạm lỗi lầm ấy. Nếu giờ ngươi che chở nàng, tức là hại nàng." Khương lão phu nhân lời nói đầy tính đạo đức.
"Hương Quân nói đúng, lần này ta sẽ kiên quyết xử lý nghiệp chướng này." Đặng lão phu nhân cơ mặt căng cứng nói.
Khương lão phu nhân xoay con ngươi mờ đục rồi cười lạnh: "Đệ muội, ta thấy các ngươi đều không đành lòng. Thôi thì để Tam nha đầu do ta dạy bảo đi!"
Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, bà còn không hiểu người em dâu này sao, suốt ngày thích bao che khuyết điểm, dù cho tiểu bối gây chuyện cũng không nỡ để người ngoài giáo huấn. Hôm này bà dù không nhúng được tay vào thì cũng phải làm cho người em dâu này nghẹn tức trong lòng, giận dữ đủ để phun trào lên người cái đôi mẹ con không hiểu lễ nghĩa này.
Đặng lão phu nhân bị cơn tức chẹn ngang họng không cách nào hạ hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Hà thị.
Tuy nói rằng hai phủ sớm ở riêng, nhưng vẫn cùng một chữ "Lê" như cũ. Khương lão phu nhân vốn rất có uy trong tộc, muốn xen vào việc giáo dục cô nương trong tộc, tộc trưởng với nhóm trưởng lão trong tộc có khi còn lấy làm vui mừng, huống chi hai nhà còn là huynh đệ ruột thịt.
"Bá tổ mẫu nói đúng." Trong không khí bị đè nén căng thẳng, Kiều Chiêu mở miệng, hấp dẫn mọi ánh mắt.
Nàng không hề căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Khương lão phu nhân, tràn đầy chân thành: "Một người phạm sai lầm mà không nhận trừng phạt gì, sẽ không hiểu mình sai ở đâu, lần sau lại tiếp tục vi phạm lỗi lầm ấy."
Nàng nhắc lại không sai một chữ lời của Khương lão phu nhân, mọi người cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Khương lão phu nhân trầm mắt nhìn Kiều Chiêu một lười, rồi cười lạnh: "Tam nha đầu có thể hiểu điều này, coi như có thể cứu chữa."
Kiều Chiêu có chút muốn cười.
Vị Hương Quân này ỷ vào thân phận lại làm thay việc người khác, đúng là không có chút khách sáo nào.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, Kiều Chiêu liền đi qua Hà thị, bước vài bước rồi dừng lại: "Khi đó ta chính là đứng ở đây, còn Nhị tỷ thì giơ tay tại đây."
Lê Kiều không khỏi cười khẩy: "Lê Chiêu, sao ngươi vẫn còn ăn nói bừa bãi? Lúc đấy ta được Đại tỷ nâng dậy, tay chân đau không chịu nổi, sao còn có sức đánh ngươi? Đại tỷ, tỷ nói có phải hay không?"
Lê Kiểu không hài lòng ngữ khí gây sự của Lê Kiều nhưng dù sao giữa các nàng cũng chưa từng có mẫu thuẫn gì. Nàng không thích Lê Kiều vì không hợp tính cách, nàng không thích Lê Chiêu vì từ sinh ra đã thế rồi.
Lập tức, Lê Kiểu không do dự đưa ra lựa chọn: "Đúng vậy, lúc đấy chính là ta nâng Nhị muội đứng dậy, rồi lại đỡ Nhị muội ngồi xuống."
Để tăng thêm độ tin tưởng, nàng còn cố tình chỉ ra vị trí lúc đấy.
"Ý của Đại tỷ là, Nhị tỷ căn bản không đến gần đây?" Kiều Chiêu ôn hòa nhã nhặn hỏi.
Ngữ khí bình tĩnh của tiểu cô nương làm Lê Kiểu nảy sinh vài phần âu lo trong lòng. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, nàng cũng không nghĩ nha đầu trước mặt còn gây ra được sóng gió gì, trong lòng hung ác nói: "Đúng, Nhị muội ngồi xuống ta vẫn săn sóc nàng, làm sao chúng ta có thể qua đó được?"
Gặp ván cờ đã định, Lê Kiều trong lòng vui sướng, lạnh lùng nhìn Kiều Chiêu: "Tam muội, ngươi hại ta thảm như thế này, nhận sai trước mặt trưởng bối khó khăn đến thế sao? Thật sự là không được dạy dỗ cẩn thận!"
Lời này như cú tát vào mặt Đặng lão phu nhân.
Hà thị vốn coi khuê nữ như trân bảo giận dữ thốt lên: "Ai không được dạy dỗ cẩn thận? Tiểu nha đầu lời nào cũng thật khó nghe, ta thấy cả nhà ngươi mới không biết dạy dỗ cẩn thận!"
Kiều Chiêu : "..."
Chưa từng nhìn thấy Hà thị như thế này, gương mặt tràn đầy uy hiếp của bà làm tâm tình Kiều cô nương tự dưng hết sức phức tạp, ngay cả Lê Kiểu cũng hận không thể dán mồm cái vị kế mẫu này lại.
Cả nhà không biết dạy dỗ cẩn thận? Thế này không phải là mắng cả Hương Quân sao? Nếu Hương Quân tức giận mãi thì sau này yến hội trong vòng các quý nữ sẽ không mang theo cô nương Tây phủ, như thế sao mà tốt được?
Lúc này Đặng lão phu nhân không thể dành nổi cho con dâu một ánh nhìn yêu thương.
Khụ khụ, tuy rằng bà cũng cảm thấy lời này có chút đúng, nhưng cũng không nên nói thẳng ra như thế chứ?
Khương lão phu nhân giận tái mặt.
Bà không biết dạy dỗ cẩn thận?
Nữ nhi con địa chủ này sao lại dám nói như thế?
Khương lão phu nhân thở dài một hơi: "Đệ muội, nhân lúc đứa nhỏ chưa còn lớn hẳn thì ta còn có thể dạy bảo một phen, mấy chuyện khác ngươi xem xét rồi xử lý đi."
Đây là ám chỉ Hà thị hết thuốc chữa, dù có tình nghĩa gì thì cũng phải vứt đi thôi.
Kiều Chiêu sợ mẫu thân lại nói ra lời lẽ gì kinh người, cao giọng: "Ta hỏi lại lần nữa, hai vị tỷ tỷ thực sự vẫn không tiến lại đây?"
Lê Kiểu có chút bất an, không hé răng.
Lê Kiều cao giọng đáp lại: "Nói to thế mà chưa nghe thấu à? Nói trăm lần thì cũng thế thôi, chúng ta không qua, không qua!"
Kiều Chiêu bỗng nhiên cười, nghiêng người lộ ra một tấm bình phong mẫu đơn làm từ ngọc lưu ly.
Gần đây, bình phong trong khuê phòng các cô nương phần lớn là làm từ gỗ, khảm tranh tú bình; bình phong từ ngọc lưu ly như trong phòng Kiều Chiêu cũng không có nhiều, nhất là ở Lê phủ. Đây chính là bình phong độc nhất, do Hà thị tặng cho khuê nữ bảo bối làm quà sinh nhật.
Bình phong từ ngọc lưu ly ở giữa chạm hoa tươi đẹp, sắc thái sặc sỡ. Mọi người trong giây lát không nhìn ra manh mối gì, chỉ cảm thấy không hiểu nổi hành động này của Kiều Chiêu.
Hừ, những người này khả năng quan sát thật bình thường, Kiều cô nương nghĩ thầm.
Nàng nâng tay chỉ vào một điểm: "Bá tổ mẫu, tổ mẫu, hai ngài nhìn xem, nơi này còn lưu lại nửa dấu tay kèm theo máu."
Lời này vừa nói ra, bên trong không khí trở nên quỷ dị.
Lê Kiều đột nhiên đi qua xem, đến gần bình phong lưu ly rực rỡ mới nhìn thấy nửa dấu vân tay mơ hồ dính máu.
Lê Kiều cắn chặt môi.
Mà trên mặt Lê Kiểu đã cắt không còn giọt máu.
Các nàng đã khẳng định không đi qua, thế vệt vân tay máu trên bình phong kia là từ đâu ra?
Hai cô nương không ngốc, tự nhiên hiểu được đã nhảy vào bẫy người khác cài sẵn.
Lời nói dối đột nhiên bị vạch trần, hai người có chút hoang mang.
Ngũ cô nương Lê Thù đứng ở trong góc lần đầu tiên đánh giá Kiều Chiêu một cách tử tế, im lặng trừng mắt nhìn nàng một lượt.
Nàng nhớ rõ, sau khi Nhị tỷ bị thương thì mọi chuyện trở nên thật hỗn loạn, không ai thèm quan tâm đến cái bình phong cỏn con. Tại sao Tam tỷ lại có thể phát hiện dấu tay trên bình phong?
Nàng cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên nhớ ra.
Nhị tỷ đánh Tam tỷ, Tam tỷ tránh được. Nhị tỷ tay đánh vào bình phong, lúc đấy Tam tỷ tiện tay đỡ bình phong.
Trời ơi, chỉ tiện tay đỡ cái bình phong mà Tam tỷ cũng thấy được ư? Lại còn đào hố chờ Đại tỷ và Nhị tỷ nhảy vào?
Lê Thù mắt trừng còn lớn hơn, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Tam tỷ thật lợi hại, về sau không dám... nói xấu Tam tỷ nữa!
Trầm mặc qua đi, Khương lão phu nhân cực kỳ bình thản nhìn về phía cháu gái Lê Kiều.
Lê Kiều vẫn cố giãy dụa: "Thế cũng không chứng minh được là của ta, ai biết được kẻ nào khi nào tạo ra vết đó---"
Kiều Chiêu bình tĩnh cắt đứt lời của nàng: "Dấu vân tay của mỗi người đều không giống nhau --"
Kiến thức thông thường như thế này mà cũng không biết à?
Trong lòng Kiều cô nương khinh bỉ một trận.