Chương 26 : Phủ Tĩnh An Hầu
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Mời Thanh Quân tỷ tỷ ngồi." Kiều Chiêu không đứng dậy nhưng giọng điệu rất khách khí.
Thanh Quân hơi bất ngờ, nhìn qua Kiều Chiêu rồi hành lễ: "Nô tỳ không dám. Nô tỳ tới truyền lời của lão phu nhân."
Kiều Chiêu bình tĩnh nghe lời Thanh Quân truyền lại.
Không cần thỉnh an, không đến học đường, tức là sau này không cho nàng xuất môn?
Tư tưởng Đại Lương khá tiến bộ, nữ tử không bị nghiêm cấm xuất môn. Cho dù có là cô nương chưa lấy chồng, nếu muốn đi dạo phố cũng chỉ cần thông báo cho trưởng bối rồi mang theo nha hoàn bà tử theo là được.
Kiều Chiêu tính tình trầm tĩnh, cũng không có nhiều hứng thú tham gia yến hội hay bát phố, nhưng hiện tại nàng không thể không xuất môn.
Bị nhốt ở nhà thì làm sao có thể gặp lại huynh trưởng?
"Làm phiền Thanh Quân tỷ tỷ nói lại với lão phu nhân là ta đã biết, sau này sẽ chép lại kinh Phật thật tốt để đưa cho ngài."
Chờ Thanh Quân đi rồi, trong phòng ngoài Kiều Chiêu cũng chỉ còn có A Châu.
Nàng không quay lại chỗ ở của mình, mà nha hoàn trước đây hầu hạ Lê Chiêu cũng không thấy đâu.
"A Châu, ra xoa bóp đầu cho ta."
"Dạ." A Châu vâng một tiếng rồi lách ra phía sau Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu quay lại hỏi nàng : "Học theo nhé?"
Nàng nắm tay A Châu, day day giữa lông mày nàng: "Đầu tiên ấn vào huyệt ấn đường sau đó từ từ đi xuống... Đúng, chú ý điều chỉnh lực..."
*Huyệt ấn đường:
Hướng dẫn một lượt độngtác từ trên xuống dưới, Kiều Chiêu hỏi A Châu: "Nhớ kỹ chưa?"
A Châu vẻ mặt mờ mịt: "..."
Cô nương thật thích nói đùa!
Nha hoàn tuy rằng có chút ngốc (Kiều Chiêu lấy bản thân ra so sánh), Kiều Chiêu cũng không vội vã hấp tấp mà cầm mấy tay A Châu dạy lại một lần nữa.
Lòng bàn tay A Châu chảy đầy mồ hôi.
"Đừng quá căng thẳng, có thể từ từ rồi học, cũng không khó đâu."
Nghe được lời đầu của cô nương nhà mình, A Châu thở nhẹ ra một chút.
Nghe đến câu cuối, mồ hôi túa ra nhiều hơn.
Kiều Chiêu đành cho nghỉ tạm một lúc: "Đi rửa tay trước đi, rồi quay lại ta sẽ dạy em."
A Châu như được đại xá đi rửa tay ngay lập tức, Kiều Chiêu nâng ngón tay mề mại như liễu nhẹ nhàng day huyệt thái dương.
Mọi sự do nhân, phải tìm cách không bị nhốt ở trong nhà nữa, như vậy, trước hết cứ chép kinh phật vậy, ngày Phật Đản sắp đến rồi.
Không bao lâu sau, A Châu quay lại thấy cô nương đã thiu thiu ngủ.
Cô nương dựa vào thành giường nhắm mắt lại, lông mi thon dài rủ xuống, giữa đôi mày hiện ra vài phần mỏi mệt.
A Châu nắm chặt tay lại.
Cô nương mệt mỏi như vậy mà còn kiên nhẫn dạy nàng, sao nàng lại ngu dốt như vậy!
A Châu quyết tâm sẽ phải học thuộc bộ thủ pháp xoa bóp, rồi rón rén phủ lên người Kiều Chiêu một lớp chăn mỏng.
Hương thơm bay đến, theo đó là âm thanh sung sướng của Hà thị: "Chiêu Chiêu, cơm nấu xong rồi, con nhanh --"
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Hà thị vội hạ giọng xuống.
Kiều Chiêu đã mở mắt.
"Cơm xong rồi ạ? Con đang đói đến không ngủ được đây."
Hà thị vội vàng bày thức ăn vừa đem lên, tự mình gắp một đũa thịt viên đặt vào trong bát Kiều Chiêu, dịu dàng nói: "Chiêu Chiêu mau nếm thử, đây là món sở trường của Phương ma ma."
Kiều Chiêu ăn một miếng.
Thịt non mềm, thơm ngào ngạt, mỹ vị vừa lướt qua nơi đầu lưỡi, như đã kịp xoa dịu dạ dày.
"Ngon quá."
"Thích là được rồi. Chiêu Chiêu ăn nhiều một chút, con gầy đi nhiều quá." Thấy nàng thích, mà không phải thái độ khinh thường như xưa, lòng đang căng chặt của Hà thị mới buông lỏng.
"Nương cũng ăn đi." Kiều Chiêu dùng đũa gắp nửa viên thịt đặt vào bát Hà thị.
Hà thị sửng sốt, khóe mắt lại cay xè.
Bữa ăn ấm cúng lâu lắm mới có được giữa hai mẹ con cũng kết thúc, Kiều Chiêu và A Châu quay về Tây viện.
Phía Đông Nhã Hòa Uyển là nơi ở của Đại cô nương Lê Kiểu, con gái của vợ trước Đại lão gia Lê Quang Văn, cũng là cô nương lớn nhất ở cả hai phủ, năm nay đã mười sáu tuổi.
Tây viện sớm đã được dọn dẹp, tảng đá ven đường cũng được quét cho không còn hạt bụi nào. Trong viện có một gốc cây lựu trên cành mầm đã nhú xanh, phía trước cửa sổ là một cây chuối tây tươi tốt um tùm.
Ba nha hoàn chạy ra ngênh đón: "Cô nương đã trở về!"
Hai nha hoàn sai vặt một người tên là Thạch Lựu một người tên là Thu Ngẫu, còn một nha hoàn thiếp thân tên là Băng Lục.
Kiều Chiêu nhớ rõ là còn có một nha hoàn tên là Sương Hồng.
Hà thị đi cùng nàng vội giải thích: "Tiện tỳ Sương Hồng kia dám để con bị lạc, nương đã đuổi đi rồi."
"Vậy để A Châu là đại nha hoàn đi."
Hà thị liếc nhìn A Châu, không an tâm.
Kiều Chiêu biết rõ nàng lo lắng gì, chỉ vào A Châu và nói: "Em ấy là Lý thần y tặng cho con."
Hà thị tự dưng cũng không biết nói gì.
"Đa tạ cô nương!" A Châu cúi đầu trước Kiều Chiêu, lúc đứng lên vô tình bắt gặp ánh mắt Băng Lục đứng sau, Băng Lục khinh miệt rời mắt, hừ một tiếng.
"Nương, nương trở về nghỉ ngơi đi."
"Vậy con cũng nghỉ sớm một chút, hôm nay nương không cho kẻ nào đến làm phiền con." Hà thị lưu luyến rời đi.
Kiều Chiêu biết lời này ám chỉ đến hai người con của vợ trước, Đại cô nương Lê Kiểu và Tam công tử Lê Huy.
Lê Huy từ đầu năm đã vào Quốc Tử Giám đọc sách, mấy vị cô nương Tây phủ thì đến Đông phủ để học, đều chưa tan học.
Kiều Chiêu cuối cùng cũng biết tại sao Lê Đại lão gia đối với Hà thị lại lạnh nhạt như vậy.
Lê Quang Văn đối với vợ trước nghĩa nặng tình sâu, đôi tỷ muội bà lưu lại cũng rất ưu tú. Thế mà Lê Chiêu thì chỗ nào cũng nhằm vào hai người, còn Hà thị lửa cháy thêm dầu hết lòng hùa theo nữ nhi, đối với con riêng của của vợ trước cũng không thèm che dấu sự không ưa thích. Như thế mà trượng phu hài lòng mới là lạ.
Xem ra mối quan hệ vợ chồng tồi tệ như thế này, là nhờ vào công lao không nhỏ của tiểu cô nương Lê Chiêu.
Bôn ba đã nhiều ngày, Kiều Chiêu thoải mái tắm táp ngâm mình trong nước ấm một phen, chỉ vừa đặt lưng lên giường lên ngủ mất.
Trời dần ngả về chiều, ráng mây ngập trời, Thiệu Minh Uyên bước ra khỏi cửa cung, cảm thấy cả người mỏi mệt.
Thân vệ dắt ngựa lại, chàng xoay người leo lên ngựa, cả đường trầm mặc đi về hẻm Thanh Tước.
Phủ Tĩnh An Hầu an vị ở hẻm Thanh Tước, vốn là một tòa phủ bình thường như phần đông phủ đệ huân quý, mà nay nhờ danh Thiệu Minh Uyên, cảm giác đến cả ngói lưu ly nơi góc nhà cũng biếc xanh hơn những nơi khác.
Đại môn phủ Tĩnh An Hầu vốn đã sớm được mở ra, thế tử Tĩnh An Hầu Thiệu Cảnh Uyên dẫn trên dưới trong phủ đứng chờ ở bậc thanh, vừa nhác thấy bóng người tới liền vội đi xuống đón.
Thiệu Minh Uyên vừa xuống ngựa, Thiệu Cảnh Uyên đã chạy tới gần.
"Đại ca."
Thiệu Cảnh Uyên vỗ vai Thiệu Minh Uyên: "Nhị đệ! Cuối cùng đệ cũng đã trở lại, phụ thân và mẫu thân đều đang chờ ở bên trong."
Hắn nhìn áo choàng tuyết trắng của Thiệu Minh Uyên một lượt, cũng không nói gì thêm.
Huynh đệ hai người được mọi người vây quanh từ đại môn Hầu phủ, một mạch đến tận chính đường.
Xa xa thấy một vị nam tử trung niên đứng ở cửa, dáng người dong dỏng, Thiệu Minh Uyên bước nhanh tiến lên, quỳ một gối xuống: "Phụ thân, đứa con bất hiếu này đã trở lại."
Sắc mặt Tĩnh An Hầu tái nhợt không giống người thường, ông xoay người nâng Thiệu Minh Uyên dậy, cười nói: "Trở về là tốt rồi, mau vào --" Lời còn chưa dứt, một trận ho kịch liệt đã thay thế.
Đáy mắt Thiệu Minh Uyên tràn đầy lo lắng.
Nhiều năm trước ở phương Bắc phụ thân đã mắc phải bệnh nặng, hồi kinh tĩnh dưỡng mấy năm nay vẫn không có gì khởi sắc. Lần này trở về, chàng lại thấy hàn độc trong người phụ thân phát tán càng trầm trọng.
Mọi người vào phòng.
Thiệu Minh Uyên đưa mắt nhìn thấy ngay phu nhân Tĩnh An Hầu ngồi im lặng trên ghế thái sư. Dù nghe được bao nhiêu động tĩnh như vậy mà đến mí mắt bà cũng không rung.
Đại tẩu Vương thị của chàng đứng bên cạnh.
Thiệu Minh Uyên đi qua, quỳ xuống, áo chàng trắng tinh như tuyết phủ lên mặt đất.
"Minh Uyên gặp qua mẫu thân."
Thẩm thị đảo mắt nhìn một mảnh áo choàng trắng thuần kia, lạnh lùng nói: "Nhiều năm không trở về, vừa về đã đem lại xui xẻo cho ta."
Chương 27: Áo bào trắng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên vẫn đứng yên như vậy, lời nói hà khắc của thân sinh mẫu thân cũng không làm chàng thay đổi sắc mặt. Chàng cúi đầu nói: "Là do nhi tử không tốt."
Thẩm thị không thích bộ dáng này của chàng, cầm chén trà trên bàn đập mạnh xuống, lạnh lùng nói: "Còn không thay quần áo ra rồi quay lại gặp ta!"
"Dạ." Thiệu Minh Uyên đứng dậy, bình tĩnh rời đi.
Tĩnh An Hầu mặt hơi trầm xuống, không muốn làm Thẩm thị mất mặt trước vợ chồng con trưởng, nhưng lại đau lòng con thứ bị đối xử như vậy, ho mạnh một trận rồi hỏi con dâu trưởng là Vương thị: "Thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
Vương thị vội đáp: "Phụ thân yên tâm, con dâu đã sớm phân phó xuống, làm theo thực đơn ngày lễ."
Thẩm thị hừ lạnh: "Cũng chẳng phải lễ tết gì mà lại làm thực đơn ngày lễ? Nó có giỏi đến mấy cũng chỉ là nhị công tử ở cái phủ này thôi, còn muốn lật trời à?"
Lời này làm Vương thị chẳng biết đáp lại như thế nào, đành yên lặng không nói gì.
Tĩnh An Hầu rốt cục không nhịn được lên tiếng: "Thẩm thị, bà quá lắm rồi, Nhị lang vất vả lắm mới trở về, sao lại nói năng như thế?"
Thẩm thị lập tức cao giọng: "Nói năng như thế là như thế nào? Hầu gia bảo ta xem ta phải nói như thế nào? Như thế nào? Nhị Lang giờ cũng được phong tước Hầu rồi, nhưng cái phủ Tĩnh An Hầu này cũng không kém hơn nó, ta nói thế cũng không được sao?"
Tĩnh An Hầu nghĩ đã thấy tức, cũng không biết định nói cái gì, cố đè nén cơn tức xuống, trừng mắt nhìn thế tử Tĩnh An Hầu Thiệu Cảnh Uyên: «Còn không đi xem xem Tam đệ của ngươi chạy đi đâu chơi, không biết là Nhị ca nó trở về rồi sao.»
Thiệu Cảnh Uyên rũ mắt: «Để nhi tử đi.»
Vương thị thấy vậy, đau lòng mà không dám cáu giận.
Phụ thân lúc nào cũng vậy, rõ ràng là mẫu thân không thích Nhị lang, phụ thân không làm gì được mẫu thân, liền trút giận lên người Đại lang.
Bên trong im lặng mất một lúc.
Thiệu Minh Uyên trở về rõ ràng là một việc rất đáng vui mừng, thế mà nhóm chủ tử ở phủ Tĩnh An Hầu mỗi người một niềm riêng, không khí có phần tế nhị.
Tiếng bước chân vang lên, Thiệu Minh Uyên đã thay ra quần áo bước vào.
Chàng mặt một bộ áo bào trắng, trừ bỏ bên hông có một khối mặc ngọc ra thì không còn trang sức gì, làm cho sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Thẩm thị giận dữ, lại lấy một chén trà ném về phía chân Thiệu Minh Uyên, vỡ tan tành.
"Nghịch tử, ngươi mặc như thế này là mong ta chết sớm sao?"
Thiệu Minh Uyên nhìn mẫu thân đang nổi giận, trong lòng hít một hơi, giải thích: "Mẫu thân quên mất rồi, con đang giữ tang vợ."
Lời này vừa nói ra, bên trong lại là một mảnh tĩnh mịch.
Trước đây vào thuở Đại Lương mới khai quốc, có đạo thê tử mất thì trượng phu phải giữ tang một năm. Nhưng nhiều năm gần đây, đạo đó sớm chỉ còn trên giấy. Hiếm có nam tử nào chân chính giữ tang vợ được như vậy. Trái lại thăng quan phát tài liền bỏ vợ trở thành luật bất thành văn của không ít nam nhân.
Bỗng nhiên có một loạt tiếng động hỗn loạn ấp đến, ngay theo sau là một vị thiếu niên vọt từ cửa vào.
Thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, lúc này lại giẫn dữ vô cùng, liếc thấy Thiệu Minh Uyên đứng ở giữa phòng liền chạy lại, nhằm vào chàng tung một cú đấm, mắng: "Đồ khốn nạn, giết Nhị tẩu xong ngươi lại lành lặn trở về --"
Hóa ra thiếu niên vừa đến là đệ đệ của Thiệu Minh Uyên, Thiệu Tích Uyên.
Đối với trận công kích của Thiệu Tích Uyên, Thiệu Minh Uyên coi như là trẻ nhỏ học đòi, không thấy uy hiếp gì.
Chàng giơ tay bắt lấy cổ tay Thiệu Tích Uyên, tròng mắt chàng đen láy trong suốt làm cho không ai nhìn ra được cảm xúc, thản nhiên nói: "Ta không phải đồ khốn nạn, cũng không tới lượt đệ giáo huấn!"
Chàng dùng chút lực đẩy Thiệu Tích Uyên ra, Thiệu Tích Uyên lảo đảo đỡ lấy cột trụ, Thẩm thị biến sắc: "Thiệu Minh Uyên, ngươi dám ra tay với đệ đệ ngươi?"
Bà vội đứng dậy đỡ lấy Thiệu Tích Uyên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ lo âu: "Không va vào đâu chứ?"
"Không có!" Thiệu Tích Uyên vẫn trừng mắt nhìn Thiệu Minh Uyên như cũ, vẻ mặt không chịu khuất phục.
Thiệu Minh Uyên không nhìn cậu, lại nói với Tĩnh An Hầu: "Phụ thân, hôm nay nhi tử đã diện thánh, xin Hoàng Thượng nghỉ một năm."
"Nghỉ một năm?" Tĩnh An Hầu bất ngờ.
Thế tử Tĩnh An Hầu là Thiệu Cảnh Uyên khó tin nhìn về Thiệu Minh Uyên.
Ai chẳng biết Nhị đệ bây giờ quyền thế ngất trời.
Nếu thừa dịp trận đại thắng còn đang có sức nóng, xuất hiện trước Hoàng Thượng vài lần nhất định có cơ hội thăng tiến.
Thế mà đệ ấy lại nghỉ tận một năm, là vì giữ tang vợ à?
Thiệu Cảnh Uyên nhìn Thiệu Minh Uyên, chỉ càng cảm thấy khó hiểu.
"Thế cũng tốt." Tĩnh An Hầu trái lại tiếp thu tin sét đánh này rất nhanh.
"Kiều thị... " Thiệu Minh Uyên mở miệng, vẻ mặt vốn bình tĩnh lần đầu tiên có chút động: "Quan tài của Kiều thị xếp cùng quan tài của các tướng sĩ hy sinh, mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành, nhi tử ngày mai sẽ ra khỏi thành để đi đón nàng... Đợi hạ tang nàng xong nhi tử sẽ đến Gia Phong một chuyến, thỉnh tội với nhạc phụ nhạc mẫu."
"Một người đã chết rồi thỉnh tội còn có ích gì, chả nhẽ bọn họ lại dám giết ngươi?" Thiệu Tích Uyên mỉa mai, giọng điệu lại yếu ớt.
Nhị tẩu tốt như vậy, Nhị ca lại nhẫn tâm giết tẩu ấy, thật không thể tha thứ!
Đợi đấy, cậu sẽ không dao động, kiên quyết không tha thứ!
Thiệu Minh Uyên thản nhiên nhìn Thiệu Tích Uyên, âm thanh nặng nề: "Nếu bọn họ muốn thì ta tuyệt đối không tiếc rẻ."
Chàng nói xong liền hướng về Tĩnh An Hầu cùng Thẩm thị thỉnh tội: "Phụ thân, mẫu thân, nhi tử xin về nghỉ ngơi trước."
Thiệu Minh Uyên ra đến cửa, hai thân vệ bên ngoài đã đứng chờ: "Tướng quân ---"
"Thiệu Tri, ngày mai đi hỏi xem bao giờ có thể chuyển vào Quan Quân Hầu phủ." Thiệu Minh Uyên nói với một trong hai người.
Thiệu Tri sửng sốt, lập tức đáp: "Vâng."
"Thiệu Lương, điều tra kỹ càng tay phản nghịch kia rồi báo lại cho ta."
Thiệu Lương vẻ mặt nghiêm túc, đáp: "Tuân lệnh!"
Đối với hai thuộc hạ vào sinh ra tử cùng mình, vẻ mặt Thiệu Minh Uyên hiền hòa hơn rất nhiều: "Các ngươi đi uống rượu đi, không cần đi theo ra."
Chàng quay người, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Tri và Thiệu lương chăm chú nhìn đến khi bóng dáng của Thiệu Minh Uyên biến mất sau đám cây cối hoa cỏ, mới cùng nhau đi ra ngoài.
Bọn họ từ nhỏ đã ở cạnh Thiệu Minh Uyên, chinh chiến nhiều năm, giờ đi bên ngoài cũng được người khác gọi hai tiếng tướng quân, là võ tướng ngũ phẩm.
Hai người đi ra ngoài một đoạn, Thiệu Lương nhịn không được nói: "Ngươi nói Hầu phu nhân tại sao lại đối xử với Tướng quân chúng ta như thế? Ta nhớ rõ hồi trước rõ ràng là thế tử nghịch ngợm làm sai, Hầu phu nhân lại đánh Tướng quân đến lưng đầm đìa máu, phải để nương của ta bôi thuốc cho Tướng quân."
"Ai biết được." Thiệu Tri lắc đầu, thở dài: "Mười đầu ngón tay còn dài ngắn khác nhau, cha mẹ bất công thì cũng là chuyện bình thường thôi. Chẳng phải Hầu gia thương Tướng quân nhất sao?"
"Dù sao thì ta cũng không hiểu, Tướng quân của chúng ta mặt nào cũng ưu tú xuất chúng nhất, Hầu phu nhân đối xử với người như vậy, người lại chưa từng oán hận lấy một câu." Thiệu Lương bông nhiên nhỏ giọng: "Khụ khụ, hay là Hầu phu nhân có vấn đề về mắt?"
Thiệu Tri đấm nhẹ hắn một cú: "Nói linh tinh, ai nghe thấy thì lại gây khó dễ Tướng quân bây giờ."
"Có ai đâu. Thôi có gì thì đến lúc phủ Quan Quân Hầu sửa xong là chúng ta có thể chuyển ra, Tướng quân sẽ không bị khinh bỉ như vậy nữa."
Hai người đi xa.
Thiệu Minh Uyên về lại nơi của mình, đẩy cửa vào, đứng giữa viện rồi nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.
Chàng vốn dĩ ở tiền viện, sau lại chinh chiến nhiều năm, ngay cả Hầu phủ cũng ít về. Viện này là để chuẩn bị cho đại hôn, tính đi tính lại, đây là lần thứ hai chàng bước vào.
Trong viện vẫn sạch sẽ như trước, hiển nhiên vẫn luôn có người chăm sóc. Có điều vì không có chủ nhân nên không có chút hơi người nào.
Thiệu Minh Uyên đi đến góc tường, thấy một khóm bạc hà xanh mướt.
Chương 28: Từ hôn
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Lá bạc hà non mịn tỏa ra hương thơm thanh mát, một khóm như thế này đến ngày hè có thể đuổi hết muỗi.
Chàng rời bước, thấy một dải kim ngân phủ lên giàn hoa, lúc này hoa đương nở, vàng óng lại xen ánh trắng, một cuống nở hai hoa, như hình với bóng.
Cây kim ngân, còn tên khác là cây uyên ương.
*Hoa kim ngân:
Thiệu Minh Uyên tưởng nhưthấy được nữ tử có phong thái tựa hoa sen ấy.
Nàng lặng yên sống hai năm tại viện này, bàn tay nàng trắng nõn lại thanh mảnh, giơ tay chăm sóc khóm bạc hà thanh mát đuổi muỗi, nhấc tay tỉa tót dải uyên ương thanh nhiệt giải độc.
Lúc nàng dừng chân nghỉ ngơi nhìn dải uyên ương này, nàng có cô đơn không?
Nàng là người như thế nào?
Thiệu Minh Uyên nâng tay, ngón tay nhẹ lướt qua đóa hoa.
Bàn tay chàng vốn cầm đao thương nhiều năm, vết chai vừa sâu vừa cứng, rất là thô ráp, đóa hoa trắng nõn vừa bị chạm vào liền rơi xuống.
Thiệu Minh Uyên vội thu tay lại, nhìn theo đóa hoa đang dần dần chạm đất, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.
Chàng vẫn là người như thế, đáng lẽ không nên cưới vợ, lại hại người hại mình, mình làm người chịu!
Thiệu Minh Uyên dựa vào giàn hoa, ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc đấy hoàng hôn vừa buông, ánh chiều tàn ảm đạm phía chân trời, lặng lẽ tạm biệt nhân gian.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh. Chỉ có âm thanh xì xào của côn trùng, gió thổi đưa hương bạc hà thơm ngát.
Thiệu Minh Uyên đứng thẳng lại, nâng tay phủi cánh hoa rơi trên vai, bước ra ngoài.
Lúc này, vài vị cô nương Tây phủ đã tan học, vừa trở lại phủ vội đến Thanh Tùng đường thỉnh an Đặng lão phu nhân. Thanh Tùng đường trong chốc lát náo nhiệt hơn hẳn.
"Hôm nay học thư pháp đúng không?" Đặng lão phu nhân cười cười nhìn về ba người cháu gái.
Trong ba vị cô nương thì lớn nhất là Đại cô nương Lê Kiểu, vừa tròn mười sáu tuổi, gương mặt trái xoan hàng mi cong rủ như liễu, rất đoan trang thanh tú, cũng chính là cháu gái mà Đặng lão phu nhân thích nhất.
Hai cô nương còn lại là con của Nhị thái thái. Mặc y phục màu vàng là Tứ cô nương Lê Yên, bằng tuổi Lê Chiêu. Mặc y phục màu hồng là Lục cô nương Lê Thiền vừa mới mười tuổi.
Đặng lão phu nhân vừa hỏi, Lê Thiền nhỏ tuổi nhất đã mở miệng: "Vâng ạ. Nhưng mới đổi tiên sinh dạy thư pháp, nghiêm khắc lắm, hôm nay còn đánh vào lòng bàn tay cháu."
Nàng vươn bàn tay trắng trẻo non mềm đưa cho Đặng lão phu nhân xem, trong lòng bàn tay quả thật có vệt hồng hồng.
Đặng lão phu nhân cười tủm tỉm, nói: "Thế tức là Lục nha đầu chưa đủ cố gắng rồi. Tiên sinh dạy thư pháp mới tới là do Hương Quân tự mình mời về, mấy đứa cố gắng theo học, năm nay ngày Phật Đản phải tranh thủ thể hiện một lần."
Đương kim Hoàng Thượng sùng đạo, Thái Hậu lại tín phật. Vậy nên hiện tại trong kinh thành đạo quan chùa miếu rất hưng thịnh.
Ngày Phật Đản hàng năm, nữ quyến các phủ đều đem dầu vừng cùng kinh Phật được chép lại cẩn thận đi đến Đại Phúc Tự tham dự lễ Tắm Phật
*Ngày Phật Đản: tùy theo các nơi nhưng thường tổ chức vào những ngày giữa tháng 4. Ở Việt Nam và Trung Quốc thì tổ chức vào ngày 8 tháng 4 âm lịch, có nơi tổ chức vào ngày trăng tròn đầu tiên như ngày 1/5 hoặc là ngày trăng tròn thứ hai là 31/5
*Lễ Tắm Phật: Các chùa làm lễ Phật đản mở đầu bằng một nghi thức tắm Phật, người ta nấu trầm đàn, hương thủy để tưới lên tôn tượng thái tử. Ý nghĩa: Khi tắm Phật, không những là nhớ ngày Phật đản sanh, mà khi tắm Phật thì phải nhận thức là tẩy rửa bụi trần nơi tự tánh, tâm an nhiên tĩnh lặng nơi đạo pháp. Dòng nước xóa đi sự nhơ nhớp của tâm tham-sân-si, ngã mạn, tà kiến.
Phần lớn kinh Phật là do chúng nữ quyến tự tay chép lại, không biết từ lúc nào đã trở thành cơ hội để các cô nương thể hiện tài thư pháp của mình.
Bất luận thế nào thì tọa trên cùng đỉnh núi của Đại Phúc Tự còn có am Sơ Ảnh, bên trong có một vị Đại Trưởng Công Chúa buông bỏ hồng trần, luận bối phận thì đương kim Hoàng Thượng còn phải gọi bà một tiếng bác. Ngày Phật Đản hàng năm tăng nhân Đại Phúc Tự sẽ tuyển chọn ra những bức thư pháp xuất chúng để đưa đến am Sơ Ảnh.
Năm nào cũng vậy, kinh Phật cô nương nhà nào chép lại mà lọt vào mắt xanh của tăng nhân Đại Phúc Tự và được đưa đến trước mặt vị Đại Trưởng Công Chúa kia, thì nở mày nở mặt vô cùng.
"Ngày Phật Đản sắp tới rồi, nước đến chân rồi sao nhảy kịp." Lê Thiền bĩu môi.
Tứ cô nương Lê Yên bẹo mặt nàng: "Ai bảo bình thường muội lười biếng!"
Lê Thiền cười hì hì trốn sang một bên: "Dù sao ta cũng không phải giỏi nhất, thiếu ta cũng chẳng sao, không phải còn Đại tỷ và Nhị tỷ sao?"
"Đại tỷ" mà Lê Thiền nói là Lê Kiểu, còn "Nhị tỷ" là cô nương Đông phủ Lê Kiều.
Đông phủ có hai vị cô nương, Nhị cô nương Lê Kiều là đích nữ, là cháu cưng của Hương Quân Khương lão phu nhân, có thể so việc vài vị cô nương Tây phủ được sang học bên Đông phủ như là thư đồng bồi thái tử vậy.
Về phần Ngũ cô nương Lê Thù, chỉ là thứ xuất, không cần nhắc đến.
"Lục muội lại lấy ta ra làm trò cười rồi." Lê Kiểu dịu dàng cười nói.
Giữa bầu không khí hòa thuận vui vẻ, Đặng lão phu nhân mở miệng: "Tam nha đầu đã trở lại rồi."
Mọi thứ yên tĩnh hẳn lại, nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền không khỏi nhìn Lê Kiểu.
Kinh sợ ban đầu vội qua, Lê Kiểu ra vẻ vui mừng kinh ngạc: "Tam muội đã quay lại rồi?"
Thế nhưng bàn tay nàng lại níu chặt ống tay áo tím của mình.
"Hôm nay có người đưa về."
"Thật tốt quá, tôn nữ còn nghĩ --" Lê Kiểu nói nửa câu liền dừng lại, thanh âm nghẹn ngào.
Lê Yên và Lê Thiền liếc nhìn nhau, không lên tiếng.
"Được rồi, ba đứa về nghỉ ngơi đi."
Ra khỏi Thanh Tùng đường, Lê Kiểu hỏi tỷ muội Lê Yên: "Tứ muội, Lục muội cùng ta đi xem Tam muội một chút không?"
Lê Yên bạnh cằm ra: "Chúng ta phải về Cẩm Dung Uyển thỉnh an mẫu thân."
"Thật là, ai ngờ nó đã bị bắt cóc lại còn dám trở về, sao không chết --"
"Lục muội!" Lê Yên trừng mắt cảnh cáo nhìn Lê Thiền.
Tỵ muội hai người đi đến lối rẽ, từ biệt Lê Kiểu.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Lê Kiểu nhếch khóe miệng, trở lại Nhã Hòa Uyển thỉnh an Hà thị, muốn gặp Lê Chiêu.
Hà thị tất nhiên là không cho: "Không cần, Chiêu Chiêu ngủ rồi."
"Thế để mai nữ nhi quay lại thăm muội ấy.
Lê Kiểu trở về Đông viện, vừa bước vào sắc mặt liền trầm xuống.
"Cô nương của ta sao lại mất hứng như thế này?" Một vị phụ nhân tầm hơn ba mươi tuổi nhẹ nhàng ôm lấy Lê Kiểu.
Búi tóc của vị phụ nhân mượt mà, còn cắm một cây trâm ngọc bích, nhẹ nhàng lại linh hoạt.
"Nhũ mẫu, ta vừa từ chỗ tổ mẫu về, nghe nói Tam cô nương đã trở lại. Ngươi kể lại những chuyện phát sinh ngày hôm nay cho ta nghe xem nào."
Việc to như thế tất nhiên nhũ mẫu có chú ý, lập tức kể hết đầu đuôi cho Lê Kiểu nghe.
Lê Kiểu nghe xong, rũ mắt không nói.
Nhũ mẫu nghiến răng nghiến lợi: "Yêu tinh kia thật là hại người, sao không chết quách ở bên ngoài đi! Nó trở về như vậy, không phải là hại cô nương sao!"
Lê Kiểu bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhũ mẫu, không có việc gì, nó trở về cũng tốt."
Ngày hôm sau trời chưa hửng sáng, Thiệu Minh Uyên đã dẫn theo một đội thân vệ lặng lẽ rời thành.
Ánh mặt trời đang sưởi ấm không khí, thì lại có một sự kiện truyền đến khiến người ta sợ hãi, huyên náo nên một trận ồn ào.
Một nhà Tả Tiền Thiêm Đô Ngự Sự Kiều đại nhân về quê nhà giữ hiếu đạo cha mẹ gặp hỏa hoạn, chỉ có Kiều công tử xuất môn là may mắn tránh được, song vì cứu ấu muội mà bị hủy dung, hiện đang sống ở ngoại gia là phủ Khấu Thượng Thư.
Kiều đại nhân mặc dù có đại tang phải tạm thời rời khỏi vòng huân quý trên kinh thành, nhưng ông vẫn là quan lớn, chưa kể lại còn là con của Kiều tiên sinh danh chấn thiên hạ. Cả một nhà chịu kết cục như vậy, trong kinh thành biết bao người cảm thán.
Mà người ta càng thổn thức hơn là, đích nữ duy nhất của Kiều đại nhân, phu nhân Quan Quân Hầu lại vì nước quyên thân, đang nằm trong quan tài cạnh quan tài các tướng sĩ khác, đang trên đường hồi kinh.
Kiều gia thật nhiều chuyện không may.
Vô số người nghĩ như vậy.
Hình bộ Thượng Thư Khấu đại nhân thỉnh xin điều tra rõ ràng trận hỏa hoạn của Kiều gia, Minh Khang Đế nhận lời, điều Khâm sai đến Gia Phong điều tra.
Ngay lúc chuyện về Kiều gia thu hút sự chú ý của nhiều người, người của phủ Trường Xuân Bá lại lặng lẽ đến phủ Lê gia, hủy mối hôn sự giữa nhi tử Trường Xuân Bá và Lê Đại cô nương.
Chương 29: Ai là người vừa lòng nhất ?
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Mối hôn sự giữa con út của Trường Xuân Bá cùng Đại cô nương Lê Kiểu là do mẫu thân Đỗ thị của Lê Kiểu khi còn sống định ra. Hiện giờ Lê Kiểu đã mười sáu tuổi, chẳng mấy mà gả chồng, lại bị lui hôn, nhất thời gây nên một trận sóng gió.
Tam công tử Lê Huy vốn đang đọc sách ở Quốc Tử Giám nghe được tin lập tức xin hồi phủ, còn không thỉnh an Đặng lão phu nhân đã đi thẳng đến Đông viện của Nhã Hòa Uyển.
Trong Đông viện, bọn nha hoàn đi đứng thật khẽ khàng, hoa đào đứng ở góc tường lặng yên nở rộ.
Lê Huy vọt vào: "Đại tỷ, tỷ không sao chứ?"
Lê Kiểu ngồi ngay ngắn, đôi mắt phiếm hồng, sắc mặt có vẻ bình tĩnh, nhíu mày hỏi Lê Huy: "Không phải đệ đang đọc sách sao, sao lại đến đây vào giờ này?"
Lê Huy cười lạnh: "Ta biết ngay là cái thứ tai ương kia trở về là điềm xấu mà. Đệ vốn sai Thanh Cát quan sát kỹ, không nghĩ đúng là gây chuyện lớn như vậy."
Cậu nói xong không nhịn được nắm lấy tay của Lê Kiểu, căm hận nói: "Đại tỷ, kẻ tai ương kia thật sự hại chết người!"
Lê Kiểu nhấc tay vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Huy: "Đừng như vậy, là do ta không may mắn, không thể trách người khác được."
"Sao lại không trách được người khác! Nếu nó không bị bắt cóc, phủ chúng ta sao lại bị người trong kinh thành chê cười! Nếu nó không quay trở lại, Đại tỷ sao có thể bị từ hôn?" Lê Huy càng nói càng tức, dậm chân một cái rồi nói tiếp: "Để đệ đi tìm nó!
"Tam đệ --"
Chờ Lê Huy chạy xa, Lê Kiểu giương giương khóe miệng, đứng dậy phủi qua quần áo, phân phó nha hoàn: "Đi thôi, qua đó xem."
Trong Tây viện, Kiều Chiêu vừa chép xong một chồng kinh Phật, sai A Châu đem bàn cờ đến, chơi cờ một mình.
Tổ phụ từng nói, khi nào đang đau khổ cùng cực, hãy đem cờ ra chơi. Chơi cờ có thể bình ổn tâm lý, suy nghĩ sáng suốt sẽ không hồ đồ lầm đường lạc lối.
Nàng tay trái cùng tay phải lần lượt hạ cờ, đang lúc hai bên tấn công kịch liệt, cửa bỗng nhiên bị đá ra.
Bàn tay Kiều Chiêu đang cầm quân cờ lên vội dừng lại, nâng mắt nhìn về phía người vừa đến.
Một thiếu niên thanh tú, có điều lửa giận cháy đầy mặt.
Kiều Chiêu còn chưa kịp đứng dậy, thiếu niên trong cơn giận dữ vội tiến lại.
A Châu bị kẻ đột ngột xông vào làm cho sợ hãi, Băng Lục lại cười khẩy coi như chuyện thường tình tiến lên chặn trước người Kiều Chiêu, the thé nói: "Làm cái gì đấy, làm gì có ca ca nào lại xông vào phòng muội muội như thế!"
"Tiện tì tránh ra cho ta!" Lê Huy gầm lên.
"Ai tránh, tránh để ngươi bắt nạt cô nương nhà ta à!" Băng Lục ưỡn ngực chống hông.
Hừ, hồi trước mỗi khi nàng làm vậy, Tam công tử sẽ mặt đỏ tía tai chạy sang một bên.
Có điều lúc này lại là thất sách, Lê Huy đang chìm mình trong lửa giận, sao còn có gì ngại ngùng. Cậu nhấc tay đẩy nàng sang một bên.
Băng Lục ngẩn ra, sau đó thét lên chói tai: "Ôi trời ơi, thật kinh khủng, Tam công tử muốn giết người ---"
"Im miệng cho ta!" Lê Huy quát lên chói tai.
Băng Lục che ngực không thèm để ý đến lời uy hiếp của Lê Huy, nhìn Kiều Chiêu.
Chủ tử thấy rõ không nhỉ, người ta mới là đại nha hoàn tri kỷ bảo vệ chủ nhân, bị Tam công tử đánh vào ngực cũng không chùn bước. Tự nhiên cô nương lại đem về cái đổ quỷ A Châu, đối xử với nàng có khi còn không bằng Sương Hồng bị đem bán kia đâu!
Kiều Chiêu trong nháy mắt liền hiểu tâm tư của tiểu nha hoàn, nhoẻn miệng cười nói: "Băng Lục, đi rót trà cho Tam công tử."
"Dạ!" Băng Lục dạ một tiếng thật to, đắc ý liếc mắt nhìn A Châu đang ngây như phỗng, xoay người đi ra ngoài.
Bị dội một chậu nước như vậy, cơn tức của Lê Huy dịu đi mấy phần, nhìn về phía Kiều Chiêu thấy nàng vẫn cầm quân cờ như cũ, khóe môi nhấc nhấc mỉm cười, cứ như thể nàng là người ngoài đứng xem náo nhiệt.
Lê Huy lại giận dữ, bước qua hất tay một phát, hất tung bàn cờ đen trắng giao tranh vương vãi lộn xộn rơi xuống đất.
Quân cờ lục tục rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh đinh đinh đang đang.
Cũng thật là nóng tính, Kiều Chiêu yên lặng nghĩ.
"Lê Chiêu, Đại tỷ bị từ hôn, ngươi vừa lòng chưa?"
Kiều Chiêu vừa đến, có phần chưa thông suốt, nghe tin xong ngẩn cả người.
"Ngươi đừng có giả ngu! Ngươi còn không biết à, ngươi đã xảy ra chuyện như thế còn trở về chắc chắn sẽ liên lụy Đại tỷ các nàng. Thế mà còn dám trở về, sao mà không --"
Đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Kiều Chiêu , câu nói còn lại của Lê Huy kẹt lại trong cổ họng.
Sao mà không chết quách ở bên ngoài đi?
Trong nháy mắt, thiếu niên đã nghĩ như thế.
Có điều cổ tay cậu đang nắm lấy thật nhỏ, yếu ớt như hoa bạch ngọc lan, hơi cầm mạnh chút là sẽ gãy. Trên gương mặt nàng không còn vẻ mặt đanh đá hay xu nịnh như trước, chỉ còn sạch sẽ tinh xảo.
Câu nói tiếp, cậu không nói ra nổi.
"Tam đệ, mau buông tay!" Lê Kiểu đuổi theo đến nơi, kéo Lê Huy lại, cười áy náy với Kiều Chiêu : "Tam muội, muội không nên trách đệ ấy, đệ ấy là người quá quan tâm thì không để ý phép tắc ---"
Kiều Chiêu thản nhiên: "Tất nhiên ta sẽ không trách, ta biết huynh ấy quan tâm Đại tỷ."
Lê Kiểu nhìn Kiều Chiêu thật sâu.
Tiểu cô nương mặt mày sáng sủa, ánh mắt trong suốt như đầm nước sâu, như có thể soi rõ tâm can người khác.
Không hiểu sao nàng có chút bất an, miễn cưỡng cười nói: "Tam muội không trách là tốt rồi, nếu không mẫu thân lại trách tội."
Nhìn thấy đôi tỷ đệ này, Kiều Chiêu chỉ cảm thấy mỏi mệt.
Gia đấu gì đó, bình thường nàng chưa từng gặp qua. Bây giờ vô tình nhìn thấy, lại cảm giác như một trò đùa.
Tỷ tỷ một lòng bảo hộ đệ đệ, rộng lượng lại ẩn nhẫn.
Kiều Chiêu dừng mắt trên người Lê Kiểu.
Những người khác đối xử với tiểu cô nương Lê Chiêu như thế nào, nàng không thèm so đo, chỉ có cái vị này là khác.
Tiểu cô nương Lê Chiêu tính cách cho dù không tốt đến thế nào, cũng có quyền được sống. Không thể dùng một đóa hoa mà đoạt mệnh của nàng.
Nàng đã dùng thân thể của người ta, thì không thể tay bắt mặt mừng với kẻ trực tiếp hại người ta được.
"Mẫu thân nào? Bài vị của mẫu thân chúng ta còn đang nằm trong từ đường kia kìa! Đại tỷ, tính tình của tỷ quá tốt nên mới để cho mẹ con nhà nó bắt nạt. Bây giờ tỷ bị từ hôn, người vừa lòng nhất chính là mẹ con nhà nó, làm gì có ai lo lắng cho tương lai của tỷ đâu?" Lê Huy nghe Lê Kiểu nói xong còn tức hơn.
Kiều Chiêu nhón tay đặt một quân cờ vào bàn cờ, phát ra một tiếng cạch giòn tan.
Bên trong yên lặng lại, tỷ đệ Lê Kiểu nhìn về phía nàng.
Kiều Chiêu mặt mày chẳng nổi một gợn sợ hãi, cười nói: "Tam ca nói không đúng rồi, người vừa lòng với kết quả này nhất không phải ta hay là mẫu thân, mà là Đại tỷ."
Lê Huy giận dữ: "Lê Chiêu, sao ngươi lại không biết xẩu hổ như thế, lại còn dám cười trên nỗi đau của người khác như thế!"
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Chiêu trợn tròn lên.
Huynh trưởng của nàng ôn nhuận như ngọc, ấu muội của nàng hoạt bát đáng yêu, đúng là chưa từng gặp qua chuyện này. Rõ ràng nàng đang nói chuyện nghiêm túc, người ta lại bảo nàng đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
"Đại cô nương, Tam công tử, mời uống trà." Băng Lục bưng khay trà tiến vào.
Lê Huy hừ lạnh không thèm để ý. Lê Kiểu nhận lấy chén trà, gật đầu cảm ơn.
"Ta nhớ rõ con út Trường Xuân Bá nổi danh ăn chơi trác tác chốn kinh thành, mười ba tuổi đã đùa giỡn con gái nhà lành trên đường thì phải? Đúng rồi, nghĩ lại thì có lần ta còn thấy Đại tỷ trốn bên núi giả mà khóc nhè cơ."
Lê Kiểu nắm chặt chén trà theo bản năng.
Kiều Chiêu tiếp tục nói: "Đầu năm nay con út Trường Xuân Bá đi dạo ở thanh lâu, đánh chết một nữ thi nhân không nghe hắn. Phủ Trường Xuân Bá tuy cố che đậy chuyện này cuối cùng vẫn bị Ngự Sử buộc tội trị gia không nghiêm."
Nàng cười cười, nhìn Lê Kiểu: "Cùng kẻ như thế lui hôn, Đại tỷ không vừa lòng à?"
Chương 30 : Dạy bảo khuê nữ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Ngươi, sao ngươi lại biết được?" Lê Kiểu xấu hổ mặt đỏ bừng bừng.
Ai có vị hôn phu như thế cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào.
Kiều Chiêu không nhịn được thở dài.
Nàng sao lại biết được? Có thân mẫu như Hà thị, có muốn không biết cũng khó.
Mỗi khi đôi tỷ đệ này gặp chuyện không hay, Hà thị đều hứng thú dâng trào mà kể cho khuê nữ. Dẫu cho gương mặt của khuê nữ lạnh lùng thế nào cũng sẽ cố mà dán vào cho bằng được.
"Ngươi ngụy biện cái gì. Đại tỷ bị từ hôn, lại còn phải gõ trống ăn mừng à?"
Kiều Chiêu hỏi như thể hiển nhiên: "Thoát khỏi kẻ khốn nạn như thế, chẳng nhẽ không nên gõ trống ăn mừng à?"
Nàng dời mắt, nhìn thẳng Lê Kiểu. Con ngươi đen láy sáng rõ tưởng như nhìn thấu thứ người khác cố che giấu.
Lê Kiểu không tự nhiên đưa mắt đi chỗ khác, kéo tay Lê Huy: "Tam đệ, chúng ta đi thôi."
"Đại tỷ, tỷ cứ tốt như vậy!"
"Tam đệ, đừng gây chuyện nữa. Tam muội nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước--" Lê Kiểu xoay người vội bỏ đi, Lê Huy đuổi theo.
Bức rèm che lay động, phát ra âm thanh dễ nghe, tiếng ngân quẩn quanh.
A Châu cúi người nhặt lại mấy quân cờ bị rơi vung vãi.
Băng Lục nhìn bức rèm, khinh miệt xì một tiếng: "Cô nương không nên mời trà bọn chúng. Hai người lại tụ lại bắt nạt cô nương một mình."
"Được rồi, giúp A Châu nhặt quân cờ lên đi, ta muốn chơi tiếp."
"Chơi tiếp như thế nào ạ?" Băng Lục mờ mịt.
Chờ A Châu nhặt hết toàn bộ quân cờ lên, Kiều Chiêu cho tay vào hũ lấy từng quân từng quân đặt lại trên bàn cờ.
Nàng từ tốn xếp lại bàn cờ, trong lòng lại nghĩ ngợi.
Tiểu cô nương Lê Chiêu bị bắt cóc, tất nhiên không đơn giản như thế.
Dù cho trí nhớ Lê Chiêu lưu lại không có gì khác thường, nhưng từ góc độ người ngoài lại thấy không ít chuyện thú vị.
Lễ hội hoa thần hôm ấy, Lê Chiêu vốn không định xuất hành, chỉ là vô tình nghe thấy thế tử Cố Xương Bá Đỗ Phi Dương cũng sẽ đi thì mới đổi ý.
*Lễ hội hoa thần: lễ hội phổ biến ở phía bắc Trung Quốc, lịch âm tổ chức vào ngày 2/2 nhưng cũng có nơi tổ chức vào ngày 12/2. Mọi người chủ yếu đi ra ngoài cùng người thân bạn bè , sẽ làm thơ, cười và ngắm hoa.
Phủ Cố Xương Bá là nhà ngoại của Lê Kiểu. Đỗ Phi Dương là biểu huynh nhà cậu của nàng.
Tiểu cô nương Lê Chiêu thấy vị thế tử kia, tất nhiên sẽ bỏ qua bất mãn thường ngày với Lê Kiểu mà bám lấy nàng.
Lễ hội hoa thần ở Đại Lương vốn náo nhiệt vô cùng, đám bắt cóc buôn người đều nắm lấy cơ hội đó mà giăng sẵn lưới. Tiểu cô nương Lê Chiêu xinh xắn ngang ngược có thừa nhưng trí tuệ lại không đủ. Trên đường xá lộn xộn bất cẩn đi lạc, cô đơn lẻ bóng, tất nhiên là con vịt béo cho đám buôn người kia.
Đôi khi, muốn hại chết một người là chuyện thật đơn giản. Lê Kiểu dưới tình thế ấy liền loan chuyện Tam cô nương bị bắt cóc ra bên ngoài, chặt đứt luôn đường về của nàng.
Nói thẳng ra, nàng bây giờ dùng thân xác Lê Chiêu trở về. Lê Đại cô nương nhân cơ hội này không chỉ thoát khỏi mối hôn sự đáng lo ấy, lại còn thu được thương tiếc của bao người, không tốn một giọt mồ hôi nào.
Bàn tay Kiều Chiêu không ngừng xếp cờ nhưng trong lòng xem xét kỹ càng. Chỉ cảm thấy mọi chuyện quanh quanh quẩn quẩn lại làm lòng người rét run.
Lê Kiểu bước ra khỏi Tây viện, trong lòng kinh hãi.
Có phải nàng đang gặp ảo giác không? Vì sao lại có cảm giác bị nha đầu kia đoán hết mọi tính toán của mình.
Nàng đúng là không nghĩ một nữ hài tử bị bắt cóc lại có thể trở về nhà mà không mất sợi lông tóc nào. Tất nhiên cho dù có trở về thì nàng cũng không sợ, có thể nhân cơ hội mà thoát khỏi hôn sự với phủ Trường Xuân Bá tất nhiên là chuyện đáng ăn mừng.
Con út của Trường Xuân Bá vô liêm sỉ như vậy, lại chỉ vì do mẫu thân khi còn sống đề ra nên dù phụ thân muốn từ hôn, ngoại gia không muốn thì phụ thân cũng đành thỏa hiệp.
Kế một mũi tên trúng hai con chim được nàng tính toán kỹ lưỡng như vậy, rõ ràng giọt nước cũng không lọt. Tại sao Lê Tam lại có ánh mắt như thế, như thể xem hiểu hết mọi chuyện?
ĐIều đó không thể, Lê Tam ngu như thế làm sao đoán được này nọ?
Lê Kiểu bụng đầy suy nghĩ đi phía trước, không để ý Lê Huy đuổi đằng sau, suýt thì va vào Lê Quang Văn.
Lê Quang Văn giơ tay đỡ lấy nàng, kinh ngạc: "Kiểu Nhi sao vậy?"
Lê Kiểu hoàn hồn, thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của Lê Quang Văn, giọng điệu tự giác nghẹn ngào: "Phụ thân --"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Con, con không sao. Nữ nhi xin về trước." Lê Kiểu vội vàng thi lễ, rảo bước đi mất.
Lê Huy đuổi theo đến nơi, bị Lê Quang Văn cản lại: "Các ngươi vừa từ Tây viện về à? Đại tỷ ngươi sao vậy?"
Lê Huy trầm mặt: "Còn không phải là do Lê Chiêu kia bắt nạt Đại tỷ!"
Chuyện này tất nhiên đã xảy ra vô số lần, Lê Quang Văn theo bản năng nhíu mày, giọng nói lại không có chút giận dữ nào nói: "Nó lại gây chuyện à?"
Lê Huy hừ lạnh một tiếng.
Lê Quang Văn bị làm lơ, nhìn chòng chọc con trai: "Mà không phải ngươi đang đọc sách ở Quốc Tử Giám sao? Sao giờ lại ở đây rồi?"
Hai phòng Tây phủ chỉ có một cháu trai, tự nhiên được nuôi dạy trở nên kiêu căng, cậu căm tức: "Còn không phải nghe được chuyện Lê Chiêu hại Đại tỷ bị từ hôn sao! Nhi tử lo lắng Đại tỷ nên vội vàng trở về."
"À..." Lê Quang Văn ngừng lại rồi dặn dò: "Tỷ đệ các ngươi từ nhỏ đã thân thiết, ngươi đi khuyên nhủ Đại tỷ đi, bảo nó không cần thương tâm. Cũng là trong cái rủi có cái may."
Mối hôn nhân của trưởng nữ vốn làm cho người ta bất mãn. Bây giờ dù có lui hôn, thanh danh dẫu có chút tổn thất, lâu dài xem ra cũng không phải là chuyện xấu.
Nếu không phải do phủ Cố Xương Bá ngăn cản thì ông cũng muốn lui hôn từ lâu rồi.
Nghĩ như vậy, rõ ràng do con gái thứ hai gây tai họa, Lê Quang Văn không hiểu sao lại cảm thấy không tức giận lắm.
Lê Huy hiển nhiên cũng phát hiện ra, không hài lòng: 'Phụ thân, Tam muội như thế là cho qua được à? Nếu nó không thay đổi tính tình thì về sau còn liên lụy bao nhiêu người nữa mới đủ?'
Lê Quang Văn nghiêm mặt: "Được, vi phụ sẽ đi dạy dỗ con bé cẩn thận một phen!"
Trông cậy vào Hà thị thì đúng là nói đùa rồi.
Lê Huy lúc này mới bớt tức hơn một chút, hành lễ: "Phụ thân, nhi tử đi khuyên Đại tỷ."
"Ờ, đi đi." Lê Quang Văn gật đầu, nhấc chân đi vào Tây viện.
Cây lựu trong viện nảy càng nhiều lộc, cây chuối tây xanh mơn mởn bên cửa sổ. Cả tiểu viện an tĩnh lịch sự tao nhã, chỉ nghe thấy tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc thanh thúy văng vẳng lạc đến.
Lê Quang Văn xụ mặt đi vào, nhìn thấy nữ nhi khoanh chân, tay cầm quân đen tay cầm quân trắng, đang ngồi chơi cờ.
Chơi cờ một mình?
Lê Quang Văn lòng vừa động, liền quên ngay mục đích đến đây là gì. Lắc đầu nhìn hai nha hoàn tỏ ý không được lên tiếng rồi nhấc chân đi qua.
Kiều Chiêu chơi cờ đến xuất thần nhập hóa, trầm ngâm thật lâu rồi mới hạ xuống một quân, chợt nghe thấy tiếng quát khẽ: "Hay!"
Nàng ngẩng lên, thấy phụ thân đại nhân đang đứng bên cạnh, hai mắt lóe sáng dính chặt lấy bàn cờ xuất sắc này, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi mà trong ánh mắt vẫn có sự tươi trẻ của thiếu niên.
Nhã nhặn như ngọc.
"Phụ thân --"
Nàng toan đứng lên chào, bị Lê Quang Văn ngăn lại: "Nào, tiếp đi!"
Ông ngồi xuống đối diện Kiều Chiêu, cầm cờ trắng trầm ngâm nghĩ tiếp.
Thời gian chậm chạp trôi qua, một ván cờ kết thúc, Lê Quang Văn đứng dậy thoải mái cười to: "Đã lắm, thật sự là đã lắm!"
Ông cả người sảng khoái, mỉm cười tự mãn rời đi, để lại Kiều Chiêu chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Phụ thân đến đây định làm cái gì cơ?
Lê Quang Văn về gần đến thư phòng mới đột nhiên dừng lại, ảo não vỗ đầu.
Cứ cảm thấy đã quên chuyện gì rất quan trọng, giờ đã nhớ ra!
Ông còn chưa dạy bảo khuê nữ suốt ngày gây chuyện!