Chương 21 : Giang Đường
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Con cháu hoàng tộc!
Duệ Vương vừa mở miệng, đầu Lý thần y như muốn nổ tung.
Minh Khang Đế là kẻ cuồng tín sùng đạo, cả ngày tìm cách trường sinh bất lão vĩnh viễn hưởng thụ giang sơn. Vậy nên trong cung đặc biệt bồi dưỡng một đám thiên sư chuyên luyện trường thọ đan. Dưới góc độ của một thầy thuốc, lão chỉ có thể cười khẩy. Mấy cái đan dược này uống vào đừng nói là trường thọ, chỉ cần không chết là đã may lắm rồi.
Do vậy, thân thể Minh Khang Đế không tốt, sinh ra hoàng tử thân thể cũng không tốt theo. Mười hoàng tử sinh ra cuối cùng cũng chỉ có hai người trưởng thành, là Duệ Vương và Mộc Vương.
Minh Khang Đế chưa lập thái tử, Duệ Vương và Mộc Vương tuổi tác xấp xỉ nhau, đương nhiên là âm thầm ganh đua. Duệ Vương lớn hơn, theo lý thuyết có ưu thế hơn. Tiếc là thân thể hắn gầy yếu, con nối dõi cũng hiếm muộn như Minh Khang Đế, cho tới giờ đã ba mươi tuổi, một mụn con cũng chẳng có.
Mọi người ai lại không rõ, Minh Khang Đế chắc chắn sẽ không lập một hoàng tử không có con nối dõi thành Thái tử.
Mặt Lý thần y đen như đáy nồi.
Cái này đâu chỉ là cuốn vào cuộc tranh vị của hoàng tử, lão nhảy ngay vào tâm bão luôn !
Lý thần y xoay người toan bỏ đi.
"Thần y dừng bước!" Duệ Vương cúi đầu thật sâu. "Xin ngài xem xét Tiểu Vương thành tâm, thỉnh ngài thay Tiểu Vương nhìn qua một chút."
Thấy Lý thần y không nói năng gì, Duệ Vương nói tiếp: "Hơn nữa, ban đầu thần y âm thầm hồi kinh, nhưng chỉ e là giờ phút này những người có lòng riêng cũng biết ngài đã vào phủ đệ của Tiểu Vương. Thần y mà rời đi như vậy, an toàn ---"
Lý thần y dừng bước, nghĩ một hồi rồi xoay lại, tức giận nói: "Thế lão phu sẽ ở đâu?"
Duệ Vương mừng rỡ, tự mình đến đỡ Lý thần y: "Thần y thích chỗ nào để Tiểu Vương lập tức sai người thu thập chỗ ấy!"
Lý thần y thở dài.
Rơi vào bẫy rồi, giờ muốn đi ra chỉ sợ cũng khó.
Dân chúng giờ đều tập trung ở cổng thành để đón mừng Bắc chinh Tướng quân chiến thắng trở về. Đường phố trái lại hiu quạnh lạnh lẽo. Nha môn Cẩm Y Vệ tọa lạc gần Hoàng thành vắng như chùa bà đanh.
Giang Viễn Triều đứng trước cửa nha môn, sửa sang lại huyền y một chút rồi tiến vào.
"Đứng lại, đây là Cẩm Y Vệ, cấm địa quan trọng ai cho người ngoài đi loạn vào !" Cẩm Y Vệ gác cửa ngăn hắn lại.
Giang Viễn Triều nhếch miệng cười khẽ: "Người ngoài ?"
Thuộc hạ đứng phía sau hắn lập tức bước lên, quát: "Ranh con ăn gan hùm mật gấu hay sao mà đến cả Thập Tam gia cũng không nhìn ra!"
"Thập Tam gia nào cơ?"
Vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đứng bên nói thầm vào tai, khiến tay Cẩm Y Vệ gác cổng nhảy dựng lên: "Ôi chao, Thập Tam gia đã trở lại, mời ngài tiến vào ạ!"
Giang Viễn Triều khóe miệng nhếch nhếch nhưng đáy mắt lạnh như băng, vừa đi nhanh qua cửa vừa hỏi: "Đại Đô Đốc có ở trong không?"
Vị Cẩm Y Vệ nhận ra Giang Viễn Triều khom khom thắt lưng: "Lão nhân gia hôm nay không có ở đây ạ. Ngài ấy chỉ ghé qua một lát rồi hồi phủ rồi ạ."
Hồi phủ? Giang Viễn Triều nghĩ ngợi một chút, hỏi: "Hôm nay là sinh nhật Giang đại cô nương?
Cẩm Y Vệ gật đầu lia lịa: "Trí nhớ của Thập Tam gia thật tốt, Đại Đô Đốc hồi phủ đúng là vì sinh nhật của Giang đại cô nương."
Giang đại cô nương Giang Thi Nhiễm là con gái duy nhất của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường. Trên dưới Cẩm Y Vệ không ai không biết Giang đại cô nương là hòn ngọc quý trên tay Giang Đường.
Giang Viễn Triều dừng bước, vuốt nhẹ cằm: "Các ngươi xem xét trước đi, ta đi đến Giang phủ bái kiến nghĩa phụ."
Chờ hắn đem thuộc hạ đi hẳn, vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi còn ngoái cổ nhìn theo, Cẩm Y Vệ còn lại vỗ hắn: "Còn nhìn cái gì nữa?"
Vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi kia mới gia nhập không lâu, cảm thán: "Thì ra đó là Thập Tam gia trong Thập Tam Thái Bảo ư? Thật trẻ quá!"
"Về sau có mắt hơn chút đi, Đại Đô Đốc coi trọng Thập Tam gia nhất đấy!"
Thế nhưng vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi lại nghĩ thầm trong bụng: nếu Đại Đô Đốc coi trọng Thập Tam gia thì sao lại phái hắn đi ra ngoài nhiều năm như vậy? Chậc, tâm tư mấy vị đại nhân thật khó dò.
Giang Đường nhận ân sủng của hoàng đế, phủ đệ an vị cách Hoàng thành không xa. Giang Viễn Triều phân phó thủ hạ đi đến Trân Bảo Các mua một bộ con rối mang về tới cửa.
"Thập Tam gia đã trở lại! Ngài chờ một chút tiểu nhân vào bẩm báo."
Nhìn người sai vặt chạy đi báo tin, Giang Viễn Triều nhếch miệng. Hồi trước khi hắn còn ở kinh thành, đến Giang phủ chưa bao giờ cần người chạy vào bẩm báo.
Không lâu sau người sai vặt chạy vội ra, nói: "Thập Tam gia, lão gia mời ngài vào!"
Giang Viễn Triều gật đầu đi vào. Nhác thấy Giang Đường đứng ở bậc thang chờ, hắn rảo bước đi tới gần, quỳ xuống : "Thập Tam bất hiếu đã trở lại, cấp nghĩa phụ dập đầu."
Nếu không phải nhờ người đàn ông trước mắt, kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ như hắn dẫu có sống đến bây giờ chỉ sợ còn không bằng con kiến. Hắn thật lòng kính yêu nghĩa phụ của hắn.
Nam tử đứng ở bậc thang tầm năm mươi tuổi, bởi vì mập nên bụng hơi phệ ra, đi qua nâng Giang Viễn Triều đứng dậy, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười: "Trở lại là tốt rồi."
Hai người cùng nhau đi vào. Một vị cô nương mặc váy hồng chạy vội ra từ trong phòng, trên mặt tràn ngập ý cười nhìn về Giang Viễn Triều : "Thập Tam ca, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi!"
Giang Viễn Triều nghiêng người, không dấu vết tránh cho hai người tiếp xúc thân thể, giơ chiếc hộp tinh xảo lên trước mặt nàng: "Vừa kịp sinh nhật Nhiễm Nhiễm."
Giang Thi Nhiễm hoan hô một tiếng, nhận lấy lễ vật, mở ra trước mặt hai người. Thấy bên trong là một bộ rối tinh xảo, trong lòng dù vui mừng nhưng cũng không nhịn được hờn giận nói: "Thập Tam ca, ta đã mười sáu tuổi rồi, không còn là tiểu cô nương nữa, sao huynh vẫn cứ tặng ta cái này?"
Giang Viễn Triều mỉm cười: "Trong lòng Thập Tam ca Nhiễm Nhiễm vẫn luôn là tiểu cô nương."
Nói tới đây, không hiểu vì sao trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Rõ ràng kia mới là một tiểu cô nương, thế nhưng hắn lại luôn quên mất điều ấy. Có lẽ là do hiếm có tiểu cô nương nào lại ném quả lê gai vào Quan Quân Hầu.
Giang Viễn Triều nói vậy làm Giang Thi Nhiễm không hài lòng. Nàng dậm chân một cái, lỗ mãng nói: "Ta không phải tiểu cô nương!"
Giang Đường vừa không biết làm thế nào vừa có chút xấu hổ, lắc đầu nói: "Thập Tam không cần so đo cùng nha đầu, nó vốn luôn thế này."
"Như thế cũng đâu có làm sao." Giang Viễn Triều thản nhiên cười, lời nói và việc làm của Giang Thi Nhiễm như giọt nước rơi vào đại dương, chẳng để lại chút dấu tích gì trong hắn.
Giang Đường hơi thất vọng, lại phân phó: "Đi theo ta đến thư phòng."
Hai người một trước một sau bước vào thư phòng. Giang Đường thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: "Thập Tam, con vẫn ở Gia Phong, tại sao lại để Kiều gia cháy ngay dưới mũi mình như thế? Đám cháy kia cuối cùng là do ngẫu nhiên hay có ai động tay?»
«Là do Thập Tam làm không tốt, thỉnh nghĩa phụ trách phạt!»
Giang Đường khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Đừng nói mấy thứ vô nghĩa nữa, tập trung vào chính sự đi!"
Thái độ không chút khách khí của Giang Đường lại làm cho Giang Viễn Triều lặng lẽ thở phào.
Xem ra hắn rời đi vài năm, xa mặt cách lòng là khó tránh khỏi, nhưng nghĩa phụ vẫn đối với hắn như trước.
"Nghĩa phụ, Thập Tam cho rằng hỏa hoạn của Kiều gia là do có người động tay chân."
"Nói rõ xem nào?"
"Hoả hoạn ở Kiều gia quá mức đột ngột, Cẩm Y Vệ theo dõi bao lâu cũng không hề phát hiện ra kẻ khả nghi nào. Có điều vị Kiều công tử còn sống kia lại có hành tung cổ quái. Hắn không ở lại giữ đạo hiếu, cũng không dưỡng thương; mà lại đem ấu muội đi bái phỏng mấy nhà thế gia sau khi rời khỏi Gia Phong. Thập Tam cho rằng nhất định hắn biết gì đó."
Chương 22 : Trưởng Công Chúa
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Cha mẹ người nhà táng mạng trong hỏa hoạn, Kiều công tử may mắn sống sót thế mà lại có tâm tư đi bái phỏng mấy nhà thế giao, hiển nhiên chuyện này không bình thường.
"Thập Tam nhận được tin tức từ thuộc hạ thì biết được là, Kiều công tử ba ngày trước đã đến kinh thành, hiện đang tá túc tại nhà ngoại là phủ Khấu Thượng Thư. Chuyện hắn đến kinh thành hiện tại cũng chưa có ai biết."
Giang Đường gật đầu, nói với Giang Viễn Triều : "Tiếp tục sai người nhìn chằm chằm. Tin tức chúng ta thu được không nhất thiết phải nói toàn bộ cho Hoàng Thường nhưng phải nắm chặt mọi chuyện trong lòng bàn tay, tránh đến khi có kẻ giở trò lại trở tay không kịp."
"Nghĩa phụ yên tâm, Thập Tam biết."
Giang Đường cười: "Con làm việc trước giờ luôn làm ta yên tâm. Chuyện của Kiều gia cũng không thể bị ém nhẹm được, nên bẩm báo cho Hoàng Thượng."
Đón nhận ánh mắt thắc mắc của Giang Viễn Triều, hắn giải thích: «Quan Quân Hầu đã trở lại. Hắn giờ là củ khoai chạm tay là bỏng. Thê tử lại vì nước hy sinh thân mình. Hoàng Thượng mà không biết được ngay chuyện của Kiều gia, sau sẽ vô cùng tức giận. Hơn nữa lão gia hỏa Khấu Hành Tắc kia không có động tĩnh gì, e là cũng đang chỉ chờ cơ hội này."
Giang Viễn Triều cười vẻ ôn hòa, lại chỉ nghe được mấy chữ "Vì nước hy sinh thân mình".
Mấy chữ này như ngọn dao sắc cứa vào tim hắn, vừa đau vừa buồn.
"Sao vậy?" Giang Đường nhận thấy nghĩa tử có chỗ khác thường, mở miệng hỏi.
Giang Viễn Triều hoàn hồn, nhợt nhạt cười: "Tại lần đầu nghe đến chuyện nữ tử vì nước hy sinh thân mình."
Giang Đường trong lòng nảy sinh chút kì quái, Giang Viễn Triều đã trở lại bình thường, đứng dậy cung kính nói: "Nghĩa phụ, Thập Tam mấy ngày nay chạy vội trên đường, người nhiều bụi bặm, muốn trở về tắm rửa thay quần áo rồi lại đến nghe người dạy bảo."
"Trở về cái gì, ta đã cho người thu dọn sân trong trước rồi, ở tạm đây đã. Chỗ con đã lâu không có người ở, tu sửa một hồi rồi hẵng quay về."
Giang Viễn Triều nghe lời đồng ý.
Giang Đường cười nói: "Nhiễm Nhiễm lần này vui đến ngốc cả người mất."
Giang Viễn Triều nhếch nhếch khóe môi, không tiếp lời.
Trong trà lâu ở sát mặt đường, Trì Xán tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng uống trà.
Đường phố phía dưới giờ đã thoáng đãng. Bắc chinh Tướng quân đi đến đâu, dân chúng hoan nghênh đi đến đấy, bỏ lại nơi này nền đất đầy hoa tươi, khăn thơm tín vật vương vãi, tạo thành một mảnh hỗn độn, sớm không còn bộ dáng ngăn nắp như lúc đầu.
"Thật không ngờ rằng cái tên Thiệu Minh Uyên kia lại được hoan nghênh đến như thế."
Dương Hậu Thừa cười cợt một hồi: "Khó có cơ hội nhìn thấy Trì công tử cay cú như thế này."
Trì Xán nhấc chân đá chàng: "Nói linh tinh cái gì thế. Sau này mấy chuyện đau đầu giành cho huynh ấy gánh lấy một nửa, ta phải cảm ơn huynh ấy mới đúng."
Chu Ngạn một bên cười: "Tính ra thì chúng ta đã nhiều năm không tụ tập cùng Đình Tuyền."
Thiệu Minh Uyên, tự là Đình Tuyền.
Bốn người từ nhỏ đã chơi với nhau, tình cảm tất nhiên là không bình thường. Có điều, Thiệu Minh Uyên từ khi mười bốn tuổi đã mặc chiến bào ra trận, ít có cơ hội gặp gỡ ba người còn lại. Thấm thoát mấy năm, tình bạn giữa ba người này đương nhiên sâu sắc hơn đôi chút.
Nhưng kể cả thế, bạn tốt nhiều năm hồi kinh, bọn họ vẫn rất phấn khởi.
Dương Hậu Thừa hồi tưởng lại: "Cứ nghĩ là chúng ta có cơ hội tụ tập vào hôm đại hôn của huynh ấy. Ai ngờ chưa kịp nháo động phòng huynh ấy lại phải chạy đi đánh giặc. Ôi, các huynh nghĩ trong lòng Đình Tuyền có thể thoải mái không? Thê tử của huynh ấy --"
Nói tới đây, ba người có chút trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Trì Xán mở miệng trước: "Khổ sở cái gì? Các huynh không thấy hôm nay huynh ấy được bao nhiêu người hoan nghênh à? Sau này công chúa quý nữ không phải là tùy ý cho huynh ấy chọn sao? Thôi, đừng nói mấy cái chuyện mất hứng như thế này nữa, gọi huynh ấy đi uống rượu thôi."
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Người này lại nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong bốn người, quan hệ giữa huynh ấy và Đình Tuyền là tốt nhất, hôm nay mới sáng sớm đã ba chân bốn cẳng chạy đến trà quán, làm vài ấm trà rồi.
Trì Xán đứng dậy, đi chậm rì rì xuống lầu. Đi được nửa đường, chàng xoay người lại, giương khóe miệng hỏi: "Lúc nãy trong cơn mưa hoa xối xả hình như ta có thấy một qua lê gai bay qua, các huynh có nhìn thấy không?"
"Nhìn thấy, nhìn thấy. Là do Lê nha đầu ném đi!" Dương Hậu Thừa mặt mày hớn hở đáp.
Trì Xán cùng Chu Ngạn nhìn chằm chằm chàng.
Tiểu tử này sao lại phấn khích như thế?
"Xem ra muội ấy hết bệnh rồi, đúng là khỏe mạnh." Trì Xán đặt tay ra sau lưng.
"Thôi giải tán. Ai về nhà nấy."
Phủ đệ của Trường Dung Trưởng Công Chúa tọa lạc ở chốn phồn hoa bậc nhất kinh thành. Diện tích không chỉ lớn, bên trong còn vô số kỳ hoa dị thảo.
Trong sắc màu rực rỡ, một phụ nhân diễm lệ chói mắt nằm nghiêng trên tháp trúc, một tay chống má, một tay nhấc quạt tròn như có như không phe phẩy.
Dưới chân là một nam tử phục trang xanh thẫm quỳ bên, bóp chân nhẹ nhàng cho bà. Phía trước là một cẩm y nam tử cẩn thận lột vỏ nho.
Ngón tay cẩm y nam tử thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ cẩn thận, thuần thục bóc từng quả nho rồi đem đến trước miệng Trường Dung Trưởng Công chúa.
Trường Dung Trưởng Công chúa ăn nho do cẩm y nam tử đưa tới, rồi nhổ hạt ra lòng bàn tay hắn.
Nho được trồng trong lều ấm, chẳng có mấy vị. Trường Dung Trưởng Công chúa ăn vài quả liền phất tay, quay sang nữ quan gương mặt thanh tú bên cạnh phân phó: «Đông Du, gọi người kia đến đây.»
Đông Du hiểu ý, nói một tiếng vâng rồi xoay người đi, không lâu sau dắt đến một vị phụ nhân.
Vị phụ nhân mặc áo ngoài gấm vàng nhạt, đầu búi sơ vân kế, cắm bốn trâm cài chói lọi, còn một bộ diêu hoàng kim, vô cùng tráng lệ. Có điều sắc mặt của bà so với trâm cài còn vàng hơn, già cả làm cho người khác không đoán chính xác được tuổi.
*sơ vân kế:
*diêuhoàng kim:
Phụ nhân đi đến trước mặtTrường Dung Trưởng Công chúa rồi quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến điện hạ."
Trường Dung Trưởng Công chúa lười biếng để quạt tròn sang một bên, hất cằm thong thả nói: "Không phải ta đã nói nhiều lần rồi sao, không cần xưng là nô tỳ trước mặt ta."
"Đến đây." Trưởng Công Chúa vẫy phụ nhân lại, chờ đến khi phụ nhân tới gần, liền vươn bàn chân trần trắng noãn nâng cằm bà lên, ngữ khí rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng không thèm giấu sự khinh thường: "Ta cũng không có nô tỳ như vậy."
Tiếng bước chân vang lên, Đông Du cô cô ghé bên tai Trường Dung Trưởng Công Chúa thấp giọng nói: "Điện hạ, công tử đã trở lại."
Trường Dung Trưởng Công Chúa liếc nhìn Trì Xán từ xa đi tới, lấy chân cọ cọ hai gò má của phụ nhân: "Lau khô rồi đem giầy cho ta."
Phụ nhân cầm bàn chân ngọc ngà của Trường Dung Trưởng Công Chúa lau cẩn thận, tựa như là trân bảo quý hiếm, mỹ nam cùng tỳ nữ xung quanh Trưởng Công Chúa nhìn mãi cũng thành quen.
Trì Xán chạy tới gần, hành lễ: "Mẫu thân."
Hắn liếc nhìn phụ nhân một cái, trong lòng cũng không rõ là đang cảm thấy gì.
Năm ấy khi mới gặp nữ nhân này, hắn hận không thể lấy kiếm đâm chết bà, lại bị mẫu thân cản lại. Hiện tại, hắn chẳng còn cảm giác gì hết, thậm chí còn cảm thấy thương xót cho bà.
Tơ lụa Lăng La, vàng bạc châu báu, mẫu thân chưa từng bạc đãi bà mấy thứ này, thế nhưng so với những nữ nhân cùng lứa, bà trông còn phải già hơn mười tuổi.
Trường Dung Trưởng Công Chúa tùy tiện gật đầu, cũng không để ý tới Trì Xán, lại giơ bàn chân đã mang giày đá đá vào hai gò má của vị phụ nhân, cười một tràng nói: "Thế nào? Đi theo ta, ngươi và đôi nhi nữ vinh hoa phú quý hơn nhiều so với đi cùng quỷ đoản mệnh chỉ biết trộm tiền riêng đem đến đúng không?"
"Dạ, phải." Phụ nhân không dám trốn, liên tục gật đầu.
"Cho nên mới nói, nữ nhân đừng có thiển cận như vậy. Không phải ai cũng có vận khí tốt như ngươi đâu." Trường Dung Trường Công Chúa đùa cợt đủ rồi thì khoát tay cho lui.
Đông Du lập tức đưa phụ nhân đi.
Trường Dung Trưởng Công Chúa cũng không mệnh mỹ nam hầu hạ nàng lui ra, lơ đễnh nhìn quanh Trì Xán rồi mở miệng hỏi: "Ngươi có động tay vào bức tranh ta cất của Kiều tiên sinh không?"
Chương 23 : Đông phủ Tây phủ
Edit & Beta : Ha Ni Kên
"Không có, con mệt rồi, về phòng đây." Trì Xán thẫn thờ.
"Đứng lại!" Trường Dung Trưởng Công Chúa đẩy mỹ nam đang đấm chân cho bà, làn váy dài đỏ thẫm quét trên đất, đi đến trước mặt Trì Xán.
"Nói đi, ai là người vẽ lại bức tranh của Kiều tiên sinh? Đừng tưởng chỉ trông giống bức tranh của Kiều tiên sinh là ta không phát hiện ra."
Trì Xán nhìn Trường Dung Trưởng Công Chúa.
Mẫu thân của chàng, kể từ sau khi phụ thân qua đời, hầu như không còn dùng ánh mắt yêu thương âu yếm mà chỉ dùng cái nhìn đầy soi mói hướng về phía chàng.
Trì Xán đột nhiên có chút nản lòng, đôi mắt tinh xảo cong lên, mỉm cười: "Nếu mẫu thân đã phát hiện ra thì đứa con này cũng không cố tình giấu diếm nữa. Bức tranh người cất đúng là đã bị con phá nên con đã làm lại một bức khác. Đúng, đấy quả thật không phải tranh do Kiều tiên sinh vẽ, chỉ là con tìm bừa một bức giả để thay thế thôi."
Trên mặt chàng tỏ vẻ cười cợt không quan tâm, nhấc chân đi vài bước lại dừng lại, quay đầu: "Hóa ra mẫu thân lại không hiểu được. Rõ ràng có thể nhìn thấy rành rọt cái này cái nọ, những thứ quan trọng phía xa lại không thấu hết."
Đến tận khi bóng dáng Trì Xán bị cây bạch ngọc lan che khuất, Trường Dung Trưởng Công Chúa mới dừng mắt, quay về thư phòng.
Mọi người trong phủ Công Chúa đều biết, thư phòng của Trưởng Công Chúa ngoại trừ công tử ra thì không ai được phép tiến vào. Đông Du cô cô vỗ tay: "Nhóm lang quân có thể đi được rồi."
Nhóm mỹ nam người đứng kẻ quỳ trong hoa viên đồng loạt đứng lên, quy củ đi theo Đông Du cô cô.
Hoa viên lớn đến như vậy, trong giây lát vắng lặng không chút hơi người.
Kiều Chiêu tiến vào Thanh Tùng đường của Lê phủ. Đặng lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư, trầm mặt quát: "Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống cho ta!"
Kiều Chiêu chưa kịp phản ứng, Hà thị đã ôm lấy nàng, khóc lóc nói với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, Chiêu Chiêu lạc đường đã nhiều ngày như vậy, không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ. Ngày xuân sàn lạnh như vậy làm sao quỳ --"
Đặng lão phu nhân đau cả đầu, đối với đứa con dâu ngu dốt này, rốt cục nhịn không được cả giận nói: "Tam nha đầu kia tính tình như vậy không phải do ngươi nuôi ra sao, bây giờ còn có mặt mũi đứng trước mặt ta khóc lóc! Tam nha đầu --"
Lão thái thái chưa dứt lời, Kiều Chiêu đã đẩy Hà thị ra rồi quỳ xuống.
Nàng quỳ gối mà thẳng tắp, rõ ràng là quỳ lại không có chút hèn mọn nào, chỉ nâng nhẹ mặt mỉm cười: "Tổ mẫu giáo huấn đều đúng. Tất cả là do tôn nữ tùy hứng, mới rước họa về cho nhà. Mất ngày hôm nay lưu lạc bên ngoài, tôn nữ cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại người và mẫu thân. Tổ mẫu luôn yêu thương con cháu, làm người thương tâm như vậy là do tôn nữ bất hiếu...»
Đặng lão phu nhân kinh ngạc nhíu mày, nhìn cháu gái đang quỳ trên mặt đấy, chợt thấy không bực tức đến như vậy.
Bà trầm mặt một lát rồi nói: «Tam nha đầu lần này kinh qua đại nạn, thế mà lại khác xưa nhiều. Hà thị, ngươi đừng để đến cả đứa nhỏ cũng không bằng!»
"Là do nhi tức đau lòng Chiêu Chiêu." Hà thị ngượng ngùng nói, lòng tràn đầy vui mừng nhìn thoáng qua Kiều Chiêu đang quỳ trên mặt đất, lại bắt đầu đau lòng nàng phải quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo.
"Nói một chút xem, hôm nay thân phận vị lão giả đưa ngươi về tận cửa kia là như thế nào?"
Hà thị không khỏi nhìn về phía Đặng lão phu nhân.
Bà cứ nghĩ lão phu nhân muốn hỏi Chiêu Chiêu vì sao mất tích, mấy ngày nay ra sao, không nghĩ lão phu nhân lại hỏi chuyện này đầu tiên.
Kiều Chiêu gật gù trong lòng.
Lão phu nhân là người rành rọt, nàng mất tích thế nào, gặp những ai là những chuyện đã xảy ra rồi, mà thân phận người đưa nàng trở về mới có ảnh hưởng đến tình cảnh nàng sau này.
Kiều Chiêu ngắn gọn trả lời: "Vị kia là Trân Hạc tiên sinh, họ Lý. Là thần y mà đương kim Hoàng Thượng đích thân ngự phong từ nhiều năm trước."
"Cái gì? Chính là cái vị gặp quan cũng không phải quỳ, là cái vị thần y tái thế do chính miệng Hoàng Thượng khen ngợi sao?"
Cái tên Trân Hạc tiên sinh không có ấn tượng gì trong đầu bà, nhưng nhắc đến Lý thần y thì lại như sấm đánh bên tai.
Có thể nói, trong kinh thành không có ai là không biết truyền thuyết về Lý thần y, thần tiên chỉ dùng một chiếc ngân châm lại có thể kéo Thái Hậu về từ quỷ môn quan!
"Người đấy thực sự là Lý thần y?" Đặng lão phu nhân khó giữ được bình tĩnh, nhịn không được hỏi lại lần nữa.
Kiều Chiêu bình tĩnh đáp: "Ngài ấy không cần phải lừa gạt tôn nữ."
"Không sai." Đặng lão phu nhân gật đầu, lúc này mới hỏi tỉ mỉ chuyện Kiều Chiêu bị bắt cóc.
Kiều Chiêu tất nhiên là không đề cập đến chuyện gặp qua ba người Trì Xán, chỉ kể về Lý thần y.
Nàng nói năng rõ ràng, tốc độ nhẹ nhàng chậm rãi, giọng nói như rót mật vào tai, uyển chuyển kể lại toàn bộ mấy chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa rồi, khiến mọi người trong phòng nghe đến quên cả trời đất.
Nàng nói xong, Đặng lão phu nhân im lặng một hồi lâu rồi mới phản ứng lại, nhấp một ngụm trà che đi sự sơ suất của mình.
Thế mà vừa rồi lại say mê như đang nghe kể chuyện, nhất định là do bà nhiều tuổi rồi.
"Khụ khụ." Đặng lão phu nhân ho khan hai tiếng.
Lúc này đại nha hoàn Thanh Quân đứng ở cửa mới tiến vào bẩm báo: "Lão phu nhân, người bên Đông phủ tới, thỉnh ngài cùng Tam cô nương qua."
Hà thị lập tức sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, một chữ cũng không nói nổi, khẩn khoản nhìn về phía Đặng lão phu nhân.
Gia tộc Lê thị thịnh vượng, có điều con cháu có chức vụ trong triều không nhiều, hiện giờ ở kinh thành chỉ còn có hai huynh đệ nhà này.
Nhà của Đại lão thái gia ở tại Đông phủ. Đại lão thái gia đã về hưu. Lão phu nhân họ Khương, là con cháu hoàng tộc, còn có phong hào Hương Quân. Con trưởng Lê Quang Nghiên hiện là Hình bộ Thị Lang.
Nhị lão thái gia còn trẻ tuổi đã qua đời, để lại Đặng lão phu nhân một tay nuôi hai người con khôn lớn. Hai người con này có tài đọc sách, đều đỗ tiến sĩ. Năm nọ, con cả là Lê Quang Văn đậu thám hoa liền đưa cả nhà vào kinh, nhờ Đại lão thái gia giúp đỡ mà thu xếp ở tại Tây phủ.
Bọn họ vốn là huynh đệ ruột từ cùng một gia tộc. Nhiều năm nay Tây phủ cũng được Đông phủ giúp đỡ, vậy nên lời nói của Khương thị đối với Tây phủ rất có trọng lượng.
Có điều, Khương thị lại rất coi trọng thanh danh quy củ.
Hà thị chỉ cần nghĩ, chân không nhịn được liền nhũn ra, nghĩ thầm, nếu mà lão thái bà Đông phủ kia định phạt nữ nhi bà, bà sẽ liều mạng bằng mọi giá!
Trước ánh mắt cầu xin của Hà thị, Đặng lão phu nhân bình tĩnh, nâng tay về phía đại nha hoàn Thanh Quân: "Đỡ ta đến Đông phủ."
Mắt thấy Đặng lão phu nhân đã vịn vào nha hoàn mà đi chậm rãi ra ngoài mà nữ nhi bảo bối vẫn còn quỳ trên mặt đất, Hà thị khẩn trương gọi: "Lão phu nhân --"
Đặng lão phu nhân quay đầu lại, bĩu môi, không thèm nhìn tới Kiều Chiêu đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên : "Tam nha đầu gầy gò ốm yếu, bị ta phạt quỳ không phải đã ngất ra đấy rồi sao? Hà thị ngươi sao còn không mau đem nghiệp chướng này đi, để chỗ này trang trí cho đẹp mắt à?"
"Dạ?" Hà thị ngẩn người, sau mới kịp phản ứng lại, mừng rỡ: "Vâng vâng. Con dâu đem Chiêu Chiêu trở về phòng đây."
Đông phủ và Tây phủ cách nhau một con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc Đặng lão phu nhân đã đi đến nơi, rất nhanh liền được mời vào.
Khương lão phu nhân vừa thấy Đặng lão phu nhân tiến vào liền nhíu mày: "Tam nha đầu đâu? Đệ muội sao không dắt nó theo?"
Đặng lão phu nhân vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại đầy căm hận: "Nghiệp chướng kia cũng giỏi lắm, ta vừa mới phạt nó quỳ một canh giờ, thế mà nó lại không chịu nổi rồi ngất đi. Ta cũng rất muốn đem nghiệp chướng kia đến thỉnh tội với Hương Quân, nhưng hiện tại lại chỉ có thể tự đến một mình. Ôi, Hương Quân xin đừng trách móc."
Chương 24 : Hiếm lúc hồ đồ
Edit & Beta : Ha Ni Kên
"Choáng váng bất tỉnh?" Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Đặng lão phu nhân. Con mắt phải của bà trắng đục như phủ một màn sương, nhìn chằm chằm như vậy không khỏi khiến lòng người sợ hãi.
Đặng lão phu nhân từ trẻ đã thủ tiết, gặp qua không ít sóng gió, đương nhiên không thể bị ảnh hưởng bởi ánh mắt ấy, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, choáng váng bất tỉnh."
Khương lão phu nhân cười lạnh: "Được, ta cũng kệ nó đang bất tỉnh hay là đã chết rồi, Lê phủ không lưu nó lại được!"
Bà lại dùng con mắt mờ đục kia nhìn chằm chằm Đặng lão phu nhân, bặm miệng, nếp nhăn bên khóe miệng càng sâu hơn: "Đệ muội, ta biết ngươi dễ mềm lòng, tuy nhiên chuyện này không thể nhân nhượng được. Tam nha đầu mất tích, nếu không truyền ra bên ngoài thì còn có thể lấp liếm bằng cách tuyên ốm cáo bệnh, nhưng lúc đấy cũng không giấu giếm nên mấy ngày nay thanh danh Lê phủ đã bị ảnh hưởng ít nhiều rồi.
Tất nhiên là mấy năm gần đây kinh thành có không ít trẻ con của các quý phủ đi lạc, nếu là nữ nhi thì dẫu lúc ấy có liên lụy thanh danh gia tộc, thì qua một thời gian mọi người cũng quên mất.
Thế mà Tam nha đầu kia vốn tuyệt đối không nên quay lại, lại trở về rồi!
Đệ muội, nó đúng là tôn nữ của ngươi, nhưng ngươi cũng không chỉ có mình nó là tôn nữ! Nó còn sống quay về, vẫn là cô nương Lê phủ, nhưng các cô nương khác về sau làm sao lập gia đình được đây?"
Thấy Đặng lão phu nhân không lên tiếng, Khương lão phu nhân lạnh lùng: "Chỉ cần nó sống ở cái phủ này thêm một ngày, người ngoài lại thêm một ngày cười chê, Lê phủ chúng ta không ngóc đầu lên nổi mất!"
Đặng lão phu nhân vẫn không hé răng.
Khương lão phu nhân có chút kinh ngạc, nhíu mày, dùng con mắt bình thường nhìn bà: "Đệ muội, ngươi có nhiều cháu gái như vậy, ngày thường cũng không phải không có nó thì không được, sao giờ lại luyến tiếc như thế? Nếu mà ngươi không đành lòng xuống tay, thì ta đành làm kẻ ác vậy. Dù có thế nào cũng không thể lưu lại được Tam nha đầu."
Thái độ kiên quyết của Khương lão phu nhân không nằm ngoài dự đoán của Đặng lão phu nhân. Chờ bà phẫn nộ xong thì Đặng lão phu nhân mới giải thích: "Khổ tâm của Hương Quân ta hiểu được. Nghiệp chướng kia quả thật làm mất mặt Lê phủ. Có điều mọi chuyện cũng không hỏng bét như mọi người nghĩ, mặc dù nó bị bọn buôn người bắt đi, nhưng giữa đường lại được Lý thần y cứu trở về ---"
"Lý thần y?"
"Đúng, là vị Lý thần y được chính mồm Hoàng Thượng khen ngợi."
"Chuyện này sao có thể!" Khương lão phu nhân khó lòng tin nổi.
Đặng lão phu nhân nở nụ cười: 'Hôm nay chính vị Lý thần y ấy dẫn Tam nha đầu trở về nhà, láng giềng ai cũng thấy hết.
'Không phải là giả mạo chứ?' Khương lão phu nhân vẫn không tin.
«Nếu giả mạo người khác thì còn có thể, Hương Quân ngài nghĩ xem, Lý thần y là ai? Nếu dám giả mạo còn không phải sẽ bị Cẩm Y Vệ lập tức bắt đi sao!»
Người có tên cây có tuổi, dám giả mạo người có tiếng tăm giữa ban ngày ban mặt thì chính là coi trời bằng vung rồi.
Khương lão phu nhân hiển nhiên hiểu được đạo lý này, vẻ mặt vốn tàn nhẫn lại nhạt đi đôi chút.
Đặng lão phu nhân trong lòng buông lòng, giọng điểu khẩn thiết: "Ngài nghĩ mà xem, Lý thần y tự mình đưa Tam nha đầu về nhà, chúng ta lại đem nha đầu đuổi đi, không phải là sẽ làm cho thần y không hài lòng?"
Đây là nghi ngờ nhân phẩm cao quý của thần y. Đắc tội với một vị thần y là cực kỳ không khôn ngoan.
Khương lão phu nhân vốn thuộc dòng dõi hoàng tộc, gặp gỡ mấy vị hoàng thân quốc thích còn nhiều hơn Đặng lão phu nhân, tất nhiên là rất rõ ràng địa vị của Lý thần y trong lòng nhóm quý nhân.
Rốt cục bà hạ khóe miệng: "Nếu như vậy thì từ từ nói sau. Có điều từ giờ Tam nha đầu không cần đi học nữa, ngươi bắt nó ở trong sân đi, đừng đi lại ra ngoài làm người khác nhận ra nữa!"
Cho dù Tam nha đầu có được Lý thần y cứu trở về, ngại thể diện của thần y thì không thể xử lý ngay được. Có điều ánh mắt của thế nhân thì sáng hơn sao trời, tương lai chắc chắn Tam nha đầu không thể lập được gia đình.
Trong mắt Khương lão phu nhân, một cô nương không gả chồng được, chẳng khác nào quân cờ bỏ đi.
Chờ Đặng lão phu nhân cáo từ, nhìn bóng dáng bà khuất dần, Khương lão phu nhân lắc đầu cười lạnh.
Đặng thị này quá là bao che khuyết điểm, thật sự là già rồi nên hồ đồ!
Đặng lão phu nhân tạm thời trấn tĩnh được Khương lão phu nhân, âm thầm thở dài. Bà trở về tới Thanh Tùng đường còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng, đã nghe nha hoàn báo: "Lão phu nhân, Nhị thái thái cầu kiến."
Đặng lão phu nhân nhíu mày, mới nói: "Mời Nhị thái thái vào."
Không lâu sau, màn che bị vén lên, một vị phụ nhân tầm ba mươi tuổi đi đến.
Nhị thái thái Lưu thị là con dâu thứ hai của Đặng lão phu nhân. Ba năm trước Nhị lão gia Lê Quang Thư bị điều ra bên ngoài, bà và hai đứa con gái ở lại phủ, từ xưa đến nay vẫn luôn mồm mép tép nhảy.
Bà tiến vào rồi hành lễ, tự mình rót một ly trà đưa cho Đặng lão phu nhân, mở miệng nói: "Lão phu nhân, con dâu nghe nói Tam cô nương đã trở lại, thật là lấy làm kinh hãi."
"Ngươi đến Nhã Hòa Uyển rồi ư?"
"Đã đến, nhưng Đại tẩu lại nói Tam cô nương không thoải mái, không tiện gặp người khác." Nói đến hai chữ "Đại tẩu", Lưu thị bĩu môi.
Con dâu trưởng Tây phủ là Hà thị vốn là vợ kế, tuổi còn nhỏ hơn bà, đầu óc lại chẳng ra làm sao, Lưu thị vốn luôn chướng mắt ở trong lòng.
Đặng lão phu nhân biết rõ suy nghĩ của Lưu thị. Có điều xưa nay vợ kế khó làm, Hà thị lại chẳng thèm cố gắng, bà là mẹ chồng cũng chẳng muốn nói đỡ cho Hà thị.
Khụ khụ, tính tình Hà thị như thế kia bà không đá cho một cước đã là tốt lắm rồi.
"Lão phu nhân, người mới từ Đông phủ trở về đúng không? Hương Quân nói thế nào vậy?" Lưu thị đến đây hiển nhiên là để nghe ngóng tin tức.
Đặng lão phu nhân ra vẻ không hiểu: "Hương Quân á? Ngài cảm thấy Tam nha đầu thực sự là tốt số nên mới gặp được quý nhân."
"Thế thôi?"
Đặng lão phu nhân cười tủm tỉm: "Chậc, ta biết ngươi là thẩm thẩm thì quan tâm đến Tam nha đầu, đau lòng nó chịu khổ. Có điều cũng không cần quá quan tâm đến nó mà phải tặng tổ yến, nếu thật sự không yên lòng thì tặng nấm tuyết mật ong linh tinh là được rồi."
Lưu thị thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.
Ai thèm tặng tổ yến?
Nha đầu ti tiện kia thanh danh không còn trong sạch mà dám trở về nhà, nếu mà hiểu chuyện thì đã biết đường nhảy sông tự vẫn rồi!
Ngày thường Đặng lão phu nhân vốn cũng không thuận mắt Tam nha đầu, Lưu thị có đánh chết cũng không nghĩ Lê Tam xảy ra chuyện như thế mà thái độ của lão thái thái lại như thế này.
Hay là lão thái thái trúng tà rồi?
Song Lưu thị lại nói: "Lão phu nhân, tất nhiên là con dâu đau lòng Tam cô nương, nhưng lại càng đau lòng đám A Kiểu hơn. Quý phủ chúng ta chưa có cô nương nào xuất giá, Tam cô nương lại gặp chuyện như thế, thành thật thì đến phủ ta còn không biết nên nói thế nào, huống hồ người ngoài?"
Lưu thị nói xong, không thấy Đặng lão phu nhân đáp lại, giương mắt nhìn, lại chỉ thấy Đặng lão phu nhân mắt hơi híp lại, uống hết chén trà trong tay rồi mới nhìn bà cái nhìn đầy ý nghĩa, nói: "Ánh mắt người ngoài cũng thay đổi một sớm một chiều mà."
Con mắt người đời nói là quan trọng thì cũng là quan trọng, nhưng nói là không quan trọng thì đôi khi cũng chẳng đáng làm đồ bỏ đi.
Đặng lão phu nhân một mình nuôi lớn hai đứa con, bà hiểu hơn so với bất kỳ ai rằng: nếu cái gì bà cũng dựa vào ánh mắt người ngoài mà làm thì bà đã sớm không chống đỡ nổi rồi.
Bà không thích Tam nha đầu, nhưng Tam nha đầu vẫn là một đứa nhỏ, đến cả thần y tình cờ gặp gỡ cũng nguyện ý tặng cho Tam nha đầu một đường sống, bà là tổ mẫu lại sẽ vì ánh nhìn người ngoài mà đẩy Tam nha đầu vào chỗ chết sao?
Hôm nay bà vì cái nhìn của người ngoài mà lấy mạng Tam nha đầu, ngày mai lại vì cái nhìn đấy mà lấy thêm mạng của ai nữa?
"Chỉ là --" Lưu thị làm sao mà hiểu được, đang muốn nói thêm lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đặng lão phu nhân.
Lão phu nhân thế mà đã ngủ rồi!
Lưu thị mặt xanh như tàu lá, phất tay áo bỏ đi.
Chương 25: Phụ thân
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nhị thái thái vừa đi, Đại lão gia Lê Quang Văn lại đến.
Ông mang vẻ mặt khó hiểu tiến vào Thanh Tùng đường.
«Mẫu thân, người gọi con từ Hàn Lâm Viện trở về là có chuyện gì vậy?»
Lê Quang Văn hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao cao, nhã nhặn như ngọc, nhìn không ra chút dấu vết nào của kẻ lăn lộn chốn quan trường.
Đặng lão phu nhân mỗi lần nhìn thấy con cả, đều cảm thấy vừa mừng vừa tủi.
Con cả của bà trời phú đọc sách hơn người, tuổi trẻ đã thành Thám Hoa, tiền đồ vô lượng, làm tại Hàn Lâm Viện, lại còn có tướng mạo tốt. Dù cho trong nhà khi ấy còn khó khăn nhưng nó cũng lọt vào mắt xanh của nhiều quý phủ, nên mới được quý nữ Bá phủ là Đỗ thị gả cho.
Ai ngờ con cả không có số làm quan, ngay ngày đầu tiên đã đắc tội quan trên, may có đường huynh bên Đông phủ che chở, không đến mức bị bãi chức nhưng không còn được ai để ý đến. Sau này Đỗ thị vì khó sinh con trai Lê Huy mà chết, nếu không phải trời xui đất khiến cưới Hà thị làm vợ kế thì xem chừng tìm vợ mới chẳng dễ dàng gì.
Nhưng trong mắt một vị mẫu thân như bà, con trai không nhiễm tính xấu từ đám gian thần xu nịnh đã là may mắn rồi.
Đại nha hoàn Thanh Quân cung kính đưa cho Lê Quang Văn chén trà, thấy ông bưng lên uống thì Đặng lão phu nhân mới nói: "Tam nha đầu trở lại rồi."
Lê Quang Văn phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Đặng lão phu nhân liếc nhìn Thanh Quân đang che miệng cười trộm, trừng mắt nhìn ông: "Kích động như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Vẻ mặt Lê Quang Văn vẫn dại ra như cũ.
Đặng lão phu nhân đưa mắt nhìn Thanh Quân, Thanh Quân hiểu ý bèn dẫn nha hoàn hầu hạ trong phòng lui ra ngoài.
"Tam nha đầu được Lý thần y lừng danh đưa về, ta đã ngăn được ý định đuổi nó ra khỏi phủ của Đại bá mẫu ngươi. Có điều thanh danh của Tam nha đầu cũng không còn, tương lai có khi không thể lập gia đình. Ngươi là phụ thân nghĩ thế nào?"
Lê Quang Văn cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, lẩm bẩm: "Cho đi dưỡng phật."
Ông sợ lão phu nhân lo lắng, bồi thêm: "Mẫu thân con bé có tiền."
Đặng lão phu nhân: "..." Nhi tử của bà quá thành thật rồi!
Nghe con cả nói vậy, Đặng lão phu nhân biết cũng không làm được gì khác, chán không muốn nhìn gương mặt tuấn tú của đứa con vô dụng, phẩy tay đuổi người.
Chờ mọi thứ thanh tĩnh lại, Đặng lão phu nhân phân phó Thanh Quân: "Đi Nhã Hòa Uyển bảo với Tam cô nương, hai ngày tới không cần tới thỉnh an, cũng không cần đi học, cứ ở trong phòng không làm gì thì chép kinh Phật đi."
Thanh Quân tự hiểu cuộc đời của Tam cô nương như thế là xong rồi, nhưng nghĩ đến tính cách ngang ngược của cô nương, nàng lại không sinh ra nổi một chút thương cảm, nhận lệnh rồi đi đến Nhã Hòa Uyển truyền lời.
Tìm chỗ trong kinh thành vốn không dễ, Tây phủ cũng không mấy rộng rãi. Ngoại trừ trưởng tôn độc đinh trong nhà là Tam công tử Lê Huy mới mười hai tuổi ở chỗ khác thì các cô nương đều ở cùng cha mẹ.
Lê Quang Văn sau khi rời Thanh Tùng đường thì đi đến Nhã Hòa Uyển, mọi khi sẽ trực tiếp vào thư phòng nghỉ ngơi, nhưng lần này lại đi đến phòng chính.
Ở gian thứ hai phía đông, Hà thị ôm Kiều Chiêu mặt đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Lê Quang Văn thì đáy mắt chợt lóe lên sự vui mừng, chạy đến nghênh đón: "Lão gia, Chiêu Chiêu đã trở lại rồi!"
Lê Quang Văn không chớp mắt lấy một cái, đi qua bà rồi đi đến trước mặt Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy vui mừng chợt lóe rồi tàn trên gương mặt khổ sở của Hà thị, thở dài trong lòng.
Trong trí nhớ của tiểu cô nương Lê Chiêu, phụ thân coi thường mẫu thân như vậy là chuyện hiển nhiên.
"Phụ thân --" Nàng đứng dậy chào Lê Quang Văn.
Lê Quang Văn có chút ngoài ý muốn, lặng một lúc rồi cho nàng đứng lên, xem xét một hồi rồi nói: "Trở về là tốt rồi. Lần sau thì biết thân biết phận mà ở trong nhà, đừng ra ngoài gây sự nữa."
"Nữ nhi đã rõ." Trong trường hợp này Kiều Chiêu tất nhiên rõ ràng biết nên nói gì là tốt nhất, .
Nàng hiểu, Lê Quang Văn đối với đứa con này cũng chỉ có tình cảm cha con đơn thuần, không có chút yêu thương đặc biệt nào.
Thế nên, suy xét việc tiểu cô nương Lê Chiêu trước đây luôn nhằm đến đôi tỷ đệ do vợ trước sinh ra để đối chọi, Kiều Chiêu cũng không thấy kỳ quái chút nào.
Lê Quang Văn hiển nhiên không có thói quen đứng lâu tại gian phòng này, cũng không ngồi, thấy vợ con không nói gì thêm thì vuốt cằm nhìn Hà thị: "Ta về phòng đây."
Lê Quang Văn vốn sống ở thư phòng.
Hà thị có chút hoảng hốt: "Lão gia đi luôn ư?"
Bà vốn nghĩ nữ nhi trở lại thì lão gia sẽ có nhiều điều để nói, đang vắt óc sắp xếp ngôn từ thì người lại vội đi rồi.
Có điều trong lúc ngây người, Lê Quang Văn đã đi ra đến cửa.
Hà thị kinh ngạc nhìn theo bóng dáng ông, ngẩn cả người.
Kiều Chiêu đã gặp qua nhiều cặp phu thê, vợ chồng hòa hợp như tổ phụ tổ mẫu, hoặc tôn trọng lẫn nhau như phụ thân cùng mẫu thân, không nghĩ đến giữa vợ chồng cũng có thể lãnh đạm như người xa lạ như thế này.
Nàng lại nghĩ đến chính mình.
Nàng đến Tĩnh An Hầu phủ ở liền hai năm, nói như thế, nàng với Thiệu Minh Uyên mới thực sự là xa lạ với nhau?
Có điều đó đã là chuyện cũ, ngay cả chút tức dẫn của nàng cũng theo đường bay của quả lê gai mà tiêu tán đi phần nào rồi. Bây giờ mục đích của nàng là mau chóng gặp được huynh trưởng. Nếu trận hỏa hoạn kia có vấn đề, nàng sẽ dùng toàn bộ sức lực để báo thù thay cha mẹ.
Kiều Chiêu đưa mắt nhìn bàn tay mảnh khảnh của mình.
Vô luận là bộ dáng như thế nào, nàng vẫn là Kiều Chiêu như cũ. Kiều Chiêu vốn là người chịu ân thì sẽ dốc lòng báo đáp, mà công sinh thành dưỡng dục của cha mẹ nàng, làm sao chỉ có thể vì cải tử hoàn sinh thay hồn đổi xác liền tan thành mây khói?
Cho dù tương lai có khó khăn nhường nào thì nàng cũng tuyệt đối không sợ hãi.
"Chiêu Chiêu, con làm sao vậy?" Hà thị thấy nữ nhi ngơ ngác, có chút hoảng hốt.
Cứ cảm thấy chỉ cần chớp mắt, nữ nhi sẽ biến mất.
Kiều Chiêu đảo con ngươi đen lay láy, cười dịu dàng: "Nương, con đói bụng."
Hà thị giật mình, khóe mắt cay cay, bà cố kìm không tiến đến gần mà vội xoay người: "Để nương đi phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Bà đi ra ngoài, đứng trong viện hít một hơi thật sâu, rút khăn tay ra lặng lẽ lau nước mắt.
Nhiều năm như vậy, nữ nhi chưa từng nói chuyện với bà dịu dàng như thế một lần nào.
"Thái thái --" một vị vú già ăn mặc theo kiểu phụ nhân nhẹ nhàng gọi bà.
Hà thị cười trong nước mắt: "Phương ma ma, ta nhớ rõ thịt viên kho tàu là sở trường của ngươi, hôm nay xuống bếp làm cho Chiêu Chiêu một lần đi."
*Thịt viên kho tàu:
Phương ma ma thầm thantrong lòng, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Tam cô nương từ nhỏ tính cách ngang bướng ích kỷ, xem thường xuất thân của mẫu thân, lại còn nghe lời nói hươu nói vượn ở đâu rồi cáu giận, nghĩ mẫu thân giở thủ đoạn để có thể làm vợ kế, chưa bao giờ cư xử hòa nhã với Hà thị. Hà thị có đứa con gái như vậy thế mà vẫn đối xử như minh châu trong lòng bàn tay, ôm nỗi khổ sở trong lòng gặm nhấm qua ngày.
Hiện giờ bà lặng lẽ nhìn, Tam cô nương ra ngoài chịu tội một lần, hóa ra lại tiến bộ hơn nhiều.
Nhưng tiến bộ gì thì cũng muộn rồi, Tam cô nương lớn như vậy lại bị bắt cóc, đời này coi như xong.
"Thái thái đừng nói như vậy, chỉ cần Tam cô nương không chê thì lão nô sẵn sàng làm cho người ăn hàng ngày."
Hà thị trong lòng kích động, tự mình đến phòng bếp nhìn chằm chằm. Chỉ một lát sau, nha hoàn đến phòng chính bẩm báo: "Tam cô nương, Thanh Quân tỷ tỷ từ Thanh Tùng đường đến."
Thanh Quân?
Kiều Chiêu vốn có trí nhớ của Lê Chiêu, coi như sách vở mà lật qua xem xét, suy nghĩ một chút mới hiểu đây là đại nha hoàn bên người Đặng lão phu nhân, ở trước mặt chủ tử Tây phủ cũng có vài phần thể diện, liền mệnh nha hoàn thỉnh nàng tiến vào.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?