Chương 281: Không dám tin
Editor: Ha Ni Kên
"Đại ca, huynh đang bị cảm thì vừa hay có thể dùng thuốc muội vừa làm. Mặc dù công hiệu giống nhau nhưng mùi vị của mấy viên thuốc này sẽ khác nhau đấy nha."
"Thế à, thế có những vị gì nào?"
Tiểu cô nương toe toét khoe miệng cười thiếu mất hai cái răng cửa, tinh nghịch nói: "Đại ca thử thì biết, nhưng chỉ được chọn một viên thôi. Uống trúng vị nào thì phải dựa vào độ may của Đại ca rồi."
"Vậy để ca thử xem nào." Chàng nhón lấy viên thuốc màu xanh lá cây lên bỏ vào miệng, một vị đắng nhanh chóng lan ra nơi đầu lưỡi cuống họng.
Tiểu cô nương phá lên cười: "Đại ca chẳng may chút nào, viên màu xanh lá cây là có hoàng liên mà!"
"Nghịch ngợm!" Kiều Mặc nhéo mũi tiểu cô nương nhưng vẫn nuốt viên thuốc xuống.
Kiều Mặc ngừng dòng hồi tưởng, ánh mắt nhìn vào viên thuốc màu xanh lá cây trong bình sứ trắng.
Yên lặng một lúc, chàng lấy viên thuốc màu xanh lá cây.
Vị đắng ngắt quen thuộc tràn khắp miệng trong nháy mắt, đắng đến mức chàng không chịu được, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
"Chiêu Chiêu—" Kiều Mặc lẩm bẩm hai chữ này.
Nếu nói có thể bắt chước cách ăn nói, cử chỉ, cả nét chữ, nhưng chuyện này thì sao?
Nếu đến cả những câu đùa giỡn giữa chàng và Đại muội hồi muội ấy còn bảy tám tuổi mà kẻ thù cũng biết, thì quá là đáng sợ rồi.
Không, chuyện đấy không thể nào xảy ra.
Từ nhỏ Đại muội đã về Gia Phong theo tổ phụ, hàng năm chỉ đến kinh thành một thời gian ngắn. Nếu nói kẻ thù đã cố ý theo dõi từng li từng tí từ khi ấy thì quá hoang đường, vì dù sao những ghi chép kia là do cha mới lấy được gần đây, kẻ đứng sau tấm màn kia cũng không thể nào tiên tri được điều ấy.
Chưa kể, cứ cho là Kiều gia ở kinh thành sớm có kẻ theo dõi, nhưng những viên thuốc đầy màu sắc này thì sao?
Năm ấy chàng về Gia Phong hỏi thăm sức khỏe của tổ phụ và tổ mẫu, không ngờ vì khí hậu thay đổi mà lâm bệnh, thế nên Đại muội mới làm ra mấy viên thuốc ấy. Chuyện này trừ chàng và Đại muội, có lẽ chỉ có thần tiên mới biết.
Như vậy, sao Lê cô nương biết được?
Kiều Mặc lại mở tấm thư ra.
Hiền giả dì kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu.
Chàng ôm tấm thư vào ngực, thầm thì: "Lê cô nương, rốt cuộc cô nương muốn chứng minh điều gì?"
Chứng minh – cô nương là Đại muội của ta ư?
Suy đoán này đã gần như được khẳng định, nhưng Kiều Mặc vẫn khó có cách nào tin.
Mượn xác hoàn hồn? Chuyện hoang đường như vậy thực sự tồn tại ư?
Chàng nghi ngờ, mà thực chất là, chàng không dám tin!
Chàng không dám tin vào loại khả năng này, bởi vì một khi thất vọng, sẽ vạch lại một vết thương không cách nào liền được, trong trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương này.
Kiều Chiêu bị Trì Xán kéo ra ngoài, không khí trong lành và ánh mặt trời rực rỡ chẳng những không làm cho tinh thần nàng thoải mái hơn, mà lại càng khiến mây mù che phủ trong lòng.
Đại ca phải sống ở cái nơi tối tắm ẩm thấp không có ánh mặt trời kia.
Kiều Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật sâu.
Nhất định nàng phải nhanh chóng cứu Đại ca ra khỏi nơi này, phải dùng hết sức bình sinh của nàng.
"Lê Tam, sao ta cảm thấy, muội cứ nhiệt tình với Kiều Mặc vô tình thế nhỉ?" Trì Xán thấy hàng mày thanh tú của Kiều Chiêu mãi không giãn ra, không chịu được thêm bèn lên tiếng.
Tại sao Kiều Mặc mới là người ngồi trong đại lao mà nha đầu này còn khó chịu hơn cả khi chính muội ấy phải ngồi ở đó vậy? Nếu người trong đó là chàng thì muội ấy có như vậy không?
Chỉ cần nghĩ vậy, trái tim của Trì Xán như ngâm trong một bình giấm, vừa đau đớn lại vừa chua chát.
Hóa ra thích một người là như vậy, sẽ chỉ vì một cái nhăn mày, một nụ cười tươi của người ta mà lo sợ được mất.
Trì công tử rất không thích cảm giác này, vậy nên, nhất định Lê Tam phải mau mau thích lại chàng mới được, như thế thì mọi việc đều thuận lợi.
"Trì Đại ca, tâm trạng của ta không ổn, không muốn nói chuyện bây giờ." Kiều Chiêu xoay người, để lại bóng lưng cho Trì Xán.
"Lê Tam!" Trì Xán gọi với theo.
Lúc này có tiếng bước chân truyền lại, Kiều vội xoay người, lại phát hiện người đang đến gần không phải là Thiệu Minh Uyên mà là một người quen khác – là ngoại tổ phụ của nàng, Khấu Thượng Thư.
Trong mắt Kiều Chiêu, ngoại tổ phụ già hơn lần cuối cùng gặp mặt rất nhiều, còn khóe mắt cữu cữu đã hằn in nhiều nếp nhăn.
Khấu Thượng Thư được Khấu Bá Hải phụng bồi đến đây, vẻ mặt nghiêm trọng.
Kiều Chiêu không nhịn được tiến lên một bước.
Ngoại tổ phụ và cữu cữu tới thăm Đại ca à?
Khấu Thượng Thư nhìn về phía này, ánh mắt lướt nhanh qua Kiều Chiêu rồi dừng lại Trì Xán.
Khấu Bá Hải nói khẽ với Khấu Thượng Thư mấy câu, Khấu Thượng Thư nghe xong đi sang.
Kiều Chiêu nhìn mái đầu đã bạc của Khấu Thượng Thư .
"Trì công tử tới thăm ngoại tôn tử Kiều Mặc của lão phu à?"
"Phải." Khấu Thượng Thư cũng đã có tuổi, Trì Xán miễn cưỡng đáp lại một câu.
Kiều Mặc đang ở phủ Thượng Thư lại thì Thiệu Minh Uyên lại đột ngột đưa đi, dù chàng chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng lờ mờ đoán được, cái phủ Thượng Thư này cũng chẳng phải chỗ gì tốt đẹp.
Ngoại tôn tử nhà tan cửa mất, mất sạch tiền đồ đến nhờ cậy, lại chẳng có chỗ dung thân. Như thế thì làm sao chàng có thiện cảm với đám người ở phủ Khấu Thượng Thư được?
Trước giờ chàng vẫn lười nói nhiều với những kẻ chàng không thích, chỉ có nha đầu này có phúc mà không biết hưởng!
Trì Xán dứt khoát bỏ qua cha con Khấu Thượng Thư, nhìn Kiều Chiêu.
Lúc này Khấu Thượng Thư mới nhìn kỹ Kiều Chiêu một cái, rồi sau đó hắng giọng: "Trì công tử, xin hỏi có phải công tử đến đây cùng Quan Quân Hầu không?"
"Không." Trì Xán thẳng thừng nói, kéo Kiều Chiêu: "Khấu Thượng Thư, chúng ta có việc, phải đi rồi."
Thấy Trì Xán lôi Kiều Chiêu đi mất, Khấu Thượng Thư xét thân phận mình cũng không tiện nói nhiều, cùng Khấu Bá Hải lẳng lặng đi tiếp.
Trì Xán buông tay Kiều Chiêu, lạnh giọng cười: "Nhất định là định mượn danh Đình Tuyền để vào nhìn Kiều Mặc một cái đây mà."
Đám Cẩm Y Vệ kia nể mặt Quan Quân Hầu chứ chẳng nể mặt mấy người này.
Đừng nghĩ Khấu Hành Tắc đứng đầu một trong sáu bộ, gặp Cẩm Y Vệ vẫn phải khách khí như thường.
Kiều Chiêu không nói gì.
Từ khi tra được cữu mẫu Mao thị đầu độc Đại ca, lại còn chưa biết sau lưng có kẻ nào nhúng tay vào không, nàng đã có lòng phòng bị với những người vốn nên gần gũi như nhà ngoại rồi.
Cho dù mấy người ngoại tổ phụ có tấm lòng như thế nào đối với Đại ca đi chăng nữa, thời gian này bớt tiếp xúc vẫn có cái lợi của nó.
"Tại sao không nói gì?" Trì Xán hỏi.
"Thiệu Tướng quân ra rồi kia." Kiều Chiêu nói.
Thiệu Minh Uyên nhìn hai người, thản nhiên: "Về rồi hẵng nói."
Ba người trở về phủ Quan Quân Hầu, Thiệu Minh Uyên dừng lại: "Lê cô nương cô nương thay lại quần áo đi rồi ta đưa cô nương về nhà."
Kiều Chiêu không nhúc nhích, nói thẳng: "Ta phải cứu Kiều Đại ca ra ngoài."
"Muội dính vào loại chuyện này làm gì?" Trì Xán cau mày.
Kiều Chiêu không để ý đến chàng, nhìn thẳng Thiệu Minh Uyên: "Chắc hẳn Thiệu Tướng quân vẫn nhớ lời ta nói khi trước. Trước khi Lý gia gia rời kinh đã giao phó cho ta việc chăm sóc Kiều Đại ca. Đã nhận sự ủy thác của người khác rồi thì ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn Kiều Đại ca gặp phải chuyện phiền toái như bây giờ."
"Nhưng muội –"
"Được rồi, vào trong nói vậy." Thiệu Minh Uyên xoay người vào nhà.
Trì Xán liếc xép.
Thiệu Minh Uyên lại để mặc nha đầu làm liều, đúng là không thể nào hiểu được!
Sau khi vào trong nhà, ba người nhanh chóng ngồi xuống. Thiệu Minh Uyên nói thẳng: "Thập Hi khi trước huynh có nói, vì muốn triều cục ổn định, chỉ cần Hình Vũ Dương không phạm vào đại tội như mưu phản, thì Hoàng Thượng sẽ không so đo tính toán có phải không?"
"Phải." Trì Xán gật đầu: "Vậy nên Kiều Mặc mới bị nhốt vào đại lao. Hình Vũ Dương không thể nào bị xử lý, như thế Kiều Mặc sẽ mắc tội "Vu oan"."
"Nếu Hình Vũ Dương có thể bị thay thế thì sao?" Thiệu Minh Uyên nói.
Trì Xán rất nhanh nhạy trong những chuyện này, nghe vậy lập tức kinh hãi: "Huynh muốn thay Hình Vũ Dương chống giặc Oa?"
Chương 282: Dựa vào khả năng của mình
Editor: Ha Ni Kên
"Không được!" Kiều Chiêu và Trì Xán đồng thanh.
Vẻ mặt Thiệu Minh Uyên chẳng hề mảy may thay đổi, hiển nhiên là chàng đã nghĩ kỹ trên đường về: "Nếu Hoàng Thượng muốn triều đình bình ổn, thì chỉ cần có một tướng giỏi khác thay thế đợc Hình Vũ Dương. Nếu có một tướng quân khác thay cho Hình Vũ Dương rồi thì cữu huynh có thể thoát nạn."
Quan trọng hơn là, nếu chàng đi về phía Nam thì có thể tự mình điều tra thủ phạm thực sự đứng đằng sau vụ cháy ở Kiều gia. Bây giờ chỉ cần có chút sáng suốt thì ai cũng có thể đoán ra được trận hỏa hoạn ở Kiều gia có liên quan đến tập ghi chép kia, chắc chắn Hình Vũ Dương không thoát khỏi liên can. Nhưng nếu không có bằng chứng xác thực, chỉ suy đoán không thôi thì không thể định tội cho người khác được.
"Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Tình hình phía Nam còn phức tạp hơn nhiều so với trận địa chống giặc Thát ở phía Bắc. Quan trọng hơn là, Hoàng đế cữu cữu kia của ta chắc chắn sẽ không muốn huynh thành đệ nhất võ tướng nắm quyền binh cả hai miền..." Trì Xán phân tích: "Khi ấy, huynh không ở kinh thành nữa rồi, mỗi một kẻ thêm mắm dặm muối vài câu, chưa biết chừng công lao sẽ thành tội trạng, ngay cả cơ hội tự thanh minh cũng không có. Mà nếu không trấn thủ được biên giới nam bắc thì thôi, chứ một khi đến ngày thiên hạ thái bình thì –"
"Đó là chuyện sau này." Thiệu Minh Uyên dửng dưng.
Trì Xán sa sầm: "Chẳng lẽ huynh sống ngày nào chỉ biết ngày đó thôi à. Chỉ vì cứu Kiều Mặc ra huynh cũng mặc kệ tương lai của huynh ư?"
Chàng không thể nhìn bạn nối khố tự tìm đường chết, chưa kể tất nhiên còn có thể nghĩ biện pháp khác để xử lý chuyện của Kiều Mặc, cùng lắm thì chàng đi hỏi mẫu thân xem có cách nào không. Mà đến thế cũng không được thì –
Hừ hừ, chàng cũng chẳng quen Kiều Mặc, không được thì tính tiếp –
"Không được, Thiếu Tướng quân không thể đi được." Kiều Chiêu nói.
Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu bình tĩnh: "Ta đã nói trước rồi, vì hai ngày hôm nay tâm trạng bất ổn nên hàn độc trong người Thiệu Tướng quân đã lan đến tận tim. Giờ đã bắt đầu chữa rồi, không thể bỏ dở giữa chừng được. Nếu Thiệu Tướng quân đi về phía Nam chống giặc Oa, thì cũng chẳng cần cân nhắc chuyện sau này nữa, vì cơ bản là không có sau này."
Thiệu Minh Uyên và Trì Xán đều hiểu ý Kiều Chiêu.
Trì Xán gật gù trong lòng.
Ừm, tâm đầu ý hợp với chàng thế này thì rất tốt.
"Nhưng –" Thiệu Minh Uyên nói.
Kiều Chiêu ngắt lời Thiệu Minh Uyên: "Nếu như để cứu được Kiều Đại ca mà phải đổi bằng tính mạng của Thiệu Tướng quân thì Kiều Đại ca cũng không thể nào yên lòng được. Vậy nên không có nhưng nhị gì hết, thà tìm cách khác con hơn đâm đầu vào cái ngõ cụt này."
Con người ta thể nào cũng nghĩ ra được biện pháp, lấy mạng đổi mạng là cách ngu nhất có thể chọn.
Kiều Chiêu không nhịn được liếc xéo Thiệu Minh Uyên.
Mấy lời chàng nói khi trước đúng là nước đổ lá khoai, cái người này vẫn chẳng hề để tâm đến tính mạng của mình chút nào.
Bởi vì áy náy à?
Nhưng nàng cũng không cần người khác bù đắp áy náy bằng tính mạng của bản thân họ, huynh trưởng của nàng, nàng sẽ tự nghĩ cách cứu.
"Lê Tam nói đúng, chúng ta vẫn có thể nghĩ được những cách tốt hơn. Như thế này đi, để ta về hỏi mẫu thân xem có cách nào không." Trì Xán đứng lên.
Kiều Chiêu ngước mắt: "Trì Đại ca, chờ chút."
"Ừ?" Trì Xán nhìn nàng.
"Thân phận của Trưởng Công Chúa không hợp để tham gia vào chuyện này."
Nàng đã thiếu ân cứu mạng của Trì Xán rồi, hôm nay lại thiếu nữa thì chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp thật?
Chuyện cùa nàng và huynh trưởng, nàng chỉ mong có thể giải quyết bằng chính năng lực của mình, không cần phải dựa vào người khác.
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Muội nói xem thế nào thì mới được?" Trì Xán ngồi lại, cau mày nhìn Kiều Chiêu.
Nhìn nha đầu này đi, chẳng lẽ chàng và Thiệu Minh Uyên đều không thể, mình nha đầu là có thể?
"Không biết Thiệu Tướng quân và Trì Đại ca có biết trong triều người có thể nói chuyện trước mặt Hoàng Thượng, thậm chí có thể khiến Hoàng Thượng thay đổi chủ ý là ai?"
Trì Xán không cần nghĩ nói luôn: "Có ba người. Một là Thủ phụ Lan Sơn đương triều. Hai là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường. Ba là Thái giám Bỉnh bút kiêm Đông Hán Đề đốc Ngụy Vô Tà. Ba người này đều có tiếng nói đối với Hoàng Thượng."
*Đông Hán đề đốc: quản lý cơ quan thái giám đặc vụ gì đó...
Nói xong chàng nhìn Kiều Chiêu: "Chẳng lẽ muội muốn bắt đầu từ ba người này?"
"Không được à?" Kiều Chiêu hỏi lại.
Trì Xán uể oải dựa vào ghế lười biếng nói: "Nghĩ thôi cũng không được. Đầu tiên nói về Thủ phụ Lan Sơn đi, Hình Vũ Dương chính là người do lão ta đề bạt, lão không giết Kiều Mặc diệt khẩu là tốt lắm rồi, lại còn trông cậy lão dốc lòng nói tốt cho Kiều Mặc trước mặt Hoàng Thượng à? Trừ khi lão bị lừa đá trúng đầu."
Trì Xán nhấc chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: "Thái giám Tổng quản Ngụy Vô Tà càng không được, Hoàng đế cữu cữu kia của ta ghét nhất là lũ hoạn quan lắm mồm, Ngụy Vô Tà còn đang nhìn chằm chằm vị trí Thái giám Chưởng ấn đấy. Không có ai có đủ mặt mũi để hắn có thể mạo hiểm chọc giận Hoàng Thượng đâu."
*Hơi phức tạp mấy chức thái giám nhưng đại loại Chưởng ấn thì to nhất, Bỉnh bút thì ở dưới thôi...
Trì Xán nói đến đây nhìn sang Thiệu Minh Uyên: "Kể cả Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường, nhìn thì trông có vẻ dễ nói chuyện đấy, nhưng cũng bất khả thi thôi. Cứ cho là hắn có thể nể mặt Đình Tuyền trong vài chuyện lặt vặt, nhưng không phải những chuyện có nguy cơ động chạm đến sy tứ của Hoàng Thượng được đâu."
Vì tương lai nên Giang Đường cũng có ý giao hảo cùng Thiệu Minh Uyên, nhưng nếu đánh mất tín nhiệm của Hoàng Thượng thì khỏi cần nghĩ đến tương lai nữa, hiện tại cũng đủ thảm rồi.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, đám người lăn lộn đến thành tinh trong triều đình này tất nhiên phải rõ hơn bất kỳ ai rồi.
"Tức là Giang Đường." Nghe Trì Xán phân tích xong, Kiều Chiêu kết luận.
"Giang Đường cái gì?" Trì Xán cau mày: "Lê Tam, muội không nghe lời ta vừa nói à?"
Kiều Chiêu cười cười: "Đa tạ Trì Đại ca đã chỉ điểm, ta nói là, ta có cách để Giang Đường đáp ứng giúp."
Thiệu Minh Uyên và Trì Xán đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.
Trước cái nhìn chằm chằm của hai người, tiểu cô nương vẫn ung dung: "Muốn đối phó với Hình Vũ Dương cũng là chuyện của sau này, việc cấp bách hiện tại chính là cứu Kiều Đại ca ra khỏi đó. Chỉ cần không đụng vào tập ghi chép kia, không liên quan đến Hình Vũ Dương, ta nghĩ chắc chắn sẽ có cách xoay sở trước mặt Hoàng Thượng thôi."
"Nhưng chuyện này cũng không phải đơn giản, làm gì có chuyện Giang Đường sẽ tình nguyện gia tay." Trì Xán hỏi.
Thiệu Minh Uyên nhìn nàng thật kỹ.
Kiều Chiêu cười cười: "Vậy thì phải tìm cách để Giang Đường không có cách nào ngoài đồng ý ra tay giúp đỡ thôi. Việc này không thể kéo dài được, Thiệu Tướng quân, Trì Đại ca, ta xin cáo từ trước."
"Chờ một chút." Thiệu Minh Uyên gọi nàng lại: "Nếu Lê cô nương muốn gặp Giang Đường, để ta đưa cô nương đi."
Trì Xán trợn ngược mắt: "Đình Tuyền, muội ấy làm liều vậy thì huynh cũng liều theo luôn à? Tiểu nha đầu như muội ấy thì làm thế nào mà khiến Giang Đường đồng ý giúp đỡ được? Nghĩ bằng đầu gối cũng thấy không có khả năng."
Cũng không thể dùng mỹ nhân kế được, có vẻ như từ sau khi thê tử qua đời, Giang Đường cũng không gần nữ sắc nữa.
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Người thường có nghĩ cũng không có khả năng giúp người ngu trở lại bình thường trong chốc lát, nhưng Lê cô nương lại làm được."
Trì Xán á khẩu không đáp lại được.
"Đa tạ Tướng quân hiểu cho, nhưng ta muốn đi gặp Giang Đường một mình, Thiệu Tướng quân xuất hiện thì không thích hợp."
Nàng muốn nói chuyện mà Giang Đường không muốn kẻ nào biết được, hơn nữa còn muốn làm một cuộc trao đổi sòng phẳng. Nếu Thiệu Minh Uyên ra mặt sẽ thành Thiệu Minh Uyên thiếu ân tình của Giang Đường.
Muốn trả lại ân tình cho người như Giang Đường, cũng không phải chuyện đơn giản.
"Vì sao không thích hợp?" Thiệu Minh Uyên hỏi.
"Chỉ là muốn trao đổi sòng phẳng thôi. Thiệu Minh Uyên không ra mặt, mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều."
"Vậy ta sai người đưa cô nương đi."
"Có Thần Quang là đủ rồi. Ta phải về phủ trước, chuẩn bị vài thứ." Kiều Chiêu cáo từ rồi rời đi.
Trì Xán không nhịn được muốn đuổi theo thì bị Thiệu Minh Uyên ngăn lại: "Nếu Lê cô nương đã nói vậy, trước cứ để Lê cô nương thử chút xem sao."
Chương 283: Nhờ kẻ ăn mày
Editor: Ha Ni Kên
"Huynh không sợ Giang Đường gây khó dễ muội ấy à?" Trì Xán không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên thản nhiên: "Giang Đường biết Lê cô nương là người ta chiếu cố rồi, cho dù Lê cô nương không khiến hắn đồng ý giúp được, cũng không đến nỗi kéo thêm rắc rối."
Trì Xán thở phào, sau đó lại thấy bực.
Lê Tam là người Đình Tuyền chiếu cố?
Sao lời này nói ra từ miệng Thiệu Minh Uyên lại chối tai như thế nhỉ?
Thiệu Minh Uyên thấy sắc mặt chàng xấu đi thì nghĩ một chút, giải thích: "Đấy là ủy thác của người khác."
"Huynh giải thích làm gì? Trì Xán liếc Thiệu Minh Uyên: "Hai người đều có chủ kiến, là ta lo lắng thừa thãi. Được rồi, ta về đây, có gì thì gọi ta."
Kiều Chiêu rời khỏi phủ Quan Quân Hầu, đến cạnh xe ngựa thì ngừng lại một lúc.
"Cô nương, sao thế ạ?" Băng Lục hỏi.
Kiều Chiêu lơ đãng dời tầm mắt khỏi nơi nào đó, thản nhiên lên xe ngựa: "Không có gì, đi thôi."
Cảm giác cái người ăn mày cụt mất một chân ở góc đường kia trông thật quen mắt.
Vậy mới nói, cái việc nhìn một lần là không quên nhiều khi cũng phiền lắm.
Trở về Lê phủ, Kiều Chiêu lôi một chiếc bình sứ nhỏ bỏ vào hà bao, nghỉ ngơi một chút rồi lại xuất môn.
"Tam cô nương, lại đến chỗ Tướng quân ạ?" Thần Quang hỏi Kiều Chiêu.
"Không, đến chỗ khác." Kiều Chiêu đi ra khỏi nhà từ cửa hông, chưa đến cạnh xe ngựa thì dừng lại, sau đó bước nhanh đến chân tường.
Mặt trời lên cao, bên cạnh bóng râm cạnh chân tường là một con chó già màu vàng, đang thè lưỡi thở hổn hển.
Cạnh con chó già là một tay ăn xin cụt chân, tóc tai tán loạn, mặt mũi lấm lem nhếch nhác, không nhìn ra nổi đường nét gương mặt.
Diện tích bóng râm có hạn, con chó già cũng chẳng nhỏ bé gì, gã ăn xin một chân sợ bị chiếm chỗ, bèn lấy đôi chân còn lành lặn đạp cho con chó một cái.
"Gâu!" Con chó già lười biếng sủa một tiếng trách móc với tên ăn mày.
Thần Quang ngăn Kiều Chiêu lại: "Tam cô nương, người đừng lại gần, cẩn thận chó cắn đấy."
Thấy Kiều Chiêu không có vẻ gì là nghe theo lời khuyên của mình, Thần Quang nhìn tên ăn mày một chân, thấu hiểu: "Tam cô nương thấy tên ăn xin kia đáng thương nên muốn cho tiền hắn à? Thế để ta làm là được rồi."
Tên ăn xin bên cạnh con chó vàng thiếu điều gật đầu lia lịa.
Phải, phải, muốn cho tiền thì để cái tên ngớ ngẩn kia đưa là quá được rồi. Lê cô nương, trời nóng thế này mà ngài lại tiến về đây thì dọa người khác vã hết mồ hôi mất!
Không, không, phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, hắn còn giả thành tên cụt chân rồi, không thể nào bị phát hiện ra được!
Giang Hạc nhìn chằm chằm mảnh ngói vỡ trước mặt mình, tự huyễn hoặc bản thân.
"Con chó kia không cắn đâu." Kiều Chiêu cười nói, vừa nói vừa lại tiến lên.
"Tại sao?" Thần Quang không nhịn được hỏi.
Giang Hạc suýt thì buột miệng hỏi theo, vội vã cắn chặt đầu lưỡi.
Kiều Chiêu nghiêm túc giải thích: "Vì nó già quá rồi, không cắn nổi đâu, giờ chỉ còn là thùng rỗng kêu to thôi."
Con chó già: "..." Loài người này quá lắm rồi, có thể đừng lôi kao ra làm trò đùa nữa được không?
Kiều Chiêu đã đứng trước mặt Giang Hạc.
Giang Hạc run sợ nhìn chằm chằm đôi giày thêu màu xanh nhạt của tiểu cô nương, nhanh nhạt giơ mảnh ngói vỡ lên cầu khẩn: "Tiểu nương tử, xin...xin bố thí, thưởng cho kẻ cả lăm này đi."
Kiều Chiêu khom người, tủm tỉm: "Tiểu ca nhi cần gì ta cho tiền, không phải ngươi là thủ hạ kiếm cơm dưới trướng của Thập Tam gia à?"
*Tiểu ca nhi là để gọi mấy người thanh niên trẻ trẻ, không cần quá tôn trọng, nhưng cũng không quá thất lễ... từ giờ để nguyên mấy cái xưng hô nha... vì tớ cũng không biết để thành thế nào cho hay :(
Giang Hạc suýt thì ngất xỉu.
Tại sao vẫn bị phát hiện ra?
Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định là đối phương đang lừa hắn, hắn không thể hấp tấp trúng kế được!
"Tiểu nương tử đang nói gì vậy? Tiểu nương tử bố... bố thí là được rồi. Chỉ cần một... một miếng bánh bao cũng được, tiểu nhân bị chủ tử độc ác dã man chặt chân rồi đuổi ra ngoài, hai ngày nay không có gì bỏ bụng rồi."
Kiều Chiêu giơ ngón tay trắng trẻo mềm mại, chỉ ống quần trống rỗng, quan tâm nhắc nhở: "Nếu ép chân trong một tư thế quá lâu, huyết mạch không lưu thông có thể làm chân bị hỏng thật đấy."
"Gì cơ?" Giang Hạc suýt thì giật nảy mình.
Tiểu cô nương nở nụ cười yếu ớt: "Như thế này thì e là sau này tiểu ca nhi cũng chỉ còn cách đứng ở chân tường cửa phủ nhà ta xin ăn thôi. Ừm, đến lúc đó, ngày nào ta cũng sẽ sai người đưa cho ngươi một miếng bánh bao."
Giang Hạc vội vàng duỗi chân bị ép chặt kia ra, mặt mày đưa đám: "Bà cô tổ của ta ơi, ta hóa trang đến thế này rồi mà sao ngài vẫn phát hiện ra được?"
Thần Quang trợn ngược mắt: "..." Hắn cũng muốn hỏi câu hỏi này! Hắn còn từng được huấn luyện qua rồi đấy, cũng không phát hiện ra."
Tiểu cô nương nghiêm nghị giải thích: "Những người thích vẽ như chúng ta, nhất là thích vẽ người, thì nhìn người không nhìn mặt, mà nhìn dáng. Chưa kể, ngoại trừ dáng mặt không thay đổi, nốt ruồi nhỏ đuôi lông mày trái kia giống người bán kẹo hồ lô lần trước như đúc."
"Ngươi còn dám giả làm kẻ bán kẹo hồ lô à?" Thần Quang xắn tay áo.
Giang Hạc khóc không ra nước mắt: "Đây là điểm chính à?"
"Không thì là cái gì?" Thần Quang nhướn mày.
Giang Hạc buồn rầu muốn lau lệ: "Điểm chính tất nhiên là, tại sao lại có người như Lê cô nương cơ chứ? Lần trước gặp đã từ bao giờ rồi, sao vẫn còn nhớ nốt ruồi bên cạnh lông mày của ta!"
Đây là đại nhân dụ hắn vào tròng đây mà! Chẳng lẽ ngân sách nha môn đã eo hẹp đến vậy, đến cả chút tiền công lau dọn nhà xí cũng muốn tiết kiệm ư?
Giang Hạc tâm như tro tàn đứng lên, đạp con chó già đứng cạnh hóng chuyện một cái: "Cút!"
Con súc sinh này nãy giờ chỉ nhăm nhe chiếm chỗ của hắn, hắn chuyên nghiệp đến thế nào cơ chứ, để thể hiện hình tượng ăn mày hoàn hảo, hắn chỉ có thể chịu đựng chứ không thể ra chân.
"Gâu gâu—" Con chó già sủa hai tiếng, liếc Kiều Chiêu một cái, lắc lắc cái đuôi buồn bã rời đi.
Tất cả lại tại cái người này dám nói ra việc kao không cắn ai được nữa, sau này làm sao kao còn mặt mũi lang bạt giang hồ nữa?
"Tiểu ca nhi, phiền ngươi đưa chúng ta gặp Giang đại nhân."
"Ngài muốn gặp đại nhân của chúng ta?"
"Ta nghĩ, đại nhân của các ngươi cũng muốn gặp ta."
Giang Hạc cười khan: "Lê cô nương thật biết đùa."
Tiểu Cẩm Y Vệ theo dõi bất thành ủ rũ dẫn Kiều Chiêu đi gặp Giang Viễn Triều.
"Lê cô nương." Sự xuất hiện của Kiều Chiêu khiến Giang Viễn Triều hơi bất ngờ, sau đó nhác thấy bộ dạng lem luốc lầm lũi của Giang Hạc thì mơ hồ đoán được điều gì.
Hắn biết sớm muộn cái thằng ngốc này cũng sẽ bị phát hiện ra thôi, nhưng ai ngờ lại sớm đến thế này!
"Đại nhân, thuộc hạ đã cố hết sức—"
"Cút." Giang Viễn Triều nói gọn lỏn, sau đó áy náy cười với Kiều Chiêu: "Để Lê cô nương phải chê cười rồi."
Hắn cũng đoán Lê cô nương sẽ tức giận khi phát hiện ra, nhưng không ngờ sẽ đến tìm thẳng hắn thế này.
Giang Viễn Triều liếc xéo Giang Hạc.
Hắn thừa nhận, hắn khá mong đợi phản ứng sau khi Lê cô nương phát hiện ra bản thân bị theo dõi, nếu không hắn cũng không phái cái thằng ngốc kia đi.
Kiều Chiêu lãnh đạm: "Cũng quen rồi. Hôm nay tới gặp Giang đại nhân là có chút việc phải làm phiền ngài."
"Mời Lê cô nương cứ nói."
"Ta muốn gặp Giang Đại Đô Đốc, phiền Giang đại nhân thay mặt giới thiệu." Kiều Chiêu bình thản nói.
Ừm, xem xem, đôi khi cũng có thể lợi dụng đôi chút từ việc bị theo dõi.
"Lê cô nương muốn gặp Đại Đô Đốc?" Nụ cười trên khóe miệng Giang Viễn Triều vụt tắt, bất ngờ vô cùng.
Lúc này, có giọng nói truyền lại từ ngoài sảnh: "Thập Tam ca—"
Chương 284: Ngươi dựa vào cái gì?
Editor: Ha Ni Kên
Giang Viễn Triều nghĩ thầm: xong rồi.
Giang Thi Nhiễm bước vào trong nháy mắt, hưng phấn: "Thập Tam ca, hôm nay muội –"
Câu nói bị ngắt lại đột ngột, Giang Thi Nhiễm nhìn thẳng Kiều Chiêu, thảng thốt: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Giang cô nương, ta có chuyện tìm Giang đại nhân."
"Có chuyện? Ngươi thì có thể có chuyện gì – khoan đã, vết sẹo trên mặt ngươi đâu rồi?"
"Đã lành rồi."
"Không phải nói là bị ta hủy dung à? Sao không còn dấu vết nào?" Giang Thi Nhiễm sa sầm mặt mày: "Ta biết ngay mà, lúc đấy ngươi cũng chẳng bị thương nặng, cố tình phóng đại, cố tình bôi nhọ danh tiếng của ta, có phải không?"
"Không phải, là do ta dùng thuốc đặc biệt—"
Giang Thi Nhiễm ngắt lời Kiều Chiêu: "Ngươi không cần già mồm. Nếu vết sẹo thực sự nhiêm trọng đến vậy thì chẳng có thuốc nào chữa được hết. Chính là ngươi cố tình hủy hoại thanh danh của ta, hại ta giờ xuất môn gặp gỡ ai cũng xa lánh ta. Mà hại ta một lần chưa đủ, còn hại ta lần thứ hai. Bây giờ thì hay rồi, ai ai cũng nói sau lưng rằng ta là người đả thương tên khốn kiếp phủ Trường Xuân Bá!"
Giang Thi Nhiễm càng nói càng tức, giơ tay toan đánh Kiều Chiêu: "Ta phải đánh chết ngươi, cái đồ hèn hạ này—"
"Nhiễm Nhiễm, không được làm loạn!" Giang Viễn Triều giữ chặt cổ tay Giang Thi Nhiễm.
Giang Thi Nhiễm không thể tin nổi nhìn chằm chằm cổ tay mình, sau đó nhìn Giang Viễn Triều: "Thập Tam ca, huynh nói muội làm loạn à? Huynh dám vì nó mà bảo muội làm loạn à? Có phải huynh thích nó đúng không? Chẳng lẽ huynh quên là chúng ta đã đính hôn rồi à?"
Đầu Giang Viễn Triều như muốn nổ tung, bất đắc dĩ: "Ta không quên. Nhiễm Nhiễm, đây là nha môn, muội mau về đi, có gì về nhà chúng ta nói tiếp."
"Vậy tại sao nó lại ở đây?" Giang Thi Nhiễm chỉ thẳng mặt Kiều Chiêu: "Thập Tam ca, huynh bắt muội trở về, tại sao nó lại có thể vào tận đây? Đây chính là nha môn Cẩm Y Vệ, huynh đừng hòng lừa muội, muội không tin một tiểu cô nương như nó lại có thể tùy tiện bước vào tận chỗ này!"
Ánh mắt Giang Thi Nhiễm dừng lại bên bàn trà, cơn tức lại xộc thẳng lên: "Huynh còn mời nó uống trà!"
"Giang cô nương, ta không tới đây gặp Giang đại nhân –"
"Im đi!" Giang Thi Nhiễm lại nhìn sang Kiều Chiêu: "Ta chưa bao gặp một đứa con gái nào lẳng lơ như ngươi!"
"Lằng lơ?" Kiều Chiêu ngẩn người.
Kiều Chiêu sống cả hai đời lần đầu tiên nghe được lời nhận xét này.
Kiều cô nương hơi tức giận.
"Chẳng lẽ không đúng à? Uổng công cha còn dặn ta, bảo ta sau này không nên động vào ngươi, còn nói ngươi là người của Quan Quân Hầu. Hừ, vô môi vô sính mà đã cấu kết xằng bậy với Quan Quân Hầu, bây giờ còn tới đây dụ dỗ Thập Tam ca của ta –"
*Vô môi vô sính: chưa được mai mối, chưa gửi sính lễ...
Vô môi vô sính? Cấu kết xằng bậy với Quan Quân Hầu? Dụ dỗ Giang Viễn Triều?
Từng chữ từng chữ đâm vào lòng, khiến cơn giận của Kiều Chiêu đạt đến cực điểm, thẳng tay tát Giang Thi Nhiễm một cái.
Một tiếng tát giòn giã vang trong sảnh, không chỉ khiến Giang Viễn Triều chấn kinh đến quên cả phản ứng, còn khiến đám Cẩm Y Vệ đứng ngoài ngu cả người.
Trời ơi, cô nương này gan lớn bằng trời, dám đánh Giang Đại cô nương à? Mà quan trọng nhất, lại còn dám ra tay ở ngay địa bàn Cẩm Y Vệ!
Giang Thi Nhiễm cũng sợ đến ngây người.
Sinh ra đã là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường, nàng chưa bao giờ bị ai đánh cả.
"Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta à?" Giang Thi Nhiễm ôm gò má, quên cả đánh trả.
Kiều Chiêu thản nhiên: "Nếu Giang cô nương chưa tin, thì ta có thể đánh lại thêm lần nữa."
Loại con gái thế nào mới luôn mồm ra rả mấy lời ác độc như "lẳng lơ" với "vô môi vô sính" chứ? Thật là không ai có thể nhịn được!
Ngoài với dự liệu của Kiều Chiêu, Giang Thi Nhiễm không tiếp tục tính sổ ới nàng, mà lại nhìn sang Giang Viễn Triều đang ngây như phỗng: "Thập Tam ca, huynh trơ mắt nhìn nó đánh ta? Trong lòng huynh có nó có phải không? Có phải không? Hu hu hu, ta sẽ mách cho cha ta biết!"
Giang Thi Nhiễm ôm mặt chạy như bay, trong phòng chỉ còn lại Kiều Chiêu và Giang Viễn Triều.
Sau một hồi yên lặng, Giang Viễn Triều lên tiếng: "Lê cô nương, thế này cô nương sẽ gặp phiền phức."
"Giang đại nhân muốn dạy bảo ta à?"
Giang Viễn Triều không biết làm thế nào, cười cười: "Hẳn. Lê cô nương thừa biết, ta không nói đến ta."
Nghĩa phụ yêu thương nghĩa muội đến tận xương tủy, cho dù có thể ảnh hưởng đến giao hảo với Quan Quân Hầu thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
"Lê cô nương cô nương không nên quá cảm tính." Giang Viễn Triều thật tâm khuyên nhủ.
Hắn luôn có một lòng hiếu kỳ đối với người con gái trước mặt. Những tò mò ấy không biết đã chuyển thành cảm tình từ lúc nào không hay, cho dù thế nào hắn cũng hy vọng nàng không phải gặp những chuyện không hay.
Kiều Chiêu cười cười: "Ta không hành động theo cảm tính."
Có một số chuyện có thể nhịn được, còn những lời nhục mạ như thế, nàng không nhịn được.
Tổ phụ, tổ mẫu nuôi dạy nàng mười mấy năm, cũng không cho phép nàng làm con rùa rụt cổ.
"Lê cô nương, cô nương về trước đi." Giang Viễn Triều đột nhiên lên tiếng.
"Hửm?"
"Có gì để ta giải thich cho Đại Đô Đốc, cô nương về trước đi."
Kiều Chiêu hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của nàng, Giang Viễn Triều là người làm gì cũng phải cân nhắc thiệt hơn, không ngờ hắn lại bằng lòng ôm hết trách nhiệm vào lúc này.
"Đi nhanh đi." Giang Viễn Triều dịu giọng.
Tại sao hắn lại không có cách nào nắm bắt nổi tiểu cô nương này? Rõ ràng nàng từng chế nhạo hắn, từng châm chọc hắn, từng lạnh nhạt hững hờ với hắn, mà hắn cũng thừa biết nàng không hề liên quan gì đến người kia, nhưng vẫn không sao nhịn được mà muốn dang tay bảo vệ nàng.
"Đa tạ Giang đại nhân, hôm nay ta đến đây là để gặp Đại Đô Đốc, khi nào gặp xong ta sẽ đi."
"Lê cô nương, Đại Đô Đốc quan tâm đến khuê nữ vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, cho dù hôm nay cô nương muốn tìm Đại Đô Đốc vì việc gì, thì bây giờ cũng không phải lúc thích hợp."
"Ta nghĩ Đại Đô Đốc sẽ không so đo đâu."
"Tại sao?" Giang Viễn Triều càng lúc càng không hiểu thấu người con gái trước mặt.
"Ta cũng muốn biết tại sao đấy." Giọng nói của một người đàn ông vang lên, Giang Đường đi đến.
Giang Thi Nhiễm đi sát theo Giang Đường, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc lóc kể lể.
Giang Đường hơi phát tướng, bình thường sẽ đem lại cho người khác cảm giác hiền lành phúc hậu, nhưng giờ đây vẻ mặt tối tăm, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu vô cùng ác liệt, toát ra vẻ uy nghiêm của một Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.
Công phu của Giang Đường rất cao cường, cho dù hiện tại sống trong nhung lụa, nhưng số người có thân thủ có thể so với hắn trong triều cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khi hắn nổi giận, có thể vẻ mặt không mấy thay đổi, nhưng cũng đủ khiến cho đám Cẩm Y Vệ đứng ngoài cúi gằm nhìn mũi chân, chỉ sợ lửa giận của Đại Đô Đốc lan đến đầu mình.
Kiều Chiêu chẳng mảy may gì, hành lễ với Giang Đường: "Đại Đô Đốc."
Giang Đường nhìn Kiều Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói bình bình: "Ta biết ngươi, ngươi là thứ nữ của Lê Tu soạn Lê Quang Văn ở Hàn Lâm Viện."
Kiều Chiêu thoải mái cười một tiếng: "Được Đại Đô Đốc nhớ tới là vinh hạnh của ta."
Giang Đường trầm mặt xuống: "Vậy, Lê cô nương có thể nói cho ta biết, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ không tính toán việc ngươi tát con gái ta? Dựa vào chiếu cố của Quan Quân Hầu à?"
Quan hệ giữa hắn và Quan Quân Hầu là đôi bên cùng có lợi, cuối cùng vẫn vì tương lai của con gái rượu. Nếu bây giờ lại vì Quan Quân Hầu mà khiến con gái yêu chịu nhục, thì không cần mối quan hệ ấy cũng được.
Giang Đường hắn vẫn chưa đến mức không dám đắc tội với ai hay sợ mếch lòng người khác.
Ít nhất là vào thời điểm hiện tại.
"Cha, người cắt lưỡi của ả đi, con không muốn nhìn thấy mặt ả nữa!"
Chương 285: Chỗ dựa của Kiều cô nương
Editor: Ha Ni Kên
Giang Thi Nhiễm nói xong, càng nghĩ càng tức, rút chiếc roi quấn quanh hông định quất Kiều Chiêu thì bị Giang Đường ngăn lại: "Nhiễm Nhiễm, con bình tĩnh không cần nóng nảy, cha sẽ xả giận cho con."
Rốt cuộc vẫn kiêng dè Giang Viễn Triều đứng đây, sợ quá thô lỗ ngang tàn sẽ khiến hắn không vui, Giang Viễn Triều thu lại roi, tủi thân nói: "Dạ."
Giang Đường nhìn Kiều Chiêu cười nhạt: "Nếu Lê cô nương không nói ra được lý do, thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Kiều Chiêu vẫn ung dung: "Nếu Đại Đô Đốc muốn biết ta dựa vào đâu thì chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
"Cha, cha đừng nghe ả nói linh tinh, một con ranh như ả thì dựa vào đâu cơ chứ, lấy đâu ra mặt mũi mà được nói chuyện riêng với cha!" Giờ đây trong mắt Giang Thi Nhiễm, Kiều Chiêu như một cái gai, một cái đinh, chỉ hận không xóa sổ được Kiều Chiêu.
Giang Đường vỗ về Giang Thi Nhiễm, nhìn Giang Viễn Triều: "Thập Tam, con tán gẫu với Nhiễm Nhiễm một chút. Lê cô nương, ngươi vào đây với ta."
Kiều Chiêu lặng lẽ đi theo Giang Đường, Giang Viễn Triều muốn nói lại thôi.
Giang Thi Nhiễm giậm chân: "Thập Tam ca, huynh còn nhìn ả! Có phải huynh thích ả, có đúng không?"
"Không." Giang Viễn Triều đau cả đầu: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã đính hôn, sau này không nên nói những lời này, nói với ai cũng không nên."
"Đính hôn và không thích người khác là hai chuyện khác nhau." Giang Thi Nhiễm khó chịu vô cùng, rưng rưng.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Thập Tam ca nhìn một ả đàn bà khác thì nàng chỉ muốn phanh thây người đó thành trăm mảnh.
"Đối với ta mà nói đấy là cùng một chuyện." Nụ cười của Giang Viễn Triều thoáng vẻ mệt mỏi: "Nhiễm Nhiễm, không cần phải náo loạn nữa, nếu ta và muội đã đính hôn với nhau, thì sẽ sống cùng muội một đời vui vẻ."
"Thật chứ?"
"Thật."
Lúc này Giang Thi Nhiễm mới nhoẻn miệng cười.
Trong một căn phòng khác, Giang Đường ngồi xuống, chỉ một cái ghế khác: "Ngồi đi."
Kiều Chiêu ngồi xuống theo.
"Giờ Lê cô nương có thể nói, rốt cuộc là cô nương định dựa vào đâu mà sau khi đánh con gái ta rồi vẫn dám thản nhiên đối diện ta vậy?"
Chẳng lẽ nha môn Cẩm Y Vệ đã thành quán trà đầu đường, một tiểu cô nương muốn đến là đến muốn đi là đi, thái độ còn thản nhiên như vậy.
Nghĩ tới đây, Giang Đường nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, giọng nói chậm rãi nhưng đầy ý cảnh cáo: "Tiểu cô nương, cho dù hôm nay ngươi có lôi Quan Quân Hầu ra thì cũng vô ích thôi."
Kiều Chiêu cũng nhấc chén trà lên uống rồi đặt xuống.
Huyệt thái dương của Giang Đường giật giật.
Vốn là lửa giận đùng đùng, nhưng sau khi thấy tiểu cô nương này xong, tiểu cô nương càng trấn tĩnh bao nhiêu, thì cơn giận của hắn lại bị lòng hiếu kỳ lấn át bấy nhiêu.
Chẳng lẽ không biết thì không sợ, nghé mới sinh thì không sợ cọp?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tiểu cô nương như vậy đúng là khiến hắn thưởng thức vài phần. Nhưng hôm nay dám đánh con gái hắn thì thể nào cũng phải dạy cho một bài học!
Rốt cuộc Kiều Chiêu mở miệng, ung dung vô cùng: "Đại Đô Đốc, ta đang nghĩ, rốt cuộc ngài nể mặt Quan Quân Hầu đến vậy là vì điều gì?"
Giang Đường ngẩn người, sau đó trầm mặt lại: "Lê cô nương, cô nương còn nhỏ, không nên hỏi những chuyện như thế này, cũng không nên dính vào những chuyện như thế này."
"Không, không. Ta cũng không tò mò, ta chỉ muốn phân tích thôi." Kiều Chiêu từ tốn nói.
Lòng hiếu kỳ của Giang Đường càng bị gợi lên, sau đó thì cảm thấy giật mình.
Lúc trước hắn vẫn tò mò không hiểu tại sao Quan Quân Hầu lại đối xử khác thường với khuê nữ của một tên Tu soạn quèn, giờ lại phát hiện ra nha đầu này không giống người thường.
Trước không nói, nhưng tiểu nha đầu này đúng là cao thủ trong việc gợi trí tò mò của người khác, chỉ trong chốc lát, quyết tâm xả giận cho con gái yêu của hắn đã vì tò mò mà trở thành kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu này nói chuyện.
Đường đường là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, thế mà lại bị một tiểu cô nương tác động đến cảm xúc, nhưng hắn cũng không quan tâm.
"Nói thử xem."
"Ta nghĩ Đại Đô Đốc nể mặt Quan Quân Hầu đến vậy, có lẽ là muốn thu xếp ổn thỏa cho tương lai của Giang Đại cô nương. Giả dụ –" Kiều Chiêu nhìn Giang Đường thật kỹ: "Giả dụ nếu sau này vì sức khỏe hay một vài nguyên nhân khác mà ngài rời khỏi vị trí này, những lúc Giang Đại cô nương gặp chuyện, Quan Quân Hầu có thể chiếu cố đôi phần."
"Tiểu cô nương có ý gì?" Giang Đường không tài nào ngờ nổi một tiểu nha đầu lại có thể nói ra những lời này, trong mắt vội toát ra sát khí ác liệt.
Hắn rời khỏi vị trí này?
Không sai, vị trí hắn đang ngồi trước giờ đều là do tâm phúc của thiên tử đương triều nắm giữ, nếu tân hoàng lên ngôi, đổi hắn là điều đương nhiên. Nhưng đương kim Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, ngày tân hoàng lên ngôi không biết là năm tháng nào, hắn giao hảo với Quan Quân Hầu cũng là lo xa mà thôi.
Nhưng mà, câu "Vì sức khỏe mà rời khỏi vị trí" kia của tiểu cô nương là có ý gì?
Giang Đường càng ngẫm lại những lời này càng cảm thấy kinh hãi.
Gần đây hắn dần dần giao mọi việc trong tay cho Thập Tam xử lý, mọi người đều cho là hắn đào tạo con rể. Nhưng trên thực tế, đấy tất nhiên cũng là một nguyên nhân, nhưng lý do quan trọng nhất không thể cho ai biết chính là: Sức khỏe của hắn càng ngày càng đi xuống.
Nhưng làm sao một tiểu cô nương lại biết được lý do này?
Giang Đường ngồi thẳng người lại, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn: "Lê cô nương, có lời gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Kiều Chiêu cười cười: "Ta chỉ thấy là, Đại Đô Đốc muốn nhờ cậy ai chiếu cố Giang Đại cô nương cũng không thể nào bằng chính bản thân mình tự chăm sóc được. Cho nên, nhất định Đại Đô Đốc phải bảo trọng sức khỏe cho tốt mới được."
Nếu Giang Đường quan tâm đến con gái nhất, thì nàng sẽ lay động hắn bằng chính thứ hắn để ý nhất.
Lúc này, Giang Đường đã hoàn toàn không đối xử với người trước mặt như một tiểu cô nương tầm thường nữa rồi, lạnh giọng cười: "Nếu như Lê cô nương chỉ muốn nhắc nhở ta chuyện này, thì ta cũng không có hứng thú nói thêm nhiều lời với ngươi."
Kiều Chiêu rũ mắt cười một tiếng, sờ hà bao thắt bên hông: "Vậy, đan độc thì sao?"
*Đan độc: độc trong thuốc...
"Ngươi nói gì cơ?" Giang Đường đã hiểu ra, bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu vẫn bình tĩnh như lúc đầu, thậm chí không đứng lên, chỉ ngước nửa đầu mỉm cười nói: "Đại Đô Đốc hiểu đan độc à?"
Đương kim Hoàng Thượng theo đuổi trường sinh đến độ tẩu hỏa nhập ma, triệu tập đám đạo sĩ nổi danh thiên hạ ở trong cung luyện đan đã hai mươi năm nay. Nhưng thứ linh đan diệu dược trong mắt người đời kia thực ra đều có độc.
Nàng chưa từng có cơ hội gặp Minh Khang Đế nên không biết. Nhưng nàng đã từng vô tình thấy vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường đây khi còn là Kiều Chiêu.
Đó là ở trong hôn lễ của nàng, khi thánh chỉ từ trong cung đột ngột truyền tới, phái Thiệu Minh Uyên lập tức xuất chinh. Khi tất cả mọi người đều bị thánh chỉ bất ngờ thu hút sự chú ý thì nàng đã lén vén một góc khăn che mặt ra nhìn, thái được bóng lưng của Thiệu Minh Uyên nhận thánh chỉ từ tay thái giám.
Lúc ấy cả sảnh đường tĩnh lặng như tờ, thứ đầu tiên phá vỡ yên tĩnh chính là mấy lời xã giao của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường.
Khi đó Giang Đường đã có đan độc trong người, mà giờ thì ngày càng nghiêm trọng hơn. Lần ấy khi tổ mẫu muốn đòi lại công bằng cho nàng, nàng vốn định dựa vào chuyện này để giải quyết, kết quả Thiệu Minh Uyên lại nhúng tay vào nên nàng chưa đả động đến nó.
"Tiểu nha đầu, ngươi quá to gan rồi!" Giang Đường lạnh lùng nói.
Mỗi khi các đạo trưởng trong cung luyện ra tiên đan, Hoàng Thượng sẽ thưởng cho hắn như ban ân, tiểu nha đầu lại dám nói đến đan độc?
Kiều Chiêu chẳng hề bị ảnh hưởng, giơ ba ngón tay trắng trẻo: "Ba năm, Nếu đan độc trong người Đại Đô Đốc không hoàn toàn được loại bỏ thì không sống quá ba năm!"
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?