Chương 286: Không tiếc
Editor: Ha Ni Kên

"Im miệng!" Giang Đường lạnh giọng quát một tiếng, ánh mắt hừng hực tựa có thể đốt cháy người khác.

Kiều Chiêu vẫn bình tĩnh ngồi yên, thậm chí còn thản nhiên nhấc chén trà lên nhấp hai ngụm.

"Tiểu nha đầu, trà có thể uống linh tinh, nhưng lời thì không thể nói bừa bãi được đâu."

Kiều Chiêu đặt chén trà xuống, tiến lại gần Giang Đường, nghiêng đầu cười: "Đại Đô Đốc, thuốc đắng dã tật, lợi cho bệnh. Lời thật khó nghe, lợi cho người."

Giang Đường đột ngột nghiêng về phía trước, khí thế kinh người bao trùm tiểu cô nương.

Bầu không khí căng như dây đàn.

Kiều Chiêu ngước mắt, bình thản mặt đối mặt.

Một lúc sau, Giang Đường ngồi lại chỗ, chậm rãi nói: "Tiểu nha đầu, dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi? Ngay cả ngự y giỏi nhất cũng không nói mấy lời kiểu như vậy, làm sao ta biết ngươi đang nói thật hay không?"

Kiều Chiêu cười cười: "Tất nhiên ngự y giỏi nhất sẽ không nói rồi."

Trước ánh mắt hoài nghi của Giang Đường, tiểu cô nương chớp chớp mắt, đột nhiên trở lại bộ dáng tinh nghịch hoạt bát phù hợp với lứa tuổi: "Bởi vì họ không dám mà."

Đan dược hại người, tất nhiên đám ngự y kia không có chuyện là không biết điều ấy, chẳng qua hoài nghi thứ thiên tử đặt niềm tin tuyệt đối vào ấy hả, kẻ nào lại chán sống nói linh tinh như thế được?

Giang Đường bật cười.

Nhưng tiểu cô nương vẫn nghiêm túc vô cùng: "Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn cả là, bọn họ không thể nào đoán ra được."

"Những thái y kinh nghiệm phong phú kia không đoán được, mà một tiểu cô nương như ngươi lại có thể ư?"

'Ta có thể."

"Tại sao?" Giang Đường cảm thấy tiểu cô nương này càng lúc càng thú vị.

Thật sự có thể nhìn ra hắn chỉ còn sống được ba năm ư? Hay là vì muốn thoát khỏi phiền toái trước mắt mà nói năng lung tung?

Nếu là vế sau, thì hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình vì đối phương còn nhỏ tuổi đâu.

"Vì ta là đệ tử của Lý thần y."

Giang Đường nghe Kiều Chiêu nói vậy thì nhướn mày, chợt thấy thất vọng, lãnh đạm nói: "Ngươi không phải."

Kiều Chiêu chờ Giang Đường nói tiếp.

Giang Đường cười cười: "Tiểu nha đầu, ngươi nói cho ta biết xem đây là đâu?"

"Nha môn Cẩm Y Vệ."

"Ta là ai?"

"Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ."

"Nếu tiểu nha đầu không hồ đồ, thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngay buổi sáng sớm mà ngươi và con gái ta nảy sinh mâu thuẫn, ta đã phái người điều tra rõ ràng toàn bộ những chuyện ngươi trải qua từ nhỏ đến lớn. Trước khi ngươi bị bọn buôn người bắt cóc, về cơ bản ngươi chưa từng tiếp xúc với Lý thần y." Giang Đường nhìn xoáy vào Kiều Chiêu: "Tiểu nha đầu, đừng nói vói ta là, y thuật của ngươi học được khi ngươi cùng Lý thần y trở về từ phía Nam. Nếu y thuật có thể dễ dàng học được như vậy, thiên hạ này đã sớm toàn thần y là thần y rồi."

Kiều Chiêu dửng dưng nghe Giang Đường nói xong, nói: "Trước khi Lý thần y rời kinh đã để lại cho ta toàn bộ sở học cả đời cho ta."

Giang Đường giễu cợt: "Lý thần y mới rời kinh được bao lâu chứ, có khi còn chưa kịp lật sơ qua hết một lượt đống ghi chép ấy cũng nên."

"Người khác cũng không phải là ta, người khác cũng sẽ không chạy đến trước mặt Đại Đô Đốc nói những lời này. Chẳng lẽ Đại Đô Đốc cho rằng, hôm nay ta tới đây chỉ vì muốn gây gổ với lệnh ái đấy chứ?"

"Vậy rốt cuộc hôm nay ngươi đến vì mục đích gì?"

"Vì muốn thực hiện một giao dịch với Đại Đô Đốc."

"Giao dịch gì?"

"Ta sẽ bào chế cho ngài thuốc loại trừ đan độc, còn nhờ ngài nghĩ cách cứu Kiều công tử ra khỏi thiên lao."

"Kiều công tử?"

"Đúng, công tử nhà tiền Tả Thiêm Đô Ngự sử, Kiều Mặc."

"Tuyệt đối không thể!" Giang Đường đột ngột đứng lên, sắc mắt u ám: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi chán sống, ta có thể thành toàn cho ngươi!"

Kiều Chiêu từ tốn nói: "Ba năm."

Giang Đường không có cách nào nén lại cơn giận trong lòng, cả giận nói: "Tiểu nha đầu đừng có coi ta như kẻ ngốc, ngươi nói bừa ba năm thì là thật à? Bằng chứng đâu?"

"Có phải hàng ngày vào giờ mão, Đại Đô Đốc sẽ cảm thấy phần bụng dưới tim ba tấc âm ỉ đau, đến mức hít thở không thông, không có cách nào điều chỉnh nhịp thở?"

*giờ mão: 5-7h sáng

Giang Đường ngẩn người.

Trước đây hắn có thói quen luyện công vào giờ Mão, nhưng gần đây hắn buộc phải dứt lòng ngừng lại thói quen kiên trì rèn luyện mấy mươi năm ấy, vì mỗi lần hoạt động thì lại cảm thấy khó thở không thông.

Sao tiểu nha đầu lại nói đúng?

Giang Đường nheo mắt, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu nghiêm túc hơn hẳn.

Không thể có chuyện một tiểu cô nương lại biết được tình trạng thân thể của hắn được, chưa kể những triệu chứng này đến con gái hắn còn không nói cho biết nữa là người ngoài.

Kiều Chiêu tiếp đón ánh mắt của Giang Đường, nói tiếp: "Đến nửa đêm, hai chân của Đại Đô Đốc sẽ bị co giật, cũng không quá lâu, nhưng không có thuốc nào trị được."

"Ngươi!" Giang Đường không nhịn được bật dậy, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu như muốn nuốt sống, trong lòng bão giật sóng gầm.

Nếu nói thời gian luyện võ vào mỗi sáng sớm có thể dễ dàng bị kẻ khác biết được, nhưng chuyện chân co giật hàng đêm thì sao lại có thể bị tiết lộ ra ngoài?

Tuyệt đối không có khả năng!

Nếu ngay cả chuyện như vậy cũng bị người ngoài biết được thì cái vị trí Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ này cũng không có chỗ cho hắn từ lâu rồi!

Trong lòng Giang Đường nghi hoặc không yên, mãi không nói gì, Kiều Chiêu thản nhiên: "Cần gì Đại Đô Đốc phải nghĩ điều gì phức tạp, sao không tin tưởng lý do đơn giản nhất?"

"Lý do đơn giản nhất ư?" Giang Đường lẩm bẩm.

"Phải, lý do đơn giản nhất, bởi vì ta am hiểu y thuật, ta được kế thừa y thuật của Lý thần y." Nói đến đây, Kiều Chiêu thở dài: "Tất nhiên, nếu Đại Đô Đốc vẫn không tin, còn muốn ta chứng minh, vậy ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành hẹn ba năm sau thôi."

Giang Đường nghe xong, vừa bực mình vừa buồn cười, đập bàn: "Tiểu nha đầu, ngươi cũng to gan quá rồi!"

"Ta chỉ nói thật thôi."

"Được, ta tạm tin ngươi."

Ai cũng sợ chết, người có thân phận địa vị như Giang Đường, càng sợ.

Hắn đang tuổi tráng niên, quyền cao chức trọng, Thượng thư sáu bộ thấy hắn cũng phải khách khí đôi ba lời, ngày tháng tốt đẹp như vậy, mà chỉ còn được hưởng ba năm nữa, ai lại cam tâm? Đừng nói là tiểu nha đầu này nói rõ ràng rành mạch, dù có lắp bắp không nói hết, hắn cũng sẽ cẩn thận kiểm chứng kỹ càng.

Kiều Chiêu nhếch môi cười: "Đại Đô Đốc bằng lòng tin tưởng, tức là đang chịu tránh nhiệm cho người nhà của chính bản thân mình."

Giang Đường lắc đầu.

Tiểu nha đầu đúng là không khách khí chút nào, cứ có dịp sẽ giẫm đạp lên mặt mũi kẻ khác.

Giang Đường chuyển đề tài: "Nhưng chuyện ngươi muốn nhờ ta cứu Kiều Mặc, rất khó làm."

Hắn vừa nói, lại liếc nhìn Kiều Chiêu đầy ẩn ý: "Ít nhất, không có cách nào tốt hơn cách này."

"Cách gì?" Ẩn ý trong lời nói của Giang Đường cũng không khiến Kiều Chiêu phải đổi sắc, nàng thuận theo chuyện, tiếp lời.

Cổ tay Giang Đường bỗng nhiên lật lại, trong tay xuất hiện một cây dao găm bóng loáng chói mắt. Trong lúc Kiều Chiêu chưa kịp phản ứng lại thì nó đã được đặt lên cổ nàng.

Dao găm sắc nhọn tản ra luồng khí lạnh lẽo, người cầm dao găm còn lạnh lùng hơn cả dao găm. Thế nhưng thiếu nữ bị dao găm kề cổ lại chẳng mảy may chớp mắt lấy một cái, bình tĩnh nhìn Giang Đường.

"Đại Đô Đốc có ý gì?"

Giang Đường cười khẽ: "Tiểu nha đầu quá đơn thuần rồi. Ta cần gì phải ra tay làm mấy chuyện phiền toái như cứu Kiều công tử như vậy, nếu y thuật nằm trong tay ngươi, thì ta chỉ cần có ngươi trong tay không phải là đủ rồi à?"

"Đại Đô Đốc muốn dùng tính mạng của ta để uy hiếp ta, ép ta giải độc thay cho ngài?" Kiều Chiêu bình tĩnh hỏi.

"Sao lại không thể?" Giang Đường hỏi ngược lại.

Kiều Chiêu đột ngột nghiêng người về phía trước, Giang Đường vội vàng rút dao lại, nhưng lưỡi dao bén nhọn kia đã vạch một đường lên da thịt của đối phương.

Trong nháy mắt, máu chảy ra từ cần cổ trắng trẻo thon dài của thiếu nữ.

Chương 287: Nàng bị thương
Editor: Ha Ni Kên

Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi thanh tú tựa như đóa hoa dành dành mới chớm nở, máu tươi chảy ra từ cần cổ chói mắt vô cùng. Ngay cả Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ như Giang Đường chưa có chuyện gì chưa thấy quá cũng phải giật mình.

"Tiểu nha đầu muốn chết à?" Giang Đường ném con dao găm vào góc tường, giận dữ.

Nếu không phải hắn phản ứng nhanh nhạy, nếu cây dao găm kia thật sự cắt vào cổ tiểu cô nương này thì giờ người đã thành cái xác không hồn rồi.

Tất nhiên hắn không sợ Quan Quân Hầu, nhưng Quan Quân Hầu đã đặc biệt tìm đến hắn, cho hắn biết người đứng ở vị trí hậu thuẫn cho tiểu cô nương này là ai. Nếu hôm nay thi thể của nha đầu này được bưng ra từ nha môn Cẩm Y Vệ, thì hắn và Quan Quân Hầu sẽ kết thù lớn từ đây.

Chỉ vì một tiểu nha đầu nhỏ bé, ai lại đồng ý trở thành tử địch với Quan Quân Hầu? Hoàn toàn không đáng mà.

Giang Đường càng nghĩ càng tức, ánh mắt hồ nghi đánh giá Kiều Chiêu, nghĩ thầm: chẳng lẽ nha đầu này từ đầu đã không muốn sống, cố ý đến đây dụ hắn nhảy vào bẫy?

Hay là nha đầu này định chơi trò lạt mềm buộc chặt? Không, tất nhiên dựa vào nhạy bén của bản thân thì hắn có thể phân biệt được, khi nãy nha đầu này quyết tâm liều chết.

Tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi, lại hoàn toàn không hề sợ chuyện sống chết, đây là muốn lên trời à?

Kiều Chiêu không giơ tay che lại vết thương trên cổ, mà để mặc máu tươi chảy ròng, thậm chí không nhíu mày lấy một cái, tựa như không hề cảm thấy đau đớn vậy, chỉ bình tĩnh nói: "Đại Đô Đốc, ta không muốn chết, nhưng cũng không sợ chết."

Nàng yêu quý trân trọng tính mạng này, nhưng chính bởi vì vậy, nàng mới sẵn sàng chứng minh cho Giang Đường biết quyết tâm không sợ chết của nàng.

Y thuật của nàng, chỉ có thể phục vụ cho nàng, chứ không phải là gánh nặng hoài bính kỳ tội!

Giang Đường âm trầm nhìn Kiều Chiêu, một lúc lâu sau, khí thế hòa hoãn, điềm đạm nói: "Mau băng vết thương lại đi, ngươi mới bao lớn, nói gì muốn sống muốn chết."

Dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương tầm tuổi con gái hắn mà thôi, lại còn có ngọn núi cao là Quan Quân Hầu mà dựa vào, hà tất phải làm vậy.

Lúc này Kiều Chiêu mới quấn qua loa một chiếc khăn tay quanh cổ.

Giang Đường ngồi lại, liếc nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi phải biết là, nếu không có Quan Quân Hầu, hôm nay ta cũng không ngại để người ta bưng ra khỏi đây một cái xác không hồn."

Kiều Chiêu cười cười.

Tất nhiên nàng biết rõ điều này.

Lần trước khi nảy sinh mâu thuẫn với Giang Thi Nhiễm, y thuật của nàng và đan độc của Giang Đường cũng có thể bảo toàn mạng sống cho cả gia đình nàng, vì Giang Đường cũng chẳng cần phải vận dụng thủ đoạn phi thường gì với chút mâu thuẫn giữa mấy tiểu cô nương với nhau.

Nhưng lần này, muốn Giang Đường đồng ý cứu Đại ca, chỉ ngần ấy thôi thì chưa đủ, còn phải mượn thế của Thiệu Minh Uyên. Ba nhân tố ấy, không được thiếu cái nào, mới có thể thành.

Nhắc đi nhắc lại, nàng vẫn phải tính Thiệu Minh Uyên vào.

Nhưng mà –

Kiều cô nương mím môi, trong lòng chẳng hề áy náy.

Đại ca là cữu huynh của Thiệu Minh Uyên mà, tất nhiên cũng phải góp sức một phen rồi.

"Ngồi đi." Giang Đường chỉ chỉ cái ghế.

Kiều Chiêu ngồi xuống.

"Ngươi thực sự không sợ chết à?"

"Đại Đô Đốc chẳng lẽ chưa rõ?" Kiều Chiêu không đáp mà hỏi lại.

Khó khăn lắm mới có thể có được sinh mạng này, làm gì có chuyện nàng chịu chết, nhưng mà đôi khi, sợ chết thì sẽ chết nhanh hơn.

"Theo ta biết, ngươi không hề có bất kỳ quan hệ gì với Kiều công tử, tại sao lại dốc lòng cứu hắn như vậy?"

Kiều Mặc bị nhốt vào thiên lao, hành động của Quan Quân Hầu và Khấu Thượng Thư sớm nằm trong dự liệu của hắn, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng nổi người nói thẳng ý định muốn hắn cứu Kiều Mặc lại là một tiểu cô nương.

"Trước khi Lý thần y rời kinh, đã ủy thác cho ta chiếu cố Kiều công tử. Ta đã đồng ý."

"Chỉ vì thế thôi?" Giang Đường không tưởng tượng nổi hỏi lại, hiển nhiên hắn cũng không tin cái lý do buồn cười như vậy.

Lý thần y bảo cứu Kiều Mặc, thì lại có thể vì cứu Kiều Mặc mà chết cũng không sợ như thế?

"Như thế chưa đủ à?" Kiều Chiêu hỏi lại.

Trước đôi mắt bình lặng của tiểu cô nương, Giang Đường hơi sững lại.

Như thế còn chưa đủ à? Quân tử nhất nặc, thực ra thế là đủ rồi.

*Nặc: hứa

Nhưng mà, hắn khó lòng nào tin nổi khí phách như vậy lại xuất hiện trên người một tiểu cô nương.

"Thật ra thì Đại Đô Đốc việc gì phải để ý nguyên nhân ta cứu Kiều công tử, giữa chúng ta chỉ là trao đổi sòng phẳng thôi. Ngài giúp ta cứu Kiều công tử, ta giúp ngài chế thuốc giải độc. Chỉ cần ngài cần, ta ắt sẽ đưa."

Đan độc của Giang Đường, cho dù có loại bỏ hết, sau này vẫn sẽ còn.

Nguyên nhân hả, tất nhiên là vì đương kim Hoàng Thượng sẽ luôn luôn ban thưởng rồi...

Vừa nghĩ vậy, Kiều Chiêu lại có chút thông cảm cho Giang Đường.

Dù biết rõ uống những thứ đan dược kia không hề lợi lộc gì cho sức khỏe, nhưng Hoàng Thượng ngự ban, lại không thể không ăn.

À phải rồi, trước đây tổ mẫu cùng từng nói với nàng, khi tổ phụ vẫn làm quan ở kinh thành cũng từng được Hoàng Thượng quan tâm đặc biệt, sau đó thì tổ phủ trực tiếp từ quan.

"Ngươi phải biết, cứu Kiều công tử cũng không phải chuyện đơn giản như vậy."

Hoàng Thượng vui buồn khó đoán, tâm tư thâm trầm, chưa biết chừng lỡ lời làm Hoàng Thượng không vui, lại bị âm thầm ghi nhớ.

Muốn cứu Kiều Mặc thì tất nhiên hắn có thể làm được, nhưng cũng phải chịu một số rủi ro.

Kiều Chiêu cười cười: "Giúp Đại Đô Đốc kéo dài tuổi thọ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì."

Nói xong, nàng lại giơ ba ngón tay ra.

Khóe miệng Giang Đường giật giật: "Biết rồi, ba năm!"

Nha đầu này lại đoán đúng là hắn sợ chết.

"Tốt lắm, ta đồng ý với ngươi chuyện này. Nhưng ta còn một điều kiện."

"Mời Đại Đô Đốc cứ nói."

Giang Đường nhìn Kiều Chiêu, gằn từng chữ một: "Ta muốn đơn thuốc giải đan độc."

Đường đường là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, làm sao có chuyện để người khác khống chế sinh tử của mình thế này được?

Kiều Chiêu sảng khoái gật đầu: "Tất nhiên, chờ đến ngày ngài cứu được Kiều công tử ra, nhất định ta sẽ dâng toa thuốc cho ngài bằng cả hai tay."

Giang Đường gật đầu, nghĩ thầm: nha đầu này đúng là không thấy thỏ không nhả ưng, nghĩ vậy thì khuê nữ nhà hắn không ít lần chịu thua dưới tay nha đầu cũng chẵng phải chuyện gì kỳ lạ.

Kiều Chiêu đứng dậy: "Vậy Đại Đô Đốc, ta xin cáo từ."

Vết thương đau phết đấy!

"Tiểu cô nương, ta còn một chuyện muốn hỏi."

"Mời đại nhân nói."

"Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Quan Quân Hầu?"

Trước đấy hắn chỉ cảm thấy Quan Quân Hầu có hứng thú với tiểu cô nương, nảy lên tâm tư muốn trêu đùa một chút. Bây giờ mới biết, tiểu cô nương như thế này, trừ khi là kiệu tám người nâng trịnh trọng rước về nhà, chứ nếu ôm chút tâm tư trêu đùa thì chẳng khác nào chơi với lửa.

Kiều Chiêu bị hỏi thì hơi sững lại.

Nàng có quan hệ gì với Quan Quân Hầu ấy hả? Vấn đề này phức tạp quá!

"Ta cảm thấy, ta chẳng có quan hệ gì với Quan Quân Hầu cả. Còn Quan Quân Hầu nghĩ thế nào thì e là Đại Đô Đốc phải hỏi thẳng người ta rồi."

Giang Đường lắc đầu, đi cùng Kiều Chiêu ra ngoài.

"Cha –" Giang Thi Nhiễm chào đón.

Giang Đường vừa thấy con gái thì vẻ mặt ôn hòa hẳn lại: "Nhiễm Nhiễm, sao không ra ngoài chơi cùng Thập Tam? Ở trong phòng làm gì cho bí bách?"

Giang Thi Nhiễm cau mày: "Ai có tâm tư ra ngoài chứ! Cha, cha xử lý nó thế nào rồi?"

Kiều Chiêu không nhìn Giang Thi Nhiễm lấy một cái, khom người hành lễ với Giang Đường: "Đại Đô Đốc, vậy ta xin về trước, yên lặng chờ tin vui."

"Được, Lê cô nương đi thong thả."

Giang Viễn Triều đột ngột nhìn Giang Đường.

Nghĩa phụ lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho Lê cô nương như thế ư? Như vậy, rốt cuộc trong căn phòng kia Lê cô nương đã nói chuyện gì với nghĩa phụ?

Hắn đã nói mà, người như Lê cô nương dường như khắp người toàn là các ẩn số, một khi đã chú ý đến thì khó lòng dứt ra nổi.

Giang Viễn Triều nhìn Kiều Chiêu, rồi ánh mắt đột ngột đanh lại.

Nàng bị thương!

Chương 288: Gặng hỏi
Editor: Ha Ni Kên

Giang Đường liếc Giang Viễn Triều.

Giang Viễn Triều lạnh gáy, rời mắt đi chỗ khác.

"Để ta phái người đưa Lê cô nương hồi phủ."

"Không cần làm phiển Đại Đô Đốc, ta có phu xe."

Giang Thi Nhiễm nhìn cha để mặc Kiều Chiêu đi như vậy, lòng siết lại: "Cha, sao cha để nó đi dễ dàng như thế được? Nó đánh con mà? Cha quên rồi ư?"

"Được rồi, Nhiễm Nhiễm, không cần ồn ào."

Giang Thi Nhiễm không tin nổi trợn tròn hai mắt: "Cha, cha thả cái kẻ đánh con đi như vậy, lại còn bảo còn ồn ào? Cha, cha cũng trúng tà của nó rồi phải không? Được rồi, các người không ai chịu xử lý nó, vậy để con tự làm!"

Nói xong Giang Thi Nhiễm chạy ra ngoài, Giang Đường lạnh nhạt nói: "Thập Tam, ngăn Nhiễm Nhiễm lại."

Giang Viễn Triều tuy kinh ngạc vô cùng nhưng động tác vô cùng nhanh chóng, nhoáng cái đã ngăn lại Giang Thi Nhiễm.

Giang Thi Nhiễm giãy giụa bằng hết sức bình sinh: "Buông ra, hôm nay ta mà không dạy dỗ được cái thứ hèn hạ ấy một phen tử tế, ta không thể nào nuốt nổi cơn giận này!"

"Im miệng!" Giang Đường quát lạnh một tiếng.

"Cha? Cha mắng con? Cha lại mắng con vì cái kẻ đánh con gái của cha? Nhất định ả là một con hồ ly tinh, mới có thể đầu đầu cha trong nháy mắt như thế --"

Giang Đường tối sầm mặt mày: "Nhiễm Nhiễm, con không còn nhỏ rồi, sao lại có thể nói toàn những lời khốn nạn như thế được?"

Xem ra đúng là hắn đã quá nuông chiều con gái, mới khiến con gái nói ra những lời bừa bãi như thế.

Biết tính tình ngang ngạnh của con gái, Giang Đường nhẫn nại giải thích: "Lê cô nương tìm ta có chuyện quan trọng, sau này Nhiễm Nhiễm, con bớt liên hệ nhiều với Lê cô nương thì hơn."

"Cha, ả là kẻ tự vác xác đến đây, cũng là tự tay ả đánh con. Thế mà cha lại nói thế à? Một con ranh như ả thì có chuyện gì quan trọng? Rõ ràng là cha thiên vị ả!"

"Nhiễm Nhiễm, cha không nói đùa với con!" Giang Đường chợt thấy lồng ngực căng cứng, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, ôm ngực khuỵu xuống.

Giang Thi Nhiễm giật nảy mình: "Cha, cha sao vậy?"

Giang Viễn Triều vội đỡ Giang Đường: "Nghĩa phụ?"

Giang Đường không nói nên lời, được Giang Viễn Triều đỡ rồi từ từ ngồi xuống, mãi lâu sau mới điều hòa được nhịp thở.

Giang Thi Nhiễm gục xuống trước đầu gối của Giang Đường, nước mắt lã chã: "Cha, rốt cuộc cha làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ hơi choáng váng đầu óc thôi. Có lẽ là do hôm qua ngủ không ngon." Giang Đường vuốt ve mái tóc của con gái, tha thiết nói: "Nhiễm Nhiễm, con là con gái duy nhất của cha, con phải nhớ, cha sẽ không bao giờ hại con."

"Dạ, nữ nhi biết."

"Vậy nên tạm gác lại mâu thuẫn với Lê cô nương, có được không?"

Giang Thi Nhiễm cắn môi do dự hồi lâu rồi mới tủi thân gật đầu: "Được, con nghe cha."

Giang Đường cười vui mừng: "Nhiễm Nhiễm, con về trước đi, ta và Thập Tam ca của con còn có việc phải xử lý."

"Vậy cũng được." Thực ra Giang Thi Nhiễm cảm thấy tức giận vô cùng, nhưng cha đang không khỏe, không thể nằng nặc làm theo ý mình, đành ủ rũ rời đi.

Trong phòng không có người ngoài, Giang Đường nhìn Giang Viễn Triều một cái, nhàn nhạt nói: "Thập Tam, ngươi làm ta thất vọng vô cùng."

Giang Viễn Triều lập tức quỳ một chân xuống đất: "Là Thập Tam không tốt."

"Đứng lên đi, sắp thành người một nhà rồi, đừng có động chút là quỳ như thế."

Giang Viễn Triều lẳng lặng đứng dậy.

"Ngươi biết ta muốn nói đến điều gì không?"

"Xin nghĩa phủ chỉ giáo."

"Tại sao ngươi lại đối xử đặc biệt với Lê cô nương? Vì sao?" Hắn cũng không tin một tiểu cô nương lại có thể tùy tiện bước vào tận đây.

Giọng nói của Giang Đường bình tĩnh, nhưng lòng Giang Viễn Triều chùng xuống.

Tuy hắn không hiểu vì sao nghĩa phụ lại bỏ qua cho Lê cô nương, nhưng lại biết, một khi nguyên nhân khiến nghĩa phụ thỏa hiệp với nghĩa phụ không còn nữa, chính là lúc nghĩa phụ ra tay tính sổ.

Nghĩ đến đây, Giang Viễn Triều bình thản nói: "Hồi bẩm nghĩa phụ, Thập Tam cảm thấy dạo gần đây Lê cô nương thể hiện một vài khả năng không tương xứng với tình hình khi trước nên mới tò mò thôi."

"Không còn nguyên nhân khác à?"

"Tất nhiên là không. Nghĩa phụ, Thập Tam được người cứu, lại còn được ngài nuôi dưỡng nên người, người còn không tin Thập Tam ư?"

Lúc này Giang Đường mới cười: "Tất nhiên là ta tin con, có điều nghĩa phụ cũng là đàn ông, có một số việc không thể không nhắc trước con, tránh cho con phạm sai lầm sau này."

"Nghĩa phụ yên tâm, tuyệt đối Thập Tam sẽ không như vậy."

"Ừ, vậy con về trước đi, hôm nay Nhiễm Nhiễm tủi thân như vậy, con dỗ con bé thêm đi."

Chờ Giang Viễn Triều đi rồi, Giang Đường lôi bình sứ màu trắng Kiều Chiêu để lại, đổ ra một viên thuốc. Nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn gọi tên Cẩm Y Vệ canh cửa vào, lãnh đạm: "Uống cái này đi."

"Dạ." Tên Cẩm Y Vệ tiến vào không do dự lấy một giây nuốt luôn viết thuốc vào bụng.

"Thấy sao?" Giang Đường hỏi.

"Dạ, hồi bẩm Đại Đô Đốc, thấy có vẻ không có cảm giác gì lắm."

Giang Đường cũng không nói gì, nhấc chén trà từ từ uống.

Một lúc sau, vẻ mặt Cẩm Y Vệ có chút khó coi.

"Sao rồi?" Giang Đường nghiêm giọng.

Chẳng lẽ nha đầu kia lại to gan lớn mật đến vậy, công khai hạ độc hắn?

Cẩm Y Vệ không nhịn được, ôm bụng: "Đại Đô Đốc, thuộc hạ, thuộc hạ muốn đi vệ sinh –"

"Đi đi!"

Đợi thêm một lúc, Cẩm Y Vệ tất tả quay lại, trông qua lại thấy thêm vài phần sảng khoái thoải mái.

Giang Đường trầm mặt một chút, hỏi: "Thấy sao?"

Cẩm Y Vệ ngẩn ngơ. Cảm giác sau khi đi vệ sinh cũng phải báo cho Đại Đô Đốc à?

"Thấy thế nào?" Giang Đường không nhịn được nhíu mày.

Cẩm Y Vệ không dám do dự, dõng dạc nói:" Rất thoải mái ạ, cảm giác cả người nhẹ hẳn đi, thật sự --"

"Thôi đủ rồi." Giang Đường khoát tay: "Lui xuống đi."

Trong phòng chỉ còn lại Giang Đường nhíu mày suy nghĩ, còn đám Cẩm Y Vệ thì chạy như thoi đưa trong nha môn.

Sau khi Kiều Chiêu ra ngoài, Thần Quang chạy ra đón.

"Hồi phủ." Kiều Chiêu nói gọn một câu rồi bước vội về phía trước.

Thần Quang cảm thấy có chỗ không đúng, vội vàng đuổi theo: "Tam cô nương –"

Lời còn chưa dứt, hắn đã liếc ngay thấy chiếc khăn tay đắp trên cổ nàng, loáng thoáng lờ mờ vệt máu.

Thần Quang kinh hãi: "Tam cô nương, người bị thương? Ai? Kẻ nào làm? Để ta tìm hắn!"

"Đừng đi, về phủ đã rồi nói."

"Nhưng mà –"

"Tự ta làm ta bị thương, hồi phủ đã!" Giọng của Kiều Chiêu đã yếu dần đi.

Tuy vết thương trên cổ không sâu, nhưng nàng cũng không phải người sắt, cũng biết đau.

"Dạ." Thần Quang khẽ cắn răng, hung ác trợn mắt nhìn nha môn sơn đen của Cẩm Y Vệ, nhảy lên xe ngựa: "Tam cô nương, người ngồi vững nhé."

Trong buồng xe truyền lại tiếng đáp thật nhỏ của Kiều Chiêu.

Xe ngựa chạy như bay trên con đường rộng rãi lát đá xanh.

Vết thương không còn chảy máu nữa, chỉ còn âm ỉ rát, Kiều Chiêu lôi thuốc trong hà bao bôi qua loa lên vết thương, mặc dù vẻ mặt cái lúc càng tái đi, nhưng lại nhợt nhạt nở nụ cười.

Đi được đến nước này cũng không tồi, trước chỉ cần cứu Đại ca ra đã, những chuyện khác đều có thể xử lý.

Nàng nhắm mắt tựa vào thành xe, không nhịn được nghĩ: Nàng có thể mong chờ rằng, sau khi Đại ca nhìn thấy đồ của nàng, sẽ buông lỏng phòng bị một chút được không?

Có lẽ, ca sẽ thử tin nàng.

Kiều Chiêu cười tự giễu.

Nàng chọn lúc Đại ca trong tù để gửi những món đó cho ca nhìn, đấy cũng là thời điểm tốt nhất rồi.

Hẳn Đại ca sẽ biết, không ai còn có thể mưu toan gì lên người đã giao nộp toàn bộ ghi chép, lại còn bị chôn thân trong tù như ca. Nếu đã vậy mà Đại ca vẫn không muốn tin, có lẽ nàng chẳng còn cơ hội nào được quay lại làm muội muội của ca.

Xe ngựa đột ngột dừng lại, Thần Quang sang sảng nói: "Tam cô nương, đến rồi."

Kiều Chiêu cúi người vén mành xe, không khỏi sửng sốt một chút.

Chương 289: Ra tù
Editor: Ha Ni Kên

"Tam cô nương, người có thể cử động không, để ta đỡ người xuống xe nhé?" Thần Quang thẹn thùng hỏi.

Tam cô nương đi đến nha môn Cẩm Y Vệ nên không dẫn Băng Lục theo, bây giờ đúng là có chỗ không tiện.

Kiều Chiêu nhìn chằm chằm cửa phủ Quan Quân Hầu, yên lặng không nói gì.

"Tam cô nương?" Thần Quang nghi hoặc.

"Thần Quang, ta bảo là hồi phủ."

"Là hồi phủ mà." Thần Quang chỉ cửa phủ Quan Quân Hầu, khảng khái nói: "Người đi đến nha môn Cẩm Y Vệ, thể nào Tướng quân cũng rất lo cho mà xem, may là chúng ta vẫn về nhanh."

"Về Lê phủ." Kiều Chiêu trở lại chỗ.

"Dạ?" Thần Quang choáng váng.

Kiều Chiêu vén mành xe, lạnh nhạt: "Thần Quang, bây giờ ngươi đang là phu xe của ta."

"Dạ." Thần Quang ủ rũ cúi đầu vung roi ngựa nho nhỏ, đánh xe rời khỏi phủ Quan Quân Hầu.

Thân vệ canh cửa phủ Quan Quân Hầu chạy như bay vào bẩm báo: "Tướng quân, vừa nãy Thần Quang đưa Lê cô nương đến đây, không biết vì sao Lê cô nương không xuống xe ngựa, sau đó xe lại đi rồi ạ."

Thiệu Minh Uyên nghĩ một chút: "Ngươi đến Lê phủ hỏi Thần Quang xem có chuyện gì xảy ra."

"Dạ."

Thân vệ vừa đi đã bị Thiệu Minh Uyên gọi lại: "Thôi không cần đi đâu, chắc lát nữa Thần Quang sẽ tới, lúc đấy để hắn vào báo cáo sau."

Lê cô nương không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, nàng đi đến nha môn Cẩm Y Vệ, dù kết quả thế nào hẳn cũng sẽ đến báo cho chàng một tiếng.

Có điều ---

Thiệu Minh Uyên ngước nhìn về phía cửa Hầu phủ, như nghĩ ngợi điều gì.

Lê cô nương không xuống xe đã vội rời đi, là vì sao?

Tiếng bước chân vang lên, Thiệu Tri bước vào, cung kính nói: "Tướng quân, người tìm ta?"

"Chỗ Tạ Vũ có tiến triển gì không?"

"Hiện tại chưa có ạ." Thiệu Tri có chút xấu hổ.

"Không cần gấp, Tạ Vụ nằm vùng đã lâu như vậy, muốn tra hết ngọn ngành cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Như thế này đi, trước ngươi cứ giao chuyện Tạ Vũ cho phụ tá, rảnh tay điều tra vụ Mao thị phủ Khấu Thượng Thư hạ độc Kiều công tử một chút xem sao, xem xem có kẻ nào xúi giục sau lưng không."

Nếu còn có có hung thủ đứng sau tấm màn, thì phe thế lực ấy chín mười phần là hung thủ gây nên trận hỏa hoạn ở Kiều gia. Cho dù chàng không thể lập tức bắt tay ngay vào việc điều tra những chuyện ở Gia Phong, thì bắt đầu từ kinh thành cũng như nhau thôi.

"Dạ." Thiệu Tri ôm quyền.

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Vất vả cho ngươi rồi."

Thiệu Tri lập tức đỏ mặt: "Thuộc hạ lấy làm hổ thẹn."

"Đi đi."

Bốn bề an tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng ve kêu rả rích râm ran, Thiệu Minh Uyên chắp mười ngón tay đặt trên mặt bàn, ngây người một hồi.

Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại bên cửa hông của Tây phủ, Kiều Chiêu xuống xe, dặn dò Thần Quang: "Thần Quang, ngươi đến phủ Quan Quân Hầu một chuyến, bảo rằng mọi chuyện có lẽ sẽ thành, bảo Thiệu Tướng quân không cần gấp, bình tĩnh chờ chút là được."

"À, dạ."

"Ngoài ra, không nói chuyện ta bị thương cho Thiệu Tướng quân."

Thấy Thần Quang gật như gà mổ thóc, Kiều Chiêu rảo bước vào nhà.

Thần Quang hấp tấp chạy lại phủ Quan Quân Hầu, vừa mới tới cửa, một tên thân vệ đã chạy ra: "Thần Quang, mau vào đi, Tướng quân đại nhân vẫn chờ ngươi nãy giờ đấy."

"Ặc." Thần Quang hối hả chạy vào: "Tướng quân, để người đợi lâu rồi."

"Tình hình Lê cô nương đến nha môn Cẩm Y Vệ sao rồi?"

"Lê cô nương nói có lẽ chuyện sẽ thành, bảo người cứ an tâm."

Nghe Thần Quang nói vậy Thiệu Minh Uyên lại không thấy ngạc nhiên mà lại thấy điều này đã nằm trong tầm dự đoán.

Chàng trầm mặc một chút, rồi hỏi: "Lê cô nương còn có chuyện gì không?"

Nếu không có gì kỳ lại, Lê cô nương sẽ không đến rồi đi ngay như thế, không gặp chàng lấy một lần.

Lời dặn dò của Kiều Chiêu tưởng như vẫn còn bên tai Thần Quang: không nói chuyện ta bị thương cho Thiệu Tướng quân!

Tam cô nương đúng là thích đùa, làm gì có chuyện hắn không báo chuyện quan trọng như vậy cho Tướng quân đại nhân cơ chứ!

"Tướng quân, Tam cô nương bị thương."

"Bị thương?" Thiệu Minh Uyên sa sầm: "Ngươi đi theo Lê cô nương là đi ngủ đấy à?"

Thần Quang oan ức vô cùng: "Tướng quân, Tam cô nương nói chuyện riêng với Giang Đường, không có thuộc hạ vào cùng mà."

"Lý sự!"

Thần Quang đột ngột đứng thẳng người: "Là thuộc hạ lý sự cùn, là thuộc hạ đáng chết!"

Thiệu Minh Uyên lạnh nhạt liếc hắn: "Lần sau không bảo vệ Lê cô nương cho tốt thì cứ theo quân pháp mà xử!"

"Dạ!" Thần Quang lớn tiếng đáp.

"Nói đi, là ai làm Lê cô nương bị thương?"

Thần Quang gãi đầu: "Lê cô nương nói chính người tự tay làm mình bị thương."

Tự làm mình bị thương?

Thiệu Minh Uyên nghĩ qua một chút, bèn đoán được đại khái tình cảnh lúc đấy, không khỏi thở dài trong lòng.

Lê cô nương như vậy, làm cho những kẻ vỗ ngực tự xưng là đấng nam nhi như bọn họ chẳng còn chốn dung thân.

"Lê cô nương bị thương ở đâu?"

Thần Quang lấy hết dũng khí: "Cố ạ."

Thiệu Minh Uyên yên lặng một lúc rồi sai thân vệ đi lấy hai hộp đầy ắp đĩnh bạc giao cho Thần Quang mang về: "Tiền chữa bệnh."

Lê cô nương không thiếu thuốc tốt trong tay, mà có vẻ giống thiếu bạc hơn.

Thần Quang trở lại Lê phủ, hoan hỉ giao hai chiếc hộp đầy ắp đĩnh bạc cho Băng Lục: "Quà Tướng quân gửi cho Tam cô nương."

Tay trĩu xuống, Băng Lục suýt thì cắm mặt xuống đất.

Thần Quang vội vàng đón lấy hai chiếc hộp.

"Nặng chết đi được! Ngươi tự ôm một mình đi." Băng Lục liếc xéo Thần Quang, bỏ vào trong.

Thần Quang thấy Kiều Chiêu thì hơi chột dạ, đặt vội hai chiếc hộp lên bàn dài rồi nói: "Tam cô nương, Tướng quân phái ta gửi quà cho người."

Nói là tiền chữa bệnh thật là dung tục tầm thường, Tướng quân đúng là chẳng hiểu cách dỗ tiểu cô nương.

Kiều Chiêu ra hiệu cho Băng Lục mở ra.

Băng Lục mở ra thì thốt lên sợ hãi.

Kiều Chiêu nhìn sang, chỉ thấy trong chiếc hộp gỗ màu đỏ là từng hàng đĩnh bạc trắng lóa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Sao hình dạng đám bạc này trông quen mắt thế nhỉ? Kiều cô nương nghĩ thầm.

"Đây là quà Thiệu Tướng quân gửi ta?" Kiều Chiêu vẻ mặt u ám, vết thương trên cổ khiến giọng nàng hơi khàn khàn.

Thần Quang chớp mắt mấy cái.

Trông Lê cô nương có vẻ không vui lắm.

"Ừm... là tiền chữa bệnh ạ?" Tiểu xe phu chần chờ đổi lời giải thích.

Vẻ mặt Kiều Chiêu càng tối tăm hơn.

Tiểu phu xe cũng sắp khóc đến nơi rồi: "Nếu không người nghĩ nó là cái gì thì nó là cái đó!"

Đúng là chẳng có cách nào thực hiện được cái việc ngớ ngẩn này mà!

"Ngươi nói cho Thiệu Tướng quân là ta bị thương rồi đúng không?" Kiều Chiêu thản nhiên hỏi.

Thần Quang suýt thì quỳ sụp xuống: "Tam cô nương, ta sai rồi, Tướng quân đại nhân rất quan tâm đến người, cứ gặng hỏi mãi khiến ta không có cách nào đành phải nói ra."

"Được rồi, nói thì cũng nói rồi." Kiều Chiêu xoa thái dương.

Nếu nàng muốn tính toán cặn kẽ với Thần Quang thì đã tức chết từ lâu rồi, người kia không phái cho nàng phu xe nào đáng tin được à?

Nguyên nhân quan trọng nhất mà nàng không muốn Thiệu Minh Uyên biết cũng chỉ là không muốn để Đại ca biết được mà thôi. Nhưng nghĩ kỹ một chút, hẳn Thiệu Minh Uyên cũng sẽ cố gắng không tiết lộ cho Đại ca.

Thấy Kiều Chiêu không nói gì thêm, Thần Quang vội vã lẩn đi, Băng Lục chỉ hai hộp bạc: "Cô nương, làm gì với cái này bây giờ ạ?"

"Tất nhiên là cất đi rồi." Kiều cô nương nói như điều hiển nhiên.

Giang Đường hành động nhanh chóng vượt xa mức tưởng tượng của Kiều Chiêu, không đầy hai ngày sau, cửa ngục thiên lao đã được mở, Kiều Mặc được thả ra ngoài.

Thiệu Minh Uyên tự mình đến đón chàng.

Ánh nắng mặt trời tươi sáng, một thế giới hoàn toàn khác so với đại lao ẩm thấp lạnh lẽo kia.

Kiều Mặc hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành này, nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng mà chàng tin là sẽ xuất hiện kia, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.

Chương 290: Qua cầu rút ván?
Editor: Ha Ni Kên

"Cữu huynh, mời lên xe." Thiệu Minh Uyên đỡ Kiều Mặc.

Kiều Mặc ngồi lên xe ngựa, đi thẳng về phủ Quan Quân Hầu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hôm nay Lê cô nương có biết ta được thả ra hôm nay không?"

Thiệu Minh Uyên hơi ngạc nhiên, nhạy bén phát hiện ra thái độ của Kiều Mặc đối với Lê cô nương có chút khác xưa.

Chàng không hề giấu giếm: "Thật ra cữu huynh có thể nhanh chóng được thả như thế này chính nhờ công lao của Lê cô nương."

"Hả?"

"Lê cô nương đã tìm gặp Giang Đường."

Kiều Mặc biến sắc: "Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?"

Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Phải."

"Sao Giang Đường lại đồng ý?" Vẻ mặt Kiều Mặc khó coi vô cùng.

"Lê cô nương nói đã thực hiện một giao dịch sòng phẳng với Giang Đường, cụ thể thế nào thì ta cũng không hỏi."

"Sao Hầu gia lại không hỏi? Muội ấy chỉ là một tiểu cô nương, lấy gì mà giao dịch sòng phẳng với Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?" Kiều Mặc cười khổ.

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Lê cô nương chưa nói, ta cũng không hỏi. Nhưng ta tin Lê cô nương không phải là người không biết tự lượng sức mình."

Kiều Mặc nhắm nghiền hai mắt.

Cuộc sống mấy ngày vừa qua trong tù khiến chàng mỏi mệt vô cùng, nhưng vừa nghĩ đến những thứ trong chiếc hà bao kia, chàng chỉ hận không được gặp lại tiểu cô nương kia, hỏi cho rõ mọi chuyện.

Chắc sẽ không cố tình trốn tránh chàng đâu, có phải không?

Nghĩ đến đây, Kiều công tử trước giờ luôn ổn trọng bình tĩnh bỗng nhiên cảm nóng lòng không chờ được.

"Cữu huynh yên tâm, hôm nay Lê cô nương sẽ tới thôi."

Kiều Mặc mở mắt ra.

Thiệu Minh Uyên thành thật khai báo: "Từ giờ ngày nào Lê cô nương cũng sẽ đến châm cứu cho ta, vậy nên sau khi Lê cô nương xử lý xong việc của mình thì nhất định sẽ đến."

"Vậy thì được." Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên chằm chằm một lúc, vẻ mặt rất phức tạp.

Thiệu Minh Uyên bị nhìn chằm chằm thì chẳng hiểu gì bèn nói: "Cữu huynh cứ về nhà tắm táp thay quần áo đi, sau đó ăn tạm vài thứ rồi nghỉ cho khỏe. Khi nào Lê cô nương đến ta sẽ cho người báo huynh ngay lập tức."

"Được." Kiều Mặc gật đầu, dày vặt trĩu nặng lòng chàng mấy hôm nay mỡi nhẹ đi vài phần.

Lúc này Kiều Chiêu đang được Giang Đường mời đến nha môn Cẩm Y Vệ để uống trà đàm đạo.

Trà đãi khách là trà bạch hảo ngân châm thượng hạng, Kiều Chiêu vừa uống một ngụm đã cảm thấy hương thơm dậy hẳn tinh thần. Đặt chén trà xuống, nàng nói: "Đúng là trà ngon."

"Đây là trà đặc biệt chỉ có trong cung, mỗi năm không quá mười cân." Giang Đường cười híp mắt, trở về dáng vẻ hiền hậu nhân từ bình thường.

"Thế thì là ta có lộc uống rồi, đa ạ Đại Đô Đốc."

Sauk hi hàn huyên, Giang Đường đi thẳng vào vấn đề: "Kiều công tử đã được thả, Lê cô nương cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ?"

Sau khi để thuộc hạ thử độc, hắn cũng đã uống thuốc, thời gian ngồi trong nhà xí có lâu hơn bình thường, nhưng xong xuôi thì tinh thần sảng khoái vô cùng, ban đêm chân cũng không bị co rút, chứng tim đập nhanh hàng sáng cũng vơi đi không ít.

Nếu nói khi đầu hắn vẫn chỉ ôm tâm lý thử qua cho biết thì bây giờ đã là bắt buộc phải có được toa thuốc kia.

Kiều Chiêu rút ra một tấm giấy gấp gọn đưa sang.

Giang Đường mở tờ giấy, vội vã nhìn qua.

Trên tờ giấy ghi những vị thuốc phối với nhau, ngay cả chác điều chế cũng được ghi rõ ràng thành từng bước.

Một toa thuốc rất có thành ý.

Tâm trạng của Giang Đường đối với tiểu cô nương trước mặt vô cùng phức tạp. Cất tấm giấy đi, hắn nói: "Sau đó ta sẽ nhờ đại phu điều chế thuốc, nếu có chỗ nào không hiểu thì mong Lê cô nương không tiếc công chỉ bảo tận tình."

"Đây là đương nhiên." Kiều Chiêu thoái mái đồng ý.

Giang Đường thấy nàng bình tĩnh vôc cùng, không biết là nàng có sẵn dự tính trong lòng hay chỉ là người không biết sợ trời cao đất dày, cười cười dò xét hỏi: "Lê cô nương không sợ ta sẽ trở mặt rồi sau này kiếm chuyện gây phiền à?"

Một khi toa thuốc đã rơi vào tay rồi, lại còn có thể thuận lợi khắc chế được đan độc, thì ngươi còn gì để mà dựa vào?

Nghe Giang Đường nói vậy, Kiều Chiêu vẫn ung dung: "Ta nghe nói, thiên sư đương triều đã thay tận ba lần rồi."

Minh Khang Đế thờ phụng đạo giáo, mưu cầu trường sinh, đương nhiên là sẽ triệu đám đạo sĩ nổi danh thiên hạ tề tựu trong cung thay hắn luyện trường sinh đan. Địa vị cao nhất mà đám đạo sĩ kia có thể đạt được là được đích thân thiên tử phong thành thiên sư.

Có điều Hoàng Thượng vui buồn khó đoán, hôm nay đang là thiên sư hơn cả vạn người, ngày mai cũng có thể cầm thân ngục tối, thậm chí có khi còn phải bỏ mạng.

Giang Đường nhất thời không hiểu vì sao Kiều Chiêu lại nhắc đến chuyện này, cười bình tĩnh: "Không sai, đã đổi ba thiên sư rồi, thế thì sao?"

Kiều Chiêu nhấc chén trà lên nhấp thêm một ngụm, trông như một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi ngây thơ, tiếng cười lảnh lót: "Chẳng lẽ Đại Đô Đốc không biết, thiên sư không xuất thân từ cùng một nhà, mà thủ pháp luyện đan hay nguyên liệu phối hợp mỗi nhà lại một khác ư?"

Nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt Giang Đường.

Nói đến đây thì hắn đã hiểu hết.

Đạo gia cũng phân thành nhiều trường phái, thủ pháp luyện đan và nguyên liệu cũng không giống nhau. Đương nhiên linh đan luyện ra sẽ khác nhau, và hiển nhiên, đan độc tạo nên cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Tiểu cô nương này đang nhắc nhở hắn, giả như bây giờ hắn qua cầu rút ván, vậy thì đến lúc Hoàng Thượng lại bổ nhiệm một thiên sư mới, toa thuốc trong tay bây giờ chỉ còn là đám giấy lộn.

Giang Đường nhìn tiểu cô nương đối diện không chớp mắt.

Như vậy tức là, đường đường là một Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ như hắn, mà lại phải chịu khống chế dưới tay một tiểu nha đầu?

Kiều Chiêu ung dung nhìn lại.

Thế thì sao nào? Giỏi thì giết nàng đi.

Trên đời này nhất định sẽ có những người luôn bị khống chế như vậy, không phải giết người hay qua cầu rút ván là có thể giải thoát.

Cuối cùng Giang Đường cũng dời mắt, thở dài: "Lê cô nương, sau này cô nương phải thật bảo trọng."

Kiều Chiêu cười cười: "Mong Đại Đô Đốc quan tâm nhiều hơn."

Nàng đặt chén trà xuống: "Ta còn có việc, đành cáo từ trước. Cảm ơn trà ngon của Đại Đô Đốc."

Giang Đường nhìn tiểu cô nương bình tĩnh ung dung tự tại, vừa buồn cười vừa hết cách.

Nếu có thể thu tiểu nha đầu về dưới trướng của mình –

Ý niệm này vừa xuất hiện, Giang Đường đã gọi một tên Cẩm Y Vệ: "Gọi Thập Nhất đến đây."

Không lâu sau một người đàn ông anh tuấn khí chất lạnh như băng đi vào: "Đại Đô Đốc."

"Đưa Lê cô nương hồi phủ." Giang Đường phân phó.

"Dạ." Giang Thập Nhất đi đến trước măt Kiều Chiêu: "Mời Lê cô nương."

Kiều Chiêu đứng lên: "Không cần làm phiền."

"Lê cô nương là khách quý, ta phải phái người tiễn về mới phải, đã vậy thì không nên chối từ làm gì." Giang Đường nháy mắt ra hiệu cho Giang Thập Nhất.

Kiều Chiêu thấy vậy cũng không tiện nhiều lời, khom người chào Giang Đường rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu sau Giang Thập Nhất lặng yên không tiếng động trở lại.

Giang Đường kinh ngạc: "Nhanh vậy?"

Giang Thập Nhất cũng ngạc nhiên không kém: "Đưa tới cửa xe ngựa thôi – thì cần bao lâu mới phải?"

Giang Đường chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, trừng trừng nhìn hắn: "Ai bảo ngươi đưa mỗi đến cửa hả!"

Thấy Giang Thập Nhất vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng vô cảm, Giang Đường tức muốn chết, xua tay: "Thôi đi xuống đi!"

Khó trách Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã dành tình cảm sâu không thấy rễ cho Thập Tam, mà lại một mực coi Thập Nhất tướng mạo rõ ràng xuất chúng hơn như không khí. Cái thằng đầu gỗ thế này thì ai mà thích được!

Bên ngoài nha môn Cẩm Y Vệ.

"Tam cô nương, chúng ta về Lê phủ hay là về phủ Tướng quân của chúng ta vậy ạ?" Thần Quang nắm dây cương hỏi.

---------------------

Mãi mới xong đoạn này aizza
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play