Chương 276: Ta chỉ nghe lời một người đàn ông
Editor: Ha Ni Kên
Trì Xán chống tay trên thành ghế, lười biếng nói: "Đình Tuyền, phải cho cả ta đi với."
Từ nay về sau phải trông thật chặt cải trắng chàng tự tay nhặt mới được, ai dám cướp của chàng thì chàng sẽ liều mạng với người đó.
"Thập Hi—" Thiệu Minh Uyên hơi đau đầu.
Mang một người thì thôi cũng được, giờ còn đòi mang thêm người nữa? Chỗ đấy là thiên lao đấy, chẳng lẽ nghĩ là đi bát phố à?
Trì Xán lạnh nhạt: "Sao rồi, định qua cầu rút ván à? Trời còn chưa sáng ta đã chạy đến đây là vì ai cơ chứ?"
Đáng giận nhất là Thiệu Minh Uyên đồng ý dẫn Lê Chiêu đi, mà lại cự nự không cho chàng đi, tên tiểu tử này có nhớ là ai mới là người thân hơn không đấy?
"Được, thế mai đi cùng vậy." Thiệu Minh Uyên quá hiểu tính tình Trì Xán, không biết làm thế nào đành phải đồng ý, sau đó nhìn sang Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa vội vàng xua tay: "Không cần nhìn ta, ta không đi."
Chàng không giống mấy cái tên tiểu tử này, chàng vẫn còn bình thường chán!
Quyết định xong chuyến đi thăm tù ngày mai, Trì Xán mới đứng dậy: "Cũng nên về rồi. Lê Tam, ta đưa muội về."
Thiệu Minh Uyên ngẩn người, rồi nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cười cười: "Không làm phiền Trì Đại ca, chúng ta không thuận đường. Trì Đại ca và Dương Đại ca cùng về thì hơn."
Dương Hậu Thừa chớp chớp mắt.
Nào nào, chàng còn có chuyện phải nói với Thiệu Minh Uyên đấy!
"Ta không vội hồi phủ, ta có thể đi dạo một lúc." Trì Xán thản nhiên nói.
Trong mắt Thiệu Minh Uyên đã đầy vẻ ngỡ ngàng hiểu ra.
Kiều Chiêu không nhịn được đỡ trán.
Nàng không thể ngờ rằng sau khi Trì Xán nói toạc hết ra thì sẽ sử dụng cái phong cách dây dưa ngang ngược như thế này.
"Thật sự không cần đâu, ta có nha hoàn và phu xe đi cùng mà."
Trì Xán tiến lên, nhón tay bắt ống tay áo Kiều Chiêu lắc lắc: "Nghe lời đi, đi đi."
Thiệu Minh Uyên đứng một bên nhìn, từ từ vỡ ra.
Hóa ra Thập Hi thích Lê cô nương.
Đáng lẽ chàng nên nhận ra từ sớm, nhưng vì khi ấy Thập Hi cứ nói trái lòng mà không để tâm.
Tướng quân trẻ tuổi rũ mắt, tầm mắt rơi đúng vào bàn tay xương khớp rõ ràng của chàng. Móng tay của chàng vẫn lờ mờ vệt xanh, cơn đau do ngân châm đâm vào kẽ móng tay như hiển hiện trước mắt, nhưng những lời vỗ về dịu dàng của người con gái ấy khiến chàng chẳng hề nhớ nổi cơn đau ấy như thế nào, chỉ đọng lại những câu nói bình tĩnh nhưng chứa chan dịu dàng:
Lần này sẽ hơi đau, huynh cố chịu một chút...
Lần này không đau đâu...
Thiệu Minh Uyên nghĩ, có lẽ cả đời này chàng sẽ không bao giờ quên được hai câu nói ấy. Bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói với chàng như vậy, mà có khi, cũng là lần cuối cùng.
Kiều Chiêu bình thản rút ống tay áo về, nghiêm trang nói với Trì Xán: "Trì Đại ca, trên đời này ta chỉ nghe lời một người đàn ông mà thôi."
"Ai?" Trì Xán hỏi.
Thiệu Minh Uyên và Dương Hậu Thừa cũng nhìn Kiều Chiêu.
"Cha ta." Kiều cô nương lãnh đạm nói, rồi khom người thi lễ với Trì Xán, nhấc chân bỏ đi.
Trì Xán bất động hồi lâu.
Dương Hậu Thừa không nhịn được đẩy đẩy chàng: "Thập Hi, huynh không sao chứ?"
Thập Hi lại vừa bị Lê cô nương từ chối à? Có lên cơn điên không nhỉ?
Ánh mắt Trì Xán hơi lóe lên, đưa tay sờ cằm, lẩm bẩm: "Nói có đạo lý phết."
Cháng vừa nói, cũng không tạm biệt hai người Thiệu Minh Uyên, từ từ đi ra ngoài.
Dương Hậu Thừa gãi đầu, nói với Thiệu Minh Uyên im lặng từ nãy đến giờ: "Không phải Thập Hi tức quá hóa ngu đấy chứ?"
Thiệu Minh Uyên không nói gì.
Dương Hậu Thừa than thở.
Hôm nay là ngày gì vậy, ai cũng ngu người hết thế này?
"Đình Tuyền, hôm nay Thập Hi trúng tà đấy."
"Hửm?"
"Huynh ấy tỏ tình với Lê cô nương, ngay trước mặt ta luôn!"
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh: "Thế à? Hiếm khi nào thấy Thập Hi thích một cô nương, cuối cùng cũng có thì tốt quá rồi."
"Hả? Chẳng lẽ chỉ mình ta thấy Lê cô nương còn nhỏ quá à?"
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Rồi sẽ lớn thôi."
Từ trước đến giờ chàng chưa bao giờ cảm thấy Lê cô nương nhỏ tuổi, thậm chí còn cảm thấy, so với Lê cô nương, bạn tốt Trì Xán của chàng mới là một đứa trẻ tính khí thất thường.
"Các huynh nói giống hệt nhau." Dương Hậu Thừa lắc đầu.
Thiệu Minh Uyên ngồi bên cửa sổ, nhìn đám cây cỏ um tùm bên ngoài, muộn màng nghĩ: Thế mà quên hỏi Dương Nhị, cuối cùng Lê cô nương có đồng ý hay không.
Chàng quay vào thư phòng, lôi toa thuốc Kiều Chiêu viết ra rồi sau đó cẩn thận lôi một bức thư từ trong hộp gỗ màu đỏ ra.
Đơn thuốc và thư nhà đặt cạnh nhau, một tấm dường như vẫn còn vương vấn hương mực, một tấm đã hằn in dấu vết tháng năm.
Thiệu Minh Uyên chậm rãi ve vuốt những con chữ tao nhã thanh lịch trên phong thư nhà, rồi sau đó những ngón tay thon dài của chàng chạm vào toa thuốc.
Cứ cho là bắt chước, nhưng có thể bắt chước giống đến vậy ư?
Chàng chợt nhớ tới ngày hôm ấy, mặt trời rực rỡ, dưới giàn nho tại hậu viện lầu Xuân Phong, người con gái ấy hỏi chàng giấy bút, rồi chỉ cần liếc qua thân vệ ngoại hình bình thường một lần đã vẽ lại được bức tranh thân vệ ấy một cách hoàn chỉnh.
Khi ấy nàng nói: chuyện nhìn một lần không quên, người khác có thể không làm được, ta thì có.
Lê cô nương chỉ cần nhìn một lần là có thể vẽ lại người khác một cách sống động, như vậy nhìn qua chữ viết của người khác rồi viết lại được y hệt cũng là chuyện bình thường phải không?
Nàng đúng là một cô nương đặc biệt.
Nụ cười trên khóe miệng Thiệu Minh Uyên đột ngột đông lại, hoảng hốt phát hiện ra sự chú ý của bản thân dành cho tiểu cô nương kia nhiều hơn mức bình thường, chàng trầm mặc cất lại phong thư nhà và đơn thuốc, rồi rời khỏi thư phòng.
Trì Xán rời khỏi phủ Quan Quân Hầu cũng không về phủ Trưởng Công Chúa luôn mà đi về hướng ngược lại.
"Công tử, đi nhầm đường rồi." Tên sai vặt Đào Sinh nhắc.
Trì Xán lườm hắn: "Lắm chuyện!"
Đào Sinh vội vàng che miệng lắc đầu.
"Chuyện hôm nay, một chữ cũng không được kể cho kẻ khác."
"Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ giữ miệng kín bưng, đánh chết cũng không nói!" Trời ơi, công tử nhà bọn họ biết yêu rồi, nhưng mà lại không thể kể cho ai, hắn sẽ chết mất!
Trì Xán dừng lại.
Đào Sinh ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Hàn Lâm Viện?"
Hắn kinh ngạc nhìn công tử nhà mình nghĩ thầm: Sao hôm nay công tử lại chạy đến cái chỗ này?
Trì Xán đạp Đào Sinh: "Đi hỏi thăm xem các vị đại nhân ở Hàn Lâm Viện bao giờ thì tan làm về."
"Dạ." Đào Sinh chạy như điên đến hỏi tên canh cửa, nhanh chóng quay lại: "Công tử, hỏi được rồi!"
"Bao giờ?"
Đào Sinh chạy vội, lau mồ hôi: "À, tên gác cửa bảo là, các vị đại nhân muốn về lúc nào thì về."
Trì Xán sa sầm.
Thế mà cũng được à?
"Được rồi, ngươi đi hỏi thẳng luôn đi, hỏi là vị Lê Tu soạn nhà ở ngõ Hạnh Tử bình thường về lúc nào?"
Đào Sinh không nhúc nhích.
"Làm sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Trì Xán nheo lại.
"Công tử, chuyện này, chuyện này không nên đâu." Tự dưng có hứng thú với khuê nữ nhà người ta, xong lại đến tìm ngay phụ thân nhà người ta, người không sợ bị đánh gãy chân à?
"Bảo đi thì đi ngay đi, ngươi còn nói lảm nhảm nữa thì đánh gãy chân rồi bán quách đi cho rảnh nợ!"
Đào Sinh nghe vậy thì lật đật chạy đi hỏi, nhanh chóng quay về: "Hỏi rồi ạ, Lê Tu soạn đã về rồi, giờ đang uống trà ở quán trà Ngũ Vị ạ."
Trì Xán: "..." Nhạc phụ đại nhân tương lai này làm quan cũng nhàn nhã tự tại quá.
"Đi, đến quán trà Ngũ Vị."
Mấy ngày thời tiết nóng nực thế này quán trà lúc nào cũng đầy ắp người, Trì Xán vừa vào, cả đại sảnh lặng hẳn lại.
Dửng dưng trước thái độ niềm nở của tiểu nhị, chàng chỉ nói: "Đưa ta lên nhã gian trên tầng hai." Đến cầu thang, chàng lại kín đáo đưa cho tiểu nhị một khối bạc: "Nói cho ta biết Lê Tu soạn đang ngồi phòng nào."
Chương 277: Thiệu Minh Uyên là đồ ngốc
Editor: Ha Ni Kên
Dạo này Lê Quang Văn không vui lắm.
Mấy ngày gần đây con gái thứ hai ngày nào cũng chạy ra ngoài, không có thời gian chơi cờ cùng ông.
Ông ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên bàn bày một bàn cờ nhỏ, một tay mân mê tách trà, một tay vuốt ve quân cờ, thảnh thơi một mình.
Cửa nhã gian mở ra để đón gió, Trì Xán ra hiệu cho Đào Sinh đứng ngoài còn mình thì đi vào.
Lê Quang Văn vừa đặt quân trắng xuống, cầm quân đen lên mà chưa biết đặt ở đâu, Trì Xán ngồi xuống chỗ đối diện ông, nghiêm túc suy nghĩ cùng.
"Ngươi nghĩ nên đặt đâu?" Lê Quang Văn cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
"Ta vẫn chưa nghĩ ra, để ta nghĩ một lát đã."
"Đặt ở đây." Lê Quang Văn đặt quân đen xuống.
Trì Xán vỗ tay: "Đúng, đúng rồi, chỗ này hay."
Lê Quang Văn được khen thì thấy thoải mái, cười nói: "Ta cũng thấy vậy."
Nói rồi ông ngước lên nhìn rồi sửng sốt: "Ngươi, ngày hôm ấy ngươi là –"
Tên tiểu tử đứng ra làm chứng cho Chiêu Chiêu à?
"Vãn bối là Trì Xán."
"Ờm." Lê Quang Văn mất tự nhiên khẽ gật đầu.
Tên tiểu tử này đang để ý Chiêu Chiêu phải không? Nhưng mà nó lại là con trai của cái vị công chúa nuôi nam sủng kia, cái đám người hoàng thất thích nhất là làm mấy chuyện xằng bậy, chưa kể tên tiểu tử này còn có cái mã đẹp như thế này...
Không được, không được, không thể để Chiêu Chiêu đi theo một kẻ thế này được.
Nghĩ vậy, thái độ của Lê Quang Văn trở nên lãnh đạm.
"Quân trắng nên đi tiếp thế nào nhỉ?" Trì Xán rất tự nhiên nhấc một quân trắng lên, cau mày suy nghĩ.
Kỳ nghệ của chàng thực ra vẫn khá cao cường, đi nhẹ nhàng chút chút vậy.
Nhất thời Lê Quang Văn bị thu hút sự chú ý, cầm quân đen nói: "Không nhìn ra à? Ta nói cho ngươi nhé, bây giờ quân trắng đang chiếm ưu thế đấy."
"Thế á? Ta không nhìn ra đâu đấy, đúng là kỳ nghệ của Lê thúc thúc thật cao minh."
Đào Sinh thập thò ở cửa: "..." Công tử, người đúng là hết mình trong công cuộc cưới vợ, trước đây tiểu nhân không nhìn ra đấy!
Kỳ nghệ hai người kẻ tám lạng người nửa cân, chơi thẳng đến khi trời sẩm tối, Lê Quang Văn thỏa chí hồi phủ.
Vừa về đến phủ, ông đã chạy ngay đến Nhã Hòa Uyển.
Hà thị lo lắng nói: "Không biết hôm nay Chiêu Chiêu gặp phải chuyện gì buồn bã mà cơm tối cũng chẳng ăn mấy."
"Thế à, để ta đi xem." Lê Quang Văn đi đến Tây viện.
Kiều Chiêu vừa thấy Lê Quang Văn đến, hơi ngạc nhiên: "Cha?"
Nàng đưa chén trà thơm A Châu vừa dâng lên cho Lê Quang Văn: "Cha tới tìm con đánh cờ à?"
Vừa nhắc đến chơi cờ, Lê Quang Văn nở nụ cười hài lòng: "Hôm nay á, không chơi thì thôi, đã chơi là chơi cả nửa ngày luôn. Ôi lâu lắm không chơi đã đến thế."
"Tức là hôm nay cha gặp được đối thủ ngang sức ngang tài à?" Kiều Chiêu cười nhẹ.
Từ sau khi trở thành Lê Chiêu, dù không thể làm được gì giúp đỡ cha mẹ, nhưng ít nhất nàng cũng biết không nên để bọn họ phải lo lắng cho mình, vẫn có thể cố giấu đi những ưu tư này.
"Phải, chưa bao giờ gặp được ai chơi cờ hợp đến vậy. Con cũng biết người này đấy."
"Con cũng biết?" Kiều Chiêu chợt cảm thấy không ổn.
"Chính là cái cậu thanh niên lần trước ra mặt làm chứng cho con lúc đám người phủ Trường Xuân Bá đến gây chuyện đấy. Ừm, cái cậu này vẫn biết am hiểu lễ nghĩa, mặc dù từ phủ Trưởng Công Chúa nhưng mà lớn lên rất khiêm nhường, câu nào câu nấy đều gọi cha là "Lê thúc thúc" hết."
Kiều Chiêu nhếch mép.
Khiêm nhường? Hiểu lễ nghĩa?
Kiều cô nương dở khóc dở cười nhìn Lê Quang Văn.
Phụ thân đại nhân ơi là phụ thân đại nhân! Cái cậu thanh niên hiểu lễ nghĩa kia chỉ hận không thể nuôi khuê nữ của người như ngoại thất đấy, người còn ở đấy mà hài lòng với cả thoải mái.
"Thế tức là cha rất thích Trì công tử à?" Kiều Chiêu dò xét.
Nàng phải biết đường để còn chuẩn bị tinh thần, không thể để đến ngày bị phụ thân đại nhân bán đi mất mà vẫn ngu ngơ không hiểu gì được.
Lê Quang Văn gật gù: "Ừ, coi như bạn cờ, cũng khá thưởng thức đấy. Nhưng mà –"
Nói tới đây, Lê Quang Văn nhìn Kiều Chiêu, thành thật nói: "Nhưng mà nếu mà nó muốn lấy con thì ta không vui. Chuyện nào ra chuyện nấy."
Kiều Chiêu chỉ còn biết kính ngưỡng Lê Quang Văn mà thôi.
Phụ thân đại nhân như thế này thì nàng sẽ thực lòng tin phục.
Lê Quang Văn xoa đầu Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu à, nương con nói tối nay con ăn ít, là ra ngoài gặp chuyện gì không vui à?"
"Dạ, có hơi không vui." Bỗng nhiên Kiều Chiêu cảm thấy không cần phải giả bộ trước mặt Lê Quang Văn.
Người trước mắt, là cha nàng mà.
Lê Quang Văn xoa tóc con gái đến lòa xòa, dịu dàng nói: "Ai làm con không vui, sau này cha sẽ không qua lại gì với kẻ đó nữa."
"Dạ, cha, bây giờ con thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Thế thì được rồi, vậy cha về trước." Trời đã tối, tất nhiên Lê Quang Văn cũng không tiện ở lâu trong phòng khuê nữ.
Sau khi Lê Quang Văn rời đi không lâu, có nha hoàn mang đến một chiếc hộp: "Tam cô nương, lão gia và thái thái sai tiểu tỳ đưa cho ngài bữa khuya ạ."
Bữa khuya là một bát canh tổ yến đường phèn, Kiều Chiêu múc một miếng, vị ngọt lướt từ cổ họng đến tận dạ dày.
Bỗng nhiên nàng lấy tay ôm mặt, mặc dòng nước mắt lẻn qua kẽ tay.
Lại là một đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, sắc trời vẫn đẹp như vậy, Kiều Chiêu ngồi xe ngựa đến phủ Quan Quân Hầu.
"Giờ vẫn hơi sớm." Từ khi biết được tâm ý của bạn tốt với người con gái trước mắt, Thiệu Minh Uyên cảm giác hai người không nên ở riêng cạnh nhau quá lâu.
Kiều Chiêu vẫn bình thản: "Vừa hay châm cứu sắc thuốc cho Thiệu Tướng quân."
Thiệu Minh Uyên do dự, nói: "Lê cô nương, thực ra ta có một thuộc hạ rất giỏi châm cứu. Không biết Lê cô nương có tiện truyền các bước châm cứu loại trừ hàn độc cho thuộc hạ của ta không? Để sau này hắn có thể giúp ta châm cứu."
Kiều Chiêu lạnh nhạt nhìn Thiệu Minh Uyên một cái rồi chăm chú lôi một cây ngân châm ra, thản nhiên: "Tất nhiên là không tiện, thuật châm cứu không thể truyền cho người ngoài."
"Vậy –"
"Thiệu Tướng quân cởi áo ra đi."
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ cởi áo.
"Nằm xuống đi."
Nhạy bén phát hiện ra tiểu cô nương trước mặt có vẻ mất hứng, Tướng quân trẻ tuổi thức thời nằm xuống.
Một cây ngân châm nhẹ nhàng châm xuống, Thiệu Minh Uyên rung rung hàng mi.
Kiều Chiêu ngước mắt nhìn chàng: "Đau không?"
"Không."
Lại một cây ngân châm nữa, cơ thể của Thiệu Minh Uyên hơi căng lại.
"Lần này đau không?" Kiều cô nương hiền lành hỏi.
Thiệu Minh Uyên mím môi.
Tại sao lại có cảm giác là Lê cô nương đang cố ý nhỉ? Hai lần trước châm cứu rõ ràng không đau chút nào mà.
Sau chút trừng phạt nhẹ nhàng với người nào đó, Kiều Chiêu không trêu đùa nữa, nghiêm túc hạ từng châm từng châm còn lại, rồi bình tĩnh hỏi chàng: "Thiệu Tướng quân thấy hứng thú với thuật châm cứu à?"
"Ặc, là cảm thấy ngày nào cũng phải để Lê cô nương tới, làm phiền Lê cô nương quá."
Kiều Chiêu liếc chàng.
Người này lại không nói thật rồi.
Hôm trước bắt nàng chạy đi chạy lại tận ba lần, mà lần cuối là còn lừa nàng đến, thế mà không thấy phiền hộ nàng à?
Chẳng lẽ --
Nghĩ đến khả năng nào đó, Kiều cô nương sa sầm mặt mày.
Tình hình huynh trưởng còn đang không biết thế nào, tâm trạng của nàng đã mệt mỏi lắm rồi. Thế mà cái tên khốn này lại còn khiến nàng phiền thêm, biết được tấm lòng của Trì Xán rồi nnên muốn làm Nguyệt lão se duyên à?
Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên không chớp mắt, càng nghĩ càng tức.
Lại còn cố mai mối cho thê tử của mình với huynh đệ tốt của mình, chỉ có mình cái kẻ ngu ngốc này trên đời mới làm thế mà thôi!
Thiệu Minh Uyên bị Kiều Chiêu lườm cho sợ hết hồn, ho nhẹ: "Lê cô nương?"
Kiều Chiêu vô ý đưa tay ra, chạm phải cơ bụng săn chắc của ai đấy.
Chương 278: Luống cuống
Editor: Ha Ni Kên
Bàn tay mềm mại ấm áp chạm vào bụng, Thiệu Minh Uyên suýt thì giật bắn cả người.
Ngay cả ba chữ "Lê cô nương" chàng cũng không thốt ra được khỏi miệng, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn Kiều Chiêu đầy kinh ngạc.
Đôi mắt của chàng trắng đen rõ ràng, trong vắt như tuyết trên núi tan, bình thường chỉ thấy lạnh lùng, nhưng giờ vì bị giật mình hoang mang nên thêm vài phần ngây thơ, giống như một cậu thiếu niên luống cuống ngơ ngác vậy.
Bắt được tất thảy những biểu cảm của chàng, bỗng nhiên Kiều Chiêu lại cảm thấy bản thân giống cô nương bất lương trêu đùa mỹ nam nhà lành.
Ngón tay nàng hơi cong lên, bụng ngón tay nhấn xuống cơ bụng săn chắc của đối phương, nghiêm túc nói: "Hàn độc đã bắt đầu lan đến đây rồi."
Đúng là chắc nịch.
Thiệu Minh Uyên cảm thấy bụng như bị ngón tay mềm mại của thiếu nữ đốt một ngọn đuốc cháy rực, trong nháy mắt lý trí của chàng kêu gào rằng hãy chạy ngay đi.
Chàng đột ngột xoay người nhảy xuống đất.
Kiều Chiêu kinh ngạc giật mình, vội la lên: "Không được lộn xộn!"
Thiệu Minh Uyên quay lưng lại: "Lê cô nương, hôm nay coi như xong rồi đi."
Kiều Chiêu hoàn toàn không hiểu vì sao chàng lại có phản ứng dữ dội đến vậy, trầm mặt: "Nằm xuống, hàn độc đã kéo ra được nửa đường mà không được loại bỏ hẳn thì lát sẽ có chuyện đấy. Hôm nay Thiệu Tướng quân còn muốn đi gặp Kiều Đại ca đấy, nhỡ lúc đấy không chịu được thì sao?"
Thiệu Minh Uyên đưa lưng về phía Kiều Chiêu hồi lâu rồi mới yên lặng nằm lại chỗ cũ.
Kiều Chiêu kiểm tra cẩn thận một lượt, thở phào: "May quá ngân châm không bị rơi ra."
Nàng mím môi, sẵng giọng: "Vì sao Thiệu Tướng quân lại nhảy dựng như thế?"
Rõ ràng lần trước rất biết điều, sao lần này lại không chịu phối hợp như thế hả?
Thiệu Minh Uyên mím chặt môi, không hé miệng.
Chàng cũng không thể nói là, khi nãy suýt thì không khống chế mấy phản ứng không nên có, suýt thì xấu mặt.
Nhất định là chàng bị điên rồi thì mới sinh ra mấy thứ phản ứng như vậy.
Cơn xấu hổ lũ lượt kéo đến, Thiệu Minh Uyên vội vàng lẩn tránh ánh mắt của Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu nhướn mày.
Không nói lời nào, không dám nhìn nàng, tức là từ chối nhận lỗi hả?
Bỗng nhiên có tiếng Thần Quang vọng vào: "Trì công tử, ngài đến rồi!"
Trời ạ, sao Trì công tử lại đến vào đúng lúc này cơ chứ? Một khi thấy cảnh này thể nào cũng cố tình gây sự cho mà xem!
Thần Quang nghĩ vậy, giọng to hơn: "Trì công tử, hôm nay nóng thật đấy, ngài khát nước rồi phải không? Để ta dẫn ngài đi uống trà –"
"Nói năng chẳng có đầu đuôi gì cả! Tướng quân của các ngươi đâu rồi?"
Trong phòng, ánh mắt Thiệu Minh Uyên hơi căng thẳng.
Tuy chàng có thể thẳng thắn vô tư trong tình huống như bây giờ, nhưng bạn tốt mà thấy thì khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Ặc, không đúng, chàng cũng không có tư cách vỗ ngực tự xưng thẳng thắn vô tư, vừa mới –
Nghĩ đến đây, Thiệu Minh Uyên bối rối không yên.
"À, Tướng quân của chúng ta à? Tướng quân đi ra ngoài –"
"Mời Trì công tử vào đi." Kiều Chiêu bình tĩnh cất giọng.
Cửa mở ra, Trì Xán đi vào: "Sao còn tới sớm hơn cả ta—"
Câu tiếp theo kẹt lại ở cổ họng, Trì Xán quên cả chớp mắt.
Thần Quang đóng sầm cửa lại.
Thôi chẳng quản nữa, có gì thì cứ ầm ĩ với nhau đi vậy, đừng vạ lây người vô tội là được rồi.
Trì Xán tỉnh lại trong cơn mê, bước phăm phăm đến, giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: "Hai người –"
"Trì Đại ca yên lặng một chút được không, ta đang loại bỏ hàn độc cho Thiệu Tướng quân."
"Trừ hàn độc mà phải cởi hết quần áo à?" Trì Xán nheo mắt, nhìn người Thiệu Minh Uyên.
"Không thì châm cứu lên quần áo à?" Kiều Chiêu hỏi ngược lại.
Đến lúc này Trì Xán mới chú ý đến đám ngân châm.
Cơn giận của chàng hơi xuôi phần nào, nhưng mặt vẫn xanh mét.
Thế tức là, ngày hôm trước Lê Chiêu cũng chữa cho Thiệu Minh Uyên như thế này à?
Thế mà chàng còn đứng ngoài trông chừng hộ hai cái người này, đúng là bị lừa đá trúng đầu rồi!
Quan trọng nhất là –
Trì Xán lại liếc người Thiệu Minh Uyên, oán hận trong lòng.
Quan trọng nhất là vóc dáng của tên tiểu tử này còn tốt hơn chàng, cởi hết ra thế này có phải là muốn dụ dỗ cải trắng của chàng đúng không?
Thiệu Minh Uyên nhắm hai mắt lại.
Trước cứ nghĩ cởi trần trước mặt Lê cô nương đã lúng túng lắm rồi, ai ngờ hôm nay mới biết, bị hai người cùng nhìn chằm chằm thì còn lúng túng hơn.
"Lê cô nương, vẫn tiếp tục chứ?"
"Ừ." Kiều Chiêu gật đầu một cái, nói với Trì Xán: "Phiền Trì Đại ca đứng lui sang một chút, ta muốn rút châm."
Trì Xán sầm mặt đứng sang bên cạnh, nhìn hai người không chớp mắt.
Thái dương của Kiều Chiêu giật giật, không nói lời nào chăm chút rút ngân châm, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Rốt cuộc tại sao Trì Xán lại vừa ý nàng cơ chứ? Không biết thì nàng có muốn cũng không đổi được!
Ngân châm được rút hết, Thiệu Minh Uyên như được đại xá, nhanh nhanh chóng chóng đứng lên mặc lại quần áo chỉnh tề.
"Thiệu Tướng quân định bao giờ thì đi?" Kiều Chiêu hỏi.
"Khi nào Giang Đường sắp xếp xong xuôi sẽ phái người thông báo cho ta."
Kiều Chiêu đứng dậy: "Vậy ta đi sắc thuốc cho huynh."
"Lại còn sắc thuốc nữa á?" Trì Xán thốt lên.
Kiều Chiêu nhìn chàng chẳng biết làm thế nào, bỏ đi.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại Trì Xán và Thiệu Minh Uyên.
Trì Xán ngồi xuống, tay chống lên đùi, lẳng lặng nhìn Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh hỏi lại: "Sao vậy?"
"Hàn độc của huynh đến bao giờ có thể loại bỏ hết?"
Thiệu Minh Uyên cảm nhận được một trận mưa gió bão giông trực trào trong giọng nói của bạn tốt, chần chừ rồi giơ ngón tay ra hiệu "sáu" .
"Sáu ngày à?" Trì Xán hỏi.
Nói thế tức là Thiệu Minh Uyên còn phải cởi trần trước mặt Lê Chiêu thêm mấy lần nữa?
Trì công tử cảm thấy khó có cách nào dung thứ được, nhưng nghĩ đến việc hàn độc trong người huynh đệ tốt chỉ có mình nha đầu chữa được, đành miễn cưỡng ép lại sự không hài lòng, miễn cưỡng nói: "Chữa khỏi được là tốt rồi."
Thiệu Minh Uyên trầm mặc một chút, thành thật khai báo: "Là sáu tháng."
"Sáu tháng?" Trì Xán nhảy dựng lên, trợn mắt khó thở nhìn Thiệu Minh Uyên.
Đùa à, cứ thế này bên nhau tận sáu tháng á? Thế có phải hết sáu tháng rồi thì chàng chuẩn bị làm nghĩa phụ là vừa phải không?
"Sao lại như thế được? Chuyện này không được!" Trì Xán đi tới đi lui vài vòng, cũng không thèm nhìn Thiệu Minh Uyên mà bỏ ra khỏi phòng.
Thiệu Minh Uyên nhìn cánh cửa khẽ động, lẳng lặng thở dài.
Chàng cũng không biết phải nói thế nào cho phải.
Lê cô nương nói với chàng, nếu không loại hẳn hàn độc thì sẽ không sống nổi thêm một năm. Chàng cũng chẳng tiếc gì cái mạng này, nhưng hôm nay cữu huynh bị giam trong tù, sao chàng có thể để cữu huynh tứ cố vô thân được?
Việc duy nhất chàng có thể làm cho thê tử quá cố, chỉ là chăm sóc cẩn thận Đại ca và ấu muội của nàng mà thôi.
Khi Trì Xán tìm thấy Kiều Chiêu thì Kiều Chiêu đang ngồi cạnh bếp lò sắc thuốc. Từng giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống từ vầng trán, sau đó nhỏ xuống bếp lò, tí tách. Nhưng nàng lại không ngại nóng, vẻ mặt không hề qua loa đại khái chút nào.
Trì Xán đứng yên một hồi, mở miệng: "Lê Tam."
Kiều Chiêu dừng quạt cây quạt trong tay, nhìn Trì Xán.
"Muội nói là, độc của Đình Tuyền chỉ có muội và Lý thần y chữa được có phải không?"
"Phải."
"Vậy muội không được chữa tiếp nữa, để ta phái người đi tìm Lý thần y."
"Đã bắt đầu rồi thì không thể dừng lại giữa chừng."
"Nếu dừng thì sao?"
Kiều Chiêu ngước mắt nhìn Trì Xán, thản nhiên: "Thì sẽ chết."
Trì Xán sờ mũi: "Ặc, thôi coi như ta chưa nói gì, muội chữa cho Đình Tuyền thật tốt là được."
Nửa năm thì nửa năm vậy, dù sao cũng là Thiệu Minh Uyên cởi áo, nghĩ thế thì thực ra cải trắng nhà chàng cũng chẳng phải chịu thiệt gì.
Chương 279: Điểm lạ trong đám cháy
Editor: Ha Ni Kên
Thuốc còn chưa sắc xong, Thiệu Minh Uyên đã sai người gọi hai người Kiều Chiêu lên đường.
Thần Quang đưa một bộ y phục nam cho Băng Lục: "Tướng quân bảo ngươi thay cho Tam cô nương bộ y phục này."
"Của Tướng quân của các ngươi à?"
"Không phải, mới đấy."
"Thế còn được, vậy của ta đâu?" Băng Lục nhận lấy bộ y phục.
"Chỉ có một bộ thôi, chắc không dẫn ngươi theo." Thần Quang phỏng đoán.
"Sao không dẫn ta đi? Ta muốn chăm sóc cô nương của chúng ta!" Băng Lục suy sụp, lật đật chạy đi tìm Thiệu Minh Uyên lý sự.
"Thiệu Tướng quân, ngài chỉ bảo Thần Quang chuẩn bị một bộ nam trang, không có của tiểu tỳ."
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh: "Chỉ có mình Lê cô nương đi thôi."
"Sao lại thế được? Cô nương của chúng ta đi đến cái nơi như thế, nhỡ gặp phải cái gì nguy hiểm thì sao? Băng Lục vừa nghe thì thấy sốt ruột vô cùng.
"Nguy hiểm?" Không khí xung quanh Thiệu Minh Uyên lạnh ngắt lại, chàng liếc Băng Lục rồi lãnh đạm nói: "Sẽ không đâu."
Băng Lục chưa bao giờ thấy biểu tình như vậy của Thiệu Minh Uyên, miêng giật giật, không hiểu sao lại thấy sợ hãi nhưng cũng không biết phải nói gì, cuối cùng siết chặt bộ quần áo trong tay, quay đi.
Kiều Chiêu nhanh chóng thay sang nam trang, lúc đi ra đã thành một cậu thiếu niên thanh tú.
"Hai vị Đại ca, thế này có thể đi được chưa?"
"Trông chẳng ra làm sao cả." Trì Xán nhíu mày.
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Được rồi."
Ba người rời khỏi phu Quan Quân Hầu, dưới sự sắp xếp của Chỉ Huy Sứ Giang Đường, đi vào thiên lao.
Thiên lao nằm ở dưới lòng đất, mỗi nấc thang đi xuống, lại cảm thấy luồng khí lạnh lẽo u ám dày đặc hơn, ngay cả khi trời đang giữa hè. Xuống dưới hẳn, ẩm thấp rõ ràng hơn, khiến cho người từ ngoài vào thấy khó chịu không thôi.
Sống trong hoàn cảnh như thế này, cho dù là thanh niên cường tráng khỏe mạnh, lâu dần sức khỏe cũng sẽ yếu đi mà thôi. Nghĩ đến việc huynh trưởng đã phải ngồi ở đây một đêm, Kiều Chiêu xót xa vô cùng.
Canh ngục dẫn đường dừng lại, cung kính: "Hầu gia, Kiều công tử đang ở bên trong."
Trước mặt ba người là hàng rào sắt ngăn trở phòng giam, bên trong là một người đàn ông, dù có mặc áo tù trên thân nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp cao ngất như trước.
Nghe được tiếng nói chuyện, người đàn ông quay lại, hơi ngạc nhiên: "Hầu gia?"
Kiều Chiêu không khỏi bám tay vào chấn song.
Đại ca –
Nàng há hốc miệng, không nói được tiếng nào, ruột quặn thắt lại.
"Có tiện để chúng ta đi vào nói chuyện không?" Thiệu Minh Uyên hỏi cai ngục.
"Chuyện này –" Cai ngục khó xử, không khỏi nhìn về phía Cẩm Y Vệ phụng bồi ba người Thiệu Minh Uyên.
Cẩm Y Vệ nói: "Lời Hầu gia nói mà cũng không nghe à?"
"Được chứ." Cai ngục gật đầu, lôi chìa khóa ra mở cửa tù.
"Đa tạ." Thiệu Minh Uyên lịch sự cảm ơn, cúi người bước vào.
Kiều Chiêu và Trì Xán theo sát phía sau.
"Cữu huynh thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không ổn không?" Thiệu Minh Uyên ngồi xuống.
Kiều Mặc cười cười: "Không sao, ăn cũng không tệ, cũng được ở một mình một phòng, đều là nhờ công Hầu gia chiếu cố."
"Cữu huynh nói thế thật là khách khí."
Kiều Mặc rũ mắt cười khổ: "Hầu gia không trách ta giấu giếm thật là được rồi."
"Ta biết chắc chắn cữu huynh có nỗi khổ tâm riêng."
Bỗng nhiên Kiều Mặc ngước nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, nắm chặt tay lại theo bản năng.
"Đa tạ Lê cô nương và Trì công tử đến thăm ta." Kiều Mặc lãnh đạm cười cười.
"Kiều Đại ca không sao là ta... chúng ta an tâm rồi. Kiều Đại ca cứ suy nghĩ tích cực, chúng ta sẽ đưa huynh ra khỏi đây."
Kiều Mặc lạnh nhạt cười một tiếng cảm ơn, nhìn sang Thiệu Minh Uyên: "Hầu gia, ta có mấy lời muốn nói riêng với Hầu gia."
Thiệu Minh Uyên nhìn Trì Xán và Kiều Chiêu.
"Để ta dẫn muội ấy ra ngoài chờ huynh." Trì Xán kéo kéo Kiều Chiêu: "Đi thôi."
Kiều Chiêu cảm thấy khổ sở vô cùng nhưng không dám thể hiện ra ngoài mặt. Nàng rút vội một chiếc hà bao nhỏ từ ống tay áo: "Kiều Đại ca, trong này có thuốc bồi bổ sức khỏe, mỗi ngày uống một viên sẽ giúp huynh không bị nhiễm bệnh trong thời gian ở đây."
Nàng giơ hà bao ra nhưng Kiều Mặc chậm chạp mãi không nhận.
Kiều Chiêu mím môi thật chặt, cố chấp đưa ra.
Cuối cùng Kiều Mặc cũng nhận lấy, lạnh nhạt: "Đa tạ Lê cô nương."
"Không cần khách khí như vậy." Kiều Chiêu không kìm được nhoẻn miệng cười.
Nàng có vẻ ngoài mong manh tinh xảo, ở cái nơi u ám ẩm ướt thế này, nụ cười nở rộ như vậy tựa như đóa hoa rực rỡ dẫn lối cho tia nắng mùa xuân.
Kiều Mặc ngẩn người.
Trì Xán giận đến suýt thì giậm chân.
Nha đầu chết tiệt này, cười với Kiều Mặc tươi đến như vậy, tức chết mất! May mà chàng còn đi theo đấy, không thì chắc nha đầu còn muốn tặng Kiều Mặc một cái ôm ấm áp nữa có phải không?
"Kiều Đại ca bảo trọng." Kiều Chiêu rũ mắt, lặng lẽ đi theo Trì Xán ra ngoài.
Trong phòng giam chỉ còn Kiều Mặc và Thiệu Minh Uyên.
"Sao Lê cô nương lại đến đây?"
"Lê cô nương rất quan tâm cữu huynh." Thiệu Minh Uyên giải thích.
Chẳng hiểu vì sao, nhớ lại dáng vẻ lặng lẽ rời đi của người con gái ấy, Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy có chút không nỡ.
Kiều Mặc khẽ thở dài.
Thôi, chàng chỉ ngạc nhiên tại sao Quan Quân Hầu có thể đồng ý đưa Lê cô nương đến nơi như thế này, chứ không hỏi lý do của Lê cô nương.
Nhưng bây giờ những chuyện này cũng không quan trọng nữa.
"Hầu gia, ta nói ngắn gọn thôi. Trước trận hỏa hoạn không lâu, tiên phụ lấy được một cuốn sổ ghi lại bằng chứng Tướng quân kháng Oa Hình Vũ Dương khấu trừ quân lương, bảo ta sau khi hết tang kỳ thì nhân danh nghĩa đi thăm hỏi bạn bè để chuyển nó đến tay một vị thế giao. Chẳng bao lâu sau thì trong nhà gặp hỏa hoạn –"
Nói đến đây, Kiều Mặc tự giễu, cười cười: "Giờ ta trình dâng cuốn ghi chép ấy lên cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là chủ nhân của thiên hạ này, xử lý thế nào tất nhiên không ai xen vào được. Nhưng có một chuyện nhất định ta phải nói cho Hầu gia, thực sự thì, trận hỏa hoạn kia rất ít có khả năng là một sự cố. Khi ta cứu ấu muội, muội ấy vừa khóc vừa chạy phía sau vườn hoa, nhưng cả tòa nhà cháy rực như vậy, lại chẳng hề có âm thanh nào khác, ta nghĩ –"
Kiều Mặc xúc động gần như không nói nổi, cố xoa dịu ưu buồn rồi mới nói tiếp: "Ta nghĩ, rất có thể phụ mẫu thân nhân của ta đã qua đời từ trước khi hỏa hoạn xảy ra, nếu không thì không thể nào có chuyện một tiếng động cũng không có như thế được..."
"Nếu thực sự là vậy, làm sao Vãn Vãn lại có thể thoát được?" Thiệu Minh Uyên hỏi.
Kiều Mặc cười khổ: "Ta đã hỏi Vãn Vãn rồi, muội ấy nói hôm ấy nghịch ngợm bị cha khiển trách, nên bực bội trốn gần hòn non bộ phía sau vườn hoa, sau đó ngủ quên mất, đến khi bị khói mù làm cho tỉnh dậy thì mới phát hiện khắp nơi toàn là lửa rồi."
Nhắc đến chuyện này, Kiều Mặc cũng khó có cách nào tiếp tục bình tĩnh, thống khổ hằn sâu trên trán: "Rốt cuộc quyển ghi chép và trận hỏa hoạn kia có liên quan trực tiếp với nhau hay không, thì cũng chỉ là những suy đoán của ta thôi, hôm nay một thân lao tù thế này thì không thể nào xác nhận được. Ta có hai chuyện muốn kính nhờ Hầu gia."
"Cữu huynh cứ nói."
"Nếu như Hầu gia có tiện, thì mong hãy tìm ra chân tướng của trận hỏa hoạn tại Kiều gia. Nếu như những gì ta suy đoán là chính xác, có kẻ đứng sau trận hỏa hoạn này, thì dù không thể đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng, ít nhất cũng đừng để người Kiều gia oan khuất thành quỷ. Chuyện thứ hai, chính là hy vọng Hầu gia có thể nuôi lớn Vãn Vãn nên người."
"Cữu huynh nói hai chuyện này, Minh Uyên sẽ làm hết sức có thể. Nhưng cữu huynh cũng đừng quá lo lắng, nhất định ta sẽ cữu huynh ra."
Kiều Mặc nở một nụ cười thả lỏng: "Đa tạ Hầu gia."
"Cữu huynh việc gì phải khách khí với ta? Chúng ta là người một nhà cả mà."
Kiều Mặc yên lặng một lúc, rồi nói: "Những gì Hầu gia nói khi trước, cũng không nhất thiết phải tuân theo đến cùng."
Chương 280: Chỉ cần là muội muội làm
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên hơi sững người, hiển nhiên không kịp hiểu Kiều Mặc đang nhắc đến chuyện gì.
Kiều Mặc cười cười: "Hầu gia từng nói, cuộc đời này chỉ có một thê tử là Đại muội –"
Thiệu Minh Uyên hiểu ra, nghiêm túc nói: "Tâm ý của Minh Uyên sẽ không thay đổi."
"Việc gì phải tự làm khổ mình như vậy, ta đã hiểu Hầu gia là người như thế nào rồi. Người chết rồi như đèn đã tắt, Hầu gia hà tất phải để những thứ hư vô ấy rằng buộc cuộc đời mình?"
Thiệu Minh Uyên rũ mắt yên lặng một lúc, nói: "Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho Kiều Chiêu."
Chàng chưa một lần bảo vệ nàng, chưa một lần yêu nàng. Chàng là người chồng tệ nhất trên đời này, làm sao có thể thoải mái lấy vợ sinh con sau khi tự tay giết nàng như vậy?
Chàng làm vậy không phải để bù đắp lỗi lầm hay chuộc tội, vì Kiều Chiêu sẽ chẳng thể nào sống lại. Chàng chỉ muốn giữ một thân trong sạch, tương lai có gặp lại nhau dưới suối vàng thì nàng vẫn là thê tử duy nhất của chàng, bài vị trong từ đường của hai người sẽ đặt cạnh nhau, không cần có thêm ai khác.
Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên thật lâu, thở dài: "Hầu gia chắc không biết Đại muội ta là người như thế nào. Muội ấy là một cô nương khoáng đạt rộng lòng, ta tin rằng muội ấy chưa bao giờ trách Hầu gia."
"Ta biết." Thiệu Minh Uyên nắm chặt tay.
Chàng biết thê tử của chàng không phải một người con gái bình thường, nếu không sẽ không bao giờ viết cho chàng một bức thư, không bao lâu ngay sau khi chàng xuất chinh vào đúng đêm tân hôn như vậy.
"Vậy nên nếu Đại muội có linh trên trời cũng sẽ không hy vọng Hầu gia phải tự làm khổ bản thân như vậy."
"Cữu huynh không cần khuyên ta đâu." Thiệu Minh Uyên cười cười.
"Vậy nhỡ Hầu gia gặp được cô nương khiến Hầu gia phải lòng thì sao? Hầu gia còn trẻ như vậy, đời người còn dài như vậy, việc gì phải tự khoác gông xiềng như vậy lên người?"
"Sẽ không –"
Thiệu Minh Uyên muốn nói, không phải là gông xiềng.
Chàng đã từng nằm gai nếm mật, thế kia nào có phải là gông xiềng?
Nhưng Kiều Mặc đã ngắt lời chàng: "Hầu gia có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bao giờ động lòng vưới ai không?"
Người thân của chàng, cả chính chàng, đã chịu đựng quá nhiều bất hạnh, chàng không hy vọng Thiệu Minh Uyên cũng gặp phải những điều như vậy.
Kiều Mặc vừa nói những lời này, trong đầu Thiệu Minh Uyên bỗng nhiên xuất hiện hình bóng một người con gái giơ một chiếc ngân châm nhỏ, nghiêm túc nói những lời đe dọa chàng.
Cả đời này không bao giờ động lòng trước người con gái khác ư? Có lẽ khó mà làm được.
Chàng đâu phải bậc thánh nhân, chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, cũng có thất tình lục dục. Có lẽ ở một thời điểm nào đó, chàng cũng sẽ trải qua cảm giác tim đập chân run.
Nhưng mà, cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Con người ta khó có thể khống chế được cảm xúc trong tim, nhưng có thể điều khiển lý trí của mình.
Thiệu Minh Uyên thản nhiên cười: "Những điều cữu huynh muốn nói, ta đều hiểu cả. Nhưng ta nghĩ, cho dù là lấy vợ sinh con hay một thân một mình, thuận theo lòng là được."
Chàng không có cách nào thuyết phục được bản thân bỏ qua được việc tự tay giết chết thê tử của mình mà nhẹ lòng lấy vợ sinh con với người khác. Đã vậy thì chuyện mà thế nhân ai ai cũng thấy thê lương tịch mịch, là một thân một mình, lại chính là điều tốt nhất dành cho chàng.
"Cữu huynh, trước đây huynh có đôi chỗ nghi ngờ Lê cô nương nên ta đã sắp xếp thuộc hạ điều tra những chuyện trước đây của Lê cô nương rồi, khi nào có kết quả --"
"Không cần." Kiều Mặc tự giễu bật cười: "Những chuyện này giờ không còn quan trọng nữa rồi."
Thứ chàng gắt gao bảo vệ đã dâng lên, hôm nay một thân đại lao, dung mạo hủy hẳn, còn có gì để người khác nhăm nhe mưu đồ?
"Vẫn cứ nên tra thì hơn, như thế cũng yên tâm hơn."
Mặc dù trực giác của chàng tin tưởng Lê cô nương không có mưu mô gì, cũng miễn cưỡng công nhận Lê cô nương trời phú thiên tài có thể có năng lực bắt chước bút tích của người khác. Nhưng đêm đêm tỉnh mộng, nghĩ đến phong thư nhà kia, làm sao có chuyện tận sâu đáy lòng không hề có chút nghi ngờ nào được?
Một chút nghi ngờ kia, cũng đủ khiến chàng trằn trọc trở mình, khó lòng chợp mắt cả đêm.
Có tiếng bước chân truyền lại, một tiếng ho khan vang lên: "Hầu gia, sắp hết giờ rồi."
Thiệu Minh Uyên đứng lên: "Cữu huynh, huynh cứ nghĩ thoáng ra, ta sẽ nhanh chóng tìm cách cứu huynh ra khỏi đây. Còn nữa, Lê cô nương có y thuật cao minh, thuốc muội ấy đưa huynh nhớ uống nhé."
Sau khi Thiệu Minh Uyên đi khỏi, Kiều Mặc lặng lẽ cười cười.
Còn bảo sẽ không phải lòng cô nương khác, chẳng lẽ tiểu tử ngốc kia không nhận ra rằng, phần tín nhiệm ấy dành cho Lê cô nương không còn dừng ở mức bình thường nữa rồi à?
Nghĩ vậy, Kiều Mặc liền lôi chiếc hà bao mà Kiều Chiêu vừa cố gắng đưa cho chàng ra.
Ánh mắt chàng vô tình nhìn vào một góc của hà bao, rồi không thể nào dời đi được nữa.
Trong góc hà bao có thêu một con vịt con rất sống động, đôi mắt xanh biếc của con vịt như đang nhìn thẳng vào mặt người đối diện.
Cái hà bao này –
Tay Kiều Mặc khẽ run, chàng nhanh chóng mở hà bao ra. Bên trong ngoại trừ một chiếc bình sứ nhỏ, còn có một tấm thư gấp lại.
Kiều Mặc run run mở tấm giấy ra, phía trên chỉ có một hàng chữ nhỏ: Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu. Ký tên: A Sơ.
Đây là nét chữ của Đại muội, cũng là nét chữ của Lê cô nương Lê Chiêu.
Mà A Sơ là tiểu tự* của Đại muội.
*có lẽ là tên hồi nhỏ
Kiều Mặc đột ngột đứng dậy, vọt tới song sắt, cất giọng: "Hầu gia –"
Cai ngục tiến lại, thái độ khá lịch sự: "Kiều công tử vẫn nên ngồi lại đi, Quan Quân Hầu đã đi rồi, làm sao có thế nghe thấy được?"
"Không biết Quan Quân Hầu có nói khi nào sẽ quay lại không?" Kiều Mặc vô cùng hối hận vì khi nãy không hỏi câu này.
Cai ngục dở khóc dở cười: "Kiều công tử, ngài nghĩ đây là quán trà muốn đến thì đến muốn đi thì đi à? Đây là thiên lao, Quan Quân Hầu có thể đến đây thăm ngài đều phải nhờ ân tình người khác. Ta nói thật cho ngài này, Quan Quân Hầu vừa đi thì Khấu Thượng Thư cũng đến, nhưng cũng không được vào gặp ngài đâu."
Kiều Mặc đờ đẫn ngồi xuống, siết chặt cái hà bao trong tay, yên lặng thật lâu không nói gì nhưng trong lòng là một trận bão táp kinh hoàng.
Lê cô nương viết cho chàng những lời này là có ý gì?
Kia là câu thơ lý giải nguồn gốc danh tự của Đại muội, "A Sơ" là tiểu tự của Đại muội. Rốt cuộc Lê cô nương muốn nhắn nhủ cái gì?
Còn cái hà bao kia, thêu một con vịt mắt xanh ở góc hà bao là thói quen có một không hai của Đại muội!
Kiều Mặc chỉ cảm thấy trái tim đập liên hồi, có một ý niệm chợt lóe trong đầu chàng nhưng bị chàng bác bỏ ngay lập tức.
Không thể có chuyện ly kỳ như thế được!
Chữ viết có thể bắt chước, tiểu tự hay thói quen của Đại muội cũng đều có thể bị người khác biết được. Ngay cả bát tự của Đại muội cũng từng được trao đổi cho phủ Tĩnh An Hầu, nếu người khác biết cũng đâu có gì kỳ lạ?
Trên đời này, chỉ cần muốn, có nhiều bí mật không phải là bí mật.
Kiều Mặc dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo của phòng giam ẩm ướt, cố thuyết phục bản thân bằng lý trí, nhưng có một giọng nói khác không ai khống chế được thì thầm trong lòng chàng: Kiều Mặc, ngày hôm nay ngươi chẳng còn thứ gì trong tay rồi, Lê Chiêu còn có thể mưu đồ gì với ngươi?
Kiều Mặc giơ đôi bàn tay lên, nhìn chằm chằm.
Chẳng lẽ, hung thủ một đuốc đốt sạch nhà chàng vẫn cho là chàng còn giấu gì trong đôi bàn tay này?
Nếu nói là có, thì chính là tập ghi chép kia.
Không sai, mặc dù chàng đã dâng tập ghi chép kia lên cho Hoàng Thượng, nhưng dựa vào khả năng nhìn một lần không quên của bản thân, chàng đã thuộc nhằm lòng từng từ từng chữ trong tập ghi chép ấy.
Nhưng như vậy nào có nghĩa lý gì? Đến cả đương kim Hoàng Thượng cũng không thèm để tâm đến nó, vậy mà người khác vẫn không chịu bỏ qua ư?
Kiều Mặc mân mê chiếc bình sứ bóng loáng, một lúc lâu sau mới mở ra, bên trong là vài viên thuốc, không ít không nhiều, vừa vặn bảy viên, bảy viên bảy màu.
Kiều Mặc chấn động trong lòng, bên tai văng vẳng giọng nói non nớt của một bé gái: Đại ca, muội được Lý gia gia dạy cách chế thuốc rồi, nhưng muội chế thuốc bảy sắc cầu vồng xong lại bị Lý gia gia mắng, nói là người khác nhìn sẽ không dám uống.
Chàng đáp: Không sao, chỉ cần là muội muội làm, người khác không dám uống thì Đại ca dám uống.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?