Chương 231: Đưa Tam cô nương đến từ đường
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Người của phủ Trường Xuân Bá nhanh chóng kéo nhau trở lại, vỗ cửa nhà Lê phủ đến mức vang tận lên trời.

"Mở cửa, mở cửa ngay. Tiểu công tử nhà chúng ta bị Tam cô nương nhà các ngươi đánh đến ngu người rồi, mau mau giao người ra đây!"

Quần chúng không biết từ đâu đổ ra, lần này ai cũng đã có kinh nghiệm, một tay cầm ghế nhỏ một tay cầm túi hạt dưa, chực chờ có kịch vui là xem.

Chỉ thấy Cổ Sơ nói năng chảy cả nước dãi: "Tam cô nương, Tam cô nương..."

"Ui chao, tên ăn chơi kia thành kẻ ngu rồi."

"Chuyện gì xảy ra thế này, không phải lúc trước có người đứng ra làm chứng cho Tam cô nương rồi à? Sao giờ tên đần này lại luôn miệng gọi Tam cô nương vậy?"

"Chờ xem, chuyện càng lúc càng thú vị, có khi phải hay ngang cái tin khắp nơi bình luận dạo gần đây cũng nên."

"Tin gì cơ?"

"Thế mà cũng không biết à? Tất nhiên là tin thê tử quá cố của Quan Quân Hầu hiện về báo mộng rồi!"

"À, chuyện này ta cũng nghe rồi, đúng là lạ thật đấy..."

Quần chúng nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác, tí tách cắn hạt dưa chờ người Lê phủ xuất hiện.

Cửa phủ Tây phủ vẫn đóng kín mít, đột ngột được mở ra, kẻ gõ cửa không kịp phản ứng theo đà ngã bổ vào.

Lê Quang Văn lạnh lùng đứng ở cửa: "Có lời gì sao không chờ vào rồi hẵng nói, cũng chẳng phải mấy kẻ lừa đảo cãi nhau, rêu rao ngoài đường không tự thấy khó coi à?"

Phu nhân Trường Xuân Bá không thèm để ý đến hình tượng, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: "Ta khinh, con trai ta bị con ranh bẩn tiện ngươi đẻ ra hại cho ngu người rồi, ta còn sợ gì mà không rêu rao? Chúng ta cũng chẳng dám đi vào, sợ lại có công tử này kia nhảy ra kể lể là ngồi uống trà cùng khuê nữ nhà ngươi cả buổi!"

Lê Quang Văn tức đến tái mét mặt mũi.

Hà thị lao ra, tát bộp vào mặt phu nhân Trường Xuân Bá: "Mụ đàn bà đê tiện này đang mắng ai đấy? Miệng cũng không biết súc cho sạch, để xem ta xé nát cái mồm bẩn tưởi này của ngươi!"

"Ngươi dám đánh ta à? Ngươi dám đánh ta à?" Phu nhân Trường Xuân Bá giận đến run lẩy bẩy.

"Đúng, ta đánh ngươi đấy!" Hà thị không hề nhún nhường sợ hãi.

"Im mồm đi!" Khương lão phu nhân Đông phủ được con dâu Ngũ thị đỡ đến từ giữa đám người, đi đến chỉ thẳng vào mũi Hà thị mắng chửi: "Ngươi nuôi ra đứa con gái như thế vẫn chưa đủ mất mặt à? Lại còn gây gổ với người khác ngay trước cửa nhà. Lão phu nhân của các ngươi đâu? Bà ta đúng là càng già càng hồ đồ, không thèm để ý gì mà mặc các người bêu xấu gia phong. Bà ta mặc kệ còn ta thì không, không thể để gia phong Lê gia bị hủy hoại trong tay các ngươi được!"

Hà thị đứng bên cạnh thấy Khương lão phu nhân không ngừng lải nhải với phu nhân Trường Xuân Bá, bĩu môi nói: "Hương Quân, ngài nói mấy lời đấy với ta thôi là được rồi."

"Ha ha –" Rất nhiều người không nhịn được bật cười, vội vàng cúi đầu.

Vị Hương Quân Đông phủ này càng lúc càng mắt kém.

"Giời ạ, đến cả người còn không nhận đúng thì làm sao mà quản được cái màn kịch ngày hôm nay chứ?"

"Phải nha, hai cái phủ Đông Tây này trông có vẻ cũng không đáng tin lắm."

Mắt Khương lão phu nhân không tốt, nhưng tai lại thính vô cùng, nghe được mấy lời nghị luận này, suýt thì tức hộc máu.

Bà vung tay áo, nhấc chân đi vào trong: "Được rồi, để ta vào nói chuyện cùng lão phu nhân các ngươi!"

Nếu mà hôm nay không đưa được Tam nha đầu kia vào từ đường, bà sẽ không buông tha đâu.

"Hương Quân có gì muốn nói với ta à?" Đặng lão phu nhân thẳng lưng bước ra.

"Đi vào trong rồi nói, đứng đây không sợ mất mặt à?"

Đặng lão phu nhân nhìn bên ngoài.

Quần chúng vây xem đã đứng thành tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn có tay bán kẹo hồ lô diễu qua diễu lại.

"Không cần vào đâu, nếu hàng xóm láng giềng đã hứng thú quan tâm đến vậy thì cứ nói rõ ở đây luôn là tốt nhất."

Chuyện đã lớn thế này rồi, thà đường đường chính chính quang minh chính đại làm cho to hẳn luôn đi. Âm thầm giải quyết cũng chẳng ngăn nổi miệng đời, danh tiếng Tam nha đầu sẽ hỏng mất.

Không phải đã hỏng lâu rồi á?

Đặng lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, gạt bỏ câu hỏi thì thầm trong lòng sang một bên.

"Nếu Hương Quân muốn đứng ra bảo vệ lẽ phải, vậy ngài định xử lý Tam cô nương của phủ thế nào?" Trường Xuân Bá hỏi.

"Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi, mong Bá gia nể mặt lão thân, chúng ta sẽ âm thầm xử lý. Lão thân sẽ cho người đưa nó vào từ đường tụng kinh niệm phật, cầu phúc thay tiểu công tử quý phủ."

Tuy Trường Xuân Bá không hết hận nhưng cũng biết đây là hình phạt vô cùng kinh khủng đối với một cô nương rồi, chỉ đứng sau việc dìm lồng heo thả trôi sông thôi, cũng cảm thấy đỡ tức hơn chút, lạnh nhạt nói: "Cả cái nhà họ Lê, cũng chỉ có một mình Hương Quân là biết đạo làm người."

Đặng lão phu nhân cười lạnh: "Ta không đồng ý!"

"Đặng thị, đến giờ ngươi vẫn bao che cho nha đầu kia à?"

"Chuyện vẫn chưa rõ ràng, đừng hòng có ai động được vào cháu gái ta. Nói trắng ra, nếu cháu gái ta có sai thì ta sẽ tự tay trừng phạt nó, không đến lượt người khác đưa con bé vào từ đường."

"Đặng thị, ngươi đang nói với ta đấy hả?" Khương lão phu nhân tức đến nổ phổi.

Từ khi nào Tây phủ như cái bóng theo đuôi Đông phủ lại dám không để bà vào mắt như thế?

Đặng thị cười cười: "Nếu không thì Hương Quân đưa cả ta vào từ đường luôn cũng được."

"Ngươi –" Khương lão phu nhân giận đến choáng váng.

Bây giờ mới biết, vò mẻ không sợ nứt, vô định thiên hạ!

Lúc này có một trận hỗn loạn truyền đến, Cổ Sơ chui vào giữa đám đông, vừa len lách vừa kêu lên: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta mà –"

Phu nhân Trường Xuân Bá nhìn vậy thì kinh hoàng thất thố, vừa khóc vừa đuổi theo con trai: "Sơ Nhi ơi con đừng sợ, nương ở đây, nương ở đây mà!"

Cổ Sơ nhào vào lòng phu nhân Trường Xuân Bá, khóc lớn nói: "Nương, Lê Tam cô nương đánh con –"

Lời nói ngây thơ như trẻ ba tuổi, dấy lên một trận sóng gió trong đám đông.

"Kẻ ngu chắc không biết nói dối đâu, xem ra đúng là Lê Tam cô nương đánh người rồi."

"Không phải khi nãy Trì công tử phủ Trưởng Công Chúa nói là Lê Tam cô nương ngồi uống trà với hắn ta từ sáng đến trưa sao?"

"Ha ha, chỉ là giúp người ta trốn tránh trách nhiệm thôi, ai mà biết quan hệ giữa hai người đó thế nào."

Trong quán trà cách Tây phủ không xa.

Trì Xán tái mét đứng lên, bị Thiệu Minh Uyên kéo tay lại.

"Đình Tuyền, huynh buông tay ra, giờ mà không qua thì Lê Tam bị đám người kia ăn tươi nuốt sống mất."

"Ngồi xuống đi." Thiệu Minh Uyên lãnh đạm nói.

"Thiệu Minh Uyên, huynh buông tay ra!"

Thiệu Minh Uyên lẳng lặng nhìn Trì Xán: "Huynh mà qua đó thì mọi chuyện càng tệ hơn."

"Thế huynh nói phải làm gì bây giờ hả Thiệu Tướng quân của ta ơi?!" Trì Xán chống bàn, lạnh lùng hỏi vặn Thiệu Minh Uyên.

"Bây giờ chúng ta phải làm rõ mọi chuyện đã, nhất định có một người phụ nữ giả thành đàn ông đả thương tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá ở Lầu Bích Xuân. Thế thì tìm ra người này là được."

"Sao mà tìm được? Bây giờ tên tiểu súc sinh phủ Trường Xuân Bá ngu rồi, mở mồm đóng mồm đều gọi Lê Tam. Người đông như biển, chờ huynh tìm ra kẻ kia thì trà cũng nguội lạnh rồi."

"Không biết được. Người kia giả mạo Lê cô nương, như vậy chắc chắn có hiềm khích với Lê cô nương. Chỉ cần phong tỏa vài mục tiêu rồi cho phái người đi điều tra, xế chiều là có thể có kết quả rồi."

"Vậy giờ thì sao? Cứ đứng nhìn thế này à?"

Thiệu Minh Uyên không biết làm thế nào xoa trán: "Hay là huynh lại đi ra, đốt thêm mấy cây đuốc cho màn kịch thêm rực rỡ, dân chúng thêm thích thú?"

Trì Xán tiu nghỉu, ảo não nằm ra bàn.

Dương Hậu Thừa đột nhiên nói: "Nhìn xem, hình như lại có chuyện gì xảy ra!"

Mọi người cùng nhìn sang, chỉ thấy Kiều Chiêu ung dung đi đến trước mặt đám người phủ Trường Xuân Bá rồi dừng lại.

Trước ánh mắt của mọi người, Kiều Chiêu cao giọng hỏi vợ chồng Trường Xuân Bá: "Nếu như lệnh công tử lấy lại được đầu óc, chứng tỏ được người hắn gặp ở Lầu Bích Xuân không phải là ta thì hai vị định thế nào?"

Chương 232: Ta có thể giúp hắn khôi phục thần trí
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lời này chẳng khác gì sét đánh ngang tai, kích động dân chúng sôi sục, ngay cả đám người Thiệu Minh Uyên ngồi trong quán trà cũng không nhịn được mà phải đứng lên.

"Đi thôi, chỗ này xa quá, Lê cô nương nói gì cũng phải chờ đám người hóng chuyện nói lại mới biết được. Chúng ta phải mau qua đó nhìn xem, không lộ mặt tránh làm loạn thêm cho Lê cô nương là được." Dương Hậu Thừa bịa đại một cớ rồi hối hả chen vào biển người.

Trì Xán tiếp bước theo sau, chỉ còn lại Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn ngồi đối diện nhau, không nhúc nhích.

"Không qua đó nhìn một chút à?" Chu Ngạn hỏi.

Thiệu Minh Uyên khẽ cười: "Không được, những việc nên làm cũng làm rồi. Dù sao Lê cô nương cũng là một cô nương, chúng ta dây dưa nhiều cũng không tốt."

"Ta cũng nghĩ vậy." Chu Ngạn nhấc chén trà lên: "Trà ở quàn này cũng không tệ."

"Phải." Thiệu Minh Uyên vuốt ve chén trà, nhưng suy nghĩ lại lưu lạc đi đâu mất.

Chắc là Lý thần y gài bẫy chàng rồi...

Hay là, tất cả các cô nương khác cũng đều phiền phức như vậy?

Cũng không biết bao giờ Lý thần y mới hồi kinh nữa.

Dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, phu nhân Trường Xuân Bá mồ hôi đầy mặt, ánh mắt hừng hực lửa đốt: "Lấy lại đầu óc? Con ranh đê tiện này, đến bây giờ vẫn còn già mồm nói linh tinh, cắm dao vào ngực chúng ta như thế thì ngươi yên lòng lắm đấy à!"

Phu nhân Trường Xuân Bá chỉ chực xông đến giương nanh múa vuốt cào vào mặt Kiều Chiêu, Kiều Chiêu lại nói một câu khiến bà ta sững người cách nàng một đoạn: "Lúc ta nói lệnh công tử sẽ tỉnh lại, Bá phu nhân cũng cho là ta nói linh tinh."

"Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?"

Kiều Chiêu cười cười: "Chính là ý trên mặt chữ thôi, ta nói thần trí của lệnh công tử có thể hồi phục lại được."

Vợ chồng Trường Xuân Bá không khỏi nhìn về phía cậu con trai miệng đang chảy đầy nước dãi.

Nói dối, không hồi phục được!

Trường Xuân Bá nghiêm mặt nhìn Kiều Chiêu: "Tam cô nương nói thật à?"

Quần chúng vây xem cũng không nghiêm túc được như vậy, tò mò không dứt.

"Kẻ ngu cũng lấy lại được đầu óc à? Tam cô nương đang kể chuyện đùa à?"

"Hồi trưa lúc phủ Trường Xuân Bá đến làm loạn, Lê Tam cô nương cũng nói công tử nhà hắn tỉnh lại được, kết quả vừa dứt lời đã có người đến báo tin là tỉnh rồi mà."

...

Kiều Chiêu bất lực sờ trán.

Buổi sáng chỉ là trùng hợp thôi!

Nàng nhìn Trường Xuân Bá, bình tĩnh: "Tất nhiên là thật rồi. Ta vẫn hỏi lại câu kia. Nếu lệnh công tử lấy lại được, làm sáng tỏ được hắn nhận nhầm người thì quý phủ định làm gì?"

Phu nhật Trường Xuân Bá cười khẩy: "Vậy ngươi cũng không thoát tội được, không thì vì sao con ta lại không nói đến người khác, một mực gọi tên ngươi chứ?"

"Chẳng lẽ hai vị nghĩ là ta nói lệnh công tử có thể hồi phục được thần trí là hắn ta sẽ hồi phục được luôn à?"

"Vậy ý ngươi là gì?" Phu nhân Trường Xuân Bá không nhịn được hỏi lại.

Kiều Chiêu bật cười: "Tất nhiên là phải để ta tới giúp thì mới được rồi."

Trong lòng Trường Xuân Bá động một cái, nhanh chóng quyết định: "Chỉ cần có thể hồi phục lại đầu óc cho khuyển tử, lại còn chứng minh được nó nhận nhầm người, chúng ta sẽ xin lỗi Tam cô nương và Lê phủ ngay trước mặt mọi người."

Kiều Chiêu lắc đầu một cái.

"Tam cô nương lắc đầu vậy là có ý gì?"

"Xin lỗi ngay trước mặt mọi người vẫn chưa đủ." Kiều Chiêu bình thản đảo mắt nhìn một vòng đám người đang hóng chuyện, lạnh nhạt nói: "Tam nhân thành hổ, tích hủy tiêu cốt*, muốn tạo dựng tiếng tăm cho một người thì vô vàn khó khăn, ấy thế mà hủy diệt thanh danh ai đó lại quá dễ dàng. Nhất là phận nữ nhi, đời này không biết bao người đã bị danh tiếng hại chết rồi."

*Tam nhân thành hổ là một thành ngữ điển tích của Trung Quốc, đại ý là lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là thật
Tích hủy tiêu cốt ở trong câu "chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt", ý là miệng người ta nung chảy kim loại, lời gièm pha có thể khiến thịt nát xương tan.

Ừm, trong này không bao gồm nàng, danh tiếng là cái gì chứ, có mài ra ăn được đâu, nàng cũng chẳng cần lập gia đình.

"Thế Tam cô nương muốn thế nào?"

"Quý phủ phải khua chiêng gõ trống, đi một vòng khắp kinh thành xin lỗi ta. Nhất định phải nói cho rõ, là có kẻ không vừa mắt ta, muốn đổ tội lên đầu ta."

"Khua chiêng gõ trống xin lỗi ngươi?" Phu nhân Trường Xuân Bá không tin nổi nhìn Kiều Chiêu.

Cô nường này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề à? Cứ coi như chứng minh được chuyện không phải do ả làm, thì làm chuyện lớn đến thế thì có lợi gì với một cô nương chứ?

"Được, chỉ cần Tam cô nương có thể giúp khuyển tử hồi phục thần trí, lại còn chứng minh được chuyện ở Lầu Bích Xuân không liên quan đến cô nương thì phủ Trường Xuân Bá chúng ta bằng lòng làm như những gì cô nương muốn." Trường Xuân Bá nhanh chóng quyết định.

"Vậy thì chờ một chút." Kiều Chiêu nói xong, xoay người vào trong phủ.

"Lê cô nương định làm gì nhỉ? Phải làm gì thì mới giúp kẻ ngu hết ngu được nhỉ?" Dương Hậu Thừa sờ cằm lắc đầu.

Trì Xán không nói lời nào, nhìn chằm chằm cửa Tây phủ.

Không lâu sau, một cậu thiếu niên mặt mày thanh tú bước ra từ cửa Tây phủ, đi tới trước mặt vợ chồng Trường Xuân Bá: "Mời hai vị sai người giữ chặt lệnh công tử."

"Ngươi là – Tam cô nương?"

Kiều Chiêu cả người mặc nam trang cười cười: "Là ta. Tránh cho đến lúc lệnh công tử tỉnh lại, lại nói là ta mặc nữ trang thì không nhận ra. Như thế chẳng phải ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội à?"

Trường Xuân Bá dời mắt, phân phó gia đinh: "Giữ công tử cho chắc."

Người ngu sức lớn, phải chừng bốn năm tên gia đinh mới ghì chặt được Cổ Sơ lại.

Kiều Chiêu vòng qua sau lưng Cổ Sơ, lôi ra vài cây ngân châm từ trong hà bao.

Ngân châm lóe sáng dưới ánh mặt trời, sặc mặt phu nhân Trường Xuân Bá đại biến: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Tất nhiên là giúp lệnh công tử hồi phục đầu óc rồi."

"Không cho phép ngươi làm bậy!" Phu nhân Trường Xuân Bá toan đẩy Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu nhàn nhạt liếc Trường Xuân Bá; "Hay là cứ để yên cho lệnh công tử ngu như vậy?"

"Ngăn phu nhân lại."

"Bá gia, ả muốn đâm kim vào Sơ Nhi!"

"Đây gọi là châm cứu." Kiều Chiêu vô cảm sửa lời.

Phu nhân Trường Xuân Bá giận đến trắng mắt: "Tất nhiên ta biết là châm cứu rồi, nhưng ngươi là cái thá gì mà biết châm cứu hả?"

Kiều Chiêu chẳng nói chẳng rằng, hạ một cây ngân châm thật dài vào đỉnh đầu Cổ Sơ.

Phu nhân Trường Xuân Bá trợn ngược mắt rồi ngất xỉu.

Vô số ánh mắt dõi theo động tác của Kiều Chiêu. Dưới ánh mặt trời cái gì cũng rõ ràng, nhưng dường như không ai rõ ràng nàng đang làm gì, thế nhưng rất nhanh đã ngừng lại.

"Ta bắt đầu rút châm, mời mọi người giữ yên lặng." Kiều Chiêu nhìn Trường Xuân Bá.

Trường Xuân Bá gật đầu theo bản năng.

Dương Hậu Thừa ẩn trong đám đông lo lắng: "Chưa từng nghe thấy là Lê cô nương am hiểu y thuật đấy."

"Nhiều chuyện chưa từng nghe thấy lắm." Trì Xán nhìn chằm chằm thiếu nữ đang là tiêu điểm của mọi người, không chớp mắt."

Từng cây ngân châm được rút ra.

Trường Xuân Bá không nhịn được lại gần, chỉ thấy giọt máu đen nhỏ xuống từ cây ngân châm thấm đi mất.

"Sơ Nhi –" Trái tim Trường Xuân Bá như bị bóp nghẹt.

Trên đầu Cổ Sơ chỉ còn một cây ngân châm cuối cùng.

Kiều Chiêu vòng qua trước mặt hắn, rút cây ngân châm cuối cùng ra.

Giờ khắc này, dường như tất cả mọi người đều mất tiếng, ngừng thở nhìn chằm chằm người đứng giữa, yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua, đến cả Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn ngồi ngay ngắn trong quán trà cũng không nhịn được mà bước ra ngoài.

Đặng lão phu nhân ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Bà biết rằng, giờ khắc yên ắng này chỉ là tạm thời, tiếp theo là phong ba bão táp hay là chuyển dữ thành bình, đã không phải là chuyện mà bất kỳ ai có thể không chế được, chỉ trừ -- Tam tôn nữ của bà.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt đờ đẫn của Cổ Sơ dần dần khôi phục lại sáng suốt.

"Ta là ai?"

Ánh mắt Cổ Sơ lấy lại tiêu cự, nói theo bản năng: "Làm sao ta biết ngươi là ai được?"

"Tam cô nương Lê phủ thì sao?"

Vẻ mặt Cổ Sơ chấn động, ấn tượng lướt qua trong đầu, cả giận quát: "Con ả đê tiện kia dám đánh ta, người đâu mau tới –"

Chương 233: Xóa bỏ hiểu lầm
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Ngươi biết Tam cô nương Lê phủ à?"

"Dám đánh ông đây bị thương, ả có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"

"Nhưng ngươi lại không nhận ra ta."

"Ngươi là ai chứ?" Toàn bộ chú ý của Cổ Sơ đặt lên người Kiều Chiêu, mắt đột nhiên sáng lên: "Ái chà, cũng là một tiểu nương tử à?"

Kiều Chiêu bình tĩnh: "Ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự chưa gặp ta bao giờ à? Không biết ta là ai đúng không?"

Cổ Sơ không nhận được, đẩy Kiều Chiêu: "Ngươi từ đâu ra chứ, dựa vào đâu mà ta biết ngươi được?"

Một cái ghế con bay ra từ đám đông, hướng về phía Cổ Sơ.

Cái ghế con ngã trên mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Trong đám đông có kẻ gào lên: "Tên khốn nào ném ghế của ta rồi?"

Lẳng lặng nhấc Trì Xán trốn sang một bên, Dương Hậu Thừa lau mồ hôi lạnh: "Thập Hi, không thể người ta nói một lời trái tai thì mình lại ném cái ghế con như thế được!"

"Ai bảo mồm miệng bẩn thỉu!" Trì Xán cười gằn.

"Ý ta là huynh có thể ném thứ khác, ví dụ như hà bao gì đấy, dạy dỗ chút chút thôi. Nhỡ đập phải đầu người ta thì phiền to." Dương Hậu Thừa nói xong cười cười, huých khuỷu tay vào Trì Xán: "Hề hề, chắc Thập Hi chỉ muốn dọa hắn thôi phải không, ta thấy cái ghế ngã cách hắn thật xa."

Mặt Trì công tử đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ném lệch!"

Chàng không muốn nói chuyện cùng kẻ không có văn hóa!

Bị người khác ném ghế con về phía mình, Cổ Sơ mới thấy có gì đó sai sai.

Hắn khó khăn xoay đầu nhìn quanh.

Vô số cặp mắt gắn chặt trên người hắn.

Cổ Sợ vội vã cúi đầu xuống theo bản năng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Được, vẫn được, vẫn mặc đầy đủ quần áo.

Thời điểm chơi bời ở thanh lâu đến hoang đường nhất, hắn đã từng trải qua một cơn ác mộng như thế này: tỉnh dậy đã thấy bị người khác lột sạch quần áo ném ra ngoài đường, lại còn ngay giữa ban ngày!

"Sơ Nhi, con ổn thật rồi à?" Phu nhân Trường Xuân Bá chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ôm lấy Cổ Sơ.

Cổ Sơ sững sờ: "Nương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao, sao con lại đứng đây thế này?"

"Sơ Nhi, con không nhớ à? Không phải con bị kẻ khác hại ở Lầu Bích Xuân à, cha nương đưa con đến đây đòi công bằng."

"À." Cổ Sơ xoa xoa thái dương, nheo mắt nhìn rõ biển tên trên trên cửa Lê phủ, không khỏi giận dữ: "Nương, kẻ hại nhi tử chính là con ả đê tiện Tam cô nương nhà họ Lê!"

"Con ả đê tiện ngươi nó là ai cơ?" Băng Lục chống nạnh trợn mắt với Cổ Sơ.

Kiều Chiêu trấn an vỗ vỗ tay Băng Lục, hỏi Cổ Sơ: "Ta hại ngươi à?"

Cổ Sơ phiền vô cùng, nghĩ đến cái ghế con khi nãy, ăn nói tử tế hơn: "Ngươi bệnh à? Ta đã nói rồi còn gì, ta không biết ngươi là ai!"

"Không phải ta hại ngươi đúng không?"

"Ngươi dám à! Hại ta là Tam cô nương nhà họ Lê, ngươi tránh ra, đừng có cản ta tìm ả tính sổ!"

"Nhưng mà, ta chính là Tam cô nương nhà họ Lê mà." Kiều Chiêu điềm đạm nói.

"Gì cơ?" Cổ Sơ trợn mắt há mồm.

Kiều Chiêu thoải mái nói với quần chúng vây quanh: "Các vị hàng xóm láng giềng, có vẻ như Cổ công tử nghe không rõ."

Có lẽ là bị lây giọng nói thoải mái nhẹ bẫng của Kiều Chiêu, quần chúng vây quanh cười rộ lên, cười xong thì đồng thanh: "Nàng chính là Tam cô nương nhà họ Lê!"

Chen chúc trong đám đông, Dương Hậu Thừa líu lười: "Trời ơi, Lê cô nương thật là lợi hại quá, muội ấy thật sự là một tiểu cô nương à?"

Cô nương nhà bình thường mà gặp phải chuyện này chẳng phải đã xấu hổ muốn chết, trốn tiệt vào một góc ngồi khóc từ lâu rồi à? Tại sao Lê cô nương ra tay một cái, mọi chuyện lại thành như vậy?

Khi nãy suýt thì chàng cũng kêu theo, không hiểu sao cảm xúc lại trào dâng như thế chứ?

Ánh mắt Trì Xán vẫn không rời khỏi Kiều Chiêu, cười khẽ: "Nha đầu vẫn là một cô nương như thế mà."

Cải trắng chàng nhặt được, tất nhiên không giống người khác.

Suy cho cùng, chủ yếu là do mắt chàng tốt.

Cổ Sơ hoàn toàn choáng váng, đưa tay chỉ Kiều Chiêu: "Ngươi, ngươi thật sự là Lê Tam cô nương à?"

"Phải."

"Ngươi, ngươi nói dối!"

Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười, lại hỏi quần chúng vây quanh: "Phiền các vị hàng xóm láng giềng nói cho hắn biết, ta có phải là Lê Tam cô nương không?"

Thiếu nữ mặc nam trang, cảnh đẹp ý vui như vậy, giơ tay nhấc chân đều phóng khoáng cởi mở vô cùng, khiến mọi người cũng rạo rực theo, đồng thanh: "Phải."

Đứng sau đám đông, Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nhìn Kiều Chiêu.

Bộ nam trang trên người nàng dường như hơi rộng, tay áo bào thùng thình, nàng mặc vào lại có một kiểu phóng khoáng tự nhiên vô cùng.

Tiểu cô nương này, có sự tự tin kiên định từ tận đáy lòng, sẽ không bị ánh mắt của thế tục gây khó dễ. Thiệu Minh Uyên nghĩ.

"Được rồi, giờ ngươi đã biết, ta là Lê Tam cô nương, nhưng ngươi lại không biết ta, có phải không?"

"Phải." Cổ Sơ gật đầu một cái, không tự chủ nghĩ theo hướng mà Kiều cô nương nói.

"Cho nên người hại ngươi cũng không phải ta, có phải không?"

"Á, đúng nhưng..." Cổ Sơ do dự một chút, nghĩ xem có đúng là có chuyện như thế hay không.

"Cho nên, người hại ngươi không phải Lê Tam cô nương, mà là người khác." Kiều Chiêu kết luận.

"Nhưng mà, con ả đê tiện kia nhận là Lê Tam cô nương mà."

Kiều Chiêu cười thành tiếng: "Nếu nàng ta nói nàng ta là tiên giáng trần, ngươi cũng tin à? Cổ công tử không biết trên đời này còn có thứ gọi là nói dối ư?"

Đột nhiên Cổ Sơ thông suốt: "Ý ngươi là có kẻ mạo nhận là ngươi?"

"Phải vậy." Kiều Chiêu quay đầu, tủm tỉm cười nhìn vợ chồng Trường Xuân Bá: "Bây giờ hai vị biết là ta vô tội bị liên lụy rồi đúng không?"

Trường Xuân Bá yên lặng.

"Vậy thì mời Bá gia thực hiện lời hứa đi. Khi xin lỗi nhất định phải tuyên bố, là có người nhìn ta không thuận mắt, cố ý vu oan cho ta."

"Lê Tam cô nương, khua chiêng gõ trống gì đó hay là bỏ qua—" Phu nhân Trường Xuân Bá hơi không tình nguyện.

Thế thì hoang đường quá.

Lê gia không sợ mất mặt, nhưng bà thì sợ.

Chưa kể, tên hung thủ kia không liên lụy đến ai, liên lụy đến đúng vị Lê Tam cô nương này, thế là đủ hiểu chính vị Lê Tam cô nương này có vấn đề rồi.

Tất nhiên con trai vừa được người ta chữa khỏi bệnh, phu nhân Trường Xuân Bá cố nhịn lại lời muốn nói.

Kiều Chiêu hơi trầm mặt: "Bá phu nhân muốn đổi ý à?"

Dưới con mắt của mọi người, hàng loạt ánh mắt nhìn chòng chọc, phu nhân Trường Xuân Bá cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, môi khép lại mở, sao mà dám nói là muốn đổi ý.

Bà không khỏi chửi thầm Kiều Chiêu: con ranh đê tiện này, chắc đã sớm tính toán mấy việc này từ trước, cố tình làm ầm trước mặt mọi người, buộc mình không thể không làm được.

Hoàn toàn quên sạch việc tự mình dắt con trai đến làm loạn trước cửa Lê phủ.

Kiều Chiêu khẽ thở dài: "Thật ra thì con người ta, từ bình thường thành ngu đã khó, chữa kẻ ngu thành bình thường còn khó hơn. Bá gia có thấy đúng hay không?"

Trường Xuân Bá chấn động trong lòng: "Lê Tam cô nương yên tâm, chúng ta đã nói lời tất nhiên sẽ giữ lấy lời. Ta sẽ đi phân phó quản sự chuẩn bị chiêng trống, rồi đi một vòng quanh kinh thành xin lỗi cô nương."

"Vẫn là Bá gia sáng suốt. Nhưng trưởng bối nhà ta hôm nay vì chuyện này đều bị kinh sợ --"

Trường Xuân Bá thầm chửi thề một câu, xoay người cúi thật sâu, vái với đám người Đặng lão phu nhân: "Xin lỗi, là chúng ta không rõ chuyện, oan uổng cho Tam cô nương quý phủ. May mà Tam cô nương có tài nghệ châm cứu xuất thần nhập hóa, giúp khuyển tử khôi phục đầu óc, mới không gây chuyện sai lầm lớn."

Đặng lão phu nhân cảm thấy cơn tức nghèn nghẹn ở cổ cuối cùng cũng tan đi, nghiêm mặt nói: "Xóa bỏ được hiểu lầm là tốt rồi.

Chương 234: Bởi vì ngươi thích nó
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu rũ sạch được hiềm nghi, phủ Trường Xuân Bá không cam lòng con trai tự dưng bị hại, lại còn không tìm ra hung thủ, kiên quyết báo quan rồi sau đó dựa theo yêu cầu của Kiều Chiêu mà khua chiêng gõ trống diễu một vòng quanh kinh thành tuyên bố lời xin lỗi.

Khương lão phu nhân Đông phủ giận đến run bần bật, không ngừng chửi: "Tùy tiện, quá tùy tiện rồi! Loại chuyện này ém nhẹm đi còn không xong, sao lại phải làm ầm lên cho mọi người đều biết thế này? Chẳng lẽ các ngươi muốn ai ai cũng bàn luận về Tam nha đầu lúc trà dư tửu hậu à?"

Đặng lão phu nhân thờ ơ: "Hôm nay nhiều người đứng xem như vậy, dù có không làm thì mọi chuyện cũng bị truyền đi, ai ai cũng biết, lại còn tai người nọ truyền miệng người kia chẳng biết đâu mà lần. Ta thấy như thế này là rất tốt rồi."

Dù sao bà cũng chưa từng nghĩ có thể gả được Tam nha đầu đến nhà người khác, thà cứ sảng khoái xả hết cơn tức giận còn hơn lặng lặng giữ bực bội trong lòng.

"Đặng thị, ngươi đã lớn bằng này tuổi rồi mà sao càng ngày càng hồ đồ, sao lại có thể dung túng bọn tiểu bối bôi nhọ gia phong như thế được! Ta sẽ báo chuyện này cho các vị tộc trưởng!"

Đặng lão phu nhân cười gằn: "Hương Quân nói thế này cũng hay thật đấy. Sự thật đã chứng minh là Tam nha đầu không hề liên quan đến việc này, đến phủ Trường Xuân Bá nhà người ta cũng phải đi khua chiêng gõ trống thông cáo xin lỗi, tại sao ngài vẫn không chịu buông tha cơ chứ? Chẳng lẽ vì Tam nha đầu là phận nữ nhi, vậy nên cho dù không phải là lỗi của nó nhưng chỉ cần có kẻ làm liên lụy đến nó thì nó đều đáng chết à?"

Đặng lão phu nhân nói xong, liếc con dâu Ngũ thị của Khương lão phu nhân một cái, lãnh đạm nói: "Cháu gái của ta, chỉ cần không phạm phải sai lầm gì, ta sẽ hết sức che chở bảo vệ cho chúng, tuyệt đối không chỉ vì mấy cái thanh danh mà khiến chúng phải chịu tội vạ!"

Gương mặt Ngũ thị tái nhợt, bàn tay đang đỡ Khương lão phu nhân hơi buông.

Hiển nhiên Khương lão phu nhân cũng hiểu điều Đặng lão phu nhân ám chỉ, trong lòng thừa biết tranh cãi thêm chỉ tổ mất mặt, lạnh lùng: "Đúng là ngang ngạnh, đúng là nganh ngạnh không chịu được!"

Dứt lời thì xoay người bỏ đi.

Có lời lan truyền của dân chúng vây xem, lại còn thêm việc phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống thông cáo xin lỗi, chuyện hôm nay nhanh chóng truyền khắp kinh thành tựa lửa cháy.

Nhị thái thái Lưu thị đóng kín cửa dạy dỗ hai người con gái: "Thấy không, sau này hai đứa phải học hỏi Tam cô nương nhiều vào, như vậy có gặp phải chuyện gì thì cũng không chỉ ngồi đấy khóc lóc."

Lục cô nương Lê Thiền bĩu môi: "Học cái gì chứ? Con thấy khua trống đánh chiêng ồn ồn ào ào như thế rồi còn trở thành tâm điểm cho người ta chỉ trỏ bàn tán mất mặt chết đi được! Tứ tỷ, tỷ có thấy thế không?"

Tứ cô nương Lê Yên không hùa theo, chỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghĩ nếu như chúng ta gặp phải chuyện giống như thế thì cũng không thể xử lý hay như Tam tỷ được."

Lưu thị vui vẻ yên tâm gật đầu một cái: "Yên Nhi cũng hiểu rồi đấy. Nhưng cái hay của Tam cô nương không dừng lại ở việc chữa khỏi cho công tử phủ Trường Xuân Bá, chính việc khua chiêng gõ trống thông cáo xin lỗi mà ai cũng cảm thấy mất mặt ấy cũng có cái lý của nó."

Thấy hai cô con gái chăm chú nhìn bà chờ được giải đáp thắc mắc, Lưu thị cười cười: "Các con nghĩ mà xem, phủ Trường Xuân Bá mà xin lỗi thì sẽ nói những gì?"

"Nói đã làm oan uổng Tam tỷ ạ?"

"Phải, Tam cô nương còn cố ý nhấn mạnh, muốn họ nói rõ ràng rằng có người không vừa mắt Tam cô nương, cố ý vu oan. Cứ như thế, phủ Trường Xuân Bá báo quan bắt được hung thủ thì không nói, nếu không bắt được thì sau này ai còn dám liều mạng thể hiện địch ý với Tam cô nương cơ chứ?"

Hai cô con gái nghe xong sửng sốt sững người.

Hóa ra các nàng không hiểu được hết rằng Tam tỷ đã sớm có dụng ý khi làm việc này.

Thấy hai người con gái đã hiểu ra vấn đề, Lưu thị bật cười: "Cứ chờ xem, những người trước đây từng gây hấn với Tam cô nương, giờ chắc đang cuống cuồng rồi."

Đúng như lời Lưu thị nói, Giang Thi Nhiễm vừa hay tin đã nổi giận đùng đùng, chạy đến tìm Giang Viễn Triều tố khổ: "Thập Tam ca, huynh nói xem, bát tự của Lê Tam kia có phải tương khắc với muội hay không, sao cứ dính vào nó là lại không gặp được chuyện gì hay ho vậy?"

"Nàng ta làm sao?" Đang ngày hưu mộc, Giang Viễn Triều mặc thường phục là bộ trường bào màu xanh lá trúc, thanh nhã hơn so với bình thường.

"Huynh chưa nghe kể chuyện xảy ra ngày hôm nay à?"

"Không." Giang Viễn Triều nhếch miệng thoáng có ý tự giễu.

Tiểu cô nương mà hắn làm ầm lên cùng nàng chỉ vì một cái hà bao, tiểu cô nương lúc nào cũng khiến hắn phải đau đáu suy nghĩ, hắn tôn trọng mong muốn của nàng, không còn đặc biệt chú ý đến nàng nữa.

Cẩm Y Vệ cũng không rảnh đến mức cả ngày nhìn chằm chằm một tiểu cô nương, nói mới thấy trước kia đúng là tâm trí hắn bị rối loạn mà.

Giang Thi Nhiễm nhanh chóng kể hết mọi chuyện cho Giang Viễn Triều, nói xong thì tức tối: "Thập Tam ca, huynh nói xem nó làm thế không phải là đi hại người khác à, nói cái gì mà có kẻ không nhìn nó vừa mắt rồi vu oan cho nó. Đây chẳng phải là cố tính hắt nước lên người muội à? Ai chả biết hồi trước nó với muội chả nháo một trận ra trò cơ chứ!"

"Chậc, không sao đâu. Dù người ta có nghĩ gì thì cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi." Giang Viễn Triều cười nói.

Giang Thi Nhiễm giậm chân: "Thập Tam ca, không phải chỉ nói thế thôi là được, dù muội thừa biết đám người đấy không làm gì được muội, nhưng không dưng lại mang tiếng oan như thế muội vẫn thấy không thoải mái chút nào!"

"Vậy Nhiễm Nhiễm muốn làm thế nào?" Giang Viễn Triều hòa hoãn hỏi.

"Thập Tam ca tra hộ giúp muội, tìm bằng được cái tên hung thủ kia ra!" Giang Thi Nhiễm càng nghĩ càng tức, cắn môi: "Muội không muốn gánh cái tiếng oan này!"

Thấy Giang Viễn Triều không đáp lại, Giang Thi Nhiễm kéo ống tay áo của hắn: "Thập Tam ca, có được không?"

Giang Viễn Triều thở dài trong lòng, gật đầu: "Được rồi, ta phái người đi tra xem sao."

Giang Thi Nhiễm nhoẻn nụ cười rạng rỡ, kéo kéo tay Giang Viễn Triều: "Muội biết mà, Thập Tam ca là tốt nhất!"

Giang Viễn Triều giằng tay ra theo bản năng, khuyên nhủ: "Vậy muội mau về đi, gần đây sức khỏe nghĩa phụ không tốt, muội phải chăm sóc người nhiều hơn."

Vừa thấy Giang Viễn Triều nhắc đến chuyện này, nụ cười tắt đi trên khóe miệng Giang Thi Nhiễm: "Được, vậy muội về đây."

Giang Thi Nhiễm đi rồi, Giang Viễn Triều vẫn ngồi ở bàn đọc sách thêm một lúc lâu, rồi mới sai người đi tra vụ tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá bị người khác đánh cho bị thương ở Lầu Bích Xuân.

Trì Xán vừa bước vào nhà, Đào Sinh chầu chực sẵn ở cửa chạy ra đón, nhỏ giọng nói: "Công tử, Trưởng Công Chúa điện hạ nghe được chuyện ngày hôm nay rồi, còn phái Đông Du cô cô đến đưa tin, bảo khi nào người về thì phải đến chỗ ngài ấy ngay lập tức."

"Biết rồi." Trì Xán vô cảm gật đầu, nhấc chân đi đến chỗ Trưởng Công Chúa.

Mùa hè nóng như lửa đốt, phần lớn thời gian Trường Dung Trưởng Công Chúa nghỉ ở nhã các ven hồ.

Bốn phía nhã các treo mành sa màu xanh biếc, trong góc đặt một chậy băng, gió len lỏi vào từ mành sa, đưa theo hơi nước lạnh, rất thoải mái dễ chịu.

Lúc Trì Xán đi vào, người từng là ngoại thất của phụ thân, nay đã thành một người phụ nữ tiều tụy ốm yếu đang quỳ xuống bên người Trường Dung Trưởng Công Chúa, bóc nho đút cho bà ăn.

Trì Xán không nhịn được nhíu mày, gọi một tiếng: "Mẫu thân."

Trường Dung Trưởng Công Chúa miễn cưỡng liếc nhìn Trì Xán rồi đá đá người phụ nữ kia: "Lui xuống đi."

Người phụ nữ cũng không dám ngẩng đầu lên, vội vã lui xuống.

"Mẫu thân tìm ta à?"

Trường Dung Trưởng Công Chúa nhìn một lượt gương mặt tuấn tú của con trai, cười nói: "Ta nghe nói hôm nay ngươi ở trên đường làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Trì Xán nhẫn nại nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Chẳng qua chỉ tiện tay giúp một tiểu nha đầu thôi."

"Sao lại giúp nó?"

"Nha đầu từng giúp ta vài việc. Bức áp diễn đồ mẫu thân từng thấy khi trước là do nha đầu vẽ đấy."

"Không phải." Trường Dung Trưởng Công Chúa lắc đầu, nhấn mạnh từng từ: "Bởi vì ngươi thích nó!"

Chương 235: Rượu vào lời ra
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Bởi vì ngươi thích nó!

Lời nói của Trường Dung Trưởng Công Chúa vang vọng trong đầu Trì Xán, chấn động cả người.

Sao mà chàng lại thích một tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi được?

Không, chắc chắn là không!

Trường Dung Trưởng Công Chúa nhìn kỹ con trai, nhón một quả nho lên ăn, rồi lau miệng, chậm rãi nói: "Nói mới nhớ, ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi."

Trì Xán đột ngột hoàn hồn, nhìn mẫu thân không biết là đang vui hay đang giận, hít thầm một hơi, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Mẫu thân nói đùa rồi, trước mắt nhi tử không có ý định lập gia đình, cũng không... thích gì ai hết."

Trường Dung Trưởng Công Chúa bật cười: "Không ai hiểu con bằng người làm mẹ, ngươi không cần ngụy biện làm gì."

Ngụy biện?

Trì Xán lạnh cả lòng.

Làm gì có người mẫu thân nào lại bảo con mình ngụy biện?

Bỗng nhiên chàng hết sạch tinh thần, lãnh đạm nói: "Tùy mẫu thân nghĩ."

"À." Trường Dung Trưởng Công Chúa bật cười, vuốt ve ngón tay sơn đỏ rực, thong thả nói: "Xán Nhi, ngươi nhớ cho kỹ, ta, coi thường con ranh kia. Cho nên, ngươi thừa nhận là thích nó cũng được, không thừa nhận cũng chẳng sao. Dù thế nào ta cũng không đồng ý cho nó bước chân vào cái nhà này đâu."

Trì Xán không nói một lời, quay đầu bỏ đi.

"Đứng lại cho ta!"

Trì Xán dừng bước.

"Ngươi lớn rồi, nên lại coi trọng người trong lòng hơn mẫu thân dứt ruột đẻ ra ngươi à?"

Trì Xán từ từ xoay người, không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn trong lòng, hít thầm một hơi, nói: "Mẫu thân nghĩ quá nhiều rồi."

Dứt lời, chàng bỏ đi.

Mành sa màu xanh biếc dập dờn theo bóng chàng rời đi, nữ quan Đông Du dè dặt nói: "Điện hạ --"

"Biến ra ngoài!" Trường Dung Trưởng Công Chúa hất tung khay thủy tinh, từng quả nho trong suốt mọng nước lăn lông lốc trên mặt đất.

Nữ quan Đông Du thở dài trong lòng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Trì Xán đứng bên mé hồ nhìn đến xuất thần.

Đông Du đi đến, nhẹ giọng nói: "Công tử."

Đối mặt với Đông Du, Trì Xán có vẻ hòa hoãn phần nào: "Dông Du cô cô."

"Người đừng trách điện hạ. Điện hạ miệng nói vậy nhưng lòng không nghĩ vậy đâu."

Trì Xán nhìn mặt hồ, lãnh đạm: "Ta biết."

Yên lặng một lúc, chàng hỏi: "Nhưng mẫu thân nói không thích Lê Tam cô nương là thật lòng có phải không?"

Một hồi lâu sau, Đông Du mới cảm thán: "Công tử vẫn biết, Trưởng Công Chúa điện hạ ghét nhất những người con gái có xuất thân thấp hèn mà."

Trì Xán cảm thấy phiền não trong lòng, đá một hòn đá vào mặt hồ.

Tõm một tiếng, từng vòng từng vòng nước loang ra, lăn tăn.

Chàng xoay người bỏ đi.

"Công tử định đi đâu vậy?"

"Uống rượu!"

Ra khỏi phủ Trưởng Công Chúa, Trì Xán phóng lên ngựa, chạy thẳng đến lầu Xuân Phong.

"Tướng quân các ngươi không ở đây à?"

"Không ạ, Tướng quân hồi phủ rồi."

Trì Xán nghe vậy rất đỗi ngạc nhiên: "Hồi phủ?"

Thân vệ vội vàng giải thích: "Về phủ Quan Quân Hầu ạ. Bây giờ cữu huynh của Tướng quân chúng ta đang ở đó, lại còn mắc bệnh, Tướng quân không an tâm nên hồi phủ rồi."

"Chết tiệt!" Trì Xán hung hăng nói với bức tường.

Tìm người uống rượu cùng cũng không xong, sao hôm nay chàng lại xui như thế chứ!

"Trì công tử, hay là để ty chức đi báo cho Tướng quân một tiếng?"

"Không cần, đi mời Chu công tử với Dương công tử đến đây cho ta là được."

"Dạ."

Đến lúc Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa chạy đến thì Trì Xán đã say rũ rượi.

Tửu phẩm của chàng cũng tàm tạm, mặc dù hai gò má đỏ ửng rồi, đầu óc lại tỉnh tỉnh mê mê nhưng chẳng hề nháo nhào làm loạn, chỉ yên lặng nằm trên bàn, mắt nhắm mắt mở đếm: "Một cây, hai cây, ba cây..."

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa trố mắt nhìn nhau.

Thập Hi rất ít khi uống say, hôm nay sao vậy?

"Thập Hi, đếm gì vậy?"

Trì Xán ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, ngoan ngoãn nói cho anh bạn nhỏ: "Hừ, đừng có làm phiền ta, ta đang đếm cải trắng đấy."

"Đếm cải trắng làm gì cơ?" Dương Hậu Thừa cười ha hả.

"Ta phải xem cho kỹ, có một cây cải trắng là của ta đấy."

Dương Hậu Thừa cười cười: "Cải trắng chẳng đáng mấy đồng, huynh thích thì của huynh hết."

Trì Xán nheo mắt nhìn Dương Hậu Thừa, rồi nở nụ cười đầy ắp cô đơn: "Huynh sai rồi, ta đếm lâu như vậy, không có cây nào là của ta cả --"

Dương Hậu Thừa há hốc mồm, nghiêng đầu nhìn Chu Ngạn.

Chu Ngạn tiến lại vỗ vỗ vai Trì Xán an ủi: "Không sao, không có cải trắng thì vẫn còn cà rốt mà."

Con mắt xinh đẹp của Trì Xán mở to, bên trong là ánh sáng lấp lánh như hồ nước thu làm người ta ngây ngất, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: "Nhưng mà, ta chỉ thích cải trắng thôi."

Dương Hậu Thừa ngồi xuống, tự rót một ly rồi uống, không chịu nổi cái dáng vẻ chẳng ra làm sao này của người bạn tốt, vỗ ngực cam đoan: "Không việc gì, huynh thích cải trắng thế nào, ta sai người đi mua ngay lập tức! Chỉ là cải trắng thôi mà, tiền để dành của ta cũng đủ mua hết cải trắng bán trong kinh thành trong một ngày đấy."

"Huynh á?" Trì Xán lắc đầu nói, mùi rượu ám đầy mặt Dương Hậu Thừa: "Không mua được đâu."

Dương Hậu Thừa lau mặt, bất đắc dĩ nói với Chu Ngạn: "Không ngờ Thập Hi say xong lại thành ra thế này đấy."

Chu Ngạn khẽ cười: "Vẫn còn tốt chán so với huynh."

"Ý gì?!"

Chu Ngạn ho nhẹ: "Khụ, ôm đùi Đình Tuyền khóc lóc, muốn theo huynh ấy vào động phòng –"

Dương Hậu Thừa ngã quỵ: "Đừng có bêu rếu người khác thế!"

Hai người đang nói thì một tiếng choang vang lên, bầu rượu Trì Xán va phải ngã lăn trên đất.

"Thập Hi —" Hai người giật nảy mình

Trì Xán nhắm nghiền hai mắt, lẩm bẩm: "Ta chỉ thích cải trắng ta tự tay nhặt được thôi, cải trắng khác, đều không phải do ta tự nhặt lên –"

Dương Hậu Thừa nghiêm túc nhìn Chu Ngạn: "Tử Triết, tự nhiên ta thấy, hình như cải trắng không phải được hiểu theo ý ta tưởng!"

Chu Ngạn chỉ biết cười khổ: "Huynh nhận ra là được rồi."

Dương Hậu Thừa đột ngột vỗ trán, cao giọng: "Chẳng lẽ là Lê cô nương?"

Chu Ngạn không nói gì.

"Thật sự là Lê cô nương à?" Dương Hậu Thừa đứng bật dậy, đi tới đi lui, cuối cùng lại ngồi xuống, nặng nề nói: "Chuyện này không được đâu – "

Chu Ngạn gật đầu.

Phải, xuất thân, tuổi tác của hai người chênh lệch quá nhiều, tâm ý của Trì Xán, xem ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.

"Thập Hi có vẻ không thông minh bằng Lê cô nương mà." Dương Hậu Thừa vuốt cằm nói.

Chu Ngạn: "..." Tại sao trong số đám bạn thân thiết, chỉ có mình chàng là người bình thường vậy?

"Đưa Thập Hi về nhà thôi." Chu Ngạn đứng dậy đỡ Trì Xán, tâm tư uống rượu cũng đã bay hết từ lúc nào.

"Về á? Ta không về." Trì Xán đẩy Chu Ngạn, lảo đảo đi ra ngoài.

Hai người giữ chặt chàng lại.

"Đừng mà, huynh đang say mèm như vậy mà chạy trước cửa nhà người ta sẽ bị lôi gậy ra tiếp mất!" Dương Hậu Thừa nói.

Trì Xán cười đắc ý: "Hừ, ta có cách, lần trước ta đến chẳng sứt mẻ chút nào."

Thần linh ơi, Thập Hi đến nhà Lê cô nương á? Chuyện này từ bao lâu rồi, sao bọn họ không biết?

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa nhìn nhau.

"Cách gì thế?" Dương Hậu Thừa tò mò hỏi.

"Ta lấy thân phận thứ muội đi vào thôi." Trì công tử tuấn tú vô xong đắc ý nói.

"Hả?" Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa kinh ngạc không nói được gì.

Dương Hậu Thừa gãi đầu một cái: "Mặc dù hôm nay ta chưa uống rượu nhưng hình như ta say rồi. Thứ muội của Thập Hi... là một cô nương mà?"

Trì Xán nhướn mày cười cười: "Đúng rồi, chẳng lẽ ta mặc nữ trang không đẹp hơn con bé à?"
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play