Chương 226: Tin tưởng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Xin Trương thái y hãy dừng bước đã." Đặng lão phu nhân nói giọng hòa hoãn, ngăn Trương thái y lại: "Chuyện phủ Trường Xuân Bá đề cập đến hôm nay không phải chuyện nhỏ, mong Trương thái y tiếp tục ở lại làm nhân chứng, còn chứng minh trong sạch cho cháu gái lão thân!"
Phu nhân Trường Xuân Bá giận dữ: "Lão phu nhân, đến lúc này rồi mà các ngươi vẫn cố chống chế à? Nếu đã vậy, chúng ta chỉ còn cách đến nha môn thôi!"
Thân là một cô nương, một khi mang thân phận bị cáo đến gặp quan, cho dù cuối cùng có thể chứng minh được trong sạch hay không, danh tiếng cũng hoàn toàn bị phá hủy. Tất nhiên Đặng lão phu nhân sẽ không để cho chuyện đấy xảy ra.
"Bá phu nhân bình tĩnh một chút, chớ nóng nảy. Hay là hai nhà chúng ta ngồi xuống nói hết lại mọi chuyện một lượt, làm sáng tỏ ngọn ngành. Nhất định có hiểu lầm ở đây."
"Hiểu lầm? Đến cả thái y cũng nghe rõ rành rành như thế rồi thì còn gì hiểu lầm được nữa? Lão phu nhân có dám gọi Tam cô nương trong phủ ra đây đối chất không? Nếu thực sự hiểu lầm, chúng ta sẽ xin lỗi tận mặt!"
Đến lúc này, Đặng lão phu nhân biết là không thể tiếp tục tìm cách giấu Tam tôn nữ tiếp được nữa. Có thái y làm chứng, cho dù không để Tam tôn nữ lộ mặt thì cũng không thể ngăn được lời ra tiếng vào của mọi người.
"Hà thị, ngươi gọi Tam nha đầu đến đây đi."
Sắc mặt Hà thị rất khó coi.
"Hà thị?" Đặng lão phu nhân đột ngột thấy sa sầm trong lòng.
"Lão phu nhân", Hà thị từ xưa đến nay vẫn mau mồm mau miệng, lại do dự chần chừ một chút rồi mới nói: "Chiêu Chiêu ra khỏi nhà từ sáng sớm, giờ vẫn chưa về."
Lời này vừa nói ra, Đặng lão phu nhân hơi biến sắc, phu nhân Trường Xuân Bá cười khẩy: "Dĩ nhiên là không về rồi, con ranh con khốn nạn kia nhất định là sợ chuyện nên không dám về rồi."
"Im miệng." Giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên.
Phu nhân Trường Xuân Bá vừa thấy Lê Quang Văn lên tiếng thì hơi sững ra, rồi mới nói: "Làm sao? Chỉ cho phép con gái ngươi hành hung người khác, lại không cho người nhà nạn nhân đòi lại công bằng à?"
Lê Quang Văn bình tĩnh đáp: "Thứ nhất, con gái thứ hai của ta không phải hung thủ. Thứ hai, nếu con trai ta bị một cô nương đánh cho gần chết, lại còn ở đúng cái chỗ thanh lâu kỹ quán thế kia, ta xấu hổ còn chưa xong, làm sao còn dám treo trên miệng bẻn mép nhai đi nhai lại như thế chứ?"
"Ngươi."
"Đừng có mà ngươi ngươi ta ta, chúng ta chẳng quen thân gì nhau đâu! Cây ngay không sợ chết đứng, không phải muốn tìm con gái ta ba mặt một lời à? Thế phải chờ mới phải, cứ nháo nhào nhào lên thì có ích gì?" Lê Quang Văn chặn họng khiến phu nhân Trường Xuân Bá không đáp nổi, sau đó nói với Hà thị: "Tìm Chiêu Chiêu về đây."
Hà thị sùng bái nhìn Lê Quang Văn.
Tướng công nhà bà nói không sai một lời, làm gì có chuyện con gái hai người làm ra cái loại chuyện này chứ!
"Đi đây!"
Giờ Hà thị mới hoàn hồn, vội vàng đi ra ngoài.
Ra đến ngoài, Hà thị mới vỗ đầu.
Chết rồi, sáng nay Chiêu Chiêu chỉ nói là muốn ra ngoài đi dạo một chút, bà cũng không hỏi kỹ, giờ biết đi đâu mà tìm đây.
Chuyện liên quan đến con gái, tất nhiên Hà thị sẽ nhanh nhạy hơn bình thường, nghĩ một lát rồi đi đến cửa Tây viện, nói với A Châu đang đứng đó thám thính tình hình, phân phó: "A Châu, chắc ngươi phải biết cô nương của ngươi đi đâu chứ? Gọi con bé về đi, bảo là ở nhà xảy ra chuyện rồi."
"Dạ."
Nhìn chằm chằm bóng lưng A Châu, Hà thị đột nhiên nghĩ ra cái gì, vội vàng đuổi theo: "A Châu!"
A Châu dừng lại.
Hà thị cắn môi nói: "Nhỡ mà, ta nói là nhỡ mà, nhỡ mà chuyện hôm nay có liên quan đến Chiêu Chiêu thì ngươi bảo con bé trốn cho kỹ, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng có trở lại!"
Dựa vào tính tình của lão phu nhân và phu quân, nếu thực sự Chiêu Chiêu gây ra chuyện đó, mười phần thì phải chín phần để Chiêu Chiêu chịu trách nhiệm.
Bà không như vậy, bà chỉ cần con gái sống thật tốt. Cho dù Chiêu Chiêu có mắc lỗi lớn hơn thế nữa thì đấy cũng là con gái của bà, ai muốn bà giao Chiêu Chiêu ra thì phải bước qua xác của bà.
A Châu gật đầu: "Thái thái yên tâm, tiểu tỳ biết rồi."
A Châu vội vã đến lầu Xuân Phong, nhưng lại không thấy người đâu.
Thấy vẻ mặt gấp gáp của nàng, thân vệ ở lầu Xuân Phong vội nói: "Đừng nóng nảy, Lê cô nương đến phủ Tướng quân của chúng ta, ta đưa ngươi đi tìm."
Khụ, Thần Quang cũng nhắc bọn họ trước rồi, chỉ cần là chuyện hay người liên quan đến Lê cô nương, nhất định phải coi trọng, chỉ kém chuyện của Tướng quân đại nhân nửa li thôi.
Tiểu thân vệ rất có tinh thần giác ngộ lập tức dẫn A Châu đến phủ Quan Quân Hầu.
Tại nhã thất tầng hai nhìn ra mặt đường của lầu Xuân Phong, Dương Hậu Thừa đang nhìn vô định bên ngoài cửa sổ, đột ngột mở to mắt, hô lên: "Thập Hi, Tử Triết, các huynh nhìn kìa, kia là nha hoàn Tử Triết mua cho Lê cô nương mà."
Trì Xán và Chu Ngạn cùng nhìn sang.
"Chắc lần này ta không sai đâu nhỉ? Thật kỳ lại, sao nha hoàn của Lê cô nương lại đi theo một tên đàn ông thế kia?"
"Thế hẳn là thân vệ của Đình Tuyền rồi." Chu Ngạn nói.
Cạch một tiếng nhỏ, Trì Xán đặt chén rượu xuống.
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa nghe thấy thì quay lại.
"Nhất định là có chuyện gì rồi, đi theo xem có chuyện gì."
Nhìn bóng lưng Trì Xán rời đi, Dương Hậu Thừa không hiểu sờ cằm, lẩm bẩm: "Có phải là chuyện bé xé ra to không?"
"Đi thôi." Chu Ngạn bình tĩnh nói.
Không phải là chuyện bé xé ra to, chằng qua là khi một người luôn muốn thâm nhập vào cuộc sống của người khác, sẽ có thể nghĩ ra trăm ngàn lý do mà thôi.
Ba người đi theo A Châu, không bao lâu sau thân vệ dẫn A Châu dừng lại.
"Hóa ra lại là ba vị công tử." Thân vệ thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hậu Thừa gãi đầu một cái.
Nhanh như vậy đã bị người ta dễ dàng phát hiện ra, chẳng lẽ cái tên Thiệu Minh Uyên kia huấn luyện thân vệ thành một đám chó săn rồi à? Đã bảo là lẽ ra lúc đó phải đưa chàng đi theo đến phương Bắc mới phải!
Bỗng nhiên Dương Hậu Thừa có xúc động muốn bám đùi Thiệu Minh Uyên.
Tỉnh lại, tỉnh lại đã, nãy vừa uống hơi nhiều.
Chu Ngạn cũng lúng túng cười cười.
Trì Xán mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi đang đi đâu đây?"
"Ặc, vị cô nương này muốn đi tìm Lê cô nương, ty chức dẫn nàng ấy đi."
"Người ta muốn tìm chủ tử, sao lại đến lượt ngươi dẫn đi?" Trì Xán nghe vậy thì không vui.
Từ khi nào nha hoàn của nha đầu kia lại quen thuộc với thuộc hạ của Thiệu Minh Uyên như vậy?
Chàng đã nói rồi mà, cái tên Đào Sinh ngu xuẩn kia chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi!
Đào Sinh ôm một bóng ma tâm lý nghiêm trọng kể từ ngày bị Thần Quang xử lý vì giả gái, chợt hắt xì một cái, lẩm bẩm: "Ai đang nhớ mình vậy ta?"
Nghe Trì Xán hỏi thì thân vệ cười đáp: "Bởi vì Lê cô nương và Tướng quân của chúng ta cùng trở về Hầu phủ rồi."
"Trở về đâu cơ?" Trì Xán rút lại nụ cười.
Thiệu Minh Uyên còn dắt nha đầu kia ra mắt phụ mẫu á?
"Phủ Quan Quân Hầu."
"À." Trì Xán thở phào trong lòng, sau đó đột ngột chấn động.
Không đúng, cô nam quả nữ, thế thì thà đi gặp cha mẹ còn hơn!
Thiệu Minh Uyên ơi là Thiệu Minh Uyên, không thể ngờ rằng cái tên bạn tốt luôn ra vẻ đạo mạo nghiêm túc lại là kẻ như vậy!
"Đi, đi đến phủ Đình Tuyền ngắm xem thế nào, ta còn chưa được mời đến tiệc tân gia đâu." Nói xong lời cuối, chỉ còn một nụ cười nhợt nhạt trên khóe miệng Trì Xán.
A Châu quan sát hết mọi chuyện, yên lặng thở dài, thúc giục thân vệ chạy về phủ Quan Quân Hầu. Sau đó nàng ghé sát bên tau Kiều Chiêu, thấp giọng nói: "Cô nương, trong nhà xảy ra chuyện rồi, có liên quan đến người."
Kiều Chiêu gật đầu một cái, tỏ ý đã biết, bình tĩnh cáo từ Thiệu Minh Uyên.
Trên đường trở về nhà, A Châu vội vàng bẩm báo hết tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Kiều Chiêu.
Chương 227: Ta là người đả thương
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Băng Lục nghe xong chuyện không chịu nổi quát mắng: "Hứ, cái tên công tử chó má phủ Trường Xuân Bá ô danh có tiếng kia đến thanh lâu làm chuyện xằng bậy rồi bị người ta đánh cho tàn phế thì liên quan gì đến cô nương chúng ta chứ? Sao bát nước bẩn nào cũng muốn hắt hết lên người cô nương thế hả?"
Kiều Chiêu lắc đầu, ra hiệu cho Băng Lục không cần nói nữa, trầm ngâm chốc lát rồi vén mành xe lên hỏi Thần Quang: "Thần Quang, sáng nay ngươi bảo có kẻ vô công rồi nghề đi theo chúng ta có phải không?"
Dù trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhưng nàng tin rằng có nhiều chuyện bị người ta lấy cớ là trùng hợp để lấp liếm.
Sáng nay lúc đi ra ngoài tự dưng lại có một kẻ vô công rồi nghề bám theo đã khiến người ta nghi ngờ rồi, kết quả bây giờ lại có thêm chuyện khó lòng giải thích thế này.
Thần Quang cầm roi ngựa quay đầu nói: "Dạ, tên oắt con kia cũng không tìm hiểu xem ông đây là ai mà dám tò tò đi theo –"
Băng Lục trừng mắt: "Ngươi xưng ông đây trước mặt ai đấy?"
Thần Quang gượng cười.
Tự dưng lại buột miệng, ở doanh trại có không ít người dưới quyền của hắn, xưng là ông đây cũng chẳng sao, không như bây giờ, chỉ có thể đánh xe rồi xưng ông đây với con ngựa quèn.
Chao ôi, Tướng quân đại nhân của ta ơi, người mau mau chuẩn bị kỹ càng rồi rước vợ về đi thôi.
"Sau đấy ngươi đã cắt đuôi hắn rồi hả?" Không để tâm đến tranh cãi giữa nha hoàn và phu xe, Kiều Chiêu hỏi tiếp.
Thần Quang nghe vậy thì tỉnh táo lại: "Tất nhiên là cắt đuôi rồi, tiểu nhân dắt tên kia ngã lăn xuống cống rồi."
"Hửm?"
Dưới ánh mặt trời, Thần Quang cười toe toét khoe hàm răng trắng: "Thả hắn ở cửa Lầu Bích Xuân rồi, cái kẻ không biết xấu hổ kia mà muốn đi vào thì thể nào cũng bị đám bảo vệ canh gác ở Lầu Bích Xuân lôi gậy ra tiếp."
"Cô nương –" Vừa nghe đến ba chữ 'Lầu Bích Xuân', A Châu nghiêm trọng nhìn Kiều Chiêu.
"Lầu Bích Xuân." Kiều Chiêu lẩm bẩm.
Phải, quả nhiên là có liên quan.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa biết tại sao con út phủ Trường Xuân Bá lại dính líu gì đến nàng, nhưng chắc chắn có liên quan đến cái kẻ vô công rồi nghề sáng sớm bám theo nàng.
Đối với Kiều cô nương mà nói, chi tiết chưa rõ thì tạm thời không sao, chỉ cần nắm được mấu chốt là được rồi.
Nàng chẳng hề chớp mắt lấy một cái, bình tĩnh hỏi Thần Quang: "Ngươi còn có thể nhận ra cái kẻ chưa chứ?"
Thần Quang ngẩn một chút rồi gật đầu: "Có chứ ạ."
Ghi nhớ được những đặc điểm đặc thù của kẻ khác là năng lực tối thiểu bọn họ phải có.
"Lúc đầu phát hiện ra hắn ở đâu?"
"Hình như là ở gần quán trà gần Tây phủ ạ."
"Vậy đưa chúng ta về phủ xong ngươi đi tìm hắn đi." Kiều Chiêu suy nghĩ một chút rồi phân phó: "Đi đến mấy quán rượu quanh đó tìm xem."
"Dạ." Thần Quang đáp rành rọt.
Tự dưng Tam cô nương lại gặp chuyện phiền phức thế này, kể cả không nói thì hắn cũng phải bắt bằng được cái kẻ vô công rồi nghề kia.
Hai người một nói một đáp ngắn gọn đơn giản, nhưng Băng Lục tò mò kéo kéo tay áo Kiều Chiêu hỏi: "Cô nương, tại sao lại phải đến mấy quán rượu xung quanh tìm ạ?"
Kiều Chiêu cười cười: "Chắc chắn là kẻ vô công rồi nghề kia được người khác cho bạc mới đi theo dõi chúng ta. Em nghĩ xem, nếu tự dưng một tên du thủ du thực ăn no không có việc gì để làm lại bất ngờ nhận được một khoản tiền lớn thì hắn sẽ làm gì?"
"Tất nhiên là phải cơm no rượu say một phen rồi!" Ánh mắt Băng Lục sáng lên, sùng bái nhìn cô nương nhà mình.
Cô nương nhà nàng đúng là hội tụ tất cả xinh đẹp và thông mình trên thế gian này.
Kiều Chiêu gật đầu, rõ ràng mọi chuyện trước mặt rối như tơ vò nhưng trên mặt không hề có chút lo lắng nào: "Thần Quang nhanh nhạy thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra có người theo dõi, chứng tỏ phạm vi hoạt động bình thường của kẻ kia là mấy vùng phụ cận quán trà. Vậy nếu muốn ăn cơm thì hắn sẽ chọn ở những chỗ quen thuộc xung quanh rồi."
Thần Quang: AAA, cô nương khen hắn nhanh nhạy thông minh, hắn đã biết là Tam cô nương rất có mắt nhìn mà.
Kiều Chiêu dừng lại rồi nói tiếp: "Nếu không tìm thấy ở quán rượu thì chờ trời tối rồi ngươi lại đến mấy thanh lâu kỹ quán xung quanh tìm –"
Thần Quang suýt thì lăn từ xe ngựa xuống đất.
"Dạ??"
"Thanh lâu kỹ quán." Kiều Chiêu dửng dưng: "Ngươi chưa đến đấy bao giờ à?"
Thần Quang: "..." Tất nhiên hắn không đến rồi! Nhị cô nương nói chuyện nhẹ tự gió thổi mây trôi, cứ như là đương nhiên vậy, hay lắm đấy à?
"À phải rồi, ngươi vừa mới về từ phía Bắc, chắc chưa quen, chỗ kia –"
Thần Quang vội vàng ngắt lời Kiều Chiêu: "Tam cô nương yên tâm, nhất định tiểu nhân sẽ tìm ra cái kẻ vô công rồi nghề đấy cho người!"
Kiều Chiêu vẫn tin tưởng Thần Quang về mặt này, cũng không nói thêm.
Xe ngựa nhanh chóng về đến Tây phủ.
"Chiêu Chiêu, con về rồi!" Hà thị vẫn chầu chực bên ngoài chờ, vừa thấy Kiều Chiêu đã vội vã nắm tay nàng, hạ giọng: "Con út phủ Trường Xuân Bá bị người ta đả thương ở Lầu Bích Xuân, chuyện này không liên quan đến con đúng không?"
Kiều Chiêu lắc đầu.
Hà thị thở phào nhẹ nhõm: "Không liên quan là được rồi. Nếu có liên quan thì con chạy nhanh vẫn kịp, nương không cho ai động vào con!"
"Nương –" Kiều Chiêu nhẹ nhàng nắm tay Hà thị.
Cái cảm giác bất kể mình làm đúng hay sai vẫn có người che chở bảo hộ ở sau lưng này nàng chưa từng trải qua bao giờ, hóa ra cũng không tệ.
"Tam cô nương đến rồi." Nha hoàn đợi ở cửa kêu một tiếng rồi vén rèm lên.
Phu nhân Trường Xuân Bá vừa thấy Kiều Chiêu đi vào đã sấn sổ xông đến.
Hà thị giơ cây kéo ra: "Đừng có mà manh động! Động là ta động đấy!"
Lúc này vẫn chưa quá buổi trưa, ánh mặt trời chói chang hắt vào phòng, cây kéo lóe sáng động đậy trên không khiến lòng người run sợ.
Phu nhân Trường Xuân Bá vội vàng dừng lại, căm hận: "Sao nữa, ngươi vẫn định bao che cho con gái ngươi à?"
Hà thị liếc xéo: "Nói cái gì vậy, ta đã hỏi con gái ta rồi, con bé chẳng hề liên quan đến chuyện nhà ngươi, bao che là bao che thế nào?"
"Ả nói không liên quan thì là không liên quan à?"
Hà thị cười nhạo: "Tất nhiên rồi, ta không tin con gái ta, chẳng lẽ lại tin thằng con trai ăn chơi đàn đúm, trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi hả? Đến ngươi còn không tin lời thằng con quý hóa nhà ngươi cơ mà!"
"Ngươi!" Phu nhân Trường Xuân Bá cứng họng trợn mắt trân trân không nói được gì.
Trường Xuân Bá bình tĩnh hơn phu nhân Trường Xuân Bá nhiều lần, nghiêm túc nói với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, có thái y làm chứng, có thể thấy là chúng ta không phải tự dưng đến gây chuyện. Chuyện hôm nay, mong rằng các ngươi có thể đưa ra một câu trả lời, nếu không thì chúng ta hẹn nhau tại nha môn."
"Bá gia bình tĩnh chớ nóng nảy." Đặng lão phu nhân nhìn Kiều Chiêu: "Tam nha đầu, hôm nay cháu đi đâu thế?"
"Cháu đi lầu Xuân Phong gặp một người bạn, chưa từng gặp tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá, càng không liên quan đến chuyện xảy ra ngày hôm nay."
Nghe Kiều Chiêu nói vậy, Đặng lão phu nhân nhẹ lòng hơn hẳn.
"Bá gia và Bá phu nhân đều nghe thấy, cháu gái của ta trước giờ không phải người hay nói dối. Con bé đi lầu Xuân Phong, không phải đi đến Lầu Bích Xuân."
Ánh mắt Trường Xuân Bá như hổ đói nhăm nhe nhìn chằm chằm Kiều Chiêu, cười khẩy: "Nếu Tam cô nương không đến Lầu Bích Xuân, tại sao khi khuyển tử tỉnh lại lại nhắc đến mấy chữ Lê phủ ngõ Hạnh Tử Tam cô? Nếu quý phủ vẫn định bao che như vậy, chúng ta đành cáo từ!"
Trường Xuân Bá xoay người định đi, đám người Đặng lão phu nhân trở nên căng thẳng.
Chuyện hôm nay đúng là đẩy Lê phủ đến đường cùng.
Phủ Trường Xuân Bá cắn Tam nha đầu không chịu nhả ra, lại còn có thái y làm chứng. Một khi làm loạn đến nha môn, chắc chắn chuyện này sẽ sôi sùng sục như dầu nóng bỏng tay. Cho dù cuối cùng tra rõ Tam nha đầu không phải người ra tay, nhưng đối phương tỉnh lại mà chỉ luôn miệng nhắc đến Tam nha đầu thôi cũng đủ lột một lớp da của con bé rồi.
Chắc chắn không thể đến nha môn.
"Bá gia xin dừng bước –" Đặng lão phu nhân toát mồ hôi.
Trường Xuân Bá không thèm để tâm, đi thẳng ra cửa.
"Ta là người đả thương." Một giọng nói vang lên.
Chương 228: Ở cùng một chỗ uống trà với ta
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Cậu thiếu niên mặt mày thanh tú chắn trước mặt Trường Xuân Bá, lặp lại từng chữ: "Ta là người ra tay!"
Đặng lão phu nhân kinh hãi: "Huy Nhi!"
Lê Quang Văn cũng kinh ngạc như vậy: "Huy Nhi, con –"
Lê Huy cúi người thật sâu hành lễ với trường bối: "Tổ mẫu, cha, thái thái, là Huy Nhi bất hiếu gây chuyện phiền phức, không liên quan gì đến Tam muội."
"Tại sao lại là ngươi được, con trai ta trước khi ngất đi nói đúng là Lê phủ, ngõ Hạnh Tử, Tam cô –"
Lê Huy dửng dưng ngắt lời phu nhân Trường Xuân Bá: "Có thể là các ngươi nghe nhầm rồi, hắn hẳn phải nói là Lê phủ, ngõ Hạnh Tử, Tam công tử."
"Tam công tử?" Vợ chồng Trường Xuân Bá trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Trương thái y.
Thay đổi bất ngờ như vậy, khiến Trương thái y như đi trên mây.
"Lê phủ, Tam công –" Phu nhân Trường Xuân Bá lẩm bẩm lại mấy chữ này, hoài nghi.
Nói mới nghĩ, cũng không chắc trước khi Sơ Nhi ngất đi nói là "Tam công " hay là "Tam cô."
Trường Xuân Bá lại không hề bị lung lay, lạnh giọng cười: "Ta đã hỏi người ở Lầu Bích Xuân rồi, bọn họ nó có một người nữ giả thành đàn ông lẻn vào Lầu Bích Xuân."
Lê Huy nhàn nhạt nói: "Nhưng sao Bá gia không thử nghĩ xem, đang yên đang lành thì có cô nương nào lại giả thành đàn ông chui vào thanh lâu chứ? Cô nương này ăn no rửng mỡ tìm chỗ chết à?"
Trường Xuân Bá bị hỏi cứng họng.
Lê Huy nhìn lần lượt từng người trong nhà, cuối cùng nhìn kỹ Kiều Chiêu thêm một cái rồi nói: "Đã bảo là nữ giả nam trang, thì sao mà nhìn rõ được? Hẳn là chỉ thấy thanh tú mà thôi. Bá gia đừng quên, trên đời này không phải cứ thanh tú thì sẽ là cô nương."
Trường Xuân Bá cẩn thận nhìn kỹ Lê Huy, không khỏi do dự.
Thiếu niên trước mắt quả thật rất thanh tú, lại còn nói năng gãy gọn lý lẽ rõ ràng.
Khi trước chỉ vì vết thương của con út mà mọi chuyện loạn cào cào, chỉ hỏi qua đám người Lầu Bích Xuân rồi đi luôn đến đây, cũng chưa hỏi rõ. Chẳng lẽ nhận nhầm thật?
Trường Xuân Bá nhìn Đặng lão phu nhân.
Lão thái thái có mái tóc hoa râm, sắc mặt bình tĩnh, già nua nhưng kiên định.
Trường Xuân Bá chợt nghĩ.
Cho dù có là Tam công tử hay là Tam cô nương, thì đều là người nhà họ Lê.
Cả Tây phủ Lê gia chỉ có một vị công tử, có lẽ không thể trúng gió rồi nhận tội thay kẻ khác được. Mà cứ cho là vị Lê Tam công tử này thực sự nhận tội thay Lê Tam cô nương đi, cháu trai đích tôn gặp họa thì tổn thất hơn nhiều một đứa cháu gái gặp họa, bọn họ chỉ lợi chứ không thiệt.
"Nếu đã vậy, mời Lê Tam công tử đi cùng chúng ta đến Nha môn, để các vị quan trên xử trí đi. Ngươi không màng quốc pháp đánh con ta không rõ sống chết, chứ chúng ta không phải kẻ không màng phép tắc mà tự tay trả thù!"
"Được." Lê Huy hơi run tay, nhưng trên mặt vẫn dửng dưng.
Thấy cháu trai sắp đi khỏi cửa, Đặng lão phu nhân hô to: "Chờ đã!"
Lê Huy dừng bước, cũng không quay lại.
"Nhất định là có hiểu lầm, cháu ta không thể nào đến mấy chỗ như Lầu Bích Xuân được!"
Lê Huy xoay người lại, vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Đặng lão phu nhân, dập đầu nói: "Tôn nhi bất hiếu, vì muốn xả giận thay Đại tỷ nên mới đến Lầu Bích Xuân dạy dỗ Cổ Sơ một bài học!"
"Cái gì?" Đặng lão phu nhân lảo đảo ngã về sau, được Lê Quang Văn đỡ kịp.
Lê Quang Văn nghiêm mặt hỏi Lê Huy: "Đấy là sự thật à?"
"Nhi tử không việc gì phải nói dối. Hôm qua khi cùng bạn cùng trường uống trà tại quán trà, vô tình phát hiện Cổ Sơ ngồi ở phòng cách vách, nghe thấy hắn chế nhạo Đại tỷ. Nhi tử không thể nhịn được cơn giận này, nên mới tìm cách đến Lầu Bích Xuân dạy cho hắn một bài học!"
Lý do rõ ràng như vậy, khiến gương mặt của Đặng lão phu nhân xám xịt như tro tàn, ngã xuống ghế.
Lê Quang Văn sa sầm mặt mày, tát Lê Huy một cái: "Khốn nạn!"
Tại sao ông lại có thể có đứa con trai ngu như vậy? Muốn dạy dỗ kẻ khác thì việc gì phải chui vào thanh lâu? Đứng sẵn bên ngoài chờ thằng ranh khốn kiếp họ Cổ kia đi ra khỏi thanh lâu thì trùm bao tải đánh bao nhiêu thì đánh không được à? Chỉ cần không bị thấy mặt, có đánh chết cũng chẳng ai biết mà!
"Nhi tử đúng là khốn nạn." Lê Huy đứng lên, nhìn Kiều Chiêu vẫn trầm mặc, yếu ớt cười: "Tam muội, thật xin lỗi, sau này ta không chăm sóc cho muội được rồi. Muội hãy thay ta quan tâm chăm sóc tổ mẫu và mọi người vậy."
Nói xong, cậu xoay người sải chân ra ngoài.
Lê Quang Văn ngớ người, vội đuổi theo: "Khoan đã –"
"Lê đại nhân còn điều gì muốn nói à?" Trường Xuân Bá cười cợt hỏi.
"Con không nên người là lỗi của kẻ làm cha. Khuyển tử phạm sai lầm chính là trách nhiệm của ta, để ta đi theo các ngươi."
Thấy hai cha con đi theo người ta ra ngoài, trong nháy mắt tưởng như Đặng lão phu nhân già đi mấy tuổi, miệng giật giật không nói nên lời.
Kiều Chiêu thấy vậy lập tức lôi từ trong hà bao ra một viên thuốc bỏ vào miệng Đặng lão phu nhân, cao giọng hô: "Lấy nước!"
Đại nha hoàn Thanh Quân lập tức bón nước cho Đặng lão phu nhân.
Thấy vẻ mặt Đặng lão phu nhân dịu bớt, Kiều Chiêu mới yên tâm, nói với Hà thị đã nghe đến ngu cả người: "Nương, nương để ý tổ mẫu, để con ngăn cha và Tam ca lại."
Nhị thái thái Lưu thị chẳng biết đã đến từ lúc nào, đẩy Hà thị một cái: "Đại tẩu, tẩu mau đi cùng Tam cô nương ra ngoài đi, để ta chăm sóc cho lão phu nhân là được rồi."
Mặc dù bà tin chắc rằng Tam cô nương mà gặp chuyện phiền phức thì thể nào cũng có kẻ khác gặp xui xẻo, lần này mười phần chắc chín kẻ đó là đám người phủ Trường Xuân Bá rồi, nhưng không thể coi thường sức chiến đấu của Đại tẩu được, thêm người thêm oai.
Hà thị mới tỉnh khỏi cơn mê: "Chiêu Chiêu, con không được đi, để nương đi là đủ rồi!" Nói rồi xách kéo xông ra ngoài.
Kiều Chiêu ngẩn người rồi vội vã đuổi theo.
Cha con Lê Quang Văn đã đi cùng đám người phủ Trường Xuân Bá ra đến cửa Lê phủ.
"Đứng lại cho ta!" Hà thị chạy như bay ra, cây kéo sáng loáng trong tay rẽ đường tách đám hạ nhân phủ Trường Xuân Bá ra trong nháy mắt.
"Lại sao nữa. Hà thái thái định hành hung người khác ngay trước bàn dân thiên hạ à?" Trường Xuân Bá lạnh lùng hỏi.
Đám người hóng chuyện náo nhiệt bên ngoài lập tức nghểnh cao cổ.
Chuyện gì vậy, sao còn lôi cả kéo ra?
"Hành hung hả, hôm nay đám người các ngươi mà muốn đưa tướng công và nhi tử của ta đi thì phải bước qua xác của ta trước đã!"
Lê Quang Văn chấn động trong lòng, nhìn đăm đăm Hà thị.
Lê Huy mấp máy môi, rũ mắt.
"Hà thái thái, ngươi đang định làm loạn à? Tam công tử của các ngươi đánh con trai ta đến hôn mê bất tỉnh ở Lầu Bích Xuân, giờ còn không cho chúng ta đòi công bằng à?"
Quần chúng xung quanh nghe xong tỉnh cả người.
Lầu Bích Xuân? Đánh người?
Không ngờ đấy, hóa ra Tam công tử của Lê phủ cũng sẽ tranh giành đám con gái thanh lâu với người khác à?
"Tam ca của ta chưa từng đến Lầu Bích Xuân, người làm con trai Bá phu nhân bị thương ở thanh lâu cũng không phải Tam ca của ta." Kiều Chiêu đến cạnh Hà thị, cao giọng nói.
Đến giờ này rồi còn muốn làm vấy bẩn danh tiếng con trai của bà à? Phu nhân Trường Xuân Bá nghe xong tức nổ phổi, cao giọng nói to hơn: "Tam cô nương, nếu không phải Tam ca ngươi thì chính là ngươi! Người ở Lầu Bích Xuân từ đầu đã nói là có một ả đàn bả giả thành đàn ông lẻn vào, ta vẫn nghi ngờ Tam ca ngươi nhận tội thay cho ngươi đấy!"
Gì cơ? Tam cô nương Lê phủ giả thành đàn ông đi vào thanh lâu á?
Quần chúng xung quanh phấn khích vô cùng.
Chuyện lý thú thế này đúng là trăm năm khó gặp.
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai nói vậy? Lê Tam cô nương ngồi cùng một chỗ uống trà với ta từ sáng đến giờ."
Chương 229: Tin tưởng âm thầm
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Quần chúng vây quanh đồng loạt dạt sang hai bên, nhường đường cho người vừa nói ra tin tức chấn động.
Người thanh niên tuấn tú vô song cầm chiếc quạt xếp trên tay, trên môi phảng phất nụ cười, đi đến.
Gương mặt này của Trì Đại công tử thực sự quá xuất chúng, gặp rồi khó quên, có tiếng kinh thành, ngay lập tức có người nhận ra.
"Kìa, đây là Trì công tử của phủ Trưởng Công Chúa mà."
"Đúng rồi đúng rồi, sao Lê Tam cô nương lại ngồi uống trà cùng được nhỉ?"
Có kẻ kích động, vỗ mạnh vào đùi: "Chẳng lẽ có tư tình?"
Vài người vẫn còn lý trí do dự: "Nhưng Lê Tam cô nương cũng đâu có đẹp bằng Trì công tử."
"Xời, Lê Tam cô nương hẵng còn nhỏ, còn chưa lớn đâu, mấy năm nữa cố gắng chắc cũng được non nửa..."
Kiều cô nương: "..." Thật đa tạ, nàng không điếc đâu!
Nhìn người đang bước từng bước đến chỗ nàng, người thanh niên nổi danh kinh thành giống như Đại ca, tâm trạng Kiều Chiêu khá phức tạp.
Nàng hiểu được ý tốt của người ta, nhưng cái người này là muốn đến giúp chứ không phải muốn phá hoại đâu đúng không?
Kiều Chiêu bất lực đầy lòng, nhìn Trì Xán bước đến trước mặt nàng.
Nhìn qua Trì Xán, nhìn về hướng chàng đi đến, nàng thấy sau đám người là ba người Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên cao ráo, tuy đứng sau đám đông nhưng lại có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt chàng.
Kiều Chiêu dời mắt.
"Ngươi là Trường Xuân Bá à?" Trì Xán đứng trước mặt Trường Xuân Bá, từng cái giơ tay nhấc chân đều phong lưu vô cùng: "Bá gia biết ta là ai chứ?"
Trường Xuân Bá cười cười: "Sao lại không biết Trì công tử được. Tết cửu trùng năm ấy Thái hậu tổ chức, ta và nội tử đều đi, còn nhớ Trì công tử ăn cua ngồi cạnh Thái hậu cơ đấy."
*Nội tử: vợ
Trì Xán nghe xong thì cũng chẳng thấy vui.
Đang yên đang lành lại nhắc đến việc ăn cua, lần đấy ăn cua xong chàng bị tào tháo đuổi tận hai ngày liền đấy!
"Biết là được rồi." Trì Xán cười cười, chỉ quạt về phía Kiều Chiêu: "Bá gia nghe cho kỹ đây, sáng hôm nay Lê Tam cô nương ngồi ở lầu Xuân Phong uống trà đàm đạo với ta cả buổi, về căn bản là không xuất hiện được ở mấy cái chỗ lộn xộn linh tinh kia. Thế nên là, mời Bá gia dạy dỗ người nhà cho cẩn thận, đừng có mà nói lung tung!"
"Chuyện này—" Trường Xuân Bá biết cái vị đang đứng trước mặt này coi trời bằng vung, đừng nói là mấy gia đình huân quý bình thường, đến hai vị Vương gia còn phải nể mấy phần, trong chốc lát không biết xử lý thế nào.
Phu nhân Trường Xuân Bá hừng hực bản năng của người làm mẹ, chẳng lo nghĩ nhiều đến vậy, cười khẩy: "Nếu Lê Tam cô nương ngồi uống trà cùng Trì công tử cả buổi thì tức là Lê Tam cô nương vừa cố giải vây cho huynh trưởng thôi."
Ngồi uống trà cả buổi với Trì công tử? Ha ha, một cô nương mà lại bị kẻ khác nói là ngồi uống trà cả buổi với một tên đàn ông chưa lập gia đình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nghĩ thế thì hay ho lắm đấy?
Sau này Lê Tam cô nương đừng có nghĩ đến việc lập gia đình nữa!
Gả cho Trì công tử á? Đùa à, dựa vào tính tình của Trưởng Công Chúa mà lại có thể gật đầu cho con ranh con hèn kém đấy vào cửa làm dâu à?
Kiều Chiêu đi thẳng đến trước mặt Lê Huy: "Tam ca, ta biết huynh không liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay, huynh không cần đi cùng bọn họ."
"Tam muội, muội vào nhà đi, thật sự là ta đã ra tay –"
"Huynh không làm." Kiều Chiêu quả quyết ngắt lời Lê Huy, không thèm để tâm đến hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào người nàng: "Sáng hôm nay đúng là ta ngồi ở lầu Xuân Phong, có người làm chứng. Huynh không cần vì danh tiếng của ta mà nhận hết tội về phần mình, vì việc này không còn ý nghĩa nữa rồi."
Lê Huy hơi biến sắc, thì thào: "Tam muội –"
Kiều Chiêu xoay người, nhìn thẳng Trường Xuân Bá, khí phách gãy gọn nói: "Nếu Bá gia đã nói có người của Lầu Bích Xuân nhìn thấy một người phụ nữ giả thành đàn ông đi vào, tại sao không gọi người nọ đến đây trước mặt các vị hàng xóm láng giềng? Người nọ nhìn thấy Tam ca ta, tự nhiên sẽ biết là không phải huynh ấy."
"Phải rồi, gọi người ở Lầu Bích Xuân đến đây đi." Quần chúng vây quanh đều là hóng chuyện không ngại chuyện to, nghe Kiều Chiêu nói vậy thì ồ ạt hùa theo.
Trường Xuân Bá cười lạnh: "Bà tử gặp cái kẻ hành hung kia thì lên cơn đau tim, chết rồi!"
Cái gì, chết rồi? Quần chúng vây xem càng có tinh thần.
Nhân chứng quan trọng chết rồi, chuyện càng lúc càng hay.
Lê Quang Văn thay đổi sắc mặt.
Nhân chứng chết rồi? Trùng hợp thế này đúng là khiến người ta đau cả đầu!
Mặc dù chẳng biết cái thằng nhóc kia từ đâu chui ra nhưng cũng làm nhân chứng cho con gái ông rồi, con gái coi như thoát khỏi vòng nghi ngờ.
Nhưng chính vì vậy, nhân chứng kia mới thực sự quan trọng, nếu không đã có lời của thằng súc sinh phủ Trường Xuân Bá lại còn thêm lời chứng của thái y, con trai ông nhảy xuống sông cũng không hết tội.
Hiển nhiên Trường Xuân Bá cũng nắm chắc điều này, lạnh lùng nói: "Vậy nên tốt nhất chúng ta cứ đến công đường một lần đi, để cho các vị quan gia xử trí là được rồi. Các vị quan gia tường tận am hiểu, tất nhiên sẽ có thể giữ được công bằng."
Lại còn đòi đến tận Nha môn à?
Quần chúng xung quanh nghe vậy thì hưng phấn đến mức hối hận, đến giờ ăn trưa rồi đây này, biết thế mang theo lương khô.
Sau đám đông, Dương Hậu Thừa hơi nóng nảy lẩm bẩm: "Tình huống của Lê cô nương hình như không ổn, mặc dù Thập Hi đã chạy ra nói Lê cô nương uống trà cùng huynh ấy cả buổi rồi, coi như giúp Lê cô nương thoát khỏi nghi ngờ, nhưng huynh trưởng của muội ấy vẫn đang gặp rắc rối. Đình Tuyền, Tử Triết, chúng ta giúp muội ấy thế nào bây giờ? Hay là ta ra ngoài nói là từ sáng đến giờ ta và Lê công tử uống trà cùng nhau?"
Chu Ngạn bất lực lắc đầu: "Huynh đừng làm loạn thêm nữa, vừa nãy sểnh ra một chút để Thập Hi chạy ra ngoài đã quá phiền rồi."
"Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Lê cô nương gặp rắc rối à?"
Chu Ngạn nhìn Thiệu Minh Uyên vẫn trầm mặc nãy giờ, hỏi: "Đình Tuyền, huynh tính thế nào?"
Thiệu Minh Uyên nhìn xuyên qua đám đông.
Dưới ánh mặt trời, người con gái mặc áo lụa trắng mỏng manh như bông tuyết, tựa như gió thổi là tan, nhưng nàng vẫn mang vẻ ung dung như cũ, chẳng thấy nửa điểm kinh hoàng.
"Cứ chờ đã, ta nghĩ hẳn Lê cô nương sẽ có cách thôi."
Tiểu cô nương này không phải là cây tử đẳng sống dựa vào cây cối xung quanh, bản thân nàng chính là một gốc bạch dương, một cây tùng xanh mướt, kiêu hãnh từ tận xương tủy.
Đôi khi, thứ nàng ấy cần không phải là những sự trợ giúp không cần thiết, mà chỉ là sự tin tưởng âm thầm mà thôi.
"Nhưng nhỡ Lê cô nương không có cách nào thì sao? Ta thực sự không nghĩ ra muội ấy sẽ nghĩ được cách gì nữa." Dương Hậu Thừa gãi đầu nói.
Thiệu Minh Uyên khẽ cười: "Nếu thực sự không có cách nào thì vẫn còn có ta mà."
Chàng nhìn về phía Trường Xuân Bá sau khi đối mặt với Trì Xán thì đã nhũn ra non nửa, nói giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định không ai có thể nói lại: "Có ta ở đây thì bọn họ không đưa được ai đi đâu hết."
Kiều Chiêu tiến lên một bước, đối mặt với Trường Xuân Bá.
Một cao một thấp, một to con, một nhỏ bé, nhưng khí thế chẳng kém cạnh chút nào.
Gương mặt mộc mạc trắng thuần của nàng ngước lên, đối mặt với Trường Xuân Bá: "Bá gia cứ luôn miệng đòi lên công đường, nhưng chẳng phải bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm à?"
"Chuyện gì?" Ánh mắt bình tĩnh của người thiếu nữ khiến Trường Xuân Bá không hiểu sao không bỏ ngoài tai lời nàng được, hỏi lại theo bản năng.
Kiều Chiêu cười cười: "Ví dụ như là, giúp lệnh công tử tỉnh lại."
"Ngươi nói gì cơ?" Trường Xuân Bá run lên.
Phu nhân Trường Xuân Bá vừa nghe thấy nàng nhắc đến đứa con trai hôn mê bất tỉnh, quát mắng: "Tỉnh lại à? Đến cả ngự y tốt nhất cũng nói con ta khó mà tỉnh lại được, ngươi nói thế đúng là khốn nạn mà!"
Đúng lúc này lại có một trận ồn ào truyền lại, có mấy người dáng vẻ như là gia đình vừa chạy vừa hô: "Bá gia, phu nhân, tiểu công tử tỉnh lại rồi!"
Chương 230: Cổ Sơ tỉnh lại
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Đám người vây xem yên lặng trong nháy mắt, đồng loạt nhìn phu nhân Trường Xuân Bá, rồi nhìn sang Kiều Chiêu.
Tên công tử ăn chơi trác táng phủ Trường Xuân Bá tỉnh lại rồi à?
Vừa nãy phu nhân phủ Trường Xuân Bá còn nói là người không tỉnh lại được đấy.
Phu nhân Trường Xuân Bá mừng như điên: "Bá gia, Sơ Nhi tỉnh rồi, Sơ Nhi tỉnh rồi!"
Trường Xuân Bá cũng kích động như vậy, bình tĩnh lại chút thì đột ngột nhìn Kiều Chiêu, chần chừ: "Vừa nãy Lê Tam cô nương nói con ta sẽ tỉnh lại –"
Đây là trùng hợp à?
Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như thế à?
Ôi – chẳng lẽ Lê Tam cô nương biết tiên tri?
Không không không, thế thì hoang đường quá.
Lúc này, vô số người đứng xem đều nghĩ như vậy.
Phần lớn bọn họ đều là bách tính bình thường hoặc hạ nhân các phủ, dễ dàng liên tưởng đến mấy thứ tâm linh đối với mấy chuyện khó giải thích, lúc này đều đang thì thầm với nhau.
"Các ngươi nói xem, chẳng lẽ Lê Tam cô nương biết gì đấy?"
"Cái gì –"
"Lên đồng ấy?"
"Dẹp đi!"
Mấy lời xì xào bàn tán cũng lọt vào tai Kiều Chiêu, nàng chỉ buồn cười không biết làm thế nào.
Nàng nói thế kia cũng không phải là có ý này.
Ai mà biết được công tử phủ Trường Xuân Bá sớm không tỉnh muộn không tỉnh, tin tỉnh lại lại được báo đúng lúc này chứ.
"Chỉ là trùng hợp thôi." Kiều Chiêu lãnh đạm nói.
Thấy nàng bình tĩnh dửng dưng như vậy, Trường Xuân Bá càng thấy nghi ngờ, không khỏi nhìn chòng chọc nàng thêm.
Phu nhân Trường Xuân Bá kéo vội Trường Xuân Bá: "Bá gia, Sơ Nhi tỉnh rồi, chúng ta nhanh nhanh về xem đã."
"Được." Con trai đã tỉnh lại, mấy thứ nợ nần cần đòi cũng coi như xong được một phần, cứ về xem con trai thế nào đã mới phải.
"Chi bằng hai vị cứ đi về thăm lệnh công tử đã, nếu người đã tỉnh, tất nhiên có thể nhận ra kẻ hành hung mình, Lê phủ chúng ta vẫn đợi hai vị tới nói rõ ràng." Lê Quang Văn chắn trước mặt con gái, nói.
Khi nãy ông đúng là hồ đồ.
Theo quy củ từ xưa đến giờ, con gái do mẹ quản, con trai để cha dạy.
Huy Nhi từ khi mới bảy tám tuổi đã chuyển ra sống ở một viện tử riêng, một tay ông dạy dỗ nên người. Con trai ông tự tay dạy, làm gì có chuyện lại chui vào thanh lâu đả thương người khác?
Thế mà ông lại không rành mạch điều đó như Chiêu Chiêu, suýt thì oan uổng cho con trai.
Lê Quang Văn xấu hổ trong lòng, dáng người che chắn trước con gái càng cao lớn hơn.
Trường Xuân Bá lạnh lùng liếc Lê Huy: "Chạy trời không khỏi nắng. Phu nhân, chúng ta đi đã!"
Đám người phủ Trường Xuân Bá trong nháy mắt đã biến mất, quần chúng đứng xem chuyện vui vẫn chưa chịu tản đi.
Lê Quang Văn che chở Kiều Chiêu khỏi đám mắt kia: "Vào nhà thôi!"
Đến khi người Lê phủ cũng vào nhà hết, dân chúng thấy không còn chuyện vui để xem nữa mới lục đục giải tán.
Trì Xán đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có vẻ không hài lòng.
Dương Hậu Thừa đi đến, vỗ vai chàng: "Sao rồi, làm được việc tốt mà lại không vui à?"
Trì Xán chỉ quạt vào Tây phủ cài cửa kín mít, tức giận: "Đi luôn thế mà được à?"
Phải cảm ơn như dự đoán chứ?
Chẳng phải nên mời chàng vào phủ uống một chén trà à?
Thế mà chàng lại bị cả nha đầu lẫn phụ thân nha đầu ngó lơ coi như không thấy!
"Được rồi, Lê cô nương không sao là được rồi, trời nắng thế này chúng ta đi uống trà đi." Dương Hậu Thừa xoay hai vai Trì Xán về gướng khác.
"Đi thì đi một mình đi, ai thèm uống trà cùng huynh!" Trì công tử buồn bực trong lòng liếc nhìn Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn đứng gần đó, giận dỗi bỏ đi hướng khác.
Đi được một lúc quay lại thấy ba người kia cũng đi về hướng khác, không khỏi tức muốn chết.
Chàng chỉ nói thế thôi mà bọn họ lại tưởng thật luôn à?
"Ba huynh đứng ngay lại cho ta!" Trì công tử tối mặt đuổi theo.
Vợ chồng Lê Quang Văn dắt hai đứa con vào trong phủ, Đặng lão phu nhân vừa thấy mọi người đều quay về thì thở phào nhẹ nhõm trước, rồi mới nghe Hà thị trình bày lại mọi chuyện, trầm mặt hỏi: "Huy Nhi, nếu cháu đã không làm thì còn tự dưng nhận làm gì?"
Lê Huy cúi đầu, vẻ mặt khó coi, nói nhỏ: "Không thể để Tam muội đến Nha môn được."
Đặng lão phu nhân thở dài một tiếng: "Phải, không thể để Tam nha đầu đến Nha môn được, nhưng cháu cũng không thể tùy tiện nhận hết mọi chuyện về phía mình như thế được. Chỉ cần chuyện này không liên quan gì đến các cháu, rốt cuộc cũng sẽ được làm sáng tỏ thôi. Cháu cứ tự mình nhận hết trước thế không phải quá bừa bãi à!"
Lê Huy mấp máy môi, không nói gì.
"Được rồi mà, lão phu nhân đừng mắng Huy Nhi nữa, thằng bé cũng chỉ muốn tốt cho Chiêu Chiêu thôi." Hà thị không nhịn được bênh Lê Huy.
Chỉ cần đối tốt với con của bà, bà sẵn sàng đối tốt lại.
Lê Huy không khỏi liếc nhanh Hà thị, rồi lại rũ mắt xuống.
"Chiêu Chiêu –" Đặng lão phu nhân gọi Kiều Chiêu một tiếng, nhìn thấy đôi mắt bình lặng của thiếu nữ, thở dài: "Thôi, tổ mẫu cũng không hỏi cháu uống trà với vị Trì công tử kia vì chuyện gì, chỉ cần cháu không sao là được rồi."
Có tiếng bước chân vội vàng chạy đến, Lê Kiểu hối hả đi vào, vẻ mặt khó coi vô cùng: "Tổ mẫu, cháu nghe nói có chuyện xảy ra ạ?"
Sau khi nàng đi vào, liếc thấy Lê Huy thì vội vã đến trước mặt cậu, kéo tay cậu hỏi: "Tam đệ, đệ không sao chứ?"
Phủ Trường Xuân Bá tìm đến tận cửa, nàng đã nghe thấy từ trước rồi, vốn định tỏ ra mắt điếc tai ngơ, thế mà không ngờ Tam đệ lại ngu ngốc đứng ra bảo vệ Lê Tam.
"Không sao cả." Lê Huy vẫn rũ mắt, nhẹ nhàng giật tay ra khỏi tay Lê Kiểu.
Lê Kiểu vẫn ân cần dịu dàng, giậm chân nói: "Tam đệ, sau này đệ không thể hồ đồ như thế được, nếu đệ xảy ra chuyện gì thì cả nhà chúng ta biết làm thế nào bây giờ?"
Lê Huy không nói gì hết.
Đặng lão phu nhân lên tiếng: "Được rồi, Huy Nhi cũng chỉ vì muốn bảo vệ muội muội, dù thế nào thì ít nhất cũng có dáng vẻ huynh trưởng rồi."
Mặc dù bà cũng không hài lòng việc cháu trai hấp tấp bộp chộp, nhưng bà vẫn vô cùng tán dương việc dám đứng ra đảm nhận hết mọi trách nhiệm vì người nhà.
"Chuyện xảy ra với phủ Trường Xuân Bá lần này e là vẫn chưa xong xuôi. Nhưng chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cái tên trăng hoa khốn nạn kia tỉnh lại là được rồi, có đến làm loạn tiếp cũng không sợ." Đặng lão phu nhân nhìn đăm đăm đám cháu của mình: "Các cháu cứ bình tĩnh lại đã, giờ ăn cơm."
Lê Kiểu cúi đầu, đáp "dạ" cùng đám người Lê Huy.
Vợ chồng Trường Xuân Bá mừng rỡ chạy như điên về phủ Trường Xuân Bá, thì nghe thấy tiếng con trai oai oái kêu đau.
"Đau, đau quá –"
Phu nhân Trường Xuân Bá nghe xong thì lại ứa hết nước mắt, vọt vào phòng ôm chặt Cổ Sơ: "Con ơi, con đau lắm à?"
Bà bị một lực mạnh đẩy ra ngoài, Cổ Sơ kinh hoàng lắc lắc tay, lắp ba lắp bắp: "Tam cô, Tam cô nương ... Lê phủ..."
"Sơ Nhi con làm sao vậy?" Phu nhân Trường Xuân Bá giật mình nhảy dựng lên.
Vẻ mặt Trường Xuân Bá bình lặng như nước: "Mau đi mời thái y đi!"
Thái y đến khám xong, lắc đầu than thở: "Trong đầu của công tử quý phủ có máu tụ, có thể ảnh hưởng đến đầu óc."
"Tức là sao?" Phu nhân Trường Xuân Bá nhìn sang Trường Xuân Bá.
Trường Xuân Bá ảm đạm.
Còn có ý gì nữa? Tức là bảo con trai hắn ngu rồi chứ sao!
Trong nháy mắt phu nhân Trường Xuân Bá cũng vỡ ra, lảo đảo chực ngã.
Nhìn hai cha mẹ rơi vào tuyệt vọng, thái y an ủi: "Ít nhất là cũng tỉnh lại rồi, nếu từ từ chăm sóc thì vẫn có khả năng hồi phục."
"Vẫn còn hy vọng phải không?" Phu nhân Trường Xuân Bá không chờ được vội hỏi.
Thái y: "..." Nói bừa thôi sao lại tin thật rồi?
Thái y chắp tay cáo từ.
"Tam cô nương, Tam cô nương –" Cổ Sơ lặp đi lặp lại không ngừng.
Trường Xuân Bá vỗ mạnh tay lên bàn: "Đi, đưa cả Sơ Nhi đến Lê phủ, lần này nhất định phải bắt chúng nhận tội!"
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?