Chương 236: Nàng không quản được
Edit: Ha Ni Kên

Đào Sinh thập thò ở cửa ôm đầu.

Trời ơi, công tử tỉnh rượu mà biết thì có giết người không nhỉ?

Sau một trận yên tĩnh kỳ quái, Chu Ngạn lẳng lặng đứng lên, xoay người đi ra ngoài, đi ngang qua Đào Sinh thì hơi dừng lại một chút, hắng giọng nói: "Hôm nay ta không đến đây."

"Dạ." Đào Sinh ngơ ngác gật đầu.

Dương Hậu Thừa cũng vừa tỉnh lại sau cơn mê, hấp tấp đuổi theo, vỗ vai Đào Sinh: "Đúng vậy, ta cũng không đến!"

Sức chàng mạnh mẽ, Đào Sinh bị vỗ vai lảo đảo một hồi, choáng váng đứng lại thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.

"Ai cũng chạy, chỉ có mình ta không chạy được." Đào Sinh đau khổ chăm nom chủ tử mải mê đếm cải trắng.

Sau một hồi náo loạn, Lê phủ như đọng lại vẻ mỏi mệt sau trận bão ồn ào, trên dưới trong phủ an tĩnh vô cùng.

Cuối cùng Kiều Chiêu cũng thu được tin tức từ Thần Quang.

"Tam cô nương, đã tìm thấy tên vô công rồi nghề theo dõi chúng ta, bây giờ đang bị Tướng quân của chúng ta khống chế rồi."

Kiều Chiêu: "..." 'Tướng quân của chúng ta' là cái gì cơ chứ?

"Hắn khai ra những gì rồi?"

"Tên kia khai rằng có một đôi chủ tớ nữ cải trang nam cho hắn tiền, bên cạnh quán trà gần phủ chúng ta, yêu cầu hắn theo dõi chúng ta. Hắn mò theo được đến Lầu Bích Xuân xong thì đưa hai chủ tớ kia đến Lầu Bích Xuân rồi lãnh tiền."

Kiều Chiêu trầm lòng, bóng dáng một người vụt qua trong đầu.

Chẳng lẽ lại là Lê Kiểu?

Nếu đúng là nàng ta thì hơi phiền rồi.

Nàng cố tình yêu cầu người của phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống thông cáo xin lỗi, lại còn muốn nhấn mạnh rằng có người nhìn nàng không vừa mắt muốn vu oan giá họa cho nàng, thực tế chính là một mũi tên trúng ba con chim.

Thứ nhất là muốn đích thân phủ Trường Xuân Bá chứng minh trong sạch của nàng.
Thứ hai là muốn gióng một hồi chuông cảnh báo cho những kẻ vẫn còn có ý định tìm nàng gây chuyện sau này.
Mà điểm thứ ba cũng chính là điểm quan trọng nhất, chính là mượn tay Cẩm Y Vệ bắt được thủ phạm thực sự.

Phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống diễu một vòng quanh kinh thành như vậy thì tất cả mọi người đều biết, hung thủ là kẻ từng có va chạm với nàng, mà người như vậy, chắc chắn ai ai cũng nghĩ đến Giang Thi Nhiễm đầu tiên.

Nếu chuyện này thực sự do Giang Thi Nhiễm làm, coi như nàng cho nàng ta một lời cảnh cáo. Nhưng nếu không phải, dựa vào tính tình của Giang Thi Nhiễm, chắc chắn sẽ để cho Cẩm Y Vệ nhúng tay điều tra, nhất định sẽ không ngồi yên chịu tiếng oan.

Như vậy, kẻ muốn đẩy nàng vào chỗ chết cũng không thể dương dương tự đắc tiêu dao tự tại ngoài vòng pháp luật được.

Nhưng mà –

Kiều Chiêu thở một hơi dài thườn thượt.

Nhưng mà nàng không hề nghĩ đến, Lê Đại cô nương lại có thể làm ra cái chuyện lưỡng bại câu thương như thế này!

Lần này thì hay rồi, một khi Cẩm Y Vệ tra ra Lê Kiểu, Lê phủ lại phải đau đầu một phen.

Kiều Chiêu bất lực đỡ trán.

Không phải nàng mưu tính quá nhiều, mà do quân địch quá ngu xuẩn...

Thời điểm nàng đang buồn bực, Thần Quang nhìn trái nhìn phải, bỗng lại gần rồi nhỏ giọng: "Tam cô nương, Tướng quân chúng ta đã tra ra được ai là người hành hung rồi ạ."

Kiều Chiêu bình tĩnh lại, nhếch mép: "Nói thuận miệng thật đấy, Tướng quân chúng ta cái gì không biết, Tướng quân là Tướng quân thôi."

"Dạ." Thần Quang không hiểu gì hết gãi đầu.

Tam cô nương sửa cách xưng hô như thế làm gì nhỉ?

"Tên vô công rồi nghề kia biết hung thủ là ai à?"

"Không ạ, hắn ta không biết. Nhắc tới đây đúng là Tam cô nương và Tướng quân của chúng ta thần giao cách cảm. Người vừa sai tiểu nhân đi tìm cái tên vô công rồi nghề kia, Tướng quân của chúng ta cũng phái mật thám bí mật điều tra. Sau đó mật thám tra ra được một ít đầu mối, mới có thể xác định được hành tung cũng như thân phận của hung thủ."

Thần giao cách cảm không phải dùng theo cách đấy!

Kiều cô nương bất lực chẳng buồn nói gì nữa, gật đầu, ra hiệu cho Thần Quang nói tiếp.

Thần Quang hạ giọng: "Tam cô nương, mật thám tra được đường rút của thủ phạm. Cái tên hung thủ đó cuối cùng lại lẩn vào cái hẻm nhỏ cạnh Tây phủ rồi chui vào phủ bằng ổ chó, trên đường vẫn còn dấu vết nôn mửa của tên hung thủ... Vậy nên, thủ phạm chính là người Tây phủ!"

Thấy Kiều Chiêu không mảy may chớp mắt, Thần Quang bội phục: "Tam cô nương, có phải người đã biết trước rồi phải không?"

"Không... Ta cũng chỉ vừa mới biết thôi." Kiều Chiêu thở dài.

"Tam cô nương, đã có thể chắc chắn thủ phạm là người Tây phủ, lại còn có tên vô công rồi nghề kia làm chứng, nhất định có thể tìm ra kẻ đó. Vậy nên Tướng quân của chúng ta để ta chuyển lời cho người, tiếp theo làm thế nào là tùy theo ý của người."

"Ta biết rồi." Kiều Chiêu rũ mắt, nghĩ một chút rồi hỏi: "Tại sao Tướng quân của các ngươi lại –"

Câu nói sau đó lại bị nuốt xuống.

Thiệu Minh Uyên đúng là người có trách nhiệm đấy, chỉ cần Lý gia gia phó thác là chuyện to chuyện nhỏ đều cố gắng chiếu cố chăm sóc nàng luôn à?

Tiếc là nàng không có thói quen để người khác giải quyết thay mọi chuyện, nếu biết trước Thiệu Minh Uyên sẽ âm thầm hỗ trợ thế này, thì không việc gì phải bày kế ép Cẩm Y Vệ ra tay.

"Tại sao gì ạ?" Thần Quang không hiểu hỏi lại.

"Không có gì." Kiều Chiêu lắc đầu.

Thần Quang toe toét cười: "Tam cô nương đừng ngại, chăm sóc chiếu cố người là việc Tướng quân của chúng ta phải làm mà."

Kiều Chiêu mím môi.

Rốt cuộc thì tại sao lại "phải"?

Cái người này làm như vậy, nếu mà là một tiểu cô nương khác chắc đã sớm phải lòng với cái người này từ lâu rồi phải không?

Đúng là thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà!

Thần Quang nghi hoặc chớp chớp mắt.

Tại sao Tướng quân đại nhân nhà hắn làm bao nhiêu chuyện tốt như vậy mà Tam cô nương lại có vẻ không cảm động lắm nhỉ?

Ặc, trông còn có vẻ hơi tức giận!

"Thần Quang, phiền ngươi ngài mai chuyển lời cảm ơn tới Thiệu Tướng quân thay ta, sau đó ta còn có việc muốn nhờ Tướng quân giúp."

"Tam cô nương cứ nói, nhất định Tướng quân của chúng ta sẽ giúp chuyện của người."

Kiều Chiêu sa sầm mặt mày.

Thần Quang mơ mơ hồ hồ: "..." Sao Tam cô nương lại có vẻ mất hứng rồi?

"Vậy phiền ngươi chuyển lời cho Thiệu Tướng quân rằng, rất có thể người của Cẩm Y Vệ cũng sẽ truy lùng hành tung của thủ phạm, phiền Tướng quân giúp ta dọn sạch chứng cớ, đừng để người của Cẩm Y Vệ tra được đến Lê phủ."

Chuyện của Lê Kiểu tốt nhất là đóng cửa giải quyết thì hơn.

"Dạ, để tiểu nhân nói cho Tướng quân."

"Khoan đã." Kiều Chiêu gọi Thần Quang lại, lôi một chiếc bình nhỏ từ trong hà bao: "Đây coi như chút quà cảm ơn của ta với Thiệu Tướng quân, xong chuyện ta sẽ cảm ơn Tướng quân chu đáo."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu mà. Tướng quân của chúng ta giúp người không màng báo đáp mà." Thần Quang ra sức xây dựng thiện cảm cho Tướng quân đại nhân.

Kiều cô nương càng sa sầm mặt mũi: "Nhưng ta không thích tự dưng lại nhận giúp đỡ của người khác. Đây là thuốc trừ lạnh, mỗi ngày uống một viên, có thể giúp Tướng quân các ngươi đỡ hơn phần nào."

Ánh mắt Thần Quang sáng ngời: "Thuốc trừ lạnh ạ? Tam cô nương, cái này thật sự có thể làm giảm bớt đau đớn của Tướng quân của chúng ta ư?"

Kiều Chiêu hơi tư lự, hỏi: "Thiệu Tướng quân rất đau đớn à?"

Thần Quang gật đầu: "Dạ, mặc dù Tướng quân không nói nhưng chúng thân vệ tiểu nhân đều biết hết. Mỗi khi trở trời, ngày hôm sau tỉnh dậy quần áo của Tướng quân đều ướt đẫm mồ hôi, đau..."

Nói đến đây, Thần Quang không nói tiếp được nữa, đường đường là một đại nam nhi mà mắt lại ửng hồng.

"Ở phương Bắc lâu, lại thường xuyên tác chiến trong trời băng phủ tuyết, chắc chắn các vị tướng sĩ ai ai cũng phải chịu hàn độc. Các ngươi vất vả rồi."

Hai tai Thần Quang đỏ ửng: "Đấy là chuyện phải làm thôi ạ."

Sau đó lại than thở: "Vốn dĩ bệnh tình của Tướng quân của chúng ta không nghiêm trọng như vậy, nhưng lần trước đi tìm hàn băng ngàn năm, nên mới thành ra như vậy. Đại phu có nói, tình trạng Tướng quân rất tệ rồi, nhưng về kinh thành bao lâu rồi mà Tướng quân nhất quyết không chịu nhờ ngự y xem bệnh cho."

"Đừng lo lắng, sau khi Lý thần y hồi kinh sẽ xem bệnh cho Thiệu Tướng quân." Kiều Chiêu cảm thấy phức tạp trong lòng.

Thiệu Minh Uyên có ngu không đấy? Người chết thì cũng chết rồi, cố bảo quản cái thi thể đấy cũng có ích gì đâu cơ chứ?

Dù sao nàng cũng chẳng quản được.

Chương 237: Ta thấy được
Editor: Ha Ni Kên

Sau khi được Kiều Chiêu dặn dò, Thần Quang hối hả bẩm báo cho Thiệu Minh Uyên.

"Người của Cẩm Y Vệ cũng điều tra à?" Thiệu Minh Uyên gõ bàn, vẻ mặt bừng tỉnh: "Lê cô nương yêu cầu phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống chính là muốn dụ Cẩm Y Vệ ra tay có phải không?"

Thần Quang sững sờ: "Tại sao phủ Trường Xuân Bá xin lỗi lại dụ Cẩm Y Vệ ra tay được ạ?"

"Mượn tay."

Thần Quang vẫn không hiểu, nhưng Thiệu Minh Uyên lại bật cười.

Lê cô nương quả thật rất thông minh. Nhưng lần này thì hay rồi, thông minh quá lại gây phiền phức cho chính bản thân mình.

"Ngươi về báo cho Lê cô nương, bảo nàng ấy yên tâm, ta sẽ thu dọn dấu vết sạch sẽ, không để cho người của Cẩm Y Vệ tra được điều gì đâu. Sau đó nàng ấy muốn xử lý chuyện thế nào đi chăng nữa thì cũng không có người ngoài quấy nhiễu. "

"Dạ." Thần Quang mò trong ngực áo ra một cái bình sứ: "Đây là Lê cô nương đưa cho người ạ."

"Hửm?" Thiệu Minh Uyên nhận lấy bình sứ.

Ngón tay của chàng thon dài, bởi vì mắc hàn độc nên còn có phần trắng bạch trong suốt hơn bình sứ mấy lần.

Thần Quang thấy vậy thì khó nhìn được ê ẩm trong lòng, gượng cười toe toét nói: "Tam cô nương nói, đây là thuốc trừ lạnh, mỗi ngày người uống một viên thì cũng không bị khó chịu như trước nữa."

Thuốc trừ lạnh?

Thiệu Minh Uyên nghịch bình sứ trong tay, cười khẽ: "Cảm ơn nàng ấy thay cho ta."

Thần Quang vui vẻ cười ha hả: "Tam cô nương còn nói, sau này sẽ báo đáp người."

Báo đáp ta?

Thiệu Minh Uyên ngẩn người.

Một cô nương lại đi báo đáp chàng, đây là ý gì?

Nhớ ra rồi, trước kia Trì Xán có nói, các cô nương hay thích báo đáp bằng cách "lấy thân báo đáp".

Bình sứ tuột khỏi tay Thiệu Minh Uyên, rơi vào mặt bàn bằng gỗ đàn hương, lanh lảnh.

Thần Quang vôi vã đỡ lấy bình sứ: "Tướng quân, sao thế ạ?"

Thiệu Minh Uyên lúng túng nhận lại bình sứ: "Không sao, mau về đi. Phải rồi, nói cho Lê cô nương biết, ta không cần nàng ấy báo đáp gì hết."

"Dạ, vậy thuộc hạ về đây." Thần Quang ngơ ngác rời đi.

Thiệu Minh Uyên đứng dậy bước về phía cửa sổ, nhìn ra một mảnh xanh mát um tùm trước mặt thì cười lắc đầu.

Chàng nghĩ nhiều rồi, Lê cô nương là người gặp chuyện gì cũng thông minh tỉnh táo, không thể nhìn nhận giống như các cô nương tầm thường được.

Mùa hè đêm xuống muộn, bên ngoài trời vẫn sáng, nhưng khắp nơi khói bếp đà tà tà bay lượn, tới giờ cơm tối rồi.

Đặng lão phu nhân vì muốn xả xui, an ủi mọi người trong nhà nên cố tình sai phòng bếp chuẩn bị thức ăn đến các viện tử phong phú hơn bình thường.

Trước bàn thức ăn thịnh soạn, Lê Huy lại chẳng hề động đũa, đến tận khi thức ăn nguội lạnh, cậu đặt lại đũa lên bàn phân phó tên sai vặt Thanh Cát: "Thanh Cát, mang thức ăn xuống đi."

Thanh Cát khuyên nhủ: "Công tử, để hâm thức ăn lại rồi người cố ăn mấy miếng đi, sao lại không ăn chút nào như thế được."

Lê Huy cười cười: "Hôm nay nóng quá, chẳng muốn ăn gì. Ngươi dọn đi, ta ra ngoài hóng mát một chút."

Phát hiện chủ tử như cất một bầu tâm sự khác thường, Thanh Cát không yên tâm đi theo sau.

Lê Huy dừng lại: "Không cần đi theo ta, ta muốn đi một mình."

Đẩy cửa ra ngoài, trời đã chạng vạng tối như gió vẫn đưa hơi nóng quẩn quanh, thế nhưng Lê Huy lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Cậu đi loanh quanh vô định hồi lâu, cho đến khi sắc trời tối hẳn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi đến Đông viện của Nhã Hòa Uyển.

"Cô nương, Tam công tử đến."

Lê Kiểu vừa ăn tối xong, đang ăn nho ướp lạnh, vừa nghe nha hoàn thông báo vậy thì lập tức nói: "Mau mời Tam công tử vào."

Một lát sau bức rèm đung đưa, Lê Huy đi vào.

"Sao Tam đệ lại đến giờ này?" Lê Kiểu tươi cười chào đón, nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Huy thì cố nén lại kinh ngạc trong lòng, đuổi đám nha hoàn phục vụ trong phòng ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai tỷ đệ, Lê Kiểu đưa nho sang: "Nho lần này ngọt lắm, Tam đệ nếm thử xem."

"Không muốn ăn lắm." Lê Huy lãnh đạm nói.

Lê Kiểu đặt nho xuống, nhìn chằm chằm Lê Huy: "Tam đệ, đệ sao vậy?"

Lê Huy nhìn đôi mắt của Lê Kiểu, cổ họng chua chát, yên lặng một lúc rồi nói: "Chuyện ban sáng –"

Trưởng tỷ có đôi mắt rất đẹp, ngoại tổ mẫu nói rằng, trưởng tỷ rất giống mẫu thân đã sớm qua đời.

Dáng vẻ của trưởng tỳ hoàn toàn giống như trí nhớ của cậu, nhưng thật ra từ khi nào đã đổi thay như vậy?

Nghe Lê Huy nhắc đến chuyện ban ngài, Lê Kiểu trầm mặt, quở trách: "Tam đệ, ta đang muốn nhắc đệ đấy. Sao đệ lại bộp chộp như vậy, nhận hết chuyện như thế về phần mình cơ chứ?"

"Bộp chộp?" Lê Huy nhắm mắt, hỏi Lê Kiểu: "Nếu ta không nhận chuyện đó về phần mình, Tam muội lại không có bản lĩnh châm cứu cứu người như vậy, kết quả sẽ như thế nào?"

"Có vậy thì đệ cũng không thể chỉ vì Tam muội mà phá hủy tiền đồ của mình như thế chứ! Nếu mà dính líu đến chuyện như vậy, sao đệ còn có thể tham gia khoa cử được nữa? Như thế cả đời này chẳng phải hỏng hết rồi sao?"

Khóe miệng Lê Huy thoáng ý cười giễu: "Nhưng nếu ta không ra mặt, cũng không có những chuyện xảy ra lúc sao, cả đời của Tam muội cũng sẽ hỏng hết rồi phải không?"

"Tam đệ!" Lê Kiểu không tài nào tin được: "Chẳng lẽ trong lòng đệ, Tam muội lại quan trọng như vậy à? Quan trọng đến mức có thể hy sinh tiền đồ của chính đệ à? Còn ta thì sao? Ta là tỷ tỷ ruột thịt cùng một mẹ với đệ, đệ không nghĩ đến ta à? Nếu từ đây mà dính vết nhơ như vậy, ta sẽ phải làm gì? Chẳng lẽ ta không đau lòng—"

"Ta thấy được."

"Đệ làm sao?" Lê Kiểu nhất thời không kịp phản ứng.

Lê Huy chỉ cảm thấy có tấm vải rách rưới tắc nghẹn trong lòng, khiến cậu đau đớn đến mức tưởng như không thở nổi.

"Đại tỷ, ta, ta thấy được."

Nếu không phải thấy được, làm gì có chuyện cậu sẽ bộp chộp ra mặt như vậy?

Cậu tin tưởng Tam muội không đời nào làm chuyện như vậy, chân tướng chắn chắn sẽ rõ ràng.

Nhưng ai ngờ chân tướng rõ ràng ấy, lại là Đại tỷ của cậu mới chính là thủ phạm!

Không tra rõ chân tướng đến cùng, Tam muội sẽ bị oan uổng. Truy tìm đến tận gốc, tỷ tỷ ruột thịt sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Ai có thể nói cho cậu được không, nếu không ra mặt, thì cậu nên làm gì đây?

Máu chạy khắp mặt Lê Kiểu như dần dần bị rút đi, môi tái nhợt như tuyết: "Đệ, đệ thấy gì rồi?"

Lê Huy ngưng lại nhìn thẳng vào mắt Lê Kiểu, giọng nói nhẹ bẫng: "Ta thấy tỷ và Xuân Phương mặc y phục của đàn ông, đi vào từ cạnh cái cửa hông gần ngõ hẻm kia.

Lê Huy tiến lên một bước: "Đại tỷ, cái người con gái giả làm đàn ông đả thương Cổ Sơ ở Lầu Bích Xuân thật ra chính là tỷ có phải không?

"Không phải, không phải –" Lê Kiểu phản bác theo bản năng: "Tam đệ, đệ phải nghe ta!"

Sắc mặt Lê Huy tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến mức khiến người khác kinh hoàng: "Đại tỷ, tỷ nói đi, ta nghe đây."

Dáng vẻ Lê Huy như vậy, lại khiến cho Lê Kiểu không tài nào nói lời phủ nhận ra khỏi miệng.    

Nàng lấy tay ôm mặt khóc, giàn dụa nước mắt nước mũi: "Là ta. Nhưng ta có thể làm cách nào được chứ. Ta đi nhầm vào Lầu Bích Xuân, gặp tên súc sinh kia, tên súc sinh kia trực tiếp kéo ta vào trong phòng –"

Lê Kiểu run bần bật, nhào vào lòng Lê Huy: "Huy Nhi, lúc ấy ta sợ lắm, sợ ơi là sợ!"

Dáng vẻ của Lê Kiểu khiến Lê Huy vừa đau lòng vừa không biết làm thế nào. Nhưng đau lòng lúc này cũng không thể nào xua đi con tim lạnh ngắt.

"Thực sự ta không có cách nào khác, sau khi biết hắn là tên súc sinh phủ Trường Xuân Bá, chỉ có cách nói rõ cho hắn thân phận mới có thể ngăn hắn lại được."

"Nhưng tỷ lại ra nói tên của Tam muội."

Chương 238: Tình tỷ đệ rạn nứt
Editor: Ha Ni Kên

"Ta không có cách nào khác, ta thực sự không có cách nào khác." Lê Kiểu ôm chặt Lê Huy: "Ai mà biết được tên súc sinh kia thế nào, nhỡ ta nói tên ta ra làm tăng thú tính của hắn thì làm sao được? Dù sao ta cũng từng có hôn ước với hắn mười mấy năm."

Hai tay Lê Huy buông thõng, mặc cho Lê Kiểu ôm chặt, ảm đạm hỏi lại: "Đại tỷ, tỷ nói ra tên của Tam muội, chẳng lẽ tên súc sinh kia sẽ bỏ qua cho tỷ à?"

Cậu không ngốc, Đại tỷ nói ra thân phận, chính là cố bấu víu vào đâu đấy trong tuyệt cảnh, đánh cược một phần vạn rằng lương tâm của tên súc sinh kia sẽ trỗi dậy. Nhưng thực ra, Đại tỷ thừa biết việc như vậy chỉ tốn công vô ích, nên tỷ ấy mới lấy tên của Tam muội ra làm bia đỡ, một khi có hậu quả gì thì tất nhiên Tam muội sẽ phải gánh vác hết.

Lê Kiểu bị Lê Huy hỏi lại cứng họng, chỉ còn biết thút thít tỉ tê khóc lóc.

Lê Huy nhẹ đẩy nàng ra: "Đại tỷ thật sự không có chút áy náy vào với Tam muội à?"

"Ta có chứ! Tam đệ, đệ nghĩ ta là dạng người như thế nào cơ chứ? Sau khi xảy ra chuyện ta cũng khó chịu dằn vặt vô cùng. Cứ nghĩ đến tình cảnh ấy, ta đều thấy hối không kịp."

"Nếu đã vậy, sao Đại tỷ lại bất mãn khi ta ra mặt?"

Lê Kiểu bị hỏi ngớ ra.

Lê Huy cười tự giễu: "Chẳng lẽ chúng ta đều là những người quý giá, còn Tam muội danh tiếng đã chẳng còn thì không đáng nổi một đồng à?"

Lê Kiểu cứng người lui lại: "Tam đệ, đệ đang trách ta à? Phải, trong lòng ta, tất nhiên đệ là quý giá nhất. Đệ là con trai duy nhất trong nhà, toàn bộ Tây phủ đều dựa phải dựa vào đệ để quang tông diệu tổ. Tiền đồ của đệ bị hủy hoại không phải là chuyện của mình đệ, các trưởng bối cũng sẽ đau lòng. Nếu biết đệ sẽ ra mặt, ta đã tình nguyện đứng ra rồi."

"Ta biết, Đại tỷ luôn luôn lo nghĩ thay cho ta." Lê Huy nhắm mắt, nụ cười vương trên khóe miệng lại khiến Lê Kiểu thấp thỏm trong lòng.

Cậu mở mắt, con ngươi đen sáng nhìn thẳng Lê Kiểu: "Bây giờ Tam muội đã giải quyết xong chuyện bên ngoài rồi, không cần Đại tỷ đứng ra nữa. Như vậy Đại tỷ đến xin lỗi Tam muội đi."

"Xin lỗi?" Lê Kiểu đột ngột trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lê Huy.

Đệ đệ của nàng bị ngu rồi à?

Nếu mọi chuyện đã ém lại được, sao không thể trực tiếp cho qua?

Lại còn bắt nàng xin lỗi, như thế chẳng phải tổ mẫu cũng sẽ biết à?

Nàng tuyệt đối không thể xin lỗi được, nếu vậy sau này làm sao còn có chỗ đnưgs ở cái Tây phủ này?

"Ý của Đại tỷ là, không cần xin lỗi Tam muội?" Vẻ thất vọng của Lê Huy tràn ra trong từng lời nói.

Biểu tình của Lê Huy khiến Lê Kiểu cả kinh: "Không, ta không có ý đấy. Tam đệ, đệ nghĩ thử xem, vốn dĩ Tam muội không biết là ta làm, nếu để cho muội ấy biết, chẳng phải càng tổn hại tình cảm tỷ muội giữa hai ta à?"

Nàng tiến lên, cầm tay Lê Huy: "Tam đệ, coi như là tỷ tỷ van cầu đệ, đệ chừa lại cho ta chút thể diện đi. Sau này đảm bảo ta sẽ không làm như thế nữa. Nếu thực sự ta đi xin lỗi bây giờ, Tam muội chắc chắn sẽ hận ta cả đời. Đệ cũng không muốn thấy tỷ muội chúng ta xích mích thành thù phải không?"

Lê Huy rút tay ra, giọng nhẹ tênh: "Ý Đại tỷ là, cứ cho qua mọi chuyện như thế à?"

Lê Kiểu giàn dụa nước mắt, bả vai run run: "Tam đệ nhất quyết muốn bức tử ta à?"

"Đại tỷ, tỷ suy nghĩ thật kỹ đi, ta cũng nghĩ thật kỹ rồi. Ta đi trước đây."

"Tam đệ, Tam đệ --" Lê Kiểu với tay cản Lê Huy, Lê Huy cũng không quay đầu, bỏ ra ngoài.

Lê Kiểu ngã lại vào tháp mỹ nhân, hung hắng đập một cái gối sứ.

Gối sứ lạnh như băng, khắc cảnh mỹ nhân đuổi bươm bướm. Hoa tươi đẹp như vậy giống như biến thành vết máu sau gáy Cổ Sơ.

Lê Kiểu run cầm cập, đột ngột hất tung gối sứ xuống đất.

Vật nặng rơi xuống đất tạo ra âm thành giật mình, Thu Lộ lật đật chạy vào: "Cô nương, sao thế ạ?"

"Dọn hết đống này đi cho ta! Nhớ cho kỹ, sau này không cho phép để gối sứ trong tầm mắt ta!" Lê Kiểu quát khàn cả giọng, quát xong ngã xuống giường khóc rống lên.

Từ trước đến giờ nàng và Tam đệ khăng khít không rời, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?

Lê Tam—

Nếu không có Lê Tam, nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, tỷ đệ các nàng cũng không thành ra nông nỗi này.

Tất cả là do Lê Tam hại nàng!

Tại sao Lê Tam không chết đi, chết quách đi!

Lê Kiểu đau đớn không cam lòng, Lê Huy cũng không muốn nghĩ thêm nữa, cậu mê man bước trong Nhã Hòa Uyển, giống như cô hồn dã quỷ.

Nước mắt chạy xuống từ khóe mắt, nhưng người thiếu niên chẳng hề nhận ra.

"Huy Nhi? Sao con lại ở đây?" Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên.

Lê Huy mờ mịt nhìn, lẩm bẩm: "Thái thái?"

Hà thị lại gần: "Ăn cơm chưa?"

"Rồi ạ."

"Ơ kìa, sao lại khóc thế này?"

Lê Huy giơ vội tay lên khóe mắt, mới phát hiện gò má đã ướt sũng từ khi nào, lúng túng đến đỏ hết mang tai, bịa đại một lý do: "Nãy vừa mới vấp chân ngã, hơi đau."

"Có bị thương ở đâu không?"

"Không đâu."

"Vậy nhanh về đi, tối rồi nhìn đường không rõ. Để ta sai nha hoàn thắp đèn đưa con về."

"Không cần đâu, ta muốn thăm Tam muội một chút, thái thái không cần để ý đến ta đâu."

"Ặc, được rồi, con đi đi. Tự dưng Chiêu Chiêu lại dính phải cái chuyện trời ơi đất hỡi như vậy, nhất định là khó chịu lắm. Con đi thăm nó có khi nó lại đỡ buồn bực." Hà thị nghe thấy Lê Huy muốn đi thăm con gái bảo bối, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

Bà là con gái duy nhất trong nhà. Từ bé đã mong có huynh đệ tỷ muội làm bạn, tiếc là không có cái phúc ấy. Bây giờ Lê Huy nguyện ý đối xử tốt với con gái bà, bà thực sự rất vui.

Lê Huy cáo từ Hà thị rồi đến Tây viện.

Thư pohnfg trong Tây viện vẫn sáng, hắt ra bóng dáng một người thiếu nữ mảnh khảnh.

Lê Huy nhìn đến bần thần.

Tam muội vẫn chưa tròn mười bốn tuổi mà.

Nhưng Tam muội lại chính là người ngăn cơn sóng dữ hôm nay, biến chuyện kinh thiên động địa ấy trở thành vô hình nhẹ tựa lông hồng.

Vậy mà cậu, lại chỉ đắn đo cả ngày xem có nên nói thật thay Đại tỷ được không.

Thiếu nữ ngồi ưu nhã chợt ngẩng đầu, nhưng cuốn sách trong tay vẫn không đặt xuống.

Bóng dáng ai đó lui xuống.

Thiếu nữ bên cửa sổ vẫn cúi đầu đọc sách.

Cuối cùng Lê Huy cũng bước đến.

"Cô nương, Tam công tử đến ạ."

"Mời Tam công tử vào."

Lê Huy được A Châu dẫn thẳng vào thư phòng, quả nhiên thấy Kiều Chiêu đang ngồi cạnh án thư, tay cầm quyển sách.

"Trễ thế này Tam muội vẫn ngồi đọc sách à?"

Kiều Chiêu đặt cuốn sách xuống, dưới ánh đèn, nụ cười lờ mờ: "Tam ca đến rồi."

Không phải nghi vấn, mà là đã sớm chắc chắn rằng Lê Huy sẽ đến.

Lê Huy hơi sững người: "Tam muội biết ta sẽ đến à?"

A Châu dâng trà rồi lui ra ngoài.

Kiều Chiêu mới nói: "Ta đoán nhất định Tam ca có lời muốn nói với ta."

Sau khi biết thủ phạm là Lê Kiểu, nàng biết chắc nhất định Lê Huy cũng phát hiện ra chân tướng này!

Một bên là tỷ tỷ, một bên là muội muội. Một bên là tình thân, một bên là lương tâm.

Trừ việc đứng ra nhận tội, Lê Huy không còn lựa chọn nào khác.

Vậy nên nàng đang đợi.

Nếu như có thể chờ được lời xin lỗi tử Lê Kiểu, như vậy nàng cũng có thể nể mặt Lê Huy mà cho Lê Kiểu một cơ hội cuối cùng.

Tiếc là, đến cơ hội cuối cùng Lê Kiểu cũng không biết nắm lấy.

Một người suýt chút nữa đẩy thân tỷ muội vào chỗ chết, nghe qua lời khuyên nhủ của đệ đệ ruột thịt cũng không đến xin lỗi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy rằng người đó sẽ biết hối cải quay đầu à?

Không đâu, người đó sẽ chỉ biết ngày càng táo tợn đổ hết lỗi lầm sang người khác mà thôi!

Chương 239: Hồ đồ không phải là cớ để phạm sai lầm
Editor: Ha Ni Kên

Trước ánh mắt thản nhiên trong suốt của Kiều Chiêu, Lê Huy chỉ biết trầm mặc.

Chuyện tới đây rồi mới biết có nhiều lời khó có thể nói ra khỏi miệng.

Nhưng rất nhiều lời, cho dù trời đất không dung, cũng phải được nói ra.

"Tam muội, ta... Ta muốn thay Đại tỷ đến xin lỗi muội. Người khiến con út phủ Trường Xuân Bá Cổ Sơ bị thương, thật ra... chính là Đại tỷ." Ngập ngừng nói hết lời, Lê Huy ngước mắt nhìn Kiều Chiêu, thấy người thiếu nữ vẫn bình tĩnh như trước.

"Tam muội?"

Kiều Chiêu cười cười: "Ta biết rồi."

"Muội biết rồi?" Lê Huy kinh ngạc vô cùng.

"Phải. Ta biết rồi, nhưng cũng chỉ vừa mới biết thôi."

Lê Huy mồ hôi đầy trán, mặt nóng lên.

Hóa ra Tam muội biết hết rồi.

Lúc đứng trong sân của Tây viện, trong chớp mắt đã có lúc cậu thấy chùn bước.

Đại tỷ nói không sai. Một khi Tam muội đã biết, tình tỷ muội giữa hai người rất có thể sẽ chấm dứt. Mà cậu cũng muốn giữ yên lặng, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sau này Đại tỷ sẽ không mắc phải sai lầm hồ đồ như thế nữa, mọi chuyện vẫn như cũ.

Nhưng, làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được?

Lương tâm của cậu, không cho phép cậu vượt qua giới hạn này.

Mà giờ phút này, Lê Huy cảm thấy may mắn vì đã nói thật, nếu không trong lòng Tam muội, hai người họ sẽ bỉ ổi đến nhường nào.

"Sao Đại tỷ không đến?" Kiều Chiêu thản nhiên hỏi.

Lê Huy không biết trả lời thế nào.

Nói dối thì cậu không làm được. Nói thật thì cậu không làm nổi.

"Tam ca, có một số việc không thể để người khác làm thay được. Ta cảm thấy nói lời xin lỗi cũng làm một việc như vậy."

"Tam muội, Đại tỷ chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi."

"Nhất thời hồ đồ?" Kiều Chiêu cười: "Lễ Hoa thần năm nay, Đại tỷ nhất thời hồ đồ lạc mất ta, lại nhất thời hồ đồ khiến ai ai cũng biết. Bây giờ lại nhất thời hồ đồ để ta phải chịu tội thay à?"

"Tam muội –"

Kiều Chiêu vẫn rất bình thản, tựa như đang kể chuyện của người khác: "Tam ca có biết sau khi ta bị bắt cóc thì như thế nào không? Mọi người chẳng ai hỏi kỹ ta chuyện đó, là vì sợ ta sẽ khổ sở khi phải nhớ lại chuyện cũ à?"

Cả người Lê Huy run lên.

Kiều Chiêu nhìn về giấy dầu dán trên chấn song làm từ đá ngọc bích, trên lớp giấy dầu in bóng Lê Huy và nàng.

"Tam ca vẫn biết, tính tình ta chẳng ra gì, rơi vào tay bọn buôn người sao mà cam lòng được. Ta hết lượt chạy trốn, rồi lại bị bắt về. Mỗi lần bị bắt về, Tam ca có biết kẻ buôn người kia sẽ dạy dỗ ta thế nào không?"

Lê Huy mím chặt môi, lòng bàn tay ướt nhẹp toàn mồ hôi lạnh.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người thiếu nữ tựa như vọng lại từ phía chân trời: "Tháng hai ở phía Nam, liễu rủ ven đường đã nhú nhiều cành mới. Hắn sẽ tiện tay hái cành liễu đánh vào lưng ta. Hắn nói cành liễu mảnh như vậy, quất lên người vừa đau vừa không để lại sẹo. Ta không cam tâm, tiếp tục chạy trốn, hắn lại bỏ đói ta, để ta không có sức đâu mà chạy. Chắc Tam ca không biết cảm giác đói bụng là như nào phải không? Trong dạ dày tựa như có một cây đuốc, đốt cháy từng tấc da tấc thịt, đau –"

"Tam muội, muội đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Sắc mặt Lê Huy trắng bệch, ôm chặt Kiều Chiêu, mồ hôi lạnh từ trên trán cậu rơi xuống, rơi vào mái tóc Kiều Chiêu.

Tai Kiều Chiêu hơi nóng lên, đẩy Lê Huy ra.

Mặc dù hiện tai hai người họ là thân huynh muội, nhưng rốt cuộc vẫn không hề có tình cảm lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, không giống với huynh trưởng Kiều Mặc.

Lời đã bắt đầu, Kiều Chiêu cũng không dừng lại: "Sau đó ta cũng không dám chạy nữa, bởi vì trốn nữa chắc là sẽ chết mất."

Phải, tiểu cô nương Lê Chiêu, đã chết như thế đấy.

Tiểu cô nương Lê Chiêu tính khí thất thường, tùy hứng đến thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng làm chuyện gì ác đến mức trời đất không tha.

Nhưng muội ấy lại chết như vậy. Nhưng người căm hận muội ấy thì không nói, nhưng những người yêu thương muội ấy, ví dụ như Hà thị, vĩnh viễn không bao giờ biết được, hồn phách của người con gái bà yêu thương đến tận xương tủy đã trôi dạt về nơi đâu mất rồi.

"Có lẽ trước đây Tam ca cũng không thích ta có phải không? Tùy hứng lại còn thất thường. Giờ hiểu chuyện như thế này, là bởi vì biết đau, nên mới trưởng thành."

"Tam muội, sau này ta sẽ chăm sóc che chở cho muội, ta bảo đảm." Lê Huy không dám nhìn ánh mắt trong suốt sáng ngời của muội muội.

Cậu luôn cảm thấy người muội muội trước kia đã chết rồi, lại giành lấy cơ hội được sinh ra một lần nữa, cũng không cần bọn họ bù đắp gì thêm.

"Chuyện của Đại tỷ, ta sẽ nói cho tổ mẫu." Kiều Chiêu bình tĩnh nói.

Lê Huy ngơ ngẩn.

Từ đầu cậu đã định, để Đại tỷ xin lỗi Tam muội, nói riêng một chút rồi sau nay tỷ muội hai người có thể tiếp tục hòa thuận với nhau.

Cậu tin rằng chỉ cần Đại tỷ xin lỗi Tam muội xong, Tam muội cũng sẽ không làm to chuyện đến chỗ trưởng bối, cũng coi như giữ mặt mũi cho Đại tỷ.

Nhưng giờ đây, nghe xong Tam muội nói những lời này, tiếng phản đối cũng chẳng cất thành lời.

"Đa tạ Tam ca đến thăm ta. Đêm khuya rồi, Tam ca về nghỉ sớm đi."

Kiều Chiêu không hỏi xem Lê Huy có trách nàng hay không.

Những lời nên nói nàng cũng đã nói hết. Nếu như Lê Huy vẫn không hiểu, cho dù nàng có nói hay đến mấy, cũng chỉ vô dụng mà thôi.

"Tam muội cũng đừng đọc sách muộn quá, hại mắt lắm."

Lê Huy bước ra khỏi Tây viện, cho đến khi về tận phòng mình rồi vẫn ngơ ngơ ngác ngác hồn phách thất lạc.

"Công tử, người về rồi, tiểu nhân lo gần chết."

"Chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm."

"Dạ." Tên sai vặt Thanh Cát đáp rồi vội vội vã vã chạy vào lấy ra một chiếc hộp bạch ngọc nhỏ đưa cho Lê Huy.

"Gì đây?"

"Là Vân Sương cao thái thái cho người đưa đến ạ. Bảo là công tử bị ngã bị thương thì lấy ra dùng. Công tử, người bị ngã à? Để cho tiểu nhân xem qua cho nào!"

Lê Huy nắm chặt Vân Sương cao trong tay, không hiểu mùi vị trong lòng.

Ngày hôm sau, đàn ông trong phủ nên đến nha môn thì đến nha môn, nên đi học thì đi học; nữ quyến trong phu đến Thanh Tùng đường theo thông lệ để thỉnh an Đặng lão phu nhân.

Lê Kiểu cả đêm ngủ không ngon, đắp trứng gà luộc chín trên mắt, lại dặm một tầng phấn thật dầy mới che đi quầng thâm hằn sâu vành mắt, đến Thanh Tùng đường từ sớm.

"Hôm nay Kiểu Nhi đến sớm vậy à."

"Trời nóng quá, chẳng ngủ được, thà đến ngồi với tổ mẫu thật sớm còn hơn." Lê Kiểu tươi cười vui vẻ, dỗ cho lão thái thái đến khoan khoái cả người.

Bây giờ nàng không thực sự nắm bắt được suy nghĩ của Tam đệ. Tam đệ muốn nàng nghĩ thật kỹ, chẳng lẽ thực sự muốn nàng xin lỗi Lê Tam à?

Cũng may Tam đệ đến Quốc Tử Giám từ sáng sớm, trì hoãn nửa ngày có lẽ cơn giận cũng nguôi ngoai rồi. Đến lúc ấy nàng nói tử tế thêm một hồi thì chuyện này có thể cho qua được rồi.

Tuyệt đối không thể để nàng xin lỗi Lê Tam được. Lê Tam là kẻ thế nào cơ chứ, biết chân tướng rồi thì thể nào cũng huyên náo lên để cả nhà biết hết cho mà xem.

Mọi người lục tục tới thỉnh an.

Đặng lão phu nhân nhìn một vòng, hỏi Hà thị: "Chiêu Chiêu đâu?"

Ngày hôm qua Chiêu Chiêu hạ ngân châm chữa khỏi cho kẻ ngu, quá mức kinh người, chẳng qua khi ấy không tiện hỏi kỹ, nhưng bà vẫn tò mò lắm, định bụng chờ cháu gái nghỉ ngơi ổn thỏa một đêm rồi hỏi cũng chưa muộn.

Hà thị ngơ ngác: "Con dâu cũng không biết, hay là ngủ quên rồi nhỉ?"

Nhị thái thái Lưu thị cúi đầu cười trộm.

Cái người đại tẩu đầu gỗ này đúng là có phúc, sao lại sinh được Tam cô nương lanh lợi như thế chứ?

"Tam cô nương đến." Đại nha hoàn Thanh Quân đứng ở cửa cao giọng.

Kiều Chiêu đi vào, thỉnh an các trưởng bối, nhìn Lê Kiểu một cái.

Lê Kiểu sinh ra dự cảm bất thường khó giải thích.

"Sắc mặt Tam nha đầu không được tốt, hôm qua ngủ không ngon à?" Đặng lão phu nhân hỏi.

"Đúng là cháu gái ngủ không ngon. Tổ mẫu, cháu đã biết ai là thủ phạm làm con út Trường Xuân Bá bị thương rồi!"

Chương 240: Thủ phạm là Lê Kiểu
Editor: Ha Ni Kên

Lời vừa dứt, cả phòng tĩnh lại.

Nhị thái thái Lưu thị nín thở.

Bà đã bảo mà, hai cái kẻ ngu xuẩn phủ Trường Xuân Bá kia bây giờ còn đang bị cả kinh thành cười ầm đây này, làm gì có chuyện Tam cô nương để yên cho tên thủ phạm trực tiếp ra tay được!

Lê Kiểu cắn môi, ngón tay siết lại trắng bệch.

Chẳng lẽ Tam đệ nói hết cho Lê Tam rồi?

"Là ai vậy?" Đặng lão phu nhân đặt chén trà xuống, ngồi thẳng người.

Kiều Chiêu nhìn Lê Kiểu, thong thả nói: "Chính là Đại tỷ."

"Gì cơ?" Đặng lão phu nhân buông tay làm chén trà đổ hết nước lên người.

Nhị thái thái Lưu thị há hốc mồm.

Hà thị bật dậy: "Ai cơ?"

"Là Đại tỷ. Đại tỷ chính là người đi vào Lầu Bích Xuân và đả thương con út phủ Trường Xuân Bá."

Tất cả mọi người đều nhìn về Lê Kiểu.

"Không phải, không phải ta—" Sắc mặt Lê Kiểu xanh trắng đan xen, tái mét, nhìn Lê Kiểu nước mắt đầy mặt: "Tam muội, sao muội lại có thể nói như thế dduojc chứ?"

Cứ cho là Lê Tam nghe được từ Tam đệ, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào.

Chuyện này nàng tuyệt đối không đời nào thừa nhận, cùng lắm là lấy cái chết ra để buộc Tam đệ đứng về phía mình. Chỉ cần qua được cửa ải này, nàng tin rằng tình tỷ đệ giữa nàng và Tam đệ sẽ được hàn gắn một sớm một chiều, nhưng một khi tổ mẫu biết chuyện là do nàng làm thì nàng thực sự xong rồi.

Kiều Chiêu nhìn Lê Kiểu, ánh mắt đầy bất lực.

Đến bước này rồi vẫn còn có thể lên tiếng chối cãi, da mặt dày như vậy, nàng cam tâm giơ tay xin hàng.

Lười nói nhiều lời tốn nước bọt, Kiều Chiêu lãnh đạm: "Ta đã sai Thần Quang đi tìm được cái kẻ vô công rồi nghề kia rồi, Đại tỷ có dám hai mặt một lời đối chất với hắn không?"

Đầu óc Lê Kiểu trống rỗng.

Kẻ vô công rồi nghề? Sao Lê Tam lại có thể tìm được cái kẻ vô công rồi nghề ấy?

Không được hoảng hốt, chưa biết chừng Lê Tam đang cố dụ nàng vào bẫy thôi.

"Còn cả con đường tỷ dùng để hồi phủ, con hẻm kẻ thu phân đến hàng đêm..."

Từng thông tin liên tục được đưa ra, đã đánh sụp toàn bộ quyết tâm cứng rắn đến cùng của Lê Kiểu.

Nàng lùi dần về phía sau, cuối cùng ngã sụp xuống đất, che mặt khóc lóc: "Tam muội, ta biết ta sai rồi, ta vốn định đến hết ngày hôm nay sẽ âm thầm tìm muội xin lỗi. Muội... muội nhất định phải bức tử ta mới được à?"

"Hóa ra đúng là ngươi!" Hà thị tức đến giậm chân giậm tay: "Suýt chút nữa là ngươi hại chết Chiêu Chiêu rồi, ngươi còn mặt mũi mà khóc lóc đấy à, nhìn xem ta có xé rách cái miệng khốn nạn này của ngươi không!"

"Hà thị, ngươi bình tĩnh đã." Đặng lão phu nhân gắt gao nhìn Lê Kiểu: "Kiểu Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Lê Kiểu khóc thút thít nói: "Sáng sớm hôm qua cháu thấy Tam muội xuất môn, cảm thấy không yên tâm bèn đi theo, kết quả lại đi lạc vào Lầu Bích Xuân, sau đó thì gặp phải Cổ Sơ."

"Cháu đi theo Tam muội cháu làm cái gì?"

"Cháu, cháu lo muội ấy còn nhỏ, bị người khác lừa gạt –"

Đặng lão phu nhân nhíu mày: "Tam muội cháu xuất môn có nha hoàn và Thần Quang đi theo, còn có thể bị ai lừa được?"

Không có chứng cớ xác thực, Lê Kiểu tự biết không thể kéo cả Thần Quang vào, ánh mắt đảo một vòng rồi nói: "Tại có lần cháu vô tình thấy Tam muội ngồi một mình uống trà cùng một người đàn ông lạ mặt, nên cháu sợ muội ấy bị người ta dụ dỗ..."

Nếu công tử phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa lại có thể đứng ra làm chứng cho Lê Tam ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, chắc chắn bọn họ không phải mới gặp gỡ lần một lần hai. Nàng nói vậy chắc chắn không có sơ hở gì.

"Vậy cháu cũng không thể bất chấp mà vào thanh lâu, càng không thể lôi Tam muội cháu ra để thế tội như thế được. Kiểu Nhi, cháu làm tổ mẫu thất vọng vô cùng!"

"Lão phu nhân, ngài phải xử lý nó cho ra nhẽ, nó như thế đúng là độc ác tận cùng mà, đẩy cả thân muội vào chỗ chết." Hà thị giận đến không chịu được, chỉ hận không thể xông lên tát Lê Kiểu hai cái bạt tai thật kêu, nhưng nhìn thấy vẻ bình tĩnh của con gái, nhịn lại được.

Lê Kiểu nhào đến ôm đùi Đặng lão phu nhân: "Tổ mẫu, tổ mẫu phạt cháu đi, tất cả là do cháu nhất thời bị ma quỷ xui khiến, là cháu đáng chết, đáng lẽ cháu phải sớm xin lỗi Tam muội, chứ không phải chờ đến ngày hôm nay –"

Nàng khóc lóc thê thảm, nước mắt tẩy sạch phấn son trên mặt, lộ ra vành mắt đen xì, nhìn đáng thương vô cùng.

Bàn tay Đặng lão phu nhân run run, muốn xoa đầu Lê Kiểu theo bản năng, như giơ được nửa đường thì vô lực rơi xuống.

Đứa nhỏ này bị bà chiều hư rồi.

Từ khi nào lại trở thành như thế này cơ chứ?

Đặng lão phu nhân cố gắng nhớ lại.

Mặc dù thực tâm bà cũng có chút thương trưởng tôn nữ mất mẹ từ nhỏ hơn một chút, nhưng ngoài mặt cũng không có quá nhiều khác biệt, ít nhất không đến mức Kiểu Nhi bắt nạt ai thì người kia phải im ỉm giấu đi.

Dĩ nhiên, từ trước đến này trưởng tôn nữ luôn luôn thể hiện là một đứa trẻ hiểu chuyện, không bắt nạt ai bao giờ.

Đặng lão phu nhân nhìn cháu gái khóc lóc thê thảm, đau lòng không thôi.

Bà không quan tâm việc một cô nương tùy hứng, bướng bỉnh, những thứ này không hề ảnh hưởng đến đại thể, tính cách mới là điều quan trọng nhất.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, trưởng tôn nữ của bà lại vứt bỏ điều quan trọng ấy sang một bên.

Thứ mà trưởng tôn nữ đã vứt bỏ, không phải chỉ cần khóc lóc là có thể cho qua, nếu vậy sau này sẽ còn những mối họa lớn hơn chờ sẵn.

"Kiểu Nhi, cháu đừng khóc nữa, đứng lên đi." Đặng lão phu nhân mệt mỏi nói.

Lê Kiểu quỳ dưới đất mừng thầm.

Nàng biết mà, tổ mẫu thương nàng vô cùng, chỉ cần hạ mình nhận sai thì thể nào cũng tha thứ cho nàng hết.

"Kiểu Nhi, sau này cháu cũng đừng xuất môn nữa."

"Tổ mẫu?" Lê Kiểu cả kinh thất sắc.

Ý tổ mẫu là gì? Chẳng lẽ muốn giam nàng lại trong nhà à?

Nhị thái thái Lưu thị lắc đầu cảm khái.

Nhị cô nương Đông phủ vì đắc tội với Tam cô nương mà coi như rời khỏi vòng xã giao của đám quý nữ kinh thành. Hôm nay Đại cô nương đắc tội với Tam cô nương, cũng coi như rời khỏi vòng xã giao ấy.

Chậc chậc, bà đúng là dự liệu như thần, tinh tường như ưng!

"Kiểu Nhi, chẳng lẽ cháu muốn đến một ngày vô tình đụng phải con út phủ Trường Xuân Bá, rồi hắn nhận ra cháu à? Bây giờ hắn cũng không còn là kẻ ngu!"

Lê Kiểu chấn động.

"Vừa vặn cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, sau này cứ ở trong phòng thêu chút đồ cưới. Tổ mẫu sẽ bàn bạc với phụ thân cháu, nhanh chóng tìm cho cháu một gia đình tử tế ở ngoài kinh thành."

"Ngoài kinh thành?" Lê Kiểu chỉ cảm thấy một luồng sét giữa trời quang đánh thẳng vào đầu, không khỏi ôm chặt Đặng lão phu nhân khóc toáng lên: "Tổ mẫu, tôn nữ không bỏ tổ mẫu được, không muốn rời khỏi tổ mẫu đâu –"

Cha cũng chỉ làm một Tu soạn quèn ở Hàn Lâm Viện, còn có thể tìm được thứ gia đình tử tế gì ở ngoài kinh thành cơ chứ?

Nếu thật sự như lời tổ mẫu, cả đời này của nàng coi như hỏng hết rồi!

Đặng lão phu nhân nâng Lê Kiểu lên: "Cũng chẳng có cách nào khác. Chuyện xảy ra ở Lầu Bích Xuân kia sẽ thành án treo, phủ Trường Xuân Bá chắc chắn sẽ không cam lòng. Cháu ở lại kinh thành, một khi bị bọn họ phát hiện ra thì hậu quả khôn lường. Được rồi, mọi người về phòng đi, chuyện hôm nay để lại ở đây, nếu người nào lộ ra thì ta không nhận người đó là người nhà họ Lê này nữa!"

Lê Kiểu tâm như tro tàn, trở về nhà tựa người vào giường, cả người không cử động.

Kiều Chiêu trở về phòng thì thở phào một cái, bưng chén trà uống từ từ.

Lê Kiều từ giờ chỉ ở trong nhà rồi sau sẽ gả ra ngoài kinh thành, Lê Kiểu chắc cũng vậy. Nhà họ Lê coi như yên bình, không còn ai có thể gây thêm tai vạ cho nàng nữa.

Ừ, được rồi, cuối cùng nàng cũng có thể tính sổ với Mao thị dám hạ độc Đại ca!

Trong kinh thành dạo gần đây có hai tin sốt dẻo. Một là thê tử quá cố của Quan Quân Hầu hiện về báo mộng, Tướng quân một thân áo bào trắng muốt giữa đêm đến đón cữu huynh về phủ. Hai là tên ăn chơi may mắn thoát chết ở thanh lâu, Lê Tam cô nương hạ ngân châm chứng minh trong sạch.

Vốn dĩ tin đồn thứ hai đã lấn át phần nào tin thứ nhất, nhưng không ngờ rằng, một tin đồn mới xuất hiện lại kéo sự chú ý của mọi người về tin đồn đầu tiên.

------------------------------

Lười beta quá hic.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play