Chương 221: Thoát thân
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Thứ ba à?" Tên đàn ông trẻ tuổi nghĩ ngợi rồi cười cợt: "Thế thì phải gọi là Tam muội muội rồi."
Vẻ mặt cợt nhả, lại còn cái giọng trêu ghẹo khi gọi "Tam muội muội" khiến Lê Kiểu nổi da gà trong nháy mắt, cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Suýt nữa thì phải gả cho cái thứ kinh tởm này rồi!
"Phải, ta là Tam cô nương Lê phủ." Càng nói, Lê Kiểu càng bình tĩnh kiên định hơn.
Lê Tam từng bị bắt cóc, đã chẳng còn thanh danh rồi, mà nhìn cái dáng vẻ kia của Lê Tam thì có vẻ cũng không quá quan tâm đến tiếng xấu trên người, nhưng nàng thì không như vậy.
Từ nhỏ nàng đã mất mẹ, lại còn từng bị hủy hôn ước, chuyện hôm nay mà truyền đi thì đúng là không còn đường sống.
"Cổ công tử, giờ ngài đã biết thân phận của ta rồi thì hãy thả ta ra đi, ta cũng không phải cô nương ở đây, cũng không phải con gái nhà dân thường tiểu hộ, ngài cần gì phải dây vào rắc rối thế đâu, ngài thấy có phải hay không?" Mất ngày hôm nay Lê Kiểu không vui, gầy đi vài phần, gương mặt trái xoan thon lại, để lộ chiếc cằm mảnh mai, lại còn mở đôi mắt to long lanh khẩn khoản như thế, ai nhìn cũng phải thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nghĩ đến việc thiếu nữ trước mặt suýt thì thành em vợ của mình, dục vọng cháy bỏng không những không tàn đi trong lòng gã đàn ông kia mà còn bùng lên khốc liệt hơn.
Hắn túm lấy cằm của Lê Kiểu, cười hì hì: "Ai bảo nàng là nói thân phận ra thì ta sẽ tha cho nàng? Ai bảo với nàng là ta ngại rắc rối? Tam muội muội của ta ơi!"
"AAA ngươi buông ta ra!" Gã đàn ông nhào đến, Lê Kiểu không nhịn được la thất thanh.
Tên đàn ông khóa chặt Lê Kiểu trên tháp mỹ nhân, đè xuống: "Nàng kêu đi, đây là đâu cơ chứ, kêu đến rát họng cũng không ai đến cứu nàng đâu. Chà chà, chưa biết chừng còn có người nguyện ý vui vui vẻ vẻ với chúng ta một phen ấy chứ --"
Lê Kiểu sợ đến trắng mắt, nhưng khi đôi bàn tay kinh tởm kia lần mò trên ngực nàng, lý trí duy nhất còn sót lại tan tành, nàng nhấc chiếc gối sứ trên tháp mỹ nhân, đập thẳng vào gáy tên đàn ông trẻ tuổi.
Tiếng cốp vang lên, tên đàn ông nhũn người ngã lăn xuống đất.
Lê Kiểu kinh hoàng nhìn đôi bàn tay trống trơn, mảnh vỡ tung tóe rơi đầy đất văng lên cũng không kịp tránh.
Tên đàn ông nằm trên đất không nhúc nhích, có máu tươi từ từ chảy ra.
Nàng che kín miệng, lùi từng bước về phía cửa. Đến khi chạm vào cánh cửa gỗ, mới tỉnh táo hơn chút.
Nàng đánh chết người rồi à?
Nàng đánh chết con út của phủ Trường Xuân Bá rồi à?
Nàng phải làm gì bây giờ?
Không được, giờ mà cứ chạy ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Không được hoảng, không được hoảng!
Lê Kiểu lại thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, cố nén nỗi sợ lại gần tên đàn ông kia, cúi người nhặt khăn quấn đầu của hắn lên, run rẩy dùng nó buộc chắc mái tóc dài của mình lại, rồi mới quay về phía cửa, đẩy cửa bước ra.
Bây giờ đang là buổi sáng, là thời điểm các thanh lâu kỹ quán vắng nhất. Động tĩnh bọn họ gây ra trong vườn dù cũng thu hút sự chú ý của vài người, nhưng có vẻ hiện tại những người đó cũng đang ngủ say như chết rồi.
Đi trong khu vườn yên tĩnh không có bóng người, Lê Kiểu hoảng sợ vô cùng, phải cố lết đôi chân mềm nhũn đi về phía trước. Đột nhiên, nàng đạp phải thứ gì đó lóe sáng.
Lê Kiểu cúi đầu, phát hiện chính là cây trâm bị tên kia rút ra rồi ném xuống đất khi nãy.
Lê Kiểu vội nhặt cây trâm lên, nắm chặt trong tay.
May mà nhặt lại được cây trâm này, nếu cứ rơi ở đây có khi lại có thêm rắc rối.
Lê Kiểu rảo bước nhanh hơn, vất vả lắm mới tới được cửa hông, lòng càng khẩn trương căng thẳng.
Khi nãy Xuân Phương chạy ra khỏi đây, không biết nói gì với bà tử canh cửa, nhỡ mà bà ta phát hiện ra có gì không đúng, không thả nàng đi thì nguy to.
Siết chặt trâm cài tóc trong tay, Lê Kiểu ép bản thân bình tĩnh.
Bây giờ, nàng phải thật bình tĩnh thì mới có thể sống sót mà ra được, chỉ cần qua được cánh cửa này thôi.
Lê Kiểu ra vẻ thản nhiên đi đến cửa hông, cười với bà tử canh cửa: "Đại nương, phiền ngài mở cửa giúp."
Bà tử canh cửa vừa mở cửa vừa hỏi: "Mới nãy sao nha hoàn – à nhầm sai vặt của ngươi lại chạy trước thế à? Ta hỏi hắn, hắn bảo có chuyện gấp, mặt mũi khó coi lắm."
Lê Kiểu cười cười: "Chúng ta mãi không tìm được người, ta bảo hắn đi chỗ khác tìm xem sao."
"Ta đã bảo mà, nhưng Lầu Bích Xuân của chúng ta tốt nhất kinh thành rồi, nhìn bộ dáng của ngài cũng là người có tiền mà, người ngài muốn tìm mà không ở đây thì chắc cũng không đến những chỗ thế này đâu."
Nương tử này cũng thật đáng thương, chỉ vì muốn tìm tên đàn ông nhà mình mà còn phải giả làm nam để vào thanh lâu, có dễ gì đâu.
Bà tử giữ cửa thổn thức trong lòng nhìn lướt qua người Lê Kiểu thì lại thấy một vệt đỏ nhức nhối trên vạt áo nàng.
Đồng tử co lại, bà tử chặn lại cánh cửa đang hé mở: "Á, đây là cái gì –"
Lê Kiểu nhìn theo ánh mắt của bà tử, lòng run rẩy.
Bị phát hiện rồi à?
Có vài người khi gặp tuyệt cảnh sẽ mất hoàn toàn ý chí phản kháng, có vài người lại làm ra những chuyện bình thường không dám nghĩ đến.
Hiển nhiên Lê Kiểu là loại thứ hai.
Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc, nàng không do dự giơ cây trâm trong tay lên, hung ác đâm vào cánh tay của bà tử giữ cửa.
Bà tử giữ cửa hét thảm thiết.
Nhân lúc bà tử giữ cửa buông tay, Lê Kiểu đẩy bà ta ra rồi chạy ra ngoài.
Bà tử giữ cửa che lại cánh tay chảy máu, la lớn: "Không được rồi, giết người rồi –"
Tiếng kêu thảm thiết của bà tử giữ cửa nhanh chóng kinh động đến bọn côn đồ của thanh lâu.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"Có một ả đàn bà giả nam vào đây đòi tìm tướng công, kết quả lúc ả định ra ngoài ta phát hiện trên người ả có vết máu! Nhất định ả ta giết chết tướng quân của ả rồi, trời ơi –" Bà tử giữ cửa nghĩ một chút thì phát hiện ra mình đã mắc phải sai lầm cực lớn, lại còn bị kích thích bởi vết máu trên cánh tay, trợn ngược mắt rồi ngất xỉu.
Tên cầm đầu đám côn đồ không thèm để ý đến bà ta, phất tay nói: "Mau kiểm tra các phòng xem có ai xảy ra chuyện gì không!"
Lầu Bích Xuân bọn họ là thanh lâu đệ nhất kinh thành, khách tới đây tìm vui không giàu cũng sang, nếu có ai xảy ra chuyện ở đây thì phiền to.
Còn tên hung thủ chạy mất kia – nếu biết tướng công của ả là ai thì chỉ cần chờ họ tìm được người bị hại, đương nhiên là biết hung thủ.
Trong vườn loạn cào cào, đám người sục sạo một hồi thì tìm đến phòng của con út Trường Xuân Bá.
Cửa vừa mở, một mùi máu tanh ngai ngái xộc thẳng vào mũi.
Vừa thấy người nằm trên đất, không ít kẻ hô to: "Trời ơi, đây chính là tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá mà!"
Tất nhiên bọn họ phải biết rõ con út Trường Xuân Bá mười ba tuổi đã là khách quen của bọn họ rồi!
"Mau lên mau lên, xem Cổ công tử có còn thở hay không!"
Lầu Bích Xuân người ngợm tan tác, lầu Xuân Phong hoa nở ngập vườn. Hoa cỏ tươi tối giấu đi ánh mặt trời chói chang, đem lại không khí mát rười rượi bình yên cho hai người đang ngồi nói chuyện dưới tàng cây.
"Lê cô nương tìm tại hạ có việc gì thế?"
Kiều Chiêu nghe xong không hiểu sao lại thấy không vui.
Tất nhiên có chuyện thì nàng mới đến tìm cái người này, nhưng sao mấy lời này lại khiến người ta khó chịu thế nhỉ?
Không có chuyện gì thì không được tới đây à? Đây là quán rượu, nàng không đến uống rượu được à?
Chương 222: Hóa ra lại là người như vậy
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Ta nghe nói, ngày hôm qua Thiệu Tướng quân đến đón Kiều Đại ca từ phủ Thượng Thư có phải không?"
Kiều Chiêu gọi là Kiều Đại ca cũng có lý do cả.
Dựa vào thân phận của nàng bây giờ mà nói, gọi Kiều công tử trước mặt Thiệu Minh Uyên thì có vẻ thích hợp hơn, nhưng như vậy sẽ làm kéo dài khoảng cách giữa nàng và huynh trưởng.
Nếu nàng thường xuyên gọi là Kiều Đại ca trước mặt Thiệu Minh Uyên thì dần dà sẽ khiến Thiệu Minh Uyên cảm giác rằng nàng và huynh trưởng rất gần gũi, như thế sau này nếu huynh trưởng có việc gì, nàng muốn gặp huynh trưởng sẽ là chuyện đương nhiên.
"Phải, đúng thế."
"Thiệu Tướng quân định làm gì với cữu mẫu của Kiều Đại ca?"
Đối với người đã làm hại huynh trưởng, cho dù là ai đi chăng nữa thì nàng không định dễ dàng cho qua như vậy.
Nhưng người trước mắt năng lực làm việc quá mạnh, nàng chưa kịp hành động gì đã đón Đại ca từ phủ Thượng Thư trước một bước mất rồi, như vậy dù đúng là đảm bảo an toàn cho huynh trưởng sau này nhưng vẫn chưa biết được Mao thị đang tính toán gì, vẫn ở thế bị động.
"Việc này phải chờ đến khi cữu huynh khỏe hơn chút rồi để huynh ấy quyết định."
Phủ Khấu Thượng Thư quan hệ chặt chẽ với Kiều Mặc, định xử lý Mao thị thế nào thì tất nhiên Thiệu Minh Uyên vẫn đặt ý kiến của Kiều Mặc lên trên cùng.
"Ta nghe Thần Quang nói, người thẩm vấn gã sai vặt là cao thủ tra hỏi, thuộc hạ của Thiệu Tướng quân, không biết có lấy được tin gì từ miệng hắn không? Liệu có phải có kẻ xúi giục cữu mẫu Kiều Đại ca không?
"Ta đã hỏi qua rồi, chuyện gì có thể nói thì gã sai vặt kia đã nói hết, nhưng có bị người xúi giục hay không thì hẳn hắn ta không biết được."
Kiều Chiêu mím môi, ngước mắt đối mặt với Thiệu Minh Uyên, trịnh trọng hỏi chàng: "Như thế sau này Kiều Đại ca sẽ ở lại phủ Thiệu Tướng quân, Thiệu Tướng quân có thể đảm bảo an toàn của huynh ấy chứ?"
Thiệu Minh Uyên đăm chiêu nhìn Kiều Chiêu, luôn cảm thấy sự quan tâm của người thiếu nữ trước mặt vượt quá lý do mà nàng đưa ra, nhưng ánh mắt thản nhiên trong suốt của người thiếu nữ ấy lại không hề khiến chàng nghĩ sang những chuyện khác.
"Đấy là bổn phận của ta." Thiệu Minh Uyên trả lời nàng như vậy.
Nghe được câu trả lời như thế, Kiều Chiêu thản nhiên cười một tiếng.
Đã vậy, trước nàng cứ ra tay đã, xử lý Mao thị xong rồi nói tiếp.
Còn nhỡ mà huynh trưởng cân nhắc đến những người thân khác trong gia đình mà buông tha không truy cứu Mao thị thì, khụ, có liên quan đến nàng đâu.
"Vẫn chưa chúc mừng Thiệu Tướng quân chuyển sang nhà mới."
Vẻ mặt Thiệu Minh Uyên lãnh đạm, dường như không mấy để tâm đến việc chuyển nhà này: "Chẳng qua mới dọn chút đồ sang thôi, chưa chính thức chuyển đến hẳn."
Chưa chính thức chuyển đến hẳn, nhưng chàng đã thường xuyên ở tại phủ Quan Quân Hầu.
Đêm đến, rõ ràng phủ Quan Quân Hầu rộng rãi vắng ngắt như tờ chẳng có hơi người, nhưng chàng lại thấy an tâm hơn nhiều so với phủ Tĩnh An Hầu đã từng sống bao nhiêu năm qua.
"Ta muốn thăm Kiều Đại ca, không biết có tiện hay không?"
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Tất nhiên là tiện rồi, sau này nếu Lê cô nương muốn gặp cữu huynh của ta thì có thể đến bất kỳ lúc nào."
"Đa tạ Thiệu Tướng quân."
"Bây giờ Lê cô nương muốn qua thăm luôn không?"
"Được." Kiều Chiêu gật đầu, như thể nghĩ đến việc gì, thuận mồm hỏi: "Thiệu Tướng quân, bên ngoài đều nói, sở dĩ Tướng quân đến đón Kiều Đại ca là vì nằm mơ thấy..."
Vẫn cảm thấy đứng trước mặt Thiệu Minh Uyên nói "Thê tử của Tướng quân" có chút kỳ lạ.
Thế mà Thiệu Minh Uyên lại thản nhiên nói: "Nằm mơ thấy thê tử của ta."
"Ặc, thực sự Tướng quân mơ thấy phu nhân báo mộng cho Tướng quân ư?"
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.
Lê cô nương khiến chàng cảm thấy không hề giống những người tò mò mấy cái tin vỉa hè này.
Huống hồ, có là tin vỉa hè thì cũng ít người dám hỏi thẳng chàng như vậy.
Giờ phút này, Thiệu Minh Uyên không hề thấy phật lòng tức giận, chàng chỉ thấy đầy thắc mắc.
Chẳng lẽ các cô nương đều phức tạp như vậy? Chàng tự thấy mình đã hiểu thấu tính tình của người con gái trước mặt rồi, hóa ra tiểu cô nương còn nhiều mặt chàng không biết được.
Chậc, đúng là không giống mấy người chiến hữu sóng vai trên chiến trường chút nào. Tướng quân trẻ tuổi cảm khái.
Tiểu cô nương trước mặt vẫn mở to đôi mắt to tròn trong veo nhìn chàng, lông mi dài dài chớp chớp, khác hoàn toàn vẻ dửng dưng điềm tĩnh bình thường của nàng.
Thiệu Minh Uyên cười nói: "Đúng là như vậy."
"Chuyện này nghe có vẻ khó mà tưởng tượng nổi." Kiều Chiêu lẩm bẩm.
"Người thân báo mộng, cũng không ít thấy."
"Người thân?" Kiều cô nương bắt được điểm chính.
Thiệu Minh Uyên hơi đỏ mặt, nhưng không để cho tiểu cô nương trước mặt phát hiện ra: "Tất nhiên thê tử cũng là người thân rồi."
Chàng và Kiều thị mới gặp nhau đúng một lần kia, tuy là phu thê nhưng tình cảm chưa kịp nảy sinh đã âm dương cách biệt. Chàng đối với nàng, hầu hết là áy náy, nói ra hai chữ "Ái thê" không khỏi cảm thấy giả giả.
Kiều cô nương hơi tối mặt.
Ai là người thân của cái người này cơ? Thật là không thể hiểu nổi!
"Trước đây phu nhân nhờ cậy Tướng quân chiếu cố chăm sóc Kiều Đại ca à?"
Thiệu Minh Uyên ngẩn người.
Sao lại hỏi cả cái này nữa? Hôm nay Lê cô nương có chút là lạ.
Dù vậy, chàng vẫn đáp: "Phải, thê tử quá cố từng nói với ta, nàng không yên tâm để huynh trưởng ở lại phủ nhà ngoại, hy vọng ta có thể đón được huynh trưởng về chăm sóc cẩn thận, như thế nàng mới yên tâm..."
Cái nhìn đầy ẩn ý của thiếu nữ trước mặt khiến Thiệu Minh Uyên hơi ngừng lại, hỏi: "Lê cô nương sao vậy?"
Kiều Chiêu: "À à."
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm trang nói dối này! Không ngờ Thiệu Minh Uyên lại là kẻ như vậy!
"Không có gì, vậy nhờ Thiệu Tướng quân đưa ta qua thăm Kiều Đại ca đi. Nghe nói huynh ấy mê man bất tỉnh, ta cảm thấy không yên lòng."
"Được."
Hai người đứng dậy đi ra cửa sau, Thần Quang vẫn chầu chực chờ vội chạy ra đón.
Thiệu Minh Uyên nói với hắn: "Đưa Lê cô nương đến phủ Quan Quân Hầu đi."
"Dạ --" Thần Quang đột ngột ngừng lại, giọng cao vút lên: "Đi đâu cơ ạ?"
"Phủ Quan Quân Hầu." Thiệu Minh Uyên cau mày.
Sao cái thằng nhóc này làm phu xe mấy hôm xong lại càng lúc càng thiếu lanh lợi nhỉ?
"Ối, vậy để tiểu nhân chuẩn bị xe!" Thần Quang nhảy cẫng lên.
Trời ạ, thế mà cứ phải để hắn phải bận tâm lo lắng thay Tướng quân, cứ chê Tướng quân chậm chạp, hóa ra chỉ là lo hão.
Hừ, giả trang thành nữ lén lén lút lút đến nhà Tam cô nương thì đã là gì, phải để Tam cô nương chủ động đến nhà mới là có bản lĩnh!
Tướng quân đại nhân nhà hắn đúng là quá là lợi hại.
Thần Quang vừa ngâm nga ca hát vừa đánh xe, Băng Lục trong buồng xe mặt mũi đen xì: "Cô nương, người đừng cản nô tỳ, nô tỳ phải vá miệng cái tên Thần Quang này lại!"
Đường từ lầu Xuân Phong đến phủ Quan Quân Hầu bằng phẳng rộng rãi, Kiều Chiêu an an ổn ổn ngồi trong xe, nghĩ đến việc sau này không cần phải hao tâm tổn trí tìm cách gặp huynh trưởng, thoải mái hơn rất nhiều.
Mà giờ khắc này, Lê Kiểu đang căng thẳng đến tột cùng.
Nàng đi nhầm vào thanh lâu, lại còn giết công tử phủ Trường Xuân Bá, bây giờ quan trọng nhất là phải đuổi kịp Xuân Phương đang chạy về phủ, ngăn cản Xuân Phương cầu cứu người nhà.
Như vậy, cho dù là người trong nhà hay kẻ ngoài đường, cũng đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lê Kiểu không hề hối hận rằng đã giết người.
Chương 223: Sau khi giết người
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Chết là tốt rồi, chết rồi thì chuyện hôm nay sẽ không ai biết.
Nàng và Xuân Phương giả thành đàn ông đi vào Lầu Bích Xuân, căn bản không có ai biết thân phận của hai nàng!
Trong đầu Lê Kiểu điên cuồng nghĩ, sau khi rời khỏi phạm vi loanh quanh Lầu Bích Xuân, thuê một chiếc xe ngựa, đưa tiền xong thì giục xe chạy thục mạng về Lê phủ, đến quán trà gần Tây phủ thì nhảy xuống từ xe ngựa, trốn ở một chỗ kín đáo chờ.
Dựa vào suy đoán của nàng, đang trong tình huống kinh hoàng như thế chắc chắn Xuân Phương sẽ không biết đường thuê xe mà chỉ biết chạy bán sống bán chết về nhà thôi, như thế chẳng mấy mà hết sức, khá chắc sẽ về sau nàng.
Mà hiện tại Tây phủ vẫn vắng lặng như ngày thường càng khiến Lê Kiểu tin tưởng điều này hơn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, phải tận một khắc sau mới thấy Xuân Phương thở hồng hộc chạy đến.
Chân nam đá chân chiêu, vẻ mặt hoảng loạn, rối bời tả tơi vô cùng, Xuân Phương bị Lê Kiểu đưa tay kéo vào một góc.
"Ô—" Đột ngột bị người khác bịt miệng, Xuân Phương liều mạng giãy giụa.
"Ta đây!" Lê Kiểu buông tay.
Xuân Phương ngẩn người, ôm lấy Lê Kiểu nước mắt ròng ròng.: "Cô nương, cô nương, người không sao chứ?"
"Bây giờ không phải là lúc để khóc, vào phủ rồi nói tiếp!"
"Dạ." Xuân Phương lau nước mắt, đỡ Lê Kiểu về phía trước.
Lê Kiểu không động đậy, chỉ một hướng khác nói: "Đi vào từ cửa hông hẻm bên kia đi."
Xuân Phương hơi giật mình.
Cái hẻm mà cô nương nói là chỗ kẻ đổ phân hàng tối đến thu phân mà, bẩn thỉu không chịu nổi.
"Ngớ người ra làm gì, không được để ai phát hiện bộ dáng này của chúng ta!" Lê Kiểu thúc giục.
Lúc các nàng ra đi ban sáng, là đi từ cửa hông khác, thừa dịp tay gác cửa còn lim dim thì lặng lẽ lẻn ra ngoài. Bây giờ mà vẫn đi đường đó thì không may như thế được.
Còn cái cửa hông chỗ kẻ đổ phân đến vào mỗi tối kia thì không như thế, bình thường cũng chẳng có ai trông chừng, chỉ khóa cửa mà thôi.
Chủ tớ hai người chui vào con hẻm chật hẹp. Đang giữa hè, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.
Bởi vì ít có người qua lại, nên trong con hẻm toàn bùn đất, thỉnh thoảng có vài bãi vàng trắng không rõ là cái gì, Xuân Phương không cẩn thận giẫm vào, nôn ra ngay lập tức.
Có lẽ là bởi vì vừa giết người, kích thích mãnh liệt như vậy, tình cảnh như vậy đối với Lê Kiểu đã là vật cực tất phản, nàng lạnh lùng hạ giọng trách mắng: "Nôn cái gì, chậm chút nữa thì mạng cũng mất, cái này thì đã là gì cơ chứ?"
"Dạ..." Xuân Phương cố gắng nghiêm mặt.
Hai người che mũi khó khăn đi tiếp, cuối cùng cũng đến cửa hông.
"Cô nương, sao mà chúng ta đi vào được bây giờ?"
"Chỗ kia!" Lê Kiểu chỉ một chỗ gần cửa hông, đi đến đó, dùng chân vạch đám cỏ sum suê, lộ ra một cái ổ chó.
Xuân Phương choáng váng.
Sao cô nương lại biết chỗ này có cái ổ chó chứ,
Tất nhiên Lê Kiểu biết thắc mắc của Xuân Phương, nhưng nàng cũng không giải thích, vén vạt áo che mặt, bò vào từ ổ chó.
Xuân Phương thấy cô nương cũng làm đến vậy rồi thì nào còn dám do dự, bắt chước bò vào, bàn tay chạm vào cái gì dinh dính, dạ dày trào lên tanh cả cổ họng, nhưng cũng chả nôn ra được cái gì nữa.
Cái chỗ này vốn chẳng mấy ai lai vãng, chủ tớ hai người bò vào từ ổ chó, vừa tránh vừa né cuối cùng cũng trở về phòng.
"Nhanh, nhanh, ta muốn tắm!" Thuận lợi trở về chỗ của mình, tức là cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng kia, Lê Kiểu cảm thấy nhẹ lòng hơn chút, chợt cảm thấy không tài nào chịu nổi hôi thối trên người, vịn vào tường nôn mửa.
Tắm hết ba thùng nước rồi đổi sang quần áo mới sạch sẽ, Lê Kiểu sai đại nha hoàn Thu Lộ đốt sạch tất cả quần áo mà nàng và Xuân Phương mặc lúc xuất môn ngay trước mặt nàng, rồi mới cho gọi hai người vào phòng, căn dặn: "Thu Lộ, hôm nay ta và Xuân Phương chưa từng bước ra khỏi viện tử, ngươi đã nhớ chưa?"
"Tiểu tỳ nhớ rồi ạ."
Đối với hai nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng nhau, Lê Kiểu vẫn khá yên tâm, nhưng không quên cảnh cáo thêm lần nữa: "Nhớ là được rồi, nếu có lỡ miệng thì đừng có trách ta không nể tình bên cạnh ta từ nhỏ đến lớn!"
"Tiểu tỳ nhớ kỹ rồi ạ!"
"Vậy được rồi, ngươi đi xuống trước đi, Xuân Phương ở lại."
Thu Lộ vừa đi, Lê Kiểu nhìn Xuân Phương, chẳng nói lời nào.
"Cô, cô nương –" Xuân Phương không biết là phải làm gì, chỉ thấy ánh mắt cô nương quá đáng sợ, không khỏi nhũn chân khuỵu xuống.
"Ngươi đứng lên, ngồi lên ghế đi." Lê Kiểu chỉ một chiếc ghế con.
Xuân Phương lo nơm nớp ngồi xuống.
Lê Kiểu lạnh băng: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng ngươi đừng hỏi gì cả. Xuân Phương, ta muốn ngươi quên hết chuyện chúng ta đã đi đến đâu ngày hôm nay, nếu không, dù là ta hay ngươi thì đều không thể chết tử tế được!"
Xuân Phương chấn động, cúi đầu: "Tiểu tỳ rõ rồi, tiểu tỳ rõ rồi ạ."
"Biết là tốt rồi." Lê Kiểu thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không cần lo lắng như vậy, người khác sẽ nhìn ra manh mối. May thì có lẽ gió yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhỡ mà không may thì sẽ có người đến phủ chúng ta gây chuyện, chỉ cần ngươi nghĩ nhớ một điều, chúng ta chưa bước ra khỏi cái viện tử này là được rồi!"
"Dạ." Xuân Phương gật đầu liên tục, lại cảm thấy lo âu, hỏi: "Sẽ có người đến gây chuyện ạ? Chẳng lẽ tên háo sắc kia sắp đuổi đến phủ chúng ta ạ?"
Rốt cuộc thì cô nương thoát thân kiểu gì nhỉ, nàng không tài nào nghĩ ra.
Lê Kiểu nhìn đăm đăm Xuân Phương, mím môi rồi nói: "Ta giết hắn rồi!"
Rầm một tiếng, Xuân Phương ngã thẳng từ trên chiếc ghế con xuống đất.
"Giết, giết, giết..." Xuân Phương lắp bắp không nói nổi thành câu.
Lê Kiểu đâm lao theo lao, có vẻ không sợ gì nữa: "Vậy ngươi hẳn hiểu rồi đấy, trăm ngàn lần không được lỡ lời, biết chưa?"
Xuân Phương và Thu Lộ không giống nhau, là người trải qua cơn ác mộng kia với nàng. Nếu không mạnh tay chỉnh đốn, nhỡ lộ ra chân tướng thì đúng là vạn kiếp bất phục.
Chờ đến khi cuối cùng Xuân Phương cũng bình tĩnh đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Lê Kiểu, nàng lảo đảo ngã ra giường, nhìn chằm chằm túi thơm treo trên thành giường, ngửi mùi hương quen thuộc khiến người ta an tâm, những điều chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta sợ lần lượt ồ ạt xuất hiện, nhấn chìm nàng.
Trời nóng như đổ lửa, Lê Kiểu lại phải kéo chăn mỏng đắp ngang người, cả người lạnh run.
Trong phủ Trường Xuân Bá, nữ quyến trong phòng khóc lóc liên miên không dứt, bọn nha hoàn cầm khăn ấm mềm mại, xô nước nóng lũ lượt đi ra đi vào.
"Đừng có mà khóc nữa!" Trường Xuân Bá lạnh giọng quát.
Tiếng khóc hơi ngưng lại, sau đó còn to hơn.
"Con của ta ra nông nỗi này mà ta không được khóc à? Ôi ôi ôi, nếu Sơ Nhi gặp phải chuyện gì, ta cũng không sống được tiếp nữa –"
"Chờ đại phu ra rồi xem đại phu nói thế nào đã. Chỗ lão phu nhân bên kia cứ giấu đã!"
Không lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng kêu kinh ngạc vui mừng: "Tứ công tử tỉnh rồi!"
Đám người Trường Xuân Bá vội vã chen chúc vào phòng.
"Thái y, khuyển tử thế nào rồi?" Trường Xuân Bá hỏi.
Còn phu nhân Trường Xuân Bá trực tiếp lao về mép giường, bắt lấy cổ tay Cổ Sơ: "Sơ Nhi, Sơ Nhi, con sao rồi?"
Cổ Sơ vừa mới tỉnh dậy bị mẫu thân lắc đến choáng váng hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng nói: "Lê phủ ngõ Hạnh Tử, Tam, Tam cô –"
Lời chưa nói hết, mắt đã trợn trắng rồi lại ngất đi.
Chương 224: Đến cửa làm loạn
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Sơ Nhi, Sơ Nhi --" Thấy Cố Sơ lại hôn mê, phu nhân Trường Xuân Bá không còn hồn mà sợ, lắc lấy lắc để hắn.
Thái y vội ngăn lại: "Không thể lắc thế được, lệnh công tử bị thương ở đầu, lắc nữa thì xong mất!"
Tiếng khóc của phu nhân Trường Xuân Bá ngừng lại, hung ác trợn mắt nhìn thái y.
Cái tên thái y chết tiệt này, nói cái gì thế không biết?
Thái y thật sự oan uổng.
Lão chỉ nói thật trong tình hình cấp bách thôi, chưa kể, cái thằng con quần áo là lượt này của phủ Trường Xuân Bá cũng không phải mới gặp chuyện lần một lần hai ở thanh lâu, lão muốn là muốn nói, thế này thuần túy là quả báo thôi –
Khụ, trái tim y đức, trái tim y đức.
"Thái y, rốt cuộc thì khuyển tử thế nào rồi?"
Thái y lắc đầu: "Không lạc quan lắm."
"Sao lại biết là không lạc quan? Thái y, khi nãy Sơ Nhi của ta còn tỉnh lại đấy thôi?"
"Chẳng qua là tự nhiên tỉnh lại thôi, rất có thể trong đầu của lệnh công tử có máu bầm, có tan được hết hay không e là còn phải dựa vào ý trời."
"Nếu không tan hết thì sao?" Trường Xuân Bá hỏi.
Thái y cau mày: "Nếu không tan hết, nhẹ thì tỉnh dậy sẽ có thể trở nên ngốc nghếch, nặng thì –"
Phu nhân Trường Xuân Bá nghe xong thì khóc ròng.
"Đủ rồi!" Trường Xuân Bá tự mình tiễn thái y ra bên ngoài, sau đó quay về thì lạnh lùng nói: "Mẹ hiền thì con hư. Ta đã nói rồi mà, không thể dung túng Sơ Nhi như thế, thế mà ngươi không thèm nghe lời. Hôm nay thì sao, rốt cuộc thì lại gặp chuyện lớn thế này!"
"Bá gia, đến lúc này rồi người còn nói những điều này làm gì, mau mau đi mời ngự y tốt nhất ở thái y cục đến xem bệnh cho Sơ Nhi đi."
"Ngự y tốt nhất? Ngự y tốt nhất muốn mời mà mời ngay được à?"
Các phủ bình thường cũng chỉ mời được mấy vị ngự y tầm thường, không quá danh giá ở cục thái y đến xem bệnh thôi, còn mấy vị ngự y tay nghề tinh sảo chỉ phục vụ cho hoàng thất. Gia đình đại thần huân quý còn cần dựa vào ân điển của Hoàng Thượng hoặc có cực kỳ có mặt mũi mới mời được ngự y như vậy kia kìa.
Ở kinh thành này phủ Trường Xuân Bá nói cao không cao nói thấp không thấp, đúng là hắn không thể mời được ngự y tốt như vậy trong chốc lát được.
"Bà đừng có khóc nữa, chăm sóc Sơ Nhi cho tốt, để ta đi nhờ người cầu Thái Hậu xem sao."
"Được, được, bá gia mau đi đi."
Trường Xuân Bá nhìn con trai đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt lóe lên dữ tợn: "Mà vừa nãy Sơ Nhi nói gì cơ? Sao ta lại nghe được nó nhắc đến Lê phủ --"
Phu nhân Trường Xuân Bá giờ cũng mới nhớ ra: "Đúng rồi, Sơ Nhi vừa nói đến Lê phủ ở ngõ Hạnh Tử."
Bà nghĩ ngợi một chút, không xác định nói: "Hình như Sơ Nhi nói cái gì mà, Tam cô, Lê phủ --"
"Phu nhân nghe rõ thế à?"
"Không sai được, Sơ Nhi nói vậy mà." Phu nhân Trường Xuân Bá biến sắc: "Bá gia, chẳng lẽ đấy lại là hung thủ hại Sơ Nhi? Nhưng mà Tam cô Lê phủ nghĩa là sao?"
"Sơ Nhi còn chưa nói hết, hẳn là Tam cô nương Lê phủ rồi!" Trường Xuân Bá gằn từng chữ một.
"Tam cô nương Lê phủ?" Phu nhân Trường Xuân Bá khó hiểu: "Chuyện này thì liên quan gì đến Tam cô nương Lê phủ? Không phải Sơ Nhi bị thương ở Lầu Bích Xuân sao?"
Trường Xuân Bá cười gằn ngắt lời bà: "Không sai, ta đã hỏi kỹ mấy kẻ đưa Sơ Nhi về rồi, chúng nói là, có một người nữ giả làm đàn ông lẻn vào Lầu Bích Xuân, sau đó đả thương Sơ Nhi!"
"Nói vậy tức là Sơ Nhi của chúng ta bị Tam cô nương Lê phủ làm hại?" Phu nhân Trường Xuân Bá nghĩ qua rồi không khỏi tức giận: "Chuyện này chắc Bá gia không biết, cái Tam cô nương nhà họ Lê đấy cũng nổi tiếng lắm, hồi mùa xuân bị bọn buôn người bắt cóc về phía Nam, thế mà lại lành lặn trở về, chẳng những vậy còn không biết đường trốn ở nhà như mấy cô nương mất hết thanh danh khác, đi ra ngoài gây ra bao nhiêu chuyện trong thành. Ả có giả làm đàn ông đến Lầu Bích Xuân cũng chẳng có gì là lạ!"
Trường Xuân Bá cười khẩy: "Làm gì có chuyện ta không biết, ai mà không biết chuyện cả cái nhà họ Lê kia đến làm ầm nha môn Cẩm Y Vệ chứ."
"Bá gia, Sơ Nhi bị con ranh hèn hạ đấy hại đến nỗi không biết sống chết thế nào, chúng ta không thể để như thế được!"
"Tất nhiên là không thể để như thế được! Phu nhân yên tâm một chút, đừng có nóng nảy, trước ta sẽ tìm cách nhờ được ngự y giỏi nhất đến xem bệnh cho Sơ Nhi đã, rồi sau đó dẫn người đến Lê phủ, hỏi một phen!"
Trường Xuân Bá vội vã tìm cách nhờ cậy ngự y, ngự y tới chẩn bệnh một hồi vẫn đưa ra kết luận không khác người trước là bao.
Viết một toa thuốc rồi lục tục rời đi.
Hai vợ chồng Trường Xuân Bá tổn thất tinh thần nặng nề, làm gì còn chịu được thêm, lập tức dắt theo người hùng hổ đến thẳng Lê phủ.
Trước cửa phủ Tây phủ, Trường Xuân Bá vung tay lên, lạnh lùng nói: "Đập cửa cho ta!"
Một tên hộ vệ cao lớn thô kệch bước ra, đàng hoàng đập cửa vang rền trời đất.
Động tĩnh như vậy lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường và mấy kẻ lân cận.
"Chuyện gì vậy, có người đến kiếm chuyện Lê phủ à?"
"Mấy người quên rồi à, mấy hôm trước không phải cả cái Lê phủ đến làm ầm ở nha môn Cẩm Y Vệ còn gì, nhất định là đối phương đến báo thù rồi."
"Khoan đã, hình như ta biết cái người vừa đập cửa kia. Có lần ta theo chủ tử đến phủ Trường Xuân Bá hình như còn uống rượu cùng hắn..."
"Phủ Trường Xuân Bá? Chính là cái phủ Trường Xuân Bá có thằng con út ngày ngày ăn ngủ ở thanh lâu đấy à? Phải rồi, trước phủ Trường Xuân Bá còn định hôn với Lê phủ đấy! Nhưng mà không phải đã hủy hôn rồi à, hôm nay lại có chuyện gì nữa?"
"Ai mà biết được, dù sao xem ra cũng có trò hay đây, xem tiếp là được."
"Giời ạ, gõ gì mà to thế --" Lão Triệu canh cửa vừa mở cửa, lập tức bị hộ vệ phủ Trường Xuân Bá đẩy cho lảo đảo.
Trường Xuân Bá dẫn người bước vào.
"Này này, sao lại có thể tự tiện xông vào nhà người khác thế!" Lão Triệu vội tiến lên cản lại.
"Cút ngay, nếu đám Lê gia các ngươi không sợ bị bêu rếu thì ta cũng không ngại nói sạch chuyện xấu cô nương phủ các ngươi làm ra cho bàn dân thiên hạ biết đâu!" Trường Xuân Bá lạnh lùng.
Là một người dày dặn kinh nghiệm, lão Triệu vừa nghe vậy cũng không cố gắn cản người, co chân chạy vào báo tin.
Hôm nay vừa đúng ngày hưu mộc của quan viên, Lê Quang Văn đang nói chuyện chi tiêu gần đây trong phủ với Đặng lão phu nhân ở Thanh Tùng đường, nghe lão Triệu bẩm báo xong thì kinh ngạc.
"Gì cơ, người ở phủ Trường Xuân Bá đến gây chuyện? Lại còn bảo cô nương phủ chúng ta làm chuyện xấu á?" Đặng lão phu nhân đứng bật dậy.
"Nương, nương không cần vội, để con đi ra xem."
"Lão Đại, không nên lý luận với họ ở ngoài, trước cứ mời người ta vào đã." Đặng lão phu nhân giao phó xong bỗng nhiên nảy sinh một dự cảm bất thường, dứt khoát nhấc chân ra ngoài: "Thôi, cùng ra ngoài đi."
Tính tình con trai quá tệ, nhỡ đâu ban ngày ban mặt lại đánh người ta thì hỏng hết.
Đặng lão phu nhân vừa ra ngoài thì thấy một đám người khí thế hung hăng sấn sổ trước mặt, dẫn đầu chính là vợ chồng Trường Xuân Bá.
Thấy vợ chồng Trường Xuân Bá, Đặng lão phu nhân cảm thấy rất phức tạp.
Vừa mới mấy tháng trước, phủ Trường Xuân Bá hủy đi mối hôn sự đã định sẵn mười mấy năm nay của Đại tôn nữ, khi ấy hai cái người này còn không thèm đến, cứ tưởng sẽ chẳng còn qua lại nữa rồi, không ngờ hôm nay lại đến tận cửa.
"Không biết Bá gia và phu nhân tới là có chuyện gì?"
Vừa thấy Đặng lão phu nhân xanh xao ra đón, Trường Xuân Bá cười khẩy: "Chúng ta tới đòi lại công bằng cho nhi tử!"
"Bá gia nói vậy là có ý gì?"
Phu nhân Trường Xuân Bá đã vọt ra, lạnh lùng: "Sơ Nhi của ta bị ả cháu gái hèn hạ bỉ ổi của ngươi hại đến mức không biết sống chết thế nào. Mau mau gọi con ranh bẩn tiện đấy lăn ngay ra đây!"
Chương 225: Nhân chứng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Cháu gái hèn hạ bỉ ổi?
Đặng lão phu nhân nghe xong thì sắc mặt tối sầm lại, phất ống tay áo: "Hai vị muốn nói gì thì vào trong hẵng nói. Lê gia chúng ta không phải là những người không hiểu lễ nghĩa, không có chuyện khách đến cửa cốc trà cũng không biết đường mời."
Đây chính là ám chỉ vợ chồng Trường Xuân Bá không hiểu lễ của kẻ làm khách.
Phu nhân Trường Xuân Bá vừa định quát tháo thì Đặng lão phu nhân đã xoay người bỏ vào trong, để lại cho bà sống lưng thẳng tắp, chẳng có vẻ gì giống mấy người già đã qua tuổi xế chiều.
Trường Xuân Bá vỗ cánh tay phu nhân: "Đi vào rồi nói."
Sự thật rành rành ra trước mắt rồi, nếu Lê gia không chịu nhận thì làm lớn chuyện lên cũng chưa muộn, dù sao con trai hắn đã gặp chuyện thế này thì đám họ Lê kia cũng không thể yên ổn được!
Vợ chồng Trường Xuân Bá vào sảnh tiếp khách, Đặng lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Mời hai vị ngồi đi, có lời gì thì từ từ nói. Một lời bỉ ổi một lời hèn hạ, lão thân nghe không hiểu."
"Không cần giả bộ nữa, mau mau giao Tam cô nương phủ các ngươi ra đây, đền mạng thay cho Sơ Nhi của ta!"
"Ngươi nói gì cơ?" Đặng lão phu nhân căng thẳng.
Lê Quang Văn nhướn mày kinh ngạc.
"Đừng có giả vờ hồ đồ nữa. Con ranh bẩn tiện Lê Tam nhà các ngươi giả làm đàn ông chạy đến Lầu Bích Xuân, đánh cho Sơ Nhi nhà ta hôn mê bất tỉnh, ngự y còn nói Sơ Nhi nhà ta có tỉnh được hay không cũng không biết! Bây giờ các ngươi mà biết đường giao con ranh con đấy ra đấy thì còn được, không thì cùng lên nha môn làm to chuyện cũng được, chúng ta cũng không sợ."
"Bá phu nhân nói Tam nha đầu nhà chúng ta đến Lầu Bích Xuân à?" Đặng lão phu nhân đột nhiên vỗ tay lên bàn: "Đơn giản là hoang đường. Cháu gái lão thân tính tình như thế nào, lão thân là người hiểu nhất. Làm gì có chuyện con bé lại đi đến cái chốn thanh lâu bẩn thỉu dơ dáy đấy được? Chưa kể, Bá phu nhân cũng vừa nói lệnh công tử bị người ta đánh cho hôn mê bất tỉnh, vậy thì sao mà biết được là ai đánh? Lê gia chúng ta tuy không có quyền cũng chẳng có thế, nhưng cũng không để người khác tùy tiện hắt nước bẩn lên đầu được!"
Phu nhân Trường Xuân Bá giận đến nỗi cả người run lẩy bẩy: "Ta cũng đoán trước là các ngươi muốn bao che cho con ranh hèn hạ kia rồi. Làm sao mà ta biết được á? Là vì ông trời có mắt, Sơ Nhi tỉnh lại trong giây lát, nói ra được hung thủ hãm hại thằng bé là Tam cô nương ở phủ các ngươi! Nếu không, chẳng lẽ nhà các ngươi có rừng vàng biển bạc hay sao mà chúng ta phải đến đây nói dối hả?"
Đặng lão phu nhân hơi biến sắc.
Trông phu nhân Trường Xuân Bá như vậy không có vẻ gì là đang nói dối.
Trường Xuân Bá lạnh lùng lên tiếng: "Lúc khuyển tử nói ra Tam cô nương của quý phủ, còn có thái y chứng kiến. Nếu lão phu nhân không tin, chúng ta có thể mời thái y xem bệnh cho khuyển tử đến làm chứng."
"Vậy thì mời thái y đến đi, tội danh hai vị gán cho kia quá là kinh hoàng, trước khi biết rõ ngọn ngành, lão thân sẽ không đồng ý bất kỳ chuyện gì." Đặng lão phu nhân nói dõng dạc vang vọng.
Vợ chồng Trường Xuân Bá nhìn nhau.
Lê gia cũng chẳng phải gia đình bình thường, còn có thể đến gây gổ với Cẩm Y Vệ cơ mà, đúng là gan to bằng trời. Như vậy không thể dựa vào việc dọa dẫm được, mà phải lôi chứng cớ ra nói chuyện.
"Được, thế mời lão phu nhân và Lê đại nhân chờ chút vậy." Trường Xuân Bá nói xong, đang định gọi quản sự rồi phân phó hắn đi mời người thì đột ngột dừng lại, nhìn Đặng lão phu nhân: "Chi bằng lão phu nhân phái người đi mời đi, chính là Trương thái y, tránh cho chúng ta phái người đi mời rồi thì các ngươi lại nghi ngờ vợ chồng chúng ta âm thầm mua chuộc thái y, đến lúc đấy biết rồi vẫn không chịu nhận."
Đặng lão phu nhân nghe vậy thì lòng càng sa sầm, càng cồn cào dự cảm không ổn.
Nhưng bà vẫn không thể nào tin Tam tôn nữ lại làm ra loại chuyện hoang đường đến tột cùng như vậy, nói với Lê Quang Văn: "Lão Đại, tự con đi mời đi, nói là ta có chút không thoải mái."
"Dạ." Lê Quang Văn đáp, tự mình đi mời Trương thái y.
Trong phòng đột ngột yên tĩnh, Đặng lão phu nhân nâng chén trà lên nhấp nháp từ từ, che giấu bất an trong lòng.
Rèm cửa lay động, Hà thị đi đến, tay cầm một cây kéo.
Tầm mắt hai vợ chồng Trường Xuân Bá không khỏi rơi vào cây kéo sáng loáng kia.
Hà thị liếc nhìn bọn họ một cái rồi cười cười: "Con dâu đang tỉa hoa, tiện tay cầm theo." Nói xong còn huơ huơ trước mặt vợ chồng Trường Xuân Bá.
Sắc mặt hai vợ chồng trắng nhợt trong chốc lát.
Nếu không phải tình hình đang có vấn đề thì Đặng lão phu nhân đã bật cười rồi.
Tỉa hoa cái gì cơ chứ, người khác chắc không biết nhưng bà thừa biết, đứa con dâu này của bà cũng chẳng phải người thích làm mấy trò phong nhã như thế.
"Vị này chính là mẫu thân của Lê Tam cô nương có phải không?" Phu nhân Trường Xuân Bá lên tiếng.
"Phải, không biết vị thái thái đây là người phủ nào?"
Phu nhân Trường Xuân Bá cười lạnh: "Hôm nay chúng ta đến đây không phải để ôn lại chuyện xưa. Lão phu nhân, trước cứ mời Tam cô nương phủ các ngươi ra đây đi, ta phải nhìn xem mặt mũi ả trông thế nào!"
Hà thị liếc xéo: "Nói lời này cũng thật là hay. Quan hệ thân thiết của thái thái với phủ chúng ta là chuyện xưa lâu xưa lắc rồi, mở mồm ra là đòi nhìn cô nương phủ chúng ta, nghĩ đây là đâu cơ chứ?"
"Ta không muốn gặp cô nương nhà ai cả, mà muốn gặp hung thủ hại con ta!"
"Vậy thì càng không cho ngươi gặp, con gái của ta không phải hung thủ!"
Hà thị lời lẽ nhanh nhẹn, nói chuyện thẳng thừng, suýt thì làm phu nhân Trường Xuân Bá tức hộc máu.
Đặng lão phu nhân thờ ơ nhìn, không nói gì.
Chuyện còn chưa rõ ràng, bà sẽ không để bọn họ gặp cháu gái bà đâu.
Không khí trong phòng ngột ngạt vô cùng, thời gian tựa như ngủ quên, ì ạch trôi qua, từng giây trôi qua đối với từng người trong phòng đều là từng giây đau khổ.
Cuối cùng cũng có động tĩnh từ bên ngoài, Lê Quang Văn dẫn Trương thái y vào.
Đặng lão phu nhân đứng dậy theo bản năng.
Trương thái y đảo mắt nhìn một cái, thấy mấy người trong phòng thì ý thức được chuyện không ổn.
Đúng là xúi quẩy, lão vô tội như vậy lại bị cuốn vào tranh chấp của mấy cái người này.
Đúng như dự đoán, sau vài câu hàn huyên xã giao, Trường Xuân Bá đi thẳng vào vấn đề: "Trương thái y, sau khi ngài chẩn bệnh cho khuyển tử, khuyển tử có lúc tỉnh lại, có chuyện như thế phải không?"
"Phải." Trương thái y gật đầu.
Người hai cái nhà này, một là Bá phủ, một là phủ Tu Soạn Hàn Lâm Viện, cũng chẳng phải chỗ nào thanh quý khó dây, lão cứ nói hết sự thật có khi còn bớt được không ít phiền toái.
"Chắc thái y vẫn nhớ lời khuyển tử nói khi tỉnh dậy chứ?"
Trường Xuân Bá vừa dứt lời, người trong khách phòng đồng loạt nhìn chằm chằm Trương thái y.
Trương thái y tựa như cũng cảm nhận được nhiệt độ của những ánh mắt kia, nhìn đến vẻ mặt xanh xao của Đặng lão phu nhân, âm thầm thở dài một tiếng, trầm ngâm nói: "Hình như khi ấy lệnh công tử nói cái gì về Tam cô Lê phủ ngõ Hạnh Tử."
Đặng lão phu nhân đột ngột ngã ngồi xuống ghế.
Hà thị ngẩn người rồi giận dữ, xách kéo xông lên: "Cái lão già nhà ngươi này, sao lại có thể ăn nói lung tung như thế?"
Phu nhân Trường Xuân Bá cũng không sợ, chắn trước người Trương thái y nói: "Làm gì, muốn làm gì? Muốn giết nhân chứng diệt khẩu à?"
"Nhân chứng cái thá gì, rõ ràng là lão già ăn nói linh tinh."
Trương thái y cáu tiết, phất tay áo hừ lạnh: "Hạ quan làm ở thái y viện nhiều năm, cũng không đến nỗi phải ăn nói lung tung vu oan người khác. Tiểu công tử Bá phủ quả thật rõ ràng nói những lời kia, một chữ cũng không khác! Còn chuyện vì sao tiểu công tử Bá phủ nhắc đến quý phủ, không liên quan đến hạ quan, cáo từ!"
-----------------------------------------------------
Dạo này tớ đi học lại rồi nên bận quá, cứ quay cuồng nên không có thời gian edit, mà câu cú xưng hô cũng hơi lủng củng, xin lỗi các cậu nha. Tớ định cố bớt dùng từ Hán Việt vì sợ nhiều cậu không thích.
Hehe thực ra tuần vừa rồi lại có thêm vài bạn đọc nên tớ cũng vui lắm, cảm ơn các cậu nha.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?