Chương 216: Cuối chiều đến phủ Thượng Thư
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Đúng rồi." Lê Huy định đi ra đấy thì bị Lê Kiểu kéo lại.

"Tam đệ, đệ qua đó làm gì?"

"Chào Tam muội chứ sao."

Lê Kiểu ngập ngừng.

"Sao vậy Đại tỷ?"

"Bây giờ đệ qua đấy nhỡ Tam muội lúng túng thì sao?"

"Tại sao lại phải lúng túng?" Lê Huy hoang mang.

Lê Kiểu mím môi, úp úp mở mở nói: "Đệ không thấy Tam muội đối xử với phu xe kia như phu xe không bình thường à?"

Lê Huy không để tâm cười cười: "Phu xe kia là do nghĩa gia gia của Tam muội gửi sang, Tam muội đối xử khác biệt hơn không phải là chuyện bình thường à?"

Nói xong cậu đi về phía đình nghỉ chân, đi được vài bước thì quay đầu: "Đại tỷ, tỷ không đi ra?"

Lê Kiểu bị đệ đệ ngây ngô làm cho tức chết đi được, nhưng lại không thể bộc lộ ra bên ngoài, đành gượng cười: "Đi chứ."

Kiều Chiêu nghe thấy động tĩnh thì quay lại.

Lê Huy toe toét bước vào đình: "Tam muội—"

Cậu ngừng lại, nhìn vào đuôi mắt đỏ ửng của Kiều Chiêu, không khỏi ngạc nhiên: "Sao muội lại khóc? Có kẻ nào bắt nạt muội à?"

"Không phải, vừa có hạt bụi bay vào mắt."

Lê Kiểu thầm cười khẩy.

Bụi bay vào mắt cái gì, rõ ràng là khóc lóc.

Chẳng lẽ thấy không có khả năng gì với tên phu xe kia nên khổ sở khóc lóc?

"Đại tỷ, Tam ca, ta bị bụi bay vào mắt không thoải mái lắm, về rửa mắt vậy, đành đi trước."

"Ta đưa muội đi."

"Không cần đâu, vẫn còn Băng Lục mà, Tam ca ở lại bồi Đại tỷ đi."

Nhìn bóng lưng xa dần của Kiều Chiêu, Lê Kiểu cắn cắn môi.

Bây giờ càng lúc Lê Tam càng được hoanh nghênh ở Lê phủ, xem ra nếu không có chứng cớ xác thật thì cũng không có người tin.

Nàng cũng không tin Lê Tam lại không bao giờ để lộ sơ hở.

Kiều Chiêu trở về nhà xong, cũng chẳng động vào cơm tối, rửa mặt qua loa rồi nằm xuống.

Giờ vẫn chưa tính là muộn, nhưng Kiều Chiêu lại trằn trọc trở mình trên giường, cứ như bánh nướng áp chảo dưới ánh nến.

"Cô nương làm sao vậy?" Ngoài cửa, Băng Lục lo lắng vô cùng, thấp giọng hỏi A Châu.

A Châu lắc đầu.

"Hình như là khi nãy gặp xong tên Thần Quang kia thì thành như vậy luôn. Nhất định là tên Thần Quang ngu ngốc kia lại nói linh tinh làm cô nương bực mình. Không được, ta phải tìm hắn tính sổ!"

Băng Lục hăng máu chuẩn bị đi ra ngoài thì bị A Châu giữ lại: "Cô nương sẽ không so đo với Thần Quang đâu. Chưa kể trời tối thế này ngươi định đi đâu tìm Thần Quang chứ?"

Băng Lục tiu nghỉu.

Bên trong phòng Kiều Chiêu đột ngột ngồi dậy, nói: "A Châu, rót cho ta cốc nước."

A Châu nhanh chóng đi vào: "Cô nương, nước đây."

Kiều Chiêu nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm một, con ngươi còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao.

Ánh mắt sáng long lanh lại khiến A Châu hơi cảm thấy hoảng hốt. Nhưng bình tĩnh nơi đáy mắt ấy lại khiến nàng yên lòng lại.

Kiều Chiêu đưa lại cốc nước cho A Châu: "Em đi xuống nghỉ đi, ta không sao."

Nếu nghĩ mãi không ra động cơ đầy đủ của Mao thị để hãm hại Đại ca thì không nghĩ nữa, chỉ cần cho Mao thị chịu trừng phạt là được rồi!

May là nàng đã sớm đưa thuốc cho Đại ca, khiến cho Đại ca giả vờ gặp nguy mắc bệnh, hẳn trong thời gian ngắn Mao thị sẽ không hạ độc thủ với Đại ca.

Không biết Thiệu Minh Uyên biết chuyện này xong thì sẽ làm gì nhỉ?

Kiều Chiêu luôn kiên định, một khi đã quyết định rồi thì sẽ bình tĩnh, không lâu sau thì ngủ say.

Sau khi Thiệu Minh Uyên nghe Thần Quang bẩm báo, môi mỏng mím chặt, dẫn theo mười mấy thân vệ đến phủ Khấu Thượng Thư.

Đang buổi hoàng hôn, rất nhiều nhà đã nghi ngút khói bếp, người trên đường lác đác thưa thớt.

Đá xanh trên mặt đường bị võ ngựa gõ đều đặn, phát ra tiếng vang lóc cóc. Nam tử dẫn đầu mặc áo bào trắng vóc người cao ngất, theo sau là hơn mười nam nhân khác mặc đồ đen, cưỡi cùng một loại ngựa ô long, sau cùng là một chiếc xe ngựa.

Những nam nhân này rõ ràng mặt vô cảm vô cùng, không có lấy nửa phần tàn bạo, nhưng vó ngựa đều đặn lộc cộc truyền lại, lại có có tư thế cưỡi ngựa đồng đều thẳng tắp, khiến người đi đường cảm thấy áp lực vô hình đè nặng không khí.

Dường như ngựa kia không giẫm lên lớp đá xanh trải đường, mà giẫm trong lòng người đi đường, ai nấy đều run rẩy.

Người dân vội vàng tránh đường, cúi gằm, không dám thở mạnh, đến khi đoàn người ngựa xa rồi mới dám rướn cổ nhìn theo.

Có vài người kinh ngạc phát hiện ra đoàn người ngựa kia dừng lại trước cửa phủ Thượng Thư Hình bộ.

Thiệu Minh Uyên gật đầu ra hiệu.

Một tên thân vệ nhảy xuống ngựa, đi đến cửa son đập mạnh.

"Ôi chao, giờ này còn –" Tên canh cửa hé cửa ra, thò ra nửa cái đầu, âm thanh bất mãn làu bàu chững lại khi nhìn thấy một đoàn người ngựa đều màu, đổi giọng: "Ai vậy?"

"Quan Quân Hầu tới thăm đại nhân nhà ngươi." Thân vệ cao giọng nói.

Trước dáng điệu như vậy, tên canh cửa kia quên phắt mất Quan Quân Hầu chính là ngoại tôn tế của đại nhân nhà mình, co giò chạy vào trong nhà, thở hồng hộc bẩm báo: "Không hay rồi, Quan Quân Hầu đến, còn mang theo thật nhiều người, cưỡi cả ngựa nữa!"

Khấu Thượng Thư vừa mới trở về nhà từ nha môn, vì tâm trạng không thoải mái nên kêu Đại nhi tử là Khấu Bá Hải uống rượu cùng.

Hai cha con đang đối ẩm thì nghe thấy tên canh cửa nói vậy, Khấu Bá Hải đột ngột đứng dậy, co chân chạy ra ngoài.

"Đứng lại!" Khấu Thượng Thư đặt chén rượu xuống, nói một câu.

"Cha, cha không nghe thấy à, Quan Quân Hầu đến kìa! Tự nhiên giờ này đến, chắc chắn là có việc lớn gì rồi!"

"Bá Hải, Quan Quân Hầu là ai?"

"Quan Quân Hầu á? Là Thường thắng Tướng quân do đích thân Hoàng Thượng ngự phong mà, còn là người đứng đầu trong quân đội, có một không hai—"

Khấu Thượng Thư từ từ đứng dậy, trầm giọng: "Ngươi quên rồi à, Quan Quân Hầu là ngoại tôn tế của ta, còn phải gọi ngươi hai tiếng cữu cữu đấy."

Khấu Bá Hải há miệng, lúng túng cười: "Tình hình cấp bách, đúng là tự nhiên quên mất."

Nói xong ông trợn mắt mắng mỏ người truyền lời: "Nói cũng không xong, cuống cuồng cái gì?"

Khấu Thượng Thư liếc ông một cái, lãnh đạm: "Được rồi, so đo với hắn làm gì, ngươi ra nghênh đón đi."

"Cha, Quan Quân Hầu vẫn là vãn bối trước mặt chúng ta, nghênh gì –"

"Hồ đồ!" Khấu Thượng Thư trừng mắt liếc Đại nhi tử một cái: "Nãy ta nhắc ngươi để ngươi không quên tầng quan hệ thân thích này. Giờ là muốn ngươi biết, cứ cho Quan Quân Hầu là vãn bối của ta với ngươi, thân phận quan trọng nhất của nó vẫn là Quan Quân Hầu do đích thân Thánh thượng ngự phong. Giờ nó đến, vì việc công hay việc tư còn chưa biết, ngươi chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, mà còn dám lên mặt với nó à?"

"Cha dạy phải." Khấu Bá Hải hồi phục lại tinh thần, bày ra thái độ tùy ý nhưng vẫn trịnh trọng, đi ra ngoài đón.

Cửa son đỏ thắm được mở, Khấu Bá Hải cười vang: "Hầu gia đến à, mau mau mời vào."

Thiệu Minh Uyên giao dây cương cho một thân vệ, sải bước đi đến.

Mười mấy tên thân vệ đồ đen đồng loạt làm theo, động tác đều tăm tắp.

Khấu Bá Hải không tự chủ đánh giá nhìn mấy tên thân vệ kia một phen.

"Ra mắt cữu cữu." Thiệu Minh Uyên hành lễ, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm bình lặng như nước lướt qua mặt của ông.

Rõ ràng lễ nghi của cái người trẻ tuổi trước mắt này không bắt bẻ gì được, những không hiểu sao Khấu Bá Hải lại cảm thấy ánh mắt lướt qua ông kia lạnh thấu xương.

Cảm giác ưu việt của bậc trưởng bối được hai tiếng "Cữu cữu" kia đem lại tan thành mây khói trong nháy mắt.

Chương 217: Vong thê báo mộng
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Hầu gia đa lễ rồi, mau vào trong thôi." Khấu Bá Hải dẫn Thiệu Minh Uyên vào trong, hơn mười tên thân vệ theo sát phía sau, khiến hạ nhân phủ Thượng Thư dáo dác nhìn theo.

Văn thần không giống võ tướng, cho dù có là người chức vị lớn nhất thì cũng chưa từng thấy khí thế này.

Chờ đến khi chủ tử đi qua, đám hạ nhân lặng lẽ bàn tán.

"Không phải vị Quan Quân Hầu kia vừa ghé qua hồi sáng à? Chậc chậc, rõ ràng ban sáng nhìn vừa lễ độ lại còn lịch sự, chẳng khác gì mấy vị quý công tử kinh thành, sao bây giờ lại đằng đằng sát khí thế này nhỉ?"

"Chậc, nãy ta còn vừa trộm nghĩ, mấy lời đồn Quan Quân Hầu là người chỉ cần nghe tên là thát tử sợ mất mật hình như có chỗ phóng đại, giờ mới biết là mình nhầm."

"Các ngươi nói giờ Quan Quân Hầu đến đây làm gì? Ai không biết còn tưởng đến tịch thu tài sản đấy!"

"Phủi phui cái mồm, miệng chó không mọc được ngà voi mà."

Có quản sự hục hặc tằng hắng thì bọn hạ nhân mới chịu giải tán.

Thiệu Minh Uyên đi theo Khấu Bá Hải vào trong thì thấy Khấu Thượng Thư đã đứng chờ ở thềm đá.

Vừa thấy Thiệu Minh Uyên đến gần, Khấu Thượng Thư đã bước xuống thềm đá tiếp đón.

Thiệu Minh Uyên vội vàng hành lễ: "Ra mắt ngoại tổ phụ."

"Hầu gia mau đứng dậy." Khấu Thượng Thư tự mình đỡ Thiệu Minh Uyên.

Ông có vóc người mập mạp, mặt tròn, cười lên thoải mái hiền hòa: "Hầu gia đến giờ này là có chuyện gì gấp à?"

"Đúng là có một chuyện gấp."

"Lại đây, vào nhà rồi nói."

Bên trong sảnh đãi khách, bàn rượu với đồ nhắm đã được dọn xuống, ba người đi vào phòng, có hạ nhân dâng lên trà thơm.

Khấu Thượng Thư tỏ ý mời Thiệu Minh Uyên uống trà.

Thiệu Minh Uyên cũng không từ chối, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống rồi nói: "Giờ này mà Minh Uyên lại đến quấy rầy ngoại tổ phụ thì đúng là không phải phép, nhưng mà chuyện kia thực sự rất gấp."

"Rốt cuộc có chuyện gì mà Hầu gia phải gấp gáp như vậy?" Mặc dù là một trong sáu người cao quý đứng đầu lục bộ, ngày nào cũng nhẵn mặt Thiên tử, nhưng thân phận Thiệu Minh Uyên có chỗ đặc biệt, giờ này ghé đến, khó tránh khỏi lòng người chộn rộn.

"Minh Uyên muốn đưa cữu huynh về Hầu phủ của Minh Uyên."

Khấu Thượng Thư sửng sốt một chút, không khỏi nhìn Đại nhi tử Khấu Bá Hải.

Khấu Bá Hải cũng khó mà tin nổi: "Hầu gia đến đây vào giờ này là vì chuyện này à?"

"Phải."

Vừa biết là chuyện riêng, lại còn liên quan đến ngoại tôn tử của mình, Khấu Thượng Thư cảm thấy thoải mái hơn, bày ra tư thái của bậc trưởng bối: "Hóa ra Hầu gia lại đến đây vì thế. Ta biết Hầu gia rất quan tâm đến Kiều Mặc, nhưng giờ Kiều Mặc cứ nửa tỉnh nửa mê, đi đi lại lại có phần bất tiện."

Thiệu Minh Uyên cười nhẹ: "Về điều này thì xin ngoại tổ phụ cứ yên tâm, Minh Uyên đã mang theo xe ngựa được bài trí đặc biệt đến."

Khấu Thượng Thư lắc đầu: "Cần gì phải tốn công vô ích như vậy chứ? Kiều Mặc đến Hầu phủ, lại phải phiền phu nhân Tĩnh An Hầu sắp xếp chỗ ở cho nó lần nữa."

"Ngoại tổ phụ hiểu nhầm rồi, Minh Uyên muốn nói là phủ Quan Quân Hầu. Chỗ ở của Minh Uyên đã thu xếp ổn thỏa rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn một viện tử cho cữu huynh."

"Phủ Quan Quân Hầu?" Khấu Thượng Thư ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại được, liếc nhìn Đại nhi tử râu ria đầy mặt, cảm thấy chua xót.

Đúng là không có so sánh thì không có đau thương. Người trẻ tuổi trước mặt vừa chớm hai mươi đã được phong Hầu phong Tướng, trở thành nhân vật toàn bộ kinh thành không ai dám đắc tội. Con trai của ông tuổi cũng đủ làm phụ thân của người ta mà lại phải dựa vào chút ánh sáng từ ông mới trầy trật leo lên được chức quan ngũ phẩm.

Nghĩ đến đây, Khấu Thượng Thư lại cảm khái trong lòng.

Đúng là không thể nào không khâm phục ánh mắt của ông sui gia Kiều Chuyết.

Khi ngoại tôn nữ còn rất nhỏ, Kiều Chuyết đã kiên quyết sắp xếp mối hôn sự này, vì vậy lần trưởng nữ về nhà ngoại cũng than phiền liên miên.

Hôm nay xem ra, ánh mắt ông sui gia cực tốt, tiếc là ngoại tôn nữ mệnh yểu.

"Hóa ra Quan Quân Hầu đã sắp xếp xong Hầu phủ rồi, khi nào gọi đám biểu đệ của Hầu gia đến đưa quà tân gia."

"Đa tạ ngoại tổ phụ, hoan nghênh các vị biểu đệ qua chơi."

Khấu Thượng Thư cười nói: "Nhưng mà Kiều Mặc không nhất thiết phải chuyển đi, chỗ này là nhà ngoại của nó, đến đây cũng được mấy hôm rồi, dọn đi dọn lại có phần bất tiện. Chưa kể cũng phủ Quan Quân Hầu cũng không cách đây là bao, Nếu Minh Uyên muốn gặp thì lúc nào đến cũng được."

Thiệu Minh Uyên đứng lên, chắp tay với Khấu Thượng Thư: "Ngoại tổ phụ, Minh Uyên muốn cữu huynh chuyển về ở thực ra là vì lòng riêng, mong ngoại tổ phủ giúp đỡ."

"Hửm, thế là thế nào?"

"Hồi sáng Minh Uyên nghe tin cữu huynh bị bệnh, đã vội đến thăm."

Khấu Thượng Thư gật đầu một cái.

Chuyện này ông đã nghe phu nhân nhắc qua. Khi ấy phu nhân còn cảm khái, đứa ngoại tôn tế này hóa ra lại là một người có lòng, chỉ tiếc ngoại tôn nữ của bọn họ không có phúc.

"Sau khi Minh Uyên đi thăm cữu huynh trở về, nghỉ ngơi một chút lại gặp mơ, thấy thê tử trách cứ Minh Uyên không hết lòng chiếu cố chăm sóc cữu huynh, hại nàng vướng bận lo âu, khó lòng nhắm mắt. Minh Uyển tỉnh lại, nhớ lại giấc mơ, đứng ngồi không yên, nên mới đến để đón cữu huynh về phủ. Minh Uyên biết hành động này có phần đường đột, gây phiền toái cho ngoại tổ phụ. Chỉ mong ngoại tổ phụ hiểu được nỗi đau mất mát thê tử của Minh Uyên mà hoàn thành giúp phần tâm ý này của Minh Uyên."

Không thể ngờ rằng Thiệu Minh Uyên lại muốn đưa Kiều Mặc đi vì cái lý do này, Khấu Thượng Thư run run khóe miệng.

Cứ cho là nói điêu đi chăng nữa, nhưng tên tiểu tử này lại nói là nằm mơ thấy ngoại tôn nữ của mình, ông nghe còn thấy hưởng thụ nữa là.

Chưa kể, thằng bé đã nói đến mức này rồi, cứ cho là chuyện giả dối bậy bạ thì ông cũng không tiện đạp vào mặt mũi của nó.

"Đã vậy thì tùy ý Hầu gia." Khấu Thượng Thư thở dài, quay lại nói với Khấu Bá Hải đã nghe đến ngu người: "Đi nói với tức phụ của ngươi một tiếng, nhanh chóng thu dọn đồ cho Mặc Nhi, cái gì cần mang thì mang theo, gọi mấy người chăm sóc Mặc Nhi đi theo Hầu gia về Hầu phủ."

Thấy mục đích đã đạt được, Thiệu Minh Uyên cười hiền hòa: "Chỉ cần thu xếp đồ tùy thân của cữu huynh là được, Minh Uyên mang theo không ít người, không cần làm phiền người trong phủ."

Khấu Bá Hải hừ lạnh trong lòng.

Cái thằng ranh này, làm cho ông giật cả mình, còn tưởng có chuyện gì to lắm, ồn ã cả ngày thì hóa ra chỉ muốn dẫn Kiều Mặc về Hầu phủ, còn chưa thấy họ hàng nào ra vẻ đến vậy đâu.

Mười mấy thân vệ, nhìn qua cũng biết người nào người nấy toàn sát thần dao kiếm tanh máu, định dọa ai thế hả?

Khấu Bá Hải về phòng nói chuyện này cho Mao thị, Mao thị nghe xong thì sửng sốt: "Lão gia nói gì cơ? Quan Quân Hầu muốn đưa Kiều Mặc đi á?"

"Phải, cha bảo ngươi nhanh chóng soạn đồ cho Kiều Mặc đi." Khấu Bá Hải nói xong phát hiện Mao thị đơ người không phản ứng lại, không khỏi cau mày: "Sao lại như mấy hết hồn vía thế này? Không nghe thấy ta nói gì à?"

"À, nghe được." Mao thị phản ứng lại kịp thời, do dự rồi hỏi: "Đang yên đang lành sao Quan Quân Hầu lại muốn đưa Kiều Mặc đi? Lão gia, không phải là ý của ta đâu, nhưng dù thế nào thì đây cũng là nhà ngoại của Kiều Mặc, Quan Quân Hầu tự dưng chạy đến đón người vào giờ này, lại còn không đợi được đến sáng mai, truyền ra ngoài khó nghe lắm."

"Khó nghe thế nào?"

"Lão gia nghĩ thử mà xem, người đời ai cũng chỉ thích nghĩ xấu, tất nhiên sẽ nói láo là phủ Thượng Thư chúng ta hà khắc cay nghiệt với ngoại tôn tử cả nhà vừa mới gặp đại nạn phải đến ăn nhờ ở đậu chứ sao nữa." Thế nên dù thế nào đi chăng nữa cũng không được đồng ý!

Chương 218: Có người theo dõi
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Chuyện đó cũng chẳng có cách nào, cha cũng đồng ý rồi, nếu thực sự vẫn không được thì đành truyền lý do Quan Quân Hầu đến đón Kiều Mặc ra ngoài vậy. Như vậy vừa hay thành giai thoại cho người ta ca tụng, cũng không làm tổn hại danh tiếng của phủ Thượng Thư."

"Lý do là gì?"

"Nó nói nó mơ thấy Chiêu Chiêu."

Thế mà cũng nói được à? Mao thị trợn ngược mắt, môi run run mãi không nói được câu nào.

"Cha đã đồng ý rồi, không được cũng phải được, mau đi thu xếp đi." Khấu Bá Hải thúc giục.

Khi tiểu cô nương Kiều Vãn biết người xấu đã giết tỷ tỷ đến đón, cũng rất bối rối, nhưng nhóc vẫn nhớ kỹ thân phận con gái Kiều gia của mình, mà giờ ca ca còn đang bị bệnh nữa, không thể nhõng nhẽo được, nếu không người nhà ngoại tổ phụ sẽ coi thường mất.

Vì thế tiểu cô nương cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, đến tận khi lên xe ngựa mới òa khóc.

Thiệu Minh Uyên ngồi trên lưng ngựa, siết chặt dây cương.

"Tướng quân, tiểu cô nương khóc rồi." Thân vệ nhắc nhở.

Trời đã tối, cửa hàng cũng tắt đèn hết. Đoàn người ngựa đi trên đường như vậy, trong xe lại còn văng vẳng tiếng bé gái khóc thút thít, khiến cho mấy người đi ngang qua sợ mất mật, co cẳng chạy biến.

Thiệu Minh Uyên quay ngựa đến gần xe ngựa, nhảy xuống ngựa, khom người vào buồng xe.

Trong buồng xe có thắp đèn, một bà tử ăn mặc sáng sủa đang trông nom Kiều Mặc, cũng chẳng có cách nào trước bé gái đang khóc òa, thấy Thiệu Minh Uyên vào thì ngượng ngùng nói: "Hầu gia, lão nô không dỗ được –"

"Chăm sóc cho Kiều công tử cẩn thận."

Thiệu Minh Uyên nhìn về Kiều Vãn mắt đỏ bừng, dịu giọng hỏi: "Sao lại khóc?"

"Ta với Đại ca không thèm đến nhà ngươi."

"Thích ở nhà ngoại tổ phủ tiếp à?"

Nghe Thiệu Minh Uyên hỏi vậy, Kiều Vãn nhíu mày.

Thật ra nhóc cũng không thích ở nhà ngoại, nhóc thích ở thôn Hạnh Tử tại Gia Phong, thích ở Kiều phủ tại kinh thành, chỉ ở hai nơi ấy mới tự do tự tại, ở nhà.

Nhưng ít nhất ở nhà ngoại tổ phụ còn có các biểu tỷ, nhà cái kẻ xấu xa này thì có cái gì chứ?

"Ngươi đưa chúng ta về được không?"

"Muội gọi ta là gì cơ?" Thiệu Minh Uyên cười với bé gái bảy tám tuổi trước mặt.

Kiều Vãn chu môi.

Cái người này đáng ghét thế, chẳng lẽ còn đòi nhóc gọi là tỷ phu à?

Hứ, mơ tiếp đi!

"Ta nói, ngươi có thể đưa chúng ta về được không?"

Người được hỏi nhắm mắt dựa và thành xe, không hề đáp lại câu hỏi của tiểu cô nương.

Dưới ánh nên, sắc mặt chàng tái nhợt, mày đen như mực, trắng đen tương phản, khiến cả người toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng.

"Ngươi còn giả bộ ngủ nữa—" Kiều Vãn đẩy Thiệu Minh Uyên, đầu ngón tay chạm vào bàn tay lạnh như băng của đối phương, vội thu về, trong lòng cảm thấy sợ hãi, thốt lên: "Tỷ phu?"

Thiệu Minh Uyên mở mắt ra, con ngươi đen thẳm có ý cười: "Ừ?"

Đã gọi rồi thì gọi thêm lần nữa cũng chẳng khó khăn gì với tiểu cô nương, nhóc cắn môi rồi hậm hực nói: "Tỷ phu, sao tỷ phu lại dọa người khác như thế? Ta vừa hỏi là, tỷ phu có đưa chúng ta trở về được không?"

"Không thể." Người nào đó thẳng thừng.

Kiều Vãn giận đến trợn mắt: "Ngươi, không phải ngươi muốn ta gọi ngươi là tỷ phu để đồng ý điều đấy à?"

"Hửm, có đâu, muội gọi ta là tỷ phu, thì ta mới chỉ biết người muội muốn hỏi ta thôi."

"Ngươi, ngươi... Đồ lừa đảo!" Kiều Vãn giận đến mức không nói được.

Thiệu Minh Uyên không có kinh nghiệm gì trong việc dỗ dành trẻ con, thấy nhóc hết khóc, chàng khom người ra ngoài.

Kiều Vãn: "..." Sao lại có kẻ như vậy chứ, đúng là đồ khốn nạn!

Xe ngựa dần biến mất trong màn đêm, khi nắng mai kéo màn mở ra một ngày mới, tin Quan Quân Hầu đến đón cữu huynh về nhà vì được thê tử quá cố bảo mộng đã lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ.

Một câu chuyện lại có thể con người ta say sưa kể với nhau không biết mệt, tất nhiên là có chỗ hay của nó.

Thân phận của Quan Quân Hầu, thê tử quá cố báo mộng, đón cữu huynh đi mất. Chỉ một chuyện thôi cũng đủ để kích thích tinh thần ngồi lê đôi mách của bất kỳ ai. Ba chuyện cùng kết hợp, tất nhiên trở thành đề tài nóng hổi lúc trà dư tửu hậu của mọi người.

Kiều Chiêu say ngủ cả một đêm, đang ngồi ăn bánh bột mỳ thì A Châu vừa dạo quanh phòng bếp trở về kể lại tin đồn này cho nàng nghe.

"Khụ, khụ, khụ --" Vừa nghe được tin này, Kiều Chiêu cắn chảy cả máu môi dưới.

Nàng ho khan liên tục, xua xua tay ra hiệu cho A Châu đang chuẩn bị xoa lưng cho nàng, từ từ hỏi: "Bây giờ người ta đang đồn thế à? Quan Quân Hầu nằm mơ thấy... thê tử đã chết về báo mộng á?"

"Đúng ạ, hôm nay khắp nơi đều khen Quan Quân Hầu quả thật có nghĩa nặng tình sâu đối với thê tử quá cố."

Cái quái gì mà tình sâu nghĩa nặng, cái quái gì mà thê tử quá cố báo mộng cơ chứ? Tên khốn kia đúng là nói dối không chớp mắt, nàng vẫn sống sờ sờ ra đây này, lấy đâu ra thê tử quá cố báo mộng?

Kiều Chiêu nhắm mắt cố bình tĩnh lại, phân phó Băng Lục: "Gọi Thần Quang đến đây cho ta."

Tất nhiên Thần Quang vẫn không tiện vào Tây viện, Kiều Chiêu vẫn gặp hắn ở đình nghỉ chân.

"Hôm nay cô nương có xuất môn không ạ?"

"Có."

Thần Quang ngẩn ngơ.

Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, nắng to thế này hắn cũng không muốn xuất môn đâu!

"Đến lầu Xuân Phong."

"Dạ, để tiểu nhân chuẩn bị xe ngựa!" Phu xe nào đấy sống lại trong nháy mắt.

Nắng thế này thôi thì đã là gì? Hắn nghe tên sai vặt Đào Sinh của Trì công tử kể là, Trì công tử nhà người ta chỉ vì muốn gặp Tam cô nương thôi mà cũng chờ đến cảm nắng đấy!

Nhìn tinh thần nhà người ta đi, hắn mà không canh hộ Tướng quân thì không ổn, không ổn!

"Chờ đã, ta còn chuyện muốn hỏi." Kiều Chiêu hoàn toàn không hiểu cái bộ dạng hăm hăm hở hở của phu xe này là do đâu, nghiêm mặt nói.

"Cô nương cứ nói." Thần Quang đáp.

"Hôm qua Thiệu Tướng quân đến phủ Khấu Thượng Thư đón Kiều công tử đi à?"

"Dạ."

"Thế sao ta không thấy ngươi nhắc gì?"

Thần Quang oan ức vô cùng: "Cô nương, Tướng quân không hề nói với tiểu nhân mà. Người nghĩ xem, thân phận Tướng quân thế nào, thân phận tiểu nhân thế nào chứ? Tướng quân đại nhân có tính toán gì thì cũng đâu có đến thương lượng với tiểu nhân, người thấy có đúng không?"

Kiều cô nương càng sa sầm.

Ý nàng là, Thiệu Minh Uyên đưa Đại ca đi mà dám không tiết lộ chút nào với nàng!

Hôm qua gặp còn biết điều xin lỗi, giờ thì nàng hiểu rồi, nhận sai thì nhận sai thôi, còn đã khăng khăng làm theo ý mình thì cứ khăng khăng làm theo ý mình tiếp!

"Vậy ngươi đi chuẩn bị xe đi." Kiều Chiêu đứng lên, cùng Băng Lục ra ngoài.

Bóng dáng Lê Kiểu xuất hiện sau giàn hoa, nhìn đám hoa tường vi nghĩ ngợi một chút, sau đó vội vã về phòng thay nam trang, dắt theo nha hoàn cũng giả nam đi thẳng ra cửa. Nàng kín đáo đưa cho tên đàn ông nhàn rỗi đứng phơi nắng góc cửa một khối bạc vụn, dặn dò: "Lặng lẽ đi theo cái xe ngựa màn xanh đậu ở góc tường bên kia, xem nó đi đến đâu rồi về báo lại cho ta, xong rồi về sẽ cho ngươi nốt đống bạc còn lại."

Khối bạc vụn lấp lánh trước mắt, đối với tên đàn ông vô công rồi nghề kia thì chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống, luôn miệng đồng ý, chờ đến khi chiếc xe ngựa nhỏ nhắn mành xanh kia chuyển động, gã bèn lặng lẽ đi theo.

Thần Quang vừa ngâm nga vừa đánh xe ngựa, tâm trạng vui thoải mái vô cùng, trong lúc lơ đãng nhìn quanh thì lại liếc thấy một bóng người lấp ló phía sau xe ngựa.

Tuy người kia cách khá xa xe ngựa, nhưng nhạy bén được mài giũa sắc nhọn sau bao nhiêu năm chinh chiến cùng Tướng quân ở phương Bắc khiến Thần Quang nhíu mày.

Hừm, thế mà lại có một cái đuôi!

Chương 219: Lỡ bước vào chốn thanh lâu
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thần Quang ngồi thẳng người lại.

Ối chà, đúng lúc đang nhàm chán lại có kẻ bám đuôi!

Tiểu phu xe quất roi ngựa, nghêu ngao hát to hơn lúc nãy.

"Thần Quang làm sao vậy, đã chẳng ra cái giai điệu gì rồi, lại còn cứ oang oang hát. Cô nương, nhất định hắn đang bất mãn vì phải xuất môn dưới trời nóng thế này, nên ăn miếng trả miếng đây mà!"

"Không đâu, hắn đang rất vui mà." Kiều Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không bị tiếng kêu ma quỷ bên ngoài làm cho mệt mỏi.

"Hắn chắc là vui phải biết, còn không thèm để ý tâm trạng người khác cơ mà!" Băng Lục vén mành xe lên, thò đầu ra trách mắng "Thần Quang, ngươi cứ hát hò linh tinh gì thế, không để yên cho cô nương nghỉ ngơi."

Thần Quang bụm miệng: "Chết xin lỗi, tự dưng đang vui quá không biết quản mồm, không hát nữa."

"Thế còn tạm." Băng Lục định buông mành xe xuống bỗng nhiên sững lại, lẩm bẩm: "Không đúng, đây đâu có giống đường đến lầu Xuân Phong—"

Nghe nàng nói vậy, Kiều Chiêu đột ngột mở mắt nhìn ra ngoài, thấy rõ tình hình bên ngoài vẻ mặt hơi đổi, thấp giọng nói: "Băng Lục, ngồi về chỗ đi."

Băng Lục tuy đôi lúc lỗ mãng nhưng Kiều Chiêu bảo gì thì luôn nghe nấy, nghe Kiều Chiêu nói vậy thì lập tức ngoan ngoãn ngồi lại.

"Thần Quang, có chuyện gì?"

Thần Quang cũng không quay đầu, cười hì hì nói: "Không có gì đâu ạ, có kẻ đui mù đi theo chúng ta ấy mà. Tam cô nương yên tâm, tiêu nhân sẽ thả tên mù dở kia trôi sông trôi cống!"

Kiều Chiêu nghe vậy thì buông mành xe xuống.

Băng Lục hơi hưng phấn: "Cô nương, có người theo dõi chúng ta à?"

"Được rồi, ngồi yên, đừng rút dây động rừng."

Nếu Thần Quang đã nói vậy thì chắc chắn không cần lo lắng, thân vệ của Thiệu Minh Uyên tất nhiên không đến mức làm chút chuyện vặt này cũng không xong.

Kiều Chiêu ngồi yên ổn trên xe, cảm giác xe rẽ trái rẽ phải đi tới đi lui lượn qua lượn lại vài vòng, lâu hơn nhiều so với bình thường, mãi rồi mới dừng ở hậu viện lầu Xuân Phong.

Gã đàn ông rảnh rỗi bị Thần Quang lượn vòng vèo cho hoa hết cả mắt, cuối cùng dừng chân lại trước một lầu cao treo đèn lồng màu đỏ, ngước đầu nhìn chằm chằm chuỗi hoa đỏ dắt quanh biển tên cả nửa ngày nhưng cũng chả biết viết chữ gì, tự nhủ: "Chiếc xe ngựa rẽ đến đây thì không thấy tung tích đâu nữa, chắc là vào đây rồi, nhưng mà sao chỗ này nhìn quen quen thế nhỉ..."

"Đi mau đi, chỗ này là đâu mà kẻ như ngươi lảng vảng đến được hả? Tên canh cửa hung hăng quát mắng gã đàn ông rảnh rỗi.

Gã mới chợt nhớ ra.

Trời ạ, đây không phải Lầu Bích Xuân nổi danh kinh thành à, bình thường hắn chỉ đến đây vào buổi tối, nhìn chằm chằm người qua kẻ lại mà nuốt nước miếng vào trong, ban ngày ban mặt như bây giờ tự dưng lại không phản ứng kịp.

"Sao còn chưa đi đi?" Tên canh cửa đen mặt, giơ cậy dọa đánh.

"Đi, đi đây." Gã đàn ông kia xu nịnh cười rồi rời đi, đến một góc xó xỉnh khuất bóng người, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Ông khinh. Có cái quái gì hơn người chứ, chờ lát nữa ông đây thu nốt chỗ bạc còn lại thì cũng đến làm một chuyến được rồi!"

Tên đàn ông vội vàng về chỗ chủ tớ Lê Kiểu đứng đợi.

Thấy tên đàn ông vô công rồi nghề cuối cùng cũng trở lại, Lê Kiểu nháy mắt với nha hoàn Xuân Phương đang cải trang thành một gã sai vặt.

Xuân Phương hỏi: "Sao rồi? Không theo kịp à?"

"Xem kìa, cái xe ngựa to như vậy, làm sao mà mất dấu được?"

Xuân Phương nghiêng đầu gật đầu với Lê Kiểu.

Lê Kiểu vui mừng, nháy nháy mắt.

Xuân Phương nghiêm mặt: "Vậy được rồi, ngươi dẫn đường đi, đưa chúng ta đến chỗ xe ngựa kia rồi chỗ bạc còn lại là của ngươi hết."

"Không thành vấn đề, hai vị... theo ta." Tên đàn ông nhìn qua hai người, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Hai cái vị tiểu nương tử này đúng là buồn cười, cứ nghĩ mặc nam trang rồi thì người khác không biết là nam hay nữ chắc, đấy chỉ là tình tiết trong thoại bản kịch diễn thôi.

Thực ra chỗ kia cũng không phải chỗ mà hai tiểu nương tử nên ghé qua, nhưng gã cũng chẳng hại ai, chiếc xe hai nàng ta muốn theo dõi rẽ vào chỗ đó, bạc này kiếm là kiếm liền tay, yên tâm thoải mái.

Tên đàn ông vô công rồi nghề đưa chủ tớ Lê Kiểu tới trước Lầu Bích Xuân: "Đây, chiếc xe ngựa kia đi vào đây. Hề hề, chỗ bạc còn lại –"

Xuân Phương ném đống bạc vụn vào người tên đàn ông, ghét bỏ nói: "Của ngươi đấy. Chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói cho người thứ ba, không thì cứ chờ xem!"

"Đảm bảo không ai biết không ai hay." Tên đàn ông ôm bạc chạy mất.

"Cô nương, đây là đâu vậy ạ?"

Lê Kiểu ngẩng đầu nhìn lên tấm biển khắc ba chữ "Lầu Bích Xuân" mạ vàng, lắc đầu: "Ta chỉ biết gần phủ chúng ta có một cái lầu Xuân Phong, chưa bao giờ nghe thấy Lầu Bích Xuân."

"Lầu Xuân Phong, lầu Bích Xuân, cô nương, nô tỳ biết rồi, đây chắc là một quán rượu đấy."

Lê Kiểu hoài nghi.

Tên thì có vẻ đúng là tên quán rượu, nhưng chỗ này cứ kỳ quái, làm gì có quán rượu nào ban ngày ban mặt lại đóng kín cửa thế này.

Sao mà Lê Tam lại đến đây được chứ?

Từ từ, hay là Lê Tam làm chuyện gì không muốn ai biết, nên mới đến cái quán rượu kỳ quái này?

"Cô nương, hay để nô tỳ đi hỏi?"

"Không được, chỗ này đang đóng cửa, nếu đi hỏi chưa biết chừng sẽ rút dây động rừng rồi Lê Tam phát hiện ra cũng nên, đi ra cửa sau thôi."

Vừa nhớ lại tình cảnh trong đình nghỉ chân, Lê Kiểu có chút nóng lòng, mang Xuân Phương vòng qua cửa sau, thấy người giữ cửa là một bà tử, trực tiếp đưa một khối bạc: "Ta có một người bạn đến đây, ta có việc muốn tìm người ta, mong ngươi giúp đỡ."

Bà tử giữ cửa cũng không phải người bình thường, khi còn trẻ cũng lăn lộn khắp trốn gió trăng, thấy hai lang quân trắng trắng trẻo trẻo đứng trước mặt, liếc qua lỗ tai hai người, trong lòng tính toán.

Nhất định là tối qua có tên đàn ông nào đến lầu rồi cả đêm không về, nương tử trong nhà đến tìm đây mà.

Đây là đến phá quán mà!

"Đi đi, đi nhanh đi, chỗ này không có người các ngươi cần tìm đâu!"

"Đại nương giúp chút đi." Không muốn thu hút sự chú ý của người khác, Lê Kiểu đưa thêm một khối bạc tương đối to.

Bà tử giữ cửa hơi chần chừ: "Thật sự là không được, nếu các ngươi gây ra chuyện gì, ta sẽ phải chịu trách nhiệm –"

"Đại nương yên tâm đi, chúng ta chắc chắn không gây chuyện gì đâu." Lê Kiểu hạ quyết tâm, đưa thêm một thỏi bạc nữa.

Thỏi bạc đưa đi, bà tử he hé cánh cửa: "Vậy được rồi, sau khi các ngươi tìm được người xong, muốn đánh muốn chửi thì ra khỏi cửa này rồi hẵng làm, đừng có làm loạn bên trong đấy."

"Đại nương yên tâm, chắc chắn không đâu, chúng ta hiểu mà."

Xem ra cũng quen đi tìm trượng phu rồi, ôi chao, nương tử trước mặt cũng không dễ dàng gì, rõ ràng như hoa như ngọc thế này, ở chung hồi lâu, còn không mới mẻ bằng mấy cô nương ở cái lầu này.

Bà tử mở cửa hông, Lê Kiểu và nha hoàn chui vào ngay lập tức.

Bên trong lầu cao các lớn, hoa cỏ cây cối còn héo hon hơn mấy đám cỏ dại tầm thường ở trạch viện, không khí vương vất toàn bụi son hương phấn.

Cứ cho Lê Kiểu là nữ nhi của Tu soạn Hàn Lâm Viện, chất nữ của Thị Lang Hình bộ, sống mười sáu năm nay cũng chưa từng thấy qua thanh lâu kỹ quán bao giờ, nhưng dù sao nàng cũng không phải người ngu, trong lòng càng lúc càng thấy kỳ lạ, đột ngột vỡ lẽ ra đây là đâu.

"Cô nương, sao người không đi nữa?"

Chương 120: Nghiệt duyên
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lê Kiểu mặt mũi xanh trắng lẫn lộn, vội vàng xoay người: "Đi mau!"

Sau khi minh bạch đây là chốn nào, nàng không dám ở lâu thêm một giây, hoảng loạn tột độ đi ra ngoài, đầu óc trống rỗng.

"Cô nương cẩn thận –" Thấy chủ tử va phải một người, Xuân Phương hoảng quá thốt lên.

Mùi rượu xen lẫn một mùi thơm kì dị phả vào mặt, Lê Kiểu cảm giác đụng phải một lồng ngực nóng bỏng.

"Không có mắt à?" Người nọ vội bắt lấy cổ tay Lê Kiểu, nghe được lời của Xuân Phương thì lại nhìn một lượt dáng vẻ Lê Kiểu, ánh mắt sáng lên như sao: "Chà chà, đây là đóa hoa lầu này mới trồng à?"

Người trẻ tuổi môi đỏ răng trắng, bộ dáng tuấn tú ưa nhìn, tiếc là ánh mắt quá mức cợt nhả, khiến người ta nhìn phát phải lắc đầu.

"Ngươi buông tay ra!" Lê Kiểu vừa vội vừa sợ, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo, vội vã gạt tay tên đàn ông kia ra.

Nhưng hiển nhiên chút lực còm của nàng thì không đủ để làm gì, tên đàn ông kia chỉ cần siết nhẹ cổ tay nàng lại, nàng phải kêu đau thành tiếng.

Tên đàn ông nhân cơ hội giơ tay còn lại giật trâm cài trên đầu Lê Kiểu ra, vứt xuống đất.

Mái tóc xanh như suối xõa tung, dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ hiện ra trước mắt.

"Ui chao, đúng là một mỹ nhân!" Tên đàn ông mắt sáng lên, kéo Lê Kiểu đi vào hành lang.

"Buông cô nương nhà ta ra –" Xuân Phương nhào lên.

Tên đàn ông đạp Xuân Phong ngã lăn quay xuống đất, lạnh lùng nói: "Đừng có mà cản chuyện của ông đây, không ông lấy mạng!"

Hắn nói xong, dùng sức kéo Lê Kiểu vào trong phòng, Lê Kiểu cố gắng ôm chặt cột trụ hành lang, hô to với Xuân Phương: "Gọi người đến đi!"

Xuân Phương cũng là nha hoàn thiếp thân của Lê Kiểu, lớn bằng chừng này cũng chưa phải làm việc nặng bao giờ, cũng chưa từng bị đối xử thô bạo như vậy, bị đá một cước đầu óc cũng hoang mang, nghe được lời của Lê Kiểu thì gân cổ kêu: "Người đâu mau tới đấy—"

Đình viện vốn chẳng có bóng ai lại rục rịch có tiếng động.

Lê Kiểu suýt thì ngất.

Cái đồ ngu này, ý của nàng là nhân cơ hội chạy về nhà cầu cứu, chứ không phải là kêu ở đây. Chỗ này là thanh lâu, kêu lên mà có người tới giúp mới là lạ đấy!

"Còn ngớ người cái gì, chạy ra cửa sau—" Câu tiếp theo của Lê Kiểu bị tên đàn ông bịt lại nghẹn cứng ở cổ họng.

Xuân Phương ngẩn người, rồi mới kịp phản ứng, chạy vội đi.

Có người nghe thấy động tĩnh chạy ra xem thì thấy tên đàn ông trẻ tuổi đang kéo một người mái tóc bù xù không rõ bộ dáng vào trong phòng, không khỏi cười cợt: "Cổ công tử, ban ngày lại chơi trò gì vậy?"

Tên kia cười khẩy: "Tự dưng gặp được chuyện vui, mau tránh sang một bên, đừng có cản trở chuyện tốt của ông đây!"

Lê Kiểu ú ớ không thoát được, chỉ thấy bị đẩy mạnh từ phía sau, ngã vào một gian phòng, sau đó chính là tiếng đóng cửa làm người ta tuyệt vọng.

"Không giãy giụa nữa à?" Tên đàn ông cười xùy sau lưng.

Lê Kiểu khó khăn quay người, thấy tên đàn ông từng bước ép sát lại gần, không khỏi lui về sau, kinh hoàng.

Làm sao bây giờ? Ai đến cứu nàng được bây giờ?

Giờ khắc này, Lê Kiểu cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp như vậy, sao nàng rơi lại tình cảnh như bây giờ rồi? Không được hoảng, không được phép hoảng. Lê Tam bị kẻ buôn người bắt cóc còn bình an về nhà được, chắc chắn nàng cũng sẽ có biện pháp!"

"Ngươi đừng có mà lại đây, ta không phải người ở đây!"

"Không phải là cô nương Lầu Bích Xuân à? Thế tức là nàng định đến đây tìm vui à?" Tên đàn ông cười hì hì hỏi, giọng nói cợt nhả khiến Lê Kiểu nhũn hết chân tay.

Nàng cố gắng ghìm chặt sợ hãi trong lòng, giải thích nhanh: "Ta là con gái nhà lành, thực ra có hẹn với bạn ở một tửu lầu, vô tình đi nhầm chỗ --"

"Ha ha, tiểu nương tử, nàng định lừa trẻ con à, sao mà lại đi sai đến đây được?"

"Ta đi nhầm thật mà, nếu không sao lại đến đây? Công tử, ở đây cô nương dạng nào chả có, cần gì ngài phải làm khó ta? Ngài thả ta ra đi, chúng ta ai cũng không sao, nếu không công tử cũng gặp phiền toái đấy."

Tên đàn ông trẻ tuổi hiển nhiên rất hứng thú, nhếch một bên chân mày hỏi: "Ta thì lại gặp phải phiền toái gì chứ, nói thử xem sao?"

"Nói thật với công tử vậy, bá phụ ta, phụ thân ta, thúc thúc của ta đều làm quan, nếu ta thực sự gặp chuyện ở đây, bọn họ sẽ không để yên đâu."

Tên đàn ông trẻ tuổi bật cười: "Tiểu nương tử, bá phụ nàng, phụ thân nàng, thúc thúc nàng làm quan gì vậy? Cái kinh thành này cái gì thiếu thì không biết, chứ nhiều nhất là quan lại đấy. Mái hiên rớt xuống một mảnh ngói có khi cũng đập trúng đầu hai tên quan ngũ phẩm cơ mà."

Lê Kiểu nghe vậy, tim đập như trống bỏi.

Người này vừa bị sắc làm mất trí, lại còn không hề sợ hậu hoạn.

Trong lúc nàng đang ngẩn người, tên đàn ông đã nhào đến, đẩy người xuống tháp mỹ nhân, cười hì hì: "Nói đi nào, trưởng bối nhà nàng là vị quan nào, nói ra đi, cho bản công tử sợ sợ chút đi!"

Tên đàn ông nói vậy khiến Lê Kiểu không biết đáp lại thế nào.

Nàng sa chân vào cái chốn này, sao mà nói ra thân phận được!

"Ha ha, ông đây chả sợ đâu. Mười ba tuổi ông đây đã đi dạo thanh lâu rồi, sóng to gió lớn chưa gì chưa gặp qua—"

Lê Kiểu nghe vậy lòng chợt động.

Có lẽ là khi bị đẩy vào tuyệt cảnh thì giác quan thứ sáu của con người ta trở nên nhạy bén, nàng thốt lên: "Ngươi là con út của Trường Xuân Bá à?"

Tên đàn ông ngẩn ra, nhíu mày: "Tiểu nương tử cũng biết ta à?"

Lê Kiểu suýt thì cắn rách môi dưới.

Sao mà nàng lại không biết chứ, cái tên hôn phu đáng chết trước đây của nàng, không phải mới mười ba tuổi đã bắt đầu lởn vởn thanh lâu à!

Lê Kiểu nhìn tên đàn ông môi đỏ răng trắng trước mặt, ánh mắt đau xót.

Đây chính là phu quân mà mẫu thân định cho nàng khi còn sống, mặt người dạ thú, còn chẳng bằng súc sinh.

Nếu như nàng bị tên súc sinh này phá hủy trong sạch, thì đúng là sống không bằng chết

"Sao tiểu nương tử lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ đã sớm ngưỡng mộ ta, nên mới bày ra chuyện vô tình gặp gỡ thế này à?"

"Cổ công tử đùa rồi, ta biết ngài, thực tế vì ngài cũng có chút liên quan đến nhà ta –" Lê Kiểu ép buộc bản thân trấn tĩnh lại, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Lúc này tuyệt đối không được hoảng hốt, chỉ cần có thể tranh thủ kéo dài thời gian, chưa biết chừng có thể chờ được Xuân Phương gọi người đến cứu.

"Ồ, nói thứ xem, chúng ta có liên quan như thế nào?"

Ánh mắt Lê Kiểu chợt lóe.

Liên quan gì chứ? Tất nhiên là không thể nói ra được, một khi kẻ này nói ra chuyện nàng đi nhầm vào thanh lâu, thanh danh của nàng sẽ đi tong. Chưa kể trước đây hai người còn có hôn ước, bị tên rác rưởi này phát hiện ra có khi còn kích động thú tính của hắn.

"Không nói dối Cố công tử, ta là cô nương Lê phủ, nên đã từng nghe qua về ngài rồi."

"Lê phủ à?" Tên đàn ông nghĩ ngợi một hồi, đập tay: "Là cái Lê phủ mà có Đại cô nương ta từng đính ước á? Chà chà, đúng là khéo quá khéo quá, muội muội đứng thứ mấy vậy? Trước kia ta từng nghe nói ta có không ít em vợ đấy."

Hắn nói xong thì sờ cằm Lê Kiểu.

Lê Kiểu hốt hoảng trong lòng, thốt lên: "Thứ ba!"
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play