Chương 211: Cho thấy tấm lòng
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, tâm trạng Kiều Chiêu rất nặng nề, may mắn duy nhất là huynh trưởng không bị thương, tạm coi như an ủi phần nào.

Sang hôm sau, Kiều công tử nhiễm gió độc liệt giường, tin tức bệnh tình nhanh chóng bị lan truyền hết ra bên ngoài.

Thiệu Minh Uyên vừa biết tin, đã chuẩn bị quà đến phủ Khấu Thượng Thư thăm hỏi.

Khấu Tử Mặc đang ngồi trong phòng yên lặng khóc.

Khấu Thanh Lam ngồi bên cạnh khuyên nhủ: "Đại tỷ, không ai ngờ là lại có chuyện như thế xảy ra, tỷ cần gì phải tự trách như vậy?"

"Nếu không phải vì ta sắp xếp cho biểu ca xuất môn chữa bỏng thì làm sao huynh ấy lại gặp chuyện như thế chứ?"

"Đại tỷ, không thể nói thế được. Biểu ca cũng lớn rồi, huynh ấy ở trong phủ chúng ta cũng có phải ngồi tù đâu. Cho dù hôm nay tỷ không thu xếp cho huynh ấy xuất môn, thì đến lúc có chuyện huynh ấy vẫn đi ra ngoài thôi. Hôm qua biểu ca gặp sát thủ mà không bị thương, đấy cũng là chuyện tốt. Ít nhất sau này xuất môn sẽ không có chuyện không phòng bị cẩn thận."

"Nhưng bây giờ biểu ca lại mắc bệnh nặng như vậy, cứ mê man mãi không tỉnh!"

"Bởi vì sức khỏe biểu ca không tốt, tâm trạng lại không ổn, bệnh này chỉ nhân cơ hội phát tác mà thôi." Khấu Thanh Lam nắm tay Khấu Tử Mặc: "Đại tỷ, tỷ không cần nhận hết trách nhiệm bệnh của biểu ca về tỷ đâu."

Khấu Tử Mặc: "..." Từ khi nào muội muội lại khéo mồm khéo miệng thế này? Cứ như bị ai thay thế vậy.

"Đại cô nương, Nhị cô nương, thái thái mời hai người qua ạ."

Tỷ muội hai người nhìn nhau, chỉnh trang lại rồi đi đến chỗ Mao thị.

"Nương gọi ta với tỷ tới là có việc gì thế?" Khấu Thanh Lam cười tủm tỉm.

Mao thị trầm mặt: "Nha đầu này lớn vậy rồi mà sao không chững chạc hơn chút nào thế?"

"Được rồi, con sẽ chững chạc." Khấu Thanh Lam nghiêm mặt.

Mao thị liếc Khấu Tử Mặc, lướt qua khóe mắt ửng đỏ, nhàn nhạt nói: "Hai đứa theo nương đi thăm biểu ca đi."

Khấu Tử Mặc ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Mao thị gọi nàng đến vì việc này.

Từ khi biểu ca đến phủ, có thể người khác không biết nhưng nàng và Nhị muội lại rõ ràng rằng nương canh chừng nàng rất gay gắt, chỉ sợ nàng gặp biểu ca nhiều lần.

"Còn ngây ra đấy làm gì, đi thôi." Mao thị đứng lên.

Khấu Tử Mặc đi theo Mao thị ra ngoài, trong lòng cảm thấy chút ấm áp.

Dù thế nào đi chăng nữa, biểu ca vẫn là đứa con duy nhất còn lại trên đời của cô mẫu, cuối cùng nương cũng phải mềm lòng thôi.

Thính Phong cư nằm ở góc tây bắc của phủ Thượng Thư, hẻo lánh vô cùng.

Mao thị dẫn hai cô con gái xuyên qua đám hoa cỏ tươi tốt, thuần thục tiến lên, rẽ trái rẽ phải thì bắt gặp hai người.

Một người là bà tử tầm bốn mươi năm mươi tuổi, chính là bà tử của Tiết lão phu nhân, Khánh ma ma. Một người mặt mũi sáng láng, anh tuấn bất phàm, là một nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi.

Khấu Tử Mặc và Khấu Thanh Lam kinh ngạc vô cùng.

Mao thị đã đon đả cười nói: "Hầu gia cũng đến thăm Kiều Mặc à?"

Thiệu Minh Uyên hành lễ của vãn bối: "Ra mắt cữu mẫu."

"Hầu gia không cần đa lễ." Mao thị vội vàng tránh.

Người trước mặt là Quan Quân Hầu do đích thân Hoàng Thượng ngự phong, dù bà có là trưởng bối nhà thông gia đi chăng nữa, nếu lên mặt thật thì đúng là ngu.

Mao thị đảo mắt nhìn hai cô con gái, cười nhẹ: "Tử Mặc, Thanh Lam, sao còn chưa ra mắt Hầu gia?"

Tỷ muội hai người nhìn nhau một cái.

Khấu Tử Mặc rũ mắt, trong lòng cười giễu.

Hóa ra là thế.

Nương nghĩ nàng vẫn là đứa trẻ ba tuổi chắc, lại còn cho rằng nàng sẽ tin vào cái "tình cờ gặp gỡ" này!

Trước ánh mắt soi mói nhưng rất đỗi dịu dàng của Mao thị, Khấu Tử Mặc cảm thấy mặt nóng bừng, khó chịu và nhục nhã, lòng bàn tay nắm chặt ống tay áo, khom khom người hành lễ với Thiệu Minh Uyên, điềm nhiên nói: "Ra mắt biểu tỷ phu."

Nụ cười hơi chững lại trên khóe miệng Mao thị.

Nha đầu này làm sao thế này?

Bà biết Quan Quân Hầu đến thăm Kiều Mặc, căn chuẩn thời gian dắt hai người con gái đến, hy vọng có thể lưu lại vài phần ấn tượng cho Quan Quân Hầu, để tương lai thúc đẩy một mối nhân duyên. Ai mà ngờ được vất vả tạo ra cơ hội quang minh chính đại cho hai đứa như vậy, thế mà Tử Mặc lại gọi người ta là "Biểu tỷ phu" cơ chứ?

Đây không phải là nhắc cho Quan Quân Hầu nhớ là giữa hai người còn có mối quan hệ thân thích trói buộc do người thê tử quá cố để lại, cởi cũng không ra à?

Không để ý vẻ mặt thay đổi của mẫu thân, Khấu Thanh Lam cũng hành lễ theo, lanh lảnh nói: "Ra mắt biểu tỷ phu."

Mao thị vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng tức muốn chết.

Hai nha đầu chết tiệt này, đứa nào cũng muốn làm bà tức chết.

Tử Mặc vẫn tơ tưởng đến Kiều Mặc thì thôi, nha đầu Thanh Lam này có ngu không mà lại bắt chước tỷ tỷ nói linh tinh như thế?

Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu với hai người Khấu Tử Mặc, sau đó lui sang một bên, nói với Mao thị: "Mời cữu mẫu vào trước vậy."

Mao thị dịu dàng cười: "Nếu đã gặp nhau thì Hầu gia vào cùng chúng ta đi."

"Không được, cữu mẫu không cần chờ ta đi cùng, ta còn có vài lời muốn riêng với cữu huynh, chờ cữu mẫu vào xong ta vào vậy." Thiệu Minh Uyên nói xong thì sải chân dài đến đình nghỉ chân ngồi.

Mao thị trố mắt nghẹn họng.

Cái gì mà nho nhã dịu dàng, thấu tình đạt lý chứ? Cái gì mà có lời muốn nói riêng với Kiều Mặc chứ? Có gì không nói được trước mặt bà à?

Cứ coi như có lời gì muốn nói riêng thì cũng không lựa lời nói qua loa được à?

Mao thị tự thấy mất mặt tức giận vô cùng, nhưng cái người trẻ tuổi bà luôn coi trọng này không phải con trai như những nhà bình thường mà là Quan Quân Hầu quyền cao chức trọng, bà đành cố nén bực tức dắt hai người con gái vào Thính Phong cư.

Mao thị đến đây chỉ vì muốn mượn cớ thăm bệnh để hai cô con gái có cơ hội tiếp xúc trò chuyện với Thiệu Minh Uyên, giờ đã thành công cốc rồi. Hơn nữa, một người lúc nào cũng trông coi trưởng nữ chặt chẽ như bà, làm gì có chuyện hôm nay lại để trưởng nữ tiếp xúc gần gũi với Kiều Mặc cơ chứ? Tất nhiên bà dắt hai đứa con gái nhanh vào chóng ra.

Lúc ra ngoài, Mao thị nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thiệu Minh Uyên đâu, lòng rất mất hứng. Sau khi về phòng thì trách mắng hai người con gái một trận: "Bình thường hai ngươi đều lanh lợi lắm cơ mà, sao hôm nay thấy Hầu gia lại trơ trơ như khúc gỗ thế?"

Khấu Tử Mặc không nói lời nào, mặt đanh lại.

Khấu Thanh Lam cự nự cãi: "Con gái không hiểu ý nương, chúng con có trơ trơ như khúc gỗ đâu, vẫn hành lễ ra mắt với biểu tỷ phu còn gì?"

"Biểu tỷ phu, biểu tỷ phu, gọi thuận miệng quá nhỉ!"

"Không gọi biểu tỷ phu thì gọi là gì?"

Không muốn lộ rõ ý đồ, Mao thị ra vẻ chân thành nói: "Các con đều biết tại sao biểu tỷ các con qua đời còn gì? Chuyện này nhất định là vết thương trong lòng Quan Quân Hầu, các con gọi thế không phải khơi lại chuyện buồn của người ta à?"

Khấu Thanh Lam liếc mắt: "Như thế tức là hắn đã giết biểu tỷ rồi bọn con còn phải cẩn thận cân nhắc tâm trạng của hắn à?"

"Thanh Lam!" Mao thị giận đến trắng mắt.

"Được rồi, Thanh Lam, muội về phòng trước đi, ta muốn nói với nương vài câu."

Khấu Thanh Lam chỉ mong không phải nghe Mao thị lải nhải nữa, vội vã đi mất.

Khấu Thanh Lam vừa đi, Khấu Tử Mặc đã thản nhiên nói: "Ý của nương, con gái đều biết. Nhưng nữ nhi phải sớm nói với mẫu thân một điều rằng: trên đời này có trăm ngàn nam tử, nữ nhi có phải gả cho người bán dầu thì cũng không bao giờ gả cho nam nhân của biểu tỷ đâu!"

Chương 212: Dưới giàn nho
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Mao thị tái mặt, giận đến mức run rẩy: "Tử Mặc, ngươi nói với mẫu thân như thế mà được à?"

Khấu Tử Mặc cất đi sự bi ai, dịu giọng: "Nương, con không cãi nhau với người, con chỉ nói cho người biết suy nghĩ của con thôi."

"Suy nghĩ của ngươi à? Ngươi chỉ tơ tưởng đến biểu ca của ngươi thôi, có đúng không?" Mao thị the thé nói.

Khấu Tử Mặc cười tự giễu: "Nương lo quá rồi, chuyện này không liên quan gì đến biểu ca cả. Nữ nhi cũng không có cách nào chấp nhận việc hai tỷ muội gả cho cùng một nam nhân."

"Nhưng biểu tỷ ngươi chết rồi!"

"Nhưng Quan Quân Hầu vẫn là biểu tỷ phu của con."

Nhìn thấu kiên định trong ánh mắt trưởng nữ, Mao thị bỗng dưng thấy chán chường, khoát tay nói: "Ngươi về phòng đi."

Khấu Tử Mặc khom người: "Con gái xin lui."

Thấy trưởng nữ đi đến cửa, Mao thị mở miệng nói: "Tử Mặc."

Khấu Tử Mặc dừng bước.

"Dù ngươi có nghĩ cái gì thì ngươi phải nhớ một điều rằng, chuyện với ngươi và biểu ca ngươi tuyệt đối không bao giờ xảy ra!"

"Nữ nhi biết." Khấu Tử Mặc bỏ lại những lời này, nhanh chóng rời đi.

Thiệu Minh Uyên vừa bước vào Thính Phong cư, đã nghe thấy mùi thuốc nhàn nhạt, rảo chân nhanh hơn.

Kiều Mặc đang nằm trên giường nhỏ, hai mắt khép hờ, mê man.

Thiệu Minh Uyên thấy vậy thì dừng lại, quan sát một hồi rồi lặng lẽ lui ra phòng ngoài.

"Đại phu bảo sao?"

"Đã mời hai vị đại phu rồi ạ, đều bảo là do bị kinh sợ mà nhiễm gió độc. Trước biểu công tử bị bỏng đã bị tổn thương nguyên khí, thân thể yếu ớt vô cùng, nên giờ mắc bệnh thì cả người suy sụp thôi ạ." Khánh ma ma nói.

Sắc mặt Thiệu Minh Uyên có chút khó coi, sau khi rời khỏi Thính Phong cư thì đến chính viện cáo từ Tiết lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, nếu bệnh tình biểu huynh có biến chuyển gì thì hãy thông báo kịp thời cho cháu, hoặc nếu cần gì thì có thể giao cho cháu làm."

Nghe lời này, Tiết lão phu nhân thấy rất an tâm, gật đầu nói: "Hầu gia không cần lo nhiều, nếu có chuyện gì thật thì lão thân sẽ sai người đến nói cho Hầu gia."

Thiệu Minh Uyên rời khỏi phủ Thượng Thư cũng không về phủ Tĩnh An Hầu mà đi thẳng đến lầu Xuân Phong.

Lúc này tửu khách đến lầu Xuân Phong thưa thớt, Thiệu Minh Uyên đến nhã gian hay ngồi cùng đám Trì Xán, gọi một bình rượu, tự rót tự uống.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên qua chấn song, lướt từ mặt bàn lên người đang uống rượu, nhảy múa trên ngón tay thon dài của nam tử, khiến ngón tay vốn trắng kia dường như trong suốt.

Thời tiết nóng bức như vậy mà Thiệu Minh Uyên không hề cảm thấy nóng chút nào.

Chàng ngồi bên bàn rượu cạnh cửa sổ hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, phân phó người: "Đến Lê phủ liên lạc với Thần Quang, để hắn mời Lê Tam cô nương đến lầu Xuân Phong."

"Thiệu Tướng quân muốn gặp ta à?"

Băng Lục vội vàng gật đầu: "Thần Quang bảo tiểu tỳ nói cho người, giờ Thiệu Tướng quân vẫn đang chờ ở lầu Xuân Phong đấy ạ."

Tiểu nha hoàn rưng rưng nhìn Kiều Chiêu: "Cô nương, người đi không?"

Kiều Chiêu hơi im lặng.

Tại sao lại có cảm giác nếu nàng nói là không đi, tiểu nha hoàn sẽ khóc toáng lên chứ?

"Đi." Tên sát thủ thứ hai vẫn là hòn đá đè nặng lòng Kiều Chiêu, thà đi gặp Thiệu Minh Uyên nói chuyện một chút, có khi còn thu hoạch được cái gì, còn hơn ngồi nghĩ bậy bạ ở đây.

"Ôi chao, để nô tỳ đi sửa soạn một chút." Băng Lục chạy như gió vào phòng, không lâu sau lôi ra một bộ váy áo màu phù dung ra, hưng phấn: "Cô nương, hôm nay xuất môn người mặc bộ này đi, màu này đẹp lắm!"

Nàng để bộ quần áo đấy, mở hộp trang sức, lục lọi nửa ngày thì lôi ra được cây trâm hoa chạm ngọc bích: "Màu này còn hợp với cô nương hơn này, đeo vào rất xinh."

Kiều Chiêu không nhịn được nữa, véo má Băng Lục: "Đừng tốn thời gian nữa, cứ xuất môn thế này là được rồi."

"Úi, đúng đúng, không thể để Thiệu Tướng quân sốt ruột chờ được." Băng Lục gật đầu lia lịa, cười tít mắt: "Cô nương nghĩ là chu đáo nhất."

Kiều Chiêu: "..."

Lê phủ không xa lầu Xuân Phong là bao, Kiều Chiêu chào Hà thị rồi dắt Băng Lục xuất môn.

"Tam cô nương Tướng quân ở bên trong." Thần Quang dắt chủ tớ Kiều Chiêu đi vào, đến một phòng thì dừng bước.

Cửa mở ra, Thiệu Minh Uyên đang đứng bên trong, khách khí cười với Kiều Chiêu: "Lê cô nương, dưới giàn nho tại hậu viện có một bàn đá bằng ngọc thạch, tại hạ muốn mời cô nương xuống đó uống trà, cô nương thấy có được không?"

"Được." Kiều Chiêu hài lòng đồng ý.

Nói chuyện ở đâu nàng cũng không có vấn đề gì, nhưng có vẻ Thiệu Minh Uyên vẫn chú ý giữ lễ giữa nam nữ.

Phát hiện ra điều này, không hiểu sao Kiều Chiêu lại thấy nam tử trước mặt trông thuận mắt hơn đôi chút.

"Mời đi cùng tại hạ."

Đúng như lời Thiệu Minh Uyên nói, ở hậu viện có một giàn nho sum suê, từng chùm nho ẩn hiện sau đám lá tươi mơn mởn, dáng vẻ tươi mọng khiến người nhìn ứa nước miếng.

Thiệu Minh Uyên mời Kiều Chiêu ngồi xuống, tự tay rót trà cho nàng, cười nói: "Tầm nửa tháng nữa thì nho ở đây ăn được rồi, hương vị ngon hơn so với bên ngoài bán nhiều vào."

Kiều Chiêu thấy Thiệu Minh Uyên không đi thẳng vào vấn đề, cũng không vội hỏi, liếc mắt nhìn qua gương mặt trắng nõn như ngọc của chàng, cười nói: "Không phải Thiệu Tướng quân vừa mới về à, sao cũng biết nho ở đây rất ngon?"

Thiệu Minh Uyên nhấc chén trà lên, giọng ung dung: "Hồi nhỏ từng hái trộm nho ở đây với mấy người Thập Hi để ăn."

Một lúc sau, Kiều Chiêu mới nói: "Không ngờ trước kia Thiệu Tướng quân cũng nổi loạn như vậy."

Thiệu Minh Uyên cười cười.

"Hôm nay Thiệu Tướng quân tìm ta có việc gì?"

Nhìn sang Thần Quang đứng đó không xa, Thiệu Minh Uyên nói: "Chuyện Lê cô nương giao cho Thần Quang làm, Thần Quang đã nói với ta."

Kiều Chiêu gật đầu, không kinh ngạc.

Thần Quang là thân vệ của Thiệu Minh Uyên, không nói chuyện như vậy cho Thiệu Minh Uyên mới là bất thường.

Nàng cũng không định giấu Thiệu Minh Uyên.

"Không biết vì sao Lê cô nương lại hết lòng tính toán cho cữu huynh của tại hạ như vậy?"

"Cữu huynh?" Kiều Chiêu hỏi ngược lại.

"Lê cô nương không biết sao? Kiều công tử là huynh trưởng của thê tử tại hạ."

Kiều Chiêu mím môi.

Tất nhiên nàng biết rồi, chỉ là nàng không biết là người này lại gọi "Cữu huynh" thuận miệng đến vậy thôi.

"Vậy nên ta mạn phép muốn hỏi một câu, vì sao Lê cô nương lại dụng tâm với cữu huynh của ta đến vậy?"

Dưới giàn nho, nam tử đối diện áo trắng tóc đen, đôi mắt trầm lắng như biển rộng, khiến người ta không đoán được vui buồn.

Rõ ràng trước mặt Giang Viễn Triều, Kiều Chiêu có thể tùy tiện nói câu "Ta thích huynh ấy" để giải thích sự chú ý đặc biệt của nàng dành cho Kiều Mặc, nhưng giờ đây lại không tài nào nói ra những lời này.

Có lẽ là vì người này có liên lạc với huynh trưởng, nhỡ có lúc lại nói cho Đại ca thì lúng túng lắm, Kiều Chiêu nghĩ thầm.

"Vì Lý gia gia bảo sau này muốn ta và Kiều Đại ca giúp đỡ lẫn nhau."

"Kiều đại ca?"

"Phải, Lý gia gia nói rồi, ta và Kiều Đại ca là hai vãn bối thân cận nhất với gia gia trên đời này. Những ngày gia gia không ở kinh thành thì hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ta là người một khi đã nhận lời nhờ cậy thì sẽ hết lòng thực hiện."

Chương 213: Thiệu Tướng quân biết điều nhận sai

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Người một khi đã nhận lời nhờ cậy thì sẽ hết lòng thực hiện?

Lý thần y giao cho chàng việc chiếu cố Lê cô nương, lại giao cho Lê cô nương việc chiếu cố cữu huynh, khụ, cứ có cảm giác chàng chỉ là kế mẫu chăm sóc lúc sau. Thiệu Minh Uyên trầm mặc nghĩ.

Chàng nhìn qua Kiều Chiêu, cười nói: "Còn chưa chúc mừng Lê cô nương, đã khôi phục lại được dung nhan như lúc đầu."

"À, cảm ơn." Kiều Chiêu cảm ơn xong nghĩ một chút rồi hỏi: "Giờ Thiệu Tướng quân mới phát hiện ra ta đã lành hẳn vết thương?"

Thiệu Minh Uyên: "..." Nếu thừa nhận thì sao nhỉ?

Kiều Chiêu nhếch mép, lười so đo với chàng, tiện tay hái xuống quả nho rồi nghịch trong tay: "Thiệu Tướng quân chắc cũng nghe rồi, hôm qua trước sau có tận hai sát thủ tập kích Kiểu Đại ca. Sát thủ thứ nhất là do Thần Quang giả trang, nhưng tên sát thủ thứ hai khiến ta thật bất ngờ, vẫn canh cánh chuyện này từ hôm qua đến giờ, cũng không biết người nào muốn đẩy Kiều Đại ca vào chỗ chết –"

Nàng nói được một nửa, lại phát hiện vẻ mặt Thiệu Minh Uyên có chút khác thường, không khỏi ngừng lại hỏi chàng: "Thiệu Tướng quân?"

Thiệu Minh Uyên hoàn hồn.

"Chẳng lẽ Thiệu Tướng quân có tâm sự gì à?"

"Cũng không có gì, nhưng có một việc phải nói cho Lê cô nương."

"Ta sẵn lòng lắng nghe." Dưới giàn nho, thiếu nữ áo lụa trắng nghịch nghịch quả nho tươi non, thoải mái nhìn Tướng quân trẻ tuổi, ung dung nói.

Không hiểu sao Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy áp lực, do dự một chút rồi mới nói: "Sát thủ thứ hai – cũng là do ta phái ra."

Kiều Chiêu hơi siết tay, quả nho bị bóp nát, nước nho trong suốt tràn ra.

"Thiệu Tướng quân nói là, cái tên sát thủ áo xám máu lạnh vô tình, đuổi cho Kiều Đại ca phải chật vật chạy trốn kia cũng là do Tướng quân phái đi à?" Kiều Chiêu gằn từng chữ.

"Phải." Thiệu Minh Uyên biết điều gật đầu, không nhịn được liếc qua quả nho thê thảm kia.

"Sao Thiệu Tướng quân lại làm vậy?" Kiều Chiêu lôi ra khăn tay trắng như tuyết chậm rãi lau tay.

"Như vậy thì có vẻ chân thật hơn. Không phải Lê cô nương muốn cho hung thủ ẩn nấp phía sau thấy còn một thế lực khác muốn gây bất lợi cho cữu huynh của ta à? Xuất hiện thêm một tên sát thủ thứ hai sẽ càng làm cho mọi chuyện rối hơn, người ta càng khó đoán được chân tướng hơn. Chưa kể mấy người cữu huynh cũng không biết sát thủ thứ hai là ai, phản ứng chân thực hơn, như thế sẽ không có sơ hở." Thiệu Minh Uyên thẳng thắn nói, tỉ mỉ tính toán từ việc bố trí chiến lược đến suy đoán lòng người, vô tình biến chuyện này thành một kế sách quân sự của Quan Quân Hầu.

Kiều Chiêu vần vò khăn tay, cố nén xúc động muốn ném khăn tay vào mặt ai đấy, lạnh nhạt nói: "Nói xong chưa?"

Thiệu Minh Uyên hắng giọng một cái, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

"Thiệu Tướng quân nghĩ rất chu toàn, nhưng vì sao lại không báo trước cho ta một câu?"

Nàng cũng không xuất hiện ở hiện trường, còn cần phải phản ứng chân thực à?

"Không làm thì thôi, đã làm thì muốn đảm bảo là không có gì bất ngờ --"

"Đây không phải đánh giặc!" Kiều Chiêu sa sầm mặt phản bác.

Có biết là nàng lo lắng mất ngủ cả đêm không? Người không ngủ ngon giấc lại còn phải tỏ ra tốt tính ngồi uống trà cùng cái người này, đúng là chẳng dễ dàng gì.

"Ặc, xin lỗi, ta đã sai rồi."

Gì cơ?

Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Như thế đã dễ dàng nhận sai rồi à? Người này không có chút nguyên tắc nào à?

Thấy thiếu nữ ngồi đối diện mặt mũi hòa hoãn đôi phần, Thiệu Minh Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Giao thiệp với các cô nương thật phiền phức, đúng là lúc bất đồng ý kiến tốt nhất là xin lỗi luôn, đừng có phân bua đúng sai gì;

"Thế cái người xuất hiện ngăn lại tên sát thủ áo xám là ai? Cũng là do Thiệu Tướng quân an bài à?" Người ta cũng nói xin lỗi rồi, Kiều cô nương cũng không níu chặt không buông, lại hỏi sang chuyện khác.

"Cái này thì không phải. Đúng là tại hạ cũng an bài một người, nhưng chưa kịp ra sân thì người kia đã xuất hiện rồi." Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu rồi nói: "Người kia là Cẩm Y Vệ."

"Cẩm Y Vệ cứu Đại ca?" Kiều Chiêu ngẩn người.

Câu chuyện có nhiều biến chuyển quá, quả nhiên là kế hoạch thay đổi liên tục. Lần này thì hay rồi, đúng là không cần lo lắng kẻ đứng đằng sau hạ độc Đại ca phát hiện ra đầu mối, đến nàng cũng loạn cả đầu rồi!

"Cữu huynh vốn là tôn tử của Kiều tiên sinh, lại gặp hỏa hoạn mà phải ở nhờ phủ Thượng Thư. Ở kinh thành vốn luôn được người khác nhìn chằm chằm, nếu có chuyện gì xảy ra chắc chắn sẽ nổi lên một trận phong ba. Có lẽ Cẩm Y Vệ không muốn chuyện này xảy ra nên mới ra tay giúp đỡ."

Trì Xán từng nói với chàng, đương kim Hoàng Thượng càng ngày càng chán mấy chuyện phiền phức, mà Cẩm Y Vệ là tai mắt của thiên tử, tất nhiên sẽ làm việc dựa theo ý muốn của người ta.

"Lê cô nương, nếu tên sai vặt của cữu huynh ta nói ra ai là người hạ độc, cô nương định làm gì?"

Kiều Chiêu điềm nhiên nói: "Đương nhiên là trừng phạt đối phương rồi."

Thiệu Minh Uyên yên lặng trong chốc lát, nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu: "Nếu như kẻ giật dây là người của phủ Thượng Thư thì sao?"

Những người đấy là thân nhân của của cữu huynh mà Lê cô nương thực ra cũng chỉ là người ngoài mà thôi, nhúng tay đến tận đấy, có lẽ cũng khó mà cảm ơn được.

"Cho dù là ai thì đã hại người đều phải chịu trừng phạt!" Kiều Chiêu gằn từng chữ một.

Thân nhân là gì chứ? Tương thân tương ái, vinh nhục cùng hưởng mới là người thân. Nếu đã đâm một dao sau lưng thì còn gì là thân nhân nữa? Kẻ nào dám làm tổn thương ca ca, nàng nhất định cho kẻ đấy bị trừng phạt!

"Thiệu Tướng quân định làm gì chứ?" Kiều Chiêu hỏi ngược lại.

Trong mắt người ngoài hiện tại, quan hệ giữa Thiệu Minh Uyên và Đại ca gần hơn nhiều so với quan hệ giữa nàng và Đại ca.

"Tất nhiên phải hỏi ý kiến của cữu huynh trước rồi mới nói tiếp được."

"Thiệu Tướng quân nói cũng phải."

Dưới giàn nho, hai người một hỏi một đáp, bầu không khí hài hòa trở lại.

Thần Quang từ xa nhìn lại, vui vẻ hân hoan.

"Ngươi cười cái gì?" Băng Lục hỏi.

"Không cười gì hết." Thần Quang vội thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

Nếu mà bị tiểu nha hoàn này phát hiện ra hắn cố ý làm mối cho Tướng quân đại nhân và Tam cô nương, nha đầu lại phá hoại chuyện tốt của hắn thì sao? Không cho nàng ấy biết mới được!"

"Rõ là có bệnh mà!" Băng Lục liếc mắt, rồi lại vui vẻ trở lại: "Sao ta cứ thấy Thiệu Tướng quân rất xứng đôi với cô nương nhà ta thế nhỉ, Thần Quang, ngươi thấy sao? Ôi chao, nếu bọn họ có thể về cùng một nhà thì thật tốt quả, đến cả nón lá Thiệu Tướng quân cũng đan cho cô nương mà, sau này nhất định sẽ không để cô nương của chúng ta phải chịu khổ."

"Thần Quang ngẩn người.

Khoan đã, Tướng quân đại nhân đan nón lá khi nào? Sao hắn lại không biết nhỉ?

Quan trọng hơn là –

Thần Quang nhìn sang Băng Lục, chợt thấy tiểu nha hoàn thuận mắt hơn không ít.

Vừa rồi hắn cẩn thận như vậy, qua lại nửa ngày hóa ra lại là chiến hữu đồng minh à!

Thần Quang cười ngây ngô, ánh mắt tùy ý liếc xung quanh thì đột nhiên chấn động.

Kia không phải là Trì công tử à? Sao lại đến đây giờ này?

Thần Quang vội đẩy Băng Lục sang một bên: "Ngươi mau đi nói cho mấy người Tướng quân một tiếng đi, để bọn họ nhanh tránh đi, ta sẽ ngăn Trì công tử lại!"

"Ặc." Băng Lục bị Thần Quang đẩy vội đẩy vàng thì đầu óc cũng mơ hồ, tất tả chạy đi thông báo cho Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên.

Thần Quang nhanh chân chắn đường Trì Xán, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời nói: "Trì công tử, Tướng quân vừa đi ra ngoài rồi ạ."

"Lại không đúng lúc thế à?" Trì Xán gõ gõ cây quạt, bỗng nhiên lấy quạt nâng cằm Thần Quang lên: "Khoan đã, sao ta thấy ngươi trông quen thế nhỉ?"

"À thì, ừm, thuộc hạ là thân vệ của Tướng quân, tất nhiên Trì công tử sẽ cảm thấy quen mắt rồi."

Trì Xán híp mắt, bừng tỉnh: "Không đúng, ngươi là phu xe của Lê cô nương mà!"

Chương 214: Trì công tử lộ rõ lòng mình
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Cái gì? Thế mà cũng bị nhận ra à? Ôi chao, đây đúng là khuyết điểm của việc sinh ra đã có gương mặt xuất chúng, Thần Quang nghĩ thầm.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta—"

Trì Xán gập quạt xếp lại vỗ vào lòng bàn tay: "Tức là, Lê cô nương cũng ở đây à? Hửm? Nhưng ngươi vừa nói Tướng quân các ngươi vừa đi, thế Lê cô nương ngồi một mình ở đây làm gì? Không đúng, tên tiểu tử ngươi lại nói dối ta đúng không, chắc chắn Tướng quân của các ngươi vẫn còn ở đây."

"Không phải, Trì công tử, ngài hiểu lầm –"

Trì Xán đẩy hắn ra, hừ lạnh: "Vốn ta không hiểu lầm đâu, giờ thì hiểu lầm thật rồi. Giờ ông đây phải nhìn xem hai người bọn họ đang làm cái chuyện gì mà không muốn ai biết!"

Trì Xán đẩy Thần Quang ra rồi đi phăm phăm về phía trước, Thần Quang khóc không ra nước mắt.

Sao Trì công tử lại nhạy bén như thế chứ? Hắn xuất hiện ở đây cũng có thể vì có chuyện muốn báo cho Tướng quân mà?

Dưới giàn nho, thấy Băng Lục rối loạn chạy đến, Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu đều kinh ngạc vô cùng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kiều Chiêu hỏi.

Băng Lục thở không ra hơi: "Cô, cô nương, mau trốn –"

"Hửm?" Kiều Chiêu hoàn toàn không hiểu gì.

"Không kịp nữa rồi!" Băng Lục kéo Kiều Chiêu, ngó nghiêng xung quanh rồi hấp tấp kéo nàng trốn sau khung đỡ giàn nho.

Thiệu Minh Uyên đứng lên, định đi theo bản năng nhưng lại chợt thấy một người hùng hổ đi đến, thu chân về.

"Được rồi!" Băng Lục vuốt ngực thở phào.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Kiều Chiêu hạ giọng hỏi.

"Chuyện đó, Trì công tử đến!" Băng Lục thở một hơi thật sâu.

Kiều Chiêu cau mày không hiểu: "Sao Trì công tử đến thì ta lại phải trốn?"

"Ơ?" Băng Lục ngẩn người.

Đúng, Trì công tử đến thi sao? Cô nương nhà nàng và Thiệu Tướng quân quang minh chính đại hẹn nhau gặp gỡ mà!

Thấy tiểu nha hoàn há miệng chẳng nói nổi lời, Kiều Chiêu lắc đầu, muốn đi ra ngoài, thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Đình Tuyền, hôm nay cũng có nhã hứng đấy nhỉ?"

Kiều cô nương lặng lẽ thu chân lại.

Vốn không có gì xảy ra, nhưng giờ đi ra cũng hơi lúng túng.

"Uống trà một mình à?" Trì Xán ngồi xuống, ngón tay thon dài nghịch chén trà xanh biếc đã vơi nước trước mặt, nhíu mày nói: "Không đúng, có hai chén trà mà."

Đột nhiên chàng nghiêng người về phía trước, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười chói mắt: "Chẳng lẽ Đình Tuyền đoán được là ta sẽ đến, nên đã chuẩn bị xong hết từ trước?"

Thiệu Minh Uyên vẫn đờ đẫn.

Ai có thể nói cho chàng biết chuyện gì vừa xảy ra không? Chàng và Lê cô nương đang bàn chính sự, sao bạn tốt lại đến như thể bắt gian thế này?

Ừm, trông cũng hơi sợ.

Chàng lẳng lặng ngồi xuống.

"Sao lại không nói gì thế? Chẳng lẽ thấy ta nên vui đến giật mình à?" Trì Xán liếc Thiệu Minh Uyên, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Thiệu Minh Uyên nhìn thẳng vào chén trà xanh biếc.

Nhìn xuống theo hướng ánh mắt của Thiệu Minh Uyên, gương mặt bạch ngọc của Trì Xán nhanh chóng đỏ lựng, chàng ho mãnh liệt: "Khụ, khụ, khụ, đây là –"

Sao chàng lại bất cẩn thế cơ chứ, uống trà trong chén nha đầu kia vừa dùng, như thế chẳng phải là, chẳng phải là –

Trì Xán càng nghĩ càng đỏ mặt, xấu hổ hơn. Nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy một niềm vui khó nói, vì vậy mặt đỏ hơn nữa.

"Đấy là chén trà ta vừa dùng." Thiệu Minh Uyên nói.

"Gì cơ?" Trì Xán sửng sốt.

Chàng nghe nhầm rồi!

"Huynh ngồi kia –" Trì công tử không có cách nào tiếp nhận được sự thật là mình vừa uống chung một chén trà với nam tử khác, giãy giụa phản bác.

Thiệu Tướng quân cũng có tâm trạng phức tạp như vậy, nhưng vì chàng không muốn để bạn tốt nghĩ là đã dùng chung chén trà với Lê Chiêu, đành giải thích: "Nãy ta ngồi chỗ huynh đang ngồi, chưa kịp ngồi lại thì huynh đã chiếm mất rồi."

Trì Xán đỡ trán.

Chàng không muốn nghe chút nào hết!

Thiệu Tướng quân hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng của bạn tốt, thản nhiên nói: "Cho nên huynh không cần nghĩ nhiều đâu."

Dùng chén trà của chàng, vẫn tốt hơn việc vô tình uống chén trà Lê cô nương từng dùng.

Trì Xán sa sầm mặt mày, hừ lạnh về phía khung đỡ giàn nho: "Lê Chiêu, muội còn muốn trốn đến lúc nào nữa? Chẳng lẽ lại còn muốn ta mời muội ra mới được à?"

Hàng nho rung rinh.

Kiều Chiêu bình tĩnh đi ra.

Trì Xán nhìn thì lại thấy tức không có chỗ trút.

Lại còn dám ra vẻ bình tĩnh như thế à?

"Có chuyện gì không dám cho ai biết, thấy ta còn phải trốn hửm?"

"Thập Hi, nói năng tử tế."

Trì Xán cười khẩy: "Đau lòng à?"

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên tràn đầy tức giận, liếc nhanh Kiều Chiêu rồi xách vai Trì Xán, áy náy nói: "Lê cô nương, xin lỗi, ta đưa huynh ấy đi tỉnh táo đầu óc."

"Thiệu Minh Uyên, ngươi buông tay cho ta!"

Cho đến khi không thấy bóng dáng hai người nữa, tiếng hét phẫn nộ của ai đấy vẫn truyền về phía giàn nho.

Kiều Chiêu lạnh mặt liếc Băng Lục: "Đi thôi."

"Cô nương, cứ thế đi luôn ạ?"

"Không thì sao? Chờ bọn họ phân thắng bại à?"

Thấy vẻ mặt cô nương không ổn cho lắm, Băng Lục lè lưỡi không dám nói nữa, ngoan ngoãn đi theo Kiều Chiêu ra ngoài.

Cứ thấy Tam cô nương mới nói được mấy câu với Tướng quân đại nhân thì thật tiếc quá, Thần Quang không sợ chết bồi thêm câu nữa: "Cô nương, Trì công tử mà muốn phân thắng bại với Tướng quân chúng ta thì chắc chắn là thua bét rồi, chẳng mấy mà có kết quả, hay người chờ thêm chút nữa?"

"Thế ngươi ở lại còn ta đổi phu xe khác nhé?"

"Thế thì đi ạ!" Thần Quang nước mắt lệ nhòa.

Ai lại uy hiếp người ta như thế chứ!

Thiệu Minh Uyên xách Trì Xán đến góc tường, buông tay rồi thở dài: "Thập Hi, ngay trước mặt Lê cô nương, huynh có thể đừng nói linh tinh được không?"

Trì Xán khoanh tay, cười nhạt: "Ta nói bậy lúc nào? Huynh dám nói huynh không đối xử đặc biệt với Lê cô nương à?"

"Ta đối xử đặc biệt với Lê cô nương chỉ vì Lý thần y nhờ cậy, tuyệt đối không có những thứ khác."

Thấy vẻ mặt kiên quyết của Thiệu Minh Uyên không giống giả bộ, Trì Xán ngẩn người, nhất thời không nói gì.

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sâu thẳm, nhìn chàng hỏi: "Thế huynh thì sao?"

Tính tình của bạn tốt quá ẩm ương, cứ tiếp tục làm chuyện bậy bạ như vậy thì ai cũng không nhìn được, chi bằng nhân cơ hội này nói thẳng thì tốt hơn.

"Ta làm sao?"

Thiệu Minh Uyên thở dài: "Chỉ để gặp Lê cô nương mà huynh còn có thể giả gái, chẳng lẽ là chỉ để cho vui thôi à?"

Trì Xán bị Thiệu Minh Uyên hỏi vậy thì sắc mặt biến hóa liên tục, nghĩ cẩn thận rồi nói: "Cũng không phải, chỉ là thấy bất bình thôi."

"Bất bình?"

"Phải, rõ ràng ta là người cứu nha đầu khỏi miệng cọp, nha đầu không cảm kích rơi nước mắt, kết cỏ ngậm vành, lấy thân báo đáp gì đấy, lại còn luôn xụ mặt với ta!" Trì Xán càng nói càng mất hứng: "Bao nhiêu năm như vậy ông đây đã bao giờ cứu một nữ nhân đâu? Vất vả lắm mới ra tay một lần lại nhận được đãi ngộ này, nghĩ thế nào cũng không thoải mái được!"

*Kết cỏ ngậm vành: đại khái là báo đáp ân nhân

"Như vậy tức là không phải vì huynh thích Lê cô nương à?"

Trì Xán như mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên: "Đùa à? Làm sao ta lại đi thích một nữ nhân chứ!"

Từ từ, lời này có vẻ hơi sai sai.

Phát hiện bóng dáng Thiệu Minh Uyên đã xa dần, Trì Xán sầm mặt: "Trốn cái khỉ gì? Huynh đi đâu đấy?!"

Chương 215: Kẻ giật dây
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên yên lặng đứng lại.

"Dù sao huynh cũng không được hiểu lầm mới phải. Nha đầu kia mới bao tuổi, ta cũng có mù đâu!"

Thiệu Minh Uyên đánh giá vẻ mặt Trì Xán một lượt, thấy chàng một bộ lý lẽ đầy mình, gật đầu: "Được rồi, xem ra tại ta nghĩ nhiều."

"Huynh lúc nào cũng chỉ thích nghĩ bậy bạ thôi. Đi thôi. Trước kia nha đầu đáp ứng làm thịt nai nướng cho ta ăn, chọn ngày không bằng gặp ngày, vừa vặn tửu lầu có sẵn đồ, hôm nay chúng ta nếm thử tay nghề nha đầu xem sao."

Hai người sóng vai đi về, dưới giàn nho ngay cả bóng người cũng không có, vắng hoe.

"Người đâu?" Trì Xán dáo dác nhìn quanh.

Thiệu Minh Uyên ngoắc tay với thân vệ đứng gần đấy.

Thân vệ vội chạy đến: "Tướng quân có chuyện gì phân phó ạ?"

"Vị cô nương vừa ngồi đây uống trà đâu?"

"Vị cô nương ấy mang nha hoàn và Thần Quang đi mất rồi ạ."

"Được rồi, ngươi lui đi." Thiệu Minh Uyên phất tay một cái rồi nói với Trì Xán: "Đi mất rồi."

"Ta biết rồi, huynh không cần nhắc thêm lần nữa!" Trì Xán sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chậc, thịt nai nướng kia –"

"Huynh còn nói à?"

Thiệu Minh Uyên: "..." Đây là điển hình cho câu thẹn quá hóa giận đúng không.

"Ta đi đây!" Gương mặt Trì Xán tệ không tả được, căm tức vô cùng.

Thế mà lại đi luôn như thế, lương tâm của nha đầu kia bị chó ăn hết rồi à?

Mắt thấy bạn tốt hằm hằm bỏ đi, Thiệu Minh Uyên ngồi lại xuống dưới giàn nho, nhấc lên chén trà Trì Xán vừa động qua, mãi sau mới đặt lại, đứng dậy rời khỏi lầu Xuân Phong.

Còn chưa đến tối, Kiều Chiêu đã nhận được tin của Thần Quang.

Tây phủ vốn nhỏ, chỉ có một đình nghỉ chân gần thư phòng Lê Huy, Kiều Chiêu gặp Thần Quang ở đó.

"Có tin rồi à?"

Nắng chiều lưu luyến, khiến cho gương mặt tuấn tú của Thần Quang thêm vài phần sáng láng, hắn cười rạng rỡ: "Tiểu nhân có một vị huynh đệ là cao thủ thẩm vấn, chỉ cần huynh ấy ra tay thì gián điệp địch quốc cũng phải giơ tay xin hàng, đừng nói là một tên sai vặt đầu tôm thỏ đế."

"Thế tức là, gã sai vặt kia đã khai ra ai là kẻ giật dây rồi phải không?"

"Khai chứ. Chính là Đại thái thái phủ Thượng Thư, cữu mẫu của Kiều công tử. Chậc chậc, đúng là đáng sợ nhất là lòng đàn bà, Kiều công tử đã thảm như vậy rồi, phải nhờ cậy nhà ngoại tổ, thế mà cữu mẫu cũng không tha cho người ta, xuống tay hạ độc –" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Kiều Chiêu, Thần Quang đột ngột im bặt, chần chờ chút rồi dè dặt hỏi: "Tam cô nương, người sao rồi?"

"Ta không sao?" Kiều Chiêu cười cười.

Thần Quang vội vàng nói: "Còn nói là không sao, người cười như thế này còn khó coi hơn là khóc đấy, người đừng khóc mà ... Khóc thật rồi ư?"

Phát hiện khóe mắt đỏ ửng của Kiều Chiêu, Thần Quang luống cuống chân tay, lấy khăn tay định đưa sang thì lại kịp phản ứng như thế có vẻ không ổn, cuống đến mức đi vòng quanh.

Bên ngoài đình nghỉ chân rộng rãi, không cần lo có người nghe thấy chuyện hai người đang bàn. Nhưng cách đình nghỉ chân không xa lại có một giàn hoa nhỏ vừa vặn có thể che hết tầm mắt người ngoài.

Sau giàn hoa, Lê Kiểu đang dán chặt mắt vào hai người Kiều Chiêu và Thần Quang, ánh mắt lóe lóe.

Nhìn vẻ mặt của Lê Tam và tên phu xe kia, cũng không giống dáng vẻ chủ tớ hỏi chuyện bình thường.

Ánh mắt Lê Kiểu dừng lại trên gương mặt tuấn dật của Thần Quang trong chốc lát, bỗng nhiên nảy ra một suy đoán: chẳng lẽ Lê Tam và phu xe –

Suy đoán này khiến Lê Kiểu rục rịch trong lòng.

Nếu Lê Tam và tên phu xe kia thực sự có tư tình, thì thể nào cũng thân bại danh liệt!

Trong đầu thoáng qua cảnh các trưởng bối nổi trận lôi đình, Lê Kiểu hít một hơi thật sâu, buồn rầu mấy ngày liên tiếp như được trút sạch, không còn cảm giác nào.

Nàng nhìn lại đình nghỉ chân lần cuối, chạy đến thư phòng Lê Huy.

Lê Huy vừa mới trở về từ Quốc Tử Giám, đang học trong thư phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?"

"Tam đệ, ta đây."

Lê Huy mở cửa: "Sao Đại tỷ lại đến đây giờ này?"

Lê Kiểu liếc nhanh cuốn sách trong tay Lê Huy, cười nói: "Vừa tan học về sao không nghỉ ngơi đã, học luôn làm gì?"

Lê Huy cười nói: "Cố gắng hơn chút thì vẫn tốt hơn, tiên sinh nói sang năm ta có thể thi thử một lần."

Đệ đệ ruột thịt cố gắng như vậy, tất nhiên Lê Kiểu rất vui, cười giòn tan: "Tam đệ chăm chỉ như vậy nhất định năm sau có thể thi đỗ tú tài."

Đệ đệ sang năm mới mười sáu tuổi, nếu thi đậu tú tài, đúng là chuyện rạng danh mặt mũi. Trưởng tỷ ruột thịt chung mẹ như nàng cũng vinh dự lây.

Lê Huy ngượng ngùng cười cười: "Thi đỗ tú tài cũng không dễ như vậy, tiên sinh nói với chúng ta rằng thi tú tài còn khó hơn nhiều so với thi Hương. Nhưng Đại tỷ yên tâm, ta sẽ cố hết sức, chỉ có cách nhanh chóng thông qua khoa cử bước vào con đường làm quan thì sau này mới có thể che chở cho các tỷ được."

"Chúng ta?" Lê Kiểu nhất thời không hiểu.

"Phải, tỷ và Tam muội. Tổ mẫu nói là Tam muội bị bọn buôn người bắt cóc, tương lai hôn sự sẽ rất khó khăn, chưa biết chừng còn phải ở trong nhà đến già mất. Nếu ta làm ca ca mà hăng hái phấn đấu thì muội ấy cũng không quá tủi thân..."

Trên mặt Lê Kiểu bình tĩnh nhưng trong lòng đã giận đến xoắn hết cả lòng.

Tam đệ ăn nhầm cái gì mà dám đánh đồng Lê Tam với nàng cơ chứ!

Tổ mẫu, tổ mẫu, lúc nào cũng luôn miệng "tổ mẫu nói"! Cũng không biết tổ mẫu bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Tam đệ nữa!

"Đại tỷ?"

Lê Kiểu hoàn hồn trong nháy mắt, cười cười: "Dù thế nào đi nữa thì đi học cũng phải chú ý đến sức khỏe. Nếu đệ mệt mỏi, kẻ khác không đau lòng nhưng Đại tỷ nhìn sẽ đau lòng. Đi thôi, chúng ta đi tản bộ một chút đi. Giờ mặt trời sắp lặn rồi, không nóng như trước nữa."

"Được." Lê Huy đặt sách xuống, hai tỷ đệ đi ra ngoài.

Trong đình, Kiều Chiêu đã điều chỉnh xong tâm trạng, trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hỏi Thần Quang: "Ga sai vặt kia có khai báo lý do không?"

Cữu mẫu – không, sao Mao thị lại phải hạ độc thủ với Đại ca như vậy?

Chẳng lẽ là vì Tử Mặc biểu muội?

Cữu mẫu biết Tử Mặc biểu muội thầm thương trộm nhớ Đại ca nhiều vô cùng, vì phòng ngừa chuyện gì xảy ra nên quyết định hạ độc diệt trừ Đại ca?

Nhưng như thế có chút không thuyết phục lắm.

Đại ca đã bị hủy dung, cứ cho là Tử Mặc biểu muội một mực muốn gả cho Đại ca, thì cũng chỉ là một phía từ muội ấy thôi, bất kể là nhà ngoại hay Đại ca nàng cũng đều sẽ không nghĩ đến chuyện này.

Cữu mẫu chỉ vì tình cảm bất thường của Tử Mặc biểu muội đối với Đại ca mà lại có thể làm ra cái chuyện không có tính người như thế này à?

Kiều Chiêu cảm thấy không tài nào hiểu được.

"Tam cô nương, chuyện này, tiểu nhân muốn bẩm báo cho Tướng quân một tiếng."

Kiều Chiêu liếc hắn một cái: "Cứ như là ta không cho ngươi bẩm báo thì ngươi nghe theo luôn vậy."

"Ôi chao." Thần Quang lúng túng gãi đầu, cười toe toét khoe hàm răng trắng.

"Được rồi, ngươi đi đi."

Thần Quang đứng bất động.

"Ừm?"

"Tam cô nương có muốn tiểu nhân chuyển lời gì cho Tướng quân không ạ?"

"Không." Kiều Chiêu chối thẳng.

Hai người cũng chẳng quen nhau, nàng có gì để chuyển lời à?

"Thế tiểu nhân đi đây." Thần Quang phụng phịu.

Thực sự Tam cô nương không có lời gì muốn chuyển cho Tướng quân à? Hắn không ngại làm bồ câu đưa thư đâu.

Cạnh giàn hoa, Lê Kiểu đứng cạnh Lê Huy, nhìn thấy người phu xe anh tuấn rời đi.

"Người kia, hình như là phu xe của Tam muội." Lê Kiểu ra vẻ do dự nói.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play