Chương 206: Lấy tín nghiệm
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Khấu Thanh Lam kéo Kiều Chiêu chạy xuyên qua rừng trúc, chạy đến gần đình nghỉ chân thì đột ngột dừng lại, thả tay Kiều Chiêu ra, chỉnh sửa tóc tai y phục rồi thong thong thả thả đi trước, không quên nói: "Lê Tam cô nương, đi thôi."
Kiều Chiêu thấy mà buồn cười, nhưng chuyện Đại ca trúng độc như hòn đá lớn đè nặng lòng nàng làm nàng không sao cười được, đành yên lặng đi theo.
"Cuối cùng hai người cũng quay lại rồi, Lê Tam muội muội, chúng ta chơi cờ đi." Tô Lạc Y vừa thấy Kiều Chiêu thì sáng bừng hai mắt.
Chu Nhan trừng mắt nhìn nàng, gõ gõ quạt lên bàn đá: "Chúng ta vẫn chưa chơi xong ván này đâu."
Bởi vì hai người thân thiết vô cùng đã quen đùa giỡn với nhau, Tô Lạc Y nói rất tùy hứng: "Dù sao thắng thua cũng rõ rồi, mau mau nhường lại vị trí đi."
Chu Nhan nghe vậy thì giận dỗi, hỏi Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, muội thấy ván cờ này đã phân thắng thua chưa?"
Kiều Chiêu cười cười: "Ai thắng ai thua phải xem đã."
Khấu Tử Mặc sai nha hoàn bưng cho Kiều Chiêu một bát đá bào, cười nói: "Hai người đừng ồn ào nữa, để Lê Tam cô nương ăn đá bào đã rồi tính tiếp."
Các nàng chơi cờ, tán gẫu, nhanh chóng đã đến buổi trưa, Khấu Tử Mặc lên tiếng mời mọi người ở lại dùng bữa, Hứa Kinh Hồng điềm nhiên từ chối: "Ta thấy trời có vẻ muốn mưa, hay cứ về sớm thì hơn, đúng lúc ta cũng có chuyện khác phải làm."
Tô Lạc Y và Chu Nhan nghe vậy cũng hùa theo.
Khấu Tử Mặc cũng không cố chấp, tiễn mọi người ra cửa.
Chu Nhan và Tô Lạc Y leo lên xe ngựa, Hứa Kinh Hồng đi chậm hơn một bước, nhìn lướt sang bên.
Khấu Thanh Lam đang tạm biệt Lê Tam cô nương.
Hứa Kinh Hồng dời mắt, bình thản lên xe, nghĩ thầm: Buổi gặp gỡ hôm nay rõ ràng tỷ muội Khấu gia hướng đến Lê Tam cô nương là chính, các nàng chỉ là phụ. Dù cho tỷ muội Khấu gia có mục đích gì, nếu các nàng cứ ở lại làm trở ngại cho người ta thì cũng không hay.
Hứa Kinh Hồng nàng cũng không phải kẻ không biết thức thời như vậy.
Thấy ba người Hứa Kinh Hồng lục tục lên xe ngựa, vẻ mặt vui vẻ của Khấu Thanh Lam tắt ngấm, làm bộ không quen không biết Kiều Chiêu, đứng lại cạnh Khấu Tử Mặc.
"Lê Tam cô nương, sao rồi?" Khấu Tử Mặc biết mẫu thân luôn nhìn chằm chằm, chỗ người xe qua lại thế này cũng không dám nói đến Kiều Mặc, mượn cơ hội đưa Kiều Chiêu lên xe ngựa thì thấp giọng hỏi.
Kiều Chiêu tóm tắt: "Trước phải hạ ngân châm loại nhiệt độc rồi dùng thuốc mới hiệu quả được. Ta đã giúp huynh ấy thi châm một lần rồi, ba ngày sau phải châm cứu thêm lần nữa."
"Còn phải châm cứu lần nữa à?"
"Phải, phải loại hết sạch nhiệt độc thì mới ít làm hại đến thân thể nhất."
Vừa nghe để giảm thiểu thương tổn cho thân thể, Khấu Tử Mặc không do dự nữa, hạ giọng nói: "Vậy ba ngày sau ta lại mời Lê Tam cô nương đến tiếp."
Kiều Chiêu khẽ gật đầu, lên xe ngựa.
Khấu Tử Mặc đứng yên tại chỗ, nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi.
Khấu Thanh Lam đi đến, lẩm bẩm: "Đại tỷ, tỷ thực sự tin là Lê Tam cô nương biết y thuật à? Không sợ nàng ta có mưu đồ phá hoại gì à?"
Khấu Tử Mặc rũ mắt, thở dài: "Muội ấy thì mưu đồ chuyện gì chứ?"
"Mưu đồ biểu ca chứ sao!" Khấu Thanh Lam thốt lên.
Khấu Tử Mặc xấu hổ đỏ mặt, giận dỗi trừng mắt với muội muội: "Đừng có nói linh tinh!"
"Đại tỷ không tin chứ chính mắt ta thấy đất. Nàng ta vừa thấy biểu ca đã nhào đến nắm tay biểu ca mãi không chịu buông, kéo không chịu thả. Không tin tỷ hỏi Vãn Vãn xem, trẻ con thì không nói dối đâu."
"Chắc là Lê Tam cô nương bắt mạch cho biểu ca thôi."
Khấu Thanh Lam giậm chân: "Đại tỷ, Lê Tam cô nương chẳng lẽ biết bỏ bùa à? Tại sao lại mê hoặc hết các tỷ vậy? Tỷ biết không, nàng ta còn nói với muội, tối nay muội sẽ có nguyệt sự. Chuyện hoang đường thế mà nàng ta cũng nói được, nghe đã thấy không đáng tin rồi."
"Lê Tam cô nương nói thế à?"
"Chứ sao nữa." Khấu Thanh Lam bĩu môi: "Vốn ta chỉ hơi nghi nghi thôi, nàng ta nói thế xong ta biết ngay là nàng ta khoác lác."
"Nhị muội không nên vội vàng kết luận như thế, có khoác lác hay không chờ đến tối là biết ngay mà."
"Đại tỷ, tỷ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Khấu Tử Mặc xoay người về, khẽ thở dài.
"Không, chẳng qua ta chỉ thấy, tình trạng của biểu ca cũng chỉ tệ đến mức này mà thôi. Cứ cho là Lê Tam cô nương có mưu đồ gì đấy đi, chỉ cần muội ấy cải thiện được phần nào vết bỏng trên mặt biểu ca, ta cũng chấp nhận."
"Vậy, vậy nếu nàng ta mưu đồ biểu ca thì sao?"
Khấu Tử Mặc hơi run run, sau đó nở nụ cười điềm đạm: "Thế ta cũng không hối hận."
Kiều Chiêu trở về Tây phủ, cho gọi Thần Quang.
"Cô nương có chuyện tìm tiểu nhân à?"
Kiều Chiêu gật đầu một cái, trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Thần Quang, ngươi vẫn luôn đi theo Thiệu Tướng quân từ trước đến giờ à?"
Thần Quang tỉnh táo hẳn.
Úi chà, Tam cô nương lại đi hỏi thăm tình hình Tướng quân, có phải thế này tức là Tam cô nương cuối cùng cũng để ý đến Tướng quân đại nhân của bọn hắn phải không?
"Dạ, đúng vậy."
"Thế... ta muốn hỏi ngươi vài chuyện."
Tiểu phu xe vừa nghe vậy thì tâm trạng kích động vô cùng, vỗ ngực oang oang: "Tam cô nương muốn hỏi chuyện gì về Tướng quân đại nhân của chúng tiểu nhân thì cứ hỏi đi, tiểu nhân chuyện gì cũng biết hết, mà kể cả không biết thì sẽ đi săn tin về cho người."
Kiều cô nương trước giờ vẫn thản nhiên bỗng nhiên hơi khớp một chút.
Lúc nào thì nàng muốn hỏi chuyện về Thiệu Minh Uyên chứ? Mà "săn tin" là cái trò gì thế không biết?
"Tam cô nương?" Phát hiện thấy sắc mặt Kiều Chiêu có vẻ không đúng, Thần Quang nghi ngờ chớp chớp mắt.
Kiều Chiêu trầm mặt nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện."
Thần Quang kinh hãi tột độ.
Muốn hỏi chuyện hắn? Chẳng lẽ Tam cô nương không nhìn trúng Tướng quân đại nhân nhà hắn mà lại coi trọng hắn ư?
Như thế không tốt đâu, sẽ không có kết quả gì tốt đâu mà!
Kiều Chiêu nhíu mày.
Cứ cảm thấy vẻ mặt phu xe của nàng có chút hơi phong phú quá, không biết lại đang nghĩ linh tinh cái gì rồi.
Kiều Chiêu dứt khoát hỏi thẳng: "Ngươi rất giỏi tra hỏi đúng không?"
"Hở?" Thần Quang hơi sững người một chút, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Chiêu, miễn cưỡng gật đầu: "Cũng tạm ạ."
Dù không phải sở trường của hắn nhưng dù sao cũng là thân vệ của Tướng quân đại nhân, cái gì cũng từng được huấn luyện rồi.
"Thế có giỏi ám sát không?"
Tiểu phu xe nghe vậy thì sửng sốt: "Cũng tạm ạ."
"Thế có giỏi thoát khỏi cuộc truy đuổi không?"
"Cũng, cũng tạm ạ." Tiểu phu xe sắp khóc đến nơi rồi.
Tam cô nương, rốt cuộc người muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi, tiếp tục như vậy thì trái tim bé nhỏ của hắn sẽ không chịu nổi nữa đâu!
"Ừm, được rồi ta biết rồi. Không có gì đâu, ngươi lui xuống đi."
Cái gì? Hỏi một đống mà chỉ thế thôi à?
Tiểu xe phu đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, thấy Kiều Chiêu chẳng có phản ứng gì, suýt thì khóc thật.
Đây không phải là lãng phí tình cảm à, khiến hắn lo lắng cồn cào!
Chờ Thần Quang đi rồi, Kiều Chiêu lại dựa vào tháp mỹ nhân, nhớ lại từng chuyện xảy ra ở phủ Khấu Thượng Thư hôm nay, thở dài.
Nghĩ đến việc tối nay Thanh Lam biểu muội sẽ gặp nguyệt sự, hai vị biểu muội sẽ tin tưởng vào y thuật của nàng. Như thế thì dù hôm nay Thanh Lam biểu muội có vẻ bất mãn khi nói chuyện với nàng, hẳn việc châm cứu cho Đại ca cũng không có gì rắc rối.
Đêm nhanh chóng đến.
Trong phủ Khấu Thượng Thư, Khấu Thanh Lam vừa tắm xong thay ra quần áo mới, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi đến khuê phòng của Khấu Tử Mặc.
"Đại tỷ, ta đã bảo là Lê Tam cô nương nói năng linh tinh mà –" Lời này vừa nói xong, Khấu Thanh Lam chợt cảm thấy bụng đau nhói lên.
Chương 207: Đánh cỏ không động rắn
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thấy vẻ mặt Khấu Thanh Lam đau đớn, Khấu Tử Mặc vội hỏi: "Nhị muội, muội sao vậy?"
"Ta –" Khấu Thanh Lam đè chặt bụng theo bản năng.
Sao bụng là âm ỉ đau thế này? Chẳng lẽ thực sự có nguyệt sự?
Hiển nhiên Khấu Tử Mặc cũng nghĩ đến điều này, thăm dò hỏi: "Nhị muội, liệu –"
"Không thể nào!" Khấu Thanh Lam chối biến ngay lập tức.
Khấu Tử Mặc hiểu muội muội, biết muội muội cá mắc cạn vẫn cố giãy giụa, cố ý trêu đùa: "Ý ta là, liệu có phải là muội ăn no đau bụng không?"
"Phải, phải, có thể là ta ăn no đau bụng. Đại tỷ, cho ta dùng tịnh phòng của tỷ."
Một lúc sau, từ tịnh phòng truyền lại giọng nói chán chường của Khấu Thanh Lam: "Đại tỷ, phiền tỷ sai nha hoàn lấy khăn nguyệt sự đến cho ta..."
Khấu Tử Mặc buồn cười lắc đầu, sai nha hoàn lấy khăn nguyệt sự nàng chưa dùng đưa vào cho Khấu Thanh Lam.
Không lâu sau Khấu Thanh Lam đi ra khỏi tịnh phòng, mặt không tự nhiên thoải mái.
Khấu Tử Mặc cười: "Có gì mà ngại, nữ tử ai mà chẳng vậy."
Khấu Thanh Lam cắn môi: "Đại tỷ, vì sao Lê Tam cô nương lại biết được? Cứ cho là nàng ta nói bừa, cũng không nói bừa đúng đến vậy."
"Phải." Khấu Tử Mặc rót một cốc nước ấm cho Khấu Thanh Lam: "Thế nên tất nhiên muội ấy không nói bừa rồi."
Khấu Thanh Lam nắm chặt chiếc cốc theo bản năng, mặt tái nhợt vì đau bụng: "Chẳng lẽ, nàng ta thực sự có thể nhìn ra khi nào người khác có nguyệt sự? Có là thái y có khi cũng không đoán được ấy chứ?"
"Thái y cũng không trị được vết bỏng của biểu ca. Được rồi, Nhị muội, giờ muội đang không thoải mái, mau về nghỉ ngơi đi."
Khuyên Khấu Thanh Lam xong, Khấu Tử Mặc ngồi xuống, ngón tay gõ đều đều lên mép giường.
Lê Tam cô nương còn lợi hại hơn so với nàng tưởng, hy vọng vết bỏng trên mặt biểu ca có thể được cải thiện.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Kiều Chiêu lại đến phủ Khấu Thượng Thư.
Địa điểm gặp mặt vẫn là bãi đất trống cạnh rừng trúc.
"Lê Tam cô nương, lại nhờ muội rồi." Khấu Tử Mặc cúi người với Kiều Chiêu, sau đó kéo Khấu Thanh Lam ra ngoài, phòng trừ có người ghé vào.
Kiều Chiêu nhìn Kiều Mặc không chớp mắt.
Kiều Mặc bị nàng nhìn quá lâu, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Sao rồi?"
"Ừm, gì cơ?"
Thấy bộ dáng như đi trên mây của tiểu cô nương, Kiều Mặc bất đắc dĩ cười: "Tại hạ muốn hỏi Lê Chiêu, trong cơ thể ta có còn độc linh hương hay không?"
"Cái này không nhìn được, thời gian quá ngắn, phải đo một chút."
Kiều Mặc: "..." Thế Lê cô nương vừa nhìn cái gì không chớp mắt vậy?
"Huynh đưa tay ra đây."
Kiều Mặc đàng hoàng đưa tay ra.
Kiều Chiêu lôi một cây ngân châm và một món đồ hình củ lạc từ trong hà bao ra, trước dùng ngân châm rạch một đường trên bụng ngón tay Kiều Mặc, sau đó mở món đồ hình củ lạc ra. Một nửa không có gì, nửa còn lại có một lớp cao nõn nà.
Kiều Chiêu ép mấy giọt máu từ bụng ngón tay của Kiều Mặc, hứng vào nửa củ lạc có lớp cao, nhẹ giọng giải thích: "Nếu trong máu có độc linh hương, cao màu bạch ngọc sẽ thành màu đỏ nhạt."
Lời vừa dứt, nửa củ lạc phủ cao nõn nà nhanh chóng chuyển sang màu đỏ nhạt với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Kiều Chiêu ngước mắt, nhìn Kiều Mặc.
Vẻ mặt Kiều Mặc không thay đổi là bao, điểm nhiên nói: "Gia môn gặp nạn, tại hạ chỉ muốn yên tĩnh, sau khi đến phủ Thượng Thư cũng chỉ có một gã sai vặt phục vụ lo chuyện cơm nước."
"Thế gã sai vặt này là do ai sắp xếp cho Kiều Đại ca?"
"Phủ Thượng Thư do ngoại tổ mẫu của tại hạ làm đương gia, nhưng hiện giờ hơn nửa công việc đều giao lại cho Đại cữu mẫu tại hạ rồi. Huynh muội tại hạ đến nhờ cậy, ăn mặc đều do Đại cữu mẫu sắp xếp." Kiều Mặc kể lại một cách khách quan, bổ sung: "Nhưng như vậy cũng không chứng tỏ được điều gì."
Kiều Chiêu gật đầu.
Nếu ngoại tổ mẫu đã dần dần chuyển giao quyền quản gia cho Đại cữu mẫu, Đại cữu mẫu đương nhiên phải lo liệu những chuyện này. Bà phái một tên sai vặt đến, cũng không có nghĩa là chuyện hạ độc liên quan đến bà.
Chỉ cần là người thì luôn tồn tại biến số, gã sai vặt có thể làm việc theo lời Đại cữu mẫu, cũng có thể bị một thế lực nào đó ngấm ngầm mua chuộc.
"Vậy đây vẫn là một vấn đề nan giải, khiến Lê cô nương bận tâm rồi."
Kiều Chiêu không hề nổi giận, cười nói: "Bây giờ ít nhất cũng đã khẳng định được là gã sai vặt có vấn đề, thế thì xuống tay từ chỗ hắn là được rồi."
Kiều Mặc thản nhiên: "Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, hôm nay biết được gã sai vặt có vấn đề, có thể cảnh giác vài phần, nhưng nếu đuổi hắn đi thì lại rút dây động rừng."
"Kiều Đại ca nói phải." Kiều Chiêu gật đầu.
Hôm nay hung thủ giấu mình mới chỉ để gã sai vặt âm thầm hạ độc, lén lén lút lút hạ độc linh hương, nhỡ mà ép quá, lại cho Đại ca uống thạch tín, thế thì khóc cũng không kịp.
Đại ca và ấu muội ăn nhờ ở đậu, trong tay không có ai đáng tin để dùng, hiển nhiên cố kỵ điều này nên không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Nhưng nàng không bắt được hung thủ thì sao mà an tâm nổi đây?
Vừa nghĩ đến việc có kẻ tính toán Đại ca như vậy, Kiều Chiêu lạnh hết cả lòng, bình tĩnh nói: "Bây giờ muốn bắt hung thủ đang nấp mình, tốt nhất là bắt tay xử lý tên sai vặt đầu tiên. Kiều Đại ca lo rằng đuổi tên sai vặt đi sẽ rút dây động rừng, điều này tất nhiên rất hợp lý, nhưng ta có một biện pháp, vừa có thể đánh cỏ, vừa không phải động rắn."
Dáng vẻ tỉnh táo ung dung thẳng thắn của tiểu cô nương khiến lòng Kiều Mặc hơi run rẩy, chàng khẽ cười: "Tại hạ sẵn lòng nghe."
Lo lắng nếu quá lâu la sẽ khiến tỷ muội Khấu Tử Mặc nghi ngờ, Kiều Chiêu vừa châm cứu cho Kiều Mặc vừa nói: "Rất đơn giản, Kiều Đại ca tìm cách để Khấu Đại cô nương sắp xếp địa điểm buổi gặp mặt tiếp theo của chúng ta ở bên ngoài phủ là xong..."
Nói xong, không thấy Đại ca đáp lại, nhìn vội ca một lát.
Chẳng lẽ biện pháp này quá đáng sợ, hù dọa Đại ca rồi à?
"Kiều Đại ca, huynh thấy như thế thì sao?"
Kiều Mặc che đi gợn sóng trong lòng chàng, gật đầu: "Rất tốt, sẽ làm y theo lời Lê cô nương nói."
Kiều Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhợt nhạt.
"Lê cô nương, mạn phép xin hỏi quý danh của cô nương được không?"
Kiều Chiêu giật mình.
Dựa vào tính cách của Đại ca, không thể nào có chuyện chủ động hỏi khuê danh của một vị cô nương mới gặp qua hai lần được, như vậy quá là tùy tiện, thế mà Đại ca vẫn hỏi.
Kiều Chiêu mừng thầm.
Thế có phải là Đại ca thấy nàng rất giống muội muội của ca không?
Từ tận đáy lòng, Kiều Chiêu rất khao khát nhận thân với Đại ca, nhưng không thể dồn dập một lúc thế được, nếu nàng hấp tấp bộc lộ thân phận, rất có thể chỉ nhận được sự phòng bị và xa cách của Đại ca.
Nàng không thể mạo hiểm như thế được.
Chỉ cần Đại ca khỏe mạnh, nàng không ngại phải chờ đến ngày huynh muội hợp tình hợp lý nhận nhau.
Khi ấy, nàng sẽ không chỉ còn một mình nữa.
Kiều Chiêu nghĩ vậy, cười đến đắc ý.
Nhưng Kiều Mặc lại mơ hồ.
Chàng hỏi khuê danh của một nữ tử như vậy đúng là hơi đường đột, Lê cô nương không muốn trả lời cũng là dễ hiểu. Nhưng tại sao không trả lời mà lại cười ngây ngô như thế nhỉ, rốt cuộc là có ý gì?
"Ôi, tại hạ hơi đường đột—"
Kiều Chiêu vội xua tay: "Không đường đột đâu. Khuê danh của ta là "Chiêu", Kiều Đại ca có thể gọi là là "Chiêu Chiêu"."
Chương 208: Không cho phép đến
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Chiêu Chiêu?" Sắc mặt Kiều Mặc thay đổi, lẩm bẩm: "Chiêu Chiêu –"
"Phải." Kiều Chiêu cười toe toét.
Kiều Mặc khôi phục lại sắc mặt, phức tạp nhìn lúm đồng tiền như hoa nở của tiểu cô nương, mãi mới bình tĩnh hẳn, lạnh nhạt: "Cứ gọi là Lê cô nương đi vậy, tránh để người ta nói ra nói vào."
"Chiêu Chiêu" là tên duy nhất chàng dành để gọi Đại muội. Cho dù tiểu cô nương trước mặt có giống Đại muội đến mấy thì vẫn không phải là Đại muội đã qua đời.
Đối với tiểu cô nương trước mặt, chàng sẽ vì những nét tương đồng với Đại muội mà sinh lòng thương mến, thân thiết, nhưng chàng không muốn ai thay thế vị trí của Đại muội trong lòng.
Kiều Chiêu rũ mắt, che đi mất mát trong lòng: "Kiều Đại ca gọi thế nào cũng được."
"Khụ, khụ." Tiếng ho nhẹ vang lên, sau đó là giọng nói của Khấu Tử Mặc: "Xong chưa?"
Kiều Chiêu cúi người với Kiều Mặc, đi đến cạnh Khấu Tử Mặc: "Được rồi."
Khấu Tử Mặc vội vã gật đầu với Kiều Mặc, vội vã kéo Kiều Chiêu đi, cho đến khi về phòng mới nói: "Lúc nãy nương ta đi ngang qua sân, để cho nương thấy thì không hay."
Kiều Chiêu gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, đứng dậy cáo từ: "Vậy ta về phủ trước vậy, đợi ba ngày nữa lại thi châm cho Kiều công tử, thế là dùng được thuốc rồi."
"Được, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp."
Kiều Chiêu vừa đi không lâu thì nha hoàn ở viện của Mao thị mời Khấu Tử Mặc qua.
"Nương, có chuyện gì mà nương gọi con đến thế ạ?"
Mao thị nhấp một ngụm trà, đặt chén trà lên bàn, sẵng giọng: "Không có chuyện gì thì người làm nương lại không thể gọi con qua à?"
"Nữ nhi không có ý đấy."
"Tử Mặc, hôm nay con mời Lê Tam cô nương đến chơi à?"
"Vâng."
"Đang yên đang lành sao lại thân thiết với Lê Tam cô nương như thế?"
Khấu Tử Mặc rũ mắt, giải thích: "Mất ngày trước mời Tô cô nương và Hứa cô nương đến chơi. Tô cô nương tán dương kỳ nghệ của Lê Tam cô nương vô cùng nên con cũng tiện mời luôn cả Lê Tam cô nương. Nói chuyện hôm đó cảm thấy rất hợp ý với Lê Tam cô nương, nên hôm nay lại mời muội ấy đến chơi."
"Hợp ý?" Mao thị nhíu mày, không vui ra mặt: "Nương nghe chuyện về cái vị Lê Tam cô nương kia rồi, trên dưới cái Tây phủ Lê gia ấy làm việc cũng quá xúc động. Sau này ít giao thiệp với những người như vậy thì hơn, nếu không một khi gặp phải chuyện gì, cả cái đám chân đất không sợ ướt giày như bọn họ thì không nói, mấy người liên quan chẳng phải cũng gặp phiền phức theo à?"
Thấy Khấu Tử Mặc dửng dưng không nói gì, Mao thị thừa biết trưởng nữ rất có chủ kiến riêng, không nói dịu dàng hiền từ bình thường, mà nghiêm giọng: "Ta nói đã biết chưa hả? Nương cũng không can thiệp vào các mối quan hệ của con, con gặp gỡ Tô cô nương, Chu cô nương, Hứa cô nương, nương đã bao giờ ngăn cản chưa? Nhưng cái vị Lê Tam cô nương này thì không giống thế, con bé đấy từng bị kẻ buôn người bắt cóc, sớm chẳng còn thanh danh rồi, con cùng nó giao thiệp, người khác sẽ nghĩ con là người như thế nào? Chưa kể cả nhà con bé đấy lại còn đắc tội với thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, ai biết hôm nào lại gặp họa, đến lúc đó có khi còn vạ lây sang con đấy."
Khấu Tử Mặc yên lặng nghe, môi mím chặt.
"Tử Mặc, con có nghe thấy nương nói gì không?"
"Nghe được ạ." Khấu Tử Mặc nhìn Mao thị, nhịn vài hồi rồi chỉ hỏi: "Nhưng nếu người gặp chuyện là nữ nhi thì sao?"
Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan.
Vế đối này Lê Tam cô nương vốn dùng để chỉ điểm cho Vi Vũ, nhưng làm sao lại không khiến nàng cảm thấy chấn động cơ chứ?
Ai ai cũng chỉ nghĩ đến việc tránh xa những người đang gặp chuyện khó khăn, nhưng đến lượt bản thân gặp chuyện khó xử, có ai không muốn có những người nhà như người thân của Lê Tam cô nương sát cánh bên cạnh chứ?
Người như Lê Tam cô nương, cho dù không chữa được mặt cho biểu ca, nàng vẫn sẵn lòng gần gũi.
Mao thị trầm mặt: "Tử Mặc, ý của con là gì vậy? Ai lại đi nói mình như vậy? Con là trưởng nữ của phủ Thượng Thư, đã định sẵn là làm gì cũng thuận buồm xuôi gió rồi, sau này không cho phép nói những thứ xúi quẩy như vậy. Còn cái vị Lê Tam cô nương kia, cho dù con có oán trách nương, nương cũng không thể dung túng cho con được, sau này không cho phép con bé đấy đến đây nữa!"
"Nương –" Khấu Tử Mặc kinh ngạc vô cùng.
Nàng biết có một số chuyện khó tránh khỏi mẹ con ý kiến trái chiều, nhưng không ngờ mẫu thân lại trực tiếp can thiệp vào các mối quan hệ của nàng như thế này.
Mao thị nhấc chén trà lên uống tiếp, liếc nhìn sắc mặt khó coi của trưởng nữ, dịu giọng hỏi: "Hai ngày nay, con hay đến rừng trúc à?"
Khấu Tử Mặc căng thẳng.
Nàng đã sớm biết, từ khi biểu ca đến phủ, nương càng theo dõi sát sao nàng hơn, đặc biệt để ý xem nàng có gặp mặt biểu ca không.
Nương nhắc đến rừng trúc, chẳng lẽ là nghe được phong thanh gì, muốn cảnh cáo nàng?
"Tử Mặc, nương nói vậy, con đã nhớ chưa? Sau này không qua lại với cái Lê Tam cô nương đó nữa."
"Dạ." Khấu Tử Mặc lạnh nhạt đáp.
Việc quan trọng trước mắt là nhanh chóng chữa khỏi mặt cho biểu ca, nếu ngang ngạnh với nương mà ảnh hưởng đến việc đó thì hỏng hết mất.
Trở về từ chỗ Mao thị, Khấu Tử Mặc tâm sự nặng nề, gọi Khấu Thanh Lam sang.
"Thế nào rồi Đại tỷ? Trông tỷ không thoải mái." Khấu Thanh Lam kéo tay tỷ tỷ, vỡ lẽ: "Đại tỷ, có phải tỷ cũng phát hiện ra là ánh mắt Lê Tam cô nương lúc nhìn biểu ca rất bất thường đúng không? Vừa nghiêm túc, vừa chuyên chú, tựu lại chính là thâm tình đấy!"
Khấu Thanh Lam càng nói càng kích động, kéo kéo tay Khấu Tử Mặc: "Đại tỷ, sau này ta nghĩ hay là đừng để Lê Tam cô nương gặp biểu ca nữa thì hơn."
Nhỡ mà Lê Tam cô nương bắt mất biểu ca, Đại tỷ khóc không ra nước mắt mất.
Khấu Tử Mặc tự giễu, cười cười: "Sau này Lê Tam cô nương cũng không đến đây nữa."
"Tại sao?"
"Nương không cho phép. Vừa rồi nương gọi ta sang để nói chuyện này."
"Tại sao nương không cho phép chứ?" Khấu Thanh Lam nghe vậy thì sửng sốt.
"Đại khái có lẽ là vì – Lê Tam cô nương không phải Tô cô nương, cũng không phải Chu cô nương hay là Hứa cô nương –"
Khấu Thanh Lam nhanh nhạy thông minh, lập tức hiểu ý của tỷ tỷ, vẻ mặt khó coi hơn hẳn, cắn môi nói: "Không phải thì sao? Ta thấy Lê Tam cô nương rất là tốt!"
Các cô nương kết bạn với nhau, quan trọng nhất là tính tình, cứ coi như thành tay sai cho công chúa thì sao? Chẳng lẽ công chúa điện hạ cao quý thì đưa được càng nàng lên trời à?
Khấu Tử Mặc không nhịn được bật cười: "Nãy ai vừa bảo sau này không cho Lê Tam cô nương gặp biểu ca nữa cơ mà?"
"Đấy là hai chuyện khác nhau mà. Ta chỉ sợ Đại tỷ cuối cùng lại đau lòng thôi."
Khấu Tử Mặc vuốt tóc muội muội, dịu dàng nói: "Thanh Lam, muội giúp tỷ một chuyện, đến gặp biểu ca, bảo là ba ngày nữa sẽ sắp xếp cho huynh ấy gặp Lê Tam cô nương ở bên ngoài."
"Được, thế lúc ấy Đại tỷ cũng xuất môn à?"
Khấu Tử Mặc lắc đầu: "Hôm đấy ta sẽ bồi nương nói chuyện."
Khấu Thanh Lam thở dài: "Thế cũng được, Đại tỷ yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Nàng từng nghe trưởng bối trong nhà Lê Tam cô nương vì xả giận thay cho Lê Tam cô nương mà chạy đến cả nha môn Cẩm Y Vệ, tại sao các nàng ở đây lại phải giả bộ lừa chuyện chính nương của mình chứ?
Nghĩ như vậy, rõ ràng các nàng phải hâm mộ Lê Tam cô nương mới đúng.
Ba ngày sau, Kiều Mặc nói là sẽ đến Đại Phúc Tự thắp hương cầu phúc thay muội muội quá cố, mang theo gã sai vặt ngồi ngựa xuất môn.
Chương 209: Sát thủ
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Hôm nay trời nóng hơn bình thường, mặt trời bỏng rát thiêu đốt mặt đất, cả đường chói đến lóa mắt, cây cối hai bên đường im lìm buồn bã, ngựa kéo xe thở hổn hển.
"Phiền ngươi rót cho ta một cốc nước." Trong xe ngựa, Kiều Mặc nói với gã sai vặt.
Gã sai vặt mồ hôi đầy đầu che giấu vẻ không tình nguyện, lề mề đi đến góc xe, nhấc bình trà lên lắc lắc, quay đầu nói: "Biểu công tử, hết nước rồi."
"Bên ngoài có lán trà nào không?"
Gã sai vặt thò đầu ra ngoài nhìn: "Không có ạ. Công tử, người cố thêm chút nữa, ngay cổng thành là có lán trà rồi."
Kiều Mặc nhắm mắt, không lên tiếng nữa.
Gã sai vặt lia mắt nhìn gương mặt của Kiều Mặc một lượt, bĩu môi.
Thành ra cái dạng này rồi còn lắm trò như vậy, tưởng mình vẫn là quý công tử à?
Trời nóng thế này mà còn chạy đi thắp hương, đúng là được đằng chân lân đằng đâu.
Gã sai vặt lau mồ hôi một cái, vén mành xe thúc giục phu xe: "Nhanh lên đi, biểu công tử khát nước rồi."
Phu xe quất roi ngựa: "Không nhanh hơn được đâu, hôm nay nóng quá, nhanh nữa ngựa chịu không nổi."
Gã sai vặt chán chường thả mành xe xuống, nhỏ giọng thì thầm: "Đúng là chọn sai ngày xuất môn!"
Lời vừa dứt, xe ngựa đột ngột dừng lại, gã sai vặt nghiêng bổ người về phía trước, đụng trán vào thành xe.
"Đánh xe cái kiểu gì thế?" Gã sai vặt vén mành xe tức tối quát mắng.
Phu xe chỉ về phía trước: "Tiểu huynh đệ, có người chặn đường, nếu ta mà không nhanh tay lẹ mắt dừng xe thì đã đụng phải người ta rồi."
"Đụng thì đụng quách đi!" Gã sai vặt sưng trán không biết xả giận đi đâu, lẩm bẩm.
"Ngươi là ai? Sao lại đứng giữa đường cản lối thế hả?" Gã sai vặt cao giọng hỏi.
"Xin hỏi trong xe là Kiều công tử Kiều Mặc phải không?"
"Phải, là biểu công tử của chúng ta. Ngươi tìm biểu công tử có việc gì à?"
"Cũng không có việc gì lớn." Người trẻ tuổi vươn cánh tay vẫn chắp sau lưng ra, lộ ra một cây đao to lớn.
Mắt gã sai vặt suýt nhảy ra khỏi tròng, đổi giọng: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Người trẻ tuổi chậm rãi giơ cây đao lên: "Giết người –"
Mặt trời chói chang, ánh sáng trắng lóa mắt, trường đao lạnh lẽo tấn công đến.
Gã sai vặt hét lớn một tiếng: "Từ từ đã--"
Đao ngừng lại giữa không trung.
"Chờ ta chạy đã rồi làm gì thì làm!" Gã sai vặt nói xong ôm đầu lẩn như trạch.
Người trẻ tuổi đang giơ thanh đao đờ cả người.
Còn có gã sai vặt như thế à?
Hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, lạnh giọng quát: "Kiều công tử, chịu chết đi!"
Trường đao giơ lên, hàn quang lóe sáng, dắt theo kình phong chém vào buồng xe.
Phu xe đã sợ đến choáng váng giơ roi ngựa lên theo bản năng, hung hăng quất vào con tuấn mã.
Ngựa hí dài một hơi, cất vó phi về phía trước.
Lúc này đao đã chém tới thành xe rồi, đang đà tạo thành một vệt lõm lớn thì xe ngựa lại di chuyển, người trẻ tuổi vội buông tay ra, cây đao bám theo xe ngựa vài trượng rồi mới rơi xuống đất.
"Đứng lại cho ta!" Người trẻ tuổi nhặt cây đao lên co cẳng chạy theo.
Gã sai vặt kêu theo: "Chở ta nữa!"
Người trẻ tuổi bỗng nhiên dừng lại, xoay người.
"Ngươi, ngươi muốn gì?" Gã sai vặt lùi về sau vài bước rồi xoay người co cẳng chạy.
Người trẻ tuổi tung một cước đạp gã sai vặt ngã bẹp xuống đất, sau đó chạy thêm vài bước, thấy không đuổi kịp xe ngựa được đành quay lại, xách tên sai vặt choáng váng nằm lăn lóc trên mặt đất, thản nhiên rời đi.
Phu xe căng thẳng tột độ lo lắng tên sát thủ trẻ tuổi sẽ đuổi theo, liên tục ngoái lại nhìn, thấy hết cảnh đó, thì thở phào nhẹ nhõm.
May mà lão chạy nhanh, may mà tên sai vặt kia quá ngu đần, giữ chân sát thủ.
Dưới ánh nắng chói chang, phu xe liều mạng quất roi, ngựa kéo xe thở hồng hộc như kéo bễ, rốt cuộc ngã lăn kềnh ra đất.
Trong nháy mắt, xe ngựa lật đổ nằm ven đường, phu xe bị hất bay ra ngoài ngã vào bãi cỏ.
"Khụ, khụ, khụ." Tiếng Kiều Mặc ho khan vang lên.
Phu xe bị ngã sõng soài trên mặt đất mãi mới lồm cồm bò dậy, luống cuống vén mành xe: "Biểu công tử, người có sao không?"
Kiều Mặc dựa vào thành xe, mặt hơi tái đi, yếu ớt nói: "Không sao."
"Không sao là được rồi, không sao là được rồi. Biểu công tử, ngựa chết nóng rồi, để lão nô đỡ người đi vậy."
Kiều Mặc đi ra khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng phủi vạt áo, ung dung trở lại: "Không cần, đi thôi."
Phu xe trợn trừng mắt nhìn về phía trước, kinh hoàng.
Kiều Mặc nhìn theo tầm mắt phu xe, chỉ thấy một nam tử mặc quần áo xám đội mũ có mành che cầm kiếm đứng cách đó không xa. Hai tầm mắt giao nhau, hắn đi từng bước về phía họ.
Phu xe biến sắc: "Biểu công tử, không tốt rồi, không chỉ có một sát thủ!"
Lão đã nghĩ là sao lại thoát dễ thế mà,lần này đúng là phải gửi lại mạng già nơi đây rồi!
Nhìn sát thủ bước gần đến, Kiều Mặc có chút chững lại.
Lê cô nương đã nói với chàng là sẽ sắp xếp một người giả làm sát thủ tập kích trên đường từ Đại Phúc Tự trở về, bắt gã sai vặt đi. Chuyện đó đã xảy ra xong rồi, vậy tên sát thủ trước mắt là từ đâu ra?
Tại sao sát khí và khí thế tỏa ra từ đối phương lại khiến chàng bất an đến vậy?
Kiều Mặc chậm rãi lui về sau, nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ có kẻ biết thời biết thế, nhân có kế sách chàng quyết định cùng Lê cô nương thì tương kế tựu kế, phái ra sát thủ thực sự?
Kiều Mặc cũng không sợ chết. Vào cái ngày trận hỏa hoạn thiêu sạch từng nhành cây ngọn cỏ trong nhà của chàng, vào cái ngày người nhà đã táng thân trong cơn họa bất ngờ ập đến ấy, chàng đã không còn sợ chết nữa.
Nhưng không sợ chết, chàng càng không thể chết.
Những ý niệm này vụt qua trong lòng Kiều Mặc, chàng lạnh giọng: "Tách ra chạy mau!"
Phu xe ngẩn người, sau đó dang tay chắn trước mặt Kiều Mặc: "Biểu công tử người mau chạy đi, lão nô sẽ chắn cho người!"
Tiếng nói vừa dứt, phu xe thảm thiết kêu lên, bị tên sát thu đạp một đáp ngã lăn vào vệ đường.
Kiều Mặc xoay người bỏ chạy.
Sát thủ không nói gì theo sát phía sau, rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía lưng Kiều Mặc.
"Biểu công tử cẩn thận –" Phu xe gắng gượng ngẩng đầu lên, la lớn.
Kiều Mặc khuỵu chân lảo đảo ngã xuống đất, vừa vặn thoát khỏi trường kiếm.
Sát thủ di chuyển tay, giơ kiếm hướng về Kiều Mặc vừa ngã.
"Cẩn thận! Biểu công tử!" Phu xe thấy vậy thì run sợ vô cùng, hét khàn cả giọng.
Kiếm đâm xuống, Kiều Mặc lộn một vòng, mũi kiếm đâm xuống đất, khuấy một trận bụi tung bay, sau đó lại được nhổ lên, tiếp tục đâm về phía chàng.
Kiều Mặc bị bụi đất làm mờ mắt, không thấy được mũi kiếm, chỉ thấy lạnh khắp xung quanh.
Mắt thấy hàn quang thanh kiếm đang đâm thẳng đến ngực Kiều Mặc, phu xe sợ đến choáng váng, hô to: "Biểu công tử --"
Lão phu xe nhắm tịt mắt lại, chờ mãi không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mà lại nghe thấy tiếng binh khí va chạm, vội vã ti hí mở mắt, thì thấy một người nam tử trẻ tuổi mặt mũi phổ thông đang đối phó với tên nam nhân mặc y phục xám mũ che mạng, kiếm lóa đao chớp, khiến người ta sợ hãi.
Lão phu xe chật vật bò dậy, âm thầm hít một hơi cho đỡ sợ, vừa nhìn chằm chằm hai người đang giao đấu căng thẳng, vừa rón rén đi về phía kia, vất vả nhấc Kiều Mặc ra ngoài, thấy hai người kia không để ý thì vội vàng kéo Kiều Mặc chạy biến.
Chương 210: Sát thủ thứ hai
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Mở cửa mau lên!" Trước cửa phủ Khấu Thượng Thư, phu xe chật vật khốn đốn, ra sức vỗ cửa.
Cửa son có khoen cửa đầu thú bằng đồng két một tiếng rồi mở ra, người trông cửa liếc ra, chớp chớp mắt rồi hốt hoảng: "Lão Vương, lão làm sao thế này?"
"Đừng có hỏi vội, tranh thủ cho ta vào đã."
Tay trông cửa thấy nam tử đứng cạnh lão phu xe, giật mình nhảy thót lên: "Biểu công tử, sao người lại cả người đầy đất thế này? Nhanh vào đi, nhanh lên."
Không lâu sau, tin biểu công tử Kiều Mặc trên đường hồi phủ gặp tập kích truyền khắp phủ Thượng Thư.
Khấu Tử Mặc đang ngồi trò chuyện cùng Mao thị cũng sợ hãi đến tái mặt, đứng bật dây.
Mao thị liếc con gái một cái, điềm nhiên nói: "Tử Mặc, con về phòng trước đi, nương đi xem biểu ca của con thế nào."
"Nương –" Khấu Tử Mặc tiến lên một bước.
"Con về phòng đi."
"Dạ."
Thấy Mao thị đi rồi, Khấu Tử Mặc chạy đến chỗ Khấu Thanh Lam.
"Nhị cô nương đâu?"
"Nhị cô nương chưa về ạ."
Khấu Tử Mặc không khỏi hốt hoảng.
Phải rồi, nàng hoảng quá nên lại quên mất, chắc lúc này Thanh Lam vẫn đang ngồi ở quán trà quán trà Ngũ Vị với Lê cô nương, có khi còn chưa biết chuyện biểu ca bị tập kích.
Khấu Tử Mặc hạ quyết tâm, đi đến chỗ Kiều Mặc.
Tại Thính Phong cư, Tiết lão phu nhân và con dâu cả là Mao thị, con dâu thứ là Đậu thị đều đã chạy đến, thấy Khấu Tử Mặc đến thì Mao thị mắt hơi tối lại, vẫn dịu dàng nói: "Tử Mặc tới à con."
Bỏ qua ánh mắt của mẫu thân, Khấu Tử Mặc khom người làm lễ: "Tổ mẫu, nương, Nhị thẩm, cháu nghe nói biểu ca bị tập kích trên đường trở về từ Đại Phúc Tự, không biết biểu ca thế nào rồi ạ?"
Tiết lão phu nhân trầm giọng nói: "May mà biểu ca cháu không sao, chỉ bị sợ hãi một chút thôi, giờ vẫn đang nghỉ ở trong phòng."
Khấu Tử Mặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn trời đất biểu ca không sao, nếu không nàng sẽ tự trách dằn vặt đến cuối đời mất.
Nếu nàng không sắp xếp thì làm sao biểu ca lại phải xuất môn chứ?
"Tổ mẫu, rốt cục là biểu ca bị tập kích thế nào vậy ạ?"
"Ta cũng đang định hỏi. Khánh ma ma, đưa lão Vương phu xe đến đây đi."
Không lâu sau, Khánh ma ma dẫn lão Vương phu xe vào.
Lão Vương trực tiếp quỳ xuống: "Ra mắt lão phu nhân, Đại thái thái, Nhị thái thái."
"Khánh ma ma, xếp cho lão Vương một cái ghế để ngồi đi."
Khánh ma ma lôi ra một cái ghế, lão Vương cẩn thận ngồi xuống.
"Lão Vương, lão kể rõ chuyện gì xảy ra hôm nay đi."
"Ôi chao, hồi bẩm lão phu nhân, chuyện là như vầy. Hôm nay trời nóng như vậy, chúng tiểu nhân cũng nóng lòng muốn mau chóng hồi phủ trừ Đại Phúc Tự chứ, thế mà lại có kẻ chắn ngay giữa đường..." Lão Vương nghĩ đến đây thì bất bình, vỗ đùi: "Cái thằng ranh thỏ đế Hoài Phong kia chẳng ra làm sao, thấy sát thủ sáp lại xe ngựa thì co giò chạy biến. May mà lão nô không sợ lâm nguy, trung thành hộ chủ, lập tức thúc ngựa chạy thật nhanh, sát thủ không đuổi kịp xe ngựa, chắc chắn là thấy việc không làm xong thì không ổn, thế là xách cái thằng oắt Hoài Phong kia đi mất, đúng là ông trời có mắt –"
Thấy vẻ mặt của các chủ tử không vui vẻ lắm, lão Vương thấp giọng dần.
"Đã thế thì tại sao lão và biểu công tử lại chật vật như thế?" Tiết lão phu nhân trầm giọng.
Lão Vương lau nước mắt: "Sao mà không chật vật được cơ chứ, lão nô đang liều mạng đánh xe, ai ngờ vẫn còn một tên sát thủ khác chờ trước. Tên sát thủ kia đội mũ che mạng, mặc y phục xám –"
Tiếu lão phu nhân cố nhẫn nại nhíu mày.
Mao thị sẵng giọng: "Nói điểm chính thôi!"
"Ặc, điểm chính là tên sát thủ áo xám này lạnh lùng vô tình hơn nhiều, đáng sợ là lão nô liều mạng ngăn trở cũng vô ích, kẻ kia chạy thẳng đến chỗ biểu công tử. Biểu công tử liều mạng né tránh, đương lúc tên sát thủ kia giơ kiếm đâm đến ngực biểu công tử thì –"
"Cứ như kể thoại bản!" Mao thị nhếch mép.
Tiểu lão phu nhân giơ tay: "Để lão ta nói!"
Được lão phu nhân cho phép, lão Vương phát huy thực lực kể chuyện của mình, từ chuyện tên sát thủ áo xám máu lạnh vô tình, đến việc người qua đường rút đao tương trợ, rồi hai chủ tớ gian nan trốn về thế nào, chuyện nào chuyện nấy rõ ràng lành mạch.
"Lão Vương, lão trung thành hộ chủ, rất tốt, đến phòng thu chi nhận thưởng đi." Tiết lão phu nhân phất tay cho lão Vương lui, nghiêng đầu nói với Mao thị: "Mao thị, có việc sắp xếp gã sai vặt cho Mặc Nhi ngươi làm cũng không xong."
Có người em dâu là Đậu thị ngồi cạnh, Mao thị lập tức ngượng đến đỏ bừng mặt, dịu giọng nói: "Là do con dâu không sắp xếp thỏa đáng, lát nữa con sẽ chọn một người thật tốt đến phục vụ biểu công tử."
"Thôi." Tiết lão phu nhân lắc đầu, nhìn Khánh ma ma tâm phúc đứng cạnh: "Khánh ma ma, ta nhớ cháu trai của ngươi năm nay cũng mười lăm rồi phải không?"
"Vừa tròn mười lăm tháng trước ạ."
"Thế để nó đến phục vụ Mặc Nhi thì có được không?"
Khánh ma ma vội vàng tạ ơn: "Thằng bé được phục vụ biểu công tử là phúc của nó rồi."
Mao thị lúng túng không thôi, suýt thì xé tan khăn tay.
Quả nhiên lão phu nhân vẫn thương mấy đứa con của đại cô đã chết hơn. Trước kia Kiều Chiêu đến mỗi một lần, đã đặt hai đứa con gái của bà lên bàn cân so lên so xuống, giờ cũng đối với ngoại tôn như vậy, chỉ vì một tên sai vặt mà không để cho bà chút mặt mũi nào.
"Tử Mặc, cháu về trước đi, tổ mẫu còn mấy chuyện muốn bàn với nương cháu và Nhị thẩm."
Tiết lão phu nhân đã lên tiếng, tất nhiên Khấu Tử Mặc nghe lời rời khỏi Thính Phong cư, nhưng cũng không về phòng luôn mà lặng lẽ chạy ra ngoài bằng cửa sau, đến thẳng quán trà Ngũ Vị.
"Đại tỷ, không phải tỷ có việc không xuất môn được hay sao?" Trong nhã thất ở quán trà Ngũ Vị, Khấu Thanh Lam không tiện nói thẳng trước mặt Kiều Chiêu, uyển chuyển nói.
"Biểu ca gặp chuyện rồi."
"Hả? Biểu ca làm sao?"
Khấu Tử Mặc kể lại đơn giản mấy chuyện lão phu xe bẩm báo, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng, nói với Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, biểu ca của ta bị kinh sợ, cần nghỉ ngơi, sợ rằng mấy hôm tới không xuất môn được, nhiệt độc của huynh ấy--"
Kiều Chiêu cười cười: "Không có gì đáng lo, nhiệt độc trong cơ thể Kiều công tử cũng không còn nhiều, khi nào có cơ hội gặp lại thi châm cho huynh ấy lần nữa là được. Bây giờ huynh ấy bị kinh sợ như vậy thì nghỉ ngơi là việc quan trọng nhất."
Nàng thản nhiên trấn an Khấu Tử Mặc nhưng trong lòng sóng gió không yên.
Tại sao lại có hai sát thủ? Nghe Khấu Tử Mặc nói vậy, rõ ràng tên sát thủ thứ hai kia muốn đẩy Đại ca vào chỗ chết mà!
Theo kế sách nàng thương lượng cùng Đại ca, tiếp theo Đại ca sẽ uống thuốc nàng đưa, chuyển từ thế bị động sang chủ động, giả vờ mắc một trận bệnh nặng. Như thế hung thủ ấn nấp phía sau sẽ cho là đã đạt được mục đích ám hại Đại ca, sẽ không giở thêm sát chiêu nào nữa, tạm đảm bảo an toàn cho Đại ca thêm vài hôm.
Nhưng hôm nay tự nhiên lại nhảy ra một tên sát thủ, chẳng lẽ là do đối phương phái ra?
Nghĩ đến đây, Kiều Chiêu sợ hãi.
Nếu tên sát thủ kia thuận lợi hành động, chẳng phải chính nàng đã hại Đại ca rồi à!
Từ biệt tỷ muội Khấu gia, Kiều Chiêu ôm một bầu tâm sự nặng nề về nha, lập tức cho gọi Thần Quang hỏi tình hình lúc đó.
"Cô nương người cứ yên tâm, cái tên sai vặt đó đã bị ta ném cho một vị huynh đệ khác rồi. Người huynh đệ ấy là cao thủ tra hỏi tốt nhất, mà còn kín miệng như bưng nữa."
"Thần Quang, ta hỏi ngươi, ngươi có bảo huynh đệ giả trang thành sát thủ khác không?"
Thần Quang ngẩn người, lắc đầu: "Nào có ạ."
Lòng Kiều Chiêu chùng xuống.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?