Chương 11: Đổ bệnh
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thuyền xuôi nước rời khỏi Vân Nam, gió nhẹ nhàng thổi.

Nước nhịp nhàng ập vào mạn thuyền. Ba người Trì Xán tựa vào lan can nói chuyện phiếm. Trời tối dần, ráng chiều chất chồng phía chân trời. Một con thuyền khác thong dong lướt qua, ba người nhất thời ngừng lại.

Trì Xán nhìn vị hắc y nam tử đang đứng dựa vào lan can trên con thuyền đối diện. Người nọ như cảm nhận được, nhìn lại, gật đầu với chàng.

Hắc y nam tử thoạt nhìn còn rất trẻ, tầm hai mươi tuổi, một bộ huyền y ôm lấy thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú có nét cười, nhưng đôi mắt thì không.

Nếu Trì Xán có tuấn nhan tuyệt mỹ, mỗi khi cười đều khiến người khác mê muội; thì vị hắc y nam tử này có nụ cười tựa gió xuân làm ấm lòng người xung quanh, dẫu có chút mỉa mai thì cũng chẳng ai hay.

Đợi con thuyền đi hẳn, Dương Hậu Thừa mới nhíu mày hỏi Trì Xán: "Thập Hi, đấy là ai? Huynh quen à?"

"Không thể nói là quen được --" Trì Xán rời mắt khỏi con thuyền, miễn cưỡng nói: "Cũng chẳng phải người tốt."

"Là như nào?" Chu Ngạn dấy lên hứng thú.

Cái người lạ mặt kia, bạn tốt thì biết mà bọn họ thì lại chưa gặp bao giờ, thật kỳ lạ.

Trì Xán hừ lạnh một tiếng: "Các huynh đều biết Giang Đường phải không?"

"Đùa à, đó chẳng phải là Đại Đô Đốc Cẩm Y Vệ sao? Ai mà không biết Giang Đường chứ." Dương Hậu Thừa cau mày.

Cẩm Y Vệ nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Thượng, là tai mắt của Hoàng Thượng, ai nấy đều tránh không kịp. Giang Đường kia lại còn là Đại Đô Đốc, cũng tạm coi là bằng hữu của Hoàng Thượng.

Giang Đường quả thật là người rất có uy. Dù là hoàng thân quốc thích hay là văn võ bá quan, ai cũng phải nhường hắn vài phần.

Thấy hai người trở nên nghiêm túc, Trì Xán bèn giải thích: "Giang Đường có mười ba thủ hạ đắc lực, gọi là Thập Tam Thái Bảo. Cái người các huynh vừa thấy chính là nghĩa tử của Giang Đường, Giang Thập Tam. Mấy năm trước hắn bị phái đến đóng quân tại phía nam cho nên trong kinh thành không mấy ai biết. Ta cũng vậy. Nhưng lần trước đến Gia Phong có gặp qua."

Nói tới đây, Trì Xán nhếch môi, lạnh lùng: "Đúng là một kẻ nham hiểm, đang yên đang lành lại gặp phải, rõ là xui!"

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa thấy là Cẩm Y Vệ, cái tên nghe qua cũng đủ làm dân thường sợ mất mật, đương nhiên cũng chẳng còn thiện cảm, không muốn hỏi thêm.

Dương Hậu Thừa lái sang chuyện khác: "Trời tối thế này rồi, chúng ta quay vào phòng dùng cơm đi."

Cả thuyền được ba người bao hết, bỏ rất nhiều tiền, tất nhiên phục vụ rất tốt. Ba người đến phòng ăn rồi ngồi xuống, thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bưng ra.

Dương Hậu Thừa nhìn cửa, buồn bực nói: "Lê cô nương sao vẫn chưa ra?"

"Chắc tại không đói." Trì Xán lạnh nhạt nói.

"Sao lại như thế được? Muội ấy còn không ăn trưa. Hay chúng ta vào xem đi?" Dương Hậu Thừa đề nghị.

Ba người không thích phiền phức, lần này xuất môn không đem theo người hầu. Trên thuyền toàn đàn ông, thật không tiện cho một tiểu cô nương còn chưa lớn.

Ba vị công tử bây giờ mới chợt nghĩ, một vị nhi nữ nhà quan, lớn ngần này rồi mà bên cạnh không có lấy một tiểu nha hoàn, cứ thế đi cùng bọn họ nhiều ngày như vậy, đúng là không dễ dàng.

"Phiền phức, rồi, đi xem." Trì Xán đứng lên.

Ba người đứng trước cửa phòng Kiều Chiêu. Dương Hậu Thừa gọi: "Lê cô nương, đến giờ ăn tối rồi."

Bên trong lặng yên không một tiếng động.

Ba người liếc nhìn nhau.

"Hay là vào xem?" Dương Hậu Thừa hỏi hai người.

Trì Xán khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Nhỡ người ta đang thay quần áo thì sao? Đang tắm thì sao? Chúng ta lỡ nhìn thấy thì ai chịu trách nhiệm đây?"

Chết tiệt, chàng gặp nhiều chuyện chẳng ra làm sao quá.

"Thế để ta đi." Chu Ngạn tặng cho Trì Xán một cái nhìn ý nghĩa rồi nói: "Lê cô nương không phải người như thế."

Chàng bước qua hai người rồi gõ nhẹ cửa: "Lê cô nương? Muội ở trong đó à?"

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

"Lê cô nương, mạo phạm rồi." Chu Ngạn mở cửa ra.

Phòng cho khách trên thuyền bày trí sơ sài, cũng không có bình phong che chắn. Ba người nhìn qua là thấy Kiều Chiêu đang nằm trên giường.

Mái tóc đen của nàng rối loạn, càng nổi bật gương mặt trắng nhợt, hai mắt nhắm chặt.

Ba người thay đổi sắc mặt, mặc kệ mọi thứ mà cùng bước vào.

Đi tới gần, ba người mới nhìn rõ gương mặt tái đến dọa người của tiểu cô nương. Trán nhỏ ướt đẫm mồ hôi, nhìn là biết đang đổ bệnh.

"Sao lại thế này, lúc nãy không phải vẫn ổn à?" Dương Hậu Thừa kinh hãi.

Chu Ngạn nhíu mày, hơi chần chờ: "Hình như mấy hôm nay Lê cô nương không ăn gì."

Bọn họ là ba tên đực rựa nên không phải lúc nào cũng chú ý đến một tiểu cô nương, vừa nghe Chu Ngạn nói xong thì lập tức tỉnh ngộ.

Dương Hậu Thừa xem xét sắc mặt của Kiều Chiêu, có chút sốt ruột: "Tiểu nha đầu không đói à? Đang yên đang lành lại bỏ bữa?"

Thật mà, đang yên đang lành lại sao lại bỏ bữa? Rõ ràng vốn là cô nương chỉ vì muốn nhanh được ăn cơm mà cùng Trì Xán chơi cờ.

Chu Ngạn yên lặng nghĩ rồi nhìn về phía Trì Xán: "Thập Hi, huynh nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Làm gì được nữa, chờ thuyền cập bến tiếp theo thì đi tìm thầy thuốc khám cho muội ấy chứ còn làm gì." Trì Xán nhìn Kiều Chiêu rồi thản nhiên nói: "Nói chung không để muội ấy chết trên thuyền là được."

"Sống chết cái gì. Ta nghĩ tiểu nha đầu nhất định không có việc gì đâu." Dương Hậu Thừa trấn an.

Bạn tốt của chàng chính là kẻ khẩu xà tâm phật, rõ ràng đang rất quan tâm lo lắng.

Trì Xán oán hận dời mắt.

Cái giọng của tay họ Dương kia là thế nào đấy, chàng không quan tâm chút nào đâu!

Ba người đứng ở trong phòng Kiều Chiêu, lặng im trong một lúc.

Cô nương trên giường chợt có động tĩnh.

Bỗng nhiên nàng nhẹ nhàng hô một tiếng: "Cha. Nương --"

Bên trong càng thêm tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau Dương Hậu Thừa mới cười nói: "Hóa ra là nhớ nhà."

Chu Ngạn lắc đầu: "Không chỉ đơn giản là nhớ nhà. Một tiểu cô nương như muội ấy không dưng bị bắt cóc đến phía Nam. Chỉ sợ về đến nhà cũng không gặp chuyện hay."

"Được rồi, chuyện đó cũng không cần chúng ta quan tâm." Trì Xán nhấc chân định đi ra ngoài.

Nhưng chàng đi tới cửa chân bỗng dừng bước, quay lại ngồi xuống ghế. Trước ánh mắt kinh ngạc của hai vị bạn tốt, chàng lầm bầm: "Để ai lại một mình cũng không hợp lý, thôi cùng nhau ở lại đi. Nữ nhân dù lớn hay bé cũng thật là phiền phức!"

Chu Ngạn cười khẽ, lại lo lắng nhìn Kiều Chiêu.

Tiểu cô nương gầy yếu như vậy, bệnh có vẻ cũng không nhẹ.

"Lê cô nương --" Chàng nhẹ giọng gọi.

Cô nương trên giường lông mi khẽ động, nhưng cũng không mở mắt.

Ba người đều là nam tử, không ai dám sờ trán xem nàng có sốt hay không, chỉ có thể ngồi chờ.

Thuyền cuối cùng cũng cập vào bờ.

Trì Xán phái một người lái thuyền đi vào thành mời thầy thuốc. Dương Hậu Thừa vội ngăn lại: "Quên đi, để ta đi thì hơn, ta chạy nhanh."

Chu Ngạn đi theo: " Ta vào thành tìm mua một tiểu nha đầu về để tiện chăm sóc muội ấy. Thập Hi, Lê cô nương bây giờ không thể ở một mình, huynh trông nom muội ấy một lúc nhé."

Hai người đi rồi, để lại Trì Xán một mình trong phòng. Chàng từ trên cao nhìn xuống xem xét Kiều Chiêu đang nằm mê man, lẩm bẩm: "Khá khen cho tiểu nha đầu có thể khiến hai tên kia làm tùy tùng thay muội bôn ba."

Cô nương trên giường không đáp lại, nhưng sắc mặt lại ửng đỏ một cách bất thường.

Trì Xán mím môi, quay đầu nhìn cửa, đảm bảo là không có ai rồi mới vươn tay đặt nhanh lên trán Kiều Chiêu.

Chương 12: Thần y
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Nóng quá, nóng đến bỏng cả tay.

Trì Xán rút tay về, đôi mày nhíu lại.

Chàng nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt, con ngươi đen thẫm như đá mài mực, làm người khác không nhìn ra cảm xúc. Một lúc lâu sau, chàng mới vươn ngón tay chọc chọc vào gương mặt nóng rực của nàng.

Cô nương đang hôn mê bỗng dưng cầm lấy tay chàng.

Trì Xán hoảng sợ, theo phản xạ rụt tay về. Tay bị níu lại ngay lập tức, tiểu cô nương mắt đang nhắm nghiền từ từ rơi nước mắt.

Cô nương đang mê man lại khóc đến không thở được. Rõ ràng hai mắt đang nhắm chặt, nhưng mỗi nét trên gương mặt đều hiện rõ sự đau lòng. Sự đau lòng ấy như đè lên không gian yên tĩnh này.

Không biết có phải là do Trì Xán mềm lòng hay không, cuối cùng chàng không rút tay ra.

Chàng yên lặng mặc kệ tiểu cô nương nắm tay chàng khóc thút thít. Đến khi tiếng bước chân vội vã ở hành lang truyền lại, chàng mới rút ra tay, quay đầu đi.

Thấy Dương Hậu Thừa vác một ông lão râu tóc bạc phơ tiến vào, Trì Xán có chút kinh ngạc: "Sao nhanh thế?"

Dương Hậu Thừa vẻ mặt vui mừng, đặt ông lão vác trên vai xuống ghế, hưng phấn nói: "Tiểu nha đầu quá là may mắn, ta còn chưa chạy tới cổng thành, đã gặp ngay một vị thần y như thế này này!"

Thần y như thế này là như thế nào?

Trì Xán tỏ vẻ khó hiểu, sau đó nhìn về ông lão trên ghế.

Ông lão hôn mê ngồi dựa lưng vào ghế.

Trì Xán nghi ngờ nhìn Dương Hậu Thừa.

Dương Hậu Thừa gãi đầu giải thích: "Huynh không biết chứ, tính tình vị Lý thần y này vô cùng gàn dở. Trước đây có lần Thái Hậu mời ngài ấy tiến cung xem bệnh, ngài ấy còn một mực từ chối. Lần này ta sợ ngài ấy không đồng ý, liền dùng tay chém một nhát vào gáy cho ngài ngất luôn."

Lông mày Trì Xán giật giật, như vừa nhớ ra cái gì, đột ngột nhìn về phía ông lão đang bất tỉnh, cao giọng: "Lý thần y? Chẳng lẽ là vị Lý thần y trong truyền thuyết có thể cải tử hoàn sinh?"

"Chính là ngài ấy. Ta từng gặp Lý thần y khi ngài tiến cung xem bệnh cho Thái hậu. Thật không ngờ rằng vừa vào thành tìm đại phu cho tiểu nha đầu lại có thể gặp ngay ngài ấy. Ha ha, đều là dựa vào may mắn của ta."

Dương Hậu Thừa nhớ lại khi vừa thoáng thấy vị thần y này, chàng liền không chút do dự dùng tay chém xuống một nhát, sau đó vác người lên lưng mà chạy. Nghĩ thế nào thì chàng cũng thấy vô cùng tự hào vì quyết định nhanh chóng của mình.

Trì Xán thay đổi sắc mặt, thở dài hỏi: "Dạo này công phu của huynh thế nào rồi?"

"Hở?"

"Huynh may mắn thế nào ta không biết nhưng chắc chắn là sẽ có phiền phức. Nếu có ai đuổi giết huynh thì tự đi mà lo."

"Không thể nào --" Dương Hậu Thừa liếc nhìn Lý thần y một cái.

"Thần y như thế này là món ăn từ trên trời rơi xuống đầu huynh à? Ta không tin là vừa rồi huynh không gây chút rắc rối nào." Trì Xán lạnh lùng nói.

"Vị tiểu hữu này cũng biết mình biết ta đấy!" Một giọng nói tức giận vang lên. Lý thần y mở mắt, đứng dậy, loạng choạng một lúc mới vững, nhấc vội chân đi ra ngoài.

Dương Hậu Thừa vội ngăn lão lại: "Lý thần y, ngài còn nhớ ta không? Năm ấy ngài tiến cung --"

"Hóa ngươi biết ta à?" Lý thần y cắt lời Dương Hậu Thừa.

"Vâng, có biết." Dương Hậu Thừa gật đầu.

"Biết mà ngươi còn đánh ta đến bất tỉnh à?" Lý thần y giận dữ, không có chút nào giống vị cao nhân tiên phong đạo cốt trong truyền thuyết, móc ra một đống ngân châm nho nhỏ vung tán loạn.

Lão đang đang đi ra ngoài thành hái thuốc thì tên nhóc khốn nạn chạy đến chỗ lão. Lông mày còn chưa nhấc đã bất ngờ giơ tay đánh lão đến bất tỉnh, làm lão rất tức giận!

"Thần y bớt giận, thần y bớt giận, tiểu muội của chúng ta bị bệnh. Chính vì quá sốt ruột nên mới phải dùng hạ sách này." Dương Hậu Thừa vò đầu bứt tai.

"Có đẻ ra Hoàng thượng, lão phu cũng không xem bệnh cho!" Lý thần y phủi phủi ống tay áo, nhấc chân đi ra ngoài, đi được nửa đường thì quay lại nói vu vơ: "À, ngân châm của ta có độc."

Chưa dứt lời thì Dương Hậu Thừa đã hôn mê bất tỉnh.

Trì Xán sắc mặt biến đổi, đứng lên đuổi theo: "Thần y xin dừng bước!"

Chàng đứng lên, Lý thần y vốn đang quay đầu lại liếc mắt một cái thì thấy ngay Kiều Chiêu đang nằm trên giường.

Lý thần y dừng chân, bước qua người Trì Xán, vội vã đi đến trước mặt Kiều Chiêu rồi ngồi xuống.

Lão nhìn chăm chú Kiều Chiêu, rồi bắt mạch chẩn đoán, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới mình.

Trì Xán cúi người kéo Dương Hậu Thừa lên, bỗng nhiên quay phắt lại, rút ra bội kiếm bên hông đỡ vội một chiêu.

Ba người vọt vào từ cửa bao vây chàng, căn phòng không lớn bỗng trở nên chật hẹp bí bách.

Mới giao nhau một chiêu, Trì Xán đã biết là không xong rồi.

Ba người này rõ ràng là tử sĩ, võ nghệ cao cường không nói, vấn đề là liều mạng hoàn toàn. Thân thủ của chàng tuy không kém nhưng sao mà lấy một chọi ba được.

Ba người này có quan hệ gì với Lý thần y?

Suy nghĩ mới lóe lên trong đầu, bả vai lại cảm thấy đau xót, Trì Xán không khỏi kêu lên một tiếng.

Lúc này, giọng nói không kiên nhẫn của Lý thần y truyền đến: "Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh, đừng ảnh hưởng chuyện ta xem bệnh!"

Lời nói vừa buông như thần chú đóng băng mọi người. Ba người mới vọt vào lập tức dừng tay, một người trong đó mở miệng nói: "Ngài không có việc gì là tốt rồi!"

Người nọ nói xong, lia sang nhìn Dương Thừa Hậu hôn mê bất tỉnh trên ghế, sát khí chợt lóe lên trong mắt.

Thật là không thể ngờ được, Lý thần y do bọn họ bảo hộ vào kinh, đúng lúc bọn họ không đề phòng lại bị cướp đi ngay trước mắt bọn họ!

Chủ tử mà biết thì sẽ để bọn họ chết vài lần mất.

"Cút đi!" Lý thần y quát.

Ba người cực kỳ kính cẩn Lý thần y, lập tức nói một tiếng vâng, xoay người đi ra ngoài, còn không quên đem theo Trì Xán cùng Dương Hậu Thừa đang hôn mê bất tỉnh.

Ra đến bên ngoài, đối mặt với ba người đằng đằng sát khí, Trì Xán rút ra khăn tay ấn vào miệng vết thương ở đầu vai, nhàn nhạt cười: "Ba vị không cần phải như thế, chờ thần y xem bệnh xong, các vị làm gì thì làm."

Chàng đánh giá ba người rồi nói tiếp: "Ta đoán ba vị cũng là người thỉnh thần y xem bệnh, thế thì việc gì phải phức tạp mọi chuyện? Chúng ta không có ý nào khác, chỉ là có duyên gặp được thần y, thỉnh ngài xem bệnh cho một người. Hiện tại xem ra, thần y rất có hứng thú với người bệnh của chúng ta. Chưa kể, nhỡ may kinh động đến Cẩm Y Vệ, cũng không phải chuyện tốt cho các vị đại nhân."

Lời nói của chàng lần lượt có ba ý:
Một là chỉ cho họ biết, nếu các chàng biết được Lý thần y thì thân phận cũng không đơn giản; nếu họ động thủ giết người, phiền phức không nhỏ.
Hai là chỉ cho họ biết, Lý thần y có hứng thú với người bệnh của các chàng, nếu tiếp tục động thủ chính là chọc giận thần y, phiền phức càng không nhỏ.
Ba là tiết lộ rằng, xung quanh còn có Cẩm Y Vệ nhìn chòng chọc các chàng, nếu vậy thì vấn đề không chỉ là phiền phức to hay phiền phức nhỏ đâu.

Lời ít ý nhiều, hòa hoãn hợp lại rồi tan, đừng phức tạp làm cái gì.

Lời Trì Xán nói quả nhiên có tác dụng, ba người liếc nhau, yên lặng thu hồi đao kiếm.

Trong thành còn có Cẩm Y Vệ, nếu giết mấy người này xong mà bị bọn chó điên đấy theo dõi, có khi sẽ rước lấy phiền phức cho chủ tử. Nhiệm vụ chính lần này là hộ tống Lý thần y thuận lợi về kinh thành, các chuyện khác đều có thể thỏa hiệp.

Bên ngoài song phương thỏa thuận thành công, im lặng chờ đợi

Trong phòng, sau khi Lý thần y thu châm lại, cuối cùng Kiều Chiêu cũng chậm rãi mở mắt.

Gương mặt quen thuộc chiếu vào mắt, nàng nhất thời không nhớ đến hiện tại, buột miệng thốt ra : "Lý...... Gia gia?"

Chương 13: Hoài nghi
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Hóa ra thực sự là mơ ư? Mơ thấy phải gả cho Bắc chinh Tướng quân Thiệu Minh Uyên, mơ thấy tổ phụ qua đời, mơ thấy cha mẹ người thân bị lửa thiêu, mơ thấy bị một mũi tên bắn chết trên tường thành cô đơn lạnh lẽo.

Thế nên giờ tỉnh lại, mọi chuyện vẫn ổn như cũ đúng không?

Đồng tử Lý thần y co rụt lại.

Cách xưng hô này...

"Ngươi là ai?" Lão bắt lấy tay Kiều Chiêu, quát lên.

Bàn tay trơ xương thô ráp nắm chặt cổ tay, Kiều Chiêu tỉnh táo lại, rũ mắt nhìn chằm chằm cái tay không nhúc nhích kia.

Bàn tay này vô cùng quen thuộc với nàng, bàn tay từng nắm bàn tay nàng dạy nàng châm cứu xoa bóp, đã từng vuốt mũi nàng khen nàng học nhanh.

Nhưng đấy là Lý gia gia của Kiều Chiêu, không phải của Lê Chiêu.

"Tiểu nha đầu rốt cuộc là ai?" Lý thần y cũng không phải người có tính tình tốt, giọng nói càng lạnh hơn.

Kiều Chiêu nhìn thẳng vào lão, bởi vì phát sốt nên giọng nói không mềm mại như mọi ngày, mà khàn khàn như gió thổi qua đồng cỏ xanh: "Ta là nữ nhi của Lê Tu Soạn trong kinh thành, ngài là ai?"

Lý thần y rõ ràng không tin: "Tiểu nha đầu vừa mới gọi ta là gì?"

Tiểu nha đầu này có điểm đáng ngờ. Rõ ràng vừa mới kêu lão là Lý gia gia, mà cách xưng hô này chỉ có một nha đầu từng dùng.

Kiều Chiêu tỏ vẻ nghi ngờ, đôi mắt đen láy nheo lại, giống như đang lục tìm trí nhớ: "Vừa rồi ta muốn nói là, í...... gia gia ngài là ai?"

Rồi nàng cười vô tội: "Có điều còn chưa nói xong, ngài liền cắt lời ta rồi."

Lý thần y ngẩn người.

Lý... Gia gia? Í...Gia gia...

Hóa ra là nghe nhầm.

Lão buông cổ tay Kiều Chiêu, dù vẫn cảm thấy kỳ quặc trong lòng.

Dẫu thế nào thì lão vẫn cảm thấy nha đầu thông minh kỳ lạ này và nha đầu thông tuệ trong trí nhớ kia có chút giống nhau.

Nói đến bệnh của nàng, trừ việc thân thể nóng lên, tinh thần có vẻ không an ổn; thì có cảm giác như tinh thần và thể xác không hoàn toàn hòa hợp, mà không ngừng cố gắng tách rời nhau.

Nghĩ đến mấy nghiên cứu mà hai năm nay lão vẫn say mê theo đuổi, trong đầu Lý thần y hiện lên một ý niệm mơ mơ hồ hồ, cao giọng nói: "Vào đi."

Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng mở ra, làm người ta cảm giác như mùa xuân đang ập đến.

Trì Xán nhìn Kiều Chiêu, thấy nàng đã tỉnh lại, khóe miệng vốn luôn căng chặt lén nơi lỏng đi vài phần. Lúc này chàng mới nhìn về phía Lý thần y.

Lý thần y không còn khó ở như trước, ôn hòa hỏi: "Tiểu cô nương này là gì của ngươi?"

Trì Xán theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Cảm giác trước mặt là một con sói đuôi to! Thậm chí là một con sói già gian xảo.

"Bèo nước gặp nhau mà thôi......" Trì Xán thản nhiên nói.

"Bèo nước gặp nhau à--" Lý thần y dài giọng.

Trì Xán không hiểu được ý đồ của lão già, giải thích nói: "Tiểu cô nương bị bắt cóc, may mắn gặp được chúng ta, chúng ta tiện đường đưa nàng về nhà."

"Hóa ra là thế." Lý thần y nhẹ nhõm thở dài một hơi, cười tủm tỉm nói: "Tiểu cô nương bệnh cũng không nhẹ, không phải ngày một ngày hai là khỏi. Hay là như vậy đi, để tiểu cô nương đi theo ta, ta chữa khỏi cho nàng, rồi đưa nàng về nhà."

"Muội ấy phải về kinh thành." Trì Xán cũng không rõ tại sao mình đáp lại nhanh như vậy.

"Vậy càng tốt." Lý thần y vuốt râu: "Ta cũng đi đến kinh thành, có thể đi từ từ để chữa bệnh cho tiểu nha đầu."

Trì Xán không đáp, trầm mặc một lát rồi nói: "Cái này phải xem ý kiến của muội ấy."

Lão già này có phải đang lừa đảo không, nha đầu kia vốn chỉ hơi sốt, sao lại thành bệnh không nhẹ rồi?

Lý thần y liền quay đầu lại, cười hỏi: "Nha đầu, lão phu cũng coi là thần y số một số hai thiên hạ, có muốn đi theo lão phu hay không?"

Kiều Chiêu không chút do dự: " Đi cùng."

Từ đầu ý định của nàng vẫn luôn là bình an trở lại kinh thành, mà giờ giữa đường lại gặp được Lý thần y. Cho dù không kể đến duyên phận kiếp trước, nếu người đưa nàng về nhà là một vị thần y nổi danh thiên hạ chứ không phải là ba vị công tử trẻ tuổi, chắc chắn tương lai của nàng sẽ khác.

Kiều Chiêu không ngốc, đương nhiên biết phải chọn cái gì.

Trì Xán dựng hết cả lông mày, nghiêm mặt gằn từng chữ: "Muội nghĩ kỹ chưa?"

Kiều Chiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."

Trì Xán chán nản, xoay người phất tay áo muốn bỏ đi, bỗng nhiên xoay người lại hỏi nàng: "Không sợ lại bị bắt cóc à?"

Lý thần y khinh bỉ hỏi: "Tiểu tử chết tiệt này nói linh tinh gì đấy?"

Kiều Chiêu cười dịu dàng: "Không đâu, ngài ấy là thần y mà."

"Người ta nói gì muội cũng tin à?" Trì Xán chỉ hận không rèn sắt thành thép.

Trí thông minh của nha đầu chết tiệt này khi đối đầu với bọn chàng đi đâu mất rồi?

Kiều Chiêu chớp chớp mắt: "Nếu ngài ấy không phải là đại phu thật, thì làm sao một người không chỉ vô cùng thông minh mà còn cực kỳ cẩn thận như Trì đại ca lại để ngài ấy xem bệnh cho ta được."

Trì Xán khóe miệng giật giật.

Khốn thật, nói nghe cũng... rất hợp lý!

Trì Xán không đáp, nhìn tiểu nha đầu không hiểu sao lại cảm thấy bực mình, sờ sờ mũi rồi xoay người bỏ đi.

Ba người theo vào cũng không làm gì, chỉ có một người vội nói: "Thần y, như thế này có tiện không?"

Chủ tử đã dặn dò trăm lần, tuyệt đối không được gây ra rắc rối, phải lặng lẽ mời Lý thần y trở về.

Lý thần y trừng mắt: "Sao lại không tiện? Nếu các ngươi cảm thấy không tiện thì tự mình về đi! Tiểu cô nương mắc bệnh nặng, trái tim y đức của ta có thể dửng dưng thấy chết không cứu à?"

Ba người yên lặng giật giật khóe miệng.

Nói như là ngài có tim ấy.

Bọn họ phải chịu không ít đau khổ mới tìm được vị thần y này. Bọn họ dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không thuyết phục nổi ngài bằng lòng theo bọn họ vào kinh. Cuối cùng không còn biện pháp nào khác đành phải tung ra đòn sát thủ, lấy gốc cây vô cùng hiếm tìm trong tay chủ tử mới dụ được vị thần tiên này đồng ý.

Gặp được tiểu nha đầu này lại mọc ra trái tim y đức?

Ba người nhìn Kiều Chiêu một lượt, thầm nghĩ, hóa ra thần y cũng là nhìn mặt chữa bệnh.

"Các ngươi có ý kiến gì à?" Lý thần y không nhanh không chậm hỏi.

Ba người vẻ mặt thật thà: "Tiểu nhân không dám."

"Không dám thì tốt, mang theo nha đầu này rồi đi thôi."

"Khoan đã." Trì Xán bỗng quay lại, kéo theo Dương Hậu Thừa vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cũng không thèm liếc Kiều Chiêu một cái, chỉ nhìn chằm chằm Lý thần y nói: "Còn thỉnh thần y trái tim y đức, cứu bằng hữu của ta."

Lý thần y bĩu môi cười lạnh: "Trái tim y đức với tấm lòng hảo tâm cũng không phải là một."

Ba người kia đồng loạt gật đầu.

Xem đi, đây mới là bộ mặt thật của vị thần y này!

Kiều Chiêu bên ngoài thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng lại hoang mang.

Trong ấn tượng, Lý thần y ân cần với nàng vì ngài cùng tổ phụ là bạn tri kỉ, nàng cũng tạm coi là đệ tử của ngài. Còn đối với người ngoài Lý thần y vẫn luôn xét nét khắt khe.

Vì sao lần đầu gặp mặt sau khi trở thành Lê Chiêu, Lý thần y lại muốn mang theo nàng?

Câu "Lý gia gia" kia tới cùng vẫn làm lão nhân gia nổi lên lòng nghi ngờ sao?

Ngoại trừ tổ phụ đã qua đời, so với Kiều Chiêu, không còn ai hiểu rõ hơn vị thần y tài năng vô thường này. Y thuật của ngài sâu lường khôn cùng, mấy năm nay gần như đã thành xuất quỷ nhập thần. Người như vậy, đối với mấy việc huyền bí nào đó nhạy cảm hơn người cũng không có gì kỳ lạ.

Trong không khí đang dần chững lại, Kiều Chiêu mở miệng: "Thần y, ba người Trì đại ca đều là ân nhân cứu mạng của ta. Ta muốn chờ Chu đại ca trở về và Dương đại ca tỉnh lại để tạm biệt họ rồi mới đi theo ngài được."

Sau khi nàng hôn mê cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể đoán được Dương đại ca ra nông nỗi này là vì nàng. Lý thần y rõ ràng có hứng thú đối với nàng, có lẽ sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ này của nàng.

Quả nhiên như Kiều Chiêu tiên đoán, Lý thần y nghe nàng nói xong, nhấc chân đi đến cạnh Dương Hậu Thừa, đem một viên thuốc ném vào miệng chàng.

Chương 14: Chia ly
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Khụ khụ khụ." Dương Hậu Thừa sặc sụa ho vài tiếng rồi tỉnh lại.

Chàng mờ mịt ngó nghiêng xung quanh, thấy trong phòng có thêm ba người thì sắc mặt lập tức thay đổi, rút kiếm định xông lên.

Trì Xán nắm chặt lưng áo chàng, lạnh lùng nói: "Đừng đùa nữa, không có chuyện gì đâu."

Dương Hậu Thừa dừng lại, càng thêm mờ mịt: "Là sao?"

Trì Xán nâng cằm chỉ Kiều Chiêu: "Người ta muốn đi cùng thần y."

Dương Hậu Thừa vừa thấy Kiều Chiêu đã tỉnh, mặt mày đầy vẻ vui mừng chân thành, cất bước đi qua nói: "Thật tốt quá, nha đầu rốt cuộc cũng tỉnh."

Trong không khí vui mừng chợt tới, chàng đã quên phải khách khí gọi nàng là Lê cô nương.

Tất nhiên là Kiều Chiêu không ngại, chỉ nhìn chàng mỉm cười: "Ta tỉnh lại rồi."

Giọng nói khàn khàn của nàng làm Dương Hậu Thừa nhíu mày: "Giọng khàn hết cả rồi, vẫn không thoải mái à?"

"À, còn có chút váng đầu. Thần y nói bệnh ta có chút nặng, mời ta đi cùng ngài để tiện chữa trị."

Dương Hậu Thừa ngẩn người, sau đó tươi cười: "Hóa ra là như thế. Có thần y chăm sóc tất nhiên tốt hơn đi với chúng ta."

Trì Xán mím chặt môi, không hé răng.

Từ cửa truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Lê cô nương muốn đi theo ai vậy?"

Mọi người nhìn lại thì thấy một vị công tử trẻ tuổi ôn nhuận như ngọc đi vào, theo sau là một nha đầu tầm mười lăm sáu tuổi.

Dương Hậu Thừa giải thích qua cho Chu Ngạn.

Nghe chàng giải thích xong, Chu Ngạn nhìn Kiều Chiêu rồi sâu xa nói: "Huynh nói đúng, Lê cô nương nên đi cùng thần y thì tốt hơn."

Chàng nói xong thì cúi mình thật sâu với Lý thần y, cất cao giọng nói: "Vậy kính nhờ thần y."

Thấy hai vị bạn tốt đều nói như thế, lại thêm bộ dáng không tim không phổi của tiểu cô nương, Trì Xán trong lòng càng bực mình, có cảm giác cải trắng do mình thuận tay nhặt được bên đường bị heo cướp mất.

Tuy rằng chàng cũng không yêu thích gì ngọn cải trắng ấy, nhưng cải trắng kia thà đi theo heo cũng không thèm để ý đến chàng, thật chua xót biết bao.

"Vậy thì mau thu dọn đồ đạc đi, không tiễn. Tạm biệt." Trì Xán lạnh lùng nói.

Chàng vốn tuấn tú, dẫu có ra vẻ lạnh lùng thì gương mặt vẫn đẹp đến chấn động lòng người.

Chu Ngạn đăm chiêu nhìn bạn mình.

Chung quy vẫn cảm thấy người nào đó đang giận dỗi.

Chàng nén cười kéo nha đầu theo sau đến trước mặt Kiều Chiêu: "Lê cô nương, đường xá hồi kinh xa xôi, muội chỉ có một mình thì thật bất tiện. Ta đã mua cho muội một nha hoàn."

Kiều Chiêu hơi bất ngờ, liếc qua nha hoàn, thấy nàng thanh tú sáng sủa. Hiện tại trước mặt nhiều người tuy rằng có chút khẩn trương lại không sợ sệt, có thể thấy là đã được chọn lựa tỉ mỉ. Trong lòng không khỏi ấm áp, nàng thành tâm cảm ơn: "Làm phiền Chu đại ca rồi."

Chu Ngạn nhoẻn miệng cười với nàng rồi quay về Lý thần y nói: "Chúng ta đã thuê hết cả thuyền này, còn thừa không ít phòng trống. Nếu cũng trở lại kinh thành, sao thần y không đi cùng luôn?"

Dương Hậu Thừa vỗ trán: "Đúng vậy, mọi người đi cùng nhau thì tốt rồi, ta nhất thời căng thẳng nên quên mất."

Chu Ngạn nghi hoặc.

Bạn tốt của chàng không sợ trời không sợ đất sao lại căng thẳng cái gì?

Dương Hậu Thừa bất đắc dĩ buông thõng tay.

Vị thần y đang đứng trước mặt chàng tùy tay ném đại mấy cái kim thêu cũng làm chàng trúng độc. Từ giờ đến chết, chắc dư vị chua cay của giải dược khó có thể nào phai trong tâm trí chàng. Còn không căng thẳng được à? Nhưng chuyện mất mặt như vậy nói ra ở chỗ đông người thế này cũng không hay.

Trì Xán không mở miệng nhưng lỗ tai lại giật giật.

Sắc mặt Kiều Chiêu bình thản, nàng biết Lý thần y chắc chắn sẽ không đồng ý, vì ——

Lý thần y xua xua tay, nói: "Không được, ta bị say tàu!"

Mọi người: "..."

Lý thần y hoàn toàn không thèm quan tâm mọi người nghĩ gì, quay ra dặn dò Kiều Chiêu: "Nhanh chóng thu thập đồ đạc đi, lão phu ở trên bến tàu chờ cháu."

"Vâng." Kiều Chiêu ngoan ngoãn đáp lời.

Chờ mọi người đều đi ra ngoài, còn lại mỗi Kiều Chiêu và nha hoàn mới được mua, nàng liền ôn hòa nói: "Làm phiền em rồi."

"Ôi, cô nương quá lời với nô tỳ rồi." Nha hoàn nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, trong lòng ngạc nhiên thấy chủ tử mới tuy có dung mạo nhu mì nhưng tính tình lại lạnh nhạt ít nói.

Nàng ấy không biết giờ phút này tinh thần và thể xác Kiều Chiêu đều đau đớn.

Tựa như dây cung đang được kéo căng thì bị buông ra, làm sao nàng còn sức mà nói chuyện.

Đồ đạc của Kiều Chiêu không nhiều. Nha hoàn loáng một cái đã thu dọn xong, chẳng mất công sức gì. Sau đó, cầm tay nải nhỏ nói với Kiều Chiêu đang dựa trên giường chợp mắt: "Cô nương, xong rồi ạ."

Kiều Chiêu mở mắt ra, con ngươi đen láy lóe lên, cố gắng đứng lên: "Em đỡ ta đi ra ngoài."

Nàng sốt đến mức cả người không một chút sức lực nào, không tự mình đi được.

Nha hoàn tiến lại, đỡ lấy cánh tay Kiều Chiêu.

Chủ tớ hai người đi ra ngoài, chỉ thấy Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa đang chờ, lại không thấy bóng dáng Trì Xán.

Không đợi bọn họ mở miệng, Kiều Chiêu đã buông tay nha hoàn, nhún gối thi lễ: "Chu đại ca, Dương đại ca, mấy ngày nay đa tạ các huynh đã chiếu cố, sau này nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ báo đáp."

Dương Hậu Thừa vội xua xua tay: "Không cần không cần, muội có thể bình an về nhà là tốt rồi."

Ánh mắt Chu Ngạn dừng lại trên cái trán trơn bóng của cô nương. Trên mặt chảy đầy mồ hôi nhưng dáng người nàng khi hành lễ với hai người lại tao nhã chỉnh tề.

Chu Ngạn thở dài trong lòng, cất lời: "Lê cô nương, tại hạ... là Chu Ngạn, nếu sau khi hồi kinh gặp chuyện khó xử, có thể sai người đến phủ Thái Ninh Hầu tìm ta..."

Kiều Chiêu hơi giật mình.

Nói cho nàng tên và thân phận tức là đã thật sự coi nàng là bằng hữu.

Dương Hậu Thừa kinh ngạc liếc nhìn vị bằng hữu tốt một cái, tiếp lời: "Dương Hậu Thừa, phủ Lưu Hưng Hầu. Tiểu cô nương đừng quên Dương đại ca của muội nhé."

Chàng vốn nghĩ, với tính tình Chu Ngạn thì sẽ không dễ dàng nói cho một vị cô nương thân phận thật của huynh ấy. Không ngờ hoá ra lại còn nói ra trước chàng.

"Tất nhiên là không rồi." Kiều Chiêu vẫn nở nụ cười, nhưng mồ hôi lạnh đã chảy đầy gò má. Nàng cũng không để ý mà thoải mái hỏi: "Trì đại ca đâu rồi?"

Trì đại ca...

Chu Ngạn cùng Dương Hậu Thừa yên lặng đối diện.

Tên kia vừa nãy cứ như bị động kinh.

Dương Hậu Thừa nói đùa: "Huynh ấy hả. Thấy muội phải đi lòng đau muốn chết nên trốn vào một góc mà khóc rồi."

Tất nhiên không ai tin. Kiều Chiêu đành nói: "Vậy phiền hai vị đại ca thay ta nói lời từ biệt Trì đại ca."

Nàng lại nhún gối thêm lần nữa. Sau đó vịn vào tay nha hoàn, xoay người bước vào xe ngựa đang chờ ở bến tàu.

Hai người Chu Ngạn yên lặng nhìn nàng lên xe ngựa, vẫn luôn không quay đầu lại.

"Nha đầu này đúng là. Nói đi là đi luôn." Bỗng nhiên thiếu mất một người, Dương Hậu Thừa cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Đúng vậy, sau này đến lượt ta phải chịu khổ sở rồi."

"Hả?"

"Lại bị Thập Hi bắt chơi cờ."

Hai người cười nói rồi chuẩn bị quay lại khoang thuyền thì thấy tấm mành trên chiếc xe ngựa đang đậu cách đó không xa bỗng nhiên bị vén lên. Nha hoàn từ trên xe nhảy xuống.

Hai người dừng chân.

Nha hoàn nhanh chóng chạy đến gần, trước tiên thi lễ rồi sau đó đưa ra một bình sứ màu trắng, vội vàng nói: "Đây là kim sang dược mà cô nương xin được từ thần y, dành cho Trì công tử."

*Kim sang dược: Thuốc chữa vết thương do binh khí như kiếm gây nên

Nàng đem bình sứ giao cho Chu Ngạn, rồi lại hành lễ với hai người lần nữa, sau đó chạy đi nhanh như chớp.

"Nha đầu này quả là có tâm." Nhác thấy xe ngựa chậm rãi chạy, Dương Hậu Thừa nói thầm.

Chu Ngạn cười cười, nắm chặt bình sứ trong tay rồi xoay người thì thấy Trì Xán đang đứng ở cửa, không nói một lời.

Chàng mới đổi xiêm y khác, không còn thấy được vết máu loang lổ trên bả vai.

Chu Ngạn giơ tay ném bình sứ về phía chàng.

Chương 15: Hồi kinh
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Bình sứ trắng nõn bay qua tạo thành một đường cong hoàn hảo, rơi trúng vào tay Trì Xán.

Trì Xán siết chặt chiếc bình không nói câu nào, xoay người đi vào.

Xe ngựa chạy từ từ trên quan đạo, Kiều Chiêu nằm nghiêng trên sạp nhỏ trong xe, nghe nha hoàn bẩm báo: "Cô nương, đã đem kim sang dược giao cho Chu công tử."

Kiều Chiêu gật đầu, giọng khàn khàn: "Vậy là tốt rồi."

Lý thần y đuổi nha hoàn sang một bên, nói: "Nha đầu lợi hại đấy, đem thuốc ta chế ra đi lấy lòng người khác."

Nói rồi lão đưa nàng một viên thuốc: "Uống cái này đi."

Kiều Chiêu nhận lấy, uống không chút do dự.

Lý thần y trong lòng rất hài lòng nhưng ngoài miệng lại nói: "Cho cái gì cũng dám uống. Không sợ là thuốc độc à?"

"Lý gia gia là người có trái tim y đức mà." Kiều Chiêu uống thuốc xong cảm thấy thoải mái hơn, cười nói.

"Ngươi gọi ta là cái gì cơ?" Lý thần y ngẩn ra, cảm giác khác thường ngày càng mãnh liệt trong lòng.

Kiều Chiêu nghiêng đầu: "Ta gọi ngài là Lý gia gia. Hay để ta gọi ngài là Lý thần y?"

Từ nhỏ đến lớn, thời gian nàng ở cùng vị Lý thần y này còn lâu hơn so với khi ở cùng cha mẹ. Lý thần y tính tình kỳ quái, thế mà lại đối xử nhiệt tình với một tiểu cô nương mới gặp như vậy, làm nàng không thể trộm nghĩ: liệu Lý thần y đã phát hiện ra điều gì rồi?

Người sẽ cảm thấy nàng giống người người từng kiên nhẫn dạy dỗ kia sao?

Lý thần y cười rộ lên: "Thế thì gọi là Lý gia gia đi. Nha đầu tên là gì?"

Khuê danh của cô nương vốn không tiện nói ra cho người ngoài, nhưng trước mặt một vị trưởng lão thì không cần quá câu nệ. Kiều Chiêu thản nhiên nói: "Ta họ Lê, tên một chữ 'Chiêu'."

"'Chiêu' nào?" Lông mày Lý thần y khẽ động.

Kiều Chiêu mặt không đổi sắc nói: " 'Chiêu' lấy từ câu 'Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu'."
*Dịch nghĩa: Sáng suốt của người có đức có tài sẽ khiến người khác sáng suốt.

Lý thần y ngẩn cả người, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.

Bé gái ngồi ngay ngắn trên ghế đá giúp tổ phụ đấm chân. Nàng nghe lão hỏi xong thì ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Ta là Kiều Chiêu, chữ 'Chiêu' lấy từ câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu"."

Lý thần y nhìn Kiều Chiêu hồi lâu rồi khẽ thở dài: "Cách giải thích này cũng hiếm thấy."

Người thường sẽ lấy chữ 'Chiêu' từ câu 'Nhật nguyệt chiêu chiêu".
*Dịch nghĩa: Ánh trăng sáng

Cảm giác kỳ quái trong lòng lão càng lúc càng sâu thêm. Nghĩ đến mạch tượng kỳ lạ của tiểu cô nương, giống như là hồn xác tách biệt, một suy nghĩ kinh hãi thế tục thoảng qua làm lão phải lắc đầu bật cười.

Nha đầu kia giờ phút này chắc hẳn đang ở phương Bắc xa xôi. Lão nhất định đã bị mấy thứ nghiên cứu hai năm gần đây làm cho hồ đồ rồi.

"Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Uống thuốc xong ngươi sẽ đổ mồ hôi, bệnh tích tụ trong người thoát hết ra ngoài là được."

Tuổi thì còn nhỏ mà hình như đã trải qua sự việc gì đó vô cùng bi thảm, cho nên thân xác mới suy sụp như vậy. Nha đầu này cũng thật nặng tâm tư.

Lý thần y nghĩ đến đây, lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Kiều Chiêu, rồi mới chuyển qua một bên chợp mắt.

Trên một con thuyền, một vị nam tử ngồi đơn độc bên cửa sổ, miệng nhấp từng ngụm trà.

Một con bồ câu sà xuống boong tàu, đáp vào lòng bàn tay một người.

Người nọ mau chóng gỡ xuống mảnh tin ở trên chân bồ câu, rồi tiến vào: "Đại nhân, phía Đài Thủy truyền tin đến."

Nam tử nhận lấy tờ giấy, đảo mắt lướt qua nội dung rồi xé nát tờ giấy rải ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Ở bến Đài Thủy, tiểu cô nương leo lên một chiếc xe ngựa khác rồi tách khỏi đám người kia?"

Rõ ràng chỉ là tiểu cô nương bình thường, sao mọi chuyện lại càng ngày càng thú vị?

Ở Cẩm Y Vệ lâu đã mài sắc sự nhạy bén và tỉ mỉ trong hành động của hắn. Nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, hắn phân phó: "Điều nhân thủ đi theo tiểu cô nương kia, xem xem đám người kia là ai."

Hóa ra nam tử này chính là người từng bị ba người Trì Xán bàn qua, Giang Thập Tam, nghĩa tử của Giang Đại Đô Đốc, Giang Viễn Triều.

Cẩm Y Vệ đóng quân khắp cả nước, hình thành mạng lưới tình báo khổng lồ chuyên thu thập những tin tức quan trọng về kinh thành.

Hắn đóng ở Gia Phong, tất nhiên là không thể theo dõi tất cả mọi người, mà sẽ chỉ tập trung vào những quan viên giữ chức vị đặc biệt. Còn như Hạnh Lâm Kiều gia, tuy đã không còn ở trong triều đình nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như cũ. Tình hình cũng sẽ được theo sát thường xuyên.

Chỉ là không nghĩ tới Kiều gia lại bị thiêu sạch chỉ sau một trận hỏa hoạn. Tuy hắn cảm thấy có chỗ kỳ lạ nhưng lại không rõ nội tình, chỉ có thể phái người giám sát chặt chẽ; được vài ngày thì thấy mấy người kia tới, đương nhiên là phải đưa họ vào tầm theo dõi.

Dù thế nào thì sang ngày hôm sau, Giang Viễn Triều cũng biết được thân phận của lão già kia.

"Hóa ra là Lý thần y hành tung khó đoán!" Kể cả là Giang Viễn Triều vốn luôn trấn tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi giật mình.

Lý thần y là ai, đó là danh y mà đương kim Hoàng Thượng cũng phải dùng lễ mà đối đãi, lão nói không muốn vào Thái Y Viện, Hoàng Thượng cũng không ép buộc, mặc lão rời đi.

Hắn nhớ rõ nghĩa phụ từng nói, Lý thần y có giữ một khối kim bài miễn tử.

"Thân phận mấy người còn lại thì sao?"

Thuộc hạ cung kính trả lời: "Thần tra không được, xem chừng đều là cao thủ, hẳn là hộ vệ được bồi dưỡng riêng."

Giang Viễn Triều ngón tay thon dài cong lại, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, gõ xuống từng tiếng từng tiếng.

"Xem ra là trong kinh có vị quý nhân lần được tung tích vị thần y này nên thỉnh lão về xem bệnh." Hắn suy đoán, đặt chén trà lên mặt bàn rồi đứng dậy.

Dáng người hắn rắn rỏi, lại cao lớn. Sải chân ra ngoài cửa, hắn hít một hơi gió sông thật sâu rồi phân phó: "Đến gần bờ thì sắp xếp cho ta một chiếc xe ngựa."

So với mấy vị công tử bột ở kinh thành, hiển nhiên vị kia Lý thần y đáng để theo dõi hơn.

Một người luôn thực hiện những nhiệm vụ quan trọng nhất, lời nói việc làm tự nhiên chịu ảnh hưởng mạnh. Giang Viễn Triều biết rõ từ đây đi đến kinh thành để theo dõi thần y là rất xa, vẫn quyết định tự mình theo.

Nếu thu hoạch được cái gì bất ngờ, nghĩa phụ nhất định sẽ cao hứng.

Đầu xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc, người ngựa trên quan đạo cũng đông hơn, phóng mắt nhìn, xe ngựa chở Kiều Chiêu như lẫn vào trong cảnh tượng phồn vinh, không có chút nào đáng chú ý.

Cảnh xuân càng đậm, kinh thành càng gần.

Thân thể Kiều Chiêu ngày một tốt lên, nhưng tâm tình của nàng lại không có giây nào thả lỏng.

Không đến vài ngày nữa là có thể nhìn thấy cha mẹ người thân của Lê Chiêu. Kể cả khi có tất cả ký ức của Lê Chiêu thì mọi thứ đối với nàng vẫn rất đỗi xa lạ.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, xa phu ra vẻ cung kính hỏi Lý thần y: "Ven đường có một trà quán, không chỉ có nước trà mà còn có bánh bao nóng hổi. Ngài có muốn dừng chân nếm thử không ạ?"

Đường đi thật vất vả, vừa nghe có bánh bao nóng hổi, Lý thần y vốn vẫn luôn nhắm mắt ngay lập tức mở mắt ra: "Muốn."

"Vâng ạ, để tiểu nhân đi mua luôn."

Lý thần y ngăn hắn lại: "Không cần, chúng ta đi xuống ăn."

Vẻ mặt hộ vệ lập tức do dự: "Vậy --"

"Lải nhải gì nữa, lắc lư mãi trên xe ngựa này làm xương cốt ta nát hết cả rồi." Lý thần y căn bản không thèm để ý tới hộ vệ, trực tiếp nhảy xuống.

Kiều Chiêu thấy thế theo gót ra ngoài.

Bọn họ giả thành hai ông cháu xuất hành, để hộ vệ và nha hoàn che chở rồi ngồi xuống một cái bàn trống, bà chủ mau chóng bưng lên một đĩa bánh bao lớn nóng hôi hổi cùng một bình trà.

Lý thần y cầm lấy bánh bao cắn một miếng, gật gù: "Không tồi."

Tuy rằng lão không thích tới kinh thành, nhưng cũng không phủ nhận, không nói đến việc càng gần kinh thành quan đạo càng sạch sẽ, ngay cả bánh bao ở quán ven đường so với nơi khác cũng ngon hơn.

Kiều Chiêu cầm lấy một cái bánh bao, yên lặng ăn.

Lý thần y không muốn mau phải trở lại xe ngựa, cầm một ly trà rồi nghe mấy vị khách nhân bàn bên nói chuyện phiếm.

Có người thắc mắc: "Ngày xuân gió lớn bụi nhiều, sao so với lần trước ta đến, quan đạo lại có vẻ sạch sẽ hơn?"

Người bên cạnh lập tức cười nói: "Bằng hữu nhất định là từ xa tới nên không biết, Bắc chinh Tướng quân của chúng ta sắp hồi kinh, quan đạo này mỗi ngày đều phải quét sạch sẽ một lần đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play