Chương 6: Biến cố kinh hoàng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Ban đầu tên của thôn trang không phải là Hạnh Lâm. Nhưng bởi vì sau phiến cây hạnh là đại viện Kiều gia, cũng là nhà của vị đại nho lừng danh khắp thiên hạ. Dần dần, người ở thôn xóm xung quanh gọi là Hạnh Lâm Kiều gia.
Muốn tới Hạnh Lâm, phải đi qua thôn Bạch Vân.
Đúng lúc hoàng hôn vừa tàn, tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh của thôn trang.
Người trong thôn tụ lại thành tốp ba tốp năm, chăm chú nhìn những người vừa tới.
Bọn họ im lặng. Bốn người mới tới không biết thế nào lại tạo ra một loại áp lực vô hình kỳ lạ đè nặng lên không khí.
Không có tiếng thôn dân to giọng trò chuyện, cũng không nhìn thấy trẻ con tò mò ngó nghiêng, người dân ở đây ai cũng mặc đồ trắng, nổi bật trong ráng chiều tàn. Rõ ràng mùa xuân đã đến, mà lòng người lạnh ngắt.
"Thập Hi, sao ta thấy người thôn này có chút kỳ quái, hay là xuống ngựa hỏi thăm một chút đi?" Dương Nhị cưỡi ngựa đuổi tới chỗ Trì Xán.
Kiều Chiêu ngồi phía trước Trì Xán, nhìn những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, nàng cảm nhận được nỗi bi ai thẫn thờ thoáng qua gương mặt những người trong thôn. Lòng nàng trĩu nặng, khó thở vô cùng.
Nàng không hiểu vì sao, trái tim đang yên ổn bỗng nhiên như bị đá tảng đè chặt, tưởng như vó ngựa kia không đạp lên mặt đất mà đạp từng đạp vào lòng nàng.
"Đi nhanh thôi..." Kiều Chiêu cố gắng không để người khác phát hiện sự khác thường của nàng, khó khăn nói.
Trì Xàn cũng cảm thấy có gì không ổn, nói với Dương Nhị: "Không cần mất thời gian, ta biết đường."
Hai chân chàng dùng sức thúc vào bụng ngựa, ngựa chạy, Chu Ngạn và Dương Nhị vội vàng đuổi theo.
Ba con ngựa nghênh ngang chạy đi, để lại khói bụi mờ mịt. Thôn dân liếc nhìn nhau, lắc đầu thở dài, lặng lẽ tản đi.
Vượt qua thôn trang, phiến cây hạnh đã lập lờ xuất hiện.
Hoa hạnh trên cây đã nở, nhìn từ xa như một đám mây ngũ sắc rực rỡ, được ánh nắng từ chân trời chiếu rọi, đẹp không sao tả nổi.
Kiều Chiêu bất giác cảm thấy khoé mắt cay cay.
Tổ phụ từng nói, hoa hạnh giỏi chịu lạnh, tiết trời càng lạnh hoa càng nở sớm, mà thời gian nở hoa lại dài hơn so với hoa đào.
Tổ phụ rất yêu thích hoa hạnh.
Mà hiện giờ, hoa hạnh vẫn đang nở rộ, tổ phụ nàng yêu kính đã yên giấc ngàn thu.
Trì Xán rõ ràng không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, trong chốc lát liền đi vào Hạnh Lâm, xuống ngựa, buộc ngựa vào một thân cây, dẫn mọi người vào một lối nhỏ xuyên qua rừng cây hạnh.
Kiểu Chiêu nắm chặt tay lại, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Tự dưng nàng cảm thấy thật căng thẳng, còn hơn cả giây phút trước khi đại hôn.
Có lẽ là cảm xúc khi hồi hương, chỉ là chuyện thường tình thôi. Kiều Chiêu tự an ủi.
Trì Xán đi trước bỗng nhiên dừng lại.
Trái tim Kiều Chiêu thắt lại: "Sao vậy---"
Nàng im bặt. Trong nháy mắt cảnh tượng đổ nát phía trước khiến mặt nàng trắng bệch, thân hình run run không vững. Nàng phải vội bám đại một cái gì đó bên cạnh mới tạm đứng vững lại.
Trì Xán đưa mắt nhìn xuống, thấy tiểu cô nương nắm chặt ống tay áo của chàng.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, trắng như bạch ngọc; mà giờ nổi đầy gân xanh.
Trì Xán trầm mặc trong giây lát rồi liếc nhìn Dương Nhị.
Dương Nhị hiểu ý gật đầu, tiến lên xem xét.
Một lúc sau chàng quay lại, nghiêm trọng nói: "Là hỏa hoạn. Xem chừng mới xảy ra gần đây."
Ba người nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu được sự khác thường của thôn dân.
Kiều gia tiếng lành đồn xa, trong nhà xảy ra biến cố thảm thương, thôn dân mặc đồ trắng cũng không có gì kỳ lạ.
Gió nổi lên thổi cây hạnh, hoa hạnh rơi xuống như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong thời gian ngắn không ai nói gì.
Trái tim Kiều Chiêu giờ đây đau đớn đến cùng cực, thống khổ hơn cả khi bị mũi tên xuyên qua ở Yến Thành.
Không, hai chuyện không giống nhau.
Khi ấy, một mũi tên xuyên thẳng qua tim, trong nháy mắt nàng đau đớn kịch liệt, thậm chí chưa kịp hiểu chuyện đang diễn ra đã mất hết ý thức. Mở mắt ra, nàng đã trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu.
Mà giờ phút này, cơn đau âm ỉ không ngừng, tưởng như sẽ không bao giờ kết thúc.
Nàng đã làm sai điều gì mà phải gặp thảm cảnh này?
Kiều Chiêu theo bản năng siết chặt tay.
"Muội nắm như vậy làm ta đau." Trì Xán thản nhiên nói.
Dương Nhị và Chu Ngạn liếc nhìn nhau.
Người khác thì có thể không hiểu nhưng hai người bọn họ lại rõ ràng. Trí Xán hiện giờ tâm tình hỏng bét rồi.
Bôn ba ngàn dặm mà đến, lại nhận lấy kết quả như thế này, ai gặp phải cũng không vui nổi. Vả lại dẫu có đạt được mục đích hay không, nhìn thấy Kiều gia xảy ra chuyện như vậy, không ai có thể dễ chịu trong lòng.
Kiều Chiêu lấy lại tinh thần, đón nhận cái nhìn lạnh nhạt của vị công tử tuấn mỹ khó sánh, chậm rãi thả lỏng bàn tay.
Tổ phụ dạy nàng phải có lòng tự trọng, phải biết tự lập. Tâm tình của nàng không tốt cũng không thể trút lên người khác.
"Đi thôi, quay lại hỏi thôn dân xem chuyện gì đã xảy ra." Trì Xán xoay người toan đi khỏi Hạnh Lâm.
Kiều Chiêu lê bước theo, hai chân nặng như chì, dần dần rớt lại cuối cùng.
Chu Ngạn ngoái đầu, đứng lại chờ nàng.
Tuy rằng tiểu cô nương không khóc, nhưng chàng lại có cảm giác bi thương vô cùng.
Vì sao muội ấy lại như vậy?
"Muội ổn chứ?"
Kiều Chiêu nhìn chàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Rõ ràng là ta không ổn."
Chu Ngạn do dự rồi lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn tay trắng noãn gấp cẩn thận, đưa nàng: "Nếu muội thấy khó chịu, thì hãy khóc đi."
Dẫu chàng không hiểu vì sao tiểu cô nương lại thương tâm đến như vậy, chàng vẫn cảm thấy không đành lòng.
Hóa ra đôi khi, so với việc khóc lóc, nữ hài tử cố nén dòng nước mắt càng làm ta cảm thấy xót xa.
Ý tốt như vậy, lại vào thời điểm đặc biệt như hiện tại, Kiều Chiêu không nỡ từ chối, cũng không muốn từ chối.
Nàng nhận lấy tấm khăn, lau đi nước mắt, chân thành cảm ơn: "Chu đại ca, huynh thật sự là một người tốt."
Chu đại ca đang thật-sự-là-người-tốt: "..."
Một hồi lâu sau chàng mới nói: "Muội ổn hơn là được rồi."
Xuyên qua rừng hoa hạnh, Chu Ngạn rõ ràng cảm nhận được tâm trạng đi xuống của Trì Xán. Chàng chần chừ rồi mới hỏi Kiều Chiêu: "Hay để ta mang theo muội?"
Kiều Chiêu dừng bước.
Ánh mắt Trì Xán lạnh nhạt đảo đến, không kiên nhẫn: "Lề mề làm gì mà còn chưa lên ngựa!"
Chàng đưa tay kéo Kiều Chiêu lên lưng ngựa rồi chạy về phía trước.
Bốn người lại quay trở về thôn Bạch Vân, đưa cho một thiếu niên khối bạc vụn để dẫn họ đến chỗ trưởng thôn.
"Các vị tới đây là để bái phỏng Kiều đại nhân đúng không?" Trưởng thôn hỏi thẳng.
Tâm trạng Trì Xán đang không tốt, Chu Ngạn nói thay: "Không sai, chúng ta từ xa đến đây, đúng là muốn bái phỏng Kiều đại nhân. Không ngờ là tới nơi lại --"
Trưởng thôn thở dài: "Các vị không biết chứ, mấy ngày trước Kiều gia cháy lớn, cả nhà Kiều đại nhân đều táng thân trong biển lửa..."
Cả người Kiều Chiêu run lên, may mà nàng ngồi ở góc phòng nên không ai chú ý.
"Đang yên đang lành sao lại cháy?" Trì Xán bỗng dưng hỏi.
Trưởng thôn vẻ mặt đau buồn, thở dài: "Cũng không có ai biết. Lửa bén từ chiều tối, đến khi chúng ta phát hiện ra thì đám cháy đã lan rất rộng, căn bản là không ai vào được. Kiều gia Ngọc Lang mặc kệ mọi người ngăn cản lao vào biển lửa, liều chết cứu ấu muội ra ngoài, sau đó ngất đi ở trong phòng."
"Kiều gia Ngọc Lang?" Kiều Chiêu nghe chữ được chữ mất, chỉ đến khi nghe thấy bốn chữ ấy, trái tim mới đột ngột nảy lên.
Huynh trưởng của nàng còn sống?
"Kiều công tử còn sống?" Chu Ngạn hỏi điều mà Kiều Chiêu đang thắc mắc.
"Kiều gia vừa mới hết tang kỳ, ngày hôm ấy Kiều công tử xuất môn đi thăm bằng hữu, may mắn thoát nạn. Khi quay về đã quá giờ cơm, Kiều công tử lao ngay vào biển lửa để cứu ấu muội ra ngoài." Thôn trưởng giải thích.
"Như vậy tức là Kiều công tử và Kiều cô nương không xảy ra chuyện gì?" Kiều Chiêu cố gắng kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng hỏi.
Kiều cô nương mà thôn trưởng nói, là thứ muội của nàng, Kiều Vãn.
Thôn trưởng liếc nhìn Kiều Chiêu, nói: "Kiều cô nương thì không sao. Có điều Kiều công tử --"
"Làm sao?" Mọi người không hẹn mà hỏi.
"Kiều công tử bị hủy dung rồi." Thôn trưởng thở dài.
Hủy dung?
Ba người Trì Xán đều đã từng gặp Kiều Mặc, trong đầu liền hiện lên bộ dáng xuất chúng của chàng.
Kiều Mặc khi còn ở kinh thành, tuấn mỹ ngang ngửa Trì Xán. Thật khó mà tưởng tượng nổi, người như vậy bị hủy dung thì sẽ như thế nào?
"Thật đáng tiếc." Thôn trưởng nói ra tiếng lòng của mọi người.
Kiều Chiêu mấp máy môi.
Không có gì đáng tiếc hết, chỉ cần huynh trưởng của nàng còn sống là được rồi.
"Kiều công tử kia hiện giờ đang ở đâu?"
"Điều này ta cũng không rõ. Hậu sự của Kiều gia là do trên dưới trong thôn giúp đỡ cùng Kiều công tử. Sau khi xử lý xong xuôi thì Kiều công tử mang theo muội muội đi mất mà không để lại lời nào. Trên mặt ngài ấy vẫn còn có vết thương, chẳng biết là muốn đi đâu."
"Kinh thành." Kiều Chiêu buột miệng nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng.
Chương 7: Thỉnh cầu
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu tự biết mình vừa lỡ lời, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bình tĩnh hỏi Trì Xán: "Khi nào thì quay lại kinh thành?"
Ba người Trì Xán trầm mặc.
Rốt cuộc thì vẫn là tiểu cô nương, chứng kiến sự việc thảm khốc như thế, trong lòng chắc chỉ mong ngóng về nhà. Chu Ngạn nghĩ.
Dương Nhị nghĩ: "Tiểu cô nương lại lộn xộn xen vào, Thập Hi lại cáu cho mà xem."
Trì Xán quả thực nổi cáu.
Nha đầu kia mồm thì nói sùng kính Kiều tiên sinh, thế mà thấy cảnh Kiều gia bị diệt môn lại thờ ơ vô cảm, chỉ chăm chăm trở về nhà. Nhìn đã thấy tính tình bạc bẽo. Có khi lời nói sùng kính Kiều tiên sinh cũng chỉ là nói suông.
Kiều Chiêu thu lại ánh mắt.
Nàng tạm giải thích được thất thố vừa rồi chứ nhỉ? Còn việc người ngoài không thích thì nàng không rảnh để lo.
"Hóa ra lại là khách quý từ kinh thành đến. Thất lễ, thất lễ rồi." Trưởng thôn tự tay rót thêm trà cho bốn người, làm dịu đi phần nào không khí xấu hổ trong phòng.
Kiều Chiêu đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Suy đi tính lại, có lẽ tin nàng qua đời còn chưa truyền đến đây. Nhà chồng của nàng ở kinh thành. Nhà ngoại của nàng cũng ở kinh thành. Đại ca rời khỏi nơi này, chắc chắn chỉ có thể đi đến đấy.
Có điều trong nhà đột nhiên có tai họa ập đến, sao Đại ca không ở lại Hạnh Lâm giữ đạo hiếu mà phải vội vã rời đi?
Kiều Chiêu mơ hồ cảm thấy kỳ quái. Có điều bi thống khủng khiếp đè nặng trong lòng khiến nàng khó có thể suy nghĩ kỹ càng. Trong đầu chỉ còn một ý định: quay lại kinh thành nhất định phải đi tìm Đại ca!
Mấy người khác còn nói gì đó nhưng đều không lọt vào tai Kiều Chiêu. Chỉ đến khi Trì Xán đứng lên thản nhiên nói: "Chúng ta quay lại thành Gia Phong đi, còn ăn cơm."
Nàng vô tri vô giác đi theo ba người ra ngoài.
Trì Xán nắm dây cương, lạnh nhạt nhìn nàng: "Ngơ ngác gì thế, không nhanh thì muội ở lại đây luôn đi."
Ở lại đây?
Kiều Chiêu chớp mắt vài lần.
Nếu có thể, nàng muốn ở lại đây hơn bất kỳ ai, đây là nhà của nàng mà!
"Muội thật sự muốn ở lại?" Trì Xán nhướn mày, có vẻ mất kiễn nhẫn.
Kiều Chiêu lắc đầu, tiến lên vươn tay về phía Trì Xán.
Trì Xán không chút khách khí kéo nàng lên ngựa.
Tiếng gió ào ào như đao cứa lên mặt Kiều Chiêu, cũng tựa cứa vào lòng nàng.
Gió xuân hóa ra cũng có thể lạnh đến mức này.
Kiều Chiêu nghĩ vậy rồi quay đầu lại, nhìn thật kỹ thôn trang đang dần xa rời tầm mắt.
Khi ấy nắng chiếu đầy trời, phiến cây Hạnh tựa như cản lại tất cả những gì xấu xí, chỉ để lại những điều tốt đẹp, chỉ để yên bình chạm đến thôn trang.
Khói bếp vương vất rồi tất cả đọng thành ký ức. Chỉ có tiểu cô nương trên lưng ngựa đang dần đi xa khỏi, mới hiểu được nàng vừa đánh mất thứ gì.
Đợi đến khi khói bụi mờ mịt vốn bị quấy tung bởi vó ngựa lặng xuống hoàn toàn, một bóng người từ góc cây hạnh nhoáng qua rồi biến mất.
Cả đoàn Kiều Chiêu vào thành ngay lúc đóng cổng thành, sau đó ở tại khách điếm tốt nhất.
Cửa thành đang khép dần thì bỗng có người vội vàng lao tới.
"Đóng cổng thành rồi, muốn vào thành thì mai quay lại ." Thủ vệ giữ thành không kiên nhẫn nói.
Người nọ từ trong người lấy ra một lệnh bài, giơ lên trước mặt thủ vệ.
Thủ vệ lập tức thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: "Hóa ra là... Phải..."
"Nhiều chuyện quá, còn không mau mở cổng thành!"
"Vâng." Thủ vệ cuống quýt mở cổng, chờ người nọ đi khuất mới dám giơ tay lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
"Lão đại, người vừa nãy là ai thế?" Thuộc hạ lại gần hỏi.
Thủ vệ liếc mắt nhìn quanh rồi mới thấp giọng nói ra ba chữ chỉ cần nghe đã đủ làm người ta sợ mất mật: "Cẩm Y Vệ!"
Vị Cẩm Y Vệ kia trông rất ung dung, xem ra rất thông thạo đường xá trong thành, lách qua vài nơi rồi tiến vào một viện nọ.
Trong viện, dưới tàng cây hải đường, có một vị nam tử y phục sẫm màu đang ngồi uống rượu một mình bên bàn đá. Cách đó không xa, vài nam tử khác đang đứng yên lặng.
Vị Cẩm Y Vệ kia vừa xuất hiện, vài nam tử kia lập tức đề phòng nhìn sang, thấy rõ hắn thì mới buông lỏng cảnh giác.
Người nọ rất nhanh đi đến trước mặt vị hắc y nam tử, hành lễ nói: "Đại nhân."
Hắc y nam tử đang nâng chén rượu liền hạ xuống, liếc mắt nhìn hắn hỏi: "Có gì bất thường ở Hạnh Lâm không?"
"Bẩm báo đại nhân, hôm nay có ba nam một nữ đến Hạnh Lâm, nữ cải trang nam. Sau đó bốn người đi gặp thôn trưởng thôn Bạch Vân." Nam tử dừng một chút rồi nói tiếp, "Bọn họ đến từ kinh thành, giờ đã vào thành Gia Phong rồi."
Hắc y nam tử gật gù, quay đầu quét mắt nhìn mọi người.
Vài tên nam tử nghiêm nghị hẳn lên.
"Các ngươi đi thăm dò xem lai lịch mấy người đó là như thế nào."
"Tuân lệnh."
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bốn người Kiều Chiêu đã lặng lẽ rời khỏi thành, bỏ ngựa lấy thuyền đi về phương bắc.
Thân phận của họ nhanh chóng được báo lại cho hắc y nam tử.
"Con trai Trường Dung Trưởng Công Chúa Trì Xán, thế tử Thái Trữ Hầu Chu Ngạn, thế tử Lưu Hưng Hầu Dương Hậu Thừa--" Hắc y nam tử cẩn thận nhắc lại danh tính ba người, dừng lại một chút, gương mặt lạnh nhạt có phần khó hiểu, "Lê Tam con gái Lê Tu Soạn?"
Hắn trầm tư một lúc, lẩm bẩm: "Một tiểu cô nương và ba người kia, sao lại ở cùng một chỗ như vậy?"
Vài tên thuộc hạ nghiêm nghị nắm tay thành quyền đứng thẳng, hiển nhiên không dám làm đứt mạch suy nghĩ của cấp trên.
Hắc y nam tử phân phó: "Đi từ kinh thành đến Gia Phong chắc chắn phải qua Bảo Lăng thành. Liên lạc với Cẩm Y Vệ ở đấy xem có tin tức gì khác thường không."
"Đại nhân, Hạnh Lâm thì sao?" Một thuộc hạ mặt mũi phổ thông hỏi.
"Tiếp tục theo dõi kỹ. Trận hỏa hoạn này ở Kiều gia có chỗ bất thường."
Đang nói dở thì một tay thuộc hạ tiến vào. "Đại nhân, có thư từ kinh thành đến."
Hắc y nam tử nhận thư rồi mở ra, đọc lướt qua rồi sửng sốt.
"Đại nhân?" Đám thuộc hạ không nhịn được mở miệng hỏi.
Hắc y nam tử xiết chặt bức thư trong tay, thản nhiên nói: "Thay ta thu xếp hành lý đi. Đại Đô Đốc mệnh ta nhanh chóng hồi kinh."
Đám thuộc hạ kinh hãi, hắc y nam tử cũng không giải thích gì thêm. Khoanh tay thong thả bước ra ngoài phòng, nhìn lên nụ hoa hải đường vừa nhú, nhếch nhếch môi.
Đến Gia Phong lâu như vậy, cũng tới lúc phải về rồi. Chỉ là không biết Giang Ngũ đã phạm phải lỗi gì mà Đại Đô Đốc lại muốn hắn quay lại.
Hắc y nam tử nhanh chóng chôn chút nghi hoặc vào đáy lòng. Nghĩ đến việc sắp đi cùng đường với bốn người kia, không khỏi bật cười.
Bốn người Kiều Chiêu ở trên thuyền, không khí chẳng ra làm sao.
Chu Ngạn tay cầm quân cờ, cố gắng duy trì thái độ ôn hòa mềm mỏng của chàng đối với người đối diện, bất đắc dĩ nói: "Thập Hi, nếu huynh đang không vui thì phải tìm cách giải tỏa tâm trạng, cứ buồn bực chơi cờ như thế này có khác gì tra tấn người khác đâu?"
Trì Xán chớp mắt, lạnh lùng nói: "Ta đang giải tỏa còn gì."
Chu Ngạn nghẹn họng.
Chàng chính là người đang phải chịu tra tấn đấy!
Chàng bèn cầu cứu nhìn Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa buông cả hai tay, ý là lực bất tòng tâm, dẩu môi hướng về phía Kiều Chiêu.
Chu Ngạn mắt sáng lên, nhưng lại lắc đầu luôn.
Thôi chàng tự chịu tra tấn là được rồi, sao lại bắt tiểu cô nương chịu đựng cùng được.
Trì Xán nhìn hết một màn trước mắt: Chu Ngạn bị Dương Hậu Thừa từ chối, lại đảo mắt liếc sang Kiều Chiêu đang ngồi góc phòng. Thế rồi chàng thản nhiên nói: "Lê Tam, ra đây bồi ta chơi cờ!"
Kiều Chiêu nghe vậy lông mi chớp chớp vài cái, đứng lên rồi đi đến đối diện Trì Xán.
Chu Ngạn tội lỗi liếc nàng một cái, đứng dậy nhường chỗ.
Kiều Chiêu ngồi xuống, chơi tiếp ván cờ vốn sắp tàn.
Dựa vào lan can, Chu Ngạn nén giận thấp giọng nói với Dương Hậu Thừa: "Thập Hi tự mình nuốt hết bực tức rồi nổ phổi đi, sao cứ phải ảnh hưởng đến người khác."
Dương Hậu Thừa ngó nhìn Kiều Chiêu đang đưa lưng về phía chàng.
Dáng ngồi của tiểu cô nương tao nhã tựa một gốc mai.
Chàng thấp giọng trêu ghẹo: "Tử Triết, huynh đang thương hoa tiếc ngọc à?"
"Đừng nói linh tinh, tiểu cô nương còn chưa cập kê đâu --"
"Thế tức là cập kê rồi thì được hả?"
"Dương Hậu Thừa!" Chu Ngạn trầm mặt.
Thấy bạn tốt có vẻ giận thật, Dương Hậu Thừa mới không đùa nữa, thấp giọng: "Huynh còn không hiểu cái kẻ tính tình vừa khó ngửi vừa khó đoán là Thập Hi à? Nếu không giải tỏa hết cơn tức này thì cả đường chúng ta đừng có mong được dễ chịu."
"Không phải ta vẫn bồi huynh ấy chơi cờ sao?" Chu Ngạn thở dài.
Có phải chàng đề ra chuyến đi đến Gia Phong này đâu. Chuyện không hay xảy ra cũng không tránh được, chỉ có thể chịu thiệt.
"Như thế có ích gì cơ chứ. Huynh không thấy thực ra Thập Hi khó chịu tiểu cô nương à? Ai bảo tiểu cô nương nói chuyện giọt nước cũng không lọt, lại còn mạnh mồm là muốn đạt được mục đích thì phải đưa nàng đến bái phỏng Kiều gia. Kết quả --"
Hai người đang nói, chợt nghe thấy một tiếng va chạm lanh lảnh, đồng thời nhìn lại.
Trì Xán ném quân cờ vào hộp đựng, lạnh lùng nói: "Không thể thế được."
Kiều Chiêu tay cầm quân cờ, không nhanh không chậm liếc chàng một cái.
Người này định lực quá kém, thảo nào hồi trước tổ phụ không muốn dạy --
Nghĩ đến tổ phụ, lại nghĩ đến trận hỏa hoạn kia, Kiều Chiêu trong lòng đau xót, ngồi yên như rối gỗ.
Trì Xán nhìn đến cáu, cười nhạo nói: "Lê Tam, không phải muội nói ta không đem theo muội thì khó có thể được như ý à? Mang theo muội xong kết quả như thế nào đây?"
Lời này như lưỡi dao sắc nhọn, tàn nhẫn đâm vào lòng Kiều Chiêu.
Nàng nén cơn đau, nhẹ giọng hỏi Trì Xán: "Không biết Trì đại ca đến Kiều gia là muốn thỉnh cầu điều gì?"
Chương 8: Áp diễn đồ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
*Áp diễn đồ: Tranh đàn vịt dưới nước
Tiểu cô nương nghiến răng, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật nốt ruồi son phía đuôi mày, như cây hạnh gió thổi hoa rơi, phủ lên gương mặt hồng hào một làn tuyết mỏng khiến người khác không khỏi thương tiếc.
Có điều Trì Xán không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, chàng liếc Kiều Chiêu, tức giận: "Hỏi bây giờ thì còn tác dụng gì?"
"Trì đại ca không tiện nói à?" Kiều Chiêu thản nhiên hỏi lại.
Người này đến bái phỏng phụ thân. Dựa theo tuổi tác, tất nhiên không thể là vì việc công. Như thế thì tám phần liên quan đến việc chàng đến đây từ ba năm trước.
Nếu là vì vậy thì nàng có thể giúp chàng thực hiện tâm nguyện. Không phải là khoe khoang thể hiện, mà nàng chỉ muốn báp đáp công ơn cứu giúp của chàng.
Còn về tính tình sáng nắng chiều mưa của chàng thì ... Khụ khụ, nàng không thể tính toán với một kẻ bất thường được.
Kiều Chiêu nói Trì Xán là một kẻ bất thường, cũng không có ý mắng chửi.
Nàng không biết nhiều người trong kinh thành, Trì Xán là trường hợp ngoại lệ. Tất nhiên là vì Trì Xán từng đến bái phỏng tổ phụ, nhưng lý do quan trọng hơn là chuyện về cha mẹ chàng ở kinh thành được rất nhiều người truyền miệng.
Trường Dung Trưởng Công Chúa là thân muội của Đương kim Hoàng Thượng, từ nhỏ đã được Thái Hậu và Hoàng Thượng yêu thương. Đến tuổi kết hôn, Trưởng Công Chúa đích thân xem xét kỹ lưỡng, chọn cho mình một sĩ tử hàn môn tuấn lãng vô song.
Theo như lời Trưởng Công Chúa năm ấy, vị sĩ tử hàn môn này không huênh hoang như đám con cháu nhà quyền quý, rất đáng tin tưởng.
Y như lời Trường Công Chúa, sau khi kết hôn, hai vợ chồng hết mực tôn trọng lẫn nhau. Mười năm trôi qua, một trận cãi vã nhỏ cũng hiếm khi xảy ra. Công chúa luôn giữ được phong thái tôn quý, một phần cũng nhờ Phò mã luôn nhường nhịn bao dung.
Thời điểm ấy, có biết bao nhiêu người hâm mộ đôi thần tiên hiệp lữ này. Đám người hồi trước không hiểu được lựa chọn của công chúa chỉ có thể chắp tay bái phục quyết định sáng suốt của nàng.
Nhưng thoại bản cũng có lúc phỏng theo cuộc đời, mà cuộc đời thì vô thường.
Phò mã đột ngột mất. Trường Dung Trưởng Công Chúa đau khổ đến chết đi sống lại. Đúng lúc này thì một nữ nhân dắt theo hai đứa con tìm đến phủ, hóa ra chính là ngoại thất của Phò mã.
Công chúa càng khó chấp nhận hơn khi biết, hai đứa con kia cũng lớn gần bằng con trai độc nhất của nàng là Trì Xán.
Mười năm hạnh phúc viên mãn, khi ấy vẽ nên bao nhiêu ngọt ngào trên mặt, giờ tan thành bấy nhiêu bỏng rát đắng cay. Ê chề xấu hổ cùng đau thương thống khổ bủa vây lấy nàng. Thế nhưng người nọ đã chết rồi, nàng còn biết tìm ai để trút giận?
Không bao lâu sau, Trường Dung Trưởng Công Chúa ngang nhiên nuôi dưỡng nam sủng. Phủ Trưởng Công Chúa tiệc tùng hàng đêm.
Từ khi còn nhỏ Trì Xán đã liên tục phải đối mặt với nhiều biến cố, lại còn phải chịu đựng những kẻ ra vẻ tử tế nhưng lời nói cắm đầy dao găm, dần dần chàng trở nên dở dở ương ương. Không chỉ vậy, tướng mạo chàng y hệt phụ thân, càng lớn càng phong nhã hào hoa vô cùng. Thái độ của Trưởng Công Chúa đối với người con trai này nóng lạnh thất thường, thêm cả đám tiểu nương tử ở kinh thành điên cuồng theo đuổi, tính tình chàng vốn đã chẳng ra sao lại càng thêm gàn dở.
Những điều ấy đều là mấy chuyện phiếm Kiều Chiêu nghe được sau khi đến phủ Tĩnh An Hầu. Nàng ngừng nghĩ, đồng cảm nhìn về phía Trì Xán.
So với chàng, phụ mẫu của nàng đúng là người bình thường!
Trì Xán vô cùng nhảy cảm, thấy nàng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, lạnh lùng: "Làm gì có chuyện ta không tiện nói!"
Chàng nhìn Kiều Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, không thèm che dấu khinh thường: "Nói với muội thì có ích gì!"
Kiều Chiêu vốn là người bao dung độ lượng, nếu là bình thường có lẽ sẽ tùy ý nói đùa vài câu để làm dịu không khí. Nhưng hiện giờ, người thân của nàng vừa gặp đại nạn, có rộng lượng đến mấy cũng không có lòng dạ nói chuyện phiếm. Thấy chàng không có ý muốn nói, cũng không cố kiên trì, thản nhiên nói: "Thế thôi." Sau đó nàng nhấc lại quân cờ Trì Xán vừa bỏ vào hộp, tiếp tục phá giải tàn cục nàng vừa cố tình tạo ra.
Trì Xán vốn đang chờ xem nàng đáp như thế nào. Kết quả chỉ nhận được hai chữ "Thế thôi". Tiểu cô nương sau đấy còn vui vẻ chơi cờ một mình, làm chàng nghẹn họng, không sao nuốt cơn tức xuống được, khuôn mặt tuấn tú đen xì lại.
"Thế thôi" chắc chắn là câu trả lời chàng ghét nhất, là câu trả lời chàng ghét nhất chứ không phải một trong số những câu trả lời mà chàng ghét nhất đâu! Trì Xán nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Chu Ngạn chứng kiến mọi chuyện, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng: "Thập Hi, ta thực lòng xin lỗi. Nếu không phải là do ta muốn xem bức tranh Kiều tiên sinh tự tay vẽ, nó sẽ không bị hỏng, sẽ không hại huynh phải vượt ngàn dặm đi một chuyến xa xôi để rồi vô ích ---"
Trì Xán lại cực kỳ khoan dung đối với bạn tốt.
Chàng khoát tay: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Ta sẽ nghĩ ra cách khác."
"Cha ta có một bộ "Ngũ ngưu đồ" của Hàn đại họa sĩ --"
*Ngũ ngưu đồ: Tranh vẽ năm con trâu
Trì Xán ngắt lời Chu Ngạn: "Mẫu thân ta không có hứng thú với tranh của các vị danh họa tiền triều. Người chỉ thích tranh của Kiều tiên sinh."
Kiều Chiêu mắt lóe lên.
Trường Dung Trường Công Chúa thích tranh của tổ phụ?
Suy nghĩ của nàng nhanh nhạy. Ngay lập tức nhớ đến chuyện ba năm trước Trì Xán đến thỉnh cầu tổ phụ chỉ giáo đôi điều về họa kỹ. Hay mục đích chính của chàng là hỏi xin một bức tranh?
Mọi người truyền nhau là tổ phụ tuổi già sức yếu, sớm không còn tinh lực để dạy dỗ người khác. Người này thỉnh cầu tổ phụ chỉ giáo họa kỹ là giả, chủ yếu là muốn xin một bức tranh?
Xem xét đến địa vị và uy tín của tổ phụ trên văn đàn, nếu năm ấy Trì Xán trực tiếp xin hỏi một bức tranh, chắc chắn sẽ bị từ chối. Nhưng cái người này lại lấy lý do thỉnh giáo dây dưa lằng nhằng với tổ phụ, cuối cùng tổ phụ phải lấy một bức tranh để tiễn khách.
Kiều Chiêu bất giác liếc nhìn Trì Xán.
Năm ấy người này mới mười lăm mười sáu tuổi, quả nhiên không phải người thường.
Nhớ lại lời đồn thổi, Kiều Chiêu ngờ vực.
Không phải là quan hệ mẫu tử giữa Trường Dung Trưởng Công Chúa và Trì Xán rất gượng gạo sao? Sao chàng lại phải tốn nhiều công sức chỉ vì một bức tranh mà Trưởng Công Chúa ưa thích đến như thế?
Kiều Chiêu nghĩ tới nghĩ lưu, lại thấy Dương Hậu Thừa vỗ trán hô lên: "Ta nhớ ra rồi! Cha ta cũng có một bức tranh của Kiều tiên sinh, là do Thái Hậu thưởng nhân dịp năm mới."
Dương Hậu Thừa là thế tử Lưu Hưng Hầu, mà phủ Lưu Hưng Hầu là nhà mẹ đẻ của Dương Thái Hậu. Tính ra, Dương Hậu Thừa gọi Thái Hậu là cô tổ mẫu.
Trì Xán nửa cười nửa không nhìn Dương Hậu Thừa: "Vừa mới nhớ ra à?"
Dương Hậu Thừa cười trừ: "Tại vì cứ nghĩ là có thể nhờ Kiều đại nhân vẽ lại một bức khác, nên ta mới không định xuống tay với bức tranh của cha ta. Tranh kia là Thái Hậu ban cho, lại còn là tranh của Kiều tiên sinh, bảo bối của cha ta đấy. Nếu cha mà biết ta lén lấy thì đánh gãy chân ta là cái chắc--"
"Nhưng Kiều đại nhân kỹ họa không tốt." Kiều Chiêu cuối cùng không nhịn được ngắt lời, đổi lấy ánh mắt ba người ập đến.
"Sao muội biết?" Trì Xán không vui vì nàng lại ngắt lời, bực mình hỏi.
Ánh mắt tiểu cô nương mở to, ngữ khí rất nghiêm túc: "Ta ngưỡng mộ Kiều tiên sinh nên không chỉ quan tâm đến tranh ngài vẽ mà còn cả chuyện liên quan đến ngài nữa. Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện Kiều đại nhân am hiểu vẽ vời."
Nàng nói còn ba người lại nhìn nhau.
Có vẻ đúng là như thế. Kiều đại nhân nhiều năm làm quan ở kinh thành cũng chưa từng lưu truyền ra một bức tranh nào. Bọn họ đơn giản nghĩ, đã là con trai Kiều tiên sinh thì Kiều đại nhân chắc chắn sẽ am hiểu hội họa. Cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
"Ta có thể xem bức tranh bị hỏng được không?"Kiều Chiêu hỏi.
Trì Xán liếc nhìn Chu Ngạn.
Chàng xin hỏi bức tranh kia để dành tặng mẫu thân. Bạn tốt của chàng muốn xem, tất nhiên chàng sẽ đồng ý. Nhưng giờ bức tranh đã hỏng thì cũng không còn giá trị.
Chu Nhạn cười khổ một tiếng rồi đi vào trong khoang thuyền. Không lâu sau quay lại cầm theo một chiếc tráp dài.
Thoạt nhìn đã biết chàng là người rất nâng niu tranh vẽ. Đầu tiên chàng mở tráp, sau đó dùng chiếc khăn tay trắng noãn cẩn thận lấy bức tranh bày ra trước mặt Kiều Chiêu.
Một hồ nước xanh biếc. Ánh nắng phủ lên non nửa mặt hồ, rọi xuống bóng dáng con cầu nhỏ cong cong. Bảy tám chú vịt vô cùng sống động, tưởng như chỉ cần động cánh là sẽ bơi ra khỏi bức tranh. Tiếc rằng đã bị một vết mực vấy bẩn.
Kiều Chiêu nhìn đăm chiêu.
Đúng là bức tranh tổ phụ đưa cho Trì Xán.
Năm ấy tổ phụ nổi danh với tranh vẽ vịt. Bức tranh ấy rất thu hút trẻ con nên từ đó nàng bắt đầu học vẽ, mà tranh nàng tự thấy tâm đắc nhất, cũng chính là vẽ chủ đề này.
Kiều Chiêu đã thấu hiểu ngọn ngành, nhân tiện nói luôn: "Ta có thể vẽ lại bức tranh này."
Chương 9: Hoài nghi
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Muội có thể vẽ lại bức tranh này?" Trì Xán nhìn chằm chằm Kiều Chiêu. Chàng có đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, cho dù chỉ có một chút ý đùa cợt, cũng khó mà giấu được. "Sau đó thì sao? Hay là muội nghĩ chuyện ta muốn chỉ cần muội vẽ đại một bức là xong?"
Dương Hậu Thừa đứng sau Kiều Chiêu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, ý nhắc tiểu cô nương đừng nói linh tinh.
Nếu mà khiến Trì Xán thực sự nổi giận, huynh ấy sẽ mặc kệ già trẻ gái trai mà đuổi nàng ra khỏi thuyền. Thế thì tiểu cô nương sẽ thật đáng thương.
Chu Ngạn dịu dàng nhắc nhở: "Ai cũng có thể bắt chước vẽ một bức tranh vịt. Nhưng mà "vẽ" kiểu này không giống với "vẽ" kiểu khác --"
Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Chu đại ca, ta hiểu."
Nói xong, nàng nhìn Trì Xán, ngữ khí bình tĩnh nhưng rất chân thành: "Ta vẽ cho Trì đại ca một bức Áp diễn đồ, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Trì đại ca."
Trì Xán vốn đang bực dọc, chân thành trong đáy mắt Kiều Chiêu làm chàng hiểu thành là ngông cuồng không biết trời cao đất dày.
Chàng nhìn nàng gắt gao, không nổi cáu mà lại nở nụ cười, giọng điệu lạnh băng: "Tốt lắm, muội vẽ đi."
Chàng dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng nếu vẽ xong mà không giống, thì lần tới khi thuyền cập bờ muội biến ra khỏi thuyền cho ta."
"Thập Hi--" Chu Ngạn vỗ nhẹ chàng, "Như thế có hơi..."
Không có tình người?
Chu Ngạn cuối cùng không nói ra bốn chữ ấy.
Ba người họ cùng nhau lớn lên, tất nhiên chàng hiểu rõ tính tình của bạn mình.
Chuyện của Trưởng Công Chúa và Phò mã đúng là có ảnh hưởng đến tính tình của chàng, nhưng cũng không cực đoan như bây giờ. Càng lớn Trì Xán càng có phong thái xuất chúng, phiền toái đến theo càng nhiều.
Chàng nhớ có lần Trì Xán hảo tâm cứu một vị cô nương bị ác bá chòng ghẹo, cô nương kia sau đó sống chết muốn hồi phủ cùng Trì Xán. Tất nhiên Trì Xán cự tuyệt. Không ngờ hôm sau cô nương kia lại treo cổ trên cái cây ngay ngoài phủ Trưởng Công Chúa, để lại lời nhắn: sống là người của Trì Xán, chết là quỷ của Trì Xán.
Chuyện tốt thì chẳng mấy ai biết, việc xấu thì chẳng thiếu người hay. Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ vô cùng, như ngọn núi đè ép khiến chàng thiếu niên không nhúc nhích được. Thế mà Trưởng Công Chúa lại còn lấy roi tặng thêm cho con trai mình một thân đầy vết thương.
Kể từ khi ấy, tính tình Trì Xán dần trở nên bất thường.
Nói thật, ngày hôm ấy Lê Tam cầu cứu Trì Xán mà không bị cự tuyệt, chàng đã cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Chu Ngạn than nhẹ một tiếng.
Thôi, cùng lắm nếu Lê cô nương thực sự bị đuổi khỏi thuyền thì chàng sẽ âm thầm chiếu cố. Tuyệt đối không thể để tiểu cô nương không có cách trở về nhà.
"Các huynh đừng nói gì cả, đây là do muội ấy chọn." Trì Xán lạnh lùng nói.
Nữ nhân lúc nào cũng vậy. Từ ba tuổi đến tám mươi tuổi, ai nấy đều tham lam, thích hư vinh, ngông cuồng, không biết vị trí của mình...
Trong đầu Trì Xán một lúc xuất hiện mười mấy từ để miêu tả, nước chảy mây trôi.
Kiều Chiêu trừng mắt nhìn chàng.
Người này cùng với người mà nàng nhớ chẳng giống nhau.
Rõ ràng khi ấy mặt người này rất dày, không ngờ lại keo kiệt xấu xa như vậy.
"Hóa ra Trì đại ca cứu người không cần báo đáp." Kiều Chiêu nói.
Trị Xán nheo mắt lại, nhất thời không hiểu ý nàng.
Người trong cuộc u mê, kẻ đứng bên tỏ tường. Chu Ngạn nghĩ một chút liền hiểu ngay, bật cười một tiếng.
Dương Hậu Thừa kéo Chu Ngạn, thấp giọng hỏi: "Có gì bí hiểm thế."
Chu Ngạn lắc đầu không nói.
Trì Xán liếc nhìn hai người, lại nhìn biểu tình không mảy may sợ hãi của Kiều Chiêu, bỗng nhiên hiểu ra.
Tiểu nha đầu này muốn nói là, từ đầu chàng đã đáp ứng đưa nàng về kinh thành, giờ nàng muốn báo ân bèn vẽ cho chàng một bức tranh, thế mà lại bị đuổi khỏi thuyền. Tức là không muốn nàng báo đáp.
Cho nên, thực ra nàng muốn châm chọc chàng khắt khe đối với người khác?
Trì Xán không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn tiểu cô nương.
Nha đầu kia có thật là mới mười ba tuổi không vậy? Bây giờ một bụng đã đầy tâm kế, mỗi lời nói đều khiến người khác phải suy nghĩ cả ngày, sau này sẽ thành như thế nào?
Kiều Chiêu có chút oan uổng. Đôi mắt đen lay láy nhìn Trì Xán.
Nàng chỉ nói thật, sao lại thành khinh thường người khác rồi?
Trì Xán lướt qua, cười lạnh nói: "Giờ hối hận cũng muộn, ông đây chờ tranh muội vẽ."
Hiện giờ Kiều Chiêu không hề muốn nghe thấy từ "ông đây" này, cố nén giận nàng nói: "Tổ phụ của ta đã qua đời rồi."
Trì Xán ngẩn ra, rồi lập tức giận dữ, giơ tay chỉ vào Kiều Chiêu: "Muội --"
"Muội" nửa ngày, lại thấy mắt nàng phiếm hồng, một câu cũng không nói ra nổi.
Chu Ngạn và Dương Thừa Hậu hiểu được Kiều Chiêu cố tình bôi bác Trì Xán, lại còn bôi bác một cách khéo léo, khiến Trì Xán cáu mà không phát tác được; cười nhẹ.
Trì Xán nghe thấy lại cáu trở lại.
Da mặt Kiều Chiêu vốn dày, tỏ vẻ ngây ngô lúc này chẳng có gì khó, bình tĩnh hỏi: "Trên thuyền có bút và mực không?"
"Đều có, ta dẫn muội đi lấy." Chu Ngạn thấy không khí căng thẳng, chủ động dẫn Kiều Chiêu vào trong khoang thuyền của khách.
Chiếc thuyền này có thể chứa tận mười người, ba người chẳng thiếu gì tiền, vung tay biến một gian khách phòng thành thư phòng .
Kiều Chiêu đi vào theo Chu Ngạn, liếc nhìn xung quanh. Bài trí trong phòng đơn giản nhưng đặt không ít án thư, ải tháp.
*án thư:
*ảitháp:
"Ở đây có giấy bút vàmực. Muội có thể tùy ý dùng." Chu Ngạn vừa dẫn nàng vào trong vừa nói:"Có điều đừng mở giấy tờ linh tinh, không lại làm Thập Hi bực mình."
"Đa tạ Chu đại ca, ta hiểu rồi." Kiều Chiêu cúi người, tỏ lòng biết ơn.
"Thế ta đi ra ngoài trước đây."
Bình thường không ai muốn bị quấy rầy khi đang vẽ tranh. Hơn nữa, cô nam quả nữ cùng một phòng không thích hợp lắm.
Kiều Chiêu vuốt cằm: "Chu đại ca cứ tự nhiên."
Nhìn tiểu cô nương ngồi ngay ngắn trên án thư, trải ra tờ giấy Tuyên Thành, bàn tay trắng nõn bắt đầu nghiền mực; Chu Ngạn đi chậm lại, nhẹ giọng: "Muội đừng lo, Thập Hi tuy mạnh miệng nhưng mềm lòng."
Nàng không lo lắng gì hết, bây giờ còn đang thiếu ơn người ta, sau này chắc không còn gặp lại ba người này nữa.
Ngữ khí tiểu cô nương bình tĩnh, vẻ mặt trấn định. Chu Ngạn tự nhiên có chút ngượng ngùng, gật đầu rồi nhấc chân ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trì Xán quay đầu lại, nửa cười nửa không: "Sao lại đi ra rồi?"
Chu Ngạn đi tới, lấy tay đập nhẹ chàng một cái: "Nói gì vậy?"
Mắt Trì Xán ngập ý cười, nhìn về phía mặt sông.
Cảnh xuân tươi đẹp, hai bên bờ liễu rủ nhẹ nhàng soi bóng xuống mặt nước, tựa như cô nương đang ngồi trước gương uyển chuyển điểm phấn tô son. Có điều sóng gợn do thuyền lướt qua lại phá tan cảnh đẹp tĩnh lặng ấy.
"Không có gì, chỉ sợ huynh tự rước lấy phiền toái thôi." Vị công tử dung nhan so với cảnh xuân còn đẹp hơn chậm rãi nói.
Chu Ngạn ngẩn người, rồi cười phá lên: "Thập Hi, huynh nghĩ nhiều rồi."
Trong đầu chàng xẹt qua hình ảnh tiểu cô nương dáng người đĩnh đạc, so với cây bạch dương còn thẳng hơn, ý cười càng đậm.
Có khi nha đầu kia chỉ nóng lòng chờ đợi đến ngày hai bên không còn liên quan đến nhau nữa.
Thuyền từ từ lướt đi, trời từ từ lặn xuống.
Dương Hậu Thừa liên tục nhìn khoang thuyền kia.
"Tiểu nha đầu ngồi trong đấy hơn nửa ngày rồi, cơm trưa cũng không thèm ăn! Hay là không vẽ xong tranh, sợ bị Thập Hi đuổi khỏi thuyền nên không dám ra?"
Trì Xán và Chu Ngạn nhìn nhau.
Có vẻ hợp lý đấy!
"Để ta đi xem." Chu Ngạn nhẹ giọng nói.
Trì Xán cản lại, cười lạnh: "Để ta. Xem muội ấy định trốn đến bao giờ."
Một tiếng bước chân nhỏ truyền đến. Ba người nhìn theo, thấy Kiều Chiêu vừa đi tới.
Trì Xán nhìn xuống, thấy hai tay nàng trống trơn, không khỏi nhướn mày: "Tranh đâu rồi? Muội ăn mất rồi à?"
Chương 10: Nhìn bằng cặp mắt khác
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu buông tay, tìm kiếm xung quanh.
Dương Hậu Thừa cũng là một người nôn nóng, nhịn không được hỏi nàng: "Tìm gì thế? Hay bức tranh muội vừa vẽ bị mất rồi?"
Lý do này thực ra không hợp lý lắm.
Tiểu cô nương thản nhiên nói: "Ta không tìm bức tranh. Ta muốn tìm sự "phong độ"."
Phong độ?
Ba người ngẩn ra.
""Phong độ" là trò chơi gì à?" Nghĩ đã thấy hài, Dương Hậu Thừa hỏi lại.
Đôi mắt trong như hồ nước thu của tiểu cô nương hướng về Trì Xán, kiên nhẫn giải thích: "Phong thái tự tại và giàu lòng độ lượng, gọi tắt là phong độ."
Nói đến mức này thì tất nhiên cả ba đều hiểu. Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về Trì Xán, nhịn không được phá lên cười.
Gương mặt bạch ngọc của Trì Xán vốn đang có vẻ lạnh lùng nhanh chóng tối lại.
Kể từ khi gặp được nha đầu này, số lần chàng bị hai tên bạn tốt kia cười nhạo đột nhiên tăng vọt.
Chàng sải bước đi đến trước mặt Kiều Chiêu, giơ tay nắm lấy cằm của nàng: "To gan. Muội biết ta là ai không?"
Tiểu cô nương tròn mắt nói: "Ân nhân cứu mạng?"
Trì công tử vốn bị lửa giận thổi phồng như khinh khí cầu, bị kim đâm vào xẹp lép. Chàng trừng mắt nhìn tiểu cô nương chưa cao tới vai chàng, khóe miệng co rút rồi yên lặng buông tay.
Nha đầu này chắc là khắc tinh của chàng.
Bên tai truyền đến tiếng cười hai vị bạn tốt, Trì Xán hít một hơi thật sâu, phất tay bỏ đi.
Đợi đến khi hình bóng chàng biến mất ở cửa khoang thuyền, Dương Hậu Thừa suýt nữa thì cười vỡ bụng, nói vói Kiều Chiêu: "Nha đầu, về sau ca ca che chở cho muội."
Người có thể liên tiếp làm cho Trì đại công tử thất kinh, hiếm có khó tìm.
Kiều Chiêu quỳ gối hành lễ: "Đa tạ Dương đại ca coi trọng."
Chu Ngạn mấp máy môi định nói gì đấy, cuối cùng liếc nhìn Dương Hậu Thừa mà không thèm hé răng.
Khoang thuyền yên lặng trong chốc lát, Trì Xán bỗng vọt ra như cơn gió, khiến hai người Chu Ngạn dẫu có quen với chàng cũng phải hoảng sợ.
"Có kẻ trộm à? Hay là giặc Oa?" Dương Hậu Thừa khẩn trương đặt tay lên vỏ đao treo bên hông.
"Giặc Oa cái gì. Các huynh nhanh theo ta." Trì Xán hô một tiếng, xoay người.
Dương Hậu Thừa đi một bên lẩm bẩm: "Nơi này cách Phúc thành xa, đúng là không có khả năng gặp giặc Oa."
Đại Lương hiện tại cũng không phải quốc thái dân an. Phía Bắc có giặc Tề liên tiếp xâm chiếm đất đai. Vùng duyên hải phía Nam có họa là giặc Oa. Mấy năm gần đây giặc Oa hoành hành, ngày càng bạo phát, khiến triều đình đau đầu.
Kiều Chiêu nhìn thấy ba người đi vào phòng, ung dung đi theo.
"Chuyện gì thế này?" Chu Ngạn vẫn luôn trầm ổn, hiện tại nhìn thấy áp diễn đồ bày trên bàn kia lại thất thố một phen.
Dương Hậu Thừa hô lên: "Hay là ta gặp ma? Rõ ràng ở đây có một nét mực!"
Chàng nói xong liền muốn giơ tay chạm vào.
"Đừng!" Chu Ngạn hô lên, ngữ khí có phần nghiêm khắc quá đà, lấy khăn tay bọc ngón tay lại, cẩn thận chạm vào vị trí cây cầu nhỏ trong bức tranh, đè nhẹ.
Chàng thu tay rồi nhìn thấy khăn tay tuyết trắng vương lại nét mực, mắt chàng co lại, đột nhiên nhìn về phía Kiều Chiêu.
Hành động của bạn tốt khiến cho Trì Xán như hiểu ra điều gì. Nhưng chàng thực sự khó thể tin nổi. Ánh mắt đóng đinh vào Kiều Chiêu, chàng thở dốc: "Muội --"
Đáp án thật sự quá mức giật gân, làm chàng không thể nào đặt được câu hỏi.
Kiều Chiêu chậm rãi lấy tráp dài đặt trên án thư đưa cho Chu Ngạn.
Chu Ngạn kinh ngạc nhận lấy, sau đó như nhớ ra điều gì, nhanh chóng mở tráp ra, lấy từ trong đó ra một bức tranh.
Cuộn tranh được mở ra, chính xác là một bức áp diễn đồ!
Ba người đồng thời dán mắt vào vết mực trên áp diễn đồ kia, sau đó nghiêng đầu, nhìn bức tranh vẫn đang đặt trên án thư.
Trừ vết mực ra thì hai bức tranh này chẳng có điểm nào khác cả!
"Quả thật là trông giống nhau như đúc. Sao lại có thể làm được?" Chu Ngạn lẩm bẩm nói.
Thực ra chàng cũng có hiểu biết về mặt này, đương nhiên nhìn ra được hai bức tranh này không chỉ giống nhau ở vẻ ngoài.
Mà ngay cả khí khái phong cách cũng không khác biệt.
"Đây không thể là tự vẽ. Chắc chắn không phải tự vẽ!" Chu Ngạn lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt kỳ dị nhìn về phía Kiều Chiêu. "Lê cô nương, hay là muội cũng có một bức áp diễn đồ của Kiều tiên sinh?"
Áp diễn đồ của Kiều tiên sinh khi ấy nổi danh khắp kinh thành, không chỉ lưu truyền một bản ra bên ngoài.
Kiều Chiêu liền chỉ vào tấm khăn tay của Chu Ngạn.
Chu Ngạn cúi đầu.
Vết mực nhàn nhạt trên khăn tay kia như thể muốn nhắc chàng rằng, nghi ngờ vừa rồi của chàng buồn cười như thế nào.
Chàng lập tức thở hắt ra, hỏi: "Thế muội đã làm thế nào?"
Một tiểu cô nương có thể vẽ lại bức tranh của Kiều tiên sinh trông giống đến nỗi không phân biệt được thật giả. Vậy bình thường, chàng vẫn tự đắc về tài họa của mình chẳng phải thật buồn cười sao?
"Tất nhiên là vẽ rồi. Muội chẳng phải đã nói là muội rất ngưỡng mộ Kiều tiên sinh nên luôn học theo tranh của ngài mà vẽ sao?" Kiều Chiêu thành thật trả lời.
Nàng cũng chẳng nói dối.
Khi mới bắt đầu học, tổ phụ tùy tiện vẽ ra một con vịt, để nàng tập vẽ theo trong vòng ba năm. Nửa năm sau đó để nàng nhìn rồi vẽ theo đám vịt trong hồ nước đằng sau cây hạnh. Về sau nàng chỉ cần nhắm mắt cũng vẽ được áp diễn đồ, mà vịt trong tranh dù động tác thế nào thì cũng y như từ tay tổ phụ vẽ ra.
Mượn lời của tổ phụ, thì cái thần trong áp diễn đồ nàng vẽ trông rất giống do người vẽ nên. Thần thái giống nhau, kể cả khi tranh có không giống, thì người bên ngoài cũng sẽ cho rằng do cùng một người vẽ nên.
Tổ phụ lại nói với nàng rằng, chỉ khi nào nàng có thể tự rót hồn của chính bản thân vào trong tranh thì khi ấy mới gọi là thành tài.
Đáng tiếc là nàng không có thiên phú về hội họa, có khi đời này điều ấy chỉ là giấc mơ.
"Vẽ?" Chu Ngạn thì thầm chữ này như muốn khắc vào lòng, thần hồn phác lạc.
Chàng tất nhiên là không tin chỉ đơn giản là vẽ. Như thế này chắc chắn là do thiên phú.
"Quá giống, thật sự quá là giống! Nha đầu... Không, Lê cô nương, đây thực sự là tranh muội vẽ?" Ánh mắt Dương Hậu Thừa nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt.
Kiều Chiêu nhìn chàng cười cười rồi nhìn về phía Trì Xán: "Trì đại ca, như thế này có coi như là hoàn thành nhiệm vụ huynh giao không?"
Vẻ mặt Trì Xán có phần phức tạp, chàng trầm mặt lúc lâu rồi mới gật đầu, quay người vội vàng đi ra ngoài.
Dương Hậu Thừa gượng cười giải thích: "Đừng để ý, tên kia chắc là đang cảm thấy mất mặt."
Nghĩ đến bức tranh làm lòng người hoảng sợ kia, chàng bỗng nhiên ngượng ngùng không dám gọi nàng là tiểu cô nương nữa. Chàng quay đầu nói với Chu Ngạn: " Ở trong này không khí ngột ngạt khó chịu quá, chúng ta ra ngoài đi."
Chu Ngạn nhìn Kiều Chiêu thật kỹ rồi gật bừa: "Ừ."
Quay trở lại boong tàu, Chu Ngạn dựa vào lan can, trầm mặc chẳng nói gì.
Dương Hậu Thừa vỗ vỗ vai chàng: "Sao vậy, cảm thấy bị đả kích à?"
Chu Ngạn cười khổ.
Trì Xán cũng đang đứng tựa lan can, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Muội ấy thực sự chỉ là con gái của một Tu Soạn ư?"
Nếu không phải đi một vòng lớn như bây giờ, chàng cũng không biết là ở Hàn Lâm Viện lại có một Lê Tu Soạn. Mà dựa vào dòng dõi đấy cũng khó mà nuôi dạy được một cô nương nhạy bén như thế này.
"Cái này còn có gì để nghi ngờ? Chẳng lẽ muội ấy lại nói dối cả chuyện này?" Dương Hậu Thựa chẳng thấy có gì để thắc mắc.
Trì Xán liếc qua Chu Ngạn rồi mới nói: "Ta cảm thấy rất khác thường. Từ nhỏ Tử Triết đã được danh sư chỉ dạy mà còn không vẽ lại được bức tranh ấy như thế đâu."
Khóe miệng Chu Ngạn run run.
Đã đủ buồn bực rồi lại còn bị đem ra so sánh, nhân tính của mọi người đi đâu rồi?!
Dương Hậu Thừa cũng liếc qua Chu Ngạn, tự tin nói: "Chuyện này thì có gì kỳ lạ. Người thường thì sao giống với người có thiên phú được. Ví dụ như vị Kiều tiên sinh kia thì nổi danh khắp thiên hạ, nhưng cũng có ai ca ngợi tài danh phụ thân của ngài ấy đâu?"
Thiên phú, thiên phú...
Bị một vị bạn tốt khác cứa thêm một nhát vào vết thương, Chu công tử yên lặng nuốt xuống ngụm máu trong lòng.