Chương 96: Trời quang
Editor: Ha Ni Kên
Trong thư phòng chỉ châm một ngọn đèn, có chút tối tắm.
Thiệu Minh Uyên ngồi trên ghế, ra hiệu cho Thiệu Tri nói.
Thiệu Tri hạ giọng khẽ nói: "Tướng quân, mấy ngày hôm nay thuộc hạ phát hiện trong đám gia nhân Hầu phủ hộ tống phu nhân đi phương Bắc, Vũ Lâm quân và người của Viễn Uy tiêu cục từng gặp gỡ, có một người khả nghi."
"Ai?" Thiệu Minh Uyên ngồi nơi khuất sáng, khiến người khác khó lòng nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt, giọng nói càng trầm thấp.
"Chính là Lâm Côn, phó tiêu đầu Viễn Uy tiêu cục. Lâm Côn là thủ lĩnh tiêu đội hộ tống phu nhân trong chuyến đi đến phương Bắc lần này. Thuộc hạ đã điều tra, vào lúc Tô Lạc Phong đổi hướng của toàn đội, Lâm Côn đã phản bác ngay trước mặt mọi người. Không chỉ vậy còn nói năng rất căng thẳng, suýt chút nữa va chạm với thân binh của Tô Lạc Phong."
"Thế hắn đâu rồi?"
"Sau khi trở về, tiêu đầu Viễn Uy tiêu cục giải tán tiêu đội ấy. Lâm Côn về quê. Thuộc hạ đã dò la được quê quán của Lâm Côn nên giờ mới nhanh chóng chạy về bẩm báo cho ngài, sau đó sẽ đi đến đấy."
Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu: "Thế thì đi đi, đem theo vài người nữa. Trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Lĩnh mệnh!" Thiệu Tri lui ra ngoài.
Gió nương theo khẽ cửa dần khép lách vào phòng, ánh lửa lập lờ lay động. Trong phòng chập chờn sáng tối, ngoài sân lách tách mưa rơi.
Thiệu Minh Uyên vẫn chưa bắt lại nhịp sống hàng ngày. Chàng vào tịnh phòng tắm táp rồi thay một bộ trung y trắng như tuyết, trở lại thư phòng, nằm lên giường.
Mưa gió cả đêm, sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh.
Cây chuối tây ngoài cửa sổ được mưa tưới tắm cả đêm, giờ tươi xanh mơn mởn. Cây lựu cuối vườn hoa vương đầy đất, vẫn đỏ tươi rực rỡ như trước.
Kiều Chiêu dậy sớm, mở cửa sổ, để không khí mát lạnh tràn vào phòng, cuốn đi chút biếng nhác còn sót lại của buổi đêm.
"Cô nương, hôm nay không phải đến lớp nữ học mà người vẫn dậy thật sớm!" Băng Lục đi vào, dụi mắt đứng cạnh Kiều Chiêu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ thốt lên: "Ôi, hoa lựu rơi nhiều quá đi mất, tiếc quá."
Kiều Chiêu cười nói: "Không cần tiếc. Thường thường số hoa lựu bị rơi xuống đất đa phần không thể thành quả được. Những nhà bình thường cũng sẽ hái bớt chúng để những hoa khác có thể kết trái thành quả ngọt."
"Hóa ra là như vậy ạ." Ánh mắt Băng Lục ngời sáng: "Cô nương, người thật hiểu biết:"
Kiều Chiêu nhìn sang nàng, vỗ nhẹ gương mặt ửng hồng của tiểu nha hoàn: "Đọc sách nhiều thì biết nhiều. Đọc sách nên người mà."
"Dạ." Băng Lục mù mờ hiểu, gật đầu bừa.
Kiều Chiêu cười rộ lên.
Thật ra cứ như Băng Lục cũng rất tốt, không buồn không lo, vui vui vẻ vẻ. Cuộc sống của tiểu nha hoàn muôn màu muôn vị.
"Cô nương, cháo bách hơp đã chín rồi ạ, người ăn một chút đi." Đúng lúc này, A Châu bưng một chén nhỏ xanh ngọc lên, bên trong là cháo chín sền sệt, mùi thơm ngào ngạt.
Một chén cháo bách hợp, tĩnh tâm an thần, cải thiện mất ngủ.
Đúng vậy, Kiều Chiêu mất ngủ cả đêm qua.
Rửa mặt tắm xong nàng lên giường ngủ từ rất sớm. Vốn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, ai ngờ lại mơ lại cảnh tượng xảy ra trên tường thành ngày hôm ấy.
Nàng đứng trên tường thành, bên tai văng vẳng tiếng cười gằn của thát tử. Gió trên tường thành gào thét, mạnh mẽ hơn nhiều so với trên mặt đất bằng phẳng, thổi tung làn tóc nàng, lộ ra vầng trán cao.
Thiệu Minh Uyên cưỡi ngựa dừng dưới chân tường thành, đằng sau là vô vàn tướng sĩ Đại Lương và cờ hiệu giương cao đón gió.
Có một khoảnh khắc, nàng cảm thấy ấm ức. Ấm ức vì vận mệnh đẩy nàng lên ngọn lửa hung tợn, thiêu sạch ngày xuân tươi đẹp của nàng thành tro bụi.
Nàng muốn nói với người kia rằng, sau này nếu có ngày gặp lại cha mẹ đại ca của nàng thì hãy nói với bọn họ rằng, nàng không khổ sở, mong mọi người cũng đừng quá khổ sở.
Chỉ tiếc mũi tên người kia bắn quá nhanh, nàng chẳng kịp nói lời nào.
Nửa đêm, Kiều Chiêu bừng tỉnh.
Tưởng như nàng vẫn cảm nhận được cơn đau nhức nhối nơi ngực trái. Thậm chí, trong giây phút ngửa mặt nhìn vào màn che chim tước, ánh mắt áy náy của Thiệu Minh Uyên thấp thoáng hiện ra.
Hóa ra, ngày hôm ấy người này có áy náy.
Nằm ngửa trên giường, Kiều Chiêu bật cười.
Khi ấy nàng cũng không quá chú ý. Có vẻ như cuộc gặp gỡ ban sáng làm lòng nàng gợn sóng.
Kiều Chiêu nghĩ, có lẽ là do ý trời. Nàng không gửi gắm được những lời nhớ thương cho cha mẹ người thân, kết quả đến khi tỉnh lại, cha mẹ cũng chẳng còn, chỉ còn lại huynh trưởng và ấu muội.
Đêm khuya u tĩnh, chỉ nghe được mưa to như trút nước, lách tách gõ vào chấn song cửa sổ.
Sau khi bị đánh thức bởi cơn ác mộng, Kiều Chiêu cũng không ngủ lại được, lòng càng cồn cào nhớ đến huynh trưởng.
Cũng không biết gương mặt của huynh trưởng giờ như thế nào. Nhất định nàng phải tìm cách nhờ Lý thần y chữa cho huynh ấy.
Kiều Chiêu trằn trọc trở mình suốt nửa đêm còn lại. Ánh ban mai chưa kịp hửng nàng đã đứng dậy.
"Cô nương, tranh thủ lúc còn nóng người dùng thêm chút đi." A Châu đặt chén cháo bách hợp lên bàn.
Kiều Chiêu từ phía cửa sổ đi về phía bàn, ngồi xuống, cầm muỗng nhỏ bằng sứ trắng lên, nhấm nháp một hớp.
Băng Lục lải nhải: "Thêm đường phèn chưa đấy? Cháo bách hợp mà không thêm đường phèn thì chẳng có mùi vị gì cả."
"Thêm rồi." A Châu nhẹ nhàng trả lời.
Băng Lục ôm đầu trách bản thân vô tích sự. Hôm nay nàng dậy hơi muộn, rốt cục lại bị A Châu đoạt hết công. Tiểu nha hoàn tức giận, kiếm cớ gây sự: "Sao lại ăn cháo bách hợp cơ chứ. Phải làm cháo thịt nạc trứng muối mới được. Ngươi mới đến nên không biết chứ, con của Lưu thẩm phòng bếp nấu cháo thịt nạc trứng muối ngon vô cùng, còn làm cháo bách hợp cũng xoàng thôi."
A Châu bình tĩnh đáp: "Thế để lần sau mời con của Lưu thẩm làm cháo thịt nạc trứng muối. Lần này là ta nấu cháo bách hợp."
Băng Lục: "..." Biết làm cháo bách hợp thì giỏi lắm đấy?
Kiều Chiêu im lặng chẳng nói câu nào, ăn hết chén cháo bách hợp. Nàng buông muỗng xuống, nhìn A Châu đầy ẩn ý rồi hỏi: "A Châu thông thạo dược lý à?"
Tối hôm qua A Châu là người trực đêm ở phòng ngoài, biết nàng ngủ không ngon nên làm một chén cháo bách hợp cho nàng. Tỉ mỉ như vậy, khó lòng có được.
A Châu nghe vậy người hơi run. Trước ánh mắt hờ hững bình thản của cô nương, cung kính đáp: "Không thông thạo đâu ạ, chẳng qua trước đây nô tỳ có xem qua chút sách."
Kiều Chiêu cười.
Nha hoàn Chu đại ca tặng cho nàng đúng là bảo bối. Biết chữ, biết cờ, giờ còn biết chút ít dược lý. Hiếm hơn cả là còn chăm chỉ chịu khó, nàng chỉ mới dạy mấy ngày, kỳ nghệ đã tăng mạnh.
Kiều Chiêu trước giờ chưa bao giờ tự nhận bản thân là một người thông minh. Nhưng bên người có một nha hoàn thiên phú như vậy, chỉ cần đối phương tình nguyện học, nàng tình nguyện dạy.
"Vậy sau này, ta dạy em thì sao?"
A Châu lại ngẩn người lần nữa. Sau khi chắc chắn cô nương không đùa với mình, nàng mới vội hành lễ: "Đa tạ cô nương!"
Cuộc đời này, con người ta sinh ra số phận chẳng hề giống nhau. Có người cẩm y ngọc thực, có kẻ bán mình làm nô. Còn có những người từng ra lệnh sai bảo kẻ hầu người hạ, lại có ngày sa cơ lỡ vận rơi từ trên mấy xuống vũng bùn lầy, dưới cả hạ nhân.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, sinh ra là người ở tầng đáy trầy trật leo lên cũng khó khăn biết bao. Cứ cho là thành đại nha hoàn bên người chủ tử, lỡ có ngày làm chủ tử không vui, chỉ một lời của chủ tử thôi cũng đủ ngã về vũng bùn năm xưa.
Nhưng còn một loại người không như vậy, chính là gia nhân am hiểu y thuật, nhất là nha hoàn bà tử am hiểu y thuật. Chỉ cần thực sự có bản lĩnh, ngay cả đương gia chủ mẫu cũng coi trọng khách khí hơn chút. Ví dụ như Quế ma ma Tây phủ hoặc Đổng ma ma Tây phủ.
Băng Lục nghe vậy thì cảm thấy luống cuống.
Cô nương dạy A Châu chơi cờ, dạy A Châu dược lý. A Châu khó ưa này còn biết làm cháo bách hợp. Thế thì nàng làm sao bây giờ?
"Cô nương, nô tỳ cũng muốn học!"
Chương 97: Làm hết sức mình
Editor: Ha Ni Kên
Thấy bộ dạng lòng như lửa đốt của Băng Lục, Kiều Chiêu bật cười: "Em muốn học cái gì?"
Băng Lục bấm từng đầu ngón tay: "Học chơi cờ, học dược lý, còn học –"
Nàng liếc nhìn A Châu: "Học nấu cháo nữa!"
Kiều Chiêu cười khẽ: "Ta nhớ lần trước dạy em chơi cờ, mới đặt được vài quân xuống em đã ngủ mất rồi."
Băng Lục đỏ bừng mặt: "Lần đó là ngoài dự đoán, chắc chắc là ngoài dự đoán. Sau này sẽ không thế nữa đâu. Cô nương tiếp tục dạy tiểu tỳ đi."
Nhất định nàng không thể kém cạnh A Châu được!
Kiều Chiêu tủm tỉm nhìn Băng Lục.
Đến cả lúc đỏ mặt trông tiểu nha hoàn cũng sinh động vô cùng. Ai thấy cũng sẽ đều thấy cuộc sống thú vị hơn nhiều.
"Băng Lục, mỗi người đều có sở trường về một mặt gì đấy. Em không cần phải học theo A Châu. Nghĩ một chút xem em giỏi cái gì?"
Giỏi cái gì?
Băng Lục nheo mắt nghĩ, suy tính trong lòng: nàng giỏi gây sự, giỏi mặc y phục đẹp, giỏi thích được hâm mộ...
Càng nghĩ, trái tim nhỏ bé của Băng Lục càng đập rộn ràng. Nàng thốt lên: "Giỏi đập vỡ đá lớn –"
Trước ánh nhìn khó hiểu của cô nương nhà mình, tiểu nha hoàn vội vàng giải thích: "Không phải, ý của nô tỳ là, nô tỳ có sức mạnh lớn hơn người bình thường nhiều."
Từ khi còn bé, nàng thường xuyên lôi anh họ ra đánh đấm, vậy nên Tam thúc luôn muốn dạy này chút công phu quyền cước. Thế nhưng nàng lại nghe một tỷ tỷ xinh đẹp nói rằng, nếu học võ thì chân tay sẽ to ra. Vậy nên nàng sống chết không chịu đáp ứng Tam thúc.
"Sức mạnh lớn hả --" Kiều Chiêu đăm chiêu.
Băng Lục hơi xấu hổ, ngượng ngùng: "Nói chung nô tỳ ăn nhiều hơn người bình thường nhiều."
Kiều Chiêu nghe vậy hơi nhoẻn miệng cười, nghĩ một hồi rồi bảo: "Băng Lục có muốn học chút công phu phòng thân không?"
"Công phu phòng thân?" Băng Lục ngạc nhiên.
"Phải. Như thế sau này nếu ta có gặp nguy hiểm thì em sẽ bảo vệ ta."
Băng Lục nghe vậy thì chấn động trong lòng, gật đầu lia lịa: "Nô tỳ học, nô tỳ sẽ học."
Nhưng lại có chút ỉu xìu: "Nhưng học với ai ạ?"
Nàng là nha hoàn thiếp thân của cô nương? Tam thúc là hộ vệ nhà thái thái nhà mẹ của cô nương. Bình thường gặp một lần thôi cũng đủ khó rồi, huống hồ còn để Tam thúc dạy.
"Ta dạy em." Kiều Chiêu cười.
Băng Lục kinh hãi: "Cô nương biết võ ư?"
Kiều Chiêu lắc đầu: "Không biết."
"Thế thì sao người dạy nô tỳ được?"
"Ta xem qua rồi."
Băng Lục: "..." Đến cả lúc khoác lác trông cô nương cũng thật xinh đẹp!
Kiều Chiêu lơ đễn bỏ qua hoài nghi đong đầy gương mặt tiểu nha hoàn, cất bước: "Đi đến thư phòng với ta."
Hai tiểu nha hoàn lật đà lật đật đi theo Kiều Chiêu vào thư phòng, chỉ thấy nàng mài mực nhấc bút, thoăn thoắt đưa bút trên giấy.
Băng Lục đứng cạnh Kiều Chiêu, thấy dưới ngòi bút của nàng hết người này đến người khác hiện ra sinh động vô cùng, vội giơ tay che miệng.
Cô nương vẽ đẹp quá đi mất!
Kiều Chiêu không hề chịu tác động ở bên ngoài, chăm chú dồn hết tinh thần tập trung vẽ, đến tận khi A Châu nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cô nương, đến giờ thỉnh an rồi ạ."
Kiều Chiêu mới trở về thực tại, đặt bút xuống, chỉ vào bức họa vẽ xong một nửa: "Phía trước là mấy động tác võ thuật căn bản, phía sau là một bộ quyền pháp. Em đã nói là muốn học, vậy từ nay có thể luyện tập dựa theo cái này. Đến lúc đó có tư thế động tác nào không đúng ta sẽ sửa lại cho em."
"Cô, cô nương... Như vậy cũng được ạ?" Băng Lục trợn tròn mắt.
Cô nương nghĩ đây là bí tịch sao? Chỉ cần luyện theo là thành cao thủ á?
Như thể đọc được suy nhĩ trong đầu Băng Lục, Kiều Chiêu nhẹ nhàng nói: "Không thành cao thủ được đâu. Nhưng đủ để đối phó với người bình thường rồi."
"Cô nương, người thực sự nhìn qua rồi ư?" Băng Lục cảm thấy khó mà tin được.
Từ nhỏ nàng đã bên cạnh cô nương rồi, sao đến bây giờ nàng không biết điều này?
Thấy Kiều Chiêu lơ đãng đưa mắt nhìn qua giá sách, Băng Lục vỡ ra: "Hóa ra cô nương xem trong sách!"
Thảo nào cô nương hay bảo, sách vở dạy bảo con người. Đi học thật là tốt, tiếc là nàng xem vài chứ thôi đã lăn ra ngủ mất rồi.
Thành công lừa gạt tiểu nha hoàn, Kiều Chiêu cười một tiếng.
Nàng thực sự đã xem qua.
Hai năm ở phủ Tĩnh An Hầu kia, vì tổ phụ qua đời, vốn là tôn nữ đã xuất giá thì không cần thủ hiếu. Nhưng nàng cũng chẳng có lòng dạ nào xuất môn. Thời gian cứ vậy quẩn quanh trôi qua nơi góc phủ Tĩnh An Hầu.
Tam đệ của Thiệu Minh Uyên, tiểu thúc Thiệu Tích Uyên của nàng ngày nào cũng đến góc vườn luyện trung bình tấn hay đánh vài bài quyền.
Tiểu thúc tuy có chút kiêu căng, nhưng tâm địa đơn thuần hiền lành. Hai năm sống dưới một mái nhà, bọn họ cũng thân thiết hơn. Cậu bé ấy còn dạy nàng tiễn pháp Thiệu gia*.
*Tiễn pháp: Bắn cung
Tiếc rằng nàng thực sự không có thiên phú học võ. Tuy có khả năng nhìn một lần nhớ mãi, thuộc lòng những gì tiểu thúc dạy. Nhưng cũng chỉ để giết thời gian thôi. Chỉ có tiễn pháp thiên về nhãn lực và tâm tính, nàng luyện cũng tàm tạm.
Kiều Chiêu cụp mắt nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trên người mình.
Thân thể này yếu ớt hơn cơ thể nàng trước đây nhiều. Tốt nhất nên luyện những quyền pháp tăng cường thể lực, ít nhất không đến mức gặp nguy hiểm cố chạy thoát cũng không xong.
Kiều Chiêu đến chỗ Hà thị trước, sau đó mới đi cùng Hà thị đến Thanh Tùng đường thỉnh an Đặng lão phu nhân.
Đặng lão phu nhân hỏi han: "Chuyện thần y sao rồi?"
Ánh mắt Nhị thái thái Lưu thị lóe lên.
Bà biết hôm qua vị Lý thần y tiếng tăm lừng lẫy thế mà lại thực sự đến thăm Tam cô nương. Bà còn dò hỏi được rằng lúc ấy Đại cô nương cũng ở Thanh Tùng đường, thậm chí còn được dùng cơm cùng với Lý thần y, trong lòng tiếc đứt ruột. Bà chỉ hận hai đứa con gái của bà chẳng chịu cố gắng, ngày thường chẳng biết đường đến hầu hạ lão phu nhân, lỡ một cơ hội trời ban.
Phải rồi, hôm qua Hương Quân bên Đông phủ kia cũng phải đội mưa đến đây. Rồng đến nhà tôm chẳng biết có việc gì. Xem xét ý tứ của lão phu nhân bây giờ, liệu có phải có liên quan đến Lý thần y không?
Lê Kiểu nghe Đặng lão phu nhân nói, kích động nhìn về phía Kiều Chiêu.
Chẳng lẽ, sau này Lê Tam sẽ thường xuyên gặp gỡ Lý thần y ư? Cũng không biết Lý thần y kia có quan hệ gì với Quan Quân Hầu. Nếu không, chẳng phải Lê Tam kia sẽ có thật nhiều cơ hội tiếp xúc với vị Quan Quân Hầu kia sao?
Lê Kiểu nghĩ vậy thì cảm thấy bực bội trong lòng.
Trước mặt tất cả mọi người, Kiều Chiêu thoải mái cười nói: "Những gì Hương Quân nhờ cháu đã viết hết trên tấm thiệp này rồi. Phải nhờ tổ mẫu cử người đắc lực đưa đến phủ Duệ Vương vậy. Có điều, Lý gia gia đọc xong thiệp có đến hay không thì cháu không chắc chắn."
Kiều Chiêu vừa nói vừa đưa một tấm thiệp.
Đặng lão phu nhân đăm chiêu nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Đặng lão phu nhân bật cười: "Mấy đứa không biết chứ, trời còn chưa sáng Đông phủ đã phái người sang đây rồi."
Kiều Chiêu cười: "Nếu vậy, chi bằng tổ mẫu để cho người bên Đông phủ làm đi, cho Hương Quân an tâm hơn."
"Vậy cũng được." Đặng lão phu nhân phân phó cho Thanh Quân: "Giao tấm thiệp này cho Lê quản sự, để ông ta nói chuyện cùng người Đông phủ."
"Dạ."
Thanh Quân giao tấm thiệp cho Lê quản sự, tiễn Chu ma ma do Hương Quân Đông phủ phái đến ra tận cửa.
Vừa ra đến cửa, Chu ma ma vội lặng lẽ dúi một chiếc hà bao nằng nặng vào tay Lê quản sự, tươi cười nói: "Lê quản sự, trước khi đến Vương phủ, Hương Quân có mấy lời muốn nhờ ông. Hay là ông đến Đông phủ với ta một chuyến trước đi."
Có bạc vào tay, lại còn là vị Hương Quân bên Đông phủ cho mời, Lê quản sư đồng ý ngay lập tức.
Hai người nhanh chóng đến Đông phủ. Chu ma ma nói nhỏ tình hình cho Khương lão phu nhân. Khương lão phu nhân nhìn Lê quản sự, lạnh nhạt: "Cho ta xem qua thiệp của Tam cô nương định gửi một chút đi."
Chương 98: Quán trà Ngũ Vị
Editor: Ha Ni Kên
"Việc này..." Lê quản sự bất ngờ do dự.
Vị lão Hương Quân này thẳng thắn quá.
Chu ma ma đứng bên thúc giục: "Lê quản sự chần chờ gì nữa? Đây là thiệp mời Tam cô nương gửi Lý thần y, có gì khuất tất chắc? Hương Quân của chúng ta chỉ sợ Tam cô nương còn trẻ người non dạ, nhỡ có đôi chỗ dùng từ ngữ không phù hợp thất lễ với Lý thần y nên mới muốn tự xem qua."
Lê quản sự thầm từ chối trăm lần.
Không khuất tất thì có thể nhìn thiệp người ta viết chắc?
"Làm sao?" Khương lão phu nhân phóng con mắt còn nhìn rõ âm trầm hướng về Lê quản sự.
Lê quản sự bình tĩnh hơn, chẳng hiểu tại sao lại đưa thiệp ra.
Chu ma ma cầm lấy đưa lại cho Khương lão phu nhân.
Khương lão phu nhân mở thiệp ra, nhìn một lượt, vẻ mặt ôn hòa đôi chút.
Nha đầu kia cũng tạm coi như hiểu chuyện:
"Được rồi, mau mau đi đi." Khương lão phu nhân đưa lại thiệp cho Chu ma ma, dặn dò: "Các ngươi cố mà làm cho xong chuyện của ta, không được để chuyện gì bất trắc xảy ra."
Chu ma ma vội đáp: "Hương Quân cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ cẩn thận."
Lê quản sự và Chu ma ma rời khỏi Đông phủ, đi thẳng đến phủ Duệ Vương.
Vừa sau cơn mưa, cửa son phủ Duệ Vương như vừa được thay mới, ngói lưu ly lợp trên mái nhà lấp lánh ánh hào quang, sư tử đá trước cửa tràn trề hứng khởi.
Hai người xuống xe ngựa, thấy cảnh này bất giác cảm thấy căng thẳng hơn. Lê quản sự gọi người mở cửa, trình bày sự việc.
"Gửi thiệp cho thần y?" Gã canh cửa vương phủ vừa nghe gương mặt liền biến sắc, khoát tay: "Đi nhanh, nhanh đi nhanh đi!"
Hắn muốn nhanh chóng đóng cửa lại, Chu ma ma quýnh lên trong lòng vội vã lấy tay chặn cửa: "Vị tiểu ca này chờ chút đã."
Gã canh cửa đổi hẳn sắc mặt: "Làm sao?"
Chu ma ma giả lả cười đưa ra một cái hà bao: "Vị tiểu ca này, chúng ta là người phủ Lê thị lang. Hôm nay Tam cô nương phủ chúng ta gửi thiệp cho thần y. Chắc vị tiểu ca đây không biết chứ, Lý thần y còn nhận Tam cô nương nhà chúng ta là nghĩa tôn nữ đấy –"
Không thèm chờ bà nói nốt, gã canh cửa đã cười khẩy: "Có là tôn nữ ruột thịt cũng vô ích. Lý thần y không còn ở vương phủ nữa rồi. Mấy người mau đi đi!"
"Khoan đã, tiểu ca nói vậy là có ý gì?"
Gã canh cửa trừng mắt nhìn Chu ma ma, mắng: "Cái bà già này không hiểu tiếng người à? Lý thần y không còn ở vương phủ chúng ta nữa rồi. Đừng có nói là nghĩa tôn nữ, thần tiên cũng chẳng làm gì được đâu! Mấy người mau đi đi, Vương gia chúng ta đang không thoải mái, nếu gặp phải Vương gia các ngươi lãnh hết nhé!"
Nói xong gã đóng cửa rầm một tiếng, để lại Chu ma ma và Lê quản sự sững sờ hồi lâu. Cũng muốn gõ cửa hỏi lại lần nữa, nhưng liếc vội cửa cao đỏ thẫm và cột đá sừng sững khắc hình rồng uốn lượn, lại cảm giác như bị rút cạn sức lực.
Đây là phủ đệ của hoàng tử đấy. Nếu làm người ta mất hứng, loạn côn đánh chết bọn họ thì còn tìm ai nói lý đây? Thôi tốt nhất bọn họ nên thành thật trở về thôi.
Cả đường Chu ma ma cảm thấy vô cùng tồi tệ. Đến khi về đến Đông phủ, bà bẩm báo lại chuyến đi công cốc tới vương phủ cho Khương lão phu nhân đang háo hức mong chờ. Khương lão phu nhân nghe xong tựa như bị ai dội thẳng một chậu nước đá vào đầu, một ngọn lửa cháy hừng hực trong chốc lát bị dập tắt, gương mắt tối đen hỏi: "Thần y không còn ở vương phủ nữa?"
"Dạ. Người canh cửa vương phủ nói vậy, còn bảo Vương gia bọn họ đang không hài lòng nữa."
"Có nói thần y đi đâu không?"
Chu ma ma càng thấy lo sợ trong lòng: "Không nói ạ. Lão nô định hỏi nhưng cái người canh cửa kia từ đầu đến cuối không thèm nể mặt nhốt chúng nô tài ngoài cửa."
Con mắt duy nhất có thể nhìn thấy của Khương lão phu nhân ảm đạm hẳn, khoát tay: "Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Chờ Chu ma ma đi hẳn, trong phòng còn lại một mình Khương lão phu nhân. Bà ném mạnh một chén trà trên bàn xuống đất.
Ông trời đang giễu cợt bà sao? Cho bà hy vọng, rồi lại dập tắt ư?
Tuy bà có thân phận Hương Quân, nhưng nhà mẹ ở tong thất sớm đã không còn ở vị trí cũ. Dựa vào thể diện bà còn chẳng được gặp Duệ Vương phi. Nhiều lắm chắc cũng chỉ đành tìm cách nhờ ai đấy dò la tung tích của Lý thần y mà thôi.
Rốt cục thì Lý thần y đi đâu mới được?
Ở Tây phủ, Đặng lão phu nhân nghe Lê quản sự bẩm báo một hồi cảm thấy lộp bộp trong lòng, ngay lập tức cho người mời Kiều Chiêu đến.
"Chiêu Chiêu à, ngày hôm qua có phải cháu cũng đã đoán được –"
Tiểu cô nương mỉm cười dịu dàng: "Đoán được gì ạ?"
Hai bà cháu nhìn nhau một lúc, Đặng lão phu nhân cười lớn: "Không có gì, đoán được hôm nay trời quang."
Cười xong, Đặng lão phu nhân hỏi Kiều Chiêu: "Nghe nói hôm nay cháu xuất môn?"
"Vâng ạ, mẫu thân dắt cháu đi dạo một chút. Nghe nói cửa hàng nhập về rất nhiều tơ lụa mới. Nếu thấy cái nào đẹp, cháu mua về để tổ mẫu may mấy bộ y phục mùa hè."
Đặng lão phu nhân nghe vậy rất vui, nắm tay Kiều Chiêu không buông, ôn tồn: "Chiêu Chiêu đã lớn thật rồi. Thế thì tổ mẫu sẽ chờ cháu may cho ta một bộ y phục thật đẹp. Không cần mấy bộ, một bộ là được rồi."
Kiều Chiêu: "..." Nàng đâu có ý đấy! Tự làm một bộ y phục mùa hè á? Đừng đùa chứ, nàng làm hà bao đến Băng Lục còn chê đấy!
Kiều Chiêu vội vàng vớt vát: "Nghe nói có mấy cửa hàng bán y phục cũng khá được –"
"Bây giờ mấy cái cửa hàng bán y phục đều giở không ít chiêu trò. Rốt cục mình tự may thì vẫn yên tâm hơn." Đặng lão phu nhân thở dài.
Mấy năm qua, trong số bốn nha đầu ở Tây phủ, chỉ có mình Đại tôn nữ là tự làm y phúc cho bà. Tứ nha đầu tặng bà một cái mạt ngạch*. Lục nha đầu còn bé thì cũng không nhắc đến. Chỉ có Tam nha đầu chưa từng tặng bà món đồ may vá thêu thùa nào bao giờ. Nghĩ một chút thì cũng hơi mong đợi.
*mạt ngạch: dải khăn quấn quanh đầu, giống băng đô.
Thấy sắp đến giờ hẹn với Lê Quang Văn, Kiều Chiêu và Hà thị xuất môn. Cho đến tận khi đã đổi sang nam trang ở trên xe ngựa, tâm tình của Kiều cô nương vẫn rất u ám.
Đúng là họa từ miệng mà ra. Tại sao nàng lại nói là đi dạo đến cửa hàng tơ lụa cơ chứ? Cứ bảo là đi đến mấy chỗ bán phấn buôn son có phải tốt hơn bao nhiêu không. Lão phu nhân muốn phấn màu gì nàng cũng mua hết! Hà bao lần trước nàng tự tay làm để sắp đặt vài thứ bên trong. Hôm nay còn muốn nàng may cả bộ y phục mùa hè, không cho nàng đường sống à!
Thấy vẻ mặt buồn bực của nhi nữ, Hà thị đau lòng hỏi: "Chiêu Chiêu sao vậy?"
"Nương, hình như nương chưa từng mời sư phó dạy nữ hồng cho con."
Hà thị nghe xong thấy vui vẻ: "Chiêu Chiêu muốn học nữ hồng à?"
"Con hơi tò mò thôi."
Hà thị giơ tay sửa lại lọn tóc rối trên trán Kiều Chiêu, không quá để tâm: "Học cái đấy làm gì? Mắt đang tốt lại mờ đi mất. Ngón tay có khi còn bị kim đâm vào, nương đau lòng lắm. Với lại, cô nương bình thường học có giỏi mấy cũng không bằng tú nương được. Muốn làm gì không bằng mua một tú nương về có phải đỡ hơn không."
Kiều Chiêu gật đầu lia lịa.
Nói không sai một chữ!
Xe ngựa chạy được một lúc, Kiều Chiêu nhìn ra bên ngoài, nói với Hà thị: "Nương, để con xuống ở đây đi."
Hà thị biết nguyên nhân Kiều Chiêu xuất môn hôm nay, nghe vậy lắc đầu: "Làm sao để con một mình ở đây được, nương không yên tâm."
Mặc dù nhi nữ cải trang thành thiếu niên, tuổi còn nhỏ, lại còn từng bị bắt cóc một lần, làm sao bà có thể yên tâm để con gái một mình đi đến quán trà được.
"Đến cửa quán trà Ngũ Vị, thấy phụ thân con gặp con thì nương mới đi."
Kiều Chiêu nghe vậy cũng không khăng khăng, gật đầu đồng ý. Đến khi xe ngựa dừng trước cửa quán trà Ngũ Vị, nhác thấy bóng Lê Quang Văn chờ ở cửa, nàng mới tạm biệt Hà thị và xuống xa ngựa.
Cẩm Y Vệ âm thầm theo dõi Kiều Chiêu Giang Hạc thấy một cậu thiếu niên nhảy xuống từ xe ngựa, trợn tròn mắt.
Chương 99: Bại lộ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Cái vị Lê cô nương này quả là kỳ lạ. Đang yên đang lành sao lại cải trang thành nam nhân rồi?
Tại sao hắn nhìn một cái đã nhận ra á? Tất nhiên vì đã sớm thấy nàng từ chuyến đi về phía Bắc rồi.
Giang Hạc xốc lại tinh thần, sửa lại tà áo, bước chân tới quán trà Ngũ Vị.
"Phụ thân, con có tới muộn không?"
Lê Quang Văn nghi hoặc đánh giá cậu thiếu niên thanh tú đang lại gần ông, dò xét: "Chiêu Chiêu à?"
"Nhi tử ra mắt phụ thân." Kiều Chiêu mỉm cười, hành lễ chào Lê Quang Văn.
Cử chỉ của nàng ung dung, trông không khác thiếu niên là bao, có điều gương mặt thanh tú hơn nhiều chút.
Đôi mắt Lê Quang Văn sáng bừng lên, vỗ tay: "Như thế này không tồi!"
"Đa tạ phụ thân tán dương."
Lê Quang Văn gật đầu liên tục: "Chiêu Chiêu sau này cứ mặc như vậy đi, thế là vi phụ có thể đưa con ra ngoài chơi cờ thường xuyên."
Kiều Chiêu: "..."
Nàng đứng lên, ngó về phía xe ngựa đang đỗ, vẫy vẫy tay.
Giang Hạc đang đi về phía này giơ tay vẫy lại theo phản xạ.
Kiều Chiêu hơi bất ngờ, nhưng nhìn Giang Hạc đầy ý vị, hữu nghị cười với hắn một tiếng.
Người này cũng thật thú vị, lại còn nghĩ là mình đang chào hắn.
Giang Hạc hóa đá.
Hắn, hắn lại vẫy tay chào hỏi mục tiêu theo dõi, mà đối phương còn đáp lại.
Đáp lại!
Giang Hạc chôn chân đứng một chỗ, gượng cười một tiếng. Thế rồi hắn đột ngột xoay người cố bước từng bước thật chậm ra khỏi tầm mắt Kiều Chiêu, sau đó mới như mọc thêm cánh mà chạy mất hút.
Người này thật kỳ quặc.
Kiều Chiêu nghĩ.
Hà thị ló đầu từ trong xe ngựa.
Lê Quang Văn nhìn thấy Hà thị, nghiêm mặt theo bản năng, hắng giọng: "Còn không mau đi vào?"
"Dạ." Kiều Chiêu đi đến cạnh Lê Quang Văn, hai cha con đi vào quán trà.
Chiếc xe ngựa đứng yên hồi lâu, đến tầm một khắc* sau, phu xe mới quất roi thúc ngựa chầm chậm rời đi theo lời vị nữ chủ tử trên xe.
*15 phút
Giang Hạc chạy một mạch về nha môn Cẩm Y Vệ, vọt vào phòng Giang Viễn Triều, vịn vào tường thở hổn hển từng hơi.
Giang Viễn Triều nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì mà chạy như ma đuổi thế?"
"Lê cô nương, Lê cô nương –"
"Lê cô nương làm sao?" Nụ cười tắt ngấm trên gương mặt Giang Viễn Triều, hắn nghiêm túc hơn hẳn.
Tiểu cô nương kia lại gặp phải chuyện gì?
Chẳng lẽ, việc hắn chú ý đến tiểu cô nương kia lại khiến những người khác trong nha môn tò mò nhìn theo?
Giang Viễn Triều thừa biết, việc hắn vừa từ Gia Phong về đã chiếm ngay vị trí của Giang Ngũ, tạm có chỗ đứng trong Cẩm Y Vệ khiến nhiều huynh đệ khác cùng nha môn cảm thấy bất mãn.
Nghĩ đến từ "huynh đệ", Giang Viễn Triều cười giễu.
Huynh đệ gì đó thực ra chỉ là đối thủ cạnh tranh từ bé đến giờ thôi. Lúc nhỏ thì tranh nhau sự chú ý của nghĩa phụ, lớn rồi giành nhau sự coi trọng của người.
"Lê cô nương... Lê cô nương giả trang thành nam nhân đến quán trà Ngũ Vị." Cuối cùng Giang Hạc cũng lấy lại được nhịp thở bình thường.
"Giả trang thành nam?" Giang Viễn Triều hơi nhướn mày rồi thôi, thờ ơ: "Kể cả thế thì ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
Hắn nghĩ ngay đến một khả năng: "Chẳng lẽ nàng ta gặp ai đó đặc biệt?"
Nên mới khiến thuộc hạ chạy thục mạng về để báo lại?
"Phải rồi, ở quán trà Ngũ Vị ấy còn có cả phụ thân Lê cô nương, cái vị Lê Tu soạn kia. Còn có ai khác hay không thì –" Giang Hạc chưa từng giấu giếm điều gì trước mặt Thập Tam gia, nhắm mắt khai hết: "Thuộc hạ cũng chưa kịp xác nhận, đã chạy ngay về đây rồi."
Tiểu cô nương kia không gặp phải chuyện gì, nút thắt khó hiểu trong lòng Giang Viễn Triều như được gỡ ra, cười nhạt: "Thế nói qua xem ngươi lại gây chuyện ngu ngốc gì rồi?"
Giang Hạc cảm thấy oan ức vô cùng, tố khổ: "Đại nhân không biết đâu. Vị Lê cô nương kia quá là tinh ranh luôn. Thuộc hạ đang giả vờ làm khách đến quán trà, thản nhiên đi vào trong quán trà, thì vị cô nương ấy lại vẫy tay về phía thuộc hạ."
"Nàng ta nhận ra ngươi là người Cẩm Y Vệ?"
Không thể nào. Cả một đường về phía Bắc, thuộc hạ của hắn không trực tiếp gặp nha đầu kia lần nào. Chỉ có hắn thỉnh thoảng không nhịn được mà lướt qua nàng vài lần. Theo lý mà nói thì nàng không thể nào phát hiện ra thân phận của Giang Hạc được.
Giang Hạc đau khổ: "Thuộc hạ cũng không biết nàng ta có nhận ra thuộc hạ là Cẩm Y Vệ không, nhưng có lẽ từ giờ nàng ta sẽ nhớ thuộc hạ."
"Hửm? Ngươi làm cái gì rồi?" Giang Viễn Triều bắt đầu cảm thấy không ổn, vẫn kiên nhẫn hỏi.
"Cũng không làm gì to tác, chỉ là thuộc hạ vô tình... vẫy tay đáp lại chút chút mà thôi..."
Giang Viễn Triều: "..." Thuộc hạ một tay hắn chăm lo dạy dỗ lại ngu ngốc như vậy, hắn chẳng có lời nào để bào chữa.
Thập Tam gia chẳng còn sức mà cáu giận, giơ tay chỉ về phía cửa.
Giang Hạc được đại xá: "Thuộc hạ cút ngay đây ạ."
Nhưng chạy đến cửa, hắn lại do dự dừng lại: "Đại nhân, thế sau này thuộc hạ có cần theo dõi Lê cô nương nữa không ạ?"
"Ngươi nói cái gì cơ?" Giang Viễn Triều đứng dậy, đi đến bên cửa hỏi.
Giang Hạc u sầu cúi đầu.
Gần đây chả làm được việc gì ra hồn, chắc đại nhân rất không hài lòng. Nhưng hắn đã cố hết sức rồi.
Giang Viễn Triều sải chân dài đi vượt qua Giang Hạc, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
"Đại nhân, ngài đi đâu vậy?" Giang Hạc không nhịn được gọi với theo.
Giang Viễn Triều chẳng thèm quay lại, giơ tay chỉ về một hướng.
Giang Hạc cúi gằm: "Thuộc hạ biến, thuộc hạ biến mất ngay đây... Hay là chờ đến khi Giang Lâm trở lại từ phía Bắc, thuộc hạ đổi việc cho hắn... Đi thanh lâu gì đó chắc chắn thuộc hạ làm được –"
Thập Tam gia cao ráo chân dài đã mất hút từ lâu.
Bên ngoài mặt trời rực rỡ. Cây ngô đồng hai bên đường cao lớn xanh um tùm. Giang Viễn Triều đi đến Hàn Lâm Viện.
Kiều Chiêu được Lê Quang Văn dẫn vào một nhã gian đối diện mặt đường của quán trà Ngũ Vị. Lê Quang Văn đã sắp sẵn bàn cờ: "Nào, hai cha con ta chơi trước một ván đi."
"Hay là chúng ta cứ chờ Chưởng viện đại nhân đến đã phụ thân."
Kiều Chiêu từ chối như vậy, Lê Quang Văn cũng thấy hợp lý. Dù sao một khi đã chơi thì không thể mau mau chóng chóng kết thúc được. Nhỡ đang chơi nửa chừng mà Chưởng viện đến thì chẳng phải rất mất hứng sao.
"Được, chờ một lát vậy." Lê Quang Văn ngồi xuống.
Kiều Chiêu hỏi: "Phụ thân chờ ở đây sao?"
"Hả?" Lê Quang Văn đầu đầy dấu hỏi.
"Không phải lúc nãy phụ thân chờ con trước cửa quán trà à?" Kiều Chiêu nhắc lại.
Lê Quang Văn cười: "Là vi phụ sợ con không biết đường thôi. Tô Chưởng viện thì khác, ông ta hay đến đây lắm."
Kiều cô nương câm nín nhìn về phía cửa sổ.
Vậy mới nói, rốt cục vận khí của phụ thân đại nhân phải lớn đến mức nào mới có thể yên ổn làm tiếp được ở đấy?
Kiều cô nương làu bàu trong bụng, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một nam tử bên đường.
Người kia cả người mặc huyền y, dáng người cao lớn như cây tùng. Rõ ràng thấp thoáng nụ cười trên miệng, vẻ ngoài vô cùng hiền hòa, thế nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương tủy.
Thường thường những người như vậy một khi đã xác định được mục tiêu tuyệt đối sẽ không bao giờ dao động.
Kiều Chiêu nhìn gương mặt huyền y nam tử, nụ cười tắt dần.
Giang Thập Tam ở Cẩm Y Vệ sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Kiều Chiêu nhanh nhạy mau chóng nảy ra một suy nghĩ: hắn đang tìm nàng!
Chương 100: Chơi cờ ở quán trà
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Cũng không có bằng chứng gì để chứng minh, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy Giang Viễn Triều, suy nghĩ đấy chợt hiện lên trong đầu Kiều Chiêu.
Nhớ đến thân phận của người này, Kiều Chiêu nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
Dù sao thì bị Cẩm Y Vệ nhìn chòng chọc cũng không phải cảm giác hay ho gì!
Có thể do nàng chưa kịp rời hẳn khỏi khung cửa, nam tử cao lớn kia đã cảm nhận được điều gì đó. Ánh mắt hắn nhanh chóng hướng về phía cửa sổ, gắt gao vây chặt lấy dáng vẻ yểu điệu kia.
Một người lầu cao, một người đường thấp, nhìn nhau.
Kiều Chiêu chớp chớp mắt, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường: "Thật là trùng hợp, Giang đại ca."
Rốt cục trên người nàng có gì đáng để hắn nhìn chằm chằm chứ?
Giang Viễn Triều cảm thấy run run.
Bỗng nhiên hắn chợt hiểu cảm xúc của Giang Hạc.
Mục tiêu theo dõi đột ngột chào hỏi thân thiện như vậy, cảm giác cũng thật khó nói.
Lớn bằng chừng này rồi chưa từng trải nghiệm qua cảm giác như vậy, Giang Viễn Triều tự dưng không biết phải làm thế nào.
Thiếu nữ bên cửa sổ nở nụ cười xinh đẹp, vẫy vẫy hắn: "Giang đại ca muốn lên đây uống một chén trà không?"
"Ờm—"Giang Viễn Triều đáp lại một tiếng theo bản năng.
Tiểu cô nương ăn vận theo kiểu thiếu niên cười tít mắt nói thêm: "Vừa hay phụ thân của ta cũng đang ở đây."
Giang Viễn Triều như vừa bị bước hụt, suýt thì lăn đùng ra đất.
Tiểu cô nương này muốn làm cái gì đây? Phụ thân ngồi ngay bên cạnh mà còn muốn mời hắn uống trà? Theo lý thuyết, không phải nên thừa lúc cha mẹ không ở gần hẵng mời nhau uống trà ư?
Ặc, không đúng. Dù thế nào thì một tiểu cô nương mời một vị đại ca mới gặp qua một lần uống trà thật sai lầm làm sao!
Hắn tự dưng cảm thấy đề phòng tiểu cô nương đang đứng bên cửa sổ kia hơn chút.
Vậy tức là trước đây nhất định tiểu cô nương đã từng gặp hắn rồi đúng không?
Hay là – âm thầm phải lòng hắn?
Vừa nghĩ đến ngày hôm ấy tiểu cô nương nhiệt tình giới thiệu bản thân mình và hỏi han tình cảnh gia đình hắn, bỗng nhiên cảm giác ăn năn hối hận xâm chiếm cõi lòng Giang Viễn Triều.
"Chiêu Chiêu à, con đang nói chuyện với ai vậy?" Một người đàn ông ló đầu ra từ cửa sổ.
Mặt trời rực rỡ buổi ngày hè. Ánh nắng óng ánh rót lên gương mặt anh tuấn phi thường của người kia, khiến người kia càng trở nên lấp lánh hơn, nhất thời không đoán được tuổi tác.
Cho đến tận khi tiểu cô nương kia vô tư cười nói: "Phụ thân, là vị đại ca con tình cờ gặp một lần." thì Giang Viễn Triều mới hoàn hồn.
Hóa ra đây chính là phụ thân của tiểu cô nương, cái vị Lê Tu soạn ấy.
Giờ đây, hắn chợt thấy việc tiểu cô nương kia một mực gọi hắn là Giang đại thúc là chuyện quá bình thường. Có một vị phụ thân nhìn chẳng lớn hơn hắn là bao như vậy, không gọi hắn là đại thúc thì gọi là gì cơ chứ?
Lê Quang Văn liếc nhìn Giang Viễn Triều rồi vỗ vỗ đầu nữ nhi: "Không nên tùy tiện gọi một người xa lạ là đại ca."
Nghĩ nghĩ một chút, ông nói thêm: "Cũng không được tùy tiện gọi là đại thúc."
Gọi là đại ca thì có vẻ thiệt thòi cho con gái, gọi là đại thúc hình như lại thiệt phần ông.
Lê Quang Văn săm soi nhìn Giang Viễn Triều.
Giang Viễn Triều gượng gạo cười chào hỏi, xoay người nhanh chóng đi mất. Đi đến tận nơi khuất tầm mắt hai người kia, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt trời mùa hè ấm áp, Giang Viễn Triều giấu mình tựa vào một gốc cây, ánh mắt không rời khỏi quán trà Ngũ Vị.
Không bao lâu sau thì thấy Lê Quang Văn đi ra cửa, bên cạnh là vẫn tiểu cô nương ăn vận như thiếu niên kia, thoải mái lanh lợi.
Thế nhưng vẻ mặt Lê Quang Văn có vẻ không tình nguyện, ghé tai con gái nói gì đó.
Thiếu niên cười khanh khánh đáp lại vài câu, phụ thân ngây ngô cười ha ha vài tiếng.
Giang Viễn Triều ngớ người nhìn.
Sau đó, hắn thấy một vị lão giả tầm sáu mươi tuổi thong thả đi đến quán trà Ngũ Vị. Lê Quang Văn đứng yên không nhúc nhích, thiếu niên đứng cạnh phải huých ông một cái.
Giây phút ấy, nụ cười khẽ vụt tắt trên gương mặt Giang Viễn Triều, ánh mắt nhìn vị lão giả kia tối lại.
Hóa ra lại là Lễ bộ Thượng thư Tô Hòa!
Tô Thượng thư sao lại xuất hiện ở đây?
Phải rồi, Tô Thượng Thư kiêm nhiệm chức Chưởng viện Hàn Lâm Viện. Lê Quang Văn làm Tu soạn ở Hàn Lâm Viện. Hai người họ gặp nhau ở quán trà Ngũ Vị cạnh Hàn Lâm Viện cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Nhưng mà ---
Giang Viễn Triều nhìn Kiều Chiêu.
Sao Lê Quang Văn lại dắt theo nữ nhi đến?
Việc này không hề bình thường!
Chẳng lẽ --
Gương mặt Giang Viễn Triều thâm trầm.
Bán nữ cầu vinh?
Nhưng nhìn thấy thiếu niên kia hành lễ đúng mực với Tô Thượng Thư, nụ cười sáng sủa nhẹ nhàng , Giang Viễn Triều lắc lắc đầu rũ bỏ cái suy nghĩ hoang đường kia. Thấy ba người đi vào quán trà Ngũ Vị, nghĩ một chút, hắn cũng đi theo.
Tô Thượng Thư đi vào nhã gian với Lê Quang Văn, lúc này mới nhìn kỹ Kiều Chiêu.
Thấy thiếu niên mặt mày tinh xảo, tác phong cử chỉ tự nhiên cởi mở, hoàn toàn không có chút phấn son chi tục nào, giật mình trong lòng, xác nhận: "Lê Tu soạn, đây đúng là nữ nhi của ông à?"
Vẻ mặt Lê Quang Văn tràn ngập tự mãn: "Tất nhiên rồi, nữ nhi người khác sao đi theo ta được."
Kiều Chiêu yên lặng trừng mắt.
Phụ nhân đại nhân nói hợp lý quá, nàng không phản bác được.
Tô Thượng Thư gật đầu: "Được rồi, Lê tiểu cô nương, chúng ta bắt đầu thôi."
Kiều Chiêu cười hào sảng: "Mời Chưởng viện đại nhân."
Tô Thượng Thư liếc xéo Lê Quang Văn, nghĩ thầm: con của tên rùa ngốc này còn biết lão phu là Chưởng viện hả? Khó thấy khó thấy!
Hai người ngồi đối diện nhau. Kiều Chiêu chủ động cầm quân đen, cười nói: "Mời ngài đi trước."
Tô Thượng Thư nắm trong tay một quân cờ trắng trong suốt, nụ cười có vài phần ý vị sâu xa.
Đối với người chơi cờ vây, nếu kính trên thì nhường hạ trước quân trắng, nếu là cao thủ thì cầm quân trắng đi sau.
Tiểu nha đầu này nhường ông cầm quân trắng đi trước, đó chỉ là thừa nhận vai vế của ông cao hơn tiểu nha đầu, nhưng lại tự tin rằng tài nghệ không kém gì so với ông.
Đúng là một tiểu nha đầu thú vị, ông phải thử tài nghệ một phen.
Tô Thượng Thư nghĩ vậy, chậm rãi đặt xuống hai quân ở tinh vị.
*tinh vị: chỗ giao các đường vuông góc quan trọng, có 9 điểm tất cả
Kiều Chiêu cầm quân đen,trầm ngâm một lát rồi đặt quân cờ.
Một lúc sau.
Tô Thượng Thư chăm chú nhìn lại cả bàn cờ, lẩm bẩm thì thào: "Thế mà lại thần quá!"
"Thần quá" có nghĩa là hòa cờ.
Phải hiểu rằng, bàn cờ như chiến trường, rất hiếm khi xuất hiện thế hòa cờ. Ít nhất thì Tô Thượng Thư chưa gặp bao giờ.
Ông nhìn kỹ gương mặt bình tĩnh của Kiều Chiêu, hạ giọng: "Chơi thêm một ván nữa."
Quá nửa giờ sau, Tô Thượng Thư ngẩn người hoàn toàn: "Thần quá, lại là thần quá!"
Hai lần hòa cờ liên tiếp, chả nhẽ là trùng hợp?
Ông nhìn tiểu cô nương ăn mặc kiểu thiếu niên trước mặt không chớp mắt. Ánh mắt thay đổi liên tục, vung tay nói: "Lại thêm một ván đi!"
Lê Quang Văn đứng bên cạnh kích động, vỗ cái tay vịn trên ghế: "Thêm, thêm đi!"
Tô Thượng Thư liếc xéo Lê Quang Văn, nghiêm mặt: "Xem cờ thì không nói chuyện!"
Kích động cái gì? Không biết đường rót cho ông ly trà!
"Mời Chưởng viện đại nhân." Kiều Chiêu nói câu này lần thứ ba, nhưng lúc này câu nói đó đã có ảnh hưởng khác với đối phương.
Tô Thượng Thư trầm mặt, gật đầu, chủ động đặt cờ: "Tiếp!"
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, khi thế hòa cờ xuất hiện lần thứ ba, Tô Thượng Thư không còn tiếp tục giữ được sự cẩn trọng bình thản, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chăm chăm Kiều Chiêu: "Nha đầu, rốt cuộc cháu làm thế nào?"
Xuất hiện thế hòa cờ đã khó gặp, làm sao có người cố tình đánh cho hòa cờ được? Tô Thượng Thư cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng có thể nắm chắc được một điều, tiểu nha đầu đang ngồi đối diện ông, có kỳ nghệ vượt xa ông!
----------------------
Thế là đã được 100 chương rồi! Tiến độ xem ra hơi chậm nhỉ...
Cảm ơn các bạn đã đọc đến tận chương này nha!! Chắc phải lâu lâu nữa tớ mới ngồi beta tại mấy hôm trước ngồi beta được mấy chương lại không muốn edit nữa .. vì lười.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?