Chương 101: Kinh ngạc
Editor: Ha Ni Kên
Không thể nào!
Tô Thượng Thư liếc vội Lê Quang Văn.
Cái đồ đầu gỗ này có thể nuôi được một nhi nữ được tạo hóa ưu ái như này ư?
Lê Quang Văn từng là Thám hoa lang á? Ha ha, Hàn Lâm Viện thiếu cái gì thì không biết, chỉ biết thừa nhất là Trạng nguyên, Bản nhãn, Thám hoa thôi.
Lê Quang Văn vô tư không hề biết mình đang bị vị Chưởng viện Hàn Lâm Viện nhìn khinh bỉ, kích động hớn hở nói: "Chiêu Chiêu, con nói đi, sao lại như thế được? Ba ván cờ hòa liên tiếp. Quá là hiếm thấy!"
Ông vừa nói vừa Chưởng viện đại nhân, cười đắc ý: "Chưởng viện đại nhân, ngài thấy đấy, ta có nói dối ngày đâu. Xét kỳ nghệ của nhi nữ nhà ta, chẳng phải chẳng cần đến một khắc đồng hồ là thắng được ngài hay sao?"
Kiều Chiêu đỡ trán.
Nàng sắp đặt ba ván cờ hòa liên tiếp làm cái gì cơ chứ?
Hôm qua lúc nghe phụ thân đại nhân kể về cái vụ đánh cược này, nàng đã muốn dứt áo ra đi rồi.
Nửa giờ là thắng người ta ấy hả? Nàng mà làm thế thật thì vị Lễ bộ Thượng thư này biết giấu mặt vào đâu bây giờ? Nhưng nếu lại che giấu thực lực của bản thân, cái người phụ thân này lại thành kẻ ba hoa trước mặt quan trên, cũng chẳng phải điều hay ho gì.
Đánh ba ván cờ hòa liên tiếp, vừa giữ được thể diện cho Chưởng viện đại nhân, vừa khiến đối phương hiểu rõ được kỳ nghệ của nàng. Coi như là một mũi tên trúng hai đích. Ai ngờ phụ thân đại nhân cứ như sợ người ta không hiểu, oang oang cái mồm.
Quả nhiên mặt mũi Tô Thượng Thư tối sầm lại, cười lạnh: "Lê Tu soạn, ông có chắc là ông không nói dối bản quan không?"
"Nói dối chỗ nào cơ?" Lê Quang Văn ngớ người.
Tô Thượng Thư chỉ Kiều Chiêu: "Ông nói ông chơi cờ với lệnh ái mười ván thì chín ván thua?"
Lê Quang Văn chớp chớp mắt: "Đúng mà. Tiểu nữ đánh cờ giỏi hơn ta, ta cũng không thể chỉ vì giữ thể diện của người trưởng bối mà nói dối."
Tô Thượng Thư cười khẩy, lườm Lê Quang Văn: "Đừng có đùa, xem cái tài chơi cờ của ông, làm sao mà thắng được một ván kia?"
Có thể cố tình bày ra ba ván cờ hòa liên tiếp khi chơi với ông mà lại có lúc thua cái đồ đầu gỗ này á? Đây là là định hạ nhục ông à!
"Tất nhiên là vì –" Lê Quang Văn đột nhiên ngộ ra điều gì đấy, quay ngoắt nhìn Kiều Chiêu, kinh ngạc tột độ: "Chiêu Chiêu, tức là, trước giờ con toàn nhường vi phụ?"
Phụ thân phát hiện ra rồi à –
Kiều Chiêu không biết nên nhìn phụ thân kiểu gì, đành áy náy cười với Tô Thượng Thư.
Dù tiểu cô nương chẳng nói lấy nửa lời, nhưng gương mặt biểu hiện rất rõ rằng: Chưởng viện đại nhân, ngài so đo với một người như phụ thân tiểu nữ làm gì?
Tô Thượng Thư phá lên cười.
Hóa ra trên đời này có một người được tạo hóa ưu ái như vậy, có đôi mắt linh hoạt biết nói.
Ông lại nhìn Lê Quang Văn thêm lần nữa, lắc đầu.
Chậc chậc, tại sao cải trắng tốt đẹp như vậy lại bị heo nhặt mất chứ? Tại sao một đứa bé ưu tú như vậy không sinh ra ở Tô gia nhà ông cơ chứ!
"Chưởng viện đại nhân đang có chuyện gì buồn cười vậy?" Phát hiện ra từ trước đến giờ con gái luôn nhường mình, Lê Quang Văn hơi ỉu xìu.
"Có thể hòa cờ ba lần liên tiếp với lệnh ái, xứng đáng cười một lần!" Tô Thượng Thư nhìn xoáy Lê Quang Văn, ẩn ý nói: "Lê Tu soạn, ông dạy dỗ nữ nhi rất tốt."
Nếu không thì lão phu đã đá ông ra khỏi cái Hàn Lâm Viện này rồi!
"Quá khen, quá khen." Bỗng nhiên Lê Quang Văn cảm thấy vui hơn.
Đúng vậy, có gì mà không vui, dù sao cũng là nữ nhi do ông sinh thành mà.
"Nha đầu, tên cháu là gì?""
"Chưởng viện đại nhân, tên vãn bối có một chữ "Chiêu"."
"Chiêu?" Tô Thượng Thư gật đầu, vuốt râu: "Tên hay, tên rất hay. À, "Chiêu" nào?"
Kiều Chiêu: "..."
"Chiêu trong câu "Nhật nguyệt chiêu chiêu"." Lê Quang Văn cướp lời.
Tô Thượng Thư và Kiều Chiêu cùng nhìn ông.
Lê Quang Văn chớp chớp mắt: "Là Chiêu trong câu "Nhật nguyệt chiêu chiêu" mà. Chưởng viện đại nhân không biết đấy thôi, trưởng nữ của ta tên là "Kiểu", thứ nữ là "Chiêu"."
*Kiểu: Trắng, sáng. Chữ Chiêu cũng mang nghĩa hơi giống: sáng tỏ, rõ ràng.
"Đúng là một cái tên hay." Tô Thượng Thư gật đầu, nghĩ thầm: Cái đồ đầu gỗ này, tên trưởng nữ của ông thì liên quan gì đến lão phu cơ chứ?
Kiều Chiêu hồn nhiên cười nhưng cảm thấy hơi chạnh lòng.
Bây giờ nàng là Lê Chiêu "Nhật nguyệt Chiêu Chiêu" chứ không còn là Kiều Chiêu "Hiền giả dĩ kỳ Chiêu Chiêu sử nhân Chiêu Chiêu" nữa.
"Nha đầu, kỳ nghệ của cháu là do ai dạy?"
"Dạ thưa đại nhân, gia mẫu rất coi trọng việc học hành của vãn bối, vậy nên từ nhỏ đã mời rất nhiều tiên sinh để dạy cho cháu, còn mua rất nhiều sách dạy cờ quý giá giúp cháu học thêm."
Thực ra ý là chẳng có danh sư nào dạy nàng hết, chỉ có vài người chỉ bảo đôi chỗ lúc chập chững bắt đầu thôi.
"Ra là vậy. Xem ra là thiên phú rồi." Tô Thượng Thư nhướn mày nhìn Lê Quang Văn.
Chắc không phải là truyền từ phụ thân đâu.
Lê Quang Văn nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng.
Hóa ra Hà thị không phải không được điểm nào.
Mặc dù ông không thích Hà thị lấy bạc đè người, nhưng không thể phủ nhận công lao của bà để con gái được như ngày hôm nay. Nghĩ vậy, ông lại cảm thấy chột dạ vì thân làm cha mà không giúp được gì cho con gái.
Kiều Chiêu bắt được vẻ xấu hổ trong ánh mắt Lê Quang Văn, cười thầm.
Hà thị yêu thương con gái đến mức móc hết ruột gan, nàng được hưởng tình yêu thương như vậy, tất nhiên cũng mong bà gặp được chuyện hay. Chỉ hy vọng nàng âm thầm thúc đẩy như thế này, cha nương dẫu có không thể yêu nhau nhưng vẫn có thể hòa thuận chung sống, không phí một mối duyên vợ chồng.
"Chưởng viện đại nhân quá lời rồi ạ." Kiều Chiêu cười nhẹ nhàng, không hề tỏ ra đắc ý.
Tô Thượng Thư nhấc chén trà lên nhấp một ngụm mới phát hiện ra trà đã lạnh từ lúc nào. Đặt chén trà sang bên cạnh, ông cười nói: "Nhà lão phu có một tiểu tôn nữ, tuổi tác cũng ngang cháu. Con bé cũng rất thích chơi cờ, sau này hai đứa nên gặp nhau nhiều hơn. Nếu được cháu chỉ điểm vài chỗ, con bé cũng có thể nâng cao kỳ nghệ lên đôi chút."
"Vâng. Nếu có cơ hội cháu sẽ so tài cùng Tô tỷ tỷ. "Kiều Chiêu mỉm cười.
Nàng đồng ý với phụ thân đến đây chơi cờ, trừ việc gỡ rối cho Lê Quang Văn, còn muốn nhân chuyện đánh cờ với Tô Thượng Thư mà có thể gặp được tôn nữ Tô Lạc Y của ông.
Đều là nữ nhi quan lại trong triều, tiểu cô nương Lê Chiêu từng gặp Tô Lạc Y ở một hoa hội.Trong ấn tượng của tiểu cô nương Lê Chiêu, Tô Lạc Y là một cô nương dịu dàng ít nói, tính tình khá giống Thất cô nương Chu Nhan phủ Thái Ninh hầu.
Còn đối với Kiều Chiêu, có một chuyện còn quan trọng hơn.
Cách đây tầm hai năm, một số quý nữ trong kinh thành cùng nhau lập nên Phức Sơn xã*. Thành viên trong xã đều là những quý nữ tài danh trong kinh thành. Tô Lạc Y là phó xã trưởng, có thể tiến cử người vào.
*xã: một hội nhóm
Chỉ cần Tô Thượng Thư về nhà nói cho Tô Lạc Y chuyện này, dựa vào lòng say mê chơi cờ của Tô Lạc Y, tám chín phần sẽ xem xét tỉ mỉ một lượt rồi mời nàng tham gia Phức Sơn xã.
Kiều Chiêu cũng không mấy hứng thú với mấy thú vui nhã ý của quý nữ kinh thành. Thế nhưng Phức Sơn xã không có địa điểm gặp mặt cố định, mà thay phiên đến các phủ đệ nhà các quý nữ trong xã. Chỉ ở điểm này thôi đã đủ thu hút sự chú ý của nàng rồi.
Nàng cần có thêm cơ hội xuất môn, mới có thêm cơ hội gặp gỡ đại huynh và ấu muội.
À phải rồi, Nhị cô nương Lê Kiều cũng là thành viên của Phức Sơn xã, đó là bởi vì năm ngoái kinh phật nàng chép được cao tăng Đại Phúc Tự chọn để đưa đếm am Sơ Ảnh, dù không được Vô Mai sư thái khen ngợi nhưng vẫn đủ tư cách vào xã.
Khiêm tốn của Kiều Chiêu khiến Tô Thượng Thư cười to: "Đừng lo, tiểu tôn nữ của lão phu có thua cũng không khóc nhè ăn vạ đâu."
Tô Thượng Thư cười cười đứng dậy: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi. Lê Tu soạn, ngày mai đừng bỏ về giữa chừng lúc đang làm nữa đấy."
Chương 102: Tình nguyện cắn câu
Editor: Ha Ni Kên
Ba người Kiều Chiêu đi ra khỏi quán trà, Tô Thượng Thư cáo từ rồi lên xe đi mất.
Lê Quang Văn nhìn sắc trời, sờ bụng: "Tự dưng bây giờ lại cảm thấy hơi đói. Chiêu Chiêu con có đói không?"
"Hơi đói ạ."
"Hay là phụ thân đưa con đi đến Bách Vị trai đi, cũng không xa Hàn Lâm Viện lắm. Đó là quán ăn trăm năm đấy, nổi nhất là món canh thịt dê."
Kiều Chiêu liếc nhìn về chiếc xe ngựa màn xanh không biết đã yên tĩnh dưới tàng cây từ lúc nào, cười: "Phụ thâ, hay chúng ta về nhà ăn đi. Phụ thân nhìn kìa, mẫu thân đã chờ ở đấy từ bao giờ rồi kìa."
Thực ra Lê Quang Văn cũng đã nhìn thấy cỗ xe ngựa kia, nhưng cứ vừa nghĩ đến việc ngồi cùng xe ngựa với Hà thị lại cảm thấy không được tự nhiên. Nghe con gái hỏi vậy, ông hơi ngập ngừng: "Ờ --"
Tiểu cô nương kéo ống tay áo của ông, ngửa đầu, nhõng nhẽo: "Phụ thân?"
Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, làm lòng người khoan khoái. Giờ đây, tiểu cô nương không còn đem lại cảm giác như cây tùng thẳng tắp hay mặt hồ lặng thinh nữa, mà khiến con người ta như đắm mình trong gió xuân, như thấy chú nai con vui vẻ chạy trong rừng.
Mấy lời từ chối Lê Quang Văn đang soạn sẵn trong lòng bỗng nhiên không thể nào thoát ra khỏi miệng, ông đau đầu đáp: "Được."
Hai cha con đi về phía cỗ xe. Hà thị vừa thấy Lê Quang Văn cũng vén mành xe tiến vào, cảm thấy chân tay lóng ngóng thừa thãi, cắn môi cả nửa ngày mới gọi được một tiếng: "Lão gia –"
Lê Quang Văn xụ mặt theo thói quen, nhưng nhớ tới lời nhi nữ nói khi nãy, do dự rồi mới hỏi: "Mua đồ xong chưa?"
Hà thị không ngờ Lê Quang Văn sẽ chủ động mở lời như vậy, vừa mừng vừa lo, vò cái khăn trong tay, lắp bắp: "Mua, mua xong –"
Kiều Chiêu tự giác nép vào trong góc, ngoảnh mặt làm thinh, khẽ thở dài.
Xem ra vẫn còn một chặng đường dài vất vả để xoa dịu mối quan hệ giữ cha mẹ.
Trời xâm xẩm tối, xe ngựa vốn đang từ từ đi bỗng thay đổi tốc độ rồi khuất bóng phía cuối con đường lát đá xanh.
Đến tận khi ấy, Giang Viễn Triều mới xuất hiện từ quán trà, nhìn theo bóng chiếc xe ngựa rời đi, cười một tiếng.
Đúng là một gia đình ấm áp.
Hắn quay người chuẩn bị về thì đụng phải Giang Hạc.
Giang Hạc hoàn toàn không còn nhớ tới trận mắng khi nãy, giơ giơ thức ăn trên tay nói: "Đại nhân, thuộc hạ vừa mua hai con gà quay, đại nhân muốn làm một ly không?"
Giang Viễn Triều hơi chần chừ rồi cười nhẹ: "Được."
Hắn không muốn sớm thế này đã phải quay về phủ nghĩa phụ. Cho dù phủ Đại Đô Đốc có tốt thế nào, rốt cục vẫn không phải nhà của Giang Viễn Triều hắn.
Huống hồ --
Nghĩ đến vị nghĩa muội gần đây theo hắn không rời, Giang Viễn Triều lắc lắc đầu, cảm thấy đau đầu.
Hắn không phải tên nhóc mười tuổi tóc mọc chưa hết, hắn thừa hiểu phần nào tình cảm của nghĩa muội. Nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ đối xử với nàng như muội muội trong nhà, những tình cảm ấy chỉ khiến hắn lúng túng khó xử.
Chưa kể nghĩa phụ hết lần này đến lần khác bóng gió hỏi dò. Sự hài lòng không thèm che dấu của nghĩa phụ với chuyện này càng đẩy hắn vào tình cảnh khó khăn.
"Đại nhân, vị Lê cô nương kia đến quán trà Ngũ Vị làm gì thế ạ?" Giang Hạc xé một chiếc đùi gà đưa cho hắn.
Giang Viễn Triều nhàn nhạt nói: "Bớt tò mò đi."
Tiểu cô nương tới làm gì à? Hắn quan sát cả nửa ngày vẫn thấy mơ mơ hồ hồ.
Lê Quang Văn đưa nữ nhi cải trang nam đến gặp Lễ bộ Thượng thư kiếm Chưởng Viện Tô Hòa, chỉ để đánh cờ ư? Nhất định là để che đậy chuyện gì khác. Chứ làm gì có người cha nào lại chỉ vì cái lý do đấy mà đưa con gái ra ngoài cơ chứ.
Chắc chắn có âm mưu!
Giang Hạc thấy đại nhân không nhận đùi gà bèn cắn luôn một miếng, lúng búng trong miệng hỏi: "Thế sau này thực sự không cần thuộc hạ quan sát Lê cô nương nữa ạ?"
"Tiếp tục theo dõi đi. Nhưng mà sau này không được lộ mặt ra cho nàng ta thấy!"
Vốn cảm thấy không cần tiếp tục để ý đến tiểu cô nương kia, nhưng bây giờ lại có thêm một vị Lễ bộ Thượng thư sắp vào nội các nhảy ra, mọi chuyện không giống trước nữa.
Giang Hạc bình tĩnh: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ bảo đảm sau này tuyệt đối không bị Lê cô nương phát hiện."
Giang Viễn Triều gật đầu, rồi mất hút trong ánh hoàng hôn.
Sau khi rời quán trà, Tô Thượng Thư ngồi xe ngựa lập tức hồi phủ Thượng Thư. Vừa bước chân vào nhà, ông đã bị bạn già Chương thị oán giận nói: "Hôm nay sao lại tan muộn như vậy? Có chuyện cũng không biết đường sai người về báo một tiếng. Thức ăn nguội hết rồi."
Tô Thượng Thư liếc nhìn cháu gái nhỏ Tô Lạc Y đang ngồi cạnh Chương thị, híp mắt cười: "Thức ăn nguội thì làm nóng lại là được. Phu nhân không biết đâu, hôm nay ta đánh cờ với một vị cao thủ."
"Người giỏi có người giỏi hơn, trời đất bao la, lão gia gặp một vị cao thủ chơi cờ thì có gì lạ?" Chương thị lơ đãng.
Bà biết trình độ của cái ông lão này, thực ra cũng chỉ bình thường thôi. Nếu không phải mấy người ở Hàn Lâm Viện biết đường nhường nhịn, mỗi ngày không biết lại phải buồn thêm bao nhiêu lần. Hôm nay là người cấp dưới nào không biết điều thể hiện bản lĩnh thực sự vậy?
À phải rồi, bà có nghe loáng thoáng ở Hàn Lâm Viện có một vị Tu soạn họ Lê đầu óc không bình thường, đừng bảo là người đó chứ?
Không đúng không đúng, hôm qua lão già đã bị cái vị Lê Tu soạn kia chọc cho lửa giận bùng bùng rồi mà, về đến nhà còn không tiếc lời mắng thêm một trận cơ.
Tô Thượng Thư ung dung nhìn Chương thị, hỏi: "Có thể cố tình bày ra ba trận cờ hòa, thế có phải cao thủ hay không?"
Chương thị nghe vậy kinh ngạc vô cùng, tiểu tôn nữ Tô Lạc Y đánh rơi cả đũa.
"Tổ phụ, cố tình bay ra ba trận cờ hòa là thế nào ạ?" Tô Lạc Y dứt khoát đặt đũa xuống, mắt sáng như lửa đuốc.
"Thì nói gì ý đó thôi. Tổ phụ đánh cờ cùng người ta, đánh ba trận thì cả ba đều hòa. Không biết có phải trùng hợp hay không?"
"Không thể là trùng hợp được. "Tô Lạc Y đáp lại ngay lập tức.
Tô Thượng Thư vuốt râu: "Thế nên mới bảo, tổ phụ gặp một vị cao thủ."
"Đây đâu chỉ là cao thủ. Người như vậy có thể xưng danh cả nước ấy chứ. Tổ phụ người cùng tổ phụ đánh cờ là người từ đâu đến vậy ạ?"
Phu nhân Thượng Thư Chương thị đứng một bên tằng hắng một cái: "Lạc Y, cháu hỏi chuyện này làm gì? Một cô nương như cháu cho dù có biết thì cũng có thể đi đánh cờ cùng người ta à?"
Nghe Chương thị nói vậy, Tô Thượng Thư cười lớn: "Phu nhân, lần này bà lại nói sai rồi. Người kia ấy hả, sau này ta mà muốn tìm người ta đánh cờ mới bất tiện, còn Lạc Y nhà chúng ta lại vô cùng dễ dàng."
"Hửm? Ta không hiểu ý lão gia."
"Tổ phụ, cháu cũng không hiểu. Ý của tổ phụ là gì?"
Tô Thượng Thư híp mắt nhìn cháu gái và bạn già, trả lời: "Bởi vì đấy là một tiểu cô nương."
"Tiểu cô nương?" Tô Lạc Y và Chương thị trố mắt nhìn nhau.
"Phải. Đó là khuê nữ của Lê Tu soạn. Ta cũng biết được tên của tiểu cô nương rồi, là Lê Chiêu."
Lê Chiêu? Là Tam cô nương Lê phủ được sư thái am Sơ Ảnh phá lệ triệu kiến ngày Phật Đản ư? Vẻ mặt Tô Lạc Y tràn đầy khiếp sợ.
Vẻ mặt Chương thị lại có phần cổ quái,nghĩ thầm: chẳng nhẽ lão gia lại nhắc đến tiểu cô nương Lê gia bị bắt cóc ư?
Tô Thượng Thư thấy vậy thì hỏi: "Sao vậy, hai người đều biết à?"
"Tất nhiên là biết rồi. Cô nương kia từng bị bọn buôn người bắt cóc!"
"Tất nhiên là biết ạ. Lê Tam cô nương viết đẹp đến mức được Vô Mai sư thái triệu kiến đấy ạ!"
Chương thị và Tô Lạc Y nói cùng một lúc.
Chương 103: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Editor: Ha Ni Kên
Tô Thượng Thư sửng sốt, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Bị kẻ buôn người bắt cóc?"
Lão Thượng Thư ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ đùi: "Hóa ra là cái cô nương bị bắt cóc kia à! Trước có đợt cả ngày Lê Tu soạn thơ thẩn như người mất hồn, nghe ra mới biết phủ nhà họ có một cô nương bị bắt cóc vào ngày hội Hoa thần. Không ngờ lại là tiểu cô nương chơi cờ vây với ta."
"Vậy lão gia nghĩ là ai cơ chứ?" Chương thị gặng hỏi.
Tô Thượng Thư cười khan: "Ta có nghĩ nhiều đến thế đâu, cũng không biết Lê phủ có mấy vị cô nương. Chuyện kia chỉ là nghe mấy vị quan khác loáng thoáng đề cập thôi."
Nói tới đây ông nhìn về phía cô cháu gái nhỏ: "Lạc Y à, cháu bảo sao cơ, chữ Tam cô nương cũng rất đẹp hả?"
Tô Lạc Y do dự gật đầu: "Chắc chắn là rất đẹp. Ngày Phật Đản năm nay chỉ có chữ của muội ấy lọt vào mắt vị sư thái am Sơ Ảnh, thậm chí còn được sư thái đặc biệt triệu kiến. Có điều mọi người cũng không thấy qua chữ của Lê Tam cô nương, nên rốt cục cũng không biết chữ muội ấy đẹp như thế nào. Phải không tổ mẫu?"
Chính vì không nhìn qua chữ của Lê Tam cô nương, mấy thành viên nòng cốt trong xã như các nàng thương lượng hồi lâu, vẫn quyết định gác lại chuyện mời Lê Tam cô nương vào xã. Có điều, hôm qua nhân dịp các phó xã trưởng gặp mặt thì đã thống nhất sẽ mời Lê Nhị cô nương ra khỏi xã.
Mấy người các nàng phải bắt thăm xem ai sẽ viết giấy mời ra khỏi xã kia. Rốt cục vì nàng không may nên cái việc không dưng đắc tội với người khác kia lại rơi vào tay nàng. Cái tấm thiệp kia vẫn còn đang nằm trên bàn sách của nàng đấy.
Chương thị gật đầu, cau mày: "Lão gia, vị Lê Tam cô nương kia bị đám buôn người bắt cóc, danh tiếng chẳng còn. Lạc Y nhà chúng ta không nên gặp gỡ nhiều mới phải."
Tô Thượng Thư nghe vậy lắc đầu cười: "Nha đầu kia mới bao nhiêu tuổi? Bị bắt cóc vốn là chuyện đáng thương, nếu đã bình yên quay về, người nhà người ta đã không nói gì, người ngoài như chúng ta cần gì phải khư khư cái việc đó trong lòng?"
Chương thị bĩu môi: "Lê gia không nói gì, vì nha đầu kia vận lớn, được Lý thần y tự mình đưa về, vị Lý thần y kia còn nhận người ta là cháu gái."
Mấy vị phụ nhân giết thời gian cả ngày trong nhà rành mấy cái tin đồn thổi trong kinh thành hơn nhiều so với mấy vị nam nhân bận bụi triều chính.
Tô Thượng Thư hơi chững lại, rồi nói đầy ẩn ý: "Nếu đã như vậy thì Lạc Y nhà chúng ta càng nên học tập vị Lê Tam cô nương này."
"Học cái gì cơ chứ?" Thấy lão già nhà mình tâng bốc một tiểu nha đầu mất hết danh tiếng lên tận trời, dẫu biết rõ nha đầu kia cũng có vài phần thực tài, Chương thị vốn xuất thân danh môn vẫn không thấy thoải mái.
Tô Thượng Thư lắc lắc đầu.
Mấy phụ nhân ru rú trong nhà, lúc nào cũng thiển cận như vậy!
Tất nhiên là cũng không dám nói ra mấy lời này, không thì bộ râu nuôi dưỡng chăm sóc tỉ mỉ bị bứt sạch mất.
"Phu nhân nghĩ mà xem. Một tiểu cô nương mười mười mấy tuổi rơi vào tay bọn buôn người, chẳng những thuận lợi trở về nhà, lại còn kết nghĩa được với một vị thần y. Đây mà là chuyện dễ làm sao? Tiểu cô nương kia cũng hề không đơn giản."
Chương thị trong lòng hơi lung lay nhưng vẫn mạnh miệng phản đối: "Chưa biết chừng do người ta vận khí tốt ấy chứ."
"Vận khí tốt à?" Tô Thượng Thư phá lên cười. "Nếu đã vậy thì chứng tỏ nha đầu kia là người có phúc, giao thiệp với một người có phúc như vậy thì Lạc Y của chúng ta cũng sẽ không lỗ đâu."
Lòng Chương thị đã hơi xuôi theo, nhưng vẫn hơi do dự, nhìn vội cháu gái: "Vẫn phải xem xem Lạc Y có hợp với người ta không nữa. Chuyện của tiểu bối, lão gia bớt quản đi."
"Ta thấy chuyện này rất ổn, thuận miệng nhắc qua thôi. Được rồi, mau mau dùng bữa."
Tổ phụ tổ mẫu nói qua mấy chuyện khác rồi, Tô Lạc Y si mê chơi cờ không nhịn được, nhẹ giọng: "Tổ mẫu, cháu muốn viết thiệp, mời Lê Tam cô nương đến chơi ngày mai –"
Nếu Lê Tam cô nương có kỳ nghệ chấn động như lời tổ phụ nói, nàng sẽ mời muội ấy vào Phức Sơn xã, như thế sau này có thể đánh cờ không biết chán, chưa biết chừng, kỳ nghệ của nàng còn tiến xa.
Chương thị trầm ngâm.
"Tổ mẫu –" Tô Lạc Y nhõng nhẽo.
Chương thị mềm lòng: "Thôi được rồi, cháu muốn mời thì cứ mời. Chẳng qua lần đầu gặp thì chú ý một chút. Vị Lê Tam cô nương kia từ trước đến giờ thanh danh cũng không tốt lắm, nếu tính tình cũng không tốt thì có tài hoa đến mấy sau này cũng không cho găp nữa."
"Được ạ, được ạ. Tổ mẫu, cháu gái hiểu rõ mấy chuyện này mà."
Tổ phụ lăn lộn chốn quan trường bao nhiêu năm, còn gặp cả những người từ nước khác, nhất định mắt nhìn người không kém ai. Nếu tổ phụ cũng thấy Lê Tam cô nương tốt mà nàng vẫn còn giữ khư khư thành kiến trước đây thì nàng đúng là người nhỏ mọn.
Chương thị cười cười, nói với Tô Thượng Thư: "Ông nhìn xem, cháu gái lớn rồi còn chê bà lão như ta lắm chuyện."
Vừa nói bà vừa sai phó nô tỳ bên cạnh: "Được rồi, đưa cơm lên."
Cả nhà Lễ bộ Thượng Thư vui vẻ đầm ấm dùng bữa. Ở phủ Tĩnh An Hầu, thức ăn đặt sẵn trên bàn trong phòng Thiệu Minh Uyên hầu như không được đụng vào.
Thiệu Minh Uyên đứng bên cửa sổ, cho đến tận khi bóng đêm giăng kín bầu trời, mới từ từ lật tờ giấy trong tay ra nhìn thêm một lần. Ngón tay thon dài hơi dùng sức, tờ giấy nát thành tro, tản vào trong gió đêm.
Cơn gió đầu hè ấm áp, lòng chàng lại lạnh như băng.
Thời gian gần đây hai thân vệ của chàng là Thiệu Tri và Thiệu Lương chia nhau ra điều tra. Thiệu Tri lần theo manh mối tìm đến quê quán của Lâm Côn phó tiêu đầu Viễn Uy tiêu cục. Thiệu Lương đi đến Bắc Định thành điều tra nữ tử có quan hệ gần gũi với Tô Lạc Phong.
Chàng vừa nhận được tin từ Thiệu Lương truyền về.
Thiệu Lương tra xét kỹ lưỡng thuyền hoa thanh lâu ở Bắc Định thành, cuối cùng cũng tìm được nữ tử mà chàng suy đoán là có thể tồn tại kia.
Nhưng người đã chết, còn chết không lâu sau khi chuyện của Tô Lạc Phong xảy ra.
Nữ tử thanh lâu mệnh khổ như giun dế. Hôm nay tươi cười đón khách, ngày mai lặng lẽ đưa đi cũng chẳng phải là chuyện lạ. Nhưng trùng hợp đến như vậy, vẫn không thể khiến người ta suy nghĩ thêm.
Thiệu Minh Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong màn đêm sâu thẳm, bầu trời phủ lấp lánh đầy sao, ánh trăng vằng vặc tỏa ra sự lạnh lẽo cô độc.
Thiệu Minh Uyên khe khẽ thở dài.
Rút dây động rừng. Tô Lạc Phong phản bội nơi đất Bắc, cách kinh thành ngàn dặm lại có người im hơi lặng tiếng chết đi. Chưa kể dấu vết còn được cẩn thận xóa sạch, càng chứng minh rằng, Tô Lạc Phong tuyệt đối không phải chỉ đơn giản tư thông giặc ngoài như thế, người giở trò sau màn đêm kia ---
Thiệu Minh Uyên nhìn xa xăm.
Là do chàng ngăn cản tiền đồ của một vị trọng thần nào đấy ư? Hay ai đó căm ghét vì chàng chặn đường phát quan của vài vị võ tướng? Hay thậm chí là... cái vị cao cao tại thượng kia?
Mệt mỏi sâu sắc tràn khắp cõi lòng Thiệu Minh Uyên. Không chỉ mỏi mệt, còn có nhức nhối trải khắp tứ chi của chàng. Những đau đớn ấy tựa như được truyền khắp thân thể chàng qua từng mạch máu, âm ỉ không dứt, đến ban đêm càng phát tác mãnh liệt hơn.
Có tiếng bước chân nhỏ vang lại, sau đó ở cửa sổ vụt ra một bóng đen, khẽ nói: "Tướng quân, ở linh đường có chút dị thường –"
Thiệu Minh Uyên chống tay trực tiếp nhảy vọt ra ngoài từ cửa sổ, chạm đất không gây lấy một tiếng động, hỏi bóng đen đột ngột xuất hiện kia: "Linh đường làm sao?"
Bóng đen do dự: "Tướng quân, hay là người tự đến xem sao."
Thiệu Minh Uyên mím chặt môi, vội vã tiến về linh đường.
Chương 104: Có người ở linh đường
Editor: Ha Ni Kên
Ánh trăng sáng trong, giống như soi rọi khắp mặt đường lợp đá xanh. Đèn lồng treo dọc hành lang lắc lư theo làn gió, khiến cho con đường dẫn đến linh đường thêm vẻ uy nghiêm.
Thiệu Minh Uyên chạy một mạch đến linh đường, lặng lẽ không gây nên một tiếng động nào. Bóng đen kia theo sát phía sau.
Linh đường phủ một màu trắng xóa, lại gần thì loáng thoáng ngửi thấy mùi giấy đốt.
Thiệu Minh Uyên đột ngột dừng lại.
Thuộc hạ đi sau dừng theo, hạ giọng: "Tướng quân, người nhìn –"
Thiệu Minh Uyên giơ tay, ý bảo hắn đừng nói gì.
Gió thổi làm chậu lửa đốt giấy trong linh đường bập bùng, tro bụi bay tán loạn. Mấy bà tử túc trực bên linh cữu ngủ say giấc, mặc kể những tàn tro kia rơi hết lên người.
Có một người đứng yên trước linh đường. Thiệu Minh Uyên nhìn chăm chú người ấy.
Người kia bất động, Thiệu Minh Uyên cũng không cử động gì.
Đèn lồng treo ở linh đường, sáng trưng như ban ngày, rọi rõ cảm xúc trên gương mặt người kia.
Đứng nơi khuất sáng, chìm trong bóng đêm, Thiệu Minh Uyên và thuộc hạ che giấu thân mình và hơi thở.
Thiệu Minh Uyên quay sang gật đầu với thuộc hạ.
Thuộc hạ hết mực theo sau hiểu ý chàng, ôm quyền hành lễ, lặng yên không dấu vết di chuyển đến nơi những thuộc hạ khác âm thầm bảo vệ linh đường đang tập trung, lưu loát ra hiệu. Tất cả mọi người đều rút lui trong nháy mắt.
Trước linh đường, trừ tiếng ngáy lần lượt vang rền của đám bà tử, chỉ còn lại bóng hai người một trong tối, một ngoài sáng.
Gió vẫn thổi, dải hoa trắng treo khắp linh đường nhè nhẹ va vào nhau, một luồng khói đen từ trong chậu lửa bị gió cuốn dừng lại dưới chân Thiệu Minh Uyên.
Cuối cùng người kia cũng động đậy.
Hắn khẽ khàng đi đến cạnh chiếc quan tài đặt chính gữa linh đường, đặt tay lên nắp quan tài.
Đôi mắt Thiệu Minh Uyên như có ánh sáng lóe qua, vẫn đứng yên nhìn chằm chằm hành động của người kia.
Người kia đặt tay lên nắp quan tài hồi lâu, cho đến khi ánh nến bị gió thổi qua chập chà chập chờn, thoắt sáng thoắt tôi, hắn như hạ được quyết tâm, giơ tay chuẩn bị mở nắp quan tài ra.
Nhanh như chớp mắt, Thiệu Minh Uyên đã đến cạnh người kia, một tay bắt lấy tay hắn, một tay che miệng hắn, mặc kệ cho hắn có giãy giụa đến thế nào cũng không thoát ra được. Chàng kéo hắn đến một chỗ vắng vẻ rồi mới dừng lại.
"Ôi ôi ôi –" Người kia phát hiện là Thiệu Minh Uyên thì đột ngồi ngừng cựa quậy.
Thiệu Minh Uyên buông tay, lạnh lùng nhìn hắn.
Người nọ bị nhìn đến thiếu tự nhiên, lúng túng gọi một tiếng: "Nhị ca."
Thiệu Minh Uyên mặt không thay đổi, lúc sau mới nhàn nhạt hỏi: "Ngươi vẫn còn nhớ ta là Nhị ca của ngươi à?"
Thiệu Tích Uyên cúi gằm đầu, một lúc sau ngẩng phắt lên, không phục hỏi: "Ngươi muốn làm gì ta?"
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, da còn trắng hơn so với tiểu cô nương, ngay cả bộ dáng bất bình không phục cũng vẫn lộ rõ tinh thần bồng bột rạo rực của tuổi trẻ, tựa như trên đời này không có gì đáng phải sợ cả.
Dũng khí coi không mọi thứ như vậy là bởi vì cho dù cậu có gây ra chuyện gì, họa lớn đến đâu,, vẫn có người thay cậu giải quyết sạch sẽ.
Cõi lòng Thiệu Minh Uyên chợt nhói, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Đệ đến đây làm gì?"
Thiệu Tích Uyên và Thiệu Minh Uyên đối mặt nhau một lúc, kinh hoàng vì bị bắt tại chỗ dần tan, thay thế bằng cảm giác không sợ trời đất, giọng cậu khiêu khích: "Không phải Nhị ca thấy rồi sao? Ta muốn nhìn Nhị tẩu."
"Nhìn Nhị tẩu?" Thiệu Minh Uyên lặp lại từng chữ. Tức giận nhanh chóng nhuộm kín hai con mắt chàng.
Cho dù vì bất kỳ lý do nào, giữa đêm khuya thanh vắng mà đệ đệ ruột của mình chẳng khác gì kẻ gian chạy đến linh đường nhìn trộm thê tử quá cố của mình, cũng chẳng phải một trải nghiệm thú vị gì.
Thế mà Thiệu Tích Uyên lại bị khơi lên cảm giác phản nghịch trong lòng, hai tay khoanh trước ngực, ra bỏ thất vọng hoàn toàn: "Phải. Nhìn Nhị tẩu thì làm sao? Nhị tẩu đối xửa với ta rất tốt, ta đi gặp tẩu ấy một lần cũng không được à? Nhìn cái bộ dạng của ngươi đi, ngươi chẳng mảy may chớp mắt một cái lúc tẩu ấy chết –"
Chưa nói hết lời, cậu đã bị Thiệu Minh Uyên túm lấy cổ áo nhấc lên.
"Nếu đã muốn gặp, sao phải để đến canh ba nửa đêm mới đến?"
Thiệu Tích Uyên đỏ bừng mặt, nổi quạu gạt cánh tay của Thiệu Minh Uyên: "Ngươi buông ta ra! Thiệu Minh Uyên, ngươi dám đánh ta à?"
Thiệu Minh Uyên càng lạnh lùng hơn, giọng nói đặc biệt bình tĩnh, hỏi từng chữ: "Thiệu Tích Uyên, ngươi dựa vào cái gì mà tưởng rằng huynh trưởng như ta không dám đánh ngươi?"
Dứt lời, chàng nhẹ nhàng xoay người Thiệu Tích Uyên lại, nhấc chân dài đạp một cái vào mông Thiệu Tích Uyên.
Thiệu Tích Uyên hét thảm một tiếng rồi vồ đất, giãy giũa một lúc rồi mới chật vật bò dậy, đau đến giàn giụa nước mắt. Vừa lau nước mắt cậu vừa nghẹn ngào: "Thiệu Minh Uyên, ngươi, ngươi dám đánh ta à? Ngươi không sợ ta mách nương à?"
Thiệu Minh Uyên kéo cậu lại một lần nữa, lạnh nhạt hỏi: "Nói cho mẫu thân à?"
Thiệu Tích Uyên vênh mặt lên.
Làm sao, sợ rồi à?
Ai ngờ Nhị huynh cao hơn cậu nửa cái đầu cười lạnh một tiếng rồi chẳng nói thêm nửa lời đạp thêm một cái vào mông cậu.
Thiệu Tích Uyên bị đạp thêm lần nữa ngã sõng soài trên nền đất. Tiểu thiếu gia từ trước đến giờ sống trong nhung lụa ê ẩm cả mông, lúc này thậm chí không đứng dậy nổi.
Cậu cũng tạm coi như có chí khí, biết rằng đêm khuya thanh vắng thảm thiết kêu rên cũng không hay ho gì, nên cố nén đau không kêu tiếng nào.
Thiệu Minh Uyên ngồi xổm xuống, kéo Thiệu Tích Uyên dậy. Hai mắt nhìn nhau.
"Thiệu Tích Uyên, nhìn ta."
Tam công tử lớn bằng chừng này vẫn chưa bao giờ bị ai đánh muốn kiên cường quay sang chỗ khác. Thế nhưng bóng đen ê ẩm đôi mông vẫn chưa tan trong ký ức, theo bản năng cậu nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo ngay trong gang tấc trước mặt cậu.
Thiệu Minh Uyên nhướn mày, lạnh lẽo hỏi: "Thiệu Tích Uyên, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bốn tuổi. Làm sao?" Thiệu Tích Uyên tức giận hỏi lại, cười lạnh: "Cái kẻ ngày ngày giết người như ngươi làm sao mà nhớ được chuyện này."
Thiệu Minh Uyên không thèm để tâm đến châm chọc của Thiệu Tích Uyên, thản nhiên hỏi tiếp: "Đã dứt sữa mẹ từ lâu mà bị đánh vẫn còn muốn mách mẫu thân à?"
"Ngươi –" Thiếu niên ở tuổi này có lòng tự ái lớn vô cùng, bị Thiệu Minh Uyên hỏi vậy, nhất thời Thiệu Tích Uyên đỏ lựng cả mặt, mắt trợn ngược không nói được lời nào.
Thiệu Minh Uyên buông tay, giọng càng lạnh nhạt: "Được rồi, về đi."
Chàng nhìn ấu đệ đăm đăm, tất cả ưu tư như giấu hết sau ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt: "Ta không cần biết nguyên nhân là gì, nhớ kỹ, lần sau đừng có làm như thế nữa."
Tuy đang là đầu hè, nhưng thiếu niên đứng đối diện Thiệu Minh Uyên như cảm giác trăng lạnh sao thưa, đau nhức ẩn ẩn trên mông càng làm cậu không còn dũng khí mà tiếp tục mạnh miệng.
Cậu nghĩ thầm: Nhị ca là đại ma đầu giết người không chớp mắt. Đêm vắng gió lớn người thưa như thế này, nếu cậu còn cố tình lấn tới, chưa biết chừng đại ma đầu kia sẽ đào hố chôn sống cậu mất.
Dám xuống tay với cả Nhị tẩu, làm gì còn chuyện gì không làm được!
Thiệu Tích Uyên hừ một tiếng, coi như đáp lại, bỏ đi.
Thiệu Minh Uyên đứng yên tại chỗ, không cản cậu, cũng không nói câu gì.
Chàng yên lặng nhìn cậu thiếu niên kia đi được một đoạn, đột nhiên cậu quay đầu lại.
"Nhị ca, ta không quan tâm sau này ngươi sẽ cưới ai. Dù sao trong lòng ta cũng chỉ có một Nhị tẩu mà thôi!"
Trăng lạnh gió bạc, Thiệu Minh Uyên khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: "Đệ nhớ nàng là Nhị tẩu của đệ là được rồi."
Chàng quay người rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Thiệu Tích Uyên sừng sờ hôi lâu, giơ tay lau lau khóe mắt, tập tễnh đi mất.
Tại linh đường, bởi vì vừa có tiếng kêu thảm thiết văng vẳng truyền lại, các bà tử bị đánh thức nhanh chóng. Các bà quay quần ngồi cạnh nhau đốt vàng mã, chép miệng bàn tán qua lại.
"Tướng quân –" Đám thuộc hạ vẫn nấp từ xa theo dõi sát sao linh đường thấy Thiệu Minh Uyên đi lại thì kêu một tiếng thật khẽ.
Chương 105: Thiệp mời từ phủ Thượng Thư
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh phân phó người đứng đầu toán thuộc hạ: "Sắp xếp xong thì thay ca đi, đừng có cố chịu đựng mà hành hạ bản thân. Sau này nếu chuyện này lại xảy ra thì trực tiếp đánh cho ta!"
"Dạ."
Thiệu Minh Uyên ngừng lời, trở về phòng.
Trong phòng yên tĩnh, cây nến đã cháy hết từ lâu, chỉ để lại đống sáp nến trơ trọi. Ánh trăng rót qua cửa sổ, phủ một vầng sáng mờ ảo khắp căn phòng, không cần thắp đèn vẫn nhìn rõ mọi thứ.
Thức ăn bày trên bàn lạnh tanh, tỏa ra mùi vị dầu mỡ dư thừa, kể cả người đang đói meo cũng chẳng muốn động đũa.
Thiệu Minh Uyên cũng không muốn gọi người lên dọn, đẩy cửa bước sang thư phòng.
Thư phòng sáng hơn phòng ngủ một chút, ánh sáng leo lắt hắt trên vách tường.
Thiệu Minh Uyên mặc nguyên quần áo nằm lên giường nhỏ, nghĩ đến cảnh Thiệu Tích Uyên vuốt ve nắp quan tài ở linh đường, cảm thấy hơi bực bội trong lòng.
Cái thằng nhóc đấy có biết nó đang làm gì không?
Thiệu Minh Uyên lật người, lòng như bị lật trong chảo dầu, tí tách đau khổ.
Linh đường quá sáng, mắt chàng quá tốt, nhìn rõ mồm một cảm xúc trên gương mặt ấu đệ.
Thiệu Minh Uyên nhắm mắt, thở dài.
Tam đệ mới bao nhiêu tuổi mà đã dám nảy sinh tâm tư như vậy?
Thiệu Minh Uyên không muốn nghĩ kỹ thêm.
Chàng thực sự mong là do chàng nghĩ quá nhiều.
Chàng nằm trên tháp trằn trọc trở mình, khiến hàn độc âm ỉ trong người càng phát tán mãnh liệt. Dưới ánh trăng sáng, vầng trán chàng đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Thiệu Minh Uyên dứt khoát ngồi dậy, xỏ giầy đi ra ngoài.
Chàng vô thức đi về viện tử dành cho buổi thành hôn.
Khoảnh sân vẫn yên lặng như cũ. Cây bạc hà ở góc tường vẫn thơm ngào ngạt như xưa. Hoa nhẫn đông đã nở tưng bừng.
Thiệu Minh Uyên đứng trước dàn hoa, lặng lẽ nhìn.
Thực ra Kiều thị là người như thế nào nhỉ?
Chàng nghĩ, nàng là người dũng cảm kiên cường, có lẽ cũng rất dịu dàng.
Phải rồi, chàng biết mà, khuê danh của nàng là "Chiêu", "Chiêu" lấy từ câu "Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu sử nhân chiêu chiêu".
Thiệu Minh Uyên lướt nhẹ tay qua đóa hoa nhẫn đông nhợt nhạt màu trắng vàng, cười tự giễu: Thật nực cười. Lúc nàng một mình cô quạnh chăm sóc góc sân nhỏ này, chàng bận bịu chỉ huy quân chống giặc Thát. Khi nàng không còn ở đây nữa, chàng mới tìm cách hiểu nàng, lại gần nàng.
Thiệu Tích Uyên tập tễnh lắc lư về phòng thì thấy phu nhân Tĩnh An Hầu Thẩm thị đang ngồi trong phòng cậu chờ từ lúc nào.
"Nương, sao nương lại ngồi đây?"
Gã sai vặt đứng bên cạnh kịch liệt nháy mắt ra hiệu cho cậu.
"Tam lang, chân con sao vậy? Sao lại tập tễnh như thế?"
"Con—" Thiệu Tích Uyên mở mồm định tố khổ, nhưng lại nghĩ đến lời châm chọc của Nhị ca rằng chàng còn chưa dứt sữa mẹ, lại nuốt hết những lời định nói vào lòng. Cậu cười cười: "Con tự dưng bị ngã ấy mà."
Thẩm thị vội vàng tới, đỡ cánh tay Thiệu Tích Uyên nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Ngã à? Ngã có nặng không? Tố Điệp, mau mau mời đại phu đến."
"Không cần đâu nương, con không sao đâu. Chỉ ngã ngã chút chút thôi." Thiệu Tích Uyên vội vã cản lại.
"Cũng phải xem xem có bị trầy xước chỗ nào --"
"Không cần không cần đâu. Cò gì chỗ nào xây sát con tự bôi thuốc lên là được rồi." Để chứng minh rằng mình không bị làm sao, Thiệu Tích Uyên cố chịu đau nhảy một cái. Ai ngờ cậu đã từ đánh giá quá cao bản thân, đau đến méo cả miệng, mắng thầm: Nhị ca khốn nạn, ra chân mạnh thế không biết!
Thẩm thị nhìn thấy hết, nhưng thấy con trai không muốn thừa nhận, bà cũng không vạch trần, hỏi: "Muộn thế này sao con không ở trong phòng?"
"À, buổi tối ăn nhiều quá nên con đi bộ một chút cho tiêu cơm. Sao nương lại đến đây?"
Thẩm thị nhíu mày quở trách: "Không phải lúc nãy nói là đau đầu muốn đi ngủ sớm à? Sao lại đi bộ rồi? Dù giờ đã vào hạ rồi nhưng tối vẫn lạnh lắm, bị nhiễm gió lạnh thì sao?"
Thấy nhi tử vẫn dửng dưng, Thẩm thị liếc cậu: "Con cứ khiến nương phải bận tâm. Đang lo con đêm ngủ không ngon nên mới chạy đến xem một chút, ai ngờ con còn làm nương phải lo hơn!"
"Nương, sau này con đảm bảo sẽ nghe lời nương. Nương mau về phòng đi." Thiệu Tích Uyên không chịu nổi mấy lời càu nhàu của Thẩm thị, thúc giục.
"Được rồi, thế con tranh thủ cho gã sai vặt nhìn qua chỗ bị ngã, mau mau bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi."
Thiệu Tích Uyên đuổi được Thẩm thị thì mới thở phào, kêu gã sai vặt: "Lai Phúc, mau mau nhìn qua cái mông của tiêu gia, tiêu gia đau chết đi được!"
Nửa giờ sau, một bà tử trong sân Thiệu Tích Uyên đi đến chính viện, lặng lẽ được đưa vào phòng của Thẩm thị.
"Tam công tử làm sao?"
Bà tử cung kính đứng bên, bẩm báo: "Lão nô nghe qua thì hình như Tam công tử bị Nhị công tử đạp vào mông –"
Thẩm thị nghe xong mặt trở nên lạnh buốt, vỗ mạnh cái tay vịn ghế, quát: "Tên súc sinh khốn nạn!"
"Bởi vì chuyện gì?"
Bà từ cúi gằm đầu: "Lão nô cũng không rõ chuyện này. Có điều lão nô nghe thấy Tam công tử mắng một câu. Có vẻ như Tam công tử không muốn ai biết, còn dặn dò Lai Phúc không được nói ra ngoài."
Thẩm thị nghe xong càng tức giận, tay run lẩy bẩy: "Lại còn dám uy hiếp Tam lang! Tên súc sinh kia, đáng lẽ lúc đầu ta nên dìm chết nó vào bồn cầu mới phải!"
Bà từ cúi đầu sâu hơn, không dám nói gì thêm.
"Được rồi, ngươi về đi. Sau này khi nào Tam công tử đến gần Nhị công tử thì nhanh chóng báo cho ta." Tự ý thức được thất thố của mình, Thẩm thị nén lại cảm xúc, đuổi bà tử đi.
Bà tử vừa đi, bà lập tức quay sang nói với bà tử bên mình: "Hoa ma ma, chuyện ta bảo các ngươi sắp xếp thế nào rồi?"
Hoa ma ma đáp lại: "Lão nô cũng đang định nói với phu nhân ạ. Người của chúng ta đã về rồi ạ."
"Như thế nào?"
"Phu nhân yên tâm. Mua là mua kỹ nữ nhất đẳng Dương Châu, chọn thế nào cũng là người đứng đầu."
"Vậy thì tốt." Thẩm thị gật đầu. "Vất vả cho người của các ngươi rồi, mai đến phòng thu chi lĩnh thưởng. Đến lúc mọi chuyện thực sự thành thì còn thưởng nhiều hơn."
"Tạ ơn phu nhân. Phu nhân cứ yên tâm, lão nô đã tận mắt nhìn qua ả kỹ nữ kia rồi. Chỉ cần là hán tử bình thường chắc chắn không chống cự được đâu."
Thẩm thị liếc Hoa ma ma: "Ngươi cũng tự cẩn thận, đừng có làm mọi chuyện rối loạn."
"Dạ."
Lúc này Thẩm thị mới nhấp một ngụm trà, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
Nghiệp chướng kia ở biên ải nhiều năm. Trong quân ngay cả ruồi cái cũng không có. Bà không tin nó sẽ có thể thờ ơ trước kỹ nữ danh chấn Dương Châu.
Ha ha, chỉ cần nó chạm qua, cái gì mà giữ hiếu đạo thủ thê chỉ là chuyện cười cho thiên hạ thôi. Xem xem nó sẽ xử lý như thế nào!
Một đêm trời yên biển lặng, không biết có bao người trằn trọc mất ngủ, được bao kẻ say trọn giấc nồng.
Kiều Chiêu ngủ một giấc đủ đầy, sáng dậy đến chỗ các trưởng bối thỉnh an. Nàng vừa trở về Nhã Hòa Uyển một lát, Băng Lục đã đem đến một tấm thiệp, hưng phấn: "Cô nương, là thiệp từ phủ Thượng Thư đấy ạ!"
Nhận được thiệp đúng như dự liệu, Kiều Chiêu chẳng mảy may cầm lấy.
Trên phong thư trắng ngần là dòng chữ màu hoa hải đường. Mở ra là tấm giấy viết thư Trừng Tâm với nét chữ Trâm Hoa thanh mảnh. Tất thảy cho thấy chủ nhân viết nên tấm thiệp là một người nhã nhặn thông tuệ, vô cùng phù hợp với thân phận tôn nữ của Lễ bộ Thượng Thư kiêm Chượng viện Hàn Lâm Viện.
Kiều Chiêu lướt qua, vẻ mặt ung dung hơi thay đổi.
----------------------
Dạo này đang thích Hồ Hạ quá, có bạn nào cũng nghe Hồ Hạ hát không ạ :)) Tớ đề cử bài "Mùa hoa" nhaa!
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?