Chương 91: Tình hình trong triều
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Chuyện của bá tổ mẫu rất gấp, ngươi sẽ giúp chứ?

Khương lão phu nhân ung dung nhìn thiếu nữ trước mặt.

Bà không cho rằng người thiếu nữ này dám mở miệng nói "không".

Dù cho hiện tại lễ giáo không còn hà khắc như trước, nhưng chỉ một chứ "hiếu" thôi vẫn có thể đè chặt đám tiểu bối không sao nhúc nhích được, chưa kể, bà cũng không đơn thuần là trưởng bối cùng một nhà.

Đông Tây Lê phủ, chính là hai phủ của hai anh em ruột.

Đặng lão phu nhân thấp thỏm trong lòng.

Trước giờ Tam nha đầu chỉ biết sợ chứ không có kính trọng Hương Quân. Nhưng Hương Quân đã nói đến nhường này, nếu Tam nha đầu từ chối cũng không lấy làm gì hay ho.

Kiều Chiêu dáng người thẳng tắp, cười nhẹ: "Đương nhiên rồi."

Khi còn nhỏ, mẫu thân dạy dỗ nàng vô cùng nghiêm khắc. Nàng học lễ nghi quy củ khắt khe đến mức lắm khi bải hoải muốn chết. Tổ mẫu rất tán thành với sự nghiêm khắc của mẫu thân nàng, thế nhưng tính tình của nàng lại có phần giống tổ phụ, lòng nàng ít khi nào chịu nổi những rằng buộc dù chỉ nhỏ nhất.

Cho đến một ngày, tổ mẫu nắm tay nàng thật chặt, mãi một hồi lâu mới nói rằng: Thành thạo lễ nghi quy cũ là để chặn miệng lưỡi thế gian, chứ không phải để trói buộc bản thân mình.

Mà tổ phụ càng thẳng thừng hơn: lúc còn nhỏ nắm chắc mấy cái lễ con con này trong tay, sau này mới có thể thành thạo lách qua những lỗ hổng những sơ hở, chẳng còn gì đáng để bận tâm.

Từ đấy nàng không còn kêu khổ nữa.

Kiều Chiêu dứt khoát đáp ứng như vậy, khiến cho Khương lão phu nhân cảm giác vừa đấm vào bịch bông, ngớ người rồi mới nói: "Bá tổ mẫu biết mà, Chiêu Chiêu của chúng ta hiếu thuận vô cùng."

Bà vỗ vỗ tay Kiều Chiêu: "Cứ vậy nhé, bá tổ mẫu chờ tin tốt từ ngươi."

Khương lão phu nhân rời ngay khỏi Tây phủ. Trong mắt bà, nước trà Tây phủ đãi khách còn không bằng trà cho hạ nhân uống ở Đông phủ. Mục đích hôm nay đã đạt được thì hà tất phải ở lâu thêm. Sau khi nói qua loa vài câu với Đặng lão phu nhân thì bà vội đứng dậy cáo từ.

Đặng lão phu nhân tiễn Khương lão phu nhân xong thì quay về nói chuyện với Kiều Chiêu sau bức bình phong, thở dài: "Chiêu Chiêu à, sau cháu có thể thoải mái đồng ý như vậy?"

Nói xong chợt cảm thấy không ổn, bà lại thở dài: "Làm khó cháu quá!"

Trưởng bối đến tận nơi nhờ vả, một đứa trẻ mới mười ba tuổi làm sao mà biết cách khéo léo ứng đáp đây? Cứ cho là vị thần y nổi danh khác người kia nhận Chiêu Chiêu là nghĩa tôn nữ, nhưng Chiêu Chiêu dễ dàng bằng lòng nhận lời nhờ vả của người khác như vậy có khi sẽ làm thần y không vui.

Kiều Chiêu chớp chớp hàng mi, đôi mắt trong suốt không có chút sợ hãi nào, cười: "Tổ mẫu, người muốn bá tổ mẫu được khỏi bệnh không?"

Đặng lão phu nhân bị hỏi ngẩn cả người, nghiêm túc nhìn Kiều Chiêu hơn hẳn.

Lời tôn nữ hỏi thật là thú vị.

Kiều Chiêu thản nhiên nhìn vào mắt Đặng lão phu nhân.

Nhất định, nàng phải xem xét rõ ràng thái độ của Đặng lão phu nhân. Suy cho cùng, Đặng lão phu nhân mới là tổ mẫu của Lê Chiêu.

Nếu Đặng lão phu nhân coi trọng tình nghĩa những năm nay giữa Đông phủ và Tây phủ, muốn Khương lão phu nhân được khỏi bệnh mắt; thì vì bản thân đang chiếm lấy thân thể của tiểu cô nương Lê Chiêu, nàng sẽ mời Lý gia gia giúp một phen.

Nhỡ mà Lý gia gia không muốn giúp, thì thuật châm cứu loại bệnh chứ gì, nàng cũng tự mình làm được.

Nhưng nếu trong thâm tâm Đặng lão phu nhân cũng không muốn, ngại vì miệng lưỡi người đời mới không dám nói thẳng ra, vậy thì nàng việc gì phải làm việc đôi bên không thuận lòng.

Ít nhất thì trong lòng nàng hoàn toàn không có chút cảm tình nào với vị lão phu nhân Đông phủ kia.

Chỉ bằng mấy hành động của Khương lão phu nhân ở Đại Phúc Tự, đã đủ hiểu đây là một người không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích cho mình, kể cả có phải hy sinh người khác. Nàng không giúp chữa khỏi bệnh mắt một người như vậy, xét theo một mặt nào đấy, chẳng phải là đang làm việc thiện tích đức sao?

"Chiêu Chiêu à, tổ mẫu không hiểu rõ ý của cháu." Một lúc sau Đặng lão phu nhân ôm lòng thắc mắc nói với Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu ôm tay Đặng lão phu nhân, giống như những tiểu cô nương ngây thơ khác, tủm tỉm cười: "Nếu tổ mẫu muốn, cháu sẽ đi xin Lý gia gia ngay lập tức. Nếu tổ mẫu không muốn, cháu sẽ mặc kệ."

Đặng lão phu nhân á khẩu.

Nha đầu này, sao lại ném củ khoai nóng sang đây rồi?

Hỏi bà có muốn không hả?

Tất nhiên là bà không muốn rồi!

Hai con của bà, đứa lớn soạn sách ở Hàn Lâm Viện, đứa nhỏ làm quan ngoài kinh thành. Con dâu cháu chắt đúng là bình thường cũng thi thoảng có chút va chạm, cuộc sống cũng không phải là dư dả. Nhưng được cái an ổn yên vui.

Vị Hương Quân Đông phủ kia chỉ hận không thể làm mọi cách nâng nhi tử đang làm Thị Lang của mình lên một bậc.

Vị Khấu Thượng Thư Hình bộ kia tuổi đã cao, chắc cũng sắp đến lúc trí sĩ*. Vị trí Thượng Thư Hình bộ kia như chiếc bánh bao nóng nghi ngút hương thơm, biết bao kẻ đói khát thèm thuồng chầu chực.

*về hưu

Bà là người không hiểu nhiều về tình hình chính sự bên ngoài, nhưng thi thoảng, con lớn càu nhàu đôi ba câu, bà cũng hiểu triều đình đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Thủ Phụ Lan Sơn tại nội các một tay che trời đã nhiều năm nay. Thứ Phụ Hứa Minh Đạt dần dần xây dựng xong vây cánh vững chắc. Duệ Vương và Mộc Vương khắp nơi đối chọi phân đua. Hoàng Thượng một lòng tu đạo thì lần lừa mãi không lập Thái tử.

Bà từng nghe con lớn trách mắng rằng: Thủ Phụ một phe, Thứ Phụ một phe, Duệ Vương Mộc Vương mỗi người cũng có một phe. Chưa kể đến còn những kẻ trung lập, những tên nằm vùng. Triều đình vốn tốt đẹp như vậy lại trở nên tối tăm hỗn loạn. Nhiều chính lệnh* được ban ra không phải vì dân vì nước mà chỉ là kết quả của bàn cờ lắm kẻ cầm quân này. Khó trách, kể cả đám giặc Oa trước đây bị Đại Lương coi thường, giờ cũng thành một mối họa lớn cho đất nước.

*Lệnh nhà nước
*Thủ phụ: Đại học sĩ đứng đầu Nội Các, thời Minh Thanh có thể coi là Tể tướng.

Con lớn từng nói: Khấu Thượng Thư ở phe trung lập. Đường huynh bên Đông phủ dưới quyền Khấu Thượng Thư, cũng tạm coi như ở thế trung lập.

Một khi Lê Quang Nghiên muốn tiến xa hơn, ngay cả một phụ nhân cả ngày quanh quẩn trong nhà không hiểu sự đời như bà cũng biết, chắc chắn sẽ phải chọn một phe để theo. Nếu Hương Quân hết tật ở mắt, tinh thần thể lực dồi dào, đến lúc đó, chẳng lẽ còn không làm mọi cách để bật con mình lên xa hơn?

Tây phủ Đông phủ xương cốt liền nhau, chẳng thể tách rời. Nếu phe Đông phủ theo thắng thì hưởng được ké không biết bao nhiêu hào quang. Nhưng nếu lỡ chọn sai, thì xui xẻo nối tiếp xui xẻo. Một nhà già trẻ lớn bé của bà đang yên đang lành sống thế này, không dưng chạy đi đánh bạc cùng Đông phủ. Như thế thì ai mới cần chữa bệnh đây?

Không muốn. Không muốn. Lão phu nhân một trăm lần đều không muốn!

Nhưng những lời này, khó lòng mà nói thẳng với tôn nữ được.

Bà không muốn cho vị chị em dâu bên Đông phủ được khỏi bệnh, tôn nữ nghe xong sẽ nghĩ gì về bà? Chẳng lẽ lại muốn biến mình thành một lão thái bà lòng dạ nhỏ nhen nham hiểm độc ác ư?

Đặng lão phu nhân nhìn tiểu tôn nữ đang mỉm cười, thở dài thườn thượt.

Nha đầu này, sao lại hỏi bà câu khó thế này cơ chứ?

"Chiêu Chiêu à, thế cháu nói cho tổ mẫu biết, cháu có muốn không?"

Kiều Chiêu không hề do dự, đôi mắt mở to chẳng chút ngần ngại, thản nhiên nói: "Không muốn."

Đặng lão phu nhân: "..." Tại sao đứa nhỏ này lại thẳng thắn một cách đáng yêu đến thế cơ chứ!

"Cháu thấy rằng, nếu Hương Quân vẫn còn phải lo cho đôi mắt, sẽ không tiện đi xã giao bên ngoài, cuộc sống của Tây phủ chúng ta sẽ an ổn hơn."

Đặng lão phu nhân đột ngột thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.

Lời của Tam nha đầu là có ý gì? Chả nhẽ lại giống những gì bà đang nghĩ?

Không thế nào! Tam nha đầu mới bao nhiêu tuổi mà có thể nghĩ đến mức đấy?

Nhưng vẻ mặt thiếu nữ trước mặt thản nhiên bình tĩnh, giọng nói cương quyết, Đặng lão phu nhân không tài nào đưa ra nổi kết luận cho mình.

Chẳng lẽ, Tam nha đầu trước đây không cách nào hòa thuận vui vẻ với các tỉ muội trong nhà, giờ lại có cái nhìn nhạy bén về đại cuộc như vậy?

"Nha đầu này, nói một hồi làm tổ mẫu cũng hồ đồ theo. Sao lại an ổn với không an ổn cơ chứ?"

Kiều Chiêu lắc nhẹ cánh tay Đặng lão phu nhân, giống như những tiểu cô nương không muốn rời xa tổ mẫu, nháy mắt nói: "Đại đường bá bên Đông phủ được phái đi điều tra vụ án, không biết bao giờ mới trở lại đây?"

Ánh mắt Đặng lão phu nhân đột nhiên sâu lại.

Đúng lúc này lại nhắc đến Lê Quang Nghiên, nha đầu này đúng là tường tận hết thảy!

Chương 92: Đồng liêu của phụ thân đại nhân
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Phải, tổ mẫu cũng cảm thấy cuộc sống an ổn bình yên vẫn tốt hơn."

Có mấy lời nếu hai bên đều đã tự hiểu thì không nhất thiết phải nói ra. Vị trí của Kiều Chiêu trong lòng Đặng lão phu nhân lại có sự thay đổi.

Một cô nương hiểu rõ tình hình đại sự bên ngoài, dẫu quản sự trong nhà có chút vấn đề, thì cũng vẫn có thể an ổn mà sống qua ngày.

Đặng lão phu nhân dịu dàng nhìn cháu gái nhỏ, thở dài trong lòng: Tôn nữ của bà rõ ràng là một khối ngọc thô chưa được mài dũa cẩn thận. Tiếc rằng người ngoài không có mắt, không biết rằng cưới được một nàng dâu như vậy mới thực sự có phúc.

Thôi, dẫu Tam nha đầu có bị tổn hại danh tiết, nếu có phải ở nhà đến già, chưa biết chừng lại còn là phúc cho con cháu Lê gia sau này.

Một khi Đặng lão phu nhân đã có suy nghĩ này, tất nhiên sẽ không đối xử với Kiều Chiêu như những tôn nữ bình thường khác. Bà vỗ vỗ tay nàng, nói: "Nếu đã vậy, Chiêu Chiêu định làm thế nào với việc Hương Quân nhờ cậy?"

Kiều Chiêu nháy mắt: "Sang ngày mai cháu sẽ cử người đến phủ Duệ Vương cầu kiến thần y."

Đặng lão phu nhân ngẩn người.

"Tổ mẫu thấy thần y rất quan tâm đến cháu. Nếu cháu cử người đi mời, chắc sẽ đồng ý chứ?"

Kiều Chiêu cười phá lên: "Trước hết cứ đến phủ Duệ Vương mời người, có gì ta tính tiếp."

Ngày mai có đến phủ Duệ Vương chắc cũng chẳng mời được thần y đâu.

Lý gia gia nói bậc thềm phủ Duệ Vương cao, khó vào, bảo nàng có chuyện gì thì liên lạc Thiệu Minh Uyên, là muốn thăm dò xem nàng có nhận ra Thiệu Minh Uyên hay không. Nhưng cũng muốn ám chỉ cho nàng rằng: sau này Lý gia gia sẽ không tiếp tục ở lại phủ Duệ Vương.

Quen biết Lý gia gia mười mấy năm, nàng rất hiểu tính cách của ông.

Những nơi như phủ Duệ Vương, chính là chỗ mà Lý gia gia ghét nhất. Hôm nay vất vả lắm mới chờ được Thiệu Minh Uyên đến nhờ vả, không vội vàng nhờ Thiệu Minh Uyên giúp trốn thoát một phen mới là lạ.

Dù cho Duệ Vương có đang mắc bệnh gì, đều sẽ không vui nếu Lý gia gia chuồn mất. Ngày mai nàng cử người đến mời, chọc phải Duệ Vương, có kết quả tốt mới là lạ.

Mà vai trò của nàng trong việc này cũng đã hoàn thành. Vị Hương Quân Đông phủ kia có muốn dùng thân phận trưởng bối để nạt nàng thì cũng chẳng để làm gì. Dù sao Lý thần y có ở lại vương phủ hay không cũng chẳng ai nhúng tay vào được, không thể dồn chất tôn nữ như nàng đến đường cùng.

Vị Hương Quân kia cũng không muốn vác trên lưng thanh danh làm việc không từ thủ đoạn.

Có điều –

Kiều Chiêu nghĩ đến Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên đưa Lý gia gia ra khỏi phủ Duệ Vương, như vậy, thiếu ân tình không nhỏ với Duệ Vương.

Bây giờ người này là Tướng quân nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng không nhỏ, lại thiếu ân tình với một vị hoàng tử, cũng không phải chuyện gì hay ho.

Kiều Chiêu nghĩ đến hàn độc trên người Thiệu Minh Uyên, hiểu lý do của chàng.

Thiếu chút ân tình thì cũng chỉ là thêm chút phiền phức. Hàn độc không loại bỏ, là ảnh hưởng đến tính mạng. Cho dù người này không hiểu nguy hiểm tiềm ẩn trong hàn độc, nỗi thống khổ hàn độc đem lại cũng không phải thứ người thường chịu được.

"Chiêu Chiêu đang nghĩ gì vậy?" Đặng lão phu nhân xoa đầu Chiêu Chiêu.

Tam nha đầu khi nãy thông minh tinh tường biết bao nhiêu, giờ lại ngơ ngác bấy nhiêu, khiến cho tổ mẫu không nhịn được trêu nàng một câu.

Đặng lão phu nhân nghĩ vậy, tay đã xoa mạnh hơn một chút, làm búi tóc trên đầu Kiều Chiêu hơi xõa ra.

Tóc hơi rối, buông xuống, che đi vầng trán trắng trẻo của tiểu cô nương. Kiều Chiêu giơ tay đỡ trán, giật mình nhưng cũng không biết làm thế nào: "Tổ mẫu, người làm tóc cháu rối hết rồi."

Đặng lão phu nhân cười lớn.

Tương phản lớn đến như vậy, thật là khó lòng chịu nổi.

"Dung ma ma, mau tới chải đầu cho Tam cô nương."

Dung ma ma đang đứng chờ ở ngoài nghe thấy thì đi vội đi vào. Thấy tóc Kiều Chiêu rối bời cũng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ cười khen: "Tóc của Tam cô nương thật là đẹp."

Dung ma ma cũng không nịnh nọt.

Tóc tiểu cô nương Lê Chiêu dày và mượt vô cùng. Dù từ khi trở về Lê phủ, Kiều Chiêu cũng không để tâm đến mấy chuyện ăn diện, nhưng có những thói quen đã ăn sâu vào trong cuộc sống thường ngày.

Nàng không quen dùng những món phấn son bán rộng rãi bên ngoài. Vậy nên nàng tự viết một toa thuốc giao cho A Châu để mua thảo dược hoa tươi làm vài món đồ dưỡng tóc dưỡng da. Từ đấy tóc nàng dần dần mượt mà, mềm mại như gấm.

Dung ma ma gom lại những sợi tóc tán loạn của Kiều Chiêu, dùng lược tê giác chải một lượt mà trơn xuống tận đuôi tóc, ngạc nhiên: "Lão phu nhân, ngài nhìn xem, lão nô nói có sai đâu? Tam cô nương yên tâm, lão nô nhất định sẽ chải cho ngài một kiểu tóc thật đẹp."

Đặng lão phu nhân đứng bên cạnh cười nói: "Có vẻ ngươi đã sớm chán mái tóc rơm rạ bạc phơ của lão thái bà này rồi đúng không?"

Trong phòng vơi dần đi vẻ nghiêm túc ban nãy, vui vẻ hơn hẳn.

Đặng lão phu nhân nghĩ: cuộc sống như vậy mới đúng là những gì bà mong muốn. Chỉ ước rằng có thể tiếp tục mãi như vậy.

Bà không hỏi lại Kiều Chiêu làm thế nào để rũ bỏ được thỉnh cầu của Khương lão phu nhân.

Sau khi phát hiện ra rằng Kiều Chiêu không hề giống với những người cháu gái khác của bà, Đặng lão phu nhân đã mơ hồ thấy rằng, nếu Tam nha đầu không muốn cho Hương Quân khỏi bệnh, chắc chắn có thể làm được.

Đặng lão phu nhân nhìn lại Kiều Chiêu.

Thiếu nữ trong tấm gương chạm khắc hoa có gương mặt xinh đẹp, mái tóc mượt mà óng ả. Nhưng thu hút người nhìn hơn cả, là ở nàng có một khí chất làm người khác cảm thấy yên tâm.

Hà thị không thể nào nuôi ra được một người khuê nữ như thế này. Suy nghĩ này đột ngột xuất hiện trong đầu Đặng lão phu nhân.

Lão phu nhân suy nghĩ một lúc, cho đến tận khi Dung ma ma đã chải xong tóc cho Kiều Chiêu, bà mới đưa ra kết luận: có lẽ là nhờ bà...

Sau khi chỉnh đốn trang phục tử tế, Kiều Chiêu tạm biệt Đặng lão phu nhân trở về. Trên đường nàng lại gặp Lê Quang Văn quần áo ướt lướt thướt.

"Sao phụ thân lại về sớm vậy?"

Lê Quang Văn tức tối nói: "Cãi nhau với một vị đồng liêu một hồi, không thoải mái ở đấy tiếp."

Kiều Chiêu: "..." Mỗi khi gặp cảnh này, nàng cũng không biết phải làm thế nào, nếu an ủi phụ thân đại nhân thì lại cảm giác hơi trái lương tâm.

Lê Quang Văn đợi mãi mà không thấy khuê nữ an ủi câu nào, trong lòng bất giác xen chút tủi thân: "Chiêu Chiêu, con không biết tay đồng liêu ấy thật đáng giận. Phụ thân cùng lão đánh cờ, thắng lão tận mấy quân, thế mà lão không phục."

"Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó phụ thân nói, không phục gì mà không phục. Nếu mà là con gái ta, chưa đến nửa giờ là thắng đứt rồi." Lê Quang Văn càng nói càng hăng máu: "Con nói xem tại sao nhiều người lại thiếu phong độ như vậy? Mặt lão tối sầm lại rồi bảo phụ thân là, chỉ nửa giờ thôi hả, rồi sau đấy lật tung cả bàn cờ."

Kiều Chiêu hoàn toàn câm nín.

Vậy tức là, phụ thân đại nhân đánh cờ cùng người trong nha môn, sau đó tranh cãi đến mức tức giận nên bỏ về sớm?

"Vậy phụ thân nhanh thay bộ quần áo khác đi, con về phòng trước đây." Kiều Chiêu nhún gối tạm biệt Lê Quang Văn.

Lê Quang Văn đứng yên không nhúc nhích, cười giả lả: "Chiêu Chiêu à, phụ thân còn có điều chưa nói."

"Phụ thân còn chuyện gì ạ?" Kiều Chiêu cảm thấy không ổn.

Mưa nghiêng nghiêng tạt vào mắt Lê Quang Văn, ông đành đi vào hành lang, dụi dụi mắt: "Chẳng phải lão ta lật bàn không thèm tin sao. Thế là phụ thân bèn nói: Ta nào có nói dối, không tin chờ hôm nào đấu thử một ván với khuê nữ nhà ta là được."

Kiều Chiêu: "Ái chà."

Thấy khuê nữ thờ ơ, Lê Quang Văn thở dài: "Lão ta nói, nếu không thể chứng minh rằng phụ thân không huênh hoang, sẽ cho phụ thân biến khỏi Hàn Lâm Viện."

"Ngài ấy không phải đồng liêu của phụ thân sao?" Đồng liêu bình thường chắc không có quyền này chứ?

"À, nói là đồng liêu ở Hàn Lâm Viện, nhưng lời nói của lão ta cũng tương đối có giá trị."

"Vậy ngài ấy là quan ngay trên bậc của phụ thân?"

"Cũng không hẳn, lão ta là Chưởng viện học sĩ."

Kiều Chiêu: "..." Hiểu rồi. Hóa ra cái người đồng liêu mà phụ thân đại nhân luôn mồm chỉ trích lại lại Lễ bộ Thượng Thư, Chưởng viện Hàn Lâm Viện!

Chương 93: Chỉ chữa một
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Theo thông lệ từ nhiều năm nay ở Đại Lương, Lễ bộ Thượng thư sẽ kiêm luôn chức Chưởng viện Hàn Lâm, cũng là để chuẩn bị cho tương lai chính trị sau này của các vị Lễ bộ Thượng thư.

Thấy nhi nữ chẳng nói chẳng rằng, Lê Quang Văn ra vẻ không màng thế sự, khoát tay: "Chiêu Chiêu không cần phải ép buộc bản thân, từ chối vi phụ cũng được, không việc gì hết. Suy cho cùng, với tư chất của vi phụ, sau khi rời khỏi Hàn Lâm Viện, đến sáu bộ khác làm chức chủ sự cũng không thành vấn đề."

Đây là uy hiếp trắng trợn!

Kiều cô nương trước giờ vẫn thờ ơ đen mặt: "Phụ thân định phân tranh với Chưởng viện đại nhân ở đâu?"

Lê Quang Văn hơi ngượng ngùng: "Chạy đi đánh cờ giữa lúc làm việc tại nha môn cũng không hay lắm, cho nên cũng không định chọn chỗ nào quá xa, chính là quán trà Ngũ Vị nằm ngay cạnh Hàn Lâm Viện."

Ông sợ Kiều Chiêu lo lắng nên giải thích thêm: "Khách ghé quán trà Ngũ Vị thông thường đều là những người có học, không phải đám vô công rồi nghề ưa náo loạn phá phách. Ngày mai vi phụ không đến nha môn nữa, đến giờ hẹn sẽ đưa con đến thẳng đó."

Kiều Chiêu cự tuyệt ngay lập tức: "Ngày mai phụ thân cứ đi đến nha môn như bình thường đi. Vừa hay hai hôm nay lớp nữ học được nghỉ. Ngày mai con và mẫu thân sẽ nói là đi mua chút phấn son."

Nếu ngày mai phụ thân nghỉ ở nhà để dắt nàng xuất môn, chắc chắn tin tức sẽ lan ngay đến Đông phủ.

Lê Quang Văn cảm thấy trong lòng cồn cào khó chịu.

Khuê nữ trong veo như dòng nước suối thế này, nhỡ không ai đi cùng lại bị kẻ nào đang tâm bắt cóc lần nữa thì sao?

Sau một hồi đấu tranh nội tâm gay gắt, ông đành thỏa hiệp: "Vậy để mẫu thân con xuất môn cùng con vậy. Đến lúc ấy, bà ấy mua son phấn còn con thì đi tìm vi phụ."

Kiều Chiêu cảm thấy như thế là hợp lý nhất, gật đầu đồng ý.

Nha môn Cẩm Y Vệ.

Giang Viễn Triều nghe tiếng xin vào từ ngoài cửa, buông tập sách trên tay, lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Giang Hạc đẩy cửa vào, gương mặt kích động vô cùng.

Giang Viễn Triều liếc nhìn hắn: "Có chuyện gì?"

Giang Hạc chạy vội vã chạy đến trước mặt Giang Viễn Triều, nghiêm túc: "Đại nhân, thuộc hạ phát hiện hành vi đáng ngờ của Quan Quân Hầu."

Giang Viễn Triều nhướn mày: "Đã bảo là không cần theo dõi Quan Quân Hầu nữa mà?"

"Thuộc hạ không theo dõi Quan Quân Hầu. Đó là vô tình phát hiện trong lúc tình cờ ngang qua Lê phủ."

"Hửm?"

"Thuộc hạ phát hiện Quan Quân Hầu giả làm thị vệ phụng bồi Lý thần y đến Lê phủ!"

Giang Viễn Triều nghe xong mặt hơi trầm xuống.

Thiệu Minh Uyên đến Lê phủ?

Khôi phục vẻ bình tĩnh trên gương mặt, trước ánh mắt đầy vẻ tranh công của thuộc hạ, hắn nhàn nhạt nói: "Nếu vậy thì mấy ngày tới tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động ở Lê phủ, có chuyện gì khác thường báo lại cho ta ngay lập tức."

Nói rồi lại liếc nhìn Giang Hạc thêm lần nữa: "Có chuyện gì mà ngươi lại lảng vảng ở Lê phủ?"

Sau khi trở về kinh thành điều tra thêm chút tình hình của tiểu cô nương kia, vì cảm thấy không cần thiết lắm nên hắn không sai người theo dõi Lê phủ nữa.

Giang Hạc cười hì hì: "Vì đại nhân rất quan tâm đến vị Lê cô nương kia mà."

Giang Hạc chỉ tay về cửa, nhả ra một chữ: "Biến!"

Giang Hạc cảm thấy tủi thân vô cùng, nghĩ thầm: đại nhân nhà hắn đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo!

Về phần Thiệu Minh Uyên, sau khi rời khỏi Lê phủ thì đội mưa đưa Lý thần y trở lại lầu Xuân Phong phố Tây.

Thị vệ Diệp Lạc vừa thấy Thiệu Minh Uyên quay lại, vội chạy ra đón: "Tướng quân –"

Hắn ngại ngùng kéo kéo áo cà sa trên người.

Thiệu Minh Uyên thấy vậy khẽ cười: "Không tệ đâu, sau này mặc như thế cũng được."

Diệp Lạc quẫn bách: "Không đâu Tướng quân – Người trả lại quần áo cho thuộc hạ đi, thuộc hạ mặc đồ thị vệ thoải mái hơn."

"Sau ngươi lại ở bẩn thế này cơ chứ?"

Diệp Lạc ngớ người: hóa ra Tướng quân cũng phát hiện ra à!

Tướng quân mũi thật tinh tường, hắn mới chưa tắm ba ngày thôi mà.

Quay trở lại nhã gian , Thiệu Minh Uyên thay quần áo ở sau bình phong lần nữa. Sau đó đưa quần áo cho Diệp Lạc, phân phó: "Đi đến phủ Trưởng Công Chúa, mời Trì công tử đến đây."

"Dạ."

Diệp Lạc lĩnh mệnh rời đi. Thiệu Minh Uyên khách khí hỏi Lý thần y: "Thần y có muốn uống rượu không?"

"Thế mà cũng hỏi, đến tửu lâu không uống rượu thì làm cái gì?" Lý thần y liếc xéo.

Thiệu Minh Uyên không để bụng, gọi tiểu nhị mang lên hai vò Túy Xuân Phong*. Chàng tự mình mở vò rượu, rót dạ tửu xanh biếc vào chén, cười nói: "Rượu này có tên là Túy Xuân Phong, đậm đà hương vị, ngấm chậm nhưng bền. Không biết trước đây thần y đã từng uống qua chưa?"

*Say gió xuân

"Cũng lanh mồm đấy!" Lý thần y uống nửa chén, hiểu phần nào, tán thưởng: "Tàm tạm."

Lão nhướn mày, thấy nam tử trẻ tuổi đối diện phảng phất ý cười, ôn hòa điềm đạm, chẳng hề thấy chút tàn nhẫn của kẻ ngang dọc chiến trường, trái lại, còn giống như quý công tử thanh quý như ngọc, thở dài hỏi: "Thời tiết như này thì thấy thế nào?"

Thiệu Minh Uyên bị hỏi thì ngơ ngẩn.

Hóa ra Lý thần y cũng nhìn ra tình trạng thân thể chàng.

Chàng tự thấy mình không lộ ra bất kỳ dị thường nào. Vị thần y này quả thật có bản lĩnh.

Nghĩ vậy, Thiệu Minh Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Có bản lĩnh thật sự là tốt rồi, chỉ mong có thể chữa khỏi gương mặt cho cữu huynh.

"Vẫn còn chịu được." Thiệu Minh Uyên đáp.

"Tên tiểu tử nhà ngươi thật ngoan cố."

Đầu tiên định xả giận cho Kiều nha đầu rồi hạ cho tên nhãi này chút thuốc xổ, nhưng như bây giờ chắc cũng chẳng cần.

"Tình hình của ngươi thế này mà không định nhờ lão phu ngó qua một phen à?"

"Thần y sẵn lòng chữa bệnh cho tại hạ sao?"

Chàng cũng chẳng phải kẻ thích đày đọa bản thân. Nếu có thể chữa khỏi hàn độc âm ỉ nơi vết thương cũ, chính là cầu cũng không được.

"Ha, ngươi và cữu huynh ngươi lão phu chỉ chữa một thôi." Lý thần y xấu xa nghĩ.

Lão thích nhìn tên tiểu tử đáng ghét này phải rối trí đắn đo.

Thế nhưng Thiệu Minh Uyên chẳng hề do dự: "Tất nhiên là chữa cho cữu huynh rồi."

Lý thần y ý vị nhìn Thiệu Minh Uyên, đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nói: "Có bao giờ ngươi nghĩ rằng, hàn độc trên ngươi chưa trị hết, không chỉ đơn giản là chịu đau đớn tra tấn, mà còn ảnh hưởng đến tuổi thọ không?"

"Không cần nghĩ đến mấy cái đấy, tại hạ mời thần y đến, chỉ muốn thần y chữa trị cho cữu huynh mà thôi."

Tay chàng nhuộm đầy máu tươi. Chàng chưa một lần dám nghĩ xa xôi rằng chàng có thể được chết tử tế. Đại khái là da ngựa bọc thây bỏ mình chiến trường là tốt nhất rồi.

Thiệu Minh Uyên cúi đầu uống rượu tiếp.

Lý thần y ấm ức.

Tên tiểu tử khốn nạn, không thèm mở miệng xin lão lấy một câu. Nếu xin xỏ thì lão còn cân nhắc chút chút. Giờ như cá leo lên cạn chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng thì để lão nhìn xem chết như thế nào!

Ừ, chết cũng được, còn bồi bạn với Kiều nha đầu.

Hứ, làm gì mà được bồi bạn với Kiều nha đầu, Kiều nha đầu cũng chẳng thèm, phải là cúi đầu bồi tội với Kiều nha đầu mới đúng.

Lý thần y hung hăng uống sạch chén rượu, đặt mạnh chén lên bàn: "Ta muốn ăn thịt!"

Nói rồi lão chỉ chỉ đĩa lạc rang trên bàn, giễu cợt: "Để lão phu phải nhai cái này à?"

Thiên hạ đều biết, võ tướng tuy không sống thoải mái như quan văn, nằm gai nếm mật liếm máu mũi đao sống qua ngày; nhưng túi tiền phồng hơn quan văn nhiều lần. Như cái tên ranh con trước mặt lão đây, đánh trận nhiều năm như vậy, tiền của tích cóp có khi còn nhiều hơn cả phủ Tĩnh An Hầu.

"Tiểu nhị, đem một cân thịt trâu nấu tương với một con gà quay lên đây."

Thấy Thiệu Minh Uyên từ đầu đến cuối thản nhiên ung dung, muốn gì được nấy, Lý thần y bĩu môi, châm chọc: "Ta nói này, tên tiểu tử nhà ngươi không phải đánh giặc cả ngày hay à? Sao tính tình lại mềm mỏng như vậy?"

Thiệu Minh Uyên cười: "Vậy thần y cho rằng, Minh Uyên là kẻ một lời không hợp thì rút đao giết người ư?"

Làm tướng, lúc cần mạnh mẽ dứt khoát tất nhiên phải hành động nhanh hơn gió. Lúc cần nhẫn nại tất nhiên phải kiên nhẫn hơn bất kỳ kẻ nào.

Từng có lần, vì muốn lấy mạng tên thủ lĩnh thát tử* thích hầm thịt trẻ con Đại Lương, chàng đã nằm trong tuyết một ngày một đêm chờ thời cơ chín muồi, bắn một mũi tên khiến tên súc sinh kia chết bất đắc kỳ tử. Hôm nay nhờ người ta chữa bệnh, chút khó khăn này có gì mà không chịu được?

*Thát tử: quân Mông Cổ du mục phía Bắc (chính là quân Bắc Tề...)

"Lúc ngươi bắn chết thê tử của mình cũng lưu loát nhanh nhẹn thật." Lý thần y thốt lên.

Nụ cười hờ hững nơi khóe miệng Thiệu Minh Uyên đột ngột đông lại.

Chàng mím môi, rũ mắt uống một hơi cạn chén rượu, nhàn nhạt nói: "Phải."

Bầu không khí trùng xuống.

Lý thần y cảm thấy khó hiểu trong lòng.

Rõ ràng lão định chỉnh chết tên tiểu tử này, nói thẳng hết ra những phần không cam lòng trong lão. Vậy tại sao bây giờ lại cảm thấy không thoải mái chứ?

Đúng lúc này, tiểu nhị bưng thịt trâu và gà quay lên, Lý thần y với tay kéo miếng đùi gà, hung hăng cắn một miếng, liếc Thiệu Minh Uyên: "Ngươi không ăn à?"

Nụ cười của nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện có phần phai nhạt so với lúc trước, giọng vẫn hòa nhã: "Thần y ăn đi, ta không đói."

Lý thần y trệu trạo nhai mấy miếng thịt gà rồi ném lại đùi gà vào trong đĩa, hừ hừ: "Tên tiểu tử họ Trì sao mãi vẫn chưa đến?"

Chương 94:  Giá cao
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trì Xán gập dù lại bước đến. Thấy một bàn đầy thịt trâu gà quay, chàng vui vẻ hỏi: "Sao thế này? Lê phủ không mời cơm à?"

Chàng đã bảo mà, không có chàng đi cùng là không được việc gì đâu.

Lý thần y đang cảm thấy không thoải mái trong lòng, liếc xéo: "Ai bảo không mời cơm chứ? Lê phủ không những mở tiệc lớn, lão thái thái và tôn nữ nhà người ta còn ngồi dùng cơm cùng đấy."

Ở Đại Lương, ít có lúc nào nữ chủ nhân ra mặt đãi khách nam, trừ khi đó là khách quý hoặc bậc trưởng bối. Lý thần y vừa là khách quý, vừa là bậc trưởng bối, Đặng lão phu nhân mới cùng cháu gái chiêu đãi lão.

Trì Xán nghe xong, hấp háy mắt nhìn Thiệu Minh Uyên, tủm tỉm cười: "Nhưng Đình Tuyền giả trang thành thị vệ thì chắc không có phần ăn đúng không?"

Thiệu Minh Uyên chẳng nói gì, Lý thần y đáp: "Ai bảo thế, tên tiểu tử này đã được ngồi cùng phòng với chúng ta, lại còn được ngồi riêng một bàn, càng thoải mái tự do ăn."

Mặt Trì Xán đen kịt lại trong nháy mắt.

Cái lão già chết tiệt này, không nhảy vào mồm người khác thì sẽ chết à?

Trì công tử nhẫn nhịn một lúc lâu, mới bật ra được một câu: "Cái Lê phủ này thật chẳng có quy củ gì cả!"

Có mặt nam tử trẻ tuổi mà lại còn gọi Lê Tam ra đãi khách, chẳng ra cái thể thống gì!

Trì Xán oán thầm một bụng, hỏi Thiệu Minh Uyên: "Mưa gió thế này mà lại bắt ta chạy đi chạy lại tận hai chuyến tới cái lầu Xuân Phong này. Lần này lại có chuyện gì?"

Giọng nói của bạn tốt có chút hờn dỗi mà Thiệu Minh Uyên khó lòng giải thích. Thế nhưng để giải quyết chuyện của Lý thần y thì không thể không nhờ huynh ấy được, thế nên chàng hỏi thẳng: "Thập Hi, ta muốn nhờ huynh gửi lời đến Vương gia –"

"Gì cơ?" Trì Xán không ngốc, nghĩ thoáng một chút, chàng đã lia mắt sang Lý thần y, phỏng đoán: "Muốn mời Lý thần y đến chỗ huynh ở mấy ngày hửm?"

"Không phải, Lý thần y không muốn ngây người như phỗng ở phủ Duệ Vương nữa, nên ta muốn nhờ huynh đến nói đôi lời với Duệ Vương, ngỏ ý xem liệu ngài ấy có thể nể mặt ta mà để Lý thần y tự do rời đi được không?"

Trì Xán ngẩn người thắc mắc: "Không trả người á?"

"Mượn người" không trả sao mà thuyết phục được người ta? Lúc đầu có nói thế này đâu!

Thiệu Minh Uyên biết mình đang làm khó Trì Xán, vỗ vỗ vai chàng, nói: "Vậy nên mới muốn nhờ huynh chuyển lời cho Duệ Vương. Coi như nể mặt Thiệu Minh Uyên ta một lần –"

Trì Xán biến sắc, giãy nảy lên: "Huynh điên rồi à?"

Chàng đưa mắt nhìn Lý thần y, lại đánh mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của bạn tốt. Sau đó, vừa kéo Thiệu Minh Uyên ra ngoài cửa, vừa nói với Lý thần y: "Thần y đợi chút, huynh đệ chúng ta trao đổi chút chuyện!"

Trì Xán kéo Thiệu Minh Uyên ra ngoài, giơ chân đá văng cửa căn phòng bên cạnh, sai Diệp Lạc và Đào Sinh đang chầu chực ở cửa: "Các ngươi đứng đây canh chừng cho ta!"

Dứt lời, cửa đóng sầm một tiếng.

Diệp Lạc và Đào Sinh nhìn nhau rồi thôi.

Trong phòng, Thiệu Minh Uyên bình tĩnh vỗ nhẹ vào cánh tay đang lôi kéo chàng của Trì Xán: "Thập Hi, có chuyện gì thì cứ nói, huynh buông tay ra đi."

"Nói cái khỉ ấy!"Trì Xán sầm mặt buông tay, trợn mắt tức giận nhìn gương mặt ung dung thản nhiên của Thiệu Minh Uyên, thiếu điều chửi thề: "Thiệu Minh Uyên, có phải lâu không về kinh thành quá rồi nên huynh mất trí rồi à?"

"Hửm?"

Trì Xán đẩy Thiệu Minh Uyên ngồi xuống một cái ghế, tự mình ngồi xuống một cái ghế khác, khẽ giọng hỏi: "Cái gì mà nể mặt huynh một lần? Huynh nghĩ huynh là một tên oắt con mười tuổi không ai thèm đoái hoài à?"

Chàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh là Quan Quân Hầu, là Bắc Chinh Tướng quân đánh đâu thắng đấy. Bây giờ huynh lại muốn bán mình cho Duệ Vương à?"

Chàng càng nói càng bực: "Đúng là ta cả ngày vô công rồi nghề, nhưng cũng biết mấy cái chuyện tranh đoạt này tốt nhất không nên dính vào thì hơn. Ta cứ tưởng huynh cũng phải biết rõ, nên mới nhờ ta chuyển lời với Duệ Vương. Hóa ra ta nghĩ sai rồi. Huynh đang tự mình nhảy vào vũng bùn đấy!"

Trì Xán nói liền một mạch, Thiệu Minh Uyên mới bình tĩnh đáp: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu. Cứ coi như ta thiếu Duệ Vương một phần nhân tình đi."

Bạn tốt quan tâm như vậy, khiến chàng cảm thấy ấm áp trong lòng: "Đây là một trong những điều kiện thần y đề ra, ta không thể không đáp ứng."

Trì Xán chớp chớp mắt, lúc này mới chợt nhớ ra: "Huynh nói thật cho ta biết, rốt cục huynh tìm lão già đấy là vì chuyện gì?"

"Nhờ chữa bệnh."

"Tất nhiên là ta biết huynh nhờ chữa bệnh. Xét tính khí cái lão già chết dẫm kia, nếu mà không có cái bản lĩnh đấy thì đã bị người ta trùm bao đập một gậy ném xuống sông chết từ lâu rồi. Ta hỏi là huynh nhờ cho ai? Đừng có bảo với ta là nhờ cho huynh." Chàng hiểu rõ tính tình bạn tốt. Nếu là vì bản thân huynh ấy, chắc chắn sẽ không dính líu đến mấy cái chuyện như thế này.

Thiệu Minh Uyên yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Ta muốn nhờ Lý thần y chữa mặt cho cữu huynh của ta."

Trì Xán sững người giật mình: "Kiều Mặc?"

Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Phải. Ta đã gặp cữu huynh. Vết thương trên mặt rất nghiêm trọng. Ngoài Lý thần y ra, e là chẳng có ai có cách diệu thủ hồi xuân."

Trì Xán trầm ngâm.

Một lúc sau chàng mới nói: "Có đáng không?"

Chỉ để chữa khỏi gương mặt của Kiều Mặc, mà lại phải rước phiền toái đến như vậy cho bản thân?

Thiệu Minh Uyên cười: "Tất nhiên là đáng rồi. Huynh phải biết, nếu ngoại hình có vấn đề thì sẽ không thể làm quan. Cả nhà cữu huynh ta giờ chẳng còn ai. Hưng thịnh sau này của Kiều gia đặt hết lên vai huynh ấy rồi."

Thấy Trì Xán vẫn chẳng nói chẳng rằng, Thiệu Minh Uyên vỗ vai bạn tốt: "Huynh nói rồi còn gì, ta cũng không phải là một tên oắt con mười tuổi không ai thèm đoái hoài. Ta sẽ làm việc có chừng mực, không vướng vào chuyện gì đâu. Chuyện Duệ Vương, đành nhờ huynh vậy."

"Được rồi, không có lần sau đâu đấy. Sau này có dính phải phiền toái gì thì đừng có nói cho ta." Trì Xán cam chịu đồng ý.

Thiệu Minh Uyên khẽ cười thành tiếng.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Đi được một nửa thì Trì Xán đột ngột hỏi: "Ta nói này. Thực sự huynh đi cùng Lý thần y dùng cơm với nữ quyến nhà người ta à?"

"Đúng vậy." Thiệu Minh Uyên thành thật trả lời.

Rõ rành chỉ là cho thị vệ như chàng ăn một phần cơm, tại sao qua miệng bạn tốt lại trở nên sai sai như vậy nhỉ?

Sao lại nói thành dùng cơm với nữ quyến nhà người ta rồi?

Thiệu Minh Uyên bị hỏi đến ngớ người. Nhưng bạn tốt vừa mới đồng ý làm một chuyện quan trọng như vậy, chàng không nên trả lời qua loa lấy lệ. Nghĩ cẩn thận một hồi thì chàng nói thêm: "Cơm ở Lê phủ cũng không tệ."

Trì Xán: "..." Sao lại cho một tên thị vệ ăn cơm uống thịt! Lê phủ quả nhiên chẳng có quy củ gì cả!

"Cơm ở Lê phủ không tệ? Chẳng lẽ còn có thịt nai nướng?" Ma xui quỷ khiến chàng buột miệng hỏi.

Thiệu Minh Uyên ngớ ra: "Sao huynh biết?"

Khi nhìn thấy thịt nai nướng trên bàn, chàng rất ngạc nhiên nên mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

Gương mặt Trì Xán đã tối hơi đáy nồi. Chàng chẳng nói chẳng rằng, vội bước ra ngoài.

Tức chết chàng mất! Cái nha đầu ngốc này nữa. Rõ ràng là chàng muốn lấy chút lãi, để tiểu cô nương làm cho chàng thịt nai nướng ăn chơi. Thế mà người ta lại đi làm cho Thiệu Minh Uyên ăn trước!

Như vậy, những gì nha hoàn Băng Lục kia nói khi đó đều là thật hết!

Chàng đột ngột dừng lại, ngoái đầu nhìn bạn tốt một lượt.

Hừ, làm gì có chỗ nào hơn người. Chẳng qua giữ nhiều quyền hơn chàng một chút, công phu mạnh hơn chàng một chút, tính tình tốt hơn chàng một chút thôi mà. Nha đầu ngốc đúng là kẻ nịnh nọt!

Thiệu Minh Uyên không hiểu tại sao Trì Xán đột nhiên nổi giận, ngẫm nghĩ không biết có phải do hôm nay bạn tốt ăn không ngon miệng nên mới cáu kỉnh như vậy hay không. Để xoa dịu tình hình, chàng vội vàng vớt vát mấy câu: "Ta chưa ăn đâu, mới ăn vài miếng củ từ thôi."

Trì Xán nghe xong còn tức hơn.

Thì ra chút lợi lộc chàng phải cứu mạng người ta mới đổi được, cái người trước mặt này cũng chẳng thèm để vào mắt!

Trì công tử đạp cửa bước ra ngoài. Tiếng cửa rầm rầm làm Quan Quân Hầu bên trong càng thêm hoang mang.

Chương 95: Linh cữu
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Trì Xán không cảm thấy thoải mái, dứt khoát bỏ về.

Đào Sinh đang ba hoa với Diệp Lạc thấy vậy vội vàng đuổi theo: "Công tử, ô, che ô."

Hắn không cao bằng Trì Xán nên chỉ có thể kiễng chân che ô cho chủ tử.

Trì Xán nghiêng đầu nhìn gương mặt vô cảm của tên thị vệ Diệp Lạc, cười lạnh: "Lại nói linh tinh cái gì rồi?"

Đào Sinh mặt mũi méo xẹo, oan ức: "Có nói được chuyện gì đâu ạ. Công tử không biết đấy thôi, cái tên kia miệng ngậm chặt như dính keo, cậy thế nào cũng không mở ra được. Từ đầu đến cuối mắt cứ dán chặt vào cửa, cứ như sợ người ăn thịt Tướng quân không bằng."

"Tại ngươi cứ lải nhải đấy." Trì Xán vừa nghĩ đến chuyện phải gặp Duệ Vương nói chuyện "mượn" thần y mà không trả, đầu hơi đau đau.

Cái tên Thiệu Minh Uyên khốn nạn kia thì nhàn rồi. Chàng còn phải đi so đo mặc cả với Duệ Vương đấy, không thể để cho cái tên dở người ấy không dưng tự bán đứt bản thân như thế được.

Chủ tớ hai người bước mất sau làn mưa. Thiệu Minh Uyên đuổi không kịp, bèn lắc đầu cười khổ rồi quay về nhã phòng kia.

Lý thần y đang thong thả ăn một miếng thịt trâu, thấy chàng bước vào thì hỏi: "Tên nhóc kia đi rồi hả?"

"Đi rồi." Thiệu Minh Uyên ngồi xuống.

"Thế thằng nhãi ấy lại làm sao? Bộ dạng khi nãy cứ như sắp nhai đầu lão phu đến nơi rồi đấy."

Thiệu Minh Uyên cười khẽ: "Thần y đừng để bụng. Huynh ấy hơi nóng tính chứ không hề có ý xấu. Ta đã nhờ Thập Hi nói với Duệ Vương rồi."

"Duệ Vương thực sự sẽ đáp ứng chứ?"

"Sẽ đáp ứng."

Thấy vẻ hoài nghi trên mặt Lý thần y, để làm lão yên tâm, Thiệu Minh Uyên cười nói: "Bởi vì ta là Quan Quân Hầu mà."

Chàng nắm trong tay binh quyền của Bắc chinh Tướng quân. Kể cả có xin nghỉ ở nhà, uy danh trong quân của chàng vẫn không ai sánh bằng. Thậm chí chàng còn có lòng tin rằng, mặc dù bây giờ chiến sự đã kết thúc, thiên tử đã thu lại hổ phù có thể điều binh khiển tướng; nhưng chỉ cần chàng muốn, chàng vẫn có thể một tay huy động được một đội quân hùng mạnh cùng ý chí sắt đá bừng bừng.

Lý thần y nhìn nụ cười ôn hòa trên gương mặt nam tử trẻ tuổi, bỗng nhiên không còn muốn đùa cợt chàng nữa, hỏi: "Thế khi nào đi chữa bệnh cho Kiều Mặc?"

Lão quên mất rằng, cái người chỉ đáng tuổi cháu đứng trước mặt lão đây từ lâu đã là một nhân vật mà chỉ một cái giậm chân thôi cũng đủ để uy chấn bốn phương tám hướng nơi Bắc địa. Cho dù giờ đang ở kinh thành, cũng là củ khoai nóng bỏng cả tay người.

Có tên nhóc này ở đây, chưa biết chừng có thể giúp huyết mạch duy nhất còn sót lại của người bạn già thuận lợi hơn trong tương lai.

Ừm, được rồi, đợi đến năm này năm kia lão cao hứng thì có thể tiện tay chữa hàn độc trên người tên nhãi này nữa. Còn bây giờ thì cứ ngồi đấy mà chịu đi, coi như xả giận thay cho Kiều nha đầu.

"Có lẽ cữu huynh cũng không muốn thiếu ân tình với tại hạ. Hôm tới đến ngày hạ tang thê tử đã mất của tại hạ, cữu huynh chắc chắn sẽ đến. Khi ấy, nhờ ngài nhân cơ hội nói chuyện trực tiếp với huynh ấy."

Lý thần y nhìn Thiệu Minh Uyên một cái, trong lòng phức tạp, lẩm bẩm: "Hầu gia cũng thật cẩn thận."

Thiệu Minh Uyên cười, hỏi lại: "Thần y rời khỏi phủ Duệ Vương xong liệu có muốn đến phủ Tĩnh An Hầu không hay đã có dự định khác rồi?"

"Phủ Tĩnh An Hầu thì khác quái gì phủ Duệ Vương? Ngươi sắp xếp cho ta một chỗ dừng chân bình thường đi, không cần một đám lẽo đẽo theo đuôi, để lão phu muốn đi đâu thì đi. Thế có được không?"

Yêu cầu này của Lý thần y nghe thì đơn giản nhưng thực ra khá là phiền phức.

Thứ nhất, Lý thần y chữa bệnh cho Duệ Vương, động chạm đến lợi ích của vài người. Những người đấy thế nào chẳng muốn mạng của lão, chỉ chờ thời cơ là động thủ giải quyết tận gốc.

Thứ hai, khắp kinh thành này có biết bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo Lý thần y, chỉ chờ Lý thần y rời khỏi phủ Duệ Vương sẽ ba chân bốn cẳng tìm lão nhờ xem bệnh cứu mạng.

Chỉ hai điều này đã khiến yêu cầu ung dung tự tại của Lý thần y khó như lên trời rồi.

Thế nhưng Thiệu Minh Uyên chẳng hề do dự lấy nửa giây, gật đầu: "Được. Tại hạ sẽ sắp xếp cho ngài một chỗ dừng chân."

Thiệu Minh Uyên nói xong thì gọi một tiếng: "Diệp Lạc—"

Thị về Diệp Lạc thủ sẵn bên ngoài đẩy cửa vào: "Tướng quân muốn phân phó gì ạ?"

"Từ hôm nay trở đi, ngươi theo sát bên người bảo vệ an toàn Lý thần y."

Diệp Lạc liếc nhìn gương mặt nhăn nheo buồn bực của Lý thần y, lại nhìn sang gương mặt tuấn tú vô song của Tướng quân đại nhân nhà mình. Dẫu hắn trăm ngàn lần không tình nguyện, vẫn nói lưu loát: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!"

Lý thần y nhìn mặt mũi bình thường của người thị vệ, cau mày hỏi: "Hắn có làm được không đấy?"

Diệp Lạc xưa nay không nhiều lời vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng hừ lạnh: Nói cái gì thế không biết? Hắn mà không làm được à?

Thiệu Minh Uyên cười đáp: "Thần y yên tâm, trong quân Diệp Lạc cũng được coi như võ trạng nguyên, hiếm người địch lại."

Lý thần y quét mắt một lượt cả người Diệp Lạc: "Chậc chậc, không nhìn ra là như vậy đấy."

"Diệp Lạc—" Thiệu Minh Uyên gật đầu với Diệp Lạc một cái.

Diệp Lạc hiểu ý, giơ tay đập tan tành cái bàn con bên cạnh.

"Ui chao—" Mắt Lý thần y sáng lên.

Tên nhóc này đúng là có triển vọng giúp lão giã thuốc đấy.

Thiệu Minh Uyên nhìn chiếc bàn con tan thành trăm mảnh, dặn dò thêm: "Nhớ đền cho người ta."

"Vâng!"

"Dùng bổng lộc của ngươi đấy."

Diệp Lạc: "..." Không thể như thế được. Hắn làm vậy vì chuyện công, chuyện công mà! Bổng lộc của hắn còn phải dành dụm để cưới vợ mà.

Thiệu Minh Uyên sắp xếp chỗ ở cho Lý thần y thế nào cũng không cần bàn sâu. Đến khi chàng quay về phủ Tĩnh An Hầu, trời đã sẩm tối.

Trước cửa Hầu phủ, đèn lồng treo cao, thắp sáng trưng. Ánh sáng hắt xuống như phủ lên một lớp sương mờ con đường lát đá xanh, kéo dài đến tận bên trong.

"Nhị công tử đã về rồi ạ." Gia nhân mặc y phục trắng nhanh chóng mở cửa cho Thiệu Minh Uyên.

Bởi vì có Tĩnh An Hầu nên dù Thiệu Minh Uyên đã được phong là Quan Quân Hầu, người trong phủ Tĩnh An Hầu vẫn gọi chàng là Nhị công tử.

Thiệu Minh Uyên gật đầu, đi vào.

Chàng như bước trên làn sương trắng. Dọc dãy hành lang treo một hàng đèn lồng trắng, lung lay theo gió mưa. Rõ ràng đèn thắp sáng như ban ngày nhưng lại có phần u ám khó nói.

Thiệu Minh Uyên không quá để tâm. Chàng đi một mạch đến nơi đặt quan tài chứa linh cữu của Kiều thị. Quỳ một chân xuống, chàng hóa vàng mã do tên sai vặt đưa.

Ngọn lửa bén lấy vàng mã, nhanh chóng biến chúng thành từng mảnh tro li ti rơi vào chậu lửa.

Các bà tử trông coi linh cữu túm tụm lại một chỗ, không dám lên tiếng, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau.

Nhị công tử đúng là rất để tâm khi đốt vàng mã cho Nhị nãi nãi. Chỉ thắc mắc là tại sao khi trước lại tàn nhẫn đển như vậy, bắn chết Nhị nãi nãi bằng đúng một mũi tên cơ chứ?

Thiệu Minh Uyên không để tâm đến ánh mắt của đám bà tử, chỉ chăm chú đốt vàng mã, cho đến tận khi Thiệu Tri ba chân bốn cẳng chạy đến nói nhỏ: "Tướng quân, chuyện người lệnh cho thuộc hạ điều tra trước đây đã phát hiện ra chút manh mối."

"Đến thư phòng rồi nói tiếp." Thiệu Minh Uyên đốt xong chồng vàng mã trong tay mới đứng dậy đi khỏi linh đường.

Thiệu Minh Uyên vừa đi, những bà tử khi nãy bắt đầu râm ran nói chuyện.

"Chậc chậc, Nhị nãi nãi bị Nhị công tử tự tai giết vẫn đang nằm ở ngay đây. Các ngươi nghĩ Nhị công tử quỳ ở đây có sợ không?"

"Sợ gì chứ. Nhị công tử đánh giặc nhiều năm như vậy, trên tay dính máu biết bao nhiêu người rồi. Tim có mềm mấy thì giờ cũng cứng hơn đá rồi."

Mấy bà tử nghị luận rôm rả người vừa mới rời đi, khiến thị vệ Thiệu Minh Uyên an bài âm thầm túc trực bên linh cữu nghiến răng kèn kẹt, gằn giọng với người bên cạnh: "Muốn nhét mấy cái tất hôi hám vào mấy cái mồm hôi hám kia quá đi mất. Sao lại có thể nói như thế về Tướng quân của chúng ta cơ chứ! Không có Tướng quân, giờ mấy mụ làm sao mà rảnh rỗi phun ra mấy lời hôi hám này?"

Người còn lại vỗ vai hắn: "Nói nhỏ chút. Người khác phát hiện thì không hay. Ngươi cố nhịn thêm chút nữa, đến khi dọn về phủ Quan Quân Hầu sẽ không phải nghe dăm ba thứ đáng giận này nữa."

Nếu không được chủ tử ngầm cho phép dung túng, làm gì có chuyện được bàn tán huyên thuyên khắp phủ như vậy?

Suy cho cùng, vẫn là vì Hầu phu nhân không thích Tướng quân của bọn họ thôi.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play