Chương 86: Đi nhầm
Editor: Ha Ni Kên
Trời vẫn mưa nặng hạt như vậy. Trên đường vốn lát đá xanh, nhưng vì trên đường nhiều vũng nước nên xe ngựa lăn bánh cũng khó khăn. May rằng Lê phủ nằm ngay gần phố Tây, chẳng bao lâu sau đã đến nơi.
Cửa Lê phủ đóng chặt, người canh cửa không có việc gì để làm dựa cửa cắn hạt dưa; nghe thấy tiếng gõ cửa thì bất mãn đứng dậy, phủi mộng đi ra mở he hé cánh cửa.
"Ai vậy?"
Phu xe trầm giọng hỏi: "Xin hỏi đây có phải là Lê phủ không?"
"Đúng rồi." Người canh cửa thấy chất lượng quần áo trên người phu xe cũng không tồi, nhìn là biết phu xe nhà giàu, giọng điệu lập tức trở nên khách khí.
Phu xe vừa nghe là đã đến đúng chỗ, cười nói: "Vậy làm phiền vị huynh đệ đây vào thông báo cho chủ nhân quý phủ một tiếng, Lý thần y ghé thăm."
"Lý thần y?" Người canh cửa rướn người nhìn xe ngựa dừng trước cửa phủ, vội vàng gật đầu: "Vậy xin chờ một chút, ta đi thông báo ngay đây."
Hương Quân Khương lão phu nhân đang tựa vào ghế, Đổng ma ma thông thạo y thuật đang xoa bóp mắt cho bà.
Đồng ma ma yên lặng xoa bóp, Khương lão phu nhân thờ dài: "Đôi mắt này của ta càng ngày càng chẳng ra sao, may mà có ngươi mới thư giãn được một hai."
Đổng ma ma nhỏ nhẹ trấn an: "Lão nô thấy toa thuốc mấy ngày trước ngự y kê cho lão phu nhân cũng không tệ lắm."
Khương lão phu nhân lắc đầu: "Cũng chỉ thế thôi. Mắt phải của ta không còn thấy cái gì nữa rồi, bây giờ nhìn bằng mắt trái. Đợi đến lúc mắt trái mù nốt, cuộc đời này cũng chẳng còn gì hay."
"Hương Quân đừng nghĩ như vậy, mắt trái của ngài không làm sao cả."
Khương lão phu nhân nhìn Đổng ma ma, cười: "Không cần ngươi dỗ ta. Mắt ta ta tự biết. Dùng thuốc ngự y mới kê, cùng lắm chỉ làm mắt trái hỏng chậm một chút. Chỉ sợ chả được một hai năm là hết tác dụng."
Đổng ma ma trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Khương lão phu nhân trở mình, miễn cưỡng hỏi: "Làm sao, không nói tiếp đi?"
Đổng ma ma trầm ngâm một lúc rồi nói : "Thật ra thì –"
"Thật ra thì làm sao?" Khương lão phu nhân hơi buồn ngủ, hai mắt nhắm lại, hỏi.
"Thật ra lão nô từng nghe sư phụ nói rằng, có cách chữa bệnh mắt của Hương Quân."
Khương lão phu nhân mở bừng mắt, ngồi dậy. Con mắt trái còn lại sáng hừng hực như lửa đốt, nhìn chằm chằm Đổng ma ma: "Cách nào?"
"Sư phụ từng nói tằng, nếu dùng phương pháp châm cứu loại bệnh thì có thể trị được."
"Phương pháp châm cứu loại bệnh?"
"Tức là dùng thuật châm cứu để loại bệnh mờ mắt, thị lực sẽ được khôi phục." Đổng ma ma giải thích.
"Có phương pháp như vậy sao ngươi không nói sớm?" Khương lão phu nhân nghe thấy phải dùng châm cứu đâm vào mắt, trong lòng cũng hơi sợ sợ. Nhưng cám dỗ rằng có thể khỏi hẳn bệnh lại làm lòng bà ngứa ngáy.
Đổng ma ma vội nói: "Không phải lão nô cố tình giấu diếm. Tất cả là vì sư phụ nói rằng, phương pháp châm cứu loại bệnh này đã thất truyền từ lâu. Trên đời giờ chỉ còn đúng một người nắm giữ phương pháp này."
"Là ai?"
"Chính là Lý thần y hành tung khó đoán. Lão nô biết tin vị thần y kia đã đến kinh thành, mới nghĩ đến việc nói cho ngài. Nếu có thể mời vị thần y kia chữa trị giúp ngài, bệnh mắt của Hương Quân nhất định sẽ khỏi hẳn."
Khương lão phu nhân híp mắt lại.
Bà cũng đã thăm dò tình hình, vị thần y kia ở phủ Duệ Vương, muốn mời cũng không phải chuyện dễ.
Đúng lúc này có nha hoàn đi vào bẩm báo: "Bẩm Hương Quân, có khách tới thăm."
"Ai? Khách nam hay khách nữ?" Lúc này Khương lão phu nhân có chút kích động trong lòng, biết tin có khách cảm thấy hơi vô vị.
Bà cũng chưa nhận được bái thiếp của ai. Nếu là khách nữ thì là kẻ không hiểu lễ nghĩa. Nếu là khách nữ thì hôm nay nhi tử đã đến nha môn, lão thái gia vừa mới về quê chưa về. Trời mưa như thế này, bà cũng lười gặp người khác.
"Nghe nói là Lý thần y tới thăm ạ."
"Ai cơ?"
Khương lão phu nhân trước giờ vẫn tự cảm thấy bản thân trầm ổn đột ngột giọng cao vun vút, khiến nha hoàn truyền lời sợ hết hồn, lắp bắp: "Lý, Lý thần y –"
Khương lão phu nhân bước xuống ghế tựa, vọt ra ngoài: "Nhanh chóng chuẩn bị trà bánh hoa quả. Thông báo cho phòng bếp, trưa nay chuẩn bị tiệc nhất đẳng!"
Khương lão phu nhân hối hả ra khỏi phòng, nhanh chóng bước qua hành lang chính viện.
Cơn mưa đầu hè làm thời tiết se lạnh, mưa hắt vào người khiến bà rùng mình.
Đại nha hoàn phụ trách sinh hoạt bình thường vội vã đuổi theo, phủ thêm áo choàng cho Khương lão phu nhân: "Lão phu nhân cẩn thận kẻo lạnh."
Nàng nhìn dáng vẻ Khương lão phu nhân muốn nhắc chủ tử rằng quần áo hiện tại không phù hợp để tiếp đãi khách đến. Nhưng thấy bộ dạng vội vội vàng vàng này, nàng lại nuốt hết lời định nói xuống.
"Thần y đâu?" Khương lão phu nhân chạy một mạch tới cửa, hỏi tên canh cổng.
"Ở trên xe ngựa đậu ngoài kia ạ."
"Vô liêm sỉ, sao không mời khách vào nhà!" Khương lão phu nhân sầm mặt, sai phó: "Mau mở cửa chính!"
Mở cửa chính?
Tên canh cổng ngẩn người.
Bình thường hiếm khi nào mở cửa chính, tại sao hôm nay lại muốn mở cửa chính đón khách? Vị thần y kia tôn quý đến thế sao?
Tên canh cổng buồn bực trong lòng nhưng cũng không dám lề mề, nhanh chóng mở cửa.
Cửa mở két một tiếng, Khương lão phu nhân bước ra, đi vội mấy bước, cao giọng nói: "Không biết là thần y ghé hàn xá chơi, không biết đường tiếp đón từ xa. Xin thần y chớ trách."
Đại nha hoàn vội vã đi theo sau bà giơ cao cái ô.
Màn xe ngựa được vén lên, một người thị vệ vóc dáng cao lớn đi xuống trước rồi đưa tay vào bên trong. Ông lão bên trong bỏ qua, tự nhảy xuống xe ngựa.
Lý thần y đứng vững lại rồi mới nhìn cổng Lê phủ. Mắt lia sang Khương lão phu nhân, híp lại.
Thật kỳ quái, hình như không giống lão thái bà lần trước gặp qua.
Lý thần y càng nhìn càng thấy khác. Nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp một lần, mà cũng lâu rồi nên cũng không dám chắc, bèn hỏi lại: "Đây là Lê phủ hửm?"
Khương lão phu nhân ngẩn người, khách khí cười cười: "Chính là hàn xá. Bên ngoài trời mưa, mời thần y mau mau vào."
"Chỗ thì có vẻ giống nhưng sao chủ nhân lại có vẻ khác? Lão phu nhớ lão thái thái hôm đấy gặp trông thuận mắt hơn cơ mà?" Lý thần y lẩm bẩm.
Giọng lão rì rầm nhỏ nhỏ, lại có bị tiếng mưa át. Nhưng từ khi mắc bệnh về mắt, thính lực của Khương lão phu nhân tốt lên lạ thường, nghe rõ từng chữ lão thì thầm trong miệng, gương mặt giận tái run bần bật.
"Không đúng, người lão phu thấy hôm trước không phải ngươi. Lão phu nhân kia không bị bệnh mắt!" Cuối cùng Lý thần y vận dụng kiến thức chuyên môn để đưa ra kết luận.
Khương lão phu nhân nghe xong là hiểu ngay mọi chuyện, nhẫn nhịn lung túng giải thích: "Thần y không biết rồi, Lê gia chúng ta có hai phủ Đông Tây. Lần trước có thể ngài đã đến Tây phủ, chỉ cách Đông phủ một con hẻm –"
Khương lão phu nhân còn chưa nói hết Lý thần y đã nhún người nhảy lên xe ngựa, còn không quên lườm Thiệu Minh Uyên mặc quần áo thị vệ một cái: "Hóa ra là đi nhầm chỗ. Phu xe thật là ngu dốt, còn không nhanh lên!"
Nói đến đây Lý thần y còn bồi hồi thêm một câu: "May mà chỉ cách một con hẻm đấy!"
Xe ngựa không chần chừ nhanh chóng đi mất, để lại Khương lão phu nhân tâm tình tồi tệ run run chết lặng dưới màn mưa.
Chương 87: Gặp nhau
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Lý thần y đã yên vị trên xe ngựa mà lòng vẫn không vui, miệng không ngừng chì chiết Thiệu Minh Uyên: "Rốt cục thì tiểu tử như người làm được việc gì nên hồn cơ chứ. Đến nhầm chỗ mà cũng không biết mở mồm ra nói câu nào à?"
Thiệu Minh Uyên vô tội bị mắng oan giải thích rành mạch: "Tại hạ cũng không thông thạo chỗ này lắm."
Đâu chỉ là phố Tây, kể cả nơi chàng thường xuyên đi đến thuở nhỏ giờ đây cũng rất đỗi xa lạ với chàng.
Hồi còn bé chàng cũng rất lông bông, cùng mấy người bạn thân cưỡi ngựa ca hát, giống như các vị công tử khác trong kinh thành. Chẳng qua đến năm chàng mười bốn tuổi, phụ thân đóng quân phương Bắc gặp bệnh, cả gia tộc hỗn loạn rối ren. Khi ấy chàng đã vì cha khoác lên áo giáp, kiên quyết rời khỏi kinh đô hoa hoa lệ lệ.
Trước khi đi, mấy cậu thiếu niên sắp lớn đã quyết định tổ chức tiệc tiễn chàng ở lầu Xuân Phong.
Khi ấy các chàng còn quá nhỏ, trưởng bối trong nhà không hề cho phép uống rượu. Thế mà hôm ấy ai nấy đều uống say bí tỉ trong lầu Xuân Phong. Tên nhóc Dương Nhị thậm chí còn ôm chặt đùi chàng, khóc lóc đòi đi theo chàng đến phương Bắc. Rốt cục chàng không chịu nổi thứ vướng víu trên chân, trực tiếp đánh ngất Dương Nhị.
Trước khi rời đi, chàng chỉ định thay cha trong tình hình nguy cấp, bảo vệ một nhà lớn bé. Thế nhưng khi đến phương Bắc, tận mắt nhìn thấy những kẻ Bắc Tề vô nhân tính gieo họa cho dân chúng Đại Lương, tên chàng bắn ra cũng không thể nào thu lại được nữa.
Đám giặc ấy, mùa đông thiếu lương thực sẽ sẵn sàng ướp thịt dân chúng Đại Lương thành đồ ăn nhấm nháp, thay nhau vũ nhục nữ tử Đại Lương sau đó nướng chính các nàng trên lửa nhắm cùng rượu mạnh đê tiện cười vang.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, kinh thành sầm uất an vui trong ký ức của chàng về thuở thiếu thời dần dần phai đi thành một giấc mộng mờ nhạt.
Đối với chàng mà nói, câu "Chưa diệt hết giặc sao dám về nhà" không phải là lời một nói hào hùng to tác, chỉ đơn giản là lựa chọn duy nhất của bậc nam nhi trái tim hướng về nước nhà.
Hai người mới qua lại vài câu, xe ngựa đã dừng lại, phu xe ở bên ngoài báo: "Bẩm thần y, đã tới nơi."
Lý thần y không động đậy, vén màn cửa hỏi tên xe phu vừa nhảy xuống xe ngựa hỏi: "Lần này không sai chứ?"
"Không đâu, chắc chắn là không. Tiểu nhân vừa chạy đi hỏi người gác cổng, đây chắc chắn là Tây phủ Lê gia." Phu xe hổn hển đáp.
"Vậy còn được. Lần này mà còn sai là lão phu cho một liều thuốc chuột độc chết ngươi!"
Trong Thanh Tùng đường, Đại cô nương Lê Kiểu đang bồi Đặng lão phu nhân cười nói vui đùa.
Trong số bốn vị cô nương Tây phủ, Đặng lão phu nhân thương nhất là Lê Kiểu mất mẹ từ nhỏ. Được nuôi nấng dưới gối Đặng lão phu nhân nhiều năm, tất nhiên vị trí của Lê Kiểu trong lòng Đặng lão phu nhân cũng khác . Lúc này, lão thái thái bị Đại tôn nữ chọc cười không ngừng.
"Lão phu nhân, người gác cổng báo rằng có Lý thần y tới thăm." Đại nha hoàn Thanh Quân bẩm báo.
"Lý thần y?" Đặng lão phu nhân hơi bất ngờ, "Có nhầm không? Đúng là Lý thần y chứ?"
"Không sai đâu ạ, nô tỳ đã hỏi kỹ bà tử truyền lời rồi."
Thanh Quân trước giờ luôn cẩn thận, Đặng lão phu nhân cũng không hỏi thêm, vỗ vỗ bàn tay Lê Kiểu: "Kiểu Nhi, cháu ở đây chơi chớ có ra ngoài."
Tuy xét về tuổi tác, cô nương trẻ tuổi không cần tránh hiềm nghi với Lý thần y. Nhưng đây là lần đầu tiên Lý thần y tới, cũng không biết tính tình vị Lý thần y này như thế nào, Đặng lão phu nhân cẩn thận dặn dò tôn nữ tránh đi một chút.
"Vâng ạ." Lê Kiểu nhu thuận gật đầu.
Đặng lão phu nhân để Thanh Quân đỡ, tự mình ra tận đại môn.
Lý thần y vừa thấy Đặng lão phu nhân đã gật gù: "Lần này đúng rồi."
Đặng lão phu nhân ra cửa đón khách tỏ vẻ không hiểu, lão cũng chẳng giải thích thêm, nói luôn ý đồ bản thân: "Hôm nay lão phu tới là muốn thăm nghĩa tôn nữ."
"Vậy mời thần y vào trong phòng trước."
Lý thần y gật đầu, bước vào.
Thiệu Minh Uyên đáp ứng bảo vệ an toàn của Lý thần y cũng không dám lười biếng, lẳng lặng theo sau.
Đặng lão phu nhân nhìn Thiệu Minh Uyên một lượt, mơ hồ cảm thấy người thị vệ này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không muốn biết thêm, cùng Lý thần y đi về Thanh Tùng đường.
Hai người ngồi xuống chính đường, Thanh Quân lập tức bưng lên hai tách trà nóng.
"Không ngờ nghiệp chướng kia vẫn có thể được thần y nhớ tới, lão thân quả thực lấy làm ngại ngùng."
Lý thần y trước giờ không thích những lời khách sáo như vậy, khoát tay nói: "Lão phu nhân cũng không cần nói mấy lời khách khí này. Nghĩa tôn nữ của lão phu đang ở đâu, mời gọi nó ra cho lão phu gặp một lần đi."
Đặng lão phu nhân cười nói: "Nói ra cũng thật đúng lúc, mấy hôm nay trời mưa nên đám nha đầu không phải đến lớp nữ học. Xin thần y chờ một lát, lão thân sai người gọi Tam nha đầu đến."
Nói xong Đặng lão phu nhân phân phó Thanh Quân: "Đến Nhã Hòa Uyển mời Tam cô nương đến."
"Dạ." Thanh Quân lui ra ngoài.
Lê Kiểu ngồi ở gian trong nghe được tiếng nói chuyện từ chính đường truyền vào, cắn răng.
Chẳng hiểu Lê Tam gặp được vận khỉ gió gì, bị bắt cóc xong đã không bị lời ra tiếng vào, lại còn quen được thần y.
Không biết thần y trông như thế nào nhỉ?
Lòng hiếu kỳ của Lê Kiểu nổi lên, lặng lẽ đi đến cửa, lén lút vén một tấm mành cửa nhìn ra bên ngoài.
Do vị trí đứng, người đầu tiên nàng thấy không phải Lý thần y, mà là Thiệu Minh Uyên đứng bên cạnh.
Lại còn dắt theo thị vệ?
Lê Kiểu cau mày theo bản năng, rồi sau đó chợt hiểu: đúng rồi, nghe nói hiện giờ vị thần y này ở tại phủ Duệ Vương, đi ra khỏi Vương phủ có thị vệ đi theo cũng là lẽ thường.
Nàng cũng không hứng thú lắm với thị vệ. Ánh mắt di chuyển, nhìn Lý thần y.
Nhìn một hồi, Lê Kiểu khẽ nhếch mép.
Hóa ra thần y cũng chỉ là một lão già tầm thường, còn không đáng nhìn bằng thị vệ bên cạnh.
Nghĩ vậy, nàng lại nhìn sang thị vệ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
Người thị vệ trẻ tuổi kia dường như cảm nhận được, nhìn về phía nàng một cái rồi bình thản nhìn về chỗ cũ.
Trong nháy mắt, Lê Kiểu chỉ cảm thấy trong đầu oang một tiếng, lật đật dựa lại vào ván cửa, trái tim đập thình thịch như sắp phá vỡ lồng ngực.
Người thị vệ kia, người thị vệ kia ---
Nàng vuốt vuốt ngực, để lòng bình ổn lại mới he hé tấm mành ra thêm một lần nữa, nhìn kỹ người trẻ tuổi đứng cạnh thần y.
Nàng không nhìn nhầm. Đây đâu phải thị vệ chứ, chính là Quan Quân Hầu mà nàng thấy khi đứng ở ven đường vào ngày Phật Đản.
Người giống người ư?
Không, không. Ngày hôm ấy vì Lê Tam có nói chuyện đôi câu với Quan Quân Hầu trước mặt toàn dân thiên hạ, nàng đứng ở ven đường đã vội khắc sâu hình dáng Quan Quân Hầu vào lòng.
Không thể nghi ngờ được nữa, người đang cải trang thành thị vệ đứng trong chính đường kia đúng là Quan Quân Hầu.
Tại sao Quan Quân Hầu lại ăn mặc như thị vệ? Quan trọng hơn là, sao Quan Quân Hầu lại đến Lê phủ cùng Lý thần y?
Bao câu hỏi chạy quanh trong đầu Lê Kiểu, làm cho nàng đứng yên không nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn: "Tam cô nương đã đến."
Lê Kiểu giật mình không nghĩ nữa, nhìn về phía cửa.
Mành cửa mong mỏng màu xanh được vén lên, Kiều Chiêu cười mỉm nhẹ nhàng đi vào.
Chương 88: Tên của nàng
Editor: Ha Ni Kên
"Tổ mẫu." Kiều Chiêu nhẹ nhàng bước vào, chào Đặng lão phu nhân sau đấy cúi người hành lễ với Lý thần y: "Lý gia gia, người ghé chơi."
"Nha đầu, lại đây, để gia gia nhìn một lượt nào." Lý thần y ngoắc ngoắc tay với Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu thoải mái đi đến, cười nói: "Lý gia gia nhìn xem, mấy ngày nay cháu gái ăn nhiều mập lên không ít."
Nàng nhìn qua thị vệ thẳng lưng đứng cạnh Lý thần y, nhất thời ngẩn ra, không khỏi nhìn thêm một cái.
Đây là Thiệu Minh Uyên mà!
Lý gia gia sao lại đi cùng Thiệu Minh Uyên? Cả đường về phương Bắc, nàng nhớ rõ là Lý thần y mỗi lần nhắc đến Thiệu Minh Uyên đều kèm thêm chút chê bai kín đáo.
Thiệu Minh Uyên đường đường là Quan Quân Hầu, lại ăn mặc thành như thế này xuất hiện ở Lê phủ cùng Lý gia gia ---
Kiều Chiêu tâm tư nhanh nhạy, hơi nghĩ đã đoán được: chắc chắn là Thiệu Minh Uyên có điều gì cần nhờ cậy Lý gia gia. Bắt người này giả thành thị vệ chắc chỉ là mấy việc nhỏ nhỏ Lý gia gia bày ra gây khó dễ thôi.
Mọi người ai ai cũng biết Lý gia gia là thần y, có nhờ cậy chắc cũng chỉ là chữa bệnh. Không biết Thiệu Minh Uyên muốn mời Lý gia gia xem bệnh cho ai?
Nghĩ vậy, Kiều Chiêu lại nhìn Thiệu Minh Uyên thêm một cái, vẻ mặt thay đổi.
Nam tử trẻ tuổi đứng gần nàng trong gang tấc này, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng tắp, mặt tựa lãnh ngọc, môi mỏng cũng nhợt nhạt không có màu sắc.
Hóa ra Thiệu Minh Uyên lại bị hàn độc thâm nhập cơ thể, mà còn vô cùng nghiêm trọng.
Người này làm võ tướng đã nhiều năm chinh chiến đánh giặc, lại còn ở phương Bắc phủ đầy băng tuyết. Năm này qua năm khác, hàn độc thấm vào các vết thương, e là bị cơn đau chết đi sống lại hành hạ bao lâu nay.
Nhìn đôi mày bình tĩnh của Thiệu Minh Uyên, Kiều Chiêu nghĩ thầm: đúng là kiên cường.
Nghe cô nương Lê phủ đã đến, Thiệu Minh Uyên tự biết là không tiện nhìn nhiều, đôi mắt một mực nhìn xuống đất. Thế nhưng chàng vốn là người tập võ, tai mắt nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường. Từ sau khi bước vào, cô nương kia đúng là có khanh khách trò chuyện tán gẫu cùng Lý thần y, nhưng nhìn về phía chàng ít nhất là ba lần.
Thiệu Minh Uyên nhanh chóng ngước mắt nhìn lướt qua, chợt thấy giật mình.
Lại là tiểu cô nương ném quả lê gai vào người chàng.
Ặc, lần trước gặp lại, còn chặn đường hỏi chàng chuyện bảo quản thi hài.
Thiệu Minh Uyên không nhịn được nhìn Lý thần y.
Ông lão lúc nào cũng quắc mắt lườm người khác giờ đây trong đôi mắt tràn đầy vẻ hiền lành ôn hòa. Kể cả có cau mày trông vẫn đong đầy tình thường, hoàn toàn khác xa lúc nhìn chàng.
Từ đó có thể đoán được, Lý thần y rất yêu quý vị cô nương này.
Thiệu Minh Uyên không nén nổi nhìn Kiều Chiêu thêm lần nữa, nghĩ thầm: đây chẳng phải là người tụ theo nhóm, vật họp theo loài sao? Hai người này đều nói chuyện khác xa người thường.
Lê Kiểu núp sau tấm màn nhìn thấy hết ánh mắt của Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu, nghiến răng ken két.
Vì sao vị Quan Quân Hầu kia lại có ấn tượng với Lê Tam? Bởi vì hôm trước nó ngu ngốc bắt chuyện trước mặt mọi người ư?
Lê Tam đúng là đồ vô liêm sỉ, khi trước một mực quấn lấy biểu đệ nàng không nhả ra, thấy Phi Dương biểu đệ coi thường thì lại chuyển hướng sang Quan Quân Hầu hả?
Quan Quân Hầu là ai mà một thứ không còn danh tiết như Lê Tam dám tơ tưởng cơ chứ? Nhưng có thể nhìn ra được, Quan Quân Hầu đúng là có ấn tượng với Lê Tam!
Lê Kiểu càng lúc càng không yên, nghĩ ngợi một chút, rón rén quay lại tháp mỹ nhân, ném gối xuống đất.
Tiếng động truyền thu hút sự chú ý của mấy người đang ngồi trong chính đường.
Đặng lão phu nhân vô cùng bất ngờ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Một lát sau, tiếng trang sức tí tách va nhẹ vào nhau, một vị thiếu nữ mặc quần xanh thêu hoa vén cửa chầm chậm bước ra.
Đôi mắt người thiếu nữ còn vương chút nước, như vừa mới tỉnh ngủ, thấy người trong phòng thì mặt dần đỏ lên, nói với Đặng lão phu nhân: "Cháu gái nằm nghỉ một chút lại làm rơi gối xuống đất."
Nàng vừa nói vừa cúi chào Lý thần y, ngượng ngùng: "Để cho khách quý phải chê cười rồi."
Đặng lão phu nhân thầm nghĩ không tốt, giới thiệu với Lý thần y: "Đây là Đại tôn nữ của lão thân. Đại nha đầu, đây chính là nghĩa gia gia của Kiều Chiêu, Lý thần y."
Lê Kiểu lại nhún người chào Lý thần y một lần nữa, cười ỏn ẻn: "Ra mắt Lý gia gia."
Lý thần y trực tiếp ngắt lời, nói dứt khoát: "Gọi ta là Lý đại phu là được rồi."
"Như vậy thì thật là thất lễ. Nếu ngài đã là nghĩa gia gia của Tam muội, ta cũng nên gọi ngài là gia gia mới phải." Lê Kiểu cười nói.
Lý thần y cười cười: "Quan trọng là lão phu không định nhận nhiều tôn nữ như vậy."
Không thèm đếm xỉa gì đến gương mắt đỏ như tôm luộc trong nháy mắt của Lê Kiểu, Lý thần y nghiêng người vỗ vỗ đầu Kiều Chiêu: "Có Lê nha đầu là đủ rồi."
Như nhớ ra cái gì, lão híp mắt cười: "Không đúng, phủ này có nhiều người có thể gọi là Lê nha đầu quá, sau này gọi ngươi là Chiêu nha đầu thì hay hơn."
Kiều Chiêu rất vui.
So với Lê nha đầu, tất nhiên nàng sẽ thấy Chiêu nha đầu thân thiết hơn.
"Người gọi ta là Chiêu Chiêu cũng được. »
Thiệu Minh Uyên đột ngột nhìn về phía nàng.
Chiêu Chiêu?
Nữ tử tên "Chiêu" không nhiều, cũng không biết nàng là "Chiêu" nào –
Phát hiện ánh mắt của tiểu cô nương liếc về phía này, Thiệu Minh Uyên nhìn xuống đất, lúng túng nghĩ: vị cô nương tên là Chiêu Chiêu này mỗi lần gặp là mỗi lần khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác, khiến chàng không tự chủ được mà để ý thêm vài phần. Như thế này không thích hợp, sau này chàng phải cẩn thận hơn.
Thiệu Minh Uyên nghĩ vậy cũng không nhìn lên, quy củ đứng cạnh Lý thần y như một thị vệ bình thường.
Kiều Chiêu hơi giật mình.
Thiệu Minh Uyên có chút phản ứng khi nghe thấy tên nàng.
Nàng và người này, hôn sự đã được trưởng bối hai nhà định ra từ nhỏ. Nhưng hai người chưa bao giờ có cơ hội gặp nhau.
Nàng ở phương Nam chăm sóc tổ phụ, người kia ở phương Bắc chinh chiến đánh giặc.
Cho đến tận khi trưởng bối hai bên không thể chờ thêm, tổ phụ bắt đầu phát cáu với nàng, Tĩnh An Hầu đi xin thánh chỉ, mới có hôn lễ kia. Buồn cười là, chỉ vừa kịp hoàn thành đại lễ bái đường, Thiệu Minh Uyên ngay cả động phòng cũng không kịp, vội vàng khoác chiến bào đi về phương Bắc.
Nàng không nghĩ Thiệu Minh Uyên sẽ biết tên nàng.
Lòng Kiều Chiêu trăm mối tơ vò, đưa ra kết luận: Nhất định là huynh trường nói cho người này.
Thiệu Minh Uyên gặp huynh trưởng thì nói chuyện gì nhỉ? Đại ca giờ thế nào rồi? Trận hỏa hoạn kia liệu có uẩn khúc gì không?
Kiều Chiêu có quá nhiều điều muốn hỏi người trước mặt. Nhưng hiện giờ, cả thời cơ lẫn thân phận đều không đúng.
Lý thần y ngơ ngẩn một lúc, lâu sau mới nói: "Phải, còn có thể gọi nha đầu là Chiêu Chiêu."
Đặng lão phu nhân cười híp mắt: "Thần y gọi thế nào cũng được. Có người gia gia như ngài, Tam nha đầu đúng là có phúc."
Lão thái thái liếc nhìn Lê Kiểu, nói thay Đại tôn nữ: "Thỉnh thần y chớ trách nha đầu này bất cẩn. Tổ phụ của chúng nha đầu sớm qua đời, các nàng từ khi sinh ra đã không có cơ hội nói hai tiếng "gia gia" rồi."
"Ờm." Lý thần y lãnh đạm đáp lại.
Mấy năm nay lão đã nhìn quen ba cái trò thấy người sang bắt quàng làm họ rồi. Nếu không phải để ý mặt mũi nghĩa tôn nữ, lão còn không khách khí hơn đấy.
Lúc này Thanh Quân đi vào, nói khẽ với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, Hương Quân bên Đông phủ tới ạ."
Hương Quân đến ư?
Đặng lão phu nhân khá là bất ngờ.
Trước giờ vị đại tẩu này chưa bao giờ tự đặt chân đến cửa Tây phủ. Có chuyện gì cũng chỉ phái bà tử tới truyền lời.
Đặng lão phu nhân nhìn Lý thần y, mơ hồ đoán ra gì đấy, thấp giọng phân phó Thanh Quân: "Truyền lời rằng ta đang gặp khách không tiện nói chuyện, mời Hương Quân vào phòng khách đợi một lát."
Chương 89: Đứng nhìn
Editor: Ha Ni Kên
"Lão phu nhân nói như vậy?" Khương lão phu nhân đội mưa chạy đến nghe lời Thanh Quân bẩm báo thì mặt tối sầm lại.
Thanh Quân có thể đảm nhiệm vị trí Đại nha hoàn bên người Đặng lão phu nhân, tất nhiên linh hoạt tinh thông, nghe xong vội vàng cười nói: "Vị thần y kia có chút cáu kỉnh, lão phu nhân sợ thất lễ với ngài."
"Sao lại biết thần y kia có chút cáu kỉnh?" Nghe lời Thanh Quân, Khương lão phu nhân mới bớt giận hơn một chút, nháy mắt ra hiệu với bà tử đi cùng.
Nghe qua thì có vẻ như vị thần y đã làm chuyện gì đấy rồi.
Bà tử kia đi qua, kín đáo đưa cho Thanh Quân một chiếc hà bao.
Thanh Quân từ chối không nhận, cười nói: "Hương Quân không biết đấy chứ. Khi nãy Nhị cô nương muốn gọi ngài ấy hai tiếng "gia gia" giống như Tam cô nương. Ngay lập tức bị vị thần y kia làm cho cứng họng, không biết trốn vào đâu. Cũng may là Đại cô nương nhà chúng nô tỳ nhanh nhẹn, giữ được phong độ. Nếu là người khác, e là đã không chịu nổi."
Thế tức là lão phu nhân nhà chúng nô tỳ không để ngài vào, tức là đã nhọc lòng nghĩ thay ngài rồi.
Trong lời nói Thanh Quân bóng gió ý này, Khương lão phu nhân quả nhiên hòa hoãn hơn nhiều, từ từ nhấm nháp trà: "Người có bản lĩnh, khó trách lại như vậy."
Nói đến đây bà lại nhớ lại tiên sinh dạy thư pháp ở lớp nữ học.
Cũng chẳng có tiếng tăm gì, thế mà nghe xong mấy lời gây xích mích của Tam nha đầu lại cho rằng tính cách Kiều Kiều có chỗ không hay, còn dám xin nghỉ, đúng là không thế hiểu nổi!
Khương lão phu nhân nhớ tới những lời tiên sinh dạy thư pháp kia nói trước lúc nghỉ dạy thì tức nổ phổi. Đã phải lo lắng lão già cổ hủ kia ra ngoài nói năng bậy bạ làm xấu mặt Lê Kiều thì chớ, lại còn phải tỏ ra vô cùng vui vẻ, đưa cho lão già một phần hậu hĩnh nữa, lòng càng bực thêm.
Bà ngồi trong phòng khách đợi tin tức, sai bà tử đi dò la tin tức.
Bà tử quay về bẩm báo: "Lão phu nhân Tây phủ đang dùng bữa cùng thần y."
Khương lão phu nhân nghe xong lửa bốc quá đầu, nuốt cạn chén trà, mặt tối sầm.
Đặng lão phu nhân bên kia cho người bày tiệc, dùng bữa cùng Lý thần y và Kiều Chiêu.
Đặng lão phu nhân nhìn Thiệu Minh Uyên đứng sau Lý thần y, phân phó: "Thanh Quân, dẫn vị tiểu ca này đi dùng cơm đi."
Theo lý thuyết, người đến làm khách sẽ không để hạ nhân đi vào sảnh tiếp khách, mà ở nơi gia chủ sắp xếp sẵn cho hạ nhân. Có điều Lý thần y không phải người thường, lại còn đang sống ở nơi đặc thù như phủ Duệ Vương, Đặng lão phu nhân cũng không nhiều chuyện tùy tiện sắp xếp. Chỉ là hiện tại tất cả mọi người đều dùng bữa, nếu để thị vệ khách đưa tới đứng mãi thì cũng khải phép.
"Không cần, hắn không đói đâu." Lý thần y gắp một miếng thịt nai, chẳng thèm nhìn qua.
Đặng lão phu nhân lén nháy mắt với Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu ngó lơ, giả vờ không thấy.
Mũi tên ấy, nàng không hận Thiệu Minh Uyên, oán trách cũng không. Thời điểm rơi vào tay quân giặc, nàng đã biết được kết cục của chính mình rồi.
Lúc ấy, khi quân giặc kéo nàng lên tường thành, ngay cả cơ hội để tự vẫn nàng cũng không có. Nếu không có mũi tên ấy, kết cục của nàng sẽ thảm hại hơn nhiều.
Nhưng dù bất kỳ lý do gì, nam tử đang đứng ngay đây đã tự tay bắn một mũi tên vào trúng tim nàng. Nàng không độ lượng đến nỗi mời cái người này ăn cơm!
Đặng lão phu nhân nhíu mày, nghĩ thầm: dạo này không phải nha đầu kia đã khéo léo hơn nhiều rồi sao? Sao hôm nay lại thế này?
"Tổ mẫu, chi bằng sắp xếp một bàn khác tại phòng khách cho thị vệ đại ca dùng bữa đi ạ? An toàn của thần y là quan trọng nhất, đúng là thị vệ đại ca không tiện rời đi." Lê Kiểu gợi ý đầy thiện chí.
Đặng lão phu nhân nhìn Lý thần y.
Lý thần y liếc Thiệu Minh Uyên, nghĩ thầm: tiểu tử này đói một lát thì sẽ chết à? Trông thế này mà lại chẳng ra làm sao.
Thiệu Minh Uyên hơi cúi đầu, cư xử không khác thị vệ bình thường, cung kính: "Làm phiền lão phu nhân lo lắng, quả thật ty chức không đói bụng."
"Được, xếp cho hắn một bàn đi." Lý thần y mở miệng, liếc xéo Thiệu Minh Uyên.
Ngươi nói không muốn thì lão phu lại cho ngươi.
Nhanh chóng có một nha hoàn đi vào, theo lời Thanh Quân sắp xếp một bàn ăn ở góc phòng.
Thiệu Minh Uyên thấy Lý thần y như vậy, biết đường nghe lời. Sau khi rửa tay, chàng nhìn qua bàn ăn một lượt, cảm thấy kinh ngạc.
Lê phủ chiêu đãi hạ nhân chẳng kém cạnh gì so với chiêu đãi khách quý!
Người cầm quân đánh giặc hàng năm trăm trận trăm thắng tất nhiên không phải là kẻ thô thiển đầu óc, ngược lại nhạy bén vô cùng. Sau khi cảm thấy ngạc nhiên, Thiệu Minh Uyên lại thấy có gì đó không đúng lắm.
Chắc chắn có người đã phát hiện ra thân phận chàng!
Chàng kín đáo nhìn Kiều Chiêu.
Mặc dù khi nãy vị Lê cô nương một mực tỉnh bơ ra vẻ không biết, nhưng chắc nàng đã phát hiện ra thân phận của chàng.
Thiệu Minh Uyên gắp một miếng khoai nêm nếm vừa vị, thầm nghĩ: không ngờ tiểu cô nương ném quả lê gai vào người chàng lại chu đáo như vậy.
Lê Kiểu ngòi dưới Đặng lão phu nhân, tâm trí lại không đặt vào thức ăn trước mặt.
Nhân lúc không ai để ý, nàng đã lén lút nhìn về góc sảnh, nhưng vẫn không thấy Quan Quân Hầu đang giả trang làm thị về nhìn lại.
Lê Kiểu thất vọng trong lòng, cũng không biết làm gì hơn.
Nàng không thể chính mồm nói với Quan Quân Hầu rằng nàng đã gợi ý cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn bày cho Quan Quân Hầu.
Sauk hi ăn xong, Lý thần y uống chén trà rồi dặn dò Kiều Chiêu: "Chiêu nha đầu, lát nữa gia gia còn có việc, phải đi trước. Sắp tới ta vẫn ở kinh thành, nếu nha đầu có chuyện gì thì cứ để tên tiểu từ này truyền lời cho ta."
Lý thần y vừa nói vừa chỉ vào Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu đồng thời sửng sốt.
"Ngươi cho Chiêu nha đầu cách thức liên lạc đi. Bậc cửa Vương phủ cao, không nên đến."
Thiệu Minh Uyên cười khổ trong lòng.
Bậc cửa Vương phủ cao, không nên đến. Nhưng địa chỉ của chàng thì cũng đâu có nên lưu lại linh tinh. Nhỡ sau này thân phận bại lộ, trưởng bối cô nương người ta mà biết thì sẽ nghĩ thế nào cơ chứ?
Chàng tự biết vị thần y này hành động không kiêng dè gì, định uyển chuyển từ chối, Kiều Chiêu đã mở miệng: "Không cần. Nếu sau này Lý gia gia nhớ cháu gái thì đến gặp cháu gái một chút nhé."
Thấy nàng từ chối, Lý thần y hơi xao động rồi cười híp mắt: "Cũng được. Nói chung sau này có chuyện muốn tìm ta, Chiêu nha đầu cứ tìm tên tiểu tử này trước là được."
"Dạ." Kiều Chiêu gật đầu.
Lý thần y cười ha hả.
Lão dò đúng chuyện rồi nhé, tiểu nha đầu đã nhận ra tên nhóc khốn nạn này rồi.
Lão đã bảo mà, hôm ấy Chiêu nha đầu còn ném quả lê gai vào đầu tên nhãi, sao lại không nhận ra được?
Đợi hai người Lý thần y đi mất, Đặng lão phu nhân cho Lê Kiểu về phòng, kéo tay Kiều Chiêu hỏi: "Tam nha đầu, tổ mẫu thấy, người thị vệ đi theo Lý thần y có vẻ cũng không phải người thường. Cháu nói cho tổ mẫu xem rốt cục đấy là ai?"
Trước câu hỏi của Đặng lão phu nhân, Kiều Chiêu cũng không cố gắng giấu diếm gì, vô tư nói: "Đấy là Quan Quân Hầu ạ."
"Ai cơ?" Đặng lão phu nhân tưởng mình nghe nhầm.
"Quan Quân Hầu, chính là vị Tướng quân mới hồi kinh từ phương Bắc."
Đặng lão phu nhân há hốc miệng.
Vậy tức là, bà và hai cháu gái dùng bữa cùng Lý thần y, còn vị Quan Quân Hầu danh tiếng lẫy lừng kia đứng nhìn từ trong góc ư?
Chương 90: Không lợi không lo
Editor: Ha Ni Kên
Đặng lão phu nhân mãi không khép được miệng, mãi mới ngắc ngứ hỏi được một câu: "Sao cháu lại quen?"
Kiều Chiêu vừa đấm chân cho Đặng lão phu nhân, vừa nói: "Không phải quen ạ, chỉ là nhận ra thôi. Tổ mẫu quên rồi sao? Ngày Phật đản hôm ấy đúng lúc Quan Quân Hầu vào thành, cháu gái bị người khác chen lấn đến trước mặt ngài ấy mà?"
Lực tay của Kiều Chiêu vừa phải, lại tinh thông y thuật, Đặng lão phu nhân được nàng đấm bóp thoải mái, thế nhưng nghe xong lời này lại cảm thấy căng thẳng khắp người, lấy làm lo sợ.
Quan Quân Hầu giả mạo làm thị vệ theo Lý thần y đến tận đây, không phải là để đến nhìn tôn nữ của bà chứ?
Đặng lão phu nhân đăm chiêu nhìn Kiều Chiêu.
Thiếu nữ mười ba tuổi trẻ trung xinh đẹp, làm người gặp cảm thấy thanh thuần thoải mái.
Chính ra, tôn nữ của bà xinh đẹp vô cùng, nhưng tuổi có hơi bé!
Lão thái thái nghĩ đến xuất thần, Thanh Quân dè dặt nhắc nhở: "Lão phu nhân, Hương Quân vẫn còn đang ngồi chờ ở phòng cho khách ạ."
Đặng lão phu nhân đột ngột tỉnh.
Nguy rồi, quên béng mất chuyện này!
"Chiêu Chiêu, cháu về Nhã Hòa Uyển đi, tổ mẫu đi gặp bá tổ mẫu của cháu đã."
Đặng lão phu nhân vịn cánh tay của Thanh Quân hối hả đi mất, Kiều Chiêu vẫn yên vị trên ghế nhỏ không động đậy.
Một vị đại nha hoàn khác tên là Hồng Tùng cười nói: "Trời đang mưa to, để nô tỳ lấy áo mưa cho cô nương."
"Không cần đâu." Kiều Chiêu nói chậm rãi.
Trước ánh mắt khó hiểu của Hồng Tùng, nàng nhìn phòng cho khách, nói: "Một lát nữa lão phu nhân có chuyện sẽ gọi ta. Cảm phiền Hồng Tùng tỉ tỉ rót cho ta một chén trà."
Hồng Tùng trong lòng kinh ngạc vô cùng, đi về phía phòng trà.
Khương lão phu nhân ngồi chờ đến nóng ruột trong phòng khách, vừa thấy Đặng lão phu nhân đi vào vội nổi cơn tam bành: "Đệ muội tiếp khách càng ngày càng chu đáo đấy!"
Đặng lão phu nhân ra vẻ ngơ ngác cười nói: "Hương Quân khen nhầm rồi. Thần y nào giống khách khứa bình thường. Đương nhiên phải tiếp đãi cẩn thận chu đáo gấp mười lần bình thường. Cũng may là không có chuyện gì sơ suất xảy ra, nếu lỡ làm mất mặt Lê phủ thì cũng không dám nhìn mặt ngài."
Nói chung sơ suất duy nhất là quên khuấy vị Hương Quân ngồi chờ ở đây.
"Đệ muội tiếp đãi thần y vô cùng chu đáo, thế lại không nghĩ đến việc bọn ta phải ngồi chờ lâu ư?" Khương lão phu nhân biết tỏng Đặng lão phu nhân giả vờ giả vịt, dứt khoát nói thẳng.
Bao nhiêu năm nay bà chưa từng phải chịu đối xử như vậy. Dạo gần đây, Tây phủ càng ngày càng thất lễ với Đông phủ.
Đặng lão phu nhân cười ha ha: "Hương Quân nói lời này khách khí quá. Chúng ta là người một nhà, sao lại dùng từ khách với chả khứa."
Khương lão phu nhân: "..." Bà đệ muội già này học cái kiểu này từ đâu vậy?
Nhưng nếu xem mặt ai dày hơn thì bà cũng không ngại đâu!
Khương lão phu nhân hắng giọng, hỏi thằng: "Đệ muội, hôm nay thần y ghé chơi để gặp Tam nha đầu phải không?"
Đặng lão phu nhân nghe xong cũng biết chẳng thể chối được chuyện rõ ràng như vậy, đành gật gù: "Lần trước khi Lý thần y đưa Tam nha đầu về nhà, cũng nói là sẽ đến gặp nó. Ta cứ tưởng chỉ là lời khách sáo, ai ngờ hôm nay lại đến thật."
Ánh mắt Khương lão phu nhân thâm sâu.
Làm gì có ai không nghĩ đấy là lời khách sáo chứ. Thần y từ chối cả "lời mời của hoàng thất, thế mà lại có duyên với Tam nha đầu!
"Phải, hôm nay mưa to như vậy mà Lý thần y vẫn ghé chơi, có thể thấy là rất để ý Tam nha đầu. Đúng rồi, ta còn nghe nói Lý thần y nhận Tam nha đầu là nghĩa tôn nữ, có phải như vậy không?"
"Đúng là có chuyện như vậy." Đặng lão phu nhân càng nghe càng cảm thấy có gì không ổn.
Khương lão phu nhân xoa xoa hàng lông mày thưa thớt, thở dài: "Đệ muội cũng biết đấy, mắt phải của ta đã hỏng rồi, chỉ có thể dùng tạm mắt trái mà nhìn mọi thứ. Cứ nghĩ đến một ngày không còn nhìn thấy gì hết, lại cảm thấy khó khăn. Đáng thương như vậy, thế mà lại trùng hợp đúng lúc Lý thần y tới kinh thành, tình cờ thay còn có duyên ông cháu với Tam nha đầu nhà chúng ta. Có lẽ là trời cao cũng muốn mắt ta được sáng lại lần nữa."
"Thần y có thể trị khỏi bệnh mắt ư?" Đặng lão phu nhân hỏi, trong lòng cười khẩy.
Vị Hương Quân này chỉ còn mỗi một mắt mà đã hiếu thắng như vậy, nếu mà chữa khỏi hẳn tật mắt, chỉ sợ là muốn lật trời.
"Đến cả người đặt một chân vào quỷ môn quan mà thần y cũng kéo về được, nói gì đến cái tật cỏn con ở mắt này. Đệ muội, ngươi cho người gọi Tam nha đầu đến đây đi, ta muốn nói chuyện với nó."
"Hương Quân muốn nói gì thì nói cho ta cũng được, để lát sau ta dặn dò nha đầu kia."
Khương lão phu nhân trầm mặt: "Sao vậy? Ta muốn gặp chất tôn nữ, đệ muội cũng không cho ư? Chẳng nhẽ đệ muội tiếc không muốn để Tam nha đầu tận hiếu cho bà già mù dở này?"
Chụp hẳn cái mũ hiếu kính trưởng bối lên rồi, Đặng lão phu nhân đành phải sai Thanh Quân mời Tam cô nương đến.
Thanh Quân đi ra khỏi phòng cho khách thì gặp Hồng Tùng, hỏi: "Tam cô nương về rồi à?"
Hồng Tùng lắc đầu: "Chưa đâu, vẫn đang ngồi chờ phòng phía đông, nói là đợi chút nữa lão phu nhân sẽ gọi nàng qua."
Nói đến đây nàng ngẩn người, nhìn Thanh Quân: "Chẳng lẽ lão phu nhân thật sự cho mời Tam cô nương?"
"Đúng vậy." Thanh Quân nói xong vội vã đi vào, nghĩ thầm càng ngày càng không nhìn thấu Tam cô nương.
Kiều Chiêu theo lời Thanh Quân đi ra ngoài.
Trong sân hoa hải đường đang nở rộ. Hôm qua khi đến Thanh Tùng đường thỉnh an, đám hoa ngỡ như ráng mây ửng hồng. Qua trận mưa tầm tã cả ngày nay, thưa thớt không ít, rụng đỏ đầy đất.
Thanh Quân thấy Kiều Chiêu bình tĩnh ngắm hoa hải đường trong mưa, càng thấy không thể nào đoán được Tam cô nương, hạ giọng lấy lòng: "Là Hương Quân muốn gặp ngài, hình như là liên quan đến vị thần y kia."
Kiều Chiêu gật nhẹ đầu, tỏ ý đã biết.
Nàng ở lại không đi, vì đã lường trước rằng cái vị Hương Quân không lợi không lo kia vì sao lại đội mưa tới đây.
Có phải, con mắt trái của Hương Quân cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, nên muốn nhờ nàng cầu Lý gia gia dùng thuật châm cứu loại bệnh đúng không?
Kiều Chiêu nhếch miệng, đi vào phòng khách.
"Bá tổ mẫu, tổ mẫu."
"Tam nha đầu lại đây ngồi." Khương lão phu nhân hiếm có khi nào lại hiền hòa như vậy.
Kiều Chiêu ngồi xuống.
Khương lão phu nhân nhìn Kiều Chiêu cẩn thận một lượt bằng con mắt trái, cười khẽ: "Ngày ấy ở Đại Phúc Tự, Tam nha đầu khiến cho bá tổ mẫu phải nhìn với cặp mắt khác. Hôm nay nhìn kỹ, đúng là đã thành một đại cô nương rồi. Chiêu Chiêu à, bá tổ mẫu nhìn ngươi lớn lên từ bé. Thân là trưởng bối thì không nói nhiều lời khách sao. Hôm nay bá tổ mẫu tới là muốn nhờ cháu giúp một tay."
"Không biết ta có thể giúp gì bá tổ mẫu?" Kiều Chiêu bình tĩnh hỏi.
Khương lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Chiêu.
Bàn tay bà được chăm sóc cẩn thận nên vẫn còn nhẵn nhụi, thế nhưng Kiều Chiêu lại cảm thấy nhầy nhầy, khó chịu.
Nàng thản nhiên rút tay về, vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai.
"Bá tổ mẫu nghe đồn Lý thần y diệu thủ hồi xuân, có thể chữa khỏi bệnh mắt cho ta. Nên mới muốn mời Chiêu Chiêu giúp đỡ mời thần y tới chữa mắt cho ta." Khương lão phu nhân nhìn xoáy Kiều Chiêu, tràn đầy thâm ý nói: "Chiêu Chiêu à, Lý thần y là nghĩa gia gia của ngươi, nói qua cũng là người một nhà với chúng ta rồi. Chuyện của bá tổ mẫu rất gấp, ngươi sẽ giúp chứ?"
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?