Chương 56: Lê Kiểu chịu giáo huấn
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Đều đã qua rồi.
Kiều Chiêu dựa vào vòng tay của Đặng lão phu nhân, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Có một số việc đã qua, có một số việc không thể nào qua nổi.
Dù thế nào thì việc nàng có thể tỉnh lại trong thân thể của Lê Chiêu là một điều may mắn.
"Tổ mẫu, cháu không sợ đâu." Nàng ngồi thẳng người, cười với Đặng lão phu nhân.
Tiểu cô nương mười ba tuổi như nụ hoa tầm xuân hé nở, vẫn còn vương những non nớt trên gương mặt ngây thơ.
Đặng lão phu nhân nhìn cháu gái nhỏ ngay trước mắt mình cười tươi không chút sợ sệt. Nét ngang ngược, sự thô tục, những vẻ không tốt dường như đã mất hẳn trong nụ cười ấy.
Bà chưa bao giờ thực sự đôi co cùng đứa nhỏ này, nhưng không hề nghĩ sẽ có một ngày đứa nhỏ này lại trở nên tốt đẹp đến như vậy.
Tốt đẹp vượt xa những mong muốn của bà. Dù cho những phu nhân nhà cao cửa rộng sẽ không bao giờ chọn đứa nhỏ này làm con dâu vì con bé từng bị bắt cóc, bà vẫn sẽ luôn cảm thấy như vậy.
"Chiêu Chiêu à, về sau cháu có thể xuất môn. Có điều cháu vẫn không nên đến lớp nữ học ở Đông phủ thì hơn."
Kiều Chiêu bình thản nói : "Tổ mẫu, cháu vẫn muốn đi học."
Đặng lão phu nhân nghĩ nàng chưa hiểu bèn giải thích: "Hôm nay cháu làm rất tốt, ai cũng phải trầm trồ. Nhưng Lê Kiều thì lại mất hết danh tiếng rồi. Về sau nếu cháu vẫn tiếp tục đến lớp nữ học ở Đông phủ, e là sẽ có người thấy không thoải mái."
Kiều Chiêu cười nói: "Cháu hiểu lời của tổ mẫu, có điều cháu tin rằng Hương Quân vốn là người khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không làm khó dễ một tiểu cô nương như cháu đâu."
Nàng không thể không đến Đông phủ.
Ngoại tổ phụ của nàng là Hình Bộ Thượng Thư. Vị Đại lão gia bên Đông phủ kia là Hình Bộ Thị Lang. Nói cách khác, Lê phủ và phủ Khấu Thượng Thư nằm trong cùng một vòng xã giao. Nếu nàng muốn có cớ để qua lại tự nhiên với nhà ngoại tổ phụ, tương lai tạo nhiều cơ hội gặp mặt huynh trưởng, thì không thể cắt bỏ quan hệ với Đông phủ được. Chỉ cần nàng và chúng tỷ muội Tây phủ vẫn đến lớp nữ học, sau này nếu có lúc nào Đông phủ và chúng cô nương phải tham dự, sẽ không thể dễ dàng bỏ mặc nàng lại được.
Huống hồ, vị đường bá kia còn đang đi đến Gia Phong điều tra ngọn ngành đám cháy Kiều gia. Nàng đang nóng ruột chờ ông quay về để dò hỏi đây.
Kiều Chiêu biết quá rõ dạng người như Hương Quân Khương lão phu nhân.
Chết vì sĩ diện, khổ mình hại thân!
Hôm nay Lê Kiều gây ra chuyện vô cùng xấu hổ, Khương lão phu nhân cũng chẳng còn mặt mũi nào. Nhưng trong lòng có giận cá chém thớt đến đâu, chỉ cần nàng tính toán cư xử hợp lý, ít nhất bề ngoại Khương lão phu nhân cũng không thể gây khó dễ cho nàng.
Nghĩ đến việc, kẻ đối xử với nàng chẳng ra làm sao thậm chí chỉ hận nàng không thể biến đi cho khuất mắt, ngày ngày vẫn phải cam chịu nhìn nàng sống bình bình thản thản, Kiều Chiêu cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Hương Quân khoan dung độ lượng?
Đặng lão phu nhân giật giật khóe miệng.
Đứa nhỏ này đang trợn mắt nói dối à?
"Chiêu Chiêu, nghe lời tổ mẫu này. Ta thấy trình độ thư pháp của cháu cao siêu như vậy, chắc các phương diện khác cũng không kém. Như vậy thì lớp nữ học ở Đông phủ cũng không quá cần thiết."
Kiều Chiêu thở dài.
Hóa ra đôi khi cũng thật khó xử khi có một vị tổ mẫu hết lòng lo nghĩ cho vãn bối như thế này.
"Thực ra tôn nữ muốn có nhiều thời gian ở bên tỷ muội. Tương lai mọi người lần lượt gả đi, có muốn trải qua những ngày như thế cũng chẳng thể được."
Đặng lão phu nhân há mồm định nói gì đấy, cuối cùng gật đầu: "Thôi, nếu cháu muốn thế thì cứ đi đi vậy."
"Đa tạ tổ mẫu." Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được, vị tổ mẫu này ăn mềm không ăn cứng.
Ngó nghiêng một hồi thì Lê Kiểu quay trở về xe ngựa.
Vì Hà thị không đi cùng, Tây phủ dùng tổng cộng hai cỗ xe ngựa. Một chiếc dành cho hai mẹ con Nhị phòng Lưu thị, một chiếc dành cho Đặng lão phu nhân và hai vị cô nương Đại phòng.
"Kiểu Nhi sao đã quay lại rồi?" Đặng lão phu nhân hơi ngạc nhiên.
"Đều là một đám quan tài. Nhìn mấy thứ quái gở nổi da cả gà đấy chẳng thà về ngồi cùng tổ mẫu." Lê Kiểu phát hiện ra Kiều Chiêu cũng đang ngồi đây, ra vẻ ta đây nói.
Kiều Chiêu cười khẽ.
Vị Đại tỷ này lúc nào cũng cố thể hiện phong phạm của một người trưởng tỷ, bộ dạng hiểu chuyện nhẫn nhịn, nhưng lại có nhiều chuyện không thấu tận.
Anh linh các vị tướng sĩ hồi hương, lại gọi là mấy thứ quái gở nổi cả da gà?
Nàng mà nói như vậy, tổ mẫu nàng chắc chắn sẽ phóng con mắt như dao đến, phạt nàng đội chén trà lên đầu mà ngủ.
Tổ mẫu hiện tại cũng không phải là người hồ đồ.
Kiều Chiêu không hề nghĩ sai. Quả nhiên Đặng lão phu nhân giận tái mặt, giáo huấn: "Không được nói linh tinh!"
Sắc mặt thay đổi đột ngột của lão phu nhân làm cho Lê Kiểu khiếp sợ quên cả đáp lại.
"Tổ mẫu lớn tuổi rồi, thích thanh tĩnh, không cần ngươi vội vàng trở về cùng. Nhưng những vị tướng sĩ đã hy sinh thân mình, kể cả một bà già xương cốt sắp rơi rụng như ta tự mình đứng viếng, cũng là chuyện bình thường."
Cả gương mặt Lê Kiểu đỏ gay, hận không thể đào lỗ chui xuống dưới đất.
Nàng lại bị mất mặt trước Lê Tam một lần nữa! Quan trọng hơn là, trước lời trách cứ của tổ mẫu nàng lại không thể mở miệng ra cãi được chữ nào.
Dư vị khó chịu dồn nơi đầu lưỡi làm Lê Kiểu khó lòng nuốt xuống được, nhẫn nhịn vài lần rồi mới nói: "Tôn nữ đã sai rồi ạ."
Câu hỏi đấy của tổ mẫu, Lê Tam trả lời như thế nào? Nàng rất muốn biết!
Từ nhỏ Lê Kiểu đã hiểu chuyện, mỗi lần nhận sai đều rất thành khẩn, Đặng lão phu nhân không nỡ trách móc thêm, gật gật đầu: "Nếu cháu thực sự biết mình sai ở đâu là tốt rồi."
Lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: "Nếu không có các vị tướng sĩ bảo vệ quốc gia như vậy, các cháu làm sao có thể thoải mái sống mỗi ngày?"
Đặng lão phu nhân quay lại hỏi Lê Kiểu: "Kiểu Nhi, cháu biết nguyên quán chúng ta ở nơi nào đúng không?"
"Biết ạ, là ở huyện Hà Du." Lê Kiểu trả lời.
Nàng là phận nữ nhi, không có cơ hội theo các trưởng bối về nguyên quán tế tổ, nhưng nguyên quán ở đâu thì nàng vẫn nhớ rõ.
"Đúng rồi." Đặng lão phu nhân gật gù, liếc nhìn Kiều Chiêu, nói với hai tỷ muội: "Huyện Hà Du giáp Sơn Hải quan. Mấy chục năm trước khi ta cũng bằng tuổi các cháu, Sơn Hải quan ấy bị lũ giặc công phá vượt qua... Ta có một vị tỷ muội tốt, nhà ngoại nằm ở thành Sơn Hải Quan, khi ấy đúng lúc nàng theo mẫu thân về nhà ngoại, thế là gặp phải cơn đại nạn... Sau này, cũng chỉ có nha hoàn thiếp thân của nàng ấy là trốn được về huyện Hà Du. Đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ, nha hoàn ấy tên là Tiểu Điệp. Các cháu biết vị tỷ muội tốt của ta như thế nào không?
Lê Kiểu chần chờ, lắc lắc đầu.
Kiều Chiêu lại thẳng lưng, trầm mặc không nói.
Nàng biết chứ, nàng còn từng trải qua.
Thậm chí ngay cả khi biết rành rành nàng là thê tử của Thiệu Minh Uyên, tên giặc bắt nàng làm tù binh vẫn muốn lăng nhục nàng.
Phương Bắc cằn cỗi dưỡng nên người Bắc Tề dữ dằn, lại còn rất ít nữ nhân. Chính vì vậy, khi trước mắt bọn chúng là một vị nữ tử Đại Lương trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, cái thứ gọi là lý trí vốn như tên căng chặt trên dây cung bất ngờ bị buông lỏng, hoàn toàn không còn chút giá trị nào.
Cuối cùng, vẫn là thủ lĩnh của bọn chúng đích thân chém chết hai tên binh lính không quản giáo nổi kia thì mới đủ để cảnh cáo những kẻ khác, tạm thời bảo toàn trong sạch của nàng.
Nàng vĩnh viễn không quên được, tên thủ lĩnh kia còn cười to tuyên bố với đám thuộc hạ: nếu tên sát thần họ Thiệu không chịu lui binh, hắn sẽ thưởng nàng cho bọn chúng ngay trên tường thành, để mấy thằng ranh con Đại Lương chống mắt xem người Bắc Tề bọn chúng chiếm đoạt nữ nhân Đại Lương như thế nào.
Xem bọn chúng làm nữ nhân của vị Tướng quân được tôn là thần như thế nào!
Cho dù Yến Thành có bị người Đại Lương đoạt lại, chúng cũng muốn khắc nỗi nhục này lên mặt người Đại Lương vĩnh viễn!
Đặng lão phu nhân chậm rãi nói: "Khi lũ giặc đang tàn sát man rợ nhà bên cạnh, nàng và chúng biểu tỷ muội cùng nhau treo cổ trên cây trồng tại hậu viện! Giống như mỗi mùa đông ở Hà Du, nhà nhà ướp cá khô, cũng đều treo lên như vậy."
Chương 57: Bàn tay sau lưng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Trước ánh mắt nặng nề của Đặng lão phu nhân, Lê Kiểu cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cả người.
Những năm gần đây, lễ giáo Đại Lương cởi mở hơn rất nhiều. Trước giờ ít khi nào nghe thấy cô nương nhà ai vì mất danh tiết thì bỏ luôn mạng. Không nói đâu xa, ngay cái người đang ngồi trước mặt nàng này, bị bắt cóc bao lâu mới quay về nhà, vẫn an ổn đấy thôi.
Giống như cá muối ướp khô treo trên cây...
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi, Lê Kiểu đã run như cầy sấy, thậm chí còn hơi buồn nôn.
Nàng không khỏi liếc nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu ngồi bên cạnh Đặng lão phu nhân, mặt mày đông cứng lại, trăm bề ngổn ngang.
Lê Kiểu cười nhạo trong lòng.
Chỉ vì muốn lấy lòng tổ mẫu mà Lê Tam diễn thật hết mình. Ra cái vẻ cảm động này mà không tự biết là trông rất nực cười sao?
Hiển nhiên Đặng lão phu nhân rất hài lòng vì sự thấu hiểu của Kiều Chiêu, giơ tay vỗ về nàng, thổn thức nói: "Tuổi lớn một chút thì tự mình treo cổ, tuổi nhỏ hơn thì do cha mẹ treo lên. Nữ nhi như hoa như ngọc, treo hết lên cây, cứ thế mà qua đời!"
Bà liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Lê Kiểu, thở dài nói: "Các cháu đừng cảm thấy người nhà tàn nhẫn. Các cháu phải hiểu, một khi đã rơi vào tay lũ Bắc Tề cầm thú kia kia, thì sống không bằng chết!"
"Sau này thì sao ạ?" Kiều Chiêu hỏi.
Nàng sau này, vừa mở mắt ra đã là phương Nam phồn hoa náo nhiệt, người khác sau này thế nào?
"Sau này ư - Sau này thật may là các tướng sĩ Đại Lương chúng ta hăng hái chiến đấu xả máu hy sinh quên mình, mới đuổi được đám lang sói ấy! Nếu không thì tiếp sau Sơn Hải Quan sẽ là huyện Hà Du. Nếu giặc Bắc Tề tiến được vào huyện Hà Du, e là hiện tại cũng không có các cháu trên đời."
Đặng lão phu nhân nhìn hai người cháu một lượt, ngữ khí nghiêm trang: "Một tấc núi sông, một tấc máu thịt. Các cháu phải nhớ kỹ, nếu trước đây không có nghìn thây tướng sĩ bọc trong da ngựa, thì bây giờ không có những ngày tháng tươi đẹp của chúng ta. Về sau phải hứa là không được dùng ngữ khí tùy tiện như vậy nói về bọn họ!"
"Vâng, tôn nữ đã hiểu." Lê Kiểu và Kiều Chiêu đồng thanh.
Tiếp đó là không khí trầm mặc trong giây lát.
Trong bầu không khí chùng xuống như vậy, Lê Kiểu cũng không biết nói gì. Kiều Chiêu lại hỏi: "Tổ mẫu, cháu gái nghe nói người Bắc Tề có sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng, như lang như hổ. Năm ấy tướng sĩ Đại Lương chắc đã phải rất gian nan mới có thể đuổi được bọn chúng ra khỏi Sơn Hải Quan phải không ạ?"
Đặng lão phu nhân gật đầu: "Đâu chỉ gian nan. Tình huống năm đó bi thảm thế nào cũng khó nói tỉ mỉ với đám tiểu cô nương các cháu. Nói chung là chúng ta may mắn có Trấn Viễn Hầu tài trí ngút trời, năng lực siêu cường.
"Trấn Viễn Hầu ạ?"
Đặng lão phu nhân không đáp lại ngay, mà nâng chén trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói tiếp: "Được rồi, cũng chỉ là những chuyện lặt vặt như hạt mè hạt kê thôi, kể hay không cũng vậy."
Đáy mắt Kiều Chiêu chợt lóe.
Cái tên Trấn Viễn Hầu này có chút quen thuộc, hình như nàng đã từng nghe tổ phụ nhắc qua.
"Tổ mẫu, Trấn Viễn Hầu giờ có còn khỏe mạnh không ạ? Sao cháu gái cảm giác chưa từng nghe qua có thế gia huân quý nào trong kinh thành có phong hào này ạ?"
Sắc mặt Đặng lão phu nhân hơi thay đổi.
Cả ngày hôm nay Lê Kiểu luôn ở thế hạ phong, lúc này lựa mặt gửi lời, nói bóng gió: "Tam muội, những chuyện cũ mà tổ mẫu không muốn nhắc thì muội cũng không nên hỏi thêm."
"Được." Kiều Chiêu bình tĩnh đáp lại, nhưng ánh mắt nàng nhìn Đặng lão phu nhân lại pha chút tiếc nuối.
Đặng lão phu nhân nhất thời mềm lòng, không nhịn được nói: "Qua đời rồi, cả nhà Trấn Viễn Hầu từ hai mươi năm trước đã bị tịch thu tài sản xử tội chết rồi..."
Lê Kiểu mặt tái nhợt.
Kiều Chiêu cũng thất kinh.
Cả nhà bị tịch thu tài sản xử tội chết?
Nàng nhớ ra rồi!
Khi ấy nàng còn bé, trong lúc vô ý thì nghe được cuộc nói chuyện của tổ phụ và tổ mẫu.
Tổ mẫu hỏi tổ phụ: "Vì sao lại phải định ra mối hôn sự này giữ Chiêu Chiêu và phủ Tĩnh An Hầu? Một bên là dòng dõi thanh quý, một bên là võ tướng nhân gia. Hai nhà thành thông gia căn bản không thích hợp."
Tổ phụ đáp: "Tĩnh An Hầu đường đường chính trực, nhi tử chắc chắn không khác biệt. Chiêu Chiêu gả cho thằng nhóc ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn."
Tổ mẫu nói: "Võ tướng và văn thần là không giống nhau. Văn thần làm vua chán ghét, cùng lắm chỉ bị biếm thành dân thường. Võ tướng làm vua nghi kỵ, chắc chắn cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản rồi xử tội chết, như cái vị Trấn Viễn Hầu kia..."
Kiều Chiêu nheo nheo mắt lại, ký ức trong đầu như được phủi bụi, càng ngày càng rõ ràng.
Trấn Viễn Hầu ư... Chính là người giống như Thiệu Minh Uyên bây giờ, làm sao ngài ấy lại gây nên họa diệt môn cơ chứ?
Không hiểu vì sao, nghĩ đến kết cục của Trấn Viễn Hầu kia, rồi nghĩ đến Thiệu Minh Uyên đang như mặt trời ban trưa, tâm tình Kiều Chiêu có chút xuống dốc.
Dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không muốn những người xả máu chiến đấu hăng hái cùng lũ giặc lại gặp phải kết cục như vậy.
Rõ ràng thấy Đặng lão phu nhân không muốn nói thêm, Kiều Chiêu thức thời không hỏi tiếp, quyết định sau khi hồi phủ đến hỏi qua phụ thân đại nhân là được rồi.
Lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền lại thanh âm Nhị thái thái Lưu thị: "Lão phu nhân, con dâu có thể tiến vào được không? Có một việc quan trọng cần bẩm báo ngài."
"Vào đi." Nhắc tới chuyện cũ làm tâm tình Đặng lão phu nhân trầm xuống, bà thản nhiên nói.
Tiếp theo đó là một hồi loạt soạt, mành xe nhấc lên, Lưu thị mạnh mẽ tiến vào như cơn gió, mồm miệng nhanh nhạy nói: "Lão phu nhân, Tam cô nương -"
Nhìn thấy Kiều Chiêu ngồi cạnh Đặng lão phu nhân, Lưu thị nuốt luôn câu nói kế tiếp xuống họng, miệng há to, rồi gượng gạo nở một nụ cười tươi: "Hóa ra Tam cô nương trở lại rồi à ---"
Ngay sau bà là Lục cô nương Lê Thiền mồm mép tép nhảy, đẩy Kiều Chiêu ra một bên rồi chen vào cạnh Đặng lão phu nhân: "Tổ mẫu, Tam tỷ thật quá đáng, không nói đến việc lao ra trước mặt Quan Quân Hầu ngay giữa bàn dân thiên hạ, mà lúc sau đi rồi cũng không thèm tìm chúng ta, hại mẫu thân dẫn theo bọn ta phải tìm kiếm một trận mà không ra!"
"Thiền Nhi, dừng nói linh tinh!" Lưu thị quát để Lê Thiền im lặng, lại vội nhìn Kiều Chiêu một cái.
Kiều Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, hơi bất ngờ khi thấy ánh mắt vị Nhị thẩm trước giờ luôn cùng nàng châm chọc đối đầu giờ lại có chút bối rối kiêng kị.
Khá là ngạc nhiên đấy.
Kiều Chiêu nhíu mày.
Tầm mắt Lưu thị vội vàng chuyển đi, sắc mặt càng khó nhìn, âm thầm mắng Lê Thiền một trận trong lòng.
Nha đầu chết tiệt này, đúng là làm bà phải nhọc hết cả lòng!
Dọc đường đi bà đã dặn đi dặn lại hai tỷ muội hai đứa, sau này không được gây gổ với Tam cô nương, thế mà Thiền Nhi chẳng lọt được chữ nào vào tai!
Từ ngày Lê Tam trở về phủ, cứ như được thần tiên phù hộ độ trì, ai chọc vào nó cũng không gặp được chuyện gì hay ho.
Lúc trước Đại cô nương cùng Nhị cô nương cùng nhau liên thủ định vu hại nó lại bị vạch trần tại chỗ, mặt mày xám ngoét như tro. Không dưới một lần bà nghe được đám hạ nhân trong phủ nói sau lưng Đại cô nương.
Hôm nay còn quyết liệt hơn, ngay trước mặt đám quý phu nhân kinh thành, Hương Quân mất sạch mặt mũi. Nhị cô nương thì hoàn toàn chẳng còn chút danh tiếng nào.
Dây dưa với Lê Tam, hậu quả một lần lại nghiêm trọng hơn một lần!
Lưu thị là người biết nương theo hướng gió, nếu gió lên cao như thế, bà cũng không thể để khuê nữ nhà mình lao đến để gió thổi tung đi.
"Tam cô nương à, cháu cũng đừng so đo cùng Lục muội, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện." Lưu thị mặt mày hòa nhã nói.
Hai mắt Lê Kiểu trợn trừng.
Nhị thẩm hôm nay làm sao vậy?
Lưu thị cũng chẳng thèm để tâm đến Lê Kiểu, nói với Đặng lão phu nhân: "Lúc ấy thật là đông người, chèn ép nhau đến hít thở không thông, Tam cô nương nhất định là bị chen lấn xô đẩy. Con dâu rất lo lắng phải chờ đến tận lúc vơi bớt người. Con bé an ổn trở về là tốt rồi, người làm thẩm thẩm như con dâu cũng yên tâm hơn."
Lê Kiểu: "..." Nàng khẳng định, Nhị thẩm trúng tà rồi!
Thật sự là đáng chết, bê bối Lê Tam đứng đường dụ dỗ Quan Quân Hầu, nàng đang tìm cơ hội nói cho tổ mẫu đấy!
Kiều Chiêu nhếch môi.
Người đẩy nàng lúc đấy là ai nhỉ?
Chương 58: Chút ý đồ của Băng Lục
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thực ra Kiều Chiêu chẳng thèm để tâm đến cái trò hề vặt vãnh ấy.
Đẩy nàng ra ngoài rồi thì sao? Bẽ mặt á?
Nàng chẳng để ý đâu. Người bên ngoài nghĩ cái gì thì cũng có ảnh hưởng gì đâu? Vẫn còn cái chuyện bị bắt cóc lù lù phía trước kia kìa, chuyện này thực sự không đáng để Kiều cô nương bận tâm.
Chỉ là, Kiều Chiêu muốn tra rõ kẻ nào đã hạ độc thủ như vậy.
Từ trước đến nay Kiều cô nương không thích những thứ không minh bạch.
Trong lòng Kiều Chiêu cân nhắc.
Khi ấy Lục cô nương Lê Thiền đứng bên trái nàng, Tứ cô nương Lê Yên đang gắt gao nắm tay nàng.
Nhị cô nương Lê Kiều thì đã mất hết mặt mũi khi ở Đại Phúc Tự nên bị Hương Quân bắt ở lại xe ngựa. Ngũ cô nương Lê Thù là thứ nữ cũng không dám đi ra ngoài một mình.
Như thế sau lưng nàng cũng chỉ còn có Lê Kiểu, Đỗ Phi Tuyết phủ Cố Xương Bá, Thất cô nương Chu Nhan phủ Thái Trữ Hầu và vài khuê tú khác ít qua lại.
Nguồn lực khi ấy đến từ sau lưng bên phải ---
Đám người chen chúc hỗn loạn, nếu đã bị đẩy mạnh như vậy, chắc chắn không phải do người không có quan hệ gì với tiểu cô nương Lê Chiêu gây ra.
Lúc đó Kiều Chiêu vừa thấy quan tài đựng hài cốt mình từ từ tiến đến thì thất thần một lúc, cũng không để ý đến vị trí đứng của mấy người Lê Kiểu. Có điều cái lực đẩy mạnh kia truyền từ phía dưới, như thế chứng minh rằng, kẻ đẩy nàng cũng không cao lắm.
Kiều Chiêu nghĩ ngay đến một người - Đỗ Phi Tuyết!
Thất cô nương Chu Nhan ở phủ Thái Trữ Hầu có vóc dáng cao gầy, Lê Kiểu cũng cao hơn so với Lê Chiêu còn chưa lớn. Chỉ có Đỗ Phi Tuyết vóc người nhỏ nhắn linh hoạt.
Đáp án này làm cho Kiều Chiêu không biết nên làm thế nào.
Tiểu cô nương Lê Chiêu gây thù chuốc oán với nhiều người quá!
Nhưng khoan đã --
Trước đây Lê Chiêu đem lòng cảm mến huynh ruột của Đỗ Phi Tuyết là Đỗ Phi Dương. Nhưng cái vị thế tử phủ Cố Xương Bá kia vẫn lạnh lùng đối đãi với nàng, Đỗ Phi Tuyết kia mỗi lần gặp nàng cũng chỉ trêu chọc vài câu thôi.
Theo bản năng con người, khi một người không cảm thấy một người khác có gì đáng lo ngại thì sẽ không hành động quá quyết liệt.
Nhưng hôm nay ở Đại Phúc Tự, người bị xấu mặt là Lê Kiều, người thân thiết với Đỗ Phi Tuyết là Lê Kiểu thì chẳng sứt mẻ chút nào. Như thế thì không thể là xả giận thay cho biểu tỷ rồi.
Thế vì cớ gì mà Đỗ Phi Tuyết lại hạ độc thủ như thế này?
Kiều Chiêu nhớ lại qua loa ấn tượng của tiểu cô nương Lê Chiêu với Đỗ Phi Tuyết.
Trong lòng chợt hiểu.
Hóa ra là bởi vì hôm nay nàng lọt vào mắt xanh của vị sư thái am Sơ Ảnh, có người sợ người trong lòng sẽ coi trọng những tài nữ đứng đầu nên là...
Kiều Chiêu nhếch nhếch khóe miệng.
Chu đại ca có người hâm mộ như vậy, không biết tâm tình ra sao?
Chu Ngạn được Kiều Chiêu hết lòng thông cảm bây giờ mới hồi phủ, chơi cờ tán chuyện với muội muội Chu Nhan.
"Đúng lúc gặp quan tài của các tướng sĩ hy sinh hồi thành, không bị chen lấn chứ?"
Chu Nhan thản nhiên cười: "Đa tạ Ngũ ca lo lắng, không có chuyện ấy."
Chu Ngạn xưa nay kỹ tính, xem xét thần sắc muội muội một hồi rồi thì không khỏi nở nụ cười: "Thất muội, sao ca lại cảm thấy hôm nay tâm tình muội cũng khá tốt? Ngũ ca đoán thử, hay là hôm nay kinh Phật muội chép được vị sư thái am Sơ Ảnh khen ngợi?"
"Cũng không phải đâu." Chu Nhan cười nói.
Nghe đến đây đến lượt Chu Ngạn bất ngờ.
"Chữ của Thất muội lại không lọt vào mắt của bị Vô Mai sư thái kia? Thế thì có phải hôm nay có cô nương nhà khác nhận được vinh dự ấy, hơn nữa còn làm Thất muội tâm phục khẩu phục, đúng không?"
Nếu không phải tâm phục khẩu phục, tâm tình Thất muội chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Chu Nhan thản nhiên cười: "Ngũ ca chắc chắn không thể tượng tượng được đâu. Năm nay có một vị cô nương, không những chữ đẹp lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái, được người khen ngợi mà còn được người triệu kiến cơ đấy."
"Thế cơ à?" Chu Ngạn cầm quân cờ chậm chạp không hạ xuống, cảm thấy hứng thú, hỏi tới cùng: "Là cô nương nhà nào?"
Chu Nhan mím miệng cười, trêu ghẹo: "Ngũ ca hỏi một vị cô nương kỹ càng như vậy, không sợ muội nghĩ lung tung à?"
Chu Ngạn ngẩn người, sau đó gõ nhẹ vào vầng trán trơn bóng của Chu Nhan: "Đừng có trêu Ngũ ca của muội."
"Muội không nói cho Ngũ ca đâu. Ngũ ca có bản lĩnh thì đoán xem."
Chỉ có ở trước mặt huynh trưởng Chu Nhan mới lộ ra bộ dạng trẻ con hoạt bát linh động. Chu Ngạn phối hợp nghĩ ngợi, chợt nảy ra một ý tưởng.
Chẳng lẽ chính là ---
"Ngũ ca, ca nghĩ ra chưa?" Vẻ khác thường trên gương mặt Chu Ngạn làm Chu Nhan dò hỏi.
Chu Ngạn nhíu mày nhìn Chu Nhan, hỏi nàng: "Có phải vị cô nương kia họ Lê đúng không?"
Chu Nhan mở to mắt, thốt lên: "Sao Ngũ ca lại biết?"
Sao chàng lại biết à? Tất nhiên là chàng biết!
Nếu trong đám khuê tú kinh thành có người mà tài thi họa vượt qua Thất muội, thậm chí còn được vị Vô Mai sư thái ở am Sơ Ảnh triệu kiến, thì đó chỉ có thể là cái người đã vẽ lại bức tranh của Kiều tiên sinh, tiểu cô nương giỏi đến hoang đường vừa bị bắt cóc, Lê Tam!
Có thể vẽ lại áp diễn đồ của Kiều tiên sinh giống như đúc, có thể nhắm nghiền mắt mà chơi cờ thắng Trì Xán, giờ lại còn có tài thư pháp làm Vô Mai sư thái phải triệu kiến... Bỗng nhiên chàng có chút ngóng trông được nghe tiếng đàn của tiểu cô nương.
"Ngũ ca, rốt cuộc tại sao ca lại đoán được?" Chu Nhan bình tĩnh nhìn huynh trưởng một cái, khẳng định: "Hai người đã từng gặp nhau."
Chu Ngạn ho khan vài tiếng.
Không xong rồi, quên mất muội muội nhà mình cũng không phải kẻ ngốc!
"Cái này ---" Đáng thương cho Chu đại ca một thân người tốt lương thiện chính nhân quân tử, từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối, giờ đây chảy mồ hôi ròng ròng.
Chuyến đi về phía Nam không thể nào kể ra, một khi đã lộ thì danh tiết của Lê Tam cô nương hoàn toàn bị hủy sạch.
Trước tình huống nguy cấp, chàng nhanh trí đổ hết lên đầu bạn tốt của mình: "Ca nghe Thập Hi nói qua!"
Về phần Trì công tử tại sao lại biết, cũng chả phải chuyện của chàng. Dù sao dựa vào phẩm tính của muội muội nhà mình, chắc chắn sẽ không tìm đương sự để hỏi rõ.
Chu công tử khá là đắc ý với thông minh bất chợt của bản thân.
Chu Nhan liếc nhìn huynh trưởng một cái, nhấc bàn cờ lên rồi đi mất.
Để lại Chu Ngạn đứng suy nghĩ cả nửa ngày, mới ý thức được : đây là nói dối bị vạch trần tại chỗ à?
Kiều Chiêu vừa mới bước vào sau Đặng lão phu nhân, Hà thị đã xông lên, ôm nàng nước mắt đầm đìa: "Chiêu Chiêu, dọa chết nương rồi. Nương nghĩ con lại bị mất tích! Nương còn đang định triệu tập nhân thủ trong phủ chuẩn bị xuất môn tìm con đây!"
Đặng lão phu nhân nhìn đoàn nha hoàn bà tử sau lưng Hà thị, cảm giác thấy thái dương hơi nhưng nhức.
Bà đã nói rồi, để người vợ bộp chộp của con cả ở lại phủ là sáng suốt nhất!
Kiều Chiêu dời mắt, nhìn Băng Lục bên người Hà thị.
Băng Lục đang hơi cúi đầu, nhưng mặt mày hớn hở.
Cô nương thuận lợi về đến nhà rồi, cho dù nàng có bị mắng cũng cam tâm.
Đến khi trở về Tây viện, Kiều Chiêu mới hỏi: "Cũng không biết đường về xe ngựa tìm à?"
Băng Lục thè lưỡi: "Nô tỳ nghĩ cô nương chắc chắn sẽ không quay lại xe ngựa."
"Hả?"
"Cô nương nói chuyện với Quan Quân Hầu! Chính là Quan Quân Hầu mà!"
"Thì?"
"Thì nô tỳ đi theo Quan Quân Hầu..."
Kiều Chiêu cố nhẫn nhịn, hỏi: "Em nghĩ ta cũng đi theo Quan Quân Hầu luôn?"
"Không phải..." Băng Lục đột nhiên lấy hai tay bưng mặt: "Nô tỳ không nghĩ Quan Quân Hầu lại tốt như vậy! Ôi chao, cách ngài ấy nói chuyện với cô nương thật ôn hòa làm sao ---"
Nếu cô nương có thể gả cho Quan Quân Hầu thì tuyệt biết bao. Cô nương nhà nàng xinh đẹp như hoa, tài trí hơn người, vô cùng xứng đôi cùng Quan Quân Hầu. Nàng thấy có nhiều kẻ đưa mắt nhìn thì phải nhanh chóng thay cô nương giữ của!
Kiều cô nương luôn luôn bình thản hiếm khi nào mặt lại đen xì như tro thế này.
Thì ra nàng tự mình đa tình, nha hoàn thiếp thân của nàng chỉ vì chết mê bộ dáng đẹp mắt của Thiệu Minh Uyên nên tò tò đi theo hắn mà thôi!
Nàng chỉ biết, lần nào gặp phải cái tên họ Thiệu kia chắc chắn sẽ có chuyện không thoải mái!
Chương 59: Manh mối
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu cho Băng Lục lui ra ngoài rồi để A Châu thay nàng xoa bóp đầu, cả người dần dần thả lỏng.
Cuối cùng cũng tạo được cơ hội tự do xuất môn. Tiếp theo, nàng muốn tìm cách đi gặp huynh trưởng một lần.
Rốt cục Đại ca thế nào rồi?
Bên trong vô cùng im lặng, dần dần truyền lại tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn.
A Châu dừng tay, đăp một chiếc chăn mỏng lên người Kiều Chiêu, khẽ khàng lui ra khỏi phòng.
Đôi khi, nàng cảm thấy cô nương luôn mệt mỏi khó lòng giải thích, cũng không biết nguyên cớ do đâu.
A Châu đứng ở hành lang gần đám cây cỏ um tùm, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Bầu trời ngày đầu hạ sạch sẽ trong veo như vừa được gột rửa sạch sẽ, giống như thể bao nhiêu lo lắng cũng không thể đọng lại nơi đây.
Cây lựu trong viện kết vài nụ hoa lẻ tẻ khắp tán lá, chẳng mấy chốc sẽ đua nhau nở tưng bừng.
A Châu vươn hai tay lên cao, ánh mặt trời như rọi qua đầu ngón tay của nàng.
Vậy nên, nếu có thể thì nàng sẽ làm mọi chuyện tốt hơn từng chút từng chút, giúp cô nương bớt từng chút từng chút mỏi mệt.
Băng Lục hừ lạnh một tiếng, xem thường nhìn A Châu một cái rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Nàng sẽ đi hối lộ đầu bếp tại phòng bếp để làm bánh hoa đào cho cô nương ăn. Cô nương ăn bánh hoa đào xinh đẹp như đóa hoa nhỏ, chắc chắn tốt hơn nhiều cái móng heo của A Châu kia ấn ấn linh tinh.
Tại Thanh Tùng đường, Đặng lão phu nhân cẩn thận nghe lời bẩm báo của Đại nha hoàn Thanh Quân, ánh mắt hơi lóe lên.
"Khi ngươi đến chỗ Tam cô nương, con bé đã chuẩn bị xong xuôi rồi ư?"
"Vâng ạ, ngay cả Băng Lục cũng thay ra một bộ y phục đẹp đẽ, nô tỳ đến Tây viện không bao lâu đã lập tức xuất môn."
Đặng lão phu nhân gật gù, ý bảo Thanh Quân lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Đặng lão phu nhân và tâm phúc là Dung ma ma.
Đặng lão phu nhân mở miệng nói: "Xem ra Tam nha đầu còn thông minh hơn ta tưởng, đã lường sẵn chuyện đến Đại Phúc Tự."
Dung ma ma cười nói: "Cô nương thông minh một chút là chuyện tốt, bớt nhọc lòng lão phu nhân lao tâm khổ tứ."
Đặng lão phu nhân gật đầu: "Nếu thực sự thông minh thì đúng là chuyện tốt."
Còn nếu chỉ là vài chút khôn vặt thì ngu dốt vẫn hơn.
Như vị Hương Quân bên Đông phủ kia, không bỏ được cái thói xấu của dòng dõi tôn thất hễ thấy thứ gì hay thì cố gắng chiếm đoạt, cuối cùng mất sạch mặt mũi, còn liên lụy đến cả cháu gái.
Đáng thương đứa nhỏ Nhị nha đầu kia.
Đặng lão phu nhân nghĩ, dù cho ngày thường Lê Kiều có mấy ý nghĩ lặt vặt nào đó, thì đến trường hợp như ngày Phật Đản chắc chắn cũng không cả gan ngang nhiên chiếm đoạt như vậy. Lần này quả thật tiểu cô nương bị vị Hương Quân tổ mẫu kia hãm hại rồi.
Tại Phức Quân Uyển ở Đông phụ, Lê Kiều kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra với gương mặt trắng bệch. Ngũ thị bật dậy, mặt xanh mét nói : "Sao lại nực cười như vậy. Ta phải đi tìm lão phu nhân --- "
Bà tử tâm phúc vội ngăn Ngũ thị lại: "Thái thái, người không thể kích động như vậy, lão phu nhân dù sao cũng là mẹ chồng của người -"
Ngũ thị tức giận đến mức tay chân run lẩy bẩy, người vốn luôn vững vàng trang nhã trước mặt nữ nhi bây giờ đến giọng nói cũng nghẹn ngào: "Mẹ chồng thì có thể muốn làm gì thì làm à. Làm gì có tổ mẫu nào như vậy. Bà ta, bà ta hủy hết cả cuộc đời con ta rồi còn gì!"
Ngũ thị ngã xuống giường, ôm lấy Lê Kiều khóc lóc.
Lê Kiều chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của mẫu thân, sợ tới mức quên cả khóc, lộn xộn an ủi: "Nương, nương đừng khóc... Tổ mẫu nhất định sẽ đền bù cho con, nhất định sẽ..."
Đối với Lê Kiều, phải nghĩ lại việc đã xảy ra ở Đại Phúc Tự chính là một cơn ác mộng. Nàng theo bản năng co quắp người lại, trốn vào lòng Ngũ thị, giống như có thể đem những khinh bỉ chế nhạo từ bé đến giờ nàng chưa từng gặp phải, chặn ở bên ngoài.
"Nha đầu ngốc ---"
Gây chuyện trước mặt toàn bộ quý phu nhân ở kinh thành, thanh danh mặt mũi đều bị hủy hết như vậy thì còn đền bù thế nào được? Nữ nhi của bà, bị mụ tú bà già khụ kia hủy hoại hoàn toàn rồi!
Trong mắt Ngũ thị sôi trào hận ý mãnh liệt, đến mức bà tử tâm phúc nhìn cũng sợ như phải bỏng.
Ngũ thị lấy khăn tay chấm chấm mắt, khôi phục lại vẻ bình thản vốn có, kéo Lê Kiều ra khỏi lòng, nói : "Kiều Kiều, con đừng khóc, vì bất kỳ điều gì đi chăng nữa, tổ mẫu con cũng vì lo liệu cho con nên mới làm như vậy. Sau này con vẫn phải hiếu thuận ngoan ngoãn như trước."
Kinh thành vốn luôn náo nhiệt, trước mắt cứ để Kiều Kiều ít xuất môn, chờ qua hai năm mọi chuyện cũng phai nhạt trong trí nhớ mọi người, khi đó lại tìm một nhà chồng phổ thông gả con bé qua là được, có khi cũng không cần gả ra ngoài kinh thành.
Nghĩ đến đây Ngũ thị đau xót vô cùng.
Nữ nhi được bà coi như tâm can bảo bối nuôi nấng từ bé đến giờ, chưa bao giờ bà nghĩ đến việc phải gả con bé ra ngoài kinh thành.
Tất cả là tại mụ tú bà già khụ kia, về sau bà sẽ trả lại cho bằng hết!
"Vâng, nữ nhi hiểu ạ."
Ngay từ đầu tổ mẫu cũng chỉ muốn tốt cho nàng thôi, nếu Vô Mai sư thái không đòi nàng viết chữ, làm sao mọi chuyện lại bị lộ ra được?
Những cái nhìn cười nhạo của chúng phu nhân và tiểu thư đối với nàng, đến hết đời này nàng cũng không tài nào quên được. Rõ ràng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giả mạo thay thế!
Đúng rồi, nếu không phải do Lê Tam muốn nở mày nở mặt rồi sao chép cái bộ kinh Phật ấy, căn bản sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay!
Nàng không dám chống đối quyền uy của tổ mẫu. Mẫu thân dạy nàng không nên trách tổ mẫu, tủi thân trong lòng Lê Kiều vốn đang không biết đổ đi đâu, trong nháy mắt liền tìm được chỗ trút hết mọi thứ.
Tất cả là do Lê Tam hại nàng, từ khi nó trở lại phủ sau khi bị bắt cóc, chẳng có chuyện gì hay xảy ra cả.
Sao nó không chết quách ở bên ngoài cơ chứ!
"Nương, con muốn đến Tây phủ!" Nàng muốn tìm Lê Tam để tính sổ, dựa vào đâu mà Lê Tam lại có thể giẫm đạp lên phong quang vô hạn này của nàng!
Ngũ thị thấy vẻ mặt phẫn nộ của nữ nhi, trong lòng hiểu rõ, lắc đầu nói: "Không cần phải đến Tây phủ, về sau con ít xuất môn thôi, như vậy mọi người mới có thể từ từ quên chuyện xảy ra ngày hôm nay."
"Nương, con chỉ muốn đi Tây phủ thô ---"
"Nương biết vì sao con muốn đi Tây phủ. Nhưng mà Kiều Kiều à, việc này không thể trách người khác được. Huống chi ở Tây phủ còn có thẩm tổ mẫu của con. Giờ không giống như xưa nữa rồi, bà ấy không để con làm càn nữa đâu."
Nếu Đặng lão phu nhân vẫn nhún nhường Đông phủ như trước, kinh Phật của Tam cô nương chắc chắn sẽ không lọt ra ngoài.
"Về sau hãy ở yên trong phủ học tập lễ nghĩa nghi thức. Chờ tương lai con về nhà chồng, xử lý gọn gàng việc quản gia, kính cẩn nghe lời cha mẹ chồng, rồi sau đấy sinh vài đứa con. Mọi việc cũng chỉ đến thế thôi."
Lê Kiều cúi đầu nghe, lòng lạnh dần.
Ý của mẫu thân là, sau này sẽ không cho nàng xuất môn?
Trong số các cô nương Lê phủ, kẻ đáng bị nhốt ở trong nhà nhất rõ ràng là Lê Tam, nó bị bắt cóc mất hết danh tiết rồi, đáng lẽ phải đuổi đến thôn trang thật xa mà tự sinh tự diệt. Tại sao kết quả người bị giam cầm lại là nàng?
"Kiều Kiều, con có hiểu những gì nương nói không?"
"Nữ nhi hiểu rồi." Lê Kiều từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Vì hôm nay có các quan tài của các tướng sĩ hy sinh hồi kinh nên đường phố bớt đi vài phần náo nhiệt ồn ã hàng ngày, lại đọng thêm vài phần tĩnh mịch.
Thiệu Minh Uyên trở lại phủ Tĩnh An Hầu gột rửa một thân mỏi mệt. Đợi đến khi đêm đen tĩnh lặng chàng mới gọi Thiệu Lương Thiệu Tri đến hỏi.
"Bẩm Tướng quân, vài ngày nữa là có thể chuyển đến phủ Quan Quân Hầu rồi ạ." Thiệu Tri bẩm báo.
Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Thiệu Lương, giọng khàn khàn: "Có tra thêm được gì gia cảnh của tên phản nghịch kia không?"
"Thưa Tướng quân, Tô Lạc Phong vốn là trẻ mồ côi, không có người nhà. Thuộc hạ tìm đến tận thôn hắn sinh ra cũng không thu được tin gì hữu ích. Chỉ biết là năm mười hai tuổi hắn vào Bắc Định thành lăn lộn sống qua ngày, sau này vì khả năng đánh nhau lợi hại, sau đó tình cờ được vào Vệ Sở."
*Vệ Sở : có thể là nơi tập trung quân lính bảo vệ
"Tức là từ đấy hết sạch manh mối không tra được gì thêm?"
Thiệu Lương hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.
Thiệu Tri hung hăng thở hắt ra, mắng: "Tên khốn nạn này, vì sao lại hại Tướng quân như vậy?"
Chương 60: Sơ lược
Edit & Beta Ha Ni Kên
Tô Lạc Phong là một trong những Phó tướng của quân Bắc chinh. Mặc dù cấp bậc không cao lắm nhưng sau nhiều năm anh dũng giết địch cùng Tướng quân, hắn cũng đã trở thành huynh đệ vào sinh ra tử cùng bọn họ.
Đến tận bây giờ Thiệu Lương vẫn không hiểu vì sao ngày hôm ấy Tô Lạc Phong lại dùng lệnh bài tượng trưng thân phận của Tướng quân để lừa gạt, dẫn đội hộ tống phu nhân Tướng quân đi một con đường khác; khiến cho người Bắc Tề vốn đã mai phục sẵn bắt mất phu nhân Tướng quân.
"Hắn chính là kẻ phản quốc!" Thiệu Lương giơ tay tát vào mặt mình, không dám nhìn thẳng Thiệu Minh Uyên: "Tướng quân, đều là do thuộc hạ khốn nạn. Nếu không phải do thuộc hạ thì phu nhân đã không ---"
Người khác chỉ thấy cảnh tượng Tướng quân đại thắng phong quang vô hạn, trở về được phong Hầu tước. Nhưng những thuộc hạ thân cận như bọn hắn lại có thể chứng kiến những thống khổ mà Tướng quân phải trải qua.
Tướng quân luôn luôn mong đến ngày chiến tranh chấm dứt, có thể cùng phu nhân trải qua những ngày tháng bình dị hạnh phúc, phải vậy không?
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được, mỗi khi có thời gian nhàn rỗi lúc chiến sự hòa hoãn, Tướng quân sẽ ngồi xuống, dưới mái hiên phủ đầy băng giá của phương Bắc, bên cửa sổ trông ra biển tuyết trắng mênh mông tới chân trời, từng nét từng nét viết bức thư nhà.
Chỉ tiếc, hết phong thư này đến phong thư khác được gửi đi, Tướng quân vẫn chưa từng nhận được hồi âm.
Tất nhiên là phu nhân Tướng quân mang nhiều oán hận Tướng quân trong lòng.
Cho nên khi đột nhiên nhận được tin phu nhân Tướng quân muốn đến phương Bắc, hắn mới chủ động xin đi nghênh đón trước.
Hắn phải nói tốt về Tướng quân trước mặt phu nhân, để phu nhân có thể tha thứ cho việc Tướng quân đã lập gia đình hai năm rồi cũng không trở về.
Nhưng cuối cùng --
Thiệu Lương chậm rãi quỳ xuống, khàn giọng: "Tướng quân, đều là lỗi của thuộc hạ --"
Thiệu Minh Uyên đỡ hắn dậy, một hồi lâu mới nói: "Không phải là lỗi của ngươi. Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc. Mấy năm nay Tô Lạc Phong không hề có biểu hiện gì bất thường, tự dưng trên người lại có lệnh bài giả, có thể thấy được hắn đã tương kế tựu kế từ rất lâu."
Thiệu Minh Uyên nhắm mắt lại, trong đầu hiện lại những khi chàng xuất hiện cùng lúc với Tô Lạc Phong.
Khi tuyết rơi, Tô Lạc Phong đỡ chàng thân mang đầy vết thương đi suốt một đêm an toàn trở về doanh trại.
Lúc lâm trận, Tô Lạc Phong nhảy lên đỡ đòn trí mạng thay các chiến hữu bên cạnh.
Bên lửa trại, Tô Lạc Phong dựa theo ánh lửa dịu dàng đọc thư nhà.
...
Thiệu Minh Uyên đột ngột mở mắt ra.
"Thiệu Lương, ngày mai ngươi hãy đến Bắc Định Thành tra tiếp. Tra kỹ thanh lâu thuyền hoa xem có cô nương nào có thể quen biết Tô Lạc Phong không."
"Dạ?" Thiệu Lương có chút kinh ngạc.
Dẫu Thiệu Minh Uyên không thể nào che giấu được mệt mỏi ẩn sâu giữa đôi lông mày, đôi mắt chàng vẫn sáng như tuyết. Giọng khàn khàn, chàng giải thích cho Thiệu Lương : "Từng có lần ta nhìn thấy Tô Lạc Phong đọc thư, khi đó hắn nói đó là thư nhà. Nếu hắn đã là cô nhi thì làm sao mà có thư nhà được? Có thể là thư từ nữ tử hắn vừa ý gửi tới, thậm chí ---"
Thiệu Minh Uyên dừng một chút rồi mới nói tiếp : "Thậm chí có thể là người ngụy trang nữ tử thanh lâu truyền tin cho hắn."
Đến tận bây giờ, Thiệu Minh Uyên vẫn không tin Tô Lạc Phong lại có thể thông đồng với địch một cách đơn giản như vậy.
Tô Lạc Phong đã chinh chiến dưới trướng của chàng mấy năm nay, chắn hẳn rất rõ tính cách của chàng.
Ở tình huống ấy, chàng bắn chết thê tử của mình, ngoài việc không cho quân Bắc Tề có cơ hội uy hiếp tới sĩ khí của quân Đại Lương, chàng còn không thể để thê tử mình phải chịu vũ nhục mà chết thảm. Căn bản chàng không hề có lựa chọn khác.
Như thế thì việc Tô Lạc Phong ngủ đông nhiều năm nhăm nhe chờ đợi cơ hội như thế cũng rất đáng để suy nghĩ.
Thiệu Minh Uyên lại gần cái bàn.
Trên bàn bày một tấm bản đồ.
"Các ngươi lại đây."
Thiệu Tri và Thiệu Lương liền tiến đến.
Thiệu Minh Uyên chỉ một điểm trên bản đồ: "Thiệu Lương, khi đội quân đến gần chỗ rẽ này ở trên núi, ngươi bị Tô Lạc Phong lừa quay về doanh trại. Đi qua chỗ rẽ ấy, Tô Lạc Phong dẫn đội quân không quen thuộc địa hình phương Bắc đi đến đây, sau đó thì gặp phải mai phục. Đám người Bắc Tề này từ đầu đã lên sẵn mục tiêu, nhằm bắt cóc... Bắt cóc phu nhân xong thì nhanh chóng rút lui. Ngoại trừ Tô Lạc Phong và một phần binh lính đi cùng hắn chết đi, thì những người khác đều không làm sao."
Thiệu Tri cùng Thiệu Lương gật đầu lia lịa.
Phát hiện ra giọng của Thiệu Minh Uyên khàn đặc, Thiêu Lương bèn rót một chén trà đưa cho chàng: "Tướng quân, người hãy uống chén trà này trước."
Thiệu Minh Uyên cầm lấy chén trà một hơi uống cạn, tiện tay để sang một bên, lại chỉ vào một điểm trên bản đồ: "Chỉ là sau khi phái người điều tra, thì phát hiện ra rằng, ngay cả đường chính cũng có quân địch mai phục."
"Liệu có phải là do quân địch muốn chắc ăn không?" Thiệu Lương hỏi.
"Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đấy lại cảm thấy không đúng. Theo tin tức báo cáo, dựa vào dấu vết để lại, số lượng quân địch ở đó ít hơn nhiều so với quân của ngươi đem theo. Nếu khi ấy mà không có Tô Lạc Phong xuất hiện, ngươi vẫn đi tiếp đường chính thì dẫu có gặp chúng, đống quân địch ấy cũng không thể gây rối loạn được."
Lúc ấy, chàng nhận được tin truyền đến, mẫu thân thương tiếc Kiều thị đơn độc sống hai năm liền, muốn đưa nàng đến đất Bắc gặp lại chàng. Nào ngờ Kiều thị gần đến nơi đúng lúc tình hình hai quân đang đến hồi căng thằng. Để đảm bảo an toàn cho nàng, chàng đã phái thuộc hạ chàng tín nhiệm nhất là Thiệu Lương đến nghênh đón. Thậm chí chàng để hắn dẫn theo đội hộ vệ vài trăm người. Không lường được Tô Lạc Phong lại làm phản.
"Các ngươi nghĩ tại sao tình huống này lại xảy ra?"
Thiệu Lương cùng Thiệu Tri chỉ biết nhìn nhau.
"Sau một hồi suy nghĩ, khả năng duy nhất để có thể xuất hiện hai đám người này, chính là kẻ mật báo cho bọn chúng không phải cùng một người. Tức là, hai đoàn quân địch ấy không có cùng một thủ lĩnh!"
Giặc Bặc Tề cũng chia thành nhiều phe phái, tình huống địch ta bất phân cũng không khó gặp.
"Sao ạ? Ngoài Tô Lạc Phong còn có kẻ khác?"
Thiệu Minh Uyên lạnh mặt, đôi mắt sâu lại: "Chỉ như thế mới có thể giải thích được tại sao số lượng quân địch mai phục ở đường chính được định sẵn từ đầu lại không đông bằng đội hộ vệ mà Thiệu Lương đem theo. Bởi vì có một kẻ mật thám khác báo tin sai cho toán giặc ấy. Từ đầu bọn chúng không ngờ ta sẽ phái nhiều người để đón Kiều thị như vậy! Thậm chí... không nghĩ đến việc ta sẽ phái người đi đón!"
Thời gian Kiều thị tới đất Bắc thực sự rất nhạy cảm, đúng lúc hai quân xuất toàn lực đối phó lẫn nhau, không có thời cơ nào điều được một đội quân như vậy.
"Đi cùng phu nhân đến phía Bắc chỉ có hộ vệ của Hầu phủ, Vũ Lâm quân và người của Viễn Uy tiêu cục. Thiệu Tri, ngươi âm thầm đi hỏi những người đó xem, sau khi Tô Lạc Phong tiếp quản đội quân thì có gì bất thường gì xảy ra không?"
Lòng Thiệu Tri chùng xuống.
Ý của Tướng quân là, kẻ nhúng tay vào việc này ngoài Tô Lạc Phong, còn có thể là từ...
Thiệu Minh Uyên nâng tay, nhẹ nhàng ấn ấn vào huyệt giữa lông mày, thoáng qua chút mệt mỏi, gượng cười: "Các ngươi chia nhau ra thăm dò xem. Chân tướng cũng chưa rõ ràng, đừng ngờ vực linh tinh."
Cho dù, trong lòng chàng, những ngờ vực ấy đã nảy mầm từ lúc nào, phát triển dữ dội, như một nhánh cây cuốn quanh trái tim chàng, nhưng chàng vẫn muốn tìm cho những dự cảm ấy một đáp án rõ ràng.
Thiệu Tri và Thiệu Lương cùng nhau chắp tay.
Thiệu Minh Uyên tựa lưng ghế chợp mắt trong giây lát. Khi mở mắt ra, chàng thấy Thiệu Tri và Thiệu Lương vẫn đứng trước mặt, bộ dạng như thể có nhiều điều ngập ngừng muốn nói, thì hỏi: "Còn có chuyện gì à?"
Thiệu Tri liếc Thiệu Lương.
Thiệu Lương lắc đầu, ý bảo hắn nói.
Thiệu Minh Uyên nhíu mày: "Từ sau khi hồi kinh hai ngươi lại học cái thói lề mề ở đâu ra thế? Có chuyện gì thì nói ra đi."
Tay nhuộm đầy máu tươi rồi, thậm chí còn nhuốm máu thê tử của chính mình, còn chuyện gì chàng không chịu trách nhiệm được nữa?
Thiệu Tri bị đùn đẩy, hít sâu một hơi, rốt cục nói: "Dạ thưa Tướng quân, hình như ngài chưa biết. Kiều công tử và ấu muội trốn thoát khỏi trận hỏa hoạn ở Kiều gia."
Một tiếng rắc vang lên, Thiệu Minh Uyên đập tay chặt đứt tay vịn của ghế tựa.