Chương 61: Khó ngủ
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Tướng quân---"

Thiệu Minh Uyên cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên, sắc mặt trắng hơn cả ngọc: "Trận hỏa hoạn ở Kiều gia?"

"Vâng. Hôm ấy người vừa rời khỏi thành thì có tin đồn rằng, Kiều gia gặp trận hỏa hoạn chết hết cả nhà. Hoàng Thượng ngay lập tức phái Khâm Sai đến điều tra xem là do vô ý hay..." Thiệu Tri trả lời.

"Bây giờ, Kiều công tử... có phải đang ở phủ Khấu Thượng Thư đúng không?"

"Tướng quân đoán không sai. Kiều công tử và ấu muội hiện giờ đang ở tại phủ Khấu Thượng Thư. Có điều----"

"Nói!" Thiệu Minh Uyên mấp máy môi.

"Mọi người đồn đại rằng, Kiều công tử đã bị hủy dung vì cứu ấu muội!"

Bị hủy dung, không chỉ đơn giản là tướng mạo trở nên xấu xí, mà còn mất đi tư cách đi thi khoa cử. Điều này đối với người đọc sách là chuyện tàn khốc nhất có thể xảy ra. Như vậy tức là bao nhiêu thời gian khổ luyện đèn sách trở thành vô nghĩa, không còn có cơ hội cá chép hóa rồng.

"Tướng quân, xin người... nén bi thương..." Thiệu Tri cẩn thận khuyên nhủ.

Bọn họ rõ hơn bất kỳ ai rằng, Tướng quân phải tự tay bắn chết phu nhân, trong lòng đã bị tra tấn bởi vô vàn áy náy. Bây giờ lại nghe thêm tin dữ như thế này, chắc chắn rất khó chịu.

Thiệu Tri liếc Thiệu Lương một cái.

Ngày thường nhanh trí thế nào cơ mà, sao giờ lại đứng im như thóc đổ bồ thế này?

Thiệu Lương cố nặn ra một nụ cười: "Tướng quân, người có muốn uống rượu không? Thuộc hạ vừa mới đến lầu Xuân Phong nổi danh mua hai vò---"

Thiệu Minh Uyên khoát tay, cười nhẹ: "Ta không sao, các ngươi lui xuống đi."

Thiệu Tri và Thiệu Lương nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài.

Trong căn phòng trống trải, dưới ánh nến, mọi thứ tưởng như u ám hơn rất nhiều.

Thiệu Minh Uyên ngồi trên chiếc ghế đứt mất tay vịn một lúc lâu, đột nhiên lấy tay che hết mặt.

Chàng ngồi im một lúc lâu, đến tận khi bên trong hoàn toàn là một mảnh đen đặc thì mới đứng dậy nằm lên giường.

Kinh đô vào buổi đêm náo nhiệt hơn nhiều so với phương Bắc. Hiện tại có thể nghe thấy tiếng côn trùng rầm rì văng vẳng lại từ bên ngoài, giống như một giai điệu uyển chuyển du dương ru người ta chìm vào giấc ngủ.

Thiệu Minh Uyên trở mình, một lúc sau lại lật người sang hướng khác.

Vết thương dưới sườn lại nhức nhối.

Chàng lấy tay đè xuống nhưng không thấy hiệu quả gì, bèn mặc kệ.

Từng có người hỏi chàng, nhiều năm chinh chiến như vậy liệu có quen thói chém giết không?

Chàng không biết người khác thế nào, nhưng có lẽ đấy cũng không phải thói quen, chỉ là phải nâng kiếm phóng đao thôi.

Vết thương trên người chồng chất. Vết này lành rồi nhưng khi có thêm vết mới thì chàng vẫn đau như cũ.

Không ai có thể quen được với nỗi đau đớn ấy, chỉ là... quen kiềm chế nỗi đau thôi.

Thiệu Minh Uyên nghĩ, ngày mai chàng sẽ đến phủ Khấu Thượng Thư, gặp vị cữu huynh kia một lần.

Ý niệm vừa xuất hiện, chàng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Kiều Chiêu bị Lê Quang Văn giục giã gọi dậy.

Trời mới tờ mờ sáng, Kiều Chiêu vẫn còn buồn ngủ, nàng hỏi phụ thân đại nhân tinh thần hừng hực phấn khởi đang chờ ở gian ngoài: "Có chuyện gì mà sớm như vậy phụ thân đã đến đây thế?"

Lê Quang Văn hưng phấn: "Chiêu Chiêu, vi phụ nghe nói con viết rất đẹp, ngày hôm qua còn được Vô Mai sư thái triệu kiến đúng không?"

Tất cả là do ngày hôm qua sau khi rời khỏi nha môn ông lại say mê ngồi đọc thoại bản ở thư trai*, đến khi hồi phủ đã quá giờ cơm chiều. Lúc nghe được chuyện đáng ngạc nhiên về nữ nhi của mình thì cũng đã quá muộn, không tiện đi sang, chỉ đành chịu đựng chờ đến tận sáng nay.
*Thư trai: nhà sách/thư viện.

"Vâng." Cuối cùng cũng đạt được mục tiêu đầu tiên khiến Kiều Chiêu nhẹ hẳn cả lòng. Nàng cảm thấy hơi thiếu ngủ, đến tận bây giờ vẫn có chút mơ màng.

"Vi phụ nghe tổ mẫu của con bảo, chữ của con không khác là bao so với chữ của Kiều tiên sinh?"

Kiều Chiêu lúc này đã tỉnh táo hơn, thản nhiên nói: "Tổ mẫu hơi quá lời rồi, nữ nhi chỉ mô phỏng lại phần hình, còn khí khái vẫn còn kém xa chữ của Kiều tiên sinh."

Lê Quang Văn lắc đầu: "Chiêu Chiêu không cần khiêm tốn. Chữ của con lọt vào mắt của Vô Mai sư thái, tất nhiên là rất tốt rồi. Nào nào, chúng ta cùng đến thư phòng, con viết cho vi phụ xem."

Nói xong, ông lôi một bao nhỏ làm bằng vải bố từ trong ống tay áo, tỏ vẻ cống hiến: "Vi phụ còn đem đến cho con nghiên mực Đoan Khê này."

Kiều Chiêu bất đắc dĩ xoa trán hỏi Lê Quang Văn: "Chẳng nhẽ hôm nay là ngày ngày hưu mộc của phụ thân?"

"Ngày hưu mộc? Có phải đâu nhỉ?" Lê Quang Văn không nghĩ gì mà trả lời ngay.

"Vậy..." Kiều Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi: "Không phải đến lúc phụ thân phải tới nha môn rồi sao?"

Lê Quang Văn gật gật đầu: "Đúng là phải đến nha môn rồi, nhưng ta đã xin nghỉ rồi."

"Hôm nay phụ thân có việc gì sao?"

Đã có việc gì phải xin nghỉ, sao sáng sớm còn chạy đến chỗ nàng làm gì?

Lê Quang Văn bị hỏi thì hơi ngẩn người, nói ra chiều rất hợp lý: "Thì có việc đây còn gì, không phải đang đến xem Chiêu Chiêu viết chữ sao?"

Kiều cô nương: "..." Như vậy mà cũng xin nghỉ? Lý do này có phải có hơi tùy hứng không?

Nhất định khi nào đấy phải nhắc nhở mẫu thân một chút, đem tặng vài phần quà cho quan trên của phụ thân, cần phải giữ cho phụ thân đại nhân soạn sách sử đến lúc về hưu mới được.

Lê Quang Văn thúc giục Kiều Chiêu tới gian phía Tây, tự mình mài mực, vừa mài vừa vừa nói: "Chiếc nghiên mực này quả là thượng phẩm, hạ mực nhanh, nghiên mực lại nhẵn nhụi. Ngồi mài mực không thôi cũng đã là một loại hưởng thụ rồi. Chỉ người có tài thư pháp tuyệt đỉnh mới xứng với nó!"

Kiều Chiêu hơi nhếch môi.

Hóa ra nếu nàng không có tài thư pháp tốt thì phụ nhân đại nhân vẫn muốn 'mượn' tiếp.

Trước ánh mắt tha thiết của Lê Quang Văn, Kiều Chiêu trầm ngâm một lát rồi đặt bút xuống viết một bộ câu đối:

"Phong thanh vũ thanh độc thư thanh thanh thanh nhập nhĩ
Gia sự quốc sự thiên hạ sự sự sự quan tâm"

*Dịch nghĩa:
Tiếng mưa tiếng gió tiếng đọc sách rơi vào tai
Việc nhà việc nước việc thiên hạ rơi vào lòng

"Chữ đẹp!" Lê Quang Văn ánh mắt sáng ngời, vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt.

Ông lại vỗ tay tiếp thêm lần nữa: "Đối rất hay!"

Tất nhiên câu đối này không phải do Kiều Chiêu nghĩ ra. Nhưng kết hợp với nét chữ phóng khoáng đến tận cùng như vậy, tự nhiên chấn động lòng người.

Lê Quang Văn ngây ngốc, thì thào cái gì đấy, cảm xúc lên xuống nhấp nhô: "Vi phụ đã quyết, về sau nhất định phải cố gắng phấn đấu, làm việc vì nước vì dân, thế mới không phụ con ta viết ra câu đối này!"

Kiều Chiêu giật nảy mình.

Thôi đừng, nàng đã sai rồi!

"Khụ khụ, phụ thân, thực ra... Nữ nhi viết câu đối này là viết cho chính mình, không phải là viết cho phụ thân."

"Hả?" Lê Quang Văn tỉnh lại giữa bộn bề cảm xúc, ánh mắt tràn đầy tán thưởng. "Chiêu Chiêu, vi phụ thật không ngờ con có thể viết ra chữ đẹp như vậy. Ôi. Chỉ là quả thật không giống chữ của Kiều tiên sinh lắm."

"Là do nữ nhi còn chưa đủ cố gắng." Chữ viết nên câu đối này mới là chữ thật của nàng.

"Không, không, không, như thế này là tốt lắm rồi!" Lê Quang Văn vẫn nhìn chằm chằm câu đối không tha, cảm khái: "Thực sự rất tốt!"

Lúc ông lớn tầm đó cũng không viết được chữ đẹp như thế này.

"Tất nhiên chữ của Kiều tiên sinh rất đẹp. Nhưng chép có giống đến đâu thì vẫn phải thêm khí khái của chính bản thân mình mới có thể coi là thành công. Chiêu Chiêu, chữ của con như bây giờ không còn có vẻ sao chép nữa rồi, nếu luyện thêm thì không đến mười năm nữa sẽ trở nên lão luyện!"

Kiều Chiêu cười cười: "Đa tạ phụ thân cổ vũ."

Lê Quang Văn bỗng nhiên có cảm giác thành tựu, khiêm tốn nói: "Tuy rằng lời cổ vũ của vi phụ cũng khá quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả chính là sự chăm chỉ của con. Sau này phải tiếp tục cố gắng duy trì. Đúng rồi, Chiêu Chiêu nói câu đối này là viết cho con, liệu có phải con ta còn biết quan tâm đến chuyện thiên hạ có phải không?"

"Đấy đều là do nghe phụ thân kể chuyện mà thành. Phụ thân giảng giải mọi chuyện rất thú vị." Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Ôi, càng ở cùng phụ thân đại nhân nàng càng cảm thấy mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.

"Khụ khụ, thế cơ à." Lê Quang Văn vểnh miệng lên.

Ông nói mà, thường xuyên đến thư trai xem thoại bản là một việc rất là có ích!

"Đúng rồi, phụ thân. Hôm qua con nghe tổ mẫu kể lại chuyện xưa. Lão nhân gia người có nhắc đến một vị tướng quân. Tiếc là con không nhớ rõ đấy là ai. Phụ thân có thể kể cho con về người đấy được không?"

Chương 62: Nữ hồng của Kiều cô nương
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Nào, vị Tướng quân nào?"

Kiều Chiêu phải nhịn cười trước bộ dạng nóng lòng xem thử của Lê Quang Văn: "Hình như là Trấn Viễn Hầu, người từng đánh lui quân giặc đánh chiếm Sơn Hải quan."

Nụ cười của Lê Quang Văn tắt ngấm.

"Phụ thân - "

Lê Quang Văn không để ý đến Kiều Chiêu nữa mà chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng nhỏ bé.

Ông đi vòng vo vài lượt rồi mới nói: "Vị Hầu gia này, cả nhà bị tịch thu tài sản và xử tội chết!"

"Vì sao ạ?"

"Vì sao ư?" Lê Quang Văn lại bắt đầu đi loanh quanh, không may va người vào góc bàn, đau đến nhíu mày, nhưng ngại mất mặt trước nữ nhi nên nén đau mà nói: "Là do Thủ phụ Lan Sơn vạch tội mưu phản của ông ta!"

"Mưu phản ạ --- " Kiều Chiêu than nhẹ, đúng là tội nặng ngang trời.

Lê Quang Văn bỗng nhiên trở nên kích động: "Mưu phản cái gì cơ chứ! Rõ ràng là có mới nới cũ, qua cầu rút ván, được chim bẻ ná được cá quên nơm! Ta thấy Hoàng Thượng tu đạo đến hồ đồ rồi ---"

"Khụ khụ khụ ---" Kiều Chiêu húng hắng ho liên tục.

"Chiêu Chiêu con làm sao vậy?"

Kiều Chiêu hơi ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười: "Phụ thân, hay là phụ thân kể cho con vài chuyện thú vị đang xảy ra ở bên ngoài được không ạ?"

Nếu tiếp tục nói nữa chắc nàng sẽ vào ngồi trong thiên lao mà nghe chuyện xưa mất.

Lê Quang Văn chậm chạp phản ứng lại, ngơ ngác gật đầu: "À. Đúng, vi phụ sẽ kể cho con nghe mấy chuyện thú vị xảy ra gần đây. Nghe nói hôm qua đang lúc Quan Quân Hầu dẫn đầu đoàn hộ tống quan tài các tướng sĩ hy sinh vào thành, có một tiểu cô nương thấy bộ dạng tuấn tú của Quan Quân Hầu mà bị sắc tâm mê hoặc đến hồ đồ, to gan lớn mật dám chạy ra cản đường Quan Quân Hầu ngay trước thanh thiên bạch nhật..."

Kiều Chiêu: "..." Thôi nàng vẫn nên vào thiên lao ngồi nghe chuyện xưa thì hơn!

Mãi mới đuổi được Lê Quang Văn đi thì không lâu sau, Băng Lục tiến vào bẩm báo: "Cô nương, Tam công tử đến ạ."

Kiều Chiêu có chút nghi hoặc.

Sau cái lần Lê Huy đến trước mặt nàng lắp bắp nhận lỗi thì cũng không gặp lại thêm lần nào, hôm nay đến đây tìm nàng là có chuyện gì?

Nàng cẩn thận ngồi nghĩ.

Chẳng lẽ Lê Kiều ở Đông phủ cáu giận thì cậu cũng muốn ra mặt thay à?

"Mời Tam công tử vào."

Lê Huy rảo bước tiến vào thư phòng, trước ánh mắt lặng như nước của Kiều Chiêu tự dưng lại đỏ mặt.

"Tam ca hôm nay không đến Quốc Tử Giám à?"

"Có đi chứ, lát nữa ta đi."

"Thế Tam ca đến đây là có việc gì?"

Lê Huy nhìn thư phòng đánh giá một phen, thấy bên trong không treo tranh chữ tín vật gì thì đáy mắt hơi hiện ra vẻ thất vọng, gương mặt đỏ ửng lên, ra vẻ nghiêm túc nói: "Ta nghe nói Tam muội viết chữ rất đẹp, ngày hôm qua còn được Vô Mai sư thái triệu kiến?"

Kiều Chiêu chưng hửng.

Đúng là hai cha con, câu hỏi cũng giống nhau. Tiếp theo chắc là muốn xem nàng viết chữ hả?

Thấy Kiều Chiêu chỉ cười mà không nói gì, Lê Huy kiên trì tiếp tục: "Chữ Tam muội còn lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái, có thể thấy được là đẹp vô cùng. Không biết liệu vi huynh có thể nhìn qua được không?"

Thấy người thiếu niên chưa lớn hẳn trước mắt đỏ mặt nghiêm trang tự xưng là 'Vi huynh', Kiều Chiêu hơi bất đắc dĩ, nhưng bây giờ muốn nàng cầm bút lên lần nữa để viết là không thể rồi, vì thế nàng nói: "Ta vừa viết một bộ chữ nhưng phụ thân đem đi mất rồi. Nếu Tam ca muốn nhìn chi bằng đến chỗ phụ thân xem sao."

"À, như thế hả ---" Lê Huy liếc nhanh Kiều Chiêu một cái, gật đầu: "Ta đi đây."

Cậu quay người đi ra ngoài, đi tới cửa tự dưng lại dừng lại, quay đầu qua loa nói "Tạm biệt Tam muội" rồi mới vội vàng chạy đi mất.

Băng Lục chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nói thầm: "Sao hôm nay Tam công tử lại quy củ như vậy nhỉ?" Hại mình không có cơ hội thể hiện trước mặt cô nương.

A Châu bưng một chiếc khay đi vào: "Cô nương, người dùng bát cháo bách hợp này đi ạ."

Băng Lục vỗ vỗ trán: "Đúng rồi cô nương. Hôm nay là ngày đến lớp nữ học ở Đông phủ. Nô tỳ tối hôm qua đã chuẩn bị hộp giấy bút cho cô nương cẩn thận rồi, để nô tỳ đi lấy cho người."

Thấy Băng Lục nhanh chóng chạy đi, A Châu ghé vào tai Kiều Chiêu nhỏ giọng nói: "Cô nương, nô tỳ nghe bà tử chuyên đi mua đồ nói rằng, đoàn quan tài các tướng sĩ hy sinh vào thành ngày hôm qua được phép chôn cất ở lăng mộ phía Tây. Phu nhân Quan Quân Hầu được truy phong là Nhất phẩm Hầu phu nhân..."

Nàng cũng không rõ mục đích của việc cô nương phái nàng đi thăm dò những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thành. Nhưng nếu cô nương đã phân phó thì nàng sẽ làm thật tốt.

Kiều Chiêu gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tính tình A Châu ôn hòa, gặp ai cũng cười ôn hòa, xem ra đang dần dần hòa nhập được vào đám hạ nhân rồi. Còn vong thê của Quan Quân Hầu có được truy phong hay không thì cũng chả có ý nghĩa nhiều đối với nàng.

"Vất vả cho em rồi."

"Cô nương, đây là hòm giấy bút của người." Băng Lục nhanh chóng bước vào, thấy A Châu đứng cạnh Kiều Chiêu thì hừ nhẹ một tiếng, tiến đến nhanh nhẹn đẩy A Châu sang một bên.

"Cô nương, ngày hôm qua Nhị cô nương gặp chuyện mất mặt như vậy hôm nay chắc chắn sẽ ôm đầy một bụng tức. Nhất định hôm nay người phải cẩn thận mới được."

"Nhị cô nương muốn gây phiền phức cho ta?" Kiều Chiêu không khỏi nở nụ cười.

Cô nương này, đúng là càng gặp chuyện nản lòng thì lại càng thêm can đảm.

"Nào chỉ là gây phiền phức, nô tỳ nghĩ, ít nhất cũng muốn liều mạng với người!" Băng Lục nhanh mồm nói.

Kiều Chiêu bị chọc đến bật cười.

Băng Lục ngẩn ngơ, bỗng nhiên giơ tay ôm mặt.

"Hả?" Kiều Chiêu nhíu mày.

"Ôi chao, cô nương, người vừa cười trông thật xinh đẹp." Băng Lục vỗ vỗ mặt, nhìn xuống đất thở dài: "Người khỏe lại lâu như vậy rồi cũng không cười như thế lần nào."

Dạo gần đây cô nương cười nhưng lại cảm giác không cười, làm cho nàng cảm thấy giống như bị ngăn cách bởi một thứ không rõ tên.

"Thế ư." Kiều Chiêu nghiêng đầu nhìn về phía A Châu: "A Châu, hà bao bảo em chuẩn bị thế nào rồi?"

"Rất tốt ạ." A Châu lấy một chiếc hà bao trắng trơn từ trong tay áo đưa ra.

Kiều Chiêu giơ tay nhận lấy, mở ra nhìn rồi tùy tiện đeo ở bên hông.

Băng Lục bĩu môi: "Hà bao xấu như thế mà cũng dám để cô nương đeo!"

Sao lại xấu được?

Kiều Chiêu không khỏi cúi đầu, nhìn chiếc hà bao mới làm treo ở bên hông.

"Đây là do cô nương làm." A Châu mặt không đổi sắc nói.

Băng Lục: "..." A Châu chết tiệt, tại sao không nói sớm hơn!

Tiểu nha hoàn nhìn hà bao thêm một cái, cố tìm từ ngữ khen ngợi. Thế nhưng tìm mãi tìm mãi, cảm thấy tốt nhất là trực tiếp giải thích cho cô nương thì tốt hơn.

Bao nhiêu năm mới có một lần hiếm hoi thêu thùa khâu vá, thế mà lại bị Băng Lục ghét bỏ à? Kiều Chiêu bỗng nhiên cảm thấy lòng hơi nghèn nghẹn, đứng lên thản nhiên nói: "Đến Thanh Tùng đường thỉnh an thôi."

Đến tận khi nàng đi ra ngoài được mấy bước rồi, Băng Lục mới đột ngột nghĩ ra một ưu điểm của cái hà bao, thốt lên: "Cô nương, vải bố rất tốt!"

Kiều Chiêu nhất thời không nghe ra.

Băng Lục giải thích: "Nô tỳ nói là, vải dệt dùng làm hà bao rất tốt, cô nương có con mắt thật tinh tường!"

"Ha ha ha." A Châu xưa nay vẫn trẩm ổn không nhịn được mà phá ra cười.

Kiều cô nương đen mặt nghiêm túc sờ sờ chiếc hà bao, sải chân đi ra ngoài.

Lê Quang Văn sau khi trở lại thư phòng thì dỡ tấm thư pháp treo trên tường xuống ngay lập tức, khoa chân múa tay tìm kiếm một hồi mấy món đồ, chuẩn bị treo tấm thư pháp do khuê nữ tự tay viết lên.

Ông vừa cất dọn xong đống đồ vừa lôi ra thì có tiếng gõ cửa thư phòng.

"Ai thế?"

"Phụ thân, là con."

Lê Quang Văn đứng dậy, đi tới mở cửa thư phòng.

"Huy Nhi? Hôm hay không phải ngày nghỉ của Quốc Tử Giám mà? Sao con còn chưa đi?"

Lê Huy suýt nữa thì trợn trắng cả mắt.

Hôm nay cũng có phải ngày hưu mộc đâu, người cũng chưa thèm đến nha môn đấy!

"Phụ thân, con nghe nói Tam muội viết cho người một bức thư pháp, nhi tử cũng muốn nhìn một chút."

Lê Quang Văn nhất thời đem chuyện nhi tử muộn học vứt ra sau đầu, như thể tìm được tri kỷ, vui vẻ nói: "Đến đây đến đây. Vi phụ còn đang nghĩ nếu con có thời gian rảnh thì đến học tập Tam muội của con đấy."

Chương 63: Lớp nữ học Đông phủ
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Đây là chữ Tam muội ư?" Lê Huy bước vào thư phòng, tròng mắt suýt nữa thì rớt xuống bức thư pháp.

Lê Quang Văn đuổi nhi tử sang một bên: "Cách xa một chút, nhỡ xem lung tung rồi hỏng mất thì làm sao bây giờ?"

Xem kiểu gì mà hỏng được? Đây mà là cha ruột à! Lê Huy căm giận nghĩ.

"Nét chữ của Tam muội bây giờ khác một trời một vực so với trước."

Ánh mắt Lê Quang Văn tràn đầy tán thưởng, lưu luyến nhìn chữ của khuê nữ rồi mới liếc nhìn nhi tử: "Tam muội con tiến bộ rất nhanh, con cũng nên cố gắng."

"Nhi tử cảm thấy chữ như thế này không thể chỉ trong một sớm một chiều mà luyện thành."

"Không sai, thế nên lúc nào con cũng phải cố gắng mới phải."

Lê Huy nuốt cục tức xuống bụng, nói thẳng: "Phụ thân không thấy là Tam muội tiến bộ có phần quá nhanh à?"

Lê Quang Văn nhìn về bức thư pháp kia, trầm ngâm một lát, nghiêm túc gật gù: "Đúng, vi phụ quên mất, ngoài ra còn cần có thiên tư hơn người nữa."

Lê Huy: "..." Cậu chắc chắn cái người này không phải cha ruột của mình, sao lại có người quá đáng như thế cơ chứ!

Thấy thần sắc nhi tử có phần buồn bực, Lê Quang Văn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Huy Nhi con cũng cần phải cố gắng nâng cao bản thân, không thể ghen tị với Tam muội của con được. Vi phụ cẩn thận ngẫm lại, mấy năm nay Tam muội con phải khiêm tốn giấu tài, thật là không dễ dàng."

Lê Huy khóe miệng co rút, nếu người đứng trước mặt không phải cha ruột cậu thì cậu đã giơ nắm đấm lên từ lâu rồi.

Tại sao cũng chỉ một ý thôi mà từ miệng phụ thân đại nhân nói ra lại khiến người khác ngứa tay đến thế cơ chứ?

"Thế nhi tử xin cáo lui."

"Ơ. Sao không ở lại xem chữ Tam muội con thêm một lát?"

"Đến giờ nhi tử phải đến trường rồi."

Lê Huy bước nhanh ra ngoài, thở hắt ra một hơi.

Phụ thân đại nhân vẫn có thể ngồi ở Hàn Lâm Viện soạn sách sau bao nhiêu năm như thế thật là khó xử cho quan trên của ông.

Giấu tài ư?

Lê Huy cân nhắc từ này, nghĩ đến Nhị cô nương Lê Kiều ở Đông phủ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Vị đường muội kia đúng là đã ăn phải một quả đắng, cậu đi học ở Quốc Tử Giám mà vẫn nghe được thành tích vẻ vang của nàng.

Nói như vậy, có lẽ đúng là mấy năm nay Tam muội phải giấu tài, còn không có lẽ đã bị cái vị kia ồn ã đến lật trời rồi.

Lê Huy nhịn không được nhìn về phía Tây viện.

Cũng không biết hôm nay Tam muội có thể đến lớp nữ học ở Đông phủ hay không nữa ----

Nghĩ đến đây Lê Huy bỗng lắc đầu quầy quậy.

Cậu đúng là trúng tà thật rồi. Tam muội có đi hay cũng không phải chuyện của cậu. Cậu không thèm quan tâm đâu!

Thiếu niên cũng không ngoái đầu lại nữa mà đi ra thẳng ra ngoài.

Kiều Chiêu ăn một ít cháo rồi mới cùng Băng Lục đến thỉnh an Đặng lão phu nhân ở Thanh Tùng đường, đúng lúc gặp được ba mẹ con Lưu thị.

"Nhị thẩm." Kiều Chiêu hành lễ chào hỏi, nhẹ nhàng vuốt cằm nhìn Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền.

Nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, Lê Yên gượng gạo nở một nụ cười: "Tam tỷ."

Lê Thiền mím môi không hé răng, bị Lưu thị đứng đằng sau lưng đẩy nhẹ một chút thì mới không tình nguyện chào một tiếng.

"Chiêu Chiêu đang chuẩn bị đến học đường à?" Lưu thị loay hoay tìm cách hỏi han.

Kiều Chiêu cười cười: "Vâng. Đã chậm trễ mấy ngày nay rồi, cũng nên đến lớp để đuổi kịp mọi người."

Lưu thị liên tục gật đầu: "Nói đúng lắm, hai muội muội của cháu tài rỗng học cạn, về sau còn cần người tỷ tỷ như cháu chỉ bảo nhiều."

Kiều Chiêu hơi ngạc nhiên, thấy gương mặt tràn ngập ý cười của Lưu thị thì đột nhiên nghĩ.

Hiện giờ Lưu thị tốt một cách kỳ lạ.

Kiều cô nương có chút ngoài ý muốn.

Nàng chỉnh đốn được đôi tổ tôn bên Đông phủ, lại trân trọng vị mẫu thân ngày thường vốn không hiểu lý lẽ, việc này làm cho Nhị thẩm cảm thấy bị đe dọa?

Kiều Chiêu liếc nhìn Lưu thị.

Vị Nhị thẩm này khôn khéo linh hoạt, trông không giống như đang cảm thấy bị đe dọa.

Người này quả thật rất nhạy bén, vô lễ ở trước mặt Hà thị thực ra là do không để Hà thị vào mắt thôi.

Con người ta muốn được người khác để ý quả nhiên vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.

"Nhị thẩm khách khí rồi, cháu là tỷ tỷ, nếu hai vị muội muội bằng lòng thì đương nhiên cháu sẽ dốc lòng quan tâm." Kiều Chiêu thoải mái nói.

"Yên nhi, Thiền nhi, còn không cảm ơn Tam tỷ của các con."

"Cảm ơn Tam tỷ." Hiển nhiên Lê Yên không có sự thân thiện của Lưu thị, còn Lê Thiền thì cúi đầu chẳng hé lời nào.

Đoàn người đi đến Thanh Tùng đường.

Hà thị thấy Kiều Chiêu tiến vào thì hơi ngạc nhiên: "Chiêu Chiêu, nương còn tưởng con không đến cơ."

Lưu thị nhếch nhẹ môi.

Cái người chị dâu này mà có một phần bản lĩnh như khuê nữ thì bà cũng nhìn bằng con mắt khác. Xem xem đang nói cái lời ngu xuẩn gì không biết!

Vị Hương Quân ở Đông phủ kia đúng là mờ mắt. Bà cũng không tin Tam nha đầu chỉ dựa vào may mắn mà lần nào cũng giải quyết êm đẹp chuyện xảy ra, lại còn làm cho mấy người đắc tội nó gặp chuyện chẳng ra sao.

Quả thật Tam nha đầu hiện tại không còn giống như xưa.

Hoặc có thể nói, Tam nha đầu của ngày xưa ngụy trang quá tốt, làm mọi người không thấy rõ!

"Mấy ngày rồi không đến thỉnh an tổ mẫu, cảm thấy thực sự hổ thẹn. Con đã nghĩ tranh thủ đến thật sớm, ai ngờ nương còn tới sớm hơn." Kiều Chiêu cười nói.

Nói một câu mà lại có thể tôn Hà thị lên một bậc khiến cho Đặng lão phu nhân phải nghiêm túc thưởng thức.

Hà thị vẫn chẳng hiểu gì, Lưu thị thì thở dài trong lòng.

Có khuê nữ tốt thật khác biệt.

"Tam muội vẫn muốn đến lớp nữ học ư?" Lê Kiểu đột nhiên mở miệng, ngữ khí thân thiết: "Tam muội, ta cảm thấy tốt nhất muội vẫn nên nghỉ ngơi thêm mấy hôm. Nhị muội nhiều ngày nay tâm trạng không được tốt ---"

Kiều Chiêu giọng điệu thản nhiên nói: "Nhị tỷ tâm tình không tốt thì mới nên nghỉ ngơi thêm. Tâm tình của ta hiện tại không tồi."

Người khác tâm tình không tốt thì nàng phải nhân nhượng, đạo lý gì thế này?

Lê Kiểu hơi nhếch môi.

Nó thật sự không hiểu hay là đang giả ngu?

"Chiêu Chiêu, cháu cảm thấy ổn thỏa chứ?" Đặng lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát rồi mới hỏi.

Kiều Chiêu gật đầu.

"Nếu thấy tốt rồi thì các cháu nên đi đi. Tỷ muội với nhau thì nên hòa thuận, tránh gây hiềm khích."

Đặng lão phu nhân đã lên tiếng, bốn vị cô nương liền đi đến Đông phủ.

Các vị cô nương đều đã quen thuộc với lớp nữ học ở Đông phủ, chỉ Kiều Chiêu là có thể coi như lần đầu đến đây, vì thế nàng liền ngắm nghía cảnh vật xung quanh nhiều hơn.

Nàng nhìn thấy bên ngọn núi giả có một bóng hồng thoáng qua, Lê Kiều hùng hổ đi đến.

"Lê Chiêu, ngươi còn dám đến đây à!"

Thấy Kiều Chiêu chỉ thờ ơ, Lê Kiều dấn thêm mấy bước, giận đến mức môi run lập bập: "Ngươi tưởng đây là Đại Phúc Tự à? Đây là Đông phủ, ngươi dựa vào cái thá gì mà đến đây như chưa có chuyện gì xảy ra thế?"

Kiều Chiêu âm thầm lắc đầu.

Nếu nói người đọc sách sẽ khôn ngoan, thì Lê Nhị cô nương ngu ngốc thế này, nhất định là do đọc quá ít sách. Ôi, theo lý thì nàng cũng không nên kỳ thị.

"Quả thật là không có chuyện gì xảy ra với ta. Chậc, Đại tỷ nói tâm tình Nhị tỷ không tốt, ta còn nghĩ Nhị tỷ không đi học đấy."

Lê Kiều đột ngột quay sang nhìn Lê Kiểu: "Ngươi, ngươi nói thế à?"

Một đứa mồ côi mẹ như thế mà cũng dám chế nhạo nàng sau lưng. Thật là nực cười!

Lê Kiểu khó tin nhìn Kiều Chiêu.

Sao nó lại có thể quang minh chính đại ném củ khoai nóng lên người nàng như thế này?

"Nhị cô nương." Một nha hoàn mười bảy mười tám tuổi nhẹ giọng nói.

Lê Kiều thở sâu, ép mình tỉnh táo trở lại.

Đến cả đại nha hoàn bên người mẫu thân cũng đưa cho nàng rồi, nàng không thể để mẫu thân lo lắng.

"Được rồi, vậy thì ngươi cố mà học cho tốt!" Lê Kiều bước vào học đường trước.

Hôm nay lại đúng là ngày có lớp thư pháp. Tiên sinh dạy thư pháp là một vị lão giả râu tóc bạc phơ, lưng ông hơi gù gù. Vừa bước vào trong lớp học, ánh mắt ông dừng lại trên người Kiều Chiêu.

"Lão phu nghe nói hôm qua ở Đại Phúc Tự Tam cô nương thể hiện thành tích xuất sắc có phải không?"

Kiều Chiêu quy củ hành lễ: "Tiên sinh quá khen rồi ạ."

Tiên sinh dạy thư pháp vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí hơi gượng gạo: "Thấy chữ như thấy người. Nếu muốn luyện được một tay thư pháp tốt, thì tâm tình, thiên phú, chăm chỉ, một thứ cũng không thiếu được. Tam cô nương viết ra vài câu thơ cho lão phu nhìn qua đi."

Trước mặt người có danh phận lão sư, Kiều Chiêu vô cùng cung kính đáp một tiếng vâng, đối với vài ánh mắt chằm chằm trên người nàng cũng không quá để tâm, đặt bút xuống viết một câu thơ.

Tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, mềm mại mà không tầm thường, uyển chuyển hơn vài phần so với chữ viết tay trên kinh Phật kia.

Lê Kiều vẫn dán chặt mắt lên chữ của Kiều Chiêu. Nhác thấy nét chữ thì vứt hết bộ dạng làm bộ làm tịch sang một bên, thốt lên: "Ngươi nói dối, nét chữ này không hề giống với nét chữ trên kinh Phật kia. Hóa ra bản kinh Phật kia cũng không phải do ngươi viết!"

Kiều Chiêu nghe xong cũng chẳng nói gì, đặt bút chấm mực rồi viết lại trên giấy câu thơ trước, nhưng chữ viết hoàn toàn khác so với nét chữ vừa rồi.

Lê Kiều trợn trừng mắt.

Đây, đây chính là nét chữ trên bản kinh Phật chép tay kia!

Chẳng lẽ Lê Tam này có quý nhân phù trợ? Từ khi nào nó lại có thể viết được hai loại nét chữ hoàn toàn khác nhau như thế này?

Kiều Chiêu hạ bút lông xuống, thong thả nói: "Nhị tỷ, hôm qua khi ở Đại Phúc Tự, bá tổ mẫu nói tỷ chưa từng nhìn kỹ chữ viết trên kinh Phật, nên mới có chuyện hồ đồ đi theo vị tăng nhân tiếp khách đến gặp Vô Mai sư thái. Nếu Nhị tỷ chưa từng nhìn kỹ, tại sao lại có thể biết được nét chữ ta viết trước không giống nét chữ trên bản kinh Phật kia?"

Chương 64: Dĩ bỉ chi đạo
Edit & Beta Ha Ni Kên

*Dĩ bỉ chi đạo: câu thơ nổi tiếng của Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ. Ý chỉ dùng cách người ta làm để gây hại cho người ta. Đại ý gần giống câu Gậy ông đập lưng ông nhưng câu này có vẻ chủ động hơn so với Gậy ông đập lưng ông.

Chỉ một câu của Kiều Chiêu đã khiến Lê Kiều á khẩu không tài nào đáp lại, trong nháy mắt mặt đỏ như gan heo.

Tứ cô nương Lê Yên nhìn mà kinh hãi trong lòng: mẫu thân đúng là không sai, từ khi Tam tỷ quay về, ai cố tình gây khó dễ cho tỷ ấy đều không nhận được kết quả tốt!

Trong lúc tầm mắt nàng đang đảo liên tục thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Ngũ cô nương Lê Thù.

Tỷ muội hai nàng trong một khắc bỗng nhiên có cảm giác tâm linh tương thông, ánh mắt lóe lên, hai mắt cùng mở to.

Tứ tỷ/Ngũ muội cũng nhận thấy rồi. Tam tỷ thật đáng sợ!

"Ngươi, ngươi nói linh tinh cái gì thế ---" Lê Kiều phát cáu nhưng nhớ tới lời mẫu thân căn dặn bèn nhẫn nhịn.

Bình tĩnh nào, nàng vừa mới gặp chuyện mất mặt, không thể động chạm tiếp đến Lê Tam!

"Ta cũng không nói linh tinh. Nhỉ tỷ về sau cũng không nên nói linh tinh mới phải." Kiều Chiêu thản nhiên cảnh cáo, nghĩ thầm: vị cô nương này đúng là nhớ ăn mà không nhớ đánh!

*Nhớ ăn không nhớ đánh: 记吃不记打: không nhớ kết quả của việc mình đã làm sai, không biết rút kinh nghiệm.

Tiên sinh dạy thư pháp là một lão cử nhân, ít nhiều cũng có khí phách của một văn nhân. Sau khi suy xét ý tứ trong lời nói của Kiều Chiêu, con mắt vốn đang bao quát cả chính đường liếc ngay đến Lê Kiều, rồi đảo quanh Nhị cô nương nước mắt lưng tròng.

Khương lão phu nhân tương đối coi trọng lớp nữ học, đám người Kiều Chiêu nếu muốn học cả ngày thì đều ở lại Đông phủ dùng cơm. Nhà ăn đặt cạnh học đường cũng là vì vậy.

Đến buổi trưa, sáu tỷ muội ngồi lại với nhau, bớt đi tiếng cười đùa tùy ý trước đây, trong không khí có phần xấu hổ. Đến tận khi đồ ăn được bưng lên thì đám người Lê Yên mới âm thầm thở ra.

Vốn là dùng cơm ngay tại lớp nữ học nên để cho thuận lợi, các cô nương mỗi người được chia một hộp cơm. Trước mặt mỗi vị cô nương là một chiếc hộp cơm đỏ son khắc hoa, bên trong có mấy món chay xào như cá ngân kho, trứng hấp thịt băm, tôm sông bóc vỏ trắng nõn làm thức ăn; món chính là bột mỳ sợi hấp, và một chén cháo táo đỏ hạt mễ.

*Bột mỳ sợi hấp: ngân ti hoa quyển

Đồ ăn ở Đông phủ trước giờ luôn tinh xảo phong phú hơn so với Tây phủ.

Sau khi rửa tay, Kiều Chiêu nhấc bát cháo lên rồi đột nhiên đặt xuống, đảo mắt qua đồ ăn trước mặt, rồi cầm lấy chén nước yên lặng uống một ngụm.

Lê Kiều âm thầm xiết chặt ngón tay, đốt ngón tay trắng bệch.

Những người khác thấy Kiều Chiêu như thế, trong chốc lát không ai dám động đũa.

"Sao Tam muội lại không ăn?" Lê Kiểu hỏi.

"Đau dạ dày."

Lê Kiểu tỏ vẻ thân thiết: "Từ khi nào Tam muội lại bị bệnh đau dạ dày vậy? Trước kia cũng chưa từng thấy muội nhắc đến."

Chưa từng nhắc đến? Kiều Chiêu cười cười.

Nàng cũng không nói dối. Quả thật tiểu cô nương Lê Chiêu vốn mắc bệnh đau dạ dày. Nhưng xét tính tình của Lê Chiêu thì tất nhiên sẽ không nói chuyện này với vị trưởng tỷ đối thủ trời sinh.
Cũng may là mấy ngày nay nàng quay về Lê phủ làm việc nghỉ ngơi quy củ, kết hợp cùng vài món thuốc, dần dần giảm được phần nào bệnh đau dạ dày.

Chỉ là đồ ăn trước mặt ngày hôm nay không ăn được.

Lê Kiều cười lạnh một tiếng: "Đau dạ dày? Ta thấy Tam muội chỉ hận không thể vạch rõ giới hạn với Đông phủ phải không? Tam muội có bao nhiêu tức giận thì có thể đổ hết lên đầu ta, bày ra cái điệu bộ này không phải là muốn trưởng bối phải đau lòng sao?"

Kiều Chiêu thản nhiên liếc nhìn Lê Kiều một cái.

Hóa ra cả buổi học ban sáng cờ im trống lặng là để dành sẵn bữa cơm này cho nàng.

Kiều cô nương nhìn xuống hộp cơm đỏ son khắc hoa trước mặt, đồ ăn thơm nức say mê lòng người.

Cũng coi như Hồng Môn Yến rồi, có điều quy mô nhỏ hơn một chút thôi.

Một nha hoàn mặc áo xanh đi lên, bưng tới một chiếc bát tròn có hình hỉ tước đậu trên hoa mai để đựng thức ăn, đặt giữa bàn. Sau đó nàng quỳ gối thi lễ với các cô nương rồi yên lặng lui ra ngoài.

Kiều Chiêu vẻ mặt ung dung, nhấc chân dưới gầm bàn nhẹ nhàng đá vào cẳng chân của nha hoàn áo xanh kia.

Nha hoàn áo xanh lảo đảo một chút, theo phản xạ mà vội vàng vịn vào chiếc bàn sừng. Trên chiếc bàn sừng vừa vặn bày chén nước lúc trước Kiều Chiêu vừa uống qua một ngụm.

Chén nước rơi trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, kèm theo tiếng hô của nha hoàn áo xanh liền thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

"Tiện tì, tay chân lóng nga lóng ngóng còn ra thể thống gì nữa!" Lê Kiều dựng đứng lông mày lá liễu.

Các cô nương Tây phủ tất nhiên không dám hé răng nói nửa lời.

Nha hoàn áo xanh cuống quýt quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tỳ đáng chết, thỉnh cô nương tha tội."

Vừa nãy hình như có ai nhẹ nhàng đụng vào chân nàng. Nhưng ở đây tất cả đều là chủ tử, một tiểu nha hoàn như nàng làm sao dám nói ra lý do ấy đây?

Chưa kể, va chạm khi nãy thực sự rất nhẹ nhàng, có lẽ là do vô tình. Chẳng qua nàng không hiểu vì đâu mà bắp chân lại có chút tê dại, nên mới đững không vững. Như thế thì càng không thể oán trách người khác, nói ra lại khiến mấy vị cô nương không vui.

Nha hoàn áo xanh nhận hết lỗi về mình, liên tục nhận tội.

Hạ nhân trong phủ truyền tai nhau rằng hôm qua Nhị cô nương trở về tâm tình rất không tốt, thế mà nàng lại đâm đầu vào, đúng là năm hạn!

Trong lòng lửa vốn đang cháy, lại thêm chuyện này chẳng khác nào đổ thêm dầu, Lê Kiều lòng đầy cáu giận muốn nổi cơn tam bành thì lại thoáng thấy sắc mặt bình tĩnh của Kiều Chiêu, cố gắng nhịn lại cơn nóng giận, lạnh lùng nói: "Còn không thu thập cho tốt rồi nhanh nhanh lui xuống đi!"

Nha hoàn áo xanh như được đại xá, nhanh chóng gom nhặt lại đống mảnh vụn rồi lui xuống.

Lê Kiểu lúc này mới mở miệng nói: "Nhị muội chớ có tức giận, chúng ta nhanh dùng cơm thôi kẻo nguội hết."

"Ngươi không cần giả làm người tốt!" Lê Kiều lạnh lùng.

Nàng còn chưa tính sổ lúc nãy dám nói sau lưng nàng đâu, bây giờ còn dám ở trước mặt nàng khoa chân múa tay. Bảo nàng chớ tức giận cái gì cơ chứ, cứ như thể trong đám người này nàng là người không khoan dung với hạ nhân nhất vậy!

Lê Kiểu bị nghẹn đến đỏ mặt, nén giận cúi đầu, cầm lấy thìa uống một ngụm cháo táo đỏ.

Thấy bọn tỷ muội lần lượt đều ăn, có mỗi Kiều Chiêu là vẫn không động đũa như cũ, Lê Kiều càng bực bội trong lòng.

Nàng vốn đã nhân lúc nghỉ giải lao giữa hai lớp học mà lặng lẽ phân phó hạ nhân bỏ thuốc vào phần cơm kia của Lê Tam. Ai ngờ tự dưng Lê Tam lại đau dạ dày rồi không ăn cơ chứ!

Chẳng lẽ nó đã biết?

Không thể nào! Thời điểm nghỉ giải lao, Lê Tam ngồi thần cả người. Trừ phi nó biết bói toán, chứ không thì làm sao mà biết được quyết định của nàng?

"Xem ra đồ ăn Đông phủ chúng ta không lọt nổi vào mắt của Tam muội. Một khi đã vậy thì về sau tốt nhất là Tam muội tự chuẩn bị trước thì hơn!"

Cho dù nó không ăn rồi tránh được lần này thì sao? Có giỏi thì sau này đừng có ăn nữa, ăn gì thì tự mang đi mà ăn.

Nghĩ đến cảnh đến khi mùa đông khắc nghiệt, chúng tỷ muội ngồi vây quanh một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, Kiều Chiêu lại chỉ có thể uống nước trắng ăn cơm nguội, tâm tình Lê Kiều tốt lên không ít.

"Nhị tỷ cứ đùa, một bát cháo một chén cơm đưa đến cũng không ai nỡ từ chối, huống hồ lại còn nhiều món ngon như thế này." Kiều Chiêu nói xong thì gắp lên một miếng bột mỳ sợi hấp, thản nhiên hỏi Lê Kiều: "Chỉ vì dạ dày ta đau mà Nhị tỷ cũng phải tức giận sao?"

Lê Kiều bị chặn họng không nói nên lời, siết chặt chiếc đũa trong tay, cuối cùng hừ lạnh nói: "Tùy ngươi, thích ăn thì ăn không ăn thì thôi!"

Bởi vì thẹn quá hóa giận, Lê Kiều nghẹn một bụng tức, ăn còn nhanh hơn so với thường ngày, chẳng mấy chốc đã ăn xong. Nàng đột ngột nhìn Ngũ cô nương Lê Thù: "Ngươi cũng làm sao thế?"

Lê Thù không ngờ nàng đã cố điệu thấp đến thế rồi mà vẫn thu hút sự chú ý của Lê Kiều, theo bản năng gắp chặt miếng bột mỳ sợi hấp, lắp bắp nói: "Muội... Muội cũng bị đau dạ dày..."

Tuy không hiểu vì sao Tam tỷ chỉ ăn mỗi bột mỳ sợi hấp mà không ăn thức ăn khác, nhưng cứ làm theo Tam tỷ là được rồi.

Tứ cô nương Lê Yên cúi đầu nhìn thức ăn đã bị mình ăn hết hơn nửa, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi đau dạ dày.

Nhất thời không chống đỡ nổi hấp dẫn của mỹ thực, thật là sơ suất!

Nàng vội vàng kéo muội muội ruột Lê Thiền một cái, ý bảo nàng ăn ít đi.

Lê Thiền phồng má, vẻ mặt vô tội hỏi: "Tứ tỷ kéo muội làm gì?"

Lê Yên có phần xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Ăn ít đi, không nhớ hôm trước bá mẫu nói muội béo sao?"

Lê Thiền méo xệch cả mặt, bỗng cảm thấy không muốn ăn nữa.

Mọi người dùng cơm trưa xong, nghỉ một lát rồi trở lại học đường.

Buổi chiều là lớp cầm nghệ, tiên sinh dạy đàn từng là nhạc sư ở trong cung, tuy chưa đến ba mươi tuổi nhưng danh tiếng vô cùng tốt, Khương lão phu nhân phải bỏ không ít công sức mới mời được về, mười ngày sẽ đến lên lớp một lần.

Tiên sinh dạy đàn mặc một thân thanh bào vừa mới thử tiếng đàn, Lê Kiểu đột nhiên ôm chặt bụng.

Chương 65: Hoàn thi bỉ thân
Edit & Beta: Ha Ni Kên

*Chương này có tên trích từ cùng bài thơ của Mộ Dung Phục đã nhắc đến ở chương trước, ý nghĩa cũng tương đương

Cảm giác đau bụng ngày càng nhức nhối, Lê Kiểu cắn chặt môi dưới, lấy tay ấn nhẹ bụng.

Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ ăn nhầm cái gì bị hỏng rồi?

Đối với một cô nương mà nói, có đánh chết cũng không thể xin đi tịnh phòng ngay trước mặt vị thư sinh dạy đàn trẻ tuổi tuấn tú này được.

Lê Kiểu vất vả nhẫn nhịn, bụng đau như xoắn hết lại, từng giây trôi qua lại thêm giày vò. Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, đến khi có một âm thanh bất nhã vang lên, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.

Xong rồi, âm thanh đấy là từ nàng ư?

Đúng lúc đang xấu hổ, giận dữ xen lẫn cảm giác muốn đi đầu xuống đất, Lê Kiều bật dậy, mặt đỏ bừng bừng, không nói nổi lời nào, ôm bụng chạy ra ngoài.

Nhị muội?

Trong nháy mắt, Lê Kiểu kinh ngạc vô cùng nhưng cũng lập tức đứng lên, vội vàng nói với tiên sinh dạy đàn: "Tiên sinh, Nhị muội hình như có chút không thoải mái, học trò đi xem một chút ---"

Không chờ tiên sinh dạy đàn đồng ý, Đại cô nương từ trước đến nay luôn chững chạc dịu dàng hấp tấp đuổi theo, để lại tiên sinh dạy đàn ngơ ngác nhìn các nữ học trò khác.

Tam cô nương và Ngũ cô nương không hề có gì khác thường, Tứ cô nương mặt mày xanh lét, Lục cô nương nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bối rối thống khổ.

Đám học trò hôm nay làm sao vậy?

Nghĩ đến âm thanh bất nhã khi nãy, tiên sinh dạy đàn đột nhiên hiểu ra.

Các học trò ăn phải đồ ăn hỏng à?

Tiên sinh dạy đàn trẻ tuổi tự dưng cũng thấy xấu hổ, vội nói: "Nếu Nhị cô nương đã không thoải mái thì lớp học hôm nay đến đây thôi."

Tiên sinh dạy đàn ôm lấy đàn rồi nhanh chóng đi mất.

Ông vừa đi, Lục cô nương Lê Thiền bật dậy, bỏ lại một câu "Muội đến tịnh phòng đây" rồi biến mất ở cửa.

Tứ cô nương Lê Yên miễn cưỡng cười với Kiều Chiêu: "Muội cũng đi xem."

Trong nhát mắt, cầm phòng chỉ còn mỗi Kiều Chiêu và Ngũ cô nương Lê Thù.

Kiều Chiêu bình tĩnh ung dung, cúi đầu tùy tiện gảy gảy dây đàn.

Ngũ cô nương Lê Thù âm thầm nuốt nước bọt rồi cố lấy dũng khí, gọi: "Tam tỷ."

Kiều Chiêu nghiêng đầu, ý cười nhợt nhạt trên môi: "Sao?"

Trước ánh nhìn không gợn sóng của nàng, đột nhiên Lê Thù quên mất mình nên nói cái gì.

Chẳng lẽ lại hỏi Tam tỷ, vì sao mấy người Đại tỷ đều ăn phải cái gì gây đau bụng, chỉ có mình hai nàng không làm sao?

Có điều nàng bắt chước y hệt theo Tam tỷ, chỉ ăn mỗi bột mỳ sợi hấp. Như thế chẳng phải chứng minh rằng Tam tỷ đã biết trước là thức ăn có vấn đề?

Ngũ cô nương Lê Thù càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ.

Tại sao Tam tỷ lại biết đồ ăn có vấn đề? Là vô tình phát hiện ra có người thả thứ gì bậy bạ vào thức ăn? Không thể thế được, tỷ muội Tây phủ từ sáng sớm đến đây chưa từng đi ra khỏi học đường. Vậy chẳng lẽ Tam tỷ phát hiện ra khi dùng cơm? Việc này cũng không thế nào, Tam tỷ khi ấy không ăn dù chỉ một miếng.

Phòng bếp nhỏ cạnh lớp nữ học Đông phủ đảm nhiệm việc chuẩn bị bữa trưa cho các vị cô nương từ trước đến giờ, xưa nay cẩn thận vô cùng, không có khả năng nảy sinh việc chế biến thức ăn hư hỏng được.
Nếu có người phân phó đầu bếp bỏ thuốc vào thức ăn thì người ấy hiển nhiên phải là Nhị tỷ. Nhưng Nhị tỷ lại ăn nhiều hơn so với bất kỳ ai.

"Ngũ muội gọi ta có việc gì?" Kiều cô nương ôn hòa hỏi.

Lê Thù nghe vào lại như sét đánh ngang tai, đột nhiên hồi phục tinh thần.

Không nghĩ không nghĩ nữa! Dù cho chuyện gì đã xảy ra thì về sau cứ làm theo Tam tỷ là được!

Tiểu cô nương trước giờ luôn cẩn thận từng li từng tí, dè dặt nở ra một nụ cười lấy lòng: "Muội chỉ muốn nói rằng hôm nay Tam tỷ cài hoa trên đầu thật đẹp."

Kiều Chiêu câm nín.

Nàng cài một chiếc trâm hình hoa bạch ngọc lan, trắng trong ánh xanh, cực kỳ mộc mạc, sao lại khen thành đẹp rồi?

Trong số mấy vị cô nương Lê phủ, chỉ có duy nhất Ngũ cô nương vốn là thứ xuất nhưng lại có tâm tư tỉ mỉ tinh tế. Người như vậy sẽ tự biết phải giữ mình, tất nhiên không mạo hiểm gây chuyện với nàng.

Kiều Chiêu lộ rõ ý cười: "Ngũ muội có con mắt thật tinh tường."

Nàng cũng không nhiều lời, tầm mắt quay lại chiếc đàn cổ.

Lê Thù dao động trong lòng.

Quả nhiên Tam tỷ biết trước!

Trong cầm phòng yên lặng, bàn tay trắng nõn của Kiều Chiêu nhẹ nâng lên, tùy ý chơi đàn.

Nàng cũng không gảy theo bản nhạc nào mà chỉ rũ mắt gảy gảy dây đàn, thế nhưng Lê Thù nghe rồi từ từ ngây ngốc.

Tưởng như nàng đang nhìn thấy chú chim nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ cánh trong chiếc lồng sắt tinh xảo dưới mái hiên nhà, tinh nghịch tránh né sự trêu đùa của người bên ngoài. Cuối cùng lồng sắt được mở ra, chim nhỏ vỗ cánh bay thẳng lên trời, càng bay càng cao, xa dần xa dần đến tận khi không còn để lại dấu vết, chỉ thấy trời xanh thăm thẳm cùng đám mây trắng xốp vẫn bình thản y như trước, mặc người ngóng trông.

Chỉ đến khi có mấy nha hoàn bà tử hùng hổ tiến vào cửa, tiếng đàn mới im bặt.

Lê Thù vừa thấy bà tử dẫn đầu thì sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Đây là Vương ma ma bên người đích mẫu!

Vương ma ma làm lễ qua loa với Kiều Chiêu rồi nói: "Tam cô nương, Ngũ cô nương, mấy người Nhị cô nương ăn phải cái gì đó bị hỏng làm phu nhân không khỏi lo lắng, phu nhân mời hai vị qua hỏi mấy câu."

"Hỏi mấy câu?" Biểu hiện của Vương ma ma rất gấp gáp, Kiều cô nương lại không nhanh không chậm nói một câu.

Vương ma ma vốn không thấy câu nói của mình có gì không ổn, nhưng bị Kiều Chiêu hỏi lại như vậy không khỏi có chút chột dạ.

Phu nhân đã dặn, đối với cô nương Tây phủ phải khách khí một chút, tránh rước lấy mấy lời ong tiếng ve bên ngoài.

Bà vội vàng gượng cười: "Là phu nhân mời hai vị cô nương đến giải đáp vài chuyện, các vị cô nương khác hiện tại có chút không tiện."

Bà nói 'hai vị cô nương' nhưng từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Lê Thù lấy một cái.

Lê Thù từ trước đến nay luôn biết mình biết ta, chẳng hề cảm thấy bất bình chút nào.

"Nếu bá mẫu muốn được giải đáp thắc mắc thì xin mời Vương ma ma dẫn đường." Lúc này Kiều Chiêu mới thong thả đứng dậy.

Vương ma ma âm thầm nhếch miệng.

Cũng không hiểu vì sao phu nhân lại muốn khách khí với Tây phủ như vậy, rõ ràng mấy năm nay Tây phủ đều phải dựa vào Đông phủ mà sống.

Hừ. Tam cô nương bây giờ cứ bày cái vẻ tự cao tự đại đi, lát nữa để xem có nhận được cái gì tử tế không!

Bên cạnh học đường có một nơi để các cô nương nghỉ trưa. Kiều Chiêu được Vương ma ma dẫn đến đó, tới gần thì thấy có một nhóm nha hoàn bà tử đi ra đi vào, từ trong phòng mơ hồ nghe thấy âm thanh nức nở của một vị cô nương.

Ngũ thị chờ ở đại sảnh, ngồi bên cạnh là Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền.

Vừa nhìn thấy Kiều Chiêu bước vào, Lê Yên đứng lên theo phản xạ, còn không để ý đến Lê Thiền lôi lôi kéo kéo, chào Kiều Chiêu: "Tam tỷ."

Kiều Chiêu gật đầu đáp lại, nhẹ nhàng cúi chào Ngũ thị: "Đại bá mẫu."

Ngũ thị liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lê Yên, nghĩ thầm: tự nhiên nổi danh ở Đại Phúc Tự, vị Tam cô nương này quả nhiên không hề đơn giản, đến cả Tứ cô nương cũng hiểu rõ.

"Chiêu Chiêu à, bá mẫu gọi cháu đến đây vì có chút thắc mắc muốn được giải đáp. Mấy người Nhị tỷ đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị đau bụng đến ầm ĩ đến như vậy?"
Ngũ thị nói xong thì nhìn tỷ muội Lê Yên: "Vừa nãy ta hỏi Yên Nhi và Thiền Nhi, tỷ muội hai đứa ăn cơm trưa ít nên mới không bị làm sao. Thế nhưng Đại tỷ và Nhị tỷ của cháu lại không ngừng đi ngoài, phải uống thuốc mới bớt."

Kiều Chiêu trầm ngâm một lát rồi nghiêm trang đáp: "Thế hẳn là do Đại tỷ và Nhị tỷ ăn nhiều rồi."

Ngũ cô nương Lê Thù theo sau Kiều Chiêu phải cúi gằm mặt xuống đất mới nén được nụ cười của mình.

Suýt nữa thì Ngũ thị cũng không duy trì được phong độ của một vị đương gia chủ mẫu, âm thầm hít sâu một hơi rồi mới nói: "Tất nhiên bá mẫu hiểu điều này rồi."

Nói thế không phải thừa sao. Nếu thức ăn có vấn đề gì thì ai ăn nhiều tất nhiên người đó sẽ bị nặng hơn chứ sao!

Kiều Chiêu chớp chớp mắt: "Có phải Đại bá mẫu muốn hỏi tại sao cháu không bị làm sao phải không?"

Nàng nhìn tỷ muội Lê Yên cười cười: "Cháu còn nghĩ Tứ muội và Lục muội nói cho Đại bá mẫu rồi. Cháu không bị làm sao vì cháu không ăn gì."
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play