Chương 51: Chuyện xưa
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Vô Mai sư thái nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, rất lâu sau mới nở nụ cười: "Đến đây, chép lại bài thơ này cho bần ni xem."

Kiều Chiêu thấy một bức viết còn chưa khô mực bày trên bàn, lặng lẽ nhủ thầm: quả nhiên là bài "Thương tiến tửu" của Thanh Liên cư sĩ, chấp niệm với bài thơ này của Đại Trưởng Công Chúa đúng là mười năm không đổi.

Nàng đặt tờ giấy ấy sang một bên, bày lên một tờ mới, mài mực rồi cầm bút viết chữ. Từng nét hạ xuống tự nhiên, động tác liền mạch lưu loát.

Vô Mai sư thái đứng bên cạnh, ánh mắt dính chặt vào từng nét bút của Kiều Chiêu, dần dần ngây dại, thì thà thì thầm:
"Quân bất kiến...
Cao đường minh kính bi bạch phát
Triêu như thanh ty mộ thành tuyết ...
Triêu như thanh ty mộ thành tuyết..."

*Thanh Liên cư sĩ: Lý Bạch
*Thương tiến tửu: Xin mời rượu.
*Dịch câu thơ:
Anh không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc
Sáng còn xanh mượt
Chiều tối đã thành trắng như tuyết.
Bài thơ này cũng được phổ nhạc, các cậu có thể tìm nghe bản của Hồ Hạ và Lý Ngọc Cương trên youtube :))

Kiều Chiêu dừng bút, nhìn Vô Mai sư thái.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng của loài chim không rõ tên truyền từ ngoài cửa sổ, báo rằng mùa hạ sắp về.

Vô Mai sư thái khôi phục tinh thần, phức tạp nhìn chằm chằm Kiều Chiêu .

Kiều Chiêu bình tĩnh, để yên cho bà mặc sức đánh giá.

Sau một hồi, cuối cùng Vô Mai sư thái nói: "Chữ của ngươi, là do ai dạy?"

Kiều Chiêu thở dài trong lòng.

Nàng đã sớm tiên liệu, chỉ cần đưa bản kinh Phật kia đến trước mặt vị sư thái này, nhất định bà sẽ muốn tìm bằng được chủ nhân của bản viết tay kinh Phật ấy.

Ai bảo nàng phỏng theo chính bút tích của tổ phụ cơ chứ. Tuy rằng chữ của nàng còn thiếu một chút lão luyện như chữ của tổ phụ, khí khái cũng không so kịp. Nhưng phóng mắt nhìn trong thiên hạ, xét phần "hình" trong con chữ thì chẳng ai viết giống tổ phụ hơn nàng.

Mà vị Vô Mai sư thái từng là Công chúa điện hạ đây, cũng chỉ vì đau khổ yêu đơn phương tổ phụ không có kết quả, mới căm giận xuất gia.

Bí mật của vị Công chúa hoàng tộc từ nhiều năm trước, thế nhân chẳng ai thấu, vậy mà một hậu bối như Kiều Chiêu lại tường tận, cũng là do một lần đến kinh thành.
Lần ấy nàng nghịch ngợm giả mạo bút tích của tổ phụ để trêu đùa huynh trưởng, lừa huynh trưởng đến Đại Phúc Tự gặp gỡ nhóm quý nữ kinh thành. Huynh trưởng vô ý đánh mất bức thư, không biết vì sao lại lọt vào tay Vô Mai sư thái.

Ngày Phật Đản năm ấy, cả Đại Phúc Tự lùng sục tìm kiếm chủ nhân bức thư kia.

Chấp nhặt của Vô Mai sư thái đối với bức thư ấy khiến nàng cảm thấy kỳ quái vô cùng. Sau này quay về Gia Phong vô tình nói với tổ mẫu, tổ mẫu mới kể cho nàng đoạn chuyện xưa này.

Chuyện về trưởng bối cũng không tiện nói nhiều, đại khái chỉ là một đôi đường tỷ muội cùng yêu một vị nam tử mà thôi. Người thì thành gia quyến, kẻ thì lạc mất hồn.

Vài năm trôi qua, chữ của Kiều Chiêu so với những nét bút non nớt khi ấy càng thêm tiến bộ, cho nên nàng mới chắc chắn hôm nay vị Đại Trưởng Công Chúa này nhất định sẽ muốn gặp nàng.

Kỳ thật Kiều Chiêu cũng cảm thấy hơi có lỗi, lợi dụng khúc mắc trong lòng người khác như vậy cũng không vẻ vang gì. Nhưng hôm nay nàng chỉ còn cách ấy.

"Tiểu nữ không có người dạy, chỉ là luôn luyện theo bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh."

Vô Mai sư thái vẫn dừng mắt trên trang giấy, lắc đầu nhè nhẹ: "Gió thổi về núi, mây trôi về trời, chữ như vậy khó có thể chỉ do luyện theo bảng chữ mẫu mà thành."

Bà đột ngột ngẩng đầu, nhìn Kiều Chiêu chằm chằm: "Ngươi có quan hệ như thế nào với Kiều Chuyết?"

Trước khí thế đột ngột bùng nổ của Vô Mai sư thái, Kiều Chiêu vẫn bình thản, chân thành đáp: "Coi như trời cao, một lòng hướng tới, có thể may mắn được luyện theo bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh là vinh hạnh lớn nhất của tiểu nữ."

Vô Mai sư thái dần dần tỉnh táo trở lại.

Bà lại liếc nhìn chữ Kiều Chiêu rồi đi đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một gốc cây bồ đề, cao lớn sum xuê, râm mát lặng lẽ phủ khắp cả sân.

"Thật sự là do ngươi tự mình luyện nên?"

"Sư thái không nghĩ rằng, có một số người sinh ra đã được trời phú cho tài sắc vô song ư?"

"Trời phú cho tài sắc vô song?" Trong đầu Vô Mai sư thái hiện lên bóng hình một nam tử.

Người nọ mặc áo xanh, tu cạn bầu rượu có thể viết ra những con chữ phóng khoáng nhất thiên hạ, cũng có thể vẽ nên những bức tranh rực rỡ nhất trần đời. Hào sảng tựa gió trời, như thể không có chuyện gì có thể vướng bận lòng ông.

Thế mà hết lần này đến lần khác, ông lại vờ như không thấy một vị Công chúa tôn quý như bà, chỉ chung tình với đường muội không có sở trường gì của bà.

Trên đời này quả nhiên làm gì có chuyên công bằng.

Bà hận, bà oán, bà chất vấn, bà cầu xin, cuối cùng bà cắt trọn mái tóc đen dài của mình, ẩn cư tại am Sơ Ảnh.

Mười năm rồi lại mười năm, trong lòng bà giờ chỉ còn là mặt nước bình thản, thi thoảng gợn chút nhói đau và lăn tăn một vài nỗi nhớ.

Khi hay tin ông đã chết, bà cũng chỉ buồn trắng một đêm, sang ngày hôm sau vẫn dậy sớm như mọi ngày tụng kinh niệm phật.

Chỉ là, bà đã nghĩ sẽ không bao giờ... có thể nhìn chút dấu vết của người ấy trên đời nữa. Vậy mà hôm nay lại nhìn thấy bức viết như thế này.

Có thể nói, chữ như vậy chỉ có thể chính tay ông dạy nên.

Mới vừa rồi bà nhìn tiểu cô nương kia viết chữ, phảng phất như thấy hình bóng người ấy viết chữ.

Vô Mai sư thái xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kiều Chiêu, khẽ gật đầu: "Tiểu thí chủ nói phải, đúng là có một ít người sinh ra may mắn, tư chất vượt xa người thường, là tầm mắt bần ni hạn hẹp."

Vô Mai sư thái nói xong, ôn hòa hỏi tiếp Kiều Chiêu : "Liệu tiểu thí chủ có bằng lòng cách bảy ngày lại đến am này làm bạn với bần ni, sao chép kinh Phật?"

Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Bằng lòng."

Vô Mai sư thái cười rộ lên, hỏi lại: "Tiểu thí chủ tên gọi là gì?"

"Tiểu nữ họ Lê, tên một chữ "Chiêu"."

"Lê Chiêu? Chính là "Chiêu" trong câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu" phải không?"

Kiều Chiêu rũ mắt: "Đúng là "Chiêu" trong câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu"."

Vẻ mặt Vô Mai sư thái càng ôn hòa hơn, gật đầu nói: "Đi đi, bảy ngày sau nhớ tới đây nhé. Tĩnh Hấp, dẫn cô nương đi ra ngoài đi."

"Dạ." Tĩnh Hấp tiến vào, nhìn Kiều Chiêu kỹ lưỡng rồi khách khí nói: "Lê Tam cô nương, mời theo bần ni đi ra ngoài."

"Tiểu nữ xin cáo từ."

Kiều Chiêu lặng lẽ đi theo Tĩnh Hấp ra ngoài. Bỗng nhiên Vô Mai sư thái mở miệng: "Tĩnh Hấp, ngươi tự mình đưa Lê cô nương về Đại Phúc Tự đi."

Tĩnh Hấp hơi dừng rồi đáp: "Dạ."

Vô Mai sư thái lúc này mới nhắm mắt, không nhìn bọn họ nữa.

Ban đầu nhầm người? Ha ha, đương nhiên Công chúa như bà thừa hiểu mấy cái thủ đoạn hậu trạch yêu ma quỷ quái này nọ. Xem ra hoàn cảnh đứa nhỏ kia cũng không tốt.

Nếu đứa nhỏ nguyện ý bồi bà chép kinh Phật, bà thuận tay giúp đỡ vài việc cũng là điều nên làm.

Tĩnh Hấp dẫn Kiều Chiêu đến cửa am Sơ Ảnh, tăng nhân đón khách vẫn chờ ở đấy, thấy bà mặt mày mỉm cười, mới nhẹ nhàng thở hắt ra: "Sư tỷ, sư bá đã gặp người chưa?"

"Đã gặp rồi, sư bá mệnh ta đưa tiểu thí chủ đi ra."

Tăng nhân đón khách hiểu sai ý, nói với Kiều Chiêu: "Tiểu thí chủ, mời theo bần tăng."

Tĩnh Hấp ngắt lời: "Sư bá mệnh ta phải tự mình đưa tiểu thí chủ quay về Đại Phúc Tự, sư đệ dẫn đường đi."

Tăng nhân đón khách lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn Kiều Chiêu, thấy bộ dạng nàng lặng yên, càng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng; có điều ngoài miệng cũng không tiện nhiều lời, nhanh chóng dẫn hai người đi về Đại Phúc Tự.

Trên hành lang dài, Đỗ Phi Tuyết kiễng chân nhìn xa xa, chốc chốc lại kéo tay Lê Kiểu: "Sao vẫn chưa quay trở lại? Kiểu biểu tỷ, ta cũng muốn nhìn thấy bộ dạng xụ mặt quay về của Lê Tam, nhất định còn khó coi hơn Nhị cô nương của các tỷ."

Lê Kiểu nhíu mày: "Phi Tuyết biểu muội, đừng nói như vậy."

Việc hôm nay thành ra như vậy, thanh danh Lê phủ coi như xong, tổ chim đã bị phá thì trứng chim sao còn lành được?

Đỗ Phi Tuyết cũng không để ý mấy chuyện đấy, bĩu môi: "Kiểu biểu tỷ, sao đến lúc này rồi mà tỷ vẫn còn nói đỡ cho Lê Tam?"

Hai người đang nói, bỗng nhiên vang lên một trận xôn xao.

"Lê Tam cô nương đã trở lại."

Chương 52: Giấu tài
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Các vị phu nhân trong phòng vẫn cố gắng giữ vẻ tao nhã bình tĩnh, nhưng hai lỗ tai đã dựng hết lên, chỉ chực thu hết mọi động tĩnh bên ngoài.

Các tiểu thư trẻ tuổi sớm không còn kiềm chế nổi, lẳng lặng lẻn ra ngoài.

Trên hành lang càng ngày càng chen chúc nhiều người.

Mọi người thấy tăng nhân đón khách từ từ tiến lại, bên cạnh còn thêm một vị nữ ni trung niên, trong lòng càng thêm tò mò.

Tăng nhân đón khách đi vào trong sảnh, đến trước mặt Đặng lão phu nhân.

Đặng lão phu nhân nhanh chóng nhìn vội Kiều Chiêu một lượt, thấy nàng vẫn ung dung thản nhiên, trái tim đang treo lơ lửng như được thả ra.

"Sư phụ--"

Bà mới mở miệng, tăng nhân đón khách đã quay sang người đứng bên cạnh, giới thiệu: "Lão phu nhân, đây là vị sư phụ luôn bên người Vô Mai sư thái. Sư thái đặc biệt mệnh cho vị sư phụ này đưa Lê Tam cô nương trở về."

Hai tay Tĩnh Hấp chắp lại hướng về phía Đặng lão phu nhân: "Bần ni là Tĩnh Hấp.""*

Đặng lão phu nhân vội chào lại.

Trong phòng mọi người bán tín bán nghi, ánh mắt dừng lại trên người Tĩnh Hấp.

Lê Tam cô nương được vị ni sư hầu hạ Vô Mai sư thái đưa về tận nơi, điều này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ bản kinh văn kia thực sự do Lê Tam cô nương chép ra!

Trời ơi, chữ của Lê Tam cô nương phải tốt như thế nào thì mới có thể khiến Vô Mai sư thái đặc biệt mời gặp, lại còn phái người bên mình đưa về?

Mọi người tò mò đến tê gan liệt phổi, chỉ hận không thể nhìn được bản kinh văn kia.

Trong bầu không khí như vậy, Tĩnh Hấp nói: "Lão phu nhân, sư thái thực sự rất thích chữ của tiểu thí chủ, muốn mời tiểu thí chủ từ nay về sau cứ cách bảy ngày thì đến am Sơ Ảnh sao chép kinh Phật. Chẳng biết như thế có tiện hay không?"

Dân chúng Đại Lương cởi mở, nữ tử muốn xuất hành cũng không khó, huống hồ lại còn do đích thân Vô Mai sư thái ở am Sơ Ảnh mời đến sao chép kinh Phật.

Đặng lão phu nhân gần như không hề do dự, đáp ngay tức khắc: "Chữ của Tam nha đầu có thể lọt vào mắt sư thái là phúc đức của nó, tất nhiên là không có gì không tiện hết."

Ánh mắt Khương lão phu nhân ngồi bên cạnh nhìn về Kiều Chiêu đột nhiên thay đổi.

Bà là nữ tử tôn thất, người khác có thể không biết, bà lại rõ vô cùng. Vị Vô Mai sư thái này, trước kia từng là Đại Trưởng Công Chúa, trong mắt không chấp nhận nổi dù chỉ là một hạt cát, vô cùng thanh cao kiêu ngạo!

Tam nha đầu thế mà lại có thể lọt vào mắt của người?

Cứ cho là kinh văn Tam nha đầu chép đẹp vô cùng, phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành nói không chừng cũng là đứng đầu. Nhưng vị Đại Trưởng Công Chúa kia lúc trước cũng nổi danh ngang vậy!

Có lẽ, con người luôn thay đổi, ví dụ như nha đầu vẫn đang thản nhiên như không trước mắt bà.

Theo lý thuyết, Lê phủ có một tài nữ như vậy là chuyện rất đáng để vui mừng. Nhưng Khương lão phu nhân nghĩ đến việc mất mặt lúc nãy thì không vui nổi. Huống chi lại còn là Lê Tam danh tiết tổn hại, cho dù có thêm cái danh đại tài nữ thì cũng để làm gì? Dõng dõi quy củ người ta vẫn không thèm cưới người như thế làm về vợ!

Khương lão phu nhân lại thêm một lần đau.

"Bần ni cáo từ. Tiểu thí chủ, hẹn bảy ngày sau gặp lại."

Sau khi Tĩnh Hấp rời đi, Đại Phúc Tự náo nhiệt cả lên.

Điều này thật đáng ngạc nhiên. Một tiểu cô nương như vậy lại có thể làm cho Công chúa tôn quý từng là thiên hạ đệ nhất tài nữ Vô Mai sư thái yêu thích đến mức ấy, đến mức cố tình mời nàng đến sao chép kinh Phật.

Phải biết rằng, am Sơ Ảnh vốn không tùy tiện để người ngoài đến gần. Vài năm gần đây những người ra vào am Sơ Ảnh đều là mấy vị nữ nhân tôn kính nhất thiên hạ.

Thái Hậu tin Phật, dù vài năm nay ít tới am Sơ Ảnh, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện không bao giờ ghé đến nữa. Nghe nói cách đây không lâu Cửu Công chúa còn đích thân đến am cầu phúc thay Thái Hậu.

Người đang ở đây nếu không phải là con cháu tôn thất huân quý thì cũng là nữ quyến nhà quan, bợ đỡ những người có quyền như một đặc tính ăn sâu vào xương tủy rồi. Nếu không một vị Công chúa rũ bỏ bụi trần xuất gia không còn chút thực quyền trong tay làm sao có thể khiến bọn họ để ý đến như vậy?

"Lão phu nhân này, không biết Tam cô nương là do vị sư phụ nào dạy dỗ?" Các phu nhân vây quanh Đặng lão phu nhân đều có chung một thắc mắc.

Khương lão phu nhân lòng đầy căm giận.

Đây là lần đầu tiên bà bị ngó lơ mà Đặng thị lại được mọi người xúm lấy trò chuyện.

"Sư phụ nào dạy ư? Khụ khụ, Tam nha đầu nhà chúng ta cũng không mời danh sư mà chỉ học cùng một chỗ với chúng tỷ muội trong nhà thôi. Có điều mẫu thân con bé cũng rất quan tâm, mua về không ít bảng chữ mẫu và tranh vẽ quý báu trong thiên hạ về cho con bé học theo."

Mọi người nghe xong âm thầm cười khinh bỉ.

Nếu chỉ học theo bảng chữ mẫu mà được thành như vậy mới là lạ đấy.

Thấy chẳng ai thèm tin, Đặng lão phu nhân cười tủm tỉm nói: "Có lẽ là Tam nha đầu được trời phú cho tài năng thư pháp hơn người."

Nếu do trời phú, thì người khác cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Mọi người: "..." Có thể loại khoe khoang trắng trợn thế à?

Đỗ Phi Tuyết đã đi vào trong đại sảnh từ lúc nào; không nhịn nổi mỉa mai: "Lão phu nhân, chữ của Tam muội muội ta cũng từng nhìn thấy rồi, kém hơn chữ Kiểu biểu tỷ của ta không chỉ một chút đâu."

Lê Kiểu vội vàng kéo nàng lại.

Đỗ Phi Tuyết là con gái duy nhất của phủ Cố Xương Bá, ngang ngược có tiếng trong cái vòng xã giao này.

Có điều nữ nhi gia đình huân quý cũng không giống quý nữ dòng dõi thư hương, không hiếm người tính tình kiêu căng. Các phu nhân ở đây cũng không quá lưu tâm, đến cả mẫu thân của Đỗ Phi Tuyết là Chu Thị cũng chỉ cảnh cáo lườm con gái một cái chứ không nói lời trách móc gì.

Các bà cũng không phải chưa thấy một tiểu cô nương thiếu lễ phép, bây giờ tò mò nhất chính là chữ của Lê Tam cô nương.

Nghe người ngoài hoài nghi trình độ cháu gái của mình, Đặng lão phu nhân hơi mất hứng, có điều cũng chỉ là một tiểu cô nương, không cần đôi co tranh cãi. Bà chỉ mỉm cười, nói: "Đỗ cô nương đã bao giờ nghe thấy cụm "giấu tài" chưa? Tam nha đầu nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không muốn đoạt hết sự nổi bật của các tỷ tỷ."

Cụm "các tỷ tỷ" này hình như không chỉ để nói về... các cô nương Lê phủ.

Các phu nhân ở đây nghe xong, khóe miệng co rút.

Thật đáng tức giận! Thật quá ngông cuồng! Thế này thì vứt hết công lao các bà nghiêm khắc dạy cầm kỳ thi họa cho nữ nhi xuống biển à! Chữ của Lê Tam cô nương nếu không khiến các bà tâm phục khẩu phục, hôm nay các bà nửa bước cũng không rời Đại Phúc Tự!

Tăng nhân đón khách bị vứt xó ở góc tường vẻ mặt rất vô tội, trong lòng rên rỉ: mọi người không thể ở đây không chịu về được, đây là miếu hòa thượng mà, trụ trì sẽ đánh gãy chân ta mất.

Các phu nhân liên tiếp nhìn phu nhân Cố Xương Bá phủ là Chu thị nháy mắt ra hiệu.

Giờ phút này, tâm tình Chu thị có chút khó xử.

Bà chưa bao giờ được người ngoài coi trọng vì nữ nhi của bà. Thế mà lần đầu tiên được coi trọng lại bởi vì người ta muốn mẫu thân là bà ám chỉ cho nữ nhi tiếp tục hạnh họe.

Chu thị đấu tranh một hồi như vậy, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Thôi được rồi, ai bảo bà cũng nóng lòng nhìn chữ của Lê Tam cô nương.

"Phi Tuyết, đừng làm loạn nữa. Dù trước đây con có nhìn qua thì cũng không chứng tỏ được trình độ bây giờ của Lê Tam cô nương. Sao con có thể nghi ngờ người khác như vậy? Còn không mau xin lỗi lão phu nhân!"

Vừa nghe mẫu thân nói như vậy, Đỗ Phi Tuyết nhất thời không phục. Có điều, nàng cũng vẫn ghi nhớ rằng không được quá ngang ngược trước mặt các vị phu nhân nên nhanh chóng quay người thi lễ với Đặng lão phu nhân: "Là do Phi Tuyết sốt ruột, mong lão phu nhân tha thứ cho Phi Tuyết. Có điều cũng chỉ vì Phi Tuyết quá tò mò chữ của Tam muội muội thôi--"

Nàng dừng một chút, vỗ tay một cái: "Lão phu nhân, hay là như vậy đi. Ngài bảo Lê Tam muội muội viết một bức thư pháp, để chúng ta được mở mang tầm mắt, trộm nhìn xem chữ lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái đẹp đến thế nào!"

Kiều Chiêu vẫn yên lặng không nói liếc Chu thị một cái.

Vị phu nhân này là cô của Chu đại ca thì phải?

Nàng khẽ dời mắt, nhìn sang cô nương đang đứng bên người vị phu nhân ấy.

Cô nương kia da trắng như tuyết, từ trong ra ngoài đều toát vẻ yên tĩnh.

Lúc trước khi đi qua hành lang dài, nàng có nghe Đỗ Phi Tuyết gọi cô nương ấy là "Chu Nhan".

Vậy ra đây là muội muội ruột của Chu đại ca.

Chu Nhan dường như cảm thấy ánh mắt của Kiều Chiêu, đột nhiên nhìn lên, mỉm cười với nàng.

Chương 53: Đứng ngoài
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu hơi giật mình.

Một cô nương nở nụ cười với nàng ư? Quả thật khó tin!

Từ khi trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu, nàng đã nghĩ chắc nàng từng đoạt nam nhân của tất cả chúng cô nương nên mới khiến các nàng khó chịu đến như vậy.

Lúc này Kiều cô nương có chút thắc mắc.

Chu Nhan cũng ngẩn người theo.

Sao nàng lại cảm thấy bộ dạng ngơ ngác trong nháy mắt của Lê Tam cô nương có chút khó hiểu nhỉ?

"Chiêu Chiêu." Đặng lão phu nhân lên tiếng, kéo lại sự chú ý của Kiều Chiêu.

"Tổ mẫu."

Đặng lão phu nhân cười đầy yêu thương: "Chiêu Chiêu à, cháu có bằng lòng viết một bức thư pháp cho các phu nhân tiểu thư ở đây xem qua không?"

Kiều Chiêu thản nhiên đáp: "Cháu không muốn."

Câu trả lời này hơi làm bất ngờ Đặng lão phu nhân, mà mọi người xung quanh nghe xong cũng có nhiều cảm xúc trái chiều.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy lại thẳng thừng từ chối cơ hội để khoe khoang, cô nương này thật hiếm thấy.

"Tam nha đầu!" Khương lão phu nhân ho khan một tiếng thật to cảnh cáo.

Nha đầu kia đang nghĩ cái gì thế không biết? Nếu nàng thật sự viết đẹp như vậy, lúc này còn vờ vịt gì nữa?

"Sao cháu lại không muốn?" Đặng lão phu nhân vẻ mặt không thay đổi, thái độ vẫn ấm áp như cũ.

"Phật môn không phải chốn khoe mẽ." Kiều Chiêu trả lời.

Nàng đã đạt được mục đích rồi thì sao còn có thể dùng chữ của tổ phụ để lấy le với thiên hạ?

Kiều Chiêu cũng không hiểu suy nghĩ của mấy người này lắm.

Nàng viết đẹp thì liên quan gì đến mấy người này cơ chứ? Dù sao các bà cũng không muốn con các bà lấy nàng về làm vợ.

Kiều Chiêu nói một câu làm chư vị phu nhân nghẹn họng không nói được lời nào. Đỗ Phi Tuyết không cam tâm bắt bẻ lại: "Lê Tam ngươi đang từ chối à? Ngươi không viết thì lấy gì chứng minh ngươi viết chữ đẹp đến như vậy?"

Kiều Chiêu nhìn vị cô nương này mà muốn thở dài thườn thượt, hỏi lại: "Sư phụ ở am Sơ Ảnh cũng không đủ sức chứng minh à?"

Chỉ một câu đã đủ khiến Đỗ Phi Tuyết im bặt không vặn lại được, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn nàng.

Chu thị thấy vậy, vội nhìn Đỗ Phi Tuyết một cái rồi kéo nữ nhi ra sau lưng.

Khuê nữ nhà mình còn lâu mới là đối thủ của Lê Tam cô nương, tốt nhất đừng đứng đấy mà làm trò cười cho thiên hạ nữa.

Chỉ là Lê Tam cô nương này đúng là không giống với ấn tượng trong trí nhớ của bà.

Chu thị theo bản năng liếc Lê Kiểu một cái.

Như thế thì nữ nhi của vị chị chồng đoản mệnh của bà cũng không sống an ổn qua ngày.

Mẫu thân của Lê Kiểu khi còn sống từng đối xử rất tốt với đệ muội là Chu thị. Chu thị cũng có chút chân tình thật lòng đối xử với Lê Kiểu. Có điều cũng chỉ đến thế, sống ở đâu thì vẫn phải dựa vào chính mình mà thôi.

Lê Kiểu ngoài mặt ôn hòa nở nụ cười, đáy lòng đã gào thét từ lâu.

Lê Tam tuyệt đối không tài nào viết đẹp được như vậy, chắc chắn là nó đã giở trò gì đó mê hoặc tai mắt của vị sư thái kia. Nếu không tại sao nó lại khước từ việc viết chữ cho mọi người xem?

Ha ha, hôm nay ở Đại Phúc Tự ngươi có lý do từ chối người khác. Nhưng đời vẫn còn dài, sớm muộn gì cũng có ngày ta lật tẩy bộ mặt thật của ngươi trước mặt mọi người.

Dù cho mọi người trong ngoài đại sảnh có không cam tâm đến mức nào, thì đến cuối cũng chẳng ai nhìn thấy được chữ của Lê Tam cô nương. Mà càng vì vậy, dường như ấn tượng của mọi người đối với vị Tam cô nương Lê phủ càng thêm sâu sắc.

Trên đường trở về, xe ngựa nối tiếp nhau trên đường thành hàng dài, chậm rãi đi về phía trước. Tới khi về đến thành, tốc độ càng chậm chạp, bò như sên trên đường.

Nhóm chủ tử ngồi trong xe ngựa ai nấy đều sốt ruột, phái hạ nhân đi ra ngoài nghe ngóng.

Chỉ trong chốc lát hạ nhân đi tìm hiểu tin tức vội quay lại, mướt mát mồ hôi vì chen lấn đám đông, nói: "Hồi bẩm phu nhân là Quan Quân Hầu dẫn đầu các tướng sĩ hộ tống quan tài binh lính hy sinh đi vào thành, dân chúng đều đang vây xem ạ."

Các phu nhân nghe xong vội xốc màn xe lên xem thế nhưng biển người ngựa mênh mông trước mắt trông chẳng có tia hy vọng nào.

Các bà thì có thể ngồi chờ trong xe ngựa, nhưng nữ nhi tôn nữ của các bà thì lại không chịu nổi, hơn nữa các nàng ai nấy đều một lòng hướng đến Quan Quân Hầu trẻ tuổi tuấn lãng, nên ra sức năn nỉ: "Mẫu thân/tổ mẫu, dù sao cũng phải chờ trong xe, chi bằng chúng ta đi ra ngoài tản bộ, vừa lúc bày tỏ lòng thành kính với vong linh các tướng sĩ."

Các phu nhân thừa hiểu trong lòng, oán thầm: xem khuê nữ/tôn nữ của ta kìa, chỉ vì muốn nhìn trộm vị Quan Quân Hầu kia mà đầu óc lanh lợi hơn hẳn, lấy cớ nghe thật xuôi tai!

Nhưng sau đó đều cho phép các cô nương ra ngoài dưới sự che chở của nha hoàn bà tử.

Kiều Chiêu vốn định ở trong xe ngựa chờ, nhưng lại vô ý nghe được một câu làm nàng đổi ý: "Nghe nói có cả quan tài của phu nhân Tướng quân do Tướng quân tự mình bảo hộ một đường về."

Quan tài của nàng?

Thiệu Minh Uyên ra khỏi thành là để đón quan tài của nàng về phủ Tĩnh An Hầu?

Cảm giác này quả thật một lời khó nói hết.

Kiều Chiêu dừng lại bên đường cùng các cô nương Lê phủ, chờ đợi cùng dân chúng xung quanh.

Phía xa có một mảnh trắng xoá từ từ tiến lại. Mọi người lúc này mới rõ đó là các binh lính tướng sĩ mặc áo trắng chậm rãi đi về phía này.

Một chiếc xe ngựa không có nắp chở quan tài chứa anh linh các chiến sĩ hy sinh, vải đen che phủ, khiến lòng người trĩu nặng đến nghẹn trở.

Hai bên đường tĩnh lặng, không ai nói một lời nào, ai ai cũng dùng đôi mắt thành kính nhất dõi theo bước chân các vị anh hùng tiến vào thành.

Dần dần, một vài tiếng nghẹn ngào nho nhỏ vang lên từ trong đám người.

Tiếng khóc kìm nén, từ những người không muốn phá tan không khí trang trọng của giây phút này.

Trong những chiếc quan tài ấy, liệu có người con của người mẹ già tóc bạc? Liệu có vị hôn phu của thiếu nữ còn phơi phới xuân xanh? Liệu còn bao nhiêu hài cốt vĩnh viễn nằm lại phương Bắc xa xôi ấy?

Bọn họ có thể là nhi tử, là trượng phu, là phụ thân; nhưng trên tất cả, bọn họ là những chiến sĩ đã ngã xuống trước mũi tên của quân giặc để bảo vệ dân chúng Đại Lương này.

Nhiều năm trước, giặc Bắc Tề hung hăng tàn bạo tấn công biên giới, người dân trong thành bị chúng tàn sát bừa bãi, số phận của các nữ tử thật sự không đành lòng nhìn.

Thời gian có thể xoá nhòa đi nhiều thứ, nhưng có một số việc vĩnh viễn không thể nào phai trong lòng mọi người.

Nếu giặc đến xâm lược, ta sẽ vì người thân trong nhà mà khoác chiến bào lên người, đó là suy nghĩ rất đơn thuần của rất nhiều dân chúng Đại Lương.

Người dân hai bên đường đông như vậy, bình thường bọn họ có thể chỉ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà hạnh họe lẫn nhau, nhưng giờ phút này mọi người không hẹn mà đồng lòng, cùng mặc niệm cho những vị chiến sĩ hy sinh vì giang sơn đất nước.

Dùng sự trầm mặc ấy để tiễn đưa anh linh các tướng sĩ đã bỏ mình đến đoạn đường cuối cùng.

Kiều Chiêu nhìn vị nam tử trẻ tuổi dẫn đầu.

Người này không cưỡi ngựa mà đi cạnh một cỗ quan tài màu đen.

Không còn vẻ hăng hái khi hồi kinh ngày hôm ấy, giây phút này đôi môi của vị Tướng quân trẻ tuổi khô khốc nứt nẻ, đôi giày đã sờn rách thấy cả vệt hồ, ngay cả thân áo bào trắng kia cũng ám đầy bụi bặm. Cả người nhếch nhác như vậy nhưng chẳng làm suy giảm tư thế oai hùng xuất chúng của chàng.

Các thiếu nữ trẻ tuổi, hoặc là kín đáo liếc mắt, hoặc công khai say mê nhìn về phía chàng.

Kiều Chiêu lướt qua chàng, nhìn chăm chú vào cỗ quan tài sơn đen kia.

Nàng thực sự đang nằm trong đó sao?

Hóa ra lại có thể có một ngày nàng đứng trên đường, cùng vô số người khác nhìn theo quan tài chứa đựng xác chết của nàng từ từ lướt qua.

Giờ khắc này Kiều Chiêu có chút ngây dại.

Không ai biết nàng chính là nàng, thế gian này, sao nàng lại cô độc đến như vậy?

Chết đi mà được sống lại, nàng thật may mắn biết bao.

Kiều Chiêu nghĩ đến xuất thần, ngay giây phút Thiệu Minh Uyên sắp sửa đi qua, phía sau bỗng nhiên có một lực mạnh đẩy nàng ra ngoài.

Chương 54 : Đối mặt
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu không kịp trở tay đã bị đẩy ra giữa đường, chỉ chực ngã vào người trước mặt.

Thiệu Minh Uyên đứng lại, nghiêng người tránh đi.

Tầm mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Thiệu Minh Uyên nheo lại.

Chàng đã từng gặp tiểu cô nương này rồi, chính là người ném quả lê gai nhằm vào chàng.

Ẩn mình trong đám đông, Giang Viễn Triều không còn nhếch mép cười nữa.

Tiểu cô nương thú vị kia sao lại đứng trước mặt Quan Quân Hầu rồi?

Kiều Chiêu vừa đứng vững lại đã trở thành tâm điểm sự chú ý.

Nếu là một vị cô nương trẻ tuổi nào đó rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ rất xấu hổ và quẫn bách. Nhưng Kiều Chiêu cũng không quá để ý này nọ.

Thậm chí nàng còn nhân cơ hội nhìn qua Thiệu Minh Uyên.

Đôi mắt của người này thật là đen, cũng thật trong sạch, tựa như tan từ băng tuyết trên đỉnh núi, mát lạnh thông suốt rơi thẳng vào lòng người.

Kiều Chiêu nghĩ thầm, trước đây nàng đã lầm rồi, người có đôi bàn tay nhuốm đầy máu chưa chắc là lúc nào cũng bừng bừng sát khí, đại ma đầu giết người không chớp mắt đứng trước người mà mà hắn muốn bảo hộ, vẫn có thể dịu dàng như nước.

"Liệu thi hài có bị hỏng không?" Kiều Chiêu như bị ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi người đối diện.

Tướng quân trẻ tuổi nghe xong ngây ngẩn cả người.

Chàng cao hơn tiểu cô nương mới mười ba tuổi đang đứng trước mắt rất nhiều. Chàng cúi đầu hoang mang nhìn nàng.

Gần đây các tiểu cô nương thường lo lắng những vấn đề như thế sao?

Kiều Chiêu hỏi xong mới tỉnh lại, thấy đối phương câm nín không nói gì, nàng ho khan một tiếng, nghiêm giọng: "Ta tò mò quá nên mới đến đây hỏi-"

Các cô nương trẻ tuổi trong đám đông trợn trắng cả mắt.

Sao lại có kẻ quen đem theo liêm sỉ khi ra ngoài như vậy, Thiệu Tướng quân xin hãy mắng chửi tiểu tiện nhân này đi!

Thiệu Minh Uyên chỉ cười nhẹ nhàng, trả lời câu hỏi của Kiều Chiêu: "Sẽ không có chuyện đấy đâu, đã đặt hàn băng bên trong rồi."

Việc duy nhất mà chàng có thể làm là giữ gìn nguyên vẹn khuôn mặt của nàng, để nhìn người thân lần cuối cùng.

Thiệu Minh Uyên cảm giác có chút nhức nhối ở sườn dưới, đó là di chứng sau cuộc chiến, vết thương do trượt chân ngã tại vách núi băng tuyết Tiêm Thạch. Không ngờ chàng lại bị hàn độc của tuyết trên núi xâm nhập vào cơ thể, chậm chạp mãi không khỏi hẳn.

"À, vậy thì tốt rồi." Biết được thân xác của mình không bị phân hủy, Kiều Chiêu cuối cùng mới nhẹ lòng, thở phào rồi quay người chui vào trong đám người.

Nhìn vào chỗ trống trước mặt, Thiệu Minh Uyên: "..."

Tức là tiểu cô nương kia ngăn chàng lại chỉ để hỏi về vấn đề bảo quản thi hài?

Thiệu Minh Uyên bình tĩnh tiếp tục đi tiếp về phía trước.

Ở trong đám người, ánh mắt Giang Viễn Triều dừng lại trên người Kiều Chiêu.

Không hứng thú lắm với tay Quan Quân Hầu vô vị kia, hắn thấy tiểu cô nương này hay ho hơn nhiều.

Cháu gái thần y?

Cũng không biết có phải từ chính miệng vị thần y không, nhưng nghe thì cứ biết vậy.

Kiều Chiêu hòa mình lại vào đám đông, vừa mới bị người khác giở trò sau lưng, vẫn không nên ngơ ngác thất thần mà phải nâng cao cảnh giác thôi.

Nàng tinh ý nhận ra có một ai đấy vẫn nhìn chằm chằm nàng. Nàng liền đột ngột nhìn lại, đúng lúc Giang Viễn Triều không kịp nhìn ra chỗ khác.

Trong giây lát, đồng tử nàng co rút lại.

Là hắn?

Đúng là có duyên, lại gặp cố nhân ở Gia Phong.

Năm ấy nàng thay tổ phụ ra ngoài hái thuốc, vô tình gặp được người này đang bị thương. Nàng cũng tiện tay tặng thuốc mỡ cho hắn, sau này trùng hợp qua lại thêm vài lần.

Nói gì thì nói nàng cũng chỉ biết tên hắn là Thập Tam, còn chưa biết tên thật của hắn đâu.

Giang Viễn Triều cũng giật mình.

Chưa nói đến việc tiểu cô nương còn có vẻ nhạy bén hơn hắn tưởng, ánh mắt nàng vừa nhìn hắn mới là điều đáng nói đến.

Nàng biết hắn!

Là một Cẩm Y Vệ xuất sắc, Giang Viễn Triều kết luận trong nháy mắt.

Hắn tin rằng trực giác của hắn không sai.

Đồng tử của tiểu cô nương này vừa co lại một chút, đây là biểu tình rất nhỏ nhưng xuất hiện khi bất ngờ gặp người mình biết. Không quan tâm người ta sẽ lấp liếm sau đấy như thế nào, biểu cảm bộc phát thì không gạt ai bao giờ.

Thế này đúng là ngạc nhiên. Một tiểu cô nương con gái một vị quan quèn ở Hàn Lâm Viện, lần duy nhất rời khỏi kinh thành lại là vì bị bắt cóc đến phía Nam, làm sao lại biết được một Cẩm Y Vệ mấy năm nay không có mặt trong kinh thành như hắn?

Chẳng nhẽ, trong lúc hắn từ Gia Phong quay lại kinh thành bị nàng thấy qua?

Trong giây lát, Giang Thập Tam có khả năng xử lý tình huống tài tình cũng hơi thấy hoang mang.

Kiều Chiêu không nhìn nữa, xoay người.

Hôm nay đã gây đủ chuyện rồi, không thể làm người khác chú ý hơn nữa.

Khi nãy Kiều Chiêu lẩn vào trong đám đông là muốn tách khỏi đám người Lê Kiểu, hiện giờ cũng chẳng có ý định tìm đến mấy nàng. Tốt nhất là quay về chỗ ban đầu.

Nên ngoan ngoãn trở lại xe ngựa với tổ mẫu thì hơn.

Giang Viễn Triều thấy Kiều Chiêu đang định quay đi, liền nhấc chân bước đến gần.

Dù chỉ là tiểu cô nương không có gì để đe dọa hắn, nếu đã làm cho hắn ngờ vực, chắc chắn hắn sẽ đến thăm dò thử một phen.

Mọi người đều đứng sát ven đường nơi các tướng sĩ đi qua, Kiều Chiêu lách qua đám người rồi đến một chỗ vắng vẻ trên đường, hít một hơi thật sâu làn không khí thoáng đãng trong lành.

Đột ngột có một bóng đen che phủ lấy nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thì phát hiện một nam tử thân hình to lớn đang đứng lù lù trước mặt. Đúng là người nàng vừa bất ngờ nhìn thấy.

"Tiểu cô nương, chúng ta từng gặp nhau chưa?" Giang Viễn Triều nắm hay tay trước ngực, cười hỏi.

Một bên lông mày của Kiều Chiêu hơi giật giật.

Người này đã sớm chú ý đến nàng!

Mặc dù nàng đang ăn mặc một bộ y phục trắng trẻo mộc mạc, một gã nam tử trông có vẻ thận trọng lại có thể dứt khoát hỏi thẳng như vậy, tức là không thèm quan tâm đến việc đấy.

Vì sao không thèm quan tâm? Tất nhiên hắn biết xuất thân của nàng không đáng để tâm nên mới có thể tùy tiện hỏi như vậy.

Trên mặt nàng không viết tên cũng chẳng ghi họ. Biết được xuất thân của nàng tất nhiên không thể do nàng vừa mới chắn đường Quan Quân Hầu mà là sớm biết từ trước.

Xem xét mấy người tiểu cô nương Lê Chiêu qua lại trước đây, hoàn toàn không thấy bóng dáng người này. Hắn chỉ có thể xuất hiện sau khi nàng bị bắt cóc.

Chẳng lẽ nói, người này cũng vừa hồi kinh từ phương Nam, dọc đường đi bắt gặp họ rồi lưu ý đến cả đoàn người? Thế chẳng phải hắn cũng biết đến sự tồn tại của đám người Trì Xán hay sao?

"Sao tiểu cô nương không nói lời nào?"

"Xin hỏi họ đại thúc là gì ạ?"

Nụ cười trên mặt Giang Viễn Triều cứng lại, hắn theo bản năng giơ tay xoa mũi.

Đại thúc? Hắn già như thế à?

Chẳng lẽ rời khỏi kinh thành xa hoa, quay lại bộ mặt đã nhuốm đậm phong sương?

"Ta họ Giang."

"Đại thúc họ Giang ư-" Đầu óc Kiều Chiêu vận động linh hoạt.

Hắn tự xưng là Thập Tam, Giang Thập Tam...

Trong nháy mắt Kiều Chiêu đã đoán ngay ra thân phận của người này.

Họ Giang, hàng Thập Tam, xem ra cũng không phải là kẻ rảnh rỗi vô công rồi nghề tọc mạch chuyện người khác, tám phần là thủ hạ của Giang Đại Đô Đốc, một trong Thập Tam Thái Bảo.

Hóa ra lại là Cẩm Y Vệ.

Kiều Chiêu có phần tự đắc.

Quả nhiên không uổng công mấy hôm nay quấy rầy phụ thân đại nhân. Dựa vào trí nhớ tốt, nàng đã nhớ kha khá mấy chuyện trong triều, cũng biết qua về mấy thứ vị cao thấp ở triều đình.

Nói theo lời phụ thân thì, Hoàng Thượng nuôi dưỡng một con chó điên chỉ chực cắn người khác, con chó điên đấy lại còn nuôi dạy ra mười ba con chó ranh khác, chỉ ưa nằm trước cửa nhà người khác nhìn chòng chọc.

Khụ khụ, lúc ấy nàng cũng không dám nghe hết, cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ thân đại nhân một thân Thám hoa đầy tài năng lại chỉ có thể ngồi xổm soạn sách sử ở Hàn Lâm Viện mười mấy năm trời. Mấy lời này mà lọt ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấu lên để rồi thu tài diệt tộc. Không biết vị Đại bá bên Đông phủ phải lo lót cho quan trên của phụ thân bao nhiêu tiền bạc, mới làm vị quan trên ấy phải gánh cái ác danh chèn ép cấp dưới trên lưng.

"Đúng, ta họ Giang."

"Ồ, chưa từng nghe qua. Tạm biệt đại thúc." Kiều Chiêu nói xong liền bỏ đi.

Chương 55: Chạy trối chết
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Gọi là cố nhân nhưng thực ra cũng chỉ là biết mặt nhau thôi. Dây dưa với một Cẩm Y Vệ phiền toái lắm, Kiều Chiêu nhanh chóng bỏ đi.

Nhìn chằm chằm theo bóng dáng xa dần của Kiều Chiêu, trong giây lát Giang Viễn Triều khao khát có một cái gương trong tay để soi xem trông mặt mày bản thân đáng ghét đến thế nào mới dọa người ta chạy mất như vậy.

May là hắn cao ráo chân dài, sải vài bước đã đuổi kịp tiểu cô nương còn chưa lớn hết.

Ngước nhìn kẻ chắn đường, Kiều Chiêu thờ ơ hỏi: "Đại thúc còn chuyện gì à?"

Giang Viễn Triều ê hết cả răng, thật sự không chịu nổi bèn kháng nghị: "Tiểu cô nương, nếu muội nguyện ý có thể gọi ta là Giang đại ca."

Trước biểu tình tĩnh lặng như nước của tiểu cô nương, hắn bổ sung: "Lúc nãy muội nói chuyện với Quan Quân Hầu cũng không gọi hắn là đại thúc mà."

Hắn bằng tuổi Quan Quân Hầu đấy, đối xử như thế này không phải là kỳ thị ư?

Gọi Thiệu Minh Uyên là đại thúc?

Suy nghĩ này vừa mới manh nha trong đầu, Kiều Chiêu đã cảm thấy sai sai.

Dù là Trì Xán hay Giang Thập Tam trước mặt, mấy người này dẫu có gặp qua nàng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau. Nhưng Thiệu Minh Uyên thì không giống, người này ---

Kiều Chiêu nghĩ nghĩ, cười gằn.

Nàng cùng Thiệu Minh Uyên còn chẳng coi là bèo nước gặp nhau, lần đầu tiên gặp người ta đã một tay bắn chết nàng rồi...

Nhưng rốt cục người ta vẫn là phu quân trên danh nghĩa của nàng, ít nhiều nàng cũng làm thê tử người ta hai năm... Làm sao mà mở mồm gọi là "Đại thúc" được...

Trong đầu Kiều Chiêu hiện lên dáng vẻ người nọ.

Một thân mỏi mệt, mặt đầy gió sương, trên cằm lún phún râu ria lại càng tô đậm vẻ trắng trẻo sáng sủa, tựa như khối ngọc tuyết bình thường trong trẻo lạnh lùng, nhưng đôi mắt chàng vẫn có sự ấm áp, dễ dàng đi vào lòng người, làm mềm mại cả đáy lòng.

Một vị Tướng quân tay nhuốm đầy máu tươi, lại có thể có khí chất trái ngược như vậy...

"Hai vị không giống nhau." Kiều Chiêu thật thà nói.

"Sao lại không giống nhau?" Giang Viễn Triều tủm tỉm cười hỏi.

Cái tên tiểu tử kia cũng chỉ trắng hơn hắn một chút, đẹp trai hơn hắn một chút, thế mà lại được đối xử khác hẳn so với hắn. Gần đây mấy tiểu cô nương đều lộ liễu như thế sao?

Vật đổi sao rời, lòng người lạnh bạc!
*câu gốc là "Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ'"(世风日下, 人心不古) : đại ý là mọi người trong xã hội không còn tốt như trước nữa.

Đã chú ý tiểu cô nương rất lâu, cuối cùng cũng có ngày đứng nói chuyện với nàng. Ngay cả chính Giang Viễn Triều cũng không phát hiện ra hắn nói nhiều hơn bình thường.

Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Người này đang cố tình gây sự với nàng à? Nàng nghĩ gì thì liên quan gì tới hắn? Quả nhiên không nên dây vào đám Cẩm Y Vệ.

Nàng lui từng bước lại, trả lời: "Nhiều cô nương dõi theo ngài ấy như vậy, ta mà gọi là đại thúc, chỉ sợ bị ném giày đến chết."

Giang Viễn Triều ngẩn người, cười khẽ thành tiếng.

Giọng nói của hắn rất ôn hòa, tiếng cười cũng rất dịu dàng, khiến cả mặt toát ra vẻ ấm áp. Nhưng đến tận giờ phút này trông đôi mắt hắn mới thực sự có ý cười. Còn lúc trước khi hắn vừa nói vừa cười với nàng, cũng chỉ như cơn mưa đêm xuân, tinh tế mềm mại nhưng phủ đầy giá lạnh, người nào sơ ý gặp phải không kịp phòng bị sẽ nhiễm bệnh phong hàn.

Kiều Chiêu vốn không thích những người như vậy.

Nàng thích nam tử như tổ phụ.

Sảng khoái uống rượu, cao giọng cười vang, phóng phóng khoáng khoáng, ngay ngay thẳng thẳng.

"Vậy nên, đại thúc, ta có thể đi được rồi chứ?" Kiều Chiêu hỏi.

"Gọi là Giang đại ca."

"Giang đại ca, ta có thể đi được rồi chứ?" Kiều Chiêu ngoan ngoãn nghe lời.

Bộ dạng người này tính ra cũng hơn nàng tám, chín tuổi. Kêu đại thúc rõ ràng là không thất lễ, không biết tính toán cái gì mà cứ cố chấp cách xưng hô.

"Chúng ta thực sự chưa gặp nhau bao giờ?" Giang Viễn Triều nửa cười nửa không nói.

Kiều cô nương nghiêm túc đáp: "Giang đại ca thật thích nói đùa. Tiểu thư khuê các như ta đến đại môn còn khó bước ra khỏi, sao lại gặp được huynh từ lúc nào?"

Đại môn còn khó bước ra khỏi? Thế cái người bị bắt cóc hôm trước là ai?

Tiểu cô nương này rất có tố chất làm Cẩm Y Vệ. Rắc rối đến ngay trước mắt mà mặt không hoảng hốt tâm không hoảng loạn.

Kiều Chiêu nhìn Giang Viễn Triều cười cười.

Dám lật tẩy nàng thì nàng sẽ hỏi hắn mục đích tại sao lại để ý đến một tiểu cô nương như nàng suốt đoạn đường đi về phía Bắc.

Vừa nghĩ đến điều này, lòng Kiều Chiêu chợt nảy lên.

Khoan đã!

Ba người Trì Xán đến phương Nam thuần túy chỉ là trò tiêu khiển của mấy tay quý công tử nhàn rỗi, theo lý thuyết sẽ không đánh động chú ý của Cẩm Y Vệ.
Nói cách khác: Giang Thập Tam không phải là do chú ý đến mấy người Trì Xán mà để ý đến nàng.

Như thế thì, bốn người bọn họ làm gì để Giang Thập Tam phải lưu tâm?

Kiều Chiêu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng, tìm ra được một đáp án: Hạnh Lâm, Kiều gia.

Chẳng lẽ, Cẩm Y Vệ luôn nhìn chòng chọc nhà nàng?

Kiều Chiêu không khỏi ngước mắt nhìn Giang Viễn Triều.

Như thế thì người này có biết chút tin tức gì về trận hỏa hoạn kia không?

Tim đập thình thịch, Kiều Chiêu phát hiện Giang Viễn Triều vẫn luôn quan sát thần sắc của nàng, nàng liền đột ngột nhoẻn miệng cười: "Có điều chúng ta làm quen cũng được."

Có khi lại có cơ hội thăm dò gì đấy.

Giang Viễn Triều: "..." Gần đây mấy tiểu cô nương đều tẩm ngẩm tầm ngầm rồi đấm chết voi như thế à? Hắn chẳng tài nào đoán nổi nàng đang nghĩ cái gì rồi!

Trong lúc Giang Viễn Triều vẫn đang kinh ngạc vô cùng, Kiều Chiêu ung dung thoải mái nói: "Ta họ Lê, là nữ nhi của Lê Tu Soạn, trong nhà đứng hàng thứ ba, nhà ở phía Tây ngõ Hạnh Tử."

Dù sao mấy tin này chắc người ta đã sớm biết rồi, nàng chẳng việc gì phải che giấu cả.

Giang Viễn Triều lui dần lại về phía sau, trong lòng không khỏi cảnh giác.

Tiểu cô nương sao lại kể lể hết với hắn như thế? Hắn cũng không định đến phủ nhà nàng cầu hôn đâu!

"Không biết Giang đại ca nhà ở đâu?"

Vẻ mặt Giang Viễn Triều hơi đổi, ho khan một tiếng rồi nói: "Khụ khụ, ta bỗng nhiên nhớ ra là còn có việc gấp. Trước hết đành cáo từ."

Dứt lời một tay ôm quyền, quay người, chân dài sải vội vài bước đã không thấy tăm hơi.

Kiều Chiêu vẫn đứng yên tại chỗ nhưng trong mắt lại có ý cười.

Thế mà cũng bị dọa chạy mất?

Nàng lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Giang Viễn Triều trở lại dưới tán cây, nghiêm túc nói với hai tay thuộc hạ đang chờ: "Đi thôi."

Hai tay thuộc hạ sắc mặt kỳ quái.

"Làm sao?"

"Đại nhân, vừa rồi -"

"Chuyện vừa rồi không được kể với bất kỳ ai khác!" Giang Viễn Triều lạnh lùng.

Quay lại kinh thành thì không còn tự do như khi ở Gia Phong, có một số việc vẫn nên cẩn trọng, hắn tạm thời không muốn tiểu cô nương kia lọt vào tầm mắt của mấy kẻ kia.

Nhưng rốt cuộc thì nàng đã từng gặp hắn chưa?

Giang Viễn Triều vừa nghĩ vừa đi về phía trước.

Hai tay thuộc hạ liếc nhìn nhau.

Người vừa mở miệng hỏi thấp giọng nói: "Có phải ta bị hoa mắt không nhỉ? Vừa rồi ta lại cảm thấy đại nhân bị vị cô nương kia dọa chạy mất."

Tên còn lại trong lòng cũng hoàn toàn đồng ý, gật gật đầu.

Giang Viễn Triều đột nhiên dừng bước, quay đầu hắng giọng nhìn về phía thuộc hạ đang lén lút nói chuyện.

Người nọ bắp chân run run, chạy vội qua: "Đại nhân thứ tội, là thuộc hạ nói bậy!"

Người còn lại cũng chạy qua, cảm thấy may vì lúc nãy không mở miệng, trên mặt vẫn có vẻ hoang mang, nói: "Vâng vâng, đúng là mấy lời tào lao vô nghĩa!"

Giang Viễn Triều: "..." Hắn mù mắt rồi mới chọn được hai tên tâm phúc như thế này.

"Cút!"

Giang đại nhân thẹn quá hóa giận phất tay áo rồi bỏ đi.

Kiều Chiêu trở lại xe ngựa, Đặng lão phu nhân ân cần cười hỏi han: "Sao cháu đã trở lại rồi?"

"Nhiều người quá, cháu chỉ sợ lại bị lạc rồi không gặp được tổ mẫu nữa." Kiều Chiêu thành thật đáp.

Nếu lại bị bắt cóc lần nữa, nàng cũng khó có thể thoát được thuận lợi như vừa rồi.

Đặng lão phu nhân từ trẻ đã thủ tiết, cứng cỏi hơn nửa đời, thế nhưng nghe xong vẫn không khỏi mềm lòng.

Ôi, bà là tổ mẫu mà lại có thể bực bội vì việc đứa nhỏ này bị bắt cóc, lo nàng liên lụy đến người trong nhà. Thật sự không nên như vậy!

Đặng lão phu nhân ôm lấy Kiều Chiêu, vỗ về: "Chiêu Chiêu, đừng sợ nữa, tất cả đều đã qua rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play