Edit + Beta: Huyên

............

"Chuyện này......"

"Hồ Vương, chuyện này, ngươi xác định là tìm được từ Mạc gia? Đây chẳng phải là nhân loại đã thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị gì lén lẻn vào Trầm Nguyệt Chi Sâm?"

"Sao ngươi lại đần như vậy chứ, nhân loại làm gì có thể đi vào sâu như vậy, nhất định là có người làm cái giao dịch gì đó." Lúc người này nói chuyện con mắt liếc Ôn Nhược Hàn bên kia một cái, người xung quanh lập tức đã hiểu, vẻ mặt nhìn bên kia cũng càng trở nên vi diệu.

Chú ý tới thế cục biến hóa, đuôi lông mày Ôn Nhược Hàn tựa hồ kéo ra, hừ lạnh một tiếng giả vờ bày ra dáng vẻ vô cùng đau lòng nói, "Chỉ bằng những thứ này, chỉ bằng cái gọi là quan hệ mật thiết lui tới, chỉ bằng đống cỏ này ngươi liền nói là ta làm, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng loại, sao ngươi lại có thể vu hãm chúng ta như thế?! Coi như ngươi là vì giải vây cho Miêu Tộc cũng là không thể làm thế này, cái tội danh phản độ này nếu gắn lên, sẽ bị trục xuất khỏi rừng rậm, như vậy hậu thế Báo Tộc ta nên sống thế nào? Ngươi đây là muốn chặt đứt đường sống của chúng ta! Mặc dù lúc trước ở hội nghị trao đổi Triều nhi có chống đối ngươi nói chuyện xúc phạm đến Miêu Tộc, nhưng đó cũng là vô tâm chi tội cũng là vì toàn bộ Thú Tộc của chúng ta, bây giờ, ta ở đây nhận lỗi với ngươi, nhận lỗi với Miêu Tộc, nhưng ngươi tuyệt đối không thể đem cái tội danh này gắn ở trên đầu chúng ta!!" . Truyện Thám Hiểm

"Chuyện tới bây giờ mà ngươi con giảo biện! Xem xét cùng là Thú Tộc ta không phải đã không cho ngươi cơ hội, ngươi không chỉ không biết quý trọng mà còn chối bỏ tội danh, tốt lắm, đã như vậy ngươi cũng đừng trách ta vô tình!" Trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện biến ra một xấp giấy, nhìn Ôn Nhược Hàn nói, "Ngươi đoán xem đây là cái gì."

Ôn Triều nhanh miệng nói, "Trời mới biết đó là thứ đồ chơi gì ngươi làm để hãm hại chúng ta."

"A? Có đúng không?" Ngụy Vô Tiện thi pháp để trang giấy hiện lên trên không trung, "Đây đều là giao dịch của Ôn Nhược Hàn và Mạc phu nhân, Ôn Nhược Hàn cho nàng dược liệu cầm đi bán thành tiền, đạt được tiền tài không lấy một xu, mà Mạc phu nhân tìm cho gã đồng nam đồng nữ để cung cấp gã hút □□ khí, trợ giúp gã tăng yêu lực. Những khoản này là Mạc phu nhân viết xuống, những dược thảo này trong rừng có bao nhiêu ta tin tưởng trong lòng Ôn Tình khẳng định có đáp án, nếu như mọi người không tin, đợi chút nữa mời nàng đến nói rõ ràng.

"Nếu như ngươi còn muốn giảo biện, chỗ này của ta còn có một đồ vật." Ngụy Vô Tiện lấy ra một nhúm lông, "Mạc phu nhân này cũng là người khôn khéo, lúc trước vì lý do cẩn thận liền thừa dịp ngươi không đề phòng cắt lấy một túm tóc của ngươi, những người đang ngồi ở đây đều biết Thú Tộc ta tu luyện ngàn năm trên thân lông tóc đều là có yêu khí, các yêu khí khác biệt, hiện tại chỉ cần dẫn yêu khí trong túm tóc này ra, tiến hành so sánh, liền nhất thanh nhị sở.

"Còn có kết giới phía dưới Tuyết Sơn là ai xâm nhập cũng không cần ta nói rõ chứ?"

"Báo Vương, đây là thật sao?" Dù Lam Hi Thần đã phỏng đoán được một ít, cũng từ trong miệng Lam Vong Cơ biết được một chút, nhưng y vẫn muốn hỏi, đều là đồng loại tại sao phải làm như vậy, chẳng lẽ vị trí kia quan trọng hơn nhiều mạng thú như vậy?

"Huynh trưởng, không cần nhiều lời." Lam Vong Cơ gật đầu với hai ngưới nói, "Ôn Tình đến rồi, Ngụy Lăng và Kim Quang Dao ở một bên nhìn."

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nói, "Cho nên ngươi đến bồi ta sao?"

Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn không trả lời.

Người xung quanh còn đang không ngừng chất vấn hỏi, Ôn Nhược Hàn đưa mắt liếc một cái ra ý cho Ôn Triều, người sau hiểu ý, thừa dịp không ai chú ý vụng trộm rời đi.

"Bộp bộp bộp." Ôn Nhược Hàn bên cạnh vừa vỗ tay vừa đi xuống đài, "Hồ Vương thật đúng là lợi hại, không biết là dùng điều kiện gì để nàng đem những này đồ vật này ra vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, vốn cho là gã còn phải lại giãy dụa một lúc, có chút ngoài ý muốn, "Ngươi nói như vậy, là thừa nhận sao?"

Ôn Nhược Hàn lắc đầu, mở hai tay ra nói, "Bằng không thì sao? Ngươi cũng đã lấy hết chứng cứ ra, ta còn có thể thế nào?"

Giang Trừng cười nói, "Muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi, ngươi muốn thượng vị dựa vào bản lĩnh chính ngươi không được sao, còn phải lôi kéo người khác."

Ôn Nhược Hàn cười to hai tiếng nói, "Bằng chính ta? Phía còn có một Lam Hi Thần và một Nhiếp Minh Quyết, bằng chính bản lĩnh của ta thì phải hao tổn tới khi nào? Hiện tại ta cũng là bằng chính bản lĩnh của mình, thiếu một chút, thiếu một chút nữa thôi, Ngụy Vô Tiện, tại sao ngươi lại muốn phá chuyện của ta? Ngươi tiếp tục làm Vương không quản chuyện của ngươi không tốt sao? Tại sao ngươi phải đi xen vào việc của người khác?"

"Giang Phong Miên ngươi cũng vậy, thân là yêu thì có dáng vẻ của yêu đi, còn tưởng bản thân là người sao? Thân là gia súc thì lăn trở về làm cho tốt thân phận mèo chết của ngươi đi, đánh ngươi ngươi liền dựa gần, lúc đầu trông cậy vào ngươi quay về ai nghĩ đến ngươi vậy mà chạy đến Di Lăng nơi chim cũng không thèm ị kia."

"Còn có ngươi Lam Hi Thần, đã phi thăng thì làm tốt chức vị tiên quân của ngươi đi? Nhất định phải xen vào, ngươi rất rảnh có phải không, ngươi chỉ lo cho Lang Tộc của ngươi không được sao? Nhiếp Minh Quyết cũng là tiện đồ vật, đồ phế vật như hắn sao hết lần này đến lần khác hợp tác được với ngươi? Tiếp đến đồ nửa người nửa yêu Kim Quang Dao kia cũng dám ở trước mặt ta ngẩng đầu nói chuyện, đều là những người như các ngươi, nếu không phải do các ngươi ta làm gì tốn nhiều tâm tư như vậy, nhất là Ngụy Vô Tiện ngươi! Tại sao ngươi không chết chung với cha mẹ ngươi đi?" Nói xong lời cuối cùng giống như là bị điên mà cười ha hả.

Ngụy Vô Tiện đưa tay muốn đánh, bị Lam Vong Cơ giữ chặt, "Vì sao ngươi lại nhắc đến cha mẹ ta?"

"Hahahaha, Ngụy Vô Tiện ngươi là đồ ngốc sao? Ngươi cho rằng cha mẹ ngươi sao lại trùng hợp bị nhân loại chơi chết?" Ôn Nhược Hàn nói với Lam Hi Thần và những người khác, "Các ngươi cho là cha mẹ mình chết như thế nào? Thật sự là đáng thương, nhiều năm như vậy còn không biết kẻ thù giết cha là ai, thật sự là đáng thương."

"Ôn Nhược Hàn ngươi có ý gì?"

"Ta có ý gì? Ta có ý gì ngươi nghe không hiểu sao ha ha ha."

"Ôn Nhược Hàn!——" Hai mắt Ngụy Vô Tiện đỏ ngầu, trong tay phải trống rỗng biến ra một cây sáo, chính là Trần Tình.

Không riêng hắn, sau khi những người khác nghe được tin tức này cũng tỏa ra sát ý, đang lúc muốn chuẩn bị cùng nhau tấn công, đột nhiên truyền ra một tiếng rít lên.

"A!"

"Chuyện gì xảy ra?" Đám người quay đầu, thấy sau lưng tất cả đều là tộc nhân toàn thân chấm đỏ đang phát cuồng!

"Có phải là ngươi làm hay không?" Lúc này lông mày Lam Hi thần nhăn lại trên mặt tràn đầy tức giận, nhưng tính cách ôn hòa thường ngày khiến y ngoại trừ khuôn mặt nổi giận bên ngoài, cùng không khác ngày thường lắm.

"Đương nhiên là chúng ta làm, kinh hỉ không?" Ôn Triều mang theo một huyết nhân đến gần, đợi sau nhìn thấy Ngụy Vô Tiện liền đem người ném mạnh xuống đất, một cước đạp lên, "Nhìn sư đệ tốt của ngươi nè, bị thành như vậy còn một lòng lo lắng đến an nguy của các ngươi, chậc chậc chậc thật là khiến người khác cảm động."

Con ngươi Ngụy Vô Tiện đột nhiên rụt lại, khẽ cúi đầu không dám nhìn Giang Lục trên đất, tay cầm Trần Tình nắm chặt, lần đầu tiên cảm thấy mình vô năng như vậy, sư đệ cũng bảo hộ không tốt. Giang Trừng vỗ vỗ bả vai hắn nói, "Không có quan hệ gì với ngươi, nếu không phải lúc trước ngươi dẫn ta tìm được chỗ hang núi kia, chỉ sợ nhất tộc ta đã sớm chết hết, chỉ trách Ôn cẩu!"

Dù nói như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn là thống hận chính mình, nếu như không phải là vì chờ hắn Giang Lục cũng sẽ không bị bắt.

Tay trái đột nhiên bị một cỗ ấm áp bao lấy, Ngụy Vô Tiện nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Lam Vong Cơ chẳng biết đi đến bên cạnh hắn lúc nào, nói, "Không nên suy nghĩ nhiều."



Nắm lại tay của y, Ngụy Vô Tiện nhếch miệng lên mỉm cười, híp mắt nhìn về phía Ôn Triều nói, "Những gì ngươi làm với sư đệ ta, ta sẽ toàn bộ trả lại cho ngươi."

Ba chữ cuối cùng nói vô cùng ngoan lệ, Ôn Triều không khỏi run run người, giống như tăng thêm lòng dũng cảm mà lại cho Giang Lục một cước, "Có bản lĩnh ngươi làm đi, cho là ta sợ ngươi sao!"

"A, ngươi tự nhiên là không sợ, cũng không biết đại ca ngươi có sợ hay không đây?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên đưa tay, Ôn Húc bị hắn quăng lên cao vừa hung ác đập xuống, gã bị cấm pháp lực, so với nhân loại cũng thì chỉ có thú loại da dày thịt béo mà thôi, lần này đập xuống gã không mất nửa cái mạng, nhưng tối thiểu cũng làm gã gãy mấy chiếc xương sườn và một cái chân.

Ôn Triều nuốt nước miếng một cái nhìn Ôn Húc nằm bên trong hố đất, sau đó hét lớn, "Lên hết cho ta, cắn chết bọn chúng!" Cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì, những thú loại nhiễm bệnh này đúng là không cắn bọn họ, bay thẳng về phía Ngụy Vô Tiện.

Tác giả có lời muốn nói: Ôn Nhược Hàn đã thành công bị tôi viết thành một oán phụ _(:з" ∠)_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play