"Các tộc đã đến đông đủ chứ?" Vẫn là gió xuân ấm áp vạn năm không đổi, cho dù ai nhìn cũng thoải mái.
"Miêu Tộc vẫn chưa rõ tung tích."
"Ba ngày này Trạch Vu Quân đã triệu chúng ta đến hai lần, đến cùng là muốn làm gì?"
"Đúng vậy, đây không phản nhàn sao, có chuyện gì không thể nói một lần cho xong?"
...... ()
"Các vị tạm thời đừng nóng nảy, lần này triệu các vị đến đây chính là vì Miêu Tộc." Mắt thấy phía dưới lại muốn ầm ĩ lên, Lam Hi Thần thay đổi giọng nói ấm áp ngày xưa chậm rãi nói: "Đã tìm được Miêu Tộc."
Vừa dứt lời, Giang Phong Miên và Giang Trừng mang theo 'Giang Lục' đi đến chính giữa, "Những ngày này để các vị lo lắng, chúng ta....."
Ôn Triều chen ngang lời hắn, "Đừng nói những lời những vô nghĩa, ngươi trực tiếp thừa nhận đi, có phải là ngươi cấu kết với nhân loại hay không!"
"Đúng thế, thừa nhận nhanh đi, bây giờ còn có thể giúp ngươi cầu tình, xử lý nhẹ chút."
"Đúng vậy, nhận đi...."
Giang Trừng nắm chặt nắm đấm, cố nén không phát ra tiếng, lúc này không thể thêm phiền phức.
"Tất cả câm miệng! --" Nhiếp Minh Quyết bị âm thanh nhao nhao trong lòng bực bội không chịu nổi, hai mắt đỏ bừng, một bộ dáng muốn giết người.
Ngụy Vô Tiện kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, người sau khẽ gật đầu. Cái này cũng không quá kéo....
Ôn Nhược Hàn tựa hồ cũng chú ý tới Nhiếp Minh Quyết rất không thích hợp, phá lệ nhìn hắn ta mấy phần.
Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho Ngụy Lăng nhanh đi tìm Ôn Tình, còn mình thì đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, "Chuyện gì xảy ra với hắn vậy?"
"Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, tính tình Hổ Vương không phải luôn rất tốt, lúc luyện công khó tránh khỏi nóng nảy và cầu thành, huynh trưởng nói, có khuynh hướng tẩu hỏa nhập ma."
"Cố tình ở ngay lúc này...." Ngụy Vô Tiện xoa xoa mi tâm, hắn cảm thấy hắn cũng muốn tẩu hỏa nhập ma, chuyện xấu một chuyện tiếp một chuyện, nếu như không phải là bởi vì những người này, Giang Phong Miên bọn họ vốn nên sinh họat bình thường ở Liên Hoa Ổ, nếu như không phải là bởi vì những người này, tiểu sư đệ còn có thể nhảy nhót vui đùa cùng chèo thuyền hái sen với bọn hắn, không đến mức hiện tại sống chết không rõ! Nếu như... Nếu như bọn họ đều chết sạch.... Thì chẳng có chuyện gì.....
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nắm lấy bả vai hắn, chỉ nhìn hai mắt hắn, giống như muốn nhìn sâu vào lòng của hắn.
Ngụy Vô Tiện lập tức thu hồi những tâm tư không nên kia, cuối đầu không dám nhìn y, "Hả? Thế nào?"
Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn hắn, sau đó dường như bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, chờ hắn ngẩng đầu, Lam Vong Cơ nói: "Cho dù ngươi muốn làm gì, nhớ kỹ, phía sau ngươi còn có ta."
"......" Mũi bỗng dưng có chút ê ẩm, Ngụy Vô Tiện không nói chuyện, sợ há miệng ra sẽ nhịn không được khóc thành tiếng, nặng nề gật đầu, cánh tay ôm chặt eo y, cằm đặt trên bả vai y, đợi tâm tình bình phục xong, nói: "Được, ta biết rồi, ta vẫn luôn có ngươi."
"Lam Trạm, đợi chút nữa ngươi đừng làm gì hết, để ta đến."
"Được."
Ngụy Vô Tiện đi đến bên người Giang Phong Miên, khẽ cười một tiếng nói: "Lời này của Ôn nhị vương tử thật buồn cười, cấu kết nhân loại? Không biết là ngươi chính mắt thấy được, hay là có chứng cứ để chứng minh?"
"Ai, ngươi không cần vội mở miệng, ngươi có chứng cứ hay không ta không biết, nhưng mà, chỗ này của ta lại có nhân chứng và vật chứng có thể chứng minh Báo Tộc ngươi mới là phản đồ cấu kết với nhân loại!"
"Đồ chó ngươi nói mò cái gì?" Ôn Triều vỗ bàn đứng lên muốn đi xuống đài, Ôn Nhược Hàn ho nhẹ một tiếng kéo gã lại, cười nói: "Lời này của Hồ Vương là có ý gì? Phản đồ? Báo Tộc ta thật đúng là nhận không nổi cái tội danh này, chẳng lẽ Hồ Vương là vì giải vây Miêu Tộc mà đi vu oan hãm hại người khác?"
"Các ngươi thật sự là, chưa đến phút cuối chưa từ bỏ!*" Giang Trừng không nhịn được nói một câu, thấy Giang Phong Miên không trách hắn mà ngược lại còn gật nhẹ đầu, hắn hiểu ý, tiếp tục nói, "Vu oan hãm hại đúng không? Ta cho ngươi xem đến cùng là ai mới vu oan, là ai mới hãm hại!" Dứt lời, cong gối đá một cước với 'Giang Lục', "Người này, lấy dung mạo của sư đệ ta trà trộn vào trong tộc của ta, không biét đến cùng là muốn làm gì, còn xin Báo Vương có thể cho một lời giải thích hợp lý."
(*Nguyên văn "bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử")
"Người này dùng thuật phát dịch dung?" Lam Hi Thần đi vào hỏi.
"Không tồi, chính là phương pháp này, nhưng mà còn xin Trạch Vu Quân thi pháp để hắn ta khôi phục hình dáng cũ, bằng không ta động thủ, sợ là có người nói ta động tay động chân."
Lam Hi Thần gật đầu, hai tay ở trong không trung vẽ lên một đồ án, lưu lại một mảnh lam quang, lam quang tập trung ở đầu ngón trỏ tay phải, điểm nhẹ lên mi tâm 'Giang Lục', chỉ thấy khuôn mặt hắn ta bắt đầu dần dần mơ hồ, sau đó lại dần rõ ràng, cuối cùng hiện ra đúng là một gương mặt quen thuộc với tất cả mọi người.
Lam Hi Thần cả kinh nói, "Ôn Húc?!"
"Sao lại là gã!"
"Đây là cái tình huống gì? Chuyện gì xảy ra vậy, ai có thể giải thích một chút không?"
Đương nhiên, còn có người chưa thấy qua việc đời, "Ôn Húc là ai? Rất lợi hai phải không? Vị đại nhân nào thế?"
...... ()
Ôn Nhược Hàn một tay nắm thành quyền, một tay khác đè lại Ôn Triều không cho gã động, "Là ta để Ôn Húc dịch dung trà trộn vào, mục đích là vì điều tra rõ chứng cứ các ngươi cấu kết, làm sao, hiện tại ngược lại thành chứng cứ các ngươi hãm hại ta?"
Ôn cẩu ngươi tốt lắm, thật sự là có thể nghe nhìn lẫn lộn, đã như vậy, đừng trách ta!
Ngụy Vô Tiện phất phất tay, Ngụy Dự từ trong bầy thú đi ra ngoài, trong tay còn kéo theo một người.
Ngụy Vô Tiện nhìn xung quanh một vòng, nói: "Đó là nhân loại, hắn có thể chứng minh Ôn Nhược Hàn là tên phản đồ." Chuyện cho tới bây giờ hắn đã lười dùng kính ngữ, hắn đã cho gã cơ hội, là chính gã không biết quý trọng.
Lời này vừa nói ra, chúng thú ở đây cũng bắt đầu xao động, tính cách bạo động lên thậm chí muốn lên đài cho một quyền.
"Phanh" Một con gấu đen tinh đập ngã một cái cây, thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bị nhìn chầm chầm khiến cho toàn thân hắn ta không được tự nhiên, tay trực tiếp biến thành tay gấu, một trưởng đi qua tàn sát một mảnh rừng nhỏ, còn làm bị thương mấy bé con chưa lớn pháp lực còn thấp. Ngửa đầu phát ra một tiếng thú rống, nói với người kia, "Nhân loại, thời gian của ngươi có hạn, có lời gì mau nói, nếu như ngươi dám nói dối ta sẽ một chưởng đập chết ngươi!"
Ngươi kia nằm trên mặt đất run lên, nửa ngày không dám lên tiếng, Ngụy Vô Tiện nhấc gã lên nắm gương mặt của gã, nói: "Ngươi này tên là Mạc Tử Uyên, là Đạo gia Thiếu chủ nhân tu tiên cùng một chỗ với Vân Mộng, mẫu thân gã, cũng chính là đương gia gia chủ Mạc gia, cùng với vị sư đệ giả này của ta, à không phải, nên gọi là Ôn Húc vương tử có quan hệ tương đối thân mật."
Hắn đem Mạc Tử Uyên ném trên mặt đất, vỗ vỗ tay, có một người tay cầm khắn đem lên, "Những dược liệu này chắc hẳn các vị đều không xa lạ gì đi?"
"Đúng vậy, đây chính là linh thảo sinh trưởng ở phụ cận Kinh Long Đầm, là ở trong Mạc gia tìm được nó!
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT