Trầm Nguyệt Chi Sâm nằm ở phía dưới một ngọn núi tuyết ngàn năm, truyền thuyết kể rằng trên ngọn núi này xuất hiện một vị thần tiên, là một tòa tiên sơn.
Chợt có tiếng nước từ trên núi chảy xuống làm thảm thực vật nơi này tươi xanh lên, mọc lên rất nhiều thảo dược trân quý. Nghe nói trong rừng rậm sâu trong đầm nước từng xuất hiên một loài sinh vật trong truyền thuyết -- Rồng.
Nhân loại luôn luôn tham lam, vọng tưởng được trường sinh bất lão nêm muốn thử lên trên núi tuyết tìm kiếm pháp thuật trường sinh.
Khi đi vào Trầm Nguyệt Chi Sâm phát hiện ra các loại thảo dược, lòng tham nỗi dậy. Thu thập một lượng lớn, chặt cây dẫn đến thổ địa sa hóa, phát sinh các loại tai họa. Nhân lúc các loài động vật không có nhà để về thì tiến hành săn giết trong phạm vi lớn.
Nghe nói rồng chính là xuất hiện vào lúc này. Nó mạnh mẽ trừng phạt nhân loại, khôi phục Trầm Nguyệt Chi Sâm thành diện mạo ban đầu. Sau đó chìm vào đáy đầm, mọi người đặt tên cho vùng nước này là Kinh Long Đàm.
Từ đó về sau Trầm Nguyệt Chi Sâm không có một ai đi vào, động vật cũng sinh hoạt tự tại ở bên trong.
"Ô --" Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài chơi một ngày, lúc trở lại trong động đã rất muộn.
Trong động chỉ có một con hồ ly là nó, nó không biết phụ mẫu là ai, cũng không biết dáng vẻ họ ra sao. Tuy nói hồ ly đều giống nhau, nhưng nó luôn cảm thấy cha mẹ của mình không giống những hồ ly khác.
Bởi vì nó cùng những con hồ ly kia không giống nhau. Nó đã thấy qua những hồ ly đó, phần lớn đều là màu đỏ, màu vàng hoặc màu nâu nhạt, trên người có vài màu khác như xám, màu trắng hoặc màu đen. Nhưng duy chỉ có nó toàn thân đều là màu đen, cái khác biệt là xung quanh bốn móng vuốt có một vòng đỏ.
Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến việc nó chơi đùa với những con hồ ly khác, những hồ ly kia thấy hắn rất lạ nhưng cũng vui vẻ cùng hắn chơi chung.
Tối hôm qua tuyết rơi, Ngụy Vô Tiện từ trong động đi ra một cước đi vào trong tuyết, nó hưng phấn lao ra lưu lại trên mặt tuyết từng dấu chân.
Nó cũng không biết vì sao thích làm như vậy, chỉ mơ hồ nhớ kỹ hình như có một con Hồng Hồ Ly đứng trong tuyết, nó từng vòng từng vòng đi quanh nàng, thỉnh thoảng nhảy lên gọi hai lần. Nó nghĩ chắc đó là mẫu thân nó đi.
Nó thích lăn lộn trong tuyết, thích chôn mình vào trong tuyết, nó còn thích đuổi theo đuôi của mình mà chạy. (T/g: Có hơi giống chó??)
Chơi mệt mỏi sẽ chạy đến bờ sông uống nước, đột nhiên nó giống như phát hiện ra cái gì, lập tức chạy nhanh về phía trước.
Nó ngửi được một loại mùi, nó biết đây là mùi sói. Nhưng nó vẫn chạy về con sói kia.
Xa xa, nó đã nhìn thấy một con sói đứng trên một tảng đá cao lớn, con sói này toàn thân trắng tuyết, quanh thân cũng tỏa ra khí thế lăng liệt và hung ác, mà bên trong thực chất lại có một loại cao ngạo thanh lãnh.
Không hiểu sao nó rất muốn lại gần con sói kia, nó có một loại cảm giác nó và con sói kia là cùng một dạng, cũng là loại khác biệt với đồng loại.
Dưới chân Ngụy Vô Tiện vừa động con sói kia liền phát hiện ra nó. Bên trong ánh mắt cũng không phải tham lam hung tàn khi nhìn thấy con mồi.
Ngụy Vô Tiện thử đi về phía trước hai bước, sói vẫn bất động, trong lòng nó vui sướng lập tức chạy về phía con sói kia.
Chạy đến một nửa thì nó dừng lại, sẽ không phải con sói này đang giả bộ chứ? Đứng một chỗ chần chừ hồi lâu nhưg vẫn đánh bạo đi tiếp.
Ngay lúc nó cách con sói kia còn một bước, sói đột nhiên bỗng nhúc nhích, giơ vuốt sói lên với nó.
Nó vốn muốn chạy, nhưng nó cũng không thấy bên trong mắt sói ngoài thanh lãnh ra còn thứ gì khác, tứ chi đã nhanh hơn đại não, chờ nó kịp phản ứng thì đã vươn chân trước chạm vào vuốt sói rồi.
Nó cảm giác được thân thể sói cứng lại trong chớp mắt, trong mắt còn chấn kinh chưa lui.
Nó đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn rất tự hào, nó là hồ ly đầu tiên tiếp xúc với sói đó!
Ngụy Vô Tiện duỗi dài móng vuốt, cào mấy lần trên vuốt sói. Móng vuốt kia giống như bị điện giật mà thu về cái vèo.
Nó đào đào, lỗ tai giật giật, dưới chân dùng lực, từng chút chạy lên tảng đá, đứng cùng một chỗ với sói.
Sói chỉ nhìn nó một cái rồi đưa mắt nhìn về phía trước, không biết đang nhìn cái gì.
Nó không biết đứng như thế bao lâu, chỉ cảm thấy bốn chân rất mỏi, lặng lẽ giật giật chân.
Sói bỗng nhiên quay người, Ngụy Vô Tiện lập tức đuổi theo, chẳng biết tại sao sói tăng nhanh tốc độ chạy, dần dần nó liền theo không kịp.
Mắt thấy sói sắp biến mất, Ngụy Vô Tiện gấp không chịu được, liều mạng huy động bốn cái móng vuốt, chỉ hận không thể chạy nhanh thêm chút.
Đột nhiên nó bước hụt, lăn xuống sườn dốc.
Các đó không xa đằng sau đống cỏ, sói thu một màn này vào mắt, giật giật thân thể như muốn ra ngoài nhìn, nhưng vẫn nhịn được. Thấy tiểu hồ ly tự mình bò lên, nó dừng lại một hồi rồi chạy về sâu trong rừng rậm.
Ngụy Vô Tiện ảo não liếm liếm móng vuốt gãi gãi đầu, lần này tốt rồi, triệt để mất dấu!
Nó rũ đuôi về động, những tiểu đồng bọn kia như thường lệ tìm đến nó để chơi, nó không muốn chơi, buồn bã ỉu xìu.
Thấy một con Hồng Hồ Ly cùng một viên đá chơi đến quên cả trời đất, nó giật giật lỗ tai, đúng rồi, có thể đi đến nơi đó chờ con sói đó.
Nghĩ đến điểm ấy, nó lại trong nháy mắt sống lại, nhảy ra ngoài cùng tiểu đồng bọn vui sướng chơi đùa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT