Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói với Lam Vong Cơ: "Lấy pháp khí ra đi?"
Lam Vong Cơ gật đầu, gọi pháp khí ra.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ thân cầm, "Cầm này rất đẹp, tên là gì thế?"
"Vong Cơ."
"Vong Cơ trong tên của ngươi?"
"Ừ."
Gẩy gẩy huyền cầm, cười nói: "Là cầm có trước hay ngươi có trước? Hai ngươi ai cùng họ với ai?"
"...."
"Ha ha ha không đùa ngươi nữa, Ngụy Vô Tiện nháy nháy mắt nói với y, "Cùng làm một khúc?"
Lam Vong Cơ gật đầu, ngồi xuống đất, Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh y, hai người nhìn nhau, đầu ngón tay cử động, tiếng đàn vang lên, tiếng sáo vi vu, tấu lên đúng là cùng một khúc.
Trong mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên, khóe môi Lam Vong Cơ khẽ nhếch. Khúc này chính là nhạc khúc tì bà nữ đàn tấu bên trong hoa lâu đối diện với tửu quán hai người ăn cơm ở nhân gian vào lần gặp gỡ đầu tiên, lúc ấy hắn và Lam Vong Cơ đều cảm thấy rất là êm tai, hắn còn tán gẫu làn điệu này với Lam Vong Cơ đó, không nghĩ tới, y vẫn nhớ kỹ.
Đám người cũng gọi pháp khí ra chém giết, nhưng phải đối mặt đều là tộc nhân của mình, thậm chí còn có thê nữ sáng nay đưa mình ra ngoài, căn bản là không có cách nào ra tay được.
Tâm Nhiếp Minh Quyết còn chưa ổn định, Ôn Tình không thể thả hắn ta ra, thành ra thiếu một chiến lực lớn, Lam Hi Thần bị Ôn Nhược Hàn quấn lấy căn bản không rời được, may mà Ôn Triều là một gia hỏa vô dụng ăn bám, chỉ dám núp ở phía sau vụng trộm chỉ huy.
Mạc Tử Uyên nằm trên mặt đất giả chết, nhắm một con mắt mở một con mắt nhìn nhìn chiến cuộc, thoạt nhìn như là Ôn Nhược Hàn bên này tốt hơn một bậc, gã động động thân thể đứng lên, chạy về bên phía Ôn Triều, thân thể cồng kềnh mập mạp theo động tác của gã run lên một cái, để cho người ta buồn nôn đồng thời lại có một chút buồn cười. Đợi lúc chạy đến bên người Ôn Triều, gã liền chửi ầm lên, "Con chó Ngụy Vô Tiện, người là đồ tiểu nhân hèn hạ, lấy tính mạng của ta áp chết mẫu thân ta giả tạo chứng cứ, loại chuyện này ngươi cũng làm được? Thật sự là..."
Phía sau gã còn nói cái gì đó Ngụy Vô Tiện không nghe rõ, hiện tại hắn chỉ lo chăm chú nhìn hai người kia, sau một lúc lâu mới nói: "Lam Trạm, ngươi có cảm thấy, hai người bọn họ có chút quen mắt?"
"Là Hai người đó."
"A," Ngụy Vô Tiện cười nói, "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp."
"Chuyên tâm thổi."
Ngụy Vô Tiện không nói gì thêm nữa, nhưng tâm hắn lại không để xuống, hai người kia, hắn nhớ rất kĩ, nhất là tên mập mạp chết bầm kia, còn muốn lột da sói?
"A......"
"Huynh trưởng!"
Ôn Nhược Hàn sử dụng ám chiêu, Lam Hi Thần nhất thời không chuẩn bị bị gã đánh xuống từ không trung, lau đi máu trên khóe miệng, Lam Hi Thần nói: "Không sao."
Ôn Nhược Hàn cười lạnh một tiếng biến trở về hình thú, Lam Hi Thần trầm mắt, nói về hình thể, sói không sánh được bằng báo, một chọi một có thể nói là càng không có phần thắng, nhưng mà.... Y quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng hóa thành sói, coi như không thể thắng, nhưng thời gian luôn dựa vào người tranh thủ.
Làm một con mèo hình thể nhỏ lại không giúp ích được gì, lực sát thương còn rất nhỏ, Giang Phong Miên và Giang Trừng cảm thấy rất bất đắc dĩ, hoàn toàn giúp không được gì hết. QWQ
Nhưng mà, quấy rối Ôn Nhược Hàn một chút để gã không có cách nào chuyên tâm đối chiến ngược lại là có thể đi. Nói là làm liền, hai cha con hóa thân thành con mèo siêu manh trái một trảo phải một trảo vô cùng ăn ý.
(Một đoạn này tôi cũng không biết viết đồ chơi gì, nhìn xem tôi xấu hổ ung thư đều phạm vào nhưng tôi lười sửa lại, để cho tôi giả bộ một chút tiểu khả ái.)
"Lam Trạm, vì sao bọn họ không công kích Báo Tộc?" Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất kỳ quái, bọn gia hỏa này giống như có người điều khiển, chỉ ra tay với chủng tộc khác.
"Không chỉ,"
"Hả? Cái gì?"
"Không chỉ Báo Tộc," Lam Vong Cơ liếc hắn một cái nói, "Còn có ngươi."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, hắn thử đi lên phía trước một bước, quả thật, những con thú phát cuồng kia không có một con nào nhào về phía hắn.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Lam Vong Cơ suy tư chốc lát nói, "Trên người ngươi có đồ vật gì sao?"
Ngụy Vô Tiện giang hai cánh tay đi một vòng cho y nhìn, lắc đầu, "Không có."
"Vậy ngươi từng dùng qua cái gì?"
"...... Ngươi chỉ cái gì? Cũng không thể là linh đan diệu dược gì đi?"
Lam Vong Cơ rũ mắt, "Ôn Tình."
Ngụy Vô Tiện vỗ cây sáo lên tay một cái, "Đúng nha, ta từng uống máu của nàng ấy! Thế nhưng mà... Vì sao máu của nàng ấy có thể....."
"Có thể là máu nàng đem cho ngươi nhưng bị nhầm lẫn."
"......" Như vậy cũng có thể sao? Ngụy Vô Tiện đã vô lực phun tào, hắn nói, "Nhưng cũng không thể có chuyện tất cả bọn họ đều uống?"
Lam Vong Cơ trầm giọng nói, "Ôn Tình có một người em trai."
"Nguy rồi!"
"Làm sao?"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, tốc độ nói có chút nhanh, "Nếu như nói Ôn Ninh nằm trong tay Ôn Nhược Hàn, chắc hẳn nhất định sẽ bị lấy không ít máu, gã nhất định sẽ lấy Ôn Ninh áp chế nàng ấy, Ôn Tình rất yêu người em trai này, vậy hiện tại nàng và Nhiếp Minh Quyết đang ở cùng nhau liệu có thể hay không.....?"
Lam Vong Cơ lắc đầu ra hiệu hắn thoải mái tinh thần chút, "Ôn cô nương là bạn bè ngươi tin tưởng, người ngươi nhìn trúng, nhất định sẽ không kém."
"Thế nhưng là Ôn Ninh...... Ngươi nói đúng, ta hẳn là nên tin tưởng Ôn Ninh." Ỷ vào mình sẽ không bị cắn, Ngụy Vô Tiện nhanh chân hét về phía trước, "Ôn Triều, giao sư đệ ta ra."
"Ngươi, ngươi là cái thá gì, mà dám ra lệnh cho ta!" Ôn Triều không phát hiện được bả thân nói chuyện đã bắt đầu cà lăm, sống lưng cũng không thẳng được.
"A," Ngụy Vô Tiện cười khẽ, "Ta tính là thứ gì à? Đủ tư cách lấy mạng ngươi hay không sai bảo ngươi?"
"Ngươi dám! Ngươi, ngươi còn dám tiến lên một bước, ta giết hắn." Ôn Triều nhấc Giang Lục trên mặt đất lên, trong tay tụ một đoàn hắc khí.
Ngụy Vô Tiện dừng bước lại, Ôn Triều thấy vậy cho là hắn là sợ, lại không trông thấy thần sắc kia của hắn như là nhìn người chết.
"Phụ thân!" Giang Trừng kinh hô một tiếng làm Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, chỉ thấy một con mèo hơi lớn bị báo đen giẫm dưới vuốt, Giang Phong Miên biến trở về hình người, dùng tay chân ra sức chống đỡ lấy không bị giẫm thành thịt nát. Ôn Nhược Hàn đưa một cái chân ra đè ép hắn, động tác cũng không linh hoạt bằng trước đó, lúc này Lam Vong Cơ cũng đã gia nhập chiến đấu, anh em hai người phối hợp ăn ý, lại thêm Giang Trừng ở một bên thỉnh thoảng đến hai lần, Ôn Nhược Hàn rất nhanh đã thua trận.
"Khụ khụ......" Ôn Nhược Hàn quỳ một chân trên đất, che ngực phun ra một ngụm máu, "Một đám đồ vật vướng víu...."
Lam Hi Thần biến trở về hình người rơi xuống từ trên không, vừa mới chạm đất đã muốn ngã xuống, Lam Vong Cơ lập tức đỡ lấy y, thấy quần áo y có chút nát, cánh tay và trước ngực đều có vết máu, nhanh chóng thay y tra xét một lần rồi cau lông mày nói, "Cánh tay có vết thương lớn bị cắn, đùi phải cũng bị xé rách mất một miếng thịt lớn, xương sườn......"
Lam Hi Thần đưa tay đánh gãy lời y, "Đừng lo lắng, dưỡng thương mấy ngày sẽ tốt thôi."
"Cha, người thế nào rồi?" Giang Trừng ôm lấy Giang Phong Miên, người sau ho ra hai ngụm máu nói, "Ta không sao, còn con?"
Giang Trừng lắc đầu, "Sớm biết vậy hôm nay phải ngăn cha lại."
Giang Phong Miên cười cười, "Ngăn ta làm cái gì? Đây chính là lần đầu tiên hai cha con chúng ta cùng nhau đánh kẻ thù đó."
"Giang Trừng trong lòng ngươi trộm vui đi." Ngụy Vô Tiện đi vào cùng nhau đỡ Giang Phong Miên dậy, "Ta cũng không có cơ hội gặp lại cha ta kìa."
Giang Phong Miên nói, "Con đã gọi ta một tiếng Giang thúc thúc, lại xưng ta là sư phụ, một ngày là thầy cả đời là cha*, có thể xem ta như cha của con, chỉ là không biết con......"
(*Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ)
"Con nguyện ý, đương nhiên nguyện ý." Ngụy Vô Tiện đã không nhớ rõ dáng dấp cha mẹ ra sao, bọn họ cũng không có lưu lại đồ vật tưởng niệm nào, cái này đến hơn tám trăm năm, ngoại trừ Ngụy Lăng Ngụy Dự cũng chỉ có Giang gia đã cho hắn ấm áp, đã cho hắn sự quan tâm phát ra từ nội tâm và bảo vệ, coi hắn là người nhà mà yêu mến, cho nên dù hắn không nguyện ý cũng không thể để bất kỳ người nào trong bọn họ chịu một chút xíu tổn thương.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm...... Tôi quên mất Kim gia...... Tốt, các bạn coi như tỷ phu còn bị giam giữ, coi như Kim Quang Thiện, trường hợp muốn mạng này ông ta cũng sẽ không xảy ra đến mù lẫn vào _(:з" ∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT