Khi Triệu Hi Hằng cùng Tạ Thanh Úc vừa bước vào, cả người dơ hề hề, tóc cũng tanh bành, vừa thấy chính là bộ dáng mới đánh nhau với người ta xong, Triệu Tinh Liệt không hỏi nhiều, dáng vẻ này đã là bình thường như cơm bữa rồi. Thẩm Nghi Ninh bảo cung nữ dẫn khuê nữ mình ra sau rửa mặt.

Có ký ức của kiếp trước, Triệu Tinh Liệt càng nhìn Tạ Thanh Úc là càng thấy không vừa mắt.

Vốn hắn tán thưởng ôn tồn lễ độ, nhưng những thứ đó hiện tại biến thành do dự không quyết đoán.

Vốn dĩ hắn thấy thằng bé ôn nhu thân thiết, hiện tại liền biến thành đàn bà ẻo lả.

Xét đến cùng là vì hắn giận chó đánh mèo với Tạ Thanh Úc của kiếp trước, cảm thấy Tạ Thanh Úc không bảo vệ tốt cho nữ nhi mình.

Phàm là người có chút gan dạ quyết đoán, có thể để người ta đem vị hôn thê của mình gả cho người khác ?

Cái tên hoàng đế Cao Lệ kia thật già như cha của hắn luôn vậy, bảo khuê nữ hắn gả qua, thật ủy khuất muốn chết.

Triệu Tinh Liệt càng cân nhắc chuyện này, trong lòng liền càng quặn đau, càng nhìn thấy Tạ Thanh Úc liền khó tránh khỏi càng nghĩ đến chuyện này, hiện tại liền phát triển đến mức độ vừa nhìn thấy Tạ Thanh Úc liền tim đau thắt.

Nhưng cố tình Thẩm Nghi Ninh cái gì cũng không biết, phá lệ hậu đãi cái thằng nhãi này, còn giữ nó ở lại cùng ăn cơm.

Triệu Tinh Liệt bĩu môi, không mấy vui vẻ, nhưng không dám phản bác thê tử.

Hắn chuyển hướng ánh mắt về phía Vệ Lễ đi theo sau hai người tiến vào, thân thiết nhiệt tình mà tiếp đón, "Trưởng tử của ta, hôm nay học tập thế nào? Ngày đầu tiên phu tử giảng bài có hiểu hay không?"

Nhìn thấy phía trong lòng ngực hắn ôm một chồng sách, "Phu tử cho ngươi? Thật nhiều nha."

Hắn phải thiên vị Vệ Lễ, vắng vẻ tên Tạ Thanh Úc kia, hừ ~

Vệ Lễ bị hỏi có chút xấu hổ, mặt cùng thính tai lặng lẽ đỏ lên, mũi chân cũng dụi dụi trên mặt đất, hắn nhìn thoáng qua Tạ Thanh Úc.

Tạ Thanh Úc cũng đang nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn nhìn qua, vội vàng thu lại ánh mắt mình, ngồi nghiêm chỉnh.

Đừng nhìn ta, ta sẽ không truyền lời.

"Khụ khụ, tiên sinh nói căn bản của ta chưa vững, phải nỗ lực nhiều." Vệ Lễ lời ít ý nhiều, căng da đầu nói.

Nụ cười Triệu Tinh Liệt cứng đờ một chút, nhưng vẫn vỗ vỗ bả vai Vệ Lễ, "Không có việc gì, lầu cao cũng phải xây từ đất bằng thôi, chỉ cần có nền móng tốt là được. Chờ ta có rảnh thời điểm, ta dạy cho ngươi cùng A Đam học tập."

Tạ Thanh Úc nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, tuy rằng trên mặt vẫn khéo léo treo ý cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút cô đơn.

Bệ hạ hình như không hoan hỉ hắn, chẳng lẽ là hắn làm gì không tốt, chọc bệ hạ phiền chán?

Bàn tay dày rộng của Triệu Tinh Liệt xoa xoa đầu Vệ Lễ.

Mặt Vệ Lễ càng đỏ hơn.

Triệu Hi Hằng đúng là lừa đảo, vẫn luôn nói a gia tính tình tốt, đây là tốt thôi sao! Đây là khoan dung từ ái !.

Nếu, nếu hắn cùng Triệu Hi Hằng ở bên nhau, phụ thân hẳn là...sẽ không phản đối nhỉ ?

Vệ Lễ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Tinh Liệt.

-----

Trên lớp sàn ngọc thạch của hoàng cung, một cái hồ được đào sâu ba trượng, xung quanh là những vòi nước hình đầu sư tử ngậm minh châu đang chảy ra nước ấm, hơi nước như sương trắng lượn lờ, bao lấy mặt nước đầy cánh hoa trôi lơ lửng.

Thừa dịp cung nữ đi lấy đậu tắm, Triệu Hi Hằng lém lỉnh lén lặn xuống đáy nước, nghĩ trong chốc lát dọa cho cung nhân nhảy dựng chơi.

Thế giới dưới đáy nước cũng giống như đại dương bên ngoài, tóc mềm mại phiêu đãng trong nước như những mớ rong biển.

Bong bóng nước nhỏ ùng ục ùng ục từ trong nước trồi lên trên mặt nước, nhìn nàng thật giống như một nhân ngư ra tinh quái trong thoại bản.

"Điện hạ, điện hạ!" Cung nữ quả nhiên tìm không được bắt đầu sốt ruột, nôn nóng kêu lên, vén tay áo, lập tức định nhảy xuống vớt người.

Khoé miệng Triệu Hi Hằng cong lên, mỉm cười đắc chí, thật tốt, hù được người rồi.

Ào ào một tiếng, nàng chui ra khỏi mặt nước, có thể là do chưa ăn cơm lại hoạt động đột ngột, trước mắt nàng có hơi biến thành màu đen.

Trong mơ hồ, chỉ thấy một ngọn núi xa xa đứng lặng, rõ ràng bốn phía đã mọc đầy liễu xanh hoa đỏ mơn mởn, nhưng đỉnh ngọn núi kia vẫn còn một một tầng lại một tầng tuyết phủ trắng đến loá mắt.

"Vậy thành Không Hàm vì sao không sửa tên lại thành thành Trường Bạch ?" Có một giọng nữ trẻ tuổi toát ra tới.

Ngay sau đó là giọng một nam nhân, mang theo nóng nảy cùng không kiên nhẫn, "Người còn lại nhiều lời như vậy, liền ném ngươi vào rừng cho sói ăn."

Triệu Hi Hằng ghé đầu vào bên cạnh ao thở phì phò, bình ổn hô hấp.

Nên mới nói, tối mỗi ngày đều thức trễ nói nhiều như vậy, cho nên nhìn xem, hiện tại hết ngủ gục lại ảo giác lung tung.

Thành Không Hàm là cái gì chứ ? Hình như chưa bao giờ nghe thấy tên này, cũng chưa từng đi qua chỗ này mà.

Thị nữ lau khô thân thể cho nàng, thay xiêm y, dẫn nàng đi ra ngoài.

Triệu Hi Hằng thấy Vệ Lễ ngồi một bên bàn tròn, rũ mắt, khi bước ngang qua, liền đem ánh mắt dính lên trên người hắn.

Cứ cảm thấy có chút quen thuộc, lại nói không ra chỗ nào quen thuộc.

Cả người Triệu Hi Hằng rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, trước mắt hình như xuất hiện ra cái ngọn núi có đỉnh trắng toát kia.

Trời nóng như vậy mà lại cảm thấy lạnh, thật đúng là kỳ quái.

Triệu Hi Hằng trên bàn cơm trao đổi ánh mắt với Tạ Thanh Úc, giống như có cái bí mật gì tự hiểu trong lòng, Vệ Lễ nắm chặt đũa, loại cảm giác này phi thường khó chịu, như là đổ một lọ dấm vào trong bình trà, vừa chua vừa đắng.

"Khụ khụ, a gia, sắp Tết Đoan Ngọ rồi nhỉ !"

"À." Triệu Tinh Liệt híp mí mắt, vô cùng lãnh đạm, con nhãi ranh này, hắn còn không biết trong lòng nó muốn cái gì sao ?

"Thì là người ta vẫn luôn ở trong cung, thật nhàm chán quá à." Triệu Hi Hằng làm nũng.

Triệu Tinh Liệt khẽ hừ một tiếng, ở trong cung còn xây riêng ra một cái ngự phố để đi dạo, còn chưa đủ ? Thật là tiểu cô nương mà dã tâm cũng quá lớn .

"Vậy con muốn đi chỗ nào?"

"Muốn Tết Đoan Ngọ ra bên ngoài chơi, nghe nói buổi tối còn có thả đèn trên sông, ban ngày có thi bơi nữa."

"Đi với ai ?"

Tạ Thanh Úc vội vàng chắp tay, "Bệ hạ, thần sẽ bảo hộ công chúa thật tốt."

Tay Triệu Tinh Liệt cầm đũa liền nắm chặt, hiện tại hắn làm thế nào sao cũng thấy dính Tạ Thanh Úc vào vậy ?

Kiếp trước không trông chừng khuê nữ hắn cho tốt thì thôi đi, hắn đại nhân không quá chấp nhất, chỉ trừng phạt nhè nhẹ, nhưng từ lúc nào cái thằng nhãi ranh này còn dám trêu chọc khuê nữ hắn ? A Đam hiện tại cùng Tạ Thanh Úc dính với nhau như thế, hắn cảm giác tương lai sẽ có một ngày hắn phải uất ức là bóp mũi gả khuê nữ cho tên tiểu tử này.

Hiện tại còn muốn cùng Tạ Thanh Úc đi ra ngoài chơi? Còn dám hứa ?!

Lỡ như ba phần cảm tình chơi ra bảy phần luôn thì sao!

Trong khi nói chuyện, hắn gắp cho Triệu Hi Hằng một cái đùi ngỗng mập béo ngậy, lại gắp một cái khác cho Vệ Lễ, một con ngỗng tổng cộng có hai cái đùi, hai đứa này mỗi người một cái, chính là không có phần của Tạ Thanh Úc.

Tuy rằng không nói gì, nhưng Tạ Thanh Úc cũng thấy được, bệ hạ đây là đang giận hắn, không muốn cho phép công chúa cùng hắn đi chơi.

Từ nhỏ đến giờ, hắn vốn là thiên chi kiêu tử, lúc nào cũng được lòng trưởng bối, thật chưa bao giờ bị người mịt mờ gõ một cái như vậy, không khỏi đỏ mặt, yên lặng ngồi về.

Triệu Hi Hằng mới không thèm để ý những cái đó, nàng bỏ xuống đũa, nhào qua, ôm Triệu Tinh Liệt lắc lắc, "A gia a a gia, cầu xin người, cầu xin người, người để con đi ra ngoài đi, a gia tốt nhất mà."

Triệu Tinh Liệt bị lắc đến thật sự mơ hồ, suýt chút nữa liền mất chính kiến, ai có thể cự tuyệt được yêu cầu của cái tổ tông này?

Thẩm Nghi Ning lại đúng lúc khuyên nhủ, hắn quỷ mê tâm hồn liền gật đầu.

Vệ Lễ nhìn thấy một màn hòa hợp hoà thuận vui vẻ này, đũa cơ hồ đều bị bóp gãy.

Triệu Hi Hằng muốn cùng Tạ Thanh Úc đi ra ngoài chơi......

Thật tốt nha, thanh mai trúc mã.

Triệu Hi Hằng hôn lên trên mặt phụ mẫu mỗi người một ngụm, "A gia a nương tốt nhất, là phụ mẫu tốt nhất trên đời này, A Đam kiếp này yêu nhất hai người nha!"

Triệu Tinh Liệt bị lừa dối đến phiêu phiêu dục tiên, qua một hồi lâu mới phản ứng lại được mình rơi vào trong bẫy.

Nhưng lời của quân vương, tứ mã nan truy, nói ra rồi làm sao có thể thu hồi lại được.

Hắn nhìn Vệ Lễ, kéo hắn lên, "Để Vệ Lễ cùng hai đứa đi ra ngoài, ba người có thể chăm sóc lẫn nhau."

Triệu Tinh Liệt dặn dò Vệ Lễ, "Ngươi cố gắng trông chừng A Đam muội muội cẩn thận chút."

Vệ Lễ làm lơ ánh mắt xem thường của Triệu Hi Hằng và một tia bất mãn trong mắt Tạ Thanh Úc, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trong lòng thì lọ giấm để bể tan nát.

Hắn cũng đi theo, hắn không có chuyện mặc kệ Triệu Hi Hằng cùng Tạ Thanh Úc ở chung một chỗ, nhưng người ta bài xích hắn rõ ràng như vậy, hắn cảm thấy trên mặt nóng rát lại đau. Mặt dày mày dạn, biết rõ người ta không thích hắn còn muốn chen vào, nhưng đây còn không phải là tác phong của hắn ?.

Triệu Hi Hằng xong việc liền đẩy hắn vào góc tường, làm như thật mà chặn hắn lại, nhón mũi chân, tận lực làm cho mắt mình ngang tầm mắt hắn, sau đó hung tợn uy hiếp, "Ngươi đến lúc đó liền nói mình bị bệnh không có thể đi, nghe thấy không có? Chúng ta không muốn dẫn theo ngươi đi chơi!"

Vệ Lễ hơi cúi mắt, một lát sau, mới gật đầu, "Được."

Hắn cũng không thèm chen vào nữa đâu, kiếp này Triệu Hi Hằng muốn thích ai thì thích đi, muốn cùng ai ở bên nhau thì cứ cùng người đó ở bên nhau.

Lòng Triệu Hi Hằng thỏa mãn rời đi.

Vệ Lễ trở về tẩm điện của mình.

Tẩm điện yên tĩnh, tuy rằng Thẩm Nghi Ninh rất dụng tâm bố trí ấm áp cho hắn, nhưng người ít, đương nhiên vẫn có vẻ phá lệ hẻo lánh.

Hắn rửa mặt xong, cả người rút vào trong chăn, cuốn thành một cụm.

Biểu tình chán ghét trên mặt Triệu Hi Hằng như hoá thành thực chất mà cắm một đao vào ngực hắn.

Cũng đúng, kiếp này người ta là công chúa kiều quý, làm sao có chuyện coi trọng hắn chứ ?

Hắn càng nghĩ, mũi càng rát, đôi mắt đỏ lên, nước mắt sắp rơi xuống.

Hắn hiện tại mới mười một tuổi, khóc thật mất mặt.

Vệ Lễ nhìn nhìn trái phải, chung quanh không ai, màn cũng được giăng kín mít.

Hắn úp mặt vào trong chăn, chua xót trong lòng theo hốc mắt xôn xao chảy ra, nước mắt tí tách làm cho chăn đệm đều bị ướt.

Hắn càng lau nước mắt lại càng nhiều, dứt khoát cũng mặc kệ cho nó chảy.

Triệu Hi Hằng kiếp này không thích hắn, chuyện khổ sở như vậy còn làm được, sao có chuyện để ý hắn khóc ?

Hắn nghĩ nghĩ, sờ sờ dưới gối mềm lôi ra một cây trâm hỏng, đúng là cây trâm hôm bay Triệu Hi Hằng làm rơi trên mặt đất, bị hắn nhặt lên.

Vệ Lễ vừa khóc vừa lấy cây trâm và mấy hạt châu rơi  ra, sau đó đi lấy chỉ vàng trong ngăn kéo, kết một mớ trân châu theo như hình dạng ban đầu lại, điều chỉnh tốt hình thái.

Hắn khóc quá nhiều, hai mắt đẫm lệ mông lung, căn bản không thấy rõ trâm ngọc châu, chỉ có thể thấy trân châu chiết ra ánh sáng ôn nhuận.

Chuyện này càng làm cho hắn khó chịu.

Khó khăn lắm mới kết được trân châu lại, đêm đã khuya, tuy rằng không được xinh đẹp như bộ dáng ban đầu được người có tay nghề giỏi trong cung làm ra, nhưng đại khái cũng phục hồi bộ dáng cũ.

Hắn tìm hộp, cất nó vào, sau đó nhét dưới gối đầu.

Tới ngày Tết Đoan Ngọ, quan phủ tổ chức thi đấu thuyền rồng, hoàng đế cũng sẽ cùng hoàng hậu công chúa đi trước xem xét, nhưng dưới ánh sáng vạn dân chú mục, làm cái gì cũng phải cẩn thận, phải giữ uy nghiêm, Triệu Hi Hằng không thích.

Năm nay rốt cuộc có cơ hội có thể tự mình đi ra ngoài chơi.

Tạ Thanh Úc sớm chờ ở trước cửa cung, một thân áo suông màu xanh nhạt, thật hợp với hai chữ tuấn nhã.

Triệu Hi Hằng đổi một bộ váy màu đỏ thật tươi đẹp, nhảy nhót đi về hướng cửa cung.

Tiểu Đào đi theo phía sau, cơ hồ như phải chạy đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play