Trong cung còn rất nhiều điện trống, Vệ Lễ muốn ở chỗ nào cũng được.

Triệu Hi Hằng cũng có một gian điện cực lớn, nhưng nàng vẫn muốn nhõng nhẽo ở bên cạnh a gia và nương mình, còn tẩm điện của bản thân thì lại không mấy khi ở.

Nàng được Triệu Tinh Liệt ôm trở về, lại nhào vào trong lòng ngực mẫu thân m, sau đó quay đầu, đắc ý dào dạt mà nhìn Vệ Lễ liếc mắt một cái, biểu tình giống Triệu Thạch Lựu y như đúc.

Vệ Lễ buồn cười mà sờ sờ mũi mình, tiểu nha đầu này người thì không bao lớn, nhưng máu ghen cũng không nhỏ.

Ai muốn giành với nàng ?

Triệu Tinh Liệt đẩy đẩy Vệ Lễ, giới thiệu cho Thẩm Nghi Ninh.

Kỳ thật hắn còn có chút chột dạ, là hắn tự tiện mang người đến kinh thành, sau đó mới nói cùng Thẩm Nghi Ninh.

Nhưng thật ra Thẩm Nghi Ninh không ngại, trong nhà có tiền, dưỡng thêm một hài tử vẫn nổi, mấu chốt là Triệu Tinh Liệt thích thôi.

Rất khó có hài tử nào hợp ý hắn.

Có Tạ Thanh Úc, ngay từ đầu thật ra hắn cũng có vẻ rất thích, nhưng mấy năm nay lại cảm thấy thằng bé có chút do dự không quyết đoán, không giống bộ dáng một nam hài tử nên có, nên cũng đối với thằng bé nhàn nhạt.

Nàng đón Vệ Lễ tiến lên cho nàng nhìn xem, sờ sờ đầu tóc Vệ Lễ, cười nói, "Là một hài tử thật chỉnh tề."

Vệ Lễ rất ít khi bị người ngoài đụng vào như vậy, thân thể hơi có chút cứng đờ.

Nhưng đây là mẹ vợ hắn, thôi thì tạm thời nhịn xuống.

Dù chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân của mình, nhưng bàn tay Thẩm Nghi Ninh mềm mại lại thực ấm áp, sờ ở trên trán hắn như một đám mây chạm chạm vào.

Vệ Lễ cảm thấy, đại khái mẫu thân trong thiên hạ này, ai cũng có một đôi bàn tay ấm áp lại mềm mại như vậy nhỉ.

Thẩm Nghi Ninh trước tiên mang lễ vật chuẩn bị sẵn đưa cho hắn, là một thanh loan đao thuần bạc nhỏ, còn có một bộ văn phòng tứ bảo, "Ngươi và Thanh Úc, mỗi người một bộ."

Triệu Hi Hằng bĩu môi, vốn dĩ đang có chút bất mãn, giờ lại ghen tị vì phụ mẫu đối xử ôn nhu như thế đối với tên hài tử không biết ở đâu ra này, "A nương, sao người lại đối với hắn tốt như vậy làm gì? Thanh Úc ca ca có thì thôi đi, vì sao hắn cũng có?"

Thẩm Nghi Binh vỗ nhẹ lưng Triệu Hi Hằng một chút, oán trách, " Vệ Lễ ca ca cùng Thanh Úc ca ca của con đều giống nhau, không được nặng bên này nhẹ bên kia, tương lai còn phải cùng nhau đi học mà, Vệ Lễ ca ca vừa tới, von phải chiếu cố thật tốt."

Tạ gia chủ vốn là ở Tấn Dương phục mệnh, có một khu đại viện của chính mình, Tạ Thanh Úc cùng với mẫu thân cũng cư trú ở Tấn Dương, cùng với các con cháu thế gia cùng con cái vương công quý tộc học tập ở trong thư phòng của hoàng cung.

Đời trước Tạ Thanh Úc cùng Triệu Hi Hằng bị đứt liên hệ vẫn là sau khi Triệu Tinh Liệt hi sinh, Triệu Tinh Trận thanh lý triều đình, Tạ gia chủ mới phải chạy về quê quán.

Lúc trước Tạ Thanh Úc được Triệu Tinh Liệt yêu thích, thường tiến cung chơi đùa, bởi vậy Triệu Hi Hằng cùng hắn có quan hệ tốt nhất.

Vệ Lễ vừa rồi còn cười nhạo Triệu Hi Hằng máu ghen lớn, hiện tại trong lòng hắn lại chua lòm.

Hoá ra thật lâu phía trước, Triệu Hi Hằng cùng Tạ Thanh Úc đã có quan hệ tốt như vậy!

Tức giận !

Hắn cảm thấy thân thể hắn thu nhỏ lại như một đứa tiểu hài tử thì tâm lý cũng hẹp hòi hẳn, vì mỗi chuyện này mà không thoải mái.

Nhưng mà, nếu đời này phụ mẫu Triệu Hi Hằng kiện toàn, nàng có khi nào sẽ gả cho Tạ Thanh Úc giống như trong quỹ đạo được định sẵn hay không ?

...... Đại khái là có.

Vệ Lễ nhíu nhíu mày, lông mi hơi rũ xuống.

Kỳ thật, kỳ thật Tạ Thanh Úc cũng khá tốt.

Hắn chua chát tính ưu điểm của Tạ Thanh Úc.

Tính tình tốt, bề ngoài tốt, giáo dưỡng tốt, văn hóa cao, chỗ nào đều tốt......

Đời này Triệu Hi Hằng an an bình bình, vô ưu vô lự, gả cho một nam nhân như vậy, kỳ thật cũng không tồi nhủ, đặc biệt hiện tại nàng còn thực thích như vậy.

Nhưng mà...... Nhưng mà......

Nhưng mà không ra được thêm cái cớ gì.

Nhưng hắn cũng thích Triệu Hi Hằng ......

"Nghĩ cái gì vậy tiểu tử thúi? Ăn cơm!" Triệu Tinh Liệt ôm lấy bả vai Vệ Lễ vỗ vỗ một phen, nghĩ Vệ Lễ đột nhiên đi vào hoàn cảnh lạ lẫm nên có chút chưa quen, cho nên chú ý hắn một chút.

Thằng bé này, thật âm trầm cẩn trọng, thật đúng là càng nhìn càng vừa lòng.

"Dạ dạ." Vệ Lễ kéo kéo khóe miệng, gật đầu đuổi theo.

Vệ Lễ chăm chú lột tôm trong chén.

Tôm tươi mới giòn giòn sừng sực thoát khỏi vỏ, còn dính theo nước sốt ấm ấm thơm lừng.

Triệu Hi Hằng nuốt nuốt nước miếng, chọc chọc cơm trong chén, bình tĩnh nhìn mấy con tôm Vệ Lễ lột xong.

Thẩm Nghi Ninh sờ sờ tóc con, cho rằng nữ nhi nhìn thấy món ăn không thích nên cáu kỉnh, trấn an nói, "A Đam không thích ăn tôm nương biết, nhưng hôm nay không phải ca ca mới tới sao, để ca ca ăn."

Triệu Hi Hằng không thích ăn mấy thứ cá tôm linh tinh có vỏ, đây là chuyện toàn bộ hoàng cung từ trên xuống dưới đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ cần mang tôm hoặc là cá băm nát mới có thể lừa gạt nàng ăn.

Bằng không thì tiểu công chúa được nuông chiều sẽ tức giận.

Vệ Lễ kinh ngạc mà nhìn Triệu Hi Hằng, liếc mắt một cái.

Không thích ăn tôm?

Hắn nhớ rõ có người một hơi có thể ăn hai bàn tôm cháy tỏi.

Triệu Hi Hằng khẩy khẩy cơm bỏ vào trong miệng.

Dù sao thì cái tên tiểu hài tử mới tới này, nàng chính là không thích.

Ai cũng nghị luận hắn nói là con tư sinh của a gia, mặc kệ có phải hay không, gần đây a gia và a nương đem sủng ái chia bớt cho hắn, mà tên này còn dám ăn tôm ngay trước mặt nàng, nàng rất rất là không thích.

Vệ Lễ tích cóp được một chén nhỏ tôm thịt, đẩy qua cho Triệu Hi Hằng.

Triệu Tinh Liệt cùng Thẩm Nghi Ninh đều có chút kinh ngạc.

Vệ Lễ cười cười, "Cho muội muội."

Triệu Hi Hằng làm gì có chuyện không thích ăn tôm hay mấy con có vỏ gì, chỉ là nàng ngại lột vỏ này nọ thật phiền toái, cho nên nhìn thấy liền chán. Đời trước không phải cũng vậy sao, nếu có người đưa đến tận miệng thì cũng há ra ăn đấy thôi.

"Ta lột thật lâu, muội muội ăn một chút đi." Vệ Lễ cho nàng bậc thang, hiện tại tiểu công chúa không còn là tiểu công chúa bị vứt bỏ, là tiểu công chúa còn bé lại kiêu ngạo, phải dỗ dành thêm một chút.

Triệu Tinh Liệt giật giật người, nhìn biểu cảm của Triệu Hi Hằng.

Con bé này không khéo lại xốc cả cái bàn lên mất.

Một chén chứa đầy những con tôm đã lột sạch vỏ tròn trĩnh bóng lưỡng nước sốt màu đỏ hồng, xếp thành một chồng nhỏ, tôm thịt như phát ra ánh sáng trong suốt mê người, Triệu Hi Hằng cảm thấy mình hẳn là nên xốc bàn, nhưng mà......

Tôm thịt thoạt nhìn cũng có vẻ ngon nhỉ.

Nàng nâng cằm lên, lộ ra một biểu tình cố mà làm, "Vậy bản công chúa liền cho ngươi chút mặt mũi."

Triệu Hi Hằng mới sẽ không nói cho người khác nàng không thích ăn cá tôm là vì ghét phải lột vỏ đâu, tiểu công chúa kiều quý ưu tú, sao có thể lười như vậy được chứ?

Để cho đám Triệu Minh Tâm nghe được, chắc cười nàng rớt cả răng!

Hài tử tuổi còn nhỏ không giấu được chuyện gì, Triệu Hi Hằng tuy rằng tự cho là mình rất rụt rè, nhưng mặt đã sắp chôn vào trong chén.

Triệu Tinh Liệt nhéo nhéo quai hàm nàng, muốn cười nhạo vài câu, bị Thẩm Nghi Ninh trừng mắt nhìn.

Triệu Hi Hằng từ bi nghĩ, ngày mai đi đi học, nàng liền cố mà làm mang theo Vệ Lễ cùng đi vậy, lỡ không biết đường đi lạc, cho hắn bị bị phu tử răn dạy.

Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Lễ, liếc mắt một cái, bộ dáng hơi chê cười ngâm ngâm, bỗng nhiên cảm thấy tên tiểu tử này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng rồi lại nghĩ không ra.

Triệu Hi Hằng chắc chắn, nàng và Vệ Lễ trước đây chưa từng gặp nhau.

Hài tử đi học trong thư phòng của hoàng cung không nhiều lắm, vốn dĩ thư phòng trong cung chỉ dùng để giáo thụ hoàng tử công chúa, nhưng Triệu Tinh Liệt chỉ có duy nhất một hài tử này, con bé lại từ trước đến nay không chơi thán với đám đường đệ đường muội của mình. Triệu Tinh Liệt dứt khoát liền cho phép con cái của các quan thân tín vào thư phòng học tập, người nhiều còn náo nhiệt.

"Triệu Hi Hằng, đây là ngươi lại thu thêm một tiểu tuỳ tùng à ?" Triệu Minh Tâm đùa nghịch cây bút của mình, không âm không dương nói.

Nàng ta trên dưới đánh giá Vệ Lễ, "Hừ, chỉ biết thích mấy thứ đẹp mã."

"Đúng vậy, ta thích mấy thứ xinh đẹp đó, cho nên ta không thích ngươi, không đúng sao." Triệu Hi Hằng cười ngâm ngâm trả về, nàng mới không tức giận, tức giận thì sẽ xấu xí đi mất.

Triệu Minh Tâm chu miệng lên, tức giận đến hốc mắt đều đỏ.

Vệ Lễ không nhịn được, cười khẽ ra tiếng.

Nàng thật là từ nhỏ đã am hiểu cách chọc cho người khác cứng họng.

"Ngươi cười cái gì !" Triệu Minh Tâm không dám phát hoả lên Triệu Hi Hằng, không có nghĩa nàng ta không dám phát hoả lên Vệ Lễ.

"Được rồi, đi học thôi, đừng náo loạn." Tạ Thanh Úc ở trong thư phòng từ trước đến nay là người có quan hệ với mọi người tốt nhất, đứng ra hoà giải.

Vệ Lễ khó tránh khỏi nhìn thêm Tạ Thanh Úc vài lần.

Ờ, tuổi còn trẻ đã rất không tồi, mới bao nhiêu tuổi đó mà đã như một cây trúc nhỏ, làm cho người nhìn thấy liền không tự chủ được cũng thẳng sống lưng.

Vệ Lễ đời này tuy đã có trình độ văn hoá cao hơn đời trước, nhưng cũng đuổi không kịp tiến độ học tập trong thư phòng.

Phu tử thấy trong thư phòng có học đồ mới tới, khó tránh khỏi nhiều chú ý hơn vài phần.

Nhưng chú ý nhiều liền thấy không ổn, từng câu hỏi đưa ra đều không thể đáp được.

Hắn nhíu nhíu mày, lắc đầu thở dài, bảo người ngồi xuống, "Ngươi sau khi học xong lưu lại, ta có lời nói cho ngươi."

Triệu Minh Tâm tóm được cơ hội này, khi học xong hung hăng tìm Triệu Hi Hằng trào phúng, "Ta cứ tưởng tiểu tuỳ tùng mới thu vào của ngươi là nhân vật gì ghê gớm lắm, hoá ra đến cả một câu hỏi đơn giản cũng không trả lời được. Cũng đúng, rốt cuộc không phải ai cũng lợi hại giống như Tạ Thanh Úc."

Nàng ta nói mát nói đến làm người hận, tính tình Triệu Hi Hằng lại không tốt, tức khắc nắm chặt tay, nhào lên, đè người nằm sấp trên mặt đất.

Hai tiểu cô nương cứ như vậy vào lao vào đánh nhau.

"Á a a ~ ta là Minh An quận chúa cho chính bệ hạ sắc phong, ngươi dám đánh ta?" Triệu Minh Tâm kêu to nói.

"Ngươi là quận chúa thì thế nào? Còn không phải là được a gia của ta phong?" Triệu Hi Hằng sức lực lớn, bắt lấy tóc nàng ta nói, "Ta nói hắn thì được, ngươi mà cũng dám nói hắn hay sao ? Có không tốt thì cũng là ca ca ta, ngươi dám nói nữa thử xem?"

Cho dù nàng lại không thích Vệ Lễ, đó cũng là ca ca mà a gia nàng mang đến, là người nhà nàng, nàng không thích thì mặc nàng, Triệu Minh Tâm dựa vào cái gì dám nói hắn không tốt?

Nói câu không dễ nghe, đánh chó còn phải xem mặt chủ đi!

Hết thảy phát sinh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Tạ Thanh Úc là người thứ nhất lấy lại tinh thần, nhưng hai người đều là nữ hài nhi, nam nữ thụ thụ bất thân, tuổi không nhỏ, cũng không tiện đụng vào, vội vàng thất thần gọi Tiểu Đào, "Mau kéo người ra."

Tiểu Đào lúc này mới ngơ ngác tiến lên.

Vệ Lễ ôm một đống vở mới được phu tử cho —— một đống bài tập vừa ra môn, liền thấy Triệu Hi Hằng đầy mặt hung ác mà bị người kéo ra, bím tóc nhỏ trên đầu cũng sút ra tơi tả, trâm ngọc châu rơi trên mặt đất, trên hạt châu còn có chỉ vàng, hạt châu rơi đầy đất.

Hắn vội vàng chạy tới, kéo cánh tay nàng hỏi, "Làm sao vậy? Không có việc gì chứ ? Có chỗ nào bị thương không?"

Triệu Hi Hằng thổi thổi cọng tóc lả tả trước mặt mình, hất tay hắn ra, tức giận nói, "Đừng đi theo ta!"

Ngay cả học cũng học không tốt, quá mất mặt!

Nếu không phải vì hắn không đáp được câu hỏi của phu tử, nàng sẽ bị trào phúng sao?

Sắc mặt Tạ Thanh Úc không nhịn được mà nhìn Vệ Lễ, liếc mắt một cái, "A Đam vì ngươi mà đánh nhau với Minh An quận chúa, ngươi......" Hắn muốn nói lại thôi, nhìn thấy xa Triệu Hi Hằng đã đi xa, vội vàng đuổi theo.

Triệu Minh Tâm hung hăng trừng mắt nhìn, liếc mắt một cái, cũng bị người đỡ đi rồi.

Vệ Lễ sững sờ đứng ở đàng kia, ôm sách, không thể nói đang có cảm giác.

Làm cho Triệu Hi Hằng mất mặt......

Loại cảm giác này quá không tốt, Vệ Lễ không muốn vì mình mà Triệu Hi Hằng bị người chê cười.

Nàng sĩ diện, cao ngạo như vậy, khẳng định không thích hắn.

Nơi này không phải Bình Châu, hiện tại hắn cũng không phải là Vệ Lễ nói một không hai.

Hắn ngồi xổm xuống, có chút cô đơn mà gom cây trâm ngọc tan nát cùng mấy viên châu dưới đất lên.

"Sao ngươi còn không đuổi theo kịp vậy ?!" Triệu Hi Hằng không biết từ khi nào đã đảo trở lại.

Nàng vẫn đầu tóc loạn xạ, giống như bà điên nhỏ.

"Ngươi không phải......" Không phải không cho ta đi theo ngươi sao?

Triệu Hi Hằng bị chọc giận sắp chết rồi, "Ta không cho ngươi đi theo, ngươi liền không dày mặt đi theo ta ?!"

"Ngươi không theo kịp ta liền đi thật luôn đây, ngươi ở tại Ngự Hoa Viên nuôi muỗi đi!"

Nàng dậm dậm chân.

Trái tim Vệ Lễ nóng lên, vội vàng lấy cây trâm ngọc đã hư cất vào trong lòng ngực, chạy tới đuổi theo nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play