Triệu Hi Hằng vươn người theo, chơi xấu: "Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta lúc ấy còn không phải ký ức chưa khôi phục hoàn toàn sao."

Vệ Lễ vẫn không để ý tới nàng. Nàng bắt lấy tay Vệ Lễ, "Ta hiện tại đã nhớ hết rồi, ta yêu chàng nhất, tha thứ cho ta ban ngày nói chuyện lung tung có được không?"

Vệ Lễ hừ một tiếng, hơi thở đều nóng bỏng.

Hắn tượng trưng mà tránh tránh tay mình ra khỏi vòng tay của Triệu Hi Hằng, không tránh thoát được, dứt khoát nằm yên, tùy ý nàng nắm.

Triệu Hi Hằng rớt hai giọt nước mắt, mà trong mắt Vệ Lễ xem thì cái này kêu là nước mắt cá sấu, nàng vừa khóc vừa cùng hắn xin lỗi.

Vệ Lễ làm sao chịu được, định lực không vững, dễ dàng bị dụ hoặc.

Tỷ như Triệu Hi Hằng vừa rớt nước mắt hắn liền thấy tê rần trong lòng.

Hắn rơi vào giãy giụa, đơn giản như vậy liền tha thứ cho nàng, có phải có vẻ hắn thực dễ dụ quá rồi hay không ?

Nếu người ta được đến quá dễ dàng liền sẽ không quý trọng, hắn hẳn phải kiên cường lên một chút, làm cho Triệu Hi Hằng biết không nên dễ dàng đắc tội hắn.

Triệu Hi Hằng dán sát vào hắn, nàng mới từ bên ngoài tiến vào, trên người vẫn còn hơi gió lạnh, tay chân còn lạnh lẽo, gương mặt cũng lạnh lẽo, cả người như mới được vớt ra từ nước lạnh.

Vệ Lễ sờ đến tay nàng, nhíu nhíu mày, môi vừa mở ra lại mím lại, lặp lại vài lần, cảm thấy sắp không duy trì nổi hình tượng không dễ dỗ của mình rồi.

Nhưng bản chất miệng nợ của hắn vẫn là bất biến, hắn rốt cuộc không nhịn được, dùng chăn của mình bọc kín nàng lại, "Đông lạnh chết nàng luôn đi, đỡ phải làm ta tức chết ! Trời lạnh mà ăn mặc mong manh như vậy chạy qua, có phải đã quên hôm nay mới vừa rớt xuống hồ rồi hay không ?

Thế nào cũng phải lăn lộn sốt cho bằng ta mới vui vẻ ?"

Bộ dáng hắn thế này nghĩa là không quá tức giận nữa, Triệu Hi Hằng cười hắc hắc, rút chân từ trong chăn ra, còn khoe với hắn: "Ta còn chạy chân trần đây này!"

Vệ Lễ trừng nàng liếc mắt một cái, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Triệu Hi Hằng không hổ là Triệu Hi Hằng, vĩnh viễn có thể chọc Vệ Lễ tức nổ phổi.

Hắn vốn dĩ đang còn sốt, đầu ong ong ê ê, hiện tại tức giận đến thở một hơi cũng không đều.

Hắn nhịn không được hung hăng đánh đánh lên bàn chân nàng mấy cái, sau đó nằm xuống, ôm vai không để ý tới nàng, nhắm mắt lại ngủ.

Hắn phiền sắp chết rồi.

Hắn lại âm thầm trách mình, sao có thể không có định lực như vậy chứ, Triệu Hi Hằng rớt hai giọt nước mắt liền chịu đựng không nổi?

Thế còn chấn phu cương như thế nào nữa !

Hắn hận!

Vệ Lễ đích xác không tức giận, Triệu Hi Hằng tung chăn ra, kéo lên đắp lên trên người hắn, hai người chen chúc trong cùng một ổ chăn, "Tốt, ngủ ngủ!"

Nàng từ sau lưng ôm lấy eo Vệ Lễ.

Vệ Lễ vốn dĩ đang phát sốt, giờ phút này mặt già lại đỏ lên. Hắn gỡ tay Triệu Hi Hằng ra, đẩy nàng ra bên ngoài, giọng nói khàn khàn, mang theo vạn phần ghét bỏ, "Tiểu cô nương đó, sao lại không biết xấu hổ như vậy!"

"Đêm hôm khuya khoắt chui vào trong ổ chăn của nam nhân, không sợ truyền ra thanh danh không dễ nghe sao. Nếu như ta làm loạn trước rồi bỏ, sau này còn gả ra ngoài được sao ?"

Hắn biệt biệt nữu nữu, Triệu Hi Hằng cười khúc khích, "Còn có lá gan làm loạn trước rồi bỏ sao ? Không lấy ra xem ?."

Vệ Lễ nghiến răng nghiến lợi, hắn không có! Còn không cho hắn ngoài miệng nói mấy câu sao ?!

Hắn lật người qua, hung tợn ôm người vào trong lòng ngực, nhét hai bàn chân lạnh lẽo của nàng vào trong bụng nóng hầm hập của mình, lại cầm lấy tay nàng, "Ngủ đi!"

Bảo nàng cố mà ngủ, ổ chăn hắn cả đêm đều nóng hầm hập.

Triệu Hi Hằng tủm tỉm cười, chân hơi dẫm dẫm trên cái bụng hắn nóng nóng của hắn, thật ấm áp, trên người bỗng nhiên có thêm chút khí lực, "Mà nha, đừng nói ta nửa đêm chui trong ổ chăn nam nhân, cho dù ta gả lần hai gả lần ba cũng có rất nhiều người xếp hàng xin cưới ta. Ta không chỉ có thể gả ra đâu, ta còn có thể nuôi nam sủng, một người hai người ba người, năm người sáu người bảy tám người......"

Rõ ràng là đêm nay nàng qua xin lỗi, nhưng Vệ Lễ lại bị tức giận đến không nhẹ, tức giận đến hốc mắt đều đỏ.

"Là công chúa mà, muốn gả ai thì gả đi!"

Triệu Hi Hằng ôm lấy eo hắn, cọ cọ trong lòng ngực hắn, "Được rồi, đừng nóng giận mà, kiếp này ta liền phải gả cho một người thôi."

"Hừ ~" Vệ Lễ nhẹ nhàng hừ giọng mũi mềm nhũng, sau đó cọ cọ cằm lên cổ nàng.

Hai người ban ngày đều lăn lộn không nhẹ, nói là tức giận, nhưng vui vẻ càng nhiều hơn, rốt cuộc không ai chân chính tức giận nổi đối phương.

----

Triệu Tinh Liệt sáng sớm liền nghe nói Vệ Lễ bị bệnh, có chút lo lắng.

Nhi tử này của hắn năm sáu năm cũng chưa từng sinh bệnh, thân thể khỏe mạnh, ngày hôm qua vì cứu khuê nữ liền bị sốt.

Hắn lại vừa thấy áy náy, vừa cảm khái.

Hôm nay không có triều hội, hắn mang theo đồ bổ qua thăm Vệ Lễ.

Thị vệ thủ vệ muốn thông báo, bị Triệu Tinh Liệt xua xua tay cản lại, "Cô nhìn chút liền đi, đừng có rống lên um sùm quấy rầy hắn nghỉ ngơi."

Vạn nhất người còn ngủ, bị đánh thức thì làm sao bây giờ?

Hắn đẩy cửa, tận lực thả nhẹ động tác.

Vào tẩm điện, bên trong có chút tối tăm, mành trướng đều buông xuống.

Ẩn ẩn có chút mùi thuốc.

Triệu Tinh Liệt giật giật cánh mũi, cứ cảm thấy còn có chút hơi thở quen thuộc, nhưng trộn lẫn vào mùi thuốc làm hắn nhất thời phân biệt không ra.

Màn buông xuống quanh giường màn, một tia khe hở cũng chưa lọt ra, Vệ Lễ hẳn là ngủ ở bên trong.

Triệu Tinh Liệt sủng nịch thở dài, chậc chậc lưỡi nói, "Ai nha, bị bệnh mà sao lại che màn kín mít như vậy chứ, không thông khí được thì làm sao bây giờ?"

Hắn vừa giơ tay kéo kéo màn trướng ra vừa nói, "Cái thằng tiểu tử này thật là, không biết chiếu cố chính mình chút nào."

Phải sớm tìm tức phụ cho nó thôi.

Một góc màn trướng nhấc lên, một tia ánh sáng rót vào, Vệ Lễ nheo nheo mắt, thân thể giật giật, Triệu Hi Hằng nằm ở trong lòng ngực hắn ưm lên một tiếng.

Triệu Tinh Liệt: "!!!"

Sao? Có nữ nhân?!

Hắn xoa tay kích động, ôi trưởng tử nhà hắn cũng thật tiền đồ, vô thanh vô tức liền tìm được cho hắn con dâu rồi!

Triệu Tinh Liệt vừa định kéo hẳn mành ra, bỗng nhiên ý thức được, không tốt lắm đâu.

Lỡ như vợ chồng son người ta quần áo bất chỉnh, hắn trông thấy thì thật kỳ cục.

Hắn do dự mãi mới buông mành xuống.

Không được, vẫn không cam lòng!

Trưởng tử của hắn đã bệnh thành thế này, nói vậy tối hôm qua chắc cũng hữu tâm vô lực, hẳn là sẽ không có làm mấy chuyện hắn không nên xem đâu nhỉ.

Hắn chỉ lặng lẽ xem một cái, xem xong rồi liền buông mành xuống lại!

Hắc hắc hắc!

Triệu Tinh Liệt nghĩ như thế, hắn hạ quyết tâm, liền lặng lẽ xem một cái.

Hắn hơi hơi kéo mành lên.

Vệ Lễ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ánh mắt đầu tiên thấy không phải là tức phụ hắn, mà là khuôn mặt xấu hổ lại tò mò của cha vợ hắn.

Hắn sợ tới mức giật mình một cái, thừa dịp Triệu Tinh Liệt còn chưa thấy mặt Triệu Hi Hằng, liền bịt kín Triệu Hi Hằng lại.

"Bệ...... Bệ hạ......" Vệ Lễ sợ tới mức thanh âm cũng run lên.

Chuyện cùng Triệu Hi Hằng ở bên nhau này, sớm muộn gì đều phải nói cho Triệu Tinh Liệt biết, nhưng hắn không biết sao mình lại muốn che Triệu Hi Hằng lại, đại khái là xuất phát từ bản năng cầu sinh đi.

Triệu Tinh Liệt vẫn chưa phát hiện chút nào, cười hắc hắc, "Trưởng tử à, thật là giấu kín quá nha, định đến thời điểm cưới người ta mới cho thấy mặt à?"

Vệ Lễ lắp bắp nói không nên lời, "Thật sự...... Thật sự có thể vậy không ?"

"Ngốc quá, nói bậy gì vậy! Đương nhiên phải cho cô nương người ta một cái danh......" Lời còn lại của Triệu Tinh Liệt liền bị nghẹn trong cổ họng, cơ hồ làm hắn sặc chết.

Chỉ thấy cái đầu lù xù của Triệu Hi Hằng ló ra khỏi chăn, ngây thơ mờ mịt mở to mắt, mặt hướng về hai người nam nhân mà thản nhiên tự nhiên duỗi người, không hề có ý thức được hoàn cảnh mới, thậm chí còn chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành nha, a gia!"

Triệu Tinh Liệt một hơi không thở nổi, xoay người qua.

Khoé mắt hắn muốn nứt ra, tim hắn như đao cắt, hắn không thể tin được hai mắt của mình.

Không không không! Nhất định là mộng!

Hắn tự bóp hàm mình một cái, vẫn có thể cảm giác được đau đớn.

Vậy nhất định là hắn còn chưa tỉnh ngủ, bị hoa mắt rồi!

Triệu Tinh Liệt hung hăng nhắm mắt lại, sau đó mở to, Triệu Hi Hằng cùng Vệ Lễ giống như hai con chuột nhỏ đáng thương hề hề mà chỉnh chỉnh tề tề ngồi trên giường.

Không còn ai khác !

Vệ Lễ thịch một tiếng quỳ xuống, quỳ thật chắc, tiếng đầu gối va xuống sàn làm người nghe được đều thấy đau.

Đổi lại là lúc trước, Triệu Tinh Liệt thật sẽ đau lòng cho "trưởng tử" của mình, nhưng hiện tại một màn bắt 『 gian 』 trên giường này, hắn còn có thể hoà nhã với Vệ Lễ thì hắn liền không phải người!

Hắn sờ eo một cái, nhớ tới đây không phải hiện đại,  trên eo hắn không có dây lưng!

Thật là tức đến hồ đồ.

Hắn vòng quanh phòng một vòng, đá gãy chân ghế, nắm Vệ Lễ lên, mặc kệ thân thể Vệ Lễ có tốt hay không tốt, liền đánh xuống, vừa đánh vừa mắng!

"Hay cho cái tên tiểu súc sinh! Lão tử thật là có mắt như mù, dẫn sói vào nhà! Đánh gãy chân ngươi ! Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu!"

Triệu Hi Hằng thấy Vệ Lễ bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, đau đến run rẩy, vội vàng nhào lên, "A gia đừng đánh, đừng đánh mà!"

Dưới bầu trời này ai có sai, thì khuê nữ của Triệu Tinh Liệt hắn đều không thể sai, hắn vội vàng thu chân ghế lại, sợ làm bị thương đến Triệu Hi Hằng: "Đi ra, đừng có biện giải cho hắn, ta biết ngay mà, khẳng định là cái con thỏ này câu dẫn con!"

Vệ Lễ yên lặng lau máu bên miệng, sống lưng vẫn ưỡn thẳng tắp, sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của Triệu Hi Hằng : "Trời lạnh, lên giường đi."

Triệu Tinh Liệt tức đến suýt tắc thở.

Đây là thị uy cho hắn xem mà!

Hắn còn nghĩ Vệ Lễ là một con tiểu ngốc cẩu, buồn cười, ngốc cẩu thật chính là hắn!!!

Khuê nữ ngay dưới mí mắt mình bị người ngậm đi rồi cũng không biết, hắn không ngốc thì ai ngốc!

Triệu Tinh Liệt càng nghĩ càng giận, lại xuống tay đánh Vệ Lễ.

Vệ Lễ sáng nay mới vừa bớt sốt, có chút suy yếu, không giống bình thường, không nhịn được ho khan hai tiếng, môi tái nhợt, Triệu Tinh Liệt cắn răng hàm đến kêu lên kẽo kẹt, dừng động tác, "Đừng tưởng rằng giả bộ suy yếu là có thể làm ta đau lòng, phi! Nằm mơ!"

Vệ Lễ ngẩng đầu, chân thành nói, "Không dám, là ta sai, không liên quan gì A Đam, nếu phụ thân còn tức giận cứ đánh ta, đừng cần giận chó đánh mèo lên A Đam."

Hắn nói chưa dứt lời, càng nói Triệu Tinh Liệt càng tức, nhìn xem cái lời nói chó má gì thế này!

"Phụ thân hả, ta phi!" Hèn gì lúc trước hắn bảo tên nhãi ranh Vệ Lễ này đổi giọng gọi hắn là cha mà nó không thèm gọi, hoá ra Vệ Lễ không muốn làm nhi tử của hắn, mà muốn làm tiểu tế cơ !

Mắt thấy cái chân ghế trên tay Triệu Tinh Liệt lại muốn đánh xuống

Triệu Hi Hằng nghĩ, đánh hai cái xả giận cũng được, nhưng còn đánh nữa thì người sẽ không còn mất.

Nàng đánh chết không đi, ôm lấy Vệ Lễ, hướng về phía Triệu Tinh Liệt rớt nước mắt, "A gia đừng đánh hắn, lại đánh nữa hắn sẽ chết mất."

"Ta chính là muốn đánh chết cái tên tiểu súc sinh này!" Triệu Tinh Liệt hiện tại chính là cây roi đánh uyên ương kia, hận không thể một chuỳ đánh chết cái con công đực này !

Triệu Hi Hằng vừa khóc lóc vừa nói, "A gia, con cùng hắn là thật lòng. Đừng đánh hắn, lỡ như người đánh chết hắn rồi, hài tử của con liền không có cha......"

Thật sự, khuê nữ Chi Chi của nàng không thể không cha.

Sau sự thật là "trưởng tử" của mình thông đồng với khuê nữ, Triệu Tinh Liệt lại nghe thêm tin dữ, lần này sợ tới mức ngay cả gậy gỗ cũng cầm không vững.

Vệ Lễ muốn che miệng Triệu Hi Hằng nhưng đã không kịp.

Kiếp này là kiếp này, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này hắn đi chỗ nào biến ra cháu ngoại cho Triệu Tinh Liệt?

"............"

Đầu gối Vệ Lễ xoạc ra một cái, đỡ lấy Triệu Tinh Liệt đang lung lay sắp đổ.

Triệu Tinh Liệt ngay cả sức lực nhìn hắn trợn trắng mắt cũng không có, nghĩ đến bản thân Triệu Tinh Liệt hắn sống qua ba đời, tung hoành chiến trường, quát tháo khắp chiến trường, cũng chưa có lần nào chết lặng như vậy.

Hắn nắm tay Triệu Hi Hằng, run run rẩy rẩy hỏi, "Thật......"

Triệu Hi Hằng biết mình sai, nàng nói không lựa lời, thái y chẩn mạch một phen, tất cả đều lộ tẩy.

"Thật, thật mà...... Đã một tuổi rưỡi......" Nàng căng da đầu gật đầu.

Vệ Lễ: "???"

Triệu Tinh Liệt: "!!!"

Triệu Hi Hằng gãi gãi đầu: "Thì còn mèo năm kia mới mang về nuôi đó, một tuổi rưỡi, con xem nó như hài tử ......"

Trái tim treo cao của Triệu Tinh Liệt rơi xuống, định hung hăng mắng cho đứa con gái này một trận, nhưng lại không nỡ, quay đầu muốn lại đánh Vệ Lễ, nhưng thấy hắn cả người máu chảy đầm đìa suy yếu, rốt cuộc không xuống tay nổi.

Cho dù là một con chó, dưỡng sáu bảy năm còn có tình cảm, huống chi hắn thật sự xem Vệ Lễ như hài tử nhà mình.

Hắn cắn chặt răng, "Hai đứa các ngươi mặc xiêm y chỉnh tề vào ! Theo ta đi gặp mẫu thân các ngươi!"

Dứt lời phất tay áo đi ra.

Triệu Hi Hằng vui mừng ra mặt, lặng lẽ đỡ cánh tay Vệ Lễ, nhỏ giọng nói, "Nghe được không? Mẫu thân các ngươi, a gia ta đồng ý rồi."

Nàng vội vàng nâng người dậy, lục tung tẩm điện tìm thuốc bôi.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Vệ Lễ nhịn không được lộ ra ý cười.

Cho dù Triệu Tinh Liệt có đánh cho hắn tàn phế, hắn vẫn vui.

Kiếp này, hắn cùng Triệu Hi Hằng thành hôn, là có phụ mẫu chứng giám!

Nhạc phụ hắn còn sống, có thể tự tay đánh hắn một trận, hắn cũng giống như con rể nhà người khác.

Vệ Lễ khập khiễng được Triệu Hi Hằng đỡ ra.

Triệu Tinh Liệt trợn trắng mắt uống trà, Thẩm Nghi Ninh đầy mặt đau lòng, nhìn trượng phu liếc mắt một cái, "Quá độc ác, sao có thể đánh hài tử thành như vậy chứ ?"

"Hắn xứng đáng!"

Thẩm Nghi Ninh nhéo hắn một phen, không nói nữa.

Nàng đã cảm thấy A Đam cùng Tiểu Vệ thì thầm với nhau suốt là có vấn đề mà.

Thật ra Thanh Úc cùng tiểu Vệ nàng đều cảm thấy đều không tồi, đều là mấy đứa trẻ nàng nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, chỉ cần xem xem A Đam chọn ai mà thôi.

Nàng còn tưởng đâu, nếu như A Đam cả hai đều thích, liền......

Cũng không phải không được.

Nam nhân đều có thể tam thê thiếp, nữ nhi nàng là một công chúa, còn kém sao?

Ha ha, là nàng nghĩ quá xa.

Thẩm Nghi Ninh ho nhẹ một tiếng, kéo suy nghĩ về.

Xem A Đam như vậy, là chọn tiểu Vệ.

Triệu Tinh Liệt tuy rằng không vui, nhưng hắn vẫn biết, khuê nữ hắn có thể cùng Vệ Lễ ở bên nhau, xem như kết quả thích đáng nhất rồi.

Một là hắn không những hiểu tận gốc rễ của tiểu tử này, hắn còn một tay bồi dưỡng ra, không cần sợ khuê nữ bị ai khi dễ; hai là khuê nữ thích, Vệ Lễ lại đối với khuê nữ hắn rất tốt; ba là Vệ Lễ nếu cùng khuê nữ hắn ở bên nhau, đó chính là ở rể, hài tử sinh ra cũng mang họ Triệu.

Lý trí nói cho hắn chỗ tốt nhiều hơn, nhưng tình cảm lại nói cho hắn, muốn đánh gãy chân chó của Vệ Lễ

Hắn nâng nâng mí mắt, "Muốn vào cửa nhà chúng ta môn, phải hiểu được quy tắc, từ nay phải nghiêm túc tuân theo quy củ đã lập ra."

Lời này nói ra, thật giống như lời của một bà bà độc ác muốn làm khó dễ tức phụ mới vào cửa.

Chỉ thấy cái tức phụ bị làm khó dễ kia mừng rỡ như điên, vui mừng gật đầu, "Phụ thân nói sao, con đều nghe."

Vệ Lễ đáp ứng quá thống khoái, thậm chí có chút không cốt khí, Triệu Tinh Liệt giật giật khóe miệng. Thứ hỗn trướng, mình dạy hắn làm thứ nhu nhược như vậy sao ?

"Thứ nhất, Triệu gia chúng ta không dưỡng người rảnh rỗi, phải làm nhiều ăn ít; thứ nhì, nhà của chúng ta chỉ có một khuê nữ như vậy, gả xong thì sau này chỉ được sống tốt hơn trước đây, không thể kém đi......"

Triệu Tinh Liệt vắt hết óc, rốt cuộc nghĩ ra mấy cái, "Nếu làm không được, liền cút đi!"

Vệ Lễ vội không ngừng gật đầu, Triệu Tinh Liệt thoải mái, "Tuy ta đồng ý thì đồng ý, nhưng hiện tại các ngươi không thể thành hôn, như thế nào cũng phải đợi A Đam 18 tuổi."

Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, kiếp trước khi nàng 18 tuổi, Chi Chi đều có thể chạy.

Tạ Thanh Úc bận đến không thể phân thân, phụ thân hắn sức khoẻ không tốt, trong nhà nặng gánh đã chuyển giao tới trên người hắn.

Khi có rảnh đệ thiếp xin tiến cung thăm Triệu Hi Hằng, liền thấy hảo huynh đệ Vệ Lễ mình tín nhiệm cùng cô nương mình thích, hình như có chút không thích hợp.

Vệ Lễ cài lên trên đầu Triệu Hi Hằng một đóa hoa, Triệu Hi Hằng lại ngắt một đóa hoa khác cài cho hắn, sau đó hai người nhìn nhau cười dịu dàng.

Tạ Thanh Úc thuyết phục mình, ca ca cùng muội muội thân mật một chút, đây cũng là đúng thôi, hắn không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Hắn vô cùng cao hứng, nhanh chân bước qua đi.

Chỉ thấy Vệ Lễ cúi đầu, như chuồn chuồn lướt mà hôn lên trán Triệu Hi Hằng một cái, sau đó búng một cái.

Triệu Hi Hằng hình như có chút tức giận, đuổi theo đánh hắn.

Tạ Thanh Úc lại trì độn cảm thấy thế này là không đúng rồi, lễ vật trong tay hắn xoạch một tiếng rớt xuống đất.

"Hai......" Hắn có thể nghe được thanh âm mình run rẩy.

Hai người vẫn cứ đùa giỡn, Vệ Lễ đầy mặt ý cười cùng với đắc ý nhìn qua: "?"

Tạ Thanh Úc nhất thời không nói nên lời.

Chợt nhớ tới từng màn một trong quá khứ.

Hắn từng cõi lòng đầy e lệ hỏi Vệ Lễ: "Có từng thấy nam nhân nào tiếp cận A Đam không ?"

Vệ Lễ nói như chém đinh chặt sắt: "Có thì tất cả ta đều đuổi đi."

Hắn lúc ấy còn cảm thấy đặc biệt vui mừng, cảm thấy mình được Vệ Lễ tán thành.

Hắn thật khờ, thật sự.

Tạ Thanh Úc vẫn là một thế gia công tử kiêu ngạo, chỉ là trong lòng đau kịch liệt một trận, liền lại sửa sang lại biểu tình cho đúng, cũng không thể để người ta thấy chê cười, hắn giật nhẹ khóe miệng cứng đờ, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc : "Không có việc gì, hai người chơi trước đi, ta tìm bệ hạ có việc......"

Nói xong bỏ đi giống như chạy.

Triệu Tinh Liệt đối với tình cảm của hai đứa hài tử này, không thể nói gì.

Hắn đã hy vọng hai người cứ quấn quýt nhau một thời gian, hy vọng khuê nữ hắn một ngày nào đó đứng núi này trông núi nọ, rồi nhanh chóng đá tên tiểu tử này đi.

Nói nhanh nói chậm gì đó, ba năm đã không nhanh không chậm trôi qua.

Triệu Hi Hằng đã chân chính tròn 18 tuổi, chân chính đạt được độ tuổi mà năm đó Triệu Tinh Liệt nói nàng có thể gả chồng.

Vệ Lễ biết rõ lấy tính tình vô lại của nhạc phụ hắn, khẳng định sẽ tuy minh bạch nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

Hắn không quỳ nhạc phụ hắn, hắn cơ trí quỳ nhạc mẫu hắn.

Phương pháp thì nhiều hơn so với vấn đề.

Loại sự tình như thành thân này, phải xem thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng không được.

Khi Vệ Lễ đến, vừa kịp lúc Trần quốc công phu nhân mang theo trứng gà đỏ cho Thẩm Nghi Ninh —— nhân dịp chắt nhi mình mới vừa tròn tháng.

Thẩm Nghi Ninh nhìn trứng gà đỏ, lại nhìn nhìn Vệ Lễ, bỗng nhiên đem trứng gà ném cho Vệ Lễ một cái, "Tiểu Vệ, cố gắng nỗ lực......"

Trần Quốc công phu nhân cũng cùng tuổi như bà, thế mà đã có hai chắt nhi rồi.

Vệ Lễ sờ sờ chóp mũi, thân thiết lại không biết xấu hổ kêu: "Mẫu thân, dù sao ta cũng phải có cơ hội nỗ lực mới được."

Thẩm Nghi Ninh đã hiểu: "Được, giao cho ta."

Bệ hạ bảy ngày không thượng triều, nghe nói mấy vết bầm trên mặt thật vất vả mới tiêu hết.

Không quan tâm Thẩm Nghi Ninh dùng thủ đoạn ôn nhu hay là bạo lực, chuyện Vệ Lễ cưới tức phụ đã được định ra.

Nhạc phụ hắn nghiến răng nghiến lợi phê thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ.

Hôn kỳ định ra vô cùng phù hợp, liền vào ngày năm tháng 3, chính là thời điểm không quá nóng cũng không quá lạnh, cho dù có mặc hôn phục thật dày cũng không đến mức mồ hôi ướt đẫm trở nên chật vật.

Thành hôn ngày ấy, Triệu Tinh Liệt ăn mặc rất hào phóng vui mừng, trên mặt tuy rằng mang cười, lại không kém khóc tang bao nhiêu.

Tuy rằng trên đời này phụ thân đều hy vọng nữ nhi có thể tìm được lang quân như ý, nhưng tìm được thì vui vẻ là một chuyện, nhưng không vui mấy khi hai người thành hôn lại là một chuyện khác, không có xung đột.

Bắt đầu và kết thúc hôn lễ đều là hoàng cung, xe liễn tân hôn thanh to thế lớn dạo một vòng thành, cuối cùng ngừng ở cửa chính.

Triệu Hi Hằng được người đỡ xuống, Triệu Tinh Liệt đứng dưới xe, cõng nàng lên.

Hắn chậm rãi đi trên khoảnh đường không dài, giữa hai bên lời chúc hỉ nhạc không ngừng, thả chậm bước chân như trân trọng khoảnh khắc này.

Triệu Hi Hằng ôm cổ Triệu Tinh Liệt, nhìn thấy hắn năm nay 39 tuổi, thái dương có một sợi tóc bạc.

Nàng nhất thời buồn vui lẫn lộn.

Kiếp trước, a gia ngay cả cơ hội già đi cũng chưa từng có, liền vĩnh viễn ngừng lại ở tuổi 29 tuổi.

Thật tốt, kiếp này nàng còn có cơ hội có thể nhìn a gia già đi từng chút, nàng còn có thể mang theo hài tử kêu a gia a nương là gia gia, nãi nãi.

Triệu Tinh Liệt cảm thấy hình như trên cổ mình vó cảm giác ẩm ướt lạnh lạnh.

"A gia đã lâu rồi không có cõng con." Hắn có chút cảm thán, "Đã thành cô nương, ta chưa từng nghĩ đến thành hôn của con sẽ là quang cảnh thế nào."

Triệu Tinh Liệt chỉ từng thấy kiếp trước nàng bị nhét vào trong xe liễn hoà thân thôi.

"Ngày vui mà, đừng khóc." Hắn khụt khịt mũi.

Triệu Hi Hằng ghé vào trên vai hắn, xuyên qua lớp rèm châu trước mắt, nhìn đến nơi xa Vệ Lễ đang chờ nàng.

Lần hôn lễ này, nàng cùng Vệ Lễ bái, đã không phải là bài vị lạnh như băng nữa.

Nàng lau lau nước mắt, cười nói với hắn, "A gia, con rất hạnh phúc. Kiếp trước rất hạnh phúc, kiếp này càng hạnh phúc."

(TOÀN VĂN HOÀN)
-----
Editor: Thực ra nó còn một ngoại truyện cuối cùng của Chi Chi với con trai Tạ Thành Úc theo kiểu nữ rất cường và nam rất yếu (+.+), nhưng cũng mất đầu mất đuôi tùm lum và không liên quan mấy đến cặp của Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng, nên mình không thích lắm và sẽ không edit. Nên truyện dừng ở đây nha, các bạn có thích thì lên search convert đọc há ! Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến cuối !^^)

🌸💐🌻🌷🌼

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play