Đi ngang qua tẩm điện của Vệ Lễ, thấy đại môn đóng chặt, an tĩnh vắng lặng như không có ai ở vậy.

Bước chân nhảy nhót của Triệu Hi Hằng dừng lại.

Nàng nhíu nhíu mi, lại đi về trước hai bước.

Tiểu Đào thở hồng hộc đuổi theo, kéo vạt áo Triệu Hi Hằng, "Tiểu tổ tông, ngài chậm một chút đi."

Triệu Hi Hằng rốt cuộc không kiềm chế được, hỏi nàng ta, "Vệ Lễ hôm nay không ra cửa hả ?"

Tay Tiểu Đào tay quạt quạt mấy cái ở hai má cho đỡ nóng, "Nghe nói Vệ lang quân hôm nay bệnh, bệnh không rời được giường, cho nên đến nay vẫn không ra cửa."

Triệu Hi Hằng nhìn nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, làm gì có bệnh chứ.

Hắn thật ra cũng quá nghe lời, nói hắn cáo ốm không đi theo, vậy mà hắn thật sự không đi theo.

Nàng lại không thích Vệ Lễ, hắn có như thế nào, có quan hệ gì với mình chứ ?

Triệu Hi Hằng nghĩ như vậy, không tiếp tục hỏi nữa, muốn rời đi.

Nàng phủi phủi mấy tua rua trên áo, lại dừng bước không đi.

Tất cả mọi người đều đi chơi lễ, a gia và a nương phỏng chừng phải quá trưa mới có thể trở về, nàng cùng Tạ Thanh Úc chắc buổi tối mới về.

Một mình Vệ Lễ ở trong cung, không ai cùng hắn chơi, thoạt nhìn cũng quá đáng thương......

Hay là ...... Hay là cứ cố một chút, dẫn hắn theo vậy.

Nàng dậm chân một cái, người này sao lại chết nhát như vậy chứ, nói không cho theo cùng liền thật sự không theo ? Hắn chẳng lẽ không thể dày mặt hơn một chút sao?

Triệu Hi Hằng đẩy cửa lớn ra, nhảy nhót lớn cớn chạy vào.

Vệ Lễ còn nằm ở trên giường, bọc mình trong chăn.

Hắn không ngủ, đôi mắt hồng hồng mà nhìn nóc giường, mí mắt có hơi sưng, như là mới khóc.

Triệu Hi Hằng nhìn thấy liền có chút không thoải mái.

Chẳng lẽ hắn là vì mình không cho hắn đi theo chơi, cho nên mới khóc?

Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì?

Có chuyện gì không nói đàng hoàng được sao ?

Nếu Vệ Lễ nói rất muốn cùng nàng đi ra ngoài chơi, lại cầu xin nàng, nàng khẳng định sẽ dẫn hắn đi theo mà!

Nàng kéo kéo tay áo Vệ Lễ, "Ngươi khóc hở ?"

Vệ Lễ che mặt, kéo chăn lên cao, rầu rĩ mở miệng, "Không có, ngươi đi chơi đi, không cần để ý ta."

Triệu Hi Hằng kiêu căng thì kiêu căng, lời thật hay nói bậy nàng vẫn nghe được rõ ràng.

Loại khẩu khí này, chính là không cao hứng.

Hừ!

Nàng lại giật nhẹ chăn hắn, hô, "Cho ngươi một khắc, mặc quần áo rửa mặt xong, cùng ta đi ra ngoài. Nếu trong vòng một khắc còn chưa thu thập xong, vậy tự mình ở lại trong cung đi, không ai đi chơi với ngươi !"

Người trong chăn không có động tĩnh gì, như là chết rồi, hoặc là nói đã ngủ rồi.

Triệu Hi Hằng chu môi lên, sốt ruột mà kêu hắn, "Ngươi dậy, ngươi dậy nhanh lên ! Ngươi còn không đứng dậy, ta thật sự đi đó nha!"

Cái cuộn chăn giật giật, mái tóc đen nhánh mượt mà tán loạn của Vệ Lễ từ bên trong ló ra, hắn cúi đầu nhìn vào đệm giường, bụm mặt, "Ngươi đi ra ngoài, ta thay quần áo."

Nàng ở chỗ này, hắn làm thế nào mà thay quần áo?

"Làm như thích nhìn ngươi lắm ấy." Triệu Hi Hằng kéo theo váy, lại chạy vèo đi như trận gió, phút cuối cùng không quên móc hắn một câu, "Gầy như que củi khô chứ có gì."

Vệ Lễ tuổi còn nhỏ, mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, không chịu khổ, trên người cũng thêm chút thịt, nhưng người rắn chắc lên không ít, nhìn có vẻ có chút gầy yếu đơn bạc như cũ, khuôn mặt còn non nớt, hai má mang theo vẻ mũm mĩm của trẻ con vẫn chưa mất, bộ dáng ở giữa lứa tuổi hài đồng và thiếu niên, nói là que củi khô cũng không quá đúng.

Hắn vội vội vàng vàng mặc áo choàng màu lam nhạt, sau đó rửa mặt chải đầu, mang túi tiền lên eo, vội vàng đi ra ngoài.

Tuy rằng Triệu Hi Hằng mời hắn một tiếng, hắn liền đi, loại hành vi này phi thường mất mặt.

Nhưng so với chuyện mặc kệ nàng cùng Tạ Thanh Úc bồi dưỡng ra cảm tình, có mất chút mặt mũi cũng liền không quá khó tiếp nhận đến như vậy.

Tức phụ quan trọng hay là mặt quan trọng?

Tạ Thanh Úc đã đứng trước của cung xoay vài vòng, thật vất vả nhìn thấy bóng dáng Triệu Hi Hằng, đôi mắt hắn vừa mới sáng lên, tiếp theo liền nhìn thấy Vệ Lễ theo sát sau đó.

Váy Triệu Hi Hằng là màu đỏ rực, xiêm y Vệ Lễ là lam, hắn lại là xanh đậm, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Hắn thở dài, có chút tiếc nuối, nghĩ lại nghĩ.

Tuy rằng hắn rất muốn cùng A Đam muội muội đi chơi, nhưng Vệ Lễ là hài tử bệ hạ mới nhận, đó chính là ca ca của A ca, hắn đối với Vệ Lễ không nên có bài xích quá lớn.

Con sông đào bảo vệ thành Tấn Dương chảy ngang qua hoàng thành, lại chảy ra ngoài.

Hoạt động bơi lội đúng là tổ chức trên con sông này ở ngoài thành, các tiểu tử trẻ tuổi đang chống đẩy chuẩn bị dự thi, trong dòng sông thả hai con vịt, ai bắt được hai con vịt này sớm nhất thì thắng.

Khi ba người đến, trên bờ sông đã chen chúc đầy người, đều là tới xem bơi.

Trên mặt sông, hai con vịt bị đám người này làm sợ tới mức kêu lên cạp cạp, vùng vẫy cánh.

Triệu Hi Hằng tuổi quá nhỏ, vóc dáng lại lùn, đang không nhìn thấy cái gì.

Vệ Lễ nắm lấy tay nàng, mở đường đẩy nàng lên phía trước đi, mặc kệ nói như thế nào cũng không dám buông tay.

Nhân lúc ngày tết náo nhiệt, bọn buôn người cũng nhiều, vạn buông tay Triệu Hi Hằng, không thấy người nữa thì làm sao bây giờ?

Hơn hai mươi tiểu tử vận sức chờ phát động, bọn họ bỗng nhiên cởi áo trên người, lộ ra cánh tay và làn da tiểu mạch khỏe mạnh.

Triệu Hi Hằng kinh hô một tiếng, "Bọn họ thật chắc nịch nha!"

Sắc mặt Vệ Lễ tối sầm, kéo tay nàng lại, túm nàng trở về.

Đám người lại nháy mắt chen lên, Triệu Hi Hằng hoàn toàn chen không vào, nàng bất mãn mà nhìn Vệ Lễ, "Làm gì vậy ?"

"Trên bờ sông nhiều người không an toàn." Hắn thần thái tự nhiên.

Tạ Thanh Úc cũng đứng đắn gật đầu hùa theo, "Đúng vậy, chỗ này cách mặt nước gần như vậy, lỡ bị chen ngã xuống thì làm sao bây giờ?"

Chỉ nghe liên tiếp mấy tiếng bùm bùm, đám tiểu tử trẻ tuổi sôi nổi nhảy xuống sông.

Tiếng vịt kêu càng ồn ào.

Không bao lâu, thắng bại đã phân rõ.

Môt người trẻ tuổi giơ tay đang nắm cổ hai con vịt, ngoi đầu mặt nước.

Thấy hắn đã mặc xiêm y vào xong, Vệ Lễ mới hỏi nàng, "Ngươi muốn xem hay không? Ta bế ngươi lên?"

"Xong hết rồi còn gì xem nữa !" Nàng trề môi, không cao hứng.

Tạ Thanh Úc vội vàng dùng lời hay khuyên bảo, trái dỗ phải dỗ mà Triệu Hi Hằng vẫn không cao hứng.

"Ta mua đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi đừng nóng giận, được không?" Vệ Lễ móc ra mấy đồng từ bên hông, đặt trước mắt nàng quơ quơ.

Từ xa truyền đến tiếng rao hàng, "Bánh trưng lòng đỏ trứng đây, bánh chưng nhân chuối đây ~"

"Ta không cần ngươi mua cho ta, Tiểu Đào sẽ mua cho ta." Triệu Hi Hằng nhìn nhìn trái phải, Tiểu Đào không biết từ khi nào đã bị tách ra.

Trên người nàng không có tiền, loại chuyện mang tiền này đều là Tiểu Đào làm.

Trên mặt Triệu Hi Hằng khó tránh khỏi hiện ra túng quẫn.

Tạ Thanh Úc vội vàng sờ sờ áo mình, trên người hắn cũng không mang tiền, gã sai vặt của hắn cũng bị đám người chen ra, đang đứng xa xa hướng về phía hắn vẫy tay.

"Mua cho ngươi nước đường nha." Vệ Lễ quơ quơ tiền đồng trong tay.

Hắn cảm thấy mình thật là không biết rút kinh nghiệm, rõ ràng nàng đối với mình không nói được lời tốt nào, thấy nàng không cao hứng, liền theo bản năng muốn dỗ.

"Vậy...... Vậy ta cố một chút, để ngươi mời ta ăn nước đường đi." Triệu Hi Hằng nâng cằm lên, tuy rằng trong lòng ngượng ngùng, còn mạnh miệng tỏ ra cao ngạo.

"Ngươi thì sao ?" Vệ Lễ nhìn Tạ Thanh Úc.

Mặt Tạ Thanh Úc đỏ lên, trong số ba người bọn họ, hắn rõ ràng lớn tuổi nhất, hiện tại còn muốn Vệ Lễ mời mình uống nước đường.

Ba người ngồi ở trước một sạp nước đường, cả người đều dính mồ hôi do thời tiết nóng.

"Đều là nước đường ướp lạnh, khách quan muốn cái gì?"

Triệu Hi Hằng nhấc tay, "Muốn nước đường hầm sữa quy linh cao, thêm nho khô!"

Vệ Lễ không ở Tấn Dương, đối với cái món nước đường này hắn không biết, liền gọi một chén giống như nàng.

Nước đường lạnh căm căm mới từ băng lạnh lấy ra tới, còn bay lên từng đợt từng đợt hơi nước mát lạnh.

Triệu Hi Hằng lại bỏ thêm mật ong, há to mồm ăn một muỗng, thỏa mãn nheo nheo mắt, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều thoải mái.

"Nếu mùa đông có nước đá bào ăn thì tốt rồi."

Tạ Thanh Úc ngẩn người ra, "Nước đá bào? Tấn Dương hình như không có, vào đông ăn nước đá bào không tốt đâu, sẽ tổn thương thân thể."

"Đốt bếp lò lên nóng hầm hập, ôm nước đá bào ngắm tuyết là chuyện tuyệt nhất trong nhân sinh na." Triệu Hi Hằng không nhận thấy có cái gì không thích hợp, huyên thuyên giảng cho Tạ Thanh Úc nghe.

Tay Vệ Lễ cầm cái muỗng siết chặt, mùa đông ăn nước đá bào?

Đây là thói quen của Bình Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play