Tên tuổi của Triệu Tinh Liệt đã làm mấy tiểu quốc chung quanh nghe tiếng sợ vỡ mật, chỉ vì hắn năm nay diệt Cao Lệ, chặt đầu Cao Lệ vương, sau đó đem treo trên tường thành hết mấy ngày dường như cho hả giận, sau đó mới thong thả chĩa đầu mâu nhắm ngay Tiên Bi.
Ra tay cũng cương quyết, quả nhiên, hổ thì chính là hổ.
Vệ Lễ cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ hắn sống lại một đời, thì quỹ đạo phát triển đều thay đổi?
Nhưng hắn cũng mặc kệ mấy chuyện đó, bây giờ cách thời điểm nhạc phụ hắn mất đi ở đời trước chỉ còn không đến nửa tháng, chuyện bảo mệnh của nhạc phụ vẫn là quan trọng hơn.
Nhưng với thể trạng của thân thể nhỏ bé này của hắn hiện tại mà nói,nếu còn không thao luyện thêm, thật sự có chút lao lực.
****
Tuy rằng bản thân Triệu Tinh Liệt chắc chắn rằng mình sẽ không để bản thân có kết cục giống như đời trước, nhưng thời điểm đến càng gần, hắn vẫn cảm thấy bực bội bất an.
Mấu chốt là tưởng tượng đến kết cục của nữ nhi ở kiếp trước, hắn liền đau lòng không thôi.
Đáng tiếc hiện giờ cách kinh thành khá xa, hắn có hận đến muốn đem Triệu Tinh Trận đánh thêm một trận nữa cũng làm không được, chỉ có thể chắp tay sau lưng, vòng vòng quanh doanh địa đi tới đi lui để giảm bớt bực bội trong lòng .
Bệ hạ muốn tản bộ, thuộc hạ liền muốn vây đi theo hầu hắn.
Tạ tướng quân, cũng chính là phụ thân của Tạ Thanh Úc, ngáp một cái, đi theo phía sau Triệu Tinh Liệt, đầu sắp gục xuống đến mặt đất.
Hắn là một nho tướng, thân thể hắn kháng hay không kháng nổi khổ nhọc thì không nói, trong tình huống bình thường, hắn làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật.
Trong một góc hẻo lánh của trường bắn, thiếu niên cầm một cây cung, 'tranh' một tiếng, mũi tên bắn ra xa năm trượng, cắm vào giữa hồng tâm.
Hắn mặc xiêm y sĩ tốt bình thường, cũng quấn tóc cao lên như bọn họ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại khí phách mười phần.
Tạ tướng quân thấy hoàng đế có vẻ chú ý đến thiếu niên kia, liền tiến lên định gọi thiếu niên kia lại đây, nhưng hắn liền bị Triệu Tinh Liệt níu trở về, ra ý bảo hắn im lặng.
Triệu Tinh Liệt nghiêng người, giấu mình vào một góc bên hông, nheo mắt lại nhìn Vệ Lễ.
Vệ Lễ rút ra một mũi tên trong cái sọt tên trên mặt đất, thuần thục lắp vào cung, lại ' tranh' một tiếng, bắn ra ngoài.
Hắn nhíu nhíu mày, quả nhiên, thân thể nhỏ lại, năng lực không thể nào bằng bản thân lúc thành niên.
Triệu Tinh Liệt lại đứng trong góc xem trong chốc lát, mắt thấy mày thiếu niên kia nhăn càng ngày càng sâu, ánh mắt càng thêm hung ác, giống như không biết mệt mỏi mà bắn xong một sọt tên lại đi nhổ xuống rồi tiếp tục lặp lại động tác, hắn sờ sờ cằm, không tồi không tồi.
"Tiểu tử, tên là gì?" Hắn tiến lên, một bàn tay vỗ vào trên vai Vệ Lễ, cười ngâm ngâm, không hề có chút làm ra vẻ nào.
Thân thể Vệ Lễ cứng đờ, hắn cả đời trước lẫn cái đời này, đều chưa bao giờ cứng đờ thân thể như vậy.
Loại cứng đờ này là đến từ sợ hãi của con rể đối với nhạc phụ, là bản năng.
Hắn nhủ thầm, không thể mất mặt, không thể mất mặt, không thể mất mặt, sau đó chậm rãi xoay người qua, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói, "Bệ hạ."
Triệu Tinh Liệt nhận thấy được hài tử này cứng đờ, chỉ nghĩ hắn gặp được hoàng đế nên khẩn trương.
Lạ nha, hắn có thể làm người sợ hãi đến như vậy sao? Hắn rõ ràng rất ôn hòa, nhân từ mà.
Cho nên hắn nhu hòa dùng bàn tay dày rộng vỗ vỗ bả vai Vệ Lễ, "Đứng lên đi."
Nhìn đứa nhỏ này sợ tới mức nào này, cũng không dám nhìn lại hắn.
Triệu Tinh Liệt tiện đà đưa tay sờ bả vai Vệ Lễ, nhéo nhéo khung xương hắn, giống như một trưởng bối vô cùng thân thiết, khen, "Không tồi, rất rắn chắc, bộ dáng cũng tốt."
Da đầu Vệ Lễ tê dại, tóc cũng sắp nổ tung.
Bởi vì có chuyện lén lút, cho nên chột dạ.
Nếu Triệu Tinh Liệt biết mình là con rể hắn kiếp trước, chắc bàn tay này không chỉ nhéo nhéo đơn giản như vậy, có lẽ còn hận đến không thể bóp chết mình ấy chứ.
"Tạ...... Tạ ơn bệ hạ khích lệ......" Vệ Lễ lắp bắp nói.
Triệu Tinh Liệt lại thân thiết mà ôm lấy bờ vai của hắn, hỏi hắn tên họ là gì, tuổi bao nhiêu, nhà ở nơi nào.
Tiểu tử này, hắn thật mạc danh cảm thấy yêu thích cùng thân thiết.
Nhưng là Triệu Tinh Liệt trí nhớ không tốt lắm, hỏi hỏi xong cũng không nhớ được, dứt khoát không thèm nhớ nữa, vẫn luôn kêu Vệ Lễ là tiểu tử thôi.
Ngược lại như vậy còn có vẻ vô cùng thân mật, mọi người vì vậy mà nhìn Vệ Lễ với con mắt khác.
Anh hùng không hỏi xuất xứ, nói không chừng cái tên nhóc này liền được bệ hạ coi trọng, tương lai không chừng còn cưới công chúa trở thành phò mã.
Nhưng mà còn phải quan sát xem sao.
Lúc trước tiểu lang quân Tạ Thanh Úc của Tạ gia được đến thánh tâm, nhưng hiện giờ thất sủng, bệ hạ còn không muốn triệu kiến, cũng không biết tiểu tử này có thể phong quang như thế được bao lâu.
Vệ Lễ đi theo nhạc phụ hắn, vô cùng khẩn trương, nhưng thế này thật ra lại vô cùng tiện để hắn hành động, ngăn chặn hết thảy nguy cơ tổn hại đến sinh mệnh, sức khỏe và an toàn của nhạc phụ hắn.
Nhạc phụ hắn cũng dạy hắn không ít thứ.
Cho nên đến khi trận chiến cùng Tiên Bi kết thúc, Triệu Tinh Liệt dựa vào ký ức của kiếp trược, bắt được Tiên Bi vương làm tù binh, đổi lấy không ít thành trì, dê bò.
Triệu Tinh Liệt không nghĩ tới Vệ Lễ tuổi còn nhỏ nhưng gan cũng thật lớn. Nhiều người chết như vậy, máu chảy thành công, Vệ Lễ không nháy mắt một cái, cứng rắn xông qua trùng vây, đi vào bên cạnh hắn, ẩn ẩn mang theo một loại tư thái bảo vệ.
Hắn càng cảm thấy cái hài tử này giống hắn, khí phách như hắn khi còn nhỏ.
Đây là con của hắn thì tốt quá rồi, Triệu Tinh Liệt nhịn không được cảm thán.
Nghe nói đứa nhỏ này không cha không mẹ, Triệu Tinh Liệt cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng là trời cao an bày xuống cho hắn rồi.
Sức khỏe Nghi Ninh cũng không thích hợp có thêm hài tử, A Đam ngồi trên băng ghế thì một khắc cũng ngồi không yên, đứa nhỏ này xuất hiện thật đúng lúc, tuổi tác cũng vừa vặn, tính tình lại trầm ổn, bù trừ với hắn.
Nếu bồi dưỡng cẩn thận, không chừng có thể tiếp y bát của hắn.
"Nếu có cơ hội, ngươi có nguyện ý sửa họ hay không vậy?" Triệu Tinh Liệt bóng gió hỏi Vệ Lễ.
Dù sao đứa nhỏ này cũng không cha không mẹ, họ của hắn cũng là người ta thuận miệng lấy cho, sửa hay không cũng chả có gì ảnh hưởng, cũng không cảm thấy có lỗi với lão tổ tông nhà nó.
Ý của Triệu Tinh Liệt đã quá rõ ràng, ngay cả chư vị thân tín đều sửng sốt hồi lâu, bệ hạ ý này là muốn thu hài tử này làm nghĩa tử?
Vậy thân phận này thật sâu không lường được, tuy không thể kế tục đại thống, tương lai cũng có thể dưới một người trên vạn người.
Bất quá chỉ là một cô nhi, sao có thể giẫm được cái vận cứt chó này chứ?
Vệ Lễ sợ hãi, hắn tất nhiên nghe ra ý của Triệu Tinh Liệt.
Hắn sao có thể làm nghĩa tử của Triệu Tinh Liệt được ?
Nếu vậy hắn không phải thành ca ca Triệu Hi Hằng sao ?
Vậy là loạn luân mất!
Hắn lắc đầu, vội vàng quỳ xuống, "Thuộc hạ không cầu hiển quý, chỉ cầu có thể báo đáp được ơn tri ngộ của bệ hạ."
Đây là ý không muốn sửa, Triệu Tinh Liệt cũng không cảm thấy có gì, ngôi vị hoàng đế thì ai có tài cứ ngồi lên thôi, hắn cho dù có truyền cho một người ngoài, cũng tốt hơn truyền cho hai đứa cháu Triệu Minh thần cùng Triệu Minh cẩn kia nhiều.
Kiếp trước, Triệu Tinh Trận làm trò chó má gì hắn vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của Triệu Tinh Trận sao ?
Đi ăn phân đi!
Triệu Tinh Liệt bắt đầu dạy cho Vệ Lễ từ tứ thư ngũ kinh đến luận ngữ, thật cẩn thận như dạy dỗ nhi tử của mình.
Vệ Lễ trăm triệu lần không nghĩ tới, kiếp trước Triệu Hi Hằng ép hắn đọc sách, kiếp này đến cha của Triệu Hi Hằng tự mình ép hắn đọc sách.
Dù sao đi chỗ nào cũng bị người Triệu gia bọn họ ép đọc sách, cũng không tồi.
Đọc sách khiến người tiến bộ, đọc sách cũng khiến người ốm đi.
Vệ Lễ sau khi học hết cái mớ tứ thư ngũ kinh đó xong, cả người gầy đi một vòng, đội quân cũng đã về đến thành Tấn Dương.
Hắn đi theo sau đám người Triệu Tinh Liệt vào thành, bá tánh bên đường đổ ra hoan nghênh, có thể nói muôn người đều đổ xô ra đường.
Loại cảnh tượng này kiếp trước hắn cũng từng trải qua, cũng không cảm thấy quá mức kích động gì, nên thần sắc vẫn bình thường.
Triệu Tinh Liệt nhịn không được quay đầu lại đánh giá Vệ Lễ, 'sách' một tiếng.
Ngươi xem đi, mắt nhìn người của hắn đúng là không tồi, đứa nhỏ này thật vững nha, hỉ nộ không hiện.
"Cha, nương! Tương lai ta cũng đi theo bệ hạ đánh giặc, trở thành tướng quân bách chiến bách thắng!" Một nam hài 13-14 tuổi nắm tay phụ mẫu, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn theo bệ hạ đi trước đội ngũ vũ khí hiên ngang.
"Được rồi, Thanh Long chúng ta lợi hại nhất!" Mẫu thân hắn ôn nhu cổ vũ nói.
"Bấy nhiêu năm như vậy, Thanh Long sùng bái nhất vẫn là bệ hạ."
Đám người Triệu Tinh Liệt còn chưa vào thành, tin tức hắn dẫn theo một nam hài trở về cũng đã truyền ra khắp toàn bộ cung đình.
Các cung nữ tuy bề ngoài vẫn quy quy củ củ bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại lặng lẽ cân nhắc, đứa nhỏ này chẳng lẽ là con tư sinh của bệ hạ ở bên ngoài tư?
Nương nương hiện giờ không có hoàng tự, tương lai khẳng định sẽ có, nhưng cái hài tử đột nhiên toát ra tới này, rốt cuộc......
Triệu Hi Hằng ghé vào trên cây, nghe được hai tiểu cung nữ lặng lẽ nghị luận.
Mày tú của nàng nhăn lại, đôi mắt xoay chuyển, tay chân lanh lẹ mà nhảy xuống khỏi cái cây, làm hai cung nữ sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Hai người các ngươi dám nghị vọng chủ thượng, tự mình đi lãnh phạt." Triệu Hi Hằng giơ giơ cằm lên, sau đó cao ngạo mà rời đi.
Không được, nàng nhất định đi tìm a gia nàng hỏi cho rõ ràng, chẳng lẽ đứa bé kia thật là của hắn cùng nữ nhân khác?
Dù sao nàng cũng không tin.
Khi Triệu Tinh Liệt dẫn theo Vệ Lễ tiến vào nội cung, từ thật xa liền thấy một mảnh mây đỏ bay ào đến, hắn nhếch môi cười cười, chỉ vào phiến mấy đỏ đang dần dần tới gần kia cho Vệ Lễ xem, "Ngươi xem, muội muội ngươi tới."
Biểu tình Vệ Lễ cực giống táo bón, ai là ca ca của Triệu Hi Hằng chứ ? Hắn muốn phản bác lại nhưng không biết phản bác như thế nào, hình như có phản bác lại cũng không phải, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói ra một câu, "Thuộc hạ không dám nhận."
Triệu Hi Hằng xách váy, xông tới như một con nghé con, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ hồng do chạy tới.
Triệu Tinh Liệt ngồi xổm xuống, ôm lấy nàng một phen, bế lên khỏi mặt đất, "Ai u,A Đam của chúng ta lại cao rồi này."
Hắn dùng cái cằm lún phún râu mới mọc thân mật cọ cọ lên mặt Triệu Hi Hằng.
Cung nữ ma ma của Triệu Hi Hằng hồi lâu mới đuổi theo kịp, thở hổn hển, quỳ xuống thỉnh an, cả đám quỳ rạp xuống thành một tảng lớn váy hồng.
Mày Vệ Lễ bỗng nhiên nhăn lại, ừm, hình như hắn đối xử Triệu Hi Hằng vẫn chưa được tốt lắm, nàng từ khi còn bé như vậy đã có bao nhiêu đấy người hầu hạ.
Triệu Hi Hằng ghé vào lòng ngực Triệu Tinh Liệt, chỉ vào Vệ Lễ hỏi, "A gia, hắn là ai?"
Triệu Tinh Liệt cười ha hả xoay người, nói với nàng, "Đây là ca ca ngươi."
Triệu Hi Hằng không mấy vui vẻ, bĩu bĩu môi, "Ta không có ca ca, mẹ đâu có sinh cho ta ca ca nào, đây là tiểu hài nhi nhà ai vậy ?"
Nàng vốn kiêu căng đã quen, cũng không suy xét cảm thụ của người khác, nói chuyện chỉ biết mình có vui hay không. Nhưng cố tình ai cũng cưng chiều, một câu nói nặng đều không nỡ nói với nàng. Nếu không phải bản tính nàng không xấu, cứ nuông chiều như vậy, ngày giết người phóng hỏa cũng không xa.
Tựa như hiện tại nàng không lễ phép như vậy, Triệu Tinh Liệt cũng không nói nàng, chỉ hỏi, "A Đam không thích ca ca này sao?"
Hắn sợ Triệu Hi Hằng không thích Vệ Lễ, hai đứa nhỏ không thể hòa thuận ở chung, chờ hắn trăm tuổi già, A Đam ngay cả một thân nhân cũng không có, thật cô đơn.
Cho dù A Đam tương lai có phò mã, hắn cũng muốn để cho nàng có một ca ca, tương lai nếu cso ai khi dễ nàng, còn có người ra mặt bênh vực.
Tuy rằng chiếu theo tính tình của nàng , khả năng ai khi dễ cơ hồ bằng không.
"Không thích." Tất cả mọi người đều nghị luận hắn có thể là hài tử của a gia, Triệu Hi Hằng tất nhiên không thích.
Vệ Lễ thấy được bộ dáng Triệu Hi Hằng chín tuổi, cảm thấy có chút thần kỳ. Nàng khi còn nhỏ đã xinh đẹp, thật giống như trong trí nhớ của hắn.
Triệu Hi Hằng cái tiểu lừa đảo này, tính cách Chi Chi rõ ràng giống nàng như đúc, kiêu căng muốn chết.
Nhưng mà nàng nói nàng không thích hắn, làm cho hắn có chút thương tâm.