Đường đất xóc nảy, Triệu Hi Hằng ngồi xe mà sắc mặt trắng bệch.
Vệ Lễ thấy, vội vàng đỡ cô , "Đừng có ói trên xe tôi nha."
Triệu Hi Hằng trừng mắt liếc hắn một cái, khó chịu mà quay đầu đi chỗ khác.
"Nè." Tay trái hắn cầm tay lái, tay phải sờ soạng một phen, cuối cùng lấy được trong túi áo sơmi, hẳn là nơi hắn cắm bút máy, sờ soạng ra một cục kẹo sữa to hình con thỏ.
"Cảm ơn." Triệu Hi Hằng không khách khí, lột giấy gói kẹo ra ăn, mùi sữa nồng đậm làm giảm bớt say xe.
Cô cầm giấy gói kẹo, lại vuốt nó thẳng thóm ra, mùi sữa ngọt ngào còn đọng lại trên giấy dầu toả ra dễ ngửi, toàn bộ trong xe đều trở nên ngọt ngào.
Kẹo sữa thỏ trắng này đắt lắm, cũng chỉ có mấy trung tâm bán hàng trên thành phố lớn có bán, mấy địa phương nhỏ như trong thôn, có nước đường uống đã không tồi.
Ba cô trước kia mỗi khi ra ngoài về cũng sẽ mang cho cô một ít, cô ăn thế nào cũng thấy không đủ, nên đều dành dụm giấy gói kẹo cất vào trong một cái hộp sắt, khi nào thèm ăn thì mở ra ngửi mùi cho đỡ thèm.
Triệu Hi Hằng nhớ tới khi còn nhỏ, nhịn không được cười cười, xếp tờ giấy gói kẹo thành con hạc giấy, sau đó bỏ vào túi áo.
Vệ Lễ liếc cô vài cái, 'xùy' một tiếng, "Đúng là không có tiền đồ, chỉ là giấy gói kẹo thôi, bỏ đi được rồi. Ai mà thấy được còn gì mặt mũi chứ."
Thật không có tiền đồ, đi theo hắn còn có thể ăn không nổi kẹo sao?
Triệu Hi Hằng lén lút trợn trắng mắt với hắn, không nói đám con nít trong thôn, ngay cả mấy đứa nhóc trên trấn mỗi khi ăn hết kẹo đều nhai cả giấy gói kẹo cho có mùi, cô làm gì đến nỗi mất mặt?
Qua khỏi ngọn núi, liền đến trấn nhỏ phồn hoa náo nhiệt, âm thanh tin tức của loa phóng thanh trên đường cùng với ca khúc lưu hành từ năm trước 《 chúng ta sống dưới tràn ngập ánh mặt trời 》từ radio đan nhau thành một mảnh.
Phố lớn ngõ nhỏ đều là đều là màu sắc náo nhiệt.
Trong lớp cửa kính sáng bóng của mấy cửa hàng, hàng loạt các họa báo đủ màu sắc được dán lên vô cùng bắt mắt.
Vệ Lễ dừng xe, kéo cô xuống phố.
Một đôi thiếu nữ khoác tay nhau trong bộ váy liền áo thời thượng đưa mắt nhìn hai người bọn họ một chút, khe khẽ che miệng cười trộm, xì xào với nhau.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn bộ váy liền áo xinh đẹp thười thượng của người ta, trong lòng hơi có chút vi diệu.
Bản thân cô lúc trước cũng có rất nhiều kiểu váy như thế này.
Thấy người ta đang xì xào nhìn mình, cô cảm thấy chắc bọn họ nói cô ăn mặc quê mùa.
Triệu Hi Hằng không cao hứng mà hơi hơi bĩu môi, khẽ đưa tay kéo kéo tóc, quê mùa thì quê mùa chứ, dù sao cô cũng xinh đẹp, có mặc bao tải vào cũng đẹp.
Hai đồng chí nữ kia khe khẽ nói thầm trong chốc lát, bỗng nhiên một người cao gầy trong đó tiến lên, nhìn Triệu Hi Hằng nhiệt tình nói, "Chào đồng chí, tôi là Trần Nhược Nam, đồng chí tên là gì? Thật xinh đẹp nha!"
Mặt Triệu Hi Hằng đỏ lên.
Trên đời này, chuyện để cho người ta vui vẻ nhất, chính nhận được lời khen chân thành từ một người xa lạ khác.
Cô vừa muốn nói chuyện, Vệ Lễ đã ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng,hùng hổ nhìn Trần Nhược Nam, "Biết tên làm gì?"
Sau đó ôm Triệu Hi Hằng đi.
Hắn vừa đi vừa nói, "Tôi nói cho cô biết, hiện tại xã hội cởi mở hơn, không chỉ phải đề phòng nam giới, ngay cả nữ giới cũng không thể xem nhẹ. Cô ta vừa thấy là viết muốn đùa giỡn cô rồi, đừng có nói chuyện với thể loại người như vậy."
"Tôi đã lớn thế này rồi, có cần anh phải lo lắng vậy sao, tự tôi biết mình nên làm như thế nào." Triệu Hi Hằng hơi tức giận, Vệ Lễ xem cô là con nít mà đi theo trông giữ sao?
Vệ Lễ sờ sờ chóp mũi, hình như ý thức được quản quá cũng không tốt, vạn nhất làm người sợ hãi bỏ chạy thì sao, nhưng vẫn căng da đầu trừng mắt, "Hiện tại cô là vợ tôi, trước kia cũng không tiếp xúc xã hội nhiều, tôi còn không thể dạy cô mấy câu được sao?"
Triệu Hi Hằng suy nghĩ thấy lời này hình như là vài phần có lý, nhưng nói không nên lời là chỗ nào không đúng.
Vệ Lễ ngắt ngang suy nghĩ của cô, ", đi mua váy đi."
"Mua váy gì chứ ? Chỉ chụp cái hình làm hôn thú thôi, bộ này cũng tốt rồi, đơn giản mộc mạc, thể hiện phong phạm giai cấp vô sản." Triệu Hi Hằng mới không thèm mua quần áo, hiện tại cô không phải đại tiểu thư có bảo mẫu hầu hạ, còn phải làm việc, mặc váy không tiện.
"Tôi nói mua thì mua, sao lại nhiều lời như vậy?" Vệ Lễ rút kính râm móc trên cổ áo ra, mang vào, ôm lấy cô đi vào trong trung tâm mua sắm.
Hắn vừa nhìn là biết người có tiền, nhân viên quầy hàng đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, nhiệt tình giới thiệu mấy bộ y phục xuân hạ của năm nay, đương nhiên có cả mấy mẫu váy liền áo bán tốt nhất.
Váy liền áo là thời trang du nhập từ Nga, đương nhiên thực thể hiện rất rõ ràng phong cách nước Nga tân tiến, rất phóng khoáng lại mang hơi hướm phương Tây, được mấy khách hàng trẻ tuổi rất ưu chuộng.
Ai có một hai bộ váy liền áo đều là đối tượng ban hâm mộ của cả lớp, Triệu Hi Hằng năm ngoái còn có thể mặc cả nửa tháng không trùng bộ nào, làm cho mấy bạn học ghen tị muốn chết.
Làn da cô trắng, mặc gì cũng đẹp, thử hết mấy cái treo trong tiệm một lần.
Có cô gái trẻ nào không thích đẹp, Triệu Hi Hằng nhìn mình trong gương, yêu thích không rời mắt được.
Cô khảy khảy mấy sợi tóc mái nhỏ trên trán, nếu có kẹp tăm kẹp tóc lên thì tốt rồi.
Vệ Lễ đã đẩy kính râm lên trên đỉnh đầu, trong ánh mắt đều là kinh diễm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, mình cũng thật biết buôn bán, hai ngàn đồng là có thể cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy.
"Mặc cái màu đỏ kia thử xem?" Vệ Lễ chỉ chỉ cái váy liền áo đỏ thẫm treo trên tường. Làn váy có vài nếp cong ưu nhã hào phóng uốn lượn, cổ áo tròn có viền ren, trên eo là cái thắt thăng to bản cỡ nửa bàn tay.
Kết hôn phải mặc đồ đỏ, vậy mới vui mừng.
Màu đỏ thẫm không quê mùa, ngược lại càng có vẻ ưu nhã hơn cho người nào có làn da trắng, thực ý nhị.
Vệ Lễ cảm thấy cômặc sẽ đẹp.
Triệu Hi Hằng đi vào thay quần áo, Vệ Lễ bảo người bán hàng đem mấy món cô đã thử đều gói lại, sau đó trả tiền.
Còn có đôi giày xăng đan cùng giày da bóng lưỡng cao qua cổ chân cũng mua, quần áo cùng giày đều gửi lại quầy bán hàng trong trung tâm mua sắm.
Nước hoa của nước ngoài du nhập vào cũng rất được người trẻ yêu thích, ai có tiền cũng phải muốn mua một lọ. Người khác có, Vệ Lễ tất nhiên cũng không thể để Triệu Hi Hằng thiếu. Mỹ kỳ danh là vì mặt mũi của mình.
"Mùi hoa nhài, hoa quế, hoa hồng, ba loại này bán tốt nhất." Người bán hàng nhiệt tình ra sức giới thiệu.
"Thôi đừng mua đi." Thứ này rất đắt, lại nói tiếp cô cùng Vệ Lễ chưa gặp nhau được mấy lần, cũng chưa nói với nhau được mấy câu, tuy rằng lập tức sẽ kết hôn, nhưng còn chưa phải rất quen thuộc, cô không tiện muốn mấy thứ quý giá như vậy.
"Hai ngàn đồng kia còn ở chỗ tôi đây này, phải ngoan ngoãn nghe lời, chọn một cái đi." Vệ Lễ vỗ vỗ túi, uy hiếp cô.
Triệu Hi Hằng lẩm bẩm lầm bầm, chưa thấy ai lại vội vàng tiêu tiền như vậy, "Tôi muốn mùi hoa sơn chi!"
Mua xong nước hoa, Vệ Lễ sờ sờ tóc cô, thấy có mấy cô gái trẻ trong trung tâm mua sắm có mái tóc hơi cuốn xoăn xoăn, liền mang cô đi tiệm cắt tóc.
Đại đa số thời điểm, mọi người đều tự mình ở nhà tùy tiện cắt cắt là xong, trừ phi có dịp trọng đại hoặc là trong nhà tiền mới có thể đi tiệm cắt tóc tiêu tiền.
Que sắt uốn tóc dán sát vào đầu tóc Triệu Hi Hằng mấy lần, phát ra mấy tiếng xèo xèo nho nhỏ, lại mang theo mùi hơi cháy.
Nhưng mà hiệu quả cũng không tệ lắm, uốn cong cong, làm cô thoạt nhìn giống như lớn hơn vài tuổi, lại giống mấy thanh niên thời thượng trong thành.
Thợ làm tóc thuận tiện xử lý kiểu tóc của cô xong, lại dùng một cây kẹp nhỏ có màu gần giống màu váy của cô vén tóc mái của cô lên.
"Đồng chí cũng thật xinh đẹp, nam đồng chí muốn cắt tóc luôn một chút không ?" Thợ làm tóc hơi liếc liếc về phía Vệ Lễ đang si ngốc ra nhìn ở một bên
Vệ Lễ mới hồi thần lại, "Hai ta hôm nay sẽ đi kết hôn, cắt thì cắt đi."
Hắn chủ yếu là muốn nói cho thợ làm tóc, bọn họ hôm nay sẽ kết hôn.
"A, được rồi. Kết hôn chính là đại hỉ sự, tình hữu nghị cách mạng được thăng hoa, sẽ trở thành chiến hữu cả đời nha!" Thợ làm tóc hỉ khí dương dương chúc mừng, hắn cắt phần tóc quá dài của Vệ Lễ, chia lại tóc mái, lấy keo xịt tóc cố định kiểu tóc bảy ba cho hắn.
Vệ Lễ ngồi trước gương, căn bản không biết mình bị trang điểm thành cái gì, chỉ nhìn vào trong gương ngắm ảnh phản chiếu của Triệu Hi Hằng phía sau.
Cô ngồi trên ghế dài ở phía sau, váy liền áo đỏ thẫm, eo thon gọn được thắt lưng gom lại, lộ ra cẳng chân càng thon dài trắng nõn, trên mắt cá chân mảnh khảnh là nút kim loại của đôi giày xăng đan đen bóng. Mái tóc bồng bềnh cong cong, môi đỏ hồng, lông mi cũng dài rậm, nhìn cứ như hình trong họa báo.
Còn đẹp hơn......
"Xong rồi, đồng chí."
"Đồng chí ?."
Thợ làm tóc vỗ vỗ bả vai Vệ Lễ.
Hắn mới giật mình, dời ánh mắt lên bản thân mình trong gương.
Trán hắn cơ hồ đều lộ ra, mái tóc hơi phồng lên bị keo cố định, không dán vào da đầu, thật lịch sự sạch sẽ, thật không giống hắn.
Khi hai người tay trong tay ra cửa, thợ cắt tóc tay cầm kéo, tay vịn khung cửa hướng theo bọn họ vẫy tay, "Bách niên hảo hợp nha!"
Làn gió đổi mới thổi quét qua cả nước, người bị phong cách thời thượng ảnh hưởng cũng không ít.
Mọi người đều theo đuổi thời thượng, đặc biệt là phong cách lãng mạn kia.
21 tháng 5, Cục Dân Chính, người đến lĩnh chứng xếp một hàng dài ngoài cửa, Triệu Hi Hằng mua quần áo, mua giày, đi dạo phố, uốn tóc liền dùng cả nửa ngày, vừa thấy đội ngũ dài như vậy xếp hàng, mặt đều sụp xuống, "Hay là ngày mai lại đến đi."
Giày hơi cao, cô đứng lâu cũng thấy không thoải mái.
Kết cái hôn phiền toái như vậy.
"Không được!" Vệ Lễ khẽ cắn môi, "Đứng chỗ này đợi chút."
Hắn bước nhanh đi ra ngoài, Triệu Hi Hằng giơ tay nắm cũng không nắm lại được.
Cách đó không xa có một cửa hàng, Vệ Lễ chui vào, chỉ chốc lát sau ra tới, ôm một túi giấy dầu, nhét túi vào trong lòng cô, chỉ chỉ chỗ bồn hoa nhỏ râm mát, "Đi qua chỗ đó ngồi chờ chốc lát đi."
Nhân viên công tác ra duy trì trật tự, vì tiết kiệm thời gian, cũng phát bảng đăng ký cho đội ngũ đang xếp hàng trước.
Vệ Lễ híp mắt nhìn trong chốc lát, phát hiện chữ bên trên hắn đều không quen biết.
Triệu Hi Hằng trải khăn tay lên rìa bồn hoa, sợ làm dơ váy mới.
Cô mở túi giấy dầu ra, bên trong có một túi lớn kẹo sữa thỏ trắng, bánh hạch nhân, hộp mứt hoa quả, bánh me, một chai Coca thủy tinh, đây là loại nhập từ nước ngoài về.
Vệ Lễ đứng xếp hàng trong đám người, còn đang cúi đầu nhíu mày nhìn bản đăng ký trong tay, tay áo sơmi của hắn xắn cao lên, lộ ra cánh tay thon chắc, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng.
Triệu Hi Hằng trong lúc nhất thời nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Hình như người cũng khá tốt, cũng không xấu như người trong thôn nói vậy.
Triệu Hi Hằng ôm túi giấy dầu qua, đứng ở bên người hắn, trên người cô thoang thoảng mùi thơm hoa sơn chi làm Vệ Lễ ý thức ngẩng đầu.
"Không mở được Coca à?"
Hắn thuận tay lấy chai Coca thủy tinh trong bao giấy dầu ra, "Tôi biết ngay là mở không ra mà."
Hắn đặt nắp chai lên khe tường, khẽ ấn uống, nắp chai tách ra, Coca phát ra âm thanh xì xì sủi bọt.
Triệu Hi Hằng móc móc túi giấy dầu, "Muốn ăn cái gì?"
Kỳ thật cô không phải tới tìm hắn mở nắp chai.