"Con cũng thấy 3000 nhiều quá." Triệu Hi Hằng sửa miệng vô cùng lưu loát, "Hai ngàn là được rồi."
Nàng là người có lương tâm hơn nữa còn có uy tín, nói hai ngàn chính là hai ngàn, tuyệt không lợi dụng người khác.
Thái độ Triệu Hi Hằng kiên quyết, Vệ Lễ kinh ngạc liêu mắt nhìn cô một cái.
Cái con nhóc này còn rất có nguyên tắc nha.
"Vậy đều nghe em."
Cô nhóc này ngu xuẩn, cho thêm một ngàn đồng mà cũng không cần, vậy đừng trách hắn.
Triệu Hi Hằng lấy hai chén nước đường đưa cho Vệ Lễ cùng mẹ Triệu.
Vệ Lễ là khách, mẹ là người bệnh, cô uống gì cũng được, trơn họng là được rồi.
Mẹ Triệu làm sao có thể để con gái bảo bối không có nước đường uống, vừa định nói mình không thích uống ngọt rồi đưa chén nước đường cho Triệu Hi Hằng, liền thấy Vệ Lễ trước bà một bước, đem chén của hắn đưa cho Triệu Hi Hằng.
"Anh không uống mấy thứ này, lu nước nhà em để chỗ nào?"
Triệu Hi Hằng chỉ chỉ, hắn liền đi tới cầm cái chén, bước qua lu nước múc chén nước trở về.
Khi hắn bưng nước vào cửa, biểu tình có chút quái dị.
Ánh mắt Triệu Hi Hằng chạm vào ánh mắt hắn, có chút nhìn ra trong ánh mắt hắn có ý tứ gì, có chút ghét bỏ?
Ghét bỏ cái rắm á! Hắn tự mình nói không cần uống nước đường mà.
Ánh mắt mẹ Triệu xoay chuyển giữa hai người, yên lặng thu chén mình lại, nhấp một ngụm.
A! Ngọt ghê ! Còn ngọt hơn trước kia uống nước đường nữa.
Hiện tại đầu năm nay vật tư không phong phú, muốn mua đường mua dầu đều phải đợi đến đầu tháng mới có thể có cung ứng, cho dù là hộ giàu có đi chăng nữa, cũng không ai dám nói không thích uống nước đường.
Được, thằng bé này xem cũng còn rất biết đau lòng người.
Ba người ngồi với nhau trong chốc lát, mẹ Triệu uống nước đường xong rồi, thấy Vệ Lễ một ngụm nước trong chén đều không động, chỉ cầm chén trên tay, liền nói, "Sao tiểu Vệ lại không uống nước vậy?"
Giống như nếu hắn còn không uống, giây tiếp theo liền sai Triệu Hi Hằng lại đi rót cho hắn chén nước đường vậy.
"Uống, uống chứ." Vệ Lễ căng da đầu, bưng chén nước uống.
Có người nói là, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích.
Vệ Lễ cứ như vậy ngồi uống nước, mẹ Triệu đều thấy hắn thuận mắt, chỗ nào cũng hài lòng.
Ai nha, thằng bé này cũng cao ghê, đứng lên không chừng cao cỡ 1 mét 83 chứ không ít, có hơi gầy, nhìn có vẻ mong manh, phải ăn nhiều cơm hơn.
Nhưng mà xem cổ tay, xương lộ ra lại nhìn thực rắn chắc, khí thế có hơi hung dữ, nhưng rất có cảm giác an toàn, còn đỡ hơn mấy người nhu nhược yếu đuối hay bị người ta khi dễ.
Chờ đến khi nào cắt bớt tóc đi, lộ trán ra ngoài, khẳng định càng trông có vẻ tinh thần.
A Đam nói thằng bé này rất cầu tiến, là một người rất nỗ lực.
Trong lòng mẹ Triệu không biết đã khen đến như thế nào, muốn giữ hắn lại ăn cơm, nhưng lại cảm giác không thích hợp, hiện tại thân thể của bà đứng lên đã thấy lao lực. A Đam làm cơm, vậy càng đừng nói nữa, căn bản không phải cho người ta ăn, cũng không thể để tiểu Vệ ăn, càng không thể để lộ khuyết điểm của con gái mình được.
Tinh thần của bà có chút mệt mỏi, ngồi được trong chốc lát, chậm rãi nói, "Hai đứa con đi chơi đi, mẹ ngủ tiếp một lát."
Triệu Hi Hằng dọn chén, cùng Vệ Lễ một trước một sau chui vào trong phòng bếp tối tăm.
Vệ Lễ kéo trụ cổ tay cô một phen, túm cô đến chỗ lu nước trong viện, chỉ vào lu, thấp giọng nói với cô, "Triệu Hi Hằng, cô thật không thể cần mẫn múc nước thì múc cho đầy một chút sao ? Cô múc nước không đầy lu rồi mà không thèm đậy lại ?"
"Nhà tôi đơn chiếc lại nghèo, làm gì để ý nhiều vậy." Triệu Hi Hằng đúng lý hợp tình phản bác hắn.
Vệ Lễ tức đến hô gấp sắp không thông, đánh thì không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, hắn tức đến đi vòng quanh lu nước hai vòng.
Mẹ nó chứ, nhà nghèo! Cái lý do này mẹ nó đúng lý hợp tình còn chính nghĩa nữa chứ!
"Cô đúng là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, giai cấp cách mạng vô sản trung thực nga." Vệ Lễ âm dương quái khí, "Tôi vừa rồi thấy con cóc từ trong lu nhảy ra."
Hắn vừa rồi uống, là nước cóc tắm! Còn uống hết một chén lớn như vậy!
Hiện tại tưởng tượng tới, thật chịu không nổi.
Triệu Hi Hằng nhìn cái lu xem xét, nước trong lu chỉ còn lại một tầng mỏng manh sát đáy.
Bảo cô ngoan ngoãn chịu mắng là không có khả năng, căng da đầu già mồm cãi, "Có ếch xanh thì ếch xanh, cũng không phải không uống được ......"
"Hay, vậy cô thấy được phải không." Vệ Lễ suýt nữa nổ tung, còn dám cãi, "Để tôi cho cô thử nha !"
Triệu Hi Hằng cho rằng hắn muốn rót nước lu vào trong miệng mình, sợ đến chạy ào ra bên ngoài.
Cô chỉ là mạnh miệng thôi, ai biết con ếch xanh kia có vãi nước tiểu ra khắp cái lu hay không chứ ?
Nhưng cô làm sao chạy nhanh hơn Vệ Lễ, một chút đã bị người kéo trở lại, eo bị ép lên trên mép lu.
Đại trượng phu co được dãn được, "Tôi không uống đâu, tôi sai rồi, tôi xin lỗi......"
Triệu Hi Hằng nói xong vội vàng che miệng lại.
"Chậm, tôi thấy vừa rồi miệng nhỏ của cô há há mở mở lợi hại lắm cơ mà ?" Vệ Lễ kéo cô xuống một phen, cúi đầu dán lên đôi môi mềm mại của cô.
Xúc cảm mềm mại mới lạ làm hai người đều ngẩn ra, mặt Vệ Lễ vừa đỏ vừa nóng, lỗ tai cũng ửng lên, hắn hung hăng cạy môi cô ra như trả thù, vị ngọt của nước đường làm tim hắn đập nhanh hơn, ấn cô lại không cho cô thoát đi.
Sau một hồi, mặt Triệu Hi Hằng không biết là ngộp thở hay là sặc, đỏ bừng, đỡ mép lu ho khan, liều mạng chùi chùi đôi môi đỏ bừng của mình, nhưng lại làm cho môi càng đỏ, đỏ như muốn nhỏ máu.
Vệ Lễ véo mặt cô, "Hiện tại nếm được cóc có mùi vị gì rồi đúng không, tôi xem về sau cô còn ngoan cố nữa hay không."
Cô còn đang lau miệng, Vệ Lễ bực bội nổi giận, mặt đỏ tai hồng nói, "Cô ráng mà lau, đã sắp kết hôn rồi, hôn một cái thì có gì? Tôi có phải dẫn cô ra ruộng bắp đâu."
Mặt Triệu Hi Hằng càng đỏ hơn, xuỳ hắn một ngụm, "Dẫn ra ruộng bắp cái đầu anh ! Không biết xấu hổ!"
Vệ Lễ xem như hòa nhau, hắn mặc kệ, không quan tâm ngoài miệng cô nói gì thì nói, hắn cũng chả có hại, "Ngày mai là 21 tháng 5, ngày hoàng đạo, mọi việc toàn nghi, hai ta đi lãnh chứng, cô mặc cái gì dễ coi ấy, nghe không ?"
"Nghe rồi!" Triệu Hi Hằng còn vì chuyện vừa rồi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, "Anh mau cút đi!" Hai con ngươi to đen bóng của cô lúng liếng trừng lên, không quay đầu lại chạy về phòng, bỏ lại hắn một mình.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, lấy ra một văn tiền, nhờ bà Lý cách vách ngày mai hỗ giúp chăm sóc mẹ cô một ngày.
Bà Lý là người rất hiền lành, chỉ là trong nhà hơi nghèo, bà lớn tuổi nên mắt và thân thể đều không tốt, chỉ có thể mỗi ngày nhận giặt quần áo hay đóng đế giày cho người ta kiếm chút tiền lẻ.
Triệu Hi Hằng cho bà một văn tiền, bà đương nhiên là làm.
Nước cóc tắm quả nhiên uống không được, Vệ Lễ đi một hồi liền thấy đau bụng, thẳng đến buổi chiều mới ngừng nghỉ, hắn nằm trên giường đất mắng Triệu Hi Hằng mấy lần, quyết định ngày mai sẽ mắng cho cô thêm một trận.
Sáng sớm hôm sau, hai người gặp nhau ở đầu thôn, Vệ Lễ vẫn mặc cái áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp ngày hôm qua đi nhà cô, trên áo sơmi còn ủi phẳng phiu, sạch sẽ phối hợp với quần đen, li quần thẳng tắp sắc bén, nhìn như may ở trong thành, thật đỏm dáng muốn chết.
Triệu Hi Hằng vẫn còn mặc áo sơ mi vải bông ngày hôm qua, quần xanh dài rộng, búi hai búi tóc ở hai bên.
Nếu không phải cô còn chút nhan sắc, bộ quần áo này muốn bao nhiêu quê mùa thô kệch thì có bấy nhiêu m.
Nàng mặc quê một cục, mạch trán Vệ Lễ nhảy thịch thịch thịch.
"Cô mặc thế này đi kết hôn?"
Triệu Hi Hằng giật nhẹ vạt áo, "Không được sao?"
"Lên xe! Lên xe cho ông nhanh lên!" Vệ Lễ liền lôi kéo đẩy cô lên xe, tức giận chạy xe về hướng trong thành.