Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Phiên ngoại 1: Con gái ông chủ mỏ than phá sản (5)


2 năm

trướctiếp



"Kẹo sữa." Vệ Lễ hơi chút sửng sốt.

Triệu Hi Hằng cúi đầu, mấy lọn tóc cong cong đổ về phía hắn, làn da trắng như tuyết càng trắng nõn dưới ánh mặt trời, cô lui cui lục lục trong túi giấy dầu.

Bỗng nhiên Vệ Lễ cảm thấy cô thoạt nhìn cũng rất ngọt, ừ, ngọt như kẹo sữa vậy.

Triệu Hi Hằng lấy ra một viên kẹo sữa, cho hắn.

Vệ Lễ giơ giơ hai tay, ý bảo là mình không có tay cầm.

Tay trái hắn còn đang cầm chai Coca mới mở ra, tay phải lại nắm bản đăng ký, đúng là không rảnh tay thật.

Triệu Hi Hằng cũng không nghĩ nhiều, thuận tay gỡ giấy gói kẹo ra, nhét viên kẹo vào trong miệng hắn.

Gò má tái nhợt của Vệ Lễ chậm rãi từ từ hồng lên, con ngươi rũ xuống, không dám nhìn thẳng Triệu Hi Hằng, trong lòng cứ như đang ôm một con nhỏ con.

Keo sữa trong miệng tan ra, quá ngọt, ngọt đến mức cảm thấy cổ họng khô gắt, trước đây kẹo sữa hình như đâu có ngọt đến như vậy.

Hiện tại trong miệng hắn vẫn còn ngọt, chỗ nào cũng thấy không được tự nhiên.

Triệu Hi Hằng sao lại ngoan như vậy chứ ? Tuy rằng có mỗi chuyện múc nước đơng iarn cũng không biết, còn luôn già mồm, nhưng cô đáng yêu như vậy, cũng không có vấn đề gì.

Trong lòng Vệ Lễ suy nghĩ, nếu như hắn còn không nhìn cô, có thể nào cô lại nghĩ hắn đang thẹn thùng với cô không?

Hắn mới không thẹn thùng nhá.

Vệ Lễ đẩy viên kẹo sữa ra cắn cắn dưới răng cấm, cứng rắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó suy nghĩ nửa ngày, cứng đờ mở miệng, "Rất ngọt."

Thực rõ ràng không biết nói gì lại tìm lời để nói, Triệu Hi Hằng không biết trả lời như thế nào, kẹo không phải vốn dĩ là ngọt sao?

Phía trước không hiểu sao lại ồn ào gây gổ lên.

"Em cũng muốn ăn kẹo, uống nước có ga."

"Cô ăn cái kẹo gì, uống nước có ga gì chứ ? Bao nhiêu tiền cô biết không? Sắp sửa xếp hàng tới lượt rồi, còn không nhịn được một chút sao ?"

Nữ đồng chí xếp hàng phía trước miệng khô lưỡi khô, nhìn Triệu Hi Hằng cùng Vệ Lễ hai người chia nhau đồ ăn vặt, nhịn không được oán giận hai câu, nam đồng chí đang xếp hàng cũng nổi lên một ngọn lửa trong lòng, hai người nhao nhao lên, thanh âm càng lúc càng lớn.

Triệu Hi Hằng nghe rõ hai người này là vì cái gì cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy bọc đồ ăn trong tay này thật phá lệ bỏng tay, mặt cùng lỗ tai cô đều đỏ, hận không thể đào cái lỗ chui xuống đi.

Cô cúi đầu, mũi chân theo bản năng chọc chọc trên đất.

Vệ Lễ đắc ý, nội tâm hắn quá xấu, cảm giác được hai người phía sau càng gây gổ càng lớn tiếng, có vẻ hắn không giống nam đồng chí kia nha, tên nam cẩu đó thật không biết yêu thương vợ mình.

Dường như hắn còn sợ lửa không đủ lớn, kích động nói, "Nữ đồng chí phía trước ơi, trước khi kết hôn mà hắn còn đối xử với cô như vậy, kết hôn rồi còn không biết sẽ như thế nào đâu, cô xem có nên suy xét lại chút không nha ?"

Cũng tiện không kết hôn, đi rồi nhường chỗ cho hắn.

Nữ đồng chí kia vốn dĩ chính muốn nghe hai câu an ủi từ chồng tương lai mình, kết quả không ngờ lại gây lên như vậy, trong lòng cũng chua xót, thật sự không dễ chịu, nam đồng chí cũng tức giận, hai người dứt khoát rời khỏi đội ngũ xếp hàng, hôm nay không kết hôn.

Mặt Triệu Hi Hằng càng đỏ, thấy ánh mắt người chung quanh người xuyên qua tới, dùng túi giấy dầu che mặt, Vệ Lễ dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô, ngữ điệu nhẹ nhàng, thậm chí có chút khoe ra, "Cho anh thêm cục kẹo nữa đi, nhanh lên."

Triệu Hi Hằng mới không thèm để ý tới hắn, xấu hổ chết người.

"146, số 146 đâu ~" nhân viên công tác gân cổ lên từ bên trong gọi ra.

Vệ Lễ nhìn số trong tay, 148, số 147 đằng trước đi rồi, hôm nay họ không kết hôn, vậy lập tức liền đến phiên hắn.

"Mau, uống hết Coca đi, chai mở ra rồi không tiện mang vào." Hắn đẩy chai Coca về trong tay Triệu Hi Hằng.

"Uống không hết." Một chai thủy tinh lớn như vậy mà.

"Uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu."

Triệu Hi Hằng ực ực uống xong gần nửa bình, nấc lên một cái, "Uống không nổi nữa."

Vệ Lễ thuận tay nhận lấy, ừng ực ừng ực hai ngụm đã uống cạn, sau đó nhét bình thủy tinh vào thùng rác trước cửa Cục Dân Chính.

Triệu Hi Hằng nắm túi giấy dầu, đôi mắt nhìn chằm chằm con kiến trên mặt đất, số lần đỏ mặt của cô hôm nay thật quá nhiều rồi.

Cái chai Coca kia, cô vừa rồi uống xong, còn dính son môi cô đó.

Nhưng mà, hắn uống cũng uống xong rồi, cô còn nhắc nhở có phải có vẻ rất làm ra vẻ hay không, kiểu như cô để ý nhiều vậy. Coca mắc như vậy, cô uống không hết đương nhiên không thể lãng phí, hình như hắn cũng không làm sai cái gì.

A a a, nhưng mà vì sao hắn chùi cũng không chùi, cứ như vậy uống vào chứ!

Thật kỳ quái!

"Số 148."

Cô không rối rắm được bao lâu, đã bị Vệ Lễ túm cánh tay kéo đi vào.

Trong tay cô còn cầm túi giấy dầu chứa đầy đồ ăn vặt, bên trong túi, ngoại trừ kẹo sữa cho Vệ Lễ ăn, mấy thứ khác cũng chưa chạm vào, nặng trĩu, cô lắc lắc tay.

Vệ Lễ nghiêng đầu nhìn cô, lấy túi giấy dầu qua, đem bánh quy, mứt hoa quả, kẹo bên trong đều chia cho nhân viên công tác của Cục Dân Chính.

Kẹo sữa, bánh hạch nhân đều không rẻ, lại là do người ta tân hôn phát, đều dính không khí vui mừng, mọi người đều vô cùng cao hứng nhận.

Không ít mấy đôi tân nhân tới đăng ký đều mang theo hạt dưa hay kẹo mừng, trên bàn tiếp đãi đã đặt  không ít kẹo đậu phộng đỏ rực.

Quá trình đăng ký thực thuận lợi.

Nhân viên công tác đưa qua cái gì, Triệu Hi Hằng liền ký cái đó, nhiều nhất chỉ là có đôi khi vì Vệ Lễ viết chữ quá chậm, cô dừng lại chờ hắn thôi.

Nàng kỳ thật cũng không biết chuyện viết cái tên thôi, vì sao hắn viết lâu như vậy.

Khi Vệ Lễ viết tên họ mình vào, cô liếc mắt xem một cái, ngày 1 tháng 6 năm 1960 sinh ra vào rạng sáng, cô là 30 tháng 11 năm 1962, hai người hơn kém hai tuổi.

Tư thế cầm bút của hắn rất cứng đờ, chữ cũng thực xấu, cô thu hồi ánh mắt về, cũng không cười nhạo hắn. Người trong thôn có thể học hết tiểu học đã không tồi, hắn còn phải kiếm tiền nuôi sống chính hắn, đương nhiên cũng không còn hơi sức đâu mà lo đi học.

Vấn đề sinh tồn mới là quan trọng nhất.

Cuối cùng cả hai bị kéo vào một gian phòng nhỏ, hai người ngồi trước một khối vải đỏ, vai kề vai chụp ảnh kết hôn.

Nhân viên công tác không ngừng nhấn mạnh, "Ngồi gần một chút, thân mật hơn một chút." Vệ Lễ quay đầu, đùa nghịch hất hất tóc mái uốn cong cong của cô, "Cô nhìn đầu tóc tôi xem được chưa."

Kỳ thật đã rất đẹp rồi, nhưng Triệu Hi Hằng vẫn giơ tay, tượng trưng phủi phủi cho hắn mấy cái, "Được rồi."

Trái tim cô nhảy có chút mau, trước tấm phông nền đỏ rực này dường như cô mới chân chính cảm giác được mình sắp cùng một người khác tạo thành một gia đình mới.

Người này cô chưa nói chuyện được bao nhiêu lời, tính cách cũng khó hiểu, hình như hắn còn rất chọc người ghét, tương lai sẽ ra sao, cũng không biết.

Nhân viên công tác thấy bộ dáng hai người bọn họ, không tự giác cười cười, "Được rồi, đừng chớp mắt nha."

"Răng rắc." Tiếng camera vang lên.

Bước cuối cùng của lĩnh giấy hôn thú là tuyên đọc lời thề, một đoạn lời nói dài như vậy, khi tờ giấy được giao vào tay hai người, Triệu Hi Hằng rõ ràng cảm giác được thân thể Vệ Lễ cứng đờ.

Nàng thử thăm dò hỏi, "Có thể không đọc không ?"

Tuyên thệ viên Trịnh lắc đầu, "Tiểu đồng chí sao lại thế này? Kết hôn là chuyện lớn như vậy, làm sao có thể tỉnh lược bớt được chứ ?"

Khi Cục Dân Chính cân nhắc đến bước tuyên thệ trong thủ tục này, kỳ thật đã suy xét đến trình độ văn hoá của hai vợ chồng đi lãnh chứng, đại đa số đều là tuyên thệ viên đọc trước rồi hai vợ chồng đọc theo, nhưng đôi vợ chồng son này thoạt nhìn không giống không có văn hóa, không biết chữ, cho nên hắn cũng chỉ cho rằng tiểu đồng chí này lười mà thôi.

Triệu Hi Hằng kéo kéo tay áo Vệ Lễ m, nhỏ giọng nói, "Vậy anh đọc theo tôi đi, được không?"

Vệ Lễ gật gật đầu.

Với Triệu Hi Hằng mà nói, tuy rằng cô cùng Vệ Lễ kết hôn là vì lấy tiền chữa bệnh cho mẹ mình, nhưng cô vẫn tính toán phải sống cùng Vệ Lễ thật tốt.

Kết hôn đời này có thể chỉ có một lần lúc này thôi, là chuyện vô cùng trang nghiêm thần thánh.

Với Vệ Lễ mà nói, hắn còn chưa từng nghĩ tới đời này sẽ cùng một cô gái xinh đẹp như vậy kết hôn, trước kia hắn cũng không nghĩ tới chuyện lấy vợ, sống một mình cũng khá tốt, vô câu vô thúc, tiền cũng đủ tiêu.

Nhưng khi hắn thấy Triệu Hi Hằng, luôn muốn liếc nhìn cô thêm một cái, cảm thấy nếu như có cô ở nhà mình thì tốt rồi, cho nên một lúc xúc động liền cùng người lãnh chứng, chẳng những không hối hận, mà còn có chút chờ mong những ngày tháng về sau.

Quyển sổ kết hôn đỏ rực đặt ở trong túi, có chút nóng đến không được, Vệ Lễ thỉnh thoảng lại sờ sờ túi quần, lôi kéo Triệu Hi Hằng đi ra khỏi cửa lớn Cục Dân Chính.

Hắn trước kia chưa từng cảm thấy thẹn vì chuyện mình không có văn hoá.

Mấy nhân viên công vụ có văn hoá trong thôn cũng chưa ai mà hắn cảm thấy có gì khác người.

Nhưng Triệu Hi Hằng là trình độ văn hoá cao trung, cao trung thì học cái gì nhỉ ? Là một ít học vấn cao thâm hắn nghe cũng chưa hiểu đi.

Hắn thì lại chỉ biết mấy chữ linh tinh vụn vặt, hiện tại bỗng nhiên cảm thấy trên mặt nóng rát.

"Cô có đói bụng không?" Hắn hỏi.

"Có hơi đói." Một túi đồ ăn vặt kia, cô còn chưa có ăn.

"Đi đi đi, dẫn cô đi khách sạn quốc doanh lớn ăn cơm." Vệ Lễ tự nhiên bắt lấy tay cô, đi phía trước trung tâm thị trấn.

"Anh tiết kiệm chút tiền đi, chỗ đó mắc lắm a." Triệu Hi Hằng tính tính, hôm nay hắn cũng phải tiêu ít nhất hai trăm đồng rồi.

Thật đúng là đứa con phá sản, nhiều tiền cũng có thể chịu được kiểu xài như vậy sao ?

Vệ Lễ búng lên trán cô một cái, chê cười cô, "Cô đang làm gì vậy ? Mới vừa lãnh chứng liền bắt đầu quản tiền của tôi rồi hả ? Còn đủ nuôi sống cô, bớt nghĩ nhiều đi."

Cú búng tay kia lập tức thật không nhẹ dù hắn xuống tay không nhẹ không nặng, Triệu Hi Hằng đau đến hít một hơi, trán đều phiếm đỏ, tức giận ném tay hắn ra.

Vệ Lễ cũng không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại dễ tổn thương như vậy, vội vàng đuổi theo, bắt lấy cánh tay cô.

Lại bị Triệu Hi Hằng ném ra, hắn lại bắt lấy, lại bị ném ra, hắn chỉ có thể nắm váy cô, "Lát nữa gọi cho cô nhiều thịt một chút, ăn bù lại, được chưa ?"

Thịt hả, Triệu Hi Hằng đã vài tháng chưa được ăn thịt.

Cô không tự giác cảm thấy nước miếng đang tứa ra,  bước chân thả chậm một chút.

Nếu nói như mẹ Triệu, trù nghệ của Triệu Hi Hằng quá kém, làm cơm thật không phải cho người ăn, không nói đến mấy tháng nay không ăn được thịt, trên cơ bản không ăn được cái gì hương vị bình thường cả, chỉ là nấu chín rồi miễn cưỡng có thể cho vào miệng thôi.

Vệ Lễ thấy cô có vẻ động lòng, lại đuổi theo, nghiêng đầu nhìn cô, "Thịt kho tàu? Sủi cảo thịt heo hành tây? Cá chép nướng ?"

Triệu Hi Hằng nuốt nuốt nước miếng, đã rất khó duy trì rụt rè.

"Hai ta đi nhanh lên đi, còn có thể kiếm được chỗ ngồi tốt, lát nữa người ta lại đến đông bây giờ." Vệ Lễ cười, lộ ra một hàm răng trắng sắc nhọn, nắm lấy cô chạy chậm đi.

Nhưng mà khách sạn quốc doanh không thể muốn ăn gì thì ăn, chỉ có thể xem hôm nay đầu bếp làm cái gì, liền chọn trong số mấy thứ đó.

Cũng may đồ ăn có thịt cũng rất nhiều, sốt thịt bò, bánh bao thịt, sủi cảo thịt bò hành tây, Vệ Lễ cùng cô ngồi ở một góc, chỉ chỉ mấy thứ đó, "Lại thêm một mâm rau trộn, hai chai nước cam có ga."

Đồ ăn lên bàn, hắn nhờ người phân ra gói lại một ít, lát nữa mang về nhà cho mẹ Triệu ăn.

Mười mấy năm giáo dưỡng mới giúp được Triệu Hi Hằng chật vật giữ được tư thái nhai kỹ nuốt chậm.

Cách mấy tháng mới có thể lại ăn được thịt, thật là cảm động muốn chết.

Cô mới ăn lửng dạ, liền nghe Vệ Lễ bỗng nhiên nói, "Đêm nay liền dọn qua đi."

Triệu Hi Hằng sặc một ngụm.

"Cô hẳn là cũng không có gì mang đi, trong nhà hai gian phòng, hai ta một gian, mẹ một gian."

Thịt trong miệng đều không thơm nữa, Triệu Hi Hằng lại không có lý do gì cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng, kết hôn không ở cùng nhau mới kỳ quái đó.

Triệu Hi Hằng thấy cách Vệ Lễ tiêu xài, thật sự không thể tưởng tượng căn nhà bốn vách tường trống huếch này là nhà hắn.

Nhà là nhà ngói, có lắp đường ống nước, trong viện còn có một cái giếng, treo đèn dây tóc, trên tường quét vôi trắng tinh, căn nhà này có thể nói là nhà có điều kiện nhất trong thôn.

Trong thôn này trừ bỏ nhà thư ký thôn, nhà ai cũng không có tiền đi dây điện, phải đốt đèn.

Nhưng thật sự là trống huếch nha, không bàn không ghế không gương, ngay cả tờ lịch treo tường cũng không có, nói chuyện còn nghe tiếng vọng của mình đến rõ ràng, thật dọa người.

"Anh bình thường ăn cơm như thế nào ?"

"Ngồi xổm dưới bếp ăn."

Triệu Hi Hằng hiện tại bắt đầu thấy nhớ cái bàn què chân trong căn nhà rách nát của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp