Chương 4: Chồng của em
Một bên khác, Nặc Kỳ Anh đang bận rộn đến nỗi không ngẩng đầu lên được. Cô chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là tiểu tổ trưởng Dương Thanh của cô sẽ chạy tới hỏi cô: “Kỳ Anh, sao cô lại đi làm một mình, tại sao tới giờ này rồi mà Hoài Lan vẫn còn chưa tới?”
“Cái gì, Hoài Lan không tới làm ư?”
Nặc Kỳ Anh hỏi với vẻ mờ mịt, thật sự là sáng nay quá bận nên cô vẫn chưa chú ý tới việc Tô Hoài Lan không đi làm.
“Đúng thế! Đã giờ này rồi mà cô ấy vẫn còn chưa tới! Hơn nữa cô ấy cũng không có xin nghỉ, chắc không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Nặc Kỳ Anh nghe Dương Thanh nói thế thì vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tô Hoài Lan.
Nhưng mà cô gọi mấy lần cũng không có ai nghe. Ngay lúc này cô mới phát hiện mình có một tin nhắn chưa đọc, là một số lạ nhắn tới.
“Hoài Lan, ở nhà chờ anh.”
Nặc Kỳ Anh đọc hết tin nhắn thì rất là kinh ngạc, cô nhắn lại.
“Anh là ai?”
Qua một lúc lâu cũng không thấy đối phương trả lời.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất thắc mắc, người gửi tin nhắn cho cô là ai, tại sao lại gọi cô là Hoài Lan, có phải là gửi nhầm rồi hay không?
Nhưng mà tới giữa trưa đối phương cũng chẳng nhắn lại. Ngay lúc Nặc Kỳ Anh muốn ném chuyện này ra khỏi đầu thì đột nhiên điện thoại cô lại vang lên.
“Chồng chưa cưới của em”
Chồng chưa cưới ư?
Nặc Kỳ Anh đọc được nội dung tin nhắn thì ngẩn cả người. Tô Hoài Lan có chồng chưa cưới ư, sao cô lại không biết chứ? Chẳng lế là nhà họ.
Tô sắp xếp cho cô ấy à?
Thế là Nặc Kỳ Anh trả lời một câu “Chào anh, anh gửi nhầm số rồi. Tôi không phải là Hoài Lan mà là bạn thân của cô ấy. Số điện thoại của Hoài Lan là… chỉ khác với số điện thoại của tôi một số cuối mà thôi.”
Bởi vì Nặc Kỳ Anh và Tô Hoài Lan là làm số sinh viên ở trong trường học cùng một lúc cho nên số điện thoại cũng giống nhau, chỉ khác mỗi một số đuôi mà thôi.
Số đuôi của Tô Hoài Lan là 8, còn của Nặc Kỳ Anh là 9 Phó Quân Tiêu nhận được tin nhẳn mà Nặc Kỳ Anh gửi tới thì không khỏi giật mình. Anh vội vàng đi tìm thông tin mà trợ lý Hoàng Khải mới gửi tới sáng nay.
Đúng rồi mà nhỉ!
Tối hôm qua anh đã dùng điện thoại của cô gái đó gọi cho Hoàng Khải, chẳng lẽ Hoàng Khải đưa số cho anh sai một số cuối à?
Đúng lúc này lại có một tin nhắn được gửi tới.
“Nếu như anh có thể liên hệ với Hoài Lan thì xin anh nói hộ tôi một câu. Để cô ấy gọi cho tôi, cô ấy tự dưng không nhận điện thoại khiến tôi rất lo lắng”
“Cô ấy được tôi sai người tới đón đi rồi”
Phó Quân Tiêu trả lời, Quản gia Lưu nói ông ấy đã đón người đi và đã sắp xếp cho cô ấy vào ở biệt phủ dựa núi ở ngoại ô phía đông thành phố Cung Huy rồi.
Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp đọc tin nhắn của đối phương thì Tô Hoài Lan đã gọi tới.
Nặc Kỳ Anh vội vàng bắt máy rồi hỏi với vẻ lo lắng: “Hoài An, sao cậu không tới làm? Có phải là bị ốm rồi không?”
Tô Hoài Lan trả lời: “Tôi không sao, cậu từ chức giúp tôi, tôi không muốn làm nữa.”
“Xảy ra chuyện gì à Hoài Lan?” Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Hoài Lan thì có chút căng thẳng.
Tô Hoài Lan trả lời tiếp: “Tôi không sao, tôi đã về nhà rồi. À đúng rồi, sau này chúng ta cũng đừng liên hệ với nhau nữa, sau này cậu cũng đừng nhắc tới tôi trước mặt người khác, cũng đừng nói là quen biết tôi! Tóm lại là chúng ta tuyệt giao đi!”
“Tuyệt giao ư? Đợi đã Hoài Lan, đến cùng là cậu bị sao thế?” Nặc Kỳ Anh nghe thấy vậy thì sững sờ, cô không biết đến cùng là giữa mình và Tô Hoài Lan đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô ta phải tuyệt giao với mình chứ?
Tô Hoài Lan không trả lời mà cúp luôn điện thoại.
Nặc Kỳ Anh cầm điện thoại trong trạng thái mãi chẳng hiểu được.
Tô Hoài Lan bị sao thế nhỉ?
Đúng lúc này thì tiểu tổ trưởng Dương Thanh chạy tới hỏi cô: “Kỳ Anh, ngày mai Hoài Lan có đi làm không?”
“Tôi nghĩ rằng sau này cô ấy cũng sẽ không trở lại nữa” Nặc Kỳ Anh nhún vai.
Tiểu tổ trưởng Dương Thanh hậm hực mà quay người rời đi.
Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới mở tin nhắn kia ra xem.
“Tôi phái người đi đón cô ấy…”
Xem ra Tô Hoài Lan về nhà thật rồi.
Chẳng lẽ là kết hôn trong bí mật ư?
Còn có cả chồng chưa cưới cơ đấy!
Nặc Kỳ Anh ngẫm lại thì cảm thấy rất buồn cười, bạn thân của cô vì kết hôn mà muốn tuyệt giao với cô ư? Nặc Kỳ Anh luôn cảm giác có gì đó rất lạ.
Bận bịu cả một ngày trời, Nặc Kỳ Anh tan việc về phòng trọ của mình thì thấy cửa phòng của Tô Hoài Lan mở toang ra, mọi thứ bên trong còn nguyên chỉ có Tô Hoài Lan là không thấy bóng dáng đâu cả.
“Hoài Lan? Hoài Lan?” Nặc Kỳ Anh hô lên vài tiếng mà không thấy người trả lời thế là lấy điện thoại ra gọi cho Tô Hoài Lan.
Điện thoại kêu một lúc lâu Tô Hoài Lan mới bắt máy.
“Hoài Lan, cả ngày nay cậu đi đâu thế?” Nặc Kỳ Anh vẫn rất là lo lắng, bận bịu cả một ngày trời nên cô đã quên luôn chuyện tuyệt giao hồi trưa rồi.
Tô Hoài Lan trả lời: “Không phải tôi đã nói rõ với cậu rồi sao? Cậu còn gọi điện thoại tới làm gì?”