Chương 3: Một đêm định tình
“Mợ cả?” Đón mình ư?
Tô Hoài Lan nghe thế thì giật hết cả mình, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đó với vẻ không thể hiểu được rồi hỏi: “Vì sao các người gọi tôi là mợ cả?”
Người đàn ông cầm đầu kia cười một tiếng rồi giải thích: “Bởi vì trên cổ mợ đang đeo dây chuyền gia truyền mà cậu chủ để lại cho mợ”
Dây chuyền gia truyền ư?
Tô Hoài Lan cúi đầu nhìn miếng ngọc trước ngực trong vô thức, không ngờ rằng sợi dây chuyền này lại có địa vị như thế. Đồng thời trong sự ngạc nhiên còn có chút buồn bã, bởi vì sợi dây chuyền này là của Nặc Kỳ Anh.
Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này không biết điều đó sao?
Tô Hoài Lan suy nghĩ một chút thì quyết định giả ngu, nghe ngóng thân phận của đối phương rồi tính tiếp: “Tôi không hiểu ông đang nói cái gì”
Người đàn ông tự giới thiệu mình: “Chào mợ cả, chúng tôi là người của tập đoàn Phó thị. Tôi là là chú Lưu.
quản gia của cậu cả, mợ có thể gọi “Tập đoàn Phó thị?” Tô Hoài Lan rất kinh ngạc, vui mừng tới nỗi nói có chút ấp úng: “Chính là tập đoàn Phó thị mà sản nghiệp nằm trong cả ba giới giải trí, thương nghiệp, chính trị, lợi nhuận đứng nhất nước liên tục trong vòng mười năm kia ư?”
“Đúng thế thưa mợ cả” Quản gia Lưu mỉm cười rồi gật đầu. Tập đoàn Phó thị nổi tiếng khắp cả nước, không ai là không biết.
Tô Hoài Lan vội vàng nói tiếp: “Vậy cậu cả nhà ông là ai?”
“Cậu cả nhà tôi chính là người thừa kế của tập đoàn Phó thị! Bởi vì thân phận của cậu cả khá là đặc biệt nên tạm thời chưa thể nói cho mợ biết tên thật của cậu ấy. Chờ tới lúc mợ và cậu cả kết hôn thì cậu ấy sẽ tự mình nói cho mợ mọi thứ liên quan đến cậu ấy” Quản gia Lưu tiếp tục trả lời.
Tô Hoài Lan nghe mà mừng thầm trong lòng, mình không có năm mơ đấy chứ. Người thừa kế của tập đoàn Phó thị lại muốn cưới mình.
Nếu như có thể gả cho cậu cả Phó thì mình sẽ không phải ở trong căn phòng rách nát này nữa, mình có thể sống một cuộc sống giàu sang phú quý mà mình mơ ước!
“Được, tôi đi với các người.” Tô Hoài Lan gật đầu ngay tắp lự, cô ta đã quên béng việc mình không phải là chủ của dây chuyền này.
Dù sao gả cho cậu cả Phó thì cô ta sẽ có được tài sản tiêu cả đời không hết, mấy cái hàng rách rưới này không còn xứng với cô ta nữa Tô Hoài Lan lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe trị giá mấy chục tỷ nên rất là xúc động, càng thêm chờ mong với cậu cả Phó kia.
Cậu cả Phó sẽ là một người đàn ông như thế nào đây?
Tô Hoài Lan vừa căng thẳng vừa kích động.
Nhưng khi cô ta nghĩ tới việc cái dây chuyền kia là của Nặc Kỳ Anh thì đột nhiên có chút hoảng hốt, cô ta hỏi với tính chất thăm dò: “Cậu cả nhà ông biết tên tôi là gì không? Còn nữa, tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn cưới tôi?”
“Cái này à?…” Chú Lưu cũng không trả lời được, bởi vì cậu cả cũng chưa nói lý do cho ông ấy biết. Chỉ là dặn ông ấy đi tới phòng số một tám không tám chung cư Khánh Long đón một người con gái giữ dây chuyền gia truyền của nhà họ Phó về. Đó chính là mợ cả tương lai của nhà họ Phó!
Quản gia Lưu lắc đầu rồi nói: “Cậu cả cũng không nói cho tôi biết tên của mợ.”
“À thế à…” Tô Hoài Lan nói với vẻ rất tiếc nuối nhưng thật ra cô ta đang mừng thầm trong lòng.
Ha ha, thật sự là ông trời cũng đang giúp mình rồi.
Tô Hoài Lan vội vàng ngồi thẳng dậy giả vờ như mình là một cô gái nhà lành rồi nói: “Chào chú Lưu, cháu tên là Tô Hoài Lan.”
Quản gia Lưu nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn ra ngoà “Đã đón mợ cả thành công, mợ ấy tên là Tô Hoài Lan!”
Hoài Lan, nhớ hương lan, thật sự là một cái tên rất đẹp!
Trong một tòa nhà chưa hoàn thành bị vứt bỏ nào đó có một chiếc xe việt dã được ngụy trang thành sắt vụn. Người đàn ông vôi thuốc màu lên mặt nhìn thấy tin nhắn mà Quản gia Lưu gửi tới thì thầm nghĩ, khóe miệng của anh không kiềm chế được mà nhếch lên.
“Cậu Tư à, đợi lát nữa chúng ta phải làm một vố lớn với ‘Kên Kên’ đó, vậy mà anh còn có tâm trạng nhìn điện thoại mà cười à?” Hàn Mậu Tinh ngồi bên cạnh thấy thế thì không kiềm chế được mà cười nhạo Phó Quân Tiêu một tiếng.
Phó Quân Tiêu từ trước tới giờ nổi tiếng lạnh lùng mặt đơ, một con người mà khiến cho kẻ địch nghe tên là đã thấy sợ cũng biết cười cơ à?
Đây là lần đầu tiên Hàn Mậu Tỉnh thấy cảnh này, có lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây nhỉ?
Phó Quân Tiêu nghe thế thì nụ cười trên mặt anh biến mất, sau khi anh gửi tin nhắn đi thì không phát ra âm thanh nào nữa.
Hàn Mậu Tinh hóng hớt hỏi: “Cậu Tư, tối qua anh bị bại lộ chỗ ẩn núp, bị Kền Kền phái người truy sát, nhảy xuống từ mái nhà cao như thế mà chẳng những gặp nạn không chết mà còn được cô gái đẹp nào đó cứu được à?” Hàn Mậu Tỉnh sờ lấy súng trong tay rồi cười hỏi.
Phó Quân Tiêu liếc qua Hàn Mậu Tinh rồi hỏi lại: “Ông đây được vợ mình cứu đấy, anh có ý kiến gì không?”
“Cái gì cơ, anh có vợ rồi cơ à? Chuyện này xảy ra bao giờ đấy hả? Sao tôi lại không biết?” Hàn Mậu Tinh nghe thế thì rất ngạc nhiên, anh ta nhìn chằm chằm về Phó Quân Tiêu với vẻ không thể tin được.
Phó Quân Tiêu nhếch miệng cười rồi trả lời: “Chuyện tối hôm qua” Một đêm định tình