Chương 5: Cái gai trong lòng
“Hoài Lan, đến cùng là cậu bị sao thế hả?”
Nặc Kỳ Anh không hiểu tại sao.
Đột nhiên Tô Hoài Lan lại hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Không sao cả, tóm lại là từ giờ về sau cậu đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa. Cũng đừng có người khác là cậu quen biết tôi.”
“Có phải là cậu xảy ra chuyện gì đó rồi không?
Cậu nói cho tôi biết đi, tôi nghĩ cách giúp cậu.”
Nặc Kỳ Anh lại hỏi với vẻ lo lắng.
Tô Hoài Lan không kiềm chế được nữa: “Tôi khỏe lắm, cậu đừng có nghĩ sai! Còn nữa, tôi sẽ không thuê phòng nữa, cũng sẽ không đi làm ở cái công ty rách nát kia nữa đâu. Tóm lại là cứ như thế, cậu đừng có gọi cho tôi nữa, phiền lắm, tôi cúp máy đây.”
Sau khi nghe Tô Hoài Lan nói một tràng thì giờ Nặc Kỳ Anh mới nhớ ra những tin nhắn mình nhận được trước khi tan việc.
Nặc Kỳ Anh võ trán của mình với vẻ buồn bã, cô quá bận rộn với công việc rồi, không nhớ chuyện gì đã xảy ra thì thôi đi, lại còn lấy mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của Tô Hoài Lan.
Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười khổ sở, trên thế giới này còn ai xui xẻo hơn cô không chứ?
Trong vòng một đêm bị người khác lấy đi trong sạch, lại còn bị bạn thân tuyệt giao.
Nặc Kỳ Anh nhìn qua căn phòng nhỏ hẹp mà cay mắt, nào có ai bên ai được cả đời đâu chứ đúng không?
Một bên khác, Tô Hoài Lan đến biệt phủ dựa núi của nhà họ Phó, cô ta nhìn những huân Chương chiến công vàng óng ánh treo đầy trên vách tường thì có thể đoán ra được thân phận bí ẩn của cậu cả Phó là cái gì rồi.
“Cậu cả làm lính à?” Tô Hoài Lan nhìn về phía Quản gia Lưu đứng bên cạnh với vẻ lo lắng.
Quản gia Lưu mỉm cười gật đầu rồi lại lắc đầu.
Ông ấy cảm thấy mình có thể làm quản gia cho cậu cả là một chuyện rất quang vinh.
Nhưng Tô Hoài Lan lại nhíu mày mà nhìn ông ấy.
Nếu như người mà mình phải gả là một người lính thì chẳng phải đây tương đương với việc mình sẽ trở thành góa bụa sao?
Lính không phải ở trong quân đội thì chính là ở ngoài chiến đấu với những người xấu.
Đến cả mạng sống còn chẳng phải của mình thì có giàu đến mấy đi chăng nữa cũng có tác dụng gì đâu chứ?
Nếu biết trước thì cô ta đã chẳng giả mạo Nặc Kỳ Anh rồi.
Tô Hoài Lan có chút hối hận nên đôi mắt cũng ủ rủ hẳn xuống.
Quản gia Lưu chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ta, ông ấy lại bổ sung một câu: “Mợ cả yên tâm đi, năm nay cậu cả sẽ xuất ngũ rồi tiến vào g m ăn, thừa kế tập đoàn Phó thị của ông chủ.”
Tô Hoài Lan nghe thế thì hai mắt cô ta sáng rực cả lên.
Quản gia Lưu gượng cười rồi gật đầu, nhưng trong lòng của ông ấy lại vô cùng bực bội. Tại sao.
cậu cả lại thích một cô gái “thực tế” như thế này cơ chứ?
“Mợ cả, cô thật sự muốn gả cho cậu cả nhà chúng tôi sao? Nếu như cô hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp” Quản gia Lưu mỉm cười rồi nhắc nhở.
Tô Hoài Lan vội vàng trả lời: “Đời này của cháu chính là của anh ấy “Được rồi, nếu như mợ cả đã quyết tâm muốn gả cho cậu cả nhà tôi thì cậu ấy đã dặn dò tôi cố gắng thỏa mãn tất cả các nhu cầu của cô.”
Tô Hoài Lan nghe thấy Quản gia Lưu gọi mình là mợ cả thì suýt chút nữa bật cười.
Đây chẳng phải là cuộc sống giàu có mà mình ước mơ tha thiết sao. Chỉ là mọi thứ đều thuộc về Nặc Kỳ Anh…
Tô Hoài Lan nghĩ tới đây thì ánh mắt của cô ta trầm xuống.
Nặc Kỳ Anh ăn cơm xong thì dọn dẹp một chút sau đó xách túi đi ra khỏi nhà.
Ban ngày cô không rảnh để đi siêu thị nên tủ lạnh trong nhà trống rỗng. Nặc Kỳ Anh định đi siêu thị gần đây để mua một chút hoa quả tươi về lấp đầy tủ lạnh.
Bây giờ Tô Hoài Lan không còn ở đây nữa, từ giờ về sau chỉ còn mình cô đi ra đi vào căn nhà trọ đó rồi.
Mặc dù Nặc Kỳ Anh cảm thấy có chút cô đơn nhưng cuộc đời chính là như thế mà. Không có.
bữa tiệc nào không tàn, cô sống một mình cũng có thể sống tốt, sống một cách đặc sắc.
Nặc Kỳ Anh chọn mua thanh long, chuối tiêu và táo sau đó xách giỏ đi ra ngoài cân rồi tính tiền.
Ngay lúc cô định móc ví ra trả tiền thì một cách tay thon dài đưa tờ năm trăm ngàn cho thu ngân.
“Thối anh ba trăm” Nhân viên thu ngân nữ nói một cách nhẹ nhàng rồi thối lại tiền dư cho người thanh toán.
Nặc Kỳ Anh nhìn theo cánh tay này mà quay đầu lại.
“Chị gì ơi, bạn trai của chị đẹp trai lắm” Nhân viên thu ngân mỉm cười nhìn Nặc Kỳ Anh rồi lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô một chút mà khen ngợi một cách nhiệt tình.
Đúng là người đàn ông này rất đẹp trai.
Gương mặt của anh như được họa sĩ cung đình khắc họa ra vậy. Gương mặt tuấn tú góc.
cạnh rõ ràng, ngũ quan đẹp tới nỗi chẳng còn gì để bắt bẻ.
Người đàn ông này mặc đồ lính, đi ủng chiến đấu. Dáng người vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài mang tới một cảm giác rất đứng đản.
Anh cao hơn Nặc Kỳ Anh cả một cái đầu “Anh…”
“Đi theo anh”
Không đợi Nặc Kỳ Anh nói hết câu thì người đàn ông đó đã túm lấy tay của cô rồi dắt cô ra khỏi siêu thị.
“Anh là aï? Mau buông tôi ra!”
Một tay Nặc Kỳ Anh xách túi hoa quả, một tay khác giấy dụa muốn tránh khỏi bàn tay của người đàn ông trước mặt nhưng lại bị anh lôi kéo đi tới phía trước, không thể nào dừng bước được.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Nặc Kỳ Anh không thể nào cảm nhận được tâm trạng này của người đàn ông. Thậm chí cô còn có chút buồn bực, có phải người đàn ông trước mặt này điên rồi không?
Cô không biết anh ta!
Người đàn ông dừng bước lại rồi quay người.
Đầu của Nặc Kỳ Anh đụng vào ngực anh.
Cô vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thì anh đã cúi đầu hôn.
Vừa bá đạo vừa mạnh mẽ.
Tim của anh đập rất mạnh, hô hấp rất đồn dập khiến cho đầu của Nặc Kỳ Anh trống rỗng.
Mùi này quen quát Giống như là người đàn ông tối qua vậy!